1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Treasures Of The Heart - Connie Mason (24c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (22-2)

      Cassie ở trong trại gà thấy cỗ xe độc mã tới gần nông trại. cần ai cho hay cũng biết người đánh xe đó là ai, kêu thợ tìm Cody. Xong xả, vô nhà sửa soạn cho lũ trẻ ra gặp luật sư Baxter. Cody về tới hầu như cùng lúc khi ông luật sư bẩy cái thân hình đẫy đà ra khỏi xe. Đáp lại lời chào nhiệt tình của Cody là ánh mắt trừng trộ lạnh lẽo khiến tim thiếu điều rớt ra khỏi lồng ngực.

      “Chào ông Carter,” ông Baxter gật đầu với thái độ cộc lốc. “Tôi đến đón mấy đứa bé. Ông làm ơn cho tôi gặp tụi nó, xong tôi còn phải .”

      “Nè, con bà nó, chờ chút coi ông Baxter,” Cody hầm hừ. “Ông đâu thể tới đây dắt tụi nó ngon lành như vậy chớ. phải ông cần chuyện với ông Willoughby trước sao? Bộ ổng cho ông hay tui muốn nhận nuôi tụi sao? Tụi nó muốn vô nhi viện. Tụi nó sống vui vẻ ở đây.”

      Thấy Cody đanh mặt, Cassie ùa ra khỏi nhà xem hai người cái gì và ráng tìm cách giúp cho . “Ông Baxter, Cody là người cha tốt đối với bọn . Ông cứ hỏi tụi , chính miệng tụi nó cho ông biết tụi nó thương Cody như thế nào."

      “Tôi nghĩ đây là nhân tình của ổng chớ gì,” ông Baxter cách trịch thượng. “Chuyện này phải kỳ quặc sao? có vợ rồi mà ông Carter còn có thêm nhân tình nữa chớ.”

      Cody than thầm trong bụng, thắc mắc hiểu gã Baxter đào ở đâu ra cái tin tức này. Chắc như bắp là phải từ ông Willoughby rồi.

      luồng đỏ ké lan mặt Cassie. Bị người ta gọi là nhân tình của Cody nhói cả người, mặc dầu về mặt nào đó cũng hẳn là sai. Ưỡn ngực tự hào, đáp trả. “Ông Baxter, tôi cũng là chủ của trang trại này, vì vậy tôi hoàn toàn có quyền sống ở đây.”

      “Thiệt là may cho ,” ông Baxter lên tiếng, nhưng chẳng hề có ấn tượng tốt đẹp gì. “Còn bọn , tụi nó sẵn sàng để chưa?”

      “Cả đơn xin của tui ông cũng ngó ngàng tới sao?” Cody nghiến giọng hỏi. chỉ có thể làm vậy để ráng kiềm chế chút rẻo tính khí còn sót lại. “Bộ có người kể sai về tui với ông sao?”

      “Tôi muốn bàn về chuyện này,” ông Baxter gạt ngang. “Tôi hủy đơn của ông rồi.” Nhưng ông chả dại gì mà tuyên dương cái chuyện mới tới phố Dodge tìm điếm.

      Mặt Cody sa sầm như trời sắp có bão lớn. Thấy vậy Cassie lên tiếng mong xoa dịu tình thế, “ông Baxter, mời ông vô nhà ngồi chơi. Đường tới đây cũng xa xôi. Chắc ông cũng cần chút đồ lạnh giải khát.”

      “À được,” ông Baxter ưng thuận. “Vậy cũng tốt. Để bọn thấy thoải mái với tôi trước khi tôi đưa tụi nó . biết đó, tôi phải loại người sắt đá, vì tôi cũng có con.”

      “Mời ông vô trong,” Cassie mời ông ta, “để gặp bọn .”

      hồi sau ông Baxter nhấm nháp nước chanh trong khi Cassie kêu bọn . Cody ngồi yên chỗ vì quá buồn bực, nên cứ qua lại trong phòng như thú chồn chân. Sao cái thằng cha hống hách đó lại dám sỉ nhục Cassie chớ? tức tối nghĩ bụng.

      “Ông làm ơn ngồi xuống ông Carter, ông làm tôi thấy khó chịu qúa. Nhân đây chỉ có hai người mình, tôi muốn hỏi ông vài điều. Qua lời của ông Willoughby tôi nghĩ là ông lập gia đình. Vậy có phải vợ ông ở trong phố này sao?”

      thèm đếm xỉa đến câu hỏi của ông Baxter, Cody tới đứng lù lù trước mặt ông ta, trừng mắt ngó người đàn ông khốn khổ bằng vẻ hung hãn tới độ làm ông ta bị sặc nước. “Tui kết hôn hay chưa kết hôn liên quan gì tới ông.”

      “Tôi lại thấy có liên quan nhiều đó nghen,” ông Baxter nhếch môi cười tự mãn.

      “Nè ông Baxter. Tui chỉ quan tâm tới bọn thôi. Tụi muốn nhận nuôi tụi nó. Ở với tui tụi nó có gia đình yên ấm. Còn sống trong nhi viện tiêu hủy tinh thần của tụi nó.”

      “Nhưng vấn đề này có dính líu tới nhiều tiền bạc,” ông Baxter bóng gió.

      “Tui cần cái thứ tiền qủy đó!” Cody gầm lên. “Cứ bỏ vô ngân qũy ủy thác cho tới khi tụi nó hai mươi mốt tuổi, ông muốn làm gì với mớ tiền đó làm, tui cóc cần biết. Tui đủ sức lo cho tụi nó thiếu thốn thứ gì, kể cả tình thương.”

      “Còn người mẹ sao?”

      phải mình tui nuôi tụi nó. Còn có Cassie nữa.”

      “À phải.” Ông ta liếc xéo Cody. “Tui phải công nhận ông sống cuộc sống thiệt là – thú vị, nhưng đó là loại môi trường gia đình mà tôi khó lòng chấp thuận cho bọn vô ở.” Ông Baxter ngó Cody bằng vẻ suy đoán. “Theo tôi hiểu ông là con lai.” Cái từ đó qua miệng ông ta nghe giống như từ gớm ghiếc.

      Cody sững người. Thằng cha khốn khiếp này há miệng thốt ra câu rẻ rúng nữa thôi là xé chả tét làm hai. “Nếu phải sao?”

      Vẻ mặt Cody đằng đằng sát khí tới độ ông Baxter cảm thấy xuống nước liền lập tức là thượng sách. “Sao à, đâu có gì, tôi chỉ là nêu ra , chỉ có vậy thôi.”

      “Vậy ông nghe ở cái xó xỉnh nào mà nghĩ Cassie là bồ của tui?” Cody hỏi tới, nhất định bỏ qua vấn đề.

      “Tôi-tôi nghe trong phố người ta đồn vậy,” ông Baxter ấp úng. Cái cổ áo cao nhòng của ông bỗng dưng thấy chật cứng làm ông hoảng hồn phải thọc ngón tay vô để nông ra.

      “Ông phải tình cờ ghé vô quán Longbranch chớ hả, đúng ?”

      luồng đỏ ngàu lan lên cổ ông Baxter. “Ờ... giờ ông nhắc tới tôi mới nhớ hình như có ghé qua.”

      Cody có thời giờ để nhận xét câu đó vì bọn nhảy chân sáo vô phòng. “Ba muốn gặp tụi con hả ba?” con Amy hỏi, nó lén liếc về phía ông Baxter.

      “Ổng có phải là luật sư ở St. Louise hông?” thằng Brady tò mò muốn biết. Do cái tánh trực tiếp hơn chị, nó chả ngần ngại mổ xẻ thẳng vô vấn đề.

      “Đây là ông Baxter,” Cody trả lời, hầu như dằn nổi cơn giận trong giọng . Sao thằng cha sắt đá vô lương tâm này lại có quyền quyết định làm ảnh hưởng cuộc sống của hai đứa bé vô tội mà thèm cân nhắc sống thế nào mới là tốt nhất cho tụi nó?

      “Chào các cháu,” ông Baxter lên tiếng chào. “Gặp các cháu bác mừng lắm. Các cháu sẵn sàng về St. Louise với bác chưa?”

      Amy trao cho Cody ánh mắt van nài. “Tụi con có phải ba?”

      Thằng Brady phản đối quyết liệt hơn chị. “Con hông ! Con hông muốn rời xa ba và Cassie. Vậy còn Cu Đen sao?”

      “Cu Đen?” ông Baxter ngớ người.

      “Là con chó của tụi con,” con Amy , giọng nó thoáng bực bội.

      “Hừm, chó hả, mình chắc chắn thể đem chó lên xe lửa được. được, tuyệt đối được. Con chó phải ở lại đây với b- à, với ông Carter.”

      có Cu Đen chung tụi con đâu hết,” Amy mực giữ ý định. “Tại sao tụi con thể sống với ba?”

      “Ông Carter phải là ba các cháu,” ông Baxter giải thích, ông bắt đầu cảm thấy hết kiên nhẫn. “Các cháu lấy cái ý đó ở đâu ra vậy?”

      “Tụi con nhận ổng làm ba,” thằng Brady cách tự hào. “Tụi con chọn ổng vì tụi con biết ổng là người tốt và cứu tụi con thoát khỏi dượng Julian. Bác có biết , dượng Julian muốn giết tụi con đó.”

      “Cho dù vậy,” Baxter đáp, “nhưng ông Carter có những đức tính mà người ta mong thấy ở người cha.”

      “Ổng có!” thằng Brady phản đối kịch liệt.

      Ông Baxter nhún đôi vai dưới bộ áo sang trọng cứ như quan điểm của thằng Brady chẳng nhằm nhò gì tới quyết định của mình. “Tranh luận với con nít cũng vô dụng. Nếu đồ đạc của các cháu chuẩn bị xong mình ngay lập tức. Bác có vé chuyến xe lửa tối. Mình vẫn còn thời gian để tới đón xe.”

      Cằm con Amy run lên khi nó ngó Cody bằng ánh mắt thê lương. Ánh mắt đó khiến Cody tan nát cả cõi lòng. “Ông suy nghĩ lại sao ông Baxter?” ráng lý. “Bọn nhất định có má. Cassie là người má tuyệt hảo.”

      Ông Baxter nhăn mặt ra chiều ghê tởm. “Tôi cho rằng chỗ này là môi trường sống lành mạnh để nuôi dạy trẻ con. Nhưng cho dù thế nào nữa, quyền quyết định cũng tùy thuộc vào tôi. Tôi chỉ tới đây đưa bọn về St. Louise. Tới đúng thời điểm quan tòa quyết định hoàn cảnh như thế nào mới thích hợp cho tụi nó.”

      “Con muốn vô nhi viện!” con Amy cuống cuồng thét lên. “Ba ơi, ba đừng cho ổng bắt tụi con nha ba!”

      Cody ném cho ông Baxter ánh mắt rùng rợn tới nỗi ông ta cảm thấy bắt buộc phải lên tiếng, “tôi có luật pháp ủng hộ đó nghen. Tôi có thể kêu quận cảnh tới đây nếu ông vẫn chấp nhất. Nhưng vì tụi , tôi đề nghị ông đừng cản tụi nó .”

      Đảo mắt từ Cody sang bọn , ông Baxter bắt đầu phân vân tự hỏi biết mình có làm sai , liệu ả điếm ở Longbranch có láo với mình . Ngay cả ông Willoughby là người được dân trong vùng nể trọng dường như cũng có ấn tượng tốt với Carter và còn gợi ý cho ông trở thành người cha tốt cho bọn . Chính bọn cũng có vẻ hạnh phúc mạnh khỏe và rất thương gã lai này.

      “Tui cũng thích đâu ông Baxter, nhưng tui làm trái luật. Tui từng hy vọng ông là người biết điều, nhưng xem ra cho dù tui có làm thế nào nữa cũng thuyết phục ông bỏ ý định mang bọn .”

      “Phải, hừm,” ông ta hắng giọng, “tôi luôn nghĩ mình là người biết điều. Nhưng luật là luật. Tôi chỉ có thể lập lại, quan tòa quyết định số phận của bọn . Văn phòng tôi chỉ đại diện cho quyền lợi của tụi nó. Nhưng tôi thấy được ông rất thương hai đứa bé. Vậy tôi có thể đề nghị với ông chuyện này ?”

      “Xin ông cứ ,” Cody cách hy vọng. Vào lúc này hoàn toàn tuyệt vọng.

      “Bọn được đưa tới nhi viện ở St. Louise. Viện đó do các dì phước điều hành. Trong vòng tháng tòa tái xét vụ này, và nếu tòa lập ai làm giám hộ tụi nó phải ở lại nhi viện cho tới tuổi trưởng thành. Nếu ông cảm thấy có lý do chính đáng muốn nhận nuôi dưỡng, vậy tôi đề nghị ông ra tòa vào ngày chỉ định giám hộ. Nhưng tôi cảm thấy phải nhắc ông thêm điều này, nếu ông có vợ đương nhiên ông có cơ hội dành quyền nuôi. Và vợ đây theo ý tôi là người tạo ấn tượng tốt với quan tòa. Tôi như vậy chưa?”

      Bởi ông Baxter thấy cái thị tự xưng là vợ Cody mãn nhãn rồi, thành thử nàng điếm đó là vợ của thiệt ông nghĩ cơ hội dành quyền nuôi trẻ còn khó hơn hái sao trời. Con dâm đãng ở Longbranch chả làm được tích gì nên hồn trừ làm điếm. Nhưng Carter thể nào tống vợ này rồi cưới người khác vô nhà trong thời gian ngắn như vậy.

      Tinh thần Cody sa sút. Lời khuyên của ông Baxter làm hiểu ra vụ kiện này cùng đường bí lối tới cỡ nào. Dẫu cho mong muốn bọn ở lại với mình tới chừng nào nữa định mệnh cũng ra tay ngăn cản. “Tui nghĩ ông lắm rồi,” Cody đồng tình. “Trong vấn đề này tui cũng còn đường lựa chọn, thành thử tui phải để cho tụi nó với ông thôi.”

      “Ba ơi, đừng mà ba!” Lời phản đối của bọn rứt đứt trái tim mềm yếu của Cody, trái tim mà cũng biết là mình có cho tới khi gặp con Amy, thằng Brady, và Cassie. Cách đây lấy gì làm lâu vẫn coi mình là tên cao bồi gan lì rày đây mai đó, miễn sao hộ thân kỹ lưỡng là được. từng giết người để tự vệ mà chả thèm nghĩ tới rẻo. từng bị đóng cái mác con lai, và sau khi bị Lisa cự tuyệt nghiệm ra hôn nhân và gia đình chỉ là món đồ xa xỉ dành cho kẻ khác chớ phải bản thân mình.

      qùy xuống, siết hai đứa bé chặt cứng. “Nè tụi con, chuyện này chỉ là tạm thời thôi.” Mặc dầu thực lòng rất muốn như vậy, nhưng tới nỗi ngu tin rằng mình có thể thay đổi quyết định của quan tòa. Nhưng vì bọn thể để tụi nó nghi ngờ là mình vô phương.

      “Tụi con phải sao?” con Amy hỏi. Vì thằng Brady, nó phải can đảm kềm lại những giọt lệ chực trào.

      “Ba tới St. Louise rước tụi con chứ?” thằng Brady hỏi với vẻ hy vọng. Mặc dù sợ phải rời Cody, nhưng vì Amy nó ráng trưng ra gương mặt kiên cường.

      “Ba nhất định tới St. Louise đón tụi con,” Cody hứa. “Tụi con cứ tin ở ba.”

      Phải mà ông Baxter phải là kẻ lạnh lùng, sắt đá chắc có lẽ hình ảnh này làm ông ta mủi lòng. Nhưng nghiệt thay ông ta lại nhấp nhổm muốn . Ông chả vui thú gì khi bị hụt xe lửa và phải qua đêm ở Dodge với hai đứa bé cứ khóc mếu máo. Con của ông, dẫu tuổi thiếu niên, nhưng tụi nó ngoan ngoãn và biết cư xử chứ đâu như tụi này.

      Cảnh chia tay nhói lòng buốt dạ, buồn tới rơi nước mắt nhưng đội ơn thiếu nhẫn nại của ông Baxter nên diễn ra chóng vánh. Vào lúc cỗ xe độc mã khuất bóng đường mắt Cody ươn ướt cách khả nghi. Cả Irene và Cassie đều giấu được lệ.

      Reb buồn dữ lắm vì ảnh có mặt từ biệt bọn ,” Irene lên tiếng, xoắn hai tay vô vạt áo yếm. “Tui mong ảnh về lúc này.”

      “Ổng dành thời giờ qúy báu thăm viếng mấy người bà con mà,” Cody ta thán. “Chắc núp trong cái quán nào húp nước cay rồi.” Ông Reb có mặt ở đây xả giận lên ổng còn đỡ hơn nấm níu cái mất mát của . Irene hiểu Cody cần tìm người trút giận nên binh ông Reb theo thói quen mọi khi.

      “Cody à, vô nhà ,” Cassie hối, hy vọng làm phân tâm đặng quên cơn giận dữ.

      cần em thương hại,” Cody xổ tràng trong lúc xoay gót bỏ về phía bãi quây.

      “Cody, đợi hẵng!” chực dợm bước theo .

      “Đừng , Cassie,” Irene vỗ lên mình Cassie ngăn lại. “Để cẩu . Bây giờ cẩu buồn. Cẩu vừa chạm mặt với tình cảnh mà cẩu thể nào khống chế nên cần bình tĩnh để đối phó với vấn đề.”

      bởi vậy ảnh mới cần em,” Cassie ráng giải thích.

      Irene nhìn bằng ánh mắt thông cảm. “Rồi cẩu tới gặp em thôi, Cassie, nhưng cứ để cẩu tự ý làm. Bây giờ hễ bất cứ chuyện gì gợi lên thương hại tí xíu thôi là làm cho cẩu càng thất vọng hơn.”

      Nhận thấy chị Irene có lý, Cassie dõi theo Cody phóng ngựa ra khỏi sân, ánh mắt ảm đạm. Khi khuất bóng ở đằng xa, thở dài áo não rồi vô trong nhà. Trong bụng than thở, thiếu bóng dáng bọn căn nhà trống vắng kinh khủng. Ngay Cu Đen cũng cảm nhận được nỗi mất mát, nó nằm mọp ở hàng rào nhìn về phía xa xa tru lên não cả ruột.

      -o0o-

      Cassie thức giấc, nhưng biết mình ở trong phòng mình. Gian phòng tối thui. thay áo và ngủ sớm hơn mọi khi, vì đợi Cody về lâu qúa thấy mệt. Rồi thấy , vóc dáng cao to của ra trong ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào.

      “Cody?”

      “Cưng à, cần em.”

      dang tay ra đón bước tới liền tức . “Nãy giờ em đợi về.” giựt giựt áo . “Để em giúp .” Họ cùng nhau cởi quần áo , rồi chui lên giường nằm cạnh .

      “Nếu mất luôn em chịu nổi đâu,” giọng Cody khản đặc. “ xứng với em đâu cưng à. Gã Baxter làm thấy mình như đất bùn vậy. hiểu sao lại phát cưới Holly, cho dầu hề thừa nhận chuyện gì. làm cảm thấy nghi ngờ giá trị của bản thân mình. Nào giờ vẫn coi mình là thằng con hoang ngầu đời, lòng dạ cứng cỏi, cho tới khi em và bọn làm động lòng mà chính cũng ngờ.”

      Cassie mỉm cười trong bóng tối. “Mềm lòng đâu phải là điều tệ hại nhất đời.”

      “Khi em là thằng con lai có cái họ chính thức phải. tạo tiếng tăm cho mình bằng cái tánh bặm trợn, tàn nhẫn. Nhưng luôn biết cũng còn vài đức tính để hồi đầu.”

      “Em thương tấm lòng mềm yếu mà ráng giấu cho kỹ nè. Mà em cũng thương luôn cái tánh cứng cỏi sắt đá và lòng kiêu hãnh tạo ra con người như . Em thấy em chỉ biết thôi.”

      Cody rên lên và kéo lòng mình. “Cưng à, muốn em. Để ôm em và biết em ở bên như vầy.”

      “Em cũng muốn vậy, Cody. Em muốn chung lưng sát cánh với .”

      ngó xuống đăm đăm. Đôi mắt với rèm mi rậm in bóng thẫm làn da trắng hồng coi thiệt mê người, và nhận thấy mình may mắn biết bao. Khi hôn , miệng thiệt dịu dàng ân cần, làm châu thân run lên sung sướng. Khi nụ hôn đê mê, từ tốn của trở nên gấp rút buông mình vào cuồng nhiệt càng lúc càng ngút cao của . Cái ve vuốt của mới nhàng êm ái làm sao trong lúc đưa lên đỉnh cao khoái cảm. Nhưng chẳng mấy chốc mơn trớn như trêu ghẹo nhường chỗ cho cơn đói khát mãnh liệt cuốn họ ra xa theo cơn triều dâng rực rỡ kỳ ảo.

      Sau đó, Cassie nằm yên bên cạnh Cody, môi vẫn còn râm ran khi hồi tưởng những nụ hôn của . Thân thể uể oải nhưng vô cùng thỏa mãn. có chuyện muốn kể cho Cody nhưng lại sợ làm lo. Rốt cuộc hiểu ra những triệu chứng đó nên mới biết mình mang thai con Cody. Nhưng vẫn dằn lòng ra vì sợ càng lún sâu vào tuyệt vọng khi thấy thể kết hôn với . Và giờ có rất nhiều chuyện phải bận râm, rất nhiều vấn đề phải đối phó, nên đâu cần làm tăng thêm gánh nặng.

      biết lúc nào cũng căm hận thấu xương vì bị người đời gọi mình là con hoang, và nhận thấy con của họ mang thân phận y như vậy nếu họ thành hôn trước ngày sanh. Tuy Cassie hiểu biết nhiều về chuyện li dị, nhưng đoán thủ tục thế nào cũng lâu ngày chầy tháng. Nhưng quyết tâm, tuyệt đối tiết lộ. ráng hết sức cho Cody hay chuyện mình mang bầu, được tới đâu hay tới đó, và cầu nguyện cho mọi chuyện suôi chèo mát mái.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 23 (23-1)

      Nỗi nhức nhối trong tim bám theo Cody dai dẳng suốt những ngày hôm sau, cho dù ráng hết sức che giấu. giao cho ông Sandy Blaloch coi sóc việc dựng nhà kho mới và cắt đặt thợ làm những công việc thường lệ trong trại nhằm bảo đảm mọi việc hoạt động trôi chảy trong lúc mình vắng. hứa với bọn là mình sử dụng hết khả năng để thuyết phục quan tòa ban cho mình quyền nuôi dưỡng, nên thể để cho tụi nó thất vọng. nhất định ra tòa để thỉnh cầu xin nhận con nuôi. Và muốn Cassie chung với mình.

      Đây phải là lần đầu Cody mong ông Reb trở về từ chuyến để gánh bớt trách nhiệm điều hành trại giùm mình. Mặc dầu thân thể khiếm khuyết, nhưng vị đại hiệp còn có tay đó chứng tỏ là mình người hữu dụng.

      Cassie cũng thấy đau lòng cho Cody. Khi cầu chung với tới St. Louise, bằng lòng ngay mà chả hề đếm xỉa tới cái việc quan hệ của họ có thể bị những kẻ thấu hiểu tình họ dành cho nhau đem ra lợi dụng. biết mình bị coi là nhân tình nhân ngãi của Cody, nhưng mặc kệ. cần muốn với , như vậy là đủ.

      Khoảng tuần sau ngày tụi lên đường, Cody chuẩn bị vô Dodge mua vé xe lửa tới St. Louise và tới gặp luật sư Willoughby. Bởi ông Baxter xé đơn nhận con nuôi của nên phải làm cái mới trước khi . leo lên yên rồi thấy hai người phi tới trại. Cho tới khi họ vô sân mới nhận ra ông Reb. Cho dầu người đàn ông cao lỏng khỏng với Reb trông quen quen, nhưng Cody nhớ ra gặp ông ta ở đâu. Cody bồn chồn cựa quậy, cố vắt óc moi ra cái tên.

      “Chú về đúng lúc đó nghen,” chào ông Reb vẻ gắt gỏng. “Chú ta bà ở cái miệt nào rồi?”

      Ông Reb nhe răng cười tới mặt mày đỏ lưỡng. “Cody, tui xin lỗi, nhưng tui phải mất nhiều thời gian hơn tui tính mới tìm được mục sư Wescott. Rốt cuộc tui bắt gặp ổng ở thành phố Garden, ổng cũng vui cho mấy vì phải quay về Dodge với tui. Khi tui ép ổng khai ổng toạc móng heo rồi.”

      Mục sư Wescott nhá cho ông Reb tia mắt tóe lửa. “Tôi là người của Chúa, thưa ông, chớ phải là kẻ du côn để mà ra lệnh hay lấy súng đe dọa đâu.” Dứt lời ông ta ưỡn thẳng thân hình khẳng khiu, khinh khỉnh nhìn Cody.

      Hàng mày sậm của Cody nhướng lên. “Chuyện này hết thảy là sao đây chú Reb? Chú phải có lý do đàng hoàng à nghen, tui sắp sửa phải vô trong phố đó.”

      “Hà, đàng hoàng lắm mà Cody, đàng hoàng thấy tía tui luôn,” ông Reb bảo đảm. “Mục sư Wescott là người làm phép hôn phối cho cậu và Holly.”

      Cody đờ người. ra là thiệt. và Holly kết hôn hẳn hòi. Vậy mà hy vọng – hừ, thây kệ , giờ có cũng qúa trễ rồi. “Chú muốn chứng minh cái gì đây chú Reb? Cái người làm phép cưới cho cái hôn lễ tui ghét cay ghét đắng đó là kẻ mà tui suốt đời cóc muốn gặp.”

      “Nhưng cậu đổi ý khi tôi cho cậu biết mục sư Wescott chẳng phải là mục sư gì hết. Ổng chỉ tự xưng là mục nhưng có quyền làm phép hôn phối. Ổng chưa bao giờ được phong chức chính thức.”

      Cody rùng mình toàn thân. Cặp mắt lam của như đóng đinh vô người ông Wescott, ông ta ngọ nguậy cách bứt rứt dưới tia mắt thấu suốt của . “Có phải vậy , ông Wescott?” Cody nghiến giọng hỏi. “Nếu ông biết lễ cưới hợp pháp vậy sao ông còn làm?”

      Ông Wescott trừng mắt nhìn trả cách hậm hực. “ của ông bảo tôi làm vậy chỉ là giỡn chơi thôi, để dạy cho ông bài học đặng cai rượu và điếm về sau. Ổng bảo khi ông tỉnh dậy ổng cho ông hay chỉ là trò đùa. Lúc đó ông say bí tỉ mà ông Carter. Tụi tui hao hơi mới bắt ông ký vô giấy hôn thú nổi.”

      “Tui nghĩ chắc tui chi khẳm cho ông để làm cái lễ cưới bông phèng này chớ gì?”

      “Tiền đó được xài cho công việc của Chúa,” ông Wescott tuyên bố. Gương mặt ông mục sư đanh cứng, mắt ngời sáng với lòng cuồng nhiệt vì đạo. Thấy vậy, Cody hiểu ra người này là kẻ cuồng tín nửa khật khùng nửa tỉnh. Bây giờ mà trừng phạt kẻ khùng như vầy có ích gì. Điều duy nhất Cody bắt buộc ông ta phải làm là ký giấy xác nhận ông ta có giấy phép cử hành lễ cưới. Chi tiết còn lại có ông Willoughby lo.

      “Ông bao giờ ngờ được là ông tác hại như thế nào với cái màn đùa nghịch của ông đâu, ông Wescott, tôi cầu ông phải xác nhận công khai là ông làm bậy với tôi.”

      “Bằng cách nào?”

      “Tụi tui gặp luật sư trong Dodge. Ổng biết phải làm thế nào.” xong quay sang ông Reb. “Tại sao chú cho tôi biết dự định của chú trước khi chú chớ? Tại sao lại đặt ra cái chuyện thăm bà con?”

      “Tui muốn làm cho cậu hy vọng lỡ như tui tìm được ông Wescott.” Ông nhìn thẳng vô mắt Cody. “Nhưng Cody, tui muốn làm chuyện này cho cậu. Cậu cho tui có lại lòng tự tôn nên tui hàm ơn cậu. Nếu nhờ cậu chắc tui đời nhà ma trong cái hẻm đằng sau Longbranch. Cậu và Irene làm cho tui lại thấy cuộc sống đáng để sống.”

      Nhún vai phớt lờ lời tán dương của ông Reb, Cody hỏi, “nguyên nhân nào làm cho chú quyết định tìm ông Wescott trước tiên?”

      là do cậu điều gì đó là tin cậu thiệt tình làm đám cưới. Thành thử tui mới nghĩ Holly và Wayne có thể láo, bọn họ chỉ dựng lên cái chuyện đó thôi. Cách duy nhất để xác định là tìm cái người ký tên giấy hôn thú. Holly giữ tấm giấy đó.”

      “Tui-tui biết làm thế nào để cám ơn chú hết, chú Reb.”

      “Đừng cám ơn tui làm gì, đúng ra tui mới là người nên cám ơn cậu.” Thình lình ông Reb ngó quanh, mặt ông ngớ ra. “Bọn đâu rồi? Tui nhớ hai đứa tiểu đó quá chừng. Tui thấy Cu Đen nằm mọp gần cổng, nhưng nó vẫy đuôi mừng tui.”

      Vẻ mặt Cody trở nên thẫn thờ. “Bọn rồi chú Reb. Cái gã luật sư bảnh toỏng bên St. Louise qua dắt tụi nó cách đây mấy bữa rồi.”

      Mặt ông Reb trắng bệch, “ý cậu là nếu tui về sớm hơn tụi nó vẫn được ở đây sao?”

      “Tui e rằng cho dù là vậy cũng ích gì. Làm gì làm gã Baxter cũng dắt tụi nó về St. Louise. Tụi nó nằm dưới bảo hộ của tòa cho tới khi quan tòa quyết định làm gì với tụi nó. Đơn xin nhận con nuôi của tui bị bác thẳng tay, còn bọn phải vô nhi viện cho tới khi số phận của tụi nó bị định đoạt.”

      “Ui trời, con bà nó, Cody, sao đời bất công vậy nè. Hai đứa thiệt lòng thương cậu. Hạng người nào lại có thể bứt bọn ra khỏi mái nhà yên ấm và những người quan tâm cho tụi nó đây trời?”

      là cái lão luật sư lòng dạ đen thùi lùi đại diện pháp luật chính xác tới mức tàn nhẫn chớ còn ai trồng khoai đất này. nhìn thấu được tương lai mai sau của bọn ra sao hay khía cạnh pháp lý của vụ án này. Và tui rất là nghi Holly đâm thọc với trước. Tui biết cổ lếu láo gì với , nhưng ra đây có sẵn thành kiến trong đầu về tui với Cassie rồi. Tui muốn sâu vào chi tiết nhưng bấy nhiêu đó đủ cho chú biết đối xử với Cassie rất tồi tệ.”

      Ông Reb lắc đầu cách áy náy. “Vậy tui phải làm gì?”

      “Tui hứa với bọn qua St. Louise ra tòa nghe thẩm. Còn chú, ông bạn già, chú cho tui cái tin đáng giá nhất nào giờ. Khi tôi rời Dodge Cassie trở thành vợ tui, đúng ra phải là như vậy nếu vì ba cái chuyện hiểu lầm lãng nhách.”

      “Ít ra sau bao nhiêu chuyện nhiêu khê đây là tin vui,” ông Reb cười hỉ hả. “Vậy chừng nào làm đám cưới?”

      “Làm liền. Ngay sau khi tui cho Cassie hay và vô trong phố.”

      “Chú Reb, chú về rồi hả!” Cassie phóng ra khỏi nhà, còn Irene theo bén gót. Sau khi ôm ông phát, Cassie hỏi, “vị này là ai?”

      “Đây là luật sư chủ trì lễ cưới cho Cody và Holly,” ông Reb trả lời. “Chỉ phải cái ổng phải là mục sư chân . Mối hôn nhân đó hợp pháp đâu Cassie. Lễ cưới đó chỉ là trò xấu hổ.” Suốt trong lúc ông kể ông chỉ để mắt tới mỗi mình Irene, cũng nhìn ông bằng ánh mắt trìu mến.

      “Tôi là người của Chúa,” ông Wescott vẻ căm phẫn. Bị những kẻ này phỉ bảng ông chịu thấu. “Được phong chức hay chả có nghĩa lý gì.”

      “Có lẽ , nhưng ông đích miệng thừa nhận là ông có quyền làm lễ cưới. Sao ông và chú Reb vô bếp ăn chút đỉnh trong lúc tui chuyện với Cassie. Chừng tiếng nữa là mình vô Dodge.”

      Ông Reb sốt sắng tán thành. Ông nóng lòng gặp riêng Irene để cho hay là mình nhớ nhung, thương quá chừng quá đỗi. Khi Cody và Cassie ở St. Louise về thế nào trong trại cũng có thêm đám cưới nữa, nếu Irene chịu ưng ông.

      “Vô trong cưng,” Cody lên tiếng khi mọi người vô khuất trong nhà. “Mình có nhiều chuyện phải làm trước khi mình .” Thay vì dừng chân ở phòng khách vì sợ có người nghe lỏm họ chuyện, Cody dắt lên phòng mình. Khi cánh cửa đóng chặt sau lưng họ, ôm vào lòng. “ có chuyện quan trọng cần hỏi em.”

      Cassie đợi có ý chờ mong, mắt rạng ngời hạnh phúc.

      “Em bằng lòng lấy ?”

      “Ôi, Cody, em bằng lòng mà. Em là em lấy đấy thôi.”

      “Ý phải là sau này mà là bây giờ. Trong ngày hôm nay. muốn em trở thành vợ khi mình sang St. Louise. Khi gã Baxter gọi em là nhân tình của , đau lòng muốn chết.”

      Khi thấy Cassie do dự lâu hơn mong muốn, vội thêm. “Cassie, cầu hôn em vì em, chớ phải vì bọn . Nếu có vợ mà giúp ích cho vụ án, vậy tốt, nhưng học được bài học rồi. Em là người muốn sống chung tới tóc bạc răng long. Nếu mình xin được quyền nuôi Amy và Brady mình tạo dựng gia đình riêng của mình. Trước đây chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, nhưng thích có con của mình. vậy có nghĩa là thương con Amy và thằng Brady ít .”

      “Em hiểu mà Cody, bởi vậy em càng hơn.”

      Xém chút nữa là Cassie buột miệng cho hay mình mang thai. Chắc cũng ngờ là niềm mong ước con cái của sắp sửa đạt thành. Nhưng vẫn kiềm lòng ra, vì muốn tạo cho Cody thêm gánh nặng khi cần giữ tâm trí sáng suốt. Ngoài ra, vì sợ đường trong điều kiện như vậy ảnh hưởng tới cái thai biết đâu bắt ở nhà cũng chừng. Nhưng Cody cần tới , vì vậy nhất định phải ở bên cạnh trong buổi thẩm diễn ra ở tòa án bên St. Louise.

      -o0o-

      Cassie chưa bao giờ thấy Cody đẹp trai tới như vầy khi họ đứng trước mục sư Lester lúc bốn giờ chiều, khi ông ta tuyên bố họ trở thành vợ chồng. Ông Reb và chị Irene làm người chứng hôn. Nhìn vẻ mặt mơ màng của họ là biết còn bao lâu nữa tới phiên họ đứng trước mặt mục sư.

      Cassie khó lòng dời mắt khỏi người chồng cao lớn, da ngăm đen của mình. bận đồ lớn lịch , áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, và mang giày đánh bóng nảy sao. Bộ đồ này mua trong tiệm chỉ có vài phút trước lễ cưới. nghĩ bụng quan tòa chắc chắn có ấn tượng tốt khi Cody xuất trước mặt ông ta trong bộ đồ sang trọng như vầy.

      Ánh mắt xanh dương của Cody ngời lên vẻ hâm mộ và tự hào khi ngắm dâu của mình. thiệt là hình ảnh mỹ miều trong áo đầm bằng vải ba tít mịn màu lam, kiểu tay lỡ, cổ trái tim, thêu những nụ hồng trắng li ti. Cody tự hỏi sao gã cao bồi như mình lại may mắn có được tình của .

      Đám cưới vừa xong là họ đón xe lửa tới St. Louise. Trước lễ cưới, họ tới gặp luật sư Willoughby, kéo luôn ông mục sư Wescott lừng khừng theo. Sau khi ông Wescott ký vô bản khai tuyên thệ chứng thực ông ta có giấy phép để làm phép hôn phối họ để cho ông ta . Ông ta vội vã lên đường, trước khi xổ tràng thề sắp tới đây bao giờ thèm quay lại Dodge. Ông Willoughby thị thực văn bản và chúc Cody và Cassie mọi hanh thông. giờ, với tấm giấy hôn thú chính thức trong tay, cũng như bản khai tuyên thệ của ông Wescott, Cody ấp ủ niềm hy vọng rằng đơn xin con nuôi của mình được tòa chiếu cố.

      -o0o-

      Cassie khỏi cười toe khi Cody mướn phòng trong khách sạn sang nhất trong St. Louise và đăng ký họ là vợ chồng. Hồi đầu quan hệ của họ đầy chông gai làm sao có thể ngờ là họ lại nên vợ nên chồng, nhất là sau mọi chuyện đau lòng và hiểu lầm họ phải hứng chịu vừa qua. Nhưng giờ . ngón tay là chiếc nhẫn của , còn trong túi áo của Cody cất tờ hôn thú của họ.

      Căn phòng rộng rãi thoải mái, nhưng Cassie hầu như có thời gian ngắm nghía trước khi Cody ào vô cửa. muốn tới gặp luật sư Baxter trước lúc văn phòng đóng cửa. Ông Baxter vừa sửa soạn về thấy họ bước vô văn phòng tổ hợp luật sư Baxter Bartholomew và Merriweather. Thư ký nên Cody đẩy cánh cửa bên trong dẫn tới văn phòng riêng của luật sư Baxter.

      “Chào ông Baxter, tui mừng là gặp được ông trước khi ông .”

      Nghe tiếng ông Baxter giựt mình ngước lên, mắt giương to khi thấy Cody và Cassie đứng ở cửa. “À là ông Carter. Ông đến nghe thẩm sao?” Ông ta cứ liếc ra cửa như hăm hở muốn thoát ra ngoài vì giờ làm việc sắp hết.

      “Phải. Tui hứa với bọn trẻ tui tới nghe thẩm,” Cody giải thích. “Buổi thẩm vẫn chưa diễn ra mà đúng ?”

      “Thực tình chưa. Lịch trình là –” ông ta mở cuốn sổ hẹn bàn viết và dò ngày “–còn tuần nữa. Vào mười giờ sáng. Nhưng nếu ông tính tham dự chỉ là phí công thôi. Mang, à, bạn của ông theo –” ông ta liếc xéo Cassie “– có tác dụng tai hại hơn là tốt. Điều này có thể gây ảnh hưởng xấu tới quyết định của quan tòa.”

      Cody chỉ muốn thoi cú vô bản mặt hống hách của gã đàn ông này, nhưng kềm lại. “Tôi cầu ông phải xin lỗi vợ tôi. Lời nhận xét mất thể diện của ông thể nào chấp nhận được.”

      “Vợ của ông? Nhưng–nhưng theo tôi được hiểu đây là nhân tình của ông.”

      “Vậy cho tui hỏi ai láo với ông như vậy?” Cody hỏi, ngoài mặt cố giữ bình tĩnh. “Tui bảo ông Cassie phải là tình nhân của tui khi ông thốt ra cái lời cáo buộc xúc phạm tới cổ kia mà.”

      “Lúc đó tôi-tôi-ông đâu có cổ là vợ ông chớ.”

      “Vậy ông muốn xem hôn thú của tụi tui ?” giọng Cody ràng và lạnh như băng làm ông Baxter cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh. Ông chắc mẻm nếu Cody nổi giận tình thế chắc chẳng hay ho gì.

      cần, cần đâu, tôi tin ông. Tôi thành xin lỗi bà Carter.” Trời ơi, ông tự hỏi mình bị cái gì ám mà tin con rậm rật ở Longbranch là vợ của Carter chớ? Thường ngày ông hành động thận trọng lắm kia mà. Ông chỉ còn nước bào chữa tình như vậy là do mình phải chuyến xe lửa dài mệt mỏi, rồi còn rước hai đứa và trở về cho mau thôi. “Tôi có thể giúp ông bà điều gì?”

      “Thực là có. Tui làm lại đơn xin nhận con nuôi và muốn đệ lên tòa. Và đương nhiên tui và Cassie muốn thăm bọn . Ông có thể sắp xếp cho tụi tui ?”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (23-2)

      “E hèm, chuyện này ngoài khả năng của tôi. Với tư cách là luật sư của mấy đứa bé, về mặt pháp lý tôi thể đại diện ông bà được. Ông phải tìm luật sư khác thôi. Đơn xin của ông phải đưa tới tay quan tòa ngay để được duyệt xét. Còn về chuyện tới viện St. Vincent thăm mấy đứa bé tôi đề nghị là nên. Tụi nó sống yên ổn, ông bà tới thăm làm xáo trộn cuộc sống của tụi nó.”

      Nghe ông ta Cody cứng cả người. hề tin gã Baxter này, chút cũng tin. “Ông Baxter, cho dù ông có sao nữa, Cassie và tui nhất định thăm Amy và Brady. Tụi tui đường xa tới đây phải để nghe ông là tụi tui gây xáo trộn cuộc sống của tụi nó. Nào giờ tụi tui chưa bao giờ làm cho tụi nó buồn bực hết.”

      “Nhưng bây giờ hoàn cảnh khác. Tụi nó bắt đầu cuộc sống mới ở St. Vincent.”

      “Túng thế mới phải vô chớ ai mà thèm,” Cody lầm bầm trong họng. “Ngoài ra, tui chắc chắn là ông thể cản tụi tui tới thăm. cho cùng, tụi nó đâu phải ở tù. Tạm biệt, ông Baxter. Tụi tui gặp ông ở tòa.”

      Cassie cảm nhận được căng thẳng dâng lên trong lòng Cody khi họ rời văn phòng của luật sư Baxter. Chả lẽ họ bao giờ gặp chuyện gì như ý hết sao?

      “Mẹ bà cái đồ hống hách ma tha qủy bắt,” Cody làu bàu rủa xả. “Nếu bộ dạng thảm hại tới vậy bợp cho cú rồi.”

      “Làm vậy cũng đâu giải quyết được vấn đề,” Cassie an ủi. “Em nghĩ chắc các dì phước ở nhi viện nỡ từ chối mình thăm bọn đâu. Vị quan tòa nào sáng suốt cũng thấy ngay là tụi nó ở với mình tốt hơn mà. tính làm sao về chuyện luật sư?”

      “Phải tìm người. Mà phải gấp mới được.”

      “Nghĩ tới ai chưa?”

      “Có. Lúc ở St. Louise biết có luật sư trẻ nhiệt tình vừa mới ra trường luật. gặp ổng khi ổng xe hãng Butterfield vô phố. Lúc đó làm bảo kê và coi như cũng có quen biết. Ổng tên là Parker Granger. Nếu ổng vẫn còn ở chỗ cũ văn phòng ổng gần đây thôi, trong khu phố mắc lắm. Văn phòng của ổng có thể sang bằng văn phòng gã Baxter nhưng dám cá ổng nhận vụ án của mình.”

      Họ thấy ông Parker Granger vẫn có mặt trong văn phòng, mái đầu tóc sẫm rậm rạp, bù xù cúi xuống cuốn sách luật dầy cộm. Ông nhìn họ qua cặp mắt nâu thông minh và mời họ ngồi.

      “Tụi tui cứ lo là ông dọn ,” Cody lên tiếng. “Tui là Cody Carter. Cách đây lâu chúng ta gặp nhau khi ông đón xe hãng Butterfield St. Louise. Dạo đó tui làm bảo kê. Còn đây là vợ tui, Cassie.”

      Khuôn mặt xương xương của ông Granger sáng lên, nụ cười thân thiện của ông cho Cody biết ổng thiệt nhận ra mình. “Tôi nhớ dịp đó mà ông Carter, qủa thiệt như vậy. Rất vui gặp lại ông và bà vợ đẹp của ông. Tôi có thể giúp gì cho các vị đây?”

      Cody hắng giọng, bóp chặt tay Cassie rồi , “tụi tui cần giúp đỡ của ông.” Mặc dầu nhìn vẻ xập xệ của văn phòng biết ông Granger chỉ nhận được mẩu trong lãnh vực kinh doanh pháp lý trong vùng, nhưng cảm thấy thoải mái với người thanh niên trẻ nồng hậu này. phần cũng vì họ trạc tuổi và Cody cảm thấy ông ta thông cảm với trường hợp của mình.

      “Sao ông kể cho tôi biết hết ngọn ngành ?” ông Granger gợi ý. xong ông ngồi xuống ghế, hai bàn tay ông ta chụm thành mũi nhọn trong trạng thái suy tư và gật đầu ra hiệu cho Cody bắt đầu.

      Cody bắt đầu kể từ hồi đầu, bỏ sót chi tiết nào. Mắt ông Granger mở to khi Cody cho hay tới Dodge đèo thêm hai đứa bé lạ hoắc lạ huơ và chẳng bao lâu sau lại rước thêm bợm nhậu cụt tay và con chó lai sắp chết đói nhập đoàn. Nhưng ông Granger chỉ gật mái đầu bờm xờm và đợi nghe chi tiết lôi cuốn tiếp theo. Cody kể gần ba chục phút. Khi kể xong khản cả tiếng, nhưng chiếm được ủng hộ cũng như ngưỡng mộ của ông Granger.

      “Tôi rất hân hạnh đại diện ông tòa, ông Carter. Những việc ông làm cho mấy đứa bé đáng thương đó vượt xa trách nhiệm bình thường. Tôi thấy được là ông rất thương chúng nó.”

      Cody cười ngượng nghịu. “Tụi nó thiệt tình làm tui kịp trở tay. Tui có khi nào nghĩ tới con nít đâu cho tới khi gặp tụi nó đó chớ. Nhưng giờ tui sẵn sàng nhận nuôi hai đứa , rồi hổng chừng còn sanh thêm vài đứa nữa.” vừa vừa lắc đầu như ráng ứng phó với bước ngoặt lạ lùng trong đời mình.

      “Cody là người cha tốt,” Cassie cảm thấy có bổn phận phải giúp vô.

      “Thôi, đừng qúa sớm làm gì,” Cody bỗng trở nên nghiêm trang. “Ông Granger, ông thấy tui có cơ hội ?”

      “Ông có nhiều cơ hội lắm, ông Carter, nhưng chúng ta phải hành động cho nhanh. Nếu chúng ta muốn tòa duyệt đơn của ông tôi phải đệ lên ngay. Tôi chỉ hy vọng mình gặp được vị quan tòa chịu thông cảm. Vấn đề này là việc tư nên buổi thẩm có lẽ diễn ra trong văn phòng riêng của quan tòa. Ông bà ở đâu? Tôi liên lạc với ông bà ngay sau khi lo xong mọi chi tiết. Còn lúc này tôi thấy có lý do nào mà ông bà thể thăm bọn hết. Nếu ông bà gặp vấn đề cứ cho tôi biết, tôi xin lệnh của tòa.”

      Cody cho ông Granger biết tên khách sạn và trao cho ông tờ đơn do luật sư Willoughby thảo, rồi bắt tay ông luật sư. “Tụi tui đợi ông ở tòa nha ông Granger.”

      “Ông Carter, tôi có thể đề nghị với ông chuyện ?”

      “Xin gọi tui là Cody thôi.”

      “Được rồi, Cody. Tôi nghĩ tốt nhất chị nên đợi đến mai hãy thăm mấy đứa bé. Giờ khá trễ rồi nên các dì phước có thể cho hai người tới thăm. Hãy ăn tối và ngủ cho ngon hẵng. Trông hai người đều mệt lắm rồi.”

      Lời khuyên của ông Granger qủa thiệt chí lý. Cody và Cassie ăn tối trong khách sạn và về nghỉ ngay sau đó. Trong gian riêng tư, Cassie chui gọn vô lòng Cody. Đây là đêm đầu tiên họ ở bên nhau như vợ chồng, nên Cassie nâng niu cái cảm giác đặc biệt làm vợ Cody mang lại cho mình. Tuy tâm tình là vậy, nhưng khi hai người sáp lại gần nhau khói lửa dục vọng bùng lên nghi ngút. Tâm trạng của Cody đòi giải tỏa gấp rút, gần như có thời gian cho cởi áo sống trước khi ấn xuống giường dành dân chiếm đất. Nhưng Cassie cũng cần thời gian chuẩn bị, địa đạo đủ trơn ướt đón quân nhập thành.

      Cody tiến quân thần tốc, gọi tên hết lần này tới lần khác. đưa đẩy ngừng, giựt phăng hết chỗ áo sống còn lại người khi đưa cả hai đến cực đỉnh sinh thú.

      gục xuống bên giường của mình, vừa thở hào hển vừa kéo theo. “Xin lỗi cưng. muốn ra nhanh tới như vậy. Cho phút để lấy hơi rồi lần tới cam đoan khá hơn.”

      đừng lo mà Cody. Em sẵn sàng cho rồi.”

      “Con bà nó, chỉ là thất vọng hết sức. Cho dầu ông Granger có vẻ lạc quan, nhưng thấy tự tin chút nào. Những lúc bị áp lực lại cần em hơn hết.” trao cho nụ cười ngỏ ý xin lỗi.

      Chống cùi nhổm dậy, Cassie cúi xuống và hôn đánh chụt vô môi . “Vậy nghỉ đủ chưa?” Mắt long lanh tinh quái.

      “Cưng nè, có em trong lòng đâu cần nghỉ nhiều làm gì.”

      -o0o-

      Sáng hôm sau, sau khi ăn điểm tâm no nê Cody mướn xe lái tới viện mồ côi St. Vincent. Cỗ xe dừng bánh trước tòa nhà ba tầng đồ sộ, trông khắc khổ. Nhìn bức tường đá xám bên ngoài là thấy cuộc sống bên trong coi bộ thoải mái. Cửa sổ hẹp, gắn màn, còn các ô cửa kính mắt cáo dơ bẩn toát ra vẻ hoang vắng ảm đạm. Tim Cassie đập thình thịch khi và Cody leo lên bậc thang đá và dừng trước cánh cổng. Cody ngập ngừng cười với khi giơ tay cầm khoen gõ cửa bằng đồng.

      hồi sau cửa mới mở, người ra mở cửa là phụ nữ sắc mặt nghiêm nghị, mặc bộ áo chùng xám tiệp với màu tường bên ngoài tòa nhà. Bà ta ngó họ chăm chú bằng cặp mắt cận thị. “Tôi có thể giúp gì cho các vị?”

      “Tụi tui tới thăm hai em Amy và Brady Trenton. Tụi tui là ông bà Cody Carter.”

      “Các vị phải có phép của mẹ bề mới thăm được,” dì phước trả lời. Mặc dầu thái độ của bà ta hẳn là thân thiện, nhưng kiểu tiếp đón như vậy còn khuya mới gọi là nồng hậu.

      “Tụi tui từ xa tới thăm bọn ,” Cody đáp, nhất định để cho bà ta áp đảo.

      “Tôi đưa các vị gặp mẹ bề . Làm ơn theo tôi vào văn phòng của bà.” Dứt lời bà ta đột ngột xoay người quày qủa bỏ , chuỗi tràng hạt của bà ta lắc qua lắc lại váy phát ra tiếng lanh canh theo từng nhịp bước.

      Phòng ốc yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy thanh cây kim rơi xuống đất, chẳng thấy bóng dáng đứa trẻ nào. Cassie thầm hỏi làm sao những đứa bé hiếu động có thể sống nổi trong bầu khí u ám như vầy, thấy đau lòng cho mấy đứa bé nhà phải sống trong bốn bức tường buồn thảm này. Ừm, có lẽ tụi nó được ăn uống no đủ, ăn bận tươm tất, tinh thần lành mạnh, nhưng còn tình thương sao? tới cuối hành lang dài dì phước đưa họ vô gian phòng bên ngoài văn phòng của viện trưởng và bảo đợi ở đó rồi bà vô phòng trong. Vài phút sau bà trở ra, gương mặt vẫn lạnh lùng vô cảm. Bộ trong chỗ này có người nào cười hết sao?

      “Bây giờ mẹ bề tiếp các vị.”

      Viện trưởng vóc dáng thấp và đậm người, đeo mục kỉnh vành xề xệ sóng mũi dài. Bà nhìn qua tròng kính dò xét hai người khách. Gương mặt hòa nhã của bà thoáng hiếu kỳ. “Các vị muốn gặp hai em Amy và Brady phải ? Dì Michael có các vị là ông bà Carter. Tôi đoán ông bà là ông bà Carter mà hai em nhắc tới.”

      “Tụi tui là Cody và Cassie thưa dì, à, thưa mẹ bề ,” Cody giới thiệu. “Tụi tui từ xa tới thăm hai đứa bé. Tụi nó ra sao rồi?”

      Sơ viện trưởng nhíu mày. “Chúng nó đều mạnh khỏe,” bà lên tiếng đáp nhưng tiết lộ điều Cody muốn biết. “Thế chúng nó thường trầm lặng, ít sao?”

      “Trầm lặng!” Cassie há miệng ngạc nhiên. “Ít ! Thiệt tình nghe đâu có giống tánh Amy và Brady. Vậy các vị làm cái gì với tụi nó rồi?”

      “Bà Carter, tôi bảo đảm với bà. Chúng tôi hề làm cái gì với bọn trẻ hết,” lời của bà có vẻ bực bội. “Mục đích của chúng tôi là dạy dỗ bọn trẻ nên người, đương nhiên là có giúp đỡ của Chúa. Chúng tôi cầu trẻ em biết vâng lời và lễ phép, khuyến khích lòng kính sợ lành mạnh để biết lánh xa dịp tội và các chước cám dỗ.”

      Cody bắt đầu sốt ruột. “Thưa mẹ bề , điều đó hoàn toàn tốt lành, nhưng bây giờ tụi tui có thể gặp bọn ?”

      Sơ viện trưởng chăm chú nhìn họ hồi rồi , “tôi nghĩ việc đó cũng hại gì. Xin ông bà cứ ở đây, tôi chuẩn bị cho chúng nó ra gặp ông bà.”

      Cassie và Cody trao đổi ánh mắt lo lắng với nhau khi dì phước thân hình nặng nề hối hả ra ngoài. “ có nghĩ bọn đổi tánh ?” Cassie thắt thỏm lo sợ. “Tụi nó mới ở đây thời gian ngắn thôi mà, đâu lấy gì làm lâu mà bị ảnh hưởng.”

      “Ở đây cho dầu là ngày là dài dằng dặc rồi,” Cody lẩm bẩm. đau lòng khi nghĩ tới hai đứa bé linh hoạt như con Amy và thằng Brady mà phải sống đè nén trong khí buồn tẻ như vầy.

      Thình lình cánh cửa mở ra, con Amy và thằng Brady xuất ở ngưỡng cửa. Tụi nó ngó Cody cách lơ đãng, ánh mắt tụi nó thẫn thờ, sắc mặt thể chút cảm xúc nào. Mẹ bề đứng sau lưng hai đứa. Bà đẩy tụi nó vô trong rồi lui lại và tay khép cửa.

      Cody đứng lóng ngóng đợi bọn cái gì cũng được. Khi thấy tụi nó vẫn im lìm, hắng giọng rồi , “ba hứa với tụi con ba tới, giờ ba tới rồi nè.”

      “Chào chú Cody,” con Amy vẻ đờ đẫn.

      Cassie thốt lên ngao ngán trong khi đó Cody nuốt nghẹn và ráng gợi chuyện lần nữa. “Gặp ba tụi con mừng sao?”

      Thằng Brady bước tới bước, vẻ mặt gây hấn. “Chú để cho người ta bắt tụi con . Mẹ bề tụi con phải ở đây cho tới mười tám tuổi. Chú Cody, tại sao chú tới làm chi?”

      Trời ơi ngó xuống mà coi, Cody nghĩ bụng, tình cảnh này còn tệ hơn hình dung. Bọn trẻ chưa khi nào gọi là chú Cody hết trơn. Nào giờ tụi nó đều coi là ba nên quen như vậy rồi. “Brady nè, ba đâu có để người ta bắt tụi con , lúc đó ba có đường lựa chọn mà. Nhưng bây giờ ba tới đây để giải quyết vấn đề đặng mình bao giờ phải sống xa nhau nữa.”

      Gương mặt xanh xao hốc hác của con Amy ánh lên tia hy vọng. Cassie nghĩ trong đầu con bé nhìn giống như bị thiếu ăn. “Thiệt ?”

      “Ba của tụi con bao giờ để cho tụi con phải sống ở đây hết,” Cassie đáp.

      “Chú Cody hông phải là ba tụi con,” thằng Brady trông hờn dỗi. “Mẹ bề biểu ba tụi con chết rồi. với chú tới đây làm gì vậy? Tại sao dì Holly hông với ổng?”

      “Giờ là vợ của ba Cody rồi,” Cassie cắt nghĩa. “Chúng tôi muốn đưa các con về sống ở trại.” Cassie rầu rĩ thầm hỏi tại sao trong thời gian ngắn mà bọn trẻ lại trở thành cay đắng tới như vậy? Tim dường như vỡ vụn khi thấy tụi nó ra nông nỗi này. “Dì Holly rồi. Dỉ bao giờ quấy rầy các con nữa đâu.”

      Lời dỗ dành của Cassie làm Amy cười mím mím. “Con nghĩ chú Cody muốn tụi con gọi chú là ba đâu.”

      “Ba nghe riết thành thử thấy khoái luôn rồi” Cody nhún vai cười hề hề.

      “Chú muốn dắt tụi con về hả?”

      “Muốn qúa trời qúa đất luôn. Cassie và ba đều muốn đưa tụi con về nhà ở với chúng tôi.”

      Thằng Brady bắt đầu hăng hái. “Cu Đen nó làm sao rồi? Tụi con hông được phép nuôi thú nuôi trong St. Vincent. Ở đây cũng chả có bò hay ngựa gì hết.”

      “Cu Đen khỏe ru mà,” Cassie đáp, “chỉ là nó nhớ tụi con thôi.”

      “Tụi con cũng nhớ nó nữa,” Brady thở dài buồn hiu. Nó ngó sang Cody cách e dè. “Chú Cody, chú có thiệt muốn dắt tụi con về hông?”

      Cody rên lên áo não, tự hỏi mình làm sao có thể lấy lại lòng tin của tụi nó đây trời. Tụi nó dường như biến thành qúa đỗi nghi kị. “Nhiều lắm, tụi con tưởng tượng nổi đâu.”

      Vừa lúc đó cửa mở và mẹ bề ùa vào. “ tới giờ rồi các con, các con phải vô lớp rồi.”

      Cánh môi dưới của con bé Amy run lên. “Tụi con có còn gặp lại và ba nữa ?”

      Cassie và ba ra tòa nghe thẩm. Nè Amy, con cứ tin ở ba. Ba mướn luật sư thay mặt ba làm việc rồi.” Rồi qùy thụp xuống và siết hai đứa bé thiệt chặt. Cassie cũng làm giống y. Tim tan nát thấy mặt bọn xụ xuống khi mẹ bề hối tụi nó ra cửa.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 24

      Sáng hôm sau hầu như mọi chỗ ngồi trong phòng riêng của quan tòa đều có người ngồi trong buổi nghe thẩm. Cassie ngồi kế bên Cody, nắm tay và mỉm cười khích lệ. Luật sư của họ, ông Park Granger có mặt cũng như ông Denton Baxter, luật sư đại diện hai đứa bé. Quan tòa Fedders là người chủ thẩm vụ án, dường như điều này làm ông Granger hài lòng. Vị quan tòa này là người cầm cân nảy mực nghiêm khắc nhưng công bằng, các phán xét của ông được đưa ra dựa vào lòng trắc và trí tuệ sáng suốt.

      Quan tòa ngồi sau bàn viết nghiên cứu tài liệu trước mặt. Thỉnh thoảng ông ngẩng đầu nhìn Cody dưới cặp lông mày chổi xể bạc trắng. Sau hồi yên lặng đầy căng thẳng, quan tòa hắng giọng , “giờ đây tôi tin tôi lưu ý kỹ lưỡng tới tất cả mọi việc. Tôi xem xét vụ án này suốt tuần nay và thể tin nổi là giám hộ của hai đứa bé nhà họ Trenton mưu sát hại chúng. Kẻ này là tội phạm cực kỳ xấu xa, nếu đứng trước mặt tôi ngày hôm nay tôi ngần ngại trừng phạt theo luật. Nhưng Thiên Chúa rất sáng suốt, ngài thấy cần phải loại bỏ ra khỏi thế gian này, nên bây giờ chúng ta phải cân nhắc đến những đứa trẻ do giám hộ và mọi điều tốt nhất cho chúng.

      “Trước mặt tôi đây là đơn xin nhận con nuôi do luật sư Granger đệ trình, đại diện cho hai thân chủ là ông bà Cody và Cassie Carter.” Ông ngưng tiếng, nhìn về phía Cody và Cassie với hứng thú rệt. “Tôi thấy mọi tình tiết của vụ án này lý thú, và trước khi tôi đưa ra quyết định sau cùng tôi có vài câu hỏi dành cho ông Carter.”

      Cody trở nên vô cùng chăm chú, siết tay Cassie đau điếng khiến phải cắn môi để khỏi bật kêu lên.

      “Ông có nhận thức rằng những đứa bé họ Trenton rất giàu ông Carter?”

      “Vâng, thưa ngài,” Cody đáp, “gần đây tôi biết, nhưng hồi đầu tui hề biết tụi nó là ai, vì tụi nó muốn tiết lộ bất cứ chuyện gì về bản thân tụi nó hết.”

      “Tôi thấy khá lạ lùng rằng chàng cao bồi độc thân, chính bản thân mình cũng tự thừa nhận là kẻ lưu lạc khắp nơi và có tinh thần trách nhiệm, nhưng lại đối xử tốt với hai đứa bé vô gia cư mà hề nghĩ tới việc được tưởng thưởng hay là đền bù.”

      “Khi tui cứu tụi nó khỏi bị xe cán tôi cứ nghĩ bao giờ gặp lại tụi nó nữa. Sau khi tui cứu tụi nó lần thứ hai tui cho rằng đó chỉ là chuyện ngẫu nhiên và quên phứt tụi nó, vì tui phải rời khỏi thành phố liền lập tức. Tới chừng gặp tụi nó xe lửa và còn mạo nhận là con tui tui xửng vửng. Tui thú thiệt hồi đầu tui hề thích tụi nó xông vào cuộc sống của tui, nhưng lúc tui mang tụi nó về nông trại tui cảm thấy như vậy nữa và bắt đầu quen thuộc với tụi nó.”

      Quan tòa Fedders lại liếc xuống giấy tờ bày khắp bàn viết rồi , “theo như lời ông Granger bọn trẻ kêu ông bằng ba.”

      Gương mặt căng thẳng của Cody giãn thành nụ cười ngượng nghịu. “Tụi nó kêu tui bằng ba ngay từ lúc đầu. Hình như kêu vậy làm cho tụi nó thấy vui, vì vậy tui cũng bắt tụi nó kêu khác .”

      “Hừm, à phải, tôi hiểu là cho tới khi gặp bọn trẻ ông ít có quan hệ với trẻ .”

      “Dạ đúng thưa ngài, nhưng được cái tui làm quen nhanh. Cassie giúp tui hiểu biết hơn.”

      “À phải, là vợ của ông.” Ông liếc sang Cassie. “Ông Baxter kể cho tôi biết câu chuyện khá lộn xộn về hôn nhân của các vị. Ông có cho là hôn nhân của ông là kiểu hôn nhân thực dụng ? Có lẽ là vì dành quyền nuôi dưỡng bọn chăng?”

      “Tuyệt đối phải vậy!” Cody phản đối cách phẫn nộ. “Tui thành hôn với Cassie vì tui cổ.” Khi quay sang âu yếm cười với Cassie chẳng còn ai trong phòng dám hồ nghi tình của dành cho vợ mình.

      “Tôi nghĩ tôi còn điều gì để hỏi nữa, ông Carter, có lẽ ngoại trừ chuyện để cho tâm trí tôi hoàn toàn thanh thản.” Cody nín thở chờ ông ta lên tiếng, phân vân hiểu liệu quan tòa có hỏi về thân thế con lai của mình . Nhưng ổng hỏi. Câu hỏi của ổng đơn giản hơn nhiều, nhưng trả lời cho thấu tình đạt lý khó dàn trời mây. “Điều gì khiến ông cho rằng ông thích hợp làm cha của bọn ?”

      Trán Cody đổ mồ hôi hột. Cả loạt câu xuất trong trí nhưng chả có câu nào dường như thích đáng. những Cody muốn gây ấn tượng tốt trong mắt quan tòa mà còn muốn thực lòng. hầu như có tí kinh nghiệm nào với trẻ con, mà cũng chẳng có cuộc sống gương mẫu. chỉ là gã lai, đứa con ngoài giá thú của trại chủ giàu có; từng sống cuộc đời bạt mạng ăn xổi ở , suốt trong những tháng ngày đó lại còn tậu thêm cái tiếng tăm chướng tai gai mắt. Ngoài ra còn chửi thề văng mạng. Xét về mặt tốt thiệt tình thương tụi cưới người phụ nữ tuyệt vời cũng thương bọn y như mình. Nếu như vậy còn chưa đủ còn có thể tạo dựng gia đình mà bọn được trưởng thành trong bầu khí tự do lành mạnh.

      Sau khi cân nhắc hết mọi điểm lợi và hại, Cody vô tình đưa ra câu trả lời duy nhất có lẽ làm xiêu lòng quan tòa. “Tui biết tui là người cha thích hợp cho bọn vì ngoài tui ra còn ai khác, tất nhiên trừ ra Cassie vì cổ cũng thương tụi nó y như tui. Sống ở nông trại tụi nó có đủ mọi thứ tụi nó muốn. Và có ngày tui cho tụi nó thêm em trai, em .”

      “Ông hay lắm, ông Carter.” Quan tòa Fedders gật đầu. “Giờ tôi chuyện với bọn trẻ. Ông Baxter, làm ơn đưa thân chủ của ông vào.”

      Ông Baxter đứng dậy ra phòng ngoài rồi trở lại ngay với bọn . Tụi nó nhảy vô phòng, thấy Cody hai đứa nhào tới ôm .

      “Ba! Cassie!” con Amy kêu lên mừng rỡ. “Hai người thiệt tới rồi. Con biểu Brady là ba và tới mà. Bây giờ mình về nhà được ?”

      Quan tòa nén cười. “Các cháu, các cháu à, làm ơn ngồi xuống hẵng, buổi thẩm vẫn chưa kết thúc đâu.”

      Con Amy đến ngồi cạnh Cassie, còn thằng Brady muốn tỏ cho Cody thấy là nó hối hận vì hành vi của nó trong lần gặp vừa rồi nên leo lên đùi . Cody vòng tay ôm nó, thấy vậy quan tòa Fedders cũng chẳng bắt nó phải ngồi làm gì.

      “Này, Amy, bác muốn nghe chính miệng cháu , tại sao cháu lại muốn sống với ông bà Carter? Cháu lớn đủ để biết ông Carter phải là cha của cháu đúng nào?”

      Con Amy ngó ông tòa cứ như ổng bị quẫn trí. “Dĩ nhiên cháu biết ông Carter phải là ba ruột của tụi cháu, nhưng cháu và Brady nhận ổng làm ba vì tụi cháu biết ổng là người tốt và chăm sóc cho tụi cháu.”

      “Tại làm sao cháu lại kết luận như vậy?” quan tòa thắc mắc. “Cháu hình như đâu có quen ổng nhiều.”

      “Ổng cứu tụi cháu thoát khỏi dượng Julian và cho tụi cháu nuôi Cu Đen nữa. Ổng còn cứu bác Reb và đuổi hai người tính giết tụi cháu. Ngoài ra –” Nó lỏn lẻn liếc sang Cody “– tụi cháu thiệt lòng cảm thấy như vậy.”

      “Rồi Cu Đen và bác Reb là ai đây?”

      “Cu Đen là con chó trắng mà ba cứu, còn bác Reb là cái ông cụt tay mà ba phát bị say và bị thương trong con hẻm đằng sau quán rượu. Nhưng bây giờ bác Reb hết say rồi. Ba mang cả bác Reb và Cu Đen về nhà chữa cho lành đó.”

      Ông tòa giương to mắt, cố hiểu cho thấu lời của con Amy. “Con chó trắng gọi là Cu Đen và bợm nhậu tên Reb. Cho tới giờ, sau hết ngần ấy thứ bác nghe hay đọc được về vụ án này những điều cháu làm bác có phần thắc mắc.”

      “Tụi cháu hông được nuôi chó trong St. Vincent,” thằng Brady xướng lên, dành đất diễn của con Amy.

      “Cháu thích ở trong St. Vincent sao Brady?” quan tòa hỏi cách hòa nhã.

      “Cháu nghĩ ở trỏng cũng được, nhưng chỗ đó hông phải là nhà. Ở đằng đó hông có Cu Đen. Bác có biết là bác Reb dạy cháu cưỡi ngựa hông? Mẹ bề biểu tụi cháu hông có ba ruột. Cháu với bả là tụi cháu biết ba ruột tụi cháu chết rồi, nhưng nếu tụi cháu hông có ba má ruột tụi cháu muốn chú Cody và Cassie làm ba má tụi cháu.”

      “Thưa quan tòa, cho phép tôi đại diện thân chủ của tôi nêu ý kiến.” Ông Baxter xen vào cách trơ trẽn, nóng ruột dành .

      “Ông cứ , ông Baxter.”

      “Xin ngài hãy nhớ cho, những đứa trẻ này hãy còn dễ bị ảnh hưởng vì tụi nó sống với ông Carter nhiều tuần rồi. Tôi chắc chắn ổng ảnh hưởng lối suy nghĩ của tụi nó. Nhưng chúng ta hãy xét đến việc ông Carter phải là nhân tuyển xứng đáng để đảm trách vai trò người cha. Như ngài biết , ổng có dòng máu lai, là đứa con tư sinh của phụ nữ Cheyenne chính gốc từng sống với cha của ông Carter.”

      Cho tới lúc đó Cassie vẫn giữ im lặng đợi Cody trả lời câu hỏi của ông tòa. Nhưng sau khi nghe những lời lẽ của ông Baxter thể nào nhịn được nữa. “Thưa ngài, ngài có thể cho phép tôi trả lời vu cáo của ông Baxter ?”

      “À được chứ, bà Carter, xin thứ lỗi cho tôi để ý đến bà. Tôi rất muốn nghe bà trình bày.”

      “Chồng tôi là người cao thượng nhất mà tôi từng biết. Thân phận rủi ro bất hạnh của ảnh đáng bị đem ra mổ xẻ. Ảnh là người có lòng tự hào, có tinh thần trách nhiệm cao đối với gia đình và chính trực. Ảnh hết sức chu toàn bổn phận đối với bọn trẻ, mà ảnh có dịp chứng tỏ khả năng mình rất nhiều lần. Còn về phần tôi, tôi chuẩn bị tinh thần làm người mẹ tốt đối với tụi nó cũng như đứa con sắp chào đời.”

      “Gì chớ!” Câu này phát ra từ miệng Cody, ngây người ngó chằm chằm. “Em cái quái gì vậy nè?”

      Cassie cười điềm tĩnh, “em định riêng với nhưng rồi lại nghĩ đây đúng là thời điểm để ra.”

      “Bà Carter, chúc mừng đứa con sắp chào đời của bà,” ông tòa lên tiếng chúc tụng nhưng cố giữ vẻ mặt nghiêm trang. “Lòng trung thành của bà đối với chồng bà rất đáng khen.”

      “Cám ơn quan tòa. Tôi rất vui trước viễn ảnh làm mẹ và cho Amy cùng Brady thêm em trai hay em . Tôi Cody và lấy làm hãnh diện về con người của ảnh. Chúng tôi tạo dựng mái ấm thực . Con cái trưởng thành lành mạnh trong khí gia đình thương mà Cody và tôi đem lại cho chúng nó.”

      “Được rồi, tôi nghĩ tôi nghe đầy đủ rồi. Mời các vị ra đợi ở phòng ngoài và tôi có phán quyết. Chấp hành viên mời các vị khi tôi sẵn sàng tuyên án.”

      Khi mọi người kéo hết ra văn phòng bên ngoài, Cody lên tiếng, “nè Cassie, muốn biết thực. Có phải em mang thai hay phải?” Ông Parker Granger dắt tụi qua ngồi chỗ khác để Cody và Cassie riêng với nhau.

      “Bẩy tháng nữa là mình có em bé,” Cassie hớn hở tuyên bố. “Trước đó em muốn cho hay nhưng em muốn dồn thêm trách nhiệm cho . có nhiều chuyện phải lo rồi còn gì.”

      chỉ muốn vặn cái cổ đẹp của em thôi hà,” Cody vừa vừa trao cho ánh mắt âu yếm trái ngược với giọng điệu bực bội. “Nếu biết em có mang đâu có dắt em chung.”

      “Cái đó là thêm lý do mà em tiết lộ với ,” Cassie thú nhận. “Em muốn ở bên mà. Nào, mình ra ngồi với bọn . Tụi nó nhìn bơ vơ chưa kìa.”

      Tay trong tay họ tiến về chỗ ông Granger và hai đứa bé. “ nghĩ cơ hội của tụi tui như thế nào?”

      “Tốt lắm,” ông Granger nhận xét và xoa đầu tụi cách trìu mến. “Hai đứa bé này là nhân chứng xuất sắc cho rồi. Thậm chí ông Baxter hình như cũng cảm động, bởi vì ổng chỉ phản đối chút đỉnh ngoài những câu vào lúc cuối buổi thẩm.”

      Thằng Brady cứ nhìn Cassie chăm bẳm, cặp mắt nâu của nó lên vẻ rối rắm. “Tụi con có cần phải chờ lâu mới có em trai hay em hông?”

      “Dĩ nhiên rồi, đồ khờ,” con Amy rầy thằng em, nó làm ra vẻ ta đây. “Bộ em biết em bé cần có thời gian mới lớn lên được sao?”

      Thằng Brady ngó Cassie với ánh mắt lo ngại. “Nếu nó bự qúa làm sao chui ra?”

      Cody rên lên ngán ngẩm.

      “Trời đất ơi,” Cassie há hốc, mắt giương thiệt to. Làm mẹ hai đứa bé hay tò mò như vầy mệt cầm canh chớ chẳng chơi. Dầu vậy nhưng cũng là chuyện rất tuyệt vời.

      Chấp hành viên mở cánh cửa thông vô văn phòng bên trong của quan tòa cứu họ khỏi phải trả lời thằng Brady. Ông ta hối họ vào trong.

      “Tôi có quyết định,” quan tòa Fedders cất giọng khi mọi người an tọa. “Sau khi nghe lời chứng của mọi người liên hệ trong việc nhận nuôi con nuôi do luật sư đại diện ông bà Carter đệ trình, tôi nhận thấy hai đứa bé họ Trenton lựa chọn trước cả tôi. Chúng nó đích miệng thừa nhận hoàn toàn tự nguyện nhận ông Carter làm cha, và cho dù gặp bao nhiêu trắc trở ông Carter đem lòng thương chúng nó cũng giống như chúng nó thương ổng và vợ ổng. Nếu tôi bắt chúng nó rời khỏi mái gia đình ấm cúng và bỏ chúng nó vào ở môi trường lạnh lẽo hầu như thiếu sót những yếu tố cơ bản cần thiết cho sống còn của chúng nó qủa tắc trách.

      “Do đó, tôi thấy có lý nào từ chối thỉnh nguyện của ông Carter. Nhưng gia sản của bọn trẻ lại là vấn đề khác. Tôi chiếu theo đề nghị của ông Carter gửi tiền của chúng nó vào qũy ủy thác cho đến khi chúng nó tới tuổi trưởng thành. Nếu bất cứ khi nào ông Carter thấy cần tiền cho việc nuôi nấng chúng nó ông có thể thỉnh cầu luật sư thừa hành của bọn trẻ, trọng trách này vẫn do văn phòng luật sư của ông Baxter tiếp tục đảm nhiệm.”

      Bầu khí im ắng như tờ trong khi Cody và Cassie vẫn cố hiểu thấu lời quan tòa.

      “Như vậy có phải là mình được về nhà hông ba?” thằng Brady hỏi bằng giọng áo não. “Con đói bụng rồi.” Trí óc bẩy tuổi của nó quên béng trọng tâm phán quyết của ông tòa, giờ nó chuẩn bị tinh thần nghĩ tới những chuyện quan trọng hơn.

      “Ý của quan tòa đúng như vậy đó con trai,” Cody trả lời, khoái chí thưởng thức cái tiếng xưng hô đem lại cho cuộc đời ý nghĩa mới. Trách nhiệm nặng nề lắm chớ bộ giỡn sao, nhưng thấy mình sẵn sàng và tình nguyện đương đầu. Chỉ trong vài tuần ngắn ngủn mà lột xác từ gã cao bồi bặm trợn biến thành chồng của người ta và cha của hai đứa nhóc, bao lâu nữa thành ba đứa. Đa số đàn ông đều choáng váng trước cam kết trọng đại này, nhưng Cody lại có cảm giác gắn bó chưa từng thấy nào giờ. Có Cassie bên cạnh, có thể dời sông lấp biển, đội đá vá trời.

      -o0o-

      “Bọn đừ lắm rồi,” Cassie khi về căn phòng của và Cody. Cody mướn căn hộ trong khách sạn, bọn chưa gì chui vô gian phòng kế bên ngủ. Sau chuyện vui tất nhiên là phải có màn chúc mừng, họ tới nhà hàng sang và đãi bọn nhóc cùng ông Parker Granger bữa thịnh soạn. Khi về khách sạn họ cho hai đứa bé vẫn hí hửng lên giường liền tức . Về Dodge còn chuyến dài, nhưng họ hăm hở về nhà liền ngay ngày hôm sau.

      “Nào, bây giờ có lẽ được riêng với má xấp rồi,” Cody làm bộ nghiêm khắc. kéo vô lòng, cơ thể chưa chi cương cứng cho . Nhưng nhất định bắt phải giải thích về em bé của họ trước khi tái động phòng hoa chúc.

      “Ngay bây giờ em muốn cái gì hết,” Cassie khàn giọng nũng nịu khi vòng tay ôm cổ .

      “Ừa, đâu có cần,” Cody vừa vừa bồng tới giường. ngồi xuống và để ngồi lòng mình. “ hãy còn giận em vì cái tội chịu cho hay về con của mình đó nghen. Em biết hồi nào vậy hả?”

      Cassie ngả đầu vô vai Cody và ngước lên nhìn . “Em nghi cách đây mấy tuần rồi trong lúc nghĩ hãy còn là chồng của Holly. Gần đây em mới chắc chắn là mang thai con .”

      “Trời thần ơi, khi nghĩ tới chuyện gì xảy ra cho em và con nếu thiệt kết hôn với Holly là sợ muốn chết. Biết đâu kịp li dị trước khi con sanh ra, vậy ...” rùng mình, nhắc nổi cái chữ gây cho bao nhiêu thống khổ trong đời.

      Cassie để ngón tay môi . “Đừng , Cody. Con là kết tinh tình của hai đứa mình cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra với Holly. Em muốn về chuyện đó nữa. Dẫu có thế nào nữa hôm nay vẫn là ngày đáng nhớ. Giờ chúng mình là người nhà, có gì có thể thay đổi chuyện đó hết. Em muốn ăn mừng bằng cách cho biết em tới chừng nào.

      “Thôi đừng cưng, hãy để chứng tỏ cho em biết em như thế nào. em làm thay đổi cả cuộc đời . nghĩ tình cảm đối với Lisa chả là gì so với tình cảm dành cho em. Cassie, muốn em. Ở trong em đem cho thứ hạnh phúc mà chưa từng có trong đời. gây hại tới em bé chớ phải ?”

      Cassie ngẩng mặt lên, ngỏ ý mời mọc nụ hôn của , ngầm cho biết rất muốn . “ em làm sao có thể gây hại tới em hay con chớ, phải nào?” Cassie vừa dứt lời môi đáp xuống môi .

      hôn sâu lắng, miệng môi để thưởng thức vẻ mềm mại. Lưỡi lách vào trong nếm náp vị ngọt ngào của . ngả nằm xuống giường thiệt từ tốn, cởi hết áo sống bằng đôi tay run rẩy. “Mỗi lần mình ân ái lại khám phá điều mới lạ về em,” Cody thào môi . “Chẳng hạn như em có biết em có nốt ruồi xíu coi rất ngộ dưới ngực phải của em ?” xong hôn lên cái nốt dưới bầu ngực , rồi đưa lưỡi liếm khiến run lên khoái cảm.

      “Thế có biết có lúm đồng tiền ngồ ngộ bên má phải nè?” Cassie thở dốc đáp lại. “Chỉ khi cười mới ra.”

      nhá cho nụ cười hồn phi phách tán, làm lúm đồng tiền của càng lộ hơn. “ thân thể em, thiệt là vừa y với .”

      như vậy được lâu nữa đâu. Chẳng mấy chốc em phì ra và lạch bạch vụng về như vịt bầu cho mà xem.”

      “Vịt bầu lạch bạch. Đối với em lúc nào cũng duyên dáng tao nhã. Trong mắt khi bụng em nặng nề vì mang thai con em càng đẹp hơn.”

      đặt tay bụng , ánh mắt xanh thấu suốt trở nên mơ màng khi mường tượng tới đứa con mà và Cassie tạo thành. Rồi lại hôn , lần này khẩn thiết hơn. Tay lần tìm tất cả những nơi cơ thể làm cho qúa đỗi lâng lâng khoan khoái. hôn và vuốt ve cho tới khi tối tăm mặt mũi vì khao khát, cho tới khi môi sưng phồng run rẩy và thở hổn hển nhè , cho tới khi thân thể đỏ bừng vì hưng phấn và có thể cảm nhận tim dồn dập ngay ngực mình. nhấc mình lên đủ thời gian để tháo hết quần áo rồi lại nằm dài người .

      “Tách chân ra cưng, tới đây nè.”

      tiến sâu vào nẻo kín của Cassie. cảm thấy nguồn nhiệt nóng bỏng phập phồng của càng lúc càng tăng trưởng, cảm thấy nhịp mạch và tim đập như gỗ phá thành ngay ngực mình. Quấn chân vào hông , kéo vào sâu hơn, đón nhận hết mọi cái trao ra và hối thúc vươn tới đỉnh cao. Niềm hưng phấn của càng gia tăng khi cúi đầu nếm náp bầu ngực , răng và môi thay phiên trêu ghẹo hai chiếc nụ hồng mềm mại.

      “Cody!”

      “Mau thôi, cưng, mau lắm thôi,” Cody thở hổn hển, gần như mất hết cảm giác vì nóng lòng phóng thích.

      “Em đợi nổi!”

      Tai ù lên khi cơ thể rung chuyển trước giây phút thăng hoa. Cody nhận ra mọi biến chuyển nơi Cassie nên bấu chặt hông . nâng lên và kéo mạnh vào người mình khi lao vào sâu trong , sâu ôi thôi là sâu, và leo lên đỉnh khoái cảm cùng với khi tuôn tràn như thác lũ trong lòng Cassie.

      “Cưng à, em lắm,” Cody lên tiếng khi hơi thở trầm xuống. “Khi biết trong đời mình từng sở hữu những kho tàng độc nhất vô nhị vô cùng đáng giá cho dù chết trong nghèo túng cũng chịu. Em và các con lúc nào cũng ở trong tim .”

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      EPILOGUE

      “Sao lâu qúa hà,” thằng Brady càm ràm, nó lo lắng ngó về phía cầu thang.

      “Ba chuyện này thường là vậy,” Amy trả lời bằng trí tuệ cực kỳ cao siêu mới mười tuổi đầu. Tụi nó ngồi trước lò sưởi trong phòng khách vào ngày mùa đông gió rét căm căm, chờ chào đời lâu lắc của em bé con Cassie.

      “Chị muốn có em trai hay ?”

      “Chị thích em , nhưng ba má đều cần biết trai hay , miễn em bé khỏe mạnh là được.”

      “Hơ, em muốn em trai thôi,” thằng Brady tuyên bố như đinh đóng cột, “để em dạy cho nó hết mọi công việc trang trại mà em biết nè.”

      Con Amy che miệng cười hí hí. “Em làm cái gì mà nghĩ là em biết nhiều chớ?”

      “Bác Reb bảo là em biết gần bằng bác ấy rồi, ba cũng biểu là em sắp lớn để phụ đóng dấu bò nè.”

      “Eo ơi,” con Amy cau mặt kinh hãi. “Em muốn đóng dấu bao nhiêu con bò cứ đóng, nhưng chị cá là có chuyện em biết.”

      “Amy, chị chơi công bằng. Hồi xưa mình giao hẹn là giữ bí mật mà.”

      Con Amy ngẫm nghĩ hồi rồi làm ra vẻ thần bí, “em hứa thèo lẻo chớ?”

      “Em thề mà.”

      Con bé chồm tới rỉ tai thằng em. “Dì Irene sắp có em bé. Chị nghe dỉ với má.”

      “Èo, dỉ–”

      “Brady!”

      “Qủy tha ma bắt,” thằng Brady sửa miệng. “Em biết mà. Bác Reb kể cho em nghe rồi. Mấy người kết hôn có em bé có gì bí mật hả?”

      Nổi quạu vì bị thằng em lên mặt, con Amy hứ phát bực dọc. “Chị cá em biết làm sao để chế ra em bé.”

      Rốt cuộc con Amy lôi kéo được chú ý của Brady, cũng như khiến thằng em phục lăn. “Em hông biết, vậy chị biết hông?”

      “Dĩ nhiên, đơn giản lắm, thiệt đó. Em bé mọc ra từ cái hột tí teo, khi hai người nhau họ đem trồng cái hột đó.”

      “Giống ba má hả?”

      “Ừa. Còn dì Irene và bác Reb nữa.”

      Thằng Brady nhìn có vẻ nghi ngờ. Lời giải thích của Amy vượt quá tưởng tượng hạn hẹp của nó. “Cái hột đó trồng làm sao? Mà ai kể cho chị vậy?”

      “Là má kể đó, đồ khờ. Chị biết trồng làm sao, nhưng má biểu tới lúc chị hiểu.”

      “Hiểu cái gì?” Cody bước vô phòng vừa đúng lúc nghe được câu chót của con Amy.

      “Làm sao để trồng em bé,” thằng Brady trả lời vô tư như mọi khi. Chuyện này nó đâu cần biết gấp làm cái gì.

      Cody suýt mắc nghẹn. “Gì chớ!”

      Con Amy cười ra chiều tự mãn. “Nếu ba muốn biết thêm ba cứ hỏi má . Má biết hết đó nghen.” Nó có vẻ hiểu biết lắm khiến Cody giữ bình tĩnh nổi nữa. Thế nào cũng phải chuyện với Cassie về con khôn sớm của họ cho mà xem.

      “Ba chắc chắn hỏi má, nhưng phải bây giờ. Ba tới cho tụi con hay là tụi con mới có em .”

      Con Amy vỗ tay hí hửng. “Là em ! Giống y như con muốn.” Nó nhá cho thằng Brady nụ cười kẻ cả. Thằng nhóc mặt mày chằm dằm đống.

      “Tụi con có thể xem em bé ? Nó tên là gì? Nó có giống má ?” con Amy xổ cho tràng.

      “Úi trời, mấy đứa nhóc, hỏi từng câu thôi. Ba thấy tụi con có thể ngó em chút. Em bé đẹp giống như má vậy. Còn tên ba má chưa đặt.”

      Bọn trẻ rón rén theo Cody lên lầu, đứa nào đứa nấy ràng là kinh ngạc vì sắp được nhìn sinh vật bé bỏng do Cody và Cassie tạo ra. Cassie ngồi giường, sắc mặt phờ phạc như rạng rỡ, tay bồng cái khối nho sát vô ngực. Bác sĩ thu dọn dụng cụ chuẩn bị ra về. Cassie ra dấu cho bọn lại gần và chìa em bé ra cho tụi nó xem.

      “Ba đúng đó,” con Amy vẻ nghiêm nghị, “em đẹp giống như má vậy.”

      “À ha,” thằng Brady phụ họa. hấp dẫn với em bé tí nhanh chóng thay thế thất vọng có em trai trong lòng nó. “Nhìn kìa, em bé có tóc vàng giống như má.”

      Cassie ngó tụi nó cười mệt mỏi. Cơn lâm bồn kéo dài qúa lâu và đau đớn, nhưng có Cody ở sát bên trong suốt thời gian đó cũng đỡ cho . Và khi ngắm con của mình quên bẵng cơn đau. nghĩ bụng chắc bà mẹ nào cũng trải qua giây phút như thế.

      “Nè tụi con, má cần nghỉ ngơi nhen,” Cody vừa vừa lùa bọn ra khỏi phòng. “Mơi các con có thể thăm lâu hơn.”

      Bác sĩ nối gót theo bọn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Cody, Cassie và em bé của họ.

      thất vọng vì con đầu lòng của tụi mình là con chứ, phải ?” Cassie hỏi khi trở lại đứng bên cạnh giường. Vẻ mặt mông lung tới nỗi biết nghĩ gì.

      “Con thiệt giống y như mong,” Cody vừa vừa phóng cho nụ cười có sức công phá khiến thấy thu hút từ thuở đầu tiên. “Em nghĩ ra cái tên nào chưa?”

      “Thiệt tình mà , em cứ mong là con trai thành thử đâu có lựa tên con .”

      nghĩ rồi. Tên má là Bright Star, nên muốn đặt tên cho con mình là Starr.

      Cassie ngó xuống con tóc vàng mắt sáng rỡ của mình và cảm thấy ngay cái tên thiệt là xứng. “Cái tên đó tuyệt lắm.”

      “Em cũng vậy đó cưng. Cám ơn em cho thêm kho tàng.”

      HẾT

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :