Chương 32:
Editor: Lin
Vì vậy ánh mắt Tô Giản nhìn Quý Minh Phi tràn đầy đồng tình, muốn lại thôi.
An Dĩ Trạch thấy Tô Giản luôn nhìn Quý Minh Phi, đôi lông mày khẽ nhíu cái.
Quý Minh Phi thấy Tô Giản vẫn nhìn chằm chằm vào mình, cũng ngẩn ra, sau đó cười : "Chân chị dâu tốt hơn chút nào ? Chị dâu phải chăm socsminhf tốt, đừng để Dĩ Trạch phải luôn quan tâm.
Tô Giản nghe giọng thành khẩn, giống như có ác ý với tình địch của mình, khỏi lại sinh ra cảm tình với ,hơn nữa nghe câu cuối cùng của , khỏi lại nghĩ sâu xa, trong lòng lại cảm thán câu 'ngược', nhưng vẫn nở nụ cười : " tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn quan tâm." Ngừng chút, ánh mắt vẫn qua lại giữa Quý Minh Phi và An Dĩ Trạch, cuối cùng ánh mắt đó lại rời đến Quý Minh Phi: "Tình cảm của hai người tốt."
Quý Minh Phi cười : "Em và Dĩ Trạch quen nhau nhiều năm, vẫn luôn là em tốt." Con ngươi lại liếc xéo An Dĩ Trạch, trêu chọc. "Có điều bây giờ cậu ấy kết hôn rồi, chỉ còn lại mình em đơn."
Tô Giản thử dò xét. "... nhưng có người trong lòng ?"
Vẻ mặt An Dĩ Trạch khẽ giật giật.
Quý Minh Phi cười nhìn An Dĩ Trạch cái: "Em đâu có phúc được như Dĩ Trạch, có thể gặp được chị dâu."
Tô Giản khẽ nhìn Quý Minh Phi cười khổ, càng nhìn càng cảm thấy phía sau nụ cười đó là đau khổ tràn đầy, trong lòng khỏi thở dài. Vừa mới nhìn cảnh hai người hau nhận được hạnh phúc, đảo mắt nhìn thấy người đàn ông cuồng dại đau lòng vì tình , cái được gọi là tình này, quả nhiên là biến hóa khôn lương, khiến thế gian này có vô số máu chó.
Đồng tình đồng tình, nhưng Tô Giản vẫn có khả năng trực tiếp với Quý Minh Phi 'tôi và An Dĩ Trạch là kết hôn giả, nếu thực coi trọng ta nhanh chóng nắm lấy, tôi để lại cho ", suy đoán chút, Tô Giản cảm thấy dù sao cũng là Đêm Thất Tịch, phải để cho người đàn ông đau khổ này cơ hội nhoi, vì vậy : "Tôi vệ sinh chút, hai người trò chuyện ."
An Dĩ Trạch dặn dò : "Đất trơn, cẩn thận."
Tô Giản gật đầu cái, lại nhìn Quý Minh Phi, nở nụ cười khích lệ với .
Quý Minh Phi bị ánh mắt và nụ cười nóng bỏng của khiến cho rùng mình, nhìn bóng lưng của , cười mìm, đảo mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch: "Sao mình lại cảm giác, nhóc Tô Giản nhà cậu lại có thêm ý tứ hơn so với lúc mới gặp nhỉ?"
An Dĩ Trạch trả lời, lại : "Cơm nước xong rồi, cậu về công ty sao?"
Quý Minh Phi có chút thể tin nhìn An Dĩ Trạch: "Cậu muốn đuổi mình ?" Sau đó cười ranh mãnh. "Có điều, tổng giám đốc An, hôm nay là Đêm Thất Tịch, phải công ty được nghỉ sao?"
An Dĩ Trạch bất đắc dĩ nhìn .
Quý Minh Phi nhướn mày: "Dĩ Trạch, đây vẫn là lần đầu tiên mình thấy cậu làm loại chuyện như vậy, nghĩ tới lại là vì Tô Giản."
An Dĩ Trạch : "Dù sao bây giờ bọn mình cũng là vợ chồng."
Quý Minh Phi và vô cùng ăn ý, tất nhiên nghe ra ý của là tại và Tô Giản đóng vai vợ chồng ân ái, ngày lễ như Đêm Thất Tịch, nhất định phải ra dáng chút, có điều trong lòng Quý Minh Phi có chút xem thường, nhưng cũng vạch trần, chỉ cong mắt nhìn An Dĩ Trạch: " thất, nếu như cậu thích Tô Giản nhường cho mình ."
Sắc mặt An Dĩ Trạch hơi trầm xuống: "Minh Phi! ấy là vợ mình."
"Dù sao chuyện của hai người cũng phải là , hết năm hai người ly dị." Quý Minh Phi miễn cưỡng cười. "Huống hồ, cậu cũng cậu thích ấy."
An Dĩ Trạch trầm giọng hỏi: "Cậu thích ấy? Trước kia cậu cũng thích như vậy."
"Mình giống cậu, cả đời chỉ thích loại con , mình thích kiểu đa dạng." Quý Minh Phi nhíu mày. "Sao vậy? Mình cảm thấy nhóc đó tệ, càng nhìn lại càng muốn nhìn tiếp."
An Dĩ Trạch cau mày : " ấy phải là người có thể chơi với cậu."
"Mình cũng phải muốn chơi với ấy." Quý Minh Phi , thấy An Dĩ Trạch tin, liền tiếp. "Được rồi, mình thừa nhận, nhìn hai người các cậu trải qua Đêm Thất Tịch ngọt ngào, còn mình đơn, nên mình đột nhiên cảm thấy, có người vợ cũng tệ." Giương mắt nhìn về phía Tô Giản vừa rời cái. "Mà nhóc nhà cậu, cũng rất thích hợp để lấy về nhà."
Giọng An Dĩ Trạch thàn nhiên: "Cậu muốn tìm người dịu dàng biết điều, ấy được."
Quý Minh Phi cẩn thận quan sát biểu cảm trong ánh mắt An Dĩ Trạch có chút giấu được, cảm thấy vô cùng sung sướng, vẻ mặt lại càng nghiêm túc. " dịu dàng biết điều cũng sao, chỉ cần mình thích là được. về việc cưới vợ, vốn là để , nếu mình cưới vợ, dĩ nhiên mình muốn che chở cưng chiều ấy cả đời, mà nhóc Tô Giản này," Quý Minh Phi liếc về phía An Dĩ Trạch, kéo dài giọng. "nhìn chút là muốn cưng chiều."
Tô Giản lặng lẽ ngồi bồn cầu, nghe hàng xóm cách vách chuyện điện thoại gây gổ với bạn trai xong mới thỏa mãi ra khỏi phòng vệ sinh trở về chỗ ngồi.
nghĩ lúc trở lại thấy Quý Minh Phi đâu, Tô Giản ngạc nhiên: "Ngài Quý rồi sao?"
An Dĩ Trạch bình tĩnh 'ừ' tiếng.
Tâm hồn nhiều chuyện của Tô Giản rất nhộn nhạo, tò mò muốn biết hai người chuyện gì với nhau, nhưng lại tiện hỏi thẳng, suy nghĩ chút, mới mở miệng thử thăm dò: "Dĩ Trạch, cảm thấy... ngài Quý là người thế nào?"
Vẻ mặt An Dĩ Trạch đơn: "Cậu ấy thích hợp với em."
Tô Giản: "..."
Cẩn thận nhìn biểu tình mặt An Dĩ Trạch chút, Tô Giản cảm thấy, hình như người đàn ông đối diện được vui. Đầu óc Tô Giản nhanh chóng vận hành: hỏi thăm tin tức về Quý Minh Phi... An Dĩ Trạch mất hứng, Quý Minh Phi hợp với ... An Dĩ Trạch cho rằng Quý Minh Phi thích hợp với người khác... người khác là ai... còn phải là An Dĩ Trạch ghen với chứ!
dòng sông chảy xuyên qua, Tô Giản bỗng nhiên cảm thấy có ánh sáng chợt lóe trong đầu mình, những đầu mối ít ỏi lúc trước được xâu chuỗi lại:
Em An : 'Trước kia ba chưa từng ai, cho nên có chỗ nào ấy làm tốt, chị dâu phải thông cảm với ấy nhiều hơn... hơn nữa ba mẹ sớm thúc giục ấy kết hôn, nhưng ấy vẫn chịu, sau khi gặp chị, ấy nhanh chóng quyết định, ngay cả bọn em cũng kịp ứng phó."
Nhan Tử Vi : "An Dĩ Trạch có khuôn mặt, vóc dáng, là người có gia thế, những ưu điểm nhe vậy, đặt lên người đàn ông nào, cũng khiến phụ nữ thích. Có điều phải là GAY, Tiểu Giản, cậu ở chung với ta tháng, chẳng lẽ còn nhận ra sao?"
Em Tô giả kết hôn là vì cần gấp tiền chữa bệnh cho mẹ, cho nên làm giao dịch với An Dĩ Trạch, nhưng An Dĩ Trạch muốn tiền có tiền, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, là vương lão ngũ bằng kim cương, tại sao phải kết hôn giả?
Tô Giản lập tức cảm thấy mình biết đước chân tướng khó lường... dừng, cũng là vì thôi!
Chỉ sợ An Dĩ Trạch cũng có tình cảm với Quý Minh Phi, nhưng dù sao thứ tình cảm này cũng hợp với lẽ thường, huống hồ An Dĩ Trạch còn là cậu chủ của nhà họ An, tổng giám đốc công ty CMI, danh tiếng và nghiệp của buộc phải kết hôn với người phụ nữ bình thường. Nhưng sao có thể cam lòng? Vì vậy từ chối tất cả đám hỏi với những tiểu thư mẹ mai mối, mà tìm bình thường làm cuộc giao dịch. Như vậy, An Dĩ Trạch có thể bảo vệ thân mình trong sạch, có thể khiến cho Quý Minh Phi chú ý đến, mà năm nữa, sau khi hai người ly dị, có thể báo cáo với gia tộc mình, như là bị phụ nữ làm tổn thương, còn nhiệt huyết với tình ...
khi đặt ra giả thiết này, Tô Giản lại càng muốn nghĩ càng nhiều càng xa, biểu tình mặt cũng theo tinh thần trở nên tế nhị, cho đến khi giọng của An Dĩ Trạch vang lên: "Giản Giản?"
Tô Giản phục hồi tinh thần lại, nhìn An Dĩ Trạch, tâm trạng khỏi có chút phức tạp, vẫn còn đắm chìm trong bộ phim trần ngập máu chó về 'Bạn gay Quý với tình sâu đậm cuối cùng cũng được báo đáp, Tổng giám đốc An sớm ' của chính mình, bật thốt lên: "Dĩ Trạch, tôi kỳ thị chuyện đồng tính luyến ái."
An Dĩ Trạch: "..."
Giọng Tô Giản thành khẩn: "Nếu thích ngài Quý, nên với ngài ấy. Tôi có chút thành kiến nào với tình đồng giới, trước kia, lúc học đại học tôi có người bạn là người đồng giới, quan hệ của tôi với cậu ấy vô cùng tốt. Cho nên, đừng ngại với tôi, yên tâm, tôi cản trở ..."
" phải!"
Tô Giản đột nhiên ngừng , lúc này mới phát khuôn mặt người đàn ông đối diện xanh mét. Tô Giản rất thức thời ngậm miệng lại, thêm gì nữa, chỉ dè dặt nhìn An Dĩ Trạch.
Nhìn bộ dạng Tô Giản vẫn mang bộ mặt dè dặt nhìn mình như vẫn tin, An Dĩ Trạch cắn răng : " người đồng giới!"
Tô Giản ngaon ngoãn: "Ồ."
Bên cạnh có người nghe tiếng của họ tò mò nhìn lại, gân xanh của An Dĩ Trạch sắp nổ tung, mặt lạnh trả tiền, sau đó kéo Tô Giản ra ngoài.
Mấy người trẻ tuổi ngồi cạnh cao giọng cười , người trong đó gật gù thầm: "Chưa từng nghe qua sao? Thích chính là phóng khoáng, chính là kiềm chế!"
"Sâu sắc!: Tô Giản bật thốt tán thành.
Vẻ mặt An Dĩ Trạch hơi ngừng lại, lặng lẽ nhìn cái.
Tô Giản vội vàng nhìn cười lấy lòng.
An Dĩ Trạch biểu cảm gì quay mặt .
Chờ đến khi hai người lên xe, Tô Giản mới nhìn An Dĩ Trạch, chân thành : " xin lỗi, tôi biết phải người đồng tính."
Nghe được ba chữ đầu hơi bình phục, nhưng nghe được cả câu sau, khóe mắt An Dĩ Trạch nhịn được lại giật giật, nhẫn mạnh từng chữ qua kẽ răng: " giống đồng tính luyến ái chỗ nào!"
Tô Giản cười gượng: "Tôi thấy tình cảm của và ngài Quý rất tốt, lúc trước ngã bệnh, ta còn gọi điện thoại cho tôi, còn đặc biệt dặn tôi phải chăm sóc thế nào, cho nên tôi cho rằng..."
Vẻ mặt An Dĩ Trạch khẽ giật, sau khi im lặng lát, lẳng lặng : "Dù sao, cũng phải đồng tính luyến ái."
biết có phải Tô Giản ảo giác hay , luôn cảm thấy An Dĩ Trạch nhấn mạnh vào chữ '', suy nghĩ của Tô Giản lại bay lên: Đây là ý gì? Chẳng lẽ...
Suy nghĩ vừa chuyển, Tô Giản buột miệng : "Vậy ngài Quý sao?"
An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm lúc lâu, trả lời, chỉ thản nhiên câu: "Còn muốn đâu?"
Lòng Tô Giản lập tức rộn lên: Chết tiệt! Đây là ngầm thừa nhận sao! Quả nhiên bạn gay Quý là đồng đội tốt!
Tô Giản ưỡn ngực, bỗng nhiên có cảm giác kiêu ngạo vì dù sao vẫn đúng!
Từ lúc sinh ra đây là lần đầu tiên trải qua Đêm Thất Tịch, mặc dù Tô Giản cảm thấy có chút trầm bổng nhưng cũng coi như hoàn hảo.
Về đến nhà, An Dĩ Nhu hỏi thăm kết quả: "Chị dâu, hôm nay ba dẫn chị rạp chiếu phim rồi hả? Sao rồi, chơi có vui ?"
Tô Giản gật đầu: "Rất vui."
An Dĩ Nhu cười ranh mãnh: "Trừ xem phim ra cũng làm gì khác sao?"
"Khác?" Tô Giản tình từng chuyện. "Xem phim xong, còn ăn cơm, sau đó hóng gió..."
"Oa, ba chở chị hóng gió?" An Dĩ Nhu thán phục. "Hai người hóng gió ở đâu?"
"Công viên nhân dân."
"..."
"Tiểu Nhu?"
"Hả, công viên nhân dân, chơi vui ?"
" tồi, chị cảm thấy hình như lâu rồi đến đó, cho nên ba em đưa đến đó xem chút. Chân chị tiện, sao dạo được, chỉ ngồi chơi ven hồ."
"Ngồi." An Dĩ Nhu tưởng tượng hình ảnh trai tuấn tú và chị dâu xinh đẹp của mình ngồi cạnh nhau, bên bờ hồ ngắm cảnh chút, cảm thấy cũng có chút lãng mạn, vì vậy nhiều chuyện hỏi: "Vậy lúc đó hai người làm gì?"
Tô Giản : "Lúc đó khí mát mẻ, bên bờ hồ có nhiều người già mùa bài uyên ương, vô cùng náo nhiệt.
An Dĩ Nhu đỡ trán, yên lặng ra, sau đó trở về phòng yên lắng đăng lên Microblogging.
"Hôm nay trai và chị dâu đến công viên nhân dân trải qua Đêm Thất Tịch, nhìn mấy bác múa bài uyên ương."
Chương 33:
Editor: Lin
Sau Đêm Thất Tịch, hằng ngày Tô Giản vẫn ăn uống ngủ nghỉ trong biệt thự như cũ, lúc chồng làm lên mạng, chơi game, xem phim với với em An, sau khi chồng tan làm diễn cảnh ân ái, đóng cửa là chung giường chung gối.
Sau khi trở thành thói quen, Tô Giản cảm thấy, cuộc sống như vậy cũng rất dễ chịu.
Hơn nữa, ngày ngày được nuôi như vậy, chân của cũng dần dần khỏi rồi.
Sau ngày bác sĩ tuyên bố có thể đứng dậy tự lại ấy, Tô Giản vô cùng vui vẻ, ăn cơm tối xong, lúc dạo vườn hoa với An Dĩ Trạch, làm sao cũng chịu trở về, dạo vòng lại vòng trong vườn hoa, cho đến khi An Dĩ Trạch yên tâm về chân của mới cương quyết đưa về phòng.
Biết chân khỏi , An Dĩ Nhu cũng rất vui vẻ, với : "Chị dâu, chúng ta cũng dạo phố !"
Tô Giản cũng hứng thú gì với việc dạo phố, có điều nghe có thể ra ngoài vô cùng vui vẻ, hơn nữa lần này cần xe lăn cũng cần gậy, từ khi sống lại đến nay, cuối cùng có thể tự mình bước , tất nhiên kịp chờ đợi, vì vậy rất thoải mái đồng ý.
Đúng lúc hôm nay lại là chủ nhật, An Dĩ Trạch ở nhà, biết Tô Giản dạo phố với An Dĩ Nhu, có chút đồng ý: "Chân em vừa khỏi, thích hợp việc vận động lâu dài."
An Dĩ Nhu ôm lấy cánh tay Tô Giản, thân mật dựa vào người chị dâu: " ba, yên tâm , em chỉ muốn với chị dâu mua chút quần áo, tốn sức!" Nhìn biểu tình của mình chút, cười híp mắt bổ sung: "Nếu ba yên tâm, bằng với bọn em ? Đúng lúc bọn em thiếu tài xế!"
Tô Giản thầm có chút tình nguyện. mua quần áo với em, nhìn em thay bộ quần áo mình thích ra khỏi phòng thay đồ, đến trước mặt , vẻ mặt tràn đầy mong đợi hỏi: "Thân ái, nhìn có được ?", đó vẫn là chuyện hằng mong đợi. Kết quả lần này lại có bóng đèn lớn An Dĩ Trạch, là sát phong cảnh!
Có điều An Dĩ Trạch còn chưa câu nào, trực tiếp thẳng vào trong nhà xe lái chiếc xe Cayenne ra.
An Dĩ Nhu vui vẻ kéo Tô Giản lên xe. Hai người ngồi ở ghế sao, bắt đầu trò chuyện về ngày đầu tiên gặp nhau, sau đó lại bàn luận về bộ phim hai ngày trước vừa xem, hai người chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, náo nhiệt.
Người phía trước vẫn mực yên lặng lái xe, chút phản ứng, hơn nữa tổng giám đốc An có chút hiểu ngôn ngữ mạng mà hai người ngồi phía sau .
Vì vậy thuận tay mở radio, đúng lúc này radio phát tiết mục giãi bày tâm trạng, chỉ nghe thấy người đàn ông kích động tố cáo: " có kết quả giám định, con trai là của ông Vương hàng xóm! Bã xã phản bội tôi!"
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản: "..."
Thấy phía sau bỗng nhiên còn tiếng chuyện, mặt An Dĩ Trạch trầm xuống, lập tức đổi sang tần số khác.
Lúc này radio phát quảng cáo, trong xe lập tức nghe giọng dõng dạc của người đàn ông: "Bệnh viện dành cho nam XX, tin mừng cho đàn ông! Bệnh viện khoa tiết niệu, chuyện trị các bệnh tiểu đường, mắc tiểu, tiểu kiểm soát,..."
Trước đây Tô Giản nghe qua quảng cáo này ít lần, thuộc hoàn toàn, vì vậy vừa nghe cái này, cảm giác quen thuộc này lên, lập tức như trước thuận miệng tiếp: " tiểu phân nhánh, tiểu lệch, tiểu ngược."
An Dĩ Trạch: "..."
An Dĩ Nhu: "..."
Đến lúc phát khí trong xe hình như thấp hơn bình thường, Tô Giản mới phát mình vừa làm gì, nhất thời cảm thất mình cần tìm đề tài khác, vì vậy vội vàng tìm để tài để : "Bây giờ bệnh viện quảng cái ngày càng khoa trương! Trước kia tôi có xem quảng cáo, bản người ở đâu đó đánh nhau: 'đàn ông bị bệnh đừng có buồn, hãy lên phòng khám bệnh XX ở tầng bốn! Phụ nữ bị bệnh cũng đừng buồn, hãy lên phòng khám bệnh XX ở tầng hai!' hai người xem, có phải rất khoa trương ?"
An Dĩ Trạch: "..."
An Dĩ Nhu: "... ha ha ha ha ha ha ha!"
Trong khí hài hòa đó, cũng lâu sau, ba người tới nơi.
Ngay từ đầu, Tô Giản còn tưởng tiểu thư như An Dĩ Nhu đến những cửa hàng quần áo có nhãn hiệu nổi tiếng, kết quả ngờ lại chạy đến những cửa hàng khá bình dân, trong những ngày ở chung này, quan hệ của và An Dĩ Nhu cũng xem như tệ, vì vậy cũng kiêng dè, trực tiếp hỏi An Dĩ Nhu: "Chị còn tưởng rằng em giống em, ngay cả bên trong,... a, ngay cả tất, nếu phải là nhãn hiệu nổi tiếng mặc." Vốn muốn quần lót, nhưng lời vừa ra đến miệng cảm thấy lời này với cũng ổn, vì vậy lập tức đổi thành 'tất'.
An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh, vẫn luôn im lặng nhìn em chọn quần áo. "..."
An Dĩ Nhu chọn quần áo quay đầu lại hoạt bát : "Hết cách rồi, trời sinh xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp!"
Tô Giản gật đầu: " vậy cũng đúng."
An Dĩ Nhu cười rộ lên: "Bạn học hẹn em hai ngày nữa chơi, chắc ấy thích bình thường chút, em cũng thích như vậy."
Trước đây, Tô Giản từng khen ngợi bản tính kiêu căng của An Dĩ Nhu, sau đó lại yên lặng cảm thán câu 'thế giới nhà giàu'.
An Dĩ Nhu chọn lấy vài bộ quần áo, cầm vào phòng thử đồ thay. Tô Giản ngồi song song hàng ghế chờ bên ngoài chờ .
Tô Giản nhìn những bộ quần áo đầy màu sắc tủ quần áo, cảm thán: "Quần áo phụ nữ nhiều kiểu dáng!"
Thấy An Dĩ Trạch nhíu mày nhìn về phía mình, Tô Giản đột nhiên nhớ tới mình cũng là phụ nữ, vì vậy lập tức bổ sung: "Cho nên phụ nữ chúng ta là hạnh phúc!"
An Dĩ Trạch: "..."
Nghĩ tới đây, Tô Giản đột nhiên cảm giác được bây giờ mình cũng coi như có ưu thế hơn An Dĩ Trạch... màu sắc quần áo của đàn ông rất ít so với quần áo của phụ nữ, ít nhất An Dĩ Trạch cũng thể mặc váy đỏ.
Đầu tiên là Tô Giản thầm sảng khoái chút, nhưng lát sau lại còn chút sảng khoái nào: Mẹ nó, tại sao ông đâu lại phải so việc mặc váy với An Dĩ Trạch!
An Dĩ Nhu thay quần áo ra, đến trước mặt Tô Giản quay vòng, mợi đợi hỏi: "Chị dâu, thế nào? Đẹp ?"
xinh đẹp mặc chiếc váy trắng dài tới đầu gối, xoay vòng trước mặt mình, sau đó hai mắt sáng lên, dễ thương : "Thế nào? Đẹp ?" Đầu óc Tô Giản lập tức rạo rực ba chữ ' dễ thương', cảm thấy nguyện vọng của mình được trọn vẹn.
"Rất đẹp!" Tô Giản chút do dự.
An Dĩ Nhu nhìn về phía An Dĩ Trạch: " ba, thấy nó thế nào?"
An Dĩ Trạch 'ừ' tiếng.
An Dĩ Nhu lập tức vui vẻ: "Vậy em đổi chiếc váy màu khác cho hai người nhìn chút."
Hai người tiếp tục ngồi ngoài đợi. Vì là chủ nhật, trước cửa hàng, dòng người qua lại ít, mà những bộ đồ được thích trong cửa hàng này cũng rất nhiều, vì vậy lại có ít khách hàng bước vào trong tiệm. Thấy An Dĩ Trạch và Tô Giản cũng ngồi ghế, ít khách hàng nữ len lén nhìn An Dĩ Trạch, cuối cùng, lại có mấy thời thượng bay thẳng đến trước mặt An Dĩ Trạch, phóng khoáng : " đẹp trai, có thể cho em số điện thoại của được ?"
An Dĩ Trạch nhíu mày cái, Tô Giản ngây ngẩn. Con bây giờ cũng phóng khoáng như vậy sao, có thể trực tiếp lại gần hỏi xin số điện thoại? Tại sao, năm đó, lại chưa từng gặp trong những nhiệt tình như vậy!
An Dĩ Trạch từ chối : "Xin lỗi, tôi kết hôn rồi!"
cũng chút tức giận: " sao, kết hôn rồi chúng ta cũng có thể làm bạn mà!"
Tô Giản: "..."
nghĩ tới con thời nay lại hung hãn như vậy, ngay trước mặt vợ cả cũng dám trực tiếp muốn kết bạn với chồng nhà người ta, Tô Giản yên lặng kinh ngạc chút. sau đó cảm thấy hẳn mình nên thực trách nhiệm của người vợ.
Lúc trước, phải An Dĩ Trạch từng dặn rồi sao, nếu ở cùng chỗ với người đàn bà khác, tuyệt đối được để ý, nghĩ tới cơ hội nhanh chóng tới như vậy, Tô Giản cảm thấy, thời gian kiểm tra khả năng diễn kịch của mình đến.
Vì vậy Tô Giản ôm lấy cánh tay An Dĩ Trạch, vui vẻ : "Ông xã, mua xong quần áo, chúng ta cùng đến bệnh viện !"
An Dĩ Trạch yên lặng quay đầu nhìn , bình tĩnh tiếp: "Đến bệnh viện?"
"Đúng vậy!" Tô Giản tựa đầu vào vai An Dĩ Trạch, quan tâm : "Chắc kết quả kiểm tra bênh bệnh AIDS của có rồi, chúng ta nên đến đó để lấy kết quả!" Cảm giác An Dĩ Trạch đột nhiên cứng đờ, biểu tình của Tô Giản lại càng nồng nàn hơn: "Ông xã, yên tâm, dù kết quả có là tính hay dương tính, em vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc !"
An Dĩ Trạch: "..."
: "..."
An Dĩ Nhu vừa thay xong quần áo ra ngoài: "..."
Tô Giản ôm lấy cánh tay An Dĩ Trạch, ngẩng cổ nhìn vẻ mặt tránh kịp vội vàng rời , trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác thành tựu, quay đầu lại mới phát người đàn ông bị ôm cánh tay hung hăng nhìn mình, vẻ mặt xanh mét.
Tô Giản từ từ buông cánh tay An Dĩ Trạch ra, cười gượng : "Chỉ đùa chút thôi, đùa chút thôi mà!"
An Dĩ Nhu nhìn sắc mặt khó coi của trai mình, vội vàng chạy đến cứu chị dâu mình: " ba, xem em mặt bộ váy này thế nào?"
Tô Giản nhiệt tình đáp: "Rất đẹp! Đẹp vô cùng!" nhân cơ hội muốn cách xa An Dĩ Trạch, ngờ An Dĩ Trạch đột nhiên nắm lấy cổ tay của , Tô Giản thầm giãy dụa, lại phát thể thoát ra.
Biểu tình của An Dĩ Trạch thực được tốt, vả lại chính Tô Giản cũng có chút chột dạ, vì vậy giãy dụa nữa, tiếp tục ngồi bên cạnh An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch nắm bàn tay trong lòng bàn tay, thản nhiên tiếng 'ừ' với An Dĩ Nhu.
An Dĩ Nhu nháy mắt với Tô Giản mấy cái, sau đó hỏi hai người: "Giống bộ vừa rồi hay đẹp hơn?"
"Đều đẹp!" Tô Giản bị nắm chặt, dứt khoát vùng vẫy, nhìn về phía An Dĩ Nhu phóng khoáng : "Dù sao tiền ba em nhiều như vậy, Tiểu Nhu em thích, ấy mua cho em !"
An Dĩ Nhu cười rộ lên: "Chị dâu đúng!" Lại nhìn về phía An Dĩ Trạch: "Vậy phải cảm ơn ba rồi!"
An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản cái, chỉ 'ừ' tiếng.
Giả bộ lạnh lùng cái gì! Phát từ đầu đến cuối An Dĩ Trạch chỉ biết 'ừ', Tô Giản có chút bất mãn, ngón tay bị An Dĩ Trạch nắm lấy có chút cong cong, chọc chọc vào lòng bàn tay : "Này, thể đổi từ khác sao?"
Lòng bàn tay An Dĩ Trạch hơi động, bỗng dưng nắm bàn tay chặt, đợi đến lúc Tô Giản cảm thấy khó chịu, giãy dụa theo bản năng, mới hơi buông lòng chút, sửa lời: "Được."
Tô Giản: "…"
Chương 34:
Editor: Lin
Cuối cùng, An Dĩ Nhu cũng khách sáo với trai, đến mấy quần chuyên bán hàng hiệu, trực tiếp mua thêm vài bộ quần áo. Thấy Tô Giản luôn theo khen ngợi, khỏi có chút áy náy, với Tô Giản: "Chị dâu, chị có thích ?"
Tô Giản chủ yếu đến là để dạo với em chồng, có hứng thú với những bộ quần áo này, nghe vậy khoát tay: "Chị muốn mua!"
An Dĩ Nhu trực tiếp ôm lấy cánh tay Tô Giản, cười : "Vất vả lắm mới kéo được ba dạo cùng, chị dâu cũng đừng tiết kiệm thay ấy!" Vừa vừa hỏi Tô Giản: "Chị dâu, chị có thích hàng hiệu ?"
Tô Giản nghiên cứu nhiều quần áo dành cho nam, đối với quần áo dành cho nữ càng cần phải , chỉ mập mờ : "Đều được, chị chọn."
"Chị dâu, chị dễ nuôi!" An Dĩ Nhu cười híp mắt. " em cưới được chỉ là hạnh phúc của ấy!"
"Ừ!" Tô Giản theo bản năng nhận, lại nhìn về phía An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch vẫn luôn nắm tay buông, nghe vậy nhìn cái, An Dĩ Nhu ở bên cạnh cũng bỏ lỡ ánh mắt bất đắc dĩ của trai mình, trong đó hàm chứa chút cưng chiều mơ hồ.
An Dĩ Nhu nhếch mép: "Em thấy có bộ đồ rất hợp với chị dâu, bằng chúng ta cùng xem chút!"
Tô Giản suy nghĩ chút, cũng từ chối. Trước đó vài ngày, nhận được điện thoại của trường học em Tô từng làm việc, hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của , hỏi chừng nào có thể làm. tại dù sống lại, sớm muộn gì cũng phải làm việc, công việc trước kia của em Tô ở trường là giáo viên ngữ văn, tại chiếm dụng thân thể này, tất nhuên phải gánh vác tất cả trách nhiệm của em Tô, công việc cũng vậy. Huống hồ, công việc trước kia của có khoảng cách khá xa so với công việc của em Tô , nếu như chọn công việc mà em Tô hoàn toàn thể đảm nhiệm được, khiến người bên cạnh dễ dàng hoài nghi. Cho nên tạm thời chưa có ý định đổi công việc, mà quyết định đến trường học trước kia của em Tô xem thử chút. sao năm đó cũng đậu vào đại học đứng thứ ba cả nước, huống hồ cấp hai, thành tích ngữ văn của cũng tệ, Tô Giản cảm thấy, nếu mình cố gắng chút, chắc, có thể, có lẽ, làm hại con em thế hệ sau.
tại chân có thể hoạt động, cũng sắp đến lúc phải làm sau kì nghỉ phép rồi. thế nào cũng là giáo viên nhân dân, phải chú ý hình tượng, cho nên Tô Giản cảm thấy mình mua vài bộ quần áo mới cũng tốt.
An Dĩ Nhu thân thiết hỏi Tô Giản: "Chị dâu, chị thích mua kiểu gì?"
Tô Giản trả lời: "Đơn giản chút là được rồi." phải thích mặc đồ phức tạp, mà là biết mặc.
Thấy An Dĩ Trạch vẫn luôn lên tiếng, An Dĩ Nhu cũng quan tâm, chỉ hỏi : " ba, thích kiểu dáng nào?"
Tô Giản bất mãn: "Chị mua quần áo tại sao phải hỏi ấy?"
An Dĩ Nhu cười híp mắt: "Vì ba là người trả tiền!"
Tô Giản suy nghĩ chút, cảm thấy cũng đúng, vì vậy lập tức lên tiếng, nghe câu trả lời của An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch : "Giản Giản thích là được rồi."
Tô Giản ngẩn ra, nghĩ tới An Dĩ Trạch lại có thể sử dụng giọng tự nhiên để trả lời câu giống truyện ngôn tình như vậy, trong lòng khỏi sinh r cảm giác khác thường, nhưng ngay sau đó lập tức tỉnh ra: Diễn ân ái! An Dĩ Trạch diễn ân ái! Có thể ra câu thương tự nhiên như vậy, khả năng diễn xuất của An Dĩ Trạch quả thực rất tốt!
Tô Giản hiếm khi sinh lòng bội phục, tất nhiên cam lòng tụt lại phía sau, suy nghĩ chút vể kiểu người vợ ngọt ngào, lập tức ngẩng mặt lên nhìn An Dĩ Trạch, bày ra khuôn mặt vui vẻ: "Ông xã, tốt! Gần đây, em thích mô hình của ‘Silver soul’!”
An Dĩ Trạch: "...Được."
Mô hình Gintama! Tô Giản lập tức vui vẻ, thấy An Dĩ Trạch cũng thuận mắt hơn ít!
Nhưng rất nhanh sau đó, Tô Giản lại cảm thấy khuôn mặt An Dĩ Trạch vô cùng đáng ghét!
An Dĩ Nhu đưa Tô Giản đến cửa hàng chuyên hàng hiệu, ngay từ đầu Tô Giản nhìn chuỗi số bảng giá còn yên lặng kinh ngạc chút, nhưng liếc sang cường hào ngồi bên cạnh mình và em An chọn quần áo cho mình cái, lập tức bình tĩnh.
giáo trường cấp hai nên mặc quần áo thế nào? Tô Giản yên lặng tưởng tượng chút, kết quả trong đầu lên chính là bộ dạng giáo chủ nhiệm hung hãn ăn mặc đoan chính của mình thời trung học.
Bao năm tốt nghiệp, nghĩ tới người này, Tô Giản vẫn tự chủ được run lên, khá chần chờ hỏi An Dĩ Nhu: " lâu nữa chị quay lại làm việc, có phải chị nên mua ít bộ độ nghiêm túc hay ?"
An Dĩ Nhu: "Chị dâu, chị là giáo cấp hai đúng ? Em nhớ là giáo cấp hai trước kia của em ăn mặc rất xinh đẹp, chị còn trẻ như vậy, lại còn đẹp nữa, sao lại mặc kín đáo chứ? có vẻ già dặn!"
Tô Giản suy nghĩ chút, cảm thấy cũng có lý, lúc học cũng rất thích những giáo ăn mặc đẹp.
Vào phòng thử đồ thay, Tô Giản ra, hỏi An Dĩ Nhu: "Tiểu Nhu, em thấy thế nào?"
An Dĩ như còn chưa phát biểu ý kiến, An Dĩ Trạch lên tiếng trước: "Cái này được."
Tô Giản tức giận : "Tại sao lại được?" ràng An Dĩ Trạch nghi ngờ mắt thẩm mĩ của !
An Dĩ Trạch chút biểu cảm đánh giá từ đầu tới chân, lại ra ba chữ: " trong sáng."
Mẹ nó, mới trong sáng, cả nhà ... cũng chỉ có mình trong sáng!
Tô Giản giận dữ nhìn An Dĩ Trạch: "Có chỗ nào trong sáng?"
An Dĩ Trạch lại đánh giá từ xuống dưới lần, giọng từ tốn: "Chỗ nào cũng trong sáng."
Tô Giản: "..."
Thấy khí giữa trai và chị dâu có chút quái dị, An Dĩ Nhu thể làm gì khác hơn là ra mặ, cười với An Dĩ Trạch: "Nếu ba chọn cho chị dâu bộ !"
An Dĩ Trạch cũng từ chối, tới trước giá, ánh mắt từ từ quét qua, lại từ từ liếc sang Tô Giản.
Tô Giản nể mặt An Dĩ Nhu nên cũng lên tiếng, thấy An Dĩ Trạch nhìn mình, liền khiêu khích liếc cái... An Trong Sáng, ngược lại tôi muốn xem xem chọn bộ nào cho tôi.
cảm thấy, An Dĩ Trạch chọn cho bộ mang phong cách cao quý, nếu là bộ kiểu hấp dẫn, đàn ông mà, sở thích cũng khác mấy, bên ngoài lịch thiệp, bên trong say mê hoặc nữ thần là tình của mọi người.
Kết quả lại ngoài dự đoán của , An Dĩ Trạch chọn bộ âu phục màu vàng nhạt, kiểu dáng đơn giản, nhưng sau khi Tô Giản thay xong, cả người lại có vẻ dịu dàng ngọt ngào nhưng mất vẻ đoan trang.
Tô Giản nhìn mình trong gương, bĩu môi, thầm nghĩ: Chủ yếu là do bộ dạng em Tô xinh xắn, mát mẻ trong lành!
Ánh mắt An Dĩ Nhu sáng lên, tiếc lời khen ngợi: "Chị dâu xinh đẹp! Em có thể thử bộ thế này ?"
Tô Giản gật đầu, An Dĩ Nhu vui vẻ chọn bộ màu đen chạy vào phòng thay đồ.
Tô Giản lén nhìn giá của bộ đồ chút, thấy có mấy số phía , trong lòng lập tức thoải mái: Cái này đều lấy từ cường hào ra! Xoay đầu lại, mới phát An Dĩ Trạch vẫn nhìn mình, Tô Giản nhìn lại, An Dĩ Trạch đột nhiên hỏi: "Thích ?"
Tô Giản hất đầu: " thích sao?"
Sắc mặt An Dĩ Trạch thay đổi: " sao, thích là được rồi."
Tô Giản: "..."
An Dĩ Trạch lại tiếp tục chọn thêm vài kiểu khác, sau đó trực tiếp số đo của Tô Giản với nhân viên, nhân viên lập tức kính cẩn lấy ra, sau đó đưa cho Tô Giản.
Tô Giản: "..."
An Dĩ Trạch vuốt vuốt mái tóc của : " thử chút."
Nội tâm Tô Giản dữ dội: An Dĩ Trạch, lúc thích nhất là thay quần áo cho búp bê sao!
Quá nhiều quần áo, Tô Giản thề giúp An Dĩ Trạch ôn lại tuổi thơ, vì vậy kiên định từ chồi. Còn tưởng rằng An Dĩ Trạch tức giận, ai ngờ tổng giám đốc An lại thong thả với nhân viên cửa hàng câu: "Lấy cho tôi tất cả những thứ này."
Tô Giản: "..."
Cũng may An Dĩ Nhu thay đồ ra, kéo Tô Giản lại đánh giá, Tô Giản mới phục hồi tinh thần lại từ cường hào ngang ngược An Dĩ Trạch.
"Chị dâu! Thế nào?"
"Rất đẹp!"
"Em cũng cảm thấy tệ, hiệu quả của bộ đồ này người chị tốt. Chị dâu, em cũng muốn mua bộ, chị để tâm chứ?"
" đâu, sao chị phải để ý?"
"Vì có vài người thích người khác mặc quần áo giống mình, em sợ chị thích."
" có có! Chị hoàn toàn có ý kiến!"
"Vậy tốt quá! Vậy em muốn bộ này màu đen!"
Hai người vui vẻ thảo luận, nhân viên cửa hàng cũng ở bên phụ họa: "Hai vị tinh mắt, hai vị mặc bộ đồ này có khí chất!"
"Là tôi tinh mắt mới đúng!" An Dĩ Nhu cầm tay Tô Giản lên, nhìn sang An Dĩ Trạch: " ba, nhìn chút, em và chị dâu có giống chị em ?"
Trong lòng Tô Giản khỏi có chút chua xót, đời này chưa từng cùng em này trải qua tình nam nữ, tại cuối cùng cũng có cơ hội mặc cũng bộ đồ, lại biến thành chị em...
An Dĩ Trạch quan sát hai người trước mặt phen, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Tô Giản. Dù Tô Giản lớn hơn An Dĩ Nhu hai tuổi, nhưng tại, trước mắt mặc bộ âu phục màu vàng nhạt khéo léo vén tóc ra sau tai, đôi môi hơi chu lên, đôi mắt to tròn trong sáng, dường như còn trẻ hơn An Dĩ Nhu.
An Dĩ Trạch bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề trước nay chưa từng chú ý tới: nhóc nhà mình giống như học sinh cấp hai, đứng bục giảng giảng bài, có thể khiến các em học sinh nghe theo sao...
An Dĩ Nhu hiếm khi thấy ba mình ngẩn ra,có vẻ mới mẻ, nhàng đẩy đẩy cánh tay của Tô Giản, mắt cười cong cong: "Chị dâu, chị nhìn xem, ba nhìn chị đến ngây người rồi."
Tô Giản bị An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm như vậy, hơi có chút tự nhiên, vì vậy gọi tiếng: "Dĩ Trạch?"
An Dĩ Trạch phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hai nắm tay đứng trước mắt mình, người cười tít mắt, người nhìn chằm chằm, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Thấy phục hồi tinh thần lại, Tô Giản ho tiếng, hợp tình hợp lý : "Nhớ trả tiền đó!" Ngừng lại chút, bổ sung: "Cả bộ đồ người Tiểu Nhu nữa!"
An Dĩ Trạch 'ừ' tiếng, bình tĩnh hỏi: "Còn muốn mua gì ?"
Tô Giản bị giọng thản nhiên đầy vẻ cường hào này của đánh cho cái, trong đầu nóng lên, bật thốt: "Tàu sân bay!"
An Dĩ Trạch: "..."
Last edited by a moderator: 16/6/15