1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trở Về Năm 1981 - Tú Cẩm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10

      <img class="aligncenter" alt="" src="http://dl.glitter-graphics.net/pub/1348/1348511wh3qzr8idw.gif" border="0" />

      Mùa đông ở miền Bắc thường đến trong lặng lẽ. Sáng hôm nay vừa thức dậy, lập tức cảm nhận được khí xung quanh dường như có chút khác thường, cảm giác lạnh giá truyền lên từ gót chân, rồi lan đến tận sống lưng. Khi tôi mở cửa ra, sao lại lạnh thế chứ, chỉ sau đêm mà nhiệt độ giảm hẳn rồi.

      Thời tiết thay đổi đột ngột, trẻ con thường rất dễ sinh bệnh. Thân thể của Tiểu Minh Viễn vốn được khỏe, lỡ như có điều sơ xảy gì, để bị mắc phong hàn hay là cảm cúm, vậy phiền phức. Cho nên tôi vội vã lục tìm trong rương những bộ quần áo dày, rồi trùm lên người thằng bé. Cuối cùng, Tiểu Minh Viễn rốt cuộc nhịn nổi nữa mà lên tiếng: “ ơi, cháu được nữa rồi đây này.”

      Tôi cúi đầu nhìn, hình như thằng bé biến thành hình tròn rồi, ngay đến khuỷu tay cũng co lại được. Thế là tôi vội vã cởi bớt chiếc áo len bên trong ra, rồi mặc lại áo khoác ngoài vào cho thằng bé.

      Tôi chưa từng trải qua mùa đông ở vùng Đông Bắc bao giờ, chỉ mới xem qua giới thiệu ti vi và sách báo. Nghe ở vùng này nếu ra ngoài mà đeo bịt tai, sơ xảy chút thôi là hai tai đông cứng lại, rồi nứt toác ra, rơi đánh bộp cái xuống đất, nghe mà rợn cả người.
      Nhưng may mà tôi sớm chuẩn bị, liền đưa cho Tiểu Minh Viễn cái bịt tai hình con gấu màu hồng xen lẫn xanh lam, rồi chọn cho mình cái hình con vịt màu vàng nhạt. cháu tôi vừa mới đeo nó lên tai, người trong thôn đều đến để xem chuyện lạ. Người lớn chỉ cười hà hà chỉ trỏ, còn lũ trẻ con đứa nào đứa nấy đều nhìn chăm chăm vào cái bịt tai của Tiểu Minh Viễn, tròng mắt như muốn rớt cả ra.

      Lần này Tiểu Minh Viễn rốt cuộc thể ra thiên tính của trẻ con, ngực ưỡn lên cao, thỉnh thoảng còn lại lại trước mặt lũ nhóc với vẻ oai vệ vô cùng. Tuy nó cố gắng hết sức để nhịn cười, nhưng đắc chí kia lại truyền ra từ trong xương cốt, khiến tôi nhìn mà cảm thấy tức cười vô cùng.

      Lần này lũ trẻ con còn nghịch ngợm chút nào nữa, mà theo Tiểu Minh Viễn như là theo vật lạ. Ốc Sên mấy lần lén đưa tay ra định sờ thử, nhưng đều bị Đại Hà đánh vào lòng bàn tay, còn cất tiếng mắng lớn: “Nhìn cái tay toàn bùn của mày kìa, đừng có làm bẩn thứ bảo bối này như vậy chứ!” Sau đó lại cười hì hì quay sang với Tiểu Minh Viễn: “Nhóc Ngưu này, có thể sờ chút ?”

      Tiểu Minh Viễn tỏ ra rất rộng rãi, gỡ cái bịt tai ra đưa cho Đại Hà, rồi khẽ gật đầu cái. Đại Hà khỏi ngẩn ra, hiểu là nó có ý gì.

      Tiểu Minh Viễn : “ Đại Hà đeo thử !”

      Đại Hà lập tức trở nên kích động, bàn tay run rẩy đưa ra, nhưng lại vội vàng rụt về, chùi mạnh mấy cái lên vạt áo, sau đó mới hết sức cẩn thận đón lấy cái bịt tai, rồi lại hết sức cẩn thận đeo lên tai mình. Rồi nó quay sang nhìn lũ nhóc xung quanh mà lắc lư cái đầu vẻ đầy đắc chí, khiến những đứa nhóc còn lại đều thèm thuồng vô cùng.

      Tiểu Minh Viễn kìm được mím môi cười. Mấy đứa nhóc còn lại thấy nó dường như có vẻ dễ chuyện, bèn chạy ào tới, ríu ra ríu rít muốn đeo thử cái bịt tai. Tiểu Minh Viễn cũng mọn, lần lượt đồng ý. Chẳng bao lâu sau, nó hòa thành khối với lũ nhóc lớn hơn mình mấy tuổi kia.

      Bây giờ ngoài đồng cũng chẳng còn việc gì cần làm cả, chính là thời điểm thanh nhàn nhất trong năm. Các chị, các thím trong thôn thường ngồi tụm lại chỗ, cùng làm mấy việc nhàng như khâu đế giày hoặc là đan áo len.

      Tôi ở trong thôn được thời gian rồi, cũng dần quen thân với mọi người, trước đây mọi người vẫn còn khách sáo, bây giờ đều gọi thẳng tên tôi. Như vậy cũng tốt, mỗi lần nghe, trái tim tôi đều cảm thấy ấm áp vô cùng.
      Tiểu Minh Viễn ngồi ngay bên cạnh tôi, đôi mắt to tròn sáng long lanh biết suy nghĩ điều gì. Tôi bảo nó ra ngoài chơi với đám bạn nhưng nó chịu, tôi chỉ nghĩ là nó lại muốn bám lấy tôi, nên cũng chẳng để ý lắm. Nhưng lát sau, tôi mới phát ra điều khác thường, hôm nay thằng bé đột nhiên trở nên hết sức chăm chỉ, lúc giúp tôi cái này, lúc giúp tôi cái kia, ân cần vồn vã đến lạ.

      Rất nhanh sau đó tôi hiểu ra vấn đề, đợi nó vào bếp lấy thêm đĩa hạt dưa mới ra giúp tôi, tôi liền khen nó với vẻ hết sức chân thành: “Tiểu Minh Viễn hôm nay ngoan quá!”

      Lần này thằng bé rốt cuộc tỏ ra hài lòng, ngồi xuống bên cạnh tôi lát nữa, sau khi bị đám nhóc bên ngoài réo gọi rất nhiều lần mới chạy ra ngoài chơi. Lúc ấy trong lòng tôi hạnh phúc đến lạ.

      Tôi ăn trưa xong, chú trưởng thôn và chú Ba lên thị trấn bán hồng quay về. vốn tôi và chú trưởng thôn bàn nhau nhờ chú Xa Lão Bả Thức đánh xe ngựa chở hồng lên thị trấn, nhưng là chú ấy có hẹn với nhà khác rồi, nên cuối cùng đành nhờ chú Ba dùng xe bò chở hồng . May mà thị trấn cách đây xa lắm, nên chưa đến nửa ngày hai chú quay về rồi.

      Nhìn thấy chú trưởng thôn và chú Ba đều mặt mày rạng rỡ, tôi biết ngay là công việc hôm nay rất thuận lợi. Nhưng khi tôi vừa định hỏi họ xem hôm nay thu hoạch thế nào, chợt thấy phía bên ngoài có hai người tới. phía trước dẫn đường là Đội trưởng Lưu, phía sau là cậu trai chừng hai mươi tuổi mà tôi chưa từng gặp.

      Nếu nhờ có Đội trưởng Lưu giúp đỡ, chuyến hàng lần này chắc chắn thể bán ra dễ dàng như vậy, trong lòng tôi vẫn còn cảm kích ta rất nhiều. Vừa nhìn thấy ta, tôi lập tức đứng dậy, ra ngoài đón. Tiểu Minh Viễn cũng lon ton đứng dậy ra cùng với tôi, nhìn thấy Đội trưởng Lưu, cần tôi phải nhắc, nó ngoan ngoãn cất tiếng chào: “Cháu chào chú Lưu.”

      Đội trưởng Lưu hơi ngẩn ra chút, sau đó ngạc nhiên : “Đây là thằng bé nhà sao, mới có mấy ngày gặp, mặt nó tròn hơn rồi đấy, ừ, đúng là béo hơn rồi.”

      Nghe vậy, tôi lập tức mừng ra mặt: “Vậy sao, tôi cũng cảm thấy nó mập hơn rồi. nhìn thử xem, nó có cao hơn chút nào ?”

      Đội trưởng Lưu lập tức tỏ ra khó xử, đưa tay gãi đầu chút, rồi mới cẩn thận : “Mới có hơn mười ngày gặp, nếu nó mà cao hơn, đúng là chuyện lạ rồi.”

      Mọi người nghe thế đều kìm được cười ầm cả lên, tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ.

      Vì Đội trưởng Lưu cũng ở đây, nên chú trưởng thôn đến chuyện bán hồng với tôi nữa. Nhớ lại lần trước, khi Đội trưởng Lưu đến đây, chúng tôi còn phải ăn cơm bên nhà thím Ba, lần này bất kể thế nào tôi cũng phải mời ta bữa mới được. Thế là tôi bèn lên tiếng mời cơm, Đội trưởng Lưu cũng từ chối, chú trưởng thôn ở bên cạnh cười bảo: “Trong thôn này, cơm nhà Tuệ Tuệ là ngon nhất đấy, Đội trưởng Lưu, hôm nay các cậu có lộc ăn rồi.”

      Đội trưởng Lưu cũng cười : “Vậy hôm nay cháu phải nếm thử tài nghệ của Tuệ Tuệ xem sao.” xong, ta xoay người lại gọi tiếng, kéo cậu trai trẻ tuổi phía sau ra trước mặt tôi, rồi giới thiệu: “Đây là em họ của tôi, Lưu Giang.”

      Tôi chợt nhớ lại chuyện ở nhà Đội trưởng Lưu mấy hôm trước, kìm được đưa mắt quan sát kỹ người trẻ tuổi này. Cậu ta vẫn còn khá trẻ, vừa tốt nghiệp đại học xong chắc cũng mới hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi mà thôi. Mái tóc cắt kiểu húi cua, người mặc chiếc áo lông vừa vặn, chân đôi giày da, trông rất sạch .
      Tướng mạo khác khá nhiều với Đội trưởng Lưu, trông trắng trẻo thanh tú hơn nhiều, vừa nhìn biết là người thành phố, hơn nữa còn là con cháu của gia đình có điều kiện kinh tế khá giả.

      Lưu Giang hờ hững chào tôi tiếng, nhưng nụ cười mặt có vẻ gượng gạo vô cùng. Đội trưởng Lưu thấy thế, lập tức nghiêm mặt lại, hiển nhiên là rất hài lòng về thái độ của cậu ta. Tôi chẳng cảm thấy khó chịu chút nào, nếu đổi lại là tôi, bị người nhà kéo đến nơi hoang vu hẻo lánh thế này, chắc chắn cũng cảm thấy thoải mái, sắc mặt có khi còn tệ hơn cậu ta bây giờ.

      Mấy chị, mấy thím vốn ngồi trong nhà tôi chuyện phiếm thấy tôi có khách lần lượt đứng dậy từ biệt ra về, trong nhà rất nhanh chỉ còn lại mấy người chúng tôi, cùng vô số vỏ hạt dưa rơi vãi đầy mặt đất.

      Tiểu Minh Viễn rất hiểu chuyện, lập tức lấy chổi ra quét nhà, còn tôi vội vàng vào bếp để chuẩn bị bữa tối.

      Thịt lợn trong nhà vẫn còn nhiều, hôm qua thím Ba và chị Thiết Thuận lại mang sang cho tôi ít cải trắng và đậu phụ khô. Tôi suy nghĩ chút, cuối cùng quyết định làm món sườn xào, đậu phụ khô kho thịt, cải trắng xào, làm thêm bát canh trứng gà, mồi món đều nấu nhiều chút, chắc cũng đủ cho bốn người ăn.

      Bởi vì thời gian hãy còn khá sớm, nên sau khi chuẩn bị sơ qua chút, tôi liền lên nhà tiếp đãi khách khứa. Khi vào nhà, vừa khéo nghe thấy Tiểu Minh Viễn chuyện với Lưu Giang.

      Tôi khẽ cốc đầu Tiểu Minh Viễn cái, tỏ ý bảo nó đừng có bừa. Thằng bé lén thè lưỡi với tôi, nhưng vừa xoay người lại quay mặt về phía Lưu Giang, khuôn mặt lập tức trầm hẳn xuống, nhưng cũng nghe lời năng gì thêm.

      Tôi rót cho hai em họ mồi người chén trà, vốn còn định pha cho Tiểu Minh Viễn cốc sữa bò nữa, nhưng nghĩ kỹ lại thôi. Thời buổi này ngay đến hộp sữa mạch nha cũng khó mà mua được, nếu tôi ngang nhiên lôi hộp sữa bò ra, người ta nghi ngờ gì mới là chuyện lạ.

      Đội trưởng Lưu tán gẫu với tôi vài câu rồi thẳng vào chuyện chính, đại ý là Lưu Giang vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa chính thức làm, mọi người trong nhà muốn cho cậu ta về nông thôn học tập kiến thức thực tiễn thời gian. Nghe xong tôi khỏi bật cười, chắc là ông cụ nhà họ Lưu nổi trận lôi đình, bèn đuổi thằng cháu này đến đây để chịu tội.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11


      Gió đêm rất lớn, trong màn đêm tĩnh lặng chỉ nghe tiếng gió vù vù thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy giá lạnh rồi.

      Vừa mới ngủ chưa bao lâu, tôi chợt nghe thấy có tiếng đập cửa rất mạnh, mà dường như còn có ai đó réo gọi tên tôi. Tôi cứ nghĩ là mình nằm mơ, liền xoay người ngủ tiếp, nhưng lại bị đôi bàn tay bé lay tỉnh: “ ơi, hình như là ông trưởng thôn gọi đấy.”

      “Sao cơ?” Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong nhà lúc này tối mờ tối mịt, Tiểu Minh Viễn nằm bò người tôi mà thầm. thanh bên ngoài dường như dừng lại, tôi bèn vồ mấy cái lên lưng thằng bé, định dỗ nó ngủ tiếp, chợt nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài. ngờ đúng là chú trưởng thôn.

      Tôi vội vàng bò dậy, tìm hộp diêm thắp nến lên, sau đó khoác tạm chiếc áo ra mở cửa. Tiểu Minh Viễn thấy thế cũng định nhổm dậy theo, nhưng bị tôi ngăn lại, rồi ấn nó nằm trở lại giường: “Ngủ Minh Viễn, đừng ngồi dậy, nghe lời nào!’
      Tiếu Minh Viễn hơi cau mày lại, gì. Tôi cho là nó đồng ý, liền khẽ vồ mấy cái lên chiếc chăn, rồi đứng dậy ra ngoài mở cửa.

      “Chú trưởng thôn, có chuyện gì thế ạ?” Vừa mở cửa ra, tôi liền thấy ngay chú trưởng thôn và Lưu Giang mỗi người ôm thằng bé đứng ở bên ngoài, phía sau là thím trưởng thôn nghẹn ngào khóc lóc.

      “Đại Hùng, Tiểu Hùng đều bị sốt cao, bây giờ đến đầu óc cũng còn tỉnh táo nữa rồi.” Giọng của chú trưởng thôn tràn ngập nỗi lo lắng và bất an, cánh tay bế đứa bé vẫn còn run ' trán lấm tấm mồ hôi. Chú trưởng thôn chỉ có con duy nhất, hai năm

      trước mắc bệnh qua đời, lâu sau con dâu cũng bước nữa, trong nhà chỉ còn lại hai đứa cháu Đại Hùng, Tiểu Hùng. Thường ngày hai chú đều coi chúng như báu vật, lỡ mà xảy ra cơ gì, chắc hai người sống nổi mất.

      Trong nhà chỉ có chiếc giường lò, lúc này Tiểu Minh Viễn lại ngủ đó, nhưng cũng thể bảo chú trưởng thôn và Lưu Giang đặt Đại Hùng, Tiểu Hùng lên bàn được. Cuối cùng, tôi đành bế Tiểu Minh Viễn tới cuối giường, rồi đặt Đại Hùng, Tiểu Hùng lên . Tôi đưa tay lên trán hai đứa bé xem thử, quả nhiên nóng đến bỏng tay.

      Trẻ con bị sốt là chuyện thể coi , sơ xảy chút thôi là có khả năng biến chứng thành viêm màng não ngay, mà đó là chuyện cả đời. Tôi cũng chẳng để ý đến việc giấu giếm gì nữa, lấy cái kim tiêm từ trong hòm ra, tiêm luôn cho mỗi đứa bé mũi giảm sốt. Sau đó tôi lại lấy ra lọ cồn, nhúng bông vào đó rồi day lên trán và chân tay của hai đứa bé.

      Hơn nửa tiếng sau, trán hai đứa bé còn nóng như trước nữa. Chú trưởng thôn thở phào, đưa tay quệt mồ hôi đầm đìa trán: “Tuệ Tuệ, lần này cảm ơn cháu nhiều lắm. Nếu có cháu, hai đứa bé này có lẽ ... Nếu chúng nó xảy ra cơ gì, sau này chú còn mặt mũi nào mà gặp Thiên Bảo nhà chú nữa chứ.”

      Thiên Bảo chính là con trai của chú trưởng thôn. Tôi có nghe thím Ba và chị Thiết Thuận kể qua, đó là người trẻ tuổi vừa hiếu thuận vừa hiểu chuyện, đáng tiếc lại vắn số, tuổi còn trẻ mà mắc bệnh qua đời, chỉ để lại cho chú trưởng thôn hai đứa bé Đại Hùng, Tiểu Hùng.

      Hai đứa bé tuy tạm thời hạ sốt, nhưng khó có thể đảm bảo rằng sốt lại, cho nên mọi người đều dám ngủ. Lúc này Tiểu Minh Viễn cũng tỉnh dậy, nhất quyết đòi ngồi cùng tôi, nhưng cuối cùng vẫn thắng nổi cơn buồn ngủ, lát sau chìm vào giấc ngủ sâu.

      Chú trưởng thôn và thím trưởng thôn suốt cả đêm ngủ, cậu Lưu Giang kia cũng rất có nghĩa khí, ở bên cạnh họ suốt đêm, cho đến tận khi trời sáng, sau khi tôi xác định là hai đứa bé còn vấn đề gì, cậu ta mới rời . Tôi cũng gục đầu xuống giường chợp mắt lúc, đến ngày hôm sau, thân thể rệu rã, chẳng còn chút sức lực nào.

      Tôi ngủ mạch cho đến tận chiều mới dậy, ăn cơm xong, chợt thấy Đại Hà đến gọi Tiểu Minh Viễn cùng xem mọi người trong thôn vét ao cá. Tôi chưa từng thấy chuyện náo nhiệt như vậy bao giờ, đợi Tiểu Minh Viễn trả lời, tôi chạy ra ngoài trước.

      Khi chúng tôi đến nơi, bên cạnh ao có rất nhiều người đứng, khung cảnh náo nhiệt như là ngày Tết vậy. Lúc này chú Ba và thím Ba cũng ở đó, còn có cả ông Bảy, chị Thiết Thuận, hình như tất cả mọi người trong thôn đều kéo tới đây rồi. Mấy người trẻ tuổi như Thiết Thuận và Tam Ngưu đều mặc bộ trang phục rất kỳ quái, dưới chân là đôi ủng mưa, kéo dài gần đến tận ngực, tôi cũng biết nó được gọi là gì, nhưng nhìn có vẻ rất thú vị.

      Bởi vì trong ao vẫn còn nước, cho nên lúc này mọi người vẫn đứng bờ chuyện. Tôi bảo Tiểu Minh Viễn chơi với đám Đại Hà, còn mình ngồi chuyện với các chị, các thím trong thôn. Tin tức của mọi người đều rất nhanh nhạy, việc tối qua tôi chữa bệnh cho hai đứa bé hình như lan ra khắp cả thôn rồi, ai cũng khen tôi tài giỏi. Còn có người kể mấy hôm trước ở Mã Gia Đồn có đứa bé cũng bị sốt, lúc đưa đến trạm xá xã muộn rồi, đầu óc thằng bé hỏng hẳn.

      Tôi nhân dịp ấy tuyên truyền cho mọi người số hiểu biết về bệnh cảm, dặn dò họ nếu nhà ai có trẻ con bị mắc bệnh nhất định được kéo dài thời gian.

      Trong lúc chúng tôi chuyện, nước trong ao cá được tát hết, mấy người trẻ tuổi ủng đều lần lượt xuống ao bắt cá. Tôi tinh mắt nhìn thấy hóa ra Lưu Giang cũng nằm trong số đó, biết cậu ta ủng của ai, ràng là lớn hơn hai cỡ, nhưng điều này hề ảnh hưởng đến động tác của cậu ta chút nào, vẫn lại ào ào trong cái ao đầy bùn nhão, mặt tràn ngập nét thích thú và tò mò.

      Cá trong ao rất nhiều, mấy cậu thanh niên này đều nhanh tay nhanh chân, mồi lần đưa tay ra là liền chụp được con, chẳng bao lâu sau, chiếc thùng gỗ trong tay mỗi người đều đầy tràn. Những người đứng xem bờ thấy vậy đều mê tít, nóng lòng muốn xuống thử xem sao. riêng gì bọn họ, ngay đến tôi cũng kìm được, chạy lòng vòng quanh ao cá, chỉ mong có thể phát được chú cá nào đó ở gần bờ.

      biết Tiểu Minh Viễn theo sau lưng tôi từ lúc nào, trong tay còn cầm cành cây dài, vừa vừa chọc xuống lớp bùn bên bờ ao. Cứ như vậy được chừng mười mấy mét, quả nhiên tôi phát ra con cá. Toàn thân nó đều ngâm trong bùn, căn bản thể nhìn được, nếu phải thỉnh thoảng nó lại quẫy đuôi chút, có khi tôi phát ra.

      có vợt lưới, tôi đành dùng cành cây của Tiểu Minh Viễn để thử gạt chút, nhưng con cá đó cũng chẳng phải loại hiền lành, khó khăn lắm tôi mới chạm được vào nó, nó đập mạnh đuôi cái, cách bờ càng xa hơn. Thấy con cá sắp nhảy vào hố nước ở gần đó rồi, tôi liền vứt cành cây qua bên, nhoài người qua định thò tay tóm lấy.

      Tiểu Minh Viễn cũng hết sức phối hợp, đưa tay ra nắm chặt lấy tay trái tôi, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, dáng vẻ nghiêm túc : “ cứ bắt , cháu ở bờ kéo .”

      Tôi gật đầu cái mạnh, cố gắng nhoài người ra xa hơn. chút, chút, rồi lại chút nữa... Mắt thấy sắp với tới con cá rồi, tôi đột nhiên khống chế nổi thân thể mình nữa, cứ từ từ đổ dần về phía trước. Tiểu Minh Viễn ở phía sau kêu ầm lên, tôi có thể cảm giác được nó dùng hết sức rồi, nhưng thể cản bớt đà ngã về phía trước của tôi.

      “Ùm” tiếng, cả người tôi đổ ầm xuống ao cá toàn bùn nhão. Ngay sau đó lại có tiếng “ùm” nữa vang lên, Tiểu Minh Viễn cũng theo tôi xuống dưới này.

      “Úi chao, Tuệ Tuệ ngã xuống ao rồi.” Có người lớn tiếng kêu lên. Sau đó, mọi người xung quanh liền nháo nhác, đủ mọi thứ thanh hỗn tạp vang lên khiến tôi như điếc đặc cả tai.

      Trong thời gian ấy mọi người cũng đều bu tới, gần tôi nhất ngờ lại là Lưu Giang. Lúc này cậu ta cười đến nỗi hai con mắt híp lại thành đường thẳng, vừa đưa tay ôm bụng vừa bước tới đỡ tôi, hai bờ vai run lên từng hồi, hiển nhiên là thích thú đến phát điên lên.

      Bỗng nhiên cậu ta ngã ùm xuống, ra là Tiểu Minh Viễn đáng đến báo thù giúp tôi. Thằng bé giống như viên đạn lao thẳng tới, húc vào người Lưu Giang, khiến cậu ta ngã chúi xuống bùn. Mặt mũi Lưu Giang lập tức dính đầy bùn đất, rồi cậu ta bò lên bờ ao mà tức tối kêu ầm lên. Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều nín được cười vang, còn chỉ tay về phía Tiểu Minh Viễn mà khen nó hết lời, là thằng bé này phí công nuôi.

      Lưu Giang tất nhiên tính toán gì với đứa bé ba tuổi, vừa chơi đùa vừa cười ha hả ngừng, còn Tiểu Minh Viễn đanh mặt lại vẻ rất nghiêm túc. Tôi sợ thằng bé có điều sơ xảy gì, liền vội tới ngăn nó lại, nhưng càng sốt ruột lại càng chẳng làm được việc. Chân tôi trượt mạnh cái, thân thể mất trọng tâm, thế là lại ngã nhào về phía trước.

      May mà tôi phản ứng nhanh, kịp đưa tay ra chống xuống dưới. Lưu Giang thấy thế vội vàng bước tới đỡ tôi, Tiểu Minh Viễn cũng sợ hãi nhảy dựng lên, đứng đó nhìn tôi ngơ ngẩn. Đầu óc tôi lúc đó trở nên hoàn toàn trống rỗng... Trong tay tôi sao lại có cái thứ quỷ quái gì trơn trơn mà lại có thể động đậy thế nhỉ? Chắc phải là rắn chứ?

      Vừa mới nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh lập tức tuôn rào rào, cơn gió thổi tới, tôi chợt cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt. “Oa...” Tôi kêu toáng lên tiếng, bàn tay vung mạnh, cái thứ trơn nhầy nhẫy đó lập tức bị quăng lên bờ. “Đây chẳng phải là cá chạch sao? Bắt cái thứ này làm gì chứ?” bờ có người ngạc nhiên .

      Tôi ngẩn người ra, ngay sau đó toàn thân đều tràn đầy sức mạnh, vội vàng bò lên bờ, đưa tay chụp lấy cái thứ đen ngòm kia và quan sát kỹ. Hóa ra đó đúng là con cá chạch to bự vừa béo vừa dài.

      “Dưới ao này còn có cá chạch nữa sao?” Tôi mừng rỡ kêu với Lưu Giang: “Mau lên, mau lên, mau tìm kỹ cho tôi, xem còn con nào nữa !”

      Đến lúc ao cá được vét xong, ngờ họ lại bắt được đầy thùng cá chạch, tất cả đều được nhét hết cho tôi, khiến tôi mừng muốn phát điên lên.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12



      Chiều tối hôm đó, chú trưởng thôn bắc loa gọi mọi người trong thôn đến hội trường chia cá, nhân tiện chia luôn số tiền bán hồng thị trấn hôm qua, mọi người đều vui vẻ vô cùng.

      Thời buổi này người dân nông thôn muốn kiếm được chút tiền quả thực chẳng phải chuyện dễ dàng gì, làm ruộng cả năm cũng chỉ thu hoạch được bấy nhiêu lương thực, nộp thuế xong số còn lại cũng chỉ đủ ăn, đâu còn gì có thể bán lấy tiền được nữa. Tuy tiền bán hồng tổng cộng cũng chỉ có tám, chín mươi đồng, chia mỗi nhà chỉ có dăm ba đồng mà thôi, nhưng mới như vậy thôi khiến mọi người mừng rỡ lắm rồi. Đặc biệt là chú trưởng thôn và chú Ba - đại diện cho thôn lên thị trấn bán hồng, được nhận hai đồng tiền công và tiền ăn uống, họ đều mừng đến nỗi khép miệng lại được.

      Bởi vì Lưu Giang ăn cơm ở nhà tôi, nên lúc chia cá, chú trưởng thôn tính cho nhà tôi hai đầu người. Mọi người đều có ý kiến gì, còn hôm nay Lưu Giang góp rất nhiều công sức. Ngoài ra, chú trưởng thôn còn chia đồng cho tôi, coi như là tiền công tôi giúp đỡ mọi người trong thôn tìm được đầu ra cho hàng hóa.

      Tuy tôi cũng chẳng để tâm tới đồng này cho lắm, nhưng vẫn vui vẻ nhận, dù sao cũng coi như tôi có đóng góp nhất định cho phát triển của Trần Gia Trang rồi. Tiểu Minh Viễn đứng bên cạnh nhìn tôi, có vẻ còn vui hơn tôi. Thằng bé này tuổi còn biết tác dụng của tiền rồi hay sao?

      Buổi tối, nhà nào nhà nấy đều nổi lửa nướng cá, khắp thôn tràn ngập mùi cá thơm lừng. Duy có nhà tôi là ngoại lệ, món chính trong bữa tối hôm nay chính là cá chạch.

      Tôi rửa sạch cá chạch rồi cắt thành những đoạn dài bằng đốt ngón tay, ướp muối lúc, sau đó bỏ hết vào chảo rán. Khi rán, mùi thơm của chạch lan tỏa khắp nhà, giống như những chiếc móc câu, có thể kéo lũ sâu thèm ăn trong lòng mồi người ra ngoài. Bụng của Lưu Giang bắt đầu sôi lên ùng ục, Tiểu Minh Viễn nằm bò bên bếp mà chóp chép miệng ngừng.

      Sau khi chạch chín và được vớt ra, trong chảo phải còn chừng thìa dầu lớn, tôi bèn đổ hết chỗ hành, gừng, tỏi thái sẵn vào xào. Đợi khi có mùi thơm tỏa ra, tôi lại bỏ chỗ cá chạch vừa vớt ra vào xào chung, sau đó cho thêm ít rượu gia vị, vậy là món ăn hoàn thành. Khi đĩa thức ăn vừa được bưng lên bàn, hai cánh tay lớn, lập tức thò tới nhón.

      Đến khi chúng tôi chính thức ăn cơm, cá chạch trong đĩa chỉ còn lại chừng nửa. Có điều, lúc này ba người chúng tôi đều lưng dạ. Đại Hà ở nhà kế bên có lẽ cũng ngửi thấy mùi thơm, bèn bế theo đứa em Yến Tử mới hai tuổi tới gõ cửa, vừa vào nhà liền ra sức hít lấy hít để. Tôi vội vàng lấy cho nó hai đôi đũa, bảo nó và Yến Tử cùng ngồi xuống ăn cơm.

      Hai đứa bé vừa mới ngồi xuống, chú Ba và thím Ba cũng tới nhà tôi, còn chưa vào cửa đứng ngoài sân lớn tiếng : “Tuệ Tuệ, nhà cháu nấu món gì thế, cả thôn đều ngửi thấy mùi thơm rồi đây này, đúng là thơm đến lạ!”

      Tôi vội vàng mời hai chú thím vào nhà, đưa cho mỗi người đôi đũa, để họ có thể thưởng thức tài nấu nướng của tôi.

      Có thêm mấy người giúp đỡ, nửa đĩa cá chạch còn lại nhanh chóng bị tiêu diệt sạch, chú Ba vừa ăn vừa lớn tiếng khen: “Van là Tuệ Tuệ biết cách ăn, chứ nếu là những người thô kệch như bọn chú, chỉ biết đám cá chạch này tanh đến lợm người, đâu có nghĩ là nếu nấu đúng cách lại ngon như vậy.”

      Tôi vội vàng : “Nếu chú Ba thích, lát nữa chú hãy mang chậu về, dù sao chỗ cháu vẫn còn nhiều lắm.”

      Chú Ba còn chưa gì, thím Ba lên tiếng từ chối ngay: “Đừng, đừng, đừng, cái thứ này cũng chỉ có nhà cháu làm được thôi. Nhìn lóp mỡ bên dưới cái đĩa này này có thể xào được bao nhiêu thức ăn chứ, hũ mỡ lợn nhà thím còn định để đến năm mới dùng đãi khách đấy. Nếu học theo cháu, chắc chưa đợi được đến năm mới hết sạch cả rồi.”

      Sau cuộc đánh đấm hôm trước, Tiểu Minh Viễn và Lưu Giang những trở mặt với nhau, ngược lại còn trở thành cặp đồng chí cách mạng, quan hệ tốt đến quá mức.

      Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua như vậy, vốn cho rằng chẳng được mấy hôm Lưu Giang gào khóc đòi quay về nhà, nhưng ngoài dự liệu của tôi, cậu sinh viên đại học về nông thôn này ngờ lại nhanh chóng trỏ' nên thân thiết với các bà con hàng xóm xung quanh. Chưa đầy nửa tháng, cậu ta có thể tán gẫu với mọi người bằng thứ tiếng phổ thông pha thêm chút giọng địa phương. Hóa ra sinh viên đại học trong thời buổi này đều là cục cưng của ông giời , chỉ số thông minh đúng là cao quá thể!

      Trong tháng Chạp trời đổ tới mấy trận tuyết lớn, khắp thôn đều bị tuyết trắng bao trùm. Đưa mắt nhìn, chỉ thấy mảng màu trắng mênh mang, tinh khôi mà thuần khiết.

      đến lúc phải ở nhà ngủ đông rồi.

      nàng miền Nam tôi đây cũng là lần đầu tiên được trải qua mùa đông của miền Bắc. Trong nhà có giường lò sưởi ấm còn đỡ, nhưng chỉ cần bước chân ra khỏi cửa, những cơn gió lạnh đến thấu xương kia giống như những lưỡi dao luồn sâu vào da thịt tôi, nơi nào là có. May mà mùa đông tôi cũng cần phải ra ngoài làm gì, phần lớn thời gian đều ngồi giường lò chơi mấy trò chơi dành cho trẻ con với Tiểu Minh Viễn. Nhưng có chuyện khiến tôi hết sức buồn bực, đó là thằng bé này chẳng hề đáng như những đứa bé ba tuổi khác.

      May mà có Lưu Giang, trời mùa đông giá lạnh thế này, cậu ta vẫn dẫn Tiểu Minh Viễn cùng đắp người tuyết và đánh trận giả với lũ trẻ con trong thôn, đến khi mồ hôi đầm đìa mới quay về nhà.

      “Ngày mai chú Xa Lão Bả Thức và Thiết Thuận lên núi săn.” Lưu Giang xiên miếng thịt kho tàu lên, cắn miếng lớn, rồi hài lòng gật đầu, chóp chép miệng, sau đó mới tiếp: “Tôi với họ rồi, ngày mai dẫn Minh Viễn cùng , chắc phải mấy ngày nữa mới về nhà được.”

      săn ư?” Tôi ngây người ra, sau đó lập tức ngoảnh đầu sang nhìn Tiểu Minh Viễn. Thằng bé chột dạ cúi đầu xuống, nhưng rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, hấp háy đôi mắt to tròn đen láy, khuôn mặt tràn đầy vẻ mong chờ.

      Thấy tôi năng gì, cả Lưu Giang và Tiểu Minh Viễn đều nhạy cảm phát giác ra điều gì đó bình thường.

      Lưu Giang cũng biết điều, cúi gằm mặt xuống im thin thít. Tiểu Minh Viễn khép nép bỏ đôi đũa xuống, đưa tay kéo tay tôi, khuôn mặt tràn đầy vẻ bất an và lo lắng, giọng : “ ơi, đừng giận mà, cháu nữa được ?”

      Tôi vẫn gì, liếc nhìn Lưu Giang. Lưu Giang vội vàng giơ cao hai tay lên, làm bộ đầu hàng: “Được rồi, tất cả đều là lỗi của tôi, cho tôi nhận sai, thế được chưa

      vậy?”

      “Vậy cậu xem, cậu sai ở chồ nào nào?” Tuy tôi với Lưu Giang, nhưng mắt lại nhìn Tiểu Minh Viễn, khiến nó càng trở nên bất an hơn.

      Lưu Giang dở khóc dở cười, chắc rất nhiều năm rồi cậu ta chưa phải nhận sai với người khác như vậy, có điều thấy sắc mặt tôi lúc này quả thực khó coi, cậu ta chỉ đành khẽ ho hai tiếng, thu nụ cười mặt, nghiêm túc : “Tôi... Tôi nên có ý định mang Tiểu Minh Viễn lên núi săn. Nó... nó còn quá . Hay là, ngày mai tôi đưa nó nữa nhé?”

      ơi, ngày mai cháu nữa, đấy!”

      Tôi cảm thấy giọng của Tiểu Minh Viễn hơi run rẩy, trái tim lập tức mềm lại, khuôn mặt cũng cách nào tỏ ra nghiêm khắc được nữa. Đưa tay xoa mái tóc mềm mại của thằng bé, nghiêm túc : “ phải là cố chấp cho cháu lên núi, nhưng hôm nay cháu làm như vậy là được. Nếu muốn , tại sao bàn bạc trước với tiếng mà quyết định rồi? Chúng ta là người nhà, dù là chuyện hơn nữa cũng nên bàn bạc với nhau trước rồi mới được quyết định, biết chưa?”

      Đôi mắt Tiểu Minh Viễn đỏ lựng cả lên, ra sức gật đầu: “, sau này cháu nhất định như vậy nữa.”

      “Được rồi, vậy ăn cơm tiếp !” Tôi cũng muốn làm khí trở nên quá nặng nề, nó biết nhận sai như vậy, cũng cần thiết phải nhắc nhắc lại chút chuyện cỏn con này làm gì. Nhưng vấn đề là, rốt cuộc tôi có nên cho nó lên núi đây?

      Suốt đêm hôm đó, tôi ra sức nghiền ngẫm vấn đề này.

      Buổi tối Tiểu Minh Viễn ngủ ngon, hai bàn tay cứ nắm chặt lấy cổ áo tôi buông, còn ra sức kéo vào lòng nó. Tôi cho rằng nó lạnh, liền đưa tay ra sờ thử người nó, thấy sau lưng đầm đìa mồ hôi.

      ơi...” Nó mơ mơ màng màng gọi tôi tiếng.

      Tôi cho rằng nó tỉnh, vội vàng ngồi dậy thắp nến lên. Đến khi ánh nến lờ mờ chiếu lên khuôn mặt nó, tôi mới phát thằng bé vẫn ngủ say, khuôn mặt bắt đầu trở nên tròn hơn trước, cái miệng chúm chím. biết nó nằm mơ những gì, đôi hàng lông mày hơi cau lại, dáng vẻ hết sức nghiêm túc.

      “Ngoan nào!” Tôi thổi tắt nến, ngáp dài cái rồi tiếp tục rúc mình vào trong chăn, đưa tay ôm thằng bé vào lòng, dịu dàng : “ luôn ở bên cháu...”

      ít nhất... là cho tới khi cháu trưởng thành...

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13



      Sáng sớm hôm sau, tôi thay cho Tiểu Minh Viễn bộ quần áo dày nhất có thể, trong cùng là áo lót giữ ấm, kế đến là áo len giữ nhiệt, tiếp nữa là áo lông, rồi cuối cùng là chiếc áo khoác bự tướng bên ngoài... Mãi cho đến khi thằng bé trở nên tròn xoe tôi mới chịu dừng tay. Thằng bé cũng rất thông minh, vừa thấy như vậy liền biết ngay là tôi đồng ý cho nó lên núi rồi, vui mừng nhảy cẫng lên giường lò, rồi bổ nhào vào lòng thơm lên má tôi cái kêu, lúc này trông nó mới giống như đứa bé ba tuổi.

      Tất nhiên, tôi chắc chắn thể dễ dàng để nó với Lưu Giang như vậy được. Mặc quần áo cho nó xong xuôi, tôi mở hòm tìm bộ quần áo dày nhất của mình, mặc lên người. Tiểu Minh Viễn nhìn đến ngây người ra.

      cùng với cháu.” Tôi , cười híp mắt. Lời này thực ra cần tôi phải , nhìn vẻ mặt của Tiểu Minh Viễn là biết nó sớm đoán được rồi.

      Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, tôi tay xách túi hành lý, tay dắt Tiểu Minh Viễn, chuẩn bị ra ngoài.

      Nhưng vừa mới mở cửa, tôi đột nhiên phát cổng nhà mình mở toang.

      Lạ , chẳng lẽ tối qua lúc , Lưu Giang quên đóng cửa sao? vô lý quá, lúc đó tôi còn dặn dặn lại cậu ta cơ mà.

      lúc nghi hoặc, bàn tay tôi chợt bị tay Tiểu Minh Viễn nắm chặt, sức lực của thằng bé hình như lớn đến khác thường. Tôi hơi ngấn người ra, định cúi đầu xuống hỏi nó xem có chuyện gì, chợt phát nhìn chằm chằm vào hàng rào phía bên trái cánh cổng. Tôi nhìn theo hướng ánh mắt nó, lập tức sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, thể động đậy.

      Ối mẹ ơi, ngờ trong sân nhà tôi lại có con lợn rừng to tướng. Toàn thân con vật đều đen trũi, từ trong miệng mọc ra hai cái răng nanh dài, cặp mắt xíu nhìn hai cháu tôi vẻ rất hằn học, còn phát ra những tiếng hừ hừ, bốn chân ngừng cào mạnh xuống mặt đất, như thể chuẩn bị xông tới bất cứ lúc nào.

      Hai cháu tôi đứng im nhúc nhích lúc lâu, cho đến khi con thú kia hằm hè mấy tiếng, lắc lư thân thể như chuẩn bị lao tới tấn công. Hai chúng tôi - phụ nữ, trẻ em, lấy đâu ra sức mà đánh lại con súc sinh này chứ, tôi vội thấp giọng với Tiểu Minh Viễn: “Cháu cứ chầm chậm vào nhà trước , đừng làm cho nó giật mình!”

      Tôi vừa vừa hết sức cẩn thận đẩy Tiểu Minh Viễn vào trong nhà, còn mình di chuyển chậm, dần bước tới phía trước thằng bé.

      “Nhưng, nếu như vậy phải làm sao chứ?” Tiểu Minh Viễn hình như sắp khóc đến nơi. Đến nơi này lâu rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy thằng bé như vậy.

      ơi, đừng bỏ cháu, cháu đâu.” Đôi mắt thằng bé đỏ lựng cả lên, tràn đầy hơi nước mịt mờ. Rồi nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, vừa chớp mắt cái, nước mắt chảy rào rào, khiến lòng tôi chua xót thôi. Nhưng bây giờ phải là lúc xót xa, cách chỗ này chưa đến mười mét còn có con thú hoang nhìn chằm chằm vào hai cháu tôi kia kìa. Tuy chưa đối mặt với lợn rừng bao giờ, nhưng tôi cũng biết là loài vật này xấu tính, nếu làm nó nổi giận, chắc tôi và Tiểu Minh Viễn đều chịu nổi cú đạp của nó.

      Có trời mới biết tại sao con vật này lại có thể vào thôn như vậy.

      Có trời mới biết tại sao nó lại chạy vào sân nhà chúng tôi như thế.

      Tôi ngược dòng thời gian hai mươi chín năm trở về đây, đâu phải là để bị con lợn rừng đạp chết chứ.

      Trong nỗi buồn đau và phẫn uất, tôi đột nhiên nhớ ra món đồ, sau khi xảy ra vụ án ngày Hai mươi ba tháng Năm mọi người đều rất sợ hãi, khi đó tôi còn mất công nhờ người bạn mua cho cái dùi cui điện công suất cực lớn, trước khi đến đây, hình như tôi tiện tay vứt nó vào trong nhẫn gian phải...

      Vừa suy nghĩ như vậy, tôi đột nhiên còn cảm thấy sợ hãi nữa. Sau đó, tôi chậm rãi đút tay vào trong túi, tập trung tinh thần lấy chiếc dùi cui điện từ trong nhẫn gian ra, làm bộ như thể mình vừa lấy đồ từ trong túi ra vậy. Tiểu Minh Viễn lúc này còn căng thẳng, có tâm trạng đâu để ý tới hành động của tôi.
      Công tắc của chiếc dùi cui điện vừa được bật, người tôi dường như sau nháy mắt tràn đầy sức mạnh. Rồi tôi hét lớn tiếng, đồng thời đẩy Tiểu Minh Viễn vào trong nhà. Con lợn rừng đó cũng rống lớn tiếng, đột ngột lao thẳng về phía tôi.

      Con lợn rừng này so với heo nhà khỏe mạnh và nóng tính hơn nhiều, cặp mắt xíu tỏ ra vô cùng hằn học, miệng ngừng rống lên phát ra những thanh khó nghe, bộ dạng đó cứ như là muốn đạp tôi xuống dưới chân vậy.

      Tuy tôi mặc nhiều quần áo, nhưng cơ thể vẫn còn khá linh hoạt, con lợn rừng đó chỉ biết ra sức lao về phía tôi. Thấy nó sắp lao tới nơi rồi, tôi liền nhanh nhẹn lách người sang bên, chiếc dùi cui điện trong tay đập mạnh cái vào mũi nó.

      Con lợn rừng lại rống lên tiếng khó nghe, thân thể hơi lắc lư chút, nhưng ngờ lại xoay người tiếp tục lao về phía tôi. Tôi đâu ngờ con súc sinh này trúng cú như thế mà vẫn có thể động đậy được, liền sợ đến nỗi ngây người ra đó. Đến khi răng nanh của con vật gần chạm đến đùi tôi, tôi mới giật mình tỉnh táo trở lại, rồi nhắm chặt hai mắt, vung chiếc dùi cui điện đánh bừa về phía trước hồi.
      giây, hai giây, ba giây...

      mười mấy giây trôi qua rồi, nhưng ngoài việc đè nặng người tôi khiến tôi thể động đậy, con lợn rừng đó có thêm phản ứng nào khác. Trong khi tôi ngẩn ngơ đoán xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Tiểu Minh Viễn từ trong nhà lao ra, trong tay còn cầm theo cây xẻng sắt cao hơn cả người nó mà chẳng biết là nó kiếm từ đâu ra, cứ thế đánh mạnh về phía con lợn rừng, vừa đánh vừa khóc tu tu, miệng hét lớn: “Tao đánh chết mày, đánh chết mày, hu hu, ơi, đừng chết...”

      Tôi cố gắng thò đầu ra từ phía dưới cái đầu của con lợn rừng, yếu ớt : “Minh Viễn, cháu đừng đánh nữa, mau tìm người đến đây, giúp khiêng con súc sinh này !” Nếu , dù tôi bị nó cắn chết chắc cũng bị nó đè chết mất.

      Tiểu Minh Viễn dường như ngờ tôi vẫn còn sống, cầm cây xẻng trong tay ngây người ra nhìn tôi hồi lâu, sau đó vứt luôn xẻng , nhào cả người về phía tôi mà mếu máo khóc lớn: “ ơi... ... Cháu... Cháu tưởng chết rồi...” Khuôn mặt thằng bé ướt nhòe nước mắt, cả mắt và mũi đều đỏ lựng lên, khóc đến nỗi thở nổi.
      Dù sao cũng chỉ là đứa bé ba tuổi, thường ngày dù có giả bộ già dặn thế nào, rốt cuộc vẫn chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi. Tôi buông chiếc dùi cui điện ra, đưa tay khẽ xoa đầu nó, gắng gượng : “Đừng khóc nữa, sao mà, mau gọi người tới đây , nhé!”

      Tiểu Minh Viễn đưa tay lên lau nước mắt, khẽ “vâng” tiếng, rồi vội vã đứng dậy chạy ra ngoài cổng.

      Nằm nền tuyết, tôi ra sức giãy giụa mấy cái, nhưng vẫn thể bò dậy nổi. Bàn tay vẫn có thể động đậy, tôi với lấy chiếc dùi cui điện giơ lên cách khó khăn, rồi khẽ ấn vào công tắc, nhưng lại chẳng có chút phản ứng nào, chắc đây đúng là hàng “dỏm” rồi, chẳng biết hết điện từ lúc nào nữa. Thế này gay rồi, tuy bây giờ con lợn rừng động đậy, nhưng ai mà biết đến lúc nào nó lại đột nhiên bừng tỉnh chứ? Nếu như Tiểu Minh Viễn còn chưa kịp tìm người đến giúp đỡ, mà tôi bị con lợn rừng này giải quyết rồi, vậy đúng là oan cho tôi quá.

      lúc suy nghĩ lung tung, bên ngoài chợt vang lên những tiếng bước chân dồn dập, còn có giọng của chú Ba và Lưu Giang nữa.

      “A, Tuệ Tuệ, cháu sao chứ?” Nghe thấy giọng quen thuộc của chú Ba, tôi kìm được mừng đến rơi nước mắt, tốt xấu gì cái mạng này của tôi cũng giữ được rồi.

      “Đúng là lợn rừng !” Là giọng của Lưu Giang. Cậu ta nhanh chóng chạy đến bên cạnh tôi, rồi cùng chú Ba cố gắng khiêng con lợn rừng đè người tôi ra.

      Tôi xoay người mặt đất cái, gắng gượng bò dậy. Tiểu Minh Viễn vội vàng chạy đến đỡ tôi, cẩn thận dìu tôi vào nhà. Lúc này nó khóc nữa, nhưng đôi mắt vẫn đỏ lựng, những giọt nước ầng ậng trong khóe mắt, chỉ chực rơi xuống bất cứ lúc nào.

      Nếu đổi lại là tôi, gặp phải chuyện như thế này có lẽ sớm trở nên đờ đẫn rồi. Suy nghĩ kỹ lại, hôm nay tôi nhất định phải giảng giải cho Tiểu Minh Viễn phen, nếu có khi nó lại vừa sợ hãi vừa tự trách bản thân, rồi cuối cùng trong lòng còn hình thành nên nỗi ám ảnh cũng chưa biết chừng. Tôi đưa tay nắm chặt bàn tay nhắn của thằng bé, tay còn lại khẽ vuốt ve bờ má bầu bĩnh của nó chút, dịu dàng hỏi: “Tiểu Minh Viễn có sợ ?”

      Tiểu Minh Viễn ngẩng đầu lên nhìn tôi, giọng vẫn còn hơi run rẩy: “Dạ, cháu sợ.” Còn sợ nữa, sắp khóc rồi kia kìa.

      ơi, cháu xin lỗi !” Mặt thằng bé xị xuống, nước mắt lại rào rào chảy ra, sau đó liền cảm thấy có chút xấu hổ, liền cúi đầu xuống rúc vào lòng tôi.

      Chú Ba và Lưu Giang nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Minh Viễn đều ngoảnh đầu nhìn sang, Lưu Giang há miệng muốn gì đó, tôi liền vội vàng nháy mắt ra hiệu với cậu ta, rồi vừa ôm thằng bé vừa vồ vào lưng nó, sau đó với Lưu Giang: “Trong nhà tôi có cuộn dây thừng đấy, cậu mau lấy ra đây trói con lợn rừng này vào , chừng lát nữa nó tỉnh dậy đấy.”

      Lưu Giang khẽ “Ừ” tiếng, rồi lập tức chạy vào nhà tìm dây thừng. Chú Ba ngồi bậu cửa nhà tôi, vẻ mặt tỏ ra khó tin vô cùng, miệng còn lẩm bẩm : “Đúng là chuyện lạ, toàn thân con lợn rừng này đều thấy có vết thương nào, sao lại ngã xuống được nhỉ?”

      “Tuệ Tuệ, chắc chị dùng dùi cui điện phải ?” Lưu Giang cầm cuộn dây thừng ra, rồi lớn tiếng hỏi: “Chắc họ tôi kiếm cho chị hả? Mà đâu có đúng, cái trong tay ấy nhìn cũng xịn bằng cái này.”

      Tôi khẽ “hừ” tiếng, tức tối : “Nếu cậu thích mà đại chiến với con súc sinh này ba trăm hiệp thử xem, đúng là cái đồ chỉ biết mồm!”

      Chú Ba thấy hai chúng tôi cãi nhau chỉ ngồi bên cạnh mà cười khà khà, rồi lại cất tiếng cảm thán: “Hôm nay Tuệ Tuệ đúng là mạng lớn đấy, con lợn rừng này phải nặng đến hai, ba trăm cân chứ chẳng chơi. Trước đây bọn chú lên núi sợ nhất là gặp phải cái giống này, da dày, thịt thô, chẳng sợ gì hết, lớp da của nó cứ giống như là áo giáp vậy, dùng liềm cũng chém vào được.”

      Tôi thấy Tiểu Minh Viễn ngồi trong lòng mình khóc nữa, bèn vỗ lên bờ má nó, dịu dàng : “ khóc nữa nhé!”

      Tiểu Minh Viễn sụt sịt hít mạnh cái, đôi mắt nhạt nhòa mở ra rất to, nhìn tôi bằng vẻ hết sức nghiêm túc: “ ơi, sau này cháu học lấy bản lĩnh giỏi, rồi quay về bảo vệ .”

      “Được, chờ cháu.” Tôi cũng nghiêm tóc .

      Sau này thằng bé lớn rồi, có lẽ có khả năng bảo vệ được bất cứ ai mà nó muốn, nhưng, khi đó tôi còn ở bên cạnh nó.

      Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14


      Xảy ra biến cố lớn như vậy, việc săn tất nhiên phải lùi về sau.

      Dù sao tôi cũng còn sức lên núi nữa, còn Lưu Giang có hứng thú với con lợn rừng trong nhà tôi, cứ kỳ kèo bảo chú Ba nhanh nhanh gọi người tới mổ lợn.

      Sau khi được tôi đồng ý, chú Ba liền dẫn theo Lưu Giang đến nhà ông Bảy ở đầu thôn, còn ông là tay dao hàng đầu trong Trần Gia Trang này, giết lợn chỉ cần dao, vô cùng chuẩn xác.

      Đợi hai người họ rời , tôi dẫn Tiểu Minh Viễn vào nhà, thay cho nó bộ quần áo vừa bị tuyết làm cho ẩm ướt, sau đó dịu dàng cất tiếng an ủi nó.

      về mặt lý luận, lúc này Tiểu Minh Viễn có lẽ hồi phục rồi, nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, sợ nó vì chuyện này mà sinh ra ám ảnh. Cho nên tôi cứ phải cố gắng nhớ lại những bài viết về việc dạy dỗ con trẻ mà mình từng được đọc trước đây, nhưng ngẫm nghĩ suốt hồi lâu, tôi vẫn nghĩ ra mình rốt cuộc nên làm thế nào.

      Nghe tôi “giết chết” được con lợn rừng, mọi người trong thôn đều kéo tới nhà tôi xem chuyện lạ. Vừa nhìn thấy con lợn rừng bự tướng bị trói nghiến trong sân, mọi người đều kìm được lộ vẻ ước ao và thán phục, khiến tôi thiếu chút nữa cho rằng bị con lợn rừng đó xông vào nhà là chuyện vô cùng may mắn.

      Sau khi chia thịt lợn xong xuôi, mọi người lại càng tỏ ra thân thiết với tôi hơn, có số bà con còn mang tặng tôi ít nấm hương khô và rau dại. Tối đó, thím Ba gọi chúng tôi tới nhà thím ăn cơm, rồi nấu món lòng lợn chiêu đãi tất cả mọi người.

      Lúc này người tôi chẳng còn chút sức lực nào, việc xử lý thịt lợn được giao hết cho Lưu Giang. Cậu ta là thanh niên trẻ tuổi, làm việc nhiều chút, vừa hay có thể rèn luyện thân thể luôn.

      Sau kiện lợn rừng, Tiểu Minh Viễn hề có biểu khác thường như tôi lo lắng. Nó vẫn suốt ngày chạy theo sau Lưu Giang, rồi cùng lũ trẻ con trong thôn nô đùa vui vẻ. Có điều bất kể là đâu, nó đều trước với tôi tiếng. Hơn nữa, tôi còn để ý thấy thời gian nó dành cho việc học tập nhiều hơn hẳn so với trước đây.

      ngày gần Tết, Đội trưởng Lưu cuối cùng đến, còn mang theo ít bánh ngọt và kẹo, là đến để chúc Tết sớm, nhưng thực ra là muốn xem Lưu Giang lao động cải tạo thế nào rồi mà thôi.
      Có điều tình trạng của Lưu Giang hiển nhiên khiến Đội trưởng Lưu có chút thất vọng, ngoài việc hơi đen chút, tinh thần của cậu ta hình như còn tốt hơn lúc mới tới đây. Đội trưởng Lưu mềm mỏng hỏi tôi xem quãng thời gian vừa qua Lưu Giang có mang đến rắc rối gì cho tôi , tôi hề keo kiệt lời khen, ra sức khen ngợi Lưu Giang hồi. Đội trưởng Lưu vừa nghe vừa cau mày chặt. Xem ra ta hề hy vọng Lưu Giang có cuộc sống thoải mái ở nơi đây, bởi như thế, lần lao động cải tạo này coi như chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa rồi.

      biết sau khi Đội trưởng Lưu đến đây rốt cuộc chuyện như thế nào với Lưu Giang, chỉ biết là khi ăn cơm, sắc mặt ta có vẻ khó coi vô cùng, cho đến lúc vẫn nhắc gì đến chuyện đưa Lưu Giang về nhà cả.

      Đội trưởng Lưu vừa mới rời , khuôn mặt vốn tươi cười hỉ hả của Lưu Giang lập tức trở nên ỉu xìu, cậu ta ngồi phịch xuống chiếc giường lò năng gì nữa cả. Trong lòng tôi hiểu , chắc Đội trưởng Lưu thay mặt ông Lưu đến đây đàm phán với Lưu Giang, có điều cu cậu này hiển nhiên là chấp nhận điều kiện của gia đình, thế là lại tiếp tục bị lưu đày ở đây. Còn về vấn đề thời gian... Tôi đoán ít nhất năm nay cậu ta cũng phải ăn Tết ở Trần Gia Trang rồi.

      Tôi cũng biết phải an ủi cậu ta thế nào, sau khi suy nghĩ lát, liền bảo Tiểu Minh Viễn đến chơi với cậu ta. Có thằng bé này chuyện cùng, chắc cậu ta buồn bực uể oải quá lâu.

      Thực ra, Lưu Giang nảy sinh mâu thuẫn với gia đình lại rất có lợi cho tôi. Sau quãng thời gian quan sát vừa qua, tôi phát đầu óc và khả năng làm việc của cậu ta đều rất khá, hoàn toàn phù hợp với kỳ vọng về người hợp tác của tôi. Do đó, cho dù ông Lưu đồng ý thỏa hiệp, tôi vẫn phải nghĩ cách để giữ Lưu Giang ở lại đây.

      Thế rồi, tôi quyết định phải chuyện với cậu ta phen.

      Tôi cắt chiếc bánh ngọt mà Đội trưởng Lưu mang đến thành mấy phần, bốc mấy nắm hạt dưa bỏ vào trong đĩa, đặt lên giường lò, rồi ngồi xuống cười híp mắt lại, với Lưu Giang: “Nào, đến đây ăn chút gì , nhân tiện chúng ta chuyện chút. Tính ra cậu cũng đến chỗ tôi khá lâu rồi, vậy mà chúng ta còn chưa ngồi chuyện với nhau lần nào đấy.”

      Lưu Giang liếc mắt nhìn tôi bằng vẻ cảnh giác, nhất quyết chịu đưa tay ra cầm bánh ngọt và hạt dưa, mà cẩn thận : “Chị muốn gì, cứ luôn !”
      Tôi cười bảo: “Thực ra ông Lưu lo cho cậu cũng phải là có lý, bây giờ vừa mới cải cách mở cửa, vàng thau lẫn lộn đều đổ xô vào trong nước. Mà cậu lại còn trẻ, khả năng kiềm chế chắc chắn là vẫn còn kém, lỡ như đến lúc đó có nàng ngực to mông mẩy nào liếc mắt đưa tình với cậu, chừng cậu lại cưới luôn vợ nước ngoài mắt xanh mũi lõ về nhà ấy chứ. Như vậy ông nội cậu lại còn tức chết hay sao.”

      Vừa xong tôi liền ý thức được rằng có thể mình hơi lỡ lời, thời kỳ này đám con trai vẫn còn khá ngây thơ, da mặt cũng rất mỏng, những lời như vậy tốt nhất là để trong lòng, chứ nên trực tiếp ra.

      Quả sai, vừa nghe tôi xong, khuôn mặt Lưu Giang lập tức đỏ bừng, đến mắt cũng dám ngước lên, cúi đầu lí nhí : “Chị linh tinh cái gì đấy, con con đứa, sợ người ta cười hay sao. Mà Minh Viễn cũng ở đây đấy, đúng là chỉ biết dạy hư trẻ con thôi.”

      Tôi lập tức xin lỗi ngay: “Được rồi, được rồi, đúng là tôi thẳng quá. Có điều cậu cũng đừng xấu hổ, dù sao cậu cũng chưa đến đặc khu bao giờ, làm sao biết tình hình ở đó như thế nào chứ. Tôi biết cậu thích nghe theo sắp xếp của gia đình, muốn tự tạo lập nghiệp riêng của bản thân. Có điều, lập nghiệp ở đâu mà chẳng được, việc gì cứ phải đến đặc khu. Chả đâu xa, ngay cái Trần Gia Trang này của chúng ta cũng được chứ gì. Nếu cậu có thể khiến nơi này phát triển, giúp bà con trong thôn có được cuộc sống sung túc, ông nội cậu phải còn nhìn cậu bằng con mắt khác.”

      Lưu Giang cúi đầu im lặng, biết là suy nghĩ những gì. Nhưng Tiểu Minh Viễn bên cạnh lại chịu ngồi yên, vừa ăn bánh vừa cất tiếng hỏi tôi: “ ơi, thế nào là ngực to mông mẩy? Còn liếc mắt đưa tình là để làm gì?”

      Thực ra trẻ con độ tuổi này là đáng nhất, vừa ngoan ngoãn nghe lời, lại vừa khả ái dễ thương, khuôn mặt tròn xoe bầu bĩnh, gì thuần khiết hơn được. Khoảng vài năm nữa khi lớn hơn, chúng bắt đầu trở nên kỳ quặc, hay nổi nóng, hay xấu hổ khi phải tiếp xúc thân mật với nữ giới. Đen khi lũ trẻ mười mấy tuổi và bước vào thời kỳ nổi loạn, chắc tôi muốn khóc cũng ra nước mắt được nữa rồi.

      Nhân lúc còn có thể nhào nặn nó, hãy ra sức mà uốn nắn , đừng để đến lúc còn cơ hội nữa có hối hận cũng kịp.

      Tôi lại nhân cơ hội ấy giảng giải cho Lưu Giang nghe về hỗn loạn của đặc khu, đồng thời còn kể loạt những mặt tốt của Trần Gia Trang. Lưu Giang ngốc, chẳng bao lâu sau nghe ra được ý tứ của tôi, bèn hờ hững liếc mắt nhìn tôi, : “Chị thực , có phải chị nhìn trúng tôi rồi ?”

      Tôi vừa nghe thấy thế lập tức nổi điên lên: “Cậu linh tinh cái gì đấy hả, thằng nhóc lông còn chưa mọc đủ như cậu, tôi lại có thể nhìn trúng được sao? Chị đây dù có thể nào cũng thể thích thằng nhóc còn ít tuổi hơn chị được.”

      Khuôn mặt Lưu Giang lập tức trở nên tím tái như màu gan lợn, đến thở cũng dồn dập khó khăn. Cậu ta há miệng ra muốn gì đó, nhưng lại được tiếng nào, hồi lâu sau mới vừa gãi đầu vừa giọng : “Tôi... Tôi có ý đó... Chị hiểu lầm rồi... Tôi chỉ muốn là... là có phải chị muốn bảo tôi làm việc cho chị ...”

      Lần này người xấu hổ lại đổi thành tôi, có điều thằng nhóc này năng ràng như vậy, tôi hiểu lầm cũng là việc rất bình thường thôi mà. Thế là tôi liền làm bộ nghiêm túc : “Lần sau chuyện nhớ chú ý chút, đừng có dùng những từ mơ hồ như vậy, để người khác hiểu nhầm là hay đâu.”
      Lưu Giang thẳng ra như vậy, tôi tất nhiên cần phải úp úp mở mở nữa, bèn dứt khoát suy nghĩ của mình cho cậu ta nghe.

      Lưu Giang tỏ ra hơi dao động, đưa tay vốc nắm hạt dưa trong đĩa, rồi vừa cắn vừa thầm nghĩ ngợi.

      “Tôi này...” Lưu Giang cuối cùng chậm rãi lên tiếng: “Chị muốn xây dựng trang trại nuôi gà, thế vấn đề về vốn, sân bãi, và còn cả kỹ thuật nữa, chị định giải quyết sao đây?”

      Quả đúng là người mà tôi coi trọng có khác, vừa mở miệng đúng vào trọng tâm của vấn đề ngay. Tôi liền nghiêm túc trả lời: “Tiền tôi có, tuy nhiều, nhưng mở trang trại nuôi gà cỡ thành vấn đề. Còn về sân bãi, tôi chấm hai nhà kho lớn bị bỏ trong thôn, đợi lát nữa bàn bạc với chú trưởng thôn chút, chắc là có thể thuê được. Còn chuyện kỹ thuật, trong thôn chúng ta có nhà ai mà nuôi gà đâu, phải nuôi thế nào cứ hỏi mọi người là biết ngay thôi mà. Lần sau khi lên thị trấn tôi mua thêm mấy quyển sách dạy nuôi gà về nữa, chúng ta vừa học vừa làm.”

      Lưu Giang hơi nhướng mày: “Chúng ta làm phải làm lớn chút, quy mô quá chỉ tổ lãng phí thời gian thôi!”

      ngờ cậu nhóc Lưu Giang này lại to gan như vậy! Có điều nghĩ lại, tiền đầu tư là tôi bỏ ra, nếu lỗ vốn, cậu ta chẳng qua cũng chỉ mất thời gian năm mà thôi, đâu có thiệt bằng tôi chứ. Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tôi tất nhiên gì. Bất kể thế nào, trước tiên cứ phải giữ được cậu ta ở lại đây, còn việc xây dựng trang trại nuôi gà phải tiến hành ra sao, sau này cứ làm dần dần từng bước là được.

      Hai người bọn tôi còn hẹn với nhau, ngày Hai mươi tư tháng Chạp này cùng lên thị trấn, định tình hình với ông nội của Lưu Giang. Lần này tôi còn quyết định đưa Tiểu Minh Viễn theo, thằng bé đến bây giờ vẫn chưa được lên thị trấn lần nào.

      Buổi sáng hôm đó, tôi thay cho nó chiếc áo khoác lông cừu màu xanh lam, chân đôi giày da màu đen được lau sáng bóng, lại đeo thêm chiếc khăn quàng cổ kẻ ca rô, làm tôn lên đôi mắt to tròn đen láy cùng với khuôn mặt trắng nõn hồng hào, nhìn nó giờ khá giống với chú bé quý tộc thường xuất ti vi. Tiếu Minh Viễn cũng rất thích cách ăn mặc này, đứng trong nhà soi gương ngắm nghía hồi lâu, thể ngây thơ và đáng thường thấy ở đứa bé ba tuổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :