1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Treasures Of The Heart - Connie Mason (24c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 6 (6-1)

      Cassie ngó Cody chằm chằm, ánh mắt bám chặt lấy ánh mắt gây ra cảm giác căng thẳng tới độ khó chịu. Bầu khí giữa hai người như rạn nứt vì những cảm xúc mà cả hai đều hiểu. Chỉ cần nhìn vào gương mặt ngăm đen, khốc liệt với cặp mắt xanh dữ dội của muốn ngộp thở. Vẻ mặt của toát ra điều gì đấy khiến cảm thấy rệt là ưa mình. gây ra nông nỗi gì chớ? Có phải là do táo gan mắng mỏ vì cái tội bỏ rơi con mình ? bị mắng là đáng kiếp mà. Thử hỏi phụ nữ đàng hoàng nào lại ác cảm trước ý đồ của đối với hai đứa bé thơ dại chớ?

      muốn, nhưng mắt cứ nấn ná bờ vai vạm vỡ của , cuồn cuộn với những bắp thịt săn chắc; vồng ngực nở nang, cái eo hẹp, và vòng hông thon; cái chỗ gồ lên lồ lộ ngay hạ bộ của , cái chỗ mà ánh mắt của ngưng lại cách táo bạo. Đột nhiên nhận ra tầm mắt tai hại của mình, dời mắt tới mặt . thấy chỉ giống mài mại ông kế. nhận thấy nét mạnh mẽ cương quyết trong vuông hàm rắn rỏi của ; trong bờ môi đầy đặn, bướng bỉnh quả quyết; trong đôi mắt xanh nóng rực khi quan sát nhẩn nha nghiên cứu .

      Cody phải gồng hết mọi gờ ram ý chí mới trấn át nổi cơ thể mình phản ứng theo săm soi táo tợn của Cassie. Khi ánh mắt cố tình đủng đỉnh la cà hạ tầng cơ sở của , siết nắm tay và thề trả đũa ta vì cái tội dám xem y như con bò đực gây giống người ta đem rao hàng. lần làm điếm suốt đời làm điếm, nghĩ bụng cách khinh khi. ta thèm đàn ông sau chuyến xe lửa dài tới như vậy sao?

      Lần đầu tiên Cody mới thấy đôi mắt siêu quần bạt tụy bị che khuất của Cassie, và sắc màu lạ lùng đó khiến kinh ngạc – lôi cuốn – hút tuốt luốt vào đáy mắt sâu thăm thẳm nóng như thiêu đốt mà phải vận dụng tới nỗ lực phi thường mới rứt ra nổi. Liệu ta có biết mình gây ra cớ gì cho hay đây? chắc như bắp là ta biết rồi, bảo đảm. Mà ta còn điêu luyện ác ôn chứ chơi sao. ta là đồ tinh cám dỗ nội công thượng thừa, là kẻ bán thân nuôi miệng; người đàn bà này là giai nhân thứ thiệt trăm phần trăm; chân tay dài, vóc người thon thả, nhưng sắc sảo bẩm sinh. Đôi mắt xếch, rất ngây thơ nhưng lại chứa đầy ngón nghề tầm cỡ cũng tám lạng nửa cân với bà bành tổ E Và. Xương mặt ta thanh tú với gò má cao và sóng mũi như tạc, viền quanh mặt là mái tóc vàng gợn sóng dài đậm đuột tới thắt lưng. ta là cả kết hợp tuyệt trần đời giữa nét bẽn lẽn kiêu kỳ và vẻ quyến rũ gợi tình – nửa như công nương qúy phái, nửa chanh chua đanh đá, và rất chi là đàn bà.

      Tại sao ta lại mặc đồ tang góa phụ cà? Cody thắc mắc. Chắc chắn là phải để tang cho ông Buck, có phải đây ta? Tại sao ta sống bên miệt St. Louise thay vì sống ở trang trại? Hết thảy những câu hỏi đó vụt qua vèo vèo trong óc trong khi thân thể phản ứng kịch liệt với tia nhìn soi kiếng hiển vi của Cassie. Có câu hỏi đương nhiên phải có câu trả lời. Và nhất định có câu trả lời, tự nhủ khi cố tình cắt đứt giao lưu giữa hai cặp cửa sổ tâm hồn.

      Trong lúc Cody và Cassie lao vào say sưa mổ xẻ nghiên cứu nhau Wayne, bị lời của mấy đứa bé báo động, tới ngó vào trong xe. “Reb Lawrence làm cái quái gì trong xe vậy? Tại sao chú lại mang thằng cha xỉn lên xỉn xuống tới Rocking C chớ?”

      Kéo ý nghĩ và ánh mắt ra khỏi bóng hồng cám dỗ tóc vàng, Cody lên tiếng, “ổng say còn bác sĩ vắng.”

      “Chú là cái gì vậy, hùng ra tay nghĩa hiệp trừ bạo an dân sao? Chú phải sáng lập tôn giáo mới chớ. Trời ơi, cái đó đáng khâm phục lắm nghen. đứa con lai đầy tâm huyết đó chớ.”

      có cửa đâu, quận cảnh đề nghị tui mang ổng về đây để Irene trị cho ổng. Chân của ổng bị gãy. Nếu bó lại liền ổng được nữa.”

      “Có thiệt hại gì lớn lao đâu nà,” Wayne độc miệng. “ gã xỉn cụt tay làm được cái gì tốt cho xã hội chớ?”

      “Wayne!” Cassie hé miệng sửng sốt, bị sốc bởi lời lẽ nhẫn tâm của Wayne. “Tôi chỉ mới gặp Irene nhưng xem ra cổ là người tốt bụng nề hà giúp đỡ kẻ thương tật. Tại sao chúng ta nhờ cổ?”

      “Nhờ tui cái gì?”

      Irene là phụ nữ tóc đen, nhắn, dưới ba mươi lăm, từ trong nhà bước ra hiên vừa đúng lúc nghe được lời của Cassie. thấy Cody và và Wayne đứng bên xe thồ nên khập khiễng xuống bậc tam cấp ra gặp họ. Cody cảm thấy lòng quặn lên thương xót khi thấy chân bị cà thọt. Nhìn gần hơn thấy bàn chân phải cổ bị vẹo.

      “Reb Lawrence,” thốt lên khe khẽ khi ngó vào sàn xe. “Ngoài chuyện say ra ổng còn bị gì nữa?”

      “Gãy chân và bị thương ở đầu,” Cody đáp gọn. “ có thể giúp ổng ?”

      Irene nhìn Cody chăm chú, “ nhất định là con của ông Buck. Ổng thường nhắc tới .” Gì chớ chuyện này Cody tin. “Tôi ráng hết sức chữa chạy cho cái người khốn khổ này. Tôi hiểu cái cảm giác tàn tật như thế nào. Khiêng ổng vô trong nhà .”

      “Vô nhà ngủ,” Wayne gằn giọng phản đối. “Tui cho phép thằng chả vô nhà. Cody, chú phải cám ơn Cassie đó. Nếu vì tấm lòng lương thiện của cổ tui ra lệnh chở thằng chả vô trong phố rồi liệng ở đống rác mà chú phát ra thằng chả rồi.” đột ngột quay người rồi đùng đùng vô nhà.

      “Thiệt là đội ơn tiếp đãi nồng hậu,” Cody lẩm bẩm khi nhìn Wayne trở vào trong nhà. Rồi xua Wayne ra khỏi tâm trí, nhấc Reb khỏi sàn xe và bồng ông ta tới nhà ngủ.

      Irene tính quay nối gót theo nhưng bất thình lình ngừng lại khi để ý thấy con Amy và thằng Brady lẩn quẩn trong bóng xe. Vẻ mặt dịu . chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào trông đáng thương như thế. “Mấy đứa bé này là con ai đây?” cất tiếng hỏi, đôi mắt nâu chan chứa thương xót.

      “Tụi nó là con của Cody,” Cassie giải thích. “Tên tụi nó là Amy và Brady.”

      “Con của cậu Cody sao? Có lẽ ông Buck thích lắm,” Irene có vẻ nuối tiếc. “Mà sao tụi nó dơ quá vậy?”

      Mặt Cassie nóng bừng, muốn tiết lộ mọi điều mình biết về Cody và con của . “Chuyện dài lắm.”

      “Hình như tụi nó đói.” Irene lưu ý.

      “Tụi con đói bụng,” Amy thú nhận, rốt cuộc nó mới lấy lại giọng. “Nhưng em con nó muốn xin dì khám cho con chó trước.”

      “Nó bị gì thế?” Irene hỏi.

      “Cu Đen chạy vô bánh xe rồi ba cán trúng nó,” thằng Brady mếu máo. “Ba tụi con có thể mang nó tới trại. Dì giúp nó nha? Nó bị gãy chân rồi.”

      “Sau khi dì lo cho ông Reb nha,” Irene hứa. “Trong lúc tụi con đợi, có lẽ Cassie có thể dẫn tụi con vô bếp và kiếm đồ cho tụi con dằn bụng cho tới cơm tối.” Sau đó quay người theo Cody tới nhà ngủ.

      “Chị thích dì đó,” Amy khi Irene bỏ .

      “Em cũng thích,” Cody đồng tình.

      “Sao dì cà nhắc vậy?” Brady vô tư hỏi.

      “Dì ấy bị tật,” Cassie hết sức kiên nhẫn giải thích, “nhưng tới hoạn nạn của người khác là lịch . Ba tụi con dạy tụi con điều đó sao?” thằng Brady chỉ chăm chú nhìn Cassie. “Nào, vô nhà tụi con.” ngờ ngợ liếc nhìn con chó. “Tụi con phải để con chó lại.”

      Cánh tay của Brady siết chặt con chó lai dơ dáy. “ được, con đâu Cu Đen theo đó hà.”

      “Cu Đen?” Cái tên thiệt chẳng thích hợp chút nào với con chó trắng bẩn thỉu tới nỗi Cassie bật cười lớn. “Hay là mình để Cu Đen ở hiên sau rồi cho nó ăn trong lúc tụi con ăn nha? Sau đó dì cho các con tắm và tìm quần áo sạch cho tụi con.”

      Brady miễn cưỡng gật đầu tán thành.

      -o0o-

      Cassie gần như thấy Cody suốt ngày còn lại, vậy càng hay. Cứ nhìn gã lai điển trai là bao tử nó đau nhói cách bình thường. Cặp mắt xanh dữ tợn, cất giấu những bí mật khiến bối rối sợ hãi. Những bí mật hề dính líu tới gặp gỡ ngẫu nhiên của họ xe lửa. Cứ như cảnh cáo hãy liệu hồn vì theo dõi .

      Nhiều giờ sau Irene trở vô nhà, mệt đừ vì bó chân và băng vết thương đầu cho Reb. Cassie đề nghị phụ chuẩn bị cơm tối. Cassie tắm rửa gội đầu cho hai đứa bé, và khi hỏi Wayne về quần áo cho tụi nó quàu quạu bảo cứ lấy món nào cần gác thượng. Trong chiếc rương cũ, tìm thấy quần áo bỏ từng thuộc về Wayne, Cody, và mình. Mớ y phục đó nhăn nhúm bốc mùi ẩm, nhưng trông khá hơn nhiều so với cái tụi nó mặc.

      Xà bông và nước làm nên công cán thần sầu, Cassie nghĩ bụng khi thấy hai đứa bé khều khều đồ ăn, tụi nó quá mệt để mà thưởng thức bữa ăn. Khi mái tóc rối bù dơ bẩn được gội sạch, những lọn tóc tụi nó trở nên đen mượt như tóc cha của tụi nó. Mấy đứa bé thiệt là kháu khỉnh, ngẫm nghĩ, khi nhớ tới ông già tía bảnh trai của tụi nó. biết má tụi nó có đẹp , rồi tự trách mình nghĩ sang chuyện khác. Đời thuở nào Cody lại cưới đàn bà thiếu nhan sắc. Ý nghĩ về Cody giao hoan với phụ nữ khác và sanh ra những con cái dễ thương như hai đứa này làm thoải mái.

      Cody xuất trong bữa cơm tối. quyết định ở lại với Reb trong nhà ngủ phòng khi ông ta cần người giúp. Còn Wayne ngồi ở đầu bàn, vẫn quạu quọ như từ nào giờ. Cassie hiểu gã đàn ông này mắc chứng gì mà thấy cái gì cũng chướng tai gai mắt.

      “Dẫn tụi ngủ , tụi nó sắp cắm đầu vào chén soup rồi kia kìa,” Wayne cằn nhằn. “Tui vẫn kinh ngạc khi thấy có phụ nữ da trắng chịu kết hôn với thằng con lai trời đánh. Hừ, để xem, tui nghĩ sau khi đọc di chúc xong nó ở lại lâu đâu. Tui nhắn lời mời luật sư Willoughby và mơi ông ta tới. Tui thể ngờ được tại sao và thằng Cody lại được mời tới nghe. Ông già chắc để lại cho mỗi người món lưu niệm .”

      Liếc Wayne cách khinh thường, Cassie bẻ lại, “Tôi hề muốn cái gì của ông Buck Carter. Ổng hề cho tôi bất cứ cái gì trong cuộc sống. Vậy tại sao tôi lại trông mong điều gì từ cái chết của ổng?”

      “Đúng vậy,” Wayne đồng tình với vẻ thỏa mãn.

      Thấy mình chịu đựng Wayne quá đủ, Cassie đứng bật dậy. “ thôi, tụi con, dẫn mấy đứa ngủ vì ba tụi con coi bộ chẳng thèm đếm xỉa gì tới tụi con.”

      -o0o-

      Cody thiu thiu ngủ ghế cạnh giường của Reb. Irene mang bữa ngon lành tới cho quất sạch còn mống. cũng mang theo canh gà nấu đặc cho Reb, nhưng ông ta ăn nổi vì bất tỉnh quá lâu. Chính vết thương đầu khiến ông ta bị hôn mê, Irene cho Cody biết sau khi ráng hết sức để trị thương cho ông ta. Cody tỉnh hẳn khi Reb bắt đầu dẫy dụa đùng đùng giường. Chồm lên thân hình người đàn ông cụt tay, mặt mày hốc hác, Cody đè chặt ông ta xuống để ngăn ông ta khỏi gây thương tích trầm trọng cho mình.

      Cody ngạc nhiên khi Reb mở mắt ra và ngó thẳng . “Cậu là ai?” Giọng khào khào căng thẳng của ông ta cho thấy ông ta chắc hẳn đau đớn.

      “Cody Carter.”

      “Tui ở đâu?”

      “Tại Rocking C.”

      “Chỗ của ông già Buck à?”

      “Ừa.”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (6.2)

      “Tại sao?”

      “Tui mà biết là tui chết liền. Chắc tui dễ mềm lòng với mấy khứa xỉn và nhi.” Tự giễu mình đâm ra làm giọng cọc cằn. “Giờ nằm nghỉ . Chú biết là chú tốt số tới cỡ nào đâu khi con tui phát chú trong cái hẻm đó.” Con tui? Cái chữ đó ở chỗ quái qủy nào chui ra vậy cà?

      “Tôi thèm rượu lắm,” giọng Reb run run năn nhỉ.

      Nét mặt Cody đanh lại. “Quên cái vụ đó ông bạn. Ngủ !” Thấy bực vì cái tật “hũ chìm” của ông ta, Cody đứng bật dậy rồi khỏi nhà ngủ. gặp Irene đường vô nhà.

      “Ổng tỉnh chưa?” hỏi.

      “Tỉnh rồi và đòi rượu.”

      coi bọn , nãy giờ tụi nó muốn gặp cậu đó. Tui cố ép ông Reb ăn chút đồ bổ. Cậu Wayne có cho tui biết phòng nào là phòng của cậu hồi và nếu cậu muốn xài nó vẫn còn để trống.”

      “Cám ơn , Irene.”

      Cody lê bước vô nhà, mệt quắc cần câu. Quá nhiều chuyện diễn ra trong suốt những ngày vừa qua tới nỗi đầu quay mòng mòng. đụng đầu điếm khêu gợi, xinh đẹp biến thành em ngang hông của mình, được hai đứa nhi nhận làm cha nuôi đường , và lãnh cái quyền giám hộ nhập nhằng với con chó lai trắng dơ dáy có cái tên bất hủ Cu Đen và độc thủ đại hiệp Reb đệ tử lưu linh gãy giò.

      Cody lặng lẽ vô nhà. Trong phòng khách có ngọn đèn cháy nên ngó vào, ngạc nhiên thấy Cassie cuộn người trong ghế đọc sách.

      “Tui lấy làm lạ khi thấy biết đọc chữ.” Giựt bắn mình, Cassie ngước lên nhìn khi Cody tà tà bước vô phòng, cái tướng sàng qua sàng lại của làm cho để ý tới thân thể nhanh nhẹn dẻo dai của . ngó ngờ vực khi đóng cửa lại.

      “Sao chuyện này lại làm ngạc nhiên? Bà của tôi là người có học; bà dạy tôi biết đọc biết viết và thậm chí còn cho tôi tới trường.”

      “Bà của ?”

      “Má tôi chết khi tôi tám tuổi. Ông Buck thiếu điều đuổi tôi ngay lập tức. Bà tôi nuôi tôi lớn.”

      ra việc này giải thích chuyện ta làm thế nào lại tới St. Louise. “Vậy bà của có biết là...”

      “Tôi là cái gì?”

      “Đừng có ở đó mà đấu khẩu với tui, Hai Ngây Thơ,” Cody gằn giọng . “Tui thấy ở quán chị Sal. Khi tui hỏi xem khách được nghe là tui đủ khả năng chi cho , vì chỉ gặp khách xộp thôi.”

      Cassie há hốc ngao ngán, “chị Sal với như vậy sao? Tôi tin đâu.”

      “Hóa ra, chuyện đó là thiệt,” Cody đáp, lầm tưởng thái độ ngao ngán của là do mặc cảm tội lỗi. “ bị ma ám hay sao mà làm điếm? Nếu cần giúp đỡ sao nhờ ông Buck chớ?”

      “Ông Buck!” Cassie nạt ra vẻ nhạo báng. “Cha thấy việc tảng lờ tôi thiệt là tiện lợi. Tôi gởi thơ cho ổng, sau khi bà tôi đổ bệnh và thể nai lưng may vá để kiếm tiền nuôi chúng tôi."

      “Vẫn có lựa chọn khác mà. Tỉ dụ làm những công việc đàng hoàng. Tui tha thứ cho ông Buck, nhưng lẽ ra nên cố gắng nhiều hơn nữa mới phải. y hệt như má của .” Giọng sặc mùi khinh bỉ. “Bà Linda cần có thêm đàn ông mới đủ thỏa mãn. Tui biết mà. Tui chỉ mới mười lăm tuổi thôi mà bả dụ dỗ tui rồi.”

      Máu như rút sạch mặt Cassie khi phóng ra khỏi ghế. Tay vung lên trước khi kịp ngăn lại. “Đồ láo! Má tôi phải hạng người như vậy! Bả có.”

      “Tui muốn làm vỡ mộng đâu.”

      “Đồ con rơi lớn lối! gã con lai biết cái thá gì về những vấn đề tôi phải đương đầu? là ai mà dám lên mặt phán xét tôi chớ?”

      Mặt Cody rát bỏng vì cái tát của trong khi cố dằn cơn giận của mình. “ đúng đó Cassie, tui chính là đồ con rơi. Con rơi của ông Buck. Mà còn là đồ con lai nữa. Tui chưa bao giờ tìm cách chối bỏ hết.”

      Cassie cảm thấy hối hận ngay. “Tôi – tôi có ý đó.”

      “Vậy có ý nào? tính tui phải là con rơi sao? Hay phải là con lai? Cả hai chúng ta đều biết như vậy là dối trá mà.”

      “Tôi có ý rằng giòng máu của bị hoen ố. Việc ông Buck cưới má phải là lỗi tại . Cái tôi muốn có quyền ám chỉ những chuyện đúng về tôi. Chuyện bỏ rơi con mình còn tệ hại hơn chuyện của tôi nữa.”

      “Mấy đứa nó phải là con tui. Tại sao có ai chịu tin tui chớ?”

      “Cody, thể nào chối bỏ tụi nó được. Tụi nó thương tới như vậy mà. Tụi nó đợi vô giắt mền cho tụi nó đó.”

      Cody dường như thể dời mắt khỏi Cassie, ánh đèn chiếu lên mái tóc vàng của biến nó thành màu vàng ròng. trông giống như thiên thần – dù biết chẳng phải – còn tay ngứa ran chỉ muốn kéo thân thể áp vào người từ đầu tới chân, để cảm thấy ngực dán vào lồng ngực , chân khép sát vào chân , hạ bộ của họ khít khao với nhau. muốn thấy khỏa thân, thân hình mỹ miều của bị lớp áo đen che kín.

      muốn soải rộng dưới thân thể mình, mở ngỏ, mời gọi, phô bày phóng đãng chỉ để cho mỗi mình tận hưởng.

      muốn thâm nhập vào bên trong người .

      Mặt dần dần nóng lên; cảm thấy được bộ phận nam tính của mình căng phồng, chỉ cần nghĩ tới ba cái chuyện chuyện lâm li muốn làm với là cơ thể rục rịch phản ứng.

      bờ môi . Muốn hôn . Rồi sấn về phía .

      Đột nhiên cảm thấy đe dọa bởi gã lai nước da tối hù, Cassie thụt lùi cho tới khi phía sau đầu gối đụng vào cạnh ghế. “Cody, có nghe tôi ? Bọn đợi đó.”

      “Cứ để tụi nó đợi . Bỗng nhiên tui thấy tò mò biết môi có mùi vị ra sao. Tui nướng hàng tiếng đồng hồ cái xe lửa trời đánh đó để chiếu tướng nó. Rồi còn tò mò về màu mắt của nữa. Giọng của làm cho tui thấy hấp dẫn. biết chớ? có giọng gợi cảm nhất mà tui từng nghe từ nào giờ.”

      Mắt Cassie tròn xoe, bị thôi miên bởi những lời lẽ và giọng nhừa nhựa uể oải của , vừa sợ ý đồ của ta lại vừa muốn ra tay thực . “Đừng đụng vào tôi.”

      “Đụng vào ? Ây da, cục cưng à, tui muốn thấy cho mãn nhãn còn hơn là sờ vào em đó chớ. Tới đây .” giơ tay kéo sát vào người mình. Môi của họ chỉ cách có đường chỉ mỏng te.

      Cassie sững người. “Đừng mà Cody, sao lại làm như vầy?”

      “Có lẽ em chưa hiểu ra, nhưng tui muốn em từ lần đầu trông thấy em ở quán chị Sal kìa và tui nghe là em dành cho hạng người như tui. Nếu em sợ tui có khả năng trả cho em em đừng lo. Tui có bộn tiền để mua giờ của em, dù em có cao giá tới tới đâu nữa.”

      “Qủy tha ma bắt , Cody Carter, chuyện này quá đà rồi. Tôi phải là điếm! Tôi ở đợ cho chị Sal!”

      Cody cười gằn. “Được thôi, cưng à, vậy tui cũng trong trắng tinh tình tình như bông huệ nè. Em nghĩ là tui tin chuyện đó chớ hả, phải ? số dách như em mà lại làm người ở sao? Hà! Thà là em biểu tui mặt trời mọc ở hướng tây còn dễ nghe hơn.”

      Lần thứ nhì trong đêm giơ tay như tính tát Cody, nhưng lần này dè chừng. chụp lấy cổ tay , khóa tay Cassie ra sau lưng, rồi dùng nó như đòn bẩy để ghì sát vào người hơn. Thân thể họ dán vào nhau từ ngực tới đùi gần tới nỗi Cassie cảm thấy tim đập thình thịch, và “người em” của máy động người mình. Hay cái thanh nghe được lại chính là nhịp tim của mình? Hay chính là “người chị em” của mình phập phồng người ? Cái kiểu ngó chằm chằm vào môi khiến miệng vừa râm ran như kiến bò vừa như bị phỏng, và có linh tính là sắp hôn mình. Miệng hé ra ngầm phản đối.

      Cody cười trong bụng khi thấy miệng Cassie hé ra chờ đợi nụ hôn của mình. Cái con nhóc ớt hiểm này thiệt là, trong lòng thầm hả hê. Mặc kệ nàng chối leo lẻo tới cỡ nào nữa nhưng biết tỏng tòng tong ta thích cái gì – cần cái gì. Con ngựa Thượng Tứ này so với mẹ của ta cũng tròm trèm chín mười thôi. Nếu ta giống tính mẹ có lẽ bắt gặp nàng làm trong kỹ viện. Rồi sau đó mọi ý nghĩ đều dừng lại khi miệng phủ lấy miệng mất hút trong hương vị vừa chua ngoa vừa ngọt ngào của nàng.

      Bị khóa chặt trong vòng tay như gọng kềm của , Cassie nếm trải nụ hôn đầu đời của mình. Dù đôi mươi, vẫn chưa có lấy bồ làm vốn. Khi trưởng thành bà của giữ khít rim như giữ hột xoàn, vì vậy chẳng có dịp gặp con trai. Còn lúc bắt đầu làm trong quán chị Sal thấy đàn ông tới phát ngán nên cũng chả muốn mình sa vào tay họ. biết cõi đời này còn có người đàn ông nào có thể làm cho mình có đủ hứng thú để trao ra lòng mình hay là thể xác mình . Nhưng hưởng ứng của với nụ hôn của Cody thiệt là chuyện hề ngờ tới.

      thở nổi, suy nghĩ nổi, hai chân sắp sụm tới nơi. cũng chả biết mình có chân hay nữa? Miệng Cody vừa mềm mại vừa dỗ dành, vừa nóng rực vừa đòi hỏi, lại vừa khuyến khích... Cho là miệng mở ra nhằm có ý mời mọc, lưỡi lách vào bên trong, thăm dò, sục sạo, nóng thiệt... nàng thiệt là nóng bỏng.

      Nụ hôn làm Cody rúng động. Giá mà tỉnh táo thề có ông bà chứng giám là tai mình bốc khói mù mịt. Đầu mình tứ chi của cháy thành tro chưa vậy? Nóng thấy mụ nội luôn, Sal sư tỉ quá ư chí lý. nhóc mướt rượt này mà cáp đôi với dân cao bồi khố rách áo ôm đúng là bông hoa lài cắm bãi phân trâu; tú bà ma ma để dành ta cho khách “đại gia” đúng là thiên kinh địa nghĩa. Thế mà ở trong nông trại chỉ trong thời gian ngắn ngủn, cắm cờ tuyên bố chủ quyền.

      Tự dưng lại ham muốn Cassie nhiều hơn nữa, phải hưởng thụ nhiều hơn nữa. Hai bàn tay to tướng, chai sần của lướt quanh vòng eo thon mảnh, rồi chầm chậm trườn lên vòm ngực của . rên lên, cảm thấy đôi bồng đảo mềm mại phồng lên dưới lòng bàn tay mình, hai cái núm xinh xinh se cứng nhô lên kiêu hãnh ngay đầu ngón tay .

      “Thánh thần ơi, cưng à, mình phí thời gian ở đây nè. Chúng mình hãy vô giường , vô trong đó tui mới cởi áo em ra được rồi em từ tốn thoải mái hơn. Em thích kiểu đó mà phải ?”

      Thở hổn hển đứt quãng, vùng ra khỏi tay và bất thình lình đẩy bật ra, khiến chới với. “ đừng hòng! Tôi phải là hạng người như nghĩ. Tôi cấm đụng vào người tôi!”

      ra lại giả dạng làm tiểu thư e ấp đoan trang,” Cody vừa vừa gồng mình để kiềm chế cơn hứng tình sôi sục. Dường như Cassie moi ra cái tật xấu nhất của . hiếm khi mất bình tĩnh trước mặt đàn bà. “ có thể lừa được Wayne nhưng đừng hòng qua mặt tui. Đừng quên là tui thấy ở quán chị Sal. Nhưng tui hiểu được khi còn ở nông trại muốn làm ra vẻ đứng đắn. Được lắm, Cassie. cứ việc giả dạng , tôi chơi chung với ... trong lúc này. Nhưng nếu bất thần thấy ngứa mình và muốn tìm người gãi biết đâu để tìm tui mà. Tui được tiếng là giải ngứa thần sầu lắm.”

      “Đồ ngu ngốc phách lối!” Cassie rít lên, rồi bọc quanh để thoát ra khỏi phòng. “Cody Carter, tôi thấy buồn cho lũ con của . Tụi nó thương tới như vậy, nhưng tui thấy chả hề đếm xỉa tới tụi nó.”

      “Đồ mắc dịch, đợi cái coi Cassie. Trong đời tui, tui làm số chuyện đáng khinh nhưng tôi chưa bao giờ ruồng rẫy ruột rà của mình. Hai đứa nhóc đó phải là con của tui.”

      chống nạnh, ngó thiếu điều xẹt lửa. “Vậy tụi nó là con ai?”

      “Tụi nó là –”

      “Sao đây?”

      “Con bà nó! Chuyện đó quan trọng sao? Dù gì cũng tin tui.”

      nhá cho nụ cười vô cùng đắc chí. “Ngủ ngon nha Cody. Đừng có quên ghé qua xem bọn trẻ đó. Tụi nó ở kế bên phòng của thôi.” xong đột ngột xoay người rồi chạy ào ra cửa.

      “Con bà nó!” Cody lập lại. Ngay cái lúc tình hình có mòi thú vị Cassie lại chơi trò ngây thơ vô số tội với . hãy còn nhức nhối vì bị trong tứ khoái hành hạ, súng của vẫn nạp đạn đầy nhóc, còn cơ thể cứ như bị đâm xầm vào bức tường gạch. Nếu cần đàn bà chỉ vô Dodge tìm là xong chuyện, nhưng đằng này rầu muốn chết là ngoài Cassie chả ham muốn ai.

      -o0o-

      Cody dừng chân trước cửa phòng bọn trẻ, hiểu tại sao mình lại băn khoăn làm gì. Việc chăm nom cho bọn trẻ chả ích lợi gì cho lẫn tụi nó. Tụi nó tốt hơn hết nên quên thay vì lệ thuộc vào . đâu có đóng đô ở chỗ này. Cái việc lo miếng ăn chỗ ở cho tụi nó đưa vào thế kẹt. chẳng phải là cha của bọn , mà cũng muốn trở thành tía của tụi nó. còn có cuộc sống của mình nữa chớ.

      Nhưng dù suy tới luận lui, Cody vẫn thể nào ngăn được tay mình đưa ra mở cửa, hay chặn được bước chân mình tiến vào gian phòng bọn trẻ ngủ. Con bé Amy nghe thấy vào và chống cùi nhổm người lên.

      “Phải ba đó hông?”

      “Là chú Cody,” Cody rít khẽ qua màn đêm. “Mẹ bà nó, con biết chú phải là ba của con mà. Tại sao con ngủ như em con?”

      “Con đợi chú. Con – con muốn cám ơn chú đưa tụi con tới trang trại. phải là vì con,” con bé vội thêm, “nhưng vì Brady. Nó hãy còn , và sống ngoài đường làm cho nó hoang mang lo sợ.” Lời lẽ vị tha của con bé, rất can đảm, nghe tới đau lòng thắt dạ khiến Cody thấy cổ họng mình như tắc nghẹn. “Con biết tụi con thể ở lại đây, nhưng cho tới khi tụi con phải , nếu Brady có thể gọi chú là ba em con nó hạnh phúc lắm.”

      Căn phòng chìm trong im lặng. Dù Cody có ráng nữa cũng tài nào cất tiếng nổi.

      “Chú có nghe con ?”

      Tiếng đáp cộc lốc vang lên. “Ừa.”

      “Khi ba mẹ chết Brady còn lắm. Nó cảm thấy vui khi gọi chú là ba. Chú giận đâu, phải chú? Con biết chú ngờ gặp tụi con xe lửa và với mọi người chú là ba của tụi con – nhưng – nhưng bọn họ đuổi theo tụi con.”

      Cody chú ý liền tức . “Ai đuổi theo tụi con?”

      “Con thể cho chú biết được.”

      “Nè con nhóc, biết đâu chú giúp được con.”

      ai có thể giúp tụi con hết. Con xin ba – à chú Cody, xin chú đừng giận tụi con nha.”

      Cody hắng giọng, ngạc nhiên khi thấy mình nghẹn lời cách lạ lùng. “Chú có giận. Nhưng con biết đó, chú phải là loại người trụ chỗ lâu được. Rồi có ngày chú bỏ và tụi con phải tự lo liệu thôi.”

      Bất chợt mặt Amy sáng lên. “Chú có nghĩ Cassie muốn nhận tụi con hông? Con biết cổ thích tụi con mà. chừng cổ có thể làm mẹ của tụi con tạm thời.”

      Cody cười gằn. điếm biết làm cái giống gì với hai đứa đây? Nhưng muốn tạo cho Amy ảo vọng. “Chú chắc. Mà nè Amy, cứ sống ngày nào hay ngày đó thôi. Sau này chú ráng tìm nhà nào đó chịu nhận tụi con nghen.”

      Dù căn phòng tối thui Cody vẫn thấy được nụ cười hạnh phúc nở gương mặt nhắn nghiêm trang của con bé Amy. “Vậy tụi con được gọi chú là ba phải hông? Vì Brady thôi,” con bé thêm vào bằng giọng cái giọng năn nỉ nho .

      Cody thở dài đầu hàng trong tâm trạng chán ngán. quá mệt mỏi để mà tranh cãi. “Nếu gọi kiểu đó để tụi con khỏi làm phiền chú nữa chú nghĩ vậy.”

      Tiếp theo đó con bé Amy làm cái chuyện khiến Cody hoàn toàn xửng vửng. Giơ hai cánh tay gầy guộc xíu ra, con bé tìm cổ và vói đầu xuống. Rồi nó hôn đánh chụt phát ướt chèm nhẹp vào má .

      Hít vào hơi thiệt mạnh, Cody đứng bật dậy, rồi lùi ra khỏi phòng cứ như vừa bị con gì cắn. Rốt cuộc ra tới hành lang, run cầm cập từ đầu tới chân như thằn lằn đứt đuôi. phải tựa người vào cánh cửa đóng kín mới đứng vững, mặt trắng bệch, tim đập liên hồi như trống trận.

      thà là bị nhốt trong căn phòng đầy nhóc cọp beo còn hơn phải trải qua cảnh này lần nữa. Nếu lũ bạn hồn bặm trợn của thấy được bộ dạng của lúc này chắc tụi nó cười rụng cha nó hết răng còn cái để nhai cơm. Như ta đây Cody Carter, đường đường đấng trinh sát của quân đội, tay súng bá cháy, gã phiêu bạt giang hồ tứ cố vô thân, đứa con lai – kiêm luôn chức con hoang chớ ít sao. Ngọc hoàng thượng đế ơi, con trồng cội phước mấy mươi đời rồi mà lãnh được cái danh hiệu nghĩa phụ, tráng sĩ trượng nghĩa tương trợ kẻ say và chó lai và – luôn cả làng chơi nữa đây?

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 7 (7-1)

      Luật sư Willoughby tới trang trại vào chiều hôm sau. Irene dẫn mấy đứa bé tới nhà ngủ thăm Reb trong lúc Cody, Cassie, và Wayne tiếp luật sư trong văn phòng mà ông Buck thường sử dụng để quản lý công việc. Từ khi sức khỏe sa sút, ông Buck buộc lòng phải từ bỏ việc điều khiển trang trại, vì vậy căn phòng đó trở thành giang sơn riêng của Wayne.

      Ông Willoughby ngồi xuống bàn giấy giữa ba người thừa kế, mở cặp hồ sơ bằng da và rút ra thếp giấy dày. Ông nhòm qua gọng kính dầy cui y như cặp mắt cú, rồi bắt đầu xóc lại mớ giấy bằng thái độ lơ đãng.

      “Qủy thần ơi, chú Willoughby, chú vô đề được chưa?” Wayne sốt ruột nạt nhàu. “Tui đợi cái vụ đọc di chúc này lâu thấy mồ tổ rồi, tui muốn cù cưa thêm nữa đâu. Ba tui chết cả tháng rồi; lý ra chú phải lo xong mọi thứ đâu vào đấy rồi chớ.”

      Ông Willoughby ngó bằng nửa con mắt. “Mau thôi, Wayne, mau thôi.” Là người bạn lâu năm của gia đình, ông Willoughby hiểu thấu đáo chuyện gì sắp xảy ra khi ý nguyện cuối cùng của ông Buck được tuyên bố, nên ông chả trông đợi cái kết cuộc náo động rùm beng nó gây ra.

      Khi mọi thứ được sắp đặt vừa ý mình, ông Willoughby cầm tờ giấy lên và bắt đầu đọc. Những đoạn văn mở đầu tiến hành theo trình tự thông thường của bản di chúc, đề cập tới tuyên bố tinh thần vẫn còn sáng suốt của ông Buck và nêu bản chúc thư này thể vô hiệu hóa và thể sửa đổi.

      Cody nhấp nha nhấp nhổm trong ghế, hiểu mình làm cái quái gì ở đây khi đâu có cần cái rẻo đầu thừa đuôi thẹo mà đoán ông Buck để lại cho mình. còn trẻ khỏe phây phây và tự biết kiếm sống từ năm mười lăm tuổi. ước phải chi mình vẫn lưu lại ở St. Louise, rồi trở lại quán chị Sal, và mua giờ của Cassie. Vào lúc này có lẽ chán chê mê mỏi với nàng và bị những cơn dục tình sôi sục hành hạ mỗi khi ngó ta.

      người vẫn mặc bộ đồ tang đen, Cassie ngồi với hai tay đan ngay ngắn đùi, mắt rủ xuống. chả đoái hoài tới cái phần nhoi mà ông Buck có lẽ chừa lại cho mình. chả nhận được xu teng của ông Buck khi cần số tiền đó nên bây giờ có nó cũng chả mẻ cọng lông sợi tóc nào. vụt hiểu ra việc mình tới đây là sai lầm. Nếu vẫn còn ở St. Louise có lẽ đời nào gặp cái gã ngang hông bướng bò, ngang tàng, phiền phức của mình. Hoặc chịu trận cám dỗ ghê gớm của cặp mắt xanh áp đảo đó.

      Wayne thấp thỏm đợi ông Willoughby bắt đầu liệt kê các khoản tài sản trong chúc thư của ông Buck. và cha trở mặt với nhau nhiều năm qua, kể từ cái ngày ông Buck trở về nhà sớm sau chuyến bán gia súc và bắt gặp nhấp nha nhấp nhô với Linda giường. Chuyện đó diễn ra sau khi Wayne từ trường về nhà và biết thằng em kế Cody bất thần bỏ nhà ra . Ngay cái lúc gặp Linda nghi rằng Cody rời quá đỗi đột ngột lời giải thích bởi vì nó quá non nớt để mà đối phó với bà dì ghẻ trẻ trung xinh đẹp.

      Con mụ Linda rậm rật, thèm khát vô độ. Chỉ cần nghĩ tới mụ ta là Wayne thấy mình mẩy nóng ran. Mụ ta có thân thể và lòng ham muốn nhục dục của buôn hương bán phấn, mụ thường rời giường của ông Buck lúc ông ngủ để sang hú hí với Wayne. Khi ông Buck phát chuyện của họ, ông giận tới nỗi lên cơn đau tim đầu tiên. Sau lần đó sức khỏe ông Buck hết sung mãn như những năm trước.

      Nhiều tháng sau khi Linda chết trong lúc sanh nở, cả ông Buck lẫn Wayne đều ai là cha của đứa bé. Nhưng bởi Cody thèm trở về trang trại hay báo cho ông Buck hành tung của ông Buck, vì sức khỏe suy thoái, miễn cưỡng cho phép Wayne đảm nhận trách nhiệm với trang trại càng ngày càng nhiều hơn. Nhưng ông Buck bao giờ quên – hay tha thứ cho Wayne.

      “E hèm,” ông Willoughby lớn tiếng để cố thu hồi chú ý tản mạn của những kẻ thừa kế. “ Buck ra chỉ thị cặn kẽ về việc phân phối tài sản đời của mình. ‘Với đứa con trai ngoài giá thú của tôi, Cody, nếu nó quyết định trở về nhà cửa nhà này luôn mở rộng đón nó. Ba bao giờ có ý bỏ bê con đâu, con trai à. Ba vô cùng thương má của con và ân hận cưới bà ấy.’”

      Cody phát ra tiếng hừ khinh bỉ sâu trong cổ.

      Ông Willoughby đọc tiếp, “‘Về phần Cody, ba để lại cho con ba phần tư trang trại Rocking C.’”

      “Ba phần tư! Ba chắc là điên rồi mới để lại cho thằng con rơi ba phần tư trang trại của tui!” Câu này là của Wayne, phóng ra khỏi ghế phản đối kịch liệt.

      “Ngồi xuống , Wayne,” ông Willoughby khiển trách bằng giọng nghiêm khắc. “Tôi lập lại, ‘Về phần Cody, tôi để lại ba phần tư lợi tức trong trang trại Rocking C của tôi và ba phần tư trong tổng số tiền bạc và lợi nhuận của nó.’” Cody lâm vào trạng thái ngỡ ngàng. chỉ biết nhìn đăm đăm vào luật sư Willoughby cứ như người đàn ông đó mất trí.

      “‘Về phần con riêng của vợ tôi, Cassie, dượng xin con tha thứ cho dượng. Khi con nhờ dượng giúp đỡ dượng hãy còn giận má của con lắm, vì thế giúp con. Giờ đây dượng hy vọng đền bù lại cho con. Với Cassie, tôi để phần tư lợi tức còn lại trong Rocking C và phần tư trong tổng số tiền bạc và lợi nhuận của nó. Nếu cả Cody lẫn Cassie mất , người thừa kế của họ thừa hưởng phần tài sản của họ. Nếu cả hai đều có con người thừa kế nào còn sống thừa hưởng lợi tức của người kia. Và nếu như cả hai đều mất đột ngột và có đứa con nào còn sống tới lúc đó tôi vô cùng miễn cưỡng cho con trai Wayne của tôi được thừa hưởng toàn bộ gia tài.’”

      Mặt Wayne trắng bệch như vôi vì sốc, đâm ra im như hến.

      “‘Về phần con trai Wayne của tôi,’” luật sư Willoughby nêu lên trước khi Wayne kịp lấy lại giọng, “‘tôi để lại ngôi nhà đơn giản trong thành phố Dodge và số tiền cố định hàng năm ngàn dollar. Nó tự biết nguyên nhân vì sao nó bị truất quyền thừa kế. Cầu cho việc đó ám ảnh nó cho tới hết cuộc đời.’”

      Bầu khí im lìm lạ thường trong lúc ông Willoughby kê ra phần chia hào phóng dành cho Irene, là người nhận được quyền sở hữu căn nhà thôn mà ở, và cho nhiều nhân viên trung thành. Khi đọc xong, ông để chúc thư sang bên, gỡ kính ra, và đợi giông gió nổi lên.

      Chỉ vài giây sau là bão thổi tới liền. “Tui nhất định vô hiệu hóa tờ di chúc này!” Wayne gào lên, dứ dứ nắm đấm vào mặt luật sư Willoughby.

      “Bản di chúc này thể vô hiệu hóa,” câu đáp điềm tĩnh của ông luật sư cất lên.

      “Ba bị điên rồi.”

      “Cha của cậu vẫn tỉnh táo như cậu hay là tôi. Tim ảnh bị bệnh chứ phải là đầu óc của ảnh.”

      “Tui nai lưng ra làm làm trâu làm bò cho nông trại này ròng rã bao lâu nay, trong khi đó thằng Cody bỏ nhà sống bụi đời. Tui hy sinh tuổi trẻ của tôi, cứ nghĩ rằng tui thừa hưởng mọi thứ, mà đúng ra phải là như vậy. Ba bao giờ thương thằng Cody hết. Tui mới là con trai chính thức của ổng. Về phần Cassie,” nhếch mép cười nhạo báng, “ổng biết có lẽ nó biến thành loại người giống như bà mẹ đĩ thõa của nó; đó là lý do tại sao ổng đuổi nó trước tiên. Thiệt là bất công!”

      Cassie chết sững. Tại sao Wayne lại gọi má của là điếm?

      “Wayne, có lẽ công bằng, nhưng những điều khoản này là tâm nguyện cuối cùng của cha cậu,” ông Willoughby lên tiếng, “và chúng được thi hành theo từng câu từng chữ. Nào, Cody, Cassie, còn số giấy tờ cần phải ký để mọi thứ được hợp lệ và có hiệu lực.” Chưa gì mà luật sư Willoughby xua Wayne ra khỏi tâm trí ông, khiến Wayne càng tức tối hơn.

      Cody hưởng ứng chậm rì, hãy còn choáng váng bởi thay đổi vận mệnh đột ngột để mà phản ứng kịp thời. vẫn còn gặm nhấm cái câu ám chỉ lỗi lầm của Wayne khiến bị truất quyền thừa kế. cần ai bảo Cody cũng biết nỗi tức giận của ông Buck với con trai mình có dính líu tới Linda, và bị giày vò bởi mặc cảm tội lỗi. cũng bị Linda cám dỗ, nhưng khi đó chỉ là thằng nhóc mười lăm tuổi ăn chưa no lo chưa tới, hãy còn quá trẻ để mà kháng cự, nhưng lại có đủ tinh khôn để hiểu mình thể lưu lại trang trại hễ khi nào Linda còn sống ở đó. Lớn hơn Cody cả chục tuổi, lý ra Wayne phải hiểu biết hơn và nên tránh xa nữ nhền nhện đó mới phải. Bây giờ kế của phải trả giá đắt vì phản bội cha mình.

      Tâm trí Cassie cũng chạy cùng chiều với Cody. Toàn bộ việc này hoang đường phi lý tới nỗi cảm thấy mình như đào hát trong tuồng kịch nào đó. thể ngờ được là ông Buck vẫn còn nhớ tới sau ngần ấy năm trời, và còn sửng sốt hơn nữa là ổng hối hận về keo kiệt cũng như thái độ thờ ơ của mình. Tuy ông Buck phải là cha ruột của – người đó mất trước khi chào đời – nhưng trong thời gian ngắn ông Buck là người cha duy nhất mà từng biết. Thậm chí dần dà thương người đàn ông này cho tới khi ổng hất bỏ . phần tư trang trại Rocking C. Đồng chủ nhân với Cody Carter và lũ con của . Cái ý nghĩ đó còn dị thường hơn chuyện heo nái biết leo cây.

      “Nếu cậu ký vào xấp giấy này tôi có thể lên đường rồi,” ông Willoughby lập lại khi Cody lẫn Cassie dường như buồn động đậy tay chân.

      “Xin lỗi,” Cody lẩm bẩm, rồi hành động nhanh chóng. Ông Willoughby đẩy xấp giấy tới ngay trước mặt và đưa cho cây viết.

      “Văn bản này là chứng thư, được lập dưới tên của cậu và Fenmore, chứng nhận cậu là đồng chủ nhân của Rocking C.” Cody múa bút ký đường. “Và văn bản này cho phép nhà băng đổi tên các ngân khoản. Ngày mai cậu và Fenmore có toàn quyền sử dụng tất cả ngân khoản của trang trại cũng như ngân khoản cá nhân của ông Buck.” Cody ký đánh rẹt.

      Giấy tờ được chuyển sang cho Cassie cùng với cây viết. hãy còn bàng hoàng khi hạ bút ký vào chỗ ông Willoughby chỉ.

      “Chỉ có nhiêu đó thôi hả?” Cody hỏi.

      “Trong lúc này là vậy. Khi nào rảnh tới văn phòng tôi rồi chúng ta xem xét từng chi tiết công việc kinh doan gần đây mà hai người nên biết.” Ông quay qua Wayne, đứng gần bên quắc mắt nhìn Cody và Cassie. “Giấy này là để cậu ký đây Wayne. Đó là khế nhà của cậu ở Dodge. tại nhà trống, cậu có thể dọn vào ở ngay.”

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (7-2)

      Wayne hầm hầm ký vào tờ giấy rồi thiếu điều quăng lại vào mặt ông Willoughby. “Chú Willoughby, vấn đề chưa kết thúc đâu chú vẫn còn gặp tui dài dài. Cả thằng Cody cũng vậy.” thình lình xoay người rồi đùng đùng rời khỏi phòng.

      “Rồi cậu ta nguôi giận thôi,” ông Willoughby tiên liệu rồi gom giấy tờ lại. “Cẩu và Buck cơm lành canh ngọt lâu rồi. Cẩu phải đoán trước được kết cuộc này chớ.”

      “Tui nghĩ Wayne nguôi giận mau đâu,” Cody lè nhè bằng cái giọng khoái chí. Đột nhiên thấy chuyện này hết thảy thiệt tiếu lâm. Hồi còn Wayne khiến Cody sống giở chết giở, nên thấy mắc cười khi nghĩ tới Wayne trả cả vốn lẫn lời. Mà do chính cha mình định án, thế mới chết. Có nằm mơ Cody cũng ngờ có ngày mình làm chủ Rocking C. Dù là ba phần tư. Con bà nó, cóc cần!

      đâu phải là loại người bị bó chân bó cẳng vào chỗ, hay kê vai gánh vác loại đại như vầy chớ. Cody biết việc điều hành trang trại thế nào cũng rớt xuống đầu mình vì chả trông mong Cassie biết đầu cua tai nheo gì về lãnh vực chăn nuôi. Mụ nội nó! Hai đứa nhi, con chó lai, khứa xỉn cụt tay, nàng Thị Mầu, và bây giờ còn thêm trang trại. Rồi sắp tới là cái gì nữa đây? liếc sang Cassie, tò mò hiểu nàng phản ứng ra sao trước đổi đời đột ngột như vầy. Từ làng chơi trở thành bà chủ trang trại, thiệt là bước lên trời.

      Cassie cảm thấy áp lực nặng nề từ cặp mắt xanh của Cody rớt xuống người mình và so vai. Phải đối phó với gã ghẻ ngang ngược từ ngày này qua ngày khác là cái việc đâu có mong đợi gì cho cam, dù thấy thoải mái ở chung với lũ con của . đem lòng thương mến mấy đứa bé con đáng và thích thú nghĩ tới ngày thấy thêm nhiều đứa nữa. Nhưng Cody lại là quân ôn thần rắc rối dàn trời mây, mười hai con giáp chẳng giống con giáp nào.

      Dù thiếu kinh nghiệm, vẫn có đủ hiểu biết về đàn ông khi chính mắt thấy tai nghe về bọn họ trong quán chị Sal để nghiệm ra Cody thèm muốn thân thể mình. Tối qua trong phòng khách, chả ngại ngùng biểu diễn cho thấy men say dục vọng lèo lái dữ dội ra sao. Sống chung nhà với Cody chẳng khác nào sống chung với trái bom định giờ. Chẳng biết lúc nào nó nổ banh càng, mà chờ trái bom đó nổ lại càng khổ sở chịu thấu. Tuy phải thú nhận cảm giác mà cảm thấy khi Cody hôn mình phải là khổ sở. Mà còn thảm thiết hơn là khổ sở. Nó chính là đau đớn. Là cái cảm giác xuất khi nghiệm thấy hôn Cody là kinh nghiệm khủng bố nhất trong đời mình. Đầu hàng còn thê thảm hơn bị tra tấn, vì biết chỉ lợi dụng mình để thỏa mãn cơn đói khát mãnh liệt của cơ thể thanh niên trai tráng.

      “Ừm, vài ngày nữa tôi gặp lại cậu tại văn phòng của tôi,” ông Willoughby vừa vừa ra phòng. “Nếu cậu muốn hỏi gì cứ tới sớm hơn, tôi chắc chắn thế nào hai người cũng có câu hỏi. Hãy cho mình ngày để bớt sốc cái .” xong ông khép cửa lại.

      “Thôi rồi, tui bị trời đày rồi,” Cody lên tiếng, rồi ngồi đánh phịch xuống cái ghế gần nhất. “Trời có sập xuống tui cũng tưởng tượng ra được cái chuyện như vầy.”

      Cassie gật đầu ngầm đồng ý.

      Cody bắn cho tia nhìn dò xét. “ có cần gởi điện cho chị Sal nhắn cho chỉ trở lại ? Nè, nếu nhớ tới lối sống đó và lũ bạn trai – của quá chừng quá đỗi tui sẵn sàng mua đứt nghen.”

      Lời khiến Cassie giựt mình quên luôn mình vừa bị sốc. “Mua đứt tôi? có cửa đâu!” hất mạnh đầu. “Tôi chả thèm đếm xỉa tới ai ở St. Louis hết ráo. Tôi ở lại với chị Sal chỉ vì tôi cảm thấy mình phải đền ơn chỉ. Chỉ cho tôi việc làm tiền công cao khi tôi rất cần công việc. có ai chịu trả tới phân nửa số tiền chỉ trả cho tôi hết.”

      chắc như bắp rồi,” Cody móc lò. “Nè, Cassie, mất lòng tui phải huỵch tẹt cho . Nếu tính ở lại Rocking C, tui mong biết chừng mực. Cho dù có ngứa mình muốn trở lại – à nghề cũ, đừng mong hành nghề ở Dodge. có qủy thần chứng giám, tui chả phải thánh thiện gì, nhưng có những cái tui nhất định chấp nhận đâu à.”

      luồng đỏ ké lan lên cổ Cassie. “ thiệt chí lý Cody, tuyệt đối phải là thánh, chuyện đó tôi có thể làm chứng. Ngoài ra, quá mít đặc để mà phân biệt cho dù nó sờ sờ ngay trước mặt . Nhưng đề ra nguyên tắc của tôi cũng có nguyên tắc của tôi.”

      Cody nhoẻn cười, làm cho Cassie bủn rủn hết tay chân. có bao giờ chuẩn bị tinh thần đề phòng lực sát thương của nụ cười đó đây ta? “Tới luôn bác tài.” Cái giọng cà tửng rề rề của cho biết coi nguyên tắc của chả có gờ ram nào.

      “Tôi mong đối xử với con giống như thiệt lòng quan tâm tới tụi nó.” Cody bắn cho tia nhìn hú hồn. “Và cấm được táy máy chân tay với tôi. Tôi dễ bị dọa đâu.”

      “Bị tui dọa? Ý là như vầy phải ?” Trước khi kịp đoán ra ý đồ của Cody vươn cái thân hình dài sọc ra khỏi ghế và kéo mạnh vào người . Lấy ngón tay trỏ đẩy cằm lên, chiếu tướng môi . Rồi miệng chầm chậm kề gần lại, chậm thiệt là chậm, rồi cứ lơ lơ lửng lửng bên miệng cho tới khi môi nhột nhạt và cảm thấy hơi thở ấm nóng của phớt lên miệng mình hòa lẫn với hơi thở mình. nghe thấy lồng ngực kêu lục khục, ra là cười trong bụng.

      Rồi môi thiêu đốt môi . Vừa nóng bừng bừng vừa mạnh bạo. Lưỡi đòi mở cửa thành rồi tiến quân vào. tìm thấy lưỡi rồi hút luôn vào miệng mình, nhấm nháp hương vị của trong khi tay tung hoành tự do lưng và bờ mông vun tròn của . Rốt cuộc khi buông môi ra vẫn còn cười. Cassie giận run.

      “Cody Carter, ý tôi chính xác là như vậy, hãy nhớ cho !” Cái giọng run run của làm cho tiếng nghe có vẻ yếu ớt và chả nhằm nhò gì như ý muốn.

      “Được thôi cưng, nếu cưng muốn như vậy. Miễn đừng để tui bắt gặp liếc mắt đưa tình với người làm trong trại là được. Trước đó tui với rồi, nếu thấy ngứa mình mà gãi được tui rất vui lòng giúp .” giơ tay chào ra chiều khoái chí rồi rời khỏi phòng.

      “Đồ ngu phách lối!” Cassie hét lên sau lưng .

      -o0o-

      Xế ngày hôm đó lũ trẻ tung tăng nô đùa trong sân Wayne đùng đùng ra khỏi nhà, vai vác cái túi yên căng phình còn tay kia cầm túi hành lý. Tụi nó tò mò nhìn theo khi Wayne biến vào trong chuồng ngựa. Vài phút sau ra, ra roi cho ngựa vào nước đại và phóng hết tốc lực ra khỏi nhà và về phía bọn . ràng là cơn giận của Wayne bốc lên mắt, vì thấy con Amy và thằng Brady chơi gần chuồng ngựa. gần như đạp lên bọn trước khi kịp phát ra chúng nó, và tới lúc đó cả hai đứa bé kinh hãi khi thấy con vật khổng lồ bổ xuống tới nỗi tụi nó đứng chết trân.

      Văng tục túi bụi, Wayne ghì mạnh dây cương khiến con vật khốn khổ chổng vó khua móng loạn xạ trong khí chỉ cách mấy đứa bé thất thần có vài phân. “Lũ con hoang trời đánh!” rít lên, nhứ nhứ nắm tay về phía tụi nó. “Nếu vì thằng cha tụi bay tao vẫn nắm quyền ở đây. Tụi bay cút bà nó cho rảnh mắt.” trấn an cho con ngựa bình tĩnh lại, rồi phóng ầm ầm mất, bỏ lại con Amy và thằng Brady vẫn chưa hoàn hồn đứng im thin thít dõi mắt ngó theo trong kinh ngạc.

      Cody vừa bước ra khỏi cửa sau thấy ngựa của Wayne chồm tới hai đứa cứ như nó bị ma rượt. Tim Cody muốn văng ra khỏi lồng ngực khi thấy gã cay nghiệt xém giẫm lên bọn trẻ bên dưới móng ngựa. Cặp giò dài của Cody dường như đủ để mà chạy khi phóng về phía chuồng ngựa. Ngay cái khi nhận ra mình quá trễ để cứu bọn trẻ Wayne gò cương khiến con ngựa chổng vó, chỉ còn vài phân nữa thôi là đụng vào tụi nó. Tới cái lúc Cody tới bên bọn Wayne phóng .

      “Tụi con có sao ?” Cody thiệt tình nhớ nổi hồi nào mình thót tim vì ai tới nỗi như vậy.

      Đôi đồng tử trong cặp mắt trong veo của con bé Amy nở to, mặt nó trắng như giấy quyến. Khi thấy Cody nó hành động theo bản năng liền tức . Con bé lao tới để tìm che chở, nó ôm eo cứng ngắc khiến xém tắt thở. Thằng Brady khiếp vía chả kém gì con chị, nó bám lấy chân Cody khư khư. Thấy quê cục, Cody dòm quanh xem có ai bắt gặp mình . có thể tưởng tượng ra được bản mặt mình trông bơ ngơ báo ngáo cỡ nào khi bị hai đứa bé đeo dính cứ như mạng tụi nó lệ thuộc vào mình. Cảm thấy tay chân thừa thãi biết phải làm gì, cúi xuống vụng về vỗ vỗ lên đầu tụi nó.

      Từ cửa sổ nhà bếp ngó ra Cassie chứng kiến toàn bộ việc. điếng cả hồn vì bọn trẻ và nổi sùng với Wayne vì làm cho hai đứa bé yếu ớt vô phương chống đỡ sợ tới thất thần. muốn ra an ủi bọn nhưng lại thấy Cody trấn an tụi nó. kinh ngạc trước dịu dàng âu yếm của và phát ra nhân diện khác của Cody mà mình chưa từng thấy nào giờ.

      thấy cái kiểu làm ra vẻ ngầu đời chẳng thèm đoái hoài tới ai của chỉ là làm bộ làm tịch, kỳ thực là người cha giàu lòng thương thiệt tình quan tâm cho con mình, dù vẫn chưa hiểu được việc tìm cách bỏ rơi tụi nó ở St. Louise. ráng tự diễn giải rằng có lẽ mình chưa hiểu thấu đáo mọi tình. là vậy hai là có những tình huống bất thường nào khác mà mình chưa biết tới.

      Bọn trẻ hãy còn run cầm cập khi Cody qùy xuống cạnh tụi nó. muốn biết chắc xem móng ngựa bén có làm tụi nó bị thương hay , “tụi con sao chớ?”

      Con bé Amy lắc đầu, rốt cuộc mới hoàn hồn chút đỉnh. “Sao ổng làm như vậy hả ba?” Nó run giọng hỏi. “Ổng đâu vậy?”

      “Wayne là hạng người ích kỷ chỉ biết lo cho bản thân mình,” Cody nghiến giọng đáp. Lời của khiến giựt mình, vì dường như miêu tả chính bản thân mình. “Tụi con cần lo tới ổng nữa. Ổng rời khỏi trang trại rồi.”

      “Ổng luôn hả?” thằng Brady hỏi, nó thích chí với viễn cảnh đó. Tuy nó gặp Wayne nhiều, nhưng qua những cái nó thấy nó chả thích chút nào.

      luôn. Còn chuyện khác mà tụi con cần biết. Chú rời trang trại mau đâu. Do hoàn cảnh bất ngờ, Rocking C thuộc về chú. Cassie làm chủ phần trong đó. Chú muốn như vậy, nhưng nghĩ nghĩ lại chuyện này khá hơn thấy mụ nội so với cái chú nghĩ.”

      Con Amy trở nên suy tư. “Vậy có nghĩa là tụi con phải rời hả?”

      Cody lùa mái tóc đen mun trong tâm trạng bực bội. ngó bọn trân trối, thấy bối rối vì hễ có liên quan tới tụi nó là thiếu tự chủ. Điều mà nên làm là tìm nhà nào tử tế với cặp vợ chồng có thể trở thành cha mẹ thực cho tụi nó. biết gì về con nít đây hả trời? Bởi vì đâu bao giờ tính tới chuyện có con, nên cảm giác khư khư như gà mẹ giữ gà con của mình đối với riêng hai đứa nhóc bụi đời này khiến đâm hoảng.

      end chap 7

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 8 (8-1)

      Cặp chân mày đen của Cody giương lên khi trừng mắt ngó Cassie. “ bá láp bá xàm cái qủy gì vậy, hai?”

      Khinh khỉnh hất mớ tóc vàng ra chiều tức tối, tia mắt của Cassie như hai luồng lửa màu lục hung hãn rọi vào Cody. “Tôi nghe những lời với chú Reb. Lương tâm bị diều tha quạ mổ rồi à. có tim sao? Thiên địa ơi, người ta bị tàn tật đó.”

      “Ổng là người tàn tật giàu lòng tự ái,” Cody nghinh nghinh. “Tui đề nghị ổng làm việc kiếm cái nuôi thân chỉ là có dụng ý tiếp cho người ta lòng tự trọng thôi. Nếu có người cầm cương ổng khi rời khỏi chỗ này ổng chỉ biết nhậu cho tới chết. Vậy thà là thấy ổng nằm chèo queo say bí tỉ trong hẻm hay là muốn thấy ổng làm việc cho ra hồn?”

      nghe hay ho êm tai lắm đó Cody, nhưng ổng có khả năng làm cái thứ gì đây? Ổng đâu có hai chân lành lặn để mà với đứng rồi còn thiếu tay nữa.”

      Nổi quạu, Cody , “rồi sáng mắt ra thấy người ta chỉ còn có cánh tay có thể làm cái gì. Và bao lâu sau còn có thêm cặp giò lành lặn nữa. Cái ổng cần là cơ hội khám phá ra giá trị của chính ổng. Nè Cassie, tui thực tình ưa thằng chả, nhưng tui thể để chả quay lại đường cũ sau khi tui lượm chả ra khỏi cái chỗ thổ tả đó và cho chả vô nhà.”

      ưa ổng vì ổng là chú Reb bá vơ nào đó, có phải ?” Cassie điên tiết bắt lỗi.

      “Con bà nó Cassie, tại sao lại tin tui làm chuyện tốt nhất cho thằng chả chớ?”

      “Con của còn lo chưa xong làm sao tui tin làm chuyện tốt nhất cho ai.”

      Ráng nuốt giận, Cody hỏi. “ vậy là có ý gì?”

      thấy là con Amy và thằng Brady cần đồ mới sao? Còn giày nữa? Tui lấy đồ gác thượng cho tụi nó mặc, nhưng đồ đó coi tệ lắm hạp cho tụi nó.”

      “Tui làm sao biết con nít cần cái qủy gì chớ? Dẫn tụi nó phố sắm bất cứ cái gì mà tụi nó cần . Rồi tính vô tui. Khi ở ngoải sắm luôn cho mấy bộ coi cho được . Chắc chị Sal trả cho em út chỉ kẹo kéo lắm hay sao. Tới giờ toàn mặc mấy cái thứ hạp cho mấy bà nái xề. Đội ơn ông bà là rốt cuộc tống khứ được bộ đồ tang đen thui thùi lùi. Chả hạp với chút nào.”

      Bị lời lẽ của xúc phạm, mặt Cassie đỏ rần. Phần lớn y phục của đều tối hù, chả có kiểu cọ gì, mua chúng là có mục đích hẳn hòi. Khi làm trong quán chị Sal muốn xuất trong những bộ đồ khiến thiên hạ chú ý tới mình hay đặt mình vào vòng cạnh tranh với đám làm trong đó. Khi sắm món nào mới, mà cũng chẳng có mấy khi, toàn nhắm vào các màu xám và nâu, lớn hơn hay hai cỡ và kiểu cao cổ với tay dài. Vì ra ngoài đâu thành thử chả có món nào đẹp. Lời nhận xét của Cody về cách ăn mặc đơn giản, thiếu bắt mắt của mình khiến cho khó chịu.

      “Tui mặc cái gì là chuyện của tui ai mượn xen vào.” nghênh cằm lên cả tấc để ráng che dấu lòng tự ái bị va chạm.

      “Cứ tính tiền áo của vô tui; tui có đủ khả năng chi trả. Lấy xe thồ . Nếu rành kêu tay thợ móc ngựa vô cho .”

      “Lấy xe?” Cassie kêu eo éo. “Tôi – tôi...”

      Đứng chống nạnh, Cody lắc đầu với điệu dè bỉu thấy . “Bây giờ có chuyện gì nữa đây?”

      “Tôi – tôi chưa khi nào lái xe hết. Hay là cưỡi ngựa.”

      “Con b–”

      “Ba ơi, nhìn xem Cu Đen nó làm gì kìa.”

      Thằng Brady ra ngay sát nách Cody, nó ngoác miệng cười tới tận mang tai. Nó cầm khúc cây trong tay và khi nó quăng ra Cu Đen phóng theo, tuy con chó hãy còn cà nhắc. ràng là con cẩu lai bình phục nhiều.

      “Nó có khôn hông ba?” con Amy hỏi, nó cũng ra nhập bọn.

      “Ừa, khôn,” Cody phụ họa kèm theo chút chế giễu. Tuy chưa khi nào thừa nhận, nhưng cái con chó lai mắc toi đó bắt đầu trở lại gần như bình thường vì giờ đây nó có da có thịt và bộ lông trở nên láng mướt do được chải đều đều. “Mấy đứa nhóc tì có muốn xe vô Dodge mua quần áo mới ?”

      Mắt con Amy ngời lên thích thú. Giống như đa số con cỡ tuổi nó, con bé mừng rỡ khi nghĩ tới chuyện mua sắm đặc biệt là mua áo đẹp. “Ba chở tụi con hả?”

      Cody chiếu cho Cassie tia nhìn ghét bỏ. “ ba cầm bằng là vậy vì Cassie chưa học lái xe. Dù sao ba cũng cần ghé nhà băng và gặp ông Willoughby, do đó ba có thể lo công chuyện trong lúc tụi con và Cassie mua sắm xong.”

      Vào lúc này thằng Brady hào hứng nhảy cà tưng. “Chừng nào hả ba? Tụi con đem Cu Đen theo được hông?”

      “Con cẩu lai mắc dịch đó phải ở nhà,” Cody càu nhàu. “ tiếng nữa là phải sẵn sàng.”

      -o0o-

      Bọn trẻ vui mừng hớn hở suốt đường vô Dodge tới độ Cody cũng phấn chấn theo. thể nào phá lên cười trước những trò khỉ khọt và mấy cái vụ cãi cọ vặt vãnh ngây ngô xem đứa nào có thể dạy Cu Đen làm nhiều trò nhất. Cody ngao ngán khi thấy mình cười nhiều hơn bao giờ, và thậm chí còn hứng chí trả lời những câu hỏi ngớt của bọn . Nếu bị kích thích bởi diện của Cassie bên cạnh có lẽ cảm thấy chuyến Dodge khá thú vị. Nhưng cái điệu khuấy nhiễu của Cassie khiến đâm ra nghi ngờ đầu óc mình có bình thường hay .

      Mùi hương thân thể ấm nóng ngầy ngật của làm cho “tiểu huynh đệ” của ăn ngon ngủ yên. Chỉ cần nghe cái giọng khàn khàn của là cơ thể bừng bừng tỉnh như sáo. Nếu kiếm đàn bà cho mau e mình táy máy tay chân với Cassie mất. Nhưng khổ cái là chẳng muốn ai ngoài Cassie Fenmore, em ngang hông của , đồng đình tí sửu ôi. đưa mắt lén nhìn Cassie, ngồi chỉnh tề kế bên mình người bận cái áo đầm xám xịt lớn hơn hai khổ rộng thùng thình nhét cả chục con gà vô vẫn còn dư chỗ. Dẫu bận đồ lôi thôi ta vẫn là người có sức thu hút. Có lẽ có đủ thời giờ tìm em ở quán rượu Longbranch trong lúc Cassie và bọn mua sắm.

      Trực giác của Cassie vẫn còn nguyên xi đâu bị sứt mẻ gì. cảm nhận được tia nhìn trộm của Cody khi tưởng bở có ai thấy, và thân thể phản ứng theo bản năng trước ánh mắt khiêu khích của . Nóng à nha. cảm thấy nóng tới nỗi phải lấy tay quạt. nghĩ cái gì vậy nè? Làng nước ơi, hấp dẫn ghê nơi.

      Hạ mắt xuống cái chỗ chân họ gần đụng nhau ghế, nhận thức được sức hấp dẫn thể xác hừng hực của , cặp đùi cuồn cuộn bắp thịt nảy lên theo phản xạ dưới cái nhìn của – và bảo bối của .

      Qủy thần ôi! đâu có làm cái gì kích thích đâu cà và sửng sốt khi nghĩ tới việc chỉ cần mình ngồi cạnh là có thể gây ra cái loại phản ứng đó. Kéo mắt ra khỏi hình ảnh ghê gớm đó, thầm trách mình rồi tập trung vào con đường trước mặt. Thiệt xúi quẩy cho đầu óc thanh thản của mình, thấy thân thể mình nó cứ rì rầm theo cái ý nghĩ “tiểu Lữ Bố” cường tráng oai phuông lẫm lẫm của cảm giác ra sao khi nằm trong vòng tay yểu điệu thục nữ “tiểu Điêu Thuyền” của mình.

      Cody đậu xe lại, thả Cassie và mấy đứa bé tại tiệm bán quần áo vải vóc, rồi thẳng tới ngân hàng. Công việc của chỉ mất thời gian ngắn. Sau đó ghé vào văn phòng của ông Willoughby, ở chỗ đó họ bàn bạc về việc ổn định của trang trại và nguyên do tại sao lợi nhuận thu vào dồi dào như vốn dĩ. Ông Willoughby hứa điều tra việc nông trại bị bòn rút có thể là do có người nhúng tay vào. Mặc dầu người nào đề cập tới tên của , nhưng cả hai đều biết Wayne là nhân vật duy nhất có trách nhiệm với tổn thất như thế.

      “Tui muốn biết cho yên tâm,” Cody với ông Willoughby. “Tui biết có thể làm cái gì hay , nhưng tui cảm thấy về mặt tài chánh Wayne dọn đường sẵn cho dù có bị ba tước quyền thừa kế.”

      Buck nghi Wayne thậm thụt tiền bạc của trang trại, nhưng bởi sức khỏe yếu ảnh thể làm gì được. Ảnh sống đợi cậu về đó Cody, khi ảnh nhận thấy ảnh sắp ảnh sửa di chúc cho cậu được hưởng. Đó là cách mà ảnh muốn đền bù lỗi lầm lúc trước.”

      “Tui – hề biết,” Cody cất tiếng. Giọng áy náy. “Lẽ ra tui nên giữ liên lạc. Nhưng giờ có luận tội nữa cũng trễ mất rồi. Chuyện tốt nhất tui có thể làm là lo việc nông trại theo ý ba muốn.”

      Sau đó bao lâu họ chia tay rồi Cody thẳng tới tiệm Longbranch. xà tới quầy rượu dài láng bóng kêu ly whiskey rồi đánh giá đám bằng con mắt xét nét. Có hai nàng điếm trẻ đẹp, nhưng cặp mắt của mấy thị này lão luyện thấy bà cố. Dày dạn còn hơn da trâu lão. Nàng trẻ hơn thấy có tình ý nên xà lại ngồi gần, tà váy của ta khua sột soạt nghe vui tai cặp đầu gối có lúm đồng tiền.

      “Ông có cần em út ? Em tên Holly, em khát tới cháy cổ nè.” Cody ra hiệu cho tay pha rượu rót ly cho Holly. uống ngụm lớn rồi hỏi, “em chưa thấy ông bao giờ. mới tới chỗ này sao?”

      Mắt Cody hạ xuống ngực Holly, thiếu điều muốn bung ra khỏi phía thân áo chật căng. chua chát nghĩ bụng ít ra nàng này cũng bận đồ bự hơn hai khổ. “ cứ coi như vậy , tui là chủ của Rocking C. Tên Cody Carter.”

      Cặp mắt Holly tròn xoe. “ là em của Wayne! Ảnh có kể cho em nghe hết thảy mọi chuyện về . Có thiệt má là da đỏ ?”

      “Da đỏ miền Cheyene trăm phần trăm,” Cody với giọng điệu thích thú dữ tợn. “ biết được ảnh bao nhiêu?”

      Holly ngập ngừng quá ư là lâu.

      “Té ra, ông tự cao của tui ngại chơi điếm. Nè Holly, mặc kệ Wayne với cái gì, nhưng tui mới là chủ đường đường chánh chánh của Rocking C. Tui và Fenmore.”

      “Wayne là con rơi.” Lời trần trụi của ta khiến giựt mình.

      ít nhiều.” bắt đầu nóng máu. “Wayne còn cái gì nữa?”

      Ánh mắt dữ tợn của Cody làm Holly hoảng vì vậy lùi ra sau bước. Dù ta là người điển trai nhất từng thấy, nhưng cảm giác ra được Cody có bề mặt đen tối của và tiềm nguy hiểm ngấm ngầm. thối lui liền lập tức. “Ảnh đâu có gì thêm,” ta nũng nịu thào nhằm xoa dịu . “ cần em út phải Cody? Em dám cá là hết xẩy giường lắm à nha.”

      “Rồi so sánh tui với ông tui sao? Thôi cám ơn cưng, chả có thị nào coi đáng đồng tiền bát gạo hết.” nốc cạn whiskey rồi bỏ , dưới bộ đồ da sát rạt từng múi từng cơ nổi cuồn cuộn, cường tráng.

      Thất vọng não nề, cái miệng thoa son của Holly thở dài đánh sượt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :