1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23:

      Editor: Lin

      Sau lần đó hai ngày, mẹ An giận dữ với Tô Giản câu nào.

      Cũng may quá hai ngày, ba An từ trước vẫn chưa xuất được trở về từ vùng khác.

      Ba của An Dĩ Trạch tên là An Tông Hải, là nhân vật mà ngay cả lúc trước thường tiếp xúc với thông tin tài chính Tô Giản cũng có nghe qua. Tô Giản ước ao ghen tị với thế hệ nhà giàu thứ hai của An Dĩ Trạch, còn lại khá sùng bái với nhà giàu thế hệ thứ nhất như ba An. Nhưng thân phận tại của là vợ của An Dĩ Trạch, là con dâu thứ ba của ba An, hơn nữa còn là con dâu được mẹ chồng thích, cũng biết ba An dùng thái độ nào với .

      Tô Giản cũng sợ, nhưng lại có chút đau đầu, nếu ba An thích , phản đối và An Dĩ Trạch ở cùng nhau, chỉ sợ còn khó đối phó hơn so với mẹ An.

      Vậy mà đợi đến lúc chính thức nhìn thấy ba An, tim của Tô Giản liền từ từ rơi xuống.

      Ba An cũng chừng 60 tuổi, nhưng lại rất trẻ, nhìn mặt như mới 50, cũng coi như là ông chú đẹp trai. Hơn nữa ba An còn hết sức cưng chiều mẹ An, Tô Giản cũng xem như biết được tính tình như thiếu nữ của mẹ An từ đâu tới.

      Càng làm cho Tô Giản cảm thấy ngoài ý muốn là, thái độ của ba An đối với rất dịu dàng, chỉ cho món quà quý giá, hơn nữa còn ân cần hỏi thăm tình trạng thân thể của , thái độ dịu dàng lại hiền lành, hoàn toàn là người ba chồng đáng mến. Thậm chí trong bữa tối hôm đó, ba An còn nghiêm mặt dặn dò An Dĩ Trạch, muốn chăm sóc Tô Giản tốt, cho phép bắt nạt Tô Giản.

      Tô Giản được mến mà kinh ngạc, buổi tối trước khi ngủ còn tự đắc với An Dĩ Trạch: “Xem ra ba thích tôi!”

      An Dĩ Trạch : “Em là loại hình ba thích.”

      Tô Giản kinh hãi: “Tôi là ba … loại hình ba thích?”

      Mặt An Dĩ Trạch tối lại: “Thích loại hình như con , ba thích con .”

      Tô Giản có chút kinh ngạc, suy nghĩ chút : “ trách được nhà ba nam nữ, có phải vì ba vẫn luôn muốn con , kết quả sinh ra nhiều con trai, cho nên vẫn phải sinh tiếp.”

      Khóe miệng An Dĩ Trạch khẽ giật giật, chấp nhận.

      Tô Giản hứng thú: “Ba thích tôi như vậy? Xem ra tôi khiến người ta rất thích!”

      An Dĩ Trạch yên lặng nhìn cái: “Bề ngoài em rất phù hợp với kỳ vọng về con của ông ấy.”

      hùng giống nhau! Tô Giản thầm nghĩ, tôi cũng cảm thấy bề ngoài của em Tô rất phù hợp với kỳ vọng về con của tôi, dĩ nhiên cũng phù hợp với kỳ vọng về con của mẹ tôi!

      giây sau, Tô Giản chợt hiểu ý, nhất thời nổi giận: “Cái gì gọi là bề ngoài phù hợp!” Họ An, vòng vo như vậy đừng cho rằng tôi nghe hiểu!

      An Dĩ Trạch vẫn lặng lẽ nhìn cái như cũ: “Ba thích con lém lỉnh.”

      Tô Giản thốt lên: “Tôi lém lỉnh sao?”

      An Dĩ Trạch: “…”

      Tô Giản vừa thốt lên, đợi đến lúc hiểu mình định gì cũng cảm thấy hơi được tự nhiên, muốn chuyển sang đề tài khác, đột nhiên nghe thấy An Dĩ Trạch nghiêm mặt thốt lên hai chữ.
      “Lém lỉnh.”

      Tô Giản. “…”

      Mặc dù Tô Giản cảm thấy xinh đẹp và trí thông mình của mình cùng tồn tại, có cả bề ngoài lẫn bên trong, nhưng hai chữ này của An Dĩ Trạch, đánh giá chút, Tô Giản vẫn bị đánh cú mạnh mẽ, vì để ngăn cảm khí nóng giải thích được phát lên mặt, Tô Giản vội vàng tìm đề tài để chuyển hướng.

      “Này Dĩ Trạch, thích con trai hay con ?”

      An Dĩ Trạch lặng lẽ nhìn lần nữa: “Con .”

      “Ồ.” Tô Giản chán ngán. “Dạng con như thế nào?”

      An Dĩ Trạch: “Cũng lém lỉnh giống như em.”

      Tô Giản: “…”

      Tối hôm đó, Tô Giản nằm mơ.

      Trong mơ, lại sinh cho An Dĩ Trạch đứa con !

      Trước giường sinh, An Dĩ Trạch ôm con lại cho nhìn, vẻ mặt kích động: “Bà xã, em xem, con của chúng ta cũng lém lỉnh như em vậy!”

      Tô Giản cười dịu dàng: “Ông xã, đặt cho con của chúng ta cái tên .”

      An Dĩ Trạch suy nghĩ chút: “Con chúng ta lém lỉnh như vậy, bằng gọi là An Quai Quai …”

      Buổi sáng tỉnh lại, nhớ lại hình ảnh trong mơ, Tô Giản thiếu chút nữa bị đánh chết, sắc mặt vẫn được tốt, lúc ăn sáng, sắc mặt vẫn chưa trở lại bình thường.

      An Dĩ Trạch đưa sữa tươi cho , thấy thế hơi nhíu mày, giọng : “Nghĩ gì thế?”

      Trong đầu Tô Giản chỉ có ba chữ to ‘An Quai Quai’, nghe vậy nhìn An Dĩ Trạch cái, đột nhiên thốt lên: “An Quai Quai!”

      An Dĩ Trạch: “…”

      Ba An sững sờ chút, vui vẻ: “Quả nhiên là vợ chồng mới cưới, cách gọi này rất khác biệt…”

      Hôm nay tâm tình của An Quai Quai lên được, ngược lại Tô Giản vẫn rất vui vẻ.

      Bởi vì em An Dĩ Trạch An Dĩ Nhu về nhà.

      Tô Giản sớm nghe được từ người giúp việc, An Dĩ Nhu là em xinh đẹp, lại có nhan sắc của ba An mẹ An An Dĩ Trạch trong nhà chứng thực, Tô Giản cũng tin tưởng, em An nhất định là mỹ nhân.

      Quả nhiên, đợi đến lúc gặp được An Dĩ Nhu, Tô Giản khỏi thầm than: Gen di truyền của nhà họ An tốt!

      Chỉ đến lúc An Dĩ Nhu cười, hào phóng gọi hai tiếng ‘chị dâu’, yên lặng chút.

      Mấy ngày ở chung, Tô Giản càng thêm có cảm tình với vị tiểu thư của nhà họ An này. Năm nay An Dĩ nhu mười chín tuổi, học năm thứ hai đại học, mặc dù xuất thân giàu sang, nhưng người có vẻ gì là kiêu căng. Hơn nữa, hình như ấn tượng của An Dĩ Nhu đối với vị tam tẩu này cũng tệ, vì vậy thường xuyên lôi kéo Tô Giản chuyện, Tô Giản tất nhiên là vui vẻ theo cùng.

      Hôm nay, An Dĩ Nhu đến phòng tìm , phát Tô Giản ôm laptop xem phim, tiến tới xem, An Dĩ Nhu vui vẻ : “Tam tẩu, chị lại xem bộ mới à!”

      Tô Giản cười : “Gần đây khá nhàm chán, nên tùy tiện xem chút.”

      An Dĩ Nhu hào hứng: “Tam tẩu, chị thích bộ nào nhất?”

      Tô Giản ngờ em lại cảm thấy hứng thú với đề tài này, suy nghĩ chút : “ tại theo dõi bộ Tokyo Ghoul.”

      “Chị dâu, chị cũng thích Tokyo Ghoul?” An Dĩ Nhu tìm được người có cùng sở thích vô cùng vui mừng.

      Tô Giản gật đầu cái.

      An Dĩ Nhu dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Tô Giản, bắt đầu hào hứng chuyện về hoạt hình với . Tô Giản thấy An Dĩ Nhu gần gũi mình như vậy, trong lòng vui mừng, lại thêm việc hai người có chung sở thích, tất nhiên phối hợp chuyện vô cùng sung sướng.

      Hai người chuyện đến giờ cơm, An Dĩ Nhu thấy chưa thỏa mãn, nhìn Tô Giản, cảm thán: “Chị dâu, lúc trước nhìn dáng vẻ của chị, em còn tưởng chị thuộc loại người lịch , hay xấu hổ, ngờ chị lại thú vị như vậy, trách được tư lại thích chị!”

      Tô Giản khẽ cứng đờ, thầm nghĩ tôi cảm thấy tại tôi cũng rất lịch , hay xấu hổ rồi! Hơn nữa, tư của mới thích tôi, mấy ngày gần đây cũng biết vì sao, thềm trở về ăn tối, làm được nên nên ra ngoài hẹn hò với tiểu tam rồi cũng chừng…

      Trong những ngày kế tiếp, An Dĩ Nhu thường xuyên lôi kéo Tô Giản cùng xem phim. Tô Giản mừng rỡ cùng , dù sao cùng em xem hoạt hình tốt hơn cùng Dung ma ma xem phim thần tượng thiếu nữ nhiều. Dĩ nhiên, An Dĩ Nhu ngoại trừ theo dõi hoạt hình, cũng xem phim truyền hình, mấy ngày nay luôn lôi kéo Tô Giản cùng nhau bộ phim thần tượng rất hot.

      Tô Giản còn lo lắng An Dĩ Nhu giống như mẹ An, thể tình cảm của thiếu nữ mới lớn, vì vậy yên lặng bày xong tư thế bào vệ, chuẩn bị xong khăn giấy.

      Ai ngờ, tình hình thực tế lại phải vậy!

      “Ha ha ha, đây là hiệu quả của năm đồng tiền!”

      “Ha ha ha, đây là cái quỷ gì! Có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ !”

      “Ha ha ha, nữ chính đáng thương! Nam chính lại chạy trốn cùng bạn gay!”

      “Ha ha ha, tình tiết tác phẩm như thần! sảng khoái!”

      Tô Giản: “…”

      An Dĩ Nhu: “Tam tẩu, chị cảm thấy bộ phim này thế nào?”

      Tô Giản: “Tạm được…”

      An Dĩ Nhu chống cằm: “ ra em rất thích nam chính trong bộ phim này, ngây ngô dễ thương.”

      Tô Giản đánh giá khách quan: “Ừ, đẹp trai.”

      “Đúng ?” An Dĩ Nhu vui vẻ. “Hình như ba biết diễn viên đóng vai nam chính, hôm nào gọi điện cho ba xin cho em tấm ảnh có chữ kí, tam tẩu, chị có muốn ?”

      Tô Giản yên lặng cảm thán câu ‘cường hào’, chần chờ : “ ra chị thích nữ chính hơn, biết ba có biết nữ diễn viên đóng nhân vật chính ?”

      An Dĩ Nhu suy nghĩ chút: “Hình như có nghe ba qua, biết. sao, có biết hay , em đều có thể khiến ba xin được tấm ảnh có chữ kì của nữ chính!”

      Tô Giản cảm ơn, trong lòng vẫn suy nghĩ, nam nữ diễn viên chính trong phim này đều rất nổi tiếng, ba An có quen biết với họ, vậy danh tiếng cũng tháp, nhưng tại sao hình như chưa từng nghe qua cái tên ‘An Dĩ Hằng’?

      Tô Giản thử dò hỏi: “Chị còn chưa gặp ba, có phải ấy vùng khác quay phim rồi ?”

      An Dĩ Nhu : “ ba ở nhà, gần đây hình như ấy quay bộ điện ảnh ‘Phi Vân truyền kỳ’ rồi, phải hết mấy tháng, trong thời gian ngắn như vậy thể về được.”

      ‘Phi Vân truyền kỳ’? Tô Giản yên lặng hoảng sợ, đây là bộ phim điện ảnh lớn, do đạo diễn có tên tuổi đầu tư, ngay cả , đặc biệt chú ý đến làng giải trí cũng có nghe qua, ba An tham gia bộ phim điện ảnh như vậy, có thể thấy ấy cũng có chút danh tiếng.

      “Có điều mặc dù chưa nhìn thấy người , nhưng tivi, chị dâu cũng phải từng thấy rồi.” An Dĩ Nhu cười . “Trước đó ba có nhận được giải ảnh đế nhờ bộ phim ‘Đại thời đại’, chị có xem qua chưa?”

      Ảnh đế? ‘Đại thời đại? Tô Giản kinh ngạc: “Diệp Lãng?”

      “Đúng vậy.” An Dĩ Nhu cười híp mắt. “Nghệ danh của ba là Diệp Lãng.”
      Last edited by a moderator: 24/4/15
      thư hồ, phuongvutyty, Diệp Diệp5 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 24:

      Editor: Lin

      Diệp lãng, mấy năm trước nhận được giải thưởng cao nhất Tam thiên vương trong giới điện ảnh, dáng người đẹp trai, hát hay, đóng phim truyền hình, tỉ lệ người xem rất cao, đóng phim phòng bán vé được, dù Tô Giản theo dõi, cũng biết tài tử Diệp Lãng này nổi tiếng thế nào.

      hai An là Diệp Lãng! Tô Giản khỏi hưng phấn, ngờ ngôi sao lớn như vậy lại ở rất gần !

      Dĩ nhiên, trở thành người thành công phải là ấn tượng của Tô Giản đối với Diệp Lãng, điều Diệp Lãng khiến Tô giản nhớ là scandal bạn của ta rất nhiều.

      Bản tính nhiều chuyện của Tô Giản cháy hừng hực, nhưng lại trực tiếp chứng thực từ An Dĩ Nhu, để tránh gây ấn tượng xấu trước mặt . Vì vậy, đêm nay, sau khi An Dĩ Trạch lên giường, liền thấy tô Giản ôm máy tính, mắt sáng lấp lánh.

      An Dĩ Trạch liếc mắt nhìn màn hình vi tính, nhìn thấy trong máy tính là bộ phim với vai chính là Diệp Lãng, lại nhìn về phía Tô Giản.

      Tô Giản hưng phấn hỏi : “ hai là Diệp Lãng?”

      An Dĩ Trạch ‘ừ’ tiếng, ngừng lại chút, hỏi: “Em thích ấy?”

      “Dĩ nhiên!” Tô Giản thuận miệng đáp, hào hứng : “Đúng rồi, nghe gần đây ấy quen Tôn Lệ, có phải vậy ?”

      An Dĩ Trạch: “ lắm.”

      Tô Giản nghẹn lời, cũng nổi giận, lại hỏi: “Trước đó, có thời gian, ấy đóng bộ phim với Tiểu Hoa Đán, tên là Lâm Thi Mỹ, phim giả tình , hay giả?”

      An Dĩ Trạch: “ biết.”

      “…” Tô Giản buồn bực. “Sao lại quan tâm hai của chút nào vậy!” An Dĩ Trạch nhìn : “Sao em lại quan tâm hai của như vậy?” Tô Giản lại nghẹn, nhưng ngay sau đó liền : “Vì, vì ấy là thần tượng của tôi, tôi quan tâm thần tượng của tôi chút, sao vậy?”

      An Dĩ Trạch nhìn Diệp Lãng trong máy tính chút, lại nhìn về phía Tô Giản, từ từ : “Thần tượng?”

      “Đúng vậy!” Tìm được lý do tốt, lần này Tô Giản mở miệng thuận hơn nhiều, bắt chước giọng điệu mơ ước của nữ sinh. “Dáng dấp Châu Âu lạnh lùng đẹp trai như vậy, tôi rất thích ấy!”

      An Dĩ Trạch đột nhiên : “Bộ dạng đó cũng giống !”

      Tô Giản: “…”

      Tô Giản yên lặng nhìn An Dĩ Trạch, tiếp tục tìm lý do: “Bộ dạng của ấy vừa nhìn biết vô cùng tình cảm…”

      An Dĩ Trạch: “Thần tượng của em từ năm ba tiểu học cho đến bây giờ, bạn cũng ít hơn năm mươi, mấy người gì mà Tôn Lệ Lệ hay Lâm Thi Mỹ cũng là bạn ấy.”

      Tô Giản nổi giận: “ phải vừa mới biết gì sao?”

      “Vừa nghĩ đến.” An Dĩ Trạch mặt đổi . “Bây giờ em còn thích ấy ?”

      “Thích!” Tô Giản để ý , tâm tình đều bị hai chữ ‘năm mươi’ to lớn hấp dẫn. Chết tiệt, ông đây kết hôn muộn đến lúc chết rồi vẫn người bạn , người ta lại có bạn từ năm ba tiểu học! Tô Giản vô cùng ước ao ghen tị, quả vô cùng sùng bái cuộc sống của hai An.

      “Làm ngôi sao tốt!” Tô Giản cảm thán. “Tôi cũng muốn vào làng giải trí rồi!” Em loli hãy mỹ nữ đều có.

      An Dĩ Trạch nhìn vẻ mặt ‘vào làng giải trí là có thể nhìn thấy thần tượng của mình’ của Tô Giản, giọng hờ hững. “Em thích hợp với làng giải trí đâu.”

      Tô Giản muốn mình trở thành nam chính cũng nữa thần ở màn ảnh đùa giỡn, ở sau màn ảnh lại rơi vào bể tình, ngờ lại bị An Dĩ Trạch dội cho thùng nước lạnh, nhất thời mất hứng: “Tại sao lại vậy? thấy tôi diễn làm vợ rất tốt ? Hừ, tôi muốn vào Làng giải trí, muốn giống như hai … a, như Kỷ Nghiên, trở thành Thiên Hậu…
      ưm”

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch vốn lạnh lùng, nghe thấy mấy chữ ‘muốn như hai ’, lông mày càng nhíu chặt, lại nghe thấy Tô Giản nhắc đến hai chữ ‘Kỷ Nghiên’, kí ức phiền phức trong lòng bỗng nhiên càng lớn thêm, chỉ cảm thấy cái miệng nhỏ nhắn của Tô Giản làm vô cùng mất hứng, vì vậy đột nhiên cúi đầu, ngậm chặt miệng lại.

      Tô Giản thoáng chốc mất tiếng, trong nháy mắt hai mắt suýt chút nữa là bay ra ngoài.

      Mẹ nó! Tên nhãi An Dĩ Trạch làm cái gì vậy chứ?

      Tô Giản ngơ ngác nhìn An Dĩ Trạch ngâm bò môi mình, đợi đến lúc hiểu mình bị An Dĩ Trạch hôn, lông tơ toàn thân khỏi dựng đứng, dùng sức vùng ra.

      giãy dụa còn may, vừa lúc giãy dụa càng khiến An Dĩ Trạch tiến sâu thêm, lật người đè dưới thân.

      Tô Giản: … Còn có thể vui vẻ chơi trò lật bàn cùng nhau !

      An Dĩ Trạch vốn chỉ muốn chặn miệng Tô Giản lại, ai ngờ vừa chạm được đôi môi mềm mại của , trong lòng bỗng nhiên chấn động, Tô Giản hé môi hô hấp, đầu lưỡi của cũng nhân cơ hội chen vào.

      Tô Giản như bị sét đánh, cả người có cảm giác ổn.

      liều mạng giãy dụa vùng ra, có điều thân thể tàn phế, An Dĩ Trạch lại chìm đắm, yếu thế hơn, có cách nào di chuyển khỏi sự đè ép của ngọn núi lớn người.

      Tô Giản im lặng rơi lệ: Vì sao cuộc sống lại khó khăn vậy…

      Cuối cùng, thừa dịp An Dĩ Trạch hơi thả lỏng, Tô Giản cũng nắm lấy cơ hội đáng thương hét lên, chỉ nghe thấy giọng vang dội, thấu tận vách phòng…

      “Cứu mạng! Cứu mạng, a a a a …”

      Rốt cuộc An Dĩ Trạch cũng tỉnh táo lại.

      cuối của Tô Giản còn lơ lửng, hàng mi của An Dĩ Trạch khỏi nhếch lên, ra lệnh: “Im lặng!”

      Tô Giản từ từ thu , một tay đưa lên bịt miệng, bảo vệ được lãnh ̣a của mình, cảnh giác nhìn An Dĩ Trạch chằm chằm.

      An Dĩ Trạch nhìn khóe mắt hồng hồng của , trong mắt đầy vẻ uất ức, nhíu mày, mở miệng nói. “…”

      Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ cửa. “Chị dâu, chị dâu!”

      Hai mắt Tô Giản sáng lên: Là em gái An! Di chuyển thân thể muốn mở cửa, nhưng An Dĩ Trạch chân dài hơn, đã tới mở cửa trước.

      An Dĩ Trạch nhìn em gái ở ngoài cửa, sắc mắt đổi lắm: “Có chuyện gì?”

      An Dĩ Nhu cẩn thận dò xét trong phòng An Dĩ Trạch một chút. “Em vừa nghe thấy thanh của chị dâu…”

      An Dĩ Trạch nghiêm mặt. “Em nghe lầm rồi.”

      “Thật sao?” An Dĩ Nhu muốn nhìn trộm vào trong, nhưng lại chạm phải ánh mắt được thân thiện cho lắm của trai, lại yên lặng thu hồi, do dự một chút, úp mở nói: “ ba, hiện tại thân thể chị dâu tốt, hai người còn… khụ, đối với chị ấy, dịu dàng một chút…”

      An Dĩ Trạch: “…”

      Mấy câu sau của An Dĩ Nhu lớn, Tô Giản thể nghe rõ, chỉ nghe thấy An Dĩ Nhu nói qua ‘thân thể chị dâu tốt’, trong lòng vô cùng cảm động, reo hò ‘em gái An quả nhiên là thiên sứ’, lại nghĩ tới trai của tiểu thiên sứ vừa có hành độn kinh khủng, đầu nóng lên, nhất thời lại hô hào: “Em gái, cứu chị! Chị muốn ngủ với em!”

      An Dĩ Trạch: “…”

      An Dĩ Nhu: “…”

      An Dĩ Trạch trầm giọng nói: “Tiểu Nhu, em về trước .”

      Ánh mắt An Dĩ Nhu phức tạp nhìn biểu tình của trai, rụt đầu một cái, nói một câu vọng vào trong phòng “Chị dâu, chị ngủ với ba , em quấy rầy hai người”, sau đó tự động biến mất.

      Tô Giản trơ mắt nhìn vị cứu tinh thiên sứ rời , có cơ hội ngủ chung giường với tiểu thiên sứ, khỏi nản lòng.

      Ngẩng đầu lên, nhìn An Dĩ Trạch vừa nhìn chằm chằm vừa bước tới, Tô Giản khỏi lại cảnh giác, vội kéo chăn bao lấy thân thể mình từ xuống dưới, chỉ chừa một đôi mắt nhìn trừng trừng ra bên ngoài, oán hận nói: “ lại muốn làm gì?”

      An Dĩ Trạch ngờ lại có hành động như vậy, nhìn người giường dùng chăn bao quanh thân thể mình chừa lại đôi mắt, vẻ mặt chợt dịu xuống, trong đôi mắt mơ hồ hiện lên tia cười dễ phát hiện ra.

      để ý Tô Giản cảnh giác phòng bị nhìn mình chằm chằm, An Dĩ Trạch ngồi xuốn trước mắt Tô Giản, nói nhỏ: “Thật sự xin lỗi.”

      đề cập tới còn may, nhắc tới Tô Giản liền bực bội, vén chăn lên, lộ ra mái tóc bù xù, xù lông nói: “Nói xin lỗi thì có ích lợi gì chứ? Đó là nụ hôn đầu của tôi! có thể trả lại nụ hôn đầu cho tôi sao?”

      An Dĩ Trạch sửng sốt, im lặng một lát, lại nói: “Thật xin lỗi.”

      Tô Giản thở phì phì nhìn , trong lòng vẫn bực mình: Ông đây giữ lại nụ hôn đầu 29 năm, ông đây giữ nụ hôn đầu lại cho các em gái, lại bị An Dĩ Trạch, một đấng mày râu… nghĩ đến là tức rồi!

      Tô Giản vén chăn lên che mình, đưa lưng về phía An Dĩ Trạch, nằm cách An Dĩ Trạch thật xa.

      An Dĩ Trạch nhìn nhóc này thở phì phì một hồi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ lại có chút đơn.
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      thư hồ, Diệp Diệp, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 25:

      Editor: Lin

      Đêm nay, Tô Giản lại nằm mơ.

      Trong mơ, mỹ nữ đè lên người , cười gằn: “Nhóc con đáng thương, có gọi nát cổ họng cũng có ai đến cứu !”

      Tô Giản ngoan ngoãn nằm ngửa, trong miệng phối hợp kêu: “Nát cổ họng! Nát cổ họng! Nát cổ họng!”

      Nửa đêm, An Dĩ Trạch bị nhóc nằm trong ngực mình kêu ‘nát cổ họng’ gọi tỉnh: “…”

      “Tiểu tinh này!” Nỹ nữ nằm người Tô Giản, cười dâm. “Ngoan, tôi muốn nghe gọi!”

      Tâm tình Tô Giản nhộn nhạo, phối hợp kêu lên: “hai ba bốn hai hai ba bốn…” An Dĩ Trạch bị Tô Giản dùng cả hai tay hai chân ôm chặt trong miệng lẩm bẩm ‘hai ha ba bốn’.

      An Dĩ Trạch: “…” Vì vậy sáng hôm sau, Tô Giản vẫn tỉnh lại trong lòng An Dĩ Trạch.

      Thới quen có tác dụng vô cùng to lớn, Tô Giản hề cảm thấy có gì ổn, ngược lại ôm lấy lò sưởi bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền lại ngủ thêm chút.

      Cho nên lúc rời giường rửa mặt, nhìn thấy môi mình trong gương, lúc này mới giật mình tỉnh lại, nhớ lại chuyện tối hôm qua.

      Chết tiệt! An Dĩ Trạch chỉ cường hôn , còn cắn bể môi !

      VÌ vậy An Dĩ Trạch thắt cà vạt vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Tô Giản nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm, An Dĩ Trạch sửng sốt. “Giản Giản?”

      Tô Giản theo bản năng lau bờ môi bị cắn phá, tức giận thốt lên: “ có kỹ thuật cũng đừng cường hôn người khác!”

      An Dĩ Trạch ngẩn ra, sau đó ánh mắt sâu thẳm, giọng : “Đau?”

      nhảm!” Tô Giản giận. “Đổi lại là xem!”

      Ánh mắt An Dĩ Trạch sâu thẳm, đến trước mặt Tô Giản, nhìn chằm chằm vào đôi môi của . Đôi môi của Tô Giản rất đẹp, khóe miệng của Tô Giản hơi nhếch lên, khiến khuôn mặt thanh tú của càng thêm đẹp hơn vài phần, mà đôi môi còn vô cùng hấp dẫn đầy đặn, hợp với sắc môi mềm mại, dụ người ta muốn cắn cái.

      An Dĩ Trạch cúi đầu, đột nhiên giơ tay lên nắm cằm Tô Giản, thân thể di chuyển, đột nhiên hôn lên.

      Tô Giản thoáng chốc ngây người như phỗng, lát sau mới nhớ tới chuyện phản kháng, nhưng An Dĩ Trạch lại ôm quá chặt hôn quá sâu, thân thể lại có lực, mà đợi đến khi tập hợp hơi sức toàn thân, An Dĩ Trạch buông ra.

      làm gì!” Tô Giản thở hồng hộc, đôi mắt đỏ ngầu, lửa giận lại hừng hực.

      An Dĩ Trạch : “Cho em cơ hội.”

      “Cơ hội gì?”

      “Cắn .”

      Sửng sốt hồi lâu tô Giản mới nhớ vừa rồi mình ‘đổi là xem’. Tô Giản: “…”

      An Dĩ Trạch nhìn lồng ngực phập phồng nhưng cố nhịn lại của Tô Giản, quay lại tiếp tục thắt cà vạt.

      Thắt xong cà vạt, nhìn Tô Giản vẫn trừng mắt tức giận với mình, An Dĩ Trạch đột nhiên : “Miệng của em phải do cắn, tối qua em nằm mơ tự cắn mình.”

      Tô Giản sửng sốt chút, tức giận càng sâu: “ cho rằng tôi tin? coi tôi là kẻ ngu à, người nào có việc gì lại tức cắn mình?”

      “Em.” An Dĩ Trạch hồi tưởng. “Có lẽ là nằm mơ, em còn cười , năm trăm năm qua em chưa ăn thịt người.”

      Tô Giản: “…”

      Mặc dù tin nhưng Tô Giản vẫn cố gắng nhớ lại. Tối qua nằm mơ, nhưng nhớ ràng nằm mơ thấy mỹ nữ siêu cấp dữ dội với , trong lúc ý loạn tình mê lại từ từ có trí nhớ của kiếp trước,
      ra kiếp trước, mỹ nữ tên là Lượng Lượng, là tiên từ của cung trăng trời, nhưng lại tên là Bao Mạch, tất nhiên là con heo si mê nàng…

      Gọi là trư Bao Mạch… Tô Giản thoáng chốc tái mặt rồi.

      Trong lòng từ từ có chút tin, Tô Giản cực kỳ tức giận: “Vậy tại sao sớm cho tôi biết! Mẹ nó, trong mơ mà cắn nát môi mình quá xui xẻo, sáng sớm lại bị tên An Dĩ Trạch hôn lần nữa, cuộc sống có cần phải tệ vậy !

      Giọng An Dĩ Trạch thản nhiên: “Vì em có kết luận sai lầm với , thể chứng minh trước.”

      Tô Giản ngẩn ngơ: “Kết luận gì?”

      An Dĩ Trạch: “ có kỳ thuật đừng học người khác cường hôn!”

      Tô Giản: “…”

      Đến phòng ăn sáng, An Dĩ Nhu ngồi trước từ lúc nào, nhìn thấy hai vợ chồng đến, ngọt ngào chào hỏi: “ ba! Chị dâu!”

      Nhưng khi nhìn vào đôi môi của Tô Giản, ánh mắt của An Dĩ Nhu có chút kì quái, do dự chút, em An lại gần Tô Giản: “Chị dâu, miệng của chị…”

      Đúng lúc ấy ba An và mẹ An cũng nhau tới, nghe câu hỏi của em An, cũng nhìn về phía miệng Tô Giản.

      Mẹ An nhíu mày.

      Ba An lại đảo mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch, trong mắt hề đồng ý. “Thân thể Tiểu Giản tốt, Tiểu Trạch, con phải kiềm chế chút.”

      An Dĩ Trạch: “…”

      Kiềm chế… Tô Giản muốn chết rồi, vội vàng : “ liên quan đến ấy! Là con tự cắn miệng mình!”

      Ba An nhìn về phía , vẻ mặt nghiêm nghị đối với An Dĩ Trạch cũng chuyển thành dịu dàng, trong đôi mắt chứa đựng nụ cười: “Biết hai vợ chồng các con tình cảm rất tốt, nhưng Tiểu Giản, con đừng che chở cho nó, nếu như nó bắt nạt con, con hãy nó với ba, ba dạy nó thay con.”

      Tô Giản: “…”

      Suốt hai ngày nay, Tô Giản tức giận, thèm chuyện với An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Nhu thấy vậy, cảm thấy nên giúp trai mình tay, vì vậy trong lúc xem phim với Tô Giản, : “Trước kia ba chưa bao giờ lời , cho nên nếu như có chỗ nào ấy làm tốt, chị dâu cũng phải thông cảm cho ấy.” Ngừng chút, lại cười hịp mắt bổ sung thêm câu. “sau đó biến ấy thành loại hình chị thích.”

      Tô Giản yên lặng suy nghĩ chút về hình ảnh mình cầm roi da quật và An Dĩ Trạch, còn An Dĩ Trạch quỳ trước mặt hát bài ‘chinh phục’, tâm tình tốt lên ít, đột nhiên hỏi: “An… Trước kia ba của em chưa từng lời ? Trước kia ấy có bạn sao?”

      An Dĩ Nhu do dự chút, lắc đầu: “Chắc có, em thấy ấy đưa bạn về.”

      Tô Giản thầm lắc đầu cái, thậm nghĩ em quả nhiên còn ngây thơ, mang về nhà cũng có thể mang khách sạn mà!

      “Chị dâu, chị là đầu tiên ấy mang về nhà.” An Dĩ Nhu . “Chắc cũng là người cuối cùng.”

      Dĩ nhiên thể là người cuối cùng! Tô Giản thầm nghĩ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện giao dịch với An Dĩ Trạch kết thúc, hai người ly hôn, có quan hệ gì với em dễ thương này nữa, thể gặp lại, trong lòng khỏi có chút buồn bực.

      An Dĩ Nhu thấy vẻ mặt vẫn còn ấm ức, vội : “Cho nên nhất định vị trí của chị dâu trong lòng ba vô cùng đặc biệt. Hơn nữa ba mẹ sơm thúc giục ba nhanh chóng kết hôn, nhưng ấy vẫn chịu, nhưng sau khi gặp chị, lại nhanh chóng đồng ý, ngay cả bọn em cũng ứng phó kịp, có thể thấy được…” An Dĩ Nhu cười ranh mãnh. “Nhất định ba vô cùng, vô cùng, vô cùng chị.”

      Tô Giản bị đánh cái, nhưng lại tự chủ được mơ mộng, hơn nữa còn dùng sẵn tư liệu sống… vào sáng sớm An Dĩ Trạch đứng trước mặt , khẽ cúi đầu nhìn , đột nhiên nhàng nâng cằm , hôn lên môi cái, giọng từ tính dịu dàng. “Giản Giản, em.”

      Vì trong đó có phần là thực tế, cho nên tưởng tượng của Tô Giản rất giống , thậm chí ngay cả khi hơi thở An Dĩ Trạch vờn qua tai , nhất thời cảm thấy nhột nhột.

      Đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại, Tô Giản khỏi sợ run cả người. Chết tiệt, sao lại nghĩ đến chuyện này? Quả nhiên là bị chuyện của tên An khốn khiếp làm ảnh hưởng! Hình ảnh thể như vậy! Bị giấc mơ của mình đánh cho cái, Tô Giản bắt đầu mơ đến bản thứ hai: An Dĩ Trạch cởi quần, mặc chiếc váy , hai má phần hồng, vừa nhảy vừa hát: “Giản Giản, em là Tiểu Bình Quả của , sao em cũng cảm thấy nhiều, khuôn mặt nhắn hồng hồng làm ấm áp trái tim , thắp sáng sinh mạng , bùng cháy…”

      “Xì!” Tô Giản bị tưởng tượng của chính mình là bật cười, lập tức quyết định đây mới là giấc mơ chính xác.

      An Dĩ Nhu thấy Tô Giản vui vẻ cười thành tiếng, cho là Tô Giản nghe lọt lời mình, trở nên vui vẻ, cũng cảm thấy vui vẻ, vui mừng kéo Tô Giản tiếp tục xem phim.
      Last edited by a moderator: 8/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26:

      Editor: Lin

      Hôm nay An Dĩ Trạch tan làm về nhà, tay cầm cái túi.

      An Dĩ Nhu làm tổ ghế salon nhìn thấy, đặc biệt nhìn theo, đợi đến lúc thấy ràng nhãn hiệu túi, ánh mắt sáng lên: “Ba con gấu!” đưa tay ra, lập tức thò tay muốn lấy: “Cảm ơn ba!”

      Nào đoán được tay An Dĩ Trạch khẽ tránh, ho tiếng: “Tiểu Nhu, cái này phải mua cho em, em muốn ăn, ngày mai ba mua cho.” Thấy An Dĩ Nhu sửng sốt, An Dĩ Trạch lại sửa lời: “ gọi chú Vương mua liền bây giờ.”

      “A, cần đâu! ra em cũng muốn ăn đến vậy.” Nhìn ba của mình, em An cười híp mắt. “Nhưng, em tưởng trong nhà này chỉ có em thích ăn ba con gấu thôi, ra ba cũng thích ăn sao?”

      An Dĩ Trạch từ chối cho ý kiến, nhàng với An Dĩ Nhu: “Em lo việc của em , lên tầng trước.” Tiếp đó lại nhấc túi xoay người .

      An Dĩ Nhu ở đằng sau với theo: “ ba, chị dâu ở trong vượn hoa.”

      Bước chân của An DĨ Trạch ngừng lại chút, vẫn về phía trước, ‘ừ’ tiếng.

      Nhưng chưa được mấy bước, lại thuận tiện quẹo sang khúc quanh, về phía vườn hoa.

      Quả nhiên Tô Giản ở trong vườn hoa, đưa lưng về phía An Dĩ Trạch chuyện với người làm vườn, người làm vườn câu gì đó, An DĨ Trạch nghe lắm, lại nghe Tô Giản lớn tiếng : “Chú Trương, chú cũng đừng khen ta nữa! Cháu nghe chín tuổi An Dĩ Trạch còn đái dầm, sao có thể thông minh được như vậy chứ!”

      An Dĩ Trạch: “…”

      Người làm vườn chú Trương nhìn thấy An Dĩ Trạch, cung kính gọi tiếng ‘cậu ba’.

      Tô Giản ngờ An Dĩ Trạch lại đột nhiên xuất phía sau, sợ hết hồn, ngay sau đó nghiêng đầu, để ý đến An Dĩ Trạch nữa.

      An Dĩ Trạch với chú Trương: “Chú Trước, chú nghỉ ngơi chút .”

      “Vâng!” Chú Trương vui vẻ đáp, cầm công cụ lên xoay người rời .

      “Chú Trương, cháu với chú!” Tô Giản đẩy xe lăn, cũng muốn rời .

      “Chú Trương, chú trước , ấy đâu.” An Dĩ Trạch ngăn Tô Giản.

      Tô Giản cũng tiện trực tiếp trở mặt với An Dĩ Trạch trước mặt người ngoài, vì cảm thấy nếu cầm tiền của An Dĩ Trạch, cũng nên có chút đạo đức nghề nghiệp. Loại sinh vật như ông chủ, thể khiến cho nhân viên căm hận, nhưng hận hận, còn sống vẫn phải làm. Nếu , Tô Giản tức giận nghĩ, chỉ dựa vào việc An Tiểu Tiện quấy rối tình dục nhân viên của mình, sớm đánh An Dĩ Trạch trận rồi!

      Sau khi chú Trương rời , An Dĩ Trạch đẩy Tô Giản về phía trước, đến trước chiếc ghế trong vườn hoa, sau đó ngồi xuống, đối mặt với tô Giản.

      An Dĩ Trạch đưa túi bánh ngọt mua từ cửa hàng bánh ngọt ‘ba con gấu’ cho Tô Giản.

      Tô Giản nghi ngờ nhìn , có đưa tay ra nhận.

      An Dĩ Trạch kéo tay , đẩy túi vào trong tay : “Cho em.”

      Tô Giản suy nghĩ chút, mang theo tâm trạng ‘ cần mới là phí phạm, cần gì phải tiết kiệm tiền cho An Tiểu Tiện’ nhận lấy túi, mở ra xem, bên trong là hộp đựng bánh ngọt đẹp.

      Tô Giản hơi kinh ngạc, giương mắt nhìn An Dĩ Trạch: “Sao biết tôi thích ăn cái này?”

      An Dĩ Trạch trả lời: “Mất ngày trước em ăn chung với Tiểu Nhu, thấy hình như em cũng thích ăn cái này.” Nhớ lại bộ dạng vui vẻ của Tô Giản khi ăn bánh ngọt, ánh mắt uốn lên giống như sóc con ăn từng miếng bánh ngọt , khuôn mặt An Dĩ Trạch cũng trở nên dịu dàng.

      Tô Giản ngẩn ra. thích bánh ngọt, trước kia cũng thích ăn đồ ngọt, nhưng đan ông thích ăn đồ ngọt cũng phải sở thích gì dễ nghe, cho nên kiềm chế, nhưng mấy ngày trước, An Dĩ Nhu mua lại bánh ngọt này rủ ăn chung, nếm nếm, mùi vị quả tệ, mới đấu tranh buông thả bản thân ăn miếng, nghĩ rằng An Dĩ Trạch lại nhớ.

      Tâm tình Tô Giản có chút phức tạp.

      ra mấy ngày qua, và An Dĩ Trạch ăn chung ngủ chung, cùng nhau diễn trò vợ chồng ân ái, mồi lửa cách mạng gieo ở giữa hai người. Dì trong miệng luôn gọi An Dĩ Trạch là tên tình địch chết tiệt, nhưng thực tế, lại từ từ coi An Dĩ Trạch là đồng minh của mình. Huống chí, trừ lúc bực mình, tổng thể mà , An Dĩ Trach đối xử với cũng tệ, trước đó hai người diễn kịch , nhưng sau này hai người ở cạnh nhau, An Dĩ Trạch chăn sóc cũng rất chu đáo. Tình bạn giữa đàn ông đến cũng nhanh, chỉ cần uống cốc bia là có thể có tình bạn bền vững, mà gần đây và An Dĩ Trạch sinh hoạt chung chỗ, có chút tình nghĩa nào là dối, dù thể xem An Dĩ Trạch là em, nhưng cũng vẫn có thể coi An Dĩ Trạch là người bạn,

      Nhưng chuyện về nụ hôn quả khiến buồn bực. Phải là giữa trò đùa của bạn bè, đây cũng tính là chuyện lớn gì, dù sao trước đây ở tỏng ký túc xá, nam sinh xem phim nhìn nhau như vậy cũng phải có, nhưng bị An Dĩ Trạch trêu , vẫn vui! Dù sao mọi mặt An DĨ Trạch đều nổi bật hơn , trong lòng phải ước ao ghen tị, tại An Dĩ Trạch vẫn dùn cách này để trêu , hết lần này đến lần khác cũng thể trở mình, khiến loại cảm giác ‘ ông đây cao bằng ta, dáng dấ bằng ta, làm ra tiền cũng bằng ta, chết tiệt, tại đến cãi nhau cũng đấu lại ta, hôn môi cũng hôn bằng ta’, bực mình!

      Hơn nữa, mặc dù An Dĩ Trạch xin lỗi’, nhưng ràng trong đó hề có thành ý, nếu sao lại có thể trêu lần thứ hai như vậy! Hơn nữa, từ lần thứ hai đến bây giờ vẫn chưa chịu xin lỗi! Mặc dù trinh tiết của đàn ông có giá trị gì, nhưng đàn ông có danh dự sao? Mặc dù muốn dùng đến từ ‘ bắt nạt’ này, vì nó rất đàn ông, nhưng nghĩ lại, phải dạng này của An Dĩ Trạch là bắt nạt sao? Dù ba An nếu An Dĩ Trạch bắt nạt , ông ấy đứng ra làm chu, nhưng làm cha ruột, nhất định ba An đứng về phía con trai, huống hồ còn là loại ‘ bắt nạt’ này, chỉ sợ ba An còn vui cực kì. Chó cắn miếng, có thể cắn lại chó, nhưng vẫn đuổi nó chạy hồi lâu, An Dĩ Trạch bắt nạt , thậm chí cả đuổi cũng thể, vì tại An Dĩ Trạch là ông chủ của !

      Bực bội hoàn bực bội, nhưng cuộc sống vẫn phải trôi , nếu có cách nào đứng trước mặt An Dĩ Trạch đạp ta phát rồi ‘ Ông đây mặc kệ’, vậy chỉ có thể tiếp tục kiềm nén đối với việc ông chủ quấy rối tình dục nhân viên của mình, tiếp tục kiếm sống. Cũng may, vẫn khá hơn những nhân viên khác chút, mặc dù thể đánh ông chủ, nhưng vẫn có quyền lợi khiến ông chủ có được sắc mặt tốt, vì vậy, hai ngày nay vẫn luôn làm như thấy An Dĩ Trạch. Hai ngày chuyện với An Dĩ Trạch, bớt cơ hội bị ta làm cho tức giận, ra căn bản cũng tiêu mất rồi, ngờ lúc này, An Dĩ Trạch lại đến xin lỗi.

      Đúng, Tô Giản kiên định cho là, An Dĩ Trạch đến xin lỗi!

      Tô Giản thoải mái nghĩ, đây mới đúng chứ, lời ‘xin lỗi’ dầu lưỡi dùng để làm gì, phải dùng trong thực tế mới được chứ! Bánh ngọt ‘ ba con gấu’, dù có quỳ xuống đất, cung kính dâng lên tờ chi phiếu năm trăm vạn xin tha thứ ‘ Đại ma Vương, xin người tha lỗi, mong Đại ma vương vui lòng nhậ’ như trong kỳ vọng của Tô Giản, nhưng mùi vị chiếc bánh này quả tệ, cũng chỉ cười mà đón nhận thôi!

      Tô Giản cố làm vẻ vô tình mở hộp bánh ngọt, cầm chiếc nĩa bên trong lên bắt đầu ăn, mặt bày ra vẻ mặt lạnh lùng ‘Trầm cs muốn ăn bánh ngọt của ngươi chút nào, chỉ căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạp tuỳ tiện thưởng chút đặc ân cho ngươi mà thôi’.

      An Dĩ Trạch hỏi: “ Ăn ngon ?”

      Tô Giản đáp, chỉ kiêu ngạo ‘ hừ’ tiếng.

      An Dĩ Trạch cũng tức giận, chỉ nhìn ăn.

      Mùi vị bánh ngọt cũng tệ, Tô Giản ăn rất vui vẻ, mùi vị cũng khiến tâm tình Tô Giản dần tốt lên, An Dĩ Trạch là người mua về cũng ăn được chút xíu. Tô Giản nghĩ, ra ông chủ An Dĩ Trạch rất tốt, hơn nữa ông chủ bình thường luôn bắt nhân viên làm thêm giờ, mà An Dĩ Trạch lại bị nhân viên biến thành lò sưởi, còn mua bánh ngột cho nhân viê, ra cũng tệ. Suy nghĩ chút Tô Giản lễ phép hỏi câu: “ muốn ăn ?”

      Thấy Tô Giản vừa hỏi vừa dùng nĩa châm miếng bánh ngọt, An Dĩ Trạch từ tốn, tự nhiên đưa nĩa bánh ngọt vào trong miêng.

      Thực tế, người chuẩn bị đưa bánh ngọt vào miệng mình, Tô Giản: “.....”

      An Dĩ Trạch nhìn , chậm rãi : “ Mùi vị tệ.”

      Tô Giản ‘ ừ’ tiếng, tiếp tục châm bánh ngọt lên ăn. ăn, đột nhiên bàn tay lướt qua, nhàng lau khoé miệng của .

      Tô Giản ngạc nhiên ngẩng đầu, liền thấy An Dĩ Trạch : “ Dính lên mặt.” Sau đó, tự nhiên đưa miếng bánh ngọt Tô Giản đáng vận chuyển được nửa đường vào miệng.

      Tô Giản mất hứng, theo bản năng rụt tay lại, tức giận : “ mua bánh ngọt cho tôi!” Chết tiệt, có thành ý, thậm chí quà tặng xin lỗi cũng muốn đòi lại tiền vốn!

      An Dĩ Trạch sững sờ, từ từ, trong ánh mắt lên nụ cười: “ Ừ, là cho em.”
      Last edited: 12/5/15
      thư hồ, Diệp Diệp, susu4 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27:

      Editor: Lin

      Vì có bánh ngọt hòa giải, Tô Giản và An Dĩ Trạch quay lại cuộc sống tự nhiên trước kia.

      An Dĩ Nhu ăn bánh ngọt 'ba con gấu' do An Dĩ Trạch thuận tiện mang về, sau đó với Tô Giản: "Chị dâu, cảm ơn chị!"

      Tô Giản : "Cảm ơn chị làm gì? Bánh ngọt phải do trai em mua sao?"

      An Dĩ Nhu cười tủm tỉm : "Vì mua bánh ngọt cho chị, cho nên ba mới tiện đường mua bánh ngọt cho em này, nên phải cảm ơn chị dâu mới đúng."

      Tô Giản bĩu mỗi: "Tiểu Nhu, em đừng bị em lừa! ra ấy cũng rất thích ăn bánh ngọt, nhưng ấy ngại, cho nên mới dùng danh nghĩa của chị để mua cho bản thân mình!"

      An Dĩ Nhu kinh ngạc: " thể nào? ba thể thích ăn đồ ngọt được!"

      Tô Giản : " ấy thích, nhưng có lẽ ấy cảm thấy đấng mà râu mà thích ăn đồ ngọt cũng vẻ vang gì, cho nên thể trước mặt mọi người thôi." Mẹ nó, ở trước mặt mình hoàn toàn giả bộ, mỗi khi mình ăn bánh ngọt, đều thuận miệng lại ăn!

      Hình như An Dĩ Nhu vẫn tin, nhưng cũng quan tâm tiếp tục tìm hiểu, ngược lại lôi kéo tô giản, bắt đầu cùng nhau xem phim và bình phẩm.

      Dưới góc máy tính bỗng niên lên trang quảng cáo, Tô Giản tùy tiện nhìn lướt qua, chỉ thấy đó viết 'Đêm thất tịch, Thương Thành, XX và bạn' và các loại tin tức khuyến mãi.

      Tô Giản để ý, lại nghe An Dĩ Nhu ngồi bên cạnh đột nhiên : "Đúng, hai ngày nữa là đêm thất tịch rồi."

      (Đêm thất tịch: Là ngày 7 tháng 7 lịch, ngày lễ tình nhân của Trung Quốc."

      Trong năm, Tô Giản thích nhất là ba ngày, đó là ngày 12/4, mùng bảy tháng bảy và ngày 25/11, trước mỗi thời gian này, và vô số bạn bè mạng, hội độc thân của thế giới đoàn kết lại, tạo thành hội FFF, hò hét phá hoại tình khác giới.

      An Dĩ Nhu nhìn Tô Giản cười ranh mãnh: "Chị dâu, chị và ba có chuẩn bị điều gì lãng mạn ?"

      Lãng mạn? Tô Giản hoàn toàn liên hệ bản thân với từ này của An Dĩ Nhu, vì vậy lắc đầu cái.

      An Dĩ Nhu đồng ý: "Hai người mới cười nhau, sao có thể bỏ qua lễ tình nhân?"

      VÌ hai người hoàn toàn phải là người ! lý do chân thể ra được, vì vậy Tô Giản tìm lý do khác để : "Hình như Đêm Thất Tịch phải chủ nhật, em còn phải làm."

      An Dĩ Nhu bất đắc dĩ : "Chị dâu, chị có cần phải hiền huệ như vậy ! Hơn nữa, ngày ba làm cũng sao mà!"

      Nếu đội mũ có chữ 'người phụ nữ hiền huệ', tất nhiên Tô Giản chỉ có thể thuận theo, bày ra vẻ thấu tình đạt lý: " được, công việc ấy quan trọng hơn."

      An Dĩ Nhu cười trêu chọc : "Chị dâu, chị lo lắng cho ba như vậy, ba có biết ?"

      Tô Giản cố làm ra vẻ nghiêm túc : "Dĩ nhiên là ấy biết, nếu sao có thể cưới chị?"

      An Dĩ Nhu cười phá lên.

      Nhưng trước Đêm Thất Tịch ngày, sau khi An Dĩ Trạch tan làm, An Dĩ Nhu lại theo Tô Giản đến nhà trai mình.

      " ba, biết mai là ngày gì ?" An Dĩ Nhu hỏi.

      "Ngày mùng 2 tháng 8." An Dĩ Trạch nhìn về phía em . " nhớ ngày mai phải là sinh nhật em."

      " phải là sinh nhật em." An Dĩ Nhu đột nhiên có chút ấm ức thay cho chị dâu mình, nhưng vẫn hi vọng trai có thể nhớ tới. "Có liên quan đến chị dâu!"

      "Giản Giản? Ngày mai?" An Dĩ Trạch lắc đầu. "Ngày mai cũng phải là sinh nhật ấy."

      An Dĩ Nhu bất lực. "Có liên quan đến hai người."

      An Dĩ Trạch: "Bọn kết hôn chưa được năm, thể là ngày kỷ niệm kết hôn."

      An DĨ Nhu đỡ trán: " ba, lúc đó, sao có thể theo đuổi được chị dâu? Hai người trải qua ngày lễ nào sao?"

      "Ngày lễ?" An Dĩ Trạch kịp phản ứng. "Đêm Thất Tịch?"

      "Đúng vậy. An Dĩ Nhu. " nghĩ làm sao để trải qua ngày lễ tình nhân Trung Quốc với chị dâu chưa?"

      An Dĩ Trạch im lặng.

      An Dĩ Nhu vẻ như 'quả nhiên là vậy', thở dài . "Hai người quả nhiên là trời sinh đôi."

      "Hả?" An Dĩ Trạch nhíu mày.

      "Phản ứng của chị dâu cũng giống ." An Dĩ Nhu . " chỉ nhớ đến Đêm Thất Tịch, đến lúc biết rồi còn cần ở với chị ấy, sợ làm chậm trễ công việc của ."

      Ngay lúc biết được suy nghĩ chân của Tô Giản, An Dĩ Trạch lại im lặng.

      An Dĩ Nhu bỗng nhiên : " ba, ra con mắt của cũng tệ." Thấy An Dĩ Trạch nhìn lại, cười : "Ngay cả em cũng thích chị dâu."

      An Dĩ Trạch: "Ừ."

      An Dĩ Nhu cũng biết tiếng 'ừ' này của trai là có ý gì, tiếp tục : "Cho nên phải đối với chị dâu tốt chút, mà phụ nữ, đều cần được dỗ dành. Giống như Đêm Thất Tịch này, đó là ngày quan trọng, sao lại có thể nhớ được chứ? Đừng nhìn ngoài mặt chị dâu để ý, ra trong lòng, chị ấy rất muốn ở cùng vào hôm đó." xong, An Dĩ Nhu lập tức đưa cho An Dĩ Trạch hai tấm vé xem phim.

      "Lúc trước, chị dâu luôn nhắc tới bộ phim này, ngày mai đưa chị ấy , em đưa mua vé giúp rồi!"

      Buổi tối, trước khi ngủ.

      An Dĩ Trạch thuận miệng hỏi Tô Giản chơi điện thoại. "Phim 'Super Heros' này thế nào?"

      Tô Giản trả lời mà thèm ngẩng đầu lên. "Tạm được, mạng đánh giá tệ."

      "Ồ." An Dĩ Trạch thuận miệng tiếp. "Vậy ngày mai chũng ta xem ."

      "Được!" Sau khi để ý mà chấp nhận, Tô Giản đột nhiên phản ứng, quay đầu nhìn về phía An Dĩ Trạch. “Chúng ta? xem phim?”

      An Dĩ Trạch gật đầu: “ muốn?”

      có.” Tô Giản kiên định tỏ thái độ, từ khi sống lại tới nay, trừ việc tham gia tang lễ của mình ra, cũng được ra ngoài lần nào nữa, mà sau khi bị đưa đến nhà họ An, lại chỉ có thể ở lại chỗ này, dù nahf họ An rất giàu có, vường hoa rất lớn, nhưng chỉ là người phàm, vẫn thích bên ngoài phồn hoa hơn!

      Có thể có cơ hội tạm thời ra ngoài hít thở, Tô Giản tất nhiên rất vui vẻ, nhưng rất nhanh Tô Giản lập tức tỉnh táo, nghi ngờ nhìn về phía An Dĩ Trạch, “Sao lại muốn dẫn tôi xem phim vậy?”

      An Dĩ Trạch thản nhiên : “Phúc lợi của nhân viên công ty.”

      Tô Giản lại lần nữa động lòng với công ty CMI: “Phúc lợi của công ty tốt!”

      Tổng giám đốc công ty CMI An Dĩ Trạch cũng tự nhiên “ừ” tiếng.

      Sáng hôm sau, An Dĩ Trạch lái xe, đưa Tô Giản đến rạp chiếu phim.

      Cảm giác ánh mắt Tô Giản đảo quanh người mình, An Dĩ Trạch : “Sao vậy?”

      có gì.” Tô Giản thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút chua xót: Tại sao ngày thường An Dĩ Trạch mặc Âu phục lại mang bộ dạng thành thục của tổng giám đốc, tại mặc chiếc áo phông màu đen quần jean lại mang bộ dạng của sinh viên, ràng người này 30 rồi, ràng lớn hơn mình tuổi!

      An Dĩ Trạch nắm tay lái, hỏi: “Chân được rồi?”

      sao, tôi có thể di chuyển tốt rồi.” ra vết thương của chân cũng nghiêm trọng lắm, mấy ngày nay được nghỉ ngơi, tốt hơn nhiều rồi, chống gậy , cẩn thận chút là có vấn đề gì.

      An Dĩ Trạch im lặng hồi, lại dặn dò: “Nếu như được với .”

      Suy nghĩ lại những chuyện trước đây của An Dĩ Trạch, Tô Giản yên lặng quyết định, được cũng thể . Nực cười! Ở rạp chiếu phim, nơi có chiều người như vậy lại để An Dĩ Trạch ôm kiểu kiểu công chúa, nhất định sống bằng chết!

      Trong xe, tiếng đàn Piano nhàng vang lên, rất dễ nghe, nhưng Tô Giản cảm thấy, tâm trạng của mình bây giờ vui vẻ như vậy, nhạc này ít nhiều cũng hợp, vì vậy với An Dĩ Trạch: “Đổi nhạc !”

      An Dĩ Trạch yên lặng chút: “Em muốn nghe cái gì?”

      Tô Giản suy nghĩ chút: “ có ‘Phong cách dân gian tuyệt nhất’ ?”

      An Dĩ Trạch: “…”

      Cuối cùng An Dĩ Trạch mở vài tiếng có tiết tấu mạnh mẽ.

      Nhịp trống vui vẻ, Tô Giản vui vẻ nằm xuống ngắm phong cảnh lướt qua cửa sổ. An Dĩ Trạch thỉnh thoảng lại lướt nhìn cái, cảm thấy khuôn mặt vui vẻ thể che giấu được, khóe môi khỏi khẽ nhếch.

      Tô Giản vừa vui vẻ quan sát thế giới, vừa nghi ngờ : “Tôi cho là buổi tối… sao lại xem phim vào ban ngày?”

      An Dĩ Trạch bình tĩnh : “Ban ngày ít người.”

      “Ồ.” Bốn ngữ ‘ban ngày ít người’ vào trong đầu Tô Giản, tự động được phiên dịch thành ‘chân em hoạt động tiện, ban ngày ít người, bị người khác đụng vào’, Tô Giản liếc nhìn An Dĩ Trạch cái, thầm nghĩ: Họ An cân nhắc chu đáo!

      Đột nhiên, tâm tình Tô Giản cũng trở nên tốt hơn.

      Tại rạp chiếu phim nào đó, An Dĩ Trạch đậu xe ở tầng hai bãi đậu xe, đưa Tô Giản lên tầng.

      Dù là ban ngày, nhưng người ở rạp chiếu phim cũng ít. An Dĩ Trạch nhíu mày cái, nhanh chóng quét mắt bốn phía, sau đó tìm khu ít người để nghỉ ngơi, đỡ Tô Giản qua.

      Tô Giản ngồi xuống nhìn đông nhìn tây, vui vẻ quan sát những tấm áp phích về phim xung quanh. An Dĩ Trạch nhìn hồi, bỗng nhiên chú ý đến đôi tình nhân ở bên cạnh mình, ngồi cạnh bàn nâng má, mà cậu con trai cầm coca và popcorn trở lại, giọng nũng nịu mang theo vài nét đáng . “ , là tốt nhất!”

      An Dĩ Trạch lại nhìn chút, phát vài đôi tình nhân trước mặt cũng uống coca và ăn popcorn, đảo mắt nhìn Tô Giản còn nồng nhiệt nghiên cứu màn hình điện tử cái, như có điều gì suy nghĩ.

      “Ngồi yên đây, trở lại ngay.” An Dĩ Trạch đứng dậy.

      Tô Giản cho là nhà vệ sinh, để ý phất phất tay, ánh mắt tiếp tục đặt những thông báo về các bộ phim sắp tới màn hình điện tử.

      Những bộ phim gần đây cũng tệ! Tô Giản nhìn tất cả thông báo về các bộ phim hết lượt, trong lòng thầm đánh giá, biết công ty An Dĩ Trạch còn phát vé xem phim khác ? Phải có, tới xem lần nữa cũng tệ!

      suy nghĩ, Tô Giản hơi giương mắt, bỗng nhiên thấy An Dĩ Trạch ôm đống đồ vật tới.

      Tô Giản ngẩn ngơ: “Cái gì vậy?”

      An Dĩ Trạch ngắn gọn: “Popcorn.”

      “Tôi biết là popcorn.” Tô Giản có chút dám tin nhìn An Dĩ Trạch. “Tôi chỉ biết lại thích ăn cái này.”

      Khóe miệng An Dĩ Trạch co giật, nhét popcorn vào tay Tô Giản.

      Tô Giản ngơ ngác ôm, trợn tròn mắt: “Sao vậy?”

      An Dĩ Trạch thản nhiên : “Thân thể em chưa hoàn toàn bình phục, đừng nên uống coca, nước suối là được rồi, có điều ăn ít popcorn hẳn là có vấn đề gì.”

      Tô Giản kinh ngạc: “Tôi tôi thích ăn popcorn sao!”

      An Dĩ Trạch nghiêm mặt: “ phải xem phim đều ăn popcorn sao?”

      Mặc dù biểu cảm của tổng giám đốc An nhiều, nhưng sống chung nhiều ngày như vậy, Tô Giản dần có thể nhận ra tâm trạng của tổng giám đốc An qua biểu cảm mơ hồ này của , cho nên vừa mơ hồ cảm thấy người đàn ông này được vui vẻ, Tô Giản vội : “Ồ, cảm ơn!” Mặc dù thích, nhưng do người khác đặc biệt nhờ vào phúc lợi của công ty An Dĩ Trạch xem phim, thể biết điều.

      Có điều Tô Giản cảm thấy dù mình chân thành cảm ơn, hình như An Dĩ Trạch vẫn vui.

      Tô Giản bắt đầu cầm popcorn lên ăn, cảm thấy mùi vị cũng tệ lắm, càng ăn càng vui vẻ, giương mắt thấy An Dĩ Trạch nhìn mình, đột nhiên cảm thấy mình ăn mình có chút ngại, vôi đưa túi qua: “Ăn chút ?”

      An Dĩ Trạch lắc đầu: “Em ăn !”

      Tô Giản cũng miễn cưỡng, vì sắp đến thời gian xem phim, liền chuyện với An Dĩ Trạch chút để giết thời gian.

      tưởng tượng được ban ngày mà người đến rạp chiếu phim cũng ít!”

      “Ừ.”

      “Có thể thấy nước ta phát triển rất nhanh chóng! Chỉ phương diện kinh tế, vật chất văn minh cũng được xây dựng rất tốt, nhân dân mới có tiền xây dựng tinh thần văn minh!”

      “…”

      Ngày vào lúc này, tiếng chuyện của hai nam sinh bên cạnh truyền tới.

      “Mình , tại sao Đêm Thất Tịch, mình lại phải xem phim với cậu?”

      “Vì cậu có bạn .”

      “Mẹ nó! Đừng có mà bắn vào nỗi đau của người ta!”

      “Sợ cái gì? Mình cũng có bạn .”

      Đêm Thất Tích? Bình thường, Tô Giản hay nhớ ngày tháng, nghĩ đến hôm nay là Đêm Thất Tịch!

      Đảo mắt nhìn sang An Dĩ Trạch bên cạnh, tâm tình Tô Giản khỏi có chút phức tạp: An Dĩ Trạch là đặc biệt muốn rủ xem vào ngày lễ tình nhân Trung Quốc?

      Tô Giản hỏi: “Đúng rồi, hôm nay phải chủ nhật, cần làm sao? Chẳng lẽ Đêm Thất Tịch, công ty cũng được nghỉ?”

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch bình tĩnh ‘ừ’ tiếng.

      Tô Giản thán phục: “Ngay cả Đêm Thất Tịch cũng nghỉ, còn có phúc lợi xem phim, công ty CMI có nhân tính!”

      Tổng giám đốc công ty CMI lại lần nữa bình tĩnh ‘ừ’ tiếng.
      Last edited by a moderator: 16/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :