1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trừ Em Ra Còn Có Ai - Lâu Vũ Tình (10 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9



      ấy là người siêu cấp có kiên nhẫn, thích xem tiểu thuyết tôi viết, rồi lại kịp đợi tôi viết hết hai mươi vạn chữ kết cục, thường thường xem nửa liền quấn tôi hỏi hung thủ là người nào.

      Tôi còn nhớ quyển sách kia, bởi vì ấy dây dưa quấn quýt, tôi lại liều chết , ấy đoán hết tất cả nhân vật trong sách, cuối cùng bày ra nghi ngờ nửa ngày, kết quả lại là tự sát, ấy liền gọi trời gọi đất cho rằng mình bị đùa bỡn.

      hôm nay, phải Duyệt Duyệt rồi, đứa trẻ bốn tuổi còn chưa có biện pháp xem tiểu thuyết trinh thám suy luận.

      Tại sao phải về ấy? Bởi vì ấy là người phụ nữ đầu tiên khiến trái tim tôi cảm thấy ấm áp, cũng là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi bị thương rất nặng.

      Tôi cảm thấy, tôi ở bên cạnh ấy, nhưng ấy lại nhìn thấy tôi, nghe được lời của tôi, tôi có thể làm sao đây?

      Hôm nay tâm trạng rất loạn, biết đến từ đâu, thường thường xem thư bày tỏ tình cảm của các bạn gửi đến, có thể lý trí phân tích, nhưng khi mình chân chính gặp phải, lại cảm thấy tay chân luống cuống, vì vậy tôi xin lui ra.

      Tôi cho ấy biết, tôi có tức giận. Nhưng đó là lờit rái lương tâm, ra tôi cực kỳ tức giận, ngay cả mình cũng biết tại sao tức giận như vậy, rồi lại giận đến muốn làm cho ấy biết.

      Sau đó suy nghĩ lát, cũng hơi hiểu ra.

      Tôi ghen.

      —— Tử Ngôn

      Trước đó, chúng ta tạm thời gặp mặt.

      lại dám với như vậy, vậy mà bảo có tức giận?

      Đáng ghét! tức giận đến mãnh liệt đấm giường đệm. Sao lại để ý thế, cũng phải cố ý, nếu biết Dương Thiệu Hoa đột nhiên hôn , nhất định giữ vững toàn bộ lòng cảnh giác, thể tha thứ lần này sao?

      Quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi!

      Nhưng sau khi phát tiết xong, ôm chăn bông, lăn qua lộn lại cả đêm cách nào ngủ, nhớ tới cặp con ngươi vắng lạnh kia, trái tim liền chìm đến đáy cốc, rất sợ bao giờ để ý tới .

      nghĩ ra nghĩ cái gì, cảm thấy hình như rất để ý, nhưng vì sao lại phản ứng bình tĩnh như vậy? thèm để ý, nhưng cả lời "Tạm thời gặp mặt" cũng ra rồi.

      là người đàn ông sach , ở trong tình cảm truyền thống hơn ai hết, nếu , muốn chung tình tuyệt đối, có bất kỳ mơ hồ, cho nên cảm thấy bị thương, bị phản bội, những chuyện này đều có thể hiểu, nhưng sau khi bị thương sao? hoàn toàn có biện pháp mong đợi phản ứng của , chỉ sợ quyết định bỏ qua hết, để ý gì nữa cả, nguy rồi!

      Cho tới nay, đều là quan tâm nhiều hơn, cá tính của quá mức im lặng, cả tình cảm cũng ấm nhàn nhạt, thậm chí cảm thấy, chỉ là quen có làm bạn, tình cảm người thân ấm áp chiếm đa số, còn có nào thân mật hơn , vô cùng tự nhiên tới bước kia, nhưng muốn đến tình nóng cháy sâu sắc giữa người tình, sợ là tồn tại chứ?

      Cũng bởi vì tình của quá nhạt, mới có thể sợ, sau khi bị thương lui về chỗ cũ, bỏ hết tình nhàn nhạt này.

      Nghĩ đến buồn bã, giữ được tình của người đàn ông này, lại dâng hiến trọn vẹn tình của .

      "Tạm thời chớ gặp mặt, tạm thời chớ gặp mặt. . . . . ." Ai! Cần tức lớn như vậy sao?

      gặp mặt, còn tưởng là cả đời qua lại với nhau chứ?

      Mấy lần ra vào cửa nhà, lơ đãng chạm mặt, cúi thấp đầu, cả nhìn cũng dám nhìn cái.

      Ngay cả chào hỏi cũng sao?

      hơi ủ dột nhếch môi, học trầm mặc theo .

      thừa nhận, quả rất để ý, đó là ghen, cũng nhận, trong khoảnh khắc đó, cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng sau khi câu kia ra khỏi miệng, đêm đó liền hối hận.

      bảo lưu phong độ, cho gian, để cho tỉnh táo suy tư, lựa chọn người muốn nhất, nhưng nếu suy tư đến cuối cùng, vẫn vứt bỏ được tình cảm trong quá khứ sao?

      Nếu cuối cùng lựa chọn , biết mình làm sao tiếp nhận.

      Có người cạn tào ráo mán, thế nhưng lại lẳng lặng lui sang bên tranh cầu làm khó dễ , đây gọi là phong độ? Vì sao lại phải làm quân tử? Nếu như quân tử làm mất .

      Ban ngày, lúc viết bản thảo luôn cách nào tập trung tinh thần, trong đầu ngừng nhớ tới , ngừng nhớ tới hình ảnh bị hôn. . . . Tâm tư liền táo bạo, thế nào cũng tĩnh tâm được.

      Quá khứ, chưa từng cảm thấy căn nhà này yên tĩnh vậy, thiếu giọng dịu dàng nũng nịu của , thiếu tiếng cười đùa của và Duyệt Duyệt, trái tim cũng còn đập nhanh, yên tĩnh đến khiến hít thở thông.

      Quá khứ, cũng là mình, từ trước giờ cảm thấy tịch mịch, tại cũng chỉ trở về cuộc sống lúc đầu mà thôi, tại sao. . . . trở nên khó có thể chịu được như thế?

      cách nào tưởng tượng, những ngày .

      Phát cách nào ở trong gian quá yên lặng, bỗng đứng lên, cầm cái chìa khóa ra cửa.

      Vốn định chung quanh lát, hóng mát chút, rồi lại gặp phải trường hợp muốn đụng phải nhất lần nữa.

      "Duyệt Duyệt là máu mủ nhà họ Dương, em cải biến được này."

      "Vậy thế nào? Từ khi Duyệt Duyệt ra đời đến bây giờ, có ai trong nhà họ Dương ãm9 nó, đút sữa cho nó, thay tả cho nó lần nào chưa? Tại sao câu người nó chảy máu nhà họ Dương muốn mang nó về?"

      " chỉ cần đứa bé, cũng muốn em. Điềm Điềm, tấm lòng dành cho em, chưa bao giờ thay đổi!"

      "Cho nên lấy đứa bé uy hiếp tôi? Loại hành vi này rất hèn hạ." cũng lĩnh tình.

      "Điềm ——" vừa mới vươn tay, lại bị trừng .

      "Tôi cảnh cáo , đừng gặp mặt tôi nữa!" lần khiến Tử Ngôn hạ "lệnh phong tỏa" rồi, nếu thử lại lần, dám tưởng tượng như thế nào, sợ là muốn xoá tên khỏi đáy lòng rồi.

      sợ ta.

      "Em rốt cuộc vẫn còn kiên trì cái gì? Bên cạnh mang theo đứa bé, em nghĩ em có thể tìm được đối tượng tốt sao? Điềm Điềm, đừng tùy hứng. . . . . ." Dương Thiệu Hoa dụ dỗ, cố gắng thuyết phục .

      " cho rằng ai thèm lấy tôi? Dương Thiệu Hoa, đừng xem thường người khác! Tôi liền gả cho xem!"

      Quan Tử Ngôn quả muốn thở dài.

      rất muốn gặp loại trường hợp này, cố tình mỗi lần đều làm cho gặp vừa vặn, thể tìm địa phương kín đáo chút sao?

      muốn nghe nữa, nên lặng lẽ lách mình , ngờ vẫn bị đuôi mắt của nhìn thấy.

      Bị phiền đến nổi giận, nhất thời xúc động, bật thốt lên hô: "Tử Ngôn, cho ta biết, lấy em !"

      dừng lại, sống lưng cứng còng.

      khí rất yên tĩnh, yên tĩnh đến tiếng hít thở cũng nghe thấy.

      Rồi sau đó, có động tác —— cũng quay đầu lại về phía trước.

      Sợ lại hiểu lầm, cũng để ý lệnh phong tỏa của lúc trước, Uông Điềm Hinh bước nhanh đuổi theo.

      Lúc này cho người ta hôn loạn, ngay cả góc áo cũng đụng phải, sao lại tức giận hơn? Bóng lưng căng thẳng cứng ngắc ràng: đừng đụng ta!

      có can đảm tiến lên đụng . . . .

      Bước chân của nhanh chậm, xem ra giống như là có ý thoát khỏi , nhưng vẫn để ý , hại phía sau, cũng biết làm sao mới tốt.

      Có đến vài lần tan việc, cả người mệt mỏi mệt mỏi mệt mỏi, ra rất muốn đến chỗ , để cho ôm, nũng nịu với , cảm thụ cảm giác được thương cưng chiều, đêm đó ngủ rất ngon.

      Nhưng như vậy rồi, đâu còn có mặt mũi tiến lên đòi ăn canh đóng cửa nữa? Còn nhớ cũng chỉ có thể đè nén xuống.

      biết bớt giận chưa, cũng hiểu biết lệnh phong tỏa kia khi nào mới bãi bỏ.

      Yên lặng đoạn đường, đột nhiên dừng bước, hại thiếu chút nữa đâm đầu vào lưng của .

      quay đầu lại, trầm trầm hỏi ra câu: "Em nghĩ chưa?"

      "Hả?" Đây là vấn đề quỷ gì? ràng mà, vẫn luôn rất ràng.

      " muốn lấy em?" Nếu sao lại hỏi như vậy.

      Ánh mắt lạnh lẽo. "."

      vẫn chưa có tỉnh táo lại để lý trí xử lý chuyện này!

      Như vậy tính là gì chứ? Vì đấu với người đàn ông, chứng minh còn có người muốn , liền xúc động nóimuốn cưới , hôn nhân của , có thể để tùy tiện như trò đùa vậy sao?

      xem là gì chứ? Là nam phụ mà nữ chính dùng để chọc tức nam chính khi hai người sinh ra hiểu lầm trong phim truyền hình tám giờ?

      biết và người đàn ông kia có hiểu lầm gì, mà lại rời khi mang thai Duyệt Duyệt, đến nay giải được bế tắc, nhưng chỉ cần ngày hiểu lầm của còn đó, cũng cưới .

      thà bị mất , cũng muốn ôm oán hận, vì báo thù người đàn ông khác mà gả cho . nhất định phải xác định, người muốn là ai.

      Ở trong quan niệm của , hôn nhân là lời hứa thần thánh nhất, là đôi nam nữ thận trọng phó thác cả đời, cả đời lòng làm bạn với nhau, thể là như thế này, nên là như bây giờ.

      Dưới tình huống này, cách nào đồng ý.

      câu "" kiên định, làm trái tim Uông Điềm Hinh lạnh hết.

      có đuổi theo nữa, mất hồn mặc cho tránh ra, càng lúc càng xa.

      , muốn cưới , rất như vậy, rất quyết tuyệt. . . . . .

      chờ, đếm ngày, từng ngày từng ngày đứng chờ .

      cầu mong gì khác, chỉ muốn tới, ôm chặt như đêm đó, để cho rời , sau đó kiên định cho biết, thương !

      Cái muốn, chỉ là trái tim, như thế mà thôi.

      Còn lại, muốn xử lý những chuyện kia như thế nào, và người đàn ông kia có rối rắm gì, đều cần cho biết, cũng hỏi nhiều, chỉ cần người .

      Nhưng, có.

      có thử về phía nữa, cũng còn giải thích gì với nữa, giống như —— trở lại hai đường thẳng song song chạm vào nhau như lúc ban đầu.

      rốt cuộc —— nghĩ chưa?

      Mấy lần bọn họ gặp nhau dưới lầu, còn trường hợp tranh chấp đối lập, xem ra rất bình thản, rốt cuộc có thể tỉnh táo đối mặt vấn đề, mà phải luôn luôn trốn tránh, trốn tránh rồi vấn đề vẫn ở nơi đó có giải quyết.

      Đây từng là hy vọng của , nhưng làm vậy, lại cảm thấy mất mác chua xót.

      Duyệt Duyệt vẫn chạy tới nơi này, chỉ là còn qua nữa, Uông Điềm Hinh cũng chẳng qua tới.

      Duyệt Duyệt vẫn dây dưa dính thân mật vô cùng, trước người sau người đều kêu papa, cái gì, cũng muốn làm khó , mấy lần muốn gì với Duyệt Duyệt, nhưng lời đến khóe miệng, lại nuốt trở về.

      Quá khứ, cha của Duyệt Duyệt có ở đây, cho nên có thể giấu giếm điều bí mật này cả đời, làm ba của Duyệt Duyệt vĩnh viễn, nhưng bây giờ, ba ruột của Duyệt Duyệtđang ở trước mặt bé, còn có thể làm như vậy nữa sao?

      Nếu như, cuối cùng Uông Điềm Hinh lựa chọn , cũng muốn dùng Duyệt Duyệt để ràng buộc .

      Nhưng, làm sao dứt bỏ được? Đứa này, miếng thịt trong lòng , bỏ được, trừ máu mủ, việc làm, cho tới bây giờ cũng ít hơn bất kỳ người cha nào đời.

      Lúc Duyệt Duyệt vừa ra đời yếu ớt nhiều bệnh, lúc nào cũng lo lắng đề phòng, phiền não vì bé, trắng đêm ngủ chú ý trông chừng lúc bé ngã bệnh.

      Duyệt Duyệt học chuyện cùng Điềm Hinh đoán xem bé cái gì, là niềm vui thú lớn nhất mỗi ngày.

      Duyệt Duyệt kêu tiếng papa đầu tiên sung sướng vui vẻ trong lòng , khó có thể hình dung, đến tháng sau khi kêu papa mới kêu mẹ, khiến Uông Điềm Hinh ghen ghét ghi hận đến nay.

      Duyệt Duyệt học bộ dắt bé, từng bước , khi té ngã rất đau lòng ôm lấy an ủi.

      Duyệt Duyệt đến vườn trẻ, và Điềm Hinh cùng nhau dắt tay của bé, rất nhiều giáo viên, phụ huynh, khen con của đáng .

      Duyệt Duyệt có rất nhiều bí mật đều lặng lẽ cho biết, sau đó hai người hẹn xong thể với mẹ.

      Mỗi lần Duyệt Duyệt phạm sai lầm bị Điềm Hinh đánh, đều khóc tới tìm , muốn xoa xoa lòng bàn tay đo đỏ.

      Mỗi lần Duyệt Duyệt có món ngon, chuyện gì vui, nhất định cho biết đầu tiên, chia sẻ với , biết đứa này rất thương . . . . . .

      cẩn thận che chở, nhìn bé ở dưới cánh chim lớn lên từng chút, nội tâm vô cùng vui sướng kiêu ngạo.

      Tất cả, từng ly từng tý đều ghi tạc ở đáy lòng, tình cảm như vậy, làm sao bỏ được?

      "Papa, ba có ở đây ?" Thân thể nho , từ cửa chính dò vào.

      Bé có cái chìa khóa, tự mình mở cửa.

      "Nơi này." thanh từ trong phòng truyền tới, căn phòng chơi 6m vuông này, là gian được trữ ra cho Duyệt Duyệt, bên trong có tất cả vật phẩm bé từng dùng từ bé đến giờ.

      Duyệt Duyệt chạy tới, nhào vào trong lòng tựa như thường ngày. "Papa, ba ở đây làm gì?"

      " xem Duyệt Duyệt đáng ." ngồi xếp bằng mặt đất, trước mắt có đầy mấy quyển album hình lớn, bên trong đều ghi lại hình ảnh của bé từ khi ra đời đến giờ.

      Tựa sát lật xem hết quyển album, mới nghĩ đến điều muốn hỏi: "Sao con lại tới đây? Mẹ đâu?"

      Hôm nay là ngày nghỉ, Điềm Hinh dẫn bé ra ngoài dạo dạo?

      Duyệt Duyệt nhăn nhíu mũi. "Chú Dương kia lại tới nhà con, mẹ mẹ có việc bận, bảo con đến tìm ba."

      Có việc bận rộn? Bận chuyện gì thích hợp có em bé ở đó? Những lời này có thể làm cho người ta liên tưởng đến gian rất rộng. . . . . .

      Ngừng! Quan Tử Ngôn, tư tưởng sạch chút, người ta căn bản chỉ là muốn ít chuyện, thích hợp cho Duyệt Duyệt nghe được mà thôi, nên suy nghĩ bậy bạ những suy đoán có căn cứ!

      Lắc lắc đầu, nhếch khóe môi, dịu dàng hỏi: "Duyệt Duyệt có đói bụng ? Có muốn ăn gì hay ?"

      biết còn có thể chăm sóc bé, làm bạn bé như vậy bao lâu nữa, mỗi khắc đều hết sức quý trọng.

      nghiêng đầu suy nghĩ lát. "Bánh nướng xốp." Đó là thứ papa, mẹ, và bé thường xuyên ăn nhất khi ba người ở chung.

      "Được, chờ ba chút." Hôn má mềm cái, đứng dậy về phía phòng bếp.

      Rửa chảo, mở bếp, liếc thấy bóng dáng đứng nghiêm cạnh cửa phòng bếp, nhìn ra chần chờ của bé, liền tắt bếp, ngồi xổm xuống giang hai cánh tay, đợi bé tựa vào mình, mới hỏi: "Duyệt Duyệt có lời muốn phải hay ?"

      "Papa. . . . . ." Duyệt Duyệt do dự lâu, giọng hỏi : "Có phải ba quan tâm con và mẹ nữa ?"

      ngạc nhiên. "Sao Duyệt Duyệt nghĩ như vậy?"

      "Vậy ba tìm mẹ ! Ba đến, nhưng mỗi ngày chú Dương đó đều tìm mẹ, cứ bảo mẹ kết hôn với chú ấy, mẹ cũng cãi nhau với chú ấy như trước, nếu mẹ muốn kết hôn với chú ấy sao?"

      Làm thế nào? cũng biết!

      Nếu như tình cảm của bọn họ, chịu được khảo nghiệm, dễ dàng bị vứt bỏ, còn có thể gì?

      "Chú Dương có thể cầu hôn mẹ, papa cũng có thể mà, ba muốn lấy mẹ sao!" Đừng tưởng rằng bé biết gì cả, ba mẹ của các bạn ở vườn trẻ đều có kết hôn, chỉ có bé có. Giáo viên , kết hôn mới có thể ở cùng nhau, mới có thể sinh ra bọn họ, nhưng tại sao papa và mẹ cũng sinh ra bé, nhưng có kết hôn, có ở cùng nhau?

      Kết hôn? có thể ?

      Trước đây có cơ hội đó, nhưng cự tuyệt, bởi vì muốn nhất thời thiếu suy nghĩ mà gả cho , ngày sau tất nhiên hối hận.

      thanh khô khốc chát chát, nặn ra nụ cười gượng ép. "Mặc kệ như thế nào, Duyệt Duyệt cũng có rất nhiều người quan tâm, chú Dương rất thương con, Duyệt Duyệt phải lo lắng."

      "Con cần." Bé dùng sức ôm sát, buồn bực : "Con chỉ muốn papa."

      Hốc mắt hồi ôn quen thuộc, le que mấy lời, lại làm chua xót gì.

      Bỏ ra bốn năm, đổi lấy nhận định thể thay thế của Duyệt Duyệt, đối với , đáng giá.

      Nhưng, Điềm Hinh sao? Hơn bốn năm sáng chiều chung đụng, tình ý ôn tồn, kém đoạn quá khứ sao? Tại sao thể giống như Duyệt Duyệt, cũng kiên định với câu: em chỉ muốn . . . .
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10



      vào phòng phát thanh, biết có phải là đa tâm hay , cảm thấy ánh mắt mỗi người nhìn hôm nay hơi quái dị.

      Nhưng nghĩ nhiều, tiết mục tiến hành đến nửa, nghe xong ca khúc khúc, tiếp theo là đến phần đọc thư tâm tình, nhận lấy phong thơ nhân viên làm việc chuẩn bị xong, bắt đầu đọc ——

      thời gian gửi thư tới, bởi vì tôi và ấy cãi nhau, tâm tình rất loạn, biết vì sao lại thế.

      ra gây gổ cũng quá chính xác, ấy chưa từng lớn tiếng với tôi, càng chính xác hơn là, ấy chưa từng to tiếng với bất kỳ ai. Tôi quá đâu! ấy vô cùng có giáo dục, mặc dù bề ngoài lạnh như băng, nhưng lòng dạ lại mềm hơn ai khác, tôi chính là quý lòng dạ lương thiện của ấy.

      Quen biết tới nay, còn chưa xảy ra chia rẽ nghiêm trọng như thế, ấy hề với tôi câu nào, khiến tôi khổ sở mất ngủ mấy hôm, như vậy còn nghiêm trọng hơn ấy lớn tiếng với tôi, cho nên tôi quyết định xếp nó vào loại gây gổ. . . . . .

      ra là giận dỗi với bạn trai rồi, khó trách có thời gian thu được thư gửi.

      Người nghe tên trái tim đơn này, những năm qua, thỉnh thoảng đều gửi thư tới, bình thường đều chuyện về tâm trạng của mình, xem như là người nghe kiên trì bền bỉ nhất rồi.

      Chỉ là, nguyên nhân lớn nhất mà nhớ kỹ , là từ trong thư của , đọc lên những dòng tâm của tên trái tim đơn, từ tịch mịch, bàng hoàng, vô dụng, đến làm người đàn ông động lòng, thích, thương sâu đến mức tự kềm chế, chứng kiến tình của , tâm yếu ớt nhất của .

      rất ít chuyện xảy ra, hơn phân nửa lấy tâm làm chủ, giống như lúc này thẳng ra kiện "Gây gổ", ngược lại là tình huống rất ít có.

      Hôm nay thư rất dài, chậm rãi đọc tiếp từng chữ.

      Tôi từng , tôi phải người lần đầu tiếp xúc tình , ngọt ngào, bi thương trong tình , tôi đều từng tiếp nhận, theo lý mà , đến cuộc tình thứ hai, nhiệt liệt, cách nào tự kềm chế giống như mối tình đầu của trẻ nữa, nhưng, tại sao tôi vẫn lún sâu thế? Ngay cả chính tôi cũng hiểu.

      Suy nghĩ lâu, tôi có kết luận ——

      Chính là bởi vì có tình , tôi biết thay đổi quý trọng mặt tốt của ấy.

      Chính là bởi vì có tình , tôi càng hiểu người đàn ông này khó được cỡ nào.

      Chính là bởi vì có tình , tôi mới biết, ấy là người đáng cho tôi nhất cõi đời này.

      Bỏ qua ấy, cả đời tôi đều tiếc nuối.

      Cõi đời này có mấy người đàn ông, có thể mạo hiểm mưa gíp trong cơn bão, đưa hàng xóm mang thai quen thuộc mấy đến bệnh viện chờ sanh? Tên con đặt, cho tới bây giờ tôi vẫn nhớ lời ấy , nguyện đứa này ra đời mang đến bịnh an vui vẻ cho cha mẹ. Bao nhiêu ban đêm, ấy hy sinh giấc ngủ pha sữa, thay tả cho con tôi, con học chuyện, câu thứ nhất chính là gọi papa; trong cuộc sống quá nhiều ngăn trở, mệt mỏi, khó khăn, quay đầu lại vĩnh viễn có bả vai của ấy chờ tôi dựa vào. . . . . .

      Người đàn ông như vậy, xin cho tôi biết, ai động lòng?

      Tiểu Duyệt Duyệt nhà tôi cho tôi biết, nếu như mà tôi muốn gả cho người khác, bé kêu người khác là papa.

      Tôi cũng tìm được người đàn ông khác có thể khiến con thương đến mức gọi là papa. . . .

      càng đọc càng có cái gì đúng, mồ hôi lạnh từ bên trán chảy xuống.

      Đây ràng, ràng. . . . . . Da đầu căng thẳng, trong khoảng thời gian ngắn đầu trống , mất năng lực suy tính.

      Trái tim đơn . . . Là Điềm Hinh? ! Vui đùa này quá sức rồi!

      Quá khứ, nếu phải thời gian quá gấp, theo thái độ làm việc cẩn thận của trước giờ, đều xem qua lần trước, để ngừa trong thư xảy ra vấn đề, nhưng gần đây tâm tư quá loạn, ngờ lại bị hớ rồi!

      Vẻ mặt trống rỗng, mất năng lực ứng biến nhanh nhẹn thường ngày, quyết định chắc chắn có muốn tiếp tục đọc hay , trời mới biết kế tiếp còn viết cái gì khiến bị sốc nữa!

      Đọc, !

      Nhân viên làm việc bên ngoài phòng phát thanh, dùng hình miệng, cộng thêm ánh mắt uy hiếp .

      Những người này! Bọn họ nhất định sớm biết, khó trách hôm nay mới bước vào radio, liền thấy ánh mắt quái dị của mọi người nhìn !

      Muốn nâng cao tỉ số nghe đài cũng thể tính kế thế!

      có biện pháp, cũng đọc nửa, phải đọc đến hết.

      Thanh Thanh cổ họng, mở miệng lần nữa thanh lộ ra chút xấu hổ, hơi mất vẻ thong dong trầm ổn trước giờ.

      người đàn ông quan trọng với tôi như thế, tôi lại làm ấy bực mình, hơn nữa còn biết nên làm sao khiến ấy hết giận, bởi vì tôi để ấy bắt gặp người đàn ông khác hôn tôi, mà người đàn ông kia. . . . lại là người thân của con .

      ấy nhất định bị thương rất nặng, mới có thể nghe tôi giải thích. ra tôi cố ý lừa gạt ấy, chỉ biết phải mở miệng thế nào, lúc đó tôi rất phiền não, lo lắng mất con , cuối cùng thậm chí nghĩ, chỉ cần ấy cưới tôi, chuyện gì cũng giải quyết! Bọn họ trở lại phiền tôi, có thể cho con gia đình đầy đủ, chiếm ưu thế hơn.

      Nhưng ấy có đồng ý, ánh mắt rất lạnh lùng, rất lạnh lùng cự tuyệt tôi.

      Sau đó tôi có kiểm thảo lại, tôi nghĩ tôi hiểu ý ấy. Hôn nhân là hai người dùng trái tim chân nhất gần nhau cả đời, trừ như thế, nên còn có những nguyên nhân khác, tôi nghĩ, tôi lấy hôn nhân làm lợi thế để giải quyết chuyện, trốn tránh vấn đề, quả đúng.

      Mặc dù, tôi ấy.

      Tôi có ý lợi dụng ấy, chỉ là, cử chỉ của tôi hình như tổn thương ấy.

      Tôi biết làm sao bù lại, vì thế lại mất ngủ vài hôm, cho đến khi tôi hiểu được ý của ấy.

      ấy là muốn, tôi bình tâm tĩnh khí xử lý tốt quá khứ, hành động theo cảm tính nữa, né tránh nữa, mà hoàn toàn ràng quá khứ, vậy tôi mới có tư cách đứng ở trước mặt ấy lần nữa, dùng trái tim tinh khiết nhất cho ấy biết. . . . . .

      thanh của mắc kẹt, thể nào đọc ra hàng chữ rất đơn giản —— Tử Ngôn, em .

      Bên ngoài phòng phát thanh, có người vung mạnh quyền, im lặng uy hiếp bằng bạo lực.

      Mẹ kiếp! là các bà các chị à! Mau dứt khoát !

      ta dùng hình môi đọc ra câu này.

      Nhắm mắt lại, hít sâu hơi, thanh khàn khàn ——

      Nhớ bà Trương hát bài ca tiếng Đài vì ông Trương từ khi trẻ tuổi đến lúc già ? Khi đó em từng với , đời này có thể có người, khiến bà ấy hát câu: "Nếu muốn ai chứ." Là chuyện rất hạnh phúc.

      xin lỗi, thời gian này em quá coi thường , vì phiền não chuyện Duyệt Duyệt, mà quên để ý tâm trạng của , nguyện ý cho em bồi thường ? Nếu như mà em cầu hôn lần nữa, trả lời thế nào? Yes or No? Vô luận như thế nào, em cũng chờ đáp án của .

      Em có giọng hát hay như bà Trương, nhưng mà em lại có thể đặt bài hát này cho , sau đó cho biết: "Em cũng tìm được người đàn ông đáng để hơn . . . ."

      rất giãy giụa, rất giãy giụa, phần người trong trời và người giao chiến trong đầu sắp xông ra cầm vũ khí đánh người rồi, thể nhắm mắt, hé miệng đọc lên câu cuối cùng —— "Tử Ngôn, cả đời này, nếu muốn ai chứ?"

      Toàn bộ tinh lực xông lên ót, ngượng ngùng đến thể ngượng ngùng hơn, da mặt mỏng chịu được kích thích cỡ này, nung đỏ đến cơ hồ sắp bốc hơi.

      Đây là lần đầu tiên, ngồi ở trong phòng phát thanh, thay người khác phát ra bài hát dành cho .

      Còn nhớ Nguyễn từng đời

      Bởi vì Nguyễn phải người vừa tiếp xúc tình .

      Trái tim của Nguyễn vì có chứa mà khác với người khác

      cũng Nguyễn như Nguyễn

      Nếu cam nguyện cùng ai đời thế

      Nếu thế gian có gì đông lạnh để có thể ai khác

      Nếu ai đến già và dùng tình sâu để đưa tiễn ai

      Dù mưa gió chỉ cần có Nguyễn liền cam tâm tình nguyện chịu gian khổ

      lẳng lặng lắng nghe, trái tim kích động. Đây chính là lời muốn với sao?

      Bài ca vừa phát, radio dành cho những người nghe truyền tin nhắn vào vừa mở lên lập tức bão tố.

      "Mau say yes !"

      "Nè! Con người ta cầu hôn rồi, còn chần chờ nữa tôi cũng muốn đánh !"

      " có phải đàn ông hay ? Đúng thế mau to ấy !"

      " phải muốn bị nhổ nước miếng lúc đường chứ! Thức thời mau chóng đáp lại ấy!"

      "Mặc dù người tình trong mộng sắp cỏ thơm có chủ rồi, nhưng tôi vẫn chúc phúc , phải hạnh phúc đó!"

      " là người ở động núi à! Bảo thủ quá, bạn bị hôn cái cũng chết, ấy ấy cố ý, đấng mày râu cần ghi hận như vậy."

      "Có nghe hay ! Nếu muốn ai, so đo nữa, nếu đánh muốn đánh ai chứ?"

      "Lặp lại lần ——I——Love——You!"

      Đây là tình hình gì? !

      sững sờ, sững sờ cực độ, đầu bị nghẽn.

      chưa từng nghĩ trái tim đơn là , từng với mình làm chủ trì radio, cũng chưa từng nhắc tới ở trước mặt , ngờ, lại yên lặng chia sẻ tâm của lâu như vậy, cũng để chia sẻ với , mà còn hồn nhiên hay.

      Hồi tưởng từng lá thư đọc từ đó đến giờ, mỗi khi nhớ lại lá, càng hiểu lòng của . dùng tâm ý chân thành tha thiết khắc sâu như vậy để đối đãi . . . .

      lúc nào cho biết, thương , cư nhiên chất vấn điểm này.

      khiến mà lo được lo mất, nhưng chưa bao giờ nhận thấy được.

      nên xin lỗi , là có đủ lòng tin với , cũng như tương lai của họ, nếu , sớm nên chút do dự mà đồng ý lúc mở miệng muốn cưới ! Dù là nhất thời xúc động như thế nào? Kết hôn vốn cần chút kích động; dù kết hôn có mục đích như thế nào? , kết hôn có thể giữ Duyệt Duyệt ở lại bên cạnh bọn họ, còn vui lòng sao!

      gì cho biết, tự mình gánh chịu áp lực, còn phải đối mặt hiểu lầm của , cảm thấy mình quá tệ.

      Ca khúc phát xong, mở miệng lần nữa, trong giọng trầm thấp, mang theo khàn khàn và cảm động nồng nặc. "Hinh, chờ ."

      Chờ , lấp đầy nửa trái tim đơn và trống rỗng của , để trái tim đơn còn đơn.

      Xuống tiết mục, ra đài truyền hình, gió đêm thổi tới, cảm thấy có chút lạnh lẽo.

      khẽ thở ra hơi, kéo áo khoác, vào trong bóng đêm tối tăm.

      Dưới đèn đường, bóng dáng mảnh khảnh đứng, tầm mắt yên lặng dừng lại người , cho đến ánh mắt của giao nhau.

      dừng bước chân chốc, rồi sau đó, kiên định tiến về phía , cho đến khi đứng lại trước mặt .

      , chỉ chuyên chú đưa mắt nhìn .

      hồi lâu, vươn tay, ôm chặt vào ngực, cúi đầu nhàng câu "Yes!" ở bên tai .

      "A. . . . . . Ừ. . . . . ."

      Tiếng thở gấp mập mờ của phái nam, giao hòa với tiếng rên rỉ quyến rũ của phái nữ, đứt quãng truyền ra, mùi hoan ái nồng nặc tình dục tràn đầy phòng khách.

      Ôm chặt thân thể mềm mại, cuồng nhiệt rung động ở trong cơ thể , cảm nhận cực hạn của .

      dừng lại ở chỗ sâu, đưa mắt nhìn .

      Trong nháy mắt khoái cảm bùng nổ làm đầu choáng váng, thở mở ra đôi mắt mơ màng nhìn lại . biết còn chưa đạt được thỏa mãn.

      lui ra, giương tay ôm lấy trở lại phòng ngủ, lại báo động trước tiến vào chỗ sâu mềm mại lần nữa, triển khai đơt hoan ái dây dưa lần hai.

      "A!" thở khẽ, nũng nịu oán trách. "Ghét. . . . . . . . chút. . . ." Mỗi lần đều làm nhiệt liệt như vậy, cũng hỏi người ta chịu được hay .

      "Làm được." Trả lời rất kiên quyết.

      Rốt cuộc là ai lạnh chứ? Hừ hừ, rất nhiệt tình đấy! Trở lại liền trực tiếp đụng ngã , cả câu cũng cho .

      thở dốc đứt quãng, khoái cảm tê dại như thủy triều đánh thẳng vào , gần như sắp làm thở nổi. "Tử. . . . . . Tử Ngôn. . . . . . Em. . . . . được. . . . . ."

      ", làm em sợ muốn chết!" cái thẳng tiến sâu, khiến nhịn được nữa nghẹn ngào gào lên.

      Trận hoan ái này, rất có ý trừng phạt đó!

      "Đừng. . . . . . Tử Ngôn. . . . . ." Tha ! Tiếp tục như vậy nữa, cả tòa cao ốc đều biết làm gì! còn muốn gặp người nhé!

      Nũng nịu, tức giận, hơn nữa bị tình dục đánh sâu vào, bèn trả thù cắn bả vai .

      hừ , đón lấy , bộc phát ở trong chỗ sâu mềm mại.

      Vui thích qua , bọn họ ôm nhau chặt, điều chỉnh hô hấp ở trong ngực nhau.

      Đợi đến lúc có thể mở miệng rồi, giọng của mềm như tơ, thở : " hôm nay. . . . . Rất mất khống chế."

      Cần làm đến trời đất rung động thế ? mà thêm mấy lần nữa, xỉu luôn đó.

      "Đều là em làm hại." buồn bực .

      "Em?" Rất nhanh hiểu ra —— " ghi hận chuyện gửi thư?"

      "Em dấu diếm lâu." Hại y như đứa ngốc, lúc nào cũng phê bình mình mà biết.

      cười . " cảm thấy rất thú vị?"

      Thú vị?! " chỉ biết hôm nay trái tim của thiếu chút nữa dừng lại."

      vẫn cười, bàn tay tới tới lui lui mặt , tạm thời biểu lộ an ủi. tóm lấy tay ngọc, nhàng gặm cắn, giống như là đột nhiên phát cái gì, liền dừng lại động tác, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn chăm chú . "Điềm Hinh, rất em."

      Bị lời thổ lộ thình lình của làm ngơ ngẩn, cảm thấy hốc mắt có hơi nước nóng bốc lên, vội vàng nháy mắt mấy cái, cười hỏi: "Sao đột nhiên hỏi như vậy?"

      " nghĩ đến tâm trạng lo được lo mất của em trong những lá thư, xin lỗi, biết em nghĩ như vậy, có chú ý tâm yếu ớt của em. Tất cả giữa chúng ta quá thuận nước đẩy thuyền, em ở cạnh như chuyện đương nhiên, chưa từng theo đuổi, chưa từng lấy lòng, có hoa tươi hẹn hò, càng có lời ngon tiếng ngọt, quan trọng nhất là, quên với em, em luôn ở trong lòng , giấu sâu, rất sâu, mỗi ngày đều em thêm chút. Điềm Hinh, phải loại người oanh oanh liệt liệt, cảm tình của giống như dòng nước , từ từ sâu hơn, đợi đến rất già rất già, tình tích lũy được nhiều đến chúng ta thể xê xích, di chuyển nó."

      Đây là lời ngọt ngào nhất, cảm động nhất mà đời này nghe được. xúc động cười.

      "Nhắm mắt lại, Điềm Hinh."

      nghe lệnh làm việc, cảm giác xuống giường, nghe được thanh mở ngăn kéo, sau đó nữa, ngón giữa có cảm giác lạnh lẽo, câu: "Em , chúng ta kết hôn !"

      mở mắt ra, kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm tay phải có thêm chiếc nhẫn kim cương của mình.

      "Mua lúc nào?"

      "Rất lâu rồi." rất truyền thống, chuyện cầu hôn là phải để đàn ông làm. "Đổi thành em say yes rồi."

      cười rơi lệ, đưa tay ôm , hôn liên tục. "Yes, Yes, Yes!" rất rất rất nguyện ý.

      " lần là được rồi." có chút buồn cười. "Em nghĩ đóng phim sex kiểu Mỹ à?"

      Oa. . . . có nghe lầm hay ? Người đàn ông trầm ổn trang trọng này, cư nhiên biết chọc ? Có thể thấy được tâm trạng của rất tốt đó, tốt đến kiêng kỵ gì rồi.

      Tỉnh táo lại, cũng thở ra hơi, kéo nằm xuống bên cạnh, gối lên lồng ngực của , cố ra vẻ lơ đãng mở miệng: "Cũng may ra, nếu em sợ bị gia pháp của ba đánh chết."

      "Gia pháp? !" ngẩn người, nhìn kéo tay của đặt lên cái bụng bằng phẳng, mới chậm nửa nhịp, cong đầu lưỡi : ". . . . . Đây. . . . ."

      "Là tiểu Tử Hân. Có vào đêm đầu tiên."

      Cho nên, cách khác. . . . . . sắp làm ba? !

      Tối nay có quá nhiều kinh sợ, trái tim từ trước đến giờ sống trong nhung lụa chịu nổi, sững sờ thành pho tượng lần nữa.

      là làm khó .

      Uông Điềm Hinh rất thông cảm vỗ vỗ đầu của .

      "A!" đột nhiên lại kêu khẽ tiếng, bắn dậy, khiến Uông Điềm Hinh có phòng bị chấn đọng, thiếu chút nữa trật cổ.

      "Sao lúc nãy em sớm? !" Hồi tưởng cuộc hoan ái tim đập mặt đỏ kịch liệt lúc nãy, tại chỉ cảm thấy toát mồ hôi lạnh.

      Vấn đề là, Quan, có cho người ta cơ hội à?

      Híp mắt liếc cái. "Em có bảo chút."

      ". . . . . ." Khí thế yếu xuống, có chút chột dạ. "Em có thể cự tuyệt kiên quyết hơn chút nữa."

      Dù sao chính là vai nam chính ngoài miệng luôn "khôn muốn là muốn", "miệng muốn mà cơ thể lại muốn", chỉ cần người ta chưa thiến , luôn muốn!

      cả hừ cũng lười trả lời , trực tiếp kéo chăn lên cao.

      Được rồi! tự biết đuối lý, tự sờ mũi cái nằm lại bên cạnh , đưa tay khẽ xoa bụng . "Có khỏe ? Có khó chịu chỗ nào hay ?"

      Nếu như bởi vì làm quá kịch liệt mà động thai đến bệnh viện, mất thể diện là , nếu và đứa bé bị tổn thương, cần chờ gia pháp của ba, trực tiếp đánh chết mình.

      "Yên tâm, em sao." Vòng tay qua người , ôn tồn tựa sát hồi lâu ——

      "Uhm. . . . Về Dương. . . ." chần chờ mở miệng.

      "Tử Ngôn, cho hiểu lầm, em và ta có gì." Sắc mặt đoan chính, rất nghiêm túc cho biết.

      " hiểu, em cần khẩn trương. chỉ nghĩ, ta dù sao cũng là Duyệt Duyệt . . . . . . Người thân. . . . . ."

      "Người thân thế nào? Giỏi lắm là chú mà thôi, dù chúng ta lừa gạt Duyệt Duyệt cả đời, em cũng cảm thấy quá đáng."

      "Chú, chú? !" Ngớ ngẩn lần thứ N trong ngày. "Chỉ là. . . . chú?" phải. . . . . . Phạm vào sai lầm rất nghiêm trọng?

      "Đúng nha, nếu cho là gì?" Quét mắt nhìn cái, càng giải thích được.

      Hiểu lầm này lớn!

      sặc sặc, dở khóc dở cười. " cho rằng ra là cha đẻ của Duyệt Duyệt."

      "Xí —— luôn ! phải em với , ấy còn đời rồi sao? cho rằng em lừa ?"

      "Đúng!" than thở, cảm thấy giãy giụa và khổ sở của mình thời gian qua, quả chính là trò hề.

      "Tử Ngôn, em lừa , nếu như khó có thể mở miệng, em nhiều nhất nhiều nhất chính là gạt , nhưng mà em tuyệt đối láo lừa , biết ?"

      "Ừ." vô cùng biết sai có thể sửa. "Xin lỗi, là hiểu lầm."

      Tiếp đó lại quá chịu phục bổ túc câu: "Chỉ là thái độ của em và ta quá mập mờ rồi." Khó trách có thể liên tưởng như vậy!

      suy tư lát. "Được rồi, em . ta và Thiệu Phong đều từng theo đuổi em, nhưng em lựa chọn Thiệu Phong, cũng chính là cha đẻ của Duyệt Duyệt. ta chỉ là khờ dại cho rằng hai ta có ở đây, ta có thể thay vị trí kia, biết, con cháu nhà giàu, vô cùng tùy hứng làm bậy, lấy mình làm trung tâm, ta đó là đứa bé nhà họ Dương, ta muốn thay thế hai gánh vác trách nhiệm, muốn em gả cho ta, những lời này bốn năm trước em nghe đến muốn nghe nữa! Em có chút tình cảm mập mờ nào với ta, nếu như có, khi đó cũng tự mình đơn độc dời đến tới nơi đây, ra chính là muốn tránh khỏi dây dưa của ta.

      "Trở lại, chính là như biết, ta dùng Duyệt Duyệt uy hiếp em. Với hoàn cảnh nhà họ Dương, quả có thể cung cấp cho Duyệt Duyệt giáo dục và gian trưởng thành tốt hơn, về mặt pháp luật, em là bà mẹ độc thân thiếu hụt ưu thế, nhất định có phần thắng, cho nên em rất phiền, cuối cùng thậm chí muốn kết hôn với cho xong hết mọi chuyện, thứ nhất là cắt đứt ý nghĩ của ta, thứ hai có thể cung cấp cho Duyệt Duyệt hoàn cảnh lớn lên đầy đủ, về mặt pháp luật cũng cần chịu bọn họ uy hiếp.

      "Nhưng sau đó em nghĩ, đấu đấu lại như vậy giải quyết được gì, nên em bình tĩnh ngồi xuống với ta, hai người chuyện rất nhiều lần, lời giống vậy cũng nhắc lại vô số lần, cuối cùng em cho ta biết, nếu như ta muốn dùng loại phương thức này tổn thương em, vậy em nhận, nhưng vô luận có Duyệt Duyệt hay , người đàn ông duy nhất em muốn lấy đời này là Quan Tử Ngôn, mặc kệ người đàn ông này có muốn lấy em hay .

      " ra Duyệt Duyệt có ý nghĩa quá lớn với ta, chỉ là đạo cụ ta dùng kiềm chế em mà thôi, cho nên em mới , dù cả đời đều cho Duyệt Duyệt bé còn có những người thân kia, em cũng cảm thấy áy náy, xong."

      gật đầu. "Khát ?" Săn sóc đưa lên ly nước.

      Ừng ực, ừng ực, hai ba ngụm uống sạch.

      "Em nên sớm cho biết." muốn gánh chịu mình, bất cứ chuyện gì, đều muốn gánh giùm , để cho an tâm mà giao mình cho bảo vệ.

      "Em raa! Khi đó phương pháp giải quyết duy nhất nghĩ tới là kết hôn với , nhưng lại cảm thấy vậy hình như là ép buộc , hơn nữa còn bỏ mất, căn bản có ý đó, em làm sao còn da mặt dày cưỡng cầu kết hôn chứ? Ngày đó nếu phải bị ép, em cũng bật thốt lên."

      "Ngu ngốc!" cười khiển trách. phải mắng , mà là hai người bọn họ đều giống như ngu ngốc.

      Nhưng, đây chính là tình , phải sao? Dù là người thông minh lý trí, lâm vào tình cũng như ngu ngốc, quá mức quan tâm đối phương, lại sợ đối phương đủ quan tâm mình, làm cho việc ràng rất đơn giản cực kỳ phức tạp.

      Tình , có lúc ra cần rất quan tâm.

      Những lo sợ nghi hoặc lo lắng, những chua xót lo âu, những tranh chấp hiểu lầm, những hành động ngốc nghếch, thậm chí là những nước mắt và đau đớn, ngày sau nhớ tới, cũng là ký ức ngọt ngào nhất.

      Bởi vì, bọn họ biết , mình là lựa chọn duy nhất của nhau, tựa như cam kết ngọt ngào nhất mà với —— cả đời này, nếu muốn ai chứ?




      Kết thúc



      Cuối tuần, Quan Tử Ngôn tự mình xuống bếp nấu mấy món ăn gia đình, hẹn mấy em trai tới dùng cơm, đồng hành còn có bạn của em hai.

      "Chào chú hai, chú ba, chú tư, chú út, còn có Tào, cháu tên là Quan Tử Duyệt." Vừa thấy mặt thận trọng đến tự giới thiệu mình, còn lễ phép cúi mình vái chào.

      "Chú biết cháu là Duyệt Duyệt." Quan Tử Cần lộ vẻ mặt kỳ quái trả lời bé. cũng có chưa già yếu được ?

      Sau khi ăn xong, chủ nhân vội pha trà, khách bận cắn hạt dưa.

      "Tử Duyệt, có muốn ăn hạt dưa hay ?" Quan Tử Cần cắn hạt dưa ra đút bé. Tình cảm của hai người quá tốt, thường xuyên lên núi xuống biển cùng nhau chơi đùa chung, hề có trở ngại vai vế, dưới nhà họ Quan trừ Quan Tử Ngôn ra, Duyệt Duyệt dính nhất, thích nhất chính là chú út của bé.

      "Quan Tử Duyệt, người ta gọi là "Quan" Tử Duyệt đó!" Aizz, chú út ngốc quá, vậy cũng biết, bé dậm chân, khó chịu.

      "Ba cháu tên là "Quan" Tử Ngôn, cháu tên là "Quan" Tử Duyệt." Rất dùng sức cường điệu chữ kia.

      Ở trong vườn trẻ, mọi người tự giới thiệu mình đều ba mình tên gì, sau đó mình tên là gì, chỉ có bé có họ khác ba thôi, tất cả mọi người cảm thấy bé kỳ quái, tại bé rốt cuộc có thể câu —— bởi vì ba mình họ Quan, cho nên mình tên là Quan Tử Duyệt!

      Dùng sức cường điệu tên hồi, cuối cùng có người nghe ra đầu mối, ánh mắt cùng nhau rơi vào người đôi nam nữ vội vàng pha trà sau khi ăn xong —— chỉ ngoại trừ chậu út nhà họ Quan có phản ứng chậm lụt vô cùng.

      "Tên của chú còn cần cháu cho chú biết sao? Ông nội chú tên Quan Phục Hưng, bà nội gọi Quan Lưu Quế Chi đấy!"

      Aizz! Tên ngu ngốc này là nơi nào tới?

      Quan Tử Tu đạp đạp , lạnh lùng ném ra chữ: "Ngu!"

      Ôm lòng bàn chân bị đạp đau, Quan Tử Cần càng hiểu. " ba, em chọc chỗ nào" Hôm nay tâm trạng của người này tốt! tới mình cũng trả lời, từ khi ấy bị phụ nữ bỏ, liền có tính tình sáng nắng chiều mưa khó chịu này, tám trăm năm trước quên cười thế nào, nên quá ngoài ý muốn.

      " phải nổi tiếng ở khoa não sao?" Quan Tử Tề lành lạnh ném ra câu, sao đem chữa cho em trai ngốc nghếch của mình?

      "Thương mà giúp gì được." Thiếu não thể chữa.

      Uống cạn ly trà lạnh trước mắt, trước khi khỏi câu: "Chúc mừng" với cả.

      Quan Tử Cần vẫn còn biết sao mình bị phê bình, gãi gãi đầu. "Các rốt cuộc cái gì?"

      "Cách tôi xa chút, tôi chuyện với kẻ ngốc." biết ngốc có lây bệnh hay ? Quan Tử Tề lộ vẻ ghét bỏ, cũng uống sạch trà, lúc đứng dậy để lại mấy câu: "Tìm thời gian cho ba mẹ, bọn họ chờ đợi ngày này chờ lâu lắm rồi."

      Liền theo bước chân ba, lách người.

      "Đợi chút tử Tề!" Quan Tử Quần hô. " lát hẹn khách hàng cần tỉ mỉ vụ kiện, em đưa Phẩm Tiệp về giùm được ?"

      Quan Tử Tề mới há mồm, Tào Phẩm Tiệp lại quả quyết gọn gàng cự tuyệt trước bước. "Em muốn."

      Lời xoay chuyển, nhếch môi, giọng điệu lạnh nhạt, lại cực kì đâm người. " Tào, ngài hình như có hiểu tình trạng. Tôi cho tới bây giờ cũng chưa đồng ý." Ngụ ý, đến phiên cự tuyệt tôi sao? Ít dán vàng lên mặt mình !

      "Vậy là tốt!" Dù sao cũng thèm.

      Hai người kia, là. . . . . .

      Quan Tử Quần bó tay. "Chớ giận dỗi, Phẩm Tiệp."

      "Em phải đứa trẻ ba tuổi." luôn luôn đều phải loại phụ nữ cần đàn ông chăm sóc, quen nhau nhiều năm như vậy, nên hiểu , có đầy đủ năng lực độc lập tự chủ.

      " biết , nhưng khuya lắm rồi, lo lắng." Nghiêng đầu lại : "Tử Tề, làm phiền em, được ?"

      " xác định đại luật sư Tào nguyện ý uất ức mình ngồi chiếc xe cũ có máy lạnh, có nhạc, còn phải chịu gió của em sao?"

      Giọng điệu gì chứ! Ám chỉ được chiều chuộng sao?

      hai lời, tạm biệt chủ nhân xong, dẫn đầu ở đằng trước, Quan Tử Quần và Quan Tử Tề liền đuổi theo sau đó.

      Trong nháy mắt, chỉ còn lại Quan Tử Cần.

      Cái gì chứ, ba chuyện đâm người còn có thể hiểu, dù thế nào nữa mấy năm qua ấy luôn có dáng vẻ quỷ này. Lạnh lùng ít , nhưng tư bắt chước người ta xấu tính làm chi? Đàn ông cũng có chu kỳ 28 ngày sao ?

      "Quan Tử Duyệt, tối hôm nay chú út ngủ chung với cháu có được hay ?" Rất lấy lòng ôm lấy bé, vẫn là Tiểu Duyệt Duyệt của tốt nhất, động chút là lấn áp .

      Bé vỗ vỗ đầu của , dùng giọng điệu nhặt chó và mèo rất đồng tình : " sao, cháu chứa chấp chú." đáng thương, nhân duyên của chú út là tệ.

      "Chú út quả nhiên có phí công thương cháu. . . ." Ô ô, rất cảm động.

      trường trình diễn màn thân tình luân lý bi tình, hai người sắp kết hôn lại gắn bó kề cận bên nhau biến mất ở sau cửa phòng.

      Uông Điềm Hinh thầm chọc chọc cánh tay chồng tương lai, ràng lắm bây giờ là diễn tuồng nào. "Vậy chúng ta làm thế nào?"

      "Nếu như em ngại ——" Quan Tử Ngôn cười cười, ghé vào bên tai mập mờ . "Có muốn chứa chấp hay ? Đến chỗ em "bận" chuyện người lớn nhé."

      Dù sao em trai ở nhà , khó làm quá lắm.

      Mặt đỏ lên. " đâu! Mỗi lần đều hại em. . . . Hại em rất mất khống chế."

      Cho Quan Tử Cần nghe tiếng rên rỉ, cũng cần làm người nữa!

      Biểu khiến hài lòng quá mức cũng được? Làm người khó.

      " tận lực khắc chế."

      " bảo đảm?" Liếc xéo cái.

      " bảo đảm." Nghiêng người hôn , ước hẹn tiến về căn nhà của ở đối diện.

      Về phần, cuối cùng rốt cuộc có từng khắc chế thành công . . . . . Bạn cứ ?
      tart_trung thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :