1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Triền định tướng quân phu - Cầu Mộng (10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9



      Cuộc sống người dân ở biên quan khác với kinh thành, cho nên nếu ở đường cái nhìn thấy hình ảnh nữ đuổi theo nam, cũng phải kinh ngạc.


      Ngồi ở bên cạnh gian lều trà đơn sơ chính là Minh Dương Liễu, cầm chén trà thô, mùi vị thơm ngon mà nghìn hán tử tục tằng bị nữ tử xinh truy đến nỗi bối rối chạy trốn loạn xạ.


      Tề bá như cũ mặt thay đổi ngồi bên cạnh nàng.


      “Hmm, ta nghĩ đến tên loại rượu, hết sức thú vị đấy.”


      “Cái gì?” Bình thường có thể được tiểu thư xưng là ‘thú vị’, làm cho người ta há hốc mồm. Ông chuẩn bị tâm lý tốt lại tẩy tai cung kính lắng nghe.


      “‘Bỏ Trốn Mất Dạng’ mùi thơm ngát ngon miệng, xộc vào mũi, nghe thấy tinh thần thoải mái, uống lần nhớ mãi quên.”


      Tề bá nhịn được trợn mắt nhìn chủ tử cười híp mắt, nàng đại khái lại muốn nghĩ tới chuyện đứng đắn rồi, nhìn vẻ mặt tiểu thư gian vô cùng.


      “Tề bá, chúng ta trở về .”


      “Ừm?”


      “Ta nghĩ cách để điều chế ‘Bỏ Trốn Mất Dạng’, .” Nàng hưng phấn nhảy dựng lên, nhanh ra khỏi trà điếm.


      Tề bá ở phía sau trả tiền trà, lúc này mới đuổi theo nàng.


      Tiểu thư này nghĩ đến là làm liền, tính tình nôn nóng thực làm cho người ta được lời nào.


      Minh Dương Liễu sau khi trở lại trong phủ tướng quân liền vùi đầu vào trong hầm rượu.ừ doanh trại trở về Ân Vũ Kiệt vừa nghe thê tử ở trong hầm rượu hơn nửa ngày, sắc mặt nhất thời có chút tốt lắm.


      Ngày hôm trước, nhất thời hưng trí, cùng nàng uống mấy chén, kết quả uống đến sáu phần men say nàng ở trước mặt mọi người lại đùa giỡn , làm cho đám thuộc hạ bị dọa sợ đến rớt cằm.


      vào hầm rượu, phát vừa mới đến gần ngửi thấy mùi rượu thơm ngát, làm cho con sâu rượu trong người bò ra.


      Mà thê tử của thân áo mỏng, đứng ở giữa mấy vại rượu to, trong tay cầm vò rượu , mũi ghé vào miệng vò ngửi vẻ mặt thỏa mãn.


      “Bỏ trốn mất dạng, tên hay.”


      “Liễu nhi, làm gì vậy?”


      gọi làm cho nàng vui mừng quay đầu lại, cầm vò rượu trong tay chạy tới, “Này, nếm thử chút xem, thiếp mới điều chế ‘Bỏ Trốn Mất Dạng’.”


      “Bỏ trốn mất dạng?” Tên này nghe quái.


      “Hương vị rất tốt nha.”


      cười nhận lấy, lướt qua ngụm, mừng rỡ mở lớn mắt, quả nhiên mùi vị rất đặc biệt, làm cho người ta muốn uống mãi, mà ngừng được.


      nghĩ muốn uống thêm chút nữa, bị nàng nhanh tay nhanh chân đoạt trở về, giống như bảo bối ôm vào trong lòng ngực, quay đầu phân phó, “Tề bá, chúng ta tìm vại rượu lớn hơn .”


      Vì thế, Đại tướng quân chỉ có thể đứng tội nghiệp nhìn thê tử đem rượu ngon ngay trước mắt , chỉ chừa ở tại chỗ này ngửi lại dư vị của mùi rượu trong khí.


      ‘Bỏ Trốn Mất Dạng’ bốn chữ lấy đơn giản đường nét mộc mạc viết ở khối mộc bài, tiếp theo treo ở tửu phường.


      Nhìn đến tên loại rượu này, , là có loại xúc động bỏ trốn mất dạng nha.


      Nhưng tửu phường mở cửa sau nửa canh giờ, mười vò ‘Bỏ trốn mất dạng’ liền bị tranh mua còn. Ngày hôm sau, trước tửu phường dhẳng tấm bảng: ‘‘Bỏ Trốn Mất Dạng’ mỗi ngày chỉ bán ba mươi cân.’


      “Vì cái gì phải làm như vậy?” Ân Vũ Kiệt nhịn được hỏi.


      Minh Dương Liễu vừa bận rộn điều chế rượu tào tay, vừa phân trần trả lời “Rượu này độ ngấm quá lớn, thiếp sợ khách uống nhiều tốt đối với thân thể, thiếp pha chế loại rượu khác, sử dụng hai cái này có thể bù trừ cho nhau hoàn mỹ vô khuyết.”


      tay nàng là cái gì?”


      “Rượu Tào.”


      “Nàng phải muốn pha chế rượu?”


      “Rượu này thiếp tính toán lấy làm lễ vật mừng thọ cho cha.”


      “Đây là rượu gì?”


      “Nó gọi là ‘Phúc Thọ Lâu Dài’, mềm mại ngon miệng, rượu vị , thích hợp dưỡng sinh.”


      “Đối với rượu, nàng có rất cao hứng.” Các kiểu rượu cũ thay thế mới làm cho hoa cả mắt.


      Động tác tay dừng chút, nàng nghiêng đầu suy nghĩ, lẩm bẩm “Kỳ vò ‘Tình Bỉ Kim Kiên’ cũng tồi.”


      Ân Vũ Kiệt vừa vặn lộ ra sắc mặt vui mừng, bị câu kế tiếp đả kích lớn.


      “Công chúa Kim Lan nhất định thích.”


      “Nàng tính toán tặng vò ‘Tình Bỉ Kim Kiên’ cho Công chúa Kim Lan?” Thanh nhịn được có chút bất mãn.


      “Ừm, còn suy nghĩ.” Nàng mang chút buồn rầu mà nghiêng đầu “Chuyện lần trước ít nhiều cũng có phần xin lỗi nàng, ‘Tình Bỉ Kim Kiên’ vừa lúc có thể biểu đạt với nàng chút tình cảm của chúng ta là gì phá nổi.”


      Tình bỉ kim kiên, có thể dùng để giải thích hữu tình như thế sao?


      biết Công chúa Kim Lan sau khi biết được có biểu tình như thế nào


      “Liễu nhi, chẳng lẽ nàng biết cái tên này thích hợp để bày tỏ tình cảm thâm hậu của hai người sao?”


      Nghe trượng phu như vậy, Minh Dương Liễu còn nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ chút, sau đó mở to cặp mắt quyến rũ sáng ngời, vẻ mặt vô tội : “Nhưng mà, thiếp còn cho rằng tên Tình Bỉ Kim Kiên này rất tốt a.”


      “Thế nhưng, tên ‘Tình Bỉ Kim Kiên’ chỉ dùng để hình dung tình cảm giữa nam và nữ.” Mắt thấy gia chịu đả kích , vẻ mặt suy sụp buồn bực, Tề bá đồng tình nhịn được mở miệng ủng hộ.


      “So với vàng, tình cảm còn chắc chắn hơn, đồng tính trong lúc đó cũng giống nhau tồn tại.” Minh Dương Liễu vẻ mặt nghiêm túc .


      Tề bá sờ sờ cái mũi, tự động im lặng. Bình thường khi tiểu thư nhận định chuyện gì có gì xoay chuyển được.


      Mấy tháng sau, chiếc xe ngựa chở rượu ngon, lảo đảo ra khỏi biên thành, đến thủ đô của Khánh quốc.


      Vốn nên là chuyện tốt, sau đó, tình lại chuyển biến đột ngột.


      Công chúa Kim Lan uống ‘Tình Bỉ Kim Kiên’ xong liền trúng độc!


      Chuyện này phải là chuyện đùa, sau khi Ân Vũ Kiệt về nhà nghe được tin tức này, lo lắng nên giải thích như thế nào.


      Nhưng Minh Dương Liễu lại là người cực kỳ thông minh, nàng phát bộ dáng trượng phu muốn lại thôi, lập tức phát ra có việc.


      “Chuyện gì, .” Nàng chủ động mở miệng.


      nhìn nàng sâu cái, “Rượu của nàng, Công chúa Kim Lan nhận được.”


      “Rượu có vấn đề sao?” Nàng lập tức liên tưởng.


      “Đúng vậy, Xông chúa Kim Lan trúng độc.”


      “Quả nhiên là vấn đề lớn.” Nàng bất đắc dĩ cười khổ. Tại sao lại có quan hệ tới chính trị ở đây? Chẳng lẽ gả cho Tướng quân nên có cách n trách khỏi số mệnh?


      chỉ có như thế, đồng thời trúng độc còn có mấy hoàng tử.”


      “Thiếp cảm thấy được mình bị chụp cái mũ rất lớn đầu.”


      “Mang vào thoải mái ?”


      cao hứng chàng còn có tâm tình đùa giỡn với thiếp.”


      “Tìm niềm vui trong nỗi khổ thôi.” cũng cười khổ cái, ánh mắt khó nén lo lắng.


      “Chàng ngẩng đầu nhìn trời.”


      “Ừ?” khó hiểu.


      “Trời còn chưa có sập.”


      “……..” Là xem thường sức thừa nhận của thê tử.


      Minh Dương Liễu còn có phần ngoại lệ, “Huống chi cho dù sụp, cũng là trúng người cao trước tiên.”


      Ân Vũ Kiệt nhướng mày.


      ràng chàng so với thiếp cao hơn.” Nàng công bố đáp án.


      “Câu kia trả lại cho nàng.” nhịn được nở nụ cười, “ cao hứng khi nàng còn có tâm tình đùa giỡn cùng ta.”


      Nàng nhún nhún vai, “Mặc kệ như thế nào, thiếp còn có phu quân để dựa vào, gặp phải chuyện nghiêm trọng này, chàng nhất định giúp thiếp nghĩ biện pháp phải sao? Có câu nam chủ ngoại, nữ chủ nội, ràng nam nhân chính là dùng để gánh vác a.”


      Nhìn thấy vẻ mặt đương nhiên của thê tử, Ân Vũ Kiệt nhịn được khóe mắt run rẩy.


      Phản ứng của nàng so với suy đoán cuả thực kém nhiều lắm, có bối rối, có kinh sợ, phảng phất giống như là đàm luận thời tiết, trấn định mà lý tính.


      “Tướng quân đại nhân, thay vì lo lắng thiếp bối rối luống cuống, bằng nhanh chóng đem tâm tư thả vào để giải quyết nguy cơ này


      “Nàng cho rằng là nguy cơ sao?” Mày kiếm nhướng lên, nửa cười nửa nhìn nàng.


      “Chàng cho rằng như thế nào?” Nàng trả lời mà hỏi lại.


      “Nguy cơ có lẽ chính là chuyển cơ.”


      “Hay cho câu nguy cơ chính là chuyển cơ.” Nàng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.


      “Hai nước giằng co chiến có lẽ rẽ mây nhìn thấy mặt trời.” trầm ngâm .


      “À.” Suy nghĩ của nàng cũng xoay chuyển cực nhanh “Như thế nào là rẽ mây nhìn thấy mặt trời? Đại chiến hết sức căng thẳng hay là già néo đứt dây?”


      Nghe thấy thê tử hỏi như vậy, lo lắng trong lòng Ân Vũ Kiệt nhất thời trở thành hư , nàng thông minh cùng trầm ổn, chứng minh nàng hoàn toàn có thể đảm nhiệm thân phận phu nhân của Tịnh Biên tướng quân này, được vợ như thế, chồng còn đòi hỏi gì?


      Minh Dương Liễu mặt bảo trì nụ cười, nhưng lại áp chế bất an trong lòng để cho nhìn ra. Lâm nguy càng cần phải tỉnh táo, giờ này khắc này nàng cần làm chính là trấn định, ổn định suy nghĩ của , để cho tránh lo âu về su.


      Bất luận chuyện cuối cùng phát triển như thế nào, ít nhất cũng cùng với nàng sóng vai đồng hành, vợ chồng vốn là thể, họa phúc cùng hưởng, vinh nhục tùy tướng, chế, nàng cũng cách.


      Kinh thành bên kia ra roi thúc ngựa truyền đến thánh chỉ.


      Ân Vũ Kiệt ở trong phủ, Minh Dương Liễu tiếp chỉ.


      ở quân doanh nhận được tin tức lập tức hồi phủ, bước vào sảnh chính, liền nhìn thấy thê tử ngồi ghế cùng với Tề bá đứng cạnh nàng.


      “Liễu nhi, thánh chỉ cái gì?”


      Tề bá thay chủ tử trả lời: “Hoàng Thượng phái tiểu thư Khánh quốc.”


      “Cái gì?” Ân Vũ Kiệt sắc mặt trầm xuống, “Người tuyên chỉ đâu?”


      trở về.”


      “Liễu nhi.......”


      Minh Dương Liễu như cũ có lên tiếng trả lời, chỉ là đem thánh chỉ cầm ở trong tay nhàng đặt ở bàn, đứng dậy ra bên ngoài.


      Nhìn thấy bộ dạng này của thê tử, Ân Vũ Kiệt mặt khỏi lộ ra thần sắc lo lắng, vội vàng theo.


      chế? rời?


      Nàng ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đỏ chính giữa, sáng lạn chói mắt, nhưng ánh sáng này lại rọi được đến đáy lòng nàng, nàng cảm giác được mình giống như được ngâm trong nước đá lạnh lẽo như vậy.


      Lúc trước, thánh chỉ như thế, làm cho nàng phải lấy chồng gả làm vợ người, giờ cũng là thánh chỉ đến, nàng phải giống như Chiêu Quân từ biên cương xa xôi Khánh quốc, may mắn phải cùng nhau . Chỉ là lần này nàng hoài nghi còn có ngày về hay .


      đôi bàn tay to từ phía sau ôm lấy hai vai nàng, giọng trầm ổn dịu dàng của Ân Vũ Kiệt truyền vào trong tai nàng: “ cần lo lắng, tất cả giao cho ta.”


      “Đây là thánh chỉ.” Nàng nhịn được nhắc nhở .


      “Ta biết.” rất khẳng định.


      “Chúng ta thể làm việc khinh suất, chuyện này liên quan đến quan hệ hai nước.” Nàng than hơi.


      “Nhưng mà ta thể cái gì cũng làm, cứ như vậy để cho nàng .” Vi thần phải tận trung, vi phu phải tẫn quý, đại họa ngập trời này có trượng phu như chống đỡ, thể để cho thê tử mảnh mai mình gánh vác.


      “Chàng có thể làm được cái gì đây?” Khóe miệng của nàng gợi lên nụ cười khổ.


      “Chúng ta lập tức vào kinh, xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra.”


      Nàng lắc đầu, “Chàng biết đây là chuyện thể nào.


      “Chưa thử qua làm sao dám khẳng định là thể nào?”


      “Chàng cần bởi vì thiếp mà mất bình tĩnh.”


      “Nàng là thê tử của ta a.” lo lắng là chuyện rất tự nhiên.


      “Nhưng mà, chàng đơn thuần là trượng phu của thiếp, mà chàng bên này còn là đại tướng quân, nếu như chàng mất bình tĩnh, làm cho người ta thừa cơ náo động.”


      Ân Vũ Kiệt nhìn nàng, nàng cũng bình tĩnh nhìn lại.


      Sau lúc lâu, mới cam lòng : “Chẳng lẽ ta cũng chỉ có thể như vậy nhìn nàng phụng chỉ rời ?”


      “Đúng vậy, cứ như vậy nhìn là tốt rồi.”


      “Nàng vì sao khóc nháo chứ?” Nàng càng như vậy, ý chí càng mạnh mẽ càng đau lòng, càng tự trách.


      “Khóc nháo rất khó coi.” Nàng cười.


      “Làm sao mà khó coi chứ? Nương tử của ta là đại mỹ nhân.” Biết nàng muốn lo lắng, cho nên phối hợp trêu chọc nàng .


      “Vậy tại mỹ nhân này phải rời khỏi chàng, chàng có thể lo lắng hay ?”


      “Đương nhiên lo lắng.” chân thành nhìn nàng, rồi nghiêm túc : “Nhớ tới bên kia nhất định phải giữ vững khoảng cách với nam nhân khác từ trượng trở lên, nếu cẩn thận bổn tướng quân giận dữ vì hồng nhan, đến lúc đó dẫn cả đại quân qua đánh.”


      “Được, được, thiếp nhất định cẩn thận cẩn thận, cho Đại tướng quân có cơ hội nổi đóa nổi điên, hình tượng hoàn toàn biến mất.”


      “Nàng nha......” Ánh mắt hướng về phương xa, khỏi thầm hỏi. Hoàng thượng, ngài đến tột cùng là có dụng ý gì?


      Rúc vào bờ vai rộng lớn của , cụp mắt lại che giấu tình cảm trong mắt, giờ này khắc này, nàng thầm nghĩ từ từ nhớ lại cảm giác dựa vào trong ngực , cảm giác này, có lẽ đây là lần cuối cùng.....


      Cuối cùng nhịn được trong mũi bỗng dưng nổi lên trận chua xót, nàng nắm lấy vạt áo của trượng phu, chôn mặt sâu vào trong lồng ngực của


      “Lạnh ?” Cảm giác được thiên hạ trong lòng run rẩy, cúi đầu hỏi.


      “Ừm.”


      “Quay về phòng thôi.” vừa vừa cởi áo khoác ngoài của mình ra, choàng lên người nàng.


      Áo khoác của lên người nàng, càng làm cho nàng thêm xinh nhu nhược, cũng làm cho Ân Vũ Kiệt thương xót thôi, thân thể nàng yếu đuối như vậy mà lại bị cuốn vào bên trong cục diện chính trị rối rắm, là chăm sóc nàng tốt.


      Nghĩ đến đây, trong mắt lên vẻ áy náy, “Là ta nhất thời khinh thường nên mới lâm vào khốn cảnh như hôm nay, thực xin lỗi.”


      “Thiếp thể oán chàng.” Nàng ngẩng đầu, nhìn mỉm cười, “Nhưng mà, chúng ta phải thừa nhận chuyện.”


      “A.” Mày kiếm giương , đợi nàng nốt đoạn sau.


      “Kể từ khi chàng nhận được tú cầu của thiếp, hơn nữa lại tính toán trả lại, vận mệnh của chúng ta vững vàng cột chặt vào nhau. Người ta , phu có ngàn cân gánh (trách nhiệm ngàn cân), thê chọn tám trăm cân, xem ra phải có đạo lý.” Nàng cố ý thở dài hơi, “ tại thiếp chọn lấy chồng chỉ tám trăm cân.”


      Ân Vũ Kiệt cũng chỉ có thể cười khổ đáp lại, ôm lấy nàng “Đúng nha, nếu có người có năng lực hơn, chịu khó giúp cho nương tử, trong lòng vi phu cũng đành lòng a.”


      “Nếu trong lòng đành lòng, vậy chàng tính toán làm như thế nào?”


      “Đó là vấn đề hay.......” vuốt cằm của mình, giống như suy tư.


      “Cần suy nghĩ lâu như vậy sao?” Nàng gắt giọng.


      “.........”


      cần lâu Lại vẫn dám suy nghĩ!


      cười bắt nàng đối mặt đặt tay lên eo mình, “Ta chỉ là nghĩ, nếu như ta chần chờ, tay của nương tử có thể hay lại véo eo của ta?”


      “Phốc.” Minh Dương Liễu vui vẻ.


      Xa xa Tề Bá theo phía sau bọn họ, trong mắt lên ý cười.


      Nhìn tiểu thư của ông bất luận trong hoàn cảnh nào, luôn có biện pháp làm cho người ta thoải mái, mà vị gia của bọn họ cũng sai biệt nhiều, đôi tuyệt phối.


      Ba ngày sau thời tiết cũng tốt, gió bắc thổi vù vù xen lẫn thêm những bông tuyết , phía chân trời mây cũng thập phần trầm thấp, làm cho người ta cảm thấy bị đè nén. Đây cũng phải là ngày khởi hành tốt.


      Nhưng mà, Minh Dương Liễu lại thể lên đường.


      Thu hồi ánh mắt nhìn ra xa xa, nàng nhìn lại phía sau, biên thành như trước đứng sừng sững, trăm ngàn năm qua, bất kể trải qua bao nhiêu trận chiến, trước sau vẫn đứng vững vàng thay đổi


      đường cẩn thận.”


      Nhìn người bên cạnh, nàng khẽ mỉm cười, “Chàng cũng cẩn thận, thời tiết lạnh, ban đêm phải chú ý thêm quần áo.”


      “Ta biết.” Ân Vũ Kiệt cầm tay nàng, tình và nghiêm túc nhìn nàng . “Mặc kệ phát sinh ra tình huống gì, bất kể tình huống dù gay go thế nào, nàng cũng phải đáp ứng ta, bất luận như thế nào cũng được buông tay.”


      Nàng khẽ gật đầu. Nàng hiểu ý của , phải trân trọng sinh mệnh của mình, bất luận chuyện gì phát sinh của phải sống sót.


      “Chàng cũng phải cẩn thận.”


      Gió bắc gào thét từ bên cạnh thổi qua, cuồn cuộn làm tung váy áo của nàng, làm cho thân thể của nàng khẽ run lên.


      đưa tay ôm nàng vào trong lòng, đem tất cả lo lắng cùng quyến luyến giữ lại trong tâm, sau đó chợt đẩy nàng ra, quay lưng


      thôi.”


      Thanh trầm thấp bị đè nén rất nhanh bao phủ ở trong gió bắc thê lương.


      Mấp máy môi, Minh Dương Liễu nhìn theo bóng lưng của , xoay người lên xe ngựa về phương Bắc.


      Xe ngựa nhanh chóng chạy lên phía trước, Ân Vũ Kiệt vẫn là nhịn được lo lắng : “Tề bá, mọi nhờ cậy.”


      Thanh Tề bá lạnh nhạt lại kiên định vang lên, “Ta để tiểu thư có chuyện.”


      Sau đó là tiếng bánh xe nghiền lên mặt đất cát đá, từng tiếng cũng tựa như trằn trọc trong lòng .


      Mãi cho đến khi nghe được tiếng xe ngựa nữa, Ân Vũ Kiệt vẫn có xoay người sang chỗ khác, sợ vừa thấy, liều lĩnh đuổi theo, thân là tướng quân trấn giữ biên quan, nên gây chuyện, thể hành động giống như mọi chuyện trượng phu bình thường vẫn làm.


      “Tướng quân, xe ngựa của phu nhân khuất.” Binh lính giọng bẩm báo.


      gì, thể nghe thấy tiếng thở dài, sau đó sải bước tới cửa thành.


      Binh lính nhìn ở trong mắt cũng khỏi lắc đầu thở dài. Tướng quân quay đầu lại là sợ nhìn thấy phu nhân khổ sở, phu nhân quay đầu lại là sợ tướng quân lo lắng, hai người đều vì đối phương suy nghĩ, cảnh này trong mắt ngoại nhân, đều cảm thấy chua xót vô cùng.


      Biên quan mưa gió là quá hành hạ người có tình.



      Chương 10



      Phong cuồng tuyết lớn, cả vùng đất mênh mông, phóng mắt nhìn lại đều là màu trắng sáng mênh mông vô tận, có cỏ cây xanh ngắt của mùa hè, cũng thấy dê bò súc vật chỉ có vẻ tiêu


      “Phu nhân, bên ngoài gió lớn cẩn thận cảm lạnh.”


      Thu hồi ánh mắt nhìn phía xa, Minh Dương Liễu buông màn xe cười cười với thị nữ ngồi đối diện, “ có chuyện gì, chính là ngồi xe lâu khó tránh khỏi có chút bực mình, nhìn bên ngoài hóng mát chút.” Nàng làm sao có thể mảnh mai như vậy, ở dị quốc cũng nên biểu lộ quá nhiều cảm xúc.


      “Vương gia dặn dò nô tỳ hầu hạ phu nhân cẩn thận, nếu người tốt hỏi tội nô tỳ.”


      Huyệt thái dương của nàng mơ hồ co rút đau đớn, cố nén đưa tay xoa. Bình Nguyên Vương này, chuyện của cùng với Ân Vũ Kiệt nhất định phải xoay quanh nàng sao? Nàng tuyệt đối tin tưởng tất cả tin tức của mình ở Khánh quốc nhắn nhủ đến tai trượng phu, đến lúc đó trấn an cơn ghen của Đại tướng quân cũng chỉ có nàng, phiền toái.


      Vị thị nữ làm hết phận này chính là sau khi nàng đến biên thành Khánh Quốc. Khâu Phượng Thành sai tới hầu hạ nàng, hạ lệnh là nếu nàng có sơ xuất thị nữ này chỉ cần mang đầu gặp, dẫn đến tại chỉ cần lá cây từ cây rơi xuống cũng làm cho nha hoàn này kinh ngạc.


      Cứ tiếp tục như vậy, đến khi đến được thủ đô Khánh quốc nàng phát điên trước mất.


      “Ngươi cần khẩn trương như vậy, ra thân phận tại của ta phải là khách quý của Khánh quốc.”


      “Nhưng mà, lời của Vương gia chính là quân lệnh, quân lệnh như núi.”


      Quên , nàng cũng muốn nhiều, nha đầu này có tấm lòng như vậy, nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí mà thôi.


      Nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, nàng lười thêm nữa. Thị nữ vội vàng giúp nàng đắp thêm chăn, hơn nữa trong xe ngựa vốn có chậu than, bao lâu nàng mơ mơ màng màng ngủ say.


      Cũng biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ nàng nàng bị tiếng đánh nhau làm bừng tỉnh.


      Thị nữ thấy nàng tỉnh lại, sợ hãi “Phu nhân, chúng ta gặp phải mã tặc (bọn trộm ngựa)!


      “Mã tặc?” Đạo phỉ này cũng cả gan làm loạn dám tập kích quan quân hộ tống đoàn xe.


      “Đúng a, bọn mã tặc này nhanh như gió, Vương gia truy kích và tiêu diệt nhiều lần đều chưa thành công, nghĩ tới....” Thị nữ vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt cũng dám nhìn ra ngoài xe.


      “Gần đây vận khí là kém.” Tặng rượu lại xuất vấn đề bây giờ còn gặp được thổ phỉ, nàng muốn hỏi lão thiên gia là nàng thiếu ông ta bao nhiêu tiền. “Tề bá!” Nàng hướng ra ngoài xe gọi.


      “Tiểu thư.”


      “Tình huống thế nào?”


      “Thoát thân khó.”


      “Vậy là tốt rồi.” Có thể chạy trốn thành vấn đề.


      Thị nữ thanh run run hỏi: “Phu nhân, có việc gì sao?”


      “Ngươi cảm thấy được Vương gia của ngươi lợi hại hay ?”


      Nàng lập tức kiêu ngạo trả lời: “Vương gia là hùng của Khánh quốc chúng ta.”


      “Ngươi hùng của Khánh quốc, tại hộ tống chúng ta đến kinh thành là binh sĩ được lựa chọn, ngươi còn cần lo lắng sao?”


      Nghe nàng như vậy thị nữ rốt cục yên lòng, hề giống như chim sợ cành cong.


      “Tiểu thư, có chuyện.” Tề bá cố ý đè thấp thanh truyền vào trong xe.


      Minh Dương Liễu trong lòng khẽ động, “Làm sao vậy?”


      “Bọn họ giống mã tặc.”


      giống? Có ý gì?”


      “Là sát thủ.” Tạm dừng lúc, thanh Tề bá mang theo chút trầm trọng.


      “Sát thủ?” Thị nữ phát ra tiếng thét chói tai.


      Minh Dương Liễu nhịn được dùng tay che tai, nàng bị mã tặc giả dọa đến, cũng bị nha đầu nhát gan này hù dọa đến.


      “Bọn họ hẳn là nhằm vào tiểu thư, hộ vệ của Bình Nguyên Vương ra sức giết địch.”


      “Vậy...... Chúng ta nên trốn hay là trốn?”


      Tề bá trầm ngâmnói, “Cũng đến nỗi, xin tiểu thư ở trong xe ngủ tiếp hồi.”


      Minh Dương Liễu mở to mắt, nàng có nghe sai chứ, lúc này Tề bá còn muốn nàng yên tâm to gan ngủ?


      Nhưng Tề bá như vậy, nàng tùy tiện chạy ra cũng chỉ chịu chết mà thôi.


      Đúng khi đại hán xông vào trong buồng xe, thanh cương đao phát sáng đặt cổ nàng, nàng ở trong lòng than thở: “Tề bá, gạt ta như vậy vui hay sao?”


      Từ đầu tới cuối nàng biết đến tình huống bên ngoài là bởi vì nàng căn bản liếc nhìn ra bên ngoài cái. Nàng sợ phải nhìn thấy cảnh máu thịt, xác người tứ tung, nhưng tại nàng cảm thấy bị thanh đao đè cổ cũng phải hình ảnh đẹp mắt.


      Sau đó nàng bất tri bất giác phát chuyện, thấy Tề bá.


      Quả nhiên là thoát thân khó, nàng bừng tỉnh đại ngộ.


      “Ngươi cái gì?” Dù núi có sụp vẫn đổi sắc mà Ân Vũ Kiệt bị người tin tức làm cho cả kinh đến nỗi làm rơi chén trà tay xuống đất.


      thấy phu nhân.”


      “Cái gì gọi là thấy?”


      “Trước khi đến Đô thành của Khánh quốc đường gặp phải mã tặc, hỗn chiến xảy ra, phu nhân mất tích.”


      “Tề bá đâu?”


      “Cũng thấy.”


      Ân Võ Kiệt tức giận, “Quân đội của Khánh quốc làm ăn cái gì biết? Cái tên Bình Nguyên Vương kia phải vẫn khoe khoang thủ hạ dưới tay khả năng rất cao sao? Làm sao lại để cho người ta cướp ?”


      “Bình Nguyên Vương vô cùng tiếc nuối, chịu trách nhiệm vì chuyện này.”


      như thế quá nhàng, nếu Liễu nhi có chuyện gì xảy ra, Khâu Phượng Thành mang mạng tới để đền bù sao!” Theo tiếng rơi xuống chính là tiếng chén trà bị Ân Vũ Kiệt bóp nát.


      Trong quân doanh mọi người đều biết nếu Tướng quân đổi giọng gọi tên của Bình Nguyên Vương, chứng tỏ Tướng quân vô cùng tức giận. Đoàn người nhìn nhìn lẫn nhau, xem ra nếu phu nhân có chuyện ngoài ý muốn, cho dù hai quốc ra chiến thủ quân hai bên nhất định xảy ra tử chiến.


      Ân Vũ Kiệt cố gắng khống chế cơn tức giận, “Phái thám tử tiếp tục hỏi thăm tin tức, phải tìm ra nơi mà phu nhân mất tích.”


      “Vâng.”


      “Mặt khác, chặt chẽ chú ý mọi tin tức từ kinh thành Khánh quốc, ta nghĩ chuyện lần này chỉ sợ chỉ...... như thế.” Bình Nguyên Vương ở Khánh quốc tác phong mạnh mẽ vang dội, có người lại dám động thủ ở đầu thái tuế, chuyện này phải trực tiếp cho cái bạt tai vang dội, nếu từ bỏ ý đồ thực là kiện lạ.


      Sau khi dặn dò xong, mọi người cáo lui.


      “Liễu nhi....” tiếng đau khổ thốt ra, hai bàn tay nắm chặt, kiên quyết nắm ở hai góc bàn.


      “Nàng thể có việc, thể......”


      ~*~



      “Tiểu thư, có việc gì, đừng mở miệng, im lặng theo ta.”


      có việc gì mới là lạ!


      Nếu phải bốn phía rối om đưa tay ra cũng thấy năm ngón, mà còn bên trong chỗ bọn trộm Minh Dương Liễu sớm nổi điên với Tề bá cứu mình ra.


      Đáng giận, thời điểm Tề bá này chạy , làm sao lại nghĩ tới nữ nhân trói gà chặt như nàng, bị đ người nam nhân cao to bắt được phải ứng đối như thế nào. tại hỏi nàng có sao , làm sao lại khiến nàng tức giận đến cắn răng.


      Nhưng, tại phải thời điểm tính toán, nếu tính tình bướng bỉnh của Tề bá nổi lên, mình trước, lưu nàng ở trong này thảm nha.


      Vì thế, Minh Dương Liễu ở trong trạng thái thầm khiêm tốn, theo quản gia thừa dịp có trăng, trốn ra khỏi tòa miếu sơn thần quỷ dị rách nát này.


      Sở dĩ nó quỷ dị, bởi vì nàng thể lý giải, đám người kia vừa thấy nàng liền đòi nàng đưa ra cái gì ‘Quy Linh ngọc’, đồ vật kia là cái quỷ gì a, nàng nghe cũng chưa nghe qua.


      Bởi vì nàng cho bọn họ đồ họ muốn, nghĩ tới bị bọn họ trói chặt tứ chi giống như hàng hóa ném ở bên cạnh thần án.


      “Tiểu thư, người có thể .”


      Minh Dương Liễu chạy trốn thở hồng hộc, lập tức khách khí mở miệng: “Tề bá, làm sao ông có thể ném ta xuống chạy trước?”


      “Ta chạy trước đêm nay ai tới cứu tiểu thư.” Tề bá nhìn nhìn khắp nơi, dùng cái vẻ mặt trăm năm như kia mà trả lời.


      “........”


      “Mục đích của bọn họ là gì tiểu thư biết ?”


      “Bọn họ muốn Quy Linh ngọc gì đó.”


      Sắc mặt của Tề bá vạn năm thay đổi lại xuất tia kinh ngạc, điều này làm cho nàng rất là ngạc nhiên hỏi tới: “Tề bá, Quy Linh ngọc là đồ vật gì?” Có thể làm cho Tề bá biến sắc mặt, nhất định là có gì đó.


      “Bình phù Hoàng gia Khánh quốc.” Biểu tình mặt Tề bá càng nghiêm túc.


      Nàng vừa nghe càng hiểu ra sao, “Vậy tại sao lại hỏi ta?”


      “Chuyện này chỉ sợ phải chờ đến khi chúng ta đến kinh thành Khánh quốc mới biết được.”


      “Còn muốn a?” Nàng nhịn được mặt lộ vẻ như đưa đám.


      “Chẳng lẽ tiểu thư muốn làm thủ phạm khiến hai quốc khai chiến?”


      “Ta tự nhận còn chưa đủ tư cách làm kẻ gây họa, cám ơn Tề bá ông để mắt đến ta như vậy.”


      “Chúng ta thôi.” Tề bá vào trong cánh rừng, mang hai con ngựa núp ở đâu đấy ra.


      Minh Dương Liễu nghĩ đến vấn đề khác, “Tề bá, ông cảm thấy tướng công ta nghe được tin tức ta mất tích, phát điên làm cho hai quốc khai chiến sao?”


      “Tiểu thư yên tâm, ta truyền tin cho gia.” Ý tứ là hai quốc tạm thời còn chưa chiến.


      Nàng thở dài, “Tuy rằng ta rất muốn nhìn thấy chàng bởi vì ta mà mất lý trí, nhưng ta cũng kết quả trách nhiệm này ta gánh nổi.”


      thôi.” Tề bá giúp đỡ nàng lên ngựa. “Chúng ta vào kinh tìm Công chúa Kim Lan.”


      Nàng gật đầu : “Ta nghĩ chuyện này mười mươi tránh khỏi quan hệ với nàng.” Nha đầu kia lần trước bị nàng chỉnh như thế, lần này quay lại chỉnh nàng ? Nếu , những người đó như thế nào lại muốn lấy binh phù Khánh quốc từ nàng?


      “Yên tâm , mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta cũng bảo về tiểu thư tốt.”


      “Ừm, ta biết, Tề bá hiểu ta nhất.”


      Bóng đêm che giấu, Tề bá tiếng động nở nụ cười. Đúng vậy, ông có thê thất nữ nhi, từ nhìn tiểu thư lớn lên, sớm coi tiểu thư như nữ nhi của mình, thương nàng còn thương ai đây?


      ~*~



      Tranh giành ngôi vị Hoàng đế.


      Hoàng đế Khánh quốc bị giam lỏng, mà Công chúa Kim Lan đưa nàng tới quán rượu ngon, cho nàng xem trò hay nội đấu của các ca ca nàng.


      là nguyên nhân luận điệu cũ rích nha, từ cổ chí kim hoàng gia trình diễn trò hay liền chịu được. Chẳng qua Minh Dương Liễu nghĩ tới đời này chính mình có cơ hội diễn vai trong cuộc chiến này.


      Hơn nữa, có việc cũng làm cho nàng hoang mang, nhìn từ xuống dưới trái phải, tỉ mỉ đánh giá Công chúa Kim Lan ngồi ở ghế. Sau đó vẻ mặt thỉnh giáo hỏi nàng


      “Vì cái gì ngài ràng là Công chúa, mà lại nắm giữ binh phù Hoàng gia?”


      “Bởi vì người khác thể nghĩ tới.” Nguyên nhân rất đơn giản như vậy.


      “Vậy, vì cái gì Quy Linh Ngọc phải là ngọc.” Nguyên lai lần trước hai người cùng nhau uống rượu, Công chúa Kim Lan nhét lung tung cái gì đó vào ngực của nàng giống như mai rùa cũng giống như tảng đá lại cũng giống như nghiên mực lại chính là Quy Linh Ngọc mà mã tặc muốn.


      Haizz, tên cũng chuyên nghiệp nha, ràng phải ngọc gì mà lại gọi là ngọc, cho dù bọn họ đánh chết nàng, nàng cũng biết mình có a. Nếu vì nguyên nhân này mà đánh mất mạng , đến chỗ Diêm vương cũng mất mặt.


      “Đây là tên tổ tiên ta truyền lại, ta cũng hiểu được.” Công chúa Kim Lan nhún nhún vai, “Ta cảm thấy được nó càng giống khối đá nghiên mực cũ, ném ở ven đường cũng có người nhặt.”


      “Đúng rồi.” Quả nhiên tất cả mọi người đều cho là như thế, hiểu tổ tiên Khánh quốc suy nghĩ cái gì.


      “Lần này lôi ngươi liên lụy vào chuyện này, là có lỗi.”


      đối thoại ràng thấy được thành ý, Công chúa điện hạ có muốn bày tỏ như thế hay ?”


      “Làm người cần gì hiệu quả và lợi ích như vậy, chúng ta tốt xấu cũng có tình bỉ kim kiên hữu tình.” Công chúa Kim Lan nở nụ cười sáng lạn.


      Bên cạnh, bọn hạ nhân nhịn được trán đầy hắc tuyến. Hai người xinh đẹp như hoa, giống như cảnh xuân sáng rực rỡ nhưng chuyện lại làm cho người ta càng nghe càng há hốc mồm.


      “Công chúa biết ta là thương nhân, thương nhân vốn là trọng hiệu quả và lợi ích.” Minh Dương Liễu nóihợp lý hợp tình.


      “Nhưng mà ta ngươi phải là kẻ muốn lợi dụng trái tim người.”


      Sờ sờ cằm, Minh Dương Liễu khẽ trầm ngâmmột chút, “Kỳ , ta cũng thể xác định mình có phải muốn lợi dụng trái tim người hay , nếu ta biết đồ vật kia là Quy Linh Ngọc, ta liền mở giá cao bán cho bọn họ chừng.”


      “Nếu ngươi là người như vậy, ban đầu ta đem đồ vật kín đáo kia đưa cho ngươi.”


      “Người khi đó uống đến hai mắt mờ mịt, hồ đồ rớt ra ngoài cũng là bình thường.” Nàng hoài nghi .


      “Đồ quan trọng như thế, ta làm sai.”


      Thử nghĩ xem, binh phù quan trọng như vậy, nếu uống rượu làm hỏng việc kia, là chuyện rất nguy hiểm. Nàng nghĩ hoàng đế Khánh quốc ngu ngốc như thế, như vậy cái này chứng tỏ….


      Công chúa Kim Lan thình lình mở miệng : “Rượu phẩm của ta vô cùng tốt.”


      “Cũng vậy.”


      “Rượu là nhược điểm của ta.”


      Minh Dương Liễu thu lại nụ cười, nàng nghe ra được toan tính trong lời của nàng, “Cho nên nhược điểm quá mức ràng cũng nhất định là nhược điểm.” Rượu phẩm tốt có hai loại tiên thiên cùng hậu thiên, Mình là tiên thiên, công chúa Kim Lan xem ra chính là hậu thiên.


      Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.


      Công chúa Kim Lan cười ha hả tiếng, cầm tay nàng, vô cùng vui sướng : “Cho nên ta mới có thể hai chúng ta là tri kỷ.”


      Nàng lại thở dài : “Cám ơn ngươi giúp ta, đồ vật kia làm cho ta mất rất nhiều, ta rất cao hứng có thể quen biết ngươi. Mặc dù mang đến cho ngươi nhiều phiền toái như vậy.”


      Minh Dương Liễu hỏi nhiều là nàng (Kim Lan) mất cái gì, lạnh nhạt : “Đồ vật này người vẫn nên thu hồi .” Để vật phỏng tay như vậy ở bên người chẳng khác nào bình thuốc nổ, biết khi nào đưa tới họa sát thân, nhất định phải ném rất


      “Đồ ngươi mang ở người sao?”


      “Làm sao có thể.”


      “Vậy ngươi đưa ta như thế nào?”


      “Ta sau khi trở về lập tức sai người đưa tới cho người.”


      Công chúa Kim Lan có chút đồng ý, “Để cho người khác chuyển giao ngươi yên tâm sao?” Nàng lo lắngnói: “Như vậy , ngươi cứ giữ , ta với người ngoài đồ ở trong tay ta.”


      Minh Dương Liễu nghe xong liền cứng lưỡi, nàng phải là người của Khánh quốc. Dù sao nàng cũng là người của quốc gia đối địch, quan hệ dẫn đến tồn vong của hoàng thất như vậy, tín vật quan trọng để chính quyền vững vàng lại nằm trong tay nàng, bọn họ làm sao để yên tâm?


      “Phụ hoàng người bị heo đá vào đầu , ông ta sao có thể đồng ý cho người làm như vậy?”


      Nàng bị lời của Minh Dương Liễu chọc cười: “Lệnh phu là Nguyên soái biên quan, Bình Nguyên Vương có dã tâm lớn, nếu binh phù ở trong tay ngươi, cũng phải kiêng kị, đây là vì lê dân bách tính hai nước mà suy nghĩ. Ai, cũng phải Hoàng đế nào đều rất hiếu chiến, thích tranh giành thiên hạ.”


      Minh Dương Liễu liền hiểu, “Theo điểm này xem ra, ta cảm thấy Hoàng đế hai nước là phân cao thấp.” trắng ra là hề có chí lớn, chỉ lo chỗ ngồi trong nhà mình mà thôi. “Nhưng, đây cũng phải kế lâu dài.”


      “Chuyện thiên hạ vốn là thuận thế mà làm, ta muốn hai nước xảy ra chiến ngừng, nếu thế hệ này để ta tùy ý quản lý Quy Linh Ngọc, cứ tùy theo lời ta .”


      Nhìn Công chúa xinh đẹp trước mắt năng mềm nhưng có khí phách, Minh Dương Liễu ra lời, nàng thể nghi ngờ thương con dân chính là vị công chúa tốt. Nếu là nam nhi có thể trở thành thế hệ minh quân, đáng tiếc....


      “Nếu là tri , sao cùng ta chung gánh phần trách nhiệm trọng đại này ?”


      Nghe vậy, trong lòng Minh Dương Liễu dâng lên hoài bão khó thành lời, ai nữ nhân có tâm ý, ý chí bốn biển


      “Được, ta đáp ứng với người.”


      Bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời bưng chén trà trong tay lên, lấy trà thay rượu, uống hơi cạn sạch.


      ~*~



      vào biên thành, Minh Dương Liễu có loại cảm giác như mấy đời.


      giải thích được bị liên lụy vào hoàng thất Khánh quốc, nhưng cũng may hữu kinh vô hiểm (trong sợ hãi lại có nguy hiểm).


      “Suy nghĩ cái gì vậy?” đôi bàn tay to đem nàng tiến vào lồng ngực ấm áp mà rộng rãi.


      “Chuyện này quả thực giống như giấc mộng.”


      “Nàng ta nên lợi dụng nàng.” Ân Vũ Kiệt đối với vị Công chúa Kim Lan kia rất bất mãn.


      Nàng cười cười, đưa tay ôm lấy thắt lưng của trượng phu, mặt dán tại lồng ngực , lẩm bẩm “Chúng ta cũng lợi dụng nàng phải sao? Chính cái gọi là mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây, phong thủy luân chuyển, mọi người có thể thông cảm cho nhau chút, sao nữa.”


      “Nếu lần này xuất binh, có lẽ dẫn đến phân tranh lãnh thổ hai nước.”


      “Chưa được Hoàng thượng cho phép, chàng mình xuất binh, sợ tội sao”


      “Vì nàng, ta cam nguyện.”


      “Chàng…….” Nàng cảm động nhìn . vì nàng mà chấp nhận mạo hiểm như vậy sao?


      “Nhưng nàng cũng cần quá lo lắng, đừng ta nhận được tin tức từ Tề bá báo bình an, cho dù thực xuất binh, Hoàng thượng cũng trách tội ta.”


      Nàng nghi hoặc nhìn về phía .


      “Khi nàng nhận được thánh chỉ từ Hoàng thượng, ta liền viết mật chỉ trình Hoàng thượng, Hoàng thượng tất cả đều tự ta xử trí.”


      “Cái gì? Làm cho thiếp cảm động như vậy.” Minh Dương Liễu có cảm giác mắc mưu.


      “Làm sao nàng lại tức giận?” Ân Vũ Kiệt hiểu ra sao.


      “Tiểu thư tức giận là vì người có giận dữ vì hồng nhan.” theo phía sau bọn họ, Tề bá chậm rãi giải thích.


      vô tội : “Nhưng mà nếu ta thực làm như vậy, chỉ sợ nàng lại giận ?”


      “Ai ?” Minh Dương Liễu lườm cái.


      “Vậy lần sau ta liền giận dữ vì hồng nhan.”


      “Cái gì?” còn muốn có lần sau? là ngại mệnh nàng quá dài nên muốn chơi đùa vậy sao?


      Minh Dương Liễu nổi giận, nàng dùng sức đẩy ra, nhanh về phía trước, vừa vừa tức giận : “Ta muốn bái tặng Quan , ta cần nhi tử, ta nhất định phải sinh nữ nhi, nhất định phải là nữ nhân!” Nam nhân có cái gì tốt, tức chết nàng.


      “Cái gì?” phản ứng chậm nửa nhịp, “Cái gì hài tử, nữ nhi…. Từ từ, nàng có thai?!”


      “Ta cần nhi tử, tức chết ta....” Nàng trả lời , còn nhắc nhắc lại ngớt.


      “Liễu nhi ——” Ân Võ Kiệt vội vàng đuổi theo thê tử, tươi cười càng lớn, sắp làm phụ thân a.


      Tề bá vẫn chậm rì rì ở phía sau, vừa vừa lắc đầu, coi như tính tình tiểu thư náo nhiệt nha.


      Nhưng, vậy thế nào, như vậy mới náo nhiệt nha. Mùa đông rét lạnh náo nhiệt chút mới làm cho người ta cảm thấy được biên quan lạnh khủng khiếp.


      Ông bắt đầu chờ mong, tính xem tiểu thư nhà ông sinh mấy oa nhi, cuộc sống bên này có nhiều đặc sắc.

      HOÀN

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :