1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Treasures Of The Heart - Connie Mason (24c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 3 (3-1)

      Cassie lén liếc người đàn ông mặc bộ đồ da ngồi đâu mặt mình. Hình như ngủ, vì vậy ngả đầu ra sau nhìn chằm chằm cách công khai. từng thấy quan sát mình, cặp mắt xanh thấy muốn hết hồn của đảo khắp bộ áo tang của và mạng che mặt của mình có vẻ xét đoán. Từ đuôi mắt thấy lùi lại nhường cho mình lên xe lửa trước. thấy tia nhìn của vừa nóng rực vừa dữ dội trong lúc cố nhìn cho bằng được mặt mình dưới tấm mạng. Khi chọn chỗ ngồi đối diện với và cặp mắt săm soi của đáp lên môi khiến bối rối, cố tình cúi đầu xuống. Mắt của sao quá dữ tợn, quá thôi miên.

      Chả cần ai bảo Cassie cũng biết là con lai. Nét mặt sắc cạnh và đanh thép, nước da bánh mật. Cặp mày lưỡi mác đen như mực vồng lên bên cặp mắt xanh sáng quắc tương phản nét với với mái tóc đen nhánh và nước da ngăm đen. Mắt nấn ná đôi bàn tay nâu chai sần của để cặp đùi cuồn cuộn trong chiếc quần da hoẵng chật căng. Vai đô, ngực nở, eo , hông thon. Sâu trong tâm trí Cassie ký ức tù mù ráng ngoi lên, nhưng tài nào khơi nó ra. suy luận rằng nếu gã đàn ông này nhìn quen mặt có lẽ là do từng thấy ai đó giống tại quán chị Sal.

      Bởi vì họ thể nào tới Dodge trong vòng hai hôm, Cassie phải đành ngó và chịu trận quan sát của gã đàn ông mà diện áp đảo của gây cho mình cảm giác là lạ trong bụng và khiến mặt nóng ran. Đội ơn trời là nhìn xuyên qua tấm mạng nổi. Có khi nào là cướp có võ trang đây, tự hỏi, hay chừng là dân cao bồi thất cơ lỡ vận? Dòng máu lai của có khiến trở thành con ghẻ đối với dân da trắng lẫn dân da đỏ ?

      Nhận thấy mình quá ư chú tâm tới gã lai bí , Cassie hướng tia nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh lướt qua vùn vụt nhưng lại chả thấy mô tê gì. Khi mệt mỏi và chán tới mức hết chịu nổi, nhắm mắt lại, để đầu thẳng lại như trước rồi ngủ thiếp .

      Cody đâu có ngủ như Cassie tưởng bở. Dưới khe mắt hé ra ti hí thấy thấy nhìn mình, quan sát xét nét về lai lịch và nghề nghiệp của mình, rồi người từ từ nóng ran dưới tia mắt dò xét của . Liệu ta có biết ta gây ra chuyện gì cho đây ta? thắc mắc, rồi lấy bàn tay che lại cái bộ phận cựa quậy bởi cái nhìn chi li táo bạo của ta. Mặc dù thấy được mặt , khỉ thiệt nhưng những gì thấy hấp dẫn quá chừng chừng. xém cười khi dời ánh mắt ra khỏi người mình rồi nhìn chăm chú ra cửa sổ. Sau đó đầu ngoẹo sang bên nên biết ngủ.

      Lúc Cassie ngủ, Cody tha hồ ngắm nghía từ đầu tới chân. Tia mắt xanh nóng rực khoái chí nhẩn nha lướt xuống gò ngực căng tròn dưới lớp áo, rồi lướt xuống thấp hơn tới vòng eo , trầm trồ hai đường hông tỏa ra thiệt cân đối. ước chi thấy được đôi chân nhưng chúng khép lại kín đáo dưới tà váy dài màu đen. dám cá là đôi chân đó vừa dài vừa thon.

      Trong lúc chăm chú nhòm vành môi mọng của ta, đầu ta, xụi lơ trong lúc ngủ rồi chầm chậm trượt đồ kê lưng. Xém chút nữa gục qua bên nếu Cody kịp dời qua ngồi cạnh để cho đầu ngả lên vai mình, và tiếp theo thân hình của kê thoải mái vào người . Cái cảm giác sức nặng của đè người sao kích thích quá mạng, tất cả chỉ có thể làm là tránh đụng vào . bị mắc cái chứng qủy gì đây hả trời? Cody bực dọc tự hỏi. Cái kiểu lăng xăng với người đàn bà mình chưa từng gặp qua đâu có giống tính , nhất là cái người trùm từ đầu đến chân trong bộ đồ góa phụ. Chèn ơi! biết đâu dưới tấm mạng đó ta xấu hoắc cần câu cũng chừng.

      ngọ nguậy vô thế ngồi thoải mái hơn, chả hề biết tới nỗi thống khổ mình gây ra cho người ngồi kế bên, hay thậm chí là biết có người ngồi kế bên. Trời chạng vạng mới tỉnh ngủ, còn xe lửa dừng lại trong tỉnh nơi hành khách có thể mua đồ ăn thức uống. Chuyện đầu tiên Cassie lưu ý là có cái gì mềm mềm dưới má mình. Rồi thị lực của tỏ hơn và thấy mình dựa khoan khoái vô bờ vai trong lớp áo da hoẵng, thân hình mảnh mai của mình được chống đỡ bởi thân hình bự con hơn nhiều.

      Ngồi bật dậy, Cassie há hốc, thấy ngượng vì để cho mình ngủ thiếp và bị lợi dụng. “Sao ông dám làm vậy!”

      Tiếng trầm, mang chất giọng khàn khàn khiến toàn thân Cody rùng mình choàng tỉnh. ngồi thẳng lưng, sửa mũ đầu cho ngay ngắn bằng động tác giận dữ, rồi trừng mắt ngó qua tấm mạng.

      “Tui có ý xấu đâu ,” Cody nhừa nhựa. Môi nhếch lên thành nụ cười hiếm thấy. Cassie đâu có chuẩn bị tinh thần để đối phó với ảnh hưởng ghê gớm của nó. “Hồi nãy ngủ, nếu tui dời qua để dựa vào người tui chừng gục xuống rồi.”

      “Dù gì nữa,” cứng, “làm như vậy đàng hoàng. Mà tôi cũng đâu có quen ông.”

      “Chuyện đó có thể cứu vãn mà.”

      “Thôi khỏi, cám ơn ông.”

      tính cho biết tên mình dù muốn nghe hay trưởng xa dọc theo lối thông báo cho hành khách là họ chỉ còn ba mươi phút ở ga trước khi tàu khởi hành. Ném cho Cody cái nhìn giận dữ, Cassie đứng dậy rồi giũ váy. Cody vươn thẳng người ra khỏi ghế rồi tiến ra cửa.

      -o0o-

      “Sao mình ngừng vậy hả?” thằng Brady hỏi khi xe lửa xình xịch dừng lại tại nhà ga đìu hiu giữa cái miền đồng mông quạnh.

      “Chắc để hành khách mua đồ ăn,” Amy trả lời.

      “Em đói bụng rồi.”

      “Chị cũng vậy nè nhưng bây giờ mình xuống được. Chỗ này gần St. Louis lắm. Có lẽ ga tới được.”

      Thất vọng, Brady ngồi xuống mấy cái bao tải chất đằng sau toa chở hành lý rồi tưởng tượng ra hết những món khoái khẩu của nó.

      “Ông Carter kìa,” Amy hí hửng khi thấy Cody ra khỏi xe. Brady nhào tới bên cạnh nó liền tuýt xuỵt.

      “Chị nghĩ ổng có về xe lửa lại hông?”

      “Chắc có. Ổng đâu có đem theo túi xách.”

      Bọn nó ngó qua cánh cửa toa hành lý mở he hé cho tới khi còi tàu lại hú lên và hành khách lại bắt đầu lên xe. Lúc chúng thấy Cody lẫn trong đám hành khách trở lại, chúng nó cười với nhau rồi ngồi xuống. hiểu vì lý do nào, Cody trở nên quan trọng đối với chúng nó.

      -o0o-

      Cassie lên xe trong tâm trạng bức bối. Dường như gã lai đẹp trai lén theo . Mặc dù khôn hồn xáp lại bắt chuyện với , nhưng hình như cứ tò tò bám đuôi . Chẳng lẽ thấy là muốn bị quấy rầy hay sao? từng thấy biết bao gã đàn ông như rồi. là đồ trơ trẽn, xấc xược, tự tin thấy phát ớn. Thậm chí mặc đồ tang đen thui, mặt che kín mít, vẫn cảm giác được hứng thú của và điều này làm khó chịu. cố tình đợi tới phút chót mới lên xe để ngồi càng xa gã con lai được chừng nào hay chừng nấy. Chỉ là người tính bằng trời tính.

      Ở cái tỉnh đó có thêm hành khách lên tàu do đó chỉ còn mỗi chỗ trống – là cái chỗ đối diện với gã lai kia. Coi bộ phải là người độc nhất muốn tránh xa gã lai trông có vẻ nguy hiểm. Thở dài sườn sượt, Cassie kéo phắt váy qua bên rồi ngồi thu lu xuống chỗ ngồi đâu mặt với Cody. Sau đó ép mình chong mắt thức nguyên đêm vì muốn để cho gã có cớ lập lại hành động đáng trách hồi nãy.

      -o0o-

      Sáng hôm sau Cody tỉnh giấc khi ông mặt trời vừa nhú ra khỏi cụm mây xám xôm xốp. Môi nhếch lên thành nụ cười chế giễu khi thấy hắc nương – chợt hình dung như vậy – ngồi thẳng băng như khúc cây, y hệt như ta ngồi đêm qua trước khi ngủ. Thái độ ra điều đoan trang kiểu cách của ta làm thấy mắc cười. Bộ ta cho là xáp lá cà ta ngay xe lửa hay sao chớ? Liệu ta có biết là ta biến chuyến khác chán muốn chết thành vui hết chỗ ta?

      Sáng sớm hôm đó theo lịch trình xe lửa ghé bến lần nữa tại thành phố Kansas. Sau khi ăn sáng no nê, Cody về chỗ ngồi. Hành khách được báo cho biết nên mua đồ ăn trưa vì theo lịch trình xe dừng cho tới tối, nên mới làm theo lời khuyến cáo. để gói đồ ăn ghế bên cạnh mình rồi ngả lưng để tiếp tục lén theo dõi hắc nương thần bí.

      Lạch cạch, lạch cạch. Bánh xe gần như có tác dụng thôi miên trong lúc Cassie ráng nhướng mắt lên. Đội ơn trời ngày mai tới Dodge và tống khứ gã lai chướng tai gai mắt này cho rảnh nợ.

      Nắng chiều nóng bỏng và bụi đồng cỏ muốn nghẹn thở khiến hành trình gần như chịu thấu khi xe lửa rời Missouri và băng qua ranh giới của Kansas. Cassie thun mũi khi thấy bụi phủ lấm tấm nền áo đen của mình và tưởng chừng mình gần như ngửi được mùi mồ hôi người mình. Phải chi được nhúng người trong bồn nước ấm và trút được bộ đồ tang mà chọn mặc chuyến tới Dodge tuyệt biết bao. Dù cái chết của ông Buck khiến có bổn phận phải mặc bộ đồ đó, nhưng nó vừa nóng vừa ngộp.

      Cassie lái ý nghĩ tới khắp đủ bốn phương tám hướng, thận trọng để mình chăm chú vào gã lai ngồi bên ghế đối diện. Tránh nghĩ tới diện có sức hút như nam châm của , mong mình cần phải gì thêm với . Ngay cả chuyện nhìn vào mắt nhau, dù có mạng che chắn, cũng làm cho nhột nhạt mà cũng hiểu là tại sao.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (3-2)

      Hầu hết hành khách đều nghỉ trưa vào buổi xế chiều nóng bức sau khi ăn cơm hộp xong, và rốt cuộc Cassie cũng chống nổi cơn buồn ngủ kéo tới. Trước khi bị giấc ngủ xâm chiếm, lưu ý thấy gã lai cũng đánh giấc và cảm thấy yên tâm hơn để cho cơn mệt mỏi mặc tình thao túng.

      Tiếng náo động ầm ĩ đằng sau toa xe đủ lớn để đánh thức Cody – và gần như mọi hành khách. Cody ngoái đầu về hướng phía tiếng ồn, và những gì thấy khiến há hốc kinh ngạc. Người trưởng xa xuôi xuống lối giữa hai hàng ghế, ông ta nắm cổ áo hai đứa lôi . Chúng nó hét muốn bể phổi, vừa ghị gót chân lại vừa chống cự như điên. Có nằm mơ Cody cũng dè mình gặp lại hai đứa nhóc bụi đời xe lửa. sa vào trạng thái còn kinh ngạc hơn nữa.

      Cody điếng hồn khi thấy trưởng xa dừng lại ngay trước mặt mình, tống hai đứa lên đằng trước rồi hỏi. “Có phải mấy đứa này là con ông ? Tôi phát tụi nó trốn trong toa hành lý. Tụi nó tụi nó là con ông.”

      “Gì chớ!”

      Con bé Amy, vì lỡ láo rồi, nên làm tới luôn. Giơ hai cánh tay , ốm tong teo về phía Cody, nó khóc nức lên, “ba ơi ba, sao ba bỏ tụi con lại vậy?” Giọng của nó khiến người ta phải động lòng thương tâm.

      “Gì chớ!” Cody lập lại, hoàn toàn bối rối.

      Tiếng xì xào lan ra khắp toa xe vì hành khách lên tiếng tỏ ý bất mãn trước cái cảnh mà họ nghĩ là người cha vô lương tâm đành đoạn bỏ rơi con mình.

      Brady hùa với chị bằng giọng đáng thương. “Ba ơi, tụi con hông muốn vô nhi viện đâu. Sao ba mà hông dắt tụi con theo? Con vừa đói lại vừa khát.”

      Cassie tin nổi ở tai mình. Đồ qủy tha ma bắt nào mà lại bỏ rơi núm ruột của mình chớ? tưởng tượng được gã lai mặt mũi đằng đằng sát khí đó sanh được đứa con nào, chớ gì sanh hai đứa bé dễ thương như vầy, nhưng đời chuyện kỳ lạ hơn vẫn xảy ra mà. “Đồ ác độc bất nhân,” rít lên. “Sao ông lại có thể bỏ con ông chớ?”

      Thấy phát mệt với cái chuyện nực cười này, Cody lên tiếng, “đừng có dòm tui, hai. Mấy đứa này phải là con tui.”

      “Vậy ông mấy đứa này phải là con ông phải ?” Người trưởng xa hỏi. Ông ta trừng mắt nhìn Cody với ánh mắt ngờ vực. “Ông có chắc , hay là ông muốn quỵt tiền vé của tụi nó?”

      “Tui lập lại,” Cody đáp, môi mím chặt tới độ trắng bệch, “tui có đứa con nào hết.”

      Con bé Amy bắt đầu òa khóc nức nở, đôi mắt tròn vo như hòn bi của nó rơm rớm nước mắt. “Cho dù ba cần tụi con, nhưng tụi con vẫn thương ba mà.” Bây giờ nó khóc thiệt tình. Con bé chỉ mới mười tuổi đầu và nó chỉ có thể chịu đựng bấy nhiêu. Từ khi nó và thằng em gây ra cái chết của ông dượng, tụi nó sống vất vưởng đầu đường xó chợ, phải chống chọi vất vả để khỏi bị đói chết hay bị tóm cổ. Bị trưởng xa khám phá ra tụi nó trong toa hành lý tháo tung chốt cảm xúc của con bé.

      Cody nghẹn lời. gây ra tội lỗi gì mà phải chịu qủa báo như vầy? Tại sao hai đứa oắt con bụi đời này lại nhè ngay mà bám dính chớ? Hơn bất kỳ người nào, là gã giang hồ tứ chiếng sắt đá từ lúc trưởng thành cho tới ngày hôm qua chưa từng hé răng chuyện với đứa con nít nào.

      “Ông hết lời rồi phải ?” trưởng xa hỏi, ông ta cảm thấy vẫn chưa được thuyết phục rằng Cody thiệt. Mấy đứa nhóc coi bộ cũng thiệt thà mà. “Nếu là như vậy, mấy đứa này bắt buộc phải xuống ga tới.”

      Brady bắt đầu khóc thống thiết, nó ước mong ghê gớm là nó và Amy có thể ở lại với ông Cody Carter. “Ba ơi, con xin ba mà, đừng để ông trưởng xa bắt tụi con xuống xe. Tụi con phải làm sao đây? Tụi con phải đâu đây?” Gương mặt bé xíu của nó dơ bẩn và hoen đầy nước mắt khiến hành khách đều mủi lòng.

      Bất chợt Cody thấy mình phải hứng chịu bao nhiêu lời chửi rủa độc địa mà chả khoái chút nào. Hay cũng chẳng khoái cái kiểu hắc nương nhìn muốn nháng lửa. cảm giác được bất bình của ta chứa lực sát thương kinh khủng xoáy vào người qua lớp mạng che.

      “Con bà nó, tui trả tiền vé nhưng tui chịu trách nhiệm với tụi nó đâu. Tui chỉ cần bấy nhiêu thôi,” vừa cáu kỉnh càu nhàu vừa đếm tiền, “hai đứa nhóc cứ bám đuôi tao hoài hủy.”

      “Lẽ ra ông nên nghĩ về chuyện này trước khi có tụi nó mới phải,” Cassie quạt tràng kịch liệt. “Chỉ có ma qủy tâm địa đen tối mới bỏ bê con mình rứt ruột đẻ ra. Còn nữa, liệu mà giữ mồm giữ miệng trước mặt bọn .” quay sang Amy, nó lau nước mắt ống tay áo rách bươm. “Em à, thế mẹ cháu đâu?”

      “C–chết rồi,” con bé Amy nấc lên, nó bị cái tốt bụng, giọng khàn khàn thu hút ngay.

      Cassie bắn cho Cody tia nhìn chứa đầy nọc độc, sau đó hỏi Amy, “cháu có đói bụng ?”

      “Hai đứa tụi cháu đều đói,” thằng Brady xướng lên. “Hai ngày rồi tụi cháu hông có gì ăn hết. Từ lúc – ba bỏ tụi cháu.”

      Cặp chân mày đen của Cody nhíu lại tức giận. “Nè,” vừa vừa dúi phần đồ ăn trưa còn thừa cho hai đứa bé.

      Trái lại với những gì hắc nương nghĩ, đâu phải thứ con hoang vô lương tâm đâu. Nhích qua bên, chừa chỗ cho tụi nó cạnh mình. Cassie sớt thêm đồ ăn còn lại của cho bọn nhóc rồi ngay sau đó hai đứa trẻ bụi đời sung sướng ra tay càn quét còn mống.

      Cassie quan sát tỉ mỉ bọn trẻ trong lúc tụi nó ăn, cố khám phá ra đặc điểm nào đó của ông tía lai người tụi nó. Dù tóc của bọn họ cùng đen như nhau, nhưng mắt của tụi nó màu nâu vàng chớ phải màu xanh tươi như cha tụi nó. nghĩ bụng mũi của bọn họ cũng tròm trèm, còn cái miệng đó của thằng hình dạng y xì thằng cha già tía tụi nó. thắc mắc hiểu mẹ của tụi nó nhìn ra sao và trời xui đất khiến gì mà bà ta lại gá nghĩa với gã lai bất nhân thất đức nỡ lòng ruồng rẫy con mình.

      Cody biết hắc nương cho là cái đồ con hoang lòng dạ sắt đá, khiến phát cáu. đâu có đáng bị nghĩ quấy chớ. Có nhiều chuyện đáng bị trừng phạt, nhưng tuyệt đối phải là chuyện này. Ngay cái khi tới Dodge bỏ bọn vào nhi viện rồi thây kệ tụi nó. Miễn tiện việc sổ sách cho đâu có gì gọi là quá sớm. Tụi nó là lũ trộm oắt con láo như ranh tìm cách gạt cho tụi nó thứ đồ mà sẵn sàng trao ra. từng thách đấu người ta vì những xúc phạm còn hơn nhiều kia mà.

      “Tụi nó ngủ.”

      Lại bị giựt mình bởi giọng khàn khàn ngọt ngây của ta, Cody liếc xuống bọn . Chùm nhum lại đống bên cạnh , tụi nó thiệt ngủ vô, trông tụi nó giống như hai tiểu thiên sứ rách rưới như tổ đỉa. Bỗng dưng chợt nghĩ ở trong toa chở đồ suốt đêm chắc hẳn tụi nó khiếp vía lắm.

      “Tụi nó tên gì?”

      “Amy và Brady,” Cody buột miệng kịp nghĩ. Cassie trừng mắt tức tối ngó , và quá trễ Cody mới nhận ra lời mình nghe đáng bị lăng trì biết chừng nào. Nếu phải là cha tụi nó vì cớ gì lại biết tên tụi nó? Sau này còn biết ăn làm sao?

      “Tụi nó xinh thiệt. Mẹ tụi nó chắc hẳn là đẹp.”

      Mắt Cody rà rà bờ môi Cassie, ước phải chi thấy được hết gương mặt của . “Tui biết mẹ tụi nó nhìn ra sao.”

      “Ông cần phải láo với tôi. Thằng ngu cũng thấy là tụi nó thương ông.”

      “Nhìn đây, hai, tui biết nhiều về đám này, nhưng tôi dư biết hai đứa nó phải là con tui.”

      “Tôi mà là ông, tôi hãnh diện có được mấy đứa con như con của ông.”

      “Nếu muốn cứ việc coi tụi nó là con .”

      Cassie thở dốc ngao ngán.

      Thấy bực, Cody quay ngó ra cửa sổ. bao lâu nữa họ tắp vào cái ga khác của mấy cái tỉnh lẻ đếm hoài đếm hủy hết, rồi nghĩ bụng mình đành phải mua đồ ăn tối cho lũ trẻ thôi.

      Brady choàng tỉnh vừa khi xe lửa phun ra luồng hơi dài. Nó ngó quanh quất, ngơ ngác trước cảnh vật chung quanh, cho tới khi nhìn đến Cody mắt nó sáng lên. Rồi nó nhoẻn cười thiệt dễ thương, hơi thở Cody nghẹn trong cổ dù tâm trạng bức bối. “Mình ở đâu vậy hả ba?”

      “Ở cái tỉnh chó ăn đá gà ăn muối trong miền đông Kansas,” Cody cáu tiết gầm gừ. “Mà đừng có kêu tao là ba.”

      “Vậy con phải kêu làm sao?”

      có gì hết, nè thằng nhóc, được kêu tao bằng bất cứ cái gì hết nghe chưa. Tụi mình chẳng còn dính với nhau lâu đâu.”

      Vào lúc này con bé Amy tỉnh ngủ, gương mặt nhắn dính đầy bụi bẩn của nó cau lại. “Bộ ba định bỏ tụi con nữa sao?”

      đâu!” Câu này là của Cassie, còn cách nào khác là phải nghe lén câu chuyện. “Ba tụi cháu bỏ tụi cháu nữa đâu. Ổng đâu các cháu theo đó.”

      “Mình đâu hả ba?” Amy tò mò hỏi.

      “Thành phố Dodge,” Cody đáp, hiểu tại sao vì cái cớ quái qủy nào mà mình cảm thấy cần phải tiết lộ cái mẩu tin đó.

      Có chút kinh ngạc khi nghe gã lai xuống bến cùng thành phố với mình, Cassie bảo, “ cũng tới thành phố Dodge, và cam đoan ba các cháu tìm cách bỏ rơi tụi cháu nữa đâu.”

      Con bé Amy trao cho Cassie nụ cười tươi ơi là tươi, nhưng con bé bị mắc lừa. Nó biết vào lúc nào đó Cody Carter phủi tay với hai đứa nhi phiền nhiễu chẳng ai thèm đoái hoài. Nhưng cho tới khi đó, nó và Brady cố vui hưởng được bao nhiêu hay bấy nhiêu và tận hưởng cái đẹp này cùng người cha tháp khiếu đến khi họ tan đàn rã đám. Nào có ai hay biết tương lai sắp sẵn ra sao?

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 4

      Cassie chỉ nhớ được chút ít về mẹ mình. lên tám bà Linda chết trong lúc lâm bồn. Đứa bé đó, là đứa bé trai, cũng chết cùng lúc với mẹ nó. Tất cả Cassie có thể nhớ về bà Linda là bà có mái tóc dài vàng óng và xinh đẹp. cố quên những tháng ngày mà bà Linda hề dành thời gian cho đứa con của mình và từng hắt hủi hay đơn giản là phớt lờ nó.

      Ký ức của Cassie về ông Buck Carter cũng mờ nhạt, ông ta là cha dượng của . Khi vừa tới nông trại Rocking C với bà Linda, ông Buck dường như rất cưng chiều tiểu thiên thần tóc vàng. Nhưng vài tháng sau mới mẻ có đứa con kế phai lợt, rồi hoàn toàn tan loãng.

      Nếu nhớ lầm ông ta có người con trai tên Wayne lớn tuổi hơn nhiều, ta học xa khi và bà Linda tới nông trại. nghĩ còn có người con trai nữa rời ngay sau khi tới; nhớ nổi tên hay diện mạo của ta ngoại trừ ta khác biệt với Wayne như ngày và đêm.

      Với Cassie cuộc sống khá là dễ chịu tại trang trại Rocking C, cho tới khi có chuyện gì đó xảy ra giữa ông Buck và bà Linda, chuyện đó khủng khiếp tới nỗi việc còn như trước nữa. Ngay cả việc mang thai của bà Linda hình như cũng làm ông Buck nguôi ngoai – mà thực ra càng làm cho tình cảnh tồi tệ hơn. Bầu khí khó thở tới độ cơn giận của ông Buck lan sang cả Wayne. Cassie hiểu tại sao hai cha con lại bất hòa với nhau, nhưng bởi ông Buck cần Wayne giúp tay để coi chừng coi đỗi trang trại, hơn nữa Wayne còn là người thừa kế của ông nên họ ráng chịu đựng nhau. Ngay cả đứa trẻ như Cassie cũng cảm giác được căng thẳng và oán hận giữa ông Buck, Wayne, và bà Linda.

      Thời khắc thảm hại nhất trong cuộc sống ấu thơ của Cassie là lúc ông Buck đứng cạnh nấm mồ của bà Linda và bằng thù hằn tới cái độ con bé tám tuổi Cassie phải kinh hãi trước cơn giận dị thường của ông.

      “Đáng đời con mụ khốn nạn,” ông ta lẩm nhẩm trước khi xoay người bỏ .

      Sau đó lâu Cassie bị tống tới St. Louise sống với bà ngoại . sắp tới tuổi trưởng thành trước lúc hiểu ra rằng ông Buck hề gởi lấy cắc cho người phụ nữ thân thương đó để phụ cấp dưỡng cho con kế của ông ta. và bà mình ráng đắp đổi qua ngày bằng số tiền bà may vá cho những kẻ giàu có. Cho tới ngày nay Cassie bao giờ tha thứ cho ông Buck vì bỏ bê như ban ngày ban mặt của ông ta. Thậm chí từng biên thơ xin ông giúp đỡ khi bà mình ngã bệnh, nhưng ông Buck làm ngơ lá thơ đó. Để có tiền mua thuốc đặng giữ mạng sống cho bà, Cassie vào làm trong quán chị Sal. Nhưng dù gì nữa tuổi tác góp phần tiêu hao sức lực của bà và bà của cũng nhắm mắt xuôi tay.

      Khi bức điện tín gởi tới, Cassie chỉ thấy có chút hối tiếc trước cái chết của ông Buck. Làm sao mà có thể đây?

      “Bến dừng sắp tới là thành phố Dodge!”

      Tiếng của ông trưởng xa thình lình kéo ra khỏi cơn mộng mị và chuẩn bị xuống tàu. thắc mắc hiểu số phận dành sẵn điều gì cho mình ở nông trại Rocking C, và tại sao được gọi tới để nghe di chúc của ông Buck. Sau nhiều năm lạnh nhạt có phải ông Buck có sắp đặt để phòng những lúc trái gió trở trời cho chăng?

      thiệt tình tin, và nếu ông ta quả thực làm vậy cũng chắc mình tiếp nhận hay .

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 5 (5-1)

      “Phải đây là thành phố Dodge hông ba?” thằng Brady háo hức hỏi.

      “Mồ tổ nó, oắt con, tao phải ba mày,” Cody chán nản nghiến răng . “Khi mà tao tìm được chỗ bỏ bay vô, mình đường ai nấy , chưa?”

      “Cái tốt kia ba dẫn tụi con theo mờ,” Amy vừa vừa hướng ánh mắt buồn thiu về phía Cody.

      tốt xéo cho khuất–”

      “Ông à!” Cassie nghe câu cự nự nên bất thần vặc lại. “Làm ơn coi chừng lời ăn tiếng trước mặt xấp nghen.”

      “Ba ơi, dẫn tụi con theo ba nha.” điệu trong giọng thằng Brady run run lo sợ bắn thẳng đường vô tim Cody. Bộ đầu nó bị chập mạch hay sao chớ? chắc như bắp là mình đâu có cần hai đứa nhóc bụi đời xúi quẩy này.

      “Con m–” cái chữ đó cụt mất tiêu khi nhớ lại lời quở trách của Cassie. Đối với , lối ăn đó nghe vẫn bình thường như mọi ngày ở huyện mà. “À, con bà nó. thôi, xấp , mau xuống cái xe trời đánh thánh–à–khỉ gió .” Ngoác miệng cười tới tận mang tai, Amy và Brady nghe lời leo xuống.

      Trong tiếng náo động khi xe tới bến, Cody thấy mất bóng hắc nương nên chửi thầm trong họng. trải qua hai hôm khổ sở tò mò hiểu dưới bộ đồ tang ta dòm ra sao và nhất định tìm ta cho bằng được sau khi công chuyện của ở nông trại được dàn xếp đâu vô đấy. Nhưng bây giờ chỉ thấy chớp nhoáng đường nét phía sau lưng hấp dẫn khi khi quày quả bỏ . Ngay cả tên ta, hay ta để tang cho ai cũng biết.

      tốt đâu vậy hả ba,” con Amy hỏi, nó thấy nuối tiếc phải chia tay với Cassie.

      “Tao hy vọng là xa lắm,” Cody lầm rầm thoáng chút bực bội. ra với bọn , nhưng khi lo xong công chuyện tại nông trại và rũ bỏ hai của nợ này thẳng tiến quân ca tìm hắc nương bí .

      “Bây giờ mình làm gì đây?” Brady lên tiếng hỏi. Nó chả có ấn tượng gì với cái thành phố sằn dã gọi là thành phố Dodge. So với St. Louise híu, dơ dáy, và nhan nhản những người đàn ông mặt mày bặm trợn làm nó khớp. Mà thằng Brady sợ là phải. Thành phố Dodge là nơi quần tụ của các tay chị có súng ống trong vùng, cái chỗ mà luật pháp chả có kí lô gam nào còn án mạng xảy ra như cơm bữa.

      “Trước hết tao tìm cái nhi viện đặng bỏ hai đứa bay vô. Rồi tao tới Rocking C – mình.”

      “Rocking C là cái gì?” Amy tò mò hỏi.

      “Là nông trại, mà còn là cái phát đạt thấy bà cố.”

      tốt biểu là ba được chửi thề trước mặt con của mình mà.”

      Cody nhá cho thằng Brady cái nhìn áp đảo. “Nè thằng nhóc, bây giờ mày có thể ngưng cái màn giả bộ rồi đó. Tao phải là tía mày. Tao mống con nào hết.”

      Gương mặt con Amy sáng lên. “Ba có thích vài đứa hông?”

      “Vợ con gì tao cũng chẳng thích,” Cody càm ràm trong khó chịu gia tăng. “Bộ đám nhãi tụi bay hay hỏi nhiều câu vậy sao?”

      “Chỉ khi nào có người trả lời thôi,” Brady , nó cười toe ranh mãnh.

      “Dòm đây, tụi , tao tới sở quận cảnh mé bên kia. Đợi ở ngoài trong lúc tao chuyện với ổng nghe . Tụi bay coi có làm được ?”

      “Ba hứa trở lại nhe?” Amy nghi bị bỏ trong cái phố dữ dằn này còn ghê hơn là bị bỏ trong phố St. Louise của tụi nó.

      “Ừa, tao nhất định trở lại,” Cody càu nhàu bằng cái giọng cho thấy hết kiên nhẫn. Nhưng hiểu vì cớ gì lại chả nghe ra như thế. đâu đó trong cái giọng cọc cằn thô lỗ là lòng trắc cũng ngờ mình có được.

      “Vậy tụi con đợi nha,” Amy đáp.

      Để cái túi xách lối lót ván ngoài cửa, Cody bước vào sở quận cảnh. Quận cảnh, là người đàn ông dềnh dàng thịt nạc chưa gì biến thành thịt mỡ ở tuổi bốn mươi, dời mắt khỏi mấy bảng cáo thị truy nã ông chăm chú đọc và ngước lên nhìn. Ông nhíu mày, nhận ra nét lai của Cody liền lập tức. có thằng cha lai này quậy chuyện cái phố này đủ loạn xà ngầu rồi.

      “Tui là quận cảnh Hermann. Tui có thể giúp gì cho ông đây?”

      “Thưa ông quận cảnh, tui cần chút thông tin. Ông làm ơn chỉ đường cho tui tới nhi viện trong địa phương này.”

      Hermann nhìn Cody cách nghiêm khắc, nhận thấy thiệt tình ông ta phá ra cười khùng khục. “Chú mày phải chơi chớ? Trong Dodge có cái thứ đó đâu. chừng Wichita, hay thành phố Kansas có, nhưng ở đây có mống nào.”

      “Thấy bà rồi!” phải làm gì bây giờ? thể nào thả đại mấy đứa trong cái hố lửa hầm chông như Dodge rồi để mặc tụi nó tự lo lấy thân. “Vậy ông có biết nhà nào muốn nhận hai đứa ?”

      Quận cảnh nhíu mắt ngó Cody. “Tụi nó là con à?”

      phải, tụi nó chỉ là cặp nhi đeo dính tui ở St. Louise thôi. Coi bộ hất được tụi nó .”

      Vừa lúc đó cửa xịch mở rồi thằng Brady ló đầu vào. “Ba làm cái gì ở trỏng lâu qúa vậy?”

      Cody rên rỉ.

      Quận cảnh hừ tiếng ghê tởm. “ tên gì, người lạ kia, và tại sao lại tìm cách tống khứ con mình?”

      Cody hít vô hơi rời rạc. Chẳng lẽ cơn ác mộng này bao giờ chấm dứt sao? “Tên Carter. Cody Carter. Mà tui với ông hồi nãy rồi, mấy đứa này phải con tui.”

      “Coi bộ tụi nó nghĩ vậy. Carter, coi? Hà, thấy mụ nội tui rồi. Có phải là con rơi của ông già Carter với mụ da đỏ ? Nghe là ngoài nông trại họ đợi tới đặng đọc di chúc. Chia buồn về ông già nghen. Bác sĩ là tại tim của ổng, bịnh nặng nhiều năm rồi.”

      “Coi chừng cách ăn của ông trước mặt bọn ,” Cody cằn nhằn. Đột nhiên thất sắc vì nhận thấy mình vừa cái gì. chỉ có bọn càng lúc càng nhiễm sâu vào đầu , mà cả hắc nương khó tánh đó cũng ảnh hưởng tới .

      “Xin lỗi,” Hermann lầm rầm. “Nhưng là con ông già Buck phải ?”

      “Ừa. Bây giờ tui đường tới trại, ngay khi tui tìm được chỗ cho tụi này vô ở.”

      Amy theo Brady tới cửa, trông nó thiệt nghiêm trang hiu hắt. Quận cảnh Hermann săm soi gương mặt cáu bẩn của tụi nó. “ làm cái giống gì vậy Carter, lăn tụi nó dưới đất hả?”

      “Chuyện dài lắm,” Cody nghiến giọng. kềm được tính khí của mình lâu tới chừng này thiệt đúng là kỳ tích chớ giỡn sao.

      “Tui thấy coi bộ chỗ tốt nhất để cho mấy đứa như hai đứa này là ngoài trại. Có cả đống phòng cho tụi nó chạy chơi. Irene dang tay đón tụi nó vô mà.”

      Irene là ai?”

      Irene Thompson, là quản gia chân thấp chân cao của ông già Buck. Làm cho ổng mười năm rồi. Cổ xấu hổ muốn chết về cái chân của cổ. Bị vậy nên khỏi chồng con gì luôn. từng ở đâu vậy? ràng là lâu rồi có mặt ở nhà để chăm sóc ông già Buck.”

      muốn đào bới quá sâu vào dĩ vãng của mình, Cody đáp, “Tui mắc bận.”

      “Mình sắp nông trại hả ba?” Brady hỏi, nó phấn chấn trước viễn ảnh được lưu lại với Cody.

      “Mình nông trại,” Cody đáp bằng điệu như trút cơn bực dọc ngút trời. “Nhưng tụi bay đừng có hy vọng nhiều. Bay ở đó đâu.” ngoái qua quận cảnh. “Trong phố có tàu ngựa mướn nào đặng tui mướn chiếc xe thồ ?” Dự định ban đầu của là mướn ngựa, nhưng bây giờ kèm theo hai đứa khó lòng.

      “Cuối phố, dễ thấy lắm,” Hermann hướng dẫn.

      Cody gật đầu rồi rời khỏi sở, mấy đứa bé bám theo sát nút.

      “Đó là trang trại gì vậy ba?” Brady hỏi, nó cách nào dằn được nỗi háo hức khi nhảy chân sáo bên cạnh Cody. “Có ngựa hông? Con chưa khi nào cưỡi ngựa hết á. Trong trại có mấy con vật khác hông? Con –”

      “Tổ cha – à tổ tiên ông bà,” sửa lại, “im cái coi. Miệng gì mà kéo da non.”

      Khuôn mặt xíu bẩn thỉu của Brady xịu xuống khi nó nhớ lại dượng Julian bảo nó nhiều lần là được hỏi nhiều quá. Khi Cody thấy lời quở trách của mình khiến thằng nhóc bí xị, cảm thấy hối hận liền.

      “Tàu ngựa mướn ở đằng đó,” bảo, mong làm cho thằng Brady lên tinh thần. Thằng bé hoạt bát lên liền khi chạy tới ngăn chuồng gần nhất để xem ngựa. Amy cũng chạy theo nó, con bé dè chừng con vật hơn là thằng em bạo phổi.

      Cody thấy người giữ ngựa xúc rơm vào ngăn chuồng. nhớ lại người đàn ông đó từ hồi trẻ. Franz Vogelman trưởng thành trước khi Cody rời trại còn bây giờ ông ta trông có vẻ cao tuổi rồi.

      “Ông Vogelman, tui muốn mướn chiếc xe.”

      Ông Franz Vogelman bỏ dở công việc rồi dựng thẳng người lên, chà chà lưng, rồi ngước lên ngó chăm chú với cặp mắt cận thị. “Có cái mé sau nhà. Cậu cần bao lâu?”

      “Mơi tui đem trả. Tui chỉ tới nhà Carter thôi.”

      “Coi nào, tui nhớ cậu mà. Cậu là con rơ– à trai của ông cụ Buck. Chia buồn với ông già cậu nghen. Cậu ở lại hồi chớ?”

      “Tui nghĩ vậy,” Cody đáp, nhớ ông già này có tánh chòi mòi chọc mọc tới cỡ nào. “Về xe ...”

      “Bảo đảm có. Coi nào, cậu có hai đứa nhãi đằng đó coi xinh tốt ghê. Vậy má xấp đâu?”

      “Chả có má nào hết mà tụi nó phải – con bà nó, có để làm gì chớ?”

      Né câu hỏi của ông già, Cody vội buộc ngựa vào cái xe để ở phía sau, quăng cái túi lên, kế đến nhấc Amy và Brady vào ghế, rồi phóng lên ngồi cạnh tụi nó. Sau khi trả tiền cho ông Vogelman, giong ngựa xuống đường cái của thành phố Dodge. Tại bìa thành phố, gần như đối diện với tiệm rượu Longbranch, có cái gì xuất tiếp thêm vào những tai họa đeo sẵn người Cody. Là con chó lai , lông trắng dơ bẩn phóng ra đường ngay lối của họ.

      “Coi chừng con chó!” Amy hét lên khi con chó núp dưới bánh xe vì bị người bán thịt dí theo trong tay nhứ nhứ con dao phay trông kinh khiếp.

      Thằng Brady gào to.

      Amy giơ tay che mắt.

      “Èo, chết con bà nó rồi!” Câu này là từ miệng Cody, ghì mạnh dây cương tới nỗi ngựa chồm lên phản đối. Nhưng quá trễ. tiếng tru vừa lớn vừa dài vang lên cho họ biết con chó bị cán trúng. Ông bán thịt chả thèm nán lại nghe số phận con chó. Ông ta gật gù như ngầm , “vậy là xong,” rồi quay về tiệm.

      Lúc con ngựa được kềm lại thằng Brady leo từ xe xuống rồi chạy theo con chó, nó vừa cà nhắc lết vào trong hẻm vừa rên lên ư ử thảm thiết.

      “Đợi hẵng,” Cody kêu lên khi thằng Brady khuất bóng trong hẻm. “Đừng có đụng nó, coi chừng nó táp đó!” Nhưng quá trễ, thằng Brady chưa gì bám sát nút con chó lai.

      “Mắc toi dịch v-vật!” Cảm thấy như mình bị cho vào tròng, Cody gài thắng rồi phóng từ xe xuống. bắt đầu tiến tới trước và thình lình nhớ tới Amy, con bé ngồi ghế mặt cắt còn hột máu. “Chớ có nhúc nhích nghe !” cảnh cáo. “Ngồi yên đó cho tới khi chú quay lại.”

      “Nhưng Brady –”

      “Chú lo cho Brady.”

      Chạy hết tốc lực vào trong hẻm, Cody mong thằng Brady đừng cố rờ vào con vật bị thương. Có trời mới biết con chó đau tới phát điên kia làm gì thằng khi nó bị dồn vào đường cùng. Tim lộn ra khỏi lồng ngực khi phát thằng Brady tại cuối con hẻm dài, nó đứng ngay đơ như tượng, tay bế con chó bị thương, mặt mày ràng là kinh hoàng bởi cái nó nhìn thấy.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (5-2)

      “Brady, chuyện gì vậy?” Cody lo lắng hỏi khi tới gần thằng bé. “Con chó mắc dị - à cà chớn có cắn con ?”

      Ngó Cody bằng ánh mắt thất thần, Brady lắc đầu nguầy nguậy.

      “Vậy có chuyện gì?”

      Nhưng câu trả lời còn cần thiết nữa, Cody liếc xuống thấy người đàn ông nằm đống rác và những vỏ chai rỗng xả đầy chung quanh đất. Ông ta bất tỉnh, máu rịn ra từ vết thương đầu, còn cái chân phải bị vặn bên dưới người ổng ở cái thế rất kỳ quặc. Bàn tay phải của ổng nắm cái chai rượu whiskey trống và ôm nó ngay ngực.

      Tay trái có. Cẳng tay cũng . Cánh tay trái của ông ta cụt từ cùi chỏ trở xuống.

      Cody qùy bên cạnh người đàn ông, xác định ông ta hãy còn sống và cho rằng chân ổng bị gãy. Mùi rượu vẫn còn nồng nặc người đàn ông, và Cody đoán ổng loạng choạng vì uống say, rồi bị té gây ra vết thương đầu và bị gãy chân. ngước lên nhìn Brady, nó vẫn ghì con chó bị thương trong hai cánh tay xíu. Mặt nó xám ngoét.

      “Ổng chết rồi hả?”

      “Chưa, nhưng ổng cần bác sĩ. Con có nhớ đường tới sở quận cảnh Brady? Brady gật đầu. “Ráng chạy cho mau và kêu ông cảnh sát tới đây cùng với con nghe . Mà bỏ cái con chó qủy đó xuống hẵng. Biết đâu nó có bịnh truyền nhiễm.”

      Mắt thằng Brady xoe tròn. “ tốt biểu ba được chửi thề mà.”

      Cody nghiến răng trong thất vọng. “Cứ làm theo lời chú , Brady. Làm ngay lập tức!”

      Xoay gót chân, thằng Brady chạy như ma đuổi. Nhưng nó vẫn chịu bỏ con chó xuống; nó ôm con chó ra chiều che chở trong đôi tay bé xíu, ốm nhom, cặp giò ngắn ngủn của nó phóng hết ga.

      Mười phút sau Brady trở lại với ông quận cảnh Hermann, trừ con chó mà nó để trong vòng tay âu yếm của Amy trước khi kêu quận cảnh.

      “Carter, ở đây có chuyện gì vậy?” Hermann hỏi. “Nghe thằng con tui chả hiểu đầu đuôi ra sao.”

      Cody tránh ra khỏi người đàn ông để cho ông cảnh sát vô thế chỗ.

      “Hừm, mụ nội nó, kêu tui ra khỏi nhiệm sở vì chuyện này sao? Chỉ là cha nội Reb Lawrence làm phùa say bí tỉ như mọi hôm thôi. ổng quánh giấc cho giã rượu rồi mơi lại sẵn sàng làm phùa khác.”

      “Nhưng quận cảnh à, ổng bị thương,” Cody , chỉ tay vô vết thương đầu của Reb và cái chân bị quặt kì dị. “Sao ổng bị cụt tay vậy?”

      “Bị thương trong chiến tranh,” Hermann càu nhàu. “Chiến đấu bên thua trận”

      “Ổng có người nhà ?”

      “Làm gì có. Dù có người. Sau chiến tranh ổng trở về nhà còn lại có tay vợ ổng bất thần bỏ ổng. Theo tui biết ổng còn bà con gì ráo. Lão Reb quấy nhiễu tới ai đâu. Khi nào tỉnh làm chút đỉnh. Ổng mất cái nông trại hồi nẩm lúc trả nổi tiền thuế. Chả nhiều nhặn gì, nhưng đủ cho ổng kiếm sống trước chiến tranh.”

      “Ổng bị say đó. Phụ tui khiêng ổng tới văn phòng bác sĩ đặng người ta trị cho ổng .”

      “Bác sĩ Striegle vắng rồi. Tuần tới mới về. thăm con lấy chồng và đứa cháu ngoại mới sanh bên Denver.”

      “Còn ai khác trong phố có thể trị cho ổng ?”

      Hermann gãi cái đầu hói bóng. “Theo tui biết chả có ai hết. Đám danh giá trong Dodge đâu có làm thân với họ nhà Reb. Người ta ghét dữ lắm khi Lawrence gia nhập quân Ly Khai (trong nội chiến Mỹ) hồi năm 62. Người của ổng xuất thân vòng vòng Atlanta và làm chủ trong mớ đồn điền ngon lành ở đó. Giờ mọi thứ mất sạch rồi, vậy là ổng xôi hỏng bỏng .”

      Khi Hermann quay tính trở về sở làm, Cody chụp cánh tay ổng rồi xoay ổng lại. “Ông định bỏ ổng chết ở đây chớ?”

      Hermann nhìn xoáy vào Cody. “Vậy có cao kiến gì khác sao? có thể mang ổng ra ngoài trại mà.” Trước vẻ mặt thất sắc của Cody, Hermann , “tui nghe Irene giỏi ba cái vụ chữa bịnh lắm. Toàn bộ nhân công trong trại là do tay cổ chăm sóc đó nghen.”

      “Con bà nó! Tui mắc câu với hai đứa nhi rồi, tụi nó đeo theo tui như hình với bóng và còn con chó lai què cẳng mà tui chắc cũng tống nổi. Tui chắc như bắp là tui cần thêm cái khứa Reb đệ tử lưu linh, cụt tay với cái chân gãy vào cái mớ trách nhiệm rối bòng bong của tui đâu.”

      Hermann ngớ người hồi. Rồi ông ta nhún vai , “ tùy . Tui quá bận duy trì luật pháp đâu có rảnh mà lo ba cái vụ này. Nhưng để làm cho hài lòng tui hỏi vòng quanh xem có ai chịu săn sóc ổng .” Ông xoay người bỏ .

      “Đợi hẵng! Phụ tui khiêng ổng lên xe cái .”

      Cody tin nổi mình cái giống gì. Đời từ từ tuột dốc từ tệ hại tới thê thảm. Cách đây tuần nhơn nhơn với cuộc sống vô lo rộng chân rộng cẳng, dù cu ky thân mình. Và thỏa mãn với cái tiếng tăm như gã lai bặm trợn, chai đá, còn tay súng của nếu xếp hạng nhì đố thằng nào dám đứng hạng nhất. bắn tiếng là hễ gã cha căng chú kiết nào muốn chầu ông bà ông vải nhà nó đừng hòng giỡn mặt Cody Carter.

      “Mình mang cái ông tội nghiệp này về nhà hả ba?” thằng Brady hỏi.

      Cody quên bẵng thằng Brady đứng kế bên, say sưa giỏng tai nghe chuyện.

      “Nông trại phải là nhà của chú, phải từ lâu rồi. Nhưng ông quận cảnh biểu Irene có thể giúp ổng, nên chú nghĩ mình mang ổng tới đằng đó. Sau đó chú phủi tay bỏ mặc ổng.”

      Tuy hãy còn hôn mê, nhưng Reb hét lên tiếng khi Cody kéo thẳng chân ông ta ra rồi ông ta lại im bặt. Khuôn mặt ông ta trắng nhợt như vôi, hơi thở nông. Ông ta vẫn nắm khư khư cái chai rượu rỗng ngay ngực. Hừ tiếng ghê tởm, Cody lấy cái chai ra khỏi tay ổng và liệng xuống đất. Xong xả và ông Hermann khiêng Reb ra xe chỗ con bé Amy đợi.

      Khi Reb được để vào phía sau xe. Cody đặt thằng Brady lên ghế cạnh con Amy, rồi nhảy lên và quất roi vô mông ngựa.

      “Chắc chú cách nào thuyết phục tụi con bỏ con chó lai dơ dáy này rồi phải ?” Cody hỏi có vẻ hy vọng.

      “Con bé này nó bị gãy chân mà,” Amy , cứ như giải thích xong xuôi mọi chuyện. “Xe của mình cán trúng nó.” Nó quay sang thằng Brady. “Mình đặt tên gì cho nó hả?”

      Cody hừ tiếng khinh khỉnh. “Con chó lai mắc dịch đó là chó đực, chớ phải là chó cái.”

      Thằng Brady phớt lờ . “Mình gọi nó là Cu Đen .”

      “Cu Đen!” Cody phá lên cười thiếu điều bể lồng ngực. Tiếng cười bất ngờ làm bọn giựt mình. “Con chó lai này lông trắng tinh mà. Nếu đem tắm trắng ra.”

      sao chớ?” Brady theo lý lẽ của con nít. “Bao giờ con cũng muốn có con chó hết á, và con luôn luôn muốn đặt tên nó là Cu Đen.”

      “Con nghĩ cái tên đó hạp nhất á,” Amy tuyên bố, nó vuốt ve bộ lông đen thùi lùi của con chó cứ như lông nó là thứ lụa láng o. Nếu thằng em nó muốn có con chó tên Cu Đen thằng bé nhất định có con chó tên Cu Đen. “Mình có thể nuôi nó phải hông ba?”

      “Đừng gọi chú – hừ, con bà nó, nếu tụi con muốn cứ việc mà nuôi cái con chó lai qủy đó . Chú nán lại lâu để mà lo tới nó. Ngay sau khi di chúc đọc xong là chú rời . Chú còn có công việc khỉ gió đợi chú về làm ở St. Louise và chú chắc là chú Wayne muốn chú ở gần đâu.”

      tốt biểu là –”

      “Chú cóc cần biết – à kệ bà cái chảnh đó – à tốt đó cái gì.”

      -o0o-

      Trang trại ném về hướng tây của Dodge mười dặm. Nó rộng mênh mông, tự hào có tới hàng trăm đầu gia súc và vô số mẫu đất trồng cỏ cao tới đầu gối, được cắt mỗi năm nhiều đợt dùng làm cỏ khô cho gia súc. Ngoài tiếng rên của Reb vọng từ sau xe tới chuyến diễn ra trong yên lặng. Cơn giận vừa rồi của Cody khiến hai đứa bé đâm ra nín khe. Tụi nó đều ý thức được tụi nó lệ thuộc vào lòng hảo tâm của Cody như thế nào. đối với tụi nó tốt hơn bất cứ kẻ nào kể từ khi cha mẹ tụi nó qua đời.

      Khi ngôi nhà trang trại ra trong tầm mắt, những hồi ức đau khổ ùa tới tấn công Cody dồn dập. nhớ lại tình thương của mẹ dành cho mình, và lòng tận tụy của người phụ nữ đối với gã đàn ông từ chối cưới bà. nhớ tới tàn nhẫn của Wayne và lạnh nhạt của ông Buck đối với đứa con lai. Và cũng hồi tưởng mình nông trại này và nhớ nó biết chừng nào dù mình đột ngột rời nhiều năm trước. Và cũng nhớ tới Linda và bài học nhục cảm đầu tiên của mình.

      thắc mắc hiểu Linda vẫn còn sống hay .

      “Nhà bự ghê há ba,” thằng Brady , ra chiều ngưỡng mộ.

      “Đất này thuộc về ba hết hả?” con Amy hỏi.

      có mống nào là của chú hết,” Cody bằng giọng căm hận. “Nó thuộc về ông Wayne của chú. Biết đâu ổng nhận tụi con sau khi chú .” lát sau mới nhận thấy lời lẽ của mình ngu ngốc ra sao. Chỉ có phép màu mới biến cải con người vốn khó ưa như Wayne thôi, và Cody chả hề tin vào phép màu.

      có ba tụi con ở lại đâu,” thằng Brady lên tiếng. Cái cằm xíu bướng bỉnh của nó nghinh lên ngang ngạnh, thách Cody cãi lại nó.

      “Con cũng vậy,” Amy tuyên bố, con bé hoàn toàn đồng tình với thằng em.

      “Trời cứu con thoát khỏi số phận này ,” Cody lẩm bẩm, mắt ngước mắt lên trời.

      Cody điều khiển cỗ xe vô gần nhà, phóng khỏi ghế tài xế, rồi ném dây cương quanh thành lan can của hàng hiên. Dù ngôi nhà hai tầng bề thế cần lớp sơn mới, nó trông hãy còn ấn tượng với những cửa sổ cao từ đất lên tới trần và có hàng hiên bao quanh. ngó tòa kiến trúc đồ sộ, nghĩ bụng ông Buck thành công lớn trong việc điều hành trang trại suốt cả đời ông cánh cửa mở bung ra và người đàn ông gầy gầy, đẹp trai bước ra hiên.

      “Xem nào, qúy tử hoang đàng trở về rồi. Mừng chú về nhà, chú em.” Giọng điệu ta nghe như lời sỉ nhục.

      “Chào, Wayne,” Cody thẳng thừng. “Nếu luật sư của ba mời tui về bây giờ tui cũng cóc có mặt ở nhà. Bà Linda đâu?”

      “Bà Linda? Vậy chú chưa nghe gì sao? Sau khi chú bỏ ba năm bà Linda chết. Nếu chúng tôi biết chú ở đâu để mà liên lạc chúng tôi báo cho chú biết rồi.”

      Cody nhìn kinh ngạc. “Chết?” Giá mà biết Linda chết, có lẽ – nhưng , tự dặn lòng, là quay về. Ông Buck chả thiệt tình quan tâm , còn Wayne chắc như bắp là muốn thấy . “Tui rất tiếc.”

      “Tụi con xuống được hông ba?”

      Cặp mắt của Wayne trố ra quái đản khi thấy bọn trẻ ngồi xe. “Chú đừng có với tui là chú lấy vợ rồi! Bọn đó giống con lai. Chắc như bắp là chú phải cưới ả da đỏ đâu. Loại phụ nữ da trắng tử tế nào lại chịu lấy thằng con lai đây?”

      “Mấy đứa này phải con tui,” Cody nghiến răng .

      à? Nếu tụi nó phải con chú tại sao tụi nó lại có quan hệ với chú?”

      “Bọn nó là hai đứa – hừ, sao cũng mặc. Tụi nó tên Amy và Brady.” nhấc bọn từ ghế xe gắn nhíp xuống. Con Amy vẫn ôm chặt con chó lai trong tay. “Tụi con, đây là ông Wayne của chú.”

      “Là cùng cha thôi,” Wayne khinh khỉnh sửa lại. “Bộ chú biết tới cái gì gọi là xà bông và nước sao Cody? Tụi hôi rình. Vậy má tụi nó đâu?”

      “Má tụi nó chết rồi.” Cody quay đầu lại về hướng phát ra tiếng nghe rất quen khiến bụng thót lại. “Chào mấy bé.”

      tốt kìa!” thằng Brady ré lên, mừng rỡ vì xuất bất ngờ của cái tốt bụng.

      “Chú và Cassie quen nhau sao?” Wayne hỏi cách ngờ vực.

      Cody sững sờ, chỉ biết đứng đờ mặt nhìn chăm chăm. Đứng ở ô cửa, người bao trong bộ đồ đen chán muốn chết, nhưng thiếu mất cái nón và mạng che mặt là hắc nương xe lửa. “Cassie?” Hồi trước từng nghe cái tên đó ở chỗ nào rồi đây ta?

      Cassie xửng vửng. Thấy gã lai đẹp trai và hai đứa con của ta tại Rocking C là sốc toàn tập. Tại sao đoán ra là con của ông Buck chớ? mơ hồ nhớ lại chàng trai da ngăm, mặt mày rầu rầu mà chỉ biết sơ sơ. đâu có ngờ chàng ta lại biến thành người đàn ông đẹp trai vạm vỡ dường này. Chỉ cần nhìn thôi là mọi giác quan của chao đảo, dù ta là đồ qủy thấy là muốn rủa. Hễ tên đàn ông nào ruồng bỏ con mình đều là đồ quái gở xấu xa. Bỗng dưng nhìn thấu được việc, quyết định giữ kín cái mẩu tin đó với Wayne, ít ra cho tới khi tìm hiểu tại sao Cody Carter lại chối bỏ con mình.

      “Chú nhớ à?” Wayne giải thích. “Cassie là con của bà Linda.”

      Hình ảnh tiểu thiên sứ tóc vàng mũm mĩm nảy lên trong trí . Tiếp theo cảnh tượng đó thình lình biến đổi rồi xuất ở trong kỹ viện của chị Sal, mắt hau háu nhìn theo người đẹp bốc lửa tóc vàng với gương mặt thiên sứ và thân hình ma qủy. nghe chị Sal tên ta là Cassie, và ta chả phải dành cho hạng người như mình. Giờ đứng ngay chỗ này, ngước lên nhìn cùng người tên Cassie, phong thái nhu mì đoan trang như con còn trinh.

      Cassie, con của Linda.

      Cassie, em tháp khiếu của .

      Cassie, làng chơi hạng sang.

      Cassie.

      Mụ nội nó, thấy mắc ói.

      Bỗng thình lình nhận ra con Amy kéo đuôi áo khoác của mình. “Ba ơi, ông Reb tỉnh rồi kìa.”

      “Còn Cu Đen sao?” thằng Brady hờn mát. “Nó đau nè. Mà tụi con đều đói bụng hết trơn.”

      “Con bà nó!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :