1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trở Về Năm 1981 - Tú Cẩm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5

      <img class="aligncenter" alt="" src="http://dl3.glitter-graphics.net/pub/1308/1308543vtfksoi7dt.gif" border="0" />


      Này, đợi chút, đợi chút!”
      Tôi hùng hùng hổ hổ thẳng về phía trước, Đội trưởng Lưu hớt ha hớt hải đuổi theo phía sau: “Tôi này… Sao nóng tính như vậy chứ, tôi có chỗ nào phải với đâu. Này, đợi chút…”
      Chân ta dù sao cũng dài hơn chân tôi rất nhiều, chỉ vài ba bước chân là chạy được lên phía trước và chặn tôi lại. Có điều khuôn mặt ta lúc này còn vẻ nặng nề như ban đầu nữa, mà trở nên khách sáo vô cùng: “Vừa nãy quả thực là tôi đúng, đừng giận. Bây giờ cho tôi xin lỗi , vậy có được ?”
      Người ta xin lỗi như vậy rồi, tôi cũng cần thiết phải làm bộ làm tịch gì nữa, có điều tôi hề dối chút nào: “Tôi cũng chẳng giận gì cả mà có việc cần làm. Giờ tôi phải tới hợp tác xã mua bán mua đống đồ đây này, rồi còn phải quay về nữa, nếu thằng bé ở nhà quấy khóc mất.”
      muốn mua cái gì tôi cùng , rồi sau khi khám bệnh xong tôi lái xe đưa về tận nhà. Đúng rồi, nhà ở xã nào nhỉ?” Lần này thái độ của ta quả thực rất thành khẩn, xem ra người bị bệnh thấp khớp lâu năm đó có quan hệ rất sâu sắc với ta, phải cha đẻ là mẹ đẻ, bằng ắt cũng là cha vợ.
      có xe sao?” Tôi khẽ mỉm cười, hỏi bằng giọng hơi xấu xa. Bây giờ mới là đầu thập niên tám mươi, chẳng lẽ cục Cảnh sát mua xe cho những người cấp đội trưởng rồi sao?
      “Cái này cần quan tâm, tôi đảm bảo đưa về.” Đội trưởng Lưu vỗ ngực .
      Đàn ông con trai , hai là hai, ta như vậy rồi, tôi tất nhiên có lý do gì để nghi ngờ. Hơn nữa, ngay đến hợp tác xã mua bán ở đâu tôi cũng còn chưa biết.
      Chúng tôi chuyện với nhau lát, rồi tới hợp tác xã mua bán mua đồ. Trước lúc thím Ba liệt kê cho tôi danh sách rất dài, toàn là những món đồ cần mua, tôi lại thêm vào số thứ nữa, vừa vào cửa đưa ngay tờ danh sách đó cho nhân viên bán hàng.
      đúng ra nhân viên bán hàng ở hợp tác xã mua bán thời này còn rất kiêu căng, lúc tôi vào cửa liền thấy bọn họ túm năm tụm ba ngồi chuyện, bên cạnh có ông lão nông dân gọi suốt hồi lâu mà chẳng ai thèm để ý đến. Nhưng vừa nhìn thấy chúng tôi vào, thái độ của bọn họ lập tức thay đổi ngay, cũng biết là nhờ oai hùm của Đội trưởng Lưu, hay là do chiếc áo nỉ lông cừu người tôi lúc này.
      nhân viên bán hàng vừa kê khai hàng hóa vừa chuyện với tôi, lát sau còn hỏi dò tôi xem chiếc áo này mua ở đâu, bao nhiêu tiền. Tôi bèn kiêu ngạo trả lời: “Cũng đắt đâu, có hơn sáu mươi đô la Hồng Kông, tôi nhờ bạn tôi ở Hồng Kông mang về hộ đấy.”
      Sắc mặt của nhân viên bán hàng lập tức trở nên xanh lét. Đội trưởng Lưu ở bên cạnh bật cười.
      Nhưng tôi quả thực lừa gạt gì ta, hơn sáu mươi đô la Hồng Kông còn là bớt nhiều rồi đấy, ràng là phải hơn sáu trăm mới mua được.
      Đợi sau khi tất cả đồ đạc đều được mang ra, Đội trưởng Lưu bèn kêu nhân viên bán hàng lấy cho chiếc bao tải lớn, nhét hết mọi thứ vào trong, tiện tay vác lên vai mình. Đến bây giờ tôi mới nhận ra, mang theo người đàn ông mua đồ đúng là chuyện tốt, coi như có người khuân vác miễn phí luôn.
      “Xong chưa vậy?” ta hỏi.
      “Vẫn chưa.” Tôi đáp: “ có biết lò mổ ở đâu , tôi phải mua ít thịt lợn.”
      Lần này đến lượt khuôn mặt ta trở nên xanh lét: “Chạy từ dưới xã lên tận đây mua thịt lợn, biết giày vò người khác đấy!”
      Tôi cất tiếng cười vang: “ phải là đúng dịp lên thị trấn sao, hơn nữa, nếu tôi mua ở xã, lần mua hết thịt lợn luôn, người khác phải làm sao đây chứ?”
      Đội trưởng Lưu tức giận nghiến răng ken két: “ định mua bao nhiêu đây?”
      “Ngày mai với ngày kia người trong thôn giúp tôi sửa nhà, việc ăn uống thể xuề xòa được, tất nhiên cũng cần nhiều, nhưng ít ra cũng phải có độ trăm cân[1]. Mà có khi tôi mua luôn cả nửa con lợn cho tiện, chừng người ta còn cho thêm bộ lòng ấy chứ.”
      Đội trưởng Lưu im lặng suốt hồi lâu chẳng năng được gì.
      đường tới lò mổ lợn, chúng tôi gặp đồng của Đội trưởng Lưu, ta vội vác theo bao tải hàng hóa đó tới chào hỏi, chẳng mấy chốc trở lại với hai bàn tay . chàng này biết lợi dụng tài nguyên miễn phí.
      Có Đội trưởng Lưu dẫn đường, tôi mua được thịt lợn cách suôn sẻ. Lần này tôi mua nguyên nửa con, tổng cộng là trăm ba mươi cân, được chặt ra thành những phần hơn hai mươi cân rồi bỏ vào hai chiếc bao tải. May mà Đội trưởng Lưu vốn khỏe mạnh, mỗi vai vác bao, cắn răng ra cửa. Mới chưa bao xa, chiếc xe jeep màu xanh hướng về phía chúng tôi mà nhấn còi. Đội trưởng Lưu vội vàng bỏ đồ xuống, rảo bước về phía chiếc xe đó.
      Chẳng bao lâu sau, xe có người trẻ tuổi xuống, giúp chúng tôi khiêng thịt lợn vào trong thùng xe phía sau.
      “Lên xe !” Đội trưởng Lưu mồ hôi mồ kê nhễ nhại vẫy tay gọi tôi.
      chàng này gạt tôi, đúng là có thể kiếm được xe .
      Chiếc xe chạy về phía trước cách vững vàng, đến bên ngoài căn nhà hai tầng dừng lại. Đội trưởng Lưu quay sang ra hiệu, tôi liền vội vã xuống xe.
      Nhìn ngôi nhà này, tôi đoán ngay người bị bệnh ắt phải là người bình thường. Thời buổi này muốn có căn nhà trong thị trấn khó, nhưng muốn có nhà hai tầng lại chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
      Vừa vào nhà, lập tức có người phụ nữ trung niên bước ra đón chúng tôi, rồi với Đội trưởng Lưu: “Đào Đào, con về rồi à.” ra đây chính là mẹ của Đội trưởng Lưu, còn tên đầy đủ của ta chắc là Lưu Đào Đào.
      “Con mời được bác sĩ tới xem bệnh thấp khớp cho ông nội.” Khuôn mặt Đội trưởng Lưu thoáng đỏ lên, nhìn sang phía tôi với vẻ hơi xấu hổ.
      Lưu liếc sang phía tôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc, hiển nhiên là cho rằng tôi có bản lĩnh lớn đến thế. Có điều vẫn gì, cười Đội trưởng Lưu: “Vào nhà nhanh lên, ông nội con vừa rồi còn đánh cờ với chú Hàn đấy, con mau vào chào ông với chú tiếng !”
      Đội trưởng Lưu “vâng” tiếng, rồi gọi tôi theo ta vào nhà.
      Căn nhà được bài trí rất đơn giản và mộc mạc, sát bức tường phía bắc có kê mấy chiếc tủ lớn sơ sài, trông cũng khá cũ rồi, giữa phòng được đặt chiếc sofa làm bằng gỗ, tấm đệm bên giặt nhiều đến nỗi bạc cả màu, có mấy chỗ từng bị rách phải vá lại. ông lão râu tóc bạc phơ ngồi sofa lên tiếng, giọng sang sảng, mắt trợn tròn, vừa nhìn là biết phải người dễ tính.
      “Về rồi à?” Ông lão liếc mắt nhìn qua phía Đội trưởng Lưu, lớn tiếng : “Lại mời được tay lang băng nào đến đây nữa hả, phải tôi uống thuốc gì hết rồi sao?”
      “Ông nội…” Đội trưởng Lưu kêu lên tiếng bằng giọng van nài, nhưng ông lão lại để ý tới ta, mà ngoảnh đầu , với người đàn ông trung niên bên cạnh mình: “Tiểu Hàn, đừng để ý đến nó, chúng ta tiếp tục chuyện của chúng ta thôi!”
      Ông lão này đúng là…
      ________________________________________
      [1] Đơn vị tính theo cân Trung Quốc, tương đương với 500 gam. lạng là phần mười cân, tức 50 gam, hoa bằng phần mười lạng, tức 5 gam.
      uống thuốc cũng được thôi, nhưng uống rượu được.” Tôi chậm rãi cất tiếng. Trước đây khi ở nhà tôi từng ít lần theo ông nội ra ngoài khám bệnh, cũng từng gặp ít ông lão có tính cách cố chấp thế này, tất nhiên là cũng hiểu cách chuyện với bọn họ.
      “Cái gì, uống rượu?” Ông lão lập tức ngoảnh đầu lại, đôi mắt rực sáng nhìn tôi: “Nhóc con vừa là ông có thể uống rượu đúng , tốt, tốt, cháu nhất định là có bản lĩnh lớn rồi.” xong lại quay sang lớn tiếng quát lên với Đội trưởng Lưu: “Tôi sớm là uống rượu có vấn đề gì rồi, các người còn cản tôi. Bây giờ còn gì để nữa chứ hả, bác sĩ người ta cũng là tôi có thể uống rượu rồi.”
      Tôi thấy bộ dạng của Đội trưởng Lưu có vẻ như sắp khóc đến nơi, trong lòng thầm cảm thấy tức cười, nhưng vẫn lên tiếng khuyên can: “Rượu đúng là có thể uống, nhưng mà phải điều độ, hơn nữa còn được uống bừa bãi, nhất định phải là loại rượu thuốc mà cháu pha chế cho ông.”
      ra nhóc con đánh lừa ông, uống rượu thuốc có gì ngon đâu chứ, chẳng có tí mùi rượu nào.” Ông lão tức tối vô cùng, giọng cũng còn vui vẻ như trước đó nữa.
      Tôi : “Ông cứ yên tâm , chắc chắn là có mùi rượu mà. Nếu có mùi rượu có khi còn chữa được bệnh thấp khớp của ông ấy chứ. Nhưng , ông cũng cần cho cháu xem cái chân của ông trước , như vậy mới có thể cho thuốc đúng bệnh được ông ạ. Nếu , dù cháu có phương thuốc gia truyền cũng thể dùng bừa bãi được.”
      Lần này ông lão từ chối, nhưng trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Có rượu dù gì cũng tốt hơn là có.”
      Tôi xem kỹ cái chân của ông lão rồi mặc kệ ông lão tỏ ra khó chịu, coi như ông lão đồng ý rồi, liền xoay người lại bảo Đội trưởng Lưu lấy giấy bút, sau đó viết ra hai đơn thuốc đưa cho ta, còn dặn dò thêm: “Đều là dùng để ngâm rượu đấy, loại thứ nhất là rượu uống, còn loại thứ hai là dùng bên ngoài, khi đau trực tiếp xoa rượu thuốc lên đó là được. Đợi hai tháng nữa tôi quay lại, xem tình hình thế nào rồi đổi đơn thuốc.”
      Đội trưởng Lưu vội vàng nhận lấy, trịnh trọng cảm ơn.
      Tôi hoàn thành nhiệm vụ cách tốt đẹp, sau đó liền xin phép từ biệt để ra về. Lưu ra sức muốn giữ tôi lại ăn cơm, dù bụng tôi rất đói, nhưng ngại muốn ở lại. Tuy hôm nay đúng là tôi khám bệnh cho ông Lưu, nhưng tôi cũng sai phái Đội trưởng Lưu suốt cả ngày rồi, lát nữa còn phải nhờ ta đưa về nữa.
      Khi tôi đưa đẩy với Lưu, bên ngoài chợt có người đàn ông trung niên vào. người ông ta mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn bạc màu, đeo đôi kính mắt, trông dáng vẻ rất thư sinh, giống như thầy giáo của trường trung học nào đó gần ở đây vậy.
      Chợt nghe Đội trưởng Lưu gọi “cha” tiếng, tôi khỏi giật nảy mình. Ông chú trông có vẻ thư sinh này có nhìn thế nào cũng giống cha của gã vai u thịt bắp như Đội trưởng Lưu.
      Chú Hàn nào đó vừa ngồi trong nhà chuyện với ông Lưu cũng ra, nhìn thấy cha của Đội trưởng Lưu, liền cười : “Huyện trưởng Lưu về rồi sao.”
      Người đàn ông trung niên trông có vẻ giản dị như thầy giáo trung học này ngờ lại là huyện trưởng của huyện chúng tôi! Tôi lại lần nữa chấn động.

      Thực ra Trần Gia Trang cách thị trấn xa, có Đội trưởng Lưu lái xe hộ tống, chưa tới giờ tôi về đến thôn rồi. Chiếc xe bốn bánh của ta vừa mới vào thôn, lập tức có rất nhiều người dân chạy đến ngắm nhìn, đám trẻ choai choai chạy lăng xăng khắp nơi, miệng ngừng hò hét: “Mau ra đây xem xe hơi này, nó có bốn bánh cơ nhé.”
      “Ối chà, đây là xe từ đâu đến nhỉ?”
      Có người nhìn qua cửa sổ xe thấy tôi, vội vàng co cẳng chạy tới nhà chú Ba báo tin: “Chú Ba, thím Ba ơi, em họ Chung được người ta dùng xe hơi đưa về này!”
      Nghe đấy, nghe đấy, cứ như thể tôi là tù nhân bị người ta áp giải về vậy.
      Chiếc xe jeep chạy thẳng mạch đến cửa nhà chú Ba, chúng tôi vừa xuống xe, hai chú thím liền lập tức chạy ra đón. Nhưng Tiểu Minh Viễn chạy còn nhanh hơn bọn họ, loáng cái ôm chặt lấy chân tôi. Tôi vội khom người xuống bế nó lên, hôn đánh chụt cái lên má nó, lại hỏi mấy câu kiểu như cháu có nghe lời , có ngoan . Tiểu Minh Viễn ra sức gật đầu lia lịa.
      Thím Ba biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, liền ghé đến bên cạnh tôi cất tiếng hỏi : “Thế này là sao thế cháu, là sao thế cháu? xảy ra chuyện gì vậy?”
      Tôi dở khóc dở cười đáp: “ có gì đâu thím, chỉ là đồ nhiều quá, nên cháu nhờ Đội trưởng Lưu đưa về thôi.” Sau đó lại vẫy vẫy tay với Đội trưởng Lưu, : “Cảm ơn nhé, hay vào nhà uống chén trà rồi hãy !” xong, tôi lại nhờ chú Ba tới chỗ thùng xe giúp chuyển đồ xuống.
      Đội trưởng Lưu khẽ gật đầu, lẳng lặng tới giúp chú Ba mang đồ xuống.
      Đợi sau khi chúng tôi vào nhà, mọi người trong thôn ở bên ngoài chuyện lúc, rồi cũng dần tản .

      Chú Ba và Đội trưởng Lưu ngồi giường lò chuyện, tôi bế Tiểu Minh Viễn cùng thím Ba vào bếp đun trà, nhân tiện kể lại chuyện ngày hôm nay. Thím Ba nghe xong, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng kêu lên: “Cháu đúng là bác sĩ sao, vậy tốt quá, sau này trong thôn chúng ta nhỡ có ai bị đau đầu cảm cúm cũng tiện hơn nhiều rồi. Cháu biết trong thôn có bác sĩ bất tiện đến chừng nào đâu. Trước đây lỡ mà bị ốm, mọi người đều phải cố chịu, nếu quả thực chịu được mới lên xã mua bừa chút thuốc gì đó. Còn vị bác sĩ chân trần chỉ biết tiêm penicillin cho người ta, mặc kệ bệnh gì cũng thế hết.”
      xong, thím lại khen tôi thêm lần nữa, khiến tôi khỏi có chút xấu hổ. Tiểu Minh Viễn ngồi trong lòng tôi mở to đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.
      Thím Ba lại : “Tiểu Minh Viễn sau này phải học theo cháu đấy nhé, học được bản lĩnh rồi, có nghiệp rồi, như thế mới có thể báo đáp cháu cho tốt!”
      Tiểu Minh Viễn nghiêm túc “dạ” tiếng, như thể có thể hiểu được lời của thím Ba vậy.
      Tôi bật cười, lẩm bẩm : “Cháu cũng mong nó có nghiệp gì to lớn, chỉ cần nó có thể lớn lên thành người, học mấy thứ xấu xa, vậy là tốt lắm rồi.”
      Thím Ba khẽ trách: “Trông cháu kìa, Tiểu Minh Viễn là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, trưa nay còn giúp thím nhóm lửa đấy. Mà suốt cả ngày nó đều theo thím, hề nghịch ngợm chút nào, thím chưa từng thấy đứa bé nào dễ trông như vậy. Sau này có cháu dạy dỗ, đứa bé ngoan như vậy làm sao mà thành người xấu được chứ, cháu đừng có lo lắng vớ vẩn nữa !”
      Ôi bà cố nội của tôi ơi, tôi quả thực lo lắng vớ vẩn chút nào!
      Tôi nhìn Tiểu Minh Viễn trong lòng với tâm trạng hết sức phức tạp, lại đưa tay xoa mái tóc mềm mại của nó, muốn gì đó, nhưng biết rốt cuộc nên tốt.
      Thằng bé rất nhạy cảm, dường như nhìn ra được điều gì khuôn mặt tôi, ánh mắt liền trở nên hết sức rụt rè, cứ như sợ làm tôi giận. Mãi lúc lâu sau, nó mới khẽ: “ ơi, sau này cháu nghe lời, trở thành người xấu đâu.”
      Trái tim tôi như đột nhiên bị thứ gì đó đâm mạnh, khiến lồng ngực đau nhói. Bắt đầu từ ngày nhận nhiệm vụ, tôi luôn có ý nghĩ: nó là Kim Minh Viễn của hai mươi chín năm sau, là kẻ từng phạm tội giết người, nhưng đối xử như thế với đứa bé đáng thương là điều tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ. Tuy trước giờ tôi vẫn luôn dịu dàng với nó, nhưng đứa bé nhạy cảm như nó liệu có phải sớm phát giác ra điều gì rồi ?
      tin cháu!” Tôi trịnh trọng trả lời: “Tiểu Minh Viễn của vừa thông minh vừa chính trực, sau này chắc chắn trở thành người đàn ông tốt.”
      “Sau này cháu cũng muốn làm bác sĩ.” Tiểu Minh Viễn cuối cùng chịu nở nụ cười. Trong khoảnh khắc đó, ánh mặt trời dường như soi rọi khắp căn phòng, thế giới cũng trở nên rực rỡ hơn.
      “Bác sĩ à…” Tôi thấy có chút khó xử, làm bác sĩ quả thực phải là chuyện dễ dàng, chỉ riêng việc học có thể khiến người ta phát điên: “Đây là chuyện của tương lai, chúng ta cứ để tương lai hãy , nhé!” Ai mà biết được sau này nó có hứng thú với nghề nào chứ. Kiếp trước phải nó mở công ty cũng rất phát đạt đó sao… Ôi, phì, sao tôi lại nhắc đến chuyện kiếp trước làm gì chứ.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6

      <img class="aligncenter" alt="" src="http://dl.glitter-graphics.net/pub/1348/1348511wh3qzr8idw.gif" border="0" />


      Với hiếu khách của mình, chú Ba, thím Ba tất nhiên để Đội trưởng Lưu uống chén trà xong rồi ngay, nhất quyết giữ ta lại ăn cơm tối.

      Ăn tối xong, bên ngoài trời tối mịt, thím Ba liền giữ ta ở lại qua đêm. Tôi nhớ lúc ăn tối ta có uống ít rượu, trời tối thế này mò về quả thực là an toàn, nên cũng đứng bên cạnh phụ họa theo, thế là ta liền ở lại.

      Buổi tối, Đội trưởng Lưu và chú Ba ngủ cùng giường, thím Ba, tôi và Tiểu Minh Viễn ngủ chiếc giường còn lại. Nhưng vừa mới nằm xuống, tôi lại chợt nhớ đến thịt lợn trong bao tải, vội gọi thím Ba dậy cùng lấy thịt ra.

      “Úi chà, cái bé ngốc này, cháu mua nhiều thịt như thế làm gì chứ?” Thím Ba vừa nhìn thấy hai cái bao tải lớn đó, lập tức kinh ngạc kêu lên.

      Tôi cười hì hì mấy tiếng, : “ phải là ngày mai còn cần nhờ người ta giúp đỡ sao, việc ăn uống thể xuề xòa được, nếu mọi người đâu có sức mà làm việc chứ.”

      “Dù là vậy cũng cần nhiều đến thế này! lên xã mua độ hai cân thịt là đủ rồi, xem cháu này, nhiều thịt như vậy, phải mất bao nhiêu tiền mới mua được chứ.” Miệng thím Ba ngừng càm ràm trách cứ, nhưng động tác tay hề dừng lại chút nào, chẳng mấy chốc thịt trong hai chiếc bao tải lớn được bỏ hết ra, để lộ ra bộ lòng lợn ở phía dưới cùng.

      Thím Ba lập tức mừng rỡ kêu lên: “úi chà chà, được cho hai bộ lòng ngon nữa này. Ngày mai kiếm lấy mấy củ gừng già và ít hồi hương rồi cho vào hầm cả thể, đảm bảo ngon lắm đấy, còn tiết kiệm được thịt.”

      Tôi có thể cảm nhận được cách ràng, thím Ba quả thực là rất biết cách sống. Nhưng... tôi mua nhiều thịt lợn về như vậy, chẳng lẽ là để ăn đến tết hay sao?

      Mất bao công khuyên giải và thuyết phục, cuối cùng thím Ba chịu đồng ý với tôi, rằng sau khi căn nhà được sửa chữa xong xuôi mời mọi người bữa bánh chẻo nhân thịt lợn và cải trắng. Chỉ vì việc này mà tôi mệt đến mức phải uống hai bát nước lớn, có điều trong lòng lại cảm thấy rất dễ chịu. Bất kể thế nào, thím Ba cũng là muốn tốt cho tôi. Người thời buổi này đúng là thuần phác quá chừng...
      Vì có Đội trưởng Lưu ở đây, nên tôi cũng sắp xếp lại những thứ khác trong bao tải nữa, định đợi sáng ngày mai sau khi ta mới mở bao ra, như vậy tránh được việc khi tôi lén lấy đồ từ trong nhẫn gian ra bị ta phát giác.

      Bởi vì sáng hôm sau còn phải làm, nên khi trời còn chưa sáng Đội trưởng Lưu rồi.

      Đến khi tôi ngủ dậy, những người tới giúp sửa nhà đều có mặt đầy đủ. Dần họ tới là Trưởng thôn Trần, có sáu người tất cả, trong đó có bốn người trẻ tuổi và hai ông lão tuổi tác hơi lớn chút. Tôi vội vàng ra ngoài chào hỏi mọi người, Trưởng thôn Trần liền giới thiệu cho tôi mấy người kia.

      Hai ông lão kia đều họ Trần, so vai vế trong họ còn lớn hơn chú Ba bậc, nhưng nhìn vẫn còn rất nhanh nhẹn. người được gọi là ông Bảy, thường ngày chủ yếu là trông các ao cá trong thôn, người còn lại được mọi người gọi là Xa Lão Bả Thức, chính là chủ nhân của chiếc xe ngựa duy nhất ở Trần Gia Trang này. Tôi vội vàng chào hai người họ tiếng, lại móc từ trong túi ra bao thuốc lá vừa mua hôm qua và đưa ra mời. Hai ông lão chỉ nhìn thoáng qua chút, đều chịu nhận, có mùi thuốc.
      Mấy người trẻ tuổi còn lại cũng đều là con cháu họ Trần, cái tên đều mang theo nét đặc sắc của vùng nông thôn, lần lượt là cẩu Thặng, Nhị Trụ Tử, Thiết Thuận và Tam Ngưu. Tôi lại lần lượt đưa thuốc cho họ, lần này họ từ chối, còn cười khì khì : “Bọn cháu phải người cổ hủ như ông Bảy đâu nhé, loại thuốc có đầu lọc thế này dễ gì mà được hút đâu.”

      Mọi người tán gẫu với nhau vài câu, sau khi tôi sơ lược chút về cầu của mình, họ liền bắt đầu làm việc. Tới lúc này tôi mới vào nhà định gọi Tiểu Minh Viễn dậy mặc quần áo, nhưng vừa bước vào liền phát thằng bé mặc đồ xong xuôi cả rồi, nhìn lên chiếc giường lò, ngay đến chăn gối cũng được gấp gọn gàng... Trời ạ, thằng bé hiểu chuyện thế này, có còn là trẻ con ba tuổi đây?

      Có điều tôi vẫn nhất quyết bế nó rửa mặt đánh răng, thể trách nhiệm của người làm với nó.

      Bởi vì người đến hôm nay nhiều hơn dự đoán, cho nên lúc này thím Ba bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho bữa trưa rồi, thấy tôi vẫn còn ngồi đó hì hì hà hà chuyện với Tiểu Minh Viễn, thím liền bước tới bảo: “Này cháu, mau vào trong nhà mà xem xét tình hình chút , thấy có chỗ nào cần sửa chữa cứ với họ tiếng!”
      Được thím Ba nhắc nhở, tôi lập tức nhớ đến chuyện nhà vệ sinh, liền giật mình nhảy bật dậy, chạy thẳng vào trong nhà. lát sau, tôi bưng theo chiếc bồn cầu ra ngoài.

      “Ồ, cái chậu này to như vậy, đợi đến Tết, chắc phải đựng được nguyên cả nồi mì ấy chứ.” Thím Ba cảm thấy rất nghi hoặc về cái thứ to uỳnh trắng lóa này, kìm được cất tiếng hỏi: “Nhưng sao tự nhiên dưới đáy lại có cái lỗ thế cháu?”

      Tôi cảm thấy dở khóc dở cười, sau khi suy nghĩ chút, liền giảng giải tỉ mỉ về công dụng của chiếc bồn cầu này cho thím Ba nghe. Nghe tôi xong, được biết cái thứ này hóa ra lại là bồn cầu, thím Ba cười đến nỗi khép miệng lại được, còn giậm chân bình bịch : “Người thành phố bọn cháu hay đấy, có nhà xí thôi mà cũng phải dùng đến cái thứ trắng lóa thế này. Trông nó là sạch , đến lúc ngồi lên rồi, làm sao mà rặn ra được.”

      Tôi gì thêm, chỉ cười hềnh hệch, cố gắng bê cái thứ nặng nề này . Chắc thím Ba nhìn quen bộ dạng vất vả đó của tôi, vội vàng chạy tới giúp đỡ, ngừng hỏi tôi xem cái thứ này mua ở đâu, lắp đặt thế nào?

      Tôi làm sao dám là mình mang theo từ trước, chỉ đành đùn đẩy hết lên người Đội trưởng Lưu, còn về việc lắp đặt căn bản thể làm khó tôi được.

      Hồi đầu những năm chín mươi, gia đình chúng tôi vẫn còn ở trong căn nhà có cả sân vườn, khi đó tôi từng nhìn thấy cha tôi lắp bồn cầu rồi. Chỉ cần đào cái hố bên ngoài, rồi dùng tấm pro xi măng lớn đậy lên , lắp thêm cái ống dẫn nối với bên ngoài là được. Cũng cần có vòi nước máy, chỉ cần xách thùng nước để sẵn ở đó, mồi lần xong dội vào là được. Nếu tôi có kinh nghiệm, làm sao dám mang theo cái thứ này bên người chứ.

      Tiểu Minh Viễn đúng là con sâu theo đuôi, tôi đến đâu, nó liền theo đến đó. Thằng nhóc còn đưa tay ra giúp đỡ như , khuôn mặt đỏ bừng cả lên, trông bộ dạng ràng là dùng hết sức.

      Căn nhà của tôi cách nhà thím Ba cũng xa, chỉ lát là tới. Thái độ của mọi người đối với cái bồn cầu quả nhiên cũng giống hệt như thím Ba vừa nãy, sau đó lại còn cười tôi. Nhưng thấy tôi kiên quyết muốn làm, mọi người vẫn nghe theo lời tôi mà lắp nó trong sân sau, còn dựng thêm cái nhà xí nữa.

      Khi lắp bồn cầu bồng xảy ra vấn đề , đó là tôi chỉ nhớ mang theo ống nước đồng bộ, nhưng quên xi măng, và càng ngờ được là ở nơi này ngay đến xi măng cũng bán. Cuối cùng Trưởng thôn Trần lấy nửa bao xi măng tích trữ trong nhà ra cho tôi dùng tạm. Có điều ông bảo tôi đừng với người khác chuyện này.

      Mọi người làm việc cật lực, chẳng bao lâu sau nóc nhà được thay xong, còn có cây xà nhà được thay mới.

      Buổi trưa thím Ba nấu nồi lòng lợn lớn, mọi người đều ăn vui vẻ vô cùng. Tiểu Minh Viễn sợ tôi gắp được, còn ra sức gắp thức ăn giúp tôi. Dáng vẻ chăm chú của nó khiến mọi người đều bật cười, còn vừa nhìn biết hai người chúng tôi là họ hàng thân thích.

      Chú Xa Lão Bả Thức ra sức khen bữa cơm này của tôi rất ngon, khiến tôi thầm cảm thấy xấu hổ, vội : “Đợi ngày mai sửa nhà xong, cháu mời mọi người ăn bánh chẻo nhân thịt lợn với cải trắng. Mọi người cứ gọi hết người nhà đến đây, chúng ta cùng ăn cho vui.”

      Mọi người nghe thấy thế đều vỗ tay khen hay, Trưởng thôn Trần gật đầu lia lịa : “Cháu Chung đây đúng là người rộng rãi!”

      Chỉ có thím Ba ở bên cạnh cười gượng gạo.

      Buổi chiều, tôi sắp xếp lại những thứ đồ mua hôm qua chút. Ngoại trừ vải và đường trắng mà thím Ba nhờ tôi mua, tôi còn mua thêm đống đồ dùng hang ngày khác, đương nhiên tôi còn lấy thêm rất nhiều thứ từ nhẫn gian ra. Nhìn thấy những thứ đó, đôi mắt thím Ba liền trở nên sáng rực, đặc biệt là phích nước nóng, thím thậm chí còn dời được ánh mắt . Tôi nhiều lời tặng ngay cho thím cái. Thứ này ở thời đại cũng chỉ có giá hai mươi đồng mà thôi, chỉ riêng việc tôi ăn cơm ở đây mấy ngày nay cũng tốn kém hơn số tiền đó rồi, đó là còn chưa tính phần của Tiểu Minh Viễn.

      thị trấn bán gạo, cho dù trong nhẫn của tôi có cũng thể lấy ra, đành với thím Ba rằng tôi gọi điện cho người bạn ở Bắc Kinh, nhờ ta mua hộ mấy trăm cân gạo và ít dầu ăn, chừng mười ngày nữa là đưa về thị trấn, đến lúc đó tôi lên thị trấn mang về.

      Thím Ba nghe xong, ngừng khen tôi bản lĩnh lớn, sau đó lại nhắc đến Đội trưởng Lưu, khuôn mặt đầy vẻ kiêu hãnh : “Cháu là người đầu tiên trong thôn chúng ta được ngồi xe hơi quay về đấy, thím biết ngay cháu phải là người bình thường mà.”

      Tôi cảm thấy rất xấu hổ.

      Mọi người làm việc mãi đến khi trời tối mới nghỉ tay, sau đó thắp đèn dầu ăn cơm. Buổi tối, tôi nhất quyết để thím Ba nấu lòng lợn nữa, mà cắt mấy cân thịt ba chỉ ra kho tàu, bỏ thêm ít khoai tây, đến khi mở vung nồi ra, đôi mắt mọi người đều sáng rực. Ngay đến tôi cũng kìm được phải nuốt ngụm nước bọt, mấy ngày nay tôi được ăn bữa cơm nào có thịt rồi.

      Tuy chú Ba, thím Ba đều lên tiếng quở trách hành vi lãng phí của tôi, nhưng khi động đũa cũng hề khách sáo chút nào. Trưởng thôn Trần còn gọi thêm cả hai đứa cháu nội tuổi choai choai trong nhà đến, hai đứa nhóc đều ăn uống hăng say. Lúc sắp còn với tôi: “Dì Chung ơi, ngày mai bọn cháu còn đến ăn bánh chẻo nữa đấy nhé.”

      Thím Ba nghe thế liền quát lớn tiếng, khiến hai đứa nhóc sợ hãi chạy biến .

      Buổi tối, tôi nằm giường lò kể chuyện cho Tiểu Minh Viễn nghe, những cuốn sách xem tranh học chữ mà tôi mang tới từ thời đại đều xanh xanh đỏ đỏ, khiến Tiểu Minh Viễn rất thích thú, cứ cầm quyển sách mà lật hết lượt này đến lượt kia. Tôi dỗ dành nó, dạy nó cách đọc bính ^. Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, giọng non nớt đọc theo tôi từng , dáng vẻ hết sức nghiêm túc.

      Sáng hôm sau, nó thuộc nằm lòng hai mươi sáu chữ cái bính rồi.

      Đến buổi trưa, tôi còn nghe thấy nó kể câu chuyện Sói đến rồi cho đứa cháu lớn năm tuổi của Trưởng thôn Trần nghe.

      Thằng bé này thông minh quá, khiến tôi cũng cảm thấy có áp lực rồi đây.

      Buổi trưa, mọi người cùng ăn bữa bánh chẻo hết sức vui vẻ, tính cả trẻ con và người lớn, tổng cộng phải có tới hai mươi người.

      Đến chiều, tôi vào trong nhà dọn dẹp sơ qua chút, sau đó chuyển đồ đạc vào. Đồ đạc thực ra cũng chỉ có rương hòm và phích nước là hơi to chút, còn lại đều là mấy thứ như khăn mặt, chậu rửa mặt, bàn chải đánh răng. Mấy chị, mấy thím trong thôn đều rất hứng thú với bánh xà phòng thơm của tôi, đưa lên mũi ngửi suốt hồi, rồi gật đầu lia lịa.

      Tôi vốn định tặng họ mồi người bánh, nhưng nghĩ kỹ lại quyết định nên làm như vậy. Tuy mọi người ở đây đều thà, nhưng tôi cũng cần phải tỏ ra là mình có tiền có của, lỡ lần sau người ta lại đến xin tôi nữa sao? Tôi thể lo cho người ta cả đời được!

      Sau khi căn nhà mới được dọn dẹp xong hết sức sáng sủa, tường trong, tường ngoài đều được trát bùn mới, cỏ dại trong sân còn lại cọng nào. Cái ao phía sau cũng được dọn sơ qua, chỉ là nước được sạch lắm, nhưng dùng để dội nước trong nhà vệ sinh có vấn đề gì.

      giường lò được trải chiếu trúc, thím Ba ôm theo hai chiếc chăn bông và chiếc bàn gãy chân đến cho tôi. Thiết Thuận ở sát vách tặng tôi ít củi, còn Trưởng thôn Trần và ông Bảy cũng cho tôi hai túi lương thực, chú Xa Lão Bả Thức mang đến nồi và bát đũa, mấy nhà còn lại ai cũng tặng ít đồ dùng thường ngày. Chắp vá tất cả những thứ ấy lại, cuộc sống độc lập của tôi coi như có thể bắt đầu được rồi.

      Lúc này trời buổi đêm còn chưa lạnh lắm, trong nhà cần đốt giường lò, nên ngay tối hôm ấy tôi cùng Tiểu Minh Viễn dọn qua nhà mới. Để chúc mừng tôi, mọi người còn đốt dây pháo tép ngắn, khiến bọn trẻ con trong thôn đều thích thú vô cùng. Đợi sau khi đốt pháo tép xong, có mấy đứa nhóc còn chạy tới tìm những quả pháo chết, rồi lại chạy vào trong căn bếp nào đó gắp ra miếng than củi cháy dở, sau đó đốt pháo từ xa, và vung tay ném xuống nước, phát ra tiếng “ầm” lớn.

      Nhìn đám nhóc ấy chơi đùa, đôi mắt Tiểu Minh Viễn sáng rực lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ khao khát. Nhưng cuối cùng nó vẫn bê chiếc ghế tới ngồi cạnh tôi, bàn tay nhắn đưa lên chống cằm, lúc quay sang nhìn tôi chuyện, lúc lại đưa mắt nhìn đám nhóc chơi đùa ngoài sân.

      Tôi sợ nó lại sinh ra cái tính con , vì thế bèn kêu nó ra ngoài chơi với đám trẻ con kia. Tiểu Minh Viễn suy nghĩ chút, nhưng động đậy, mà dùng giọng kiên định : “Cháu ở lại với .” xong hình như còn sợ tôi đuổi nó , vội vàng bổ sung thêm câu: “Đốt pháo nhỡ nổ vào tay đau lắm.”

      Trong lòng tôi thầm sợ hãi, nghe thằng bé thế, nếu phải nó từng bị thương, sao lại có tiềm thức như vậy được? Tôi vội vàng cầm bàn tay nhắn của nó lên xem kỹ càng, vẫn còn may, chỉ hơi gầy và đen chút, có vết thương nào. Nhưng ra thời buổi này mọi người còn chưa giải quyết được vấn đề no ấm, muốn tìm đứa bé béo tròn ở nông thôn quả thực chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

      Trái tim của Tiểu Minh Viễn cứ như được làm bằng pha lê vậy, vừa thấy hành động này của tôi liền đoán được ngay là tôi nghĩ gì, bèn : “Phân Lừa nhà cậu rất ham chơi, đốt pháo tép, chảy nhiều máu lắm.”

      Tôi suy nghĩ chút, rồi cũng cảm thấy trò chơi nguy hiểm này nên để Tiểu Minh Viễn chơi là tốt nhất.

      Nhưng cũng thể sợ bóng sợ gió như thế được.
      Hơn nữa, con trai mà hợp với đám bạn đồng lứa dễ hình thành tính cách lầm lì, suy nghĩ thông những vấn đề nhặt, mà như vậy rất dễ xảy ra vấn đề. Cho nên, cuối cùng tôi vẫn đấy nó ra ngoài, còn dặn nó cứ chơi đùa cho thoải mái.

      Tôi ngồi trong nhà chuyện với mấy chị, mấy thím trong thôn lát, lại lấy thêm ít nước và hạt dưa, rồi kìm được liếc mắt nhìn ra phía ngoài. Nhưng vừa nhìn tôi liền cảm thấy đau đầu ngay, Tiểu Minh Viễn mình đứng ở đằng xa nhìn, những đứa bé khác hề để ý đến nó. Tôi suy nghĩ lát, cảm thấy chỉ có hai khả năng, là lũ trẻ con thích người lạ, hai là bọn nó thấy Tiểu Minh Viễn còn quá nên muốn chơi cùng. Dù sao Tiểu Minh Viễn cũng mới có ba tuổi, mà đứa nhất trong đám kia cũng phải cao hơn nó tới nửa cái đầu. Hồi còn , tôi cũng thích chơi với những đứa tuổi hơn, chê bọn nó non nớt...

      Tôi bèn lén lấy từ trong nhẫn gian ra nắm kẹo, khẽ gọi Tiểu Minh Viễn tiếng. Tai thằng bé rất thính, lập tức chạy ngay tới chồ tôi. Tôi đưa kẹo cho nó, lại giọng dặn dò mấy câu. biết là nó có hiểu , đôi mắt chớp chớp, rồi gật đầu mấy cái và quay trở lại chỗ vừa rồi.

      Trong lòng tôi luôn canh cánh chuyện này, chưa được bao lâu lại muốn chạy ra ngoài xem xét. Chị Thiết Thuận thấy bộ dạng đó của tôi cười : “Mọi người xem em Chung này, quan tâm tới Minh Viễn còn hơn là con ruột ấy chứ. Trong thôn chúng ta có ai nuôi con như vậy đâu, cho ăn no rồi vứt ra ngoài là được, nghịch ngợm đánh cho trận là xong. Lũ quỷ con này cứ ăn đòn là ngoan ngoãn ngay thôi.”

      Tôi chỉ cười gì, nếu đổi lại là đứa trẻ khác, dù có đánh cho mấy roi chắc cũng sao, nhưng thằng bé này vừa nhạy cảm vừa yếu đuối, đánh xong rồi nhỡ xảy ra chuyện gì phải làm thế nào? Hơn nữa, nó mới có ba tuổi, lại còn gầy gò đen nhẻm, tôi cưng nựng còn chẳng đủ, làm sao nỡ đánh chứ.

      lúc chuyện, chị Tam Ngưu đột nhiên kinh ngạc kêu lớn: “Bên ngoài sao rồi vậy, sao lại đánh nhau như thế chứ?”

      Mọi người vội vàng chạy ra ngoài xem, chỉ thấy đám nhóc con đánh nhau loạn xạ, còn kêu gào ầm ĩ. Tôi sợ Tiểu Minh Viễn bị đánh, vội vàng lấy hết sức lực chen vào bên trong, nhưng vừa mới chen vào, tôi khỏi ngây người ra đó. Thằng nhóc thảnh thơi đứng bên nhìn, vừa nhìn vừa chóp chép nhai kẹo, mấy đứa nhóc khác vẫn còn ra sức cấu véo nhau, biết rốt cuộc là vì chuyện gì.

      Cũng chẳng biết tại sao, tôi luôn cảm thấy chuyện này nhất định là có liên quan tới Tiếu Minh Viễn, liền vội vàng bế nó chen ra ngoài. Đợi sau khi vào nhà đóng cửa lại, tôi liền nghiêm túc hỏi nó: “ cho , tại sao mấy đứa nhóc đó lại đánh nhau vậy?”

      Tiểu Minh Viễn tỏ ra vô tội nhìn tôi: “Nhị Lưu Tử muốn cướp kẹo của cháu, cháu liền đưa kẹo cho Đại Hà và Ốc Sên. Sau đó, bọn họ đánh nhau.”

      Ôi, ông cụ non của tôi ơi...

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7

      <img class="aligncenter" alt="" src="http://dl.glitter-graphics.net/pub/1348/1348511wh3qzr8idw.gif" border="0" />

      Buổi tối hôm đó, sau khi tắt đèn, tôi suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chuyện này đừng nên quở trách thằng bé hơn. Dù sao nó cũng làm gì quá đáng, chẳng qua là hơi mưu mô quá mức chút thôi. Mà thực ra lắm mưu mô cũng phải là chuyện xấu, sau này còn đỡ bị người ta lừa, chỉ cần phẩm hạnh tốt là có vấn đề gì cả.

      Hồi tôi cũng từng làm ít chuyện xấu, có khi còn xấu hơn thế này nhiều, chẳng hạn như ăn trộm táo của nhà hàng xóm, rồi tụ tập các họ để đánh nhau tập thể. Nhưng bây giờ mọi việc phải đều ổn cả hay sao, tôi vẫn là người chính trực và khỏe mạnh.

      Vậy nên, trẻ con cần phải quản thúc quá nhiều làm gì, chừng sau lần này nó còn có thể thu phục mấy cậu nhóc kia về làm đàn em ấy chứ.

      Trong đầu tôi đột nhiên xuất cảnh tượng quái dị, đó là thằng nhóc bé xíu này dẫn theo đám trẻ con cao hơn nó cả cái đầu, tung hoành trong Trần Gia Trang, rồi khỏi cảm thấy tức cười đến khó tả. Cúi đầu nhìn thằng bé trong lòng, dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy những đường nét khuôn mặt nó, cũng nghe thấy hơi thở đều đều của nó, cảm giác khó tả chợt nảy sinh, khiến trái tim tôi như mềm lại.

      Thằng bé này mai kia lớn lên hết sức điển trai, biết reo rắc tai họa cho bao nhiêu nữa.

      Buổi sáng đầu đông hơi lành lạnh, tôi nằm lì giường muốn bò dậy chút nào. Tiếu Minh Viễn cũng thức dậy từ sớm, thấy tôi vẫn ở giường, cũng ngoan ngoãn nằm bên cạnh tôi, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi chóp.
      Tôi kể chuyện cho nó nghe, câu chuyện về A li Baba và bốn mươi tên cướp. Khi kể đến đoạn Ali Baba và Morgiana dùng dầu sôi giết chết tên thủ lĩnh toán cướp, tôi chợt cảm thấy như vậy là quá ghê rợn, vì vậy bèn đổi sang kể câu chuyện về Washington và cây đào, mục đích là nhằm dạy nó rằng đứa bé ngoan nên dũng cảm và trung thực.

      Thằng bé nằm im nghe tôi kể chuyện, sau khi nghe xong lại yên lặng hồi lâu gì, cuối cùng mới chóp chóp đôi mắt tròn xoe, nghiêm túc hỏi: “ ơi, có phải là vì trong tay Washington còn cầm cây rìu nên bố cậu ta mới dám đánh cậu ta ?”

      Tôi khỏi ngây người ra đó.

      “Chính quyền sinh ra từ nòng súng”, thằng nhóc mới ba tuổi mà có thể hiểu được đạo lý này, tôi biết nên cảm thấy vui mừng hay nên cảm thấy lo lắng nữa đây.

      Tôi bò dậy khỏi giường, rồi đưa thằng bé đánh răng rửa mặt, sau đó lại dạy nó cách dùng bồn cầu.

      Tiểu Minh Viễn tỏ ra rất hứng thú với cái bồn cầu trắng lóa đó, sau khi tè xong vẫn chịu , cứ ngồi lại trong nhà vệ sinh quan sát kỹ lưỡng, hệt như là nghiên cứu cấu tạo của cái bồn cầu vậy. Tôi gọi mấy lần cũng ăn thua, cuối cùng đành tới kéo nó dậy.
      Ở ngôi nhà này chuyện gì cũng tốt, duy có việc dùng nước là được thuận tiện, may mà phía sau còn có cái ao , chứ nếu bắt tôi phải xách cái thùng nước tới tận bờ sông múc nước về dội bồn cầu, tôi thà nhịn tiểu mấy lần cho khỏe. Còn Tiểu Minh Viễn vì muốn nghiên cứu tính năng của cái bồn cầu, cứ nửa tiếng lần, ngừng chạy vào nhà vệ sinh, bị tôi cho mấy lần, thằng bé mới chịu bớt chút.

      Hai ngày trước, thím Ba có với tôi, cứ ngồi thế này cũng phải là cách, cần nghĩ cách gì đó kiếm tiền để bù vào chi tiêu trong gia đình. Tuy rằng sau khi đăng ký hộ khẩu ở thôn được chia cho mấy mẫu ruộng, nhưng với tình trạng của tôi, việc ra đồng làm ruộng chắc khỏi cần nghĩ đến, nuôi ít vịt gà tôm cá thành vấn đề. Hồi còn tôi từng nhìn thấy mẹ tôi cho gà ăn rồi.

      Thế là tôi quyết định sau khi ăn sáng xong tìm thím Ba để bàn bạc về chuyện nuôi gà và nuôi cá.

      Sáng hôm nay là lần đầu tiên tôi nhóm lửa nấu cơm mình, nhưng kết quả được như ý cho lắm. May mà có Tiểu Minh Viễn giúp đỡ tay, nhận giùm tôi việc nhóm lừa, nhờ thế tôi mới có thể miễn cưỡng nấu được hai bát mì trứng gà, khi ăn lại kìm được nhớ về cái bếp ga và nồi cơm điện ở thời đại. Nhưng Tiểu Minh Viễn vẫn ăn cách vui vẻ, nó căn bản hề kén chọn thức ăn, đưa cho cái gì ăn cái đó. Mới có mấy ngày trôi qua, khuôn mặt nó dường như trắng hơn chút, trông càng đáng .

      Nhân lúc ngọn lửa trong bếp còn chưa tàn hẳn, tôi lại cho thêm ít củi vào đun nồi nước sôi lớn, rồi chắt đầy nước nóng vào phích. Sau đó lấy cốc sứ tráng men mà Trưởng thôn Trần cho ra, pha cốc sữa bò lớn cho Tiểu Minh Viễn uống.

      Chắc đây là lần đầu tiên nó được uống thứ này, ban đầu còn ghé mũi lại ngửi lúc lâu, sau đó mới uống thử ngụm, đôi mắt lập tức mở to, dáng vẻ như thể tin nổi. Rồi nó đợi tôi phân bua gì, nhất quyết đưa cái cốc cho tôi: “Thơm quá, uống !”

      Thằng bé này đúng là phí công nuôi, còn như vậy mà biết thương nó rồi. Trong lòng tôi cảm thấy rất ngọt ngào, liền đưa tay ra xoa cái đầu của nó: “Cháu uống , thứ này là dành riêng cho Tiểu Minh Viễn, uống vào rồi cao hơn.”

      Tiểu Minh Viễn chớp chớp đôi mắt tròn xoe, dường như là nghĩ lời của tôi có đáng tin hay vậy.
      Nhưng chắc nó còn chưa học được cách hoài nghi, chỉ cau mày nhìn tôi, dáng vẻ như do dự, rồi cuối cùng vẫn kiên quyết đưa chiếc cốc cho tôi: “ cũng uống nữa!”

      Trông bộ dạng này của thằng bé, tôi biết nếu tôi uống nó chắc chắn cũng chịu uống nốt rồi. May mà tôi có mang đủ sữa bò, liền với nó: “Vậy được rồi, cháu uống trước cốc này , rồi pha thêm cốc nữa.”

      Lần này thằng bé đồng ý, uống ừng ực hai ba hơi hết sạch cốc sữa, sau đó lại lon ton chạy múc gáo nước rửa sạch chiếc cốc, rồi mới đưa cho tôi. Cái thằng bé này, sao lại hiểu chuyện như thế chứ?

      Tôi pha cốc sữa khác rồi uống hết trước mặt thằng bé, tới lúc này nó mới tỏ ra hài lòng, cười tít mắt lại nhìn tôi, đôi mắt cong như hai vầng trăng khuyết.

      Sau khi ăn cơm xong, tôi lấy miếng thịt lợn trong cái vại lớn, chuẩn bị mang đến tặng ông Bảy. Chọn miếng hoàn toàn phải vì tôi mọn, chỉ đơn giản là vì nhà ông Bảy cách nhà tôi khá xa, với sức của tôi, có thể xách theo miếng thịt khoảng mười cân chẳng phải chuyện dễ dàng gì rồi. vốn tôi định để Tiểu Minh Viễn ở nhà chơi mình, nhưng nó cứ nhất quyết đòi theo tôi, tôi cũng đành để nó theo.
      Suốt dọc đường chốc chốc lại có người cất tiếng chào hỏi, ở nông thôn đúng là quá tuyệt vời, mọi người đều nhiệt tình và chân thành hết sức. Trước đây tôi sống trong căn hộ chung cư thành phố, nhưng sau gần nửa năm mà vẫn chưa quen hết mặt những người hàng xóm cùng tầng.

      Khi tôi đến nơi, ông Bảy và bà Bảy ngồi ngoài sân sưởi nắng, mấy đứa nhóc choai choai chạy nhảy nô đùa khắp nơi. Thấy chúng tôi bước vào, bọn nhóc lập tức dừng lại, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt lợn mà tôi xách trong tay, cách nào dời được.

      Ông Bảy vừa nhìn liền biết ngay tôi đến làm gì, vội vàng đứng bật dậy từ chối, bất kể thế nào cũng chịu nhận. Bà Bảy cũng nhất quyết khước từ, còn xoay người vào nhà bốc nắm hạt dẻ ra nhét vào tay Tiểu Minh Viễn. Tôi cố ý muốn xem nó có phản ứng thế nào, nên gì cả.

      Thằng bé đầu tiên là ngẩn ra, chịu nhận, sau đó liền ngoảnh đầu lại nhìn tôi.

      Vậy mới là bé ngoan chứ! Tôi mỉm cười gật đầu với nó, tới lúc này nó mới chịu đưa tay ra nhận lấy.
      “Cháu còn mau cảm ơn bà Bảy !” Tôi khẽ .

      Tiểu Minh Viễn ngoan ngoãn nghe lời, cảm ơn bà Bảy tiếng, giọng nghe ngọt ngào mà giòn tan.

      Bà Bảy xua tay lia lịa, còn cười đến toét cả miệng: “Cảm ơn cái gì chứ, con thành phố đúng là khách sáo , có chút đồ ăn vặt vùng quê thôi mà. Hai cháu mau vào nhà ngồi , trong nhà còn có hồng đấy, ngọt và mát lắm cơ.”

      Tôi còn muốn đến nhà Trưởng thôn Trần chuyến nữa, hôm qua dùng xi măng của chú ấy đến bây giờ vẫn còn chưa kịp cảm ơn, cho nên đành thoái thác, là lần sau tới chơi. Trước lúc tôi vẫn nhất quyết để thịt lợn lại, khó khăn lắm mới xách được chỗ thịt đó đến đây, tôi làm gì còn sức mà mang về nữa chứ.

      Trước khi , Tiểu Minh Viễn còn cho mấy đứa nhóc kia mỗi đứa viên kẹo, thái độ của mấy đứa nhóc đó lập tức thay đổi ngay, trở nên rất thân thiết với thằng bé. Tới tận lúc chúng tôi rất xa, vẫn còn nghe thấy mấy đứa nhóc đứng đằng sau kêu lớn: “Nhóc Ngưu lần sau lại đến chơi với bọn nhé!”

      Thím Ba đúng là, sao lại cái biệt hiệu khó nghe này ra ngoài chứ?
      Suy nghĩ đến giúp đỡ của Trưởng thôn Trần trong suốt mấy ngày nay, tôi đương nhiên thể keo kiệt, liền chọn ngay lấy miếng thịt mỡ mang theo. Đừng cho rằng tôi đùa, người thời buổi này thường thiếu mỡ, cho nên tiêu chuẩn để đánh giá thịt lợn tốt hay xấu là có nhiều mỡ hay . Có điều, như vậy cũng hợp ý tôi, nếu tôi cũng biết phải giải quyết mấy tảng thịt mỡ này thế nào nữa.

      Bởi vì có công lao ủng hộ xi măng, nên Trưởng thôn Trần nhận lấy miếng thịt mỡ mà khách sáo quá nhiều. Sau đó, ông lại nhắc đến chuyện chia ruộng: “Quy định của thôn chúng ta là chia đất dựa theo đầu người, nhưng thằng bé nhà cháu còn , tạm thời vẫn chưa thể chia thêm ruộng được. Chú bàn bạc với mấy người trong thôn, quyết định chia cho cháu bốn mẫu ba sào đất ở ngay dưới gốc cây hòe phía đằng đông của thôn, cháu thấy thế nào?”

      Tôi căn bản chẳng biết gì mấy chuyện đồng áng, chia đất cho tôi phải là lãng phí hay sao? Nhưng khi tôi định từ chối, Trưởng thôn Trần tiếp: “Cháu đừng chê ít đấy nhé, mảnh ruộng đó vừa màu mỡ vừa tiện việc nước nôi, gần như là tốt nhất trong thôn rồi, sản lượng năm nào cũng cao hơn những nơi khác.”
      Tôi cười : “Chú hiểu lầm rồi, cháu có dám chê gì đâu, nhưng quả thực cháu dám nhận. Chú cũng biết đấy, cháu chưa từng làm ruộng bao giờ, việc đồng áng cũng chẳng biết gì cả, nếu chia đất cho cháu, chẳng phải là lãng phí hay sao? Hơn nữa, nhận đất rồi mỗi năm còn phải nộp thuế, như vậy là càng tăng thêm gánh nặng cho cháu rồi.”

      Chắc Trưởng thôn Trần còn chưa suy nghĩ đến vấn đề này, nghe tôi vậy khỏi ngây ra, lẩm bẩm: “Vậy phải làm sao chứ, đây là quy định của thôn... Trước giờ chưa có ai muốn nhận đất.”

      Con người Trưởng thôn Trần vốn có chút cứng nhắc, làm chuyện gì cũng phải dựa theo chính sách mới được, gặp phải trường hợp đặc biệt như tôi nhất thời khó có thể nghĩ ra cách giải quyết. Tôi suy nghĩ chút, rồi đề nghị: “Hay là thế này , đất cứ chia cho cháu theo quy định, rồi để cháu xem trong thôn có ai khó khăn giao đất cho người đó làm thay, còn thuế tất nhiên cũng do người đó nộp. Chú thấy như vậy có được ?”

      Trưởng thôn Trần lập tức gật đầu: “Cách này hay lắm, cách này hay lắm!” Sau đó lại cười ngượng ngập, còn chóp chớp đôi mắt, giọng : “Hì hì, nếu cháu vẫn chưa có người nào thích hợp, hay là để chú tìm giúp cháu luôn nhé?”

      Trong lòng tôi cũng hiểu ra phần nào, vội vàng đồng ý ngay: “Vậy cháu xin phiền chú.”

      Sau khi thương lượng xong chuyện này và ra ngoài, tôi liền nhìn thấy Tiểu Minh Viễn nô đùa rất vui vẻ với hai đứa cháu của nhà chú trưởng thôn. Ba đứa nhóc này tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, có điều Tiểu Minh Viễn ràng là gầy hơn chút. Tuy nó mặc chiếc áo khoác màu xanh trông rất lanh lợi, nhưng nhìn sang hai đứa nhóc khỏe mạnh rắn rỏi bên cạnh, rồi lại nhìn Tiểu Minh Viễn, lòng tôi quả thực thể nào vui nổi.

      Tiểu Minh Viễn tuy nô đùa vui vẻ, nhưng cũng hết sức chú ý tới chỗ cửa nhà. Tôi vừa bước ra, nó chạy ngay tới, vừa đứng lại liền cười híp mắt gọi “ tiếng, rồi tiếp: “Cháu chơi với Đại Hùng, Tiểu Hùng.”

      “ừ, ngoan lắm, thế bọn cháu chơi trò gì vậy?”

      “Dạ, chơi nặn đất sét.”

      Tôi...

      Khi tôi bế Tiểu Minh Viễn lên và chuẩn bị ra về, đột nhiên lại nhớ ra chuyện, bèn vội vã ngoảnh đầu lại hỏi
      Trưởng thôn Trần: “Ngọn núi hoang phía sau nhà cháu là của thôn phải ạ, cháu có thể khai khẩn rồi trồng ít cây ăn quả đó ?”

      Trưởng thôn Trần nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên, cứ như là vừa nghe thấy chuyện gì đó khó tin lắm: “Cái gì cơ? Trồng cây ăn quả? Trong núi có thiếu loại quả gì đâu mà còn phải trồng nhỉ? Với lại nhà cháu chỉ có hai người, liệu có ăn được nhiều như vậy ?”

      Tôi cũng bị lời của Trưởng thôn Trần làm cho ngây ra, trồng cây ăn quả tất nhiên phải chỉ để mình ăn rồi, ăn hết chẳng lẽ thể đem bán sao?

      “Cái gì cơ, bán á?” Trưởng thôn Trần cười vang, đến rơi nước mắt: “ cháu của tôi ơi, cháu đúng là người thành phố ! Ở vùng nông thôn này mọi người đến cơm cũng chỉ vừa đủ ăn, khó khăn lắm mới để ra được ít tiền cũng dùng để mua nông cụ, có ai thừa tiền mà mua hoa quả đâu.”

      “Chú trưởng thôn.” Trong lòng tôi thầm cân nhắc từ ngữ chút, rồi nghiêm túc với Trưởng thôn Trần: “Người nông thôn chúng ta tất nhiên thiếu gì mấy thứ này, nhưng người thị trấn lại thiếu. Lần trước cháu lên thị trấn quan sát kỹ rồi, ngoài hợp tác xã mua bán và tiệm lương thực ra chẳng có nơi nào buôn bán gì hết, mùa đông, người thị trấn đến quả hồng cũng có mà ăn. Nếu chúng ta chuyển hoa quả lên thị trấn bán, chắc chắn có thể bán được dễ dàng. Cháu dám là kiếm được nhiều tiền, nhưng dăm ba đồng chắc chắn là được, coi như là bù thêm vào tiền chi tiêu của gia đình.”

      Chú trưởng thôn lập tức im lặng, cúi đầu lôi tẩu thuốc ra châm lửa, sau khi rít mạnh vài hơi, chú liền gõ mấy cái vào đế giày cho tàn thuốc rơi ra, cuối cùng mới thấp giọng hỏi: “Vậy cháu thử xem, thôn chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

      Tôi đặt Tiểu Minh Viễn xuống để nó tiếp tục chơi với mấy đứa nhóc kia, nghiêm túc suy nghĩ lát rồi mới trả lời: “Chú trưởng thôn có suy nghĩ này rồi, vậy chúng ta cũng cần bàn bạc kỹ càng phen mới được.”

      “Hay là thế này chú trưởng thôn.” Ngẫm nghĩ lát, tôi bèn nghiêm túc : “Mấy ngày nữa cháu còn phải lên thị trấn mua thêm chút đồ, nhân tiện hỏi thăm thông tin giùm mọi người luôn. Như vậy chúng ta cũng có thể biết được đại khái mấy thứ hoa quả này giá cả thế nào, cách mua bán ra sao. Còn nếu cháu có thể liên hệ luôn được với người mua là tốt nhất, thương lượng xong chuyển hàng tới, rồi tay giao tiền, tay giao hàng. Còn về phần chú, bây giờ chú hãy thông báo trước với mọi người tiếng, để xem mồi nhà có thể bán được những gì, số lượng bao nhiêu. Như vậy khi cháu tìm chỗ bán cũng dễ chuyện hơn chút.”

      Chú trưởng thôn lập tức đồng tình: “Được, cứ làm theo lời cháu . Dù bán được hay , mọi người cũng chẳng bị thiệt gì.”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8

      <img class="aligncenter" alt="" src="http://dl.glitter-graphics.net/pub/1348/1348511wh3qzr8idw.gif" border="0" />

      Khi tôi và Tiểu Minh Viễn về đến nhà, mới chợt nhớ ra là mình quên chưa hỏi chuyện nuôi cá, vì thế liền qua nhà chú Ba, hỏi chú xem nên mua cá giống ở đâu. Nghe tôi muốn nuôi cá, chú Ba, thím Ba đều hết sức tán thành, nhưng lại bây giờ thời tiết quá lạnh, chẳng bao lâu nữa nước trong ao đóng băng, những việc như nuôi gà nuôi cá gì đó tốt nhất là nên đợi đến mùa xuân năm sau hãy bắt đầu.

      như vậy rồi, tôi cũng đành đợi thêm mấy tháng nữa vậy.

      Vừa từ nhà chú Ba ra, tôi liền nhìn thấy đám trẻ con choai choai vừa kéo gốc cây khô về nhà, vừa hát vang bài hát nào đó. Tôi dỏng tai lên nghe, hình như là bài săn trở về, có điều lời bài hát bị bọn nhóc xào xáo loạn xị ngầu cả lên, thảo nào ban đầu tôi nhận ra được.

      Nhìn đám nhóc đó chẳng mấy chốc kéo theo gốc cây khô mất hút, tôi đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng vô cùng. Bây giờ mùa đông cùng sắp tới, nhưng trong nhà tôi lại chẳng còn bao nhiêu củi. Mà theo phán đoán của tôi, mấy cành cây khô trong bếp đó cũng chỉ dùng độ , hai ngày là hết veo. Khi mùa đông đến, phải đốt giường lò, bếp lửa cũng phải thường xuyên dùng, đến lúc đó tôi biết đâu để kiếm củi đây? Với cánh tay như cẳng gà này của tôi, liệu có thể chặt củi được đây?

      Thế là tôi vội vã quay lại chuyện này với chú Ba, hỏi chú xem trong thôn có nhà nào còn thừa củi để tôi mua. Chú Ba nghe xong liền lắc đầu nguầy nguậy, : “Chẳng phải chỉ là mấy cây củi thôi sao, mua bán cái gì chứ, cháu cứ đến nhà chú mang về là được.”

      Nếu chỉ là vài ngày có lẽ tôi dày mặt mà nghe theo lời chú, nhưng đây là số củi cần dùng cho cả mùa đông, vậy chẳng phải là dọn sạch chỗ củi của nhà chú Ba hay sao chứ? Thế nên có gì tôi cũng chịu, nhất quyết đòi mua.

      Thím Ba thấy hai chú cháu tôi cứ lằng nhằng mãi, nhịn được chen vào: “Là thế này, người vùng quê bọn thím giống như thành phố, chưa nghe có ai lại bán củi bao giờ, cảm thấy làm như thế là rất mất thể diện. Nếu cháu muốn lấy , vậy hãy bảo đám quỷ con trong thôn chặt củi giúp cháu, xong việc chỉ cần cho chúng nó mấy viên kẹo là được, đảm bảo đứa nào cũng hăng hái đòi ngay.”

      Vừa nghe thím Ba như vậy, chú Ba cũng lập tức gật đầu tán đồng: “Đúng thế, đúng thế, cháu cứ bảo đám quỷ con trong thôn giúp , dù sao bọn nó nhà cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm.”

      Như vậy... phải là thuê lao động trẻ em hay sao, lại còn thuê với giá rẻ mạt nữa.

      “Vậy thím gọi Đại Hà của nhà Thiết Thuận qua đây, rồi bảo Đại Hà gọi thêm mấy đứa nữa.” đợi tôi phản đối, thím Ba xỏ giày vào và ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, Đại Hà dẫn theo mấy đứa nhóc chừng mười tuổi chạy vào sân, rồi nhìn tôi mà cười hềnh hệch ngớt.

      “Dì Chung, thím Ba là dì có kẹo cho bọn cháu.” Đại Hà ngượng ngùng .

      Tôi vội vàng móc nắm kẹo lớn từ trong túi ra, định đưa cho Đại Hà, đột nhiên lại nhớ đến Tiểu Minh Viễn, vì thế bèn đưa kẹo cho nó, bảo nó chia cho những đứa nhóc kia.

      Thằng bé cầm lấy nắm kẹo với vẻ rất khó xử, lúc đưa mắt nhìn mấy đứa nhóc do Đại Hà dẫn đầu, lúc lại ngoảnh mặt qua nhìn tôi, dường như biết phải chia thế nào.

      Tôi vốn có ý muốn làm khó thằng bé, lúc này tất nhiên gì với nó cả, chỉ cười đến híp cả mắt lại, coi như nhìn thấy ánh mắt cầu cứu ấy.

      Lũ nhóc kia bây giờ cũng biết quy củ, tuy đều thèm đến nước giãi, nhưng lại xông lên cướp kẹo, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Minh Viễn. Những ánh mắt đầy chờ mong đó hẳn là cũng mang đến cho thằng bé ít áp lực.

      Tiểu Minh Viễn suy nghĩ lúc, cuối cùng bèn đưa trước cho Đại Hà viên kẹo. Đại Hà lập tức bóc vỏ kẹo ra, đưa lên miệng liếm mấy cái, rồi kìm được lẩm bẩm: “Van là kẹo nhà dì Chung ngon nhất.” Lũ nhóc còn lại đều kìm được nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt nhìn Tiểu Minh Viễn lại càng tha thiết hơn.

      Tiểu Minh Viễn lần lượt chia kẹo cho lũ nhóc, mỗi đứa viên, rồi thấy trong tay vẫn còn, nó lại chia thêm lượt nữa, nhưng chia đến lúc chỉ còn ba người, trong tay nó lại hết kẹo. Khuôn mặt mấy đứa nhóc kia đều tỏ ra hết sức thất vọng, cái miệng xị xuống, có chút vui.

      Trong lòng tôi còn thầm đoán thằng bé làm thế nào để giải quyết vấn đề trước mắt, Tiểu Minh Viễn chút do dự móc ngay ba viên kẹo khác trong túi ra, lần lượt chia cho ba đứa nhóc đó. Tới lúc này lũ nhóc đều tỏ ra hài lòng, tất cả vui mừng nhét kẹo vào trong túi, rồi lát sau kéo nhau sạch.

      lát nữa bọn cháu chặt củi.” Ra đến cổng nhà chú Ba, Đại Hà mới lớn tiếng .

      Lúc này dù bọn nhóc có chặt củi hay , tôi cũng quá để tâm đến nữa. Có cục cưng đáng vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện thế này, dù có nằm mơ chắc tôi cũng cười đến tỉnh giấc mất.

      Tôi bế Tiểu Minh Viễn lên hôn đánh “chụt” cái vào má, khiến bên má nó dính đầy nước bọt. Khuôn mặt thằng bé hơi ửng đỏ, nhào tới ôm chặt lấy cổ tôi mà thơm mạnh cái, rồi toét miệng ra cười.

      Thằng nhóc này sao lại đáng đến thế cơ chứ?

      Khi thằng bé chia kẹo cho lũ nhóc, tôi hoàn toàn ngờ việc lại được giải quyết cách dễ dàng như thế.
      Ngủ trưa dậy, tôi cùng với Tiểu Minh Viễn dán tường. Tôi phụ trách dán báo lên tường, còn Tiểu Minh Viễn đảm nhiệm việc quét hồ dán lên báo, cả hai đều hết sức bận rộn. Vừa mới dán được nửa gian nhà, chợt nghe ngoài sân có người lớn tiếng gọi: “Dì Chung ơi, dì Chung!”

      Tôi liền mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngờ lại là Đại Hà dẫn theo đám nhóc kia tới, trong tay mỗi đứa đều ôm theo bó củi lớn, tất cả đều đứng ngoài cổng cười hì hì nhìn tôi.

      Tôi vội vàng bỏ tờ báo xuống, chạy ra ngoài mở cổng. Lũ nhóc nối đuôi nhau vào, rồi lần lượt đặt chỗ củi trong tay xuống đất, chất đầy gần nửa cái sân. Miệng tôi ngoác rộng đến nỗi thiếu chút nữa khép lại được, ngẩn người hồi lâu mới : “Mau vào nhà , mau vào nhà , mấy đứa cứ ngồi lên giường trước, để dì vào bếp mang chút đồ ăn ra.”

      Khi tôi Tiểu Minh Viễn cũng thò cái đầu ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen láy mở to nhìn lũ nhóc bên ngoài, nhưng lại cười, vẻ mặt hết sức bình thản và hờ hững. Tôi ngoảnh đầu lại với nó: “Minh Viễn, mau ra mời các vào nhà cháu!”

      Tiểu Minh Viễn nhàng gật đầu, rất nhanh sau đó chạy từ trong nhà ra ngoài.

      Tuy tuổi của Tiểu Minh Viễn và đám Đại Hà chênh lệch khá nhiều, nhưng vẫn cùng là trẻ con, để nó tiếp đãi lũ nhóc giúp tôi chẳng phải tốt hơn sao. Hơn nữa, Đại Hà có thể là thủ lĩnh của lũ nhóc trong Trần Gia Trang, Tiểu Minh Viễn theo Đại Hà, khi tôi ở bên cạnh cũng đỡ lo nó bị người khác bắt nạt.

      có Tiểu Minh Viễn ở bên cạnh, nên chẳng có ai giúp tôi nhóm lửa, muốn nấu nướng gì cũng xong. Sau khi lọ mọ trong bếp lúc, cuối cùng tôi đành tuyên bố bỏ cuộc, lấy từ trong nhẫn gian ra ít bánh ngọt, hạt dưa và kẹo, đựng vào đĩa rồi bưng ra ngoài. Lũ nhóc trong nhà vừa nhìn thấy, ánh mắt liền cách nào rời được.

      Lũ nhóc ở lại chơi trong nhà tôi cho đến khi mặt trời xuống núi, ăn hết ba đĩa hạt dưa và kẹo, tới lúc người lớn phải ra tìm, cả đám mới bị xách tai kéo về. Lúc chuẩn bị ra về, chúng còn quên lớn tiếng kêu lên với tôi: “Dì Chung ơi, ngày mai bọn cháu lại đến chặt củi giúp dì nữa nhé!”

      Thái độ của Tiểu Minh Viễn hôm nay rất tốt, luôn ngoan ngoãn ngồi giường lò nghe mọi người chuyện, tuy mấy khi cười, nhưng xem ra có phong độ của chủ nhà rồi. Trong thời gian đó, thằng bé tên là ồc Sên còn rất thích chiếc áo khoác mới của nó, lén đưa tay sờ mấy lần, nhưng nó cũng nổi nóng chút nào cả.

      Lũ nhóc quả nhiên rất biết giữ lời hứa, mấy ngày sau đó đều tới giúp tôi làm việc nhà, chỉ chặt củi, ngay đến gánh nước, dán tường cũng tranh nhau làm giúp. Ban đầu tôi còn lo người lớn trong nhà lũ nhóc có ý kiến, nhưng ngờ đợi suốt mấy ngày mà vẫn chẳng thấy có ai đến tìm. Có hôm, chị Thiết Thuận đến đón Đại Hà còn ra sức cảm ơn tôi, thằng nhóc Đại Hà mấy ngày nay ra ngoài nghịch ngợm, phá phách gì rồi, khiến chị cũng đỡ phải lo lắng.

      Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, chẳng mấy chốc lại sắp đến ngày tôi phải lên thị trấn rồi.

      Tôi định làm như lần trước, gửi Tiểu Minh Viễn lại nhà thím Ba. Nhưng lần này nó nhất quyết đồng ý, cứ nắm lấy áo tôi lắc qua lắc lại, tuy ngoài miệng gì, nhưng vẻ vui ra khuôn mặt.

      Thấy bộ dạng này của nó, trong lòng tôi thực ra cũng rất vui, như vậy chứng tỏ bây giờ thằng bé cũng biết làm nũng với tôi rồi.
      Nếu phải vì lần này có quá nhiều chuyện cần làm, tôi cũng muốn dẫn nó lên thị trấn tham quan chuyến. Nuôi mấy cậu nhóc tì mà cứ để trong nhà mãi được, phải chăm đưa ra ngoài chơi, kẻo sau này lại sinh ra cái tính con . Thế là tôi phải mất công khuyên bảo nó hồi, lại hứa rằng mấy ngày nữa dẫn nó chơi, tới lúc ấy Tiểu Minh Viễn mới ấm ức gật đầu, rồi buông tay ra.

      Lần này lên thị trấn, ngoài việc kiếm cớ để lấy đồ từ trong nhẫn gian ra, việc quan trọng nhất vẫn là giúp mọi người trong thôn tìm nguồn tiêu thụ hàng hóa.

      Mấy hôm trước chú trưởng thôn thống kê xong và đến tìm tôi, là cả thôn chắc phải có tới , hai ngàn cân hồng có thể bán được, ngoài ra còn có ít đặc sản vùng núi như nấm hương và hạt thông.

      Nhiều thứ như vậy, nếu mang bán lẻ chỉ sợ có bán mấy ngày cũng hết, mà nếu nghỉ lại trong thị trấn cũng tiện chút nào. Tôi lại quen biết ai khác thị trấn, suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định tìm Đội trưởng Lưu cho tiện. , ta cũng là con trai huyện trưởng, giúp tôi chắc chắn là có vấn đề gì.
      Hôm nay vừa khéo là Chủ nhật, Đội trưởng Lưu phải làm, nhưng vị huyện trưởng thư sinh kia lại có nhà, mà cùng Lưu uống rượu mừng ở nhà bạn.

      Nhìn thấy tôi, Đội trưởng Lưu hơi ngẩn người ra, ngay sau đó liền toét miệng cười: “Là à, mau vào đây, mau vào đây!”

      Tôi vừa mới xách theo chai rượu vào, nghe trong nhà có tiếng quát đầy vẻ giận dữ vang lên: “Nó dám, mày nghe kỹ đây cho tao, nếu nó dám , tao đánh gãy chân nó, để xem nó còn như thế nào...”

      “Chuyện này là sao vậy, ông sao lại nổi nóng ghê thế?” Nghe giọng ông lão cứ như là muốn hất tung cả mái nhà lên, chắc đây phải là chuyện bình thường rồi.

      Đội trưởng Lưu gượng cười tiếng, rồi lắc đầu nguầy nguậy: “ cứ ngồi xuống trước , tôi rót nước, rồi chúng ta chuyện.” Sau đó ta xoay người vào bếp, lát sau xách theo ấm trà ra ngoài.

      “Thời gian vừa qua chân của ông nội có vấn đề gì chứ? Rượu thuốc chắc cũng ngâm xong rồi nhỉ.” Tôi cầm chén trà lên, khẽ nhấp ngụm, rồi gật đầu khen: “Trà ngon lắm!” Thực ra tôi chẳng biết gì về trà cả.
      “Lấy đơn thuốc xong, ngay hôm sau tôi bốc thuốc, có điều phải đợi hai hôm nữa mới ngâm xong. Còn ông nội tôi mấy ngày nay cứ nổi giận đùng đùng, chẳng còn lòng dạ đâu mà để ý đến cái chân đau.” Nụ cười mặt Đội trưởng Lưu có chút gượng gạo, muốn gì đó nhưng lại thôi, ngừng lắc đầu thở dài.

      Tôi : “Rốt cuộc là sao chứ hả, cứ thở vắn than dài như ông già vậy, chẳng có tí sức sống nào. Mao Chủ tịch đúng lắm...”

      “Thôi ơi!” Đội trưởng Lưu rốt cuộc nhịn được mà cất tiếng ngắt lời tôi: “ tưởng bây giờ còn là thời Cách mạng Văn hóa à, cứ mở miệng ngậm miệng là lại Mao Chủ tịch, định so trí nhớ với nhau hay sao?”

      Chưa đến phút sau, Đội trưởng Lưu nhịn nổi nữa mà chủ động khai báo: “Còn phải là vì thằng nhóc em họ tôi sao? Nó vừa tốt nghiệp đại học xong, gia đình khó khăn lắm mới sắp xếp được cho nó công việc ở tỉnh, vậy mà nó lại chịu, cứ nhất quyết đòi đến Thâm Quyến. Ai khuyên cũng nghe, bây giờ chọc giận cả ông nội tôi rồi.”

      “Đúng là nhân tài!” Trong lòng tôi thầm nghĩ như vậy, cậu em họ này của Đội trưởng Lưu là rất có tầm nhìn. Thời buổi này, có ai mà muốn được vào làm trong cơ quan nhà nước đâu, như vậy coi như có bát cơm sắt, cả đời chẳng phải lo lắng gì nữa. Còn cậu ta khác hẳn, bây giờ nhìn ra tiềm lực phát triển khổng lồ của Thâm Quyến rồi, hẳn là có tiền đồ lắm đây.

      Tôi bèn : “Tại sao ông nội lại để cậu ta chứ, bây giờ phải nhà nước hết sức tập trung phát triển kinh tế ở mấy đặc khu sao? Tôi thấy trong tương lai, Thâm Quyến chắc chắn phát triển hơn hẳn tỉnh chúng ta, chừng chỉ vài năm nữa, em họ trở thành triệu phú đấy.”

      đừng có linh tinh nữa !” Đội trưởng Lưu dở khóc dở cười, lắc đầu buồn bực: “Mà sức tưởng tượng của cũng phong phú đấy, nếu đem số tiền triệu đó về đây, chắc phải chất đầy cả căn phòng này mất.”

      Tôi chỉ khẽ cười, giải thích gì thêm. Bây giờ triệu đúng là con số trời, mà đừng triệu, gia đình nào chỉ cần có mười ngàn thôi cũng là rất ghê gớm rồi. Nhưng nếu đổi lại là năm 2010, triệu còn chưa đủ mua căn nhà rộng rãi ở Bắc Kinh ấy chứ.

      “Thực ra ông nội tôi cũng ép nó phải làm ở cơ quan nhà nước, chỉ là sợ nó ra bên ngoài rồi học cái thói xấu về nhà thôi. cũng biết đấy, Thâm Quyến là đặc khu, có biết bao nhiêu người ngoại quốc chứ, mà những thói xấu đều là từ những nơi đó truyền về. Tôi nghe giai cấp Tư sản ở đó hoạt động rất mạnh, tuổi nó còn trẻ, làm việc phân biệt được nặng , nhỡ trở nên biến chất, chẳng phải là hỏng hẳn cả đời rồi sao.” Đội trưởng Lưu nghiêm túc giải thích với tôi.

      Tôi kìm được phải rùng mình cái. Nghe trong năm 83, dù chỉ viết câu bậy trong toilet thôi cũng bị ghép vào tội du côn, nếu bây giờ tôi có chỗ nào đó bất thường để người bên cạnh chú ý đến, liệu sau này có bị lôi ra để tính lại nợ cũ đây?

      Có lẽ là vì vẻ mặt của tôi quá nghiêm túc, Đội trưởng Lưu cũng cảm thấy hơi rờn rợn, cứ ngây ra đó nhìn tôi hồi lâu, sau đó mới cẩn thận hỏi: “ Chung này, việc gì đấy chứ?”

      Tôi vô thức giữ chặt lấy chai rượu trong tay, trừng mắt lên nhìn ta, : “ phải cho đâu.”

      Đội trưởng Lưu nghe thế dở khóc dở cười: “ mất công mang chai rượu tới đây, lại phải cho tôi, vậy chắc chắn là để biếu ông nội tôi rồi.” xong cũng thèm nhìn tôi, mà thẳng vào phòng trong gọi lớn: “Ông ơi, Tuệ Tuệ đến thăm ông này, còn mang cho ông chai rượu nữa.”

      Tôi chỉ muốn kiếm cái lồ mà chui xuống đất cho đỡ xấu hổ.
      Ông Lưu lịch bịch chạy ra, khuôn mặt cứng đờ, trông có vẻ như rất nghiêm túc. Bàn tay vốn cầm chặt chai rượu của tôi lập tức buông lỏng ra.

      Ông Lưu lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, đưa tay đón lấy chai rượu, rồi xoay người thẳng vào phòng: “Nhớ trả tiền cho người ta đấy!”

      Tôi vừa mới chuyện với Đội trưởng Lưu được mấy câu, lại nghe thấy tiếng ông Lưu chạy lịch bịch từ trong phòng ra ngoài, khuôn mặt tràn đầy vẻ kích động, đôi mắt sáng lấp lánh: “Nhóc con, chai rượu này cháu mua ở đâu đấy?”

      Chai rượu đó đâu phải muốn mua là được, đó là hàng tồn kho của cha tôi, từ khi mẹ tôi kiên quyết cho ông uống rưọu, tất cả rượu của ông đều bị bà dọn sạch , nhét hết vào trong căn hộ chung cư của tôi. Chỉ tính riêng thời gian để ở nhà tôi cũng phải có tới mấy năm rồi, thị trường lấy đâu ra chứ.

      Xem ra ông lão này đúng là con sâu rượu, vừa mới ngửi mùi biết ngay chất lượng tốt xấu rồi. Có điều dù ông có thích hơn nữa tôi cũng thể đem ra thêm được, mà ngay đến cái chai tôi cũng còn muốn lấy về nữa kìa.

      “Chai rượu này ạ?” Tôi hơi do dự chút, rồi : “Nó vốn là của cha cháu, cho nên cháu cũng biết là mua ở đâu.”

      Ông lão định hỏi tiếp, Đội trưởng Lưu lên tiếng ngắt lời: “Đúng rồi, hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì ?”

      Đầu óc ông lão vẫn còn rất sáng suốt, nên cũng hỏi gì thêm. Tôi thầm nghĩ chắc Đội trưởng Lưu nghe về thân thế “bi thảm” của tôi từ chồ thím Ba, cho nên giờ mới sợ ông nội mình nhắc đến chuyện cũ làm tôi đau lòng.

      Tôi cũng định khách sáo với Đội trưởng Lưu thêm nữa, liền luôn chuyện bán hồng với ta. Nghe xong, ta vỗ đùi cái mạnh: “Sao đến sớm hơn độ hai ngày chứ? Hôm kia, vì chuyện phát phúc lợi cho các nhân viên trong đơn vị, trưởng phòng hậu cần của chúng tôi thiếu chút nữa đánh nhau với người ta, khó khăn lắm mới mang về được mấy trăm cân táo thối, đáng tiếc ! Hay thế này , để tôi giúp hỏi chú Hàn, xưởng kéo sợi của chú ấy có cả trăm người cơ đấy.”

      trăm người, cho dù mồi người chỉ mua mười cân thôi tôi cũng bán được ngàn cân rồi. Loáng cái giải quyết được quá nửa, hôm nay tôi quả nhiên đến đúng chỗ.

      Đội trưởng Lưu là người là làm, ta lập tức thay quần áo rồi dẫn tôi tìm chú Hàn.

      Nhà chú Hàn cách nhà Đội trưởng Lưu xa, bộ chưa đến mười phút là tới. Nghe tôi xong, chú Hàn lập tức vỗ bàn đồng ý, còn đặt mua luôn ngàn bốn trăm cân, giá là bốn xu cân, còn những thứ như nấm hương khô hay gì đó khác cần xem hàng trước mới tính giá được. Sau đó chú lại hỏi tôi đến Tết trong thôn có mổ lợn , có thể mua giúp chú vài con được .

      Chuyện này tôi quả thực lắm, đành hẹn sau khi quay về với chú trưởng thôn, đợi mấy hôm nữa chú ấy chuyển hàng đến đây trả lời thể.

      Chưa đến tiếng đồng hồ mà bán được quá nửa chỗ hàng, việc của tôi hôm nay cũng coi như tạm ổn. Sau khi rời khỏi chỗ chú Hàn, Đội trưởng Lưu còn định dẫn tôi đến đơn vị khác, để giải quyết nốt chỗ hồng còn lại.

      Vốn dĩ nếu chỉ làm vậy chuyện này có thể xong ở đây, nhưng tôi còn muốn loanh quanh khảo sát chút, để xem trong thị trấn có hộ cá thể nào chuyên bán hàng nông sản . Nếu có thể liên hệ được, sau này chúng tôi cứ trực tiếp đưa hàng đến đó là xong, đỡ mất công mỗi lần đều phải nhờ Đội trưởng Lưu, bởi như thế là làm phiền người ta quá.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9

      <img class="aligncenter" alt="" src="http://dl.glitter-graphics.net/pub/1348/1348511wh3qzr8idw.gif" border="0" />

      Tôi lòng vòng trong thị trấn hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy cửa hàng chuyên bán các loại thực phẩm, ngoài cửa có bày hai cái giỏ đan bằng trúc, bên trong chỉ còn lại nửa giỏ táo thối bị người ta bỏ lại sau khi chọn hết những quả ngon.

      Ban đầu tôi là muốn bán hồng, mà hỏi ông chủ trẻ tuổi mới độ đôi mươi của cửa tiệm xem ở đây có bán hồng . Cậu ta thấy tôi ăn mặc sáng sủa, cho rằng tôi là người của đơn vị nào đó đến mua hàng, thế là vội vàng bước tới, dáng vẻ hết sức nhiệt tình: “ em muốn mua hồng sao? Chừng bao nhiêu? Trong cửa hàng bây giờ có, nhưng độ hai ngày nữa chắc chắn thành vấn đề, chỉ là số lượng nhiều thôi.”

      Số lượng nhiều! Tôi vừa nghe thấy thế liền lập tức cảm thấy có hy vọng, bèn cười híp mắt lại nhìn cậu ta, ôn tồn hỏi: “Thế giá cả thế nào?”
      Cậu ta tỏ vẻ dễ chịu : “Hôm nay chúng ta làm ăn lần đầu, tôi thấy em cũng là người dễ chịu, vậy thế này , tôi cũng kiếm tiền của em, coi như là để kết bạn. Tôi nhập hàng với giá bốn xu rưỡi, bán cho em giá năm xu, coi như là chỉ lấy tiền vận chuyển thôi, em thấy thế nào?”

      Tôi khẽ mỉm cười, khom người nhặt quả táo thối trong giỏ, tung lên cao và đón lấy: “Được, bốn xu rưỡi, trong tay tôi còn năm, sáu trăm cân hồng, bán hết cho cậu đấy.”

      Cậu chàng lập tức ngây ra, kìm được, cười gượng gạo : “ em đừng đùa như vậy, tôi trông em ăn mặc thế này, nhất định là từ thành phố lớn đến, bán hồng cái gì chứ.”

      Tôi cười bảo: “Đừng có điều em, hai điều em như vậy, tuổi chị đây còn lớn hơn cậu đấy, phải gọi là chị nghe chưa! Mà tôi cũng gạt cậu, trong tay tôi quả thực còn năm, sáu trăm cân hồng, cậu cứ cho cái giá, nếu thấy hợp lý tôi bán cho cậu. Còn nếu thấy họp, tôi bán luôn cho trạm thu mua là xong.”

      Thấy tôi năng chân thành, cậu ta rốt cuộc tin, bèn cười hì hì : “Sao lại bán cho trạm thu mua chứ, mấy nơi của nhà nước đó đều ép giá xuống thấp lắm. Hơn nữa, người ta có chịu mua hồng hay còn chưa biết được. Chị cứ đưa tới chồ em , đảm bảo giá cả họp lý.”

      “Cậu đừng có lằng nhằng với tôi, cứ giá luôn , cậu định trả giá thế nào?”

      “Ba xu rưỡi.” Cậu ta lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc : “Chị đừng cho rằng em xấu tính đấy, hàng hoa quả giống với những thứ khác, kiểu gì cũng có mấy quả hỏng, đến lúc đó đều phải trừ vào phần của em. Hơn nữa, em là người bán lẻ, khó tránh khỏi có lúc phải cân tươi cho người ta vài hoa, số lượng nhiều rồi, trọng lượng cũng lên theo. Nếu em thu mua với giá cao hơn, quả thực khó có thể kiếm tiền được.”

      Những lời này của cậu ta hẳn phải là giả, tôi suy nghĩ nhiều liền đồng ý ngay, rồi hẹn ngày kia bảo người chuyển hàng tới.

      Cậu ta thấy tôi tính tình thoải mái, liền thở phào hơi, rồi vội vàng kéo tôi vào chuyện, mục đích ngoài việc muốn mua thêm chút hàng về bán. Tôi cũng có ý muốn xây dựng quan hệ hợp tác lâu dài, nên hăng hái đàm phán với cậu ta.

      Cuối cùng chúng tôi bàn bạc xong xuôi, sau này cứ mười ngày, Trần Gia Trang lại đưa hàng lên lần, những món đặc sản vùng núi như trứng gà, hạt thông cũng đều mua hết. vấn đề giá cả cụ thể, tôi bảo Trưởng thôn Trần bàn bạc với cậu ta sau.

      Sau khi ăn chút đồ ở cửa hàng ngay gần trạm xe khách, tôi liền quay về nhà.

      Khi còn cách Trần Gia Trang đoạn khá xa, tôi xuống xe rồi. vì điều gì khác, chỉ đơn giản là vì tôi thể để mọi người trong Trần Gia Trang nhìn thấy mình xuống xe mà chẳng mang theo gì bên người. Nếu đến lúc đó tôi biết phải giải thích ra sao về đống đồ xuất bên cạnh mình đây?

      Sau khi xác định xung quanh mình có ai khác, tôi mới bắt đầu lấy đồ từ trong chiếc nhẫn gian ra. Đầu tiên là bảy, tám bao tải gạo loại ba mươi cân bao, tôi còn dùng hai chiếc bao lớn để đựng chúng lại, tránh để người ta nhìn thấy nhãn hiệu ngoài vỏ bao, sau đó là lốc những thứ đồ gia vị như mắm, muối, tương, dầu, tôi cũng đựng trong bao khác. Xong xuôi, tôi ngồi phịch lên mấy chiếc bao tải đó, chờ có người qua nhờ về thôn gọi người giúp.

      Có trời mới biết tại sao con đường này lại vắng vẻ như vậy, tôi phải ngồi chờ suốt nửa tiếng đồng hồ, tới lúc mặt trời gần xuống núi, mới nhìn thấy từ đằng xa có chiếc xe ngựa chậm rãi tiến lại. Đợi chiếc xe ngựa đó đến gần và nhìn người xe ngựa, tôi lập tức mừng rỡ vô cùng, vội vàng chạy tới: “Chú Xa Lão Bả Thức, là chú ạ.”

      “Ấy, sao cháu lại ngồi ở đây mình vậy?” Chú Xa Lão Bả Thức hỏi.

      Tôi trả lời: “Cháu vừa nhờ được bạn mua cho ít hàng chuyển về thị trấn, hôm nay lên đó mang về. Nhưng bây giờ vừa mới xuống xe, cháu động đậy gì được nữa rồi. Đây là bà Trần phải ạ?”

      Bà cụ cười híp mắt, gật đầu với tôi, rồi quay sang thấp giọng bảo chú Xa Lão Bả Thức: “Mau giúp cháu nó mang đồ lên xe , nó là con , làm gì có sức mà bê được nhiều đồ như vậy.”

      Chú Xa Lão Bả Thức gì, lập tức nhảy xuống xe, nhanh tay giúp tôi đưa đồ lên. Để ông lão lớn tuổi như vậy giúp tôi mang đồ nặng, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, nên cũng vội vã tới, đưa tay ra giúp đỡ, nhưng vừa mới hơi sơ xảy chút thôi, tôi suýt trẹo cả cánh tay rồi.

      Chú Xa Lão Bả Thức đưa tôi về tới tận nhà, còn giúp tôi chuyển đồ xuống, xong xuôi rồi, đến chén trà cũng chịu uống định ngay. Tôi ra sức kéo chú lại, phải hết lời mới nhét cho chú được chai dầu vừng.

      Sau khi tôi thu dọn đồ đạc xong xuôi, thím Ba nghe thấy tiếng động mà dẫn Tiểu Minh Viễn đến rồi.

      Tôi xoay người lại, chỉ kịp nhìn thấy cái bóng bé chạy ào vào trong sân như tên lửa, nháy mắt nhào vào lòng tôi, khiến tôi phải loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, rồi ngồi phịch xuống đất. Tuy cũng có lúc Tiểu Minh Viễn hết sức nhiệt tình, nhưng khi có mặt người ngoài luôn tỏ ra ngượng ngập, biểu ngày hôm nay khiến tôi khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.

      “Hôm nay làm sao vậy?” Tôi đưa tay đỡ thằng bé dậy, ôm chặt nó vào lòng, mỉm cười hỏi. Nhưng vừa mới xong, tôi phát ra có điều gì đó bình thường, liền cúi đầu xuống nhìn kỹ. Chỉ thấy chiếc áo khoác màu xanh nhạt tôi mới thay cho nó hồi sáng dính đầy bùn đất, cổ tay áo còn bị xé toạc cả chỉ, chiếc mũ nồi đội đầu lúc này cũng biến mất chẳng còn bóng dáng.

      Tiểu Minh Viễn phải đứa bé nghịch ngợm, trước giờ luôn quý trọng quần áo người, sao lại thành cái bộ dạng này được chứ? Chẳng lẽ nó đánh nhau với người ta?

      Tôi vội vàng buông thằng bé ra để quan sát kỹ càng, quả nhiên nhìn thấy quầng mắt nó ửng đỏ, mặt còn loáng thoáng có dấu vết như vừa khóc, cái miệng mím lại chặt, dáng vẻ như vô cùng tủi thân. Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?

      “Sao vậy, có phải là cháu đánh nhau với người ta ?” Tôi cố gắng bằng giọng dịu dàng hết sức, sợ làm thằng bé sợ.

      “Tiểu Minh Viễn ngoan ngoãn như vậy, sao lại đánh nhau được.” Thím Ba hậm hực mắng lớn: “Là hai cái đứa biết xấu hổ ở Hạ Nam Oa tìm đến đây.”

      “Cái gì?” Tôi lập tức giật nảy mình, vội vàng nhảy dựng lên: “Bọn họ đến đây làm gì chứ?” Tuy sau khi tìm được Tiểu Minh Viễn, tôi lập tức làm thủ tục nhận nuôi để đề phòng tình huống hay, nhưng quả thực là ngờ hai con người xấu xa đó còn tìm đến đây gây chuyện. Dù sao bọn họ cũng phải cha mẹ ruột của Tiểu Minh Viễn, khó khăn lắm mới vứt bỏ được cái “cục nợ” này , đáng lẽ nên đến đây gây phiền phức gì nữa mới đúng chứ.

      “Thím Ba, ngày mai thím dẫn cháu đến Hạ Nam Oa chuyến nữa nhé, cháu phải giải quyết dứt điểm chuyện này mới được.” Tôi suy nghĩ tỉ mỉ hồi lâu, cảm thấy vẫn nên gặp tận mặt đôi vợ chồng kia để lý lẽ hơn.
      Nhưng thím Ba lại đồng ý, lo lắng đến nỗi giậm chân bình bịch: “Cháu chạy đến đó làm gì, có câu phép vua thua lệ làng, ở đó toàn là người họ Triệu. Nếu ở Trần Gia Trang này tất nhiên là chẳng có vấn đề gì, chúng nó muốn ức hiếp cháu cũng được. Nhưng nếu cháu đến đó, cho dù chúng nó có lý cũng thành có lý ngay, chẳng lẽ chúng lại dễ dàng buông tha cho cháu hay sao chứ? Cháu ngàn vạn lần đừng có làm chuyện ngốc nghếch đấy nhé!”

      “Nhưng...”

      “Cháu là người thành phố, hiểu chuyện ở vùng nông thôn này. Hai cái đứa biết xấu hổ đó tuy chẳng ra gì, người nhà họ Triệu cũng có ai ưa, nhưng nếu xảy ra chuyện, bọn họ nhất định vẫn bênh vực chúng nó. Thôn chúng ta cũng như vậy, nếu có ai dám đến đây gây chuyện thị phi, mặc kệ là có lý hay là có lý, bọn thím cứ phải đánh cho nó trận rồi tính sau.” Có lẽ thím Ba thấy sắc mặt tôi tốt, nên tận tình khuyên nhủ.

      Tôi cũng biết là thím có ý tốt, sau khi ngẫm nghĩ kỹ lại, đành khẽ gật đầu, nhưng vẫn thêm: “Hay là thế này , cháu nhờ người gửi thư tới, là cháu làm thủ tục và chính thức trở thành người giám hộ của Minh Viễn, được pháp luật công nhận, nếu bọn họ còn dám làm bừa, tức là vi phạm pháp luật, và cháu báo cảnh sát. Đúng rồi, nhân tiện nhắc nhở thêm chút rằng cháu và Đội trưởng Lưu của cục Cảnh sát có quan hệ tệ... Dọa cho bọn họ chút cũng tốt.”

      Cái Đội trưởng Lưu này cũng xui xẻo, bị tôi lợi dụng biết bao nhiêu lần rồi.

      Thím Ba nghe xong, vội vàng gật đầu tán đồng: “Ý này hay lắm! Người Hạ Nam Oa bọn họ tuy có xấu xa chút, nhưng chắc chắn là dám phạm tội đâu. Nếu biết đây là chuyện trái với pháp luật, chắc chắn dám làm. Ngày mai thím bảo chú Ba của cháu chuyến, dọa cho hai đứa kia trận.”

      Tôi lấy cho thím Ba bao gạo và chai dầu. Lần này thím từ chối, mà vui vẻ nhận, còn tối nay về nấu nồi cháo ăn thử, sau đó lại hứa mấy hôm nữa chú Ba lên núi săn, mang về cho Tiểu Minh Viễn mấy con hoẵng.

      Sau khi thím Ba rời , tôi vội vàng đun nước nóng tắm cho Tiểu Minh Viễn.

      “Hôm nay bọn họ có đánh cháu ?” Tôi thấy sắc mặt nó phần nào bình tĩnh trở lại, liền dịu dàng hỏi.
      Đôi mắt Tiểu Minh Viễn thoáng cái lại đỏ ửng lên, nước mắt ầng ậng trong khóe mắt, nhưng rơi xuống, nó run giọng kể lại: “Bọn họ muốn bắt cháu, cháu cố chạy, bọn họ kéo áo cháu, còn cướp mất chiếc mũ của cháu nữa. Lúc sau bà ba tới, bà bảo cháu vào trong nhà.”

      “Giỏi lắm!” Tôi mỉm cười biểu dương thằng bé, rồi lại xoa cái đầu nhắn của nó mà dặn dò: “Sau này thấy bọn họ, cháu cứ chạy cho , nấp vào nhà ai cũng được. Nếu lỡ như bị bọn họ bắt được, cháu cứ dùng đá mà đập, dùng răng mà cắn, phải e dè gì cả.”

      Đôi mắt Tiểu Minh Viễn mở ra rất to, rồi ra sức gật đầu mạnh, dường như ghi nhớ những lời của tôi vào lòng.

      Tắm cho nó xong, tôi mới chợt nhớ ra đây phải chuyện đùa, bèn dặn dò thêm: “Khi đánh nhau với người khác tuyệt đối được dùng mấy chiêu này đâu đấy, cháu biết chưa?”

      Cũng chẳng là thằng bé biết hay chưa, dù sao tôi cũng thấy nó gật đầu với vẻ rất kiên quyết.

      Bữa tối hôm đó, tôi được ăn những bát cơm gạo thơm lừng, với thịt kho tàu và cải xanh xào tỏi, nên ăn rất no, trong lòng hạnh phúc đến rớt nước mắt. Tiểu Minh Viễn cũng ăn được hai bát lớn, ăn xong còn chủ động dọn dẹp bát đũa, định rửa bát, nhưng tôi ngăn lại.

      Tuy ngoài miệng thằng bé gì, nhưng tôi biết , nó nhất định vẫn còn sợ. chừng, trong lòng nó vẫn còn cho rằng tôi đưa nó quay về, nên mới sốt ruột muốn lấy lòng tôi.

      Vừa mới xuất suy nghĩ này, tâm trạng của tôi lại càng trở nên tệ hơn.

      Buổi tối, tôi ôm Tiểu Minh Viễn vào lòng, kể chuyện cho nó nghe. Tôi kể về Harry Potter , cậu bé Harry có vết sẹo trán bị người dì hành hạ, nhưng thực ra lại là vị cứu tinh của thế giới này.

      Sáng sớm hôm sau, tôi nhìn thấy Tiểu Minh Viễn cầm cây chổi trong tay mà giọng lẩm bẩm điều gì đó, lát sau liền cưỡi chổi chạy chạy lại trong sân, khuôn mặt có vẻ vô cùng nghiêm túc.

      Tôi đột nhiên cảm thấy, nếu hồi đại học mình chọn ngành sư phạm mẫu giáo tốt biết mấy, như vậy bây giờ tôi biết phải làm thế nào rồi...

      Vốn tôi định hai ngày nữa cùng chú trưởng thôn lên thị trấn bán hồng, nhưng giờ lại xảy ra chuyện như vậy, tôi chẳng còn chút tâm trạng nào mà nữa. Thế là tôi bèn tới nhà chú trưởng thôn, đưa cho chú địa chỉ của chú Hàn và Cung Lượng, bảo chú nhanh chóng thu hết hồng của các nhà về, rồi chuyển lên thị trấn thể.

      Vốn chú trưởng thôn hết sức vui mừng, nhưng khi nghe tôi giá cả của hai bên giống nhau lại cảm thấy rất khó xử, bèn hỏi: “Chuyện giá cả này phải giải quyết sao đây?” Mọi người trong thôn cùng bán hồng, dù gì cũng thể mồi người mồi giá được.

      về việc này tôi sớm nghĩ ra cách giải quyết, bèn cười : “Cháu sớm nghĩ ra cách rồi, chỉ là biết mọi người trong thôn có đồng ý hay thôi.”

      Chú trưởng thôn vội vàng : “Vậy cháu mau , có lý nào mọi người lại đồng ý cơ chứ.”

      “Cách của cháu là chú hãy thu hết hồng của mọi người về với giá thống nhất ba xu cân. Dù sao mang hai ngàn cân hồng này lên thị trấn cũng chẳng phải việc dễ dàng, ít nhất cũng cần hai người mới được, cần có chiếc xe nữa. Đó là chưa kể lên thị trấn rồi, chừng còn phải ăn bữa cơm trưa, mà những việc này đều tốn tiền. chuyện khác, chỉ riêng thuê xe cũng tốn đồng ngày rồi, hai người kia cũng phải trả đồng người nữa, rồi tiền ăn uống cũng cần trả mỗi người đồng cho đúng tiêu chuẩn. Chỗ tiền còn lại, chúng ta hãy coi đó như là tài sản chung của cả thôn, gặp lúc tết nhất hoặc là hiếu, hỉ mang ra dùng. Nếu sau này kiếm được nhiều tiền hơn, có khi còn đủ để làm đường, xây trường học ấy chứ.”

      Suốt cả ngày hôm đó, tôi đều ở cùng Tiểu Minh Viễn, buổi sáng dạy nó học bính , buổi chiều dạy nó mấy bài thơ nổi tiếng, như là bài cổ hương, hay là Cày đồng buổi ban trưa.Thằng bé này trí nhớ tốt, tôi chỉ đọc hai ba lượt là nó nhớ được rồi, mất có mấy phút là học thuộc được bài thơ. Chẳng bao lâu sau, bao nhiêu thơ từ trong đầu tôi bị moi móc ra sạch . Tất nhiên tôi thể để nó nhìn ra điều này, đành là hôm nay muộn rồi, phải ngủ.

      Sáng hôm sau khi ngủ dậy, tôi chợt phát bầu má thằng bé dường như đầy đặn hơn, trong lòng khỏi mừng thầm. Thế là tôi vội vã đưa tay ra bế nó lên, quả nhiên nặng hơn lúc mới đến chút. là quá tuyệt, xem ra kế hoạch vỗ béo của tôi bắt đầu có hiệu quả rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :