1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.2:

      Editor: Lin

      An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm: “Vậy em biết ?”

      Có thể biết ? Mặt mũi ta chưa từng thay đổi, có thể nhận ra tên đáng chết khiến phải độc thân bốn năm liền đại học… tên tình địch số sao?

      Tô Giản trợn to mắt: “Sao tôi biết được!”

      tên là An Dĩ Trạch!”

      Tôi biết tên An Dĩ Trạch! Chỉ cần nghe thấy ba chữ này, muốn nổi giận rồi!

      “Em tên Tô Giản!”

      Mẹ nó, ông đây phải là Tô Giản! đúng, tên ông đây đúng là Tô Giản, nhưng phải Tô Giản nhà ! Ông đây đổi tên ngồi đổi họ, đại danh Tô Giản, nhũ danh Tiểu Giản, nickname Bảo Đản, tên riêng Đại Nhĩ Đồ Đồ!

      “Nếu em quên mất, vậy để cho em biết, là chồng em!”

      “A….”

      Cuối cùng Tô Giản cũng thể kiềm chế, vì vậy tất cả khiếp sợ, bực tức tích lũy từ lúc sống lại tới nay, cứ như vậy mà bạo phát.

      “A… A!”

      Lúc này Tô Giản thực bộc phát, vì vậy chỉ An Dĩ Trạch sững sờ, mà tất cả y tá và bác sĩ vừa đến lập tức giật nảy mình đẩy cửa chạy vào.

      An Dĩ Trạch trầm giọng với bác sĩ: “Bác sĩ, hình như vợ tôi bị mất trí nhớ!”

      Tô Giản yên lặng châm chọc: Ông đây quên gì hết! Nhóc cũng đừng mong ông đây quên tất cả vũ nhục và tổn thương người đem đến cho ông đây! tại, ông đây chịu nhục trước, đợi tới cơ hội trả thù, cướp bạn của nhóc, rửa sạch sỉ nhục trước đây… a, nhưng với thân phận tại của , thể đoạt được bà xã của An Dĩ Trạch, để rửa sạch được sỉ nhục này nhưng mà, a… Mẹ nó! đúng! Cướp vợ tên đó là chuyện, trở thành vợ tên đó lại là chuyện khác, điều này đúng là nhục lại thêm nhục mà, a... lật bàn!

      Bác sĩ cẩn thận kiểm tra lại Tô Giản, cũng phát có gì ổn, thấy vẻ mặt vui vẻ của tô Giản thoáng chốc biến thành bực bội, vẻ mặt vô cùng quỷ dị, hơi do dự.

      “An tiên sinh, kiểm tra thân thể, bà An có gì ổn.”

      “Vậy sao đến tên của tôi, ấy cũng quên mất?”

      “Bà An hôn mê mấy ngày, có thể trong lúc xảy ra tai nạn, cẩn thân va chạm phần đầu, cho nên xảy ra tình trạng mất trí nhớ tạm thời. Chờ lát nữa tôi đưa bà An kiểm tra tỉ mỉ hơn, xin ngài yên tâm.”

      Nhìn y tá và bác sĩ rời , phòng bệnh chỉ còn lại và An Dĩ Trạch, Tô Giản nhanh chóng vận động đại não, suy nghĩ nên ứng phó với tình trạng này thế nào.

      Đầu tiên, tỉnh lại sau tại nạn xe cộ, biến thành người khác, hơn nữa còn là người phụ nữ, lại là phụ nữ của An Dĩ Trạch, mặc dù cố này rất khó tin, nhưng đây chắc chắn thành , thể thay đổi.

      Giờ đây, thể ra chân tướng, vì hậu quả vô cùng khó lường, cũng rất nghiêm trọng, thể mại hiểm như vậy.

      Vậy chỉ có thể giả bộ mất trí nhớ, hơn nữa từ nay về sau, còn phải lấy thân phận của người phụ nữ tên ‘Tô Giản’ này để sống.

      Mà trước mắt, bị thương chân, biết gì ngoài việc người này là bà xã của tình địch , như vậy, chỉ có thể dựa vào hiểu biết duy nhất này, dù sao, tại có thân phận, có chỗ , chỗ ở, tiền, cũng có thức ăn, chỉ có ‘ông xã’ để dựa vào. Mẹ nó!

      Cho nên, dù rất muốn tức đến hộc máu, còn muốn đấm cho An Dĩ Trạch đấm, cũng thể kiềm chế chút.

      … là chồng tôi sao?” Tô Giản im lặng nhớ lại khuôn mặt thuần khiết của các ti vi, trừng mắt, cố gắng làm ra vẻ ngây thơ.

      An Dĩ Trạch gật đầu.

      “Hợp pháp? đăng ký rồi?”

      An Dĩ Trạch lại gật đầu.

      Tô Giản lại im lặng, đanh mặt nghĩ: Vào lúc này, chỉ có thể mỉm cười.

      Vì vậy nở nụ cười méo mó. “Vậy chúng ta kết hôn bao lâu rồi?”

      tháng.”

      Nụ cười méo mó của Tô Giản cuối cùng cũng duy trì nổi nữa. tháng? cách khác, hai người vừa mới kết hôn? Chết tiệt, sao tai nạn xe lại xảy ra sớm chút! Nếu xảy ra sớm hơn tháng, phải có thể An Dĩ Trạch sao? Sao có thể trở thành vợ của ta như ngày hôm nay được?

      Tô Giản bực mình muốn chết, An Dĩ Trạch lại nhìn như có điều suy nghĩ. An Dĩ Trạch ngồi bên giường bệnh nhìn chăm chú vào Tô Giản. “Em nghĩ ra điều gì sao?”

      Bị cặp mắt sâu đen đó nhìn chằm chằm, Tô Giản cất giữ bí mật động trời nhịn được cứng người, tự chủ được cúi xuống. “, tôi nhớ gì cả.”

      An Dĩ Trạch nhìn . “Bác sĩ cũng , có lẽ hai ba ngày nữa là em có thể khôi phục.”

      Tô Giản suy nghĩ chút, lại tỏ vẻ lo lắng. “Nếu như tôi vĩnh viễn thể hồi phục, thể nghĩ ra làm thế nào?”

      An Dĩ Trạch im lặng hồi, sau đó . “Vậy cũng sao, những điều em cần biết, cho em biết.”
      vanlactamviem, thư hồ, phuongvutyty3 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.1:

      Editor: Lin

      An Dĩ Trạch ở lại lâu, sau khi vài ba câu đơn giản lập tức rời .

      Tô Giản nằm giường, nhớ lại đoạn đối thoại giữa hai người, sau khi xác định có sai sót gì thở dài hơi, nhưng vẫn hiểu sao cảm thấy có gì đó đúng.

      Lại nằm thêm chút, Tô Giản nhàng ‘a’ lên. biết lạ ở chỗ nào rồi! Tân hôn! phải An Dĩ Trạch hai người mới kết hôn được tháng, vậy phải lúc keo sơn gắn bó sao? Tại sao vợ mình bị thương, còn mất trí nhớ, An Dĩ Trạch lại có thể bình tĩnh như vậy? ta sợ vợ mình quên hết mọi chuyện, lúc ra viện nhìn trúng người đàn ông khác sao?

      Tô Giản cau mày suy tư, nhưng sau đó lông mày lập tức giãn ra, hả hê cười. Dù là thế nào, lần này An Dĩ Trạch nhất định xui xẻo rồi. Nếu trong thân thể này là Tô Giản phiên bản nam, cơ hội thích người đàn ông khác coi như có, , Tô Giản là người đàn ông bình thường, tất nhiên thích các em chân dài, đến lúc đó ta bị vợ mình vứt bỏ thích người phụ nữ khác, An Dĩ Trạch chắc chắn tức đến nổ tung?

      Nghĩ đến phản ứng của An Dĩ Trạch, Tô Giản đột nhiên cảm thấy, kiện sống lại lần này, cũng có chỗ tốt!



      Hôm sau, khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Tô Giản làm là sờ ngực.

      Sau đó đau khổ phát , ngực của vẫn đầy đặn khiến người khác tuyệt vọng như cũ, cầu nguyện đây chỉ là cơn ác mộng, nhưng việc vẫn chân khiến muốn đập đầu vào tường.

      Mẹ nó! Trước kia mỗi lần nằm mơ đều chảy nước miệng ướt nửa cái gối, tại sao bây giờ đồ ăn đến miệng lại bi thảm như vậy!

      Tô Giản hung hăng đập đầu vào gối.

      Nếu mất trí nhớ tốt, cần phải đối mặt với chuyện mình trở thành vợ của tình địch như thế này…

      Tô Giản yên lặng sầu não, bụng đột nhiên căng lên, được, phải tiểu chút!

      rồi mà, nếu tự nhiên tỉnh dậy đều do nghẹn nước tiểu cả…

      Cũng may phòng bệnh của Tô Giản là phòng bệnh cao cấp, thiết bị được lắp đặt những rất tốt, phòng bệnh còn có cả phòng vệ sinh. Mặc dù lại được tiện lắm, nhưng Tô Giản cũng nguyện ý để người khác nhìn thấy loại chuyện riêng tư này, cho nên gọi y tá, mà cẩn thận bước xuống giường, sau đó khổ cực đến phòng vệ sinh.

      Theo thói quen, sờ vào đũng quần, kết quả móc ra được thứ gì, mò qua mò lại vẫn thấy khiến toàn thân Tô Giản cứng đờ, sau khi ý thức được tình trạng cơ thể mình, Tô Giản yên lặng chảy nước mắt, cảm giác được đứng cách oai phong để tiểu trở lại nữa rồi…

      Xoay người ngồi xuống bồn cầu, lần đầu tiên trong đời Tô Giản phải ngồi xuống giải quyết vấn đề sinh lý, cảm thấy mình giống như vừa mất trinh tiết, tâm tình rối như tơ vò.

      Vì vậy cả buổi sáng,Tô Giản cảm thấy vô cùng mất mát.



      Cũng may, xế chiều, có loạt khách tới thăm bệnh,

      Là đồng nghiệp và học sinh của thân thể tại. lấy cớ mất trí nhớ nên cũng khó khăn trong việc ứng phó với bọn họ, hơn nữa còn thuận tiện moi ra được ít tin tức liên quan đến chủ nhân thân thể này. Thế nên Tô Giản mới biết, ra này là giáo viện tại trường cấp hai, hơn nữa còn dạy ngữ văn.

      Thông thường, nghệ nghiệp này rất hợp với phụ nữ, nhưng vấn đề là tại linh hồn mềm mại của phái nữ trong cơ thể này đổi thành chàng trai rồi. Mặc dù trước kia, thành tích môn ngữ văn trước kia của cũng đến nỗi kém, nhưng là tên chuyên ngành vật lý chưa bao giờ có ước mơ tha thiết về hệ văn học như , còn có sau này phải dạy học cho đám choai choai này, Tô Giản


      cảm thấy vô cùng đau khổ.


      Niềm an ủi duy nhất này là trong đám học trong sinh đến thăm này, mấy này xem ra cũng tồi, trong sáng trẻ tuổi, khiến chàng thanh niên gần ba mươi tuổi, luôn phải đối mặt với cuộc sống khó khăn này cảm thấy dễ chịu hơn chút.


      Tiễn khách rồi, phòng bệnh lại yên tĩnh, Tô Giản khỏi thở phào hơi.


      Mặc dù mất trí nhớ là lý do tốt, nhưng muốn diễn như bệnh nhân mất trí nhớ, tỏ vẻ ngây thơ vô tội quả dễ dàng gì, huống chi thân thể này còn là giáo, vì vậy Tô Giản cố gắng kiềm chế tính cách thô lỗ của mình, biến thành của văn học.


      Nghĩ đến việc sau này luôn phải làm ra vẻ như của văn học thế này, Tô Giản cảm thấy hết sức buồn bã, lúc này, mới lĩnh ngộ được, cuộc sống trước kia tốt đẹp cỡ nào…


      Đột nhiên ý tưởng lóe lên trong đầu Tô Giản: Đúng rồi, sao lại nghĩ đến, có thể tìm cách biến trở về.


      Mặc dù chuyện này khá quái dị, nhưng chuyện sống lại xảy ra như vậy, biến trở về cũng hẳn là thể được! Huống chi đất nước Trung Quốc rộng lớn, tiền nhiều, có hơn 5000 năm sử sách, chưa chắc thể tìm ra cách giải quyết!


      Nghĩ như vậy, Tô Giản cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, thể chờ đợi được, lập tức kích động nhấn chuông gọi y tá.


      “Tôi muốn hỏi, tình hình người xảy ra tai nạn với tôi thế nào rồi? ở bệnh viện sao?


      hỏi tài xế taxi đó sao? Ông ấy cũng bị thương rất nặng, nhưng may mắn nguy hiểm đến tính mạng.”


      phải, phải, tôi hỏi người đụng xe với tôi, người trong xe có phải là người rất đẹp trai ? tại ta thế nào rồi? Ở phòng bệnh nào?”


      Y tá sững sờ, nghiêng đầu suy nghĩ chút, sau đó chần chờ : “Đúng là có, chẳng qua tôi nhớ rằng lúc bọn tôi đưa ta đến đây, ta bị thương rất nặng, ở trong bệnh viện hai ngày, vẫn cứu được.”


      Đầu Tô Giản vang lên tiếng ong ong. vậy nghĩa là chết? Thân thể của chết?


      Tô Giản nhất thời cảm thấy tức giận. Mặc dù 29 năm nay có thành tựu gì, cũng thường xuyên oán trách số mệnh của mình, hi vọng trở thành người đẹp trai, giàu có, nhưng biết người chỉ có lần chết, cũng thường xuyên ‘ông đây đến thế gian này, chưa từng nghĩ sống sót trở về’, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình lại chết trẻ như vậy…


      Thậm chí còn chưa kết hôn, còn là xử nam! Tô Giản khóc ra nước mắt.


      Sau khi y tá rời , Tô Giản ôm trái tim lạnh buốt nằm xuống giường. Đau lòng hồi lâu, Tô Giản quyết định, phải coi trộm mình chút!


      Nghe trong ý của y tá, vừa mới chết, tang lễ cũng tổ chức mới được hai ngày, làm thế nào cũng phải nghĩ cách để gặp mình lần cuối! Huống hồ, linh hồn ở cùng thân thể đó nhiều năm như vậy, ngộ nhỡ lúc nhìn thấy bị hấp dẫn, xảy ra phản ứng cực kỳ khoa học, để cho linh hồn được trở về thân thể cũ? Mặc dù xác chết vùng dậy khá đáng sợ, nhưng trải qua việc kinh hãi, tỉnh dậy biến thành người phụ nữ của tình địch rồi, còn có chuyện đáng sợ nào chịu nổi sao?


      Sau khi nghĩ thông, Tô Giản lại cảm thấy bản thân tràn đầy tinh lực, gọi y tá lần nữa. Đáng tiếc, y tá lại ngăn cản .


      được, bà An, đùi phải bà vừa được giải phẫu lâu, tạm thời thể ra viện.”


      “Chỉ ra ngoài chuyến? Vậy cũng được, An tiên sinh, ngài ấy…”


      Vừa đến An tiên sinh, ta lập tức xuất .


      “Chuyện gì vậy?” An Dĩ Trạch cau mày.


      Y tá Tô Giản cầu được ra ngoài chuyến, An Dĩ Trạch chỉ nhìn cái. “Tại sao đột nhiên lại muốn ra ngoài?”


      Tô Giản giương mắt, nhìn vào ánh mắt ta. “Tôi muốn tham gia tang lễ của người đàn ông xảy ra tai nạn với tôi.”


      An Dĩ Trạch nâng mi. “Em biết ta?”


      “Tôi…” Mấy chữ ‘dĩ nhiên biết’ muốn nhảy ra khỏi miệng, Tô Giản mới ý thức được bây giờ là Tô Giản nữ, hơn nữa còn là Tô Giản bị mất trí nhớ, nên lập tức cứng rắn sửa lại. “… Mặc dù biết ta, nhưng nghe ta qua đời, tôi… muốn xem.” vừa vừa khép hờ đôi mắt tỏ vẻ áy náy, thương cảm.


      An Dĩ Trạch lên tiếng, cũng biết là có nghi ngờ trong lòng hay mà còn chần chờ.


      Tô Giản nóng nảy. Chuyện khác dễ nhưng chuyện này bất kể dùng biện pháp nào cũng phải ! Mặc dù có thể lén chuồn , nhưng với cái chân tại này của , huống hồ An Dĩ Trạch còn cho người bảo vệ xung quanh, muốn chuồn cách an toàn e rằng rất khó, muốn thế này rồi, chỉ sợ thể cản tang lễ của mình! Cho nên phải tìm cách để thuyết phục An Dĩ Trạch, tốt nhất là để ta đưa mình tới đó



      Chương 3.2:

      Tô Giản nằm trong chăn véo mạnh mình cái, cảm thấy hốc mắt nóng ấm, khẽ giương mặt lên, Tô Giản thấp giọng khẩn cầu. “Tôi và tài xế còn sống, nhưng ta lại qua đời, tôi rất khổ sở, nghe ta còn rất trẻ…”

      Giọng của thân thể này vốn dịu dàng, hơn nữa còn mang theo chút mềm mại, Tô Giản lại thêm mấy phần buồn khổ, chỉ vừa ra, đến toàn thân Tô Giản cũng nổi da gà, trong lòng yên lặng nghĩ: Tiếp tục như vậy, khả năng diễn kịch của ông đây được nâng cao! Cái gì mà giáo trung học, có khi còn cầm được danh hiệu ảnh đế!

      Quả nhiên, An Dĩ Trạch luôn bình tĩnh cũng thể chịu nổi, im lặng hồi, An Dĩ Trạch : “ đưa em .”

      Có An Dĩ Trạch, chuyện này dễ xử lý hơn nhiều.

      thể thừa nhận, An Dĩ Trạch làm việc rất có hiệu suất, sau nửa giờ, Tô Giản cầm trong tay thời gian và địa điểm cử hành tang lễ của mình.

      ra ngày mai, sau khi tang lễ cử hành, bị hỏa táng rồi, Tô Giản khỏi cảm thấy mình vô cùng may mắn, trễ chút, thể thấy chính mình!

      Sáng hôm sau, An Dĩ Trạch thực lời hứa đến bệnh viện, đưa Tô Giản tham dự tang lễ của mình.

      Nghi thức cáo biệt di thể được tổ chức ở nhà tang lễ, vừa nghĩ đến chuyện sắp phái nhìn thấy ba mẹ và em trai mình, còn có thi thể mình nằm trong quan tài, trái tim Tô Giản kiềm chế được đau.

      Để làm dịu tâm trạng khẩn trương lúc này của mình, Tô Giản bắt đầu kéo An Dĩ Trạch chuyện phiếm.

      “An Dĩ Trạch.”

      “…”

      “An Dĩ Trạch?”

      An Dĩ Trạch vẫn lên tiếng.

      Tô Giản nổi giận, quay đầu nhìn qua, lại thấy An Dĩ Trạch nhàng liếc mình cái. “Dĩ Trạch.”

      “Hả?”

      “Hoặc là ‘ông xã’.”

      Tô Giản cảm thấy cỗ tức ngực vọt lên cổ họng, lại phải gắng gượng ép trở về, thầm trong lòng. “Người làm chuyện lớn câu nệ tiểu tiết, người làm chuyện lớn có thể nhẫn nhịn tình địch”, chờ tới lúc bình ổn lại, cuối cùng cũng giọng lầm bầm qua kẽ răng. “…Dĩ Trạch.”

      “Sao vậy?”

      “Tôi… tôi quên!”

      An Dĩ Trạch quay đầu nhìn Tô Giản.

      Tô Giản bị nhìn thẹn quá hóa giận, lập tức : “An Dĩ Trạch!”

      “Dĩ Trạch.”

      “… Được rồi, đồng chí Dĩ Trạch, cũng biết, tại tôi mất trí nhớ, nhớ gì chuyện lúc trước cả, cho nên chúng ta chuyện chút được .”

      “Được.”

      “Vấn đề đầu tiên, trước kia, đáng đánh đòn như vậy… khụ, nghe chứ? Tôi , tiếc chữ như vàng như vậy sao?”

      ít hơn em tại.”

      “… Vậy, trước kia, tôi là loại người gì?”

      “Cũng ít hơn em tại.”

      “An… ừm, vậy Dĩ Trạch, sao hai chúng ta lại biết nhau?”

      “Ở quán bar.”

      Tô Giản kinh ngạc, còn tưởng rằng Tô Giản này là truyền thống, bao giờ đến các quán bar.

      “Trước kia, tôi rất thích sao?” An Dĩ Trạch là người quyến rũ như vậy, Tô Giản có thể gả cho ta, có vẻ như luôn khăng khăng bám lấy An Dĩ Trạch rồi.

      Đột nhiên An Dĩ Trach quay đầu nhìn cái, nhưng lại im lặng.

      Đây là chuyện gì vậy chứ! Nhìn vào tình hình này, Tô Giản cảm thấy máu nhiều chuyện của mình bắt đầu nổi lên, trộm liếc An Dĩ Trạch cái, lại thấy ta bình tĩnh đến chết tiệt, để phòng đúng lúc An Dĩ Trạch liếc nhìn sang, chống lại ánh mắt của .

      Sau đó, lại nghe giọng từ tốn như cũ của An Dĩ Trạch. “ thích bao nhiêu, phải trong lòng em ràng nhất sao?”

      Ông đây mới thích cậu! Tô Giản hung ác nghĩ, con ngươi xoay tròn, thành khẩn : “ quan trọng trước kia tôi thích hay , tại tôi nhớ nữa, nếu như… tôi nếu, tôi thể lại thích nữa làm thế nào?”

      An Dĩ Trạch điều chỉnh tay lái, nhìn thẳng về phía trước, giọng thản nhiên. “Em muốn ly hôn?”

      Điều này khá thích hợp!

      Mặc dù trong lòng cuống cuồng gật đầu, nhưng Tô Giản cũng ngu ngốc đến mức ngả bài với An Dĩ Trạch lúc này, dù sao tại, ta cũng là núi dựa duy nhất của , bất kể là ăn mặc hay là ở, đều phải dựa vào sắp xếp của An Dĩ Trạch, cho nên trước khi nghĩ ra biện pháp, phải khom lưng chuyện với ông chồng này.

      Vì vậy Tô Giản cười cười. “Sao lại như vậy?”

      An Dĩ Trạch im lặng hồi, ngay lúc Tô Giản nghĩ phải như vậy yên lặng, lại đột nhiên nghe ta tiếp: “Vậy tiếp tục cố gắng.”

      Tô Giản sửng sốt. “Cố gắng cái gì?”

      Mặt An Dĩ Trạch chút thay đổi. “ .”

      Tô Giản. “…”
      Last edited: 23/11/14
      vanlactamviem, Hình Ưu, thư hồ4 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4:

      Sau lần đó hai người chuyện nữa, To Giản bị câu ’ của An Dĩ Trạch đánh cho đủ sặc, mà An DĨ Trạch biết thế nào, sau lần đó cũng lặn mất tăm, hình như tâm tình tốt.

      Tô Giản dĩ nhiên có tâm tình để ý đến , vì ngày tổ chức tang lễ của đến.

      Nhà tổ chức tang lễ ngược lại rất dễ tìm. Vì tiện đứng, Tô Giản thể làm gì khác hơn là ngồi xe lăn, để An Dĩ Trạch đẩy mình vào lễ đường. Trong lễ đường phần lớn là thân thích của Tô Giản, cũng có mấy đòng nghiệp tốt của Tô Giản, còn có số bạn bẽ cũ có quan hệ tốt với . Giờ phút này, gương mặt mọi người đều nghiêm trang, thậm chí hốc mắt số em có quan hệ tệ với Tô Giản còn đỏ lên.

      Càng kể đến, Tô Giản vừa tiến vào lập tức nhìn thấy khuôn mặt sớm ướt nhòe của ba mẹ và em trai.

      Tô Giản khỏi vịn chặt nơi để tay lan can.

      Sau khi mọi người cúi chào, số người còn đến gần thi thể Tô Giản chào từ biệt. Đến lượt Tô Giản, cuối cùng cũng được nhìn thấy bộ dạng trong quan tài của chính mình. Nghe vì tai nạn xe cộ, thân thể vốn bị hủy hoại hỏng bét, cũng may sau khi được bác sĩ phẫu thuật chỉnh sửa, tại nằm ở nơi đó vẫn là , vẫn đẹp trai như trước, mới nhìn qua, cũng chỉ giống như ngủ mà thôi

      Đây mới là mà! Đây mới là Tô Giản! ràng mình chết, mình còn sống rất tốt đứng ở đây! Tô Giản cảm giác được tim mình đau như thắt lại, chịu đến được, tự chủ di chuyển tay mình về phía thi thể - linh hồn mình tới. có phải linh hồn và thi thể chạm vào nhau, mình có thể lập tức trở về thân thể, lần nữa là chính mình? Thượng Đế, Phật Tổ Như Lai, cầu xin hai người, người nào rảnh rỗi hãy hiển linh, chỉ cần tôi có thể trở về, chỉ cần có thể khiến cho ba mẹ phải đau lòng như vậy, xác chết vùng dậy tôi cũng nguyện ý, cả đời làm zombie tôi cũng nguyện ý.

      Bên cạnh truyền đến tiếng kêu , trong lúc hoảng hốt, Tô Giản cảm thấy tay mình bị bắt lại, phục hồi tình thần, mới phát mọi người kinh ngạc nhìn mình, ra trong lúc vô ý muốn đưa ta đụng vào, sau đó lại bị An Dĩ Trạch đứng ở sau lưng bắt lại.

      Tô Giản hết sức bối rối. biết tại mình ở trong thân thể người khác, mọi người chắc chắn cho đụng vào di thể, nhưng nếu như linh hồn vào thân thể tiếp xúc làm sao có thể trở về đâu? thử chút làm sao biết được?

      Tô Giản biết còn đường lui, vì sắp tới thân thể bị hỏa táng, đến lúc đó có cách nào nữa cũng thể dùng!

      Nghĩ đến đây, Tô Giản cũng bất chấp tất cả, bằng bất cứ giá nào! Vì vậy Tô Giản hất tay An Dĩ Trạch a, mạnh mẽ nhào về phía thi thể của mình, đồng thời hét lên tiếng!

      Vì chuyện xảy ra đột ngột, hay vì Tô Giản dùng bất cứ giá nào, An Dĩ Trạch và những người khác kịp ngăn lại, để nắm được tay của di thể. Sau đó lập tức hỗn loạn, có người hét lên, có người quát lớn, kéo ta ra kéo ta ra, nhưng Tô Giản căn bản chú ý.

      Chủ ý của chỉ có thứ - chạm vào bàn tay lạnh như vậy, lạnh đến có chút phản ứng nào.

      Linh hồn và thể xác của tiếp xúc, vậy mà thế giới vẫn hòa bình, vẫn ngồi xe lăn, có chuyện xác chết vùng dậy.

      Tô Giản đột nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

      thể trở về được nữa rồi!

      cũng biết, cứ như vậy yên lặng chết , và sống lại biến thành sống trong cơ thể người phụ nữ, thể có quan hệ với người thân và những bạn bè cũ, rốt cuộc cái nào đau đớn hơn.

      Vì vậy, lúc An Dĩ Trạch nhìn về phía , nhìn thấy chính là hình ảnh ánh mắt luống cuống, mờ mịt đau lòng, của , hơn nữa trong đôi mắt còn chảy ra hai dòng nước...

      An Dĩ Trạch ngẩn ra, đôi lông mày theo thói quen nhíu lại, muốn mở miệng, bên, người thân của người chết, cậu nhóc trẻ tuổi đột nhiên mở miệng hỏi. “Xin chào, xin hỏi chị là bạn ấy sao?”

      Người hỏi dĩ nhiên là em trai của Tô Giản.

      Tô Giản cẩn thận nhìn cậu. Em trai năm nay học năm hai đại học, mặc dù thường ngày thường hay cùng tranh giành tình cảm của mẹ, nhưng thực tế, Tô Giản rất thường đứa em trai này của mình, tình cảm của hai em rất tốt. Mà trước mắt, hốc mắt Tô Kiệt hồng như mắt thỏ, nhìn cái cũng biết khóc rất nhiều, Tô Giản biết, chuyện mình chết khiến thằng nhóc này rất đau lòng, nhưng bây giờ, mình cứ đứng như vậy, đúng, là ngồi trước mắt nó, nhưng lại cách nào thể quen biết với nó, tình tiết, là muốn bao nhiêu máu chó có bấy nhiêu máu chó, cần bao nhiêu lừa bịp có bấy nhiêu lừa bịp!

      Nhưng vấn đề này của Tô Kiệt đúng là có chút khó trả lời rồi. Biểu vừa rồi của , lẽ ra phải của người đến chết sống lại mới có, nhưng vấn đề là, chồng mình ở sau lưng, nếu như chỉ có mình , có thể dối cho qua, nhưng bây giờ, người vợ vừa cưới được tháng ngay trước mặt mình là bạn người khác, khi trở về, An Dĩ Trạch có thể giết chết ?

      lúc bối rối, đột nhiên nghe thấy thanh của An Dĩ Trạch.” phải.”

      Tô Giản ngẩn ra, vội càng gật đầu theo. “Ừ, dĩ nhiên là phải.”

      “A, sao? Vậy là tôi hiểu lầm.” Tô Kiệt xin lỗi, khóe miệng nhàng giật giật, giọng khàn khàn nồng nặc đau thương.

      Tô Giản đau lòng, đột nhiên thốt lên. “Yên tâm, đời sau cậu nhất định tìm cực kỳ xinh đẹp làm chị dâu cậu!”

      Tô Kiệt: “...”

      Sau khi làm lễ, An Dĩ Trạch từ từ đẩy Tô Giản ra khỏi hội trường. Tô Giản quay đầu lại, ánh mắt quét qua em trai và ba mẹ mình, trong lồng đau xót, từ nay về sau, thế giới này, còn ! Từ nay về sau, còn là !

      Từ nay về sau, người đàn ông khỏe mạnh phải lấy thân phận người phụ nữ để sống, hơn nữa còn là người phụ nữ của tình địch!

      Tô Giản tóm lược tới đó hốc mắt khỏi hồng lên.

      Bên này Tô Giản vô thức chảy nước mắt thương tiếc cho số phận bi thương của chính mình, bên kia An Dĩ Trạch nhìn người phụ nữ trước mắt mặt hồng như con thỏ, nước mắt đầy mặt.

      Cuối cùng, An Dĩ Trạch nhịn được móc khăn tay ra đây cho Tô Giản.

      Thấy có đồ đưa tới trước mắt mình, Tô Giản đầu tiên là sững sờ, sau khi nhận ra tại sao, Tô Giản tranh thủ cảm thán: dạo này, còn có đàn ông đùng khăn tay! A n Dĩ Trạch quả nhiên phải người phàm!

      Cảm thán cảm thán, Tô Giản cũng hông khách khí nhận lấy khăn tay, sau đó đặt lên mắt, tiếp theo là thanh hỉ mũi to.

      Khóe miệng An Dĩ Tạch khẽ giật giật.

      Tô Giản thoải mái lau xong nước mũi, thấy An Dĩ Trạch nhìn mình chằm chằm, ngẩn người, sau đó lại đàng hoàng trả khăn tay lại: “Cảm ơn, trả .”

      An Dĩ Trạch nhận lấy khăn tay, trực tiếp ném vào thùng rác bên cạnh.

      Tô Giản ở bên nhìn , vì lúc trước khóc quá nhiều, khỏi nấc cụt cái.

      An Dĩ Trạch nhìn đôi lông mi dài còn vương ít nước mắt của , trầm giọng : “Em khóc cái gì?”

      Tô Giản nhất thời nghẹn lại, sau đó giọng : “Vị tiên sinh này quá đáng thường, bộ dạng đẹp trai như vậy lại chết sớm, ngay cả nàng dâu cũng lấy được, tôi đau lòng thay ta.”

      An Dĩ Trạch hiển nhiên chưa quá tin tưởng đáp án này của , vì vậy lại hỏi: “Em biết ta?”

      Tô Giản trung thực: “Trước tai nạn xe cộ trước, biết.”

      An Dĩ Trạch khẽ hừ tiếng: “ phải em cái gì em cũng nhớ được? Có quen nhau em làm sao biết?”

      biết rồi còn hỏi tôi! Tô Giản yên lặng mà lén lút dựng lên ngón giữa.

      Ngược lại, An DĨ Trạch theo dõi , nhìn chằm chằm ngón tay đột nhiên duỗi ra, lập tức dụi mắt mình cái.

      “Phụ nữ luôn thích khóc.”

      Đợi đến lúc phản ứng kịp, An Dĩ Trạch lau nước mắt cho , Tô Giản lập tức nổ tung rồi.

      kinh khủng, bị tình địch đáng chết làm hành động lau nước mắt đáng ghét như trong truyện ngôn tình, đây là muốn chết thêm lần nữa sao!

      Trong lòng Tô Giản vô cùng bi phẫn, nhưng dù sao người chứa đựng những bị phẫn này cũng là , vì vậy biểu ra, hốc mắt Tô Giản chỉ đỏ chút, đến lỗ tai cũng đỏ.

      Mà lúc An DĨ Trạch muốn ôm lên xe, bi phẫn của Tô Giản quả chạm lên đỉnh núi. Mặc dù lúc trước lên xe cũng do An DĨ Trạch ôm ngang, nhưng lúc đó là vì tinh thần bị việc sắp được gặp người thân làm cho khẩn trương và bối rối, căn bản có tinh thần để chú ý cái khác, giờ này phản ứng lại, phát tư thế ôm ngang này của An Dĩ Trạch, Tô Giản lập tức kinh hãi.

      “Tôi... hay là để tôi tự làm được rồi!”

      Em xác định mình có thể tự ?”

      “Tôi có thể!”

      Tô Giản giữ lấy An Dĩ Trạch. loạng choạng đứng lên, sau đó chân sau mạnh mẽ nhảy về phía trước, nhưng nhảy được mấy bước, lập tức bất động.

      Chết tiệt! Ở đâu ra bậc thang dài như vậy!

      Tô Giản cẩn thận tính toán nên dùng lực đến đâu, dùng tư thế nào để khi nhảy xuống mình trở mình cái mà lăn xuống bậc thang này, phòng bị thân thể đột nhiên bẫng, bị chặn ngang người ôm lên.

      Lúc phát An Dĩ Trạch dùng tư thế ôm công chúa trong truyền thuyết vững vàng ôm mình xuống, Tô Giản bi phẫn chịu được: “Thả tôi xuống! Thả tôi xuống! Tôi có thể tự !”

      “Kêu nữa lập tức ném em xuống.”

      Bị đặt xuống và bị ném xuống là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tô Giản tất nhiên biết điều lập tức ngậm miệng.

      Sau đó trong lòng lại kêu gào hồi: Lại bị tên tình địch chết tiệt ôm theo kiểu công chúa, hãy để chết thêm lần nữa !
      vanlactamviem, thư hồ, phuongvutyty4 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.1:

      Editor: Lin

      Vì quá mức bi phẫn, dọc đường Tô Giản vẫn chuyện với An Dĩ Trạch.

      Ngược lại, đường này An Dĩ Trạch vẫn rất bình tĩnh, sau khi đến bệnh viện, lại ôm ngang xuống xe, sau đó đưa về phòng bệnh, còn đặc biệt hỏi thăm bác sĩ ngày Tô Giản có thể xuất viện.

      Ý của bác sĩ là, cuộc phẫu thuật của Tô Giản rất thành công, khôi phục cũng khá tốt, qua vài ngày nữa là có thể trực tiếp xuất viện, về nhà nghỉ ngơi.

      Tô Giản bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.

      , dù thích bệnh viện, nhưng đối với việc sống trong căn nhà mới cưới của hai người với An Dĩ Trạch, lại càng muốn sống trong bệnh viện, ít nhất nơi này còn có y tá xinh đẹp dịu dàng! có thể về đó ?

      Vì vậy Tô Giản cố gắng nghĩ cách để được ở trong bệnh viện, nhưng tại cũng có can đảm để đánh gãy xương của bàn chân còn chưa lành hẳn của mình, vì cứ rối rắm như vậy, đến ngày xuất viện.

      An Dĩ Trạch cũng coi như chu đáo, đặc biệt mang bộ quần áo và đôi giày mới đến cho Tô Giản. Vậy mà khi Tô Giản nhìn thấy bộ đồ dành cho nữ này, quả rất muốn ngất .

      Chết tiệt, có thể mặc quần áo bệnh nhân về nhà ? muốn mặc quần áo phụ nữ!

      Nhưng Tô Giản vẫn biết điều này là thể nào, huống hồ tiêu chuẩn thân thể bây giờ của là của , hơn nữa còn thuộc dạng con thượng phẩm, chỉ biết này mặc bộ đồ trước mắt vào cũng đủ khiến người ta kinh ngạc, người duy nhất cảm thấy đúng cũng chỉ có mà thôi.

      Vì vậy Tô Giản thể làm gì khác hơn là lòng tràn đầy rối rắm bắt đầu mặc quần áo. Vậy mà vấn đề lại tới, quần lót viền cũng có thể nhịn chút mặc vào, nhưng cái áo lót trong truyền thuyết thuyết dù thề nào cũng thể xuống tay được! Huống hồ, bình thường chỉ thấy các nam diễn viên trong phim cũng chỉ cởi áo lót của phụ nữ ra, còn chưa nhìn thấy bộ phim nào là mặc vào đó! Vì vậy, phải mặc thế nào?

      Tô Giản nén miệng đầy máu tươi nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng cũng mặc được cái áo lót vào. Sau đó là chiếc váy dài. Mặt Tô Giản chút thay đổi nghĩ: Hừ, đến áo lót ông đây cũng mặc vào rồi, mặc cái váy này có là gì!

      đầu đầy mồ hôi cuối cùng cũng mặc được quần áo tử tế, lúc này Tô Giản mới để An Dĩ Trạch đứng bên ngoài vào, sau đó lại bực mình : “Tôi chuẩn bị xong rồi! thôi!”

      An DĨ Trạch nhìn : “Tóc.”

      “Hả?” Tô Giản cúi đầu nhìn theo ánh mắt của ta, lúc này mới phát mái tóc dài của mình rối loạn, lập tức thở dài, cầm chiếc lược bên giường lên chải qua loa mái tóc chút, nhưng nghĩ đột nhiên kêu đâu tiếng.

      Thấy An Dĩ Trạch nhìn sang, đột Nhiên Tô Giản

      có chút ngượng ngùng. Căn bản mái tóc dài này vô cùng xinh đẹp, vừa đen vừa dài, chất tóc khá khỏe, có điều Tô Giản sống đời được gần ba mươi năm, chưa từng gặp qua mái tóc nào dài như vậy, cho nên mỗi lần chải đều cực kỳ bối rối, hơn nữa cũng muốn để ý, nên cùng lắm cũng chỉ cầm lược lên chải qua loa vài đường, làm kiểu tóc.... hoàn toàn muốn nghĩ nhiều.

      Tô Giản định lúc nào xuất viện cắt tóc, cắt càng ngắn càng tốt, nhưng sau lại chuyện với y tá mới biết được, phụ nữ tóc ngắn càng khó xử lý, nên cũng lập tức từ bỏ ý niệm này trong đầu, dù sao so với việc sau khi cắt tóc ngắn phải dùng máy sấy vừa nóng vừa phiền toái, tại chỉ cần cầm lược lên chải qua vài đường tạo kiểu tóc là quá lắm rồi. Huống hồ, khuôn mặt nhắn này của Tô Giản cũng rất thích hợp với mái tóc dài, tóc dài bay trong gió, là xinh đẹp tuyệt trần.

      đẹp như vậy tại sao lại gả cho người như An Dĩ Trạch! Mỗi lần Tô Giản đối mặt với chính mình trong gương, khỏi vô cùng đau đầu.

      Nghe kêu đau, An Dĩ Trạch nhìn về phía , đôi lông mày chau lại.

      Tô Giản cúi đầu yên lặng: Nhìn cái gì mà nhìn! Nếu như ngày nào đó đột nhiên biến thành phụ nữ, chỉ sợ còn bằng tôi!

      Sau đó xuất viện, lại vẫn chỉ có mình An Dĩ Trạch.

      Tô Giản khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Mấy ngày nằm viện này, ngoại trừ An Dĩ Trạch và đồng nghiệp, học sinh của Tô Giản ra, cũng có thêm bất kỳ người nào đến thăm. Người thân của nàng Tô Giản này có thể giải thích là nàng này gả xa, mọi người trong nhà ở trong thành phố S, có lẽ tiện đến đây, nhưng Tô Giản nhớ, nhà An Dĩ Trạch nhưng lại nằm ngay trong thành phố S, hơn nữa nghe còn là đại gia tộc lớn tương đối có địa vị, nhưng vì sao mấy ngày nay Tô Giản nằm viện, hoàn toàn người nhà chồng nào đến thăm vậy? Đấy là vì biết chuyện, hay là vì vợ chồng nhà này được chào đón?

      Tô Giản lặng lẽ nhìn sang An Dĩ Trạch lái xe ở bên, nhiều chuyện nghĩ, đây có coi là ân oán trong nhà giàu ?

      “An, khụ, Dĩ Trạch.”

      “Ừ.”

      “Hỏi mấy vấn đề nhà..! Bây giờ nhà chúng ta ở đâu?”

      “Thế kỷ Hoàn Vũ.”

      Tô Giản im lặng hồi lâu, năm tiền lương trước kia cũng đủ mua nổi mét vuông của căn chung cư hạng sang đó!

      “Ha ha, hỏi thêm điều nữa, bây giờ, khụ, tiền lương hàng năm là bao nhiêu?”

      “....”

      “Này, đổi vấn đề , bây giờ làm việc trong công ty nào?”

      “CMI.”

      “Là cái công ty CMI đó sao?”

      “Đúng vậy.”

      Tô Giản im lặng hồi lâu, CMI, đó là mục tiêu đầu tiên của sau khi tốt nghiệp đại học đó, đáng tiếc ngay cả cơ hội nộp hồ sơ cũng có, bị đuổi rồi.

      “Vậy chức vị tại của là gì?”

      “Tổng giám đốc.”

      Tô Giản nhất thời chỉ biết trợn mắt há mồm.

      Cảm thấy trong mắt là vẻ tin tưởng, An Dĩ Trạch xoay đầu lại nhìn cái, “Sao vậy?”

      Tô Giản đờ đẫn : “Tôi có thể hỏi chút năm nay bao nhiêu tuổi ?”

      “30.”

      Tô Giản nghĩ, chuyện này cũng thể trách được , người này lớn hơn tròn tuổi, cho nên có chênh lệch như vậy cũng là bình thường, a, chết tiệt, quỷ mới tin là mới 30 tuổi làm tổng giám đốc công ty CMI, còn ông đây 29 tuổi chỉ mới là nhân viên IT thấp nhất của công ty vô cùng bình thường, a, lật bàn!

      Tô Giản tức giận nghiêng đầu. Đều thời đại ngày nay, khoảng cách giữa giàu và nghèo rất lớn, đây chính là chứng cứ sống về tên nhà giàu đẹp trai học giỏi này! Người với người mà có cần chênh lệch lớn như vậy ! An Dĩ Trạch quả là tài giỏi như vậy sao? chứng minh, có người cha hoặc người cha nuôi giàu có quá quan trọng!

      sao?”

      Tô Giản bình tĩnh hít sâu hơi, khóe miệng giật giật: “ có gì, chỉ là tôi nghĩ đến chồng mình lại là người giàu có như vậy, nghĩ đến sau này có xảy ra chuyện gì, tôi phải thừa kế bao nhiêu di sản, cảm thấy có chút ngoài ý muốn rồi.”

      “.....”

      Tiến vào chung cư, thấy trong nhà để xe, tất cả đều là những chiếc xe có nhãn hiệu sang trọng, Tô Giản cảm thán, mặc dù tay chân vẫn còn thấy hơi run rẩy nhưng cũng bình tĩnh hơn nhiều.

      Vậy mà chuyện tiếp theo lại lập tức khiến Tô Giản dễ dàng nổi nóng – sao lại có thể trùng hợp như vậy, thang máy thế nhưng lại hư, đúng lúc cần phải sửa chữa.

      Tô Giản hỏi: “, khụ, chúng ta ở tầng mấy?”

      Mặt An Dĩ Trạch chút thay đổi: “Tầng 21.”

      Tô Giản rất biết điều lập tức ngậm miệng.

      Nhân viên sửa chữa áy náy, mong hai người có thể đợi chút, lập tức nghe thấy An Dĩ Trạch hỏi: “Đại khái mất bao lâu mới sửa xong?”

      Nhân viên do dự: “Mười, mười phút...”

      Tô Giản thử dò xét: “Vậy, nếu chúng ta chờ chút?”
      vanlactamviem, thư hồ, phuongvutyty2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.2:

      Editor: Lin

      An Dĩ Trạch tiếng nào, Tô Giản coi như chấp nhận.

      Vậy mà mười phút sau, nhân viên sửa chữa vẫn lau mồ hôi như cũ, xin lỗi: “ rất xin lỗi, vì thang máy bị hư nghiêm trọng, nội trong ngày hôm nay, thang máy đều cách nào sử dụng.”

      Tô Giản gãi gãi đầu: “Ý của là, chúng tôi phải leo lên tầng 21 sao?”

      Nhìn sang An Dĩ Trạch mặt đen tiếng nào bên cạnh: “Phải là tầng 21 cũng tính là gì, nhưng với tình trạng tại của tôi...”

      Phải là phục vụ ở chung cư hạng sạng cũng giống bình thường, nghe vậy nhân viên lập tức : “Chúng tôi có thể giúp tay!”

      Lòng Tô Giản vừa động, liếc mắt nhìn sang An Dĩ Trạch bên cạnh, hăng hái hỏi nhân viên sửa chữa: “Tình trạng này cảu tôi cần phải cõng tôi lên đó, mấy người muốn cõng tôi lên?”

      nhân viên tất nhiên là nhìn về phía An Dĩ Trạch

      Tô Giản cũng chờ An Dĩ Trạch trả lời, lập tức bác bỏ: “Như vậy sao được, chồng tôi ràng đứng ở đây, tôi sao có thể leo lên lưng của người đàn ông khác? Hơn nữa, thân thể chồng tôi cường tráng, leo lên tầng 21 tính là gì? Đúng , ông xã?”

      Vỗn cảm thấy hai chữ ‘ông xã’ ra rất khó khăn, giờ phút này Tô Giản đột nhiên cảm thấy ra vô cùng thuận miệng sung sướng, cuối cùng, còn cố tình kéo dài cuối, bộ dạng vô cùng tin tưởng vào người chồng này của mình.

      Mặc dù An Dĩ Trạch tỏ ra như có gì, nhưng sau những ngày tháng chung sống, Tô Giản tất nhiên có thể nhìn ra, giờ phút này có chút khó chịu, lập tức, Tô Giản cảm thấy vô cùng buồn cười.

      An Dĩ Trạch, đoạt hết các em của tôi, hại tôi lấy được vợ phải chết sớm, hôm nay đừng trách tôi báo thù

      Vì ngăn cản An DĨ Trạch cự tuyệt, Tô Giản cố gắng phát huy hết khả năng diễn xuất của mình, đưa tay kéo kéo tay áo An Dĩ Trạch, đợi ta nhìn sang lập tức ngửa mặt lên bày ra khuôn mặt hồn nhiên nhưng vô cùng mong đợi: “Ông xã, chúng ta nhanh về nhà !”

      Khuôn mặt lạnh lùng của An Dĩ Trạch đen lại, im lặng lúc lâu, cuối cùng cũng ‘ừ’ tiếng.

      Tô Giản lập tức vui vẻ ra mặt.

      Nhân viên sửa chữa hiển nhiên vẫn còn cảm thấy áy náy: “Tiên sinh, phu nhân, chúng tôi có thể giúp gì cho hai người ?”

      Tô Giản cười híp mắt : “Vậy nhờ mấy nười giúp tôi mang xe lăn của tôi lên đó là được rồi.”

      Rồi sau đó quay đầu về phía An Dĩ Trạch, ngoan ngoãn giang rộng hai tay: “Ông xã?”

      An Dĩ Trạch im lặng nhìn chốc lát, sau đó mới đưa lưng về phía , nửa ngồi xuống.

      Dưới hỗ trợ của nhân viên sửa chữa, cuối cùng Tô Giản cũng leo được lên lưng của An Dĩ Trạch, vui vẻ : “Ông xã, chúng ta lên đường !” Suy nghĩ chút, còn dễ thương bổ sung thêm câu. “Cố lên nha!”

      Tô Giản đảm bảo, cảm thấy sống lưng An DĨ Trạch cứng đờ.

      VÌ vậy, tâm tình lại lập tức tốt lên rồi. Mặc dù cảm thấy ước ao và ghen tị với tấm lưng dày rộng này của An Dĩ Trạch, nhưng nghĩ đến chuyện tình địch từng bước cõng mình lên tầng 21, liền cảm giác nở mày nở mặt.

      Mặc dù cõng người nhưng bước chân của An Dĩ Trạch vẫn vững vàng, hề thể ra rằng mình mất sức. Ngược lại, Tô Giản nằm lưng , cảm giác hai tảng thịt trước ngực khiến cực kỳ bất tiện, vì vậy khỏi giãy dụa.

      tìm kiếm tư thế dễ chịu, đột nhiên lại bị vỗ cái lên mông, sau đó lại nghe thấy An Dĩ Trạch . “Đừng lộn xộn!”

      Tô Giản cảm thấy trong đầu oanh tiếng. Vừa mới xảy ra chuyện gì CHết tiệt, ... lại bị An Dĩ Trạch vỗ mông?

      Tô Giản thẹn quá hóa giận, nhưng lại sợ hành động quá lớn khiến An Dĩ Trạch thả mình xuống, vì vậy thể làm gì khác hơn ngoài việc chịu đựng, nhưng hai tay ôm cổ An Dĩ Trạch bắt đầu dùng sức.

      Quả nhiên, chỉ lát sau, An Dĩ Trạch ho tiếng, lại lần nữa mắng. “Tay đừng ôm chặt như vậy!”

      Tô Giản tức giận trừng mắt với cái đầu ở gần mình, trong miệng lại lời vô tội: “Nhưng tôi sợ rơi xuống.”

      An Dĩ Trạch im lặng, nâng thân thể lưng lên chút.

      Mặc dù thân hình To Giản thon thả, nhưng cũng là người có trọng lượng, cõng như vậy trèo lên mấy tầng lầu, hô hấp của An Dĩ Trạch dần trở nên nặng hơn.

      Tô Giản nghe thấy, tâm tình lại trở nên tốt đẹp, trong miệng lại lại như nhiệt tình. “Ông xã, có phải rất chán ? Nếu chúng ta làm đầu óc thông thoáng chút !”

      xong, đợi An Dĩ Trạch đáp lại, lập tức hào hứng bắt đầu.

      miếng bít tết chín phần ba và miếng bít tết chín phần năm gặp nhau đường cái, nhưng bọn họ chào nhau, xem là vì sao?”

      An Dĩ Trạch im lặng trả lời. Tô Giản cũng buồn bã, trực tiếp công bố đáp án: “Là vì bọn họ quen! Ha ha, có phải rất kinh điển ?”

      An Dĩ Trạch: “...”

      “Được rồi, làm lại! Có hai người, cả hai đều cùng rơi vào bẫy, người chết rồi, người còn sống. Người chết kia kêu người sống, vậy người sống đó tên gì?”

      An Dĩ Trạch: “...”

      (Tô Giản, đừng hỏi tại sao lại có người =_:)

      Tô Giản đưa tay vỗ đầu An Dĩ Trạch: “Nhưng trả lời !”

      An Dĩ Trạch thoáng có chút nghiến răng nghiến lợi. “Hỏi nữa ném em xuống.”

      Tô Giản ngượng ngùng rút tay về. “ nghĩ ra đáp án nghĩ ra, tôi trực tiếp đáp án cho là được rồi, người sống kia, đương nhiên kêu là... ‘cứu mạng’!”

      Trong cầu thang trống trải đột nhiên có trận gió lạnh thổi qua.

      An DĨ Trạch im lặng bước từng bước lên cầu thang. Tô Giản lười biếng nằm lưng , cảm thấy nhàm chán, vì vậy im lặng hồi, lại bắt đầu lên tiếng.

      “Nếu chúng ta kể chuyện cười ! Ngày xửa ngày xưa, có hạt đậu chia tay với bạn , vì vậy nó khóc suốt, rất đau lòng khóc suốt, sau đó... nó liền nảy mầm.”

      “...”

      buồn cười à? Lại kể tiếp, ngày xửa ngày xưa, có con mèo...”

      “Câm miệng!”

      Nghe ra lạnh lùng trong lời của An Dĩ Trạch, Tô Giản cũng đàng hoàng mà ngậm miệng lại, yên tĩnh như vậy, khiến lập tức nghe được tiếng thở nặng nề của An Dĩ Trạch.

      A, rốt cuộc bò đến tầng mấy rồi vậy? Hình như qua mười tầng rồi? Thể lực của ông xã cũng tệ! Tô Giản ở nơi An DĨ Trạch nhìn thấy được nở nụ cười độc ác, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ quan tâm: “Ông xã, có phải rất mệt ? Nếu em hát cho bài hát khích lệ nha!”

      An Dĩ Trạch còn chưa kịp ngăn cản, Tô Giản mở miệng hát, hưng phấn bừng bừng, giọng hát vui sưỡng, tất cả đều chứng tỏ tâm tình của Tô Giản cực kì tốt.

      “Người đàn ông mạnh mẽ ngồi yên ngựa, con tuấn mã lao vun vút như cơn gió. Lưu lạc giữa thảo nguyên mênh mông bát ngát, trái tim như cả vùng đất rộng lớn! Người đàn ông mạnh mẽ ngồi lưng ngựa ở đây, trong lòng em, em nguyện hòa tan trong vòm ngực rộng lớn của ... A? Sao vậy?”

      An Dĩ Trạch cẩn thận đặt Tô Giản ngồi lên bậc cầu thang, sau đó xoay người lại, Tô Giản nhìn thấy giọt mồ hôi lưỡt qua khuôn mặt đen của .

      Tô Giản cười trộm, An Dĩ Trạch ơi An DĨ Trach, bò lên mười hai tầng, quả nhiên vẫn được?

      Trong lúc tâm trạng vui sướng, An Dĩ Trạch đột nhiên nhìn chằm chằm : “Bắt đầu từ bây giờ, cho phép lên tiếng nữa!”

      Tô Giản: “...”

      Sau khi nghỉ ngơi lát, Tô Giản lại lần nữa leo lên lưng An Dĩ Trạch, quả nhiên Tô Giản cũng tiếp tục lên tiếng.

      Vì vậy trong hành lang trống trải, chỉ có tiếng bước chân của An Dĩ Trạch vang vọng.

      Tô Giản nghĩ, tần suất bước chân này của An Dĩ Trạch đúng là rất ổn...

      Vì vậy, Tô Giản nghe tiếng bước chân vững vàng có quy luật này rồi từ từ ngủ thiếp .
      vanlactamviem, thư hồ, phuongvutyty3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :