Trang nhật ký đẫm máu - Mary Higgins Clark (64 chương + 1 chương kết)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 28:

      - Tại sao ông Landi thông báo cho tôi biết sơm hơn? - Steve Abbott hỏi cách ôn tồn.

      là chiều thứ hai. Steve muốn cùng Jimmy dự cuộc chuyện với các viên thanh tra Sloane và Mars tại trụ sở cảnh sát của quận 19.

      - Tôi muốn biết chuyện đó ra làm sao! - Jimmy báo với ta vào lúc sáng nay với nét mặt đỏ gay vì giận dữ. - Tôi cho là có chuyện gì đó xảy ra. Bọn cớm chắc chắn phải biết giờ Lacey Farrell ở đâu. ta thể nào biến mất được mà để lại dấu vết nào. ta là nhân chứng của án mạng kia mà.

      - Thế ông có điện thoại cho họ chưa?

      - Đương nhiên là có chứ. Nhưng khi tôi vừa nêu cái tên Farrell ra, tất cả những gì họ cho tôi là hãy liên lạc với văn phòng Parker & Parker để giao công việc bán căn hộ cho nhân viên khác. phải tôi gọi cho họ vì lí do đó. Thế họ nghĩ là tôi thắc mắc về vấn đề tiền nong hay sao chứ? ngu hết chỗ . Tôi báo cho họ biết là tôi đến đó và tôi muốn phải nghe được các câu trả lời chính xác.

      Abbott biết việc xóa bỏ các bức tranh của Heather vách tường của nhà hàng chỉ tổ làm tăng thêm giận dữ và nỗi thống khổ của Jimmy Landi mà thôi.

      - Tôi cùng ông, - .

      Khi họ đến, các viên thanh tra Sloane và Mars dặn họ vào căn phòng dành cho việc hỏi cung, tách biệt với văn phòng làm việc của cảnh sát. Cuối cùng họ cũng phải nhìn nhận là Lacey Farrell được chương trình bảo vệ nhân chứng che chở vì có người muốn ám hại đến tính mạng của .

      - Tôi có hỏi tại sao ông Landi được thông báo sớm hơn về những gì xảy ra với Farrell, - Abbott hỏi lại. - Chúng tôi cầu các ông phải trả lời cho cụ thể.

      Sloane lấy cho mình điếu thuốc hút.

      - Này ông Abbott, tôi có bảo đảm với ông Landi là cuộc điều tra vẫn được tiến hành và nó đúng như trường hợp này. Chúng tôi tiếp tục cho đến khi nào chúng tôi tìm ra và truy tố kẻ giết hại Isabelle Waring trước pháp luật.

      - Các ông kể cho tôi nghe câu chuyện hết sức hoang đường về kẻ tự xưng là khách mua nhà chỉ với mục đich đột nhập vào trong các căn hộ sang trọng để trộm mà thôi, - Jimmy hét lên và lần nữa vì giận dữ tột độ. - Sau đó mấy ông là Isabelle có lẽ chết vì đúng lúc tại chỗ đáng để có mặt. Và bây giờ mấy ông cho là Lacey Farrell bị giữ như là nhân chứng mục kích và mấy ông nhìn nhận là cuốn nhật ký của Heather mà các ông giữ bị đánh cắp ngay tại đây, ngay dưới mắt của các ông, tại trụ sở cảnh sát này. Các ông coi thường tôi quá. Đây phải là tai nạn chết người ngẫu nhiên và các ông biết điều này ngay từ ngày đầu tiên.

      Eddie Sloane nhìn thấy cơn thịnh nộ và khinh bỉ trong đôi mắt của Jimmy Landi. Mình hiểu ông ta, ông thầm nghĩ. Bà vợ cũ của ông ra chết, mình để mất văn kiện đúng ra thuộc về ông ta và cũng có thể là vật chứng buộc tội chủ yếu; người phụ nữ dẫn tên sát nhân vào trong căn hộ của bà vợ cũ của ông ta cũng biến mất. Mình biết những gì mình cảm thấy nếu như mình ở trong địa vị của ông ta.

      Đối với hai viên cảnh sát này, từ cái đêm của tháng Mười khi họ nhận được cuộc gọi từ số 3 đường 70 phía Đông, bốn tháng vừa qua đúng là ác mộng. Trong quá trình diễn biến việc, Eddie phải nhờ ông công tố giúp ông đương đầu với ông tổng chưởng lý Gary Baldwin. Ông ấy buộc cảnh sát New York phải tiếp tục công việc điều tra vụ án này.

      - án mạng xảy ra trong địa hạt hình chính 19, - ông ta với Baldwin - và cho dù ông có muốn hay , chúng tôi vẫn điều ra vụ án. Chúng tôi thông báo tin tức cho ông và đương nhiên bên các ông cũng phải làm như thế với chúng tôi. khi Savarano bị bắt rồi, chúng tôi hợp tác với các ông có thể thương lượng với . Tuy nhiên chúng tôi chỉ tiến hành, tôi xin là chỉ khi nào các ông gạt chúng tôi sang bên. Chúng tôi cảm thấy hoàn toàn có liên quan với vụ án này và nhất quyết giữ nguyên tư cách đó.

      - Đây phải là chuyện hoang đường đâu ông Landi à, - Nick Mars phản bác lại. - Cúng như ông, chúng tôi muốn bắt được thủ phạm giết chết bà Isabelle Waring. Nhưng nếu như Farrell lấy cuốn nhật ký, chắc với ý định là trao lại cho ông, chúng tôi tiến xa hơn trong công cuộc điều tra.

      - Tôi nghĩ là cuốn nhật ký mất khi về đến đây mà, - Steve Abbott phát biểu bằng giọng lạnh lùng hế sức lạ kỳ. - Và bây giờ mấy ông cáo buộc Farrell có thể ngụy tạo nó.

      - Chúng tôi nghĩ ấy làm chuyện đó nhưng chúng tôi cũng đảm bảo điều đó.

      - Các ông có thể nào trung thực với chúng tôi , thưa ông thanh tra. Các ông chắc chắn về điều gì hết, nếu như muốn là các ông phá hỏng cuộc điều tra, - Abbott phang ra, hề che giấu nỗi bực dọc của mình. - thôi ông Jimmy, đến lúc chúng ra cần phải mướn các điều tra viên riêng cho mình rồi. khi để mình bên cảnh sát điều tra vụ này bao giờ chúng ta tìm ra được đâu.

      - Đúng ra đó là điều mà tôi phải làm khi tôi nhận được cú điện thoại liên quan đến Isabelle, - Jimmy Landi trong lúc đứng lên. - Tôi muốn lấy lại cuốn nhật ký của con tôi mà tôi giao cho các ông trước khi các ông làm mất nó thêm lần nữa.

      - Chúng tôi làm nhiều bản sao, - Sloane với nét mặt lạnh lùng. - Nick, hãy lấy bản sao của ông Landi đem lại đây.

      - Có ngay thôi Eddie...
      Last edited: 6/4/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 29:

      Trong lúc họ chờ đợi, Sloane nhận xét:

      - Ông Landi à, ông có cho chúng tôi là ông đọc cuốn nhật ký đó trước khi giao lại cho chúng tôi?

      Vẻ mặt của Landi sầm xuống.

      - Đúng thế.

      - Ông có là ông đọc nó cách chăm chú. Bây giờ việc xong rồi, ông có còn giữ vững lời khai đó ?

      - cách chăm chú có nghĩa gì vậy? - Jimmy hỏi bằng giọng bực bội. - Tôi chỉ đọc nó thôi, chấm hết.

      - Ông biết ông Landi, tôi hiểu chuyện này khổ tâm cho ông đến chừng nào, nhưng tôi cầu ông hãy đọc cuốn nhật ký cho kỹ lại lần nữa. Chúng tôi nghiên cứu nó tỉ mỉ và ngoại trừ hay hai lời ám chỉ khó hiểu trong các trang đầu tiên liên quan đến căn hộ trong khu West Side và vài lời nhận xét đầy lo âu ở phần cuối, chúng tôi tìm thấy chi tiết nào khả dĩ có ích. Nhưng bà Waring quả quyết với Lacey Farrell là trong các trang đó có chứa đựng chi tiết cho thấy cái chết của con ông phải do tai nạn gây ra.

      Jimmy lắc đầu.

      - Isabelle vẫn có thể tìm thấy điều gì đó mờ ám trong cuốn sách giáo lý.

      Họ gì thêm cho đến khi Nick Mars trở lại với bao thư bằng giấy dầu và trao cho ông Landi.

      Jimmy cầm lấy và mở nó ra. Lấy các trang giấy ra, ông đọc chúng mau và ngừng lại ở trang cuối cùng. Ông đọc nó và ném cho Mars cái nhìn tức tối:

      - Các ông toan tính gì nữa đây?

      Sloane có cảm giác khó chịu là ông nghe được điều gì đó mà ông hề muốn nghe chút nào.

      - Tôi có thể báo cho mấy ông biết là còn thiếu nhiều trang lắm, - Landi tiếp. - Hai trang cuối của cuốn mà tôi giao cho các ông được viết các trang giấy có kẻ hàng. Tôi nhớ rất điều này vì chúng đều lem luốc. Bản gốc phải bị dính máu...tôi khó lòng mà nhìn chúng. Thế giờ chúng biến đâu rồi? Các ông cũng làm mất chúng rồi phải ?

      Ngay khi vừa đến phi trường Minneapolis - Saint Paul, Sandy Savarano liền đến khu nhận hành lý để lấy cái va li to lớn mày đen của . Sau đó chui vào phòng vệ sinh nam để cái va li xuống và mở nó ra.

      lấy ra cái túi có dây kéo trong đó có bộ tóc giả màu xám, cặp lông mày rậm cùng cặp mắt kính bằng đồi mồi.

      tháo mắt kinh sát tròng mà đeo ra, để lộ đôi mắt nâu sẫm gần như đen, đội bộ tóc giả lên đầu rồi chải nó lại cho tử tế để nó che phần cái trán, dán cặp lông mày lên và đeo mắt kính vào.

      Với cây bút chì kẻ lông mày, chếm trán cà mu bàn tay nhiều điểm đồi mồi tượng trưng cho già nua. Ở bên hông của va li, lấy ra đôi giày chỉnh hình và mang chúng vào thay cho đôi giày mọi hiệu Gucci.

      Để kết thúc, lấy ra áo khoác dày bằng lông cừu có độn ở vai, bỏ lại vào va li cái áo khoác hiệu Burberry mà mặc lúc máy bay.

      Người bước ra khỏi phòng vệ sinh giống chút nào với người bước vào đó vài phút trước đây và có vẻ già hơn hai mươi tuổi.

      Sau đó Sandy bước lại chỗ quầy cho thuê xe hơi, nơi mà có thuê chiếc dưới cái tên James Burgess ở Philadelphia. rút từ trong bóp ra bằng lái xe được làm giả hoàn hảo; thẻ tín dụng tài khoản được mở cho dưới cái tên Burgess đó.

      làn gió lạnh nhưng phóng khoáng đón chào khi bước ra khỏi trạm kiểm tra và hòa mình vào trong đám hành khách chờ xe rước . Trước đó, nghiên cứu tấm bản đồ mà nhân viên ghi chú cho , nhớ lại các ngõ ra vào thành phố, tính toán thời gian cần thiết cho mỗi đoạn đường. được có bất ngờ nào hết, đó là phương châm của . Việc con Lacey Farrell chết tiệt đó đột nhiên xuất trong căn hộ của Isabelle Waring làm cho bực tức chịu nổi. Quá bất ngờ, phạm sai lầm khi để cho người phụ nữ đó trốn thoát.

      Chính nhờ vào tánh tỉ mỉ đó mà đến giờ này vẫn còn được tự do, tron gkhi mấy thằng bạn của mục xương trong các nhà tù với các bản án dài hạn. Ý nghĩ này làm cho lạnh xương sống.

      Tiếng đóng cửa bằng kim loại của phòng giam... Khi thức dậy vào buổi sáng biết mình bị nhốt...rằng ngày nào cũng giống nhau hết... Cảm thấy các bức tường và trần nhà giam , làm cho khó thở, làm cho nghẹt thở.

      Dưới các lọn tóc trước trán được chải hết sức cẩn thận, Sandy cảm thấy mồ hôi giọt. Sandy tự hứa với mình là bao giờ để cho chuyện đó xảy ra với . Thà chết sướng hơn! Đúng như vậy.

      Chiếc xe đón khách đến. đưa tay lên, nóng ruột ngoắc cho nó ngừng lại. nôn nóng bắt tay vào công việc, muốn mau chóng tìm lại cho được Lacey Farrell. Cho đến khi nào ta còn sống, luôn là mối hiểm họa cho tự do của .

      Khi chiếc xe chạy chậm để đậu sát vào lề, nhận thấy cái gì đó đụng vào chân . xoay người lại và đối mặt với người phụ nữ ngồi cạnh máy bay. Valy ta tuột nên đụng vào .

      Ánh mắt của họ giao nhau, làm cho nín thở. Họ chỉ cách nhau có vài phân. Tuy vậy dường như kia nhận ra . Cười cách xởi lởi, ta xin lỗi.

      Cửa xe được mở ra, Savarano bước lên, lần này an tâm. Người phụ nữ vung về kia vừa chứng minh cho thấy là việc hóa trang của cho phép tiếp cận Farrell mà sợ bị nhận dạng. Lần này ta có cơ may nào thoát khỏi tay . phạm phải lỗi lầm hai lần liên tiếp.
      Last edited: 6/4/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 30 + 31:

      Đúng cái ngày mà Milicent Royce nhận vào làm việc thử, Lacey xin phép được ở lại bữa trưa để làm quen với các thông tin máy vi tính cũng như theo dõi thư từ chất chồng bàn tiếp tân.

      Sau bốn tháng ăn ngồi rồi, cảm thấy niềm vui khó ta khi bắt đầu làm việc trở lại, kiểm tra các danh sách, làm quen với giá cả trong khu vực mà văn phòng này phụ trách.

      Đến ba giờ, bà Royce phải đưa vị khách coi nhà và cầu trực điện thoại.

      Cú điện thứ nhất suýt nữa làm lộ tông tích của .

      - Văn phòng địa ốc Royce đây, Lace..., - trả lời cách máy móc.

      liền bỏ máy xuống, hoảng hốt nhìn cái điện thoại vì suýt nữa ra tên của mình.

      lúc sau điện thoại lại reo.

      buộc phải trả lời. Có thể chính là người gọi vừa rồi. gì bây giờ đây?

      Giọng ở đầu day bên kia có vẻ bực bội.

      - Tôi nghĩ là cuộc chuyện của chúng ta bị gián đoạn, - Lacey trả lời cách ỡm ờ.

      Trong suốt giờ tiếp theo đó, điện thoại ngừng đổ chuông và Lacey phải hết sức thận trọng khi trả lời. Chỉ sau đó, đến khi phòng khám răng gọi lại để xác nhận giờ hẹn của bà Milicient cho tuần tới, mới nhận ra việc trở lại với công việc cũ này có thể tạo ra cái bẫy đối với . Cẩn thận hơn, ghi lại tất cả các tin nhắn mà nhận được. người phụ nữ gọi : Chồng bà ra được chuyển về Minneapolis và người bạn có đề nghị với bà ta hãy liên lạc với văn phòng Royce để tìm hộ cho họ căn nhà.

      Lacey đặt ra các câu hỏi thông thường: Muốn bao nhiêu phòng? căn nhà loại cũ hay ? Trường học ở gần đó có phải là tiêu chuẩn cần thiết hay ? Việc mua căn nhà mới có tùy thuộc vào việc bán căn nhà họ ở hay ? cắn tắt ghi tất cả các câu trả lời, theo mã số thông thường của các nhân viên địa ốc: Min.4ch/3b/chau.c...

      Mình quá hài lòng với chính mình, tự nhủ khi ghi lại tên tuổi của người phụ nữ đó cũng như số điện thoại của bà ta tấm phiếu khác, lần này cẩn thận che giấu kinh nghiệm của về công việc này. Ở cuối ghi thêm: "Khách mua cần quan tâm vì thay đổi ngay chỗ ở". Nhưng lời ghi chú này có vẻ chuyên nghiệp quá, thầm nghĩ, nhưng vẫn để nguyên như thế khi thấy Milicient xuất trước cửa văn phòng.

      Bà Milicient có vẻ mệt mỏi nhưng hài lòng khi nhận thấy Lacey có ghi lại các tin nhắn và soạn thơ từ. Gần năm giờ rồi.

      - Ngày mai tôi gặp lại chớ Alice? - Bà hỏi với giọng đượm chút hy vọng.

      - Đương nhiên rồi, - Lacey trả lời. - Tôi chỉ có buổi hẹn ăn trưa mà tôi thể hủy được.

      *

      * *

      đường về, Lacey nhận thấy mình còn sốt sắng nữa. Như thường lệ, có chương trình cho buổi tối và ý nghĩ phải ngồi lại trong căn phòng để ăn tối mình làm cho nản chí.

      "Mình đến câu lạc bộ thể dục, quyết đinh. Ngoài buổi chạy vào lúc sáng, thêm thời gian tập đột xuất vào lúc tối làm mình đủ mệt để có giấc ngủ ngon lành".

      Khi thấy đến Ruth Wilcox ngoắc lại:

      - thử đoán xem! - Chị ta hỏi với giọng đầy bí . - Tom Lynch tỏ ra thất vọng khi thấy lúc trưa nay. ta còn hỏi tôi coi đến lúc sớm hơn . Alice à, tôi nghĩ là được người ta để ý rồi đấy.

      Nếu đúng như vậy, ta quan tâm đến người , Lacey thầm nghĩ cách cay đắng. ở lại câu lạc bộ khoảng ba mươi phút rồi về nha. Máy trả lời điện thoại nhấp nháy. "Tôi hy vọng gặp được tại câu lạc bộ thể dục, Alice à. Tôi rất thích buổi chơi tối thứ sáu vừa rồi. Nếu như biết được tin nhắn này trước bảy giờ và nếu thích ăn tối với tôi, xin gọi điện cho tôi. Số điện thoại của tôi là..."

      tắt máy nhắn tin và nhận nút xóa trước khi nghe số điện thoại của Tom. muốn suốt buổi tối phải dối trá với người mà ở trong hoàn cảnh khác rất thích được làm bạn.

      làm cho mình món xăng uýt ưa thích.

      Rồi nhớ lại "Đây là món mà mình ăn lúc tối Isabelle bị giết chết. Isabelle có gọi điện và trả lời. Mình quá mệt và muốn chuyện với bà ta".

      Trong bức tin nhắn mà Isabelle dể lại trong máy, bà có tìm được cuốn nhật ký của Heather và trong đó có ghi chi tiết khả dĩ có thể chứng minh rằng cái chết của con phải do tai nạn.

      Nhưng đến sáng ngày hôm sau, khi điện thoại đến văn phòng làm việc, muốn đề cập đến việc này, Lacey nhớ lại. Sau đó mình đưa Curtis Caldwell xem căn hộ, bà vẫn ở trong phòng để đọc cuốn nhật ký của Heather. Vài giờ sau đó bà chết.

      Những hình ảnh này chen chúc nhau trong tâm trí , làm cho cổ họng thắt lại và gần như bị nghẹn với miếng ăn cuối: Isacbelle trong phòng đọc sách, miệt mài đọc cuốn nhật ký của Heather với nước mắt ràn rụa. Isabelle thở dài lần cuối cùng khi van xin trao lại cuốn nhật ký cho cha của Heather.

      Ngay từ đầu, việc gì làm cho phải bối rối đến như thế? cái gì đó có liên quan với phòng đọc sách, bắt mình phải chú ý khi mình chuyện với Isabelle trong căn phòng đó? Nhưng cái gì mới được? cố tái lập lại cái buổi chiểu định mệnh đó, cố tìm cho bằng được cái hình ảnh vượt khỏi tầm nhìn của mình.

      Rồi cũng phải từ bỏ thôi. tài nào nhớ lại được.

      giờ mình nên nghĩ đến chuyện đó nữa, tự nhủ. Sau này mình cố nhớ lại tất cả những thông tin mà tâm trí mình ghi nhận được. cho cùng, đầu óc cũng giống như máy vi tính vậy, có đúng ?

      Đêm đó trong giấc mơ, thấy lại hình ảnh của Isabelle tay cầm cây viết màu xanh, nước mắt chảy dài trong lúc đọc cuốn nhật ký của Heather vào những thời khắc cuối cùng của cuộc đời bà.

      ***​

      Sau khi ghi tên lấy phòng tại khách sạn Radisson Plaza, cách Nicolet Mall độ trăm thước, Savarano ở lỳ trong phòng suốt ngày đầu tiên tại Minneapolis để tra cứu cuốn niên giám điện thoại và lên danh sách các câu lạc bộ thể dục và thể thao của thành phố và vùng lân cận.

      thiết lập danh sách thứ hai cho tất cả các căn phòng địa ốc, để riêng cột những nơi chỉ phụ trách các văn phòng làm việc. Có rất nhiều cơ may là các nơi này thâu nhận người có kinh nghiệm vì biết là Lacey Farrell thể nào cung cấp giấy chứng nhận. Ngay sáng mai bắt đầu gọi đến các văn phòng khác.

      Kế hoạch của đơn giản. chỉ cần thực cuộc khảo sát thăm dò cho Hiệp Hội Văn Phòng Địa Ốc Quốc Gia và hiển nhiên là càng ngày những người trưởng thành từ hai mươi lăm đến ba mươi lăm tuổi càng ít quan tâm đến các công việc làm thuộc ngành địa ốc. Cuộc điều tra này chỉ vỏn vẹn có hai câu hỏi thôi: Trong sáu tháng cuối này, văn phòng có thâu nhận nhân viên mới nào trong độ tuổi đó với tư cách là nhân viên giao dịch, thư ký hay tiếp tân, và nếu có người này là đàn ông hay đàn bà?

      Cũng vơi cách này tiến hành điều tra tất cả các câu lạc bộ thể thao và phòng thể dục. Những câu hỏi cho cuộc điều tra của mang lại kết quả gì hết vì những người ghi tên vào các nơi đó đều thuộc vào lứa tuổi . cho hơn là muốn tìm lại Lacey Farrell bằng con đường này mang lại cho nhiều nguy cơ hơn.

      phải đích thân liên hệ với các nơi đó, lấy cớ là muốn ghi tên để sau đó trưng tấm ảnh của Lacey ra. Đây là bức ảnh cũ được cắt từ trong cuốn niên giám của trường trung học, nhưng cũng trông giống lắm. bịa ta là con của , bỏ nhà ra sau cuộc cãi cọ trong gia đình. muốn tìm lại vì bà mẹ lo lắng cho ta phát bệnh.

      Mặc dù vậy, việc điều tra các câu lạc bộ chắc chắn cho lắm, nhưng cũng may là chúng rất nhiều trong thành phố này và Sandy hy vọng là mất nhiều thời giờ cho việc này.

      Lúc mười giờ kém năm, quyết định ra ngoài bộ vòng. Khu vực này chìm trong bóng tối vì tất cả các cửa hàng đóng cửa từ lâu rồi. Sandy biết con sông Mississsippi nằm cách đây xa mấy. quẹo qua phải về hướng con sông, hình bóng đơn độc mà người khách qua đường nào cũng bảo đây là người đàn ông đứng tuổi nên lang thang mình con đường vắng trong đêm tối.

      Những người qua đường này thể nào ngờ là khi mình như thế, Sandy Savarano có cảm giác nóng bỏng trào dâng trong người mỗi khi theo dấu con mồi, mỗi khi có cảm tưởng tiến gần đến hang ổ mà con mồi của lẩn trốn.
      Last edited: 6/4/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 32:

      Vào sáng thứ ba, Lacey phải đứng trước cửa văn phòng địa ốc Royce để chờ bà chủ mới của đến đúng vào lúc chín giờ.

      - đâu có được trả tiền để đến sớm như thế, - bà Milicient với nụ cười.

      - Nhưng nó nằm trong thỏa thuận của chúng ta, - Lacey đáp lại. - Và tôi có thể cho bà biết là tôi bắt đầu thấy thích công việc này rồi đó.

      Milicient Royce dùng chìa khóa mở cửa. Hơi ấm của bên trong phòng phả lên họ.

      - chút khí mát mẻ của Minnesota ảnh hưởng đến sức khỏe của đâu, - bà . - Nhưng trước hết tôi pha cà phê đây. thích nó như thế nào?

      - Cà phê đen càng tốt.

      - Resgina, người phụ tá của tôi vừa mới nghỉ để sinh đẻ, luôn thêm hai muỗng đường vun mà hề mập ra chút nào hết. Tôi có đó là lý do đủ để cho tôi ghét ấy.

      Lacey nhớ đến Janey Boyd, thư ký của Parker & Parker, luôn miệng ăn bánh qui hay thỏi socola mà vẫn gầy như que tăm.

      - Cũng có như thế tại...- ngừng kịp lúc và tiếp - ...tại phòng khám bệnh tư nhân. Nhưng cũng may là ta làm việc lâu tại đó . Người ta nên bắt chước làm như thế.

      Và nếu như Milicient Royce ghi nhớ lời nhận xét này và đề nghị liên lạc với người đồng nghiệp đó để tìm hiểu về Lacey sao? Này , phải thận trọng hơn mới được.

      Chuông điện thoại đầu tiên trong ngày vang lên đúng lúc.

      Đến cuối giờ, Lacey rời văn phòng để ăn trưa cùng Kate Knowles.

      - Tôi trở về văn phòng vào đúng hai giờ, - hứa - và sau đó tôi ăn miếng bánh xăng uýt tại văn phòng để cho bà có thể đến các cuộc hẹn ở ngoài.

      ***

      đến Radisson vào lúc mười hai giờ thiếu hai mươi lăm, thấy Kate ngồi ngai nhóc mẩu bánh mì.

      - Sáng nay tôi chưa ăn gì hết, - chị với Lacey - và tôi hy vọng là phật ý khi thấy tôi bắt đầu ăn trước khi đến chớ.

      Lacey ngồi vào trong cái ghế đối diện.

      - Ồ đâu. Thế vở kịch sao rồi?

      - Hay hết ý.

      Họ cùng gọi đĩa trứng chiên, món xà lách cùng tách cà phê đen.

      - Điều sơ khởi xong, - Kate với tiếng cười - và tôi phải thú nhận là tôi tò mò muốn chết được. Sáng nay tôi có chuyện với Tom và có báo với ta là tôi ăn trưa với . ta rất thích tháp tùng cùng chúng ta, ta nhờ tôi chuyển lời là ta có kỷ niệm đẹp về .

      Kate ăn thêm ổ bánh mỳ nữa.

      - Tôi nghe định ở luôn đây và hồi còn có đến đây chỉ lần thôi, phải ? Làm sao thành phố như thế này khiến cho nhớ nó đến như thế?

      Trả lời các câu hỏi bằng những câu hỏi.

      - Như chị lúc nào cũng tuần du, - Lacey hỏi lại, - thế có thành phố nào đó làm cho chị phải quan tâm đến nhiều hơn các nơi khác hay sao?

      - Đương nhiên là có chứ. Có nhiều thành phố dễ chịu như cái này đây và nhiều thành phố khác được như thế. Tôi cho nghe về thành phố mà tôi ghét thậm tệ...

      Lacey cảm thấy bớt căng thẳng khi Kate chính xác kể chuyện đó lại cho . Các diễn viên thường có biệt tài đó, thầm nghĩ. Cha có cái năng khiếu đó và ông có thể làm chi người ta phải chú ý chỉ với danh sách mua thực phẩm.

      Khi họ uống đến tách cà phê thứ hai, tìm cách lái câu chuyện về Bill, người bạn trai mà Kate đề cập lúc tối hôm trước.

      - Bữa tối trước chị có đến người bạn trai mà lúc đó chị thường chơi chung, - bắt đầu khơi gợi. - Hình như Bill có hay cái gì đó phải?

      - Bill Merrill. chàng lịch . ta có thể trở thành người đấy chớ dù tôi bao giờ biết được chuyện đó đưa đến đâu nữa. Dù gì tôi cũng có xa lánh ta đâu. - Mắt của Kate sáng ngời. - Khổ nỗi là tôi thường xuyên phải di chuyển trong khi ta cũng chỗ.

      - Thế ta làm gì?

      - ta làm công việc giao dịch ngân hàng và thường qua Trung Quốc.

      Hy vọng là giờ ta có mặt bên đó. - Lacey thầm cầu mong.

      - Thế ta làm cho ngân hàng nào?

      - Ngân hàng Chase.

      Lacey nhận thấy vẻ nghi ngờ lên trong ánh mắt của Kate. Chị này rất tinh. Chị ấy dư biết là Lacey moi thông tin nơi chị ấy. Mình biết những gì cần thiết rồi, Lacey tự nhỉ và nghĩ nên để cho chị ta những gì chị ấy muốn.

      - Điều tốt nhất cho chị là chị phải diễn vở kịch nào đó suốt mười năm ròng sàn diễn tại Broadway, - ta đại.

      - giải pháp bằng vàng! Tôi những được ăn sung mặc sướng mà còn gặt hái thêm nhiều danh vọng. Tôi thích được ở yên tại New York. Đương nhiên trước tiên là vì Bill, ngoài ra Tom cũng đến đó làm việc vài năm nữa. ấy thăng tiến con đường vinh quang của mình và ấy dừng chân lại tại chính New York kia mà. Đối vớ tôi, đó là trái xơri miếng bánh kem. Cả hai chúng tôi đều là con và là em hơn là bà con của nhau. ấy luôn có mặt khi tôi cần. Tom là tuýp người có thể đoán được những lúc người khác cần đến mình.

      Có phải vì thế mà hôm qua ta mời mình chơi tối với ta ? Lacey tự hỏi. ra hiệu xin tính tiền.

      - Tôi phải đây, - cắt nghĩa. - Đây là ngày làm việc thụ của tôi.

      ***

      Trong buồng điện thoại công cộng, gọi cho George Swenson và để lại lời nhắn.

      "Tôi có nhiều thông tin mới liên quan đến vụ của Heather Landi mà tôi cần phải trao đổi trực tiếp với ông tổng chưởng lý Gary Baldwin".

      Sau khi gác máy, hối hả băng ngang hành lang, vì sợ đến văn phòng trễ giờ.

      đầy phút sau, bàn tay cố nhiều vết đồi mồi nắm lấy cái điện thoại còn ấm hơi của Lacey.

      Sandy Savarano luôn sắp xếp làm cách nào người ta thể truy tìm các cuộc điện thoại của . Túi lúc nào cũng đầy tiền lẻ. Ngày hôm nay định gọi năm cuộc tại máy này, sau đó đến máy khác để gọi năm cuộc khác và làm như thế cho hết các danh sách các văn phòng địa ốc.

      quay số đầu tiên và nghe trả lời: "Văn phòng địa ốc Downtown nghe đây" và liền ngay câu chuyện bịa đặt của .

      - Tôi làm mất giờ của đâu. Tôi thuộc Hiệp Hội Văn Phòng Địa Ốc Quốc Gia và chúng tôi mở cuộc điều tra về..."
      Last edited: 6/4/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 33.1:

      Viên tổng chưởng lý Gary Baldwin thẳng thừng với Sloane, thanh tra thuộc ngành cảnh sát tại New York: "Tôi thích mấy tên ngu xuẩn". Ngày hôm qua ông nổi cơn thịnh nộ khi nghe Sloane báo cho ông biết là nhiều trang của cuốn nhật ký mà ông Jimmy Landu giao lại cho ông bị đánh cắp tại trụ sở cảnh sát.

      - Tại sao ông để cho chúng mất hết có phải tốt hơn ? - Ông ta quát tháo như thế. - Đó là điều xảy ra với bản gốc.

      Và khi thanh tra Sloane gọi điện lại hai mươi bốn giờ sau đó, ông Baldwin lần nữa thừa cơ hội này để khiển trách cách mạnh mẽ.

      - Chúng tôi lao đầu vào nghiên cứu cuốn nhật ký mà ông giao cho chúng tôi, để sau đó được thông báo là nó thiếu nhiều trang, rất có thể là tối quan trọng, bởi vì tên nào đó cả gan đánh cắp chúng ngay dưới mũi cac sông. Trời ơi! Thế ông cất nó ở đâu sau khi nhận nó? Ngay bảng dán tin nội bộ à? Thế còn bản sao? lề đường phải ko? Với nhãn ghi : Chứng cứ liên quan đến vụ án mạng. Mời các người cứ lấy mà dùng !

      Lời công kích của ông Baldwin kích thích phản đối của Sloane, làm cho ông nhớ lại cái thời mà ông học tiếng Latinh tại viện quân Xavier. trong những thông thư của Thánh Saint Paul có ghi: Ne nominatur in vobis – có nghĩa là “ Bạn bao giờ thốt ra từ này”.

      Đúng như vậy, thà ngậm miệng lại hơn là ra những gì mình nghĩ về ông ta, Sloane tự nhủ. Ngoài ra ông cũng nổi giận như thế khi nghĩ đến việc các trang của cuốn nhật ký bị biến mất trong ngăn tủ đựng tang vật của riêng ông ngay tại văn phòng của trụ sở cảnh sát.

      thể chối cãi được, ông hoàn toàn có lỗi trong việc này. Ông luôn gắn chùm chìa khóa của tủ tang vật vào trong xâu chìa khóa mà lúc nào ông cũng bỏ trong túi áo vét. Nhưng ông lại luôn cởi áo vét đó ra vì thế bất cứ kẻ nào cũng có thể lấy nó để làm 1 chìa khóa khác và bỏ nó lại trong túi áo trước khi ông kịp nhận ra là chúng biến mất.

      Khi bản gốc còn nữa, tất cả các khóa đều được thay mới. Nhưng ông vẫn từ bỏ cái thói quen để chìa khóa trong túi áo vét được máng ở lưng tựa của chiếc ghế ông ngồi.

      Ông trở lại cuộc chuyện điện thoại. Baldwin nín hết hơi và Sloane lợi dụng cơ hội để .

      -Thưa ông, hôm qua tôi báo tin cho ông vì tôi nghĩ là ông phải được biết. Còn ngày hôm nay tôi điện cho ông vì tôi nghĩ rằng Jimmy Landi là nhân chứng có thể tin được trong vụ án mà chúng ta phụ trách. Hôm qua ông ấy có nhìn nhận là chỉ đọc sơ qua cuốn nhật ký mà Lacey Farrell giao lại cho ông ta. Ngoài ra ông ta chỉ giữ nó được ngày mà thôi.

      -Ồ, cuốn nhật ký đó đâu có dài gì lắm đâu, - Baldwin trả lời gọn lỏn. – Người ta chỉ cần vài giờ để đọc nó cho kỹ kia mà.

      -Nhưng ông ta làm như thế và đây là điểm yếu của ông ta, - Sloane phản bác và ra hiệu cám ơn Nick Mars vừa đặt tách cà phê bàn của ông. – Ông ta còn hăm là hành tội chúng ta, bảo là mướn thám tử tư cho riêng ông ta. Còn người hùn vốn với ông ta, Steve Abbott có mặt ngay lúc đó cũng làm ra vẻ quan trọng.

      -Tôi khó lòng mà phê phán ông ta được, - Baldwin cách khô khan. – Và dường như ông ta thể tìm ra được đầu mối gì nên diện của điều tra viên khác cho vụ án có thể hữu ích lắm đấy.

      -Ông biết thể được vì người đó cản trở công việc của chúng ta. Nhưng chuyện đó chưa xảy ra ngay. Abbott vừa điện cho tôi như muốn xin lỗi vậy. Khi nghĩ lại có thể Jimmy Landi tưởng lầm là có thiếu nhiều trang trong cuốn nhật ký của Heather. Ông ta cái đêm mà Lacey Farrell đem nó đến, ông đọc nó rồi sau đó bị suy sụp nên để nó qua bên. Qua sáng ngày hôm sau chúng ta lấy nó.

      - Có thể là mất nhiều trang của cuốn nhật ký đó nhưng chúng ta thể nào chắc chắn việc đó, có phải ? – Baldwin nhận xét bằng giọng lạnh lùng. – Và cứ cho là ông ta lúng túng về những trang được viết giấy kẻ hàng , việc bản gốc bị đánh cắp vẫn chứng minh là trong cơ quan ông có kẻ hai mang. Tôi đề nghị ông nên kiểm tra lại vấn đề nhân của mình .

      - Đó cũng là ý của tôi. – Sloane nghĩ cần thiết phải báo cho Baldwin biết là ông giăng cái bẫy cho thủ phạm khi loan tin có nhiều chứng cứ mới liên quan đến vụ án Waring được cất giấu trong ngăn tủ.

      Baldwin kết thúc cuộc chuyện.

      - Ông hãy thông tin cho tôi và hãy cố giữ cho kỹ các chứng cứ mới mà ông vừa tìm thấy. Ông nghĩ mình có thể làm được chuyện đó ?

      - Tôi hy vọng là được. Sẵn dịp đây thưa ông, chính chúng tôi lấy dấu tay của Savarano khung cửa của Farrell. Tôi nhớ là các điều tra viên của ông xác nhận là chết rồi.

      Tiếng click ở đầu dây bên kia chứng minh cho thanh tra Eddie Sloane biết được ông chạm phải điểm yếu của Baldwin. điểm cho chúng ta, ông ta hớn hở.

      Nhưng đây là chiến thắng có hậu và ông cũng biết điều này.
      Last edited: 6/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :