1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 83:

      Editor: Lin

      Dù Tô Giản cho An Dĩ Trạch đến thường xuyên, nhưng An Dĩ Trạch lại nghe , vẫn đến mỗi cuối tuần. Dù Tô Giản vẫn lo lắng, nhưng sau khi qua lần liền nhắc đến nữa, vì đột nhiên phát , bắt đầu nhớ An Dĩ Trạch rồi.

      Lúc ở chung với nhau, gần như đêm nào hai người buôn điện thoại, dù sinh hoạt chung với nhau cũng có chuyện lớn gì, nhưng biết tại sao, mỗi đêm hai người đều có thể chuyện rất lâu. Có vài lần, Tô Giản nằm trong chăn gọi điện thoại ôm di động ngủ , mà An Dĩ Trạch ở đầu bên kia nghe tiếng hít thở đều đều, mỉm cười giọng câu 'Ngủ ngôn, Giản Giản', sau đó mới cúp điện thoại.

      Trong nháy mắt, qua mấy tháng. Nếu lúc trước, Tô Giản còn cảm thấy cuộc sống có gì giải trí như vậy có chút tẻ nhạt vô vị, nhưng hôm nay, Tô Giản lại cảm thấy mỗi ngày hình như đều trở nên có thêm nhiều thú vui.

      Có điều hai ngày gần đây Tô Giản vui nổi, vì cảm thấy thân thể có chút thoải mái, đầu có chút choáng váng, cũng có sức lực nào. Buổi tối lúc An Dĩ Trạch gọi điện thoại đến, liền nghe thấy giọng uể oải của .

      "Giản Giản, sao vậy?"

      " có gì, chỉ là ở đây hai ngày nay có chút thoải mái, cũng biết có phải bị cảm ."

      "Ngày mai đến."

      "A? Ngày mai phải thứ năm sao?"

      "Em bị bệnh, yên tâm."

      " phải bệnh lớn gì, tự em mua thuốc cảm là được rồi. Dự báo thời tiết ngày mai hình như có mưa, đừng đến đây."

      " sao, ngày mai em chờ điện thoại của ."

      Mặc dù có chút muốn An Dĩ Trạch đội mưa đến, nhưng An Dĩ Trạch muốn, Tô Giản lại tự chủ được vui vẻ, buổi tối nằm giường, bắt đầu suy nghĩ đến thực đơn ngày mai rồi.

      Nhưng hôm sau, đợi được An Dĩ Trạch, lại nhận được điện thoại của Dĩ Nhu.

      "Chị dâu, chị về chuyến !"

      Trong điện thoại Dĩ Nhu ấp úng, cũng biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng Tô Giản nghe được trong giọng của , chuyện cũng , hơn nữa ổn, quan trọng nhất là, còn liên quan đến An Dĩ Trạch.

      Ngồi trong xe đường dài, trong đầu Tô Giản ngừng lên từng loại khả năng.

      An Dĩ Trạch xảy ra tai nạn rồi sao? , nhất định !

      Hay là công ty An Dĩ Trạch phá sản? Được rồi, khả năng này cũng quá .

      Hay là, An Dĩ Trạch trèo tường? Chậc chậc, cái này hả...

      Tô Giản suy nghĩ, mang bụng nghi ngờ chạy về nhà.

      Vừa mở cửa, liền nghe thấy giọng nghiêm nghị của ba An: "Ba điều tra, con và Tô Giản quen biết nhau kết hôn rồi, trước đó cũng qua lại, hơn nữa mẹ tìm thấy giấy thỏa thuận li hôn trong phòng hai đứa. Có lời đồn hai đứa kết hôn giả, bình thường ân ái cũng chỉ là diễn kịch, con cho ba biết, cái này có phải ?"

      Bước chân Tô Giản dừng lại, lập tức trừng lớn mắt. Mẹ đó! Chuyện kết hôn giả bị phát ?

      Quả nhiên tình hình rất nghiêm trọng! Tô Giản để ý tìm hiểu xem làm thế nào là ba mẹ An phát , chỉ nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch.

      " phải!"

      Tô Giản thét lên tiếng, tất cả đều nghiêng đầu nhìn về phía .

      Thấy Tô Giản, An Dĩ Trạch nhíu mày chút: "Giản Giản? Tại sao em lại về? phải bị bệnh sao?"

      Tô Giản gật đầu nhìn về phía , lại quay mặt , nhìn về mấy người nhà họ An.

      "Chị dâu." Ánh mắt An Dĩ Nhu nhìn về phía có chút phức tạp, giọng gọi tiếng. Mà mẹ An tức giận nhìn chằm chằm, vẻ mặt có chút phức tạp.

      "Ba, mẹ, Tiểu Nhu." Tô Giản đứng bên cạnh An Dĩ Trạch, lặng lẽ đụng đụng cánh tay An Dĩ Trạch, An Dĩ Trạch trở tay nắm lấy tay , bọc trong lòng bàn tay.

      Ba An chú ý đến động tác của hai người, ánh mắt khẽ động, vẻ mặt nhìn về phía Tô Giản dù dịu dàng chút, nhưng vẫn trầm ngâm như cũ: "Tiểu Giản, con trở lại cũng tốt, con cũng nghe thấy lời lúc trước của ba, có người đốn, con và Tiểu Trạch phải là vợ chồng kết hôn , chẳng qua chỉ là vợ chồng tạm thời, đây là sao?"

      " phải." Lần này là An Dĩ Trạch trả lời.

      Ánh mắt ba An sâu thẳm, nhìn về phía Tô Giản, chậm rãi : "Nếu như hai đứa có thỏa thuận, như vậy tại thừa nhận còn kịp, Tiểu Trạch hoang đường liên lụy đến cháu, nhà họ An nhà bác bồi thường cho con. Nếu , chỉ sợ con và Tiểu Trạch thể tùy ý ly dị nữa." Ba An ngừng lại chút. "Tiểu Giản, con phải suy nghĩ kỹ."

      Tô Giản yên lặng, nhất thời gì, phảng phất như nội tâm tiến hành lựa chọn khó khăn.

      Mà An Dĩ Trạch vẫn luôn yên lặng đột nhiên có chút lo lắng.

      Mặc dù những ngày qua, tự nhận mình và Tô Giản chung sống rất hài hòa, nhưng chưa từng quên, lúc trước Tô Giản lòng mong được ly dị, mà trước mắt...

      "Được."

      Vẻ mặt của tất cả mọi người nhà họ An đều biến đổi.

      Toàn thân An Dĩ Trạch chấn động, có chút thể tin nhìn về phía Tô Giản, đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh đột nhiên có chút đau.

      ra, vẫn luôn đánh giá cao, hy vọng xa vời sao...

      "Có điều, con cũng muốn cái khác." Tô Giản nhìn về phía An Dĩ Trạch, nhàng lay lay bàn tay nắm tay mình của An Dĩ Trạch. "Ba, mẹ, có thể bắt ấy cho con ?"

      An Dĩ Trạch hơi cứng đờ, đôi mắt nhìn về phía Tô Giản thoáng chốc có thêm ánh sáng.

      Vẻ mặt ba An dịu dàng mấy phần, mẹ An khẽ hừ tiếng, An Dĩ Nhu cười vui vẻ.

      Tô Giản nhìn về phía ba An, vẻ mặt nghiêm túc: "Mặc dù điều kiện của con như vậy, nhưng con đảm bảo, con cố gắng nuôi ấy, bảo vệ ấy, thương ấy, chuyện cả đời dù bây giờ có chút giả tạo, nhưng đó là mục tiểu của con, con cố gắng hết sức."

      An Dĩ Trạch: "..."

      "Có lẽ con chưa đủ tốt, nhưng con lòng." Ánh mắt Tô Giản thành khẩn, vẻ mặt nghiêm túc chư từng có. "Ba, mẹ, hai người có thể giao Dĩ Trạch cho con sao?"

      Mẹ An luôn cảm thấy có chỗ nào đúng, nhưng nhất thời lại nhớ nổi, An Dĩ Nhu mắt cười cong cong, kéo tay khác của An Dĩ Trạch, giao cho Tô Giản.

      Ba An ho tiếng, nhìn hai người trước mặt.

      Ông chưa từng thấy qua Tô Giản nghiêm túc có trách nhiệm như vậy, lại nhìn ra được ánh mắt dịu dàng và mê luyến của An Dĩ Trạch khi nhìn Tô Giản là . Con trai và con trai thứ hai của ông giống nhau, từ thích che giấu. Lúc khi làm sai, con thứ hai cố gắng giấu giếm, nhưng con trai đàng hoàng ra. Mà giờ phút này, con trai nhìn bên cạnh nó, trong mắt là vui thích và thỏa mãn.

      Tô Giản nhìn về phía An Dĩ Trạch, : "Dĩ Trạch, em biết mình chưa đủ tốt, chắc chắn muốn ở cùng em sao? tại có cơ hội, còn kịp hối hận, nếu như bỏ lỡ, chỉ sợ được."

      An Dĩ Trạch trả lời , ngược lại nhìn sâu sắc cái, hỏi: "Giản Giản, em chắc chắn, tất cả điều em , đều là sao?"

      Đây là câu chỉ có hai người bọn họ mới hiểu. Tô Giản biết, nếu như tại đáp lại khẳng định, cả đời này, chắc chắn ở cùng chỗ với An Dĩ Trạch.

      Tô Giản nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch, hỏi ngược lại mình: chắc chắn đồng ý sao? Chắc chắn, là người này sao?

      Tô Giản lên tiếng.

      Ánh mắt An Dĩ Trạch dần có chút ảm đạm, nghĩ đến vừa rồi Tô Giản những lời đó chỉ là diễn kịch, trái tim khỏi lại có chút nhói.

      Tô Giản cố gắng nhìn chút, cuối cùng vẫn nhịn được, đột nhiên vùng khỏi tay An Dĩ Trạch, chạy đến bên cạnh cúi xuống nôn mửa.

      Tất cả mọi người sửng sốt chút. An Dĩ Trạch hoảng hốt, vội đến bên cạnh Tô Giản, cau mày: "Khó chịu ở đâu?"

      Tô Giản nôn chút, lại nôn được cái gì, uể oải ngẩng đầu, mệt mỏi : "Hình như ăn cái gì đau bụng, luôn cảm thấy thoải mái."

      Mẹ An bên cạnh nghe vậy ánh mắt sáng lên, bước nhanh đến, kéo Tô Giản lại quan sát từ xuống dưới.

      Tô Giản nháy mắt, có chút mơ màng: "Mẹ?"

      Mẹ An chút khách khí hỏi: "Kỳ kinh nguyệt của con bao lâu đến rồi?"

      Tô Giản: "..." Trước mặt mọi người, có cần hỏi vấn đề sắc bén như vậy ! Huống hồ, hoàn toàn nhớ được kỳ kinh nguyệt của mình, bình thường kỳ kinh nguyệt đến thăm , chưa bao giờ nhớ chuyện này, tại sao có thể nhớ lần trước là lúc nào!

      Mà An Dĩ Trạch đứng bên cạnh lập tức hiểu ý của mẹ An, mặt lộ vẻ ngặc nhiên thể tin lẫn mừng rỡ!

      An Dĩ Nhu bên kia nhất thời mừng rỡ hỏi mẹ An: "Chị dâu mang thai sao?"

      Tô Giản: "..."
      Last edited: 26/1/16
      Diệp Diệp thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 84:

      Editor: Lin

      Tiếp đó mẹ An lại hỏi số điều có thể là triệu chứng mang thao, Tô Giản càng cảm thấy sợ hãi, người nhà họ An hưng phấn.

      Vốn là trận hỏa chiến lập tức được dập tắt. Cái gì mà kết hôn giả, cái già mà giả ân ái, lập tức thua trận trước Tô Giản muốn nôn... con cũng có, tại sao có thể là kết hôn giả! Huống hồ, dù là kết hôn giả thế nào, có con, cái này nhất định là kết hôn !

      Mẹ An hạ lệnh, An Dĩ Trạch thực , ba An và An Dĩ Nhu theo, người nhà quan tâm suy nghĩ của Tô Giản, lập tức kéo đến bệnh viện.

      "CHúc mừng, mang thai hai tháng." Kiểm tra xong, bác sĩ cười .

      Người nhà họ An đều vui vẻ, đến An Dĩ Trạch cả năm đều vẻ mặt cũng kích động, chỉ có mặt tô Giản lên vẻ kinh sợ, sau đó vẻ mặt đưa đám hỏi: "Bác sĩ, bác sĩ chắc chắn sai chứ? là mang thai chứ phải bệnh khác sao? phải chỉ là cái nhọt dài sao?"

      Bác sĩ: "...Tôi chắc chắn, chúc mừng , sắp được làm mẹ."

      Mẹ... mẹ...

      Tô Giản bị đánh thoi thóp, hai mắt rưng rưng: Chuyện vui từ đâu đến? Đây ràng sấm sét từ đời hạ xuống!

      Nhưng mà người nhà vui vẻ để ý đến tâm trạng của , chỉ coi khiếp dợ là quá mức kích động. Vây quanh bác sĩ hỏi thăm có chuyện cần chú ý, dè dặt như vậy coi Tô Giản như quốc bảo.

      An Dĩ Trạch cẩn thận đỡ Tô Giản lên trước, vẻ mặt kích động cũng chưa rút , giọng cũng rất dịu dàng: "Giản Giản, có còn khó chịu chỗ nào ?"

      Tô Giản dựa vào người , uể oải lẩm bẩm: "Tim đau thắt, cơ tim tắc nghẽn, xuất huyết bên trong..."

      An Dĩ Trạch: "..."

      An Dĩ Nhu nhìn chị dâu trước mặt mình nép vào người trai như con chim , mà ánh mắt trai mình cẩn thận nhìn chị dâu, cảm thán: "Chị dâu và trai nhau như vậy, nhìn cái cũng biết là , tại sao có thể diễn là kết hôn giả? Cũng biết lời đồn từ đâu, là nhàm chán!"

      Ánh mắt ba An vui vẻ yên tâm: "Bất kể lời đồn đại thế nào, hai cái miệng của bọn họ là được rồi."

      An Dĩ Nhu cười : "Cho tới bây giờ con chưa từng thấy trai vui vẻ như vậy. Lại , từ sau khi chị dâu được gả vào nhà chúng ta, trai cũng cười nhiều hơn, bản thân cũng dịu dàng hơn nhiều!"

      Ba An gật đầu cười: "Đứa Tiểu Giản này, quả tệ."

      Mẹ An bên cạnh hưng phấn : "Chờ chút, chúng ta đến siêu thị trẻ em, mẹ muốn mua cái gì mà, giường trẻ con, bình sữa..."

      "Mẹ!" An Dĩ Nhu cười : "Có phải quá sớm rồi ? Chị dâu mới mang thai hai tháng!"

      Mẹ An trừng mắt: "Con nhóc như con biết cái gì! Mang thai phải chuẩn bị rất nhiều thứ!"

      Ba An ở bên cạnh cười : "Nhu Nhu đúng, bây giờ chuẩn bị những thứ này còn quá sớm, ngược lại cần phải suy nghĩ xem nên chăm sóc Tiểu Giản thế nào mới đúng."

      Mắt mẹ An sáng lên: "Lúc trước bà Trường có khoe với tôi thời gian nàng dâu bà ấy mang thai có cái gì mà tháp dinh dường thời kỳ mang thai, để ngày mai tôi hỏi chút!"

      Vừa về đến phòng, An Dĩ Trạch liền kéo Tô Giản vào trong lòng, cẩn thận ôm.

      "Giản Giản." Giọng của An Dĩ Trạch có chút run rẩy. "Chúng ta sắp có con rồi!"

      Tô Giản ngoan ngoãn nằm trong lòng , nhúc nhích, cũng có lên tiếng.

      An Dĩ Trạch vẫn kích động hồi lâu, lúc này mới phát Tô Giản có gì đó đúng, nhàng đẩy Tô Giản ra, An Dĩ Trạch nhìn vào mắt , nghi ngờ hỏi: "Giản Giản, em vui sao?"

      Tô Giản giật giật khóe miệng, miễn cưỡng : " phải..."

      An Dĩ Trạch nhìn : "Vậy tại sao vẻ mặt lại như vậy?"

      Tô Giản sứng ngắc : "Em chỉ cảm thấy, có chút đột nhiên..."

      An Dĩ Trạch nhìn vẻ mặt như ba mẹ chết của Tô Giản, nhiệt độ toàn thân dần hạ xuống, im lặng lúc, thấp giọng : "Giản Giản, có phải em mong đứa bé này ?"

      Tô Giản lên tiếng. phải mong đứa bé này, là hoàn toàn dám nghĩ đến chuyện mình sinh con, vừa nghĩ đến trong bụng mình có đứa bé, tương lai còn phải mở lớn chân để cho đứa bé chui ra ngoài, trong bụng lập tức dấy lên cảm giác sợ hãi hoang đường.

      Kích động trong lòng An Dĩ Trạch dần lui xuống, nhớ đến lúc trước đối mặt với Tô Giản cũng đả động gì đến chuyện nôn mửa, đột nhiên có chút chắc chắn. Nếu người trước mặt đồng ý trải qua đời với , tại sao lúc có con lại có ngạc nhiên mừng rỡ lại chỉ có miễn cưỡng và khổ sở, trừ khi...

      An Dĩ Trạch chán nản : "Giản Giản, lúc trước những lời với ba mẹ , ra đều là diễn kịch đúng ?"

      Tô Giản đột nhiên ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn chằm chằm: "Diễn kịch?"

      Giọng An Dĩ Trạch khàn khàn: " ra thời gian hợp đồng của chúng ta qua, nếu như em sư muốn ly dị, ra cần..."

      Giọng của An Dĩ Trạch bỗng nhiên dừng lại, vì đột nhiên phát vẻ mặt Tô Giản có chút đúng.

      Tô Giản nhìn chằm chằm, ánh mắt toàn là vẻ dám tin. Chết tiệt, ông đây trước đây vẫn luôn diễn kịch, chỉ có lần này là có được ? Ông đây ra chân thực như vậy, đều chú ý đến tính hướng vặn vẹo muốn ở chung chỗ với người đàn ông, lại dám tin ông đây?

      Lòng Tô Giản tràn đầy phẫn nộ, nếu là trước đây, hoặc là tức giận nhảy cẫng lên, hoặc là nổi giận để ý đến An Dĩ Trạch, nhưng trước mắt, biết tại sao, bị An Dĩ Trạch hỏi như vậy, nghĩ đến vất vả lấy hết dũng cảm cho nửa đời sau, lại chuẩn bị giao cho người tin tưởng mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, hơn nữa cảm giác sợ hãi sau khi biết mình mang thai, Tô Giản liền chép chép miệng, đột nhiên 'oa' tiếng, gào khóc.

      An Dĩ Trạch: "..."

      An Dĩ Trạch làm sao cũng ngờ đến loại phản ứng này của Tô Giản, nhất thời hoàn hồn. Từ lúc gặp Tô Giản đến nay, trừ lần thấy Tô Giản nhìn hình Lục Thừa Hòa chảy nước mắt, còn lúc Tô Giản tỉnh táo hoàn toàn thể nhìn tháy Tô Giản khóc, mà trước mắt, người ngày thường khí thế bừng bừng đột nhiên gào khóc, mặc dù khóc cũng khá khí thế, nhưng lại nhất thời khiến tay chân luống cuống.

      "Giản Giản, đừng khóc." An Dĩ Trạch sợ hãi lau nước mắt cho Tô Giản, nhìn từng giọt nước mắt lăn xuống của Tô Giản, vẻ mặt đáng thương, trong lòng bối rối. "Ngoan, đừng khóc."

      Nước mắt Tô Giản ào ào, thút tha thút thít: "Con cũng phải do sinh, hoàn toàn biết cảm giác đau đớn khi người có thêm cục thịt!"

      An Dĩ Trạch dần hiểu ra, dịu dàng hôn lên nước mắt An Dĩ Trạch, nhàng : "Giản Giản, em sợ sinh con sao?"

      Tô Giản thút tha thút thít : "Em... em sợ! Chỉ là em..."

      "Sỡ đau sao?" Ngón tay tinh tế của An Dĩ Trạch lau giọt nước mắt của Tô Giản, dịu dàng dụ dỗ: "Đừng sợ, có lẽ cũng đau như vậy..."

      Hai mắt Tô Giản ngấn lệ mơ hồ nhìn chằm chằm : " đương nhiên như vậy! Đều sinh còn còn đau hơn gà con(*) bị đá, còn đau!"

      (*) Gà con = tiểu kê: Là bộ phận đau nhất khi đàn ông bị đá đó.

      "..." An Dĩ Trạch im lặng chút, nhìn Tô Giản vẫn luôn nước mắt ngừng, liền đưa tay nâng mặt , dịu dàng an ủi. "Giản Giản, em suy nghĩ chút, tám tháng sau, chúng ta có con, đứa trẻ gọi em là 'mẹ', em mong đợi chút nào sao?"

      Nghe được hai chữ 'mẹ' Tô Giản cứng ngắc chút, sau đó 'oa' tiếng, khóc lớn.

      An Dĩ Trạch: "..."

      Cuối cùng An Dĩ Trạch còn lấy ra món bánh ngọt 'Ba con gấu con' An Dĩ Nhu mua về lúc trước, lúc này mới dỗ được Tô Giản.

      lông mi Tô Giản còn treo nước mắt, vừa thút thít vừa ăn, còn vừa dặn: "Lần sau nhớ mua vị chocolate!"

      An Dĩ Trạch kinh ngạc: " phải bình thường em thích ăn vị chocolate sao?"

      Động tác của Tô Giản dừng chút, yên lặng nhìn cái, nước mắt yên lặng rơi xuống.

      An Dĩ Trạch sợ hết hòn, vội vươn tay lau nước mắt cho , đau lòng : "Tại sao lại khóc?"

      Tô Giản rũ mắt nhìn xuống bụng mình, đau lòng : " ra bên trong có đứa bé, nếu sao đột nhiên em muốn ăn chocolate? Nhất định là con trai thích ăn chocolate..."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Vừa khóc vừa rơi nước mắt xong, cũng lâu lắm, Tô Giản liền ngủ thiếp . An Dĩ Trạch nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt , lặng lẽ thở phào nhõm.

      Tô Giản tỉnh dậy, phát An Dĩ Trạch nằm bên cạnh, mà mình nằm trong ngực . Sau lúc mơ hồ, dần dần nhớ lại, nhớ lại lúc trước mình gào khóc với An Dĩ Trạch, Tô Giản xấu hổ che kín mặt.

      giây sau, hai tay che mặt bị nhàng kéo ra, giọng của An Dĩ Trạch nhàng vang lên bên tai: "Tỉnh rồi? Ngủ có ngon ?"

      Tô Giản gật đầu cái, luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng khi đối mặt An Dĩ Trạch. biết tại sao lúc ấy mình lại đột nhiên bùng nổ, nghĩ đến lúc ấy mình khóc chút kiêng kỵ còn được An Dĩ Trạch dịu dàng lại kiên nhẫn dỗ, liền cảm thấy mặt có chút nóng.

      là chưa từng mất mặt như vậy, hình tượng của ... Tô Giản đà điểu chôn vào ngực An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch lại hoàn toàn để ý đến chuyện trước đó, vừa rồi lúc Tô Giản ngủ, cầm điện thoại di động lên mang tra về tinh thần của phụ nữ khi mang thai, bên trong có cái , phụ nữ khi mang thai dễ bị cảm xúc hóa. 'Phụ nữ mang thai thường cảm xúc hóa, có ảnh hưởng xấu đến bản thân và thai nhi, người nhà phải tại hoàn cảnh tốt, phải cố gắng hiểu và quan tâm.' An Dĩ Trạch yên lặng nhớ lại chút đề nghị của chuyên gia, ôm Tô Giản, dịu dàng : "Có đói bụng ?"

      Tô Giản cười : "Trước khi ngủ mới ăn bánh ngọt, sao có thể đói? Em cũng phải con heo!"

      An Dĩ Trạch cười : "Đói cũng sao, sau khi mang thai nhanh đói cũng là chuyện bình thường."

      Khóc trận, lại buồn ngủ, Tô Giản xả hết tâm trạng tiêu cực hồi, dần dần chấp nhận chuyện mình mang thai. Hào phóng vén áo lên, Tô Giản nhìn chằm chằm bụng mình hồi lâu, lại đưa tay sờ cái, vẫn có chút thể tin, thở dài: "Em cảm thấy làm sao cũng tưởng tượng được, bên trong còn có đứa bé!"

      An Dĩ Trạch cười : "Bây giờ còn , bản thân em cũng nhìn ra được."

      Tô Giản nhìn cái bụng trắng nõn của mình cái, lại đảo mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch, ánh mắt u oán. Người này có cơ bụng sáu múi, mình trước kia vốn bằng, giờ hay rồi, mình lại bắt đầu có con, càng thể sánh được rồi!

      Tô Giản sâu xa : "Tại sao phải là đẻ con?"

      An Dĩ Trạch vuốt ve tóc , nhàng : "Sao đàn ông có thể sinh con?"

      Tô Giản u oán : "Nào có người chỉ để ý đến chuyện gieo giống như vậy?"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản thở dài: "Nếu con mình có thể lớn lên xinh đẹp như hoa tốt rồi! Khi còn bé mẹ em còn gạt em, em là do bà nhặt từ chậu hoa bên ngoài. Sau đó em muốn có em , nhưng có, vì vậy em muốn trồng em . Kết quả ngày nào em cũng chăm chậu hoa, nhưng em lại ra, khiến em vô cùng đau lòng."

      Thấy An Dĩ Trạch cười, Tô Giản cũng cười, hỏi: "Con cái hỏi mình đẻ ra thế nào, rất nhiều ba mẹ dùng biện pháp như vậy lừa con cái, lúc ấy ba mẹ với thế nào?"

      An Dĩ Trạch : " chưa từng hỏi."

      Tô Giản tỏ ra nghi ngờ: " chưa từng hỏi? Tuổi thơ của nhàm chán!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      " xem, nếu như sau này con hỏi chúng ta, chúng ta nên trả lời thế nào đây?" Tô Giản bỗng nhiên . "Nhặt được trong thùng rác? Chui ra từ đá? Nhận từ phí điện thoại? Hình như đều được."

      Vẻ mặt của An Dĩ Trạch có chút dễ chịu.

      Tô Giản : "Nếu , đến lúc đó cho con, nó là do chúng ta trúng giải, thấy thế nào?"

      An Dĩ Trạch: "..."
      Last edited: 26/1/16
      Diệp Diệp thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 85:

      Editor: Lin

      Ngày hôm sau, An Dĩ Trạch đến công ty, mà ở nhà chăm sóc Tô Giản, vì sáng sớm vừa dậy, Tô Giản bắt đầu ói.

      Tô Giản ôm bồn cầu hồi lâu mới thoi thóp để An Dĩ Trạch đỡ ra khỏi nhà vệ sinh, cảm thấy cả người rất khỏe.

      "Kinh nguyệt đến khiến người ta đau khổ, kinh nguyệt đến cũng khiến người ta đau khổ như vậy, làm phụ nữ khổ!" Tô Giản buồn chán cảm thán.

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản nhìn về phía An Dĩ Trạch, trong đầu đột nhiên nghĩ ra: "Dĩ Trạch, em vừa nghĩ ra ý."

      An Dĩ Trạch nhìn ánh sáng tỏng mắt , hơi cảnh giác: "Ý gì?"

      " xem, hay là tìm người mang thai hộ thế nào?" Tô Giản càng càng hưng phấn. "Ví dụ như tìm tiểu tam gì đó, để ấy sinh con giúp , đến lúc đó, em còn có thể ngủ chung với ấy chăm sóc con..."

      An Dĩ Trạch lẳng lặng : "Em muốn đẩy cho người khác?"

      Tô Giản bị ánh mắt u oán nhìn chằm chằm, vội khoát tay : "Ha ha, chỉ đùa chút thôi mà, sao lại nghiêm túc như vậy? Sao em có thể giao cho người khác chứ?"

      Thấy ánh mắt An Dĩ Trạch vẫn còn nét hoài nghi, như vẫn tin, Tô Giản vỗ vỗ bụng cái, cứng cổ : "Em là tình nguyện sinh con cho , còn muốn thế nào?"

      An Dĩ Trạch sợ hết hồn, vội kéo tay , cau mày : "Đừng vỗ!"

      Thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Tô Giản rụt cổ, ngượng ngùng : "Sao lại lớn tiếng như vậy..."

      An Dĩ Trạch nghiêm nghị : "Bác sĩ , ba tháng đầu phải hết sức chú ý, được vận động mạnh, nếu dễ bị sinh non."

      Tô Giản bị hai chữ 'sinh non' dọa chút, tự chủ dùng tay xoa bụng mình, lẩm bẩm: "Sao lại phiền toái như vậy... sao ba tháng sao? Có phải có thể tùy tiện vận động ?"

      An Dĩ Trạch : "Sau ba tháng, bọn của em lớn lên, đến lúc đó, em muốn động cũng đứng lên được."

      Tô Giản: "..."

      Vì đột nhiên mang thai, Tô Giản bị người nhà ép nghỉ dạy. Tô Giản thấy thỉnh thoảng mình nôn có chút phiền ra, cũng có vấn đề lớn gì đến thể tiếp tục dạy học, nhưng lần này An Dĩ Trạch lại nghe lời , thái dộ vô cùng kiên quyết. Tô Giản bất đắc dĩ, cuối cùng hai người thể làm gì khác hơn là đều lùi bước, Tô Giản tạm nghỉ dạy miền núi, trở lại trường tiếp tục làm.

      Biết được Tô Giản chỉ kết hôn, hơn nữa còn có thai, đồng nghiệp và học sinh đều tỏ vẻ kinh ngạc, rối rít, buồn bã, các loại cảm xúc, nhưng nhiều nhất vẫn là chúc phúc. Bởi vì An Dĩ Trạch tự mình hộ tống Tô Giản đến phòng làm việc, cũng tặng quà khách khí nhờ các đồng nghiệp chăm sóc Tô Giản chút, với vài đồng nghiệp được nhìn thấy chồng của Tô Giản, mọi người đều rối rít tỏ ý, chồng của Tô Giản là người đẹp trai chăm sóc bà xã của mình nhất, còn lời nào để khen! Nếu là trước kia, nghe người khác khen An Dĩ Trạch như vậy, trong lòng Tô Giản nhất định tránh được chua xót, nhưng hôm nay và An Dĩ Trạch rất tốt, nghe người khác An Dĩ Trạch tốt, tự chủ được cảm thấy có chút vui vẻ, cười híp mắt : "Đâu có đâu có, chỉ yếu là do ánh mắt của tôi tốt!"

      Mà sau khi học sinh biết chuyện Tô Giản mang thai, lại cảm thấy vui vẻ, ngược lại học có nhiều quy tắc hơn, vì chỉ có giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc dặn dò ' giáo ngữ văn mang thai, được phép chọc tức giận', Lăng Tứ cao lớn cũng lên tiếng: Nếu ai dám chọc giáo ngữ văn tức giận, khiến vui, cậu liền đánh người đó!

      Mà trong nhà, Tô Giản trở thành người được bảo hộ của gia đình. chỉ có người làm được dặn dò phải chú ý đến mợ ba, ngay cả người nhà họ An cũng ngày càng nhiệt tình với Tô Giản. Biết Tô Giản mang thai, An Dĩ Hằng bận rộn quay phim bên ngoài cũng dành thời gian về thăm nhà chuyến, ngoài mang chút đồ dùng bên ngoài dành cho phụ nữ có thai cho Tô Giản, còn trực tiếp lấy ra chồng lớn ảnh có chữ ký của các ngôi sao. Thận chí trai cả ở nước ngoài Tô Giản chưa được gặp lần nào An Dĩ Thiên cũng gọi điện cho Tô Giản, còn chuẩn bị quà. An Dĩ Nhu , từ sau khi biết được Tô Giản mang thai, liền trở về trường, cũng có khi gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình của cháu cưng. Thái độ của ba An đối với Tô Giản luôn dịu dàng, tại lại càng thêm quan tâm, có khuynh hướng xem Tô Giản như con .

      Thay đổi lớn nhất chính là mẹ An. Dù lúc đối mặt với Tô Giản, ngoài miệng mẹ An vẫn tính là nhàng, nhưng Dung ma ma trước đây vẫn luôn bắt bẻ Tô Giản tại biến thành người giám sát, ngày ngày nhìn chằm chằm xem Tô Giản ăn gì, để chơi máy tính hay điện thoại di động, Tô Giản có chút thoải mái bà liền lo lắng. Đối với mẹ An như ngày ngày ở chiến trường này, Tô Giản từ trước đến nay luôn có chút phiền muộn, lén lẩm bẩm: "Nào có chuyện dễ sinh non như vậy? Hơn nữa dù sảy thai, còn có thể tiếp tục nghi ngờ sao?"
      Ai ngờ lời này bị mẹ An biết, lập tức hung hăng dạy dỗ trận: "Con cho rằng đó chẳng qua chỉ là vấn đề con cái sao? Phụ nữ sinh non cũng tổn thương rất lớn đến thân thể, con còn muốn sống ?"

      Buổi tối Tô Giản nằm trong lòng An Dĩ Trạch mò mẫm: "Sao em lại luôn cảm thấy lời này của mẹ là quan tâm em?"

      An Dĩ Trạch cười : "Mẹ vốn rất quan tâm em. Lúc trước em dạy núi, mẹ luôn hỏi tình hình của em, có điều em biết mà thôi."

      Mà sau khi mẹ Tô biết Tô Giản mang thai, lại vui mừng đến được, kéo thân thể bệnh tật đến thăm con , còn chuẩn bị đích thân chăm sóc Tô Giản. Có điều Tô Giản và An Dĩ Trạch vẫn luôn lo lắng tình trạng sức khỏe của bà, hết sức khuyên nhủ, lại dưới đảm bảo nhất định chăm sóc Tô Giản của mẹ An, lúc này bà mới đồng ý ở nhà dưỡng bệnh.

      Đồng nghiệp hài hòa thân thiện, học sin hoạt bát lại khéo léo, người nhà cẩn thận thương . Tô Giản cảm thấy những ngày sau này vô cùng thoải mái. Nhất là sau ba tháng, phản ứng khỏe cũng từ từ biến mất, Tô Giản khỏi cảm thấy, ra chuyện mang thai này, hình như cũng có khó khăn như vậy!

      Ngược lại Tô Giản nghe đồng nghiệp làm mẹ trong phòng làm việc kể lại, dù mang thai khổ cực, nhưng loại cảm giác hạnh phúc khi mang trong mình sinh linh là điều ai có thể cảm nhận được. Nhưng Tô Giản cảm thấy, ngoại trừ phát bụng mình như được thổi khí căng lên, khiến cảm thấy có chút kỳ diệu, cũng có cảm thấy cái gì mà tình mẹ con tăng lên. Thỉnh thoảng bị An Dĩ Trạch kéo đến phòng khám thai, vẻ mặt người sắp làm mẹ bên cạnh dịu dàng hạnh phúc, nhưng lại cảm thấy nhàm chán, vì vậy mỗi lần đều lén chạy đến phòng trò chơi bên cạnh, sau đó lúc chơi vui vẻ lại bị mẹ An kéo trở về.

      Nhưng mà khuya về nhà, nhìn An Dĩ Trạch nhàng ôm bụng của mình, vẻ mặt vô cùng dịn dàng, khỏi sinh ra cảm giác kỳ diệu, bỗng nhiên cảm thấy chuyện giày vò này, hình như cũng đáng giá.

      Có điều vẫn cảm thấy tiếc nuối.. Nằm tay An Dĩ Trạch, thở dài: “Mọi người đều có con, nửa đời sau cũng đừng mong có cuộc sống tự do, aizzz, em còn muốn sống cuộc sống hai người thêm vài năm nữa!” Cả đời mới lần, còn phân biệt được cảm giác gì, liền có con, vốn là cuộc sống của riêng hai người .sau này lại có thêm đứa nhóc náo loạn, suy nghĩ chút, Tô Giản liền cảm thấy có chút buồn bực.

      An Dĩ Trạch hôn , nhàng : “Bất kể là có con hay ., Giản Giản, đều em.”

      Khoé miệng Tô Giản nhếch lên, nhưng ngay sau đó lại xụ xuống: “ giống! Quả cầu to quá phiền toái! Em vốn còn nhiều nơi muốn thử chút, như trong xe adx ngoại gì đó, kết quả tốt rồi, cái gì cũng làm được.”

      An Dĩ Trạch cười khẽ tiếng.

      “Cười cái gì?” Tô Giản bất mãn “ muốn sao?”

      “Muốn.” An Dĩ Trạch cười tủm tỉm, giọng trầm khàn: “Chờ đến lúc sinh con xong, chúng ta thử từng bước ...”

      Ánh mắt Tô Giản loé lên, ôm lấy cổ : “ thể thử tại sao?”

      Ánh mắt An Dĩ Trạch sâu thẳm, cổ họng chuyển động cái, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, chạm trán Tô Giản, giọng khàn khàn: “ được, ít nhất tại được, làm con bị thương.”

      Tô Giản có chút thất vọng, đến gần bất mãn cắn môi An Dĩ Trạch chút mà ngửa ra sau thở dài tiếng: “Aizzz, tại em mới phát , áo mưa là vật dụng quan trọng phát minh nhất dành cho loài người.”

      An Dĩ Trạch: “....”

      Ngày sinh dự tính đến gần, Tô Giản khỏi có chút lo lắng. Xem phim cùng mẹ An, thấy vẻ mặt của nữ chính sinh con vô cùng dữ tợn, tiếng kêu thảm thiết. Tô Giản khỏi run cái – thời gian có thai hạnh phúcẫ, ràng chính là hình phạt tàn khốc khiến ta có chết cũng muốn sinh mà!

      Ám ảnh trong lòng tăng lên, Tô Giản bắt đầu lo lắng: “Lỡ như đến lúc đó khó sinh sao?”

      có thể thông cảm cho An Dĩ Trạch, vì vậy để bảo vệ cái vấn đề này cũng có ý định hỏi. Nhưng An Dĩ Trạch lại trực tiếp trả lời : “ , đừng đoán mò. Hơn nữa bất kể khi nào, Giản Giản, em đều là người quan trọng nhất.”

      Nghe vậy Tô Giản nhịn được có chút vui vẻ, suy nghĩ chút, lại bối rối: “ xem đến lúc đó em nên chọn đẻ tự nhiên hay đẻ mổ?”

      An Dĩ Trạch kinh ngạc: “ phải em sợ đau sao? cho là em nghĩ đến chuyện đẻ tự nhiên.”

      “Ai em sợ đau?” Bị An Dĩ Trạch cảm thấy yếu đuối, Tô Giản rất bất mãn: “ phải đều đẻ tự nhiên tốt cho con hơn sao, hơn nữa bác sĩ cũng từng tình trạng sức khoẻ của em đẻ tự nhiên thành vấn đề, quyết định, em sinh tự nhiên!”

      Dù gì cũng là đàn ông, bao nhiêu em yếu đuối đều có thể trải qua, tin đến lúc đó chịu được!

      An Dĩ Trạch chần chờ : “Em suy nghĩ thêm chút?”

      cần suy nghĩ!” Tô Giản vô cùng khí phách. “Đẻ mổ phải dùng lực ngoài, đẻ tự nhiên mới là tự mình gắng! tại cạnh tranh kịch liệt như vậy, con chúng ta thể thua từ vạch xuất phátẫ! Con từ khi sinh ra phải cố gắng tiến thủ, nếu đến lúc đó em đẩy nó về.

      An Dĩ Trạch: “.....”

      Dù đến gần ngày sinh dự tính, nhưng Tô Giản cũng muốn nằm trong phòng chờ sinh con, sau khi gặp bác sĩ tư, cuối cùng An Dĩ Trạch đồng ý chở ngoài dạo vòng.

      An Dĩ Trạch chọn công viên , bẫên trong cỏ cây um tùm, lại nhiều người, rất yên tĩnh. Gần đây phải nghỉ phép chờ sinh, Tô Giản lâu ra cửa cũng rất hưng phấn, kể cả thấy cây cổ vẫn vô cùng phấn khởi.

      An Dĩ Trạch đỡ thân hình vụng về của , nhàng : “Nếu mệt nhất định phải cho biết.”

      Tô Giản : “ cho biết sao? Chẳng lẽ muốn ôm em về sao.”

      An Dĩ Trạch gật đầu: “Ừ.”

      Tô Giản nhìn thân thể tròn vo của mình, cười : “Nhưng tại em nặng 100 cân, ôm nổi sao?”

      An Dĩ Trạch cười : “Vợ và con của mình, sao lại thể ôm được.”

      Hai người thả thậm bước chân, vừa chuyện lan man, vừa vui vẻ dạo. Chỗ khúc quanh, trong khu rừng xanh um trước mặt lộ ra toà nhà. Tô Giản “A” tiếng, “Phía trước có giáo đường.”

      Tô Giản tò mò kéo An Dĩ Trạch qua, liền phát ở đó bây giờ tổ chức hôn lễ, kích thước hôn lễ lớn, khách cũng nhiều, nhưng lại tốt đẹp trịnh trọng như những hôn lễ khác trong thiên hạ vậy.

      Tô Giản kéo An Dĩ Trạch vào, lặng lẽ ngồi xuống ghế.

      Trong tiếng nhạc trang trọng, chú rể mặc lễ phục và dâu mặc váy cưới màu trắng, đứng trước mặt mục sư. Tô Giản nhìn người mới cưới, giấu được hạnh phúc và kích động, đột nhiên hơi xúc động. từng, nguyện vọng của , cũng chính là như vậy – nhìn mình thích mặc áo cưới trắng tinh, từng bước về phía mình, giao tay mình cho , cầm tay buông ra, tạo bằng chứng với thế giới này, hai người cùng lập lời thề làm bạn cả đời.

      Nhưng lại nghĩ đến cuộc đời lại có khúc quanh lớn như thế. Mặc dù sống lại thành phụ nữ phải là ước nguyện của , nhưng bất kể thế nào, cuối cùng vẫn cảm ơn cuộc sống mới này, dù là sinh mạng được ban cho này, hay là, người bên cạnh này.
      Last edited: 26/1/16
      Diệp Diệp thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 85.2:

      Editor: Lin

      Tô Giản lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía An Dĩ Trạch bên cạnh.

      đột nhiên có chút tò mò, lúc đầu, có phải An Dĩ Trạch cùng từng có buổi lễ kết hôn với thân thể này như thế? An Dĩ TRạch làm chú rể, bộ dạng là thế nào?

      Nhưng dù thế nào, khi đó chỉ sợ An Dĩ Trạch cũng hạnh phúc. Tính ra, ở phương diện nỳ, và An Dĩ Trạch, là bất phân thắng bại. Cả đời này của chỉ sợ hôn lễ chân chính của bản thên, mà An Dĩ Trạch, dù lúc ấy có tổ chức, cũng chỉ là hành trình giả dối, liên quan đến hạnh phúc.

      Mà hôm nay, hạnh phúc chân chính, liên quan đến hôn lễ.

      An Dĩ Trạch nghiêng đầu, nhìn thấy trong mắt Tô Giản lấp lánh ánh sáng, tim đột nhiên động cái, thấp giọng : "Giản Giản."

      "Hả?"

      "Chờ đến sau khi sinh con xong, chúng ta lại tổ chức buổi hôn lễ ."

      Cũng phải chưa nhìn thấy bộ dạng Tô Giản mặc áo cưới, có điều, nhìn cảnh hạnh phúc của hai người trước mặt, đột nhiên có chút rung động, đột nhiên rất muốn nhìn chút, Tô Giản thương mặc áo cưới nhìn , nụ cười tủm tỉm tươi sáng.

      "A? phải chứ?"

      "... Hay là, chúng ta chọn thời gian rảnh chụp bộ ảnh cưới?"

      "Ảnh cưới? phải chứ, cái này phải đều là sở thích của con sao? Dĩ Trạch, từ khi nào cảm thấy hứng thú với cái này vậy?"

      "..."

      Mục sư trước mặt hỏi chú rể: "Trương Minh, con có chuyện ý lấy Tần Hồng làm vợ của con ? Con có nguyện ý dù là cuộc sống thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn bã, đều ấy, chung thủy lòng với ấy hay ?"

      Tô Giản bị khí ở đây ảnh hưởng, quay đầu với An Dĩ Trạch: "Ngày An Dĩ Trạch, có nguyện ý cưới Tô Giản làm vợ của ? có nguyện ý dù là cuộc sống thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn bã, đều ấy, chung thủy lòng với ấy hay ?"

      Ánh sáng trong mắt An Dĩ Trạch dịu dàng, trịnh trọng : " đồng ý."

      Tô Giản vui vẻ cười tiếng, lại nghe bên tai An Dĩ Trạch đột nhiên thấp giọng : "Tô Giản, em có nguyện ý gả làm vợ An Dĩ Trạch ? Em có nguyện ý dù là cuộc sống thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn bã, đều ấy, chung thủy lòng với ấy hay ?"

      Tô Giản vui vẻ, muốn đáp lại, đột nhiên nhướn mày.

      An Dĩ Trạch hồi lâu nghe thấy câu trả lời của Tô Giản, khỏi hơi thất vọng hạ mắt xuống.

      Nhưng mà tiếp đó liền nghe thấy giọng cố sức của Tô Giản.

      "Dĩ Trạch, con trai , nó đồng ý, cho nên nó muốn chui ra rồi,..."

      "..."

      Vì bụng đột nhiên đau, Tô Giản bị An Dĩ Trạch dù cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn giấu được lo lắng vội vàng đưa đến bệnh viện.

      Sau đó Tô Giản liền được đẩy đến phòng sinh.

      Đến lúc này, Tô Giản mới ý thức được, thời khắc khó khăn nhất của cuộc sống - chính là đẻ con!

      Tô Giản bị cơn đau bụng hành hạ đến đầu đầy mồ hôi, nhưng mà thấy An Dĩ Trạch vào phòng sinh, vấn nhịn được thở hổn hển vui vẻ.
      Chỉ thấy mặc bộ màu hồng, còn đội cái mũ, bộ dạng tuấn thường ngày thấy, trong mắt chỉ còn lo lắng lại tới an ủi : “GTiản Giản, đừng sợ, có đây.”

      Tô Giản cảm thấy buồn cười, nhưng lại cảm thấy ấm áp.

      Nhưng sau đó Tô Giản liền cười được, bởi vì...chết tiệt, quá đau mà! Tô Giản vốn còn cảm thấy mình có thể dũng bất khuất như liệt sĩ, nhưng trước mắt, vẫn phải khuất phục, đau đến khốc liệt, quả lo được hình tượng, vì vậy nằm trong phòng sinh liền hét lớn tiếng: “Cứu mạng! Cứu mạng!”

      An Dĩ Trạch: “....”

      dễ dàng gì cơn đau bụng mới lui , Tô Giản yếu ớt thở gấp : “ là đau...đau khiến em muốn ca hát.”

      An Dĩ Trạch vô cùng đau lòng ngừng chút, dịu dàng lau mồ hôi cho : “...đừng hát, giữ sức, nghe lời.”

      Tô Giản : “ tại hình như khá hơn chút rồi...vừa rồi muốn chết...Dĩ Trạch mang điện thoại đăng lên weibo cho em chút...liền viết “đau, muốn sống.”

      An Dĩ Trạch: “...”

      Nhưng cũng lâu lắm, cơn đau bụng lại mãnh liệt kéo đến, Tô Giản chịu nổi, tan nát cõi lòng : “Em đẻ tự nhiện được rồi...em muốn đẻ mổ...”

      Bác sĩ tỉnh táo lại dịu dàng từ chối : “ còn kịp rồi.”

      Tô Giản: “...”

      Cả mặt An Dĩ Trạch đều là mồ hôi, đau lòng đến được: “Giản Giản, nhịn chút, dùng sức.”

      Tô Giản đáng thương nhìn : “ còn sức nữa rồi...Dĩ Trạch...em muốn ăn cơm...”

      An Dĩ Trạch: “....”

      Đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, Tô Giản đau đến mặt có chút vặn vẹo, giọng cũng dần bé lại, đến cuối cùng còn đau đến nổi, chỉ biết nắm lấy tay An Dĩ Trạch, mỗi lần đều gọi: “...Dĩ Trạch...Dĩ Trạch.”

      An Dĩ Trạch đột nhiên hoảng lên, lau mồ hôi cho Tô Giản, giọng khàn khàn lại run rẩy: “Giản Giản, nhịn chút, kiên trì thêm chút nữa, con chúng ta nhanh chóng ra ngoài.”

      Tô Giản đau đến có chút hoảng hốt, giương mắt nhìn về phía , nhìn thấy ánh nước trong mắt , đột nhiên ngẩn người.

      Sau đó cũng biết sao, đột nhiên có sức mạnh...

      “Chúc mừng, là con .”

      An Dĩ Trạch chỉ đơn giản nhìn cái, sau đó liền để bác sĩ ôm con ra ngoài báo tin mừng cho những người chờ bên ngoài, mà chính , lại cúi người xuống, vừa hôn lên mi tâm của Tô Giản vừa khàn khàn : “Giản giản...cảm ơn em.”

      Tô Giản nhìn tia máu trong mắt , yếu ớt cười, nhưng vẫn có chút đắc ý: “Em...em lợi hại ?”

      An Dĩ Trạch lại hôn , gật đầu cười: “Lợi hại, Giản Giản lợi hại nhất.”

      Tô Giản nhìn , trong lòng có chú kiêu ngạo: An Dĩ Trạch ơi An Dĩ Trạch, nhà giàu đẹp trai sao, là người đàn ông kim cương thế nào, đời này, dù sao cũng có chuyện bằng tôi!

      Tô Giản đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi sống lại.

      ra đó cũng coi như là lần đầu hai người chân chính gặp gỡ ở kiếp này. Khi đó, cũng trong phòng bệnh, sống lại mới tỉnh, ngẩng đầu, liền nhìn thấy An Dĩ Trạch. là người đau khổ sống lại thành phụ nữ, mà ta là người chồng hợp pháp trong hợp đồng của , hai người gặp nhau trong tình cảnh máu chó như vậy.

      Rồi sau đó, rối loạn hồi.

      Sau đó nữa, hai người gắn bó tri kỷ.

      Mình khi đó, làm sao có thể nghĩ đến ngày hôm nay, mình nằm trong viện lần mữa, cam tâm tình nguyện sinh con cho người này?

      Chuyện đời khó đoán, cuộc sống tàn nhẫn, có điều, vận mệnh lại thường tặng niềm vui cho mọi người.

      Tô Giản khỏi lặng lẽ nở nụ cười.

      An Dĩ Trạch dịu dàng vuốt mái tóc, ướt mồ hôi của Tô Giản, nhàng : “Cười cái gì?”

      Tô Giản : “Bỗng nhiên nghĩ đến tình địch trước đây của em.”

      “Tình địch trước đây?” An Dĩ Trạch có chút , sau đó lập tức hiểu ý: “Lý Phi Phi?”

      Tô Giản thừa nhận, cũng chối, chỉ tiếp: “Cái gì người đó cũng tốt hơn em, em từng ghen tị và ước ao với người đó.”

      , em tốt hơn ta.” An Dĩ Trạch hôn : “Sau đó sao?”

      Tô Giản mỉm cười : “Có điều bây giờ em phát , cuối cùng có điều người đó bằng em.”

      An Dĩ Trạch cười : “Cái gì?”

      Tô Giản nhìn , mắt cười cong cong: “Em có , người đó có.”

      An Dĩ Trạch ngẩn ra, sau đó lộ vẻ xúc động ôm lấy .

      Tô Giản giơ tay lên ôm lại, ánh mắt cười tủm tỉm trong sáng.

      Em có , nhưng người đó chỉ có thể lấy người kiếp trước là đàn ông làm vợ, ha ha

      Trước đây, internet có vấn đề rất nóng bỏng.

      Nếu ngày nào đó, buổi sáng tỉnh lại, bạn phát giới tính của mình thay đổi, phản ứng đầu tiên của bạn là gì?

      người rất nổi tiếng mạng trả lời:

      Trước hết, các em hãy thoải mái chút.

      Tô Giản nhớ kỹ, lúc đọc được dòng bình luận này, cực kỳ kinh ngạc đập bàn ca ngợi: em tốt, rất hay!

      Mà hôm nay, sống lại trở thành phụ nữ, tiến lên bên tai An Dĩ Trạch, cười híp mắt : “Dĩ Trạch, em từng chưa, em .”

      ___END___
      Last edited: 26/1/16
      trạch nữDiệp Diệp thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :