1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6:

      Editor: Lin

      Lúc tỉnh lại về đến nhà.

      Tô Giản bị An Dĩ Trạch thả ghế sô pha trong phòng khách, tò mò quan sát xung quanh phòng ốc. Căn hộ này ố trí theo kiểu ba phòng, đường nhìn đơn giản, nhưng lại đơn giản như vậy, rất có cảm giác thời thượng, nhưng nhìn căn phòng dùng màu trắng đen làm chủ đạo hợp với ngày cưới, nhìn tới nhìn lui, căn hộ này cũng giống phòng cưới.

      Người này là tổng giám đốc công ty CMI, làm bất động sản sao chỉ có thể có căn nhà? Đây phải chỉ là nơi cho người ta đặt chân đấy chứ? Tô Giản chua xót nghĩ, rất thích nghi ngờ.

      Nhưng vừa nghĩ đến và An Dĩ Trạch là vợ chồng hợp pháp, An Dĩ Trạch có tiền, khi ly hôn cũng chia cho nửa, tâm tình của Tô Giản khỏi lại tốt lên.

      “An, cái đó, Dĩ Trạch à, em muốn xem căn nhà của chúng ta chút!” xong đợi An Dĩ Trạch đáp lại, lập tức đẩy xe lăn vọt vào trong phòng.

      An Dĩ Trạch cũng ngăn cản , chỉ im lặng ngồi sô pha.

      Quả nhiên, phòng ngủ của An Dĩ Trạch cũng như con người ta, cũng dùng màu trắng đen làm chủ đạo. Tô Giản chậc chậc lắc đầu, muốn ra ngoài, ánh mắt lại quét qua chiếc giường lớn có thể đủ cho năm sáu người như nằm xuống, đột nhiên nghĩ đến, bây giờ là vợ của An Dĩ Trạch, vậy cách khác, tối nay, bao gồm cả những buổi tối sau nay, đều phải ngủ cùng An Dĩ Trạch chiếc giường này.

      Trời ạ, biến, cút!

      Muốn ngủ cùng giường với tình địch, còn bằng chết!

      Nhưng, hai người vẫn là vợ chông hợp pháp, cho dù An Dĩ Trạch có làm gì , chú cảnh sát cũng cách nào giúp đỡ được! Làm thế nào làm thế nào làm thế nào... đúng rồi, chân!

      Tô Giản cúi đầu nhìn bàn chân bị bọc trắng của mình, đột nhiên cảm thấy nó vô cùng đáng .

      Chỉ cần chân mình vẫn bị thương, nên hai người thể cùng phòng, vấn đề được giải quyết!

      Tô Giản muốn xoay người ra ngoài đàm phán với An Dĩ Trạch, đột nhiên nghe thấy giọng của An Dĩ Trạch vang lên sau lưng: “Lại đây, có lời muốn với em.”

      Tô Giản gật đầu: “Vừa đúng lúc, tôi cũng có lời muốn với .”

      An Dĩ Trạch sửng sốt: “Em trước .”

      Tô Giản : “Tôi muốn , chân tôi còn chưa khỏe, hay là trước đó hai ta chia phòng ngủ .”

      Trong mắt An Dĩ Trạch khẽ lướt qua tia kinh ngạc, định mở miệng, đột nhiên nghe thấy thanh ùng ục.

      Tiếp theo lại nghe thấy Tô Giản : “Tôi muốn chuyện thứ hai là, tôi đói rồi, ông xã, có phải nên nấu cơm cho tôi ?”

      ràng An DĨ Trạch có chút ngạc nhiên.

      Tô Giản giơ giơ chân của mình. “ xem, chân tôi bị thương.” Ý tôi là, tại tôi như vậy, muốn ngược đãi người tàn tật?

      An Dĩ Trạch cũng gì, đứng dậy. Tô Giản hài lòng chờ tên tình địch chết tiệt ngoan ngoãn vào bếp nấu cơm cho mình, nhưng nghĩ An Dĩ Trạch đứng dậy, móc điện thoại ra.

      “Khách sạn Gang Nam phải ?”

      Người này thế nhưng lại gọi đồ ăn bên ngoài! Đây là ăn gian mà thèm che giấu! Tô Giản hết sức cam lòng, oán hận trừng trừng lưng An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch xoay người lại, với : “Ba mươi phút sau họ đưa đến.”

      Tô Giản được tự nhiên ‘ừ’ tiếng.

      An Dĩ Trạch ngồi xuống, lẳng lặng nhìn .

      Tô Giản bị nhìn cảm thấy có chút sợ hãi. “... nhìn tôi làm gì?”

      An Dĩ Trạch nhìn chăm chú: “Em nhớ gì hết?”

      Tô Giản lập tức cảm thấy sợ hãi, ngoan ngoãn gật đầu cái: “Hoàn toàn nhớ ra.”

      An Dĩ Trạch im lặng chút, đột nhiên . “ ra , chúng ta là khế ước kết hôn?”

      “Hả?” Cặp mắt của Tô Giản trợn tròn, khế ước kết hôn? Là có ý gì?

      An Dĩ Trạch bình tĩnh . “Cho nên chúng ta phải vợ chồng chính thức, lúc trước và em , năm sau lập tức ly hôn.”

      “Hả?” Tô Giản ngơ ngác há to miệng, đột nhiên có tình tiết quỷ dị xảy ra khiến kịp phục hồi tinh thần.

      Ngơ ngác lúc lâu, cuối cùng Tô Giản trừng mắt nhìn: “Đợi đợi đợi đợi! Ý của là, ... ra chúng ta có quan hệ gì?”

      An Dĩ Trạch : “ mặt luật pháp, quan hệ của chúng ta là quan hệ vợ chồng, hơn nữa, ban đầu chúng ta có ước định, phải ra vẻ thương nhau.”

      Vẻ mặt Tô Giản càng thêm bối rối: “Ý của là, mặc dù chúng ta ký giấy kết hôn, nhưng thực tế là kết hôn giả, năm sau tách ra, nhưng trước mặt người ngoài, vẫn được để lộ, phải ngày ngày giả vờ thương nhau?”

      An Dĩ Trạch trả lời đơn giản: “Đúng.”

      Ai ya, đây ràng là tình huống máu chó thương gặp trong phim truyền hình mà, vậy mà lại có thể xảy ra người , chuyện sống lại cũng tránh khỏi khiến phải lao lực chút! Tô Giản bị tình huống máu chó này khiến cho ngu ngốc, rầu rĩ hỏi: “Tại sao chứ?”

      An Dĩ Trạch nhíu mày.

      Tô Giản : “Ý tôi là, hai người... vì sao chúng ta lại kết hôn giả vậy?” Mặc dù An Dĩ Trạch là tình địch của , nhưng đứng nhìn từ góc độ khách quan, thừa nhận được, An DĨ Trạch quả nhiên có tư cách khiến các vây quanh, mà họ Tô này muốn gương mặt có gương mặt muốn thân hình có thân hình, cũng phải loại người lấy được chồng, hai người đều có những ưu điểm riêng, tìm mối tốt mà cưới, sao lại giả kết hôn?

      An Dĩ Trạch nhìn : “Vì em cần tiền.”

      Hai mắt Tô Giản trừng lớn hơn: “Tiền?” Đậu xanh rau má, tình tiết này điểm cũng kém diễn biến trong phim truyền hình!

      An DĨ Trạch : “Mẹ em bị bệnh tiểu đường, phải cần số tiền lớn để chữa bệnh.”

      “Cho nên thanh toán tất cả tiền chữa bệnh của mẹ tôi, sau đó tôi lập tức đồng ý kết hôn giả với ?” Tô Giản cảm thấy có chút áp bức.

      An DĨ Trạch gật đầu.

      Chết tiệt! Đây mới mà cuộc sống máu me đầm đìa này! Tô Giản gầm thét trong lòng, sau đó hỏi An Dĩ Trạch: “Vậy còn ? VÌ sao lại muốn kết hôn giả?” Nhưng đừng với tôi học chú Lôi Phong làm chuyện tốt chỉ vì muốn Tô Giản nhìn thấy trái tim của đẹp, chuyện này căn bản khó học!

      An Dĩ Trạch cho đáp án khoa học: “Em cần biết.”

      Hự! Tô Giản tức giận lén dựng ngón giữa, trong lòng ác ý : cho rằng tôi đoán được hả? Làm sao tên thiếu gia nhà giàu, đẹp trai, đẹp vây thành đoàn cũng chịu kết hôn mà lại dùng tiền để kết hôn giả với cần tiền, nguyên nhân còn có thể là gì? Vậy chỉ có thể là... có, bệnh, thể ! Mà bệnh thể ra khả năng lớn nhất là gì? Cái này phải là... đứng được!

      Bị Tô Giản yên lặng quy cho bị bất lực, An Dĩ Trạch lạnh nhạt : “Có hiểu ?”

      Tô Giản nhìn khuôn mặt co quắp của ta, yên lặng bổ sung thêm loại khả năng: ra , cũng có khả năng phải là bất lực, dù sao cũng còn loại khả năng có thể, đó chính là, An Dĩ Trạch, ta... người đồng tính!

      Nghĩ như vậy, Tô Giản khỏi sợ run người, nếu người trước mắt bị đồng tính, vậy mình sống chúng mái nhà với ta, chẳng phải rất nguy hiểm sao?

      Lúc này, Tô Giản hoàn toàn ý thức được còn điều kiện để đương đồng tính với An Dĩ Trạch nữa.

      An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm Tô Giản, người mà lúc này suy nghĩ ngày càng lệch hướng: “ còn gì để hỏi nữa đúng ?”

      Tô Giản đột nhiên phục hồi tinh thần lại: “Có!”

      An Dĩ Trạch dùng ánh mắt ý chỉ có thể .

      Mặt Tô Giản nghiêm túc, : “ xem, tình trạng của hai chúng ta là như vậy, lúc ly hôn, tài sản của còn chai nửa cho tôi ?”

      An Dĩ Trạch: “...”

      Tô Giản rất uất ức.

      Sống lại trong cơ thể người phụ nữa lại còn là vợ của tên tình địch chết tiệt, vốn chuyện đó đủ bực bội rồi, kết quả ngờ rằng hai người này kết hôn giả, còn có hợp đồng trước hôn nhân, trừ việc An Dĩ Trạch trả tiền chữa bệnh cho mẹ Tô ra, Tô Giản cần nửa phân tiền của ta!

      Nghe như ý của An Dĩ Trạch, đây là quyết định mà nàng Tô Giản này kiên quyết ra, Tô Giản nghe được cảm thấy dạ dày mình quặn đau rồi. Ai u,
      [​IMG]

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7:

      Editor: Lin

      Bữa tối vẫn tiếp tục ăn cơm đặt bên ngoài như cũ, ăn xong, Tô Giản lại trở về phòng của mình. Mở máy vi tính mò mẫm hồi, hoàn toàn mất vẻ hưng phấn ban đầu nên thể làm gì khác hơn là tìm quần áo tắm.

      Tủ quần áo của nàng Tô Giản này cũng gọn gàng như máy vi tính vậy, vậy mà đống quần áo hoa hòe đủ màu sắc cũng khiến Tô Giản cảm thấy nhức đầu, lục tìm trong mấy bồ đồ in hình con thỏ và mèo hello kitty hồi, cuối cùng Tô Giản cũng tìm thấy bộ đồ ngủ mà mình có thể chịu đựng được, lại trực tiếp chọn cái áo sơ mi trắng làm áo ngủ.

      Phòng ngủ An Dĩ Trạch có phòng vệ sinh riêng, cho nên Tô Giản hoàn toàn có thể an tâm sử dụng phòng vệ sinh bên ngoài, đây là chuyện duy nhất khiến Tô Giản cảm thấy được an ủi. Tô Giản cởi quần áo, chiếc gương lớn trước mặt lập tức đường nét thân thể .

      Đây là lần đầu tiên Tô Giản nhìn ràng bộ dạng bây giờ của mình. thể , vóc người của em họ Tô này rất khá, ngực quá lớn, bộ dạng hết sức đẹp mắt, eo thon, ước chừng khoảng thước chín, đôi chân thẳng dài, da cũng rất trắng, xem toàn bộ, dáng người này thon gọn nhưng lại có vẻ gầy , hơn nữa còn có khuôn mặt nhắn đáng , tuyết đối là chất lượng tốt!

      Tô Giản nghĩ, đây chính là loại hình luôn tha thiết ước mơ đó!

      Chỉ tiếc, trời cao quá ưu ái , quả thỏa mãn nguyện vọng của , nhưng thỏa mãn ước nguyện có chút hơi quá rồi.

      Tô Giản lưu luyến lắc cặp mông thưởng thức lần nữa, vẻ kiêu ngạo gương mặt nhất thời lên chút mất mát.

      Thưởng thức thưởng thức, Tô Giản đột nhiên nhớ đến chuyện: này muốn gương mặt có gương mặt, muốn dáng người có dáng người, cùng nhau tồn tại dưới mái nhà trong năm, An Dĩ Trạch có thể thích này phải làm thế nào? Nếu như là như vậy, năm sau tên họ An đó có thể đồng ý ly hôn hay ?

      Nghĩ như vậy, Tô Giản bắt đầu có chút sốt ruột, vất vả hai người này là kết hôn giả, vất vả mới nhìn thấy ngày tự do, loại chuyện đáng sợ này thể xảy ra!

      Vì vậy Tô Giản khó khăn tắm xong mặc quần áo lập tức chạy đến gõ cửa phòng ngủ của An Dĩ Trạch.

      Cửa mở ra, thứ đầu tiên Tô Giản nhìn thấy là lồng ngực lõa lổ của An Dĩ Trạch.

      Tô Giản: “...”

      An DĨ Trạch hiển nhiên cũng vừa tắm xong, toàn thân dưới chỉ quấn cái khăn tắm, vừa dùng khăn mái tóc ướt nhẹp đầu vừa cúi người xuống nhìn người trước mặt: Tóc dài ướt đẫm có vẻ hơi lộn xộn, toàn thân chỉ mặc cái áo sơ mi trắng ướt mất nửa, phía dưới chiếc áo là vóc người như như , cần nhìn cẩn thận cũng biết mặc áo lót.

      Trong mắt An DĨ Trạch lướt qua tia u ám, lông mày hơi nhíu lại: “Có chuyện gì sao?”

      Tô Giản tất nhiên ý thức được vấn đề hình tượng của mình, tại trong lòng vô cùng ghen tỵ với thân thể lỏa lổ trước mắt! Chết tiệt, tên An Dĩ Trạch này bình thường mặc quần áo nên nhìn ra, tại sao lúc cởi quần áo lại có cơ bắp như vậy! Bắp thịt cánh tay này! Cơ ngực này! Bụng tám múi này! Cho ta gương mặt như vậy rồi thôi , lại cho ta thêm dáng người đẹp như vậy, đồ tốt đều đặt cơ thể của người, Thượng Đế, sao người lại bất công như vậy!

      Ánh mắt Tô Giản nhìn theo giọt nước từ lọn tóc của An Dĩ Trạch từ từ lăn xuống từ cổ đối phương đến lồng ngực rồi đến bụng, trong mắt đều là những tia máu màu đỏ ao ước và ghen tị với dáng người trước mắt.

      Nhưng tất cả điều này vào trong mắt của An Dĩ Trạch lại thành hình ảnh khác, hình ảnh nhóc mở to hai mắt nhìn chằm thân thể mình, ánh mắt thắng xuống, cuối cùng đến bụng nhúc nhích, mà khuôn mặt nhắn lại từ từ đỏ bừng.

      Ở chung nhà lâu như vậy, lần đầu tiên An Dĩ Trạch cảm thấy hô hấp mình căng lên chút.

      Vì vậy thanh lạnh lùng bình thường phát ra cũng tự chủ trở nên mềm mại: “Giản Giản?”

      Tô Giản muốn cự tuyệt xưng hô này, nhưng nghĩ đến việc hai người còn phải diễn cảnh ân ái trước mặt người ngoài, nếu bình thường luyện thành thói quen sau này gọi sai tốt, huống hồ ‘Giản Giản’ có gì khi so với ‘bà xã’ ‘vợ’, cho nên cố hết sức nhịn việc muốn nổi da gà lại. Ngẩng mặt lên, trong lòng Tô Giản vừa châm chọc An Dĩ Trạch có việc gì lớn lên
      cần gì phải cao như vậy chứ vừa : "Tôi có chuyện muốn với ."

      "Em ."

      Tô Giản nhìn thẳng vào An Dĩ Trạch: "Tôi đột nhiên nghĩ đến, chúng ta kết hôn theo hợp đồng, nhất định phải chia tay, vậy phải chúng ra nên cam kết với nhau, nhất định được thích đối phương?"

      An Dĩ Trạch gì.

      Trong lòng Tô Giản kêu to: Xem xem , quả nhiên người này phải người tốt, may mà mình kịp nghĩ tới, kịp thời phòng ngừa khả năng có thể xuất ....

      "Tôi thích em."

      Tô Giản sửng sốt.

      An Dĩ Trạch thản nhiên bổ sung thêm câu: "Cho nên em yên tâm ."

      Gì chứ! ràng là đáp án mình muốn, nhưng tại sao do An Dĩ Trạch ra lại khiến người ta nghe vào khó chịu như vậy!

      Tô Giản tức giận : "Vậy cần phải nhớ lời này của mình!"

      An Dĩ Trạch gật đàu: "Được."

      Tô Giản tại sao lại càng cảm thấy khó chịu. Dù sao cũng nhận được đáp án mình mong muốn, Tô Giản cũng muốn đứng ở chỗ này khiến cho mình càng thoải mái, vì vậy gì thêm, lập tức xoay người nhảy .

      "Rầm... a!"

      Còn chưa nhảy được hai bước, chân Tô Giản mất thăng bằng cái, lập tức ngã mặt đất.

      An Dĩ Trạch bước nhanh tới đỡ dậy: "Ngã có đụng vào chỗ nào ?"

      Ông đây ngã thê thảm như vậy, có thể bị đụng vào chỗ nào sao? Tô Giản trợn mắt lên giận dữ nhìn An Dĩ Trạch, đáng tiếc nước mắt theo quán tính chảy ra, hoàn toàn che hết tức giận trong ánh mắt, vào trong mắt An Dĩ Trạch chỉ là khuôn mặt nhắn đáng thương: "Đau..."

      An Dĩ Trạch ôm lên ghế sô pha xong: "Để xem, đụng vào chỗ nào?"

      Tô Giản chỉ chỉ cái chân vốn lành lặn của mình, trong lòng cũng vô cùng lo lắng. chân của bị thương, cái khác này ngàn vạn lần thể xảy ra vấn đề gì, nếu cả đến nhảy cũng thể, chỉ có thể ngồi xe lăn.

      An Dĩ Trạch nắm phần đầu gối bị tụ máu, quan sát tỉ mỉ phen: " có chuyện gì lớn, thoa ít thuốc là được rồi."

      xong lập tức đứng dậy.

      Tô Giản thả hai chân trần của mình lên ghế sô pha, nhìn An Dĩ Trạch lấy hòm thuốc mở ra, nhìn ta lấy thuốc cao bôi loạn lên chân mình.

      "A...."

      "Kiên nhẫn chút, thoa xong hết đau."

      Tô Giản ngoan ngoãn ngồi im nhúc nhích, nhìn An Dĩ Trạch nửa ngồi thoa thuốc cho mình, tâm tình đột nhiên có chút phức tạp.

      cảm thấy, kể từ sau khi biết mình kết hôn giả với An Dĩ Trạch, nhìn tên tình địch trước mắt này hình như... trở nên thuận mắt hơn chút.

      "An... Dĩ Trạch."

      An Dĩ Trạch ngẩng mặt lên.

      Tô Giản quay đầu nhìn , kì cục : "Tôi, cảm ơn!"

      An Dĩ Trạch nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng của và hàng lông mi có chút rung rung, im lặng lát rồi : " đưa em về phòng."

      "Hả?" Tô Giản sững sờ, đột nhiên thấy thân thể bẫng, lúc ý thức được bị An Dĩ Trạch ôm ngang lên.

      Kiểu bồng công chúa này, có cần phải thường xuyên như vậy ! Biết hai chân mình bị thương thể làm gì ngoài việc dựa vào An Dĩ Trạch, Tô Giản cảm thấy rất mất thể diện, khỏi vùi mặt muốn trốn tránh.

      Vì vậy An Dĩ Trạch lại cảm thấy khuôn mặt nhắn nóng bỏng dính vào lồng ngực trần của mình.

      Ánh mắt tự chủ sâu thêm chút.

      Ôm Tô Giản trở về phòng, thả lên giường, ánh mắt liếc qua chiếc quần lót màu trắng bị lộ ra vì hành động vừa rồi, An Dĩ Trạch khẽ trợn mắt, : " nha."

      Tô Giản còn ngượng ngùng vì kiểu ôm công chúa vừa rồi vì vậy khi nghe An Dĩ Trạch cúi đầu thấp, ngượng ngùng đáp "ừ."

      An Dĩ Trạch dừng lại chút, sau đó xoay người rời .

      Sau khi An Dĩ Trạch rời , Tô Giản nằm giường, chán đến chết, suy nghĩ chút, khó khăn bò đến trước máy tính, bắt đầu lướt nét.

      vốn muốn dạo diễn đàn chút, nhưng lại vô tình nhìn thấy bài đăng về người chuyển giới, Tô Giản nhất thời sửng sốt.

      Đúng vậy, dù tại biến thành , nhưng còn có thể thông qua phẫu thuật chuyển giới trở về làm đàn ông.

      Vì vậy Tô Giản kích động bắt đầu tìm tòi những thứ liên quan.

      Xem hồi, nhiệt tình của dần dần trở nên nguội dần.

      Dù sao, từ góc độ thân thể mà , chuyện chuyển giới cũng phải dễ dàng.

      họ Tô này chết rồi, còn lại sống lại trong thân thể người khác, cũng biết, nhưng nếu chiếm được thân thể này may mắn sống lại, nên quý trọng thay đó, nên tùy tiện chà đạp.

      Huống hồ, này còn có người thân bạn bè, cũng phải suy nghĩ cho họ chút.

      Tô Giản thở dài tiếng, tắt vi tính, lại lên giường nằm.

      Xem ra, lúc này, hề còn cơ hội nào để trở về làm người đàn ông nữa rồi.

      Cho ên phải đối mặt với thực tế.

      Từ nay về sau, chỉ có thể tiếp tục sống trong thân thể .

      Từ giờ trở còn là Tô Giản.

      Từ giờ trở , là Tô Giản.
      Last edited by a moderator: 23/1/15
      Hà Hoàngtrạch nữ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8:

      Editor: Lin

      Hôm sau là chủ nhật.

      Vì đây là buổi tối đầu tiên ngủ muộn, nên Tô Giản rời giường sớm hơn những ngày khác ít. Nhưng ra ngoài mới phát , An Dĩ Trạch còn ở nhà.

      Chẳng lẽ người này đến công ty làm thêm giờ?

      Tô Giản thầm suy đoán, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó lập tức nhìn thấy An Dĩ Trạch thân mặc đồ thể thao vào.

      Tô Giản vuốt mái tóc, hơi tự nhiên chào hỏi ta: “ chạy bộ về rồi hả?”

      An Dĩ Trạch ‘ừ’ tiếng, đặt chiếc túi trong tay lên bàn, sau đó quay đầu với Tô Giản: “Ăn sáng.”

      A? Tô Giản nhảy qua, mở túi ra xem xét, hình như rất phong phú.

      Họ An coi như có lòng. Tô Giản rất vừa ý.

      Hai người ngồi xuống, bắt đầu ăn bữa sáng. Ánh mắt trời buổi sáng chiếu vào, bày ra mảnh ánh sáng dịu dàng.

      Hai người ăn đồ của mình, cũng lời nào. Tô Giản cũng phản đối, về phần An Dĩ Trạch, Tô Giản cảm thấy, người này trời sinh mặt than, trời sinh tính ít .

      Kết quả lại là An Dĩ Trạch mở miệng trước: “Chân còn đau ?”

      “Hả?” Tô Giản sửng sốt. “ còn đau rồi.”

      An Dĩ Trạch : “ chân phải.”

      “Chân phải?” Tô Giản ngẩn ngơ, lúc này mới phản ứng được, ta hỏi chuyện mình ngã vào tối qua, lập tức thả lỏng : “Vậy càng sao, cũng ngã mạnh lắm, vậy coi là cái gì?”

      An Dĩ Trạch: “Nhưng bây giờ em chỉ còn chân lành lặn, ngã lịch gì cả.”

      Tô Giản: “...”

      Tô Giản tiếng nào càn quét bữa sáng, thỏa mãn xoa bụng, giương mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch, đối phương còn chưa ăn xong. Tô Giản lười biếng dựa người vào ghế quan sát người đối diện. Khoan hay , tướng ăn của An Dĩ Trạch rất nhã nhặn, cái này phải như thế nào nhỉ? Đúng rồi, ưu nhã, người này ăn có phong cách rất ưu nhã, rất đẹp mắt... mới là lạ! Chết tiệt, chỉ là bữa ăn sáng mà thôi, An Dĩ Trạch, có cần phải mệt như vậy , giống như ngồi trong nhà hàng Tây ăn bít tết!

      Trong lòng, Tô Giản lặng lẽ khinh bỉ An Dĩ Trạch phen, mở miệng : “Khụ, dĩ... ừm Trạch, tôi có vấn đề muốn hỏi .”

      An Dĩ Trạch giương mắt nhìn về phía : “Em .”

      Tô Giản trịnh trọng : “Buổi trưa tôi ăn gì?”

      An Dĩ Trạch: “...”

      Tô Giản: “Ăn đồ mua ở bên ngoài?”

      An Dĩ Trạch: “Em thích?”

      Tô Giản: “Đồ ăn bên ngoài tốt bằng đồ mình làm?”

      “Cũng đúng.” An Dĩ Trạch gật đầu, nhìn từ tốn : “ cũng thích ăn bên ngoài, trước kia, đều là em nấu cơm.”

      Tô Giản: “...”

      Kết quả cuối cùng là, Tô Giản đáp cơm trưa do phụ trách.

      cảm thấy, nếu trước kia Tô Giản cũng nấu cơm, cũng thể quá tầm thường tránh việc bị lộ.

      Vừa ăn xong bữa sáng, gọi điện thoại cho siêu thị của chung cư, mua ít nguyên liệu nấu ăn, nhờ siêu thị giao hàng tận nơi.

      Bữa trưa, đẩy cửa thư phòng.

      Trong thư phòng, An Dĩ Trạch đọc sách ngẩng đầu lên nhìn .

      Tô Giản nhìn quyển sách tay ta, phải tiếng Trung, vì vậy thuận miệng : “A, đọc sách tiếng !”

      An Dĩ Trạch tự nhiên khép cuốn sách lại: “Sách tiếng Pháp.”

      Tô Giản: “...”

      An Dĩ Trạch đứng dậy: “ ăn cơm sao?”

      Tô Giản gật đầu: “Ừ, ăn cơm thôi.”

      Hai người trước sau đến phòng ăn. Vậy mà khi nhìn thấy bữa trưa bàn, An Dĩ Trạch khỏi cứng đờ.

      Chỉ thấy bàn ăn lớn là hai bát mì thịt bò ngâm lớn của Khang sư phụ.

      Tô Giản : “Nhanh ăn , cũng mềm rồi.” Thấy An DĨ Trạch vẫn nhúc nhích như cũ, còn bổ sung: “Cái này là món ăn kinh điển mà toàn nhân dân Trung Quốc đều thích!”

      An Dĩ Trạch: “...”

      Cuối cùng An Dĩ Trạch vẫn ngồi xuống, từng miếng từng miếng ăn hết món ăn kinh điển.

      Tô Giản hết sức hài lòng, tâm tình khá hơn chút, sau khi ăn cơm tối, cũng lập tức trở về phòng của mình, mà ngồi trong phòng khách lôi kéo An Dĩ Trạch chuyện.

      Tô Giản hỏi An Dĩ Trạch: “ có biết chuyện gì về nhà tôi ?”

      An Dĩ Trạch: “ chỉ biết gia đình em là gia đình đơn thân, em là do mẹ em nuôi lớn.”

      trách được này lại tình nguyện kết hôn giả để đổi tiền cho mẹ chữa bệnh, tình thân vốn khó bỏ, huống chi mẹ ấy còn mình nuôi ấy từ đến lớn. Có lẽ mấy năm nay, mẹ Tô cũng nhất định dễ dàng gì, mà bây giờ, mình lại đoạt thân thể con bà ấy, cũng nên thực phần hiếu thuận thay ấy mới đúng. Tô Giản thầm hạ quyết tâm.

      “Vậy, bây giờ mẹ tôi mình? ai chăm sóc bà ấy?”

      An Dĩ Trạch suy nghĩ chút : “Hình như là do mình chú em chăm sóc.”

      “Chú?” Tô Giản nghi ngờ. “ chắc chắn chứ? phải cậu?”

      An Dĩ Trạch : “Em từng , người chú này rất có thể trở thành dượng em.”

      Tô Giản ngẩn ra, lại cảm thấy nhõm. Như vậy cũng tốt, dù sao bệnh này của mẹ Tô cũng , phải có người bên cạnh chăm sóc, có lòng muốn hiếu thuận với bà ấy thay em Tô, nhưng thực tế mà , mẹ Tô đối với , dù sao cũng chỉ là người xa lạ, muốn chăm sóc bà ấy cẩn thận tỉ mỉ như ba mẹ mình e là được, bây giờ có thể có người thích hợp ở bên cạnh chăm sóc bà ấy, đó là việc gì tốt hơn.

      Tô Giản tìm điện thoại của em Tô trong ngăn kéo. Lục danh bạ, rất dễ dàng tìm thấy số điện thoại được đặt tên ‘mẹ’. Xây dựng tâm lí trong lòng phen, Tô Giản nhấn số điện thoại của mẹ Tô.

      “Alo, Giản Giản đó à!” Giọng của đối phương dịu dàng, nhưng là... là nam.

      Tô Giản đoán, người này chắc là dượng mình rồi. Nhưng trước kia em Tô thường gọi ông ấy như thế nào? tại thể nào lấy cớ mình ‘mất trí nhớ’, chuyện này cho mẹ Tô, dù sao, lão nhân Gia cũng mang bệnh nặng trong người, chịu được kích thích.

      Tròng mắt Tô Gỉan xoay tròn, cái khó ló cái khôn, có ý giọng : “Ông là ai?”

      “Chú là chú Lý đây!” Đối phương cười ha ha. “Nha đầu, nghe sao?”

      “A, là chú Lý, đúng là cháu nghe .” Khóe miệng Tô Giản giương lên. “Di động của cháu nghe tốt lắm.”

      Bên kia, giọng của chú Lý rất dịu dàng. “Cũng khó trách con nghe , hai ngày gần đây chú bị cảm, giọng hơi khàn chút.”

      “Bị cảm? Uống thuốc chưa? Chú Lý phải chú ý thân thể!”

      Chú Lý hiển nhiên rất vui vẻ: “ có chuyện gì lớn, chỉ ho khan chút, uống thuốc rồi, cũng sắp khỏe. Thân thể của chú Lý con còn biết! Khỏe lắm! Giản Giản, con cũng đừng lo lắng?”

      “Vâng.” Tô Giản khéo léo trả lời, hỏi: “Chú Lý, mẹ con đâu?”

      “Mẹ con đến nhà gì Vương, tại để chú ra ngoài kia gọi bà ấy...”

      “Ai, đừng đừng đừng!” Tô Giản cười hai tiếng. “ cần vậy đâu, con cũng có gì, chỉ muốn hỏi chút thân thể mẹ con dạo này thế nào.”

      “Tốt vô cùng, bà ấy vẫn luôn trị liệu hóa học! Hơn nữa, còn phải làm phiền Tiểu An! Nếu phải là Tiểu An, chúng ta làm sao có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy, cho nên mẹ con bà ấy có phúc, con bà tìm cho bà người con rể tốt!”

      Nghe chú Lý trong điện thoại khen ngợi An Dĩ Trạch, Tô Giản có chút bực mình, thầm nghĩ lão nhân gia nào biết, người con rể tốt này của người chỉ là hàng giả! Nếu phải con người bị ta lợi dụng, sao lại có thể hào phóng như vậy!

      Cuối cùng, chú Lý tha thiết : “Giản Giản, có thời gian đưa Tiểu An cũng về nhà chuyện? Mẹ con rất nhỡ con!”

      Tô Giản thể làm gì khác hơn là nhắm mắt gật đầu: “Vâng, có thời gian cũng con về đó.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9:
      editor: lin
      Sau giấc ngủ trưa, tỉnh dậy, Tô Giản cảm thấy tinh thần rất sảng khoái. cầm điện thoại di động lên nhìn, bốn giờ hơn.

      Tô Giản tới phòng khách, An Dĩ Trạch đứng phơi nắng ban công, hình như ta vừa chuyện điện thoại xong.

      Tô Giản ngồi lên ghế salon, đặt chân lên khay trà trước mặt, sau đó nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch quay lại, nhìn thấy , cũng về phía Salon. “Vừa mới dậy sao?”

      Tô Giản ngẩn ra: “Sao biết?”

      An Dĩ Trạch chỉ chỉ: “Tóc.”

      Tô Giản cúi đầu xem xét, ừm, tóc dài rối loạn, nhìn qua cái cũng biết vừa đánh nhau trận giường.

      Tô Giản cười gượng hai tiếng, tiện tay vuốt hai cái.

      An Dĩ Trạch đưa tay qua, vuốt tóc đầu giúp .

      Động tác này của rất tự nhiên, Tô Giản cũng để ý, chỉ oán thán: “Tóc dài phiền toái, muốn cạo hết toàn bộ, như vậy còn tiết kiệm được tiền dầu gội.”

      Chuyển mắt, mới phát An Dĩ Trạch mím môi cười.

      ra An mặt than biết cười! Tô Giản yên lặng kinh ngạc, trừng mắt: “ cười cái gì?”

      An Dĩ Trạch : “ cho rằng phụ nữ đều thích tóc dài.”

      Trong lòng, Tô Giản : Tôi cũng thích những có tóc dài, nhưng tôi lại thích mái tóc dài đó ở đầu tôi!”

      Tô Giản nắm nhúm tóc dài chơi, ho hai tiếng, hắng giọng, sau đó : “Ông xã, tôi đói rồi.”

      Giọng của em Tô vốn dễ nghe, mềm mại chút khỏi mang theo chút yếu đuối, lại thêm Tô Giản cố ý cộng thêm giọng uất ức vô tội, nó tự nhiên trở thành loại vũ khí, An Dĩ Trạch có bị đánh bại hay Tô Giản biết, nhưng Tô Giản lại bị giọng của chính mình giết rồi, Tô Giản nghĩ, nếu có có giọng dễ nghe như vậy với bản thân, sớm mềm nhũn, nhất định làm bất kỳ điều gì mà đó !

      Quả nhiên, An Dĩ Trạch cũng chỉ là người đàn ông bình thường, nghe thấy lời của Tô Giản, vẻ mặt trở nên ôn hòa hơn rồi.

      “Gần đây em rất nhanh đói bụng nhỉ.”

      Tô Giản: “…” Họ An, vòng vèo như vậy cũng chỉ muốn tôi là heo, đừng cho rằng tôi nghe hiểu!”

      Tô Giản bực mình : “Tôi còn phải nuôi thân thể, đương nhiên phải ăn nhiều!” Nhìn chằm chằm vào An Dĩ Trạch, Tô Giản tiếp. “Cơm tối, tôi muốn mua bên ngoài!”

      “Vậy…”

      “Cũng ăn mì ăn liền!”

      An Dĩ Trạch bất đắc dĩ nhìn .

      Tô Giản : “Chu dù chúng ta phải vợ chồng chân chính, nhưng dù sao cũng coi như hai người ở chung nhà, tại tôi tàn tật rồi, có phải nên làm cho tôi những món ăn bổ dưỡng, để tôi có thể bồi bổ cho tốt?”

      An Dĩ Trạch im lặng hồi: “… Tài nấu nướng của tốt.”

      Tô Giản nhiệt tình : “ sao… tôi tin tưởng xem, có thể làm tổng giám đốc, sao có thể có chuyện biết nấu cơm!” Hừ hừ, họ An, tôi cho cơ hội chạy trốn! Tên tình địch chết tiệt mang bộ dạng khúm núm nấu cơn cho mình ăn, suy nghĩ chút, đó là cảm giác sung sướng cỡ nào!

      Thấy An Dĩ Trạch , Tô Giản vội vàng cầm điện thoại di động lên: “Nếu muốn siêu thị, trực tiếp gọi điện thoại cho siêu thị là được rồi, cần gì, bọn họ có thể giao hàng tận nơi!”

      An Dĩ Trạch vẫn trầm ngâm .

      Tô Giản nhanh chóng nhớ lại hình ảnh nữ chính mảnh mai yếu ớt trong phim tình cảm, sau đó dằn lòng, nhàng lôi kéo ống tay áo An Dĩ Trạch, chu miệng, ngưỡng mặt lên, nháy mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch:
      "Ông xã..." Hai chữ rung động đến tâm can, cửu khúc thập bát loan.

      An Dĩ Trạch "xì" cười tiếng.

      Tô Giản ngẩn ra, đây là phản ứng gì vậy? Ông đây bỏ công như vậy, biểu diễn kinh điển như vậy, lúc này phải nên ông đây muốn gì làm cái đó sao, nhân tiện đưa cho ông đây mật mã tài khoản ngân hàng sao!

      Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của , An Dĩ Trạch đưa tay sờ sờ đầu , mỉm cười : "Được."

      Tô Giản nghĩ, tên An Dĩ Trạch này, cười là TMD.... vừa bỉ ổi lại dâm đãng! Chết Tô Giản cũng thừa nhận, khi cười, khuôn tên mặt than trước mặt giãn ra, nhìn rất đẹp mắt!

      Nhận được đồng ý của An Dĩ Trạch, tâm tình của Tô Giản rất tốt, hai chân gác lên bàn uống nước ngồi trong phòng khách xem tivi, ngay cả kênh nông nghiệp, dạy về cách chăn heo cũng xem cách say sưa.

      An Dĩ Trạch cầm xấp giấy ra ngoài, tùy ý nhìn tivi, sau đó lại kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu lười biếng nằm ghế sopha.

      Tô Giản lập tức chú ý đến: "Sao vậy?"

      An Dĩ Trạch : "Chỉ là nghĩ đến em thích xem loại chương trình này."

      Tô Giản cảm thấy người đàn trước mắt khinh bỉ phẩm vị của mình, nhất thời mất hứng: "Loại chương trình này thế nào? chăn heo làm sao có thịt heo để ăn?"

      An Dĩ Trạch gật đầu cái: "Em đúng, cho nên mới chăn nuôi heo rất quan trọng." xong lại về phía phòng bếp.

      Tô Giản trước còn chưa kịp phản ứng, lại xem chương trình lúc lâu đột nhiên phục hồi tinh thần lại, người này lại xỏ xiên mình là heo?

      Có thể nhẫn nại nhưng khôn thể nhẫn nhục! To Giản đùng đùng tức giận nhảy về phía phòng bếp.

      Kết quả nhìn thấy xấp giấy trong tay An Dĩ Trach, tò mò: ", đó là cái gì?"

      An Dĩ Trạch: "In công thức nấu ăn."

      Tô Giản lập tức vui vẻ: "Xem ra chuẩn bị đầy đủ hết!"

      An Dĩ Trạch: "Em về tiếp tục xem chương trình chăn nuôi heo của em ."

      Con mắt Tô Giản lóe sáng: "Ai! Vậy tôi trở về, từ từ làm!" xong, Tô Giản lại vui vẻ nhảy trở về.

      Sau lưng, An Dĩ Trạch nhìn theo bóng lưng vui sướng của , khóe miệng tự chủ được mỉm cười.

      Sau hơn giờ, thức ăn được đặt lên bàn.

      Tô Giản tự động ngồi xuống cạnh bàn ăn, quan sát thành quả của An Dĩ Trạch.

      đĩa trứng cà chua, đĩa ớt xanh xào thịt, còn có bát canh xương hầm củ từ. Nhìn qua, vẻ ngoài rất đẹp mắt.

      Tô Giản thất vọng bĩu môi.

      An Dĩ Trạch chuyển đũa đến tay : "Sao vậy?"

      tìm được cơ hội để đả kích cho nên mất hứng!

      Tô Giản cười gượng: " có gì!" chỉ có thể ấm ức đưa chiếc đũa về phía mâm thức ăn.

      Gắp miếng trứng cà chua để vào trong miệng, Tô Giản lập tức lấy lại được tinh thần.

      "Món trứng cà chua này.... để bao nhiêu muối?"

      An Dĩ Trạch sửng sốt: " bỏ muối, chủ yếu là bỏ đường, chẳng lẽ...."

      Tô Giản hả hê: "Có vẻ nhìn nhầm muối thành đường rồi."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản đưa đũa về phía đĩa ớt xào thịt, sau đó khuôn mặt nhíu lại.

      An Dĩ Trạch yên lặng nhìn .

      Tô Giản vui vẻ : "Ớt xanh có chút sống."

      An Dĩ Trạch im lặng, bưng bát canh hầm lên uống.

      Tô Giản kinh ngạc: " làm sao vậy?"

      An Dĩ Trạch bình tĩnh : "Canh này, tốt nhất em đừng uống."

      Tô Giản thầm trong lòng: Cơ hội để chê cười tốt như vậy, sao tôi có thể bỏ qua! Vì vậy Tô Giản đoạt lấy chén canh, lưu loát cầm muỗng lên uống ngụm.

      Sau đó ngậm ngụm canh trong miệng, nuốt cũng được, nhả cũng xong.

      Cuối cùng khó khăn nuốt xuống, Tô Giản hỏi: " lại nhầm đường thành muối để vào trong sao?"

      An Dĩ Trạch im lặng gật đầu.

      Tô Giản vui vẻ. thích nhất là cái gì? Đó là có thể đả kích được tên tình địch đáng chết An Dĩ Trạch! Tô Giản thích nhất là cái gì? Đó chính là nhìn khuôn mặt bị đả kích của tên tình địch đáng chết An Dĩ Trạch!

      An Dĩ Trạch, tên nhà giàu cao giáo đẹp trai, ba mươi tuổi làm tổng giám đốc sao, dạo này, đàn ông biết nấu cơm phải là người đàn ông tốt!

      Vì cuối cùng cũng tìm được nhược điểm của An Dĩ Trạch, Tô Giản hưng phấn thôi, vui vẻ ra mặt.

      An Dĩ Trạch nhìn thấy Tô Giản uống xong canh, bộ dạng vui vẻ, khỏi kinh ngạc: "Em vui cái gì?"

      "Hả?" Tô Giản phục hồi tinh thần lại, thấy An Dĩ Trạch nhìn mình, tự nhiên cũng dám suy nghĩ trong lòng mình, vì vậy suy nghĩ tùy tiện tìm lý do: "Tôi cảm thấy canh như vậy, uống cũng rất ngon."

      An Dĩ Trạch lại lần nữa im lặng, sau đó đẩy canh tới trước mặt Tô Giản: "Em thích, vậy tất cả đều cho em uống."

      Tô Giản: "........"

      An Dĩ Trạch đứng lên: " gọi điện thoại mua đồ ăn bên ngoài."

      Tô Giản vội ngăn cản : " cần cần! Dù sao cũng làm, vậy chấp nhận ăn , nếu rất lãng phí!"

      Đợi An Dĩ Trạch cất điện thoại ngồi xuống, Tô Giản vội nhiệt tình gắp thức ăn cho ta: "Nấu cơm là cực khổ nhất, nhất định phải ăn nhiều chút.
      Last edited by a moderator: 2/2/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10:

      Editor:Lin

      Sáng ngày hôm sau, rửa mặt xong, Tô Giản ngoan ngoãn tới phòng khách chờ.

      Quả nhiên, được bao lâu, sau khi chạy thể dục buổi sáng xong, An Dĩ Trạch mang đồ ăn sáng trở lại.

      Ăn xong, Tô Giản buồn chán mở ti vi. Mở mười kênh, cũng thấy có gì hay, cho đến khi chuyển tới kênh thể dục, đúng lúc kênh này phát trận bóng đá, cuối cùng Tô giản cũng có chút hứng thú.

      Mặc dù phải truyền hình trực tiếp nhưng Tô Giản rất nhàm chán nên vẫn xem say sưa. Mắt thấy cầu thủ mình thích đá vào quả, Tô Giản khỏi hưng phấn nhảy khỏi ghế: “Đẹp! Mario, làm tốt lắm!”

      An Dĩ Trạch muốn vào thư phòng, nghe được thanh của Tô Giản, khỏi dừng lại nhìn ti vi: “Em thích xem đá bóng?”

      “Dĩ nhiên thích…” Lời còn chưa dứt, Tô Giản bỗng nhiên dừng lại, mẹ nó! Thiếu chút nữa quên rồi, tại , mới hai mươi mốt tuổi, trước kia là nhàng lịch ! Bạn trước kia của từng qua gì mà? Con sao có thể say mê cái loại vận động dã man này! Mặc dù Tô Giản đồng ý với cách của nàng đó, nhưng thể phủ nhận, khả năng giống như em Tô đây thích bóng đá là lớn! Như thế rất tốt, phải làm sao để rút lời trở về mà khiến An Dĩ Trạch sinh nghi đây?

      Thời khắc nguy cấp, trí khôn của Tô Giản được phát huy: “Tôi , tôi rất thích những cầu thủ bóng đá đẹp trai!”

      “Hả?” An Dĩ Trạch hỏi. “Vậy em thích người nào nhất?”

      Tô Giản chút chậm trễ. “Đương nhiên là Mario Balotelli!”

      An DĨ Trạch im lăng lát, : “ ra em thích loại có tướng mạo đàn ông.”

      Lúc này tô Giản mới nhớ mình vừa thích xem bóng đá là vì muốn nhìn trai đẹp, đảo mắt nhìn màn hình ti vi chút, thần tượng của nhìn giống như con tinh tinh, Tô Giản nhất thời im lặng.

      Lại nghe An Dĩ Trạch : “Biểu của Balotelli tại World Cup cũng tệ.”

      Hai mắt Tô Giản sáng lên: “ cũng thích ta?”

      An Dĩ Trạch mỉm cười: “ thích kỹ thuật đá bóng của ta.”

      Tô Giản nghĩ, ra An Dĩ Trạch cũng phải là tên mặt than như vẻ ngoài, người này căn bản là hoàng đế độc miệng!

      Nhưng vừa nghĩ tới chuyện An Dĩ Trạch cũng thích thần tượng của mình, Tô Giản cảm thấy An Dĩ Trạch trong mắt mình, hình như lại thuận mắt hơn chút.

      Vì vậy Tô Giản rộng rãi vỗ ngực: “Buổi trưa tôi nấu cơm!”

      An Dĩ Trạch chần chờ: “Nhưng chân của em…”

      Tô Giản: “ sao, phải là có xe lăn sao?”

      An Dĩ Trạch muốn lại thôi.

      Tô Giản vô cùng thoải mái : “Cứ quyết định như vậy !”

      Bữa trưa, Tô Giản sung sướng chạy đến thư phòng gọi An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch vẫn cầm cuốn sách nước ngoài như cũ.

      Tô Giản tiến tới: “Lại đọc cái gì vậy.”

      An Dĩ Trạch khép sách lại: “Là tiếng Tây Ban Nha.”

      Tô Giản thẹn quá hóa giận: “… Rốt cuộc biết bao nhiêu thứ tiếng vậy hả?”

      An Dĩ Trạch: “Tiếng Trung, Tiếng , Tiếng Pháp, Tiếng Tây Ban Nha, Tiếng nhật chỉ biết ít câu xã giao.”

      Tô Giản: “…”

      Nhưng người thua thua trận, vì vậy Tô Giản suy nghĩ chút, bĩu môi : “Biết năm loại ngôn ngữ có gì đáng ? Tôi cũng có thể năm thứ tiếng!”

      An Dĩ Trạch kinh ngạc nhìn .

      Tô Giản hả hê : “Tiếng , Tiếng Phổ Thông, Tiếng Thiên Tân, Tiếng Đông Bắc, Tiếng Nhật cũng hiểu sơ sơ! Cái gì mà ‘ngừng lại ’, ‘nhanh hơn nữa’, ‘đừng mà’ tuyệt đối thành vấn đề!”

      An Dĩ Trạch: “…”

      Ra khỏi thư phòng, về phía phòng ăn, An Dĩ Trạch đột nhiên hỏi: “Em có thể được tiếng Thiên Tân và tiếng Đông Bắc?”

      Tô Giản nhất thời toát mồ hôi lạnh. Chết tiệt! Lúc nãy lỡ lời, nhớ mang máng, hình như em Tô là nàng Giang Nam?

      Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, Tô Giản nhắm mắt quay đầu lại: “Sao vậy, rất ly kỳ? Nhân dân cả nước đều tiếng Thiên Tân và tiếng Đông Bắc có được hay ?”

      “Hả?”

      Tô Giản lập tức bằng tiếng Thiên Tân: “ chục cây trúc như vậy,cái khác tôi khen, cái tôi khen là món ăn truyền thống Bánh bao cẩu bất lý của họ(*)! Cái món Bánh bao cẩu bất lý này, rốt cuộc là ngon ở chỗ nào? Da nó rất mỏng nhưng nhân bánh lại lớn, được gói trong 18 lớp bánh, giống như đóa hoa vậy!

      Sau đó là tiếng đại phương Đông Bắc: “ đừng nhìn tuổi tôi còn , tôi tổng kết rồi, cuộc đời con người rất ngắn ngủi, đôi khi giống như giấc ngủ vậy, nhắm mắt lại, mở mắt ra, ngày trôi qua, còn khi nhắm mắt lại, mở mắt ra nữa, đời trôi qua, chết…

      An Dĩ Trạch: “…”

      Tô Giản ngẩng mắt: “Thế nào?”

      An Dĩ Trạch: “… Quả là đa tài đa nghệ.”

      Tô Giản lập tức thoải mái: “Ăn cơm ăn cơm!”

      Thấy bữa trưa bàn, An Dĩ Trạch lại lần nữa ngẩn người.

      mặt bàn, gà xé cay, thịt bò thăn xào ớt xanh, gạch cua đậu hũ, thịt viên đông qua, ba món mặn món canh, tuy chỉ là những món ăn gia đình đơn giản, lại sắc hương đầy đủ, mê hoặc động lòng người.

      An Dĩ Trạch kinh ngạc: “Đều là em làm?”

      “Đương nhiên!” Tô Giản hả hê. “Sao nào?”

      An Dĩ Trạch lòng đáp: “Rất cao cấp.”

      Tô Giản vội nhét đôi đũa vào tay , nhiệt tình gắp cho : “Mau nếm thử !”

      An Dĩ Trạch từ từ thưởng thức, giương mắt nhìn thấy đôi mắt tràn ngập mong chờ, mỉm cười : “Mùi vị cũng rất được.”

      Tô Giản hết sức hài lòng, cười híp mắt ngồi xuống, thầm nghĩ An Dĩ Trạc ơi An Dĩ Trạch, cuối cùng tôi cũng có chỗ lợi hại hơn !

      ra ba của Tô Giản là đầu bếp, Tô Giản cũng có tố chất, từ biết nấu ăn, nhất là sau khi tốt nghiệp đại học phải tìm việc, mình sống bên ngoài, còn có bạn , vì vậy tài nấu nướng càng được cải thiện, trong cuộc sống sinh hoạt tàn khốc thôi thúc, đành phải từ tên trạch nam biến thành người nấu ăn ngon.

      Tô Giản nhơ lơ đãng hỏi: “Tài nấu nướng trước kia của tôi thế nào?”

      An Dĩ Trạch: “Tài nấu nướng trước kia của em cũng tồi.” Ngừng lại chút. “Nhưng bây giờ tốt hơn.”

      mặt Tô Giản chỉ mỉm cười, kì thực mở cờ trong bụng.

      Vậy mà sau khắc, trái tim lạnh run: người mất trí nhớ, tài nấu nướng lại tiến bộ, hình như đúng! Nhất định phải tìm lý do!

      Vì vậy Tô Giản vội vàng kiếm cớ. “Ha ha, vì trước kia tôi thích , cho nên làm món ăn mới ngon như vậy!” Ngày trước, là tình địch chết tiệt của tôi, tôi sao có thể nấu ăn cho , cho nên ngày hôm qua chỉ có thể ăn mì ăn liền; hôm nay,xem như tinh mắt, có thể khiến chúng ta có chung thần tượng, cho nên tôi mới thấy thuận mắt hơn chút, hừ!

      An Dĩ Trạch ngẩn ra, từ từ : “Ý em là, bây giờ em thích rồi hả?”

      Tô Giản vừa đưa ngụm canh đến bên miệng, nghe vậy ‘phì’ tiếng, phun hết tất cả ra ngoài.

      Bát cơm trước mặt và bàn đều là nước.

      An Dĩ Trạch: “…”

      (*) Thương hiệu bánh bao ‘Cẩu Bất Lý’ 狗不理 /Gǒu bù lǐ/ có nghĩa ‘chó cũng thèm ăn’ là đặc sản của thành phố Thiên Tân. Loại bánh bao này từng được Từ Hy Thái Hậu thốt lời khen ngợi: “Cao lương mĩ vị chim trời cá biển đều ngon bằng loại bánh bao này, đây mới đúng là món ăn trường thọ”.
      Tương truyền vào thời đại Hoàng đế Đông Trị, có người tên Cao Quý Hữu được mẹ đặt thêm cái tên ‘Cẩu Tử’, tinh thông nghề làm bánh bao từ năm 17 tuổi. Với kỹ thuật làm bánh bao đầy sáng tạo, bánh của Cẩu Tử có tạo hình đẹp như bông cúc trắng, đưa lên miệng cảm nhận được ngay mềm mại của vỏ, lưỡi chạm vào nhân là thấy hương ngào ngạt thơm phức.
      Tiếng lành đồn xa, khách ăn đến quán ngày đông, Cẩu Tử bận làm bánh đến nỗi có thời gian đàm đạo với khách. Khách thấy vậy cùng trêu : “Cẩu Tử mải bán bánh bao, chẳng thèm quan tâm đến khách hàng”, rồi cứ thế gọi thành quán bánh bao ‘Cẩu Bất Lý’ (cẩu cũng thèm).

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :