1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trở Về Năm 1981 - Tú Cẩm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ngoại truyện 2: Chờ đợi
      Ngày 21 tháng 9 năm 1998.

      Vừa ra ngoài cửa phòng học Minh Viễn bị Cổ Hằng chặn lại. Ngay từ xa Cổ Hằng vừa gọi váng lên vừa chạy tới, rồi tỏ vẻ thần bí kéo đến cuối hành lang, mặt mày sốt sắng giọng hỏi: “Nghe chú vừa cho con của phó giám đốc sở Công an bẽ mặt phen, hay giả đấy?”

      Minh Viễn hơi cau mày lại, gì. Mồi năm khi tân sinh viên nhập học luôn nhận được vô số thư tình, nhưng chưa lần nào mở ra, lại càng biết con của phó giám đốc sở Công an mà Cổ Hằng vừa kia là ai.

      Thấy Minh Viễn trả lời, Cổ Hằng càng tỏ ra nôn nóng hơn: “Chính là... Chính là hồi chiều qua ấy, lão Đồng bé đó còn chặn chú lại ở ngoài cửa ký túc cơ mà.”

      Minh Viễn lập tức hiểu ra... Đó là bé xinh đẹp mà quật cường, khuôn mặt ham muốn chinh phục. bé đó mới bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười bảy, mười tám chăng? Đúng là con ông cháu cha có khác, nên mới được nuông chiều như vậy.

      Khi đứng trước mặt , trong mắt bé đó hề có chút thích nào, chỉ có quyết tâm và hiếu thắng.

      Ảnh mắt như thế hề xa lạ, trong trường loại con này vốn chẳng thiếu gì. ta chưa chắc thích, nhưng nhất định phải giành được, như thể đó là cách duy nhất chứng tỏ quyến rũ của ta.

      chỉ mình , Vương Du Lâm cũng từng gặp phải tình cảnh này; những nam sinh viên ưu tú khác trong trường cũng đều như thế.

      Đối với loại con này, Minh Viễn xưa nay luôn giữ thái độ kính nhi viễn chi, nên hôm đó cũng hề khách sáo với Lưu Hiểu Hiểu, chỉ liếc nhìn qua chút rồi chẳng năng gì bỏ luôn. Có lẽ khi đó rất xấu hổ, hoặc là phải chịu đả kích rất lớn, nhưng đối với Minh Viễn, hề cảm thấy mình làm sai điều gì. Nếu chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa, thậm chí còn chẳng thèm nhìn ta.

      Nhìn bộ mặt hờ hững chưa từng biến đổi đó của Minh Viễn, Cổ Hằng đành thở dài, gì khoát tay thẳng.

      Hai ngày sau, trong ký túc có người loan tin, bé Lưu Hiểu Hiểu kia bị ngã từ cầu thang xuống, phải vào bệnh viện trong tình trạng bất tỉnh nhân ...

      Minh Viễn vẫn tỏ ra hờ hững như thường, thậm chí còn chẳng buồn hỏi câu. chưa bao giờ nhiệt tình giúp đỡ người khác, đến tính mạng của chính mình mà còn chẳng để tâm, hơi đâu mà quan tâm tới sống chết của ai kia chứ. Bây giờ việc duy nhất mà quan tâm là phải làm sao để vượt qua các vòng tuyển chọn, rồi vào được đội trinh sát... Chỉ có ở đó, mới có thể tìm được đáp án mà mình muốn tìm. Tối ngày 12 tháng 10.

      Cổ Hằng hẹn Minh Viễn ăn cơm.

      Vì ra ngoài muộn, nên khi đến quán cơm bên trong kín người, Cổ Hằng tinh mắt nhìn thấy trong góc có chiếm trọn cả chiếc bàn lớn, vội vàng chen đến đó định giành chồ ngồi, Minh Viễn hơi do dự chút rồi cũng theo sau.

      Đôi mắt của còn tinh hơn Cổ Hằng, vừa mới nhìn nhận ra là Lưu Hiểu Hiểu ngồi đó, tay cầm sách tay cầm đũa, cúi đầu xem sách vẻ nghiêm túc vô cùng. ràng chỉ là người xa lạ mới gặp lần, lần trước gặp mặt còn thấy rất chướng mắt, vậy mà lúc này, nhìn ngồi đó lặng yên xem sách, trong lòng Minh Viễn chợt trào dâng cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ.

      Cảm giác đó, bao nhiêu năm rồi chưa xuất nhỉ?

      khoảnh khắc nào đó, Minh Viễn còn do dự dám về phía trước. cách chỉ hai, ba bước chân, vậy mà lại có cảm giác xa xôi như trăm sông ngàn núi.

      “Minh Tử!” Giọng oang oang của Cổ Hằng đột nhiên vang lên: “Chú nhìn xem, sao chữ của bé này lại giống hệt chữ của chú thế nhỉ?”

      Lưu Hiểu Hiểu nghe thế đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy, sáng rực như sao trời. Ngạc nhiên, sửng sốt, bất ngờ, còn thấp thoáng nét quan tâm, tất cả mọi tâm trạng đều lên trong đôi mắt ấy.

      Phút chốc, trái tim Minh Viễn đột nhiên đập nhanh dừ dội, máu chảy khắp toàn thân dường như đều rực cháy...

      Từ khi còn rất , biết kiếm đâu ra được đống bảng chữ mẫu bắt luyện tập, nào là chữ của Bàng Trung Hoa, của Điền Chương, nhưng đều thích, mà lén luyện tập bằng cuốn sổ giáo án của . Đến khi phát ra, chữ của hai cháu giống nhau đến bảy tám phần rồi, về sau còn mắng trận vì chuyện này nữa.

      Khi nghe thấy lời của Cổ Hằng, Lưu Hiểu Hiểu vội vàng gấp cuốn vở bàn lại, vẻ mặt hoảng hốt đúng kiểu giấu đầu lòi đuôi. Nhưng rất nhanh tỉnh táo trở lại, thản nhiên mở cuốn vở ra, tiếp tục ngồi đọc sách như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Ánh mắt đó, động tác đó, vẻ mặt đó, từng xuất trong giấc mơ của biết bao nhiêu lần rồi?

      Minh Viễn cảm thấy mình như nằm mơ, mấy năm nay mơ những giấc mơ thế này chỉ lần, nhưng chính vì phải thất vọng quá nhiều, nên dần tuyệt vọng, dần cảm thấy mất lòng tin...

      cố gắng điều chỉnh nhịp thở, để bản thân trông có vẻ bình thường hơn. Nhưng trái tim vẫn đập rộn ngừng, tất cả các lồ chân lông đều lớn tiếng kêu gào bảo mau lao tới chất vấn .

      phải ? Làm gì có ai khác có đôi mắt linh động, cùng với những hơi thở quen thuộc mà thân thiết như thế.

      Tới lúc này mới biết, ra đối với , ai có thể thay thế được .

      cố gắng đè nén mừng rỡ trong lòng, tỏ vẻ vừa điềm nhiên vừa bình tĩnh, rồi khống chế giọng điệu, quay sang với Cổ Hằng: “Ngày mai em phải Bắc Kinh chuyến...”

      Ở bên cạnh, gần như ngừng thở, bàn tay run rẩy ngừng, cơ thịt trở nên căng cứng, căng thẳng nên lời.

      càng như vậy, Minh Viễn lại càng hưng phấn, thậm chí là bắt đầu tưởng tượng đến bộ dạng của khi gặp mặt ở Bắc Kinh. Liệu bịa ra câu chuyện thế nào nhỉ? nhất định nở nụ cười vừa ngượng ngùng vừa ngốc nghếch giống ngày trước... Suốt mấy năm nay, đó là hồi ức đẹp đẽ và đáng nhớ nhất của , cũng là điểm tựa duy nhất để sống tiếp.

      Thành phố Bắc Kinh trong tháng Mười, đây chính là nơi ghi dấu quãng thời gian tăm tối nhất của Minh Viễn. Khi đó giống như phát điên, khắp nơi tìm kiếm những dấu tích về mình, nhưng lại có chút thu hoạch nào cả. Cảm giác ngỡ ngàng đó khiến rơi vào trạng thái đờ đẫn trong suốt thời gian dài, cho đến ngày, đột nhiên nảy ra suy nghĩ mới, rằng nhất định trở lại.

      Rồi sau đó, là cuộc chờ đợi kéo dài suốt bốn năm.

      Minh Viễn cầm tấm bản đồ trong tay, chậm rãi trở lại nơi mà hết sức quen thuộc đó. nóng vội, đợi lâu như vậy rồi, bây giờ trở nên vô cùng kiên nhẫn.

      đến bên ngoài ngõ Hòa Bình, lặng lẽ quan sát cảnh vật xung quanh, có bóng người thoáng qua bên cửa sổ tầng hai của ngôi nhà gần đó. Minh Viễn thở phào nhõm. Tuy có thể xác định người con đó chính là , là người mà vẫn luôn chờ đợi, nhưng, trước khi gặp được , trong lòng vẫn còn thấp thoáng nét lo lắng.

      Tới lúc này, nhìn thấy cái bóng của từ xa, rồi từng chút, từng chút gần.

      Dưới ánh mặt trời dìu dịu, khuôn mặt Lưu Hiểu Hiểu trở nên mơ hồ, và dường như lại nhìn thấy người mà mình vẫn hằng nhung nhớ. Đôi mắt sáng rực kia, nụ cười có chút ngốc nghếch kia, tràn ngập vẻ chân thành đến mức có thể làm trái tim đóng băng suốt bao năm của tan chảy.

      “Kim Minh Viễn!” Lưu Hiểu Hiểu lớn tiếng gọi , khuôn mặt cố tỏ ra vô cùng kinh ngạc. tự cho rằng mình đóng kịch kín kẽ vô cùng, nào ngờ, thực ra sớm rơi vào cái bẫy của ...

      Tình là gì?

      Kim Minh Viễn biết, đến giờ mới dần hiểu được.

      ràng là khuôn mặt giống hệt với lúc trước, nhưng lúc trước Lưu Hiểu Hiểu chỉ khiến cảm thấy chán ghét, còn giờ đây, lại thường xuyên có nỗi xung động mãnh liệt muốn ôm vào lòng, muốn tìm kiếm bóng dáng của trong đám đông, rồi nhìn chăm chú. Khi nhớ đến , kìm được mà khẽ mỉm cười, còn nếu ngày nào đó được gặp , trái tim trở nên trống trải, làm việc gì cũng thấy nhạt nhẽo.

      Đây chính là tình chăng?

      gần gũi, là nhớ nhung, là thương, là bảo vệ, và thậm chí là cả chiếm hữu...

      Có lúc còn nghĩ, may mà bây giờ là Lưu Hiểu Hiểu, nên mới có thể mặc sức bày tỏ tình cảm của mình, mặc sức gần gũi và thương, giống như bao nhiêu cặp nam nữ bình thường khác. Nhưng luôn né tránh, lại thể quá rệt, mà luôn giữ thái độ như có như , như xa như gần.

      Minh Viễn rất sáng suốt, vạch trần thân phận của , mà yên tâm hưởng thụ thú vui giữa né tránh và theo đuổi. Thực ra rất sợ hãi, sợ rằng có ngày chân tướng ràng, và lại lần nữa biến mất, thậm chí là để lại dấu tích gì.

      Suy nghĩ của con người luôn phức tạp như vậy, muốn có được, muốn nắm giữ nhưng lại sợ mất . Vạn vật thế gian này, vốn khó có thể vẹn toàn.

      Cho đến ngày, Minh Viễn nhìn thấy Tuệ Tuệ ở sở Công an. Trong khoảnh khắc đó, tất cả lý trí của biến mất hoàn toàn.

      Nếu lại xảy ra chuyện lần nữa...

      Minh Viễn dám nghĩ, cơ thể của cứng đờ, hơi thở trở nên dồn dập, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. phải trải qua nỗi đau thấu tâm can ấy lần, nó khiến bao năm nay được sống yên ổn. Phải khó khăn lắm mới chờ được , cuộc sống mới bắt đầu có chút tươi sáng, làm sao chịu đựng nổi nỗi đau đó thêm lần nữa...

      “Có phải em còn muốn chết thêm lần nữa ?” Lần này, Minh Viễn rốt cuộc kìm được cất tiếng chất vấn. Biết bao kìm nén bấy lâu của , tình mãnh liệtchôn sâu nơi đáy tim , hoàn toàn bùng phát trong khoảnh khắc đó.

      Minh Viễn xưa nay luôn là người kiên cường và cố chấp, quyết định chuyện gì kiên trì đến cùng, đạt được mục tiêu quyết dừng tay, đối với tình cũng vậy.

      Chung Tuệ Tuệ chạy trốn, đuổi theo; nấp, tìm kiếm; né tránh đến, thẳng vào vấn đề; tóm lại là cho có cơ hội phản kháng.

      Chỉ cần kiên trì và cố gắng, đời này có gì là làm được, chuyện tình cảm cũng vậy.

      Và lần này, Kim Minh Viễn là người chiến thắng.

      Chỉ là ngờ rằng, có số chuyện, quả thực đúng là ông Trời trêu ngươi.

      Trước đây, Minh Viễn từng là người tin vào thuyết Vô thần, cho đến khi gặp chuyện của Tuệ Tuệ, mới hiểu rằng thế giới này giống như mình nghĩ. Thậm chí trong mênh mông mơ hồ còn có loại sức mạnh vô hình khống chế cuộc đời , chẳng hạn như xuất và ra của Tuệ Tuệ.

      lâu sau đó, lại ra .

      Trước lúc , Minh Viễn loáng thoáng có dự cảm rồi. Khi đó cơ thể của càng ngày càng kém, nhiều khi vừa nằm xuống giường là rất nhiều ngày dậy được. Tuy mồi ngày chú Lưu và Liêu đều tươi cười, nhưng vừa xoay người , trong mắt luôn thấp thoáng nỗi đau thương sâu sắc.

      Chỉ là ngờ được, việc lại xảy đến nhanh như thế.

      Tối hôm đó, còn gọi điện thoại cho , với việc Phan Nhất tự sát. Ở đầu điện thoại bên kia Tuệ Tuệ rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc đó của , đôi mắt hơi nheo lại, khóe miệng hơi nhếch lên, còn có nụ cười ngốc nghếch. Vậy mà sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, rồi.

      cho rằng rồi sớm trở lại, nhưng lần này, cuộc đợi chờ ấy kéo dài tới mười năm...

      Mười năm kể ngày đêm, chỉ có thể nhìn mảnh giấy để lại mà tự an ủi mình, rằng có lẽ ngay sáng ngày mai, tươi cười đứng trước cửa nhìn , rồi âu yếm gọi tên , dịu dàng ngả người vào lòng .

      Cho đến buổi chiều mười năm sau...

      Người mà đợi suốt mười năm, rốt cuộc quay trở về.

      Tình , ra lại gian nan đến vậy...

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phần 3 - Bạn trai của công chúa Bạch Tuyết
      Tuệ Tuệ kết hôn với Minh Viễn được bốn tháng, nhưng cái bụng vẫn chưa có động tĩnh gì. Tuệ Tuệ chẳng sao, nhưng người nào đó ngồi yên nổi nữa. Từ rất lâu trước đây bắt đầu mơ mộng về cuộc sống gia đình rồi, khi chuẩn bị kết hôn, còn bảo thư ký chuẩn bị hẳn khu vui chơi cho trẻ con trong ngôi nhà mới. Bây giờ mọi việc đều đủ cả, nhưng đứa bé mãi vẫn chưa chịu đến với .

      Chẳng lẽ mình vẫn chưa đủ chuyên cần?

      Minh Viễn nghiêm túc ngẫm nghĩ.

      “Em xem... Có phải nên tìm bác sĩ xem thử nhỉ?” Tối đến, Minh Viễn ôm vẫn còn thở dốc trong lòng, giọng mang theo nét ấm ức.

      “Hử?” Tuệ Tuệ ngáp dài cái, rồi ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng hỏi: “Đe làm gì, khỏe hay sao?” Đâu có giống nhỉ, vừa nãy vẫn còn khỏe lắm cơ mà. “Có cần em bảo cha em bắt mạch cho ?”

      Minh Viễn lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Chuyện bí mật như thế này, làm sao có thể để cha vợ biết được chứ. Lỡ như... Lỡ như là vấn đề của ... Vừa nghĩ đến đây, mặt mũi tái mét rồi...

      Ngày hôm sau, nhờ người tìm giúp bác sĩ Đông y già, nghe ... nghe là rất có kinh nghiệm về phương diện này. Rồi Minh Viễn lập tức lái xe ngay.

      Vị bác sĩ này hơn tám mươi tuổi, râu tóc bạc phơ mà mặt mũi vẫn hồng hào, thực đúng như câu “Hạc phát đồng nhan”, vừa nhìn khiến người ta sinh lòng tin tưởng. Minh Viễn lập tức cảm thấy tràn trề hy vọng.

      Bắt mạch xong, vị bác sĩ già nheo mắt hỏi: “Tình hình là... sinh hoạt vợ chồng vẫn bình thường chứ?”

      Tiêu chuẩn của bình thường là... Minh Viễn hơi do dự chút: “Chắc có thể coi là bình thường.”

      Vị bác sĩ già hờ hững liếc nhìn : “Tần suất là...”

      “Dạ... Chừng , hai lần.” Minh Viễn có chút ngượng ngùng đáp.

      “Mỗi tháng ư?” Đôi hàng lông mày của vị bác sĩ già hơi cau lại.

      “Dạ, mỗi... mỗi ngày...” Minh Viễn nuốt ngụm nước bọt, ấp úng đáp.

      Khóe miệng vị bác sĩ già hơi co giật, chịu thua năng được gì... Phụ nữ bây giờ làm sao thế nhỉ, đến người đàn ông mạnh mẽ như rồng như hổ cỡ này mà cũng bắt phải khám. Tần suất thế này... thảo nào lại có vẻ thận hư... “ bạn trẻ à, phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng làm nhiều quá...” Vị bác sĩ già hồi. Minh Viễn trợn tròn mắt há hốc mồm, ra phải đủ chuyên cần, mà là... làm nhiều quá...

      được chỉ truy cầu số lượng, còn cần có cả chất lượng nữa...” Vị bác sĩ già tận tình khuyên bảo.

      Minh Viễn mặt mày nhăn nhó xách túi thuốc Đông y to tướng về, rồi đem ra sắc khiến trong nhà nồng nặc mùi thuốc. Tuệ Tuệ vừa về đến nhà liền để ý thấy ngay, kìm được lo lắng hỏi: “ bị ốm sao? Có nghiêm trọng ? Hay là chúng ta đến bệnh viện khám lại chút nhé? Ấy, đây là thuốc ai cho vậy, sao bên trong lại có cả hoàng liên?”

      Minh Viễn lắc đầu mạnh. Điều làm khó chịu nhất chắc chắn phải là bát thuốc Đông y đắng ghê người, mà là việc tối nay dù rất muốn nhưng thể kiềm chế...

      Bảy ngày trôi qua...

      Tuệ Tuệ ngay từ sớm phát ra là có vấn đề.

      Tuy mấy ngày trước từng từ chối vì người thoải mái, nhưng trước đó cũng đâu có thấy Minh Viễn giữ quy củ thế này. Xưa nay luôn tuân thủ nguyên tắc, đó là dù được ăn thịt ít nhất cũng phải được húp canh. Nhưng giờ đây lại ngoan ngoãn quá chừng, mỗi ngày lên giường đều nằm yên trong phạm vi lãnh thổ của bản thân, dám xâm chiếm hay động đậy bừa bãi. Cứ như là... như là đột nhiên mất hứng thú với chuyện giường chiếu rồi vậy.

      Đây quả thực phải là tượng tốt.

      Họ mới kết hôn được bao lâu chứ? Chẳng lẽ nhanh như vậy mà đến giai đoạn chán vợ rồi sao?

      Tuệ Tuệ đột nhiên cảm thấy giận dữ, trong lòng còn thoáng qua nét hoảng sợ. Khi nào đàn ông bắt đầu mất hứng thú với vợ mình nhỉ? Tuổi già sắc lụi, hay là, hết tình cảm?

      vẫn còn rất trẻ, cơ thể ở trong trạng thái lý tưởng nhất, làn da mịn màng, bờ eo thon gọn, các đường cong cũng đều ổn cả. Như vậy, ràng là chưa thể đến mức tuổi già sắc lụi được.

      Vậy ... là tình cảm ư?

      Nghĩ đến đây, trái tim Tuệ Tuệ chợt như bị thứ gì đó đâm mạnh vào cái, có chút hít thở thông. , vẫn luôn tin chắc vào điều này, nên mới có thể kiên nhẫn chờ đợi suốt mười năm như vậy. Tuệ Tuệ tuyệt đối tin lại thay lòng.

      Tối đó, Tuệ Tuệ tắm rửa xong xuôi còn mất công bôi lên người lớp nhũ tương mùi hoa hồng, có tác dụng kích dục.

      Rồi lại mặc chiếc váy lụa mỏng nhất, gợi cảm nhất, chân trần sàn nhà, buông xõa mái tóc ướt sũng qua vai, khuôn mặt hết sức láng mịn, toát ra vẻ tinh khôi khó tả...

      Đây là lần đầu tiên chủ động dụ dồ , động tác khó tránh khỏi có chút vụng về, thậm chí mắt còn nhìn chòng chọc vào , vừa đáng vừa ngốc nghếch.

      Đôi mắt Minh Viễn tối sầm , động tác rề rà, ánh mắt đờ đẫn...

      ngoan ngoãn chạy tắm, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống giường, thậm chí, còn lần đầu tiên phá lệ xoay người qua phía bên kia, chỉ để lại cho Tuệ Tuệ bờ lưng lạnh lẽo.

      Nước mắt Tuệ Tuệ sắp rơi xuống.

      cũng xoay người thầm khó chịu mình.

      Họ kết hôn được hơn bốn tháng, đây là lần đầu tiên nằm ngủ mà quay lưng về phía thế này, thậm chí đến sáng hôm sau, bọn họ vẫn nằm ngủ trong tư thế như hồi tối.

      Tuệ Tuệ rất giận.

      cũng năng gì, mà mặt mũi hằm hè im lặng, chẳng buồn ăn sáng làm luôn.

      Minh Viễn hết sức cẩn thận lấy lòng , vẫn còn chưa biết mình rốt cuộc phạm phải lỗi lầm gì. Đàn ông dù tinh tế đến mức nào nữa cũng thể hoàn toàn thấu hiểu trái tim của phụ nữ.

      Lúc đưa làm, mực im lặng, ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, trong tịch mịch còn thoáng mang theo nét buồn thương. Trong lòng Minh Viễn trào lên chua xót, hình như làm giận rồi, nhưng tại sao chứ?

      “Tuệ Tuệ...” Khi xuống xe, Minh Viễn kìm được đưa tay tới muốn nắm tay , nhưng lại nhanh chóng đứng dậy, mở cửa xe ra, rời khỏi mà chẳng buồn ngoảnh đầu nhìn lại lần nào.

      Bàn tay Minh Viễn nắm trượt, lòng bàn tay tràn ngập lạnh lẽo. gian bé trong chiếc xe dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của , thấp thoáng có mùi hoa hồng, thấm vào tận xương tủy của .

      Minh Viễn cảm thấy, sắp nổ tung lên mất. Mới chưa được bao lâu, bị cuộc điện thoại từ đơn vị của Tuệ Tuệ gọi lại, ở đầu dây bên kia có người lớn tiếng kêu lên: “Tuệ Tuệ ngất rồi!”

      Chiếc xe của Minh Viễn lập tức xoay tròn vòng đường, rồi lao ngược trở về hướng cũ với tốc độ nhanh như tên lửa.

      Khi chạy tới ngoài cửa tòa án, vừa khéo nhìn thấy có mấy người cõng Tuệ Tuệ từ phía trong ra. sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, nằm ỉu xìu lưng người khác cách yếu ớt. Lúc này, trước mắt Minh Viễn đột nhiên lại lên cảnh tượng mà từng gặp từ rất nhiều năm trước. Trong mùa hè lạnh lẽo xa xăm đó, đờ đẫn theo cảnh sát đến bệnh viện để nhận xác người thân duy nhất của mình...

      Khi đó Tuệ Tuệ cũng nhắm nghiềm đôi mắt, khuôn mặt cũng trắng bệch, dù có khóc, có gọi thế nào cũng trả lời...

      Đôi chân Minh Viễn trở nên mềm nhũn, ngã sõng soài ra đất.

      Xung quanh lập tức có người lớn tiếng kêu lên: “Ôi hay rồi, ông xã của Tuệ Tuệ sợ đến ngất rồi...”

      Khi Minh Viễn tỉnh lại, Tuệ Tuệ nắm chặt bàn tay , tựa đầu lên vai , bên cạnh là đồng của , còn ngồi phía trước lái xe là lãnh đạo.

      Tuệ Tuệ cũng ngất bao lâu. Thực ra, khi nghe thấy Tiểu Hoàng lớn tiếng kêu Minh Viễn cũng ngất hơi tỉnh rồi, sau đó khi lên xe, liền nắm chặt lấy bàn tay .

      Bây giờ nghĩ lại, sao tự nhiên lại ngốc đến thế cơ chứ?

      Tâm tư của phụ nữ, ra có lúc đến bản thân cũng khống chế nổi.

      Nhưng rất nhanh sau đó biết được nguyên nhân: có lúc, việc tiết hoóc môn khiến phụ nữ trở nên kỳ quái.

      “Có thai rồi ư?”

      Hai người kìm được đồng thanh kêu lên, sau đó trong lòng đều trào dâng cảm giác mừng rỡ đến điên cuồng. Minh Viễn run rẩy nên lời, chỉ biết toét miệng ra cười với Tuệ Tuệ, trông còn ngốc nghếch hơn

      rn /V ÍT'' -'V ^

      Tuệ Tuệ nữa.

      “Ừ, có thai được bốn tuần rồi, mấy người trẻ tuổi các cậu đúng là...” Vị bác sĩ già nghiêm túc phê bình đôi nam nữ thanh niên hiểu chuyện này, mang thai rồi, lượng đường trong máu thấp như thế, vậy mà lại dám bỏ ăn sáng làm...

      Tuệ Tuệ từ đầu đến cuối luôn ở trong trạng thái mơ màng, còn Minh Viễn toét miệng cười, ngừng cúi đầu khom lưng với bác sĩ. Cả đời này, chưa từng nhũn nhặn với ai như vậy.

      Sau khi kiểm tra xong xuôi, Minh Viễn liền gọi điện thông báo cho cha mẹ Tuệ Tuệ, rồi cả nhà cùng hộ tống Tuệ Tuệ về nhà giống như quốc bảo. Mẹ đến buổi hội diễn văn nghệ của phường vào tháng sau cũng từ chối tham gia để ở nhà học cách hầm canh, để mỗi ngày hầm cho Tuệ Tuệ. Còn cha bắt đầu lượn lờ xung quanh, thấy ai cũng khoe việc mình sắp được làm ông ngoại.

      Khi mang thai được hơn bốn tháng, Tuệ Tuệ đột nhiên nhớ lại chuyện này, sau khi do dự hồi lâu, rốt cuộc kìm được hỏi han vào buổi tối nào đó.

      Sắc mặt Minh Viễn tràn đầy vẻ ấm ức, do dự mãi rồi mới ấp úng đỏ mặt giải thích lượt, sau đó lại hỏi vẻ khó hiểu: “Thế hôm đó rốt cuộc tại sao em lại tức giận?”

      Tuệ Tuệ đờ đẫn nhìn hồi lâu, cuối cùng quyết định chuyện với nữa, mà vỗ lên bụng mình, dịu dàng : “Con ngoan, mẹ con mình thèm để ý đến bố con nữa, nhé!”

      Hai người họ đều tin chắc rằng trong bụng Tuệ Tuệ là công chúa , Minh Viễn thậm chí còn mua về đống áo váy nhắn xinh xắn, rồi gặp ai cũng con tôi thế này, con tôi thế kia, khiến những người biết tình hình còn tưởng rằng con nhà họ bò lăng xăng khắp nhà rồi.

      Đợi đến khi đứa bé được bế ra từ trong phòng mổ, Minh Viễn khỏi ngây ra, rồi vừa vui mừng vừa khó xử hỏi mẹ Tuệ Tuệ: “Lát nữa con phải thế nào với Tuệ

      Tuệ đây?”

      Ồ, ra đứa bé phải là công chúa Bạch Tuyết, mà là... bạn trai của công chúa Bạch Tuyết...

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ngoại truyện 4:Con cháu nhà thần


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/P2j6cSV.gif" width="90" height="95" />
      Sau mấy chục ngày Thiên giới, cũng tức là mấy ^chục năm dưới nhân gian, Trọng Hằng trở về trời. Thiên giới vẫn nhạt nhẽo giống như trước đây, đôi ba cặp thần tiên ngừng cãi nhau vì mấy chuyện lặt vặt nhảm nhí, thế lại còn phải để ý tới thân phận thần tiên, thanh được quá to, giọng điệu được quá nặng nề, thậm chí còn phải chú ý tới dáng vẻ và điệu bộ. Còn cả mấy nàng tiên nữ tự cho mình là hay, suốt ngày léo nha léo nhéo lượn lờ bên ngoài phủ đệ của gã, có lúc còn thả khăn tay vào, mang theo mùi hương hoa bách hợp phảng phất, khiến trái tim gã thoáng xao động.

      Thế mà lần này, gã lại chẳng còn xao động chút nào.

      Việc thần tiên hạ phàm hề giả tạo như trong ti vi dưới hạ giới , họ gọi quá trình này là rèn luyện, sống và chết, buồn và vui, trong thời gian mấy chục năm ngắn ngủi, trải nghiệm giao hòa đến cực tận giữa các loại tình cảm. Thế nhưng đây chỉ là loại trải nghiệm, sau khi quay trở về Thiên giới tất cả ký ức bị xóa, bất kể là đau khổ hay là đẹp đẽ, thứ còn lại trong lòng chỉ là thoáng xôn xao ngẩn ngơ bất chợt.

      Hôm nay, người đến phủ gã làm khách là bạn cũ -Ngao Du.

      Ngao Du là con trai của Long Vương, Thiên giới cũng có thể coi là gã đẹp trai hiếm có, nên hôm nay lượng tiên nữ lượn lờ trước phủ Trọng Hằng hình như cũng nhiều gấp đôi bình thường.

      “Cậu nghe ...” Ngao Du phanh áo để trần khuôn ngực, mái tóc buông xõa sau lưng, ngửa đầu uống ngụm rượu lớn với vẻ đầy phóng túng: “Đám tiên nữ bên ngoài kia sắp xông vào đến nơi rồi kìa, cậu động lòng sao? cấm dục rồi à?” Gã vừa xong, bản thân cũng kìm được mà cười lên ha hả, dường như vừa ra chuyện hết sức nực cười.

      Ngày trước, Trọng Hằng và Ngao Du là những công tử đào hoa có tiếng Thiên giới, bọn họ thân phận tôn quý, mặt mũi lại dễ nhìn, ra tay hào phóng, tất nhiên là tình nhân nhiều đếm xuể. Ngao Du còn có chút tật xấu, đó là tự cao tự đại, nhưng Trọng Hằng lại hết sức dịu dàng, khi gã đối tốt với ai đó có thể là ôn nhu như nước... Tiếc rằng gã lại chẳng phải loại chung tình.

      Nếu tính theo thời gian nơi nhân thế, bọn họ cũng phải hơn ba trăm năm chưa gặp lại nhau rồi. Trước khi Trọng Hằng xuống trần gian, gã Ngao Du xấu tính cãi nhau với Tử Vân tiên tử, rồi nuốt chửng nàng vào bụng, thế là bị ném xuống trần gian tu hành lại từ đầu. Chuyến ấy kéo dài tới ba trăm năm.

      Đối với Thiên giới, đó là ba trăm năm bình yên vô cùng.
      “Tớ ngờ cậu lại quay về nhanh thế đấy.” Đến Trọng Hằng cũng cảm thấy có chút khó tin, suốt mấy ngàn năm qua, gã chưa từng thấy vị thần tiên nào có thể trở lại Thiên giới chỉ sau ba trăm năm tu hành ngắn ngủi.

      Sắc mặt Ngao Du thoáng qua vẻ đắc ý: “Đó là tớ thiên tư thông minh, ai sánh kịp.” Gã luôn tự tâng bốc mình như thế.

      Chưa được mấy ngày, Trọng Hằng nghe tin Ngao Du bị đưa về trần gian để báo ơn. Rồi sau đó, gã suốt ngày nhận được tin tức mà Ngao Du gửi tới thông qua Quan Tâm Kính: “Con đàn bà khốn nạn, con đàn bà chết tiệt, ông đây nhất định phải nuốt chửng nó...”

      Nếu muốn nuốt, hà tất phải tìm gã than vãn làm gì? Nhớ năm xưa khi nuốt Tử Vân tiên tử, Ngao Du thậm chí còn chẳng buồn do dự giây.

      Trọng Hằng cảm thấy có chút tức cười, sau khi cười xong lại đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trải. Dường như ở nơi sâu thẳm trong nội tâm gã cũng từng có con người như thế, khiến gã vừa vui lại vừa buồn...

      Thế nhưng, dù gã có nghiền ngẫm thế nào cũng chẳng thể nhớ ra.

      Đó là quãng ký ức ở trần gian, vốn nên tồn tại trong đầu gã. Bởi vì đời người đều quá ngắn ngủi, còn gã lại vĩnh hằng. Thế nên, mồi vị thần tiên sau khi hạ phàm trở về đều bị xóa toàn bộ ký ức, cũng chẳng phải vì điều gì khác, chỉ là để bảo vệ.

      Khi tất cả những người từng đều rời xa, thế gian chỉ còn lại bản thân độc, bảo gã phải làm sao sống tiếp mấy ngàn năm đằng đẵng về sau.

      Trọng Hằng đứng trước cuốn sổ Sinh tử im lặng hồi lâu, bàn tay hết lần này tới lần khác vuốt ve cuốn sổ đó.

      Chỉ cần mở ra... mở ra...

      “Này!” Có người đột nhiên cất tiếng gọi gã từ phía sau lưng, giọng giòn tan mà trong trẻo. Sau nháy mắt đó chạy tới trước mặt gã, rồi nhanh nhẹn giằng lấy cuốn sổ Sinh tử, trợn trừng mắt lên, dáng vẻ bừng bừng giận dữ, ngờ còn mang theo khí thế lẫm liệt: “ đấy!” nàng cao giọng trách mắng: “Có biết quy củ của Thiên Đình hả, đây là thứ có thể tùy tiện mở ra xem sao?”

      Trọng Hằng ngẩn ngơ nhìn , lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh táo trở lại.

      Ở Thiên giới, gã vốn nổi tiếng là người có đầu óc nhanh nhạy, nhưng lúc này trong đầu gã ngờ lại là mảng trống rỗng.

      nàng tiểu tiên nữ trước mặt này chắc là vừa mới tới, ngờ đến gã mà cũng nhận ra. Nhưng tại sao gã lại cảm thấy thân quen thế nhỉ, cứ như là, rất lâu rất lâu trước đó, rất dài trước đó, bọn họ từng chia ngọt sẻ bùi, sống chung kiếp với nhau...

      Có lẽ vì im lặng của gã, nên có chút bất an.

      Tiểu tiên nữ nhét cuốn sổ vào trong túi, rồi lại nhìn gã vẻ cảnh giác, lát sau liền cau mày đưa tay lên gãi đầu, dường như có chuyện gì đó khó hiểu.

      Trọng Hằng chú ý tới sợi dây màu đỏ cổ tiểu tiên nữ, có lẽ vì vừa rồi chạy quá vội vàng nên sợi dây bị nảy ra ngoài, làm lộ ra cái thứ màu xanh biếc được buộc bên dưới sợi dây... Đó là chiếc nhẫn mà gã làm mất nhiều ngày nay nhưng cách nào tìm thấy...

      Trọng Hằng đột nhiên bật cười, trong khoảnh khắc đó ánh mắt gã trở nên dịu dàng như nước.
      Hết


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/DPxXTqY.gif" width="180" height="110" />

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :