1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Treasures Of The Heart - Connie Mason (24c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (12-2)

      Khi hôn xong thở hào hển lấy hơi, do đó Cassie thấy sắp chống hết nổi. run run qùy lên và bắt đầu giựt phăng quần áo ra. “Qủy thần ơi, nếu tui vô trong em ngay chắc tui phát nổ mất.”

      Qùy lên bên cạnh , Cassie gạt bàn tay run rẩy của Cody rồi lẹ tay lột bỏ sơ mi cho . Khi thấy nắm nổi chiếc thắt lưng giắt súng khóa cài phức tạp Cody rên lên rồi tự tay lo cái việc đó. Trong chớp nhoáng lại nằm xuống bên cạnh , tấm thân trần trông thiệt phương phi, lồ lộ chất đàn ông, vừa đẹp – vừa kích tình. nhịn nổi đành phải đảo mắt khắp làn da trần rám nắng, rồi chiếu đường dọc theo bờ vai rộng, vồng ngực nở nang phân đôi tách bạch rồi thuôn dần xuống thành vùng bụng dẽ khắc phẳng lì, và từ eo bờ hông chỉ loe ra chút ít.

      Lông ngực đen nhánh mọc xoáy quanh hai đầu ngực đàn ông se cứng, ở khoảng giữa trơn láng hầu như có, nhưng phía dưới rốn – mèn ơi – phía dưới rốn ngay phủ đệ của thiếu vương gia nhà tọa lạc phải là như rừng rậm. Mắt thiếu điều đóng đinh mình thiếu vương gia nhà , như bị thôi miên bởi thân hình lớn tướng bự sư của tên thiếu gia đó.

      Hơi thở của Cody tắc nghẽn nhức nhối trong cổ họng khi hí mắt quan sát , cảm thấy tên tiểu tử của mình càng lúc càng lớn như thổi dưới tia nhìn khiêu khích của nàng. Bỗng dưng cảm thấy tự hào về thân thể mình và khả năng thỏa mãn nàng. Nhưng cái cơn thôi thúc ban sơ trong thâm tâm trỗi dậy trong lúc giơ tay ra chạm vào . “Thôi đủ rồi,” rên rỉ cắt quãng.

      Cassie ngạc nhiên khi thấy lật nằm sấp rồi đưa tay lướt theo những đường cong đầy cám dỗ phiến lưng, vòng eo, và bờ mông mình. thở hổn hển lớn tiếng khi môi rà theo lối di chuyển của bàn tay rồi vừa hôn vừa gặm nhấm, lưỡi đốt đường lửa vùng da thịt vô cùng nhạy cảm của .

      “Ôi, Cody.”

      “Cứ thong thả cưng, mình có nguyên đêm lận. Tui muốn em hoàn toàn nóng bỏng ướt đẫm cho tui.” Thân thể vạm vỡ nóng hừng hực phập phồng chờ nhập cuộc của Cody cười khẩy câu phát ngôn đòi lâm trận suốt đêm của . sắp leo lên đỉnh rồi, biết còn đủ sức kéo thêm năm phút nữa chớ ở đó mà mạnh miệng. Nhưng hăm hở muốn chiều chuộng Cassie tới nỗi phải nghiến răng kiên trì.

      Sau đó lại hôn , lưỡi đút sâu vào khoang miệng mềm nóng hổi của , tay nắn nót đôi nhũ hoa, trêu chọc hai chiếc nụ cho tới khi quằn quại trong cơn tra tấn êm ái. Và rồi – rồi môi rời môi để lướt dọc theo cần cổ cao, dừng lại chút xíu để sùng bái bầu ngực, tiếp theo xuống bụng – rồi xuống thấp hơn nữa.

      “Đừng mà, Cody!” Khi miệng Cody an cư cái miền phủ những sợi tơ vàng cong cong giữa cặp đùi mình ngờ ngợ đoán ra ý đồ của nên thân hình giựt nảy cố tránh đôi môi cùng cái lưỡi rực lửa manh nha cướp đất đoạt thành. Đâu có ai làm như vậy chớ. Khi lưỡi luồn sâu vào bí đạo E Và giữa chân hét vang và ưỡn người cong vòng cứ như bị nham thạch thiêu rụi.

      Đặt tay lên bụng , Cody giữ nằm im để lưỡi mình tiến hành cuộc càn quét thương tiếc trong lúc tay kia đẩy hai đùi ra xa để khám điền thổ được dễ dàng. Khi lưỡi chạm vào viên bảo thạch trong tẩm cung của thiếu vương phi nhà Cassie quên tuốt luốt mọi chuyện đời ngoại trừ ngọn lửa mê man chất ngất nóng kinh hồn đốt mình ra tro. Ngay khi tưởng mình trải qua cái cảm giác tột cùng Cody từ từ cho ngón tay vào địa đạo, xoa vuốt cả trong lẫn ngoài. Kết quả của màn tra tấn là cơn bùng nổ khiến tan tác thành ngàn mảnh.

      Khi Cody trỗi dậy bên đưa thiếu vương gia nhà công thành khoái cảm của mỗi lúc lên cao với từng nhát kiếm của tên thiếu gia oai phong kia. Cassie cam đoan là cái luồng cảm giác phi rần rần xuyên qua người mình còn gì sánh bằng, nhưng bị sốc khi Cody rên xiết rồi , “em vẫn chưa chiếm gọn tui mà.” xong kéo lăn vòng vòng theo cho tới khi ngồi mình , sau đó thúc thiếu gia nhà vào càng lúc càng sâu, nhưng oái oăm là vẫn cảm thấy chưa đủ. Nắm hai bên hông , ấn mạnh xuống, rồi lại đẩy lên, cứ thế lên lên xuống xuống rốt cuộc cuộc xâm lăng mới đạt được như ý mình muốn.

      Gần như mất hết tri giác vì khoái cảm, Cassie cảm thấy vách bí đạo của mình co bóp quanh , thấy thiếu vương phi nhà mình siết chặt tên thiếu gia nhà trong khi tên tiểu tử đó trút hết công lực tung chưởng phong mù mịt vào lòng tiểu thư nhà mình. Trước màn công phát đó hét lên gọi tên .

      Cơ thể Cody căng cứng, sức kiềm chế của tan biến còn manh giáp trong lúc tiểu thư nhà tung chưởng đáp lễ khiến sóng dâng ào ạt, rồi siết cổ thiếu gia nhà mình – thiếu điều muốn lấy luôn cái mạng . Thân hình Cody nảy lên liên tục, rồi rên lên tiếng khàn khàn.

      Khi Cassie tỉnh trí lại Cody vẫn ở bên trong , ngó đăm đăm bằng nét mặt bối rối. “Tui biết cái gì vừa mới xảy ra, nhưng thiệt tình mà tui chuyện này chưa từng xảy ra cho tui bao giờ. Em làm tui sợ dựng tóc gáy luôn đó Cassie. Tui ước phải chi tui hiểu được là tại sao.”

      Cassie vẫn ngậm tăm, cách chi nổi. chỉ riêng Cody thể xác định chuyện gì vừa mới xảy ra giữa hai người họ, mà Cassie cũng chưa khi nào nếm trải giây phút mãnh liệt, đẹp, và – trọn vẹn. Việc Cody cảm thấy y hệt như mang tới cho cảm giác vô cùng thỏa mãn. bắt đầu nhoài ra khỏi người nhưng lanh tay giữ lại. cảm thấy co giật bên trong mình nên đưa mắt nhìn , ngạc nhiên khi thấy thiếu gia nhà vẫn còn cứng cáp. nhận thấy vẻ mặt kinh ngạc của và nhe răng cười.

      “Em lấy làm ngạc nhiên vì mới đó mà tui lại muốn em nữa sao?” chắc như bắp là tui cũng bị sốc. Tui luôn tự hào vì sức hồi phục của tui nhưng nào giờ tui đâu có bị kích thích tới mức này, hay là sẵn sàng làm ăn lẹ tới như vậy.” Sức nóng của cặp mắt xanh khiến lơ lơ lửng lửng. “Tui biết làm gì với em đây, Cassie? Tui chưa từng thấy người đàn bà nào ngọt ngào và biết hưởng ứng như em hết. Tui phải làm gì với em đây?” lập lại.

      Cassie nuốt ngụm hơi rồi thốt ra cái câu táo bạo tới nỗi toàn thân đỏ như gấc. “ có thể tôi nữa mà.”

      nhếch bên miệng cười với . “Có lẽ tui sắp gặp đại họa vì cái tội cho em quyền định đoạt số phận tui, nhưng em lần nữa tui vẫn muốn.”

      đảo ngược vị trí của họ lẹ làng chóng vánh, đặt nằm dưới thân mình. Rồi bắt đầu đẩy hông tới trước, xâm nhập vào cấm địa. Di chuyển thiệt chậm, chậm ơi là chậm, đưa đẩy cho tới khi cơn đòi hỏi trở thành cơn nhức nhối trần ai lai khổ. Với tiếng thở dài thườn thượt, Cassie đầu hàng trước cơn khao khát nung nấu của cả hai.

      -o0o-

      cà nhắc bằng cái chân lành, Reb đảo quanh nhà làm thêm vòng tuần tra lãng xẹt nữa. Đêm dài thấy tía, ông chả ưng bụng chút nào. Cổ họng khô như ngói mà gần đấy chả có cái gì để hạ hỏa. Ông trực từ lúc mặt trời lặn mà có thấy động tĩnh nào đâu cà. Căn nhà tối om ngoại trừ ngọn đèn cháy trong phòng khách và ngọn khác trong hành lang lầu, bởi đó Reb tự hỏi cả trăm lần sao khi khổng khi mình lại nhận cái nhiệm vụ tuần này trong khi mình thà là vô trong phố nhậu nhẹt với các tay thợ. Ông nghĩ bụng và liếm cặp môi khô nẻ, giá mình có thể làm ly thôi đủ mãn nguyện.

      Ôi, ông biết Irene thích mình vô trong Dodge nhưng ông có thể lo liệu nổi mà. Biết bao lâu rồi ông đâu có ly nào vào bụng, toàn thân ông run lên vì chỉ thèm ngụm bia hay tợp phát whiskey cho đời. giờ trong túi ông rủng rẻng vài đồng cắc, đó là phần trong số tiền lương làm thợ nông trại. Hừm, con bà nó, ông đâu phải đồ ngu mà hiểu là khả năng của mình chỉ vừa đủ để kiếm sống, còn Cody trả công cho mình chỉ vì thương hại. Trước khi mất cánh tay ông là con người xứng đáng là người, có thể bắn súng cưỡi ngựa ngon lành. Giờ ông là tên què, là kẻ mà người khác thấy tội nghiệp chả có ích lợi cho ai.

      Nếu nhờ Irene... chỉ nghĩ tới người phụ nữ xinh tốt đó thôi là môi ông nở nụ cười. Cổ chả quan tâm tới chuyện ông chỉ còn mỗi cánh tay. Ông chưa bao giờ gặp được người đàn bà nào như Irene. Phải chi ông qùe quặt ... Mụ nội nó, nếu nghĩ nghiêm túc về Irence nữa làm được cái gì đây? Ông cần dô ly, ly thôi là đủ.

      Sau khi tua thêm vòng nữa quanh nhà Reb tới quyết định. Tự thuyết phục mình rằng ba cái vụ tuần tiễu này là vô ích, ngoài ra nếu có đứa nào manh động ngoài kia trong lúc tuần Cody cũng phát ra kẻ đột nhập, Reb quyết định mượn con ngựa rồi chạy vào phố. Nếu lẹ ông về kịp trước khi có người biết ông bỏ . Trong khắc ngắn ngủi lương tâm ông lên tiếng phản đối, nhưng ông nghĩ bụng đâu phải là mình bỏ bê trách nhiệm, mình chỉ là nghỉ phép chút đỉnh thôi. Thế là ông quyết định cái rụp rồi tới bãi quây, miệng ông ứa nước miếng vì nhớ tới mùi nước cay. Nhưng ông hề hay biết là mình bị theo dõi khi cưỡi ngựa ra khỏi nông trại.

      “Mày thấy sao, Dooley?” Conrad hỏi khi gã di chuyển ra khỏi chỗ trốn trong bóng tối của nhà kho.

      “Hình như chả muốn vô trong Dodge.”

      “Mẹ nó, vậy là trúng mánh rồi! Tụi mình thấy thằng lai với con kia ở dưới mé lạch. Tao vẫn còn cảm thấy hơi nóng viên đạn của con qủy cái đó. Xém chút nữa là nó lắt cái mạng tao rồi. Nếu muốn bắt tụi nhãi tốt hơn phải ra tay bây giờ.”

      “Còn quản gia sao? Tao chưa thấy cổ rời khỏi nhà.”

      “Bà mẹ nó, Dooley, bộ mày lo liệu nổi mụ đàn bà chân yếu tay mềm sao? Mà còn bị què nữa.”

      “Sau khi bắt đám nhãi mình làm cái gì?” Dooley hỏi. “Tục thiệt, ông Master vừa điện cho mình bảo được giết tụi nó, tụi thầy kiện nghi ngờ và muốn gặp tụi nó. Chắc cú là có vấn đề phức tạp rồi. Nếu ông Master lùng bọn nhãi có phải đơn giản hơn ? Ổng là giám hộ của tụi nó mà.”

      “Mụ nội nó, Dooley, bộ mày nghe tao khi tao kể cho mày về cái gã tao gặp ở quán Longbranch hồi hôm sao? Gã đó nhận là của thằng lai. Là nửa dòng,” sửa lại. “Nếu gã tỉnh gã đâu có tâm với tao, nhưng do gã kể nên tao hay được khối chuyện về nông trại Rocking C.”

      “Wayne Carter là thằng em gã thương xấp lắm và nó để bọn rời quánh trận. Mày nghe tụi nó kêu thằng đó là ba. Mà mày có ngó kỹ thằng lai đó , Dooley? Tao chắc như bắp là tao muốn kiếm chuyện với nó đâu à. Còn về phía ông Master, ổng hãy còn bịnh dữ lắm nên đâu có nổi, hơn nữa ổng cũng muốn có người biết tụi bỏ trốn, hay tại sao tụi nó bỏ trốn. Nếu có người biết gây chuyện rùm beng.”

      “Vậy khi mình thộp tụi nó rồi mình làm cái gì? Mình đâu thể cứ xông ra ga mua bốn tấm vé dông ra khỏi phố chớ. Nếu phải chở tụi nó bằng ngựa suốt từ đây tới St. Louise tao chắc mẻm là khoái rồi.”

      “Tụi mình có thể ngựa cho tới tận Wichita,” Conrad trả lời. “Rồi sau đó lên xe lửa tới St. Louise.”

      “Sao mày lại nghĩ bọn ngoan ngoãn nghe lời?” Dooley lại hỏi, vẫn chưa cảm thấy chắc ăn.

      tụi mình dọa cho bọn nó khiếp vía chớ sao,” Conrad vừa đáp vừa nhe răng cười gian ác. “Thôi đủ rồi. Hãy làm cho xong chuyện đặng còn thâu tiền.”

      -o0o-

      Con bé Amy giựt mình tỉnh giấc, giác quan của nó hãy còn mụ mị vì chưa tỉnh hẳn, mắt lờ đờ chưa được tập trung. Con bé vừa thấy ác mộng, khi tỉnh dậy nó thấy lòng ngập tràn thoải mái. Nó vừa mơ thấy có người bắt nó và thằng Brady giao lại cho ông dượng. Căn phòng tối thui ngoại trừ ánh trăng lấp lánh rọi qua ô cửa sổ mở. Amy liếc sang giường thằng Brady, thấy thằng bé vẫn ngủ say nên nó ráng định thần ngủ tiếp. Nó nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài, thậm chí làn gió cũng có, rồi con Amy trở mình liên tục. Dù khiếp sợ nhưng nó ép mình giữ tinh thần bình tĩnh, rồi nhắm mắt ráng nghĩ tới những chuyện vui vẻ.

      Conrad thấy cửa sau mở nên thầm vào bếp, Doodley theo bén gót. Đèn trong phòng khách và trong hành lang lầu hãy còn cháy, rọi đường cho bọn chúng lẻn lên lầu. Conrad nhòm vào hai gian phòng có người ở trước khi xác định xem bọn ở trong phòng nào. Đẩy cửa ra, bước vào trong rồi chửi thầm khi bản lề kêu cọt kẹt.

      Tiếng động đó báo cho Amy biết có chuyện diễn ra, nó ngồi bật dậy. “Ai vậy? Phải Cassie ? Hay dì Irene? Ai đó?”

      “Mẹ nó!” Chộp lấy tấm chăn giường, Conrad nhét chéo chăn vào miệng con Amy rồi quấn nó chặt cứng trong mấy lớp chăn như bó giò.

      Tiếng vùng vẫy chống cự đánh thức thằng Brady. Nhưng nó quá đờ đẫn tỉnh nổi, thế là lại lăn quay ra ngủ. Nhưng trước khi tụi bị khiêng xuống giường Irene ùa vào. “Amy, Brady, có chuyện gì hả tụi con? Có phải tụi con kêu ?”

      Nhưng người phụ nữ tội nghiệp hề hay biết cái gì đập trúng mình, Irene vừa bước qua cửa Dooley chộp sau lưng còn Conrad lấy báng súng đánh.

      thôi,” Conrad rít lên, “trước khi thằng lai và con kia trở lại.”

      Mỗi đứa vác đứa bé lên vai lẳng lặng rời khỏi nhà y như lúc tụi nó vô, rồi sau đó biến vào màn đêm.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 13 (13-1)

      Cassie uể oải duỗi người. Gió mang theo hương thơm thổi mát rượi tấm thân trần của . Cặp mắt lờ đờ nặng trĩu, miệng vừa ướt vừa sưng vì những cái hôn của Cody. Từng phân da thịt đều cháy bỏng rạo rực. Mới hồi nãy thôi Cody vùi sâu trong , luồn tới hết mọi ngóc ngách trong cơ thể và tới cả con tim . Đặc biệt nhất là tim .

      “Em lạnh à?” Cody chống cùi chỏ nhổm dậy ngó . nhìn chớp mắt thân hình ửng hồng của bằng ánh mắt say mê thích thú. Chạm vào cái núm nhu nhú, mê mẩn khi thấy nó nhô lên dưới tay mình.

      Hơi thở Cassie nghẽn lại trong cổ họng khi nhấm nháp cái mơn trớn ngọt ngào tuyệt diệu của Cody. bị sao vậy nè trời? Cái kiểu hưởng ứng với liệt vào hạng người như đám trong quán chị Sal mất rồi. thèm khát mãnh liệt tới nỗi chính cũng phát hoảng. muốn sờ , vuốt ve , mang tới cho khoái cảm – và muốn ngập sâu trong người mình. Ý nghĩ đó làm rùng mình. Sao lại thèm muốn ghê gớm như thế khi biết đến với mình chỉ là do bản năng nhục dục chớ phải là đương?

      “Em lạnh đây nè,” Cody . Ánh trăng trải lên cơ thể làn bạc óng ánh, nhuộm mái tóc và mớ tơ vàng cấm địa thành màu vàng ròng. Cơn rùng mình của khiến nhận thấy cả hai người đều nằm khỏa thân nền đất ẩm. “Tụi mình nên mặc đồ vào , tui đưa em về.”

      Cassie ngó chằm chằm. Cảm giác bị tổn thương nhói lên trong lòng. Lời lẽ êm ái của biến đằng nào rồi? Giờ coi bộ ló mòi cọc cằn và nóng lòng muốn tống cho xong. thấy là đồ vắt chanh bỏ vỏ – cho tới khi lại bị cơn cám dỗ xác thân kế tiếp làm mờ mắt. Nếu mà có mảnh vải nào người, thân thể hãy còn nhuốm hồng và râm ran sau giây phút ái ân đầy ngọt ngào thỏa mãn bảo đảm là họ chưa bao giờ gần gũi thân mật với nhau. bặm chặt môi đẩy qua bên rồi nhổm dậy với lấy mớ y phục mới hồi nãy còn xả vung vãi.

      Cody nhíu mày, để ý tới cơn giận bất chợt của nhưng tìm ra lý do. “Em giận tui à?”

      quay lại nhìn . “Tôi cần sao?”

      mỉm cười, mắt sáng rực tới nỗi Cassie cảm thấy toàn thân mình đỏ bừng dưới tia nhìn săm soi của . Thấy quê, cụp mắt xuống, trong lòng hiểu mọi chiêu thức gợi tình, tuyệt vời ra tay với mình cũng như mình thúc giục tiến quân bằng những tiếng rên nho đầy khích lệ và cái kiểu mình nài nỉ vuốt ve. nhớ lại cái miệng gợi cảm của Cody và môi lưỡi làm cho mình lên tới chín tầng mây như thế nào, vì vậy mà đầu gối của bủn rủn. giơ tay để đỡ , nhưng động chạm của càng làm cho cảm giác căng đầy nặng trĩu ngay tam giác vàng của càng thêm mãnh liệt.

      “Cassie, em thể giận tui ngang xương đâu. Tụi mình đều muốn nhau, chỉ đơn giản như vậy thôi. Tại sao tụi mình lại thể hưởng thụ nhau chớ? Em làm như em hãy còn trong trắng bằng?”

      Mắt thình lình tóe lửa. “Nếu tôi vẫn còn.”

      Cody vừa rùn vai vừa giơ tay lượm sơ mi rồi xỏ tay vào. “Em nhớ lại dùm , tui cầu hôn với em đó nghen.” Hôn nhân qua cái giọng của nghe sao giống như trách nhiệm, chớ phải do yếu tố quan trọng nhất đời là tình hay muốn ở gần nhau.

      Bỗng dưng hỏi, “ má bọn ?”

      Thay vì giải thích dông dài phức tạp, đáp, “tui chưa bao giờ ai hết.” khó mà diễn tả tình cảm mình đối với Lisa là , vì giờ đây biết đó chẳng qua là đam mê.

      “Qủy thần ơi,” cái này nghe còn thảm hơn Cassie nghĩ. Cody đúng là thứ súc vật bị lèo lái bởi bản năng ham hố nhục dục, tim bị diều tha quạ mổ. Lấy Cody cầm bằng là sa vào địa ngục. bao giờ thỏa mãn với cái mảnh lòng nhoi mà chừa cho mình.

      Cặp mày Cody cau lại khi lưu ý câu chửi nho của Cassie và nhận thấy lời lẽ của mình nghe lỗ mãng dường nào. tìm cách để làm lành trước khi họ về nhà. Lòng cảm thấy khó chịu khi nghĩ rằng ta cho mình là đồ đểu cáng vô lương tâm.

      “Tui muốn làm em giận đâu Cassie. Có trời chứng giám là em làm cho tôi sung sướng hơn bao giờ hết. Vậy tại sao tụi mình phải cãi nhau. Tui hiểu được em ngần ngại nhận lời cầu hôn của tui, nhưng có nghĩa là tụi mình thể tiếp tục vui thú với nhau. Hễ khi nào cơ thể đòi hỏi, hay tui làm em mang thai tình trạng của em còn thảm hơn là lấy tui nữa. Tụi mình cùng nhau làm chủ nông trại, vậy hợp sức và đất đai lại mình có lợi cũng như sung sướng.”

      Cassie nổi cơn tam bành. “Có lợi! Sung sướng! Lòng dạ đúng là làm bằng đá. Tôi với tôi chỉ kết hôn với lý do duy nhất là tình .” ngó bằng tia mắt xét đoán. “ tôi Cody?”

      Cody bồn chồn. Có phải vừa là mình chưa bao giờ ai vậy? Bộ Cassie thể bỏ mặc chuyện đó sao? Tại sao cứ nằng nặc khuấy nhiễu cho bằng được? Kể từ khi gặp cảm xúc của xáo trộn ngừng. xém chút cầu cho vẫn là điếm như mình tưởng lầm hồi ban đầu. Vậy dễ xử hơn. Nào giờ cảm thấy giao du với điếm thoải mái hơn với phụ nữ đàng hoàng. Lý do độc nhất mà thấy bị ép buộc phải cầu hôn với Cassie sau khi lấy trinh tiết của là do trong số những phụ nữ “tử tế” mà luôn luôn tránh né. hẳn là kẻ sống luông tuồng, nhưng thiệt tình mà thể nào động tay động chân với Cassie.

      Nhưng liệu đó có phải là nguyên do duy nhất mà cầu hôn đây? Trong đầu có tiếng cất lên hỏi khe khẽ. Dĩ nhiên là phải, trả lời rồi lắc đầu thiệt mạnh để đuổi con tiểu qủy đó. Cho dù cõi đời này hết chuyện để làm cũng thèm cưới với hỏi làm gì cho mệt thân. chợt nhận ra Cassie trừng mắt nhìn mình, câu hỏi của vẫn treo toòng teng giữa hai người như điệu nhạc chưa kết thúc.

      “Tình là thứ cảm xúc phức tạp,” chậm rãi lựa lời. “Tui muốn em. Khi ở chung với em tui cảm thấy... phấn khởi, mạnh mẽ, làm trùm thiên hạ. Em đẹp, có tâm hồn, và ngang ngược thấy bà cố đôi lúc tui chỉ muốn vặn cổ em. Tui... quan tâm cho em mà.”

      “Cái đó giống.”

      , tui nghĩ là giống, nhưng tui làm vậy là hết sức rồi.” Giọng bỗng chuyển tông thành cộc lốc. “Nào, thôi.”

      “Cody, đợi hẵng.”

      bực dọc quay lại. Câu chuyện này làm cho thấy khó chịu.

      “Tôi phủ nhận là tụi mình hấp dẫn lẫn nhau, hay những cảm xúc tôi cảm thấy khi tụi mình làm tình, nhưng tui lấy đâu,” cất tiếng. “Tôi ráng hết sức để kháng cự , nhưng nếu tôi thất bại thậm chí cái việc mang thai con cũng thể thuyết phục tôi trở thành vợ . Tôi như thế nào làm thế nấy. Có tôi mới lấy, và người đàn ông tôi kết hôn phải tôi.”

      Nụ cười rộng miệng gian tà thắp sáng khuôn mặt Cody. “Vậy em là em tui phải ?”

      “Tôi là tôi có thể . Tôi thương con rồi còn gì.”

      Nãy giờ biết là mình nín hơi, thở ra đánh phào. Lời của khiến á khẩu, nhưng cho dù muốn trả lời cũng vô ích vì chưa chi Cassie bỏ ra thắng ngựa của mình.

      Khi họ vào tới sân khắp nơi đều yên ắng. Trong phòng khách chỉ có ngọn đèn cháy. Mọi thứ đều trông có vẻ bình thường, nhưng lại cảm thấy lạnh tóc gáy và thân hình to lớn của trở nên căng thẳng vì lo sợ mà cũng hiểu tại sao. Xuống ngựa, nóng ruột đảo mắt dò xét quanh sân. “Reb đâu rồi?”

      “Chú Reb à?” Cassie ngớ ra. “Tôi nghĩ chắc ổng ngủ.”

      “Tối nay đúng ra ổng phải trực. Trước đó em có thấy chả khi em ra ngoài ?”

      .” Rùng mình vì sợ, bắt đầu có cùng cảm giác như Cody. “ nghĩ có chuyện gì hay sao?”

      “Mình thấy mau thôi.” Mặt đằng đằng sát khí, ánh mắt đầy cảnh giác. “Reb!” gọi lớn bắt buộc ông ta phải đáp lại. Nếu Reb quanh quẩn trong phạm vi gần đấy ổng chắc chắn nghe tiếng và ra trả lời. “Thằng chả chết mất đất ở đâu rồi cà? Tui tin thằng cha ma cà bông đây mà.”

      Cassie bảo, “để tôi vào nhà xem, biết đâu chị Irene biết chuyện gì xảy ra với chú Reb.”

      Cody gật đầu. “Tui ra nhà ngủ xem coi ổng có tuần mệt rồi vô ngủ .”

      Cassie tất tả vô nhà. Phòng khách có ai, bếp cũng vậy. Với lấy chiếc đèn để cái bàn trong phòng khách tót lên lầu, tim đập thình thình. Dường như có chuyện gì đó rất khác thường. cảm giác ra được theo từng hơi thở trồi sụt. Cửa phòng bọn mở he hé nên bước vào và giơ đèn lên soi. Hai cái giường trống lốc. chực thét lên, nhưng lúc thấy Irene nằm bất tỉnh sàn rú lên hãi hùng.

      chập sau nghe thấy tiếng chân dồn dập thang. Sau đó Cody ùa vào phòng, mắt long lên sẵn sàng lâm trận với kẻ thù nào đe dọa Cassie.

      “Cổ bị chuyện gì vậy?”

      “Tụi ...” Có giải thích thêm cũng bằng thừa vì tia mắt của Cody đảo lên giường bọn trẻ, thấy giường có ai nằm.

      “Tổ cha nó! Tui mà bắt được thằng cha Reb tui nhất định lột da chả!” Khi nghe tiếng rên của Irene thụp xuống bên cạnh . “Chị Irene, có chuyện gì vậy? Bọn đâu rồi?”

      Irene mở mắt, ánh mắt mờ vì đau đớn. “Đầu của tui. Có người đập tui.”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (13-2)

      “Chị có thấy ai đánh chị ?” Cody gằn giọng hỏi dù cố ý. “Cả thảy có bao nhiêu đứa?”

      Nhờ Cassie giúp, Irene gượng ngồi dậy. “Tui thấy ai hết. Nghe có tiếng động tui vào phòng bọn xem chừng. Lúc tui vào có người chộp lưng tui rồi sau đó – tui biết gì nữa.”

      “Mẹ bà nó!” Cody văng tục rồi đứng dậy. “Tui hứa bảo vệ tụi , nhưng cái lúc tụi nó bị bắt cóc tui lại lãng phí thời gian trong rừng như thú động đực.”

      luồng đỏ lan chầm chậm lên cổ Cassie. Cody đâu phải là kẻ duy nhất hổ thẹn về hành vi của . cũng tệ hại kém, cứ nằm lăn ra đất thèm khát van vỉ làm tình với mình.

      “Tại sao tụi nó cần người bảo vệ? có chuyện muốn cho tôi biết sao Cody? Lý do tôi theo vào rừng là bắt phải cho tôi hay chuyện gì xảy ra. Tôi thích bị che mắt bưng tai đâu. Tôi cũng thương bọn cơ mà.”

      “Cassie, em đúng,” đáp. “Em nên biết chuyện gì diễn ra. Hãy đưa chị Irene về phòng và chăm sóc tốt cho chỉ. Sau đó qua phòng tui, tui kể cho em nghe đầu đuôi trong thời gian tui cụ bị đồ nghề. Tui tìm bọn .”

      mình sao?”

      “Chỉ có cách đó thôi. Tui có thể truy ra tung tích của người ta cho dù để lại dấu vết. Tui có kinh nghiệm trinh thám trong quân đội.”

      “Tôi với .”

      “Em được theo.” Mắt long lên tỏ thái độ cứng rắn dứt khoát như chém đinh chặt sắt. “Đưa chị Irene về phòng . Tụi mình chuyện sau.” Dứt lời, đột ngột quay người bỏ ra ngoài.

      “Đồ bướng bò ngu ngốc,” Cassie vừa lẩm bẩm vừa dìu Irene đứng lên. Cody chẳng phải là cha cũng chẳng phải là chồng , lấy quyền gì mà sai khiến .

      -o0o-

      Cody thay quần áo và bận bịu dồn đồ vào túi yên chặp sau Cassie bước vào phòng. mặc bộ đồ da hoẵng bó khít thân mình và cặp đùi đầy bắp thịt cuồn cuộn. Khi cúi xuống cài đinh thúc ngựa, Cassie cảm thấy luồng nhiệt nóng tới nghẹt thở lan khắp người nên vội ngoảnh .

      “Tui có nhiều thời gian đâu Cassie,” Cody lên tiếng, phớt lờ ảnh hưởng mình tạo ra cho .

      Phải gắng lắm mới đưa nổi cặp mắt lên thân hình rắn chắc rồi chuyển tới mặt . “Kể chuyện tụi cho tôi nghe . Kẻ nào tìm cách hãm hại tụi nó và tại sao phải làm vậy?”

      “Trước hết, điều quan trọng là em phải tin lời tui rằng tụi phải là con tui. Tui hề láo khi bảo em tui chưa từng làm cha. Khi tui cứu tụi nó ở St. Louise coi bộ tụi nó bám dính tui. Tui cũng ngạc nhiên kém em khi thấy tụi nó xuất xe lửa rồi nhận là con tui.”

      “Nhưng ai cũng đinh ninh như vậy mà,” Cassie phản bác.

      “Tui thể nào cứ bỏ mặc tụi nó ở cái chốn đèo heo hút gió, đúng ? Vì vậy tui giả điếc đóng tuồng với tụi nó thay vì gây rùm beng. Lúc tới Dodge tui thấy có chỗ bỏ tụi nó vô nên mang về trại. Do ý trời xui khiến mà tụi nó nhận tui làm cha đó.”

      “Nhưng tụi nó gọi bằng ba mà,” Cassie mực cãi lại. thấy câu chuyện của Cody sao qúa khó tin. “Nếu tụi nó phải là con là con ai?”

      “Cái đó lại là chuyện khác dài như cây vải. Tui nghĩ tụi nó nhớ cha mẹ quá thành thử kêu tui là ba đặng thỏa lòng mong muốn.” Kế đó thuật lại những gì bọn trẻ kể cho mình về gã Julian Masters sót chi tiết nào. “Cách đây vài tuần tui mới biết đó chớ.”

      Cassie bàng hoàng. “Sao lại có kẻ muốn ra tay với hai đứa bé vô tội? Julian Masters là hạng người nào vậy?”

      “Theo như lời của tụi có liên hệ máu mủ. Gã là kẻ tham lam, do đó muốn lấy tiền cha mẹ tụi nó để lại cho mình hưởng.”

      “Mình nên cớ cảnh sát. Gã đàn ông đó nên bị trừng trị cho xứng với tội hạnh của gã.”

      “Tui nghĩ tới chuyện đó rồi, nhưng tui cũng đồng ý với bọn . Mình hề có bằng chứng xác thực để chỉ chứng Masters tìm cách giết tụi nó. Cảnh sát nhất định tin lời khai của Masters. Gã là tụi trốn nhà vì chịu khép mình vào khuôn khổ. khi tụi nó về sống với gã tìm cách khác để khử tụi nó.”

      có cho rằng bọn tay sai của gã Masters bắt tụi ?” Cassie hỏi với tâm trạng sợ sệt.

      “Hồi đầu tui cho là Wayne đứng đằng sau vụ này, nhưng bọn khiến tui hiểu tự . Tui nghi Wayne muốn tụi mình chết hết, nhưng bọn xác định kẻ tính nhấn nước chúng cũng là những kẻ do Masters mướn ở St. Louise để truy tầm tung tích tụi nó.”

      “Vậy mình nhất định phải tìm tụi nó,” Cassie hoảng hốt kêu lên.

      tui định làm cái chuyện đó nè. Chỉ mình tui thôi.”

      nhìn bằng ánh mắt nghiêm khắc. “Tui thể nào tập trung tinh thần khi em ở bên cạnh và tui cần giữ đầu óc tỉnh táo. Cứ ở nhà và trông chừng trại cho tụi mình. Em đừng lo, tui tìm ra bọn và đưa tụi nó về đúng chỗ của tụi nó.”

      Cassie biết làm gì hơn ngoài việc tự hỏi có nhận thấy vừa cái gì . Nghe có vẻ như lãnh trách nhiệm với tụi và muốn giữ tụi nó lại. Mặc dầu có thể đặt mình trong cương vị người cha, nhưng hành động của cho thấy khác nào đấng sinh thành của tụi . Nhưng nếu nghĩ phải ở nhà trong khi tìm bọn lầm rồi.

      “Khi nào ?”

      “Tảng sáng. Tui có thể theo dấu tụi nó mà cần tốn nhiều công sức. Cả hai thằng đó đều là tay mơ chưa bao giờ léo hánh sang miệt tây của St. Louise. Tụi nó chưa đủ sành sỏi để biết cách xóa dấu vết.”

      Họ đứng đối mặt nhau, bầu khí giữa hai người đầy căng thẳng. Bất chợt đầu óc trở nên thấu suốt, Cody thấy nếu sau này mình có con muốn Cassie làm mẹ chúng nó. toan ngoảnh để tránh tia nhìn bén ngót từ đôi mắt màu lục bỗng cảm thấy muốn hôn Cassie. Quàng cánh tay ôm eo Cassie, ghì sát vào người mình. Xòe bàn tay với những ngón dài giữ lấy cằm Cassie, cúi đầu tước đoạt miệng . Tuy ngạc nhiên nhưng Cassie vẫn hé miệng, thế là lưỡi tiến sâu vào.

      Nụ hôn chừng kéo mút chỉ nếu Cody nhận thức theo cái đà này chuyện gì xảy ra, thình lình buông ra làm cho té chúi nhủi vô cửa. “Em Cassie, tui muốn bị chia trí ngay lúc này.” xong, ra cửa trước khi kịp hoàn hồn. trừng mắt ngó cánh cửa đóng thiệt lâu rồi đùng đùng bỏ , miệng càu nhàu mấy cái tên đực rựa cứng đầu cứ tưởng mình ngon lành cần ai giúp. Còn khuya mới thèm ở nhà trong lúc ra ngoài lùng bọn bắt cóc tụi .

      Khi dải băng màu hoa cà lợt xuất ngang chân trời phía đông báo hiệu bình minh vừa lên Cody ra nhà. Vành nón rộng che khuất ánh mắt cương quyết. Chiếc túi yên dồn đầy dụng cụ và lương khô đeo vai còn túi ngủ kẹp bên nách. Từ cửa sổ bếp, Cassie ngó theo bước về phía nhà kho. Túi yên của thu xếp song suôi, sẵn sàng quăng lên mình con Công Nương liền cấp kỳ. Cây súng mang bên mình tối qua nạp đạn, còn đạn dự trữ nhét gọn trong túi yên. nhắn với Irene và giờ đợi Cody rời khỏi để theo ở khoảng cách an toàn.

      Hình ảnh đầu tiên Cody thấy khi vào nhà kho là Reb, ông ta ngủ say sưa ụ rơm miệng ngáy vang rân. vỏ chai whisky rỗng ghì ngay ngực còn mình mẩy ông ta nực nồng mùi chua do quá chén. Liệng đồ xuống đất, Cody tới bên ông ta bằng hai sải chân. Môi bặm chặt, ánh mắt tàn bạo và lạnh như đá. Từ thuở cha sanh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ giận tới như vầy. hung hãn nắm cổ áo Reb dựng ông ta dậy.

      “Tỉnh dậy, đồ khốn nạn ăn hại! Tối qua ông đâu?”

      “Hở?” Chân tay hãy còn quờ quạng vì đêm nốc tới biết trời trăng sau cơn hạn hán dài có lấy giọt rượu, Reb chớp mắt ngó Cody tâm trạng cực kỳ hoang mang. Viền mắt ông ta đỏ ngàu tia nhìn lờ đờ, miệng khô rang. Ông chỉ tính làm ly thôi, rồi ly này kéo sang ly khác và trước khi biết chuyện gì sắp xảy ra có người đưa cho ông chai thế là ông diệt gọn. Nếu ngựa nó biết đường ông cũng chả lết về tới nơi.

      “Tui muốn ông trả lời liền tức cho tui. Đêm qua ông đâu trong khi đúng ra ông phải tuần quanh nhà hả?”

      “Tui – tui cần ly, Cody.”

      “Ông ly hả. Dòm cái tướng của ông là biết hằng hà sa số. Chính vì ông mà bọn mất tích. Đội ơn cái tánh hũ chìm của ông mà có kẻ lẻn vô nhà tối qua bắt cóc bọn .”

      “Bọn mất tích rồi sao?”

      Cody khịt mũi khinh bỉ. phí thời gian qúy báu cãi lộn trong khi có thể lần theo kẻ hay đám người bắt tụi . Sau khi lắc Reb phát chót muốn rụng hết tay chân, quày quả bỏ với thái độ ghê tởm. Reb lăn lông lốc sàn rồi ngưng lại bên mấy ngăn chuồng. Tim đập ình ình, ông chăm chú nhìn Cody thắng yên con ngựa ô lớn tướng có tên Ác Qủy Satan.

      “Tui nhất định giúp cậu tìm tụi nó, thiệt mà,” rốt cuộc Reb mới lấy lại giọng. “Tui thương bọn lắm. Hãy cho tui cơ hội nữa .”

      “Từ rày ông tha hồ có cơ hội. Khi tui về tui muốn thấy bản mặt ông nữa. Tui ra hết sức vì ông rồi, nhưng ông lún quá sâu để mà cứu. cần lãnh thêm trách nhiệm với gã xỉn cụt tay tui mệt cầm canh với hai đứa nhi và con cẩu lai rồi.”

      Lời lẽ tàn nhẫn của Cody chuyên chở được cảm xúc thực của đối với hai đứa bé, nhưng hợp với tâm trạng của . Nếu bọn có bề gì tìm Reb dần cho thằng chả sống bằng chết.

      Reb lê dậy. Ông thấy mình có trách nhiệm với chuyện xảy ra do đó trách Cody mắng chửi mình. Ông mong phải chi mình có thể trở thành loại người như Cody kỳ vọng nhưng ông nghĩ mình có thứ năng lực đó. “Tui nhất định tìm tụi nó, Cody. Tui thề.”

      Ngồi bản lưng rộng của con Satan, Cody nhìn Reb bằng ánh mắt khinh miệt. “Tui cần cái loại giúp đỡ của ông đâu Reb. Hãy cút cho khuất mắt tui.”

      “Còn Irene sao?” Reb biết Irene ở trong nhà với bọn tối qua vì vậy ông đột nhiên thấy sợ gặp chuyện. “Cổ có sao ?”

      “Đầu chỉ sưng chù vù như trái cam. Xém chết thôi.”

      “Tui xin lỗi,” Reb gục mặt xuống .

      Câu xin lỗi của Reb xem ra chẳng nhằm nhò gì với Cody khi lẹ làng cưỡi ngựa . Lúc ra khỏi sân Cassie hối hả tới kho. ngạc nhiên thấy Reb bước xiêu vẹo ra cửa. Hình như ông ta thấy trong lúc khập khiễng về nhà ngủ. xua hình ảnh ông ta ra khỏi tâm trí khi thắng yên con Công Nương rồi chạy theo Cody ở khoảng đủ xa để khỏi phát .

      Mười lăm phút sau Reb lại quay vô kho. Quần áo thay đồ đạc cụ bị, ông thắng con ngựa cưỡi tới Dodge đêm qua. Trong vài phút ông lần theo dấu cả Cody lẫn Cassie, nhủ lòng quyết tâm chuộc lỗi để thay đổi cách nhìn của Cody. Sau khi từ chiến tranh trở về ông biến thành kẻ tàn tật vô dụng, chỉ có Cody là người dành đủ quan tâm để tìm cách giúp ông có lại tự tôn. Nhưng vì say sưa bét nhè mà ông chuốc lấy khinh bỉ của Cody.

      Đồ whisky gian tà dịch vật. Đồ thứ rượu qủy chưng ma cất. Trước khi rời sân ông lập lời thề long trọng mà ông nhất quyết theo đuổi tới cùng. Ông cam đoan bao giờ rớ tới giọt nước cay nào nữa.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 14 (14-1)

      Amy sợ điếng hồn. Nó chưa bao giờ sợ tới như vậy. Nhưng vì thằng Brady nó ráng giữ bình tĩnh, ráng để ánh mắt khỏi lộ ra vẻ khiếp đảm, nhưng càng rời xa nông trại nó càng khó giả vờ. Con bé Amy trải qua giờ phút tuyệt vọng ghê gớm, nó cố nén những giọt lệ dâng đầy trong mắt. Nó sợ Cody tới kịp để cứu tụi nó. Thậm chí nó cũng biết chắc Cody có quan tâm đủ để tìm chị em nó về hay . Khi tụi nó theo chú ấy tới Dodge, chú ấy đâu có ngán ai mà dám tống cổ tụi nó . Chú ấy ra tay chẳng qua là vì lòng từ tâm. Ấy thế mà chú ấy lại biết bản thân mình là người nhân hậu, Amy nghĩ bụng.

      Bọn họ suốt đêm hề dừng lại nghỉ chân. Conrad chở Amy đằng trước ngựa, cánh tay bự chảng của gã ôm cứng ngắc làm con bé thở nổi. Tình cảnh của thằng Brady cũng chẳng khá khẩm gì hơn trong vòng tay thô bạo của Dooley. Tụi nó cứ chập chờn lúc ngủ lúc , tinh thần hoảng loạn, thân thể mệt lả. Khi họ tiến về phía đông, phong cảnh có phần thay đổi. Các vùng đồng bằng và thảo nguyên cát phủ nhường chỗ cho những rặng đồi chập chùng. Sắc nâu và hung vàng đặc trưng của miền tây Kansas xen kẽ giữa sắc lục của các rặng dương mọc tràn đìa dọc theo bờ sông Arkansas và những nhánh con của nó. Mặt trời lên tới đỉnh đầu Conrad cho ngựa dừng chân trong khóm dương rậm mọc theo bờ dòng suối hẹp.

      ngủ gật gà yên con Amy choàng tỉnh khi Conrad lôi nó xuống yên và thả đánh đùng xuống đất. Nó dõi mắt tìm Brady, thằng bé cũng bị Rooley đối xử lỗ mãng y hệt. Thằng bé ngồi dưới đất, mặt mày đờ đẫn, nó đưa mắt thầm cầu cứu Amy. Brady giơ tay với con chị, và con Amy gạt bỏ mọi kiêng dè bò lại chỗ thằng em. Cả hai gã Conrad và Dooley đều cản nó. Bọn trẻ ngồi túm tụm và nắm tay nhau. Hai khuôn mặt đầy kinh hoàng day về phía bọn bắc cóc, vẻ mặt của tụi nó khiến gỗ đá cũng phải mủi lòng. Nhưng hễ tới tiền Conrad và Dooley quên béng hai chữ lương tâm viết ra sao.

      Sau khi duỗi chân cẳng, Conrad dời chú ý qua bọn , mặt gã hằn vẻ nham hiểm đe dọa, mắt nheo nheo. Gã biết việc bắt lũ oắt con này cho Masters châm lắm chứ chẳng chơi vì Cody bám theo sát nút. Nhưng khi bọn trẻ được giao lại cho ông dượng Conrad khẳng định Cody tài nào tách tụi nó ra khỏi quyền giám hộ hợp pháp. Cho dù ý đồ sau cùng của Master là trừ khử bọn nhóc, nhưng Conrad biết luật pháp truy tố gã và Dooley vì cái tội lôi tụi nó ra khỏi giưởng bởi vì có chấp thuận của kẻ giám hộ.

      Brady cảm thấy tay Amy run lẩy bẩy, và để trấn an chị nó làm ra vẻ gan dạ. Siết chặt tay chị mình và ngó thẳng Conrad, nó lên tiếng hỏi, “mấy ông định làm gì tụi tui? Nếu ông hại chị tui ông phải hối hận.”

      Conrad cười hô hố. “Tụi tao hại chị em bay đâu. Ông dượng Julian nhớ tụi bay đó chớ, bị vậy tụi tao mới dắt bay về cho ổng.”

      Cơn bạo phổi của thằng em tiếp thêm dũng khí cho con Amy, nó đáp: “tụi tui muốn về. Dượng Julian ưa tụi tui. Tụi tui thà ở với ba.”

      Gã Dooley che miệng cười khẩy. “Hết xẩy con cào cào à. Tao thấy đám nhãi bay thiệt tình coi thằng lai đó là ông già tía bay nghen.”

      được gọi ổng như vậy!” thằng Brady hét lớn, gương mặt xíu đỏ bừng tức tối. “Khi ba tới cứu tụi tui mấy người biết tay ổng. Mấy người có biết người da đỏ làm cái gì với kẻ họ bắt ?” thằng Brady nào biết biết ất giáp dân da đỏ xử sao với kẻ họ bắt, nhưng Conrad chắc phải biết vì mặt gã cắt còn hột máu.

      Amy chế thêm dầu vô lửa, “tính ba tui dữ dằn, khi có kẻ làm trái ý ổng là ổng dữ lắm.”

      “Câm miệng!” Conrad gầm như sấm động, gã tiến bước về phía bọn trẻ đe dọa. “Giờ để tao cho cho bay biết. Mạng bay nằm trong tay tao, vì vậy bay khôn hồn đừng chọc cho tao nổi điên. Nếu đứa nào trong tụi bay tìm cách trốn hay quậy chuyện tao bắn cả hai đứa. Tao cóc có ngán thằng nào. chưa?” Gã khom tới trước, tay chống nạnh, răng nhe ra gầm gừ hung tợn.

      Co rúm người dưới cái nhìn trừng trạo độc ác của Conrad, bọn nhóc nuốt từng lời gã vô bụng. Corad và Dooley mưu toan giết tụi nó lần rồi, thế nên tụi nó biết hai gã này chẳng ngần ngại gì mà ra tay lần nữa. hiểu vì lý do nào ông dượng lại để cho tụi nó sống, tuy chỉ là trong lúc này, và tụi nó tính tới đâu hay tới đó. Nhưng có nghĩa là tụi nó thể nghĩ ra cách cầm chân hai gã côn đồ cho tới khi chú Cody tới cứu tụi nó. Nếu chú Cody tới ... Hai cái đầu gật lia lịa như gà mổ thóc trả lời Conrad.

      “Được, tụi mình hiểu nhau như vậy là tốt. Tao cho tụi bay ra sau bụi cây làm cái gì làm. Khi mình tiếp mút chỉ tới tối.”

      Đột nhiên bụng thằng Brady réo ùng ục. “Tui đói bụng.”

      “Đừng lo, tao bỏ đói bay đâu. Trong túi yên có đồ ăn. Khi bay trở lại cả bọn giải quyết cái bụng.”

      “Chợp mắt lát cũng đâu chết ai,” Dooley càu nhàu rồi ngồi sụp xuống dựa lưng vào gốc cây. “Mình nguyên đêm rồi còn gì.”

      Amy và Brady lẻn ra sau bụi cây mà gã Cody chỉ. “Ui da!” Amy kêu lên rồi ngồi xuống xoa cái chân bị thương. Tụi nó vẫn chân đất và mặc đồ ngủ vì hai tên bắt cóc chẳng đưa đồ cho tụi nó thay.

      “Chuyện gì vậy Amy? Brady lo lắng hỏi.

      “Trái gai. Cẩn thận nhen, đầy ở dưới đất.”

      Thằng Brady thận trọng dòm quanh bụi cây. “Bọn chúng canh chừng mình. Vậy mình có nên trống hông?”

      Amy lắc đầu. “ mang giày mình chạy xa được đâu. Khi họ bắt mình chừng họ đánh mình.” Thằng Brady xụ mặt. “Tụi mình nên đợi ba tới cứu,” Amy thào.

      “Giờ ba biết chuyện của mình rồi chị nghĩ ba có tới ?”

      “Ba nhất định tới,” Amy chắc nịch khiến thằng Brady cảm thấy tràn trề hy vọng kể từ lúc tụi nó bị bắt tới giờ.

      “Ê, bọn nhãi bay có định ra hay là tụi tao phải tới lôi đầu bay?” giọng điệu của Conrad cho thấy gã hết kiên nhẫn.

      “Ông Conrad, tụi tui ra liền bây giờ,” Amy trả lời. Khi tụi nó từ bụi rậm ra, ánh mắt của Amy xẹt tới đám trái gai rụng đầy dưới đất. Nó chợt nghĩ ra kế. Xé mảnh dưới lai áo ngủ ra, nó bảo thằng Brady, “phụ chị hốt mớ trái gai, rồi bỏ vào miếng vải này để khỏi bị đâm vô tay.”

      “Để làm cái gì?”

      “Đừng hỏi Brady, cứ làm theo chị . Lát nữa chị cho em hay.” Khi tụi nó gom vốc đầy trái gai con Amy vội nhét cái bao vừa mới chế vào túi áo ngủ.

      “Vừa kịp lúc,” Conrad cấm cẳn khi thấy bọn rốt cuộc ló ra từ sau bụi rậm. Gã đưa cho mỗi đứa miếng bò khô và cái bánh quy. “Nếu bay muốn uống nước dưới suối thiếu cha gì nước.”

      Cổ họng khô rang sau chuyến hành trình dài, tụi nó uống thỏa thuê, nhưng miếng bò khô chỉ đủ cầm hơi. Sau khi rửa mặt và tay trong suối tụi nó quay về chỗ Conrad và Dooley nằm ườn dưới đất.

      “Dooley và tao cần chợt mắt lát,” Conrad làu bàu trong lúc tháo ủng và ngúc ngoắc mấy ngón chân. “Nhưng bay đừng có ở đó bày đặt tà lanh tìm cách bỏ trốn. Dooley trói chân tay bay lại để bay khỏi thả rông trong khi tụi tao ngủ.”

      Thấy phản kháng cũng chả ích lợi gì bọn trẻ đành để chúng cột tay chân. Mặc dù bọn chúng trói chặt, nhưng tay bị cột ra sau lưng khiến tụi nó bị vướng víu khó chịu. Chỉ trong vài phút là Conrad lẫn Dooley đều ngáy vang rân, lưng tựa vô cây còn ủng để bên cạnh.

      “Brady,” Amy xuỵt, “nhích lại đây rồi lấy trái gai trong túi áo chị ra.” Brady phải làm hai lượt mới thành công kéo ra cái bao chứa trái gai.

      Lập cập mò mẫm mãi con Amy mới cầm được vài trái. Sau đó nó nhích tới chỗ hai gã kia để ủng. Vất vả lắm mới qùy lên được, con bé xoay lưng và bỏ mớ trái vào trong ủng của Conrad và Dooley. Rồi nó lại lê về chỗ thằng Brady để thằng bé bỏ trái gai vô túi áo nó. Xong xuôi tụi nó nằm xuống đất đợi coi tuồng.

      “Cho đáng đời thấy mụ nội tụi bay,” thằng Brady thào.

      “Đừng chửi bậy Brady.”

      “Ba cũng chửi mà, vậy đâu có bậy lắm.”

      Amy ngẫm nghĩ hồi rồi bảo, “chừng nào em trở thành ba tha hồ chửi. Còn bây giờ ngủ .”

      Hai tiếng sau, Conrad giơ bàn chân vẫn mang vớ thúc vô mình bọn để đánh thức tụi nó dậy. Tụi nó được cởi trói và duỗi người trong lúc Conrad mang ủng. Hai đứa hồi hộp theo dõi Conrad xỏ chân vào chiếc ủng bên phải. Chân gã hình như bị kẹt ở lưng chừng, vì thế gã lấy hai tay nắm chiếc ủng, kéo chân lên vài phân rồi thọc mạnh xuống.

      “A-a-a-a-a!”

      Dooley sắp sửa kéo ủng lên nghe tiếng hét của Conrad khiến gã nhảy dựng, kết cuộc là sức nặng toàn thân dồn hết xuống chiếc ủng bên phải. Mắt trợn trừng, gã phun ra câu chửi thề cũng xứng lứa vừa đôi với Cody.

      “Mụ nội nó!”

      Cả hai gã ngồi bệt xuống đất, vội vàng cởi giày. Từ chỗ bọn đứng tụi nó thấy vết máu rịn lốm đốm vớ hai tên côn đồ nên thầm hả hê với nhau.

      “Cái thứ mắc dịch này ở đâu chui ra vậy?” Conrad vặn hỏi, nhá tia nhìn chết người sang bọn nhóc.

      Dooley liếc lên cành dương đầu. “Nào giờ tao đâu có biết dương có trái gai.”

      “Dĩ nhiên là có, đồ ngu.” Tia mắt của Conrad vẫn chiếu lên bọn trẻ đứng giương mắt ngó gã ra chiều ngây thơ. “Tao nghĩ hai đứa bay biết vụ này chớ hả?”

      “Hồi nãy tụi tui ngủ,” Amy đáp lại. “Có lẽ gió thổi chúng tới đằng đó.”

      Conrad trông ngờ vực nhưng hỏi tới. Lúc nãy bọn nhãi ngủ, ngoài ra chân tay còn bị trói.

      Amy và Brady ngó nhau ngầm thở phào. Cái bộ dạng cà nhắc của Conrad và Dooley đủ làm cho tinh thần tụi nó lâng lâng cho hết buổi. Đêm đó họ nghỉ chân bên con suối, ăn lương khô gồm đậu đóng hộp và bánh quy rồi dọn chỗ ngủ qua đêm. Thêm lần nữa hai đứa nhóc lại bị trói chân tay. Và thêm lần nữa tụi nó lại liều mạng giấu trái gai trong mấy tấm chăn nhét dưới yên ngựa.

      Sáng hôm sau Conrad thắng yên trước. Nhưng trước khi gã cúi xuống nhấc con Amy lên yên con ngựa lồng lên như điên, hai chân sau nó dựng lên quơ cào tứ tung. Bất ngờ bị hất văng, Conrad té xuống đất đánh rầm. Thấy thế Dooley phá lên cười sặc sụa rồi nắm cương ngựa của Conrad kiềm chế con vật trong khi Conrad lồm cồm bò dậy.

      “Câm miệng lại cho tao, Dooley, tao mà nổi cơn bạn bè gì tao cũng thây kệ,” Conrad gầm lên và phủi bụi quần. “Cái con qủy tha ma bắt này bị mắc cái chứng gì biết? Nó đâu bao giờ giở cái trò này. xong gã trừng mắt ngó bọn cách ngờ vực. “Bay nghĩ là gió thổi trái gai vô dưới yên của tao chớ, đúng ?”

      Dooley vỡ lẽ. Nhấc cái yên lên, gã lục trong cái chăn chèn dưới yên và tìm thấy trái gai. “Thấy bà tao chưa.”

      “Tao cũng nghĩ như mày. Đứa nào trong tụi nhãi bay làm vụ này?” Conrad bất thình lình hỏi bọn nhóc. thấy đứa nào trả lời, gã nắm cổ áo ngủ thằng Brady và lắc thằng bé muốn rụng xương. “Cái thằng nhãi mất dạy lén la lén lút, là mày phải ?” Gã cung tay phải tính tọng cho nó cú trời giáng.

      “Đừng đánh nó. Là tui làm!” con Amy sấn ra trước mặt Brady ráng che chở cho thằng em, nó điếng hồn khi thấy bàn tay của Conrad giáng xuống. Cú đấm mạnh kinh hồn khiến đầu con bé bật ngửa, thân hình nó bắn ra sau và rơi đánh thịch xuống chân Dooley. Con bé nằm ngay đơ tại chỗ đó, mặt nó xám ngoét.

      Thằng Brady hét lên tiếng thất thanh, nó qùy thụp xuống cạnh chị. “Ông giết chỉ rồi!” nó khóc lóc kêu gào. “Ông giết Amy chết rồi!”

      “Nó còn chưa chết,” Conrad bực bội nạt phát. “Nhưng nếu tụi bay giở cái trò đó lần nữa toi mạng.” Dứt lời, gã xoay người bỏ thắng yên. “Dooley, đưa thằng cho tao,” gã vừa vừa hất hàm về phía Amy. “Rồi nó tỉnh lại, tới lúc đó biết muốn giữ cái mạng đừng hòng giỡn mặt với tụi mình.”

      Dooley nhanh nhẩu làm theo, rồi ra thắng ngựa của mình. Nhưng trước khi nhấc thằng Brady lên ngồi trước mình gã cũng chịu chung số phận với Conrad. Bàn tọa vừa đụng vào cái yên con ngựa chồm lên hất gã bay đánh vèo lên . Thằng Brady nép sát vào thân cây trong lúc Dooley văng tục loạn xạ. Gã lết dậy rồi gỡ trái gai dưới yên ra. Xong xả, gã xáng đánh bốp vô mặt thằng Brady khiến thằng bé khóc toáng. Nó tỏ ra gan dạ tới chừng đó là hết mức rồi. Nãy giờ nó ráng chống là vì Amy, nhưng vụ bạo ngược vừa rồi quá sức chịu đựng của thằng bé. Nhìn tình cảnh Amy lúc này, mặt sưng vù tím ngắt, mắt chưa gì bầm đen, lòng nó sa vào hố thẳm tuyệt vọng.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (14-2)

      Cody chả cần hao hơi tổn sức để truy lùng bọn bắt cóc. Giờ tới gần rồi, gần tới nỗi ngửi được mùi hai thằng trời đánh thánh đâm đó. Mặc dầu ráng hết sức tiếp, nhưng tới đêm thứ hai cơ thể tã như cái mền khiến phải buộc lòng nghỉ chân. Nhưng sáng sớm hôm sau lại phải lên đường bởi biết lúc này con mồi của mình trực chỉ Wichita, chừng đón tàu hỏa St. Louise. Mãi tới buổi chiều ngày thứ hai bắt đầu cảm thấy có kẻ theo dõi mình. Ngày đầu tiên vì quá tập trung lần theo dấu bọn côn đồ nên đâm ra bất cẩn. thấy tự trách vì mình là người giàu kinh nghiệm thể nào phạm phải sơ suất, ấy thế mà có kẻ bám đuôi mình cả ngày trời mà mình lại hay biết.

      Giờ đây thấy nguy hiểm cận kề, Cody suy đoán danh tính của kẻ hay bọn người theo dõi mình. Có thể nào là Wayne hay bọn tay sai của đây? Nếu đuổi kịp mình giữa cái chốn đồng mông quạnh xa nhà tít mù tắp như thế này Wayne có cơ hội ngon lành để tấn công mình. Tuy Cody chỉ có mình ên và yếm thế, nhưng tới nỗi ù ù cạc cạc về hoàn cảnh xung quanh và túng thế vô phương. Kéo nón sụp xuống mắt và rạp mình lưng con Satan, Cody rà mắt dưới đất và tay hờm sẵn cò súng. Điều bận tâm là nếu và chừng nào cuộc tấn công xảy ra xảy ra, chớ lo tới chuyện trước đó. Tối nay nếu có đứa nào ra tay thực ý đồ dọn sẵn màn bất ngờ hều chiêu đãi nó.

      -o0o-

      Cassie thấy mình tới gần Cody. đôi lần ngó thấy bóng thấp thoáng đằng xa nên cố tình giảm tốc để khỏi bị nhìn thấy. chưa phát ra mình theo đúng là chuyện ngàn năm thuở, bởi biết Cody rất nhạy bén với mọi diễn biến xung quanh . Cassie nghĩ thiếu thận trọng là do bận tâm tới lũ , vì vậy mừng húm.

      Mùa hè trời sáng lâu, mãi tới chín giờ tối ngày mới nhường chỗ cho đêm, rốt cuộc khi dừng lại bờ suối để kiếm chỗ ngả lưng mệt đừ. Cassie biết Cody nghỉ chân cho tới khi tận dụng hết từng giờ từng phút lúc trời còn sáng, nên ép mình tiếp mặc kệ cơ thể muốn đứt ra từng đoạn. Qùy bên bờ suối, hụp đầu xuống dòng nước trong mát uống thỏa thuê. Suốt cả ngày trời nóng bức khiến cổ họng khô như ngói.

      uốc Cassie bị tấn công bất ngờ. Hung thủ từ trong bóng tối phóng ra, dìm xuống nước bằng hết sức lực của thân hình lớn tướng. Hơi thở bị ép ra khỏi phổi Cassie trong lúc bị ấn xuống nước và bị giữ nguyên ở vị trí đó. Chưa bao giờ phải vùng vẫy cật lực để giữ mạng như lúc này. nổi cơn thịnh nộ thấy đời sao quá bất công, ngay cái lúc tìm thấy người đàn ông mà mình có thể đem lòng thương mạng sống lại bị tước . hấp hối... sắp lìa khỏi cõi đời nhưng vẫn chưa biết có bao giờ Cody mình .

      Cody cười độc ác, cảm thấy đôi vai mình nắm xương cốt mỏng mảnh và biết chỉ trong hai phút nữa là mạng sống đó tắt ngấm. Vừa nghĩ xong chợt nhận thấy đôi vai dưới tay mình quá quá mềm so với vai đàn ông. Ý nghĩ hoảng hốt đó khiến tỉnh trí, Cody buông tay ra ngay lập tức và kéo Cassie lên. phun nước phì phì rồi thở hồng hộc lấy hơi. Mặt xanh lè thấy khi nhìn vào gương mặt kinh hoàng của Cassie, suýt tí nữa là mất mạng.

      “Mụ bà nó!” Tay run lập cập, lồng ngực đau nhức vì phải lấy sức thở. “Con ngu đần! Chỉ cần ra chút sức thôi là tui xém giết em rồi! Em tới đây làm cái giống gì? Có phải em theo tui nãy giờ ?”

      Phổi Cassie hô hấp dữ dội. cách chi nổi, chỉ đành lừ mắt ngó Cody trừng trừng bằng ánh mắt thịnh nộ. Môi mấp máy kịch liệt nhưng vẫn phát ra tiếng. Khi Cassie bắt đầu rùng mình tới độ dằn được Cody lại bật ra chửi rồi bế lên.

      mang tôi đâu?” Cassie thở hổn hển, cố lấy giọng mãi mới nổi.

      “Tới chỗ tui nhóm trại. Lát nữa tui quay lại lấy ngựa của em. Tới đó xa đâu.”

      Cánh tay Cody thoải mái tới nỗi Cassie chỉ muốn nhập vô người , muốn giao bản thân mình cho bảo vệ vĩnh viễn. Nhưng ngoài cảm giác thoải mái cũng cảm thấy giận: giận tàn bạo, giận ngút trời, giận ôi thôi là giận.

      là cái đồ dịch vật! Xém tí nữa là dìm tôi chết rồi.”

      “Con bà nó, tui làm sao mà biết em theo đuôi tui chớ? Tui dặn ràng là em phải ở lại trại kia mà. Và được cái kiểu thô thiển như vậy nữa; em biết là tụi thích đó nghen.”

      Có phải cười vậy cà? Bị trời tối quá thấy , nhưng Cassie ngờ ngợ là Cody cố tình làm cho cái việc suýt chết trong tay nghe bớt nặng nề. “Qủy tha ma bắt , Cody, đừng hòng lái sang chuyện khác.” Răng Cassie va vào nhau cầm cập khiến Cody phải ghì chặt , đem thân nhiệt của để sưởi ấm cho .

      Chẳng mấy chốc họ tới tới chỗ Cody hạ trại nằm khuất sau bụi rậm mọc gần bờ suối. để đứng xuống, tới lấy mền trong túi ngủ ra đưa cho . “Trong lúc tui lấy ngựa của em cởi đồ ướt ra . Nếu em cần trong túi ngủ còn cái mền nữa.” Khi thấy chẳng nhúc nhích động đậy, Cody thở dài giơ hai bàn tay run run và cởi áo cho . “Để tui phụ em.”

      Cassie ngó Cody gỡ nút áo kiểu của mình và kéo nó xuống cánh tay bằng vẻ mặt vừa thờ ơ vừa tò mò. Sau đó tháo móc cài chiếc váy xẻ và lột xuống hông . bước ra khỏi cái váy. Đứng trước mặt trong chiếc áo lót mỏng, rùng mình chỉ vì lạnh mà còn vì dòng nham thạch nóng bỏng phun trào từ sâu bên trong người mình. Trong khoảnh khắc đó cách nào diễn tả được những gì mình cảm thấy. Cái cảm giác đó là pha trộn giữa lạnh như băng và nóng như lửa.

      Cody hít vô hơi thiệt mạnh, mắt đóng đinh đôi núm màu san hô dưới làn áo ướt. Chúng dường như biết tự điều khiển, trở nên se cứng và ngóc lên ngạo nghễ dưới tia mắt đờ đẫn của . Nhìn đăm đăm vào đáy mắt màu lục của , giơ tay ra mơn man cái nụ nhô cao bằng lòng ngón tay. “Cởi áo lót ra Cassie, kẻo em bị cảm lạnh.” Dứt lời, đột ngột xoay người và sải bước ngang qua rặng dương.

      Cassie tháo áo lót và quấn mền quanh người bằng đôi tay run lập cập. Khi siết chặt lớp mền vào người, mơ màng ngẫm nghĩ nó mang tới cảm giác ấm áp làn da nhạy cảm của mình tựa như cái ve vuốt của người tình. Rồi lan man nghĩ tới Cody – nghĩ tới chuyện ở riêng với đêm nay, tới ánh mắt ngó trước lúc bỏ lấy ngựa, và tới cảm giác tuyệt diệu khi chạm vào đầu vú mình.

      ngồi xuống thân cây đổ, lùa tay vào mái tóc sũng nước và đoán chừng xem Cody hãy còn giận mình vì cái tội dám theo . Thây kệ muốn rủa xả tới cỡ nào cũng được, vẫn định bụng ở lại cho tới khi tìm ra bọn và đưa tụi nó trở về nông trại an toàn. ráng nghĩ tới thất bại, hay chuyện gì xảy ra nếu tụi nó bị giao lại cho gã dượng bất nhân. Nhưng những ý nghĩ lo âu đó cứ tiếp tục giày vò cho tới khi Cody đem ngựa về. thấy thất vọng vì Cody làm lơ mình suốt trong lúc cột con Công Nương kế bên con Satan và tháo yên ngựa của ra. Rốt cuộc khi chiếu ánh mắt xanh dương nóng như đốt lên người cơn rùng mình của tăng lên gấp bội.

      “Em hãy còn lạnh sao?” Cody cất tiếng hỏi. Chỉ trong hai sải chân là sà xuống ngồi cạnh thân cây đổ.

      “Có ch-ch-chút,” Cassie lắp bắp.

      “Hổng chừng tui giúp được đó,” vừa dài giọng vừa nhấc Cassie ngồi lên đùi mình. Tiếp theo cánh tay quàng quanh thân hình , đem thân nhiệt của bao trùm lấy . Cassie thở dài và kê bàn tọa sát vào tổng hành dinh của . “Con bà nó, Cassie. Em nghĩ coi tui làm sao giận tiếp cho được khi em cứ ngọ ngoạy vòng vòng đùi tui như vầy?”

      muốn nổi sùng cũng có cớ đâu.” Cassie đáp thản nhiên. Giờ này da thịt râm ram cách khoan khoái, cơn lạnh vừa trải qua hồi nãy trôi xa lắc. “Tôi theo vì muốn giúp tìm mấy tụi .”

      “Chớ phải em theo tôi vì em quá cứng đầu chả biết kiêng dè và còn quá tự tung tự tác chả thèm nghe lời ai.”

      đuổi tôi về chứ hả, phải ? Bởi vì cho dù đuổi tôi cũng nhất định . Nếu tôi được cùng tôi bám theo như hồi nãy.”

      “Lẽ ra tui nên đuổi em về nhưng tui đổi ý. Em mình giữa đồng trống nguy hiểm hơn là chung với tui.” xong khom xuống sát người , đôi mắt xanh hớp hồn lóe lên tia sáng lạ lùng. “Tui có thể bảo vệ em chống lại dã thú và bọn người ác độc nhưng lại thể bảo vệ em chống lại tui,” thấp giọng thêm bằng điệu khàn khàn. “Bị vậy tui mới tìm cách tránh em đó Cassie. Trước đó tui với em rồi, khi tui ở gần em tui tập trung được.”

      Cassie thở dài đánh sượt. “ cần ân hận đâu Cody, rồi thấy. Tôi cam đoan làm phân tâm.”

      Cody ngạc nhiên ngó , rồi ngả đầu phá lên cười. Tiếng cười của lớn lắm để vang lộng nhưng khùng khục trong cổ họng. làm phân tâm? Có thiệt vậy, thế ta nghĩ mình làm cái gì khi dán cái bàn tọa nho xinh xinh khít rịt vô đùi , tiền tuyến và hậu phương chỉ cách nhau có mỗi lớp vải quần và lớp mền mỏng? Hà, nếu như vậy còn chưa đủ đô đây, cái kiểu ta xàng qua xàng lại đùi khiến còn cứng hơn đá. Mà đâu hết, ta còn xát thêm muối mặn chát vô vết thương bằng cách ngước mắt nhìn cứ như thèm thuồng nhai thịt bằng. Cặp mắt to thiệt là to ta và hai cánh môi he hé của đẩy Cody tuốt luốt tới bờ vực thẳm.

      Chỉ sau tích tắc là rên rỉ đầu hàng, môi tham lam gói trọn môi . Nụ hôn của vừa thôi thúc lại vừa dịu dàng lạ lùng khi xua đạo quân lưỡi chọc thủng hàng tiền đạo răng của đối phương để tiến vào tà tà thám hiểm vòm miệng êm ái. Cassie thở dài rồi buông mình hoàn toàn vào nụ hôn nồng nàn của Cody. Phản kháng làm chi cho mất công vì trước sau gì cũng đoạt được cái muốn? Phủ nhận mình muốn Cody chả khác nào phủ nhận mình . Khám phá ra cái đó khiến đờ người như bị sét đánh trúng. Cha mẹ ơi, làng nước ơi, đời có còn chuyện nào oái oăm hơn – mình người ta nhưng người ta mình.

      Nhưng giờ đây, khi nụ hôn của Cody làm cho đầu óc mình nhão nhừ còn tay tung hoành da thịt cũng chả còn hơi sức nào để mà tìm hiểu có phải Cody hề động lòng với mình chăng. Giờ là lúc hưởng thụ. Muốn ăn miếng trả miếng, kiện tụng gì đó sau này hãy tính.

      Cody từ từ lột cái mền ra khỏi người Cassie, giác quan chao đảo khi thân hình lồ lộ trước ánh mắt hau háu của mình. là mọi cái mà đàn ông thèm muốn – mà đâu chỉ là thèm muốn, còn cả trăm thứ khác nữa. Môi lướt xuống cổ , lần lượt vùi những nụ hôn ấm áp vào lõm cổ, đôi vai, vòm ngực tròn trịa. Ánh trăng dát bạc óng ánh làn da . Trước hình ảnh đó Cody nóng lòng chỉ muốn nếm náp từng phân từng li . Bắt đầu từ bầu ngực, liếm mút hai chiếc núm mòng mọng cho tới khi Cassie rên xiết vì khinh khoái. Nhưng Cody chỉ mới bắt đầu.

      Áp bàn tay bụng Cassie, xòe tay và rê xuống mảng tơ vàng giữa đùi . cong ngón trỏ và sượt qua chiếc nụ khoái cảm trong tam giác vàng. Cassie gồng cứng người đợi, rồi lại đợi...

      “Em thích cưng?” Cody cất tiếng hỏi. lại chạm vào thân thể , nhưng lần này động tác đổi thành cái mơn trớn ngắn ngủn.

      Cassie thở dốc. “Ừm.” ráng dời tay xuống thấp hơn nhưng nó thèm nhúc nhích. “Cody, làm ơn mà.”

      Thế là mở lòng từ bi, vừa ngắm gương mặt vừa lấy bản ngón tay vuốt ve cái núm nhạy cảm tí hon. rùng mình khi tách đùi mình ra để mở đường lâm trận. Ngón tay lướt xuống phía dưới rồi lọt vào kẽ khe động ẩm ướt giữa đùi . “Em ướt cho tui rồi nè cưng.” điệu nghèn nghẹn gián tiếp cho thấy quá thèm muốn người con này. thọc mạnh ngón tay vào bên trong, xong lại rút ra và đẩy vào mạnh hơn, sâu hơn. Cassie giật nảy người, luồng hưng phấn làm cho xém mất hết tri giác vì bắt đầu lên tới cực đỉnh gần như liền tức .

      “Cody!” đồng đình tí sửu ơi, sao nhanh dữ vậy nè?

      Cody cảm nhận những co thắt nhè gờn gợn quan ngón tay mình, thấy choáng vì mang lên tới chín tầng mây quá mau. Mồ hôi giọt trán khi vận nội công kiềm chế phản ứng của cơ thể trước cơn khoái cảm hề che dấu của Cassie. Việc Cassie gọi tên ngay thời điểm mấu chốt làm cho sướng rên mé đìu hiu. Nhưng muốn đem lại cho nhiều hơn nữa, nhiều thiệt là nhiều. bồng lên rồi đặt nằm tấm mền vừa thảy xuống hồi nãy. Thân thể uể oải đầu óc mụ mị, nhìn cởi quần áo, mắt lờ đờ du ngoạn tấm thân trần của cách thích thú. Tiếp theo khom người, đẩy hai chân dang rộng và qùy vào chính giữa. nghĩ bụng, mình hưởng trái cấm rồi bây giờ tới phiên . Hà, lầm to rồi hai ơi, nếu nghĩ như vậy có nghĩa là chưa hiểu ất giáp gì về Cody tui đây.

      Nhe răng cười như bà ngoại chó sói, nhấc chân lên để lên vai mình. Rồi thiệt là chậm rãi, chậm rãi cách cố tình, cúi đầu xuống chỗ có cái hình chữ V giữa hai chân .

      “Oái, Cody, tính làm cái gì vậy? Tôi hết sức rồi, làm nữa nổi đâu.”

      Cody nhá cho nụ cười gian tà. “Em chắc chắn làm được. Tin tui cưng.” Lời dứt là đạo quân lưỡi lia xuống càn quét, dành dân chiếm đất.

      tin rồi. Tin trăm phần trăm. hề phụ lòng kỳ vọng của . Có nhiêu vũ khí đem ra xài hết, nào lưỡi, nào răng, nào môi, nào ngón tay, mà lại sử dụng điệu nghệ nhuần nhuyễn cực kỳ. Với bao nhiêu chiêu đó đưa chặng du hành thần sầu nhất đời. Vũ trụ chung quanh hãy còn quay cuồng tiến hành xâm nhập thực tế để nếm phần trái cấm của riêng mình, nhưng đồng thời vẫn khơi luồng cảm xúc mê đắm bùng lên trong thân thể . Cassie hét lên trong nỗi thống khổ dịu êm khi những làn sóng ngất ngây dâng lên cuồn cuộn khắp nơi. Tiếng hét của dường như mở đập nước trong lòng Cody, hông đưa đẩy như điên và hơi thở phì phà qua hàm răng nghiến chặt. cất giọng gọi tên khi thế giới chung quanh chao đảo ngả nghiêng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :