1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28:

      Editor: Lin

      ", mua cho bạn bông hao hồng !" Bỗng nhiên, giọng trong trẻo vang lên.

      Tô Giản nhìn cái, phát đó là bé mười mười hai tuổi, xách giỏ hoa hồng, giơ bông lên trước mặt An Dĩ Trạch, tha thiết nhìn .

      Tô Giản yên lặng đổ mồ hồi, giương mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch, nghĩ An Dĩ Trạch cũng nhìn lại , ánh mắt hai người gặp nhau, Tô Giản ngẩn ra, ngay sau đó dùng ánh mắt tha thiết ám chỉ: An Dĩ Trạch muốn mua! Hai người bọn tôi phải người , ông đây cũng có chút hứng thú nào với hoa hồng!

      "." An Dĩ Trạch với bé.

      Tô Giản thở phào nhóm: "May quá, An Dĩ Trạch hiểu ý của mình...

      " ấy phải bạn , ấy là vợ ." An Dĩ Trạch tiếp.

      Tô Giản vừa thở ra chút còn chưa kịp làm gì dâng, thiếu chút nữa làm chính mình nghẹn chết, nhất thời ho hai tiếng.

      Ngược lại, bé rất lanh lợi, nghe vậy lập tức sửa lời: "A, vậy trai mua cho chị dâu bông hoa !"

      An Dĩ Trạch bình tĩnh nhận lấy bông hoa hồng, trả tiền xong, bé ngọt ngào : " và chị quả là đôi trai tài sắc! Chúc chị nhau trọn đời, sớm sinh quý tử!"

      Tô Giản vừa mới tỉnh lại nghe câu 'sớm sinh quý tử', nhất thời lại ho khan.

      An Dĩ Trạch giơ tay lên vỗ lưng cái, cau mày : "Sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"

      Tô Giản lắc đầu: " có gì." Nhìn sang bán những bông hoa hồng cho cặp tình nhân khác, chỉ có thể thở dài : "Con nít bây giờ, bình thường!"

      "Ừ." An Dĩ Trạch đáp tiếng, đặt hoa hồng vào tay .

      Tô Giản đẩy lại, chịu nhận, ngược lại còn oán giận : "Tại sao lại mua?"

      An Dĩ Trạch kéo tay Tô Giản qua, đặt nhành hồng lên bàn tay , hơn nữa còn nắm tay lại, sau đó thu tay về, từ tốn : "Thừa tiền."

      Tô Giản: "..."

      Rạp chiếu phim bắt đầu soát vé vào sân, sau khi vào, Tô Giản mới phát , toàn bộ sảnh đều là tình nhân, mà chỗ bọn họ ngồi, là hàng cuối cùng.

      Ban đầu Tô Giản còn có chút kinh ngạc, sau đó suy nghĩ chút đây là phúc lợi Đêm Thất Tịch nên cũng bình thường trở lại, ngồi vào chỗ cùng với An Dĩ Trạch, ngẩng đầu nhìn về phía trước, thở dài : " nghĩ tới ban ngày lại nhiều người như vậy!"

      An Dĩ Trạch đưa mắt kính 3D cho , Tô Giản nhận lấy, giường mắt nhìn An Dĩ Trạch đeo thử mắt kính chút, khỏi sửng sốt. Mắt An Dĩ Trạch cần, trước đó cũng chưa bao giờ thấy ta đeo kính, dù muốn thừa nhận, nhưng dáng vẻ đeo kính của An Dĩ Trạch, quả là… cực lóa mắt.

      Giống như xã hội đen! Tô Giản chua xót nghĩ, rồi sau đó kịp chờ lập tức đeo kính lên, vô cùng mong mỏi hỏi An Dĩ Trạch: “Sao? Có giống đại ca ?”

      An Dĩ Trạch: “Giống người mù.”

      Tô Giản: “…”

      Màn hình phát quảng cáo. Tô Giản hứng thú lắm, thình lình, gương mặt nahỷ vào tầm mắt, Tô Giản mở to mắt, dùng khuỷu tay đụng vào An Dĩ Trạch: “ hai !”

      màn hình chính là Diệp Lãng, tuấn nho nhã, mặt cười tủm tỉm, chỉ mười giây ngắn ngủi, lại bắn hormone tung tóe gian nho , Tô Giản nghe được phía trước có giọng nữ khẽ hô.

      Tô Giản chớp mắt nhìn hình ảnh phóng đại của Diệp Lãng màn hinh, đợi đến lúc quảng cáo kết thúc mới thu hồi tầm mắt, lúc này mới phát An Dĩ Trạch nhìn mình, biểu tình khốc liệt giống như xã hội đen.

      Vì lúc trước An Dĩ Trạch ta và Diệp Lãng rất giống nhau, lần này Tô Giản quan sát kỹ phen, cảm thấy ngũ quan của An Dĩ Trạch và Diệp Lãng cũng có đôi chỗ tương tự, vừa quay đầu lại lập tức đánh đổ kết luận của mình: Giống chỗ nào chứ! Trong quảng cáo, hai An phóng khoáng lại dịu dàng, đẹp trai ấm áp! Mà vị này, biểu cảm nhạt nhẽo, lạnh lùng, nhìn kiểu như kiểu người khác thiếu mình tám trăm vạn!

      Bộ phim bắt đầu chiếu, Tô Giản cũng nghiêm túc xem. Bộ phim từ đầu đến cuối đều mang theo phong cách bom tấn của Mỹ, hình ảnh sắc nét, hiệu ứng lóa mắt, kết hợp với 3D, khiến người xem rung động. Tô Giản nồng nhiệt, chỉ chỉ màn hình lớn, trong lúc tình huống chuyển giao, mới chịu dừng lại uống miếng nước.

      An Dĩ Trạch xoay đầu lại, thấp giọng hỏi : “Khát sao?”

      Tô Giản gật đầu, An Dĩ Trạch vặn mở chai nước cho , Tô Giản nhận lấy vừa rót vào miệng cái, lập tức nghe thấy bên cạnh có thanh kỳ quái.

      Tô Giản ngừng tay lát, nuốt nước xuống, im lặng lắng nghe, chỉ nghe chỗ ngồi bên cạnh có tiếng nước, thỉnh thoảng lại có tiếng thở dốc truyền đến.

      Tô Giản cứng đờ, phải như nghĩ chứ…

      Nhưng muốn xác minh phỏng đoán của mình, sau giây, tiếng then cố gắng kiềm chế nhưng vẫn khống chế được truyền tới, tuy chỉ là tiếng thở ngắn, nhưng lúc tình dục rung động tâm hồn, khiến người ta rất khó suy đoán được chỗ ngồi bên cạnh mình xảy ra chuyện gì.

      Tô Giản ngay như phỗng, nhưng sau đó lập tức hưng phấn. Ở trong máy tính xem qua vô số phim hành động của Âu Mĩ Hàn, nhưng chưa có kinh nghiệm thực tế đây, nghĩ tới hôm nay lại có cơ hội gặp gỡ…

      Tô Giản ngừng thở, thầm di chuyển lại gần chỗ ngồi cách vách, đồng thời lặng lẽ thò đầu ra.

      Ai ngờ còn chưa đạt được mục đích, bỗng nhiên có hai cánh tay chắn ngang, tay che mắt lại, tay nắm lấy hông của .

      An Dĩ Trạch kéo lại nhốt chặt trong người, ghé vào lỗ tai : “Ngoan ngoãn xem phim !”

      Tô Giản gỡ tay che mắt mình của An Dĩ Trạch ra, cũng chú ý tới tư thế mình bị An Dĩ Trạch ôm trong ngực, chỉ ngưỡng mặt lên, vô cùng chính trực : “Tôi chỉ muốn cách vách đừng chuyện lớn tiếng như vậy, ảnh hưởng người khác xem phim mà thôi!”

      An Dĩ Trạch cúi đầu nhìn cái, cánh tay ôm đột nhiên căng thẳng, sau đó buông lỏng chút, tiếp đó Tô Giản thấy thân thể An Dĩ Trạch lướt qua mình, đưa cánh tay dài ra, gõ gõ vào thành ghế.

      Tô Giản: “…”

      Động tĩnh nhiệt liệt ở cách vách lập tức còn.

      Tô Giản buồn rầu, nhưng lại thế gì An Dĩ Trạch, vì vậy chỉ có thể bực mình. An Dĩ Trạch cúi đầu thấp giọng hỏi : “Sao vậy?”

      Tô Giản bị hơi thở của An Dĩ Trạch ghé vào tai có chút nhột, vì vậy nghiêng đầu, ai ngờ vừa nghiêng đầu, bên mặt lập tức dán vào lồng ngực An Dĩ Trạch, hơn nữa lỗ tai ở đối diện ngực, vì vậy Tô Giản có thể nghe thấy tiếng ‘ thịch…thịch…thịch’ rất có quy luật.

      An Dĩ Trạch cúi đầu nhìn nhóc dán tai vào ngực mình thèm nhúc nhích, hai tay ôm tự chủ được siết chặt lại.

      lát sau, người trong ngực bỗng nhiên ngẩng mặt lên nhìn , khuôn mặt xinh đẹp lóe lên dưới ánh đèn của rạp chiếu phim khiến có cảm giác , đôi con ngươi trong suốt sáng như sao.

      An Dĩ Trạch đột nhiên có cảm giác cổ họng nghẹn lại.

      “Giản Giản!” mở miệng, giọng có chút khàn, dưới che giấu của thanh phim, trong giọng là nhiệt độ chưa bao giờ có.

      Ngay cả Tô Giản cũng cảm giác tiếng ‘Giản Giản’ này dịu dàng, vì vậy giọng cũng nghiêm chỉnh. “Dĩ Trạch.”

      An Dĩ Trạch cúi đầu xuống, mặt chạm vào mái tóc mềm mượt của Tô Giản, cà cái, ghé vào lỗ tai . “Ừ?”

      “Nhịp tim rất nhanh!” Tô Giản nghiêm túc .

      “Chắc mỗi phút phải được 200, trái tim có tật gì chứ?” ràng ngồi yên nhúc nhích, hơn nữa tình tiết của bộ phim trước mắt cũng chậm rãi vội vàng.

      Khó lúc gặp biểu tình dịu dàng, lúc này khuôn mặt của An Dĩ Trạch chỉ toàn màu đen: “…”

      “Nếu nên bệnh viện kiểm tra chút chứ?” Tô Giản thành khẩn đề nghị. Nhớ trước đây, công ty bọn họ có đợt kiểm tra sức khỏe, có vị đồng nghiệp kiểm tra thấy nhịp tim đập nhanh, về nhà lo lắng gặp bác sĩ, ông tình huống này rất nghiêm trọng, thậm chí có thể đột quỵ.

      Giọng dịu dàng của tổng giám đốc An lặng lẽ biến mất, loáng thoáng có tiếng nghiến răng nghiến lợi. “ bị bệnh!”

      “Ồ!” Tô Giản cũng nghe được giọng của An Dĩ Trạch dễ chịu, lập tức im miệng, trong lòng châm chọc: bệnh bệnh! ràng là tốt bụng quan tâm chút, sao lại quá đáng như vậy? Nếu phải thấy nhịp tim có vấn đề, khả năng chết cao, tôi mới nhắc nhở .

      thầm trong lòng, Tô Giản giương mắt nhìn về phía màn ảnh. Vì cảm giác rất thoải mái, chú ý đến việc bị An Dĩ Trạch ôm vào lòng, ngược lại còn thuận thế tìm vị trí nằm thoải mái, nhìn lên màn hình.

      Vì có chút theo kịp tình huống, nên cũng tạm thời xem, ánh mắt lướt qua chỗ ngồi trước mặt, bỗng nhiên trong não giật mình cái.

      biết tại sao An Dĩ Trạch lại mất hứng!

      Tô Giản thầm mắng mình là đồ ngốc. Nhịp tim An Dĩ Trạch nhanh như vậy, sao chỉ đơn giản là vì bị bệnh, ràng là có nguyên nhân khác!

      Tô Giản lén nhìn An Dĩ Trạch chút, chỉ thấy cằm kiên nghị, đôi môi khẽ mím, nhưng có điều… Tô Giản nhích người lại gần An Dĩ Trạch, yên lặng cảm nhận chút.

      An Dĩ Trạch cúi đầu xuống nhìn .

      Tô Giản nghĩ, vừa rồi nhịp tim đập nhanh, tại nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, còn phải hỏi sao? Tất cả đều chứng minh, vừa rồi hai vị ở bên cạnh biểu diễn, An Dĩ Trạch chỉ nghe được, mà nghe đến trong lòng nóng lên rồi! trách được vừa rồi muốn cắt đứt người ta, gnoài mặt đầy vẻ chính khí, thực tế là do có phản ứng!

      Nghĩ đến ngày thường An Dĩ Trạch bị cấm dục, nghe đến người ta vụng trộm trong lòng cũng nhảy lên, Tô Giản khỏi lại cảm thấy mình gần gũi hơn với An Dĩ Trạch, suy nghĩ chút cảm thấy trước đó mình đúng là đồ ngốc, vì thế vừa thấy An Dĩ Trạch nhìn mình, lập tức tỏ vẻ hối lỗi : “ xin lỗi, vừa rồi tôi nên bị bệnh, hoàn toàn bệnh ra rất bình thường.”

      An Dĩ Trạch: “…”
      Last edited: 19/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 29:

      Editor: Lin

      Cho đến khi bộ phim kết thúc, An Dĩ Trạch vẫn thêm câu nào với Tô Giản, nhưng vẫn lấy tay ôm vào lòng. Sau đó Tô Giản bị tình tiết phim hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, quan tâm đến những thứ khác, nằm trong lòng người đàn ông bên cạnh sung sướng xem hết cả bộ phim.

      Bộ phim kết thúc, Tô Giản vẫn chưa thỏa mãn, lúc đèn trong phòng chiếu sáng lên, thấy đôi tình nhân cách vách đứng lên, Tô Giản khỏi tò mò đưa đầu nhìn sang.

      đôi nam nữ với hai người, nam khoảng chừng 30 tuổi, có điều trẻ bằng An Dĩ Trạch, cũng có được dáng dấp của An Dĩ Trạch, nữ nhìn qua cũng chỉ khoảng 20, khuôn mặt vô cùng trong sáng, hoàn toàn thể nhìn ra có thể làm chuyện phóng khoáng như vậy.

      An Dĩ Trạch xoa mái tóc của : "Sao vậy?"

      Tô Giản lập tức rụt cổ về: " có gì! Chúng ta thôi!"

      An Dĩ Trạch kéo lại: "Chờ họ trước, nếu dễ dàng đụng mặt."

      Vì vậy Tô Giản ngoan ngoãn ngồi lại. Nhìn người rời , Tô Giản đỡ đứng dậy, Tô Giản chống gậy, đột nhiên thấy hoa hồng chỗ ngồi, khỏi giật mình: Chết! Lúc nãy chú ý, lại ngồi lên hoa hồng rồi!

      Dù sao hoa này cũng do An Dĩ Trạch mua cho , Tô Giản cũng gần như hiểu được, An Dĩ Trạch mua hoa cho có lẽ lại muốn diễn vợ chồng ân ái, dù sao bây giờ hai người ở bên ngoài, hơn nữa hôm nay còn là Đêm Thất Tịch, làm chồng mà tặng hoa cho vợ mới khiến người ta cảm thấy kỳ quái, ngược lại là , hoàn toàn biết phối hợp, lại biến hoa hồng chồng tằng thành bánh hoa hồng! Tô Giản có chút chột dạ, vội nhiệt tình : "Đừng quên là tặng hoa hồng cho tôi!"

      An Dĩ Trạch cũng nhìn thấy thi thể của bông hoa, im lặng lát rồi : "Hỏng rồi cũng cần!"

      "Như vậy sao được!" Tô Giản chính nghĩa : "Đây là hoa tặng tôi! Biến thành hình dạng này tôi vẫn muốn mang về!"

      An Dĩ Trạch nhìn cáu,yên lặng nhặt bông hoa hồng tội nghiệp lên.

      Tô Giản quên dặn dò: "Cầm chắc nha!"

      Vì vậy các khán giả trong rạp chiếu phim đều thấy xinh đẹp chống gậy, sau lưng là người đàn ông tuấn tú cầm bông hoa hồng nửa sống nửa chết, nghiêm mặt ra.

      "Ôi cháo, ai, ôi, cậu xem, bên kia có người đẹp trai!"

      "Oa, là đẹp trai! Bộ dạng còn có chút giống Diệp Lãng!"

      "A, đúng vậy! có chút giống Diệp Lãng! Có điều người bên cạnh là bạn ấy sao? Ai, tại sao trai đẹp đều có bạn hết rồi chứ?”

      “Chắc là vậy, nếu sao ấy lại dìu ta?”

      “Có điều cũng chắc, lỡ như người ta đẹp trai, tính tình lại nhiệt tình, thích giúp đỡ người tàn tật sao?”

      thanh chuyện của hai cách đó xa mơ hồ truyền tới, Tô Giản vừa nghe biết là An Dĩ Trạch, trong lòng khỏi chua xót, cũng phải chua quá rồi , cảm thấy bụng bắt đầu có chút thoải mái.

      “Dĩ Trạch.” An Dĩ Trạch dừng chân lại.”Tôi muốn nhà vệ sinh.”

      An Dĩ Trạch gật đầu.”Vậy đứng ở đây chờ em?”

      “Được.” Tô Giản vừa định tiến về phía trước, bỗng nhiên dừng bước, uyển chuyển bổ sung:”Có thể hơi lâu.”

      An Dĩ Trạch :” chờ em. Cẩn thận chút.”

      Đưa mắt nhìn Tô Giản an toàn vào nhà vệ sinh, thu hồi tầm mắt, liếc nhìn bông hoa hồng tay, nhớ tơi câu vừa rồi của Tô Giản ‘Đây là hoa tặng tôi’, khóe môi khỏi nở nụ cười.

      Dĩ Trạch?” Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nữ.

      Quay đầu, chỉ nhìn thấy Bạch Ninh Tuyết mặc 1 chiếc váy dài, mái tóc màu đen, mỉm cười đứng cách đó xa, kinh ngạc nhìn .

      Dĩ Trạch, ! Em còn tưởng em nhìn nhầm!” Bạch Ninh Tuyết vui vẻ ní, nhanh chóng về phía , chẳng qua hôm nay đôi giày cao gót mới, đôi giày vừa cao vừa mảnh, sàn nhà nơi này là bóng loáng, bước chân của quá nhanh, chú ý nên cuối cùng lại té xuống.

      “A!” Bạch Ninh Tuyết thét lên 1 tiếng kinh hãi.

      An Dĩ Trạch Tiến lên đỡ dậy:”sao rồi? có ngã tới chỗ nào ?”

      Bạch Ninh Tuyết Chậm rãi đứng dậy, nhưng chỉ đứng được 1 nửa, đôi mi xinh đẹp nhíu chặt, ngã lên người An Dĩ Trạch, đáng thương :”Đau quá!”

      An Dĩ Trạch thể làm gì khác hơn là đỡ dậy:”Còn có thể ?”

      Bạch Ninh Tuyết Dựa vào người , vẻ mặt đau đớn:”Hình như chân em trẹo rồi.”

      An Dĩ Trạch Đỡ đến bên ghế ngồi xuống, ánh mắt quét 1 vòng:” mình em tới đây?”

      “Ừ.” Bạch Ninh Tuyết Gật đầu cái,” nghĩ tới gặp ở đây. Dĩ Trạch, cũng đến 1 mình sao?”

      .” An Dĩ Trạch .” đến đây cùng Giản Giản.”

      “Ồ.” Vẻ mặt của Bạch Ninh Tuyết có chút buồn bã.”Vậy Tô đâu?”

      An Dĩ Trạch :” ấy vào phòng vệ sinh.”

      “Vậy.” Bạch Ninh Tuyết nở nụ cười.” Dĩ Trạch chờ , cần để ý đến em.”

      An Dĩ Trạch Im lặng 1 chút:” đưa em lên xe.”

      Ánh mắt Bạch Ninh Tuyết lóe sáng vui mừng.” Dĩ Trạch muốn đưa em về nhà sao?”

      chỉ có thể đưa em về xe của em, em gọi điện thoại cho tài xế của nhà, để ông ấy đến đón em.” An Dĩ Trạch .” muốn ở lại đây chờ Giản Giản, xin lỗi.”

      Ánh sáng trong mắt Bạch Ninh Tuyết nhạt xuống, cười gượng :” sao.”

      An Dĩ Trạch Nhìn về phía nhà vệ sinh 1 chút, sau đó hành động dứt khoát, đỡ Bạch Ninh Tuyết vào thang máy.”Xe của em trong tầm hầm sao?”

      “Ừ.” Bạch Ninh Tuyết Dựa hơn nửa người lên An Dĩ Trạch, chân bị đau đưa về phía trước, thỉnh thoảng lại nhíu mày, cắn môi:”Đau quá.”

      An Dĩ Trạch Đỡ vào thang máy, an ủi:”Kiên nhẫn 1 chút.”

      thang máy xuống tầng hầm, tìm thấy xe của Bạch Ninh Tuyết, An Dĩ Trạch mực với Bạch Ninh Tuyết dựa vào lòng mình:”vừa rồi tài xế cũng ông ấy nhanh chóng đến đây, em ở trong xe chờ 1 lát là được rồi.”

      xong liền mở cửa xe cho Bạch Ninh Tuyết, đỡ lên xe, nghĩ tới Bạch Ninh Tuyết đột nhiên xoay người, ôm lấy hông

      An Dĩ Trạch nhúc nhích:”Ninh Tuyết?”

      Dĩ Trạch.” Bạch Ninh Tuyết Siết chặt tay vùi mặt trong lòng :”Đừng .”

      Người An Dĩ Trạch cứng chút, giơ tay lên nhàng đẩy ra:”XIn lỗi còn có việc.”

      Bạch Ninh Tuyết Ôm chặt buông, nâng khuôn mặt đáng thương lên nhìn :” Dĩ Trạch đừng bỏ em lại 1 mình! Em muốn bỏ em lại. Em thích !”

      An Dĩ Trạch Im lặng, sau đó :”Ninh Tuyết, kết hôn rồi.”

      “Em quan tâm!” Bạch Ninh Tuyết nồng nàn nhìn :”Em biết cũng lòng Tô Giản…”

      “Có.” An Dĩ Trạch Cắt đứt lời .

      !” Trong mắt Bạch Ninh Tuyết ánh lên ánh nước.” Dĩ Trạch, biết ! Nhiều năm qua, em vẫn luôn thích , nhưng từ trước đến nay chỉ luôn nhìn chị Kỷ, ràng chị ấy ..”

      “Ninh Tuyết!” An Dĩ Trạch trầm giọng cắt đứt .

      Nước mắt Bạch Ninh Tuyết rơi xuống, khuôn mặt lại càng vẻ đáng thương:”Chị Kỷ đính hôn, em cho là có thể quay đầu lại nhìn em, nhưng nghĩ tới lại kết hôn với người khác! Rốt cuộc nàng Giản Dao đó có gì tốt? Rốt cuộc em sánh bằng ấy chỗ nào?”

      “Em cần so sánh mình với ấy.”

      “Nhưng ấy kết hôn với !” Trong mắt lóe Bạch Ninh Tuyết lên ánh sáng ghen tỵ, nhưng nhanh chóng biến mất, chỉ lưu lại khuôn mặt tình cảm.” Dĩ Trạch, em quan tâm, kết hôn cũng sao, em có thể đợi..”

      An Dĩ Trạch Chậm chạp nhưng kiên định đẩy ra:”Ninh Tuyết, xin lỗi.”
      Last edited by a moderator: 26/5/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30:

      Editor: Lin

      Lúc Tô Giản ra từ phòng vệ sinh, cảm thấy mông và chân mình đều có chút tê dại.

      Cũng may bụng nhõm, Tô Giản đột nhiên cảm thấy ung dung, chống gậy về chỗ cũ, lại thấy An Dĩ Trạch, nhìn quanh bốn phía, vẫn thấy người.

      Chẳng lẽ người này cũng vào phòng vệ sinh?

      Tô Giản đợi hồi, vẫn thấy người trở lại, khỏi có chút buồn bực, nhìn quanh bốn phía tìm bóng dáng An Dĩ Trạch, đột nhiên chú ý đến hai nữ sinh vừa rồi bàn luận về An Dĩ Trạch vẫn còn ngồi chỗ cũ, Tô Giản lập tức qua: "Xin hỏi, người đàn ông vừa rồi cùng tôi, hai người có thấy ấy đâu rồi ?"

      Hai người nhìn chăm chú vào cây gậy của , lại thêm nữ sinh có ấn tượng rất sâu sắc với An Dĩ Trạch, ngay lập tức nghĩ đến, nhưng lại trả lời ngay, mà hỏi lại: "Chị là bạn của đẹp trai vừa rồi sao?"

      Tô Giản vội vàng gật đầu: " ấy là chồng tôi, hai người biết ấy đâu rồi ?"

      "Chồng?" Hai nữ sinh nhìn nhau cái, ánh mắt khá quái dị.

      "Đúng vậy, ấy là chồng tồi, vừa đứng đây đợi tôi, tại lại thấy, hai người thấy ấy đâu vậy?"

      nữ sinh nhìn bằng ánh mắt thương hại, người trong đó : "Vừa rồi, có người phụ nữ đến đây, chồng chị ôm ấy rồi."

      Phụ nữ? Ôm ? Tô Giản sửng sốt.

      Thấy vẻ mặt đỡ đẫn, hai nữ sinh cho là bị đả kích, lại nghĩ đến vừa rồi Bạch Ninh Tuyết yếu đuối dựa vào trong ngực An DĨ Trạch, khỏi có chút ghen tị, lại có chút hưng phấn: " kia nhìn qua là biết tiểu tam! Vừa gặp bổ nhào vào ngực chồng người khác, sau đó chồng chị lập tức ôm đó rời ! Chồng chị đẹp trai như vậy, chị phải canh chừng ấy đó!"

      Vừa gặp bổ nhào vào ngực, An Dĩ Trạch còn bế đó? Tô Giản tưởng tượng đến hình ảnh đó, yên lặng đánh giá, có vẻ đó là tình đích thực của An Dĩ Trạch?

      sao bỗng nhiên ta lại dẫn xem phim vào Đêm Thất Tịch, ra ta muốn mượn danh nghĩa, tìm tình nhân đây mà!

      Hai nữ sinh bên cạnh vẫn tốt bụng ở bên cạnh khuyên cách phòng ngự tiểu tâm, Tô Giản khổ sở nghĩ: Tôi và An Dĩ Trạch cũng phải là vợ chồng , người ta là tình đích thực, ông đây mới là tiểu tam này!

      Nghĩ đến mình chỉ bị An Dĩ Trạch mượn danh nghĩa để gặp người tình, còn bị ta ném , Tô Giản khỏi giận dữ: "An Dĩ Trạch, còn có tình nghĩa vậy! Có tình nhân lập tức quên đồng bọn, có chút đạo đức nghề nghiệp nào!

      cùng An Dĩ Trạch, Tô Giản ra ngoài mang theo điện thoại di động, mà dù có thể mượn điện thoại di động người khác, cũng hoàn toàn nhớ được số điện thoại, trước mắt, chỉ có thể ngồi chờ.

      Nhưng ngộ nhỡ An Dĩ Trạch chìm trong sắc đẹp hoàn toàn nhớ đến sao?

      Tô Giản suy nghĩ 1 chút, quyết định xuống bãi đậu xe xem 1 chút.

      Vì vậy thang máy xuống bãi đậu xe.

      Mà khi thang máy xuống dưới, bên cạnh, trong 1 thang máy khác, An Dĩ Trạch cũng dùng ngón tay nhấn vào tầng lầu vừa rời .

      Thang máy gặp nhau chút, rồi lướt qua nhau.

      Tô Giản ra khỏi thang máy, vào tầng đậu xe, đột nhiên nhớ đến 1 chuyện quan trọng. Mẹ nó, hoàn toàn nhớ được biển số xe của An Dĩ Trạch! Chỉ nhớ mang máng, hôm nay , hình như An Dĩ Trạch lái 1 chiếc xe màu đen…

      Tô Giản tiện lại, thể nào chạy khắp bãi đậu xe tìm từng chiếc , chỉ có thể dựa vào trí nhớ mơ hồ, đoán nơi chiếc xe đỗ lại, vừa khéo, nhìn thấy có 2 chiếc xe màu đen đỗ lại.

      Vị trí chiếc xe đậu cách xa thang máy, lại ở trong phạm vi ánh mắt nhìn đến, Tô Giản suy nghĩ 1 chút, cũng qua, ngược lại đến bên cạnh bậc thang bên cạnh thang máy ngồi xuống. nghĩ, nếu đó là xe của An Dĩ Trạch, chắc còn ở trong này, dù là bao lâu, sớm muộn gì An Dĩ Trạch cũng xuống bãi đậu xe, bằng đứng đợi cạnh thang máy, tránh việc bỏ qua.

      Vì vậy Tô Giản tìm 1 chỗ để ngồi xuống, yên lặng thu mình vào trong bóng tối. Dù sao người dùng thang máy cũng ít, muốn những người đó nhìn mình.

      Hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy, Tô Giản yên lặng cầu nguyện : An Dĩ Trạch , nhanh trở lại! Muốn gặp nhân tình tự gặp, phải đưa tôi về trước!

      Mà bên này, An Dĩ Trạch thang máy lên , phát bóng dáng Tô Giản, cho là Tô Giản vẫn còn trong phòng vệ sinh, liền ngồi đợi 1 hồi.

      Kết quả đợi trận, vẫn thấy Tô Giản ra, An Dĩ Trạch tính thời gian 1 chút, cảm thấy có chút đúng.

      An Dĩ Trạch tới trước cửa phòng vệ sinh, nhờ người phụ nữ vào hỏi giúp Tô Giản còn bên trong hay , kết quả nhận được câu trả lời phủ định, trong lòng An Dĩ Trạch đột nhiên giật mình.

      lập tức nghĩ ra, chỉ sợ Tô Giản ngồi đợi hồi lâu được, nên tự mình rời .

      An Dĩ Trạch Giương mắt nhìn mọi người. Bên cạnh rạp chiếu phim là 1 cửa hàng tổng hợp, trong đó có nhiều người ra vào, cũng tính là chật chột, chẳng qua Tô Giản đứng bất tiện, muốn lại trong đám người đó, tất nhiên dễ.

      An Dĩ Trạch Nhíu mày, trước đó tìm kiếm quanh rạp chiếu phim 1 phen, sau khi phát thấy bóng dáng Tô Giản, lại lướt 1 vòng quanh tầng lầu tìm 1 lượt.

      Kết quả vẫn tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia.

      Trong 1 lúc, An Dĩ Trạch cũng nghĩ tới Tô Giản xuống bãi đậu xe tìm mình, chỉ nghĩ đến vẻ mặt hăng hái của Tô Giản lúc ra khỏi rạp chiếu, cũng lâu ra ngoài dạo các loại, lập tức cho rằng Tô Giản tự mình mua sắm, vì vậylập tức xuống tầng phía dưới.

      Vì vậy mọi người liền thấy trong dòng người như dệt cửa của các hàng tổng hợp, có 1 người đàn ông bước chân vội vã lướt qua, có lòng dạ thưởng thức hàng hóa, mà chỉ gương mắt tìm kiếm cung quanh, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, khiến cho người khác nhìn vào cũng cảm thấy rét run, nhìn kỹ mới phát trong ánh mắt thể vẻ lo lắng.

      xuống mấy tầng lầu mà vẫn tìm được người, ngay cả khuôn mặt cũng giấu nổi vẻ lo lắng, tiếp tục tìm, bỗng nhiên chú ý đến thanh radio trong cửa hàng bách hóa tổng hợp:”Quý vị khách hàng…” lập tức dừng bước chân lại.

      Trong lúc bối rối, quên còn có cái này!

      An Dĩ Trạch Chuyển hướng, lập tức đến đài radio của cửa hàng bách hóa tổng hợp.

      Cũng lâu lắm, mọi người liền nghe thấy thanh ngọt ngào phát ra từ radio của cửa hàng bách hóa tổng hợp:”Thông báo tìm người : tiểu thư Tô Giản, tiểu thư Tô Giản, sau khi nghe được radio này mong lập tức đến đài radio, chồng ở đây chờ . Phát thêm lần nữa…”

      An Dĩ Trạch Lẳng lặng đứng đợi bên cạnh đài radio.

      Nhưng mười mấy phút trôi qua, An Dĩ Trạch vẫn thấy bóng dáng mình mong đợi.

      Sắc mặt càng lúc càng khó coi, An Dĩ Trạch nắm chặt tay, vừa buông ra, nhân viên radio nhăn nhó :”Phát thêm lần nữa..”

      Nhân viên radio lập tức cho phát lại 1 lần.

      Thời gian từng phút trôi qua, bóng dáng quen thuộc vẫn xuất trong tầm mắt An Dĩ Trạch

      Sắc mặt lạnh lùng.

      Nhân viên radio thấy vẻ mặt của , khuyên giải:”Khách hàng, đừng nóng, nếu chờ thêm chút nữa? Có lẽ vợ cũng tìm …”

      Sắc mặt An Dĩ Trạch cứng lại, trong đầu đột nhiên nảy ra 1 suy nghĩ, vội tiếng ‘cảm ơn’ với nhân viên radio, lập tức xoay người chạy về phía thang máy.

      thang máy xuống tầng hầm, An Dĩ Trạch sải bước đến bên cạnh xe mình, ngay sau đó vẻ mặt ngưng lại. Bên cạnh chiếc xe màu đen, có 1 bóng người.

      An Dĩ Trạch Lẳng lặng dựa người vào xe, nắm chặt quả đấm.

      biết Tô Giản đứng bất tiện, người lại mang theo tiền, còn mất trí nhớ, chỉ có thể dựa vào mình, lại để mình trong rạp chiếu..nghĩ đến bộ dạng sợ cuống cuồng của nhóc khi tìm thấy mình, An Dĩ Trạch lập tức cảm thấy căng thẳng.

      Nếu Tô Giản tới bãi đậu xe, chỉ có thể tiếp tục tìm. Suy nghĩ 1 chút, cảm thấy dựa vào tình hình tại của Tô Giản, chắc thể xa, khả năng cao nhất là vẫn còn ở trong cửa hàng bách hóa tổng hợp hoặc đến những cửa hàng cạnh đó, vì vậy quay đầu lại lần nữa quay lại thang máy.

      muốn đưa tay ấn phím, khóe mắt An Dĩ Trạch đột nhiên lướt qua 1 góc nho cách đó xa.

      Bàn tay muốn ấn phím An Dĩ Trạch của lập tức dừng lại giữa trung.

      Bước từng bước qua đó,rốt cuộc An Dĩ Trạch cũng có thể nhìn , cục nho đó ra là 1 người co ro dựa vào góc tường.

      An Dĩ Trạch Tới trước mặt người đó, chậm rãi ngồi xuống.

      Tô Giản dựa lưng vào tường, đầu hơi nghiêng, đôi lông mi dài nhàng bao trùm đôi mắt trong suốt, im lặng đối lập với vẻ khôn khéo bên ngoài, ngược lại đôi moi khẽ mím, giống như có chút uất ức.

      Trong góc, dưới chân tường, 1 ngồi co ro, khuôn mặt lúc ngủ yên tĩnh lại vừa khôn khéo.

      giây đó, An Dĩ Trạch cảm thấy nhịp tim mình như ngừng 1 nhịp, lại mạnh mẽ đập 1 cái.

      Chậm rãi giơ tay lên, nhàng vén mái tóc của Tô Giản sang bên má, An Dĩ Trạch xoa xoa khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, giọng nhàng chứa đựng chút đau lòng mà phát ra:”Giản Giản? Giản Giản? Tỉnh lại !”

      Lông mi run rẩy tựa như cánh bướm, Tô Giản mở mắt ra, nhìn thấy An Dĩ Trạch ở trước mắt, còn có chút mơ hồ, ngơ ngác gọi:”Dĩ Trạch?”

      “Ừ, đây.” An Dĩ Trạch nhàng đáp.

      Tô Giản dụi dụi mắt, trong giọng vẫn có chút mơ hồ nên nghe có chút mềm mại:” về rồi?”

      “Ừ.” An Dĩ Trạch Xoa xoa khuôn mặt , tự nhiên ôm vào lòng.

      Tô Giản ngẩn ngơ, lộ ra hai con mắt sau bả vai An Dĩ Trạch, nháy nháy :”Dĩ Trạch.”

      “Ừ?”

      “Tôi đói rồi.”

      “..”
      Last edited by a moderator: 26/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31:

      Editor: Lin

      Ôm Tô Giản lên xe, lại thắt nịt an toàn thay , lúc này An Dĩ Trạch mới hỏi: "Em muốn ăn gì?"

      Tô Giản suy nghĩ chút, vui vẻ : "Tôi muốn ăn món cay Tứ Xuyên!"

      An Dĩ Trạch nhíu mày cái, nhưng thấy vẻ mặt trông đợi của Tô Giản, lại có chút mềm lòng, suy nghĩ chút, An Dĩ Trạch gọi điện cho bác sĩ nhà mình: "Thanh VIễn, tình hình bây giờ của Tô Giản, có thể ăn cay ?"

      Tô Giản 囧囧, có điều nghe Chương Thanh Viễn trong điện thoại có thể ăn chút, lập tức vui vẻ.

      An Dĩ Trạch đặt điện thoại xuống, thấy ánh mắt Tô Giản trông đợi nhìn mình, khóe miệng giương lên, mỉm cười gật đầu: "Thanh Viễn có thể ăn chút, nhưng thể ăn quá cay."

      Tô Giản hoàn toàn quan tâm câu cuối cùng, vui vẻ : "Tôi muốn ăn thịt luộc cay! Còn muốn ăn cá chần nước sôi! Đúng rồi, tôi còn muốn ăn tiết lông vượng!"

      nửa là những món cay... An Dĩ Trạch có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn khuôn mặt trông chờ của Tô Giản, lại đành lòng từ chối, thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Được."

      Tô Giản vui vẻ : "Vậy chúng ta đâu ăn?"

      An Dĩ Trạch cầm lái: " biết nhà hàng cay Tứ Xuyên, mặc dù mặt tiền lớn, nhưng hương vị ở đó rất chính thống."

      Tới nơi, An Dĩ Trạch xuống xe, lại sang phía Tô Giản, đỡ ra.

      Tô Giản ngẩng đầu nhìn biến hiệu: "Chính là chỗ này?"

      An Dĩ Trạch gật đầu, dặn dò : "Nơi này làm ăn khấm khá, chỉ sợ ít người, cẩn thận chút."

      vào trong nhà hàng, An Dĩ Trạch định vào phòng bao, nhưng Tô Giản lại kiến trì muốn ngồi ngoài, vì cảm thấy thấy có nhiều người như vậy, nên muốn ở lại cảm nhận hơi thở khói lửa của nhân gian.

      An Dĩ Trạch thể làm gì khác hơn là chọn chỗ bên cạnh cửa sổ khá yên tĩnh. Tô Giản ngồi vào vị trí đối diện An Dĩ Trạch, nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, nhìn An Dĩ Trạch cái: "Vậy tôi có thể tùy tiện chọn món?"

      Trong mắt An Dĩ Trạch lên tia cười: "Được."

      Tô Giản lập tức hiểu được cảm giác xa xỉ, phóng khoáng chọn loạt món mình thích, An Dĩ Trạch cũng ngăn cản , chỉ rót cho ly nước, đẩy đến trước mặt .

      Chẳng qua lợi dụng lúc rửa tay, An Dĩ Trạch đặc biệt dặn dò nhân viên phục vụ, đừng bỏ quá nhiều cay vào món ăn của họ.

      Món ăn nhanh chóng được đưa lên, Tô Giản vừa tỉnh dậy, cảm thấy bụng đói lả, sau khi ăn xong,mới cảm thấy thân thể khỏe hơn rất nhiều.

      Thấy để đũa xuống, An Dĩ Trạch hỏi: "No rồi?"

      Tô Giản vỗ bụng: "Nghỉ ngơi giữa trận! Nghỉ lúc lại tái chiến!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      No bụng, cuối cùng Tô Giản cũng có tâm tình để ý đến những điều khác, lúc này mới nhớ tới chuyện lúc trước An Dĩ Trạch bỏ mặc mình.

      "Đúng rồi, vừa rồi đâu vậy?" Tô Giản mất hứng hỏi. "Tôi chờ tôi sao? Sao lúc tôi vừa ra, thấy tăm hơi?"

      An Dĩ Trạch xin lỗi: " xin lỗi."

      Phải lời xin lỗi của quá thành khẩn, Tô Giản cũng tiện tức giận, nhưng trong lòng quả rất tò mò về người phụ nữ An Dĩ Trạch ôm , vì vậy nghiêm mặt : "Tôi chờ lâu như vậy, dù cũng nên cho tôi lời giải thích."

      "Lúc chờ em, đúng lúc chạm mặt Ninh Tuyết, ấy cẩn thận nên bị trượt chân, liền đưa ấy về xe để tài xế của ấy đến đón ấy về, ai ngờ đến lúc trở lại, em thấy tăm hơi."

      An Dĩ Trạch đơn giản . " Bạch?" Tô Giản hơi kinh ngạc, nghĩ tới gặp người quen, biết Bạch Ninh Tuyết có ý với An Dĩ Trạch, lại nghĩ tới trước đây Bạch Ninh Tuyết có kể với mình lúc hai người là thanh mai trúc mã, An Dĩ Trạch luôn quan tâm che chở , khỏi nhiều chuyện lên: " thích ấy?"

      An Dĩ Trạch : " chỉ xem ấy là em ."

      chỉ xem ấy như em , lại dùng tôi làm cớ để hẹn hò với người ta vào Đêm Thất Tịch sao? Tô Giản tin, bất mãn : "Quan hệ của chúng ta là thế nào? muốn lừa tôi sao?"

      Nghe vậy, An Dĩ Trạch hỏi ngược lại: "Quan hệ của chúng ta thế nào?" "Đồng minh đó!"

      Tô Giản . "Chúng ta phải hợp tác với nhau, nhưng lại muốn lừa tôi, có người trong lòng tốt mà, tôi cản trở ."

      An Dĩ Trạch lạnh nhạt : "Bây giờ có vợ."

      Tô Giản bất mãn : "Tôi cũng biết, vẫn muốn với tôi! Chúng ta cũng phải là vợ chồng , sao lại với tôi? Dù là , dạo này, chuyện chồng nhiều vợ khắp nơi đều có?"

      An Dĩ Trạch nhíu mày, nhớ tới trước kia Tô Giản bàn về chuyện đàn ông ba vợ bốn nàng hầu, hỏi: "Em có thể để cho người trong lòng mình thích người khác sao?"

      "Dĩ nhiên thể!" Tô Giản trả lời theo bản năng. " cũng vậy, tất nhiên cũng khiến cho người trong lòng phải đau khổ."

      An Dĩ Trạch nghiêm túc : "Huống hồ, sau khi thích người, sao có thể có chỗ để chứa người khác?"

      Tô Giản thầm nghĩ: Tôi có thể!
      Lòng tôi bao la như biển rộng! Sống 209 năm cũng chưa bao giờ có tình chân chính, trái tim rộng lớn biết bao!

      “Cho nên,” An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm ánh mắt . “Đừng những câu như vừa rồi nữa, bây giờ chúng ta là vợ chồng, nếu ở cùng chỗ với người đàn bà khác, em tuyệt đối đừng nên để ý.”

      Tô Giản nháy mắt mấy cái, cảm thấy mình hiểu ý của An Dĩ Trạch rồi. Vậy cũng đúng, tại là nàng dâu An Dĩ Trạch, theo lẽ thường, nếu như An Dĩ Trạch ở gần người đàn bà khác, làm vợ thể hào phóng hay bình tĩnh, nếu mình biểu quan tâm, ngược lại là có chút kỹ năng nào rồi.

      Tô Giản vẫn luôn cảm thấy mình là người có đạo đức nghề nghiệp, cho nên gật đầu cái: “Biết rồi! Sau này khi thấy ở cùng người phụ nữ khác, tôi cố gắng ghen!”

      An Dĩ Trạch: “…”

      Nếu thể thăm dò thỏa mãn tâm hồn nhiều chuyện, cũng chỉ có thể ăn nhiều chút để no bụng, vì sau khi nghỉ ngơi, Tô Giản lại tiếp tục ăn.

      An Dĩ Trạch đưa miếng thịt cá vào trong bát , Tô Giản quen được gắp thức ăn, lập tức gắp miếng thịt cá lên, ném “vèo” vào miệng.

      ăn vui vẻ, cách đó xa lập tức vang lên thanh ồn ào.

      Tô Giản nhét vào khiến hai má đều phình lên, nghe tiếng lập tức ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn sang, nhìn hồi lại nghe hồi, hưng phấn! Có người cầu hôn!

      Lại có người cầu hôn ở quán cay Tứ Xuyên, người em này cũng thú vị! Tô Giản hưng phấn ngẩng đầu lên, vẫn quên gọi An Dĩ Trạch: “Nhìn này, có người cầu hôn!”

      Chỉ nghe trong đám người có giọng nam run lên: “Mặc dù cao, nhưng cố gắng làm ngọn núi cao bên cạnh em, trời quang che nắng cho em, trời mưa giúp em che mưa; dù đẹp trai, nhưng em là người con xinh đẹp nhất trong lòng , bất kể là tại, hay tương lai; dù giàu, nhưng cố gắng kiếm tiền, tất cả tiền lương của đều giao cho em! đảm bảo, sau này chỉ lòng với em, trước, coi em là công chúa, sau, em là nữ vương của cuộc đời ! Thiến Thiến, gả cho !”

      Tô Giản nghĩ, lời cầu hôn này tệ, là lời trong lòng của khi đối mặt với nữ thần!

      Người đàn ông xong, những người xung quanh ồn ào trận: “Gả cho ta! Gả cho ta!”

      Tô Giản nghe thấy cũng hưng phấn, hô lớn: “Gả cho ta! Gả cho ta!” Vì giọng trong trẻo mềm mại, cho nên trở nên vô cùng ràng trong loạt tiếng hét của những người đàn ông ở đây, ngay cả vai nam chính đứng bên kia cầu hôn cũng nhịn được quay sang nhìn cái!

      An Dĩ Trạch: “…”

      Nữ chính bên kia thẹn thùng lúc, liền gật đầu đáp ứng, nam chính lập tức vui mừng đứng lên ôm lấy nữ chính quay vòng, sau đó nâng người lên hôn.

      Trong quán cơm, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô vang lên liên tiếp.

      Tô Giản cũng vui vẻ theo, vẻ mặt hâm mộ: “ tốt!”

      cảm thấy, mong muốn, ra cũng phải nhiều như vậy – cần là nữ nhân cao quý xinh đẹp, chỉ cần trước mặt là người thích, với : “ thích em, gả cho !” Sau đó trả lời: “Em đồng ý.”

      thanh niên lớn tuổi chưa chưa lập gia đình, cảnh tượng như vậy, ra cũng mong mình có thể trở về nhiều.

      An Dĩ Trạch nhìn người trước mặt nhìn cảnh tượng cách đó xa với vẻ hâm mộ, như có điều gì suy nghĩ.

      Sau đó lại nhìn đôi tình nhân được mọi người chúc phúc cái.

      Cùng người trong lòng, hai bên tình nguyện, nắm tay đến già, đúng là chuyện hạnh phúc đáng quý nhất thế gian này.

      Trong lòng mỗi người có cảm giác, bỗng nhiên có giọng vang lên: “Dĩ Trạch?”

      Tô Giản vừa uống miệng đầy nước, hai má phồng lên, tò mò ngẩng đầu nhìn người tới. Chỉ thấy người về phía bọn họ, là nam, cao, lớn lên vô cùng đẹp trai.

      Tô Giản hứng thú rũ mắt xuống đất, đời này, điều thích nhất là thấy đàn ông đẹp trai cao ráo!

      “A Phi?” An Dĩ Trạch hơi kinh ngạc.

      Quý Minh Phi cười chào hỏi , lại quay sang Tô Giản: “Chị dâu, lâu gặp.”

      Tô Giản lễ phép : “Xin lỗi, tôi mất trí, nhớ chuyện trước kia…”

      sao, vậy để em tự giới thiệu chút.” Quý Minh Phi kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh bản, mỉm cười nhìn Tô Giản. “Em tên là Quý Minh Phi, trước đây là bạn học của Dĩ Trạch, bây giờ là đồng nghiệp của Dĩ Trạch, đồng thời là bạn tốt nhất của cậu ấy.”

      Quý Minh Phi? Tô Giản cảm thấy cái tên này có chút quen tai, suy nghĩ chút, đột nhiên nhớ tới, đây phải là bạn gay tốt, lần trước An Dĩ Trạch bị bệnh gọi điện tới dặn dò chăm sóc sao? Vốn còn muốn duy trì nguyên tắc “trước mặt đàn ông đẹp trai phải tỏ ra có khí phách hơn ta”, hai mắt Tô Giản nhất thời sáng lên: “Xin chào, ngưỡng mộ lâu.”

      An Dĩ Trạch hỏi Quý Minh Phi: “Sao cậu lại ở đây?”

      “Sao mình lại thể ở đây? Ban đầu là do mình đưa cậu đến quán này!” Quý Minh Phi cười . “Đúng lúc mình tới đây ăn cơm, thấy hai người, nên lại đây.”

      Lúc hai người chuyện, Tô Giản liên tục quan sát Quý Minh Phi, thể thừa nhận, bạn của An Dĩ Trạch cũng cùng đẳng cấp với ta, điển hình con nhà giàu đẹp trai, người tên Quý Minh Phi này, quả là xứng đôi với An Dĩ Trạch.

      Tô Giản lễ phép : “Ngài Quý cũng chơi Đêm Thất Tịch?”

      “Chị dâu gọi em là Minh Phi được rồi.” Quý Minh Phi . “Em có phúc như Dĩ Trạch, đến đây chẳng qua là công việc.”

      Tô Giản kinh ngạc . “Hôm nay là Đêm Thất Tịch, phải công ty mấy người được nghỉ sao?”

      Quý Minh Phi sững sờ, nhìn An Dĩ Trạch cái, An Dĩ Trạch cũng nhìn lại chằm chằm, trong đầu lóe cái, lập tức sáng tỏ, vì vậy thở dài : “Người khác nghỉ là vì cùng giai nhân, đâu có giống tôi đơn, tất nhiên phải làm thêm giờ.”

      Những ngày qua Tô Giản xem phim với An Dĩ Nhu, cũng xem qua mấy bộ phim của hủ, giờ phút này thấy lúc Quý Minh Phi chuyện nhìn An Dĩ Trạch, lại nghe thở dài, lại nghĩ tới trước đó từng quan tâm tỉ mỉ đến sức khỏe của An Dĩ Trạch, suy đoán trước kia lại bộc phát mạnh mẽ, khả năng tưởng tượng cực đại lập tức vận hành… mấy năm bạn cùng trường, Quý Minh Phi nảy sinh tình cảm sâu đậm với An Dĩ Trạch, vì vậy dù tốt nghiệp, ta cũng phải vào cùng công ty làm việc với An Dĩ Trạch, mong gắn bó, chỉ mong được ở sau lưng lặng lẽ nhìn , quan tâm . Nhưng An Dĩ Trạch kết hôn rồi, Quý Minh Phi vẫn oán hối. Đêm Thất Tịch, người khác cùng người hưởng thụ khí lãng mạn, lại chỉ có thể ôm lấy tình vô vọng lẻ loi của mình ở công ty, dùng công việc bù đắp cho nỗi khổ tâm. Chẳng qua cuối cùng, lại nhịn được đến quán ăn trước kia từng ăn với người trong lòng, muốn dựa vào đó nhớ lại chút ấm áp, lại nghĩ tới, có thể gặp được người trong lòng ở chỗ này, người đó cùng vợ mới cưới, trải qua Đêm Thất Tịch hạnh phúc thuộc về chính mình. đau lòng sắp chết, nhưng vẫn gượng cười tiến lại chỗ bọn họ, câu lại cười, nhưng sau lưng đều là trái tim đau nhói…

      Ngược! Quá ngược!
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Đầu thằng cha này làm bằng j mà lắm suy diễn thế

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :