1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Treasures Of The Heart - Connie Mason (24c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 15 (15-1)

      Bình minh vừa ló dạng Cassie cựa mình, mở mắt. nằm nghiêng còn thân hình Cody khép sát sau lưng từ đầu tới chân, cánh tay vắt ngang người . cảm thấy ấm áp và được che chở, cứ như ngủ cạnh Cody là cái chuyện bình thường nhất cõi đời. Quay đầu sang nhìn, thấy Cody vẫn say giấc. Cả hai người họ đều mặc mình bộ đồ phỏng theo thời trang cổ đại của hai nhà thiết kế sư lừng danh A Dong và E Và. Chẳng hiểu vì lẽ nào họ lại khoái mặc bộ đồ đó ngủ. Mới tảng sáng họ vầy bàn cờ người và sau đó ngủ thiếp trong vòng tay nhau.

      Cassie cười mơ màng. Nếu Cody thiệt tình quan tâm tới đúng là diễn viên tài ba. Khi duỗi chân và thun mũi thấy nhựa tình của dinh dính giữa đùi mình. Thế là trong đầu nghĩ ngay tới con suối chỉ cách đấy vài bước, ra tắm trong dòng nước mát tuyệt biết mấy. có thể tắm xong trước khi tỉnh dậy. Cử động gượng , Cassie khẽ lách khỏi tay . Đưa mắt âu yếm nhìn gương mặt ngăm đen, thấy Cody có vẻ mệt mỏi. có nét giống tượng thần khỏa thân mà mình có lần thấy trong sách, chân tay thẳng thớm mạnh mẽ, làn da rám nắng trơn tru. Ngay cả trong lúc ngủ tiểu huynh đệ nhà vẫn bự con lớn tướng. run lên vì lại cảm thấy thèm muốn khi nhớ lại tiểu Lệnh Hồ Xung nhà và tiểu thánh Nhậm Doanh Doanh nhà mình cùng nhau tiếu ngạo giang hồ, khiến cho mình bay bổng lên mười tám tầng trời. Tình mình dành cho người đàn ông này khiến bàng hoàng. Nhưng họ có tương lai với nhau trừ phi Cody cũng có cảm giác như vậy đối với . Nghĩ tới mình bị sử dụng như công cụ để thỏa mãn người khác y như bọn đàn ông lợi dụng đám của chị Sal là thấy nôn nao khó chịu. thà là bỏ nông trại chứ đừng hòng làm nhân tình nhân ngãi của Cody.

      Gió mát mơn man da khiến cho chợt nhớ là mình hãy còn ở trần và cần tắm rửa. cúi xuống kéo chéo chăn đắp cho Cody và ráng tay để khỏi đánh thức . Thở hơi dài, quay lấy cục xà bông trong túi yên, cầm tấm mền trong cái túi ngủ mình vẫn chưa xài tới, rồi xuyên qua màn sương giăng buổi sớm để ra suối. rửa ráy lẹ làng dưới làn nước dâng tới eo, lúc tắm xong mặt trời ra như trái banh lửa đỏ ối nền trời phía đông, báo hiệu ngày mới bắt đầu.

      Lấy mền quấn quanh mình, Cassie trở lại chỗ Cody đóng trại. vẫn ngủ say, chuyện như vậy với Cody là bình thường, nhưng biết mấy ngày vừa qua thiếu điều vắt giò lên cổ nên muốn đánh thức . nhanh tay mặc áo, sau đó lục trong túi yên tìm đồ ăn để sửa soạn bữa sáng. tìm có tiếng động kéo chú ý của về phía Cody vì tưởng thức. Nhưng nằm nghiêng, lưng day về phía bụi rậm, ngực nhấp nhô theo nhịp thở đều đặn, ràng là hãy còn ngủ. Cassie chực quay thấy hình ảnh khiến nghiến răng rít vô hơi.

      Cody lúc ngon giấc, chả biết trời trăng mây gió con rắn chuông từ trong bụi rậm bò ra và cuộn mình nằm sát vào lưng tìm hơi ấm. Nhưng trong lúc ngủ chắc Cody cựa quậy làm phiền nàng mãng xà, vì thấy đầu nó ngóc lên, đuôi ngo ngoe trong khí. Bụng dạ nôn nao khi nghĩ tới cảnh con rắn có lẽ cuộn thu lu sau lưng Cody suốt trong lúc ngủ cạnh . Ý nghĩ đó làm rùng mình, cho tới khi nhớ lại con rắn chưa xuất lúc mình đắp mền cho Cody.

      thầm nài nỉ trong bụng, đừng nhúc nhích, Cody. Chân bước chậm, dè chừng, lui về chỗ Cody để cái thắt lưng giắt súng đầu . Nhìn con độc xà chớp mắt, thận trọng khom người với cái thắt lưng. Cầu cho con đừng bắn hụt, vừa cầu xin vừa tháo khẩu Colt .44 ra khỏi bao và cầm súng bằng cả hai tay nhắm vào mục tiêu. Rồi khẩn khoản xin thêm, cầu cho con đừng bắn trúng Cody. Con rắn nằm quá gần , sợ biết mình bắn nổi mục tiêu tới vậy hay . Toàn thân run cầm cập, lòng bàn tay nhớp mồ hôi.

      Cân nhắc đâu vào đấy, chầm chậm kéo cò súng. Tiếng “cạch” vang lên sau đó như sấm đánh bên tai, mà kỳ thực chỉ vừa đủ nghe. Hai tay nắm chặt vũ khí, nhắm cẩn thận vào xà mỹ nhân.

      Cody giựt mình choàng tỉnh. Tiếng súng lên cò quá đỗi quen thuộc thể nào lầm lẫn với thanh khác. Trực giác bén nhạy do nhiều năm được tôi luyện giữa chốn đường gươm mũi súng đánh thức Cody liền cấp kỳ, dù lúc ngủ say. Dù trời có sập xuống cũng thấy khủng khiếp bằng cảnh tượng Cassie dùng súng của mình chĩa vô người mình.

      Não cân Cassie xém đứt lìa khi thấy Cody ngó mình. Vẻ mặt hung thần ác sát của đầy kinh ngạc sửng sốt suýt làm bủn rủn, cho tới khi thấy con rắn trong thế tấn công. Thây kệ nghĩ sao nghĩ, tâm trí như điên lên, mình thà là thấy ghét mình còn hơn để chết vì rắn cắn. thấy bặm môi, bắp thịt gồng lên, dấu hiệu đó cho thấy sắp sửa lao vào người mình.

      “Chớ có nhúc nhích, Cody,” khẽ.

      điệu tuyệt vọng trong giọng khiến Cody sững người. ngầm nháng cho tia nhìn hằn học căm giận, cử động độc nhất người là bạnh cằm. ta là hạng đàn bà nào vậy? Là hạng đàn bà máu lạnh, vô lương tâm chớ còn gì nữa.

      Cassie nhắm con rắn chậm rãi, cẩn thận, đầu nó ngả ra sau trong điệu bộ đe dọa. Miệng lầm rầm cầu nguyện còn trí óc ráng nhớ lại mọi cách thức bắn súng Reb dạy. Rồi lảy cò súng.

      “Đừng mà, Cassie!” Cody gào lên khi khẩu súng trong tay Cassie khạc lửa. Ở tầm bắn gần như vậy nhắm sẵn là mình chết chắc.

      Nhưng vẻ mặt của biến thành ngạc nhiên, ngờ vực khi thấy Cassie buông súng xuống nhưng mình vẫn còn sống nhăn. cảm thấy hơi nóng của viên đạn sượt qua nhưng lại hề thấy miếng máu nào người mình, cũng chẳng thấy đau đớn. Tia mắt của lại đảo sang Cassie. Cánh tay hạ xuống, cây súng vẫn lủng lẳng bên tay. ngây người nhìn , miệng trễ xuống, ánh mắt trừng trừng. “Con bà nó!” để cho Cassie có dịp định thần đặng bắn mình tiếp Cody nhún mình phóng tới húc ta té ngửa.

      Bị thân hình lực lưỡng của Cody ghim xuống đất sát rạt, Cassie giãy dụa lấy hơi bởi biết chắc mình bị nghẹt chết trước khi để cho mình giải thích. Mà cho dù tắt thở chết liền cũng giận tới nỗi muốn xé xác . Mặt đỏ ngàu; mắt đổ hung quang.

      “Trời đánh thánh vật , Cassie! Đúng ra tui nên tin mới phải. Sao lại hụt tay hả? Ở khoảng cách như vầy dư sức bắn nát đầu tui rồi. Tại sao lại đổi ý vào phút chót?”

      Lắc đầu quầy quậy phủ nhận, Cassie vùng vẫy lấy hơi. thanh khò khè trong cổ phát ra chắc báo cho Cody biết kiệt sức, vì ruốt cuộc nhổm người lên chút đỉnh. Cassie hít hơi dài thượt cho đỡ tức ngực.

      “Xê ra , Cody. Tôi thở nổi.”

      lăn qua bên rồi kéo lăn theo cho tới khi nằm mình . Hai cánh tay to khỏe của giữ chặt lấy . “Giết tui được lợi lộc gì?”

      “Đồ ngu,” nghiến giọng xỉ vả, bắn cho tia mắt nháng lửa. “Tôi cứu chớ phải tìm cách giết .”

      “Nếu tui hiểu lầm ý định của niệm tình bỏ lỗi cho,” nạt , giọng mỉa mai. “Tui chưa bao giờ thấy ai chĩa súng vô kẻ khác mà gọi là cứu mạng đó nghen.”

      “Nếu cứu kẻ đó khỏi bị rắn cắn phải.”

      “Gì chớ!”

      “Cứ mà nhìn cho ,” Cassie chì chiết. “ biết Cody, tôi thề có thánh thần hai vai là người quá quắt nhất từ nào giờ. Bộ thực tình nghĩ tôi tay giết hại sau khi làm tình với cả đêm sao?”

      Cody bất thần nhổm dậy làm Cassie lăn xuống đất đánh đùng. Khi bước về phía cái túi ngủ mình vừa nằm hồi nãy, nghe loáng thoáng tiếng gào nổi trận lôi đình. vừa cười gằn vừa nắm góc mền tốc mạnh. Trong bụng đinh ninh là dưới tấm mền chả có cóc khô gì, vì thế khi thấy xác con rắn bay đánh vèo ra ngoài ngây người, nổi chữ. Chỉ biết qoay qua ngó Cassie trân trối.

      Cassie điên tiết, hà, ra thiệt tình cho rằng mình muốn giết . Bản mặt chảy dài sững sờ. Mình mẩy run bắn khi nhìn Cassie ngầm xin lỗi. nghênh cằm nhìn trả lại, thèm nhận lời tạ tội thầm gửi qua, cũng thèm tha cho cái tội dám đổ hô mình là kẻ sát nhân. “Lẽ ra tôi phải để cho con rắn qủy đó mổ phát vô cái đầu cứng như đá của ,” hằn học. “ chừng nó cũng thấy đầu cứng ngắc y chang như tôi nghĩ.”

      “Hờ, mụ nội nó! Tui xin lỗi mà Cassie.”

      “Gì chớ? Bộ vừa cái gì sao?”

      Cody nhe răng cười gượng. Dĩ nhiên ta hành lên bờ xuống ruộng cho chừa cái tật ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm. Cái chuyện con xà tinh vừa rồi khiến chợt nhận thấy mình ngốc hết chỗ đổ oan cho trong mấy cái vụ bị bắn lén. Chắc như bắp là có kẻ muốn chết, nhưng kẻ đó dĩ nhiên phải là Cassie.

      “Tui là tui xin lỗi em mà. Vậy em muốn tui phải bao nhiêu lần đây?”

      “Tới khi tôi tin mới thôi. Tôi chưa bao giờ muốn chết hết, Cody. phần tư trang trại đối với tôi là quá mãn nguyện rồi. Con số đó còn nhiều hơn là tôi mong từ nào giờ. Nếu như quá cứng đầu nghi ngờ tôi.”

      “Thôi mà, giờ tui tin em rồi.” Vẻ mặt Cody ân hận tới nỗi Cassie chỉ muốn nhào vào lòng với là mình tha tội cho , nhưng định bụng đày ải thêm chút nữa cho bõ ghét.

      cái gì tôi nghe ?”

      tiến bước lại gần , dang hai tay ra. “Con bà nó, Cassie, vậy em muốn tui phải làm cái gì cho em hài lòng? Em có muốn tui qùy xuống lạy lục ?”

      Mắt lộ ánh tinh nghịch. “Đó chỉ là màn đầu thôi, nhưng trước hết tôi muốn ăn sáng. Tôi đói rã ruột rồi. Lát nữa qùy cũng chưa muộn.” ngước lên nhìn , rồi cố ý lướt mắt lên thân hình trong bộ đồ A Dong, lí lắc nấn ná tiểu Lệnh thiếu gia nhà . Đáp lại thịnh tình của , tên thiếu gia đó gồng mình diễu võ dương oai. Trước hình ảnh đó, mặt đỏ ửng như cà chua chín và tia mắt đảo ngược lên mặt . “Có lẽ nên bận đồ vô trước .”

      Cody nhe răng cười gian xảo và nhún vai tỉnh bơ. “Vậy chớ em muốn sao khi em cứ nhìn tui bằng cái kiểu mơ mơ màng màng?” Dứt lời, quàng tay qua eo kéo mạnh vô người mình. “Nếu có được ánh mắt đó của em tui ngại ở trần quanh năm suốt tháng. Quái thiệt, Cassie, tui chưa từng thấy đàn bà nào làm tui xấc bấc xang bang như em hết. Tui biết phải làm cái khỉ gì đây?”

      “Cho dù biết tôi cũng .” Cassie xong, ngước môi lên kề môi . mời mọc quá ràng, môi áp mạnh môi . hôn thiệt lâu, thiệt mạnh bạo với thèm muốn cách chi đè nén tới nỗi Cassie choáng váng mặt mày. Nếu nhờ cánh tay mạnh mẽ của Cody giữ chặt sụm xuống. Rồi đột ngột thấy mình hẫng, còn Cody quày quả bỏ .

      “Mụ nội nó, tui hiểu tại sao sắp cứu được tụi tới nơi rồi mà tui lại xà quần ở đây với em? Đấy cũng là trong những lý do mà tui muốn em chung với tui đó Cassie. Tui muốn bị phân tâm cái kiểu này chút nào.”

      Mặt Cassie nóng ran vì áy náy. “ đúng. Mặc đồ vào , tôi tìm đồ ăn.” xong quay , nếu muốn tập trung vào thân hình khỏa thân và cảm giác mà cái ve vuốt của Cody đem lại cho mình nên ở gần . Lẽ ra nên giận mới phải, vì suốt đêm dài ân ái long trời lở đất mà cũng chả hé miệng tới chữ .

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (15-2)

      Tỉnh Wichita ném về hướng bắc chỉ vài dặm. Conrad ra hiệu cho Dooley rời con lộ nằm sau rặng cây sum suê và đám bụi lùm chằng chịt. Gã mang có bên ủng – là chiếc bên trái. Chân bên phải sưng chù vù làm cho mặt gã méo xẹo vì bị cơn đau hành.

      “Tại sao lại ngừng hả Conrad?” Dooley vừa hỏi vừa trượt xuống yên. May cho Dooley là trái gai chỉ làm gót chân gã trầy trụa chút đỉnh. Nhưng Conrad thảm. Vết thương của gã mưng mủ khiến chân phải sưng như cái giò heo. Nó nhức nhối tới nhói ruột buốt gan mà chả thấy thuyên giảm chút nào.

      “Bọn mình cách Wichita chỉ vài dặm thôi,” Conrad đáp, gã nghiến răng cố dằn cơn đau buốt.

      Dooley gãi gãi cái đầu hói bóng vẻ sửng sốt. “Bộ phải mình tới đó sao?”

      “Dĩ nhiên là tới đó, thằng ngu. Nhưng bọn nhãi mặc đồ như vầy làm sao mình dẫn lên xe lửa. Mà tao cũng cần gặp bác sĩ đặng trị cái chân.” Gã nhá cho con Amy tia nhìn hung ác trước khi tiếp. “Tao vô phố mua đồ cho bọn nhãi, coi lịch trình xem chừng nào mới có chuyến kế tiếp St. Louise, và khám bác sĩ.”

      “Còn tao sao?”

      “Mày trụ ở đây đợi tao về. Trói bọn lại để tụi nó khỏi giở trò qủy và banh mắt ra xem có rắc rối gì . Mày phải biết là tao tới cái thứ rắc rối nào,” gã bóng gió.

      “Ừa, tao biết rồi.” Từng ngày qua tâm trạng Dooley càng trở nên thấp thỏm vì chờ đợi thằng lai kia nhào ra tập kích. Chỉ cần nghĩ tới chuyện dính líu tới kẻ nguy hiểm như Cody Carter là gã toát mồ hôi lạnh.

      “Vài tiếng nữa tao về,” Conrad xong xô Amy xuống yên, gã thản nhiên ngó con bé rớt xuống xuống đất đánh huỵch.

      Kể từ lúc Conrad đánh con bé tình trạng nó còn như trước. Nguyên mặt bên phải thâm lại và sưng to. Mắt tím bầm, môi rướm máu, còn đầu gần như ngẩng lên nổi. Thằng Brady lo cho chị kinh khủng, nhưng cho dù nó thay chị năn nỉ cỡ nào Conrad và Dooley vẫn làm ngơ.

      Bọn trẻ đờ đẫn ngó theo Conrad cưỡi ngựa . Mọi hy vọng có người tới cứu bị hai ông kẹ này chà đạp thương tiếc. Khi Dooley mang dây thừng ra cột tay chân tụi nó hai đứa chẳng buồn mở miệng than vãn. bao lâu nữa tụi nó lên xe lửa về St. Louise gặp ông dượng Julian. đời này còn chuyện nào ghê gớm hơn chuyện đó nữa – trừ cái chuyện Cody có đủ quan tâm để tới cứu tụi nó. Hai chị em nó có thể chấp nhận bất cứ chuyện gì xảy ra ngoài chuyện Cody bỏ rơi tụi nó.

      -o0o-

      “Tụi nó ở đâu đó trong mấy cái bụi đằng kia,” Cody khi soát lại mấy khẩu súng. Vẻ mặt căng thẳng, cả quyết, ánh mắt lạnh lẽo. theo dấu bọn bắt cóc tới khi tụi nó rời con lộ và biến vào trong lùm cây um tùm gần chân đồi. Wichita nằm ở hướng bắc cách đây vài dặm nên đoán có lẽ tụi nó tới đó.

      “Mình phải làm gì đây?” Cassie thào. Giọng và căng thẳng cho thấy lo lắng.

      “Em được làm cái gì hết,” Cody trả lời. Giọng mang điệu dứt khoát muốn đôi co. “Em phải đợi ở chỗ kín đáo trong lúc tui tìm bọn .” xong xuống yên và dẫn ngựa len lỏi vào rặng cây. Cassie nối gót theo. đoạn ngắn vô rừng, tiếp theo cột dây cương của con Satan vào cành cây. “Đợi ở đây. Cho dù nghe thấy cái gì cũng được ra.”

      “Nhưng – biết đâu cần tôi giúp!” Cassie vừa kêu vừa níu cánh tay .

      Hất tay Cassie ra, Cody quay lại trừng mắt ngó . “Nghe lời tui lần . Miễn tui cần phải bận tâm cho em với bọn cùng lúc tui có thể tự lo liệu. Tui ráng quay lại mau. Thủ súng của em sẵn sàng , phòng trường hợp bất đắc dĩ.”

      “Cody, đợi hẵng!” Quá muộn, Cody dời êm tới nỗi cũng biết hướng nào. “Khỉ gì đâu!” càm ràm rồi thả súng dưới gốc cây, trong bụng rủa cho cái tên bướng bò chầu diêm vương.

      tới nửa tiếng là Cody phát ra chỗ trốn của tụi bắt cóc. Nép mình sau đám bụi lùm rậm rạp, đảo mắt ngó quanh khu vực để xác định vị trí của bọn . Máu bốc lên đầu phừng phừng khi thấy tụi nó nằm dưới đất cách chỗ mình quãng ngắn, mình mẩy bị trói gô vô phương chống đỡ.

      thở phào trong lòng khi thấy tụi nó cục cựa. Mắt nhìn tựa như hai miếng băng đá trong lúc chiếu tướng gã đàn ông canh chừng tụi nó. Gã ngồi dựa vào gốc cây, mắt cụp xuống lờ đờ, hẳn là ngủ nhưng dòm cứ như gã có thể gục xuống bất cứ lúc nào. Cody đưa mắt thăm dò khắp khu vực đặng tìm gã kia. biết có hai đứa cả thảy vì truy ra hai con ngựa trong rừng. Nhưng cho dù có banh mắt ra tìm cũng thấy bóng dáng thằng kia. Do bản tính thận trọng, đợi năm phút, rồi thêm năm phút nữa cho chắc ăn. Nếu thằng kia vô rừng trút bầu tâm giờ này nó quay lại.

      Chập chờn nửa ngủ nửa tỉnh, Dooley lơi tay súng. Đoan chắc là chỉ có mình gã ở đó, Cody xiên sau lưng tên bắt cóc ngủ gà ngủ gật rồi bước ra khoảng trống và kề khẩu súng lên cò vào màng tang gã. Dooley phản ứng liền tức , gã ráng chộp khẩu súng nhưng nó bị đá văng ra bãi cỏ. Gã hoảng hồn ngó thấy Cody đứng dí súng vô đầu mình. Hình ảnh phản chiếu trong cặp mắt xanh dương lạnh ngắt khiến tim Dooley muốn rớt đánh phịch xuống đất. Gã chưa bao giờ cảm thấy mình kề cận cửa tử đến thế.

      “Thằng bạn mày đâu rồi?” giọng Cody tuy khẽ nhưng vang lên rợn người.

      “Đ- rồi,” Dooley lập cập.

      đâu?”

      “Vào phố mua đồ cho bọn .”

      Mắt vẫn rời Dooley, Cody hỏi, “tụi con có sao ?”

      “Tụi con có gì đâu ba.”

      Giọng của thằng Brady khiến Cody an tâm. “Thằng kia đâu rồi con?” hỏi thằng bé.

      “Conrad Wichita rồi ba,” thằng Brady trả lời .

      “Vậy tốt hơn hết mình phải cho mau.” Dứt lời, giơ súng đập ngay vô đầu Dooley, chả hề áy náy rẻo nào. Dooley kêu lên tiếng rồi gục xuống. thèm liếc gã nửa con mắt, vội lao tới chỗ hai đứa . Ngó cái vô mặt Amy, Cody bủn rủn hết tay chân. “Trời đất, sao tới nông nỗi này.”

      -o0o-

      Lòng Cassie nóng như lửa đốt. tưởng chừng Cody mãi về. Từ lúc lẩn vào rừng chả nghe thấy động tĩnh gì ngoài tiếng chim hót. Giờ đây nhận thấy cả chim chóc cũng ngừng hót. nghĩ bụng có lẽ mình nên theo Cody. Lỡ cần sao? Ngay cái lúc hầu như quyết định phớt lờ lời căn dặn của Cody nghe có tiếng cành cây gẫy sau lưng. Xoay người lại, sửng sốt thấy tên đàn ông đứng cách mình có vài phân, súng của gã chĩa ngay ngực mình.

      “Ông là ai?”

      biết tui nhưng tui biết ,” nụ cười đểu cáng của gã cho Cassie biết gã biết mình rất . “ em là ghệ của thằng lai đó chớ còn ai. Có đêm tui thấy hai người dưới lạch sau trại.”

      Conrad từ Wichita trở lại thấy hai con ngựa cột chung với nhau trong rừng. Gã lo xong công chuyện và nhờ bác sĩ khám chân trong thời gian lẹ thể tưởng. Chân của gã vẫn nhức thấy tía; tên lang băm đó mổ lấy gai ra và băng bó. Sau khi nhét mấy viên thuốc vô tay gã, bác sĩ tống gã kèm theo lời dặn dò gã coi chừng vết thương làm độc.

      cần ai bảo Cassie cũng biết tên này là trong mấy đứa bắt cóc bọn . Gã này làm gì ở đây vậy ta? lo lắng tự hỏi. Cody bị chuyện gì sao? Tụi ở đâu đây?

      “Mấy người có làm hại bọn ?” chả hề nghĩ ngợi gì, buột miệng hỏi cái câu vừa nảy lên trong đầu.

      Conrad cười nham nhở. “Sao tui lại làm vậy chớ?” Gã gí súng vô sườn . “Tui đánh hơi thấy thằng lai đó lẩn quẩn đâu đây. Nhưng miễn có em trong tay tui dám làm chuyện ngu ngốc đâu,” Cassie nhói người khi khẩu súng ấn sát vào hông mình. “Nào, với tui em.”

      Cassie nhìn khẩu súng để trong bao gài ở yên ngựa vẻ ao ước, nhưng vẫn tới trước hề phản kháng, nóng lòng muốn gặp hai đứa bé và xem coi chuyện gì xảy ra cho Cody. Bị Conrad gí súng thúc , Cassie đoạn dài trong khổ ải. Khi nghe có tiếng văng vẳng qua gian tĩnh mịch của rừng cây, đột nhiên ngừng bước, “Suỵt, chỉ cần kêu tiếng thôi là em đời nhà ma.” xong gã móc cánh tay qua eo , xô tới trước.

      Họ chạm mặt Cody và hai đứa bé cách đột ngột. Cody khom mình con Amy, mặt méo xệch vì đau xót trong lúc đong đưa vỗ về nó, miệng cứ lập lập lại câu gì đó mà nghe . Bất chợt Cassie thấy sợ khủng khiếp, nghĩ chắc con bé chết. Có phải bọn họ tới quá trễ ?

      “Bỏ súng xuống, thằng lai kia, rồi từ từ xoay mình lại. Tao tóm con ghệ mày rồi. Nếu mày muốn nó toàn mạng làm theo lời tao.”

      Cody sững người. Ngay cái lúc thấy con Amy bị đánh thê thảm quên bẵng thận trọng vốn có và gạt bỏ hết kinh nghiệm trui luyện trong nhiều năm dài để dỗ dành con bé. cứ luôn miệng hứa hứa lại chăm sóc cho nó, bao giờ để cho nó phải chịu cảnh này nữa.

      đứng lên, mở khóa thắt lưng giắt súng và thả xuống đất. Rồi chầm chậm quay lại đâu mặt với Conrad. Tia nhìn của phóng ngay sang Cassie, tự trấn an là bị hề hấn gì. cẩn thận lưu ý vị trí của Cassie và mũi súng nhắm vào lưng trước khi ngước mắt lên nhìn Conrad. Vẻ mặt đầy căm hận và hàm ý báo thù tàn khốc khiến Corad kiềm được cơn rùng mình.

      “Tao giết mày vì cái tội mày gây ra cho Amy,” Cody khẽ đầy vẻ uy hiếp, khóe miệng nhếch lên gầm gừ.

      Trước tình cảnh này Cassie thể nào đè nén nữa, “ôi Cody, con bé , con bé –”

      “Nó còn sống,” Cody nghiến giọng.

      Tới lúc này Dooley cựa mình rên rỉ.

      “Dậy , Dooley, ra đoạt súng của thằng lai,” Conrad gằn giọng ra lệnh.

      “Hả?” Dooley rên xiết, gã lắc đầu cố xua cơn váng vất. “May mà mày về đúng lúc.”

      “Đừng có ở đó lải nhải nữa, xách cái mông mày lên coi,” Conrad gầm lên. “Đá súng của thằng lai vô bụi.”

      Dooley quờ quạng lê dậy làm theo lời Conrad. “Mày định xử tụi nó như thế nào?”

      “Trói tụi nó lại rồi bỏ ở chỗ nào người ta khó phát ,” Conrad bảo. “Giết tụi nó chả có lợi lộc gì mà còn rước lấy họa lên giàn treo. Khi đám oắt con về gặp ông dượng tụi nó hai đứa này thể rớ tới tụi nó nữa. Nhưng trước hết mình làm phùa du hí với con kia. Tới sáng mai mới có chuyến xe lửa St. Louise, vì vậy tụi mình cứ tha hồ mà hưởng.”

      Dooley nhăn răng cười hềnh hệch và liếm môi. “Hết xẩy con bà bẩy!”

      Cặp mắt xanh của Cody như móng vuốt bấu chặt lấy Conrad. “Nếu tụi bay dám đụng Cassie cái thôi cho dù bay có chạy đằng trời cũng thoát khỏi tay tao. Tao thiếu mày chầu vì cái tội mày mạo phạm tụi rồi.” Giọng đều đều, vô cảm. Conrad thấy còn đáng sợ hơn cả lúc Cody gào rách cuống họng.

      Đột nhiên Conrad thấy mình còn tự tin bằng lúc chĩa súng vào Cody. “Dooley, lấy sợi thừng trong yên của tao ra trói thằng lai lại. Nếu nó kêu réo um sùm mày lấy đồ nhét vô họng nó.”

      Dooley lấy dây và bước dè dặt lại gần Cody. Gã tin nổi thằng cha lai này, chút cũng tin, và ngờ vực tỏ trong thái độ của gã.

      tiếp , Dooley, nó có cắn mày đâu mà mày sợ. Nếu nó táp mày tao lấy mạng con ghệ nó.”

      cần làm gì cứ làm Cody,” Cassie hét to. “Đừng lo tới tôi.”

      “Mấy người đừng hòng hại ba hay Cassie,” thằng Brady gào lên.

      “Mấy đứa tụi bay ngậm miệng lại hết cho tao! Làm theo lời tao mau lên Dooley, đặng tao còn dắt con này ra sau bụi mần công chuyện chớ mày.”

      Các bắp thịt của Cody gồng cứng, chuẩn bị tấn công. Dù bỏ mạng cũng phải cứu bọn họ. Nhưng lần đầu tiên trong đời Dooley mới có tinh thần cảnh giác, gã nhận ra ý đồ của Cody và đối phó nặng tay với . Dùng báng súng, gã cộp phát vào trán Cody khiến lật nhào.

      Brady và Amy đồng thanh hét lên, tụi nó sợ Cody chết. Mặc dù biết Cody chưa chết, nhưng Cassie tuyệt vọng tới độ run lẩy bẩy. có Cody ngăn chận tụi nó Cody và Dooley mặc tình ra tay với và bọn .

      “Lần đầu tiên tao mới thấy mày biết sử dụng cái đầu đó nghen,” Conrad bảo Dooley. “Cột thằng lai lại để tao đem con ra sau bụi. Tao gấp lắm, đợi hết nổi rồi mày.”

      Dooley bỏ súng vô bao rồi cúi xuống lật Cody nằm xấp, gã lẹ làng trói quặt hai cánh tay sau lưng. Khi gã bắt đầu trói chân Cody Conrad thô bạo đẩy Cassie về phía bụi rậm. Miệng gã trề xuống ra vẻ hứng chí, chưa gì thân thể gã căng cứng khi nghĩ tới màn hay sắp tới.

      Bất chợt Conrad sững người, và Cassie cảm thấy mũi súng thọc vô mạng sườn mình chầm chậm rút . Conrad đột ngột dừng bước, thấy thế Cassie nhanh trí thụp xuống đất. sững sờ thấy Reb đứng sau Conrad, súng của ông chĩa vào lưng gã.

      “Tước súng của nó Cassie,” Reb hất hàm ra lệnh. Đây là con người của Reb mà chưa từng thấy qua. Cả quyết, điềm tĩnh, hoàn toàn làm chủ tình hình. Tay ông vững vàng, mắt sáng quắc.

      Dooley chực thò tay lấy võ khí nhưng Reb tinh mắt phát động tịnh, ông cảnh cáo: “nếu mày rục rịch mó tay lấy súng là thằng bạn mày nằm thẳng cẳng.”

      Conrad quay đầu và nheo mắt ngó Reb, gã chắc mẻm mình nhanh chân lẹ tay hơn tên cụt tay kia. Nhưng tia nhìn lóe lên trong mắt Reb chắc hẳn khiến Conrad đổi ý, bởi vì gã hề tỏ ra phản kháng khi Cassie cẩn thận lấy khẩu súng trong tay gã.

      “Giờ lấy súng của thằng kia, tháo kẹp đạn ra liệng vô bụi rậm.” Ông bảo sao Cassie làm theo thế nấy, thận trọng bước quanh hai gã Dooley và Conrad khi đút kẹp đạn vào túi áo của mình và lấy hết sức ném hai cây súng ra thiệt xa. “Mở trói cho Cody xem cẩu có bị gì .”

      Khi Cassie qùy cạnh Cody thấy mở mắt ra và nhìn Reb chăm chăm cứ như thấy ông ta lần đầu.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 16 (16-1)

      “Cởi trói cho tui .” Mặc dù hãy còn choáng vì cú đấm sau đầu, Cody vẫn nhận ra xuất bất ngờ của Reb ngay lúc dầu sôi lửa bỏng.

      Cassie lọng cọng lần mò tháo mấy cái nút dây thừng cột tay Cody sau lưng , bực dọc thiếu điều muốn la lên vì tháo hoài tháo hủy mà chúng vẫn chịu bung ra. “Trong ủng của tui có dao,” Cody bày cho . “Lấy ra xài .”

      Cassie tìm thấy con dao đựng trong vỏ nhét bên trong giày của Cody, rón rén kéo ra, và bắt đầu cắt dây. Lưỡi dao bén ngót và xoẹt cái là được tự do.

      Cởi trói xong, Cody gắng gượng đứng dậy. hãy còn cảm thấy chóng mặt. “Tui thiệt tình dám coi chú nữa đâu Reb. Cám ơn nhiều.”

      “Tui mừng là giúp được việc,” Reb đáp, nụ cười của ông kéo tới tận mang tai. nhiều năm rồi ông mới cảm thấy mình là người hữu dụng.

      Tay chân Cody vừa hết tù túng là Cassie chồm qua chỗ tụi và lẹ làng cắt dây cho hai đứa nó. Tụi nó mừng rỡ lao vào lòng Cassie, xém làm ngã lăn quay. Khi ôm tụi nó chặt cứng, mới ngó kỹ gương mặt Amy rồi há hốc kinh hoàng.

      “Amy! Trời ơi mặt của con! Bọn chúng làm gì với con vậy?”

      “Conrad đánh con vì tụi con bỏ trái gai vô ủng bọn họ,” Amy cắt nghĩa, mặc dù vết thương đau buốt nhưng nó gượng cười.

      Cassie liếc sang Cody, tự hỏi có nghe thấy con bé . Nhìn quai hàm nghiến chặt biết nghe.

      “Súng của tui đâu rồi?” Cody hỏi.

      “Đằng sau bụi rậm kìa,” Reb trả lời.

      Chỉ trong vài giây Cody nai nịt súng ống và tiến về phía Dooley, cặp mắt xanh sẫm lại đe dọa.

      “Mà-mày muốn cái gì?” Dooley sợ sệt hỏi.

      “Hầu hạ tụi bay đặng tụi bay khỏi hại ai nữa.”

      “Mày thể giết tụi tao được đâu. Tụi tao hổng có làm chuyện gì phi pháp ráo trọi,” Dooley . “Giám hộ của bọn nhãi mướn tụi tao đem tụi nó về nhà. Hai đứa nó trốn nhà . Thế nào cảnh sát cũng nghe theo Master thôi.”

      Phớt lờ Dooley, Cody trừng mắt ngó Conrad. “Mày được chiêu đãi chầu đặc biệt nghen Conrad, vì cái tội mày đối với Amy.”

      Nắm gáy Dooley, Cody quăng gã xuống đất và đạp chân mang ủng lên bụng gã. “Reb, chú có sẵn thừng ?”

      “Có, trong túi yên của tui. Để tui vô rừng tìm ngựa.” Ông hất đầu về phía mình để con ngựa.

      “Tôi lấy cho,” Cassie xung phong rồi đứng lên. thấy con ngựa cột gần đó thong dong nhai cỏ. Nó hề phản đối khi Cassie tháo sợi thừng ra khỏi yên và trao cho Cody.

      Nháy mắt là Cody làm xong, Dooley bị trói nghiến như khúc giò. Tiếp theo phóng tia mắt sấm sét qua Conrad, lúc này gã đứng cứng đơ vì bị Reb gí súng. “Đưa súng của chú cho thằng Conrad . Tui cho thằng khốn nạn này cơ hội đấu súng. Vậy còn hậu hơn chuyện nó đối với Amy.”

      Reb nhìn xửng vửng. “Cody, tui nghĩ là...”

      “Làm , Reb! Sau đó chú và Cassie dắt tụi vô rừng. Cassie, chỉ cho Reb chỗ tụi mình để ngựa. Tui ráng ra gặp mọi người cho mau.”

      “Cody, đừng mà!” Cassie tin Conrad. Con nít gã cũng xuống tay được thế nào gã cũng sử dụng mọi thủ đoạn dơ bẩn để hại Cody cho mà xem. “Nó đáng để đấu đâu. Cứ cột nó lại rồi bỏ nó chung với thằng đồng bọn là được rồi.”

      “Chú nghe tui gì rồi mà Reb. Đưa súng của chú cho thằng Conrad . Xong dẫn Cassie và bọn cút ra khỏi đây cho tui.” Giọng Cody đanh cứng tàn bạo, môi bạnh ra thành nụ cười nhạt. “Tui tự biết lo cho tui. Mười lăm năm qua như vậy rồi. Ngoài ra, thằng khốn kiếp này cũng cần bài học.”

      Miễn cưỡng phải trao súng cho Conrad, Reb liệng nó ra cách mấy thước. Conrad chằm chằm ngó khẩu súng bằng ánh mắt sáng rực trong khi Reb và Cassie bế tụi vào rừng.

      “Lượm súng lên Conrad,” Cody khẽ khàng. Hàm nghiến chặt, mắt nheo lại.

      “Carter, tao đâu có cân sức với mày. Tao làm sao biết mày nã tao khi tao quay lưng ?”

      Cody cố tình bỏ súng vô bao. “Tao với mày đều ngang cơ. Tao rút súng cho tới khi mày sẵn sàng.”

      Conrad nén cười. Thằng lai họa là điên mới đòi đấu công bằng với mình. Conrad biết gã chỉ có cơ hội thắng nếu ra tay nhanh và hạ thằng lai bất ngờ. Gã rón rén tới chỗ cây súng nằm cỏ cách gã vài thước. Mấy ngón tay gã hết cong rồi duỗi mấy lượt, mắt rời Cody khi cúi xuống lượm súng. Nhưng thay vì đứng dậy gã hụp xuống, xoay người, dùng tay trái lên cò, rồi nổ súng bằng tay phải. Liền khi Cody phát vẻ mặt Conrad hơi thay đổi là thần kinh căng ra đề phòng. qùy chân, kéo cò, nhắm vào mục tiêu, và khạc đạn. Hai phát súng đồng thanh vang lên khiến cho chim chóc trong lùm cây bay tán loạn.

      Cassie, Reb, và bọn tới gần chỗ Cody cột ngựa nghe tiếng súng nổ xé rách gian. Cassie kêu lên nghẹn ngào, định lao thủ hộ Cody nhưng Reb cản lại. “Thế nào cẩu cũng trở lại mà,” Reb bằng vẻ tự tin.

      chừng Conrad lừa ảnh! Ngay lúc này biết đâu Cody lăn ra chết.”

      Trời, cái miệng ăn mắm ăn muối tầm bậy tầm bạ. Cả hai đứa Brady và Amy bắt đầu mếu máo. “Conrad có giết ba chết hông?” thằng Brady cất tiếng hỏi, giọng nó ré lên quýnh quáng. “Tụi con làm sao đây?”

      Vì tụi , Cassie ráng kiềm chế cảm xúc. “ bảo đảm ba Cody có gì đâu. Ổng biết ổng làm cái gì mà.”

      Để cho tụi khỏi nghĩ tới Cody, Reb nhặt lên cái gói ông phát nằm lăn lóc dưới đất, rồi lật qua lật lại. “Cái gì đây?”

      Cassie nhún vai. “Tôi biết. Conrad mang nó theo khi gã tập kích tôi.”

      Reb thẩy cái gói qua bên . “Mở ra xem.”

      Xé bỏ lớp giấy, Cassie ngạc nhiên thấy mớ quần áo trẻ em. Chắc có lẽ gã mua cái này ở Wichita.

      “Conrad tụi con mặc đồ ngủ họ dẫn lên xe lửa được,” Amy giải thích.

      “Tụi con mặc vô ,” Cassie bảo. “Đường về nhà xa lắm.” Hai đứa bé nhoài ra sau bụi rậm mặc đồ, trong khi đó Cassie thấp thỏm dõi mắt qua đám cây ngóng Cody.

      Reb vụng về vỗ cánh tay . “Đừng lo, Cassie, cẩu quay lại mà. khoái cẩu ghê lắm, đúng ?”

      “Bộ tâm tôi thấy vậy sao?”

      “Với tui phải. Có lẽ vì tui cũng có cùng cảm giác với Irene. Cổ là tốt. Quá tốt cho hạng người như tui.”

      phải vậy đâu chú Reb. Nếu nhờ chú đâu ai biết chuyện gì xảy ra cho tôi và Cody. Chưa tính tới mấy đứa bé đó nha, khi tụi nó lại lọt vô tay ông dượng mạng tụi nó đáng xu teng.”

      “Tui theo và Cody suốt từ hồi hai người rời trại,” Reb ngượng nghịu thú thiệt. “Tui thề là phải chuộc tội, giờ làm được rồi. Nhưng khi Cody trở lại tui liền. có thể chuyển lời của tui cho Irene ?”

      “Dĩ nhiên tôi chuyển, nhưng chú cần phải đâu hết. Tôi chắc chắn Cody muốn chú lưu lại.”

      “Ở lại tui biết làm cái giống gì? Tui đâu có rành việc như thợ trong trại. Mà tui cũng biết cách chăn gia súc. Thánh thần ơi, tui chỉ là tên qùe vô dụng thôi! Cứ với Irene là tui–tui, ờ mà, qủy ma gì đâu, thôi đừng với cổ cái gì hết cho xong. Cho dù ra có ích lợi gì đây?”

      “Tại sao chú chính miệng với chị Irene hả Reb?” Cody bước ra trước mặt mọi người, môi nhếch lên cười ranh mãnh.

      “Ba!” Amy nhào tới bên trước tiên. qùy xuống, kéo cả Amy lẫn Brady vô lòng.

      Niềm thanh thản vô bờ dâng lên trong lòng Cassie, xém làm choáng váng. Cho tới lúc đó vẫn chưa hay tình mình dành cho Cody sâu đậm dường nào. Rồi khi thấy áo Cody dính máu, nghẹn ngào kêu lên. “Cody, bị thương rồi kìa!”

      “Chỉ trầy trụa sơ sài thôi,” Cody trả lời cho qua, coi vết thương giống như bị muỗi chích. “Tui cạo râu bị thương còn dữ hơn như vầy.”

      xảy ra chuyện gì?” Reb lên tiếng hỏi, mắt ông sáng lên thán phục.

      “Tui nhắm trước là nó giở trò, mà Conrad nó cũng làm tui thất vọng. Nhưng tui ngạc nhiên là nó bắn chính xác lắm chứ chẳng chơi.”

      “Vậy nó – còn cậu...?”

      “Nếu chú muốn hỏi Conrad chết chưa câu trả lời là chưa. Nhưng tui bảo đảm còn lâu cái tay bắn súng của nó mới xài lại được. Sao mình được chưa?”

      “Để tôi băng vết thương cho hẵng,” Cassie bằng cái giọng cho phép Cody cãi lại. Chả đợi Cody ừ hử, ra lục lọi trong túi yên tìm cái sơ mi còn dư, rồi xé ra thành từng miếng dài.

      “Hê, cái đó là cái áo bảnh nhất của tui đó nghen!”

      “Ngồi xuống Cody, để tôi ra suối lấy nước.”

      Cody đúng, vết thương nặng lắm, máu hết chảy. Viên đạn xuyên qua phần thịt cánh tay trái, nhưng đụng tới xương hay cơ bắp. Trong nhiều ngày tới cánh tay bị nhức và đơ nhưng được khử trùng lành lại để lại hậu quả lâu dài.

      Reb lẩn quẩn gần bên trong lúc Cassie chăm sóc vết thương cho Cody, ông đợi đúng lúc mới lên tiếng, “ừm, tui nghĩ tui phải rồi.”

      Cody nhíu mày. “Vậy chú tính tới cái chỗ qủy nào chớ?”

      Reb đổi chân qua qua lại lại. “Thiệt tình tui cũng biết. Có lẽ trở lại Dodge.”

      “Để làm cái gì?” Cody hỏi gặn.

      Reb rùn vai, “ tui nghĩ cũng làm giống như trước thôi. Rày đây mai đó làm công chuyện lặt vặt.”

      “Chú thích chuyện nông trại sao? chị Irene nhớ chú đó nhen.”

      Reb đỏ mặt. “Hổng có tui cổ càng tốt chớ sao. Bộ dạng tui như vầy chả hữu dụng cho ai.”

      “Có chớ sao , chắc như bắp là chú lượm lại cái mạng cho tui. Mà còn cứu luôn cả Cassie và lũ khỏi lâm vô cái cảnh trời ơi đất hỡi nữa. Tui lòng cho chú cơ hội nữa.”

      Reb gục đầu. “Tui xứng đâu Cody. Hồi đầu chính vì lỗi của tui mà bọn bị bắt cóc. Làm sao cậu biết tui trở chứng thèm rượu và trốn vô trong phố như lúc trước. Thậm chí tui cũng dám hứa là chuyện đó tái diễn nữa.”

      “Reb, chú có quan tâm cho chị Irene ?”

      chắc như bắp là có, nhưng tui xứng với cổ.”

      “Tui đồng ý,” Cody tiếp lời, “nhưng hiểu vì lẽ nào chị hai đó lại bận tâm cho chú. Tui mong là tình thương mà chú dành cho chỉ giúp chú bỏ tật rượu chè và làm người ngay thẳng. Ngoài ra, tui thể làm ngơ trước chuyện chú cứu mạng tui ngoài đó. Lẽ ra chú có thể bỏ và nhậu say quên trời quên đất khi tui đuổi chú ra khỏi trại, nhưng chú làm vậy.”

      Cằm Reb nghinh lên phảng phất nét tự hào của ngày xa xưa mà có thuở từng là món hành trang của ông trong đời. “Tui thể làm những chuyện đó đâu Cody. Tui nợ cậu mà.”

      “Bây giờ tui mắc nợ chú.”

      “Đừng bỏ nha bác Reb,” thằng Brady năn nỉ ỉ ôi, nó mang lòng thương mến người cựu chiến binh mất tay. “Ba là bác dạy con cưỡi ngựa đó.”

      “Ừm, con bà nó,” Reb xúc động biết phải sao. “Cody, cậu phải hối tiếc đâu. Tui hãy còn cánh tay và cặp giò lành lặn mà.”

      thôi,” Cody vừa vừa vò đầu bọn . “Mình về nhà.”

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (16-2)

      Họ về Rocking C nhiều ngày rồi mà mặt Amy vẫn còn sưng vù bầm tím. Về tới nhà là con bé bắt đầu thấy ác mộng liền lập tức. Cody và Cassie phải thay nhiên nhau ngủ đêm cạnh giường Amy, trấn an con bé là nó an toàn và họ nhất quyết để ai tới bắt cóc nó nữa. Ban ngày Cassie ráng hết sức làm cho đầu óc tụi nó bận rộn để khỏi bị ám ảnh bởi thảm trạng vừa rồi.

      Cody lại trở về thói quen dậy sớm và làm việc cho tới tối khuya ngay tức . Gia súc cần đóng dấu, bò phải thiến, cỏ khô cần mua thêm dự trữ cho mùa đông khi đồng cỏ phủ đầy băng tuyết.

      Cassie thấy Cody hình như cố tình tránh mặt mình kể từ lúc họ về trại. Vào những lúc hiếm hoi họ ở bên nhau trông có vẻ bồn chồn lo lắng sao đó. Dạo trước, vào những lúc họ ân ái với nhau cam đoan là có quan tâm tới mình. Nhưng từ lúc về nhà cố ý tránh đá động tới những lần họ ở với nhau.

      Nếu vì bọn có lẽ Cassie rời Rocking C. Với phần tư lợi nhuận của trang trại dư sức sống thoải mái. Sau khi bà mình mãn phần cũng xoay sở mình ngon ơ đấy thôi. Mà cho dù sung túc cũng đâu có tệ, cố phân trần với mình.

      Cody cũng chả có ảo tưởng gì về bản thân mình. khao khát của đối với những người đàn bà khác, bao gồm Lisa, chỉ là ánh đom đóm so với ngọn lửa thèm muốn dữ dội của với Cassie. Nhưng ý thức thân phận con rơi và thái độ của hầu hết phụ nữ đối với dòng máu da đỏ của mình, ngại thổ lộ tình mong manh như đèn trước gió mình dành cho Cassie. khi tình cảm đó khai hoa nở nhụy rồi hành hạ tim đau đớn cách chi chịu cho thấu. Chuyện gì cũng hứng chịu nổi trừ chế giễu của Cassie. Nhưng biết tình thể tiếp tục diễn ra như trước. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với con qủy trong lòng mình và cái thực rành rành rằng và Cassie thể sống chung dưới mái nhà như trai và em . Tình cảm dành cho Cassie vượt xa tình em tít mù tắp.

      Vài ngày sau khi họ về trại Cody ngỏ ý định vô trong phố lấy thư từ và đồ dùng. Vì Cassie hẹn với Irene làm món bánh quy mà tụi ưa thích, từ chối với nhưng trao cho danh sách các vật dụng cần mua ở tiệm tạp hóa.

      Khi tới Dodge, Cody đưa danh sách của Cassie cho nhân viên bán hàng rồi đến tiệm đồ sắt và tiệm bán thực phẩm mua đồ của mình, tiếp đến ghé lấy thư. ngạc nhiên thấy lá thư từ St. Louise gửi cho mình, do ông luật sư lạ hoắc gửi tới. Tay run run, xé bao thư và đọc lướt. Khi đọc xong mặt tái ngắt như xác chết. Phớt lờ quan tâm của nhân viên bưu điện, thình lình xoay gót bỏ . Năm phút sau chìa phong thư vô mặt luật sư Willoughby.

      “Qủy thần ơi, chú Willoughby, bọn họ có thể làm chuyện này sao? Chuyện đó có hợp lệ ? Tui phải làm cái gì bây giờ?”

      “Ngồi xuống hẵng, Cody, để tôi đọc thư coi sao.” Ông Willoughby vừa vừa giật tấm giấy trong tay Cody, sau đó an tọa đọc thư. Trong khi đó, Cody thèm đếm xỉa tới cái ghế ông luật sư kéo cho mình, tới lui trong phòng như con thú bị nhốt trong lồng.

      “Bọn sống ở đây yên ổn hơn kể từ lúc cha mẹ chúng nó mất,” rốt cuộc khi ông Willoughby đọc xong thư và để xuống bàn Cody lên tiếng.

      “Cậu biết tụi có ông dượng sống ở St. Louise chớ? Theo lời luật sư của ông ta là ông Baxter Julian Masters bỏ khá nhiều thời gian và tiền bạc để tìm tụi nó.”

      “Tới gần đây tui mới biết gã Masters là ai. Gã mướn hai tên du côn lửa bắt cóc tụi ra khỏi trại và đem về St. Louise. Bọn kể cho tui nghe ráo trọi rồi. Lúc trước tụi nó bị bắt về St. Louise và đưa ra trình diễn trước mặt luật sư thi hành di chúc để đóng kịch. Sau đó Masters lập mưu đồ ám hại tụi nó và dàn cảnh như vụ tai nạn. Gã thử lần rồi nhưng ngờ tui tới đúng lúc cứu tụi nó thoát chết.”

      Chống cùi chỏ bàn viết, ông Willoughby chụm mấy đầu ngón tay lại tay thành mũi nhọn và ngồi xuống ghế. “Ngồi xuống cái , cậu làm tôi chóng mặt nè. Những điều cậu vừa kể đúng là khó tin. Sao cậu kể lại từ đầu ? Nếu có cách để giúp cậu tôi nhất định tìm cho bằng được.”

      Cody miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông Willoughby. hắng giọng, bắt đầu thuật lại mình gặp hai đứa lần đầu trong hoàn cảnh nào và tất cả mọi diễn biến từ trước tới nay.

      “Thế cậu có chắc Conrad và Dooley hề hay biết Masters chết khi bọn chúng bắt cóc bọn ?” ông Willoughy cất tiếng hỏi khi Cody kể xong.

      “Tui chắc như bắp là tụi nó biết,” Cody ngẫm nghĩ. “ lý nào tụi nó làm chuyện công. Theo như trong thư Masters bị chết vì nhiễm trùng máu sau cái ngày bọn bị bắt cóc. Luật sư thừa hành hề biết bọn ở đâu cho tới khi họ tìm thấy tờ điện tín do Conrad đánh trong mớ đồ đạc cá nhân của Masters, ghi rằng bọn sống với tui tại Rocking C. Mụ nội nó, chú Willoughby, tui để cho họ bỏ bọn vô viện mồ côi đâu.”

      “Nhưng cậu chẳng làm được gì nhiều đâu,” ông Willoughby nhún vai . “Vì cậu phải là bà con thân thuộc của tụi nó.”

      “Nhưng tụi nó muốn . Bộ lý do đó đủ để giữ tụi nó ở lại với tui sao?”

      “Tôi e rằng theo luật . Họ cho là tụi nó trốn nhà . Tụi nó cũng là nhi, mà còn là nhi giàu có. Khi tới tuổi thành niên tụi nó thừa hưởng rất nhiều tiền.”

      “Tui cần mớ tiền khỉ gió đó! Tui ký giấy chứng nhận từ bỏ mọi đòi hỏi liên quan tới gia tài của tụi nó. cần tiền của bọn tui vẫn có thể nuôi tụi nó như thường. Hai đứa nó ghét khí tù túng trong nhi viện. Chả lẽ tui phải bó tay sao? Trong non tháng là ông Baxter tới dắt bọn về St. Louise. Con bà nó, chú tui làm sao đành lòng bảo tụi nó là tụi nó sắp vô nhi viện ở chớ hả? Chú Willoughby, tui thề long trọng là bao giờ để cho ai hại tụi nó lần nữa.”

      Ông Willoughby chìm đắm trong suy nghĩ, vừa xoa cằm vừa ngẫm nghĩ về Cody và tình thế khó xử của . “Nè Cody, coi bộ cậu thương bọn dữ lắm.”

      “À...” Cody tránh trả lời thẳng, “tụi nó ngoan lắm, đáng bị nhốt vô nhi viện. Sau khi cha mẹ chết tụi nó sống rất khổ sở. Tui hứa với tụi nó rồi chú Willoughby, là lời hứa danh dự đó.”

      “Có cách cậu có thể thử,” ông Willoughby với vẻ ngần ngại rệt. “Cho dù bảo đảm thành công nhưng có thể rất hữu ích cho việc kiện tụng của cậu. Đối với việc nuôi bọn cậu có bao nhiêu lòng thành?”

      “Đủ để đưa tụi nó trốn mất biệt ai tìm ra,” Cody trả lời thẳng thừng.

      “Cậu biết làm như vậy là trái luật mà Cody. Phương pháp tôi sắp đề nghị là hợp lệ và có thể được việc, nếu cậu gặp được ông tòa chịu thông cảm.”

      “Chú có chịu ra hay là tui phải ép cung chú?”

      “Cậu có vợ cơ hội nuôi mấy đứa bé này còn mỏng hơn giấy quyến. Trẻ con cần môi trường sống ổn định, thế nên có ông tòa nào trong miệt Mississippi này đem quyền nuôi dưỡng trao cho người đàn ông độc thân mà cuộc sống của ta từ trước tới nay hầu như thể gọi là chỉnh tề gương mẫu.”

      Câu của ông luật sư nhóm lên hy vọng cho tâm trạng xẹp lép như trái bóng xì hơi của Cody. “Vậy ý chú là nếu tui chịu đeo gông xiềng quan tòa trao quyền giám hộ bọn cho tui phải ?”

      “Cậu biết là tui thể cam đoan trăm phần trăm, nhưng tui chắc như bắp cậu lấy vợ cũng đâu có hại gì. Trong đầu cậu có nghĩ tới ai ?”

      Sắc mặt ảm đạm của Cody sáng lên chút ít. “Có lẽ, nếu cổ chịu ưng tui.”

      “Vậy cậu lo ba cái chi tiết đó . Trong lúc ấy, tôi chuẩn bị giấy tờ giám hộ để trình bày với ông Baxter khi ổng tới đây,” ông Willoughby bảo. “Chúc may mắn nhé, con trai. Có gì liên lạc với tôi. Khi nào ông Baxter tới cho tôi hay liền tức . Mà tốt hơn hết là gởi điện tín nhắn với ổng khi nào tới Dodge liên lạc với tôi.”

      -o0o-

      Hai chục phút sau Cody tới tiệm lấy hàng đặt mua rồi lên đường về trại. Khi tới trại để cho thợ đem đồ xuống và tìm Cassie. thấy trong văn phòng xem xét sổ sách kế toán. Khi lao vào phòng, ngừng công việc ngước lên nhìn. Vẻ mặt nghiêm trọng của khiến sửng sốt. ngó chằm chằm cách lạ lùng, sắc mặt phức tạp. nhíu mày trong tâm trạng lo lắng.

      “Có chuyện gì vậy Cody, có chuyện gì hay sao? Có vấn đề xảy ra trong phố à?”

      Chẳng buồn rào đón trước sau, Cody buột miệng , “tụi mình phải kết hôn.”

      Miệng Cassie há hốc. Trời hỡi, cái kiểu cầu hôn này đâu phải là cái kiểu ngày ước đêm mong, vậy chút xíu lãng mạn cũng có. “Kết hôn?” Tim nhào lộn trong lồng ngực. “Sao tự dưng lại nghĩ tới chuyện này?” Rốt cuộc Cody nhận ra là mình cũng như mình sao?

      “Nè, đọc ,” đáp gọn và thảy lá thư của ông Baxter lên bàn viết.

      Cassie cầm lên đọc nhanh. “Mèn ơi, phải chớ, họ làm vậy coi sao được! Nhà của bọn là ở đây mà.”

      “Chú Willoughby bảo nếu tui có vợ có thể giành được quyền giám hộ.” Lời lẽ cộc lốc của khiến tim rớt đánh phịch. Tâm can đau buốt, Cody muốn lấy mình chẳng qua là vì bọn chớ chẳng phải thương gì mình. “Cassie, tui thể giải thích cảm tình của tui dành cho bọn đâu. Chỉ trong thời gian ngắn thôi mà tụi nó trở nên quan trọng đối với tui rồi.”

      Ít ra cũng có chỗ chân thành đấy chớ, Cassie tức tối nghĩ bụng. Điều thực khiến đau khổ là mình, rằng lòng quan tâm của chỉ đặt mình bọn mà thôi. thích ân ái với mình chỉ vì là loại động vật cường tráng, khả năng tình dục dồi dào. Bất chợt cơn giận bốc lên ngùn ngụt khiến mắt long lên, muốn gây tổn thương cho y hệt như làm tổn thương, cho dù biết tới cuối cùng mình cũng lấy . Thương bọn phải chỉ có mình . Nếu hôn nhân của họ là hy sinh thấy hy sinh của mình cũng đáng giá. Nhưng trước khi tiếp nhận lời cầu hôn chút tình cảm đó muốn cho biết mình nghĩ như thế nào về ý định hộc tốc của .

      “Cody Carter, nghe cho đây cho dù cõi đời này còn đàn ông tôi cũng thèm lấy !”

      Thân hình Cody cứng đờ như hóa đá, mặt co rúm bởi thứ cảm xúc nào đó mà Cassie cũng xác định nổi. Giá mà nhìn thấu được tâm trí của lúc này mới thấy là mình khoét vết thương trong lòng sâu tới dường nào. Lời của cũng y như Lisa đẩy trôi ngược dòng thời gian. Trôi ngược về cái ngày khủng khiếp khi người phụ nữ đem lòng quan tâm, người phụ nữ hy vọng cưới làm vợ lại phỉ nhổ vào mặt mình. ta tỏ ra ghê tởm khi phơi lòng trải dạ tiết lộ rằng mình mang dòng máu da đỏ trong huyết quản. Hay biết đâu cái thân phận đứa con ngoài giá thú khiến ta ngoảnh mặt cũng chừng? Thế mà Cassie cũng chẳng khác nào ta.

      “Thân phận con lai của tui làm em khó chịu dữ vậy sao?” Cody nghiến giọng hỏi. Mắt như tráng lớp băng. “Khi tụi mình làm tình hình như em đâu có lấy làm lạ? Hay bởi vì tui là con rơi?”

      Cassie bần thần ngơ ngác. Sao nhớ từ hồi nào mình tạo cho cái ấn tượng là mình khó chịu vì dòng máu lai của . À hồi trước có, nhưng sau khi quen mình đâu có nghĩ như vậy nữa, thầm đính chánh. Nếu thổ lộ mình mình hề ngần ngại ưng liền lập tức. “ biết là tôi hề để tâm tới mấy chuyện đó mà.”

      Cody phá lên cười khinh khỉnh. “Em đừng cho tui là thằng khờ. Nếu cùng đường bí lối tôi cầu hôn với em đâu. Từ lâu tui biết hôn nhân dành cho hạng người như tui, thậm chí khi tui cưới em vì lỡ làm cho em mang bầu cũng vậy.” Ánh mắt nhìn như tóe lửa, quá giận mất khôn nhận ra là mình xát thêm muối vào vết thương lòng của Cassie.

      Nuốt nghẹn vào lòng, Cassie đứng bật dậy. Giấy tờ tay bay tứ tung. “Mặc xác tôi, cứ mặc xác tôi!”

      “Con bà nó, được thôi, tôi bỏ mặc ,” Cody rống trả. “Thế nào trong cái vùng này cũng có người chịu lấy tui cho coi.” xong xoay gót đùng đùng ra ngoài.

      Cassie gạt nước mắt, tính chạy theo nhưng lại đổi ý. Cứ để cho hờn lát rồi nhận lời cầu hôn của cũng chưa muộn. Cho dù Cody nhưng tim cũng có đủ tình cho cả hai người họ. Biết đâu tới lúc nào đó nhận ra tình của dành cho . Song vì hạnh phúc của bọn sẵn lòng hy sinh lấy kẻ mình.

      Vừa tính rời văn phòng tìm Cody Cassie liếc ra cửa sổ, thấy Cody phi như ma đuổi về hướng Dodge.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 17 (17-1)

      Cody ngó ly rượu trong tay, tâm trạng não nề. Từ lúc lao qua cánh cửa bật của tiệm rượu Longbranch, gọi chai, rồi vô chén ra chén náo loạn ầm ĩ cho tới giờ là hai tiếng. Vào giấc này trong ngày tiệm rượu vắng hoe, hợp với tâm trạng của hết chỗ chê. Càng uống càng ngồi lì trong tiệm, càng thấy lời lẽ của Cassie cay nghiệt, độc địa.

      “Cho dù cõi đời này còn đàn ông tôi cũng thèm lấy !”

      Dĩ nhiên ta thèm lấy mình. Dù chưa huỵch toẹt ra, nhưng kỳ thực ý ta là muốn lấy kẻ mang dòng máu lai làm chồng. Hay lấy kẻ có được cái họ chính thức. Từ lúc lọt lòng mang thân phận con rơi và cho tới cuối đời cũng thoát được số kiếp này. Bây giờ sáng mắt ra rồi. Cassie cũng cá mè lứa với Lisa và hết thảy đám phụ nữ “tử tế.” cay đắng nghĩ bụng mình chỉ xứng mang cho họ khoái cảm nhưng lại xứng làm chồng họ.

      Tay run run, dốc ngược cái chai trút hết chỗ rượu còn lại vô ly. Tu hơi đời, bỏ cái ly xuống, rầu rĩ nhìn chăm bẳm vô đáy nước màu hổ phách.

      Holly và Wayne dừng bước đầu cầu thang. Bọn họ vừa ở trong phòng của Holly ra. Suốt cả buổi chiều họ ở trỏng ngả ngớn với nhau. Chỉ có giấc này trong ngày Holly mới có thời gian cho Wayne. Buổi tối ta phải tiếp khách làng chơi tới Longbranch kiếm rượu ngon, bốc lửa, và sẵn sàng dốc hầu bao chi cho hai khoản .

      “Coi kìa,” Wayne lên tiếng, gã dòm Cody bằng ánh mắt cay đắng xen lẫn thù hận. “Coi bộ thằng em tui nốc rượu giải sầu đa. Em nghĩ coi chuyện gì có thể làm nó bị đả kích vậy. Trong Rocking C. nó muốn gió có gió, muốn mưa có mưa rồi còn gì.”

      “Chắc như bắp là ảnh nhìn vui, đúng hông?” Holly quan sát. “Hồi trước em chưa khi nào thấy ảnh xỉn hết á. nghĩ xem có chuyện gì vậy?”

      Thây kệ Cody có say tới đâu, Holly vẫn nghĩ ta là người bảnh trai nhất từ nào giờ. Trong cái phố như Dodge chừng là đệ nhất mỹ nam đó nghen. ta chỉ cần ngoắc ngón tay kêu Holly là ta co giò đá Wayne văng tuốt luốt. là đàn bà của Wayne hai năm ròng mà chẳng thèm mở miệng cầu hôn lấy lần. Thiệt ra thích làm trong Longbranch và được đàn ông tán tỉnh nịnh nọt hơn, nhưng đâu còn trẻ trung gì cho cam. Holly cũng thấy là mình sắp tới cái lúc hết được ưa chuộng thường xuyên. Làm cái nghề của nhan sắc sớm phai tàn. Nếu Wayne cứ cù nhây cù nhưa bắt đầu tìm kẻ thay thế lâu dài.

      “Tui biết thằng Cody nó bị cái gì, nhưng tui nhất định lần ra,” Wayne vừa vừa xuống thang.

      “Bộ nghĩ ảnh chịu với sao?” Holly hỏi. Wayne dừng lại cái rụp, nhìn bằng ánh mắt đánh giá.

      “Holly, em đúng, thằng em này đời nào hé răng với tui đâu. Nhưng em là ghệ ruột của tui, tài mồi chài đàn ông của em số dách.” Dứt lời phá lên cười khùng khục, khoái trá với cách chơi chữ của mình. “Tui đợi ở đây, em xuống dưới trổ tài . Dụ thằng Cody xem nó bị chuyện gì mà mang bộ mặt đưa đám vậy. Biết đâu chừng có chuyện tốt cho tui.”

      Holly nhíu mày, tiếp tục bước xuống thang. tò mò kém Wayne, nhưng với lý do khác. Cody phải là loại người dễ mất bình tĩnh, vì vậy muốn biết nguyên nhân nào làm ta tới nông nỗi này. đoán phải là chuyện nghiêm trọng mới khiến ta lấy rượu giải sầu. Ngoe nguẩy bờ hông ra chiều mời gọi, kéo cổ áo xuống thêm phân để lộ núm ngực hồng hồng rồi nhỏng nha nhỏng nhảnh lại chỗ Cody. Nhưng cho dù ta cố gắng níu kéo chú ý của Cody đến mấy cũng chỉ là phí công, bởi Cody thèm liếc nửa con mắt.

      “Chào , Cody,” Holly ré lên bằng giọng khào khào. “Gió nào thổi tới vậy?”

      Cody trừng mắt ngó bằng ánh mắt lờ đờ, miệng làu bàu, rồi tợp thêm ngụm whiskey. Nếu sắp xỉn rồi làm luôn lèo cho xong.

      Phớt lờ phản đối của Cody, Holley kéo ghế ngồi xuống kế bên . “Nè người hùng đẹp trai, cần người tâm hông?”

      Cody nhướng mày , “tùy . Bây giờ tui có tâm tình cà kê với ai đâu.”

      “Bồ tèo à, có chuyện buồn sao?”

      “Có thể như vậy.”

      “Muốn tâm với em hông?”

      .”

      Holly liếc lên chỗ Wayne đứng trong bóng tối đầu thang, nhún vai ngầm là mình gặp hên. Wayne nóng nảy ngoắc tay hối ra thêm chiêu. Thế là lại dồn chú ý vào Cody. ta trông độc buồn bã tới nỗi chỉ muốn lùa tay vào mái tóc quăn, đen như mực và kéo ta vào bộ ngực êm ái của mình để vỗ về an ủi.

      “Em thiệt tình muốn giúp mà Cody.”

      Gương mặt Cody lên vẻ lạ lùng khi ngó thẳng vô mặt ta, , “tui cần vợ. Em có hứng thú ?” xong, bật lên cười ha hả trước cái ý tưởng hoang đường đó.

      “Lấy hả?” hỏi vẻ kinh ngạc. “ thiệt chớ?”

      “Hờ, con bà nó, hơi đâu mà để ý tới tui làm gì cho mệt.”

      phải vậy đâu Cody, kể cho em nghe nữa mà. Tại sao lại cần lấy vợ hả?”

      “Chuyện dài lắm.”

      “Em–em rất muốn giúp mà.” Thánh thần ơi, lấy được người như Cody mà gọi là giúp dĩ nhiên là muốn giúp đứt đuôi nòng nọc rồi.

      Cody ngồi dựa ngửa trong ghế và nheo mắt nhìn Holly chăm chú. chừng Holly có thể giúp mình nghen. Đầu quay mòng mòng, hiểu sao tâm trí mình dường như mù mù mờ mờ nghĩ được cái gì cho ra hồn. nhớ nổi có phải mình vừa hỏi ả điếm làm vợ vậy? Mà tại sao lại được chớ? Hạng người như là cơm chợ vợ nhà thổ. Đèo bồng làm chi với những kẻ đàng hoàng tử tế, chỉ biết dè bỉu thân phận con lai, con hoang của mình.

      “Cody, có nghe em vậy? Em thiệt tình muốn giúp .”

      “Hả?” Đầu óc đặc sệt. ngó Holly bằng cặp mắt mắt lờ mờ, vằn tơ máu, ráng nhớ xem mình muốn hỏi điều gì. Mắt nheo lại cố tập trung. À, nhớ ra rồi. “Em muốn đeo gông cùm hôn nhân , Holly?” líu cả lưỡi khiến Holly cảm thấy khó hiểu.

      muốn cưới em hả?”

      rùn vai. “Sao lại ? Em có biết mục sư nào ?”

      “Có chuyện gì mà cần mục sư?” Sốt ruột chịu nổi, Wayne xuống thang lại bên bàn vừa đúng lúc nghe được câu chót của Cody.

      Cody nghển cổ nhìn Wayne. Mất lúc mới nhìn mặt Wayne. “Hê, Wayne.”

      “Tao có nghe lầm vậy Cody? Có phải mày vừa hỏi tới mục sư ? Bộ có ai trong Rocking C bịnh hay hấp hối sao?”

      “Cody ảnh vừa kêu em lấy ảnh,” Holly muốn hụt hơi. Nếu thộp được Cody trời gầm cũng nhả. Giờ ta say quắc cần câu đâu có biết mình cái gì, nhưng nhất định gài chông giăng bẫy tóm con mồi trước khi nó tỉnh lại.

      Wayne ngây người nhìn Holly cứ như ta bị quẫn trí. “Cody tính làm cái gì? là em mát giây hai là tui điên. Tại sao Cody lại cưới em chớ?”

      Holly nhăn mặt. “Em biết, hỏi Cody ?”

      Wayne chuyển tia nhìn kinh ngạc sang Cody. “Nè thằng em, mày giỡn chơi hay thiệt tình muốn cưới Holly?”

      Cody nhún vai. “Tui phải lấy vợ. Mà cưới điếm còn tốt hơn là – hơn là...” Câu ngưng nửa chừng, nhưng hàm ý như ban ngày ban mặt.

      “Mày cãi lộn với Cassie sao? Tao cứ tưởng mày lậm nó lắm.”

      “Thây kệ Cassie. Tui cầu hôn với Holly.”

      “Tại sao?”

      Wayne hất đầu về phía Holly, ta vội đứng lên kêu tay pha rượu đưa thêm chai. ta rót vào ly Cody rồi ngồi xuống. Cody dốc ly làm hơi sạch bách. cần phải say tới tê dại đầu óc mới đóng cho hết cái màn kịch lố bịch này.

      “Tao hỏi mày đó Cody. Tại sao mày muốn cưới Holly?”

      “Hả? À phải, tui nhớ ra rồi. Nếu tui có vợ người ta bắt bọn .”

      “Ai bắt?”

      “Cái bọn thầy kiện tai to mặt lớn ở St. Louise. Bọn sống nổi trong nhi viện đâu. Ngoài ra,” lầm bầm chữ được chữ mất, “tui hứa... tui hứa...” Giọng bặt dần, cằm gục xuống ngực.

      “Trời, thấy tía tao . Có ai ngờ được cái thằng bá đạo bặm trợn như thằng Cody mà lại mềm lòng với con nít chớ.”

      Tiếng ngáy nho thoát ra miệng Cody. Wayne đưa mắt dò xét Holly. “Sao lại ngó em như vậy?” Holly lên tiếng hỏi.

      “Em muốn lấy Cody ?”

      Holly giật mình nhìn Wayne. “Bộ giỡn chơi sao? Có mụ nào lại muốn? Chắc như bắp là ngon lành hơn làm trong Longbranch rồi. Hơn nữa,” ta thẳng thừng, “chờ tới lúc chịu lấy em em già khú đế.”

      Đầu óc Wayne suy nghĩ lao lung, thăm dò hết mọi khía cạnh xem làm sao lợi dụng mối hôn nhân giữa Cody và Cassie.

      “Tui thấy ý kiến này hết xẩy đó nghen,” Wayne vừa vừa cười tươi rói.

      Bất thình lình Cody khịt mũi, choàng tỉnh. ráng hết sức ngồi thẳng lên, lừ đừ ngó Holly. Mình ở cái chỗ khỉ gió nào cà? Ở phải, nhớ ra rồi. Quán Longbranch. muốn say bất tỉnh nhân , nhưng giờ sao, tỉnh như sáo sậu. Đầu bắt đầu gục xuống, rồi ngẩng phắt lên, nhưng thấy hối hận liền lập tức. Căn phòng bắt đầu quay quay, bất chợt thấy có tới ba nàng Holly trước mặt mình.

      “Cody, làm em vui hết nổi luôn,” Holly tuôn tràng khi thấy Cody tỉnh rượu.

      Cody ngó ta chớp mắt. nàng này cái qủy gì vậy?

      “Tui kêu mục sư,” Wayne xung phong. “Lễ cưới có thể làm ở đây. Rót cho Cody thêm ly nữa Holly. Tui quay lại mau.”

      “Ờ, mục sư,” Cody lẩm bẩm, hiểu chuyện gì xảy ra. Mà cũng chả thèm biết làm gì cho mệt.

      Wayne ném cho Holly tia nhìn đầy ngụ ý rồi ba chân bốn cẳng rời quán rượu. Đầu óc sục sôi với bao nhiêu là mưu qủy kế. Cody lấy vợ rồi rộng chân rộng cẳng cua Cassie. Cassie là bàn đạp cho lấy lại phần trang trại, phần thôi, nhưng dẫu sao cũng là chỗ khởi đầu. Rồi có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, Cody bán lại phần của nó khi thằng Wayne này cưới Cassie. Như vậy đâu có làm chuyện trái luật. Tới khi đến nhà ông mục sư, đắc chí xoa tay cười khục khục, lòng khấp khởi hy vọng.

      “Xin lỗi ông Carter, chồng tôi vắng. Ổng được mời tới thành phố Garden, tôi nghĩ ít ra phải ba ngày nữa ổng mới về. Dầu gì ổng cũng phải về đây làm lễ vào Chúa Nhật.” Bà Lester, bà vợ phốp pháp của mục sư, nở nụ cười hòa nhã với Wayne, nhưng trong bụng thầm hỏi cần gì ở chồng mình. Theo bà biết, Wayne Carter có bao giờ đặt chân vô nhà thờ hay có hẹn gặp riêng với mục sư đâu.

      “Tiêu rồi,” Wayne lầm bầm trong họng. Ba ngày quá trễ. Tới chừng đó Cody nó tỉnh rượu và suy tính thiệt hơn về chuyện cưới Holly. Nó thấy lập gia đình với làng chơi chẳng hề gây được ảnh hưởng nào với đám thầy kiện bên St. Louise.

      “Ông gì vậy, ông Carter?” bà Lester khinh miệt nhìn Wayne qua mục kỉnh đeo lệch gương mặt mập mạp.

      “Ờ có gì đâu bà Lester. Khi nào chồng bà về tui tới gặp ổng.” xong kéo vành nón xuống chào rồi vội vã bỏ .

      nửa đường đến Longbranch Wayne sực nhớ tới văn phòng thẩm phán hòa giải. Nhưng lại thất vọng khi thấy tấm bảng đề văn phòng đóng cửa vì nghỉ bệnh. Lúc đó mới nhớ là ông thẩm phán bị bể ruột thừa và trong tình trạng nguy cập. quay , cố moi óc tìm cách giải quyết nan đề.

      Wayne thủng thẳng về quán rượu. Khi thấy đám đông tụ tập quanh người đàn ông đứng cái kiện gỗ hoa tay giảng đạo ngừng lại nghe. nghĩ bụng lại thêm ông mục sư oang oang về cơn thịnh nộ của Chúa đây mà, rồi dợm bỏ . Đột nhiên tia sáng lóe lên trong óc , người đàn ông này có thể là cái bè cứu mạng đây. Thân hình lỏng khỏng của ông mục sư hơi còng, đôi vai lom khom dưới bộ đồ rộng thùng thình. Ông ta huơ huơ quyển thánh kinh góc cong vêu để nhấn mạnh lời giảng. Mái tóc dài của ông ta bù xù, điểm bạc; bộ râu chẳng khi nào được tỉa tót dài tới bụng. Nhưng chính ánh mắt của ông ta lôi kéo chú ý của Wayne. Người đàn ông đó đúng là gã cuồng tín, khật khùng.

      Cặp mắt ông mục sư đen và sáng lóa, đôi đồng tử như có những đốm lửa li ti cháy bên trong. Ở con người ông ta tỏa ra khí thế cuồng nhiệt, biểu lộ nhiệt huyết tôn giáo của kẻ hành đạo nguyện đem đời mình cứu vớt các sinh linh lầm đường lạc lối. Khi đám đông bắt đầu tản , Wayne bước tới gần ông mục sư.

      “Thưa mục sư, ông có thể làm phép cưới ?” Wayne hỏi cầu may.

      Ông mục sư làu bàu. “Nếu có giấy phép được. giờ tôi vẫn có thể làm, nhưng hợp lệ. Tôi chú trọng tới việc cứu vớt con chiên lầm lạc và chỉ đường cho họ tới thiên đàng hơn.”

      Đầu óc Wayne làm việc như điên. Nếu ngày mai ông ta bỏ ai mà biết ổng có phải là mục sư thứ thiệt hay ? “Thưa mục sư, tui vui lòng quyên góp cho nghiệp truyền bá tôn giáo của ông nếu ông nhận lời làm phép cưới cho thằng em tui và bạn của nó.”

      Ông mục sư mắt ngó bằng ánh mắt phừng phừng. “Tôi với cậu rồi, là –”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :