1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73:

      Editor: Lin

      Cũng biết có phải bị câu trả lời của An Dĩ Trạch dọa sợ , hay là vì vết thương thoải mái, tối hôm đó Tô Giản ngủ rất muộn.

      Sau đó nằm mơ.

      Trong mơ, cũng như bình thường, An Dĩ Trạch đến đón tan làm, bình thường chính là, hai người xảy ra tai nạn xe.

      Sau tai nạn, lúc tỉnh lại, hiểu sao Tô Giản phát mình quay lại thân thể lúc trước, mà rất nhanh, liền nhìn thấy tin tức tổng giác đốc CMI và vợ xảy ra tai nạn bỏ mình.

      Tô Giản trở về cuộc sống của mình, mỗi ngày làm tan việc, lặp lại cuộc sống đơn điệu trước kia, ở bên cạnh có ba mẹ và em trai, còn có đám bạn, cho nên dù cuộc sống bình dị nhàm chán, nhưng cũng bình yên.

      Sau đó nữa, người bạn .

      Vẻ ngoài, vóc người của bạn như vậy, tính cách cũng quá hoạt bát, bất kể là nữ thân hay em dễ thương vẫn kém rất xa, nhưng đối với rất tốt, dù có chút yên lặng, nhưng lại rất quan tâm .

      Tô Giản dần thích , sau đó, hai người kết hôn.

      hôn lễ đơn giản, có xe sang, có yến tiệc, chỉ có chú rể và dâu tươi cười với khách tham dự.

      Khác biệt chính là, lúc được hỏi có đồng ý gả cho Tô Giản , dâu lẳng lặng nhìn Tô Giản, trong mắt lại có ánh nước.

      dâu dùng thanh mà chỉ hai người nghe được với Tô Giản: "Giản Giản, rồi, nếu là em, đồng ý."

      Lúc Tô Giản tỉnh lại, nhớ lại cảnh tượng trong mơ, có cảm thấy bực mình như thường ngày, ngược lại trong lòng còn sinh ra cảm giác cảm động với tình tiết máu chó này.

      Vì vậy lúc An Dĩ Trạch sang đây xem xét , nhìn thấy chính là ánh mắt vô cùng phức tạp của Tô Giản nhìn sang.

      An Dĩ Trạch có chút khó hiểu, : "Sao vậy?"

      Tô Giản : " có gì, chỉ là tôi đột nhiên cảm thấy, nếu như biến thành nữ, khuôn mặt nhất định đẹp, vóc người cũng tốt."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Mấy ngày sau, Tô Giản xuất viện.

      Trở lại trạng thái đầy máu, Tô Giản rất vui vẻ, thậm chí còn tự xuống bếp làm bữa tiệc lớn, mà chú ý, lượng cơm An Dĩ Trạch ăn cũng nhiều hơn bình thường bát, tâm trạng Tô Giản cũng tốt hơn.

      lát sau, An Dĩ Trạch với , có buổi tiệc cần hai vợ chồng tham dự.

      Lúc đầu Tô Giản cũng tình nguyện, vì có cảm tình gì với những bộ trang phục mặc vô cùng thoải mái kia, nhưng sau khi nghe đây là buổi tiệc của nhà họ Lý, lại thoáng có chút hứng thú, nhà họ Lý, phải hôn phu của thiên hậu Kỷ họ Lý sao?

      Tô Giản ôm bát quái trong lòng, đến nhà họ Lý ở thành phố khác với An Dĩ Trạch. Có điều, lúc vào trong buổi tiệc, liền có chút hối hận.

      Thiên hậu Kỷ ở đây coi như hợp lý, dù sao hôn phu của là cậu hai nhà họ Lý, nhưng tại sao bạn trai cũ của Lục Thừa Hòa cũng ở đây? Tô Giản kéo tay An Dĩ Trạch, nhìn hai người trước kia từ trong đám người từ từ tiến về phía và An Dĩ Trạch, trong lòng có chút 囧.

      Có điều bên người Lục Thừa Hòa , Tô Giản nhìn này thân mật kéo tay Lục Thừa Hòa, trong lòng hơi bình tĩnh chút, có bạn kèm, chắc Lục Thừa Hòa quay lại quấy rầy .

      Có điều nghĩ đến Lục Thừa Hòa đến tìm , bên cạnh lại đến.

      Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Tô Giản cúi đầu bđi về phía trước bị người ngăn cản. Tô Giản ngẩng đầu lên, chỉ thấy vừa bên cạnh Lục Thừa Hòa đnag mang ánh mắt tốt nhìn .

      Giọng hề khách khí: "Tô Giản!"

      Tô Giản chần chờ: "Xin hỏi là..."

      lạnh mặt : "Đừng giả bộ! Tôi cho biết, Thừa Hòa về bên cạnh , bây giờ tôi là bạn ấy, từ bỏ ý định đó !"

      Tô Giản: "..."

      oán hận : "Đừng tưởng giả bộ đáng Thừa Hòa quay lại, tôi cảnh cáo ..."

      Ông đây lúc nào tỏ vẻ điềm đạm đáng ! Hơn nữa ông đây cũng mong Lục Thừa Hòa vĩnh viễn đừng quay đầu được ? Tô Giản bất đắc dĩ : "Xin lỗi, vị tiểu thư này, lúc trước tôi xảy ra tai nạn xe mất trí nhớ, quả thực nghe hiểu gì?"

      "Mất trí nhớ?" dừng chút. " tưởng tôi tin sao?"

      Tô Giản thành khẩn : "Là , tôi biết là ai, cũng biết Thừa Hòa trong miệng là ai, huống hồ tại tôi kết hôn, chồng của tôi cũng ở đây."

      nửa tin nửa ngờ: " , cậu ba nhà họ An là chồng của ?"

      "Đúng." Tô Giản . "Hơn nữa tôi và chồng rất nhau."

      Vẻ mặt hơi hòa hoãn chút, hừ tiếng: "Vậy là tốt nhất."

      Nhìn bóng lưng rời của , Tô Giản thầm thở phào nhõm.

      Trơ về trong đám người, Tô Giản nhìn thấy Kỷ Nghiên. Nếu là ngày xưa, Tô Giản còn có hứng thú tiếp xúc chút, nhưng kể từ sao khi nhìn thấy Kỷ Nghiên ôm An Dĩ Trạch, Tô Giản liền cảm thấy có chút lúng túng, người trước với người tại có gì để , nghe tại sao có chút 囧...

      Ngược lại Kỷ Nghiên lại chào hỏi trước: " Tô."

      Tô Giản cũng chỉ đành qua. Tô Giản nhìn dáng người đoan trang tao nhã của , nở nụ cười dịu dàng, cả người cao quý xinh đẹp, nhưng ánh mắt nhìn vô cùng thân thiết, khỏi nhớ lại chuyện đêm khỏi, sợ rằng nhớ được gì.

      chuyện đơn giản vài câu, Kỷ Nghiên đột nhiên : " Tô, và Tiểu Trạch quả xứng đôi."

      Giọng của có chút mất mát, vẻ mặt buồn bã nhưng cũng có chút chân thành. Tô Giản sững sờ, liền nghe Kỷ Nghiên tiếp: "Tiểu Trạch rất thích ... chúc hai người hạnh phúc."

      Sau khi bị bạn tại của bạn trai cũ uy hiếp, cuối cùng lại nhận được lời chúc phúc của bạn trước của chồng! Tô Giản cảm thấy cuộc đời thần kỳ, khô khốc : "Cảm ơn!"

      Có người hầu bưng mâm qua, Tô Giản nhìn ly rượu phía chút, do dự, vẫn nhịn lại được.

      Kỷ Nghiên thấy vậy : " uống rượu?"

      Tô Giản gật đầu cái: "Đúng vậy, tôi..." tất nhiên thể ra chuyện sau khi uống say mình có thể làm ra chuyện thần kỳ, thể làm gì khác hơn : "Tôi có chút dị ứng với đồ uống có cồn."

      " ra là như vậy." Kỷ Nghiên đột nhiên gọi Lý Phi Phi vừa ngang qua. "Phi Phi, thể uống rượu, có thể người chuẩn bị ít nước trái cây ?"

      Lý Phi Phi nhìn Tô Giản cái, vừa nhìn về phía Kỷ Nghiên, chán ghét : "Tại sao tôi lại phải quản chuyện này?"

      Kỷ Nghiên dịu dàng : "Nếu là buổi tiệc của nhà họ Lý, dĩ nhiên em là chủ nhà."

      Lý Phi Phi nhếch mày, giễu cợt : "Tôi còn tưởng rằng chị xem mình là nữ chủ nhân của nhà họ Lý rồi!"

      Kỷ Nghiên mỉm cười gì, tựa như nghe hiểu lời châm chọc của Lý Phi Phi.

      Tô Giản vừa cảm thản Kỷ Nghiên biết kiềm chế, vừa mơ hồ suy nghĩ quan hệ của hai người. Được rồi, ra em này là tiểu thư nhà họ Lý, mà nàng thích Lục Thừa Hòa, ngược lại trai của nàng là Lý Minh Nghĩa, là vị hôn phu của Kỷ Nghiên, mà hình như tiểu thư nhà họ Lý này còn thích chị dâu... Tô Giản vừa tóm tắt, vừa yên lặng cảm thán câu: Giới quý tộc loạn.

      Tức giận trợn mắt nhìn hai người cái, Lý Phi Phi quay . Sau khi rời , Kỷ Nghiên với Tô Giản: "Xin lỗi, tính tình Phi Phi tốt lắm, nhưng con bé cũng có ác ý, Tô đừng để ý."

      Tô Giản vội : " ."

      Thấy Tô Giản nhìn Lý Phi Phi về phía Lục Thừa òa cười tươi như hoa, Kỷ Nghiên cười : "Phi Phi rất thích ngài Lục, trước kia còn vì ta mà tổn thương bản thân, có điều hình như ngài Lục..." Hình như phát mình nên chuyện người khác, Kỷ Nghiên hơi hé miệng, tiếp nữa.

      Ngược lại Tô Giản nghe được lại sửng sốt chút. Vì ngài Lục mà tổn thương bản thân? Oa, ra tiểu thư nhà họ Lý này chính là lý do khiến Lục Thừa Hòa bỏ rơi em Tô? trách vừa rồi nàng những lời đó với .

      nàng tự sát vì ta, sau đó ta lấy nàng, nhưng lại hối hận, bắt đầu nhớ mãi quên bạn trước... Tô Giản lần nữa yên lặng cảm thán:" Giới nhà giàu nhiều chuyện máu chó.

      Tô Giản giương mắt nhìn An Dĩ Trạch cùng mấy người chuyện, ngờ An Dĩ Trạch cũng trùng hợp đưa mắt nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Giản ngẩn ra, sau đó nháy mắt với , tiếp đó lại thấy tia cười lên trong mắt An Dĩ Trạch.

      Tâm tình khỏi tốt lên, Tô Giản vui vẻ hơn chút, quay đầu thấy người hấu đưa nước trái cây đến, cầm lên uống ngụm.

      Buổi tiệc có nhiều người nhốn nháo, lời qua tiếng lại, Tô Giản đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, vì vậy tìm góc, định tiếng.

      Có điều biết có phải nhiệt độ của điều hòa trong phòng quá cao hay , Tô Giản vẫn cảm thấy hơi nóng, chỉ nóng, còn có chút miệng khô lưỡi khô, vì vậy lại người hầu lấy thêm ly nước trái cây.

      Lại uống hết ly nước trái cây, lại cảm thấy khát như vậy, chỉ thây cơ thể nóng ran. người vốn là váy mỏng, cách nào cởi quần áo, Tô Giản suy nghĩ chút, xoay người chạy vào phòng vệ sinh, định lấy nước hạ nhiệt chút.

      Đặt tay dưới vòi nước, tay lạnh chút, nhưng lại thể giảm được nhiệt độ trong cơ thể. Tô Giản vô cùng buồn bực, lơ đãng nhìn vào trong gương, khỏi sửng sốt chút, Chỉ thấy người trong gương, cau mày, mặt hồng lên, bộ dạng vô cùng thoải mái.

      Tô Giản ngẩng đầu sờ trán mình chút, đây chắc là sốt?

      Dáng ngủ của luôn rất xấu, trước kia có An Dĩ Trạch may ra, tại ngủ mình, buổi sáng tỉnh dậy luôn tìm thấy chăn, chẳng lẽ tối qua lại đá chăn? Khó trách nhiệt độ cơ thể lại cao như vậy, hơn nữa đầu óc cũng có chút mơ hồ.

      Sau khi đoán là mình phát sốt, Tô Giản lập tức cảm thấy mình suy yếu, tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, có lẽ bệnh của !

      Vừa nghĩ đến lần trước bị cảm xuất triệu chứng nước mũi và nước mắt cùng chảy, Tô Giản muốn quay lại trong đám người đó. Có điều nếu muốn rời khỏi đây, An Dĩ Trạch phải cùng, mà bây giờ buổi tiệc bắt đầu chưa lâu, tại muốn hình như thể. Tô Giản do dự chút, hỏi thăm người hầu ngang qua phòng nghi ngơi dành cho khách ở đâu, người hầu lập tức vô cùng cung kính đưa đến phòng khách.

      Đợi đến lúc người hầu rời , hai vai Tô Giản lập tức sụp xuống, ngã mình lên giường trong phòng khách... me nó! Người càng ngày càng nóng, tim đập nhanh, toàn thân vô cùng khó chịu, đợi đến sau khi rời khỏi bữa tiệc, lại phải vào bệnh viện sao?
      Last edited by a moderator: 6/1/16
      hoadaoanh, Diệp DiệpTôm Thỏ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 74:

      Editor: Lin

      Lý Phi Phi bị mấy thiên kim tiểu thư kéo qua bên, Lục Thừa Hòa hơi thở phào nhõm, ánh mắt khỏi lại quét vòng trong đám người, có điều quét qua mấy vòng lại vẫn nhìn thấy bóng dáng của Tô Giản.

      Lục Thừa Hòa nhìn An Dĩ Trạch chuyện với vài người cách đó xa, ánh mắt có chút sâu thẳm, trong lòng động cái: Nếu tại Giản Giản có ở bên cạnh An Dĩ Trạch, vậy nhất định chỉ có mình...

      Lục Thừa Hòa vừa định xoay người, lại nghe thấy giọng vang lên bên cạnh: "Hình như ngài Lục tìm người?"

      Lục Thừa Hòa quay đầu, với Kỷ Nghiên: " có."

      Kỷ Nghiên thản nhiên cười tiếng, sóng mắt lưu chuyển: "Hình như Tiểu Giản có chút khó chịu, tôi vừa thấy ấy đến phòng khách bên kia nghỉ ngơi."

      Ánh mắt Lục Thừa Hòa khỏi nhìn về phía phòng khách bên kia.

      Kỷ Nghiên : "Ngài Lục cũng đừng lo lắng. Oa, hình như Phi Phi nhìn ."

      Lục Thừa Hòa quay đầu, quả nhiên dù Lý Phi Phi chuyện với mấy vị tiểu thư, nhưng ánh mắt vẫn nhìn sang bên này,.

      Kỷ Nghiên khẽ mỉm cười, câu 'xin lỗi tiếp được', tự nhiên chào hỏi với người bên cạnh: "Ngài Tần, lâu gặp..."

      Thản nhiên chuyện với người đàn ông họ Tần, cũng lâu lắm, ánh mắt Kỷ Nghiên thoáng đảo qua, quả nhiên trong đám người thấy bóng dáng của Lục Thừa Hòa.

      Thản nhiên thoát khỏi người đàn ông trước mắt, Kỷ nghiên dấu vết tìm bóng dáng của An Dĩ Trạch, lại phát An DĨ Trạch vừa đứng cách đó xa còn ở trng đại sảnh.

      Ánh mắt Kỷ Nghiên tối lại, nhìn Lý Phi Phi sau khi tách khỏi Lục Thừa Hòa chuyện với mấy vị tiểu thư cái, đến.

      Đứng ở bên cạnh Lý Phi Phi, Kỷ Nghiên hỏi người đàn ông vừa rồi còn chuyện với An Dĩ Trạch, lại chỉ nhận được câu trả lời ' biết'.

      Đợi đến sau khi người đàn ông kia rời , Kỷ Nghiên quay mặt lại, đúng lúc đối mặt với Lý Phi Phi.

      Lý Phi Phi chút khách khí châm chọc:" Vừa rồi còn dụ dỗ cậu Tần, giờ lại bắt đầu muốn quyến rũ cậu ba nhà họ An?"

      Kỷ nghiên bất đắc dĩ nõi: "Phi Phi, chị và Tiểu Trạch chỉ là bạn bè. Hơn nữa cũng phải chị muốn tìm cậu ấy, chỉ là muốn tìm Tô mà thôi."

      "Tô Giản?" Vẻ mặt Lý Phi Phi tái nhợt, ánh mắt quét vòng, phát chỉ thấy Tô Giản, ngay cả bóng dáng Lục Thừa Hòa cũng thấy, vẻ mặt lập tức có chút cứng ngắc.

      "Mấy người chuyện tiếp, tôi có chút chuyện." Lý Phi Phi vừa xong câu đó với mấy vị tiểu thư, lập tức quay đầu rời .

      "Phi Phi?" Kỷ Nghiên ngẩn ra, vẻ mặt lo lắng, khéo léo cười với mấy vị tiểu thư tiếng, sau đó theo.

      Lý Phi Phi tìm vòng, bết được Lục Thừa Hòa về phía phòng khách bên kia, sắc mặt trầm hơn, lập tức chạy nhanh lại.

      "Xảy ra chuyện gì, Phi Phi? Hình như sắc mặt em tốt lắm?" Kỷ Nghiên ở bên cạnh dịu dàng mà ân cần .

      Lỳ Phi Phi hoàn toàn có tâm trạng cãi nhau với , chỉ trầm mặt về phía phòng khách Tô Giản nằm, sau đó đột nhiên đẩy cửa ra, hung hắng vọt vào.

      Sau đó, ngây ngẩn.

      An Dĩ Trạch thở hổn hển rút khỏi môi Tô Giản, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt trầm, trong giọng mơ hồ lộ vẻ vui: " Lý?"

      Lý Phi Phi từ trong sững sờ phục hồi tinh thần lại, nhìn Tô Giản dưới thân An Dĩ Trạch quần áo xộc xệch ánh mắt mơ màng, nhếch môi cười, : " nghĩ đến hai người còn ân ái như vậy, là tôi quấy rầy, xin lỗi." xong dứt khoát xoay người rời , thuận tay đóng cửa lại.

      Nhìn thấy Kỷ Nghiên bên cạnh, Lý Phi Phi cười : "Chị cần tìm, tại Tô và cậu An còn nhiều chuyện, chị đừng qua đó quấy rầy." xong lập tức lướt qua.

      Ánh mắt Kỷ Nghiên phức tập nhìn cửa phòng cái, lúc xoay đầu lại, mặt là nụ cười dịu dàng thanh tao thường ngày.

      Tô Giản tựa đầu vào trong ngực An Dĩ Trạch, nhớ đến vừa rồi mình tự chủ được diễn cảnh nóng với An Dĩ Tracj trước mặt người khác, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.

      Lúc trước cảm thấy mình có chút nóng, cho nên liền đến phòng khách nghỉ ngơi chút, có điều nghĩ đến, càng ngày càng thấy nóng, vô cùng khó chịu. Trong lúc xem xét có nên gọi An Dĩ Trạch hay , An Dĩ Trạch đột nhiên đẩy cửa vào.

      "Giản Giản? Em làm sao vậy?" Vừa rồi nhìn thấy Tô Giản, hỏi người hầu biết được Tô Giản đến phòng nghỉ ngơi, trong lòng có chút lo lắng có phải Tô Giản uống rượu, liền chạy đến.

      Thấy sắc mặt Tô Giản phiếm hồng, An Dĩ Trạch nhướn mày: "Em uống rượu?"

      " có!" Tô Giản có chút tức giận, nhưng vì thân thể thoải mái, giọng cũng trở nên yếu ớt. "Tôi uống nước trái cây!"

      An Dĩ Trạch thấy giọng của có chút đúng, sắc mặt cứng lại: "Em bị bệnh?"

      Tô Giản đau khổ gạt đầu, yếu ớt : "Hình như tôi sốt, nóng..."

      An Dĩ Trạch đưa tay lên trán, lông mày lại nhíu chặt hơn: "Sao lại nóng như vậy?"

      Tô Giản thấy tay của An Dĩ Trạch lạnh, được chạm vào rất thoải mái, vì vậy giữ lại cho rời , người cũng tự chủ lại gần đối phương, lẩm bẩm: "Dĩ Trạch, tay của lạnh..."

      An Dĩ Trạch cảm thấy có gì đó đúng, muốn kiểm tra ràng, đề phòng được Tô Giản kề sát mặt lại, cọ vào cổ , giọng như nghẹn trong cổ họng: "Nóng qua... Dĩ Trạch, tôi muốn tắm nước lạnh..."

      " được, em sốt sao có thể..." Lời được nửa liền bị đôi môi kề sát của Tô Giản đánh gãy.

      Tô Giản cũng ý thức được tình hình bây giờ của bản thân, có điều chỉ cảm thấy tiếp xúc da thịt với An Dĩ Trạch có thể giảm nhiệt độ trong cơ thể nóng ran của , vì vậy liền theo bản năng sáp lại gần An Dĩ Trạch. Mà dù An Dĩ Trạch biết được tình trạng của Tô Giản, nhưng mùi vị của Tô Giản rất tươi đẹp.

      cũng liền tạm thời suy nghĩ, để mặc mình trầm mê.

      Thân thể hai người dính chặt, hô hấp quấn quít, dây dưa.

      Lúc này Lục Thừa Hòa đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

      ta nhất thời ngốc lăng tại chỗ, đợi đến lúc nhìn thấy ánh mắt bắn đến của An Dĩ Trạch, trong lòng ta rét run cái, nhìn Tô Giản ôm cổ An Dĩ Trạch, vẻ mặt mê ly, trong lòng nhất thời vừa chua xót vừa ghen tỵ, dừng chút, ta yên lặng đóng cửa, lui ra ngoài.

      An Dĩ Trạch thở hổn hển, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Tô Giản, Tô Giản lại có tâm trạng đối mắt với , chỉ kéo cổ xuống, lẩm bẩm: "Lại hôn..."

      Trong lòng An Dĩ Trạch nóng lên, tất nhiên biết lắng nghe. Hai người hôn nhau ngày càng nóng bỏng, lúc An Dĩ Trạch nhịn được đưa tay vào trong áo Tô Giản, Lý Phi Phi liền xông vào.

      Vì Lý Phi Phi đột nhiên xông vào, cuối cùng hai người cũng tỉnh táo. Ý thức vừa rồi của Tô Giản còn mơ màng tỉnh táo hơn chút, nghĩ đến vừa rồi mình kéo An Dĩ Trạch hôn môi, khỏi cảm thấy mất mặt, nhưng nghĩ đến cảm giác vừa rồi triền miên với An Dĩ Trạch, trong lòng lại nhịn được rung động, hô hấp có chút dồn dập.

      Mà An Dĩ Trạch quan sát Tô Giản, cuối cùng nhìn ra chút đầu mối, trầm giọng : "Giản Giản, vừa rồi em ăn cái gì?"

      Tô Giản chậm chạp nhớ lại: " ăn gì hết, chỉ uống ly nước trái cây..."

      Ánh mắt An Dĩ Trạch tối sầm, kéo hông của Tô Giản: "Giản Giản, chúng ta tạm biệt chủ nhân bữa tiệc, sau đó về khách sạn."

      Tô GIản gật đầu: "Ồ, được, tôi cảm thấy có chút khó chịu, lát nữa đường có phải mua thuốc hạ sốt ?"

      An Dĩ Trạch: "...Ừ."

      Sửa sang lại quần áo và đầu tóc Tô Giản chút, An Dĩ Trạch ôm lấy Tô Giản, chuẩn bị mở cửa ra, Tô Giản đột nhiên đẩy tay .

      Thấy ánh mắt nghi hoặc của An Dĩ Trạch, Tô Giản xấu hổ cười, thể cánh tay ôm hông và thân thể dán chặt vào của An Dĩ Trạch khiến có phản ứng xấu hổ, thể làm gì khác hơn là đưa tay ra: "Cầm tay ... ừm, tôi thích cầm tay."

      An Dĩ Trạch nhìn bàn tay trước mặt cái, ánh mắt mang ý cười, dịu dàng : "Được."

      Trở lại khách sạn, Tô Giản cảm thấy tình trạng mình ngày càng tệ hơn.

      Nóng, choáng váng, tim đập dồn dập, miệng khô lưỡi khô.

      Tô Giản cởi giày, nằm sấp giường, cảm thấy nơi nào cũng tốt.

      An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh , gì.

      Tô Giản giơ tay chọc chọc , mềm nhũn : "Dĩ Trạch, tìm cho tôi cục đá ..."

      An Dĩ Trạch lẳng lặng nhìn , ánh mắt sâu tẳm, cuối cùng thở dài cái, cúi xuống.

      Tô Giản bị An Dĩ Trạch hôn nhanh chóng chuyện tìm đá, mặc dù loáng thoáng cảm thấy nơi An Dĩ Trạch hôn và chuyện làm càng ngày càng đúng, nhưng vì còn quần áo trói buộc, cảm giác da thịt lộ ra trong khí rất thích, mà cảm giác nhìn da thịt An Dĩ Trạch tại quả quá sảng khoái, trong đầu sau khi hai phái đấu tranh phen, rất nhanh có kết quả.

      bên : "Lại hôn, lại sờ!"

      Bên khác lại : "Được đó, được đó!"

      Trong phòng nhất thời chỉ còn tiếng thở dốc.

      Thời khắc mấu chốt, An Dĩ Trạch lại thắng, dù trán có chút gân xanh , nhưng vẫn do dự. Giương mắt nhìn người phía dưới hoàn toàn nghênh đón mình, trong lòng An Dĩ Trạch cực kỳ khó khăn giao chiến với lý trí.

      Nhưng nghĩ đến, giây sau, người phía dưới động cái, sau đó lật lại, đè xuống dưới.

      Tô Giản ngồi người , quả quyết bắt đầu động tác của mình.

      Đến lúc này mình xem nhiều phim nghệ thuật như vậy có lợi ích gì! Dù sao và An Dĩ Trạch cũng phải lần đầu, lòng nghĩ ôm bình nứt sợ bể, quyết định tự mình hành động, chết tiệt, lúc này An Dĩ Trạch vẫn còn ma sát, đáng ghét!

      "Giản Giản, muốn..."

      " được! Dù muốn hay , nhắm mắt lại... A!"

      Thân thể Tô Giản nghiêng cái, nhịn được nằm người An Dĩ Trạch, vẻ mặt đau khổ: "Tại sao lại làm thế này...a..."

      An Dĩ Trạch thở hổn hển, giọng khàn khàn: "Giản Giản, nhịn chút." xong lại đè đầu Tô Giản, hôn lên.

      CÙng lúc đó, ở chỗ khác lại dùng sức chút.

      "Ưm..." Tô Giản khó chịu nhíu mày.

      Trong lòng mơ hồ nghĩ: Đây chính là cảm giác ống nghiệm xuyên vào lỗ mũi sao...
      Last edited: 6/1/16
      trạch nữDiệp Diệp thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 75:

      Editor: Lin

      Lúc Tô Giản tỉnh lại, có cảm giác như đầu muốn vỡ ra.

      Da thịt ấm áp, thân thể trần truồng, tư thế quấn quí, còn có trí nhớ mãnh liệt đến điên cuồng trong đầu..

      Tô Giản lặng lẽ cảm thán câu: Mẹ nó.

      Dưới đầu là cánh tay An Dĩ Trạch, bên cạnh là lồng ngực An Dĩ Trạch, Tô Giản yên lặng lắng nghe nhịp đập có quy luật trong lồng ngực , sau đó chậm rãi rút chân ra từ hai chân An Dĩ Trạch.

      Người ôm động cái, giọng vang lên theo chuyển động của lồng ngực: "Tỉnh rồi?"

      Tô Giản giương mắt nhìn lên, tóc An Dĩ Trạch có chút lộn xộn, ánh mắt lại vô cùng ràng, vẻ mặt dưới ánh mặt trời lộ vẻ dịu dàng, hơn nữa giọng trầm thấp từ tính, cả người hoàn toàn còn vẻ lạnh lùng nghiêm túc như thường ngày, ngược lại còn lên dáng vẻ lười biếng hấp dẫn.

      Tô Giản vừa nghĩ đến tối qua mình ôm gương mặt này gặm gặm, lại có loại vừa rạo rực vừa xúc động tìm chết.

      Nhìn Tô Giản ngơ ngác, An Dĩ Trạch lại gần hôn cái, nhàng : "Sao vậy? Còn khó chịu sao?"

      nhắc đến còn may, nhắc đến Tô Giản liền nhớ tới, nghi hoặc : " hãy thành cho tôi biết, ngày đó ở nhà tôi, rốt cuộc chúng ta có..., ưm, có.. ..."

      "... có."

      Tô Giản lập tức trừng lớn mắt. Lại , tối hôm qua lần đầu sao biết đau như vậy, thiếu chút nữa khiến khóc ra!

      "Vậy sao khi đó lại lừa tôi!" Tô Giản nổi giận, nếu biết sớm ra trước đó hai người chưa có làm gì, tối hôm qua phòng khoáng như vậy, chết tiệt, cảm giác gậy sắt nóng bỏng đâm vào đơn giản là... đáng ghét hơn là bản thân còn tự cầm gậy sắt nhét vào...

      An Dĩ Trạch cười : "Lúc ấy cũng chúng ta làm gì, là chính em đoán theo hướng đó."

      mang bộ dạng " sao, em vô lễ với , cũng để ý', là người bình thường nghĩ theo hướng đó, có được ? Trong lòng Tô Giản vô cùng bi phẫn, đột nhiên tức giận bò dậy, chỉ vì thắt lưng quá đau xót, nhịn được rên khẽ tiếng.

      An Dĩ Trạch ngồi dậy đỡ , Tô Giản lại tức giận đây ra, hét tiếng: "Đừng động!"

      An Dĩ Trạch nghe vậy cũng cử động nữa, nghe lời nắm xuống, chỉ chớp mắt nhìn chằm chằm thân thể trần truồng của Tô Giản sau khi rời chăn.

      Chỉ là rất nhanh, trước mắt liền tối sầm lại, đầu của bị Tô Giản lấy chăn đè lên.

      Ngay sau đó cảm thấy Tô Giản nhào lên người .

      Phí sức che chăn đánh An Dĩ Trạch trận, Tô Giản thở hồng hộc xoay người lăn khỏi người .

      Toàn bộ quá trình An Dĩ Trạch đều phản kháng, ngoan ngoãn để nằm người mình, sau khi chờ dừng lại, lúc này mới vạch chăn ra nhìn về phía .

      Tô Giản nằm bên cạnh thở hổn hển, thấy người bị mình đánh vẫn còn tinh thần thoải mái, rất vui.

      An Dĩ Trạch đứng dậy xuống giường, rót ly nước rồi quay lại, ôm lấy Tô Giản, đưa nước đến bên miệng : "Uống nước, Giản Giản, cổ họng em sắp khàn rồi."

      Tô Giản đột nhiên nghĩ đến chút giọng địa phương, cãi lại: "Đó là do tôi bị cảm mạo nên khàn!"

      Trong mắt An Dĩ Trạch lên ý cười: "Ừ."

      thực tế, trong toàn bộ quá trình tối qua, trừ tiếng kêu đâu vì bất ngờ ra, Tô Giản vẫn cố gắng nhịn lên tiếng.

      đúng, Tô Giản suy nghĩ chút, lúc đầu An Dĩ Trạch kiên trì hai phút cũng lên tiếng, lại còn nhớ lúc đó kinh ngạc thốt lên: "Cái này như thần tốc độ!" Thậm chí còn mơ hồ nghĩ chút, chẳng lẽ vì nguyên nhân này, thiên hậu Kỷ mới cự tuyệt An Dĩ Trạch, An Dĩ Trạch mới có thể là Vương lão ngũ cấp kim cương như cũ?

      nhớ, ban đầu ra câu này cũng có ác ý, lúc đó mặt An Dĩ Trạch ngay lập tức cứng đờ, sau đó...

      Càng về sau An Dĩ Trạch dùng hành động phản bác lại câu vừa rồi của , Tô Giản yên lặng thở dài mộ cái, tự chủ được xoa hông của mình.

      Ngang hông đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp, tay đưa đến, khẽ xoa eo .

      Tô Giản thoải mái, lỗ mũi hừ hừ hai tiếng.

      Hai người lại nằm lại chăn, An Dĩ Trạch ôm lấy Tô Giản. Mặc dù hai người đều mặc gì, da thịt cứ như vậy mà ma sát, nhưng Tô Giản có chút nhớ nhiệt độ cơ thể của An Dĩ Trạch, lại nghĩ đến hai người vừa tiếp xúc gần gũi, cũng cần kiểu cách, điều chỉnh lại ví trí thoải mái nhất,

      Nhớ lại chuyện tối qua, Tô Giản đột nhiên cảm thấy có chút gì đó đúng, nhìn An Dĩ Trạch : "Tôi nhớ tối hôm qua hình như hỏi tôi ăn cái gì, biết là... Tôi ăn cái gì đúng sao?"

      Ánh mắt An Dĩ Trạch hơi trầm xuống: " nghi ngờ, em bị người khác hạ thuốc."

      Tô Giản lập tức hiểu được từ thuốc trong miệng An Dĩ Trạch, lại suy nghĩ chút cảm giác của cơ thể lúc ấy, bắt đầu có chút tin, đồng thời trong lòng cũng khỏi có chút thoải mái: May mắn may mắn, đều là do thuốc, mà phải do đói khát An Dĩ Trạch đến mức đó...

      Tô Giản suy nghĩ chút: "Có phải đắc tội với ?"

      An Dĩ Trạch lắc đầu cái: " có."

      Tô Giản : " nhớ lại chút, ví dụ như, kết thù với đó thương trường? Dù sao thể nào mà vì tôi, tôi mới gả cho chưa được năm, hơn nữa phần lớn thời gian đều ở nhà, cũng quen mấy người, lấy đâu ra kẻ thù... oa?"

      An Dĩ Trạch hỏi: "Nghĩ đến cái gì?"

      Tô Giản chần chờ : "Tôi đột nhiên nghĩ đến người." Do dự chút, lập tức quan hệ trước đây của với Lý Phí Phi và Lục Thừa Hòa nghe được từ Kỷ Nghiên.

      Tô Giản hỏi: "Nếu bàn đến, ấy là có khả năng lớn nhất, trong lòng chán ghét tôi, còn có khả năng thuận lợi gây án." Chọt chọt An Dĩ Trạch. " cảm thấy thế nào?"

      Ánh mắt An Dĩ Trạch có chút sâu, giọng trầm thấp: " cũng biết, có điều, nhất định điều tra ." Nghĩ đến nếu lúc trước tìm Tô Giản mà là người khác hậu quả thế nào, ánh mắt An Dĩ Trạch khỏi tối sầm, nhưng vẫn ôm tay Tô Giản cười .

      "Có điều, hình như cảm thấy có chỗ nào đúng..." Tô Giản nhíu mày suy nghĩ, đề phòng đột nhiên bị An Dĩ Trạch hôn lên.

      " đâu, sao ..." Tô Giản trợn to hai mắt,

      An Dĩ Trạch chậm rãi xoay người lên, giọng như đnag nỉ non: "Giản Giản, em."

      Tô Giản: "..."

      Tô Giản lại lần nữa ngủ, An Dĩ Trạch mặc thêm áo ngủ, đến ban công giọng gọi điện thoại.

      "Có kết quả lập tức báo cho tôi biết."

      Thả điện thoại di động xuống, sắc mắt An Dĩ Trạch còn vẻ dịu dàng khi nhìn Tô Giản, mà là mảnh u.

      Trong lòng ra mơ hồ có câu trả lời ai là người hạ thuốc Tô Giản, thậm chí ngay việc vì sao Lục Thừa Hòa lại biết chuyện và Tô Giản giả kết hôn cũng địa khái đoán ra,

      Có điều là...

      An Dĩ Trạch nhắm chặt hai mắt.

      Ngồi ở mép giường, An Dĩ Trạch cúi đầu nhìn người nằm giường, đưa tay ra, nhàng vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ say ngủ.

      Sau đó cúi đầu, khẽ hôn cái lên trán Tô Giản.

      "Có ảnh hưởng của kích tình, lại dễ dàng sinh ra tính ỷ lại, có thể bị nghiện, từ phương diện nào đó thậm chí như thuốc phiện, nhất định tạo nên tổn thương với cơ thể,,,"

      Lúc cúp điện thoại, sắc mặt An Dĩ Trạch thể dùng từ trầm để hình dung.

      Sau khi bình tĩnh lại, gọi cú điện thoại cho Tô Giản.

      Đầu bên kia, Tô Giản kinh ngạc : " bệnh viện? Sao vậy?"

      Giọng An Dĩ Trạch dịu dàng: "Lúc trước phải em bị viêm ruột thừa phải phẫu thuật sao? Bác sĩ dặn, thời gian sau phải di kiểm tra chút."

      " sao? Sao tôi lại nhớ?"

      "Được rồi, buổi chiều đến đón em."

      "Hả, được rồi."

      Vừa cúp điện thoại, di động đột nhiên lại vang lên.

      An Dĩ Trạch nhìn cái tên chớp nháy màn hình, vẻ mặt vô cùng phức tạp, để chuông reo lúc lâu, mới chậm rãi đưa di động đến bên tai.

      Giọng trong điện thoại vẫn dịu dàng như thường ngày: "Tiểu Trạch, chị có vé của bộ phim, ở đây có đặc biệt chuẩn bị cho em, có điều tại thân thể chị có chút thoải mái, bằng em đến nhà chị chuyến , chị tiện đưa vé cho em."

      "...Được."

      An Dĩ Trạch đến nhà Kỷ Nghiên vài lần, nhưng chưa lần nào tâm trạng lại rối loạn như vậy.

      Kỷ Nghiên đến mở cửa hình như cũng phát có gì đúng, ân cần : "Tiểu Trạch, em làm sao vậy?"

      An Dĩ Trạch lắc đầu cái: " có gì. Chị ốm sao?"

      Kỷ Nghiên giọng ho hai tiếng: " sao, chỉ là ốm chút."

      Nếu là trước kia, nghe thấy Kỷ Nghiên bị bệnh, An Dĩ Trạch nghiêm túc hỏi thăm còn dỗ uống thuốc, mà bây giờ, An Dĩ Trạch câu, vẻ mặt có chút lạnh lùng.

      Trong mắt Kỷ Nghiên lướt qua chút buồn bã.

      vào trong nhà, hai người chuyện với nhau mấy câu. Có điều phần lớn là Kỷ Nghiên ... An Dĩ Trạch chỉ lạnh lùng 'ừ' mấy tiếng.

      Kỷ Nghiên nhìn chằm chằm , nhàng : "Chị cảm thấy hình như hôm nay em vui, Tiểu Trạch, xảy ra chuyện gì?"

      An Dĩ Trạch im lặng chút: " có gì, có điều thân thể Tô Giản có chút khó chịu, em hơi lo lắng mà thôi."

      Kỷ Nghiên cười có chút miễn cưỡng: "Ha, sao? Tô làm sao vậy? Chị nghe trước đây hình như ấy còn bị gãy tay? tại ấy thế nào? Bọn chị đều rất quan tâm ấy."

      An Dĩ Trạch chậm rãi : "Bọn chị?"

      Kỷ Nghiên khẽ mỉm cười: "A, là chị và ngài Lục, lúc trước trong buổi tiệc, em từng gặp ta. Ngài Lục rất quan tâm Tô, dù sao trước kia ta và Tô..."

      Tim An Dĩ Trạch đột nhiên nhói cái, cũng biết có phải đau đớn hay .

      Sau đó bỗng nhiên giơ tay lên, tát lên mặt Kỷ Nghiên cái.
      Last edited by a moderator: 6/1/16
      hoadaoanhDiệp Diệp thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76:

      Editor: Lin

      Kết quả kiểm tra của bệnh viện cho thấy thân thể của Tô Giản có gì đáng ngại, có điều có thể thuốc kích dục mang đến tác dụng phụ. Tất cả điều này An Dĩ Trạch đều cho Tô Giản, chỉ lừa bác sĩ là để chắc chắn bệnh viêm ruột thừa của hoàn toàn khỏi hẳn. Tô Giản cũng suy nghĩ nhiều, chỉ coi đây là việc hậu giải phẫu, dứt khoát uống thuốc An Dĩ Trạch đưa cho.

      Nhưng khi biết người bỏ thuốc mình là Kỷ Nghiên Tô Giản có chút khiếp sợ. Nếu hung thủ là Lý Phi Phi, còn cảm thấy có thể giải thích được, nhưng Kỷ Nghiên lại có thể có ác ý với liền khiến có chút kinh ngạc. Nghĩ nghĩ lại, cuối cùng vẫn có chút vì sao Kỷ Nghiên lại làm như vậy, lại nghĩ đến bề ngoài dịu dàng và thái độ dịu dàng đối với đêm đó của Kỷ Nghiên, liền có chút sợ hãi.

      Tô Giản bắt đầu có chút thể nhìn thẳng hai chữ 'nữ thần' này, thậm chí ngay cả suy nghĩ đến phái nữ xinh đẹp hình như cũng còn trở nên nóng bỏng như vậy nữa.

      Có điều, chết tiệt, dù còn suy nghĩ nóng bỏng đến các loại 'nữ thần' như thiện hậu Kỷ nữa, vậy cũng nên đối với người đàn ông như An Dĩ Trạch có suy nghĩ nóng bỏng chứ.

      Gần đây Tô Giản có chút buồn rầu.

      Cũng biết có phải cấm dục quá lâu, buổi sáng phá giới, đột nhiên có chút ăn quen bén mùi. Là thanh niên thời đại mới, đối với loại này, tất nhiên thấy xấu hổ, ngược lại, cảm thấy việc liên quan đến sinh mạng và việc cân bằng nhân loại sau này, là chuyện rất quan trọng. Có điều, dù là trước và sau khi sống lại, trong suy nghĩ của các em vẫn nhận vị trí chủ yếu, nhưng tại, vì sao sau khi bỏ thân phận ma pháp sư, lại có hứng thú với đàn ông!

      (*Ăn quen bén mùi: Nghĩa Hán-Việt là Thực tủy tri vị, thường dùng với nghĩa xấu chỉ việc thâu hương trộm tình)

      Ngay từ đầu, Tô Giản cũng ý thức được chuyện này, mặc dù cảm giác nằm chung giường với An Dĩ Trạch cũng coi như tuyệt vời, nhưng lại có cảm giác đó. Có điều sau khi về đến nhà, biết thế nào, nhìn lại An Dĩ Trạch, cảm giác của liền có gì đó đúng.

      Thấy mặt An Dĩ Trạch, nghĩ đến dáng vẻ đầy mồ hôi di chuyển người lúc đó của An Dĩ Trạch.

      Thấy môi An Dĩ Trạch, nghĩ đến đầu lưỡi tinh tế của ta.

      Thấy xương quai xanh của An Dĩ Trạch, nghĩ đến hơi thở gấp gáp của An Dĩ Trạch khi liếm lên đó.

      Thấy quần của An Dĩ Trạch... mẹ nó, hoàn toàn có năng lực lại muốn!

      Tô Giản có chút sụp đổ nằm úp sấp vách tường, bắt đầu cào tường.

      "Giản Giản?" An Dĩ Trạch tắm xong ra ngoài, nghi hoặc kêu lên.

      Tô Giản xoay người, thấy An Dĩ Trạch để trần, nửa người dưới chỉ đơn giản quấn khăn tắm, lại muốn quay đầu cào tường rồi.

      Cái gọi là phúc đến hai lần họa đến chỉ lần, từ khi trở về từ buổi tiệc của nhà họ Lý, và An Dĩ Trạch lại quay về ngủ với nhau, vì chuyện hai người ở riêng bị mẹ An phát . Mẹ An với hai người cãi nhau cho nên tạm thời phân phòng ngủ, giải thích chút cũng nghi ngờ gì nữa, có điều mẹ An cũng dứt khoát cho người lấy ghế sô pha trong phòng sách, vì vậy hai thể tiếp tục ngủ chung chiếc giường.

      Nếu là lúc trước, ngủ chung cũng chỉ là ngủ chung, giỏi nhất là buổi sáng tỉnh lại trong ngực An Dĩ Trạch mà thôi, nhưng bây giờ...

      Tô Giản nhìn giọt nước chảy từ lồng ngực xuống cơ bụng rồi biến mất vào trong khăn tắm của An Dĩ Trạch, nhịn được nuốt ngụm nước bọt.

      Nam mô a di đà phật, Úm Ma Ni Bá Mễ Hồng, sắc tức là , chính là sắc....

      Thấy Tô Giản sau khi nhìn cái vội vàng quay đầu , trong miệng còn niệm cái gì đó, An Dĩ Trạch có chút nghi hoặc ngồi xuống bên cạnh : "Giản Giản, em làm gì vậy?"

      Tô Giản ngồi xếp bằng, thẳng lưng, mắt nhìn thẳng: "Tu thân dưỡng tính."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Nghiêng người qua hôn lên mặt Tô Giản cái, trong mắt An Dĩ Trạch ý cười: "Cần song tu với em ?"

      Tô Giản: "..."

      An Dĩ Trạch thấy mặt ánh từ từ đỏ lên, từ từ nghiêng người qua: "Giản Giản..."

      Tô Giản bị giọng trầm , dịu dàng bên cạnh làm giật mình, thân thể lại bị hô hấp ấm áp bên tay lại cho run lên, mắt thấy An Dĩ Trạch từ từ lại gần, trong lòng thiên thần và ác quỷ bắt đầu chiến đấu.

      Ác quỷ: "Hôn, nhào qua lột khăn tắm của ta ra hôn! Ở đó nhất định cất giấu vũ trụ!"

      Thiên thần: "Hôn, nhất định phải nắm thế chủ động! Biển trời rộng lớn quay đầu là bờ! Xu hướng tình dục bình thường và trinh tiết vô tận đnag ở phía trước chờ ngươi!"

      Vẻ mặt Tô Giản rối rắm, cuối cùng khi môi An Dĩ Trạch chạm vào môi , liền đẩy đối phương ra, sau đó bối rối chạy vào phòng tắm.

      Nằm trong bồn tằm, vẻ mặt Tô Giản mệt mỏi, hai mắt có hồn. Tiếp tục như vậy nữa, có ngày có thể đột nhiên đè An Dĩ Trạch lên giường mà...

      Tô Giản đặt tay lên trán.

      Có điều đầu óc lại nghe theo lời của , vừa nghĩ đến việc đè An Dĩ Trạch, khả năng tưởng tượng cực đại của liền tự khởi động: An Dĩ Trạch bị trói lấy tay che mắt, thân thể mặc gì nằm dưới người , mà nằm đè người An Dĩ Trạch, trong thân thể là đồ của An Dĩ Trạch, trước mắt là mặt của An Dĩ Trạch...

      Thân thể Tô Giản nóng lên từ từ đem tay đến giữa hai chân, có điều đến lúc phát mình còn công cụ nữa, lại xấu hổ thu tay lại.

      Cho nên buộc mình tưởng tượng đến phiên bản khác... An Dĩ Trạch bị trói chặt hai tay đè lên giường, vẻ mặt kinh hoàng, nước mắt lưng tròng, miệng đnags thương kêu: "Ngừng lại ! Ngừng lại !" Mà lại hoàn toàn thương tiếc, cười gằn nhào đến, nhấc tay đánh cái lên mông An Dĩ Trạch... mới có thể chậm rãi lại xao động trong lòng lắng xuống.

      Mệt mỏi tắm xong, Tô Giản cúi gằm cái đầu ướt sũng ra. An Dĩ Trạch giương mắt nhìn cái, lắc đầu, đứng dậy cầm máy sấy, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Lại đây."

      Tô Giản do dự chút, cuối cùng vẫn lại ngồi bên cạnh .

      Trong lúc sấy tóc hai người gì. Tô Giản nghe tiếng sấy tóc vù vù bên tai, đột nhiên cảm thấy xao động trong lòng từ từ biến mất, mà cảm giác ấm áp lại từ từ tràn ra.

      Thả máy sấy tóc, An Dĩ Trạch nâng bên tóc rũ xuống của Tô Giản, nhàng vén ra sau tai, dịu dàng : "Được rồi."

      Tô Giản có chút chưa thỏa mãn: "Nhanh như vậy?"

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch dịu dàng, đưa tay lên chạm bên mặt của Tô Giản, nở nụ cười: "Ừ."

      Mặt Tô Giản có chút nóng, được tự nhiên : "Cảm ơn... cái đó, tôi muốn lên giường!" xong liền đứng dậy.

      An Dĩ Trạch kéo tay lại, cũng đứng dậy theo, mỉm cười nhìn : " lên giường với em."

      Tô Giản: "..."

      Lúc ngủ, Tô Giản cố ý cách An Dĩ Trạch xa.

      Có điều thể phủ nhận, vài ngày trước luôn ngủ mình, mặc dù có thể thoải mái lăn qua lộn lại giường, nhưng cuối cùng cũng bằng tại An Dĩ Trạch nằm đầu giường khiến có cảm giác thực tế.

      Ôm mâu thuẫn xoắn lại trong lòng, tối hôm đó Tô Giản lại giống như hai ngày trước, mơ thấy giấc mơ.

      Cảnh trong mơ vẫn là hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi, và An Dĩ Trạch điên loan đảo phương, từ giường đến sàn rồi phòng tắm, ban công, từ tư thể phổ thong đến kiểu Ý...

      Buổi sáng tỉnh lại, nhớ lại hình ảnh trong mơ, Tô Giản dám nhìn thẳng An Dĩ Trạch.

      Ngược lại, vẻ mặt An Dĩ Trạch vô cùng tự nhiên hôn .

      "Đợi lát nữa đưa em làm." An Dĩ Trạch cạ lên mặt , giọng dịu dàng có chút khàn khàn của ngày mới.

      Tô Giản mang suy nghĩ thuần khiết lui lại chút, bất đắc dĩ : " muốn lúc rời giường lại gặp phải chuyện buồn bực ở trường!"

      An Dĩ Trạch cười khẽ tiếng, khiến lồng ngực Tô Giản hơi chấn động: " muốn làm, vậy !"

      Tô Giản cũng cười: " là tổng giám đốc, tất nhiên có thể như vậy, nhưng tôi may mắn như , làm, ai nuôi tôi?"

      An Dĩ Trạch nhàng : " nuôi em!"

      Tô Giản: "..."

      Bò ra khỏi chăn, Tô Giản đứng dậy xuống giường, nhìn thấy An Dĩ Trạch chút cố kị cởi quần áo ngủ lại mặc quần áo trước mặt , khỏi có chút tự nhiên, nhưng lại nhịn được dán mắt lên cơ bụng và bộ phận dưới cơ bụng của An Dĩ Trạch.

      Nhớ lại giấc mơ tối qua, liền nhìn cơ bụng tám múi này, liếm môi lại liếm môi...

      An Dĩ Trạch đột nhiên nhìn sang: "Giản Giản, em nghĩ gì đấy?"

      Tô Giản lắc đầu: "Hả, nghĩ gì hết!"

      An Dĩ Trạch: "Em đỏ mặt."

      Tô Giản: "..."

      đường làm, ngồi bên cạnh An Dĩ Trạch, Tô Giản cầm điện thoại di động lên, lặng lẽ đăng bài post lên diễn đàn.

      "Chủ nhà là nam, gần đây đột nhiên em mình, làm sao bây giờ? Gấp, online chờ!"

      Cũng biết có phải mọi người đường làm đều cầm di động hay , cũng lâu lắm, bài post cũng lần lượt có câu trả lời.

      "Chủ nhà cong, giám định xong."

      "Lại có thể hạ thủ được với em mình... chủ nhà, giỏi lắm!"

      "Chủ nhà, người em đó như thế nào? Dáng người đẹp ?"

      "Dũng cảm nhào đến chủ nhà, đừng nên do dự!"

      "Hủ nữ lầu , mấy người đủ rồi! Chủ nhà, người em đó thế nào? Mùi vị ngon ? Tôi thích thêm chút là."

      "Ha ha ha, lầu đủ rồi!"

      "Chủ nhà động lòng với em của mình, thích ta cho ta biết !"
      Last edited by a moderator: 6/1/16
      trạch nữ, hoadaoanhDiệp Diệp thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77:

      Editor: Lin

      Động lòng?

      Tô Giản có cảm giác đáng sợ khi cánh cửa thế giới mới mở ra.

      động lòng với An Dĩ Trạch? Làm sao có thể? Đây chính là Đầm rồng hang hổ ha ha ha ha ha...

      (*Đầm rồng hang hổ: Chỉ những chuyện khó tin.)

      Tô Giản nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.

      Vì bị chấn động quá lớn, cả ngày làm việc Tô Giản đều có chút hoảng hốt.

      "Đây là bạn trai của phải , Tiểu Tô? Oa, rất đẹp trai!" Bên tai đột nhiên vang lên tiếng than thở của đồng nghiệp.

      Lúc này Tô Giản mới phát mình vô thức móc di động ra, sau đó ngây ngốc nhìn hình An Dĩ Trạch màn hình di động.

      Nghe thấy, mấy đồng nghiệp lập tức vây quanh, tranh nhau nhìn hình bạn trai của Tô Giản.

      "A, đẹp trai! Tiểu Tô, đây có là bạn trai ? phải là minh tinh nào đó thích chứ?"

      "Tiểu Tô, lúc nào dẫn ấy đến cho bọn tôi gặp chút ?"

      "Đúng rồi, Tiểu Tô, ấy làm gì?"

      Tô Giản bị đống nữ đồng nghiệp vây quanh muốn gặp bạn trai mình, rất lúng túng, chỉ đành mơ hồ trả lời: "Ừ, ấy là... bạn trai của tôi."

      Đồng nghiệp cười : "Nhìn ảnh hai người, là trời sinh đôi! Đúng rồi, lúc nào mới bọn tôi uống rượu mừng?"

      Tô Giản nở nụ cười nhạt nhẽo, lên tiếng. Rượu mừng? và An Dĩ Trạch có rượu mừng rồi, có điều, bây giờ gần nhát, là ly dị mới đúng...

      Tô Giản đột nhiên nhớ đến, ước hẹn năm của và An Dĩ Trạch, cũng sắp đến.

      ra vô thức, thời gian trôi qua nhanh như vậy, sống lại gần năm, mà trong thời gian đến năm này, lại thân cận với người đàn ông như An Dĩ Trạch, hiểu nhau, hôn, ôm, làm...

      Tô Giản thở dài cái.

      màn hình di động, An Dĩ Trạch nhìn sang em Tô ở bên, ánh mắt tĩnh lặng, nhưng Tô Giản nghĩ đến An Dĩ Trạch trong thực tế, nhớ lại, nhưng tất cả đều là ánh mắt dịu dàng thâm tình của An Dĩ Trạch.

      Xong rồi, quả nhiên An Dĩ Trạch, từ nửa người dưới, đến nửa người , bây giờ còn có mặt...

      Tô Giản úp đầu lên bàn, đập đập vài cái.

      Tiếng chuông vào lớp vang lên, Tô Giản phờ phạc ôm cuốn sách về phía lớp học.

      "Trong câu này chữ 'tọa' còn có vài ý khác, mọi người nhớ ghi chú lại. Thứ nhất, vì cái gì mà phạm tội, vì dụ như 'tọa pháp' chính là hành vi phạm pháp. Thứ hai, 'tọa' còn có nghĩa là 'vì', ví dụ như mọi người quen 'Dừng xe ngồi ngắm rừng Phong'..."

      Lời Tô Giản còn chưa dứt, học sinh phía dưới đột nhiên phát ra tiếng cười quỷ dị. Tô Giản cẩn thận lắng nghe, chỉ nghe thấy có mấy nam sinh phía cuối phát ra tiếng hì hì: "Tọa ái! Tọa ái!"

      (* Tọa ái = 坐爱 = mình cũng biết giải thích tế nào, chung là nó mang nghĩa rất bậy)

      Tô Giản lập tức nghe được tiếng ồn ào của họ, đột nhiên có chút lúng túng, vốn định nổi giận giả bộ thuần khiết nghe hiểu, nhưng hiểu sao, trong đầu đột nhiên xuất hình ảnh An Dĩ Trạch.

      Hông của An Dĩ Trạch, lưng của An Dĩ Trạch, bả vai của An Dĩ Trạch, chân của An Dĩ Trạch, còn câu 'Giản Giản, em' cùng với tiếng thở dốc...

      giáo Tô lập tức cảm thấy muốn chết.

      Xoay người về phía bảng đen, Tô Giản làm bộ nghiêm túc viết lên bảng, che giấu nội tâm đen tối của bản thân.

      "'Tọa' còn có nghĩa nữa, đó là 'chỗ ngồi'..."

      Cuối cùng chuông tan học cũng vang lên, Tô Giản chạy ra khỏi phòng học như trốn.

      Trở lại phòng làm việc, ngồi xuống vị trí của mình, Tô Giản dán mặt lên bàn, hai tay rũ xuống. Tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn cũng có vấn đề...

      "Tích tích." Điện thoại vang lên tiếng nhắc có tin nhắn.

      Tô Giản ngẩng đầu, cầm điện thoại di động lên nhìn cái, là tin nhắn của An Dĩ Trạch.

      "Dự báo thời tiết trưa nay có mưa."

      Khóe miệng Tô Giản tự chủ được nhếch lên, nắm úp sấp mặt bàn trả lời bằng tin nhắn ngắn.

      "Cho nên?"

      lát sau, tiếng nhắc nhở có tin nhắn lại vang lên.

      "Nhớ em."

      Tô Giản nhìn chằm chằm ba chữ màn hình, xác nhận nội dung lần, sau đó lại đặc biết xác nhận người gửi chính là An Dĩ Trạch.

      Trước sau hoàn toàn chút logic, giải thích được, nhất định An Dĩ Trạch bị thứ gì ám rồi... Tô Giản yên lặng đoán, nhưng trong lòng lại có cảm giác nên lời.

      Tất cả phiền nào như biến mất, ánh sáng trong mắt Tô Giản thoáng xao động, nhếch miệng nhắn trả lời tin nhắn của An Dĩ Trạch.

      "Chú An, trời mưa nhớ mang ô."

      An Dĩ Trạch trở lại từ phòng vệ sinh, phát Quý Minh Phi cầm điện thoại di động của cười sung sướng.

      "Chú An? Ha ha ha ha, nhóc nhà cậu gọi cậu là chú An?"

      An Dĩ Trạch đoạt lại di động, phát sau tin nhắn của mình còn bất ngờ xuất tin nhắn mới, nhất thời cau mày nhìn về phía Quý Minh Phi.

      Quý Minh Phi : "Mình có ý rình mò vợ chồng hai người, mình chỉ tùy ý liếc qua mà thôi. Có điều mình này Dĩ Trạch, tin nhắn này của cậu cũng quá đơn giản, nhóc như Tô Giản này, nhìn cái là biết thích nghe lời ngon tiếng ngọt, cậu cứ như vậy là được! Cho nên mình nhắn giúp cậu tin."

      An Dĩ Trạch lên tiếng, có điêu nhìn tin nhắn trả lời của Tô Giản, ánh mắt sâu xa.

      Quý Minh Phi vuốt cằm: "Có điều nhóc nhà cậu cũng hiểu ý, cậu trời mưa, ấy liền dặn cậu nhớ mang ô, cái này ràng là quan tâm câu!" Thấy vẻ mặt An Dĩ Trạch động cái, Quý Minh Phi cười : "Nếu cậu nhắn thử tin ' em' xem? Mình rất tò mò phản ứng lần này của nhóc là gì."

      An Dĩ Trạch có để ý đến , yên lặng trả lời Tô Giản câu: "Được."

      Quý Minh Phi có chút hết , thở dài: "Aizz, cậu như vậy, phải đến khi nào mới giải quyết được nhóc nhà cậu đây!"

      Trong mắt An Dĩ Trạch đột nhiên có thêm ý cười: "Sắp."

      Tô Giản tất nhiên biết An Dĩ Trạch tự tin, buổi tối về đến nhà, đối mặt An Dĩ Trạch, vẫn là tâm trạng đau khổ.

      Cho nên lúc nhận được lời mời của Nhan Tử Vi, Tô Giản rất vui vẻ.

      "Tiểu Giản, chủ nhật mình có thời gian, chúng ta tắm suối nước nóng !"

      Tắm suối nước nóng? ĐƯợc nhìn em nude có gì tốt hơn! Giờ phút này cần gặp người đẹp Nhan Tử Vi để cân bằng lại thẩm mỹ của mình chút, cứu vớt trong tình thế dầu sôi lửa bỏng này!

      Vì vậy Tô Giản rất là vui vẻ cúp điện thoại.

      An Dĩ Trạch bên cạnh : "Em thích tắm suối nước nóng?"

      Tô Giản gật đầu: "Thích! Vô cùng thích!" Nhất là bây giờ được cùng em!

      An Dĩ Trạch : "Trong nhà có sơn trang có suối nước nóng, chúng ta có thể tìm thời gian qua đó."

      Có cần phải giàu có vậy ? Tô Giản cười ha ha hai tiếng: "Để sau hãy ..." Bây giờ tắm suối nước nóng với An Dĩ Trạch, đó phải là muốn chết sao?

      An Dĩ Trạch : "Vậy để sắp xếp chút thời gian."

      Tô Giản: "..."

      An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản kéo tay mình: "Sao vậy?"

      Tô Giản : "Sắp tới tôi tắm suối nước nóng với Tử Vi, cái đó để sau hãy ."

      Ánh mắt An Dĩ Trạch lóe lên chút thất vọng dễ phát , nhưng vẫn gật đầu.

      Tô Giản buông tay ra, An Dĩ Trạch đột nhiên bắt tay lại.

      Thân Thể Tô Giản run lên, lập tức rút tay về, thậm chí thân thể cũng giật lên, lui ra chút.

      An Dĩ Trạch hơi kinh ngạc, nhưng ánh mắt ràng có chút u ám.

      Thấy ánh mắt như vậy, Tô Giản tự chủ được có chút đành lòng, vì vậy lưỡng lự nhích lại gần An Dĩ Trạch chút, ánh mắt lén liếc đối phương.

      An Dĩ Trạch bình tĩnh nhìn , đột nhiên ôm lấy, đè lên ghế sô pha.

      giây sau, còn chưa kịp kinh ngạc, Tô Giản bị An Dĩ Trạch dùng sức hôn lên.

      Ban đầu Tô Giản còn có tâm giãy dụa, nhưng khi An Dĩ Trạch liếm lên vành tai , hông liền bắt đầu như nhũn ra.

      thanh liếm mút trong căn phòng yên lặng phát ra vô cùng ràng. Tô Giản ôm lấy cổ An Dĩ Trạch, bị hôn liên tục, đầu óc bắt đầu mơ hồ.

      biết từ lúc nào áo bị cởi ra, thân thể An Dĩ Trạch cũng đặt giữa hai chân .

      Lúc An Dĩ Trạch vùi đầu vào trong ngực, Tô Giản nhịn được hừ hừ vài tiếng, thân thể cũng tự chủ được cọ lên người An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch nhìn người phía dưới cái, vừa tiếng tục động tác liếm mút, vừa từ từ thò tay vào váy Tô Giản.

      Thân thể Tô Giản rung lên, giây sau lập tức tỉnh táo: " được!"

      An Dĩ Trạch ngừng lại, vẻ mặt có chút cứng ngắc: "Tại sao?"

      Đầu óc Tô Giản nhanh chóng chuyển động, vội vàng tìm kiếm lý do: "Cái đó, vì... vì kỳ kinh nguyệt của tôi sắp đến!"

      An Dĩ Trạch bình tĩnh : "Kỳ kinh nguyệt của em phải mấy ngày này."

      What! Tô Giản trừng to mắt, bản thân tôi cũng nhớ được kỳ kinh nguyệt của mình, sao An Dĩ Trạch lại nhớ?

      Tô Giản ấp úng: "Được rồi, ra là vì... trng nhà có áo mưa!"

      An Dĩ Trạch cứng đờ. Lần đầu tiên và Tô Giản tiếp xúc, hoàn toàn kịp chuẩn bị những cái khác, mà sau đó, hoàn toàn xem xét đến việc dùng áo mưa, vì vậy Tô Giản ra lý do này, còn cách nào phản bác.

      Tô Giản thấy phản ứng của An Dĩ Trạch, biết tìm đúng lý do rồi, tiếp: "Nếu tại làm gì đó, lỡ như, lỡ như..." Mẹ nó, lỡ như mang thai làm sao?

      An Dĩ Trạch : "Lúc trước chúng ta cũng chọn lựa biện pháp."

      Tô Giản bỗng nhiên thức tỉnh. Đúng vậy, lúc trước và An Dĩ Trạch giường kịch liệt như vậy, An Dĩ Trạch đẩy con cháu sang cho , mẹ nó, trúng giải chứ?

      Vừa nghĩ tới có thể mang thai, Tô Giản nhất thời quên mất việc nguy cấp trước mắt, chỉ còn vẻ mặt đầy kinh hoàng.

      Thấy vậy vẻ mặt An Dĩ Trạch có chút phức tạp, bỗng nhiên thấp giọng : "Giản Giản, em thích trẻ con sao?"

      Cũng phải thích, Lolita gì đó cũng thích, chỉ có điều, nếu Lolita bỗng xuất từ trong bụng , vậy đáng sợ!

      Nụ cười của Tô Giản cứng ngắc: "Tôi còn chưa từng nghĩ đến những chuyện này..."

      An Dĩ Trạch im lặng lát, đột nhiên đứng dậy khỏi người , sau đó bắt đầu chậm rãi mặc lại quần áo cho .

      Tô Giản nhìn chằm chằm giữa hai chân An Dĩ Trạch chút, lại giương mắt nhìn vẻ mặt trầm mặc của An Dĩ Trạch chút.

      Mặc dù nhìn ra tâm trạng gì, nhưng vẫn cảm thấy, hình như An Dĩ Trạch có chút... khổ sở?

      Tô Giản đột nhiên chịu nổi phát hình như chính mình lại mềm lòng.

      Phiền não thở ra hơi, Tô Giản chau mày, bỗng nhiên với An Dĩ Trạch: "Nhắm mắt lại!"

      Tay An Dĩ Trạch ngừng lát, hiểu nhìn về phía .

      Tô Giản đưa tay che mắt của : "Nghe lời!"

      An Dĩ Trạch gì, yên lặng nhắm hai mắt.

      Tô Giản hít hơi sâu, sau đó bắt đầu nghiêm túc hôn lên da An Dĩ Trạch.

      Thân thể của An Dĩ Trạch chấn động.

      Tô Giản đưa tay vào, hung dữ dặn dò: " được mở mắt!"

      An Dĩ Trạch khẽ gật đầu.

      Tô Giản tiến vào, chạm vào nơi nhiệt độ thiêu đốt này, lập tức rụt tay về, sau khi xây dựng tâm lý chút, lại lần nữa từ từ tiến vào.

      cố gắng an ủi mình: sao, xem như trước đây tự phục mình là được rồi, xem đồ của An Dĩ Trạch như của mình là được rồi!

      Tô Giản vừa cầm vật trong tay, vừa liếc hai mắt nhắm chặt nhưng vẫn rung động của An Dĩ Trạch.

      trong lòng đột nhiên xông lên cảm giác thành tựu chua xót: Bao nhiêu năm luyện thành thần kỹ, đời này cách nào sử dụng, chỉ có thể tiện cho An Dĩ Trạch rồi!

      Tô Giản thần xui quỷ khiến lại gần bên tai An Dĩ Trạch, thấp giọng : "Thoải mái ?"

      An Dĩ Trạch giơ tay lên ôm , giọng khàn khàn: " Ừ..."

      Tô Giản có chút bất mãn, câu trả lời này hợp với kỹ thuật của ! Nằm trong ngực An Dĩ Trạch, Tô Giản : "Vậy keu hai tiếng cho tôi nghe!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản : "Đừng xấu hổ, ngoan nghe, lời, thích kêu lên!"

      An Dĩ Trạch: "..."
      Last edited by a moderator: 6/1/16
      Diệp Diệp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :