1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      T đã nói r mà, nói r mà :hoho::hoho::hoho:

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Xuất đug lúc

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20:

      Editor: Lin

      Tô Giản đột nhiên ngẩng đầu.

      Người đàn ông còn chưa cởi áo khoác ngoài xuống, vẻ mặt mệt mỏi phải An Dĩ Trạch là ai?

      Tô Giản còn chưa lên tiếng, nữ thần của nghênh đón trước: “ Dĩ Trạch, về rồi?”

      Mẹ An cũng rất kinh ngạc, bà vừa thấy tiểu tinh xui xẻo trong lòng vui vẻ, lại chú ý con trai bảo bối về từ lúc nào, giờ phút này mặt An Dĩ Trạch lộ vẻ gì, hiểu tại sao, bà có chút thấp thỏm.

      An DĨ Trạch khẽ gật đầu với bà, gọi tiếng ‘mẹ’, lập tức về phía Tô Giản ngồi xổm xuống. Tô Giản vừa bị đau, mặt mày nhăn lại, vừa ngạc nhiên nhìn , lại thấy An Dĩ Trạch nằm đoạn bị phỏng tay , ánh mắt vừa sâu vừa đen, rồi sau đó quát về phía người giúp việc: “Còn mau gọi bác sĩ!”

      Người giúp việc vội đáp lời. Bạch Ninh Tuyết uất ức cắn môi: “ Dĩ Trạch…”

      Lúc này An DĨ Trạch mới nhìn về phía , lạnh nhạt : “Ninh Tuyết, em chuyện với mẹ .”

      Bạch Ninh Tuyết dịu dàng đáp, định tiếp tục , lại vừa mới kêu ‘ Dĩ Trạch’, lập tức thấy An Dĩ Trạch đưa tay nâng đầu gối Tô Giản, tay bế Tô Giản lên, sau đó bước lên tầng.

      Mặt Bạch Ninh Tuyết lập tức biến sắc, hốc mắt ửng hồng, hung hăng cắn môi.

      Ngược lại mẹ An nhìn bóng lưng An Dĩ Trạch lên tầng, muốn lên cùng, nhưng do dự chút vẫn dừng lại, kiêu ngạo ngồi vào bàn ăn.

      Mà về phía Tô Giản, rất vui.

      Cuối cùng lại bị ôm kiểu công chúa! An Dĩ Trạc giết hết mặt mũi của trước mặt nữ thần rồi!

      Bị An Dĩ Trạch ôm đến căn phòng tầng, cẩn thận đặt xuống, Tô Giản vẫn căm hận nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch.

      Giọng của An Dĩ Trạch cũng coi như dịu dàng: “Rất đau sao?” Rồi đột nhiên giơ tay lên mặt Tô Giản, vuốt khẽ an ủi.

      Tô giản sững sờ, đợi An Dĩ Trạch đưa tay xuống, lúc này mới phát tay ta có chút nước đọng.

      Tô Giản tức giận. Chết tiệt! Đây là gì thế? Ông đây kiên quyết thừa nhận rơi nước mắt!

      Vì vậy sau lúc, An Dĩ Trạch nhìn thấy nhóc lúc trước còn nước mắt lưng trong nhanh chóng lau mặt, khuôn mặt tái nhợt dần lên lớp đỏ hồng.

      Tô Giản cảm thấy An Dĩ Trạch nhìn mình, khóe môi nụ cười, xù lông : “Nước mắt sinh lý có gì ngạc nhiên!”

      An Dĩ Trạch đè tay lại, hỏi: “Trờ tay, còn nơi nào bị thương nữa ?”

      vừa nhắc đến cái này, Tô Giản lại cảm thấy đau đến khó chịu, kêu lên tiếng: “Chân! Đụng phải chân!”

      Ánh mắt An Dĩ Trạch tối xuống: “Bác sĩ lập tức tới đây, trước đó hãy kiên nhẫn chút.”

      Tô Giản nhăn mặt gật đầu, ánh mắt lơ đãng đảo quanh, lúc này mới chú ý căn phòng mình nằm, phong cách đen trắng này rất quen thuộc, vì vậy hỏi: “Đây là phòng của sao?”

      An Dĩ Trạch gật đầu: “Ừ.”

      Tô Giản nhìn bốn phía căn phòng, thưởng thức phen, ánh mắt lại trở lại người An Dĩ Trạch, đột nhiên nhớ đến, hỏi: “ phải công tác sao? Sao lại đột nhiên trở về?”

      “Kết thúc công tác, trở về.”

      An Dĩ Trạch cũng cho biết quản gia bí mật gọi điện báo cho mình, báo cho biết chuyện Tô Giản bị mẹ mình phái người mời đến. thực tế, lúc ấy nghe Tô Giản cưỡng ép mang , lập tức giao hết tất cả công việc còn chưa hoàn thành cho nhân viên của mình, sau đó lái ô tô chạy thẳng về nhà cũ. Về phần tại sao, cũng muốn nghĩ nhiều, mẹ vốn đồng ý cho kết hôn với Tô Giản, hành động lần này chỉ sợ muốn làm khó Tô Giản, với Tô Giản là giao dịch, Tô Giản cũng thiếu gì , tất nhiên thể để chịu thiệt

      Vì vậy vội vã chạy về, nhưng ngờ vừa mới bước vào nhà, lập tức nghe thấy tiếng thét kinh hãi, sau đó liền thấy Tô giản ngã đất ở bên cạnh bàn.

      Mà đợi đến lúc tự chủ bước qua, Tô Giản cũng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt . Nhưng, khuôn mặt nhắn của nhóc nhăn lại nhún, mà trong hai con ngươi nước mắt lưng tròng.

      An Dĩ Trạch cảm thấy, giây đó, trái tim mình như thắt lại.

      An Dĩ Trạch phục hồi tinh thần, phát Tô Giản lén liếc nhìn mình, vì vậy mở miệng hỏi: “Sao vậy?”

      “Gì kia?” Tô Giản có chút tự nhiên nhìn . “Tôi cảm giác hình như tức giận.”

      An Dĩ Trạch im lặng hồi. “ hề tức giận.”

      Tô Giản cẩn thận quan sát , thấy vẻ mặt vẫn đủ dịu dàng, nhưng quả còn vè lạnh lùng xa cách trước đó nữa, vì vậy yên tâm, vỗ lên cánh tay An Dĩ Trạch cái: “ lừa ai chứ? Còn hề tức giận, lúc trước là ai thấy tôi mũi là mũi, mắt là mắt (ý chỉ soi mói), ngày ngày trưng bộ mặt như thời kì mãn kinh ra?”

      Khóe miệng An Dĩ Trạch kéo lên, im lặng hồi, đột nhiên hỏi: “Em sợ tức giận?”

      Tô Giản kì quái nhìn cái: “Tôi đương nhiên sợ tức giận! Bây giờ là chủ nhân của tôi, cái ăn cái mặc của tôi đều dựa vào , tức giận, mặc kệ tôi tôi phải làm sao đây?”

      biết có phải ảo giác của Tô Giản hay , phát nét mặt An Dĩ Trạch hình như được tốt, mặc dù vẻ mặt An mặt than từ trước đến nay đều như vậy.

      Tô Giản xong, đột nhiên lại bắt đầu cười: “Nhưng bây giờ coi như có nghĩa khí!”

      An Dĩ Trạch nhìn mắt cười cong cong của , gì, im lặng hồi. “Mẹ , bà ấy… làm khó em chứ?”

      Tinh thần Tô Giản lập tức tỉnh táo, con mắt lóe sáng: “Làm khó có phí tổn thất tinh thần sao?”

      An Dĩ Trạch: “…”

      Nhìn vẻ mặt thà của An Dĩ Trạch, vẻ hăng hái của Tô giản nhất thời mất , suy nghĩ chút, gãi đầu: “ , mới bắt đầu lúc bị nhóm người nhà Thái Hậu bắt , tôi còn tưởng rằng mình giống bé lọ lem bị mẹ chồng ác độc bắt nạt như trong các bộ phim nhà giàu, kết quả ngoại trừ việc mẹ làm tôi đói bụng ta, cũng làm khó tôi gì cả.” Cũng biết vì sao, nhiều lần, ngược lại bà còn tức giận với , tâm tư của obasan khó hiểu!

      An Dĩ Trạch mở miệng giải thích: “Mẹ tôi ý gì xấu, chỉ là đột nhiên kết hôn với em, bà ấy được vui lắm.”

      Tô Giản cười: “Đúng vậy, mẹ có hỏi tôi, phải bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi .”

      An Dĩ Trạch hơi nhíu mày: “Vậy em đáp thế nào?”

      Tô Giản ngẩng đầu : “Tôi sao có thể bán đứng , đương nhiên tình cảm của chúng ta sâu hơn biển, tiền bạc căn bản thể mua được tình này của chúng ta!”

      An Dĩ Trạch: “…”

      “Nhưng me muốn tôi ly hôn với ” Tô Giản học giọng điệu của mẹ An. “ căn bản xứng với Tiểu Trạch! Tôi chọn xong vợ cho Tiểu Trạch, chỉ có như Tuyết Nhi mới xứng với Tiểu Trạch nhà chúng tôi!”

      An Dĩ Trạch cau mày : “Trong cảm nhận của , Ninh Tuyết vẫn luôn như người em .”

      Lòng Tô Giản bỗng nhiên thoải mái, tươi cười rạng rỡ: “Tôi cũng cảm thấy hợp với Bạch!” Nữ thần phải hợp với tôi nhất!

      An DĨ Trạch nhìn khuôn mặt tươi cười của , ánh mắt sâu thẳm: “Em rất vui sao?”

      “Đúng vậy!” Tất nhiên phải vui vẻ! Mỹ nữ và tên nhà giàu đẹp trai là em, đó là chuyện đáng giá nhất khiến người ta vui vẻ, được ?

      An Dĩ Trạch đưa tay xoa xoa mái tóc , tử chủ được, khóe môi cũng khẽ giương lên.
      Last edited by a moderator: 12/4/15
      Hình Ưu, thư hồ, phuongvutyty5 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21:

      Editor: Lin

      lâu sau, bác sĩ tới, kiểm tra tỉ mỉ Tô Giản phen. Cũng may canh của nhà bếp để ngoài được lát, mặc dù rất nóng, những cũng khiến Tô Giản bị phỏng nghiêm trọng, Tô Giản bôi chút thuốc, vài ngày là được. Mà đùi, mặc dù lúc ấy cẩn thận đụng phải rất đau, nhưng may mắn cũng có gì đáng ngại, bác sĩ chỉ dặn dò, về sau cần phải chú ý chăm sóc tốt là đủ.

      Tô Giản thở phào nhõm, nửa tàn phế rồi, tất nhiên muốn mình tàn càng thêm tàn. Xoay đầu nhìn về phía An Dĩ Trạch, khuôn mặt lạnh lùng của An Dĩ Trạch hình như cũng thả lỏng chút.

      Bạch Ninh Tuyết đặc biệt đến đây thăm Tô Giản, Tô Giản rất vui vẻ, đáng tiếc ánh mắt nữ thần lại rơi vào người , mà lại dịu dàng nhìn về phía An Dĩ Trạch tỏ vẻ áy náy, bộ dạng yên tâm của , vừa nhìn lại càng cảm thấy đáng thương.

      Tô Giản hết sức đau lòng, mà vẻ mặt An Dĩ Trạch lại lạnh nhạt, Tô Giản muốn mượn cơ hội này để tỏ ra rộng lượng an ủi nữ thần trong lòng mình, An Dĩ Trạch bỗng nhiên : “Giản Giản cần nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài thôi.” xong lập tức đưa nữ thần ra khỏi phòng.

      Tô Giản thiếu chút nữa nhịn nổi: Chết… tiệt!

      Cũng may lát sau An Dĩ Trạch trở lại, nhưng Tô Giản vẫn còn tức giận, An Dĩ Trạch, vào đây làm gì? Cọc gỗ như có gì để nhìn, mau trả nữ thần lại cho tôi!

      An Dĩ Trạch ngồi ben giường, đột nhiên hỏi: “Em muốn ở lại đây dưỡng thương, hay là về nhà?”

      Tô Giản quay mặt qua: “Có thể về?”

      An Dĩ Trạch : “Vậy em muốn ở lại nhà này?”

      Mẹ nó, đương nhiên tôi chọn về! Mặc dù nơi này có nhà cao cấp, có đồ ăn, có nữ thần, nhưng dù sao ở đây còn có Dung ma ma, khiến người khác vô cùng yên tâm! Tô Giản lập tức vội vàng lắc đầu: “Tôi muốn về nhà!”

      An Dĩ Trạch gật đầu: “ biết rồi.”

      Cũng lâu lắm, mẹ An cũng đến phòng Tô Giản nằm. Tô Giản cũng muốn cãi nhau với mẹ người ta cãi nhau trước mặt con trai bà, vì vậy liền cố gắng giả vờ ngủ, đồng thời vểnh tai lên nghe An Dĩ Trạch và mẹ An chuyện với nhau.

      An Dĩ Trạch với mẹ An mang Tô Giản về chỗ ở của hai người, ngờ mẹ An lập tức phản đối.

      Giọng lo lắng vô cùng mềm mại: “Tiểu Trạch, con muốn mẹ tức giận?”

      Tô Giản ở trong chăn thầm hít hà: Quả nhiên là con ruột, Dung ma ma mà lại trở nên mềm dẻo như thế!

      Giọng của An Dĩ Trạch cũng mang vẻ ôn hòa khi chuyện với người thân thiết: “ có,mẹ, người đừng suy nghĩ lung tung.”

      “Con gạt mẹ! Nhất định là con giận mẹ nên mới cưới vợ đúng !” Mẹ An uất ức. “Kể từ khi con gạt mẹ lén kết hôn, mẹ cũng biết, Tiêu Trạch còn nghe lời mẹ nữa rồi, còn mẹ…”

      Tô Giản ở trong chăn nhàng xoa làn da nổi da gà: Dung ma ma, bà chính là Dung ma ma sao? Giọng điệu u oán như thiếu nữ đó là thế nào?

      An DĨ Trạch sớm quen, giọng điệu đổi, vẫn bình tĩnh như cũ: “Mẹ, con tức giận, chỉ là Giản Giản quen ở đây, tại ấy lại bị thường, về nhà nghỉ ngơi tốt hơn.”

      “Nơi này phải là nhà của con sao? Hơn nữa vợ của con bị thường, vừa đúng cần người chăm sóc, thường ngày con phải làm, làm sao có thể chăm sóc? Trong nhà nhiều người làm như vậy, đầu bếp bác sĩ đều có sẵn, con bé ở chỗ này dưỡng thương phải tốt hơn sao? Hơn nữa mẹ… mẹ có thể chăm sóc con bé!” Mẹ An sâu kín . “Hay là, ra con muốn gặp mẹ, con mẹ?”

      Tô Giản: … Mong thiếu nữ đừng làm như vậy! An Dĩ Trạch, phải trụ vững! Tôi muốn ở đây!

      An Dĩ Trạch: “Được rồi, vậy để con với Giản Giản, trước tiên ở lại đây vào ngày.”

      Tô Giản: “…”

      Đưa mẹ An , An Dĩ Trạch trở lại phòng. Tô Giản vừa nhìn thấy lập tức kêu lên: “Vừa rồi còn đòng ý cho tôi về nhà!”

      An Dĩ Trạch : “Mẹ cũng đúng, bên này có nhiều người, dễ dàng chăm sóc em hơn.”

      Tô Giản tức giận: “Tôi cần người chăm sóc! Lúc trước ở mình, tôi cũng sống rất tốt.”

      An Dĩ Trạch : “Bây giờ em lại phỏng tay, yên tâm.”

      Tô Giản : “Ở chỗ này yên tâm? Lúc trước mẹ còn cho tôi ăn cơm!”

      An Dĩ Trạch : “ đâu, mẹ thấy em bị thương cũng rất lo lắng. ra bà ấy cũng ghét em, chỉ là lúc trước kết hôn với em, khá bất ngờ, cũng thương lượng với bà, cho nên trong lòng bà được thoải mái, lúc này mới tìm em để trút giận, tại bà cũng hả giận rồi, làm khó em nữa đâu.”

      Tô Giản suy nghĩ chút, lại nghĩ đến vấn đề: “Nhưng ở đây nhiều người nhiều tai mắt, rất dễ bị lộ, ngộ nhỡ bị người khác phát tôi và giả kết hôn phải làm sao?”

      An Dĩ Trạch im lặng lát, : “ làm xong việc nên làm, em chú ý chút là được rồi.”

      Tô Giản: “Chú ý cái gì?”

      An Dĩ Trạch: “Tình cảm em đối với còn sâu hơn biển.”

      Tô Giản: “…”

      Lúc ngủ cuối cùng Tô Giản cũng cảm giác được vấn đề lớn: Mẹ nó, lại phải ngủ chung giường với An Dĩ Trạch!

      Tô giản giãy dụa: “Nhà lớn như vậy, phòng nhiều như vậy, tùy tiện chọn phòng cho tôi là được rồi, sao nhất định phải ngủ chung phòng!”

      An Dĩ Trạch: “Chúng ta vẫn là vợ chồng mới cưới.”

      Tình đau khổ này! Tô giản rối rắm: “Vậy tại tôi bị thương nặng, nên ở cùng phòng với .”

      An DĨ Trạch bình tĩnh : “Em bị thương, hoạt động tiện, cho nên càng thể ngủ mình trong phòng.”

      “Nhưng lúc ngủ tôi hay ngày với đá chăn!” Tô Giản dùng bất cứ giá nào, cố gắng xấu bản thân mình.

      An Dĩ Trạch: “Ồ.”

      Tô Giản bất đắc dĩ. Dĩ Trạch lại đột nhiên : “Em yên tâm, làm gì em.”

      Tô Giản nhìn cái, chết tiệt ông đây là đàn ông sợ ngươi làm gì? Ông đây chỉ là muốn ngủ chung giường với tình địch thôi!

      Nhưng tình thế bắt buộc, Tô Giản cũng đành phải chấp nhận!

      Cũng may vì tại bị thương, lúc tắm càng khó khăn, An Dĩ Trạch thấy vậy, lập tức kêu nữ giúp việc chăm sóc Tô Giản. Được nữ giúp việc dịu dàng hầu hạ, Tô Giản trong phòng tắm rất vui vẻ.

      Đáng tiếc, An Dĩ Trạch trở lại phòng, Tô Giản chỉ có thể lưu luyến tiễn nữ giúp việc , rồi sau đó nằm buồn bã ghế sa lon.

      An Dĩ Trạch thấy mái tóc dài của còn ướt, nhíu nhíu mày, do dự chút, cuối cùng cầm máy sấy, tới ngồi bên cạnh Tô Giản.

      Tô Giản ngẩng đầu lên nhìn .

      An Dĩ Trạch nhìn cái, cũng gì, trực tiếp mở máy sấy, thổi mái tóc của .

      Trước đó Tô Giản còn sợ hãi, chết tiệt, tình địch sấy tóc cho là việc quỷ dị đến mức nào! Nhưng động tác của An Dĩ Trạch thực rất êm ái, gió thổi cũng rất ấm, cũng từ từ hưởng thụ.

      Chờ đến lúc tiếng máy sấy dừng lại thấy hơi chóng mặt, đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại, mới phát biết từ lúc nào nằm đùi An Dĩ Trạch.

      Tô Giản lập tức giương mắt nhìn An Dĩ Trạch, ngờ An Dĩ Trạch cũng lặng lẽ nhìn mình.

      Tô Giản giương lên nụ cười gượng, vội vàng chống người ngồi dậy. An Dĩ Trạch nhìn cái, : “ tắm.”

      “Hả? A, mau , mau !” Tô Giản đưa mắt nhìn An Dĩ Trạch vào phòng tắm, rồi sau đó cúi gằm đầu đến bên cạnh giường, nằm lên.

      Nhàm chán cầm điện thoại di động lên chơi trước lúc ngủ, từ từ,lại có cảm giác buồn ngủ, cánh tay giơ di động tự chủ chậm rãi buông xuống.

      “Ai ya!”

      Am Dĩ Trạch mới ra khỏi phòng tắm, lập tức nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Tô Giản, vội bước nhanh đến.

      Sau đó lập tức nhìn thấy điện thoại di động nằm mặt Tô Giản.

      Cảm giác buồn ngủ của Tô Giản đều bị đánh bay rồi, trong đâu lăn lộn hai chữ ‘đau khổ’, mắt thấy trong mắt An Dĩ Trạch lướt qua nụ cười, lập tức nổi giận.

      Nhưng chuyện xui xẻo bị nhìn thấy, có cách nào để nối giận, Tô Giản lật người, nhìn thấy phiền.

      An Dĩ Trạch thấy Tô Giản hung hăng,lật người đưa lưng về phía mình, chút ý cười nơi khóe miệng hiểu sao cũng giản , nhìn phần bị băng bó nhô lên, An Dĩ Trạch suy nghĩ, cầm xấp tài liệu, vén chăn lên giường nằm.

      Tô Giản biết An Dĩ Trạch cũng lên giường, nhưng vẫn nguyện ý phản ứng lại với . Cơn buồn ngủ của bị đập bay mất, lại mở di động lên chơi, thanh của trò chơi vang lên trong phòng vô cùng vui vẻ.

      An Dĩ Trạch nhíu nhíu mày, cũng ngăn cản.

      Vậy mà lâu sau, An Dĩ Trạch ngẩng đầu lên từ tập tài liệu, đột nhiên phát thanh bên cạnh còn.

      Do dự chút, An Dĩ Trạch nhìn qua thăm dò.

      nhóc nằm nghiêng, điện thoại di động vẫn còn nằm trong tay, đặt ở bên mặt, nhưng người biết ngủ từ lúc nào rồi.

      An Dĩ Trạch lẳng lặng khuôn mặt tinh quái yên lặng ngủ lát, sau đó đưa tay, nhàng lấy điện thoại di động nằm bên gò má trắng noãn, vốn định thuận thế để Tô Giản nằm ngủ bên cạnh chiếc tủ đầu giường, nhưng bỗng nhiên nhớ lại chuyện ‘điện thoại di động có phóng xạ, nên ở quá gần đầu’, vì vậy xuống giường, đặt điện thoại ở đầu khác của căn phòng.

      Hôm sau tô Giản tỉnh lại trong ngực An Dĩ Trạch.

      chỉ nằm nghiên dán chặt vào An Dĩ Trạch, tay còn đặt ngực An Dĩ Trạch, chân để lên đùi An Dĩ Trạch, cả người ôm An Dĩ Trạch như con bạch tuộc.

      Vốn ngơ ngác tỉnh lại, Tô Giản lập tức kinh hãi.

      Chết tiệt! Cái tư thế ngủ như thần này!

      nhớ, hôm qua hình như nằm mơ, trong mộng cuối cùng đoạt được trái tim nữ thần đem lòng mến lâu, vì vậy và mĩ nữ ôm nhau chặt, quả nhiên vô cùng quấn quít… Tô Giản vừa nghĩ đến thực tế người ôm quấn quít như vậy lại là An Dĩ Trạch, nhất thời có gan muốn đuổi cái mạng già này.

      Tô Giản lập tức muốn đẩy An Dĩ Trạch ra, nhưng vừa muốn đẩy, đột nhiên tỉnh lại, chết tiệt, tình hình mất mặt này tốt nhất chỉ nên có mình biết, nếu khiến An Dĩ Trạch tỉnh lại, đó mới là chuyện vô cùng mất mặt!

      Vì vậy cẩn thận nhấc tay chân lên, chuẩn bị cách An Dĩ Trạch xa.

      Ai ngờ An Dĩ Trạch đột nhiên di chuyển, hình như muốn tỉnh lại.

      Tô Giản chột dạ lập tức sợ hết hồn, lặng lẽ chân lại phối hợp, trong lúc hoảng hốt, những yên lặng, mà còn đụng phải An Dĩ Trạch!

      Tô Giản thoáng chốc trừng lớn mắt.

      Thế nhưng lúc này phải vì khiến An Dĩ Trạch tỉnh lại, mà là… chết tiệt, vừa đụng phải nới, hình dáng này, cảm giác này, chẳng lẽ là…

      Tô giản phả xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn An Dĩ Trạch.

      Sau đó tuyệt vọng phát An Dĩ Trạch mở mắt ra, cặp mắt có chút nào mơ màng, mà ngược lại hết sức tỉnh táo yên lặng nhìn lại .

      Tô Giản ‘vèo’ cái, rút chân về, vì hóa giải lúng túng, tìm lời : “Cái đó, rất có tinh thần, hà...!”

      An Dĩ Trạch: “…”

      Thấy An Dĩ Trạch có phản ứng gì đặc biệt, Tô Giản dù sao cũng chột dạ như vậy, cũng biết tại sao, suy nghĩ lại tập trong vào đồ vật vừa đụng phải kia. Mặc dù vừa rồi chỉ là kinh hãi đụng phải, nhưng Tô Giản vẫn cảm thấy buồn bực, họ An rất biết chăm sóc…

      Lại vừa nghĩ tới tình hình gà bay trứng vỡ của mình, Tô Giản khỏi lại đau lòng.

      Vì vậy Tô Giản kìm lòng được lại nhìn vào giữa hai chân An Dĩ Trạch ngắm chút.

      An Dĩ Trạch: “…”

      Trong lòng Tô Giản vô cùng hối hận: Tiểu Giản Giản, thực xin lỗi em, trước kia em ngày ngày cùng , lại biết quý trọng, mà nay đợi đến lúc em cách xa, mới hối hận còn kịp…

      Vì vậy ánh mắt Tô Giản chuyển từ giữa hai chân An Dĩ Trạch lên mặt, trong ánh mắt có chút hâm mộ lẫn ghen tị, còn có mấy phần đau thương.

      “Người trẻ tuổi, lúc có phải biết quý trọng!”

      An Dĩ Trạch: “…”
      Last edited by a moderator: 16/4/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 22:

      Editor: Lin

      Dùng chung bữa sáng với An Dĩ Trạch xong, sau khi ta làm, Tô Giản lại vẫn ở trong phòng của An Dĩ Trạch.

      Phòng của An Dĩ Trạch nối với thư phòng, Tô Giản tò mò tham quan phen, ngoài dự liệu, phát giá sách to trong phòng sách An Dĩ Trạch có rất nhiều sách. Tô Giản nhăn mũi liếc qua giá sách văn trong nước ngoài trong phòng, thầm đánh giá câu ‘Làm bộ như X bị sét đánh’, rồi sau đó tìm bộ ‘Lộc Đỉnh Ký’ trong giá sách lúc.

      Trong lúc đó, nhận được điện thoại của Nhan Tử Vi.

      Đầu bên kia, Nhan Tử Vi hét lên: “Tô Tiểu Giản? Cậu chạy đâu vậy? Tại sao ai ở nhà?”

      Tô Giản vui vẻ : “Cậu đến tìm mình?” Tiếp lại vội vàng giải thích. “Bây giờ mình ở nhà!”

      ở nhà! Chân cậu còn chưa khỏe, ở nhà ở đâu?”

      Tô Giản kể chuyện bị mẹ An phái người đến đưa .

      Nhan Tử Vi vừa nghe tinh thần tăng cao. “Kịch nhà giàu sao? Vị bà chủ trong căn nhà đó có bắt nạt cậu ! Mau hết chi chị đây nghe!”

      Tô Giản do dự chút, sao đó kể hết chuyện xảy ra từ khi bước vào nhà họ An trong lần.

      Nhan Tử Vi nghe được mẹ An cho Tô Giản ăn cơm liền nổi giận, đợi đến lúc Tô Giản đến chuyện Bạch Ninh Tuyết cẩn thận vẩy canh lên tay mình Nhan Tử Vi chỉ có cảm giác luyện sắt thành thép: “Tô Tiểu Giản! Đầu cậu làm bằng gỗ hay sao? Nếu đó thanh thuần giống như cậu mình cắt cái đầu này cho cậu! đó là cố ý muốn tạt canh nóng vào người cậu! Cậu mau tỉnh lại cho mình!”

      Tô Giản sửng sốt, chần chờ: “ thể nào? Mình và ấy thù oán, sao ấy lại cố ý muốn làm phỏng mình?”

      Nhan Từ Vi ở đầu bên kia điện thoại suýt chút nữa bị làm cho tức chết: “Cậu tại sao? Cậu là tình địch của ta! Cậu đoạt người đàn ông của ta mà ta hận cậu? Mẹ kiếp, này dám mơ ước chồng cậu ngay trước mặt vợ cả, quả biết xấu hổ!”

      Tô Giản tự chủ được nuốt nước miếng cái. ra từ đầu nữ thần cũng có mặt hung hãn như vậy, phụ nữ quả nhiên là giống thần ký, vậy, nữ thần Bạch dịu dàng thanh khiết ra cũng có mặt đen tối như vậy. Nhưng vẫn thể lý giải tại sao Bạch Ninh tuyết lại muốn đổ canh lên người mình. Nếu như ấy thích An Dĩ Trạch, trực tiếp với An Dĩ Trạch là được rồi, hay là hận kết hôn với An Dĩ Trạch, cũng có thể trực tiếp đối xử dịu dàng với , hoặc đánh cho trận, sao lại phí sức lén dội danh lên người như vậy? Chẳng lẽ ấy cảm thấy làm mình bị phỏng, khuôn mặt bị tổn hại, sau đó An Dĩ Trạch có thể ly hôn ? Ai, em Bạch đen tối rồi, nhưng đây ràng là ngây thơ mà!

      Nhớ năm đó, An Dĩ Trạch lấy em của , cũng nghĩ đến chuyện dội canh lên người An Dĩ Trạch!

      Ở đầu kia, Nhan Tử Vi vẫn còn giận dữ, Tô Giản vội : “Tử vi, cậu đừng tức giận, dù sao mình cũng có gì đáng ngại.”

      “Còn có gì đáng ngại? Cậu còn bị thương!” Nhan Tử Vi tức giận cắt ngang, suy nghĩ chút, lại thở dài tiếng, hết sức lo lắng: “Ai, nhà giàu phức tạp như vậy, cậu người đơn thuần như con cừu non như cậu, có bà bà ác độc nhìn cậu, bên cạnh có hồ ly tinh mơ đến chồng cậu, sao cậu có thể đối phó được?”

      Mình đâu có đơn thuần như con cừu non? Tô Giản tiếng động hét lên, lắp bắp : “ có nghiêm trọng như vậy chứ? Hơn nữa, mình và An Dĩ Trạch cũng phải là .”

      phải mới oan uổng?” Nhan Tử Vi bất mãn. “Cậu nên cầu họ An tăng lương !”

      Ánh mắt Tô Giản sáng lên. “Cái này có thể được!”

      Nhan Tử Vi biết vì sao vẫn vui vẻ: “Tô Tiểu Giản, cậu là đồ ngốc! Cậu định hết mình chút sao?”

      Tô Giản sững sờ: “Hết mình chút?”

      Nhan Tử Vi tức giận: “Tăng lương tính là gì? Cậu nên hoàn toàn biến An DĨ Trạch thành người của cậu! Nếu mình , biện pháp tốt nhất, chính là cậu và An Dĩ Trạch biến giả thành , cậu quyến rũ ta vào trong tay! Đến lúc đó phải là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao, tất cả của ta đều là của cậu! Chỉ cần nắm chặt đàn ông, đến lúc đó vị bà bà và nàng tiểu tam biết xấu hổ đó phải tức chết!”

      Tô Giản: “…”

      Nhan Tử Vi ở đầu bên kia hào hứng : “Tiểu Giản, mình , suy nghĩ chút!”

      Tô Giản kinh hãi: “Ha ha, hay… hay là thôi, mình có hứng thú với An Dĩ Trạch…”

      Nhan Tử Vi nghe vậy có chút thất vọng: “Được rồi. Nhưng coi như cậu tính toán muốn An Dĩ Trạch, nhưng tại cậu vẫn là vợ ta, hơn nữ còn ở chỗ với người nhà ta, dù sao cậu cũng nên đề phòng chút, đừng nên lại bị bắt nạt!”

      Tô Giản cười ha ha: “ .”

      “Mình còn biết cậu? trong sáng như con cừu non sao!” Nhan Tử Vi thở dài cái. “Xem ra phải để cậu học chút!”

      Nhan Tử Vi dạy cho Tô Giản, chính là đống cuộc chiến ngầm của phụ nữ trong tiểu thuyết và tivi, còn cái gì mà mẹ chồng nàng dâu, vợ cả đấu với tiểu tam, con thứ đầu với con cả, tóm lại là đám phụ nữ đấu qua đấu lại.

      Tô Giản nhìn lướt qua, sao có hứng thú nổi, nhưng nữ thần giao phó, thể hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao nữa tại ở trong phòng rảnh rỗi, vì vậy lập tức chọn bộ phim ‘Hoàn châu cách cách; rất ăn khách ra xem.

      Vì vậy mấy ngày nay, lúc An Dĩ Trạch lên giường, liền nhìn thấy Tô Giản chơi điện thoại di động, mà ôm máy vi tính xem rất tập trung.

      Buổi sáng, lúc làm, Tô Giản phân phó quản gia lấy máy tính của Tô Giản, lại nghĩ buổi tối trở về vẫn thấy Tô Giản ôm máy tính buông như cũ, tò mò, liền nghiêng sang nhìn xem.

      Tô Giản chú ý đến ánh mắt của , hỏi: “Xem qua chưa?”

      An Dĩ Trạch: “Xem qua chút.” Có thời gian, mẹ và em rất thích xem phim truyền hình, mỗi đài đều phải xem lần, vì vậy những lúc đó cũng thuận tiện xem qua chút.

      Tô Giản nghe có xem qua, đột nhiên nảy sinh loại hứng thú ‘châm chọc người khác’, cảm khái: “Phụ nữ là đáng sợ!”

      “…” An Dĩ Trạch nhìn vào hai mắt . “Em cũng là phụ nữ.”

      Tô giản nghẹn họng, tiếp: “Vì người đàn ông mà đấu thành như vậy, chà chà! Phải , ràng người nên đấu là hoàng thượng mới đúng! Nhưng đều làm hoàng đế rất tốt, nhưng tôi thấy làm hoàng đế chưa chắc tốt, cái gọi là hậu cung ba ngàn phi tần, gậy sắt mài thành châm hoa! xem người này, đoạn tuyệt con cháu, vợ ngoại tình, cuối cùng còn bị vợ giết chết, quá đau khổ!”

      An Dĩ Trạch yên lặng nghe cảm khái.

      Tô Giản thở dài tiếp: “làm Vi Tiểu Bảo vẫn tốt hơn! Bảy đại mỹ nữ làm vợ, mọi loại hình đều có, quan trọng hơn là bọn họ chung sống vui vẻ hòa thuận, đây quả thực là ước mơ cuối cùng của tất cả đàn ông!”

      An Dĩ Trạch yên lặng nhìn cái.

      Tô Giản lấy cùi chỏ đụng cái: “ dám ước mơ như vậy?”

      An Dĩ Trạch lẳng lặng : “ có.”

      “Mới là lạ! Đàn ông nào mà mơ ước có ba vợ bốn nàng hầu?” Tô Giản tin, cảm thán. “ vợ cả hiền huệ, người tình diêm dúa, bạn dễ thương trong sáng, hồng nhan tri kỉ dịu dàng tri kỉ, dám chưa từng mơ ước như vậy?”

      An Dĩ Trạch lắc đầu: “ có.”

      Tô Giản nghiêng đầu nhìn : “ vậy nghĩa là rất chung tình?” Suy nghĩ chút, Tô Giản cười meo meo: “Nhưng nhắc tới cũng là, đàn ông đều rất chung tình, quan trọng loại hình gì, chỉ cần mặt đẹp ngực lớn là được.”

      Ánh mắt An Dĩ Trạch tự chủ được di chuyển lên mặt Tô Giản, lại bay tới ngực Tô Giản.

      Tô Giản 囧: “ nhìn đâu vậy?”

      có.” An Dĩ Trạch lạnh nhạt . “Nhưng đột nhiên cảm thấy, em hình như có chút đạo lý.”

      Tô Giản: “…”

      ngày mới, Tô Giản tỉnh lại trong ngực An Dĩ Trạch.

      Nhưng hết sức bình tĩnh, dù sao nhiều ngày trôi qua, mỗi ngày tỉnh lại đều trong tình trạng như vậy, nếu như lúc đầu cảm thấy hơi kì cục, tại cảm thấy quen thuộc rồi.

      Tô Giản nghĩ, năm đó trong ký túc xá ở đại học, có lúc mấy em chen chúc ngủ chiếc giường, nhất là mùa đông, cho nên tại ngủ chung giường với An Dĩ Trạch, cũng có gì ghê gớm. Huống hồ bề ngoài dáng vẻ An Dĩ Trạch lạnh lùng, nhưng thân nhiệt lại rất ấm áp, Tô Giản sợ lạnh, dần dần, lại cảm thấy ngủ chung với An Dĩ Trạch, cũng giống như nằm cạnh cái lò sưởi, hình như cũng tệ.

      Những ngày này, ở lại biệt thự của nhà họ An, dần dần cũng quen rồi. Phải đúng là có dễ dàng hơn lúc ở nhà mình, dù sao hôm nay thân tàn phế của cũng quá khó khăn, lại được người giúp việc trong biệt thự này chăm sóc, quả vô cùng thoải mái.

      Hơn nữa vì trước mặt người ngoài, hai người phải giả bộ thân thiết, An Dĩ Trạch đối với cũng tệ. Mặc dù vẻ mặt có biểu cảm gì nhiều, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn, mặc dù nhiều lời, nhưng giọng cũng có phần cưng chiều hơn, lúc ăn cơm gắp thức ăn cho , sau khi tan làm có thể đẩy dạo trong vườn hoa, tắm xong còn có thể sấy tóc giúp , dù An Dĩ Trạch là tình địch của , Tô Giản cũng thể thừa nhận, khả năng diễn của ta rất tốt, phải quá lời nhưng ai vừa nhìn cũng cảm thấy, cậu ba rất mợ, đối xe với mợ vô cùng tốt.

      Lúc mới bắt đầu tô Giản còn có chút quen, nhưng rất nhanh sau thích ứng. Nếu An Dĩ Trạch bỏ công như vậy rồi, cũng thể diễn quá tự nhiên đúng ? Hơn nữa An Dĩ Trạch đối với rất tốt, tuyệt đối thua thiệt. Nghĩ vậy, Tô Giản càng cảm thấy áp lực nào, thậm chí còn thoải mái hưởng thụ.

      Liến tiếp như vậy, mọi người đều , cậu ba thương mợ đến có phép tắc.

      Những ngày qua, Tô Giản nhàn rỗi đến nhàm chán, thường xuyên tìm người giúp việc trong biệt thự để chuyện, góp vui với nữ giúp việc, chuyện về nấu nướng với bếp trưởng, nhìn thời làm vườn tỉa hoa cỏ, thời gian trôi qua khiến rất thỏa mãn. làm bộ, thái đồ hiền hòa, tính tình lại sáng sủa, cùng đến từ giai cấp vô sản với quần chúng nhân dân nên rất nhanh hòa mình vào mọi người. Hơn nữa mấy nữ giúp việc trẻ tuổi đều cảm thấy mợ ba của mình chỉ có dáng người xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng, vô cùng quan tâm tôn trọng những người như các , ngay cả chuyện cũng vô cùng ý tứ, có ấn tượng rất tốt với Tô Giản.

      Cũng vì vậy, sau khi quan thân, Tô Giản từ từ biết được tình trạng gia đình của nhà họ An từ những người giúp việc. Nhà họ An có ba người con trai và người con , An Dĩ Trạch là cậu ba, An Dĩ Trạch còn có hai Dĩ Thiên, ba Dĩ Hằng, mà dưới có người em tên là Dĩ Nhu. An Dĩ Thiên và vợ còn ở nước ngoài chưa về nước, mà An Dĩ Hằng là ngôi sao, bình thường hay ở trong nhà, em An Dĩ Nhu vẫn còn học đại học, phần lớn thời gian đều ở đại học, chỉ có ngày nghỉ mới về nhà.

      Tô Giản yên lặng nghĩ, xem ra tuổi của Dung ma ma rất trẻ, ngờ lại có thể sinh như vậy!

      Hơn nữa, kể từ ngày Tô Giản bị thương, mẹ An cũng chưa từng tìm Tô Giản gây phiền phức, thậm chí ngay cả Bạch Ninh Tuyết cũng xuất nữa. Tô Giản tự giác xem đống phim truyền hình về chiến tranh giữa phụ nữ, hoàn toàn có thực tế để thực hành, rất là đáng tiếc.

      Nhưng dù sao cùng chung máu nhà, Tô Giản cũng thể hoàn toàn tránh được mẹ An, thường xuyên qua lại cũng coi như có cuộc sống bình yên hòa bình rồi.

      Mà từ từ, sống chung hòa bình lại phát triển thêm bước nữa.

      Mẹ An muốn xem phim truyền hình với Tô Giản, Tô Giản nghĩ nhiệm vụ này cũng có gì khó, huống hồ cũng nhàn rỗi đến nhàm chán, nên lập tức đồng ý.

      Lúc bắt đầu, Tô Giản còn thầm suy đoán, chẳng lẽ Dung ma ma muốn lôi kéo xem phim mẹ chồng nàng dâu với bà, để biết chút nếu nàng dâu nghe lời mẹ chồng có kết cục thảm hại thế nào? Nhưng tivi vừa mở lên, Tô Giản lập tức thua.

      An Dĩ Trạch, biết mẹ thích xem phim thần tượng tuổi trẻ ?

      Đúng, mẹ An lôi kéo xem phim, tất cả đều là phim thần tượng, đúng hơn, là phim tình của thiếu nữ, phim như ‘Cục cưng bé vô địch’, Công chúa xinh đẹp chồng chung tình’, ‘Bá chủ đoạt ’, ‘Đừng chạy! Người vợ xinh đẹp của ’, đều là những bộ phim mà thiếu nữ trẻ tuổi thích.

      Tô Giản nghĩ, giới thượng lưu, quả nhiên vẫn chưa hiểu nhiều lắm…

      Bên này Tô Giản thoi thóp, bên kia mẹ An bắt đầu rơi nước mắt, đỏ mắt tức giận : “Bà già này đáng ghét, Ngạo Thiên và Băng Ngưng nhau như vậy, bà ta lại ác độc muốn chia rẽ bọn họ!”

      Ngạo Thiên là nam chính trong bộ phim, xuất thân giàu có, tình cảm sâu nặng với nữ chính thay đổi. Băng Ngưng là nữ chính trong bộ phim, cha mẹ cũng có tiền, nhưng trong sáng hiền lành, luôn bị nữ phụ hãm hại. Mà bà già đáng ghét còn lại là phu nhân giàu có, mẹ của nam chính.

      Tô Giản lần lượt chuyển khăn giấy cho mẹ An: “…”

      Cũng lâu sau, vì bị bà già đáng ghét ngăn cản, nữ chính chỉ có thể đau khổ chia tay nam chính. Sau khi nữ chính rời , mắt nam chính đỏ lên, lặng lẽ nôn ra ngụm máu.

      Mẹ An lại rơi nước, đau lòng hét lên: “Ngạo Thiên!”

      Thân thể Tô Giản yên lặng chấn động, thấy mẹ An buồn, Tô Giản liền mở miệng khuyên giải: “Mẹ, cũng chỉ là phim truyền hình thôi…”

      Mẹ An đỏ mắt căm tức nhìn : “ vô tình! có chút cảm xúc nào!”

      Tô Giản: “…”

      Sau khi rời khỏi nam chính, nữ chính đau khổ dọc theo phố. Mắt thấy nữ chính chuẩn bị băng qua đường, Tô Giản thốt lên: “Nơi này nên có xe.”

      Quả nhiên, giây sau, chiếc xe chạy tới, hất bay nữ chính.

      Mẹ An: “…”
      Last edited by a moderator: 20/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :