Trang nhật ký đẫm máu - Mary Higgins Clark (64 chương + 1 chương kết)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286

      Chương 64:

      Ed Sloane nhận thấy viên phụ tá của mình ngồi yên. Mặc cho gió lạnh lan tỏa kháp trong chiếc xe. Nick Mars đổ mồ hôi đầm đìa. Nhiều giọt chảy dài khuôn mặt tròn trĩnh của .

      Gần như linh tính lên tiếng báo động. Ed Sloane biết là có chuyện tồi tệ sắp xảy ra

      - Tôi nghĩ đến lúc mình nên vào đó để bắt Lacey Farrell cho rồi , - ông nhấn mạnh

      - Tại sao vậy Ed? - Mars hỏi lại. - Chúng ta chỉ cần chờ ta ra rồi bắt cũng được mà.

      Sloane gì nhưng rút khẩu súng trong ngưòi rồi mở cửa xe ra

      - thôi.

      ***

      Lacey chắc là mình nghe tiếng động nơi cầu thang. Các căn nhà cũ kỹ dường như có cuộc sống riêng. Tuy nhiên khí trong căn nhà này đột nhiên đổi khác, giống như thể nhiệt độ của nó bất ngờ hạ thấp. Lottie Hoffman cũng có cảm giác này. Lacey biết được qua ánh mắt của bà ta.

      Sau đó biết là có diện của tội ác, diện ma quái, xảo trá, quá thực đến mức gần như có thể sờ mó được.

      Cũng nỗi hoảng sợ ấy khi thấy Curtis Caldwin chạy xuống cầu thang sau khi giết chết Isabelle.

      Rồi lại nghe lần nữa. tiếng cách nhưng rất . , đây phải do trí tươnrg tượng của mình. Bây giờ quả quyết việc này nên tim đập mạnh lên. Có người nào đó nơi cầu thang. Mình sắp chết đây, nghĩ như thế.

      cũng thấy nỗi hoảng sợ khuôn mặt của bà Hoffman và liền đưa ngón tay lên trước miệng để báo bà cố giữ im lặng. bước xuống chậm, như thể giở trò mèo vờn chuột với hai người này. Lacey nhìn quanh căn phòng, chỉ có mỗi cánh cửa mở ra phía cầu thang. có lối thoát nào khác. Họ bị mắc trong bẫy rồi.

      Mắt nhìn thấy vật dán giấy bằng thủy tinh để cái bàn thấp cạnh đó. Nó cỡ trái cam và có vẻ khá nặng. phải đứng lên mới lấy được nó, việc mà dám mạo hiểm. lấy tay phớt vào người của bà Hoffman và chỉ và vật đó.

      Chỉ có phần dưới của cầu thang mới được nhìn thấy từ chỗ cái ghế dài, nơi mà họ ngồi. Thế là có mặt ở đây rồi! Xuyên qua các chấn song bằng gỗ, thấy đôi giày bóng loáng của .

      cảm thấy bàn tay run rẩy đưa cho cái dằn giấy kia. mới đứng lên, nắm chặt vật đó trong tay và đưa ra phía sau đúng ngay lúc tên giết người mà được biết dưới cái tên Curtis Caldwell xuất ngay trước mắt , dùng hết sức của mình, ném cái vật đó vào ngay ngực của ta.

      Vật thủy tinh tròn đó trúng ngay vị trí bao tử của khi bước xuống nất cuối cùng. Sức va chạm làm cho vấp té và làm rớt khẩu súng. Lacey phóng người tới trước định đá khẩu súng văng ra khỏi tầm với của , trong khi bà Hoffman chạy ùa ra ngoài cửa và hét to theo bản năng cầu cứu của con người.

      Qua mặt bà ta, thanh tra Sloane chạy nhanh vào trong nhà. Ngay lúc các ngón tay của Savarano chụp được khẩu súng, ông ta đưa chân lên giẫm mạnh vào cổ tay của . Ngay sau lưng ông ta, Nick Mars chỉa súng vào đầu ông sẵn sàng bóp cò.

      - ! - Lacey la lên.

      Sloane liền xoay người lại và đánh vào cánh tay của người phụ tá của mình, làm chênh viên đạn trúng vào đùi của Savarano, khiến hét lên vì đau đớn.

      Như thể ngây dại, Lacey nhìn Sloane còng tay kẻ giết chết Isabelle Waring, và nghe tiếng còi hụ cảh sát ở ngoài đường tiến đến gần. Sau đó mới dám nhìn vào ngay đôi mắt ám ảnh nhiều tháng qua. Tròng mắt màu xanh lợt, con người màu đen tuyền, đôi mắt của kẻ sát nhân. Nhưng khám phá ra điều khác nữa.

      Nỗi sợ hãi.

      Bất ngờ ông tổng chưởng lý Baldwin cũng vừa xuất cùng nhân viên của ông ta. Ông hết nhìn Sloane đến Lacy rồi cả

      Savarano.

      - Như thế ông nhanh chân hơn chúng tôi rồi đấy. - ông bằng giọng đượm vẻ thán phục. - Tôi hy vọng bắt được nó trước ông, nhưng sao. việc tuyệt vời. Tôi xin ngả nón chào thua.

      Baldwin cúi người xuống Savarano.

      - Xin chào Sandy, - ông nhàng. - Tao tìm kiếm mày lâu lắm rồi. Tao chuẩn bị cái chuồng cho mày, cái tốt nhất, cái phòng ghiam nhất của Marion, tại nhà tù liên bang khắc nghiệt nhất của đất nước này. Bị giam hai mươi ba giờ ngày và đương nhiên là phải bị biệt giam rồi đấy. Có thể như vậy đáp ứng lại ý thích của mày, nhưng biết đâu đấy. Có nhiều tên sa sút tinh thần mau đến mức chúng còn biết thiết gì nữa. Mày thử nghĩ xem Sandy. cái chuồng cho riêng mày thôi. cái chuồng . Chỉ riêng mình mày thôi cho đến cuối cuộc đời của mày.

      Ông đứng lên và xoay người qua Lacey.

      - Thế nào Farrell, mọi việc đều ổn chứ?

      gật đầu, vẻ mặt còn đầy vẻ ngơ ngác.

      - Nhưng giống tên này đây. - Sloane mới tiến gần Nick Mars mà giờ đây gương mặt trắng bệt như phấn vậy. Ông tước khẩu súng của ta, lấy cặp còng từ trong túi áo vét ra. - Đánh cắp tang vật là tội nặng rồi, nhưng tội cố ý giết người còn tệ hại hơn nhiều. Mày biết mày phải làm gì rồi, có đúng Nick?

      Nick đưa hay tay ra sau lưng và xoay người lại. Sloane tra còng vào cổ tay ta.

      - Bây giờ chúng thuộc về mày rồi đó Nick, - ông với nụ cười cay đắng.

      Last edited: 6/4/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương Kết:

      Jimmy tự nhốt mình trong phòng suốt cả buổi chiều. Steve Abbott đến hỏi thăm ông nhiều lần.

      - Ông có sao Jimmy?

      - Chưa bao giờ khỏe đến như thế, Steve à.

      - Hình như đúng phải. Tôi muốn ông tiếp tục đọc quyển nhật ký của Heather. Nó làm cho ông điên đầu mất.

      - Còn tôi muốn đừng lặp lặp lại có mỗi câu đó với tôi.

      - Đúng ý! Tôi hứa quấy rầy ông nữa, nhưng ông được quên nghe Jimmy, lúc nào ông cũng có thể tin tưởng nơi tôi.

      - Tôi biết, tôi biết mà Steven.

      Đến năm giờ chiều, Landi nhận được cú điện thoại của thanh tra Sloane.

      - Ông Landi, tôi ở tại văn phòng cảnh sát đây. Chúng tôi nghĩ chúng tôi có bổn phận phải thông báo cho ông biết. Kẻ giết chết người vợ cũ của ông bị nhốt rồi. Farrell nhận ra mặt của . cũng bị kết tội giết chết ông Max Hoffman. Ngoài ra chúng tôi có thể chứng minh chính gây ra cái tai nạn cướp mạng sống của con ông.

      - Ai thế? - Ngay lúc đó Jimmy cảm thấy điều gì cả, giận dữ hay ngay cả phiền não.

      - Tên nó là Sandy Savarano. Nó là tên giết thuê. Chúng tôi hy vọng là nó hợp tác trong vụ điều tra. Ý nghĩ phải ở tù làm cho chịu được.

      - Như tất cả những kẻ đồng loại kiểu nó, - Jimmy đáp lại, - Vậy chớ nó làm theo lệnh ai thế?

      - Đây chính là điều mà chúng tôi muốn biết trong thời gian sớm nhất. Chỉ cần chờ cho Sandy tìm ra giải pháp thích hợp nhất cho mình. Ngoài ra chúng tôi cũng bắt được kẻ tình nghi ăn cắp cuốn nhật ký của con ông.

      - Kẻ tình nghi?

      - Dúng về mặt pháp lý, mặc dù khai nhận. Nhưng thề hề lấy ba trang rời mà ông buộc tội chúng tôi làm mất. Người hùn vốn của ông có lý. Chúng tôi chưa bao giờ có chúng trong tay cả.

      - Đúng thế, các ông hề có chúng, - Jimmy công nhận. - Tôi cũng mới vừa biết đây thôi. Người hùn vốn với tôi dường như có câu trả lời cho quá nhiều câu hỏi.

      - Thưa ông nay Farrell ở tại văn phòng của chúng tôi, và cho lời khai. ta rất muốn được chuyện với ông.

      - Cho tôi gặp ta .

      - Thưa ông Landi, - Lacey , - tôi rất mừng là cơn ác mộng này chấm đứt. Tôi biết là toàn bộ vụ án này rất khổ tâm cho ông. Bà Max Hoffman ngồi cạnh tôi đây và bà ta cũng có điều gì đó để với ông.

      - Tôi lắng tai nghe bà ta đây.

      - Ông à, tôi gặp Heather tại Mohonk, - bà Hoffman kể lại. - ta cùng người đàn ông và khi tôi mô tả người đó cho Max, ông ấy tỏ ra hoảng hốt. Ông ấy đó là kẻ tống tiền, tên buôn bán ma túy mà ai nghi ngờ cả. Và Heather còn ít biết hơn bất cứ ai khác. ta hề biết...

      Lacey nghe hết câu chuyện này rồi, nhưng lạnh người khi nghĩ đến tất cả các vụ giết người xảy ra sau khi Max báo động cho Heather biết hậu quả nếu như chơi với người đó.

      Lacey lắng nghe bà Hoffman tả dáng người mà bà gặp tại Mohonk. Ít ra đó là người mà hề quen biết, Lacey nghĩ trong nhõm.

      Sloane lấy điện thoại lại từ tay của bà Hoffman.

      - Thế người này có gợi cho ông nhớ tới ai ?

      Ông lắng nghe rồi xoay qua với Lacey và bà Hoffman.

      - Ông Landi muốn gặp hai người tại phòng làm việc của ông ta ngay bây giờ.

      Về phần , Lacey rất muốn về nhà mình ngay tức , trầm mình trong bồn tắm jacuzzi, mặc vào người những thứ quần áo của riêng để tới nhà Kit gặp lại toàn bộ gia đình của . Họ có báo là ăn tối rất trễ và Bonnie có thể nán lại chơi với mấy người lớn.

      - Nhưng chỉ được vài phút thôi nghe ? - Lacey ra điều kiện.

      - Vâng, được rồi. - Sloane trả lời - Sau đó tôi đưa bà Hoffman về nhà.

      Sloane lại nhận được cú điện thoại khác khi họ vừa bước ra khỏi trụ sở cảnh sát. Khi ông ta quay trở lại, ông cho biết:

      - phải chỉ mình chúng ta đến nhà của ông Landi. Baldwin cũng lên đường rồi.

      0O0

      Nhân viên tiếp tân đưa họ đến tầng lầu mà Jimmy đứng chờ. khi thấy bà Lottie Hoffman trầm trồ chiêm ngưỡng cách trang trí nột thất sang trọng đến thế kia, Jimmy cắt nghĩa:

      - Lúc đầu nhà hàng bằng nửa bây giờ. Khi Heather còn bé, đây là phòng ngủ của nó.

      Trong giọng chừng mực của ông ta có vẻ gì đó lãnh đạm, có cái gì đó làm cho người ta nghĩ đến đại dương quá ư là bình lặng trước khi dòng hải lưu đe dọa biến thành cơn sóng thần.

      - Bà Hoffman, bà có thể tả lần nữa người đàn ông mà bà gặp cùng con tôi ?

      - Ông ta rất quyến rũ, ông ta...

      - Bà chờ chút. Tôi muốn người hùn vốn với tôi nghe điều này. Ông nhấn vào nút điện thoại liên lạc nội bộ. - Steve, phút rảnh ?

      Steve bước vào, miệng tươi cười.

      - Rốt cuộc rồi ông cũng thoát ra khỏi cái kén được rồi phải Jimmy? Ô xin lỗi, tôi biết là ông có khách.

      - Những người khách lý thú đấy Steve à. Bà Hoffman, bà thấy khoẻ sao?

      Mặt tái xanh, Lottic Hoffman chỉ ngay vào Steve Abbott.

      - Chính ta là người mà tôi thấy cùng Heather. Chính ta là người mà Max bảo là kẻ tống tiền, tên buôn bán ma túy và cũng là tên trộm. Chính tại ta mà bây giờ tôi đơn mình và...

      - Bà cái gì lạ vậy? - Abbott hỏi vặn lại với đôi mày chau, vẻ vui tươi biến mất khuôn mặt của ta.

      Và đột nhiên Lacey thể nào hình dung được con người hấp dẫn và khả ái kia dưới vai trò của kẻ giết người.

      Được sau, bảy nhân viên theo hộ tống, ông Baldwin bước vào trong phòng.

      - Điều mà bà ta muốn đó ông Abbott, ông là kẻ sát nhân. Chính ông ra lệnh giết chết chồng bà ta bởi vì ông ấy biết quá nhiều. Ông ấy rời bỏ công việc làm tại nhà hàng của ông Jimmy Landi chỉ vì ông ấy biết các vụ thâm lạm công quỹ của ông và mạng sống của ông ta đáng xu nếu như ông biết điều này. Ông bỏ rơi các nhà cung cấp cũ như Jay Taylor chẳng hạn để mua nơi các nhà buôn thuộc bọn mafia những trang thiết bị mà phần lớn đều là thứ ăn cắp. Ông cũng làm điều đó với sòng bạc này. Và đó chỉ là phần của những hoạt động của ông mà thôi.

      - Max buộc phải tiết lộ cho Heather biết con người của ông. Và ta có lựa chọn hoặc để ông lạm dụng lòng tốt của bố ta hoặc khai cho ông ta biết hết những gì ta nắm về ông. Ông muốn đối đầu với mối nguy cơ đó. Savarano tường thuật cho chúng tôi biết là ông có điện thoại cho Heather. Ông là Jimmy bị cơn nhồi máu cơ tim và phải về nhà ngay. Savarano chờ ta. Và khi Isabelle Waring ngoan cố muốn tìm cho ra các lý do chứng minh cái chết của Heather phải do tai nạn, bà ta trở nên quá nguy hiểm.

      - đúng! - Abbott hét to, - Jimmy, tôi bao giờ...

      - Có đấy Steve, làm chuyện đó, - ông Jimmy bình thản. giết chết Max và bà mẹ của con tôi. Và cả Heather, giết nó. quyến rũ nó có ích gì chớ? có tất cả những người đàn bà mà muốn. - Mắt của ông Jimmy sáng ngời vì phẫn nộ, ông nắm hai bàn tay to lớn của mình lại và tiếng thét hãi hùng vang lên trong căn phòng. - để cho đứa con tôi chết cháy. ... ...

      Ông phóng người tới trước, chụp lấy và bóp cổ Abbott bằng các ngón tay mạnh mẽ của mình. Sloane và các nhân viên cảnh sát phải hợp lực với nhau để buộc ông thả hai tay ra.

      Các tiếng nấc thảm thiết của Jimmy vẫn còn vang trong tòa nhà khi Baldwin làm các thủ tục cần thiết cho việc bắt Steve Abbott.

      Rốt cuộc Sandy Savarano đồng ý hợp tác từ chiếc giường của bệnh viện.

      Khoảng hai mươi giờ, chiếc xe hơi do Jay phái tới căn hộ của Lacey, báo cho ta biết là nó chờ dưới nhà. rất nóng lòng gặp lại gia đình mình, nhưng trước đó phải gọi cú điện thoại mới được. có quá nhiều chuyện để kể cho Tom, để giải thích cho ta biết. Ông Baldwin, đột xuất trở nên thân thiện với :

      - Giờ đây thoát nạn rồi đấy. Chúng tôi thỏa thuận với Savarano nên cần đến lời khai của chống lại Abbott nữa. Bây giờ được yên thân rồi, nhưng cũng nên làm chuyện ầm ĩ trong thời gian. Tại sao nghỉ mát ở đâu đó thời gian để chờ cho mọi chuyện lắng dịu xuống được ?

      trả lời nửa đùa nửa .

      - Ông có biết là tôi có căn hộ và công việc làm tại Minnesota ? Tôi chỉ cần trở về đó là đủ.

      quay số của Tom. Giọng quen thuộc đó có vẻ như rât nóng nảy.

      - Alo, - ta .

      - Tom có phải ?

      tiếng hét mừng rỡ.

      - Alice hả, ở đâu vậy? có khỏe ?

      - lúc nào khỏe hơn bây giờ, Tom à. Còn thế nào?

      - Tôi lo muốn điên đây nè. Tôi muốn loạn trí từ khi mất tích.

      - Câu chuyện này dài lắm nhưng tôi kẻ cho nghe hết.

      ngừng lúc.

      - Chỉ có mỗi điều là cái tên Alice còn tồn tại nữa. có nghĩ là quen với cách gọi tôi bằng Lacey ? Tên tôi là Lacey Farrell.


      THE END
      Last edited: 6/4/15

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :