1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 67.2:

      Editor: Lin

      Vẻ mặt Lục Thừa Hòa kinh ngạc, lại tiếp tục cứng ngắc, sắc mặt có chút tái nhợt, im lặng lúc, mới thấp giọng : "Giản Giản, em ta sao?"

      "Dĩ nhiên!" Tô Giản dịu dàng mỉm cười. " ấy cao lớn mạnh mẽ, còn lòng chung thủy với tôi, ngoài việc sinh con, việc gì cũng có thể làm, người đàn ông như vậy, xem tôi sao có thể thích?"

      Vẻ mặt Lục Thừa Hòa mất mát, cười gượng : " sao?"

      Tô Giản gật đầu, thấy vẻ chân thành đau khổ mặt Lục Thừa Hòa, liền khuyên nhủ: "Ngài Lục, phải đó có thể chết vì sao? ấy nhất định vô cùng thương ? Tôi cảm thấy, nên quý trọng ấy."

      Ánh mắt Lục Thừa Hòa có chút phức tạp: "Giản Giản, em và trước kia, có chút giống."

      Tô Giản : "Cái này rất bình thường, dù sao tôi mất trí nhớ, hơn nữa, con người luôn trưởng thành."

      Lục Thừa Hòa yên lặng nhìn chằm chằm: "Nhưng Giản Giản, thay đổi."

      Tô Giản: "..." Những cái này, đều là cao thủ tỏ tình mà! Quả nhiên còn quá kém!

      Tô Giản thấp giọng thở dài: " xin lỗi. Mặc dù là cách pha chế quen thuộc, mùi vị quen thuộc, nhưng tôi uống trà lạnh rồi!"

      Lục Thừa Hòa: "..."

      Tạm biệt Lục Thừa Hòa về nhà, Tô Giản vẫn cảm thấy có chút 囧.

      So với việc bị bạn trai cũ tỏ tình, Tô Giản đột nhiên cảm thấy, việc An Dĩ Trạch ngày ngày ngủ chung giường với thích hình như cũng khó tiếp nhận như vậy.

      Ăn bữa tối xong, Tô Giản mình nằm sô pha chơi điện thoại di động, đột nhiên cảm thấy vô cùng bực bội. ra bữa tối trước kia, dù và An Dĩ Trạch cũng ngồi trong căn phòng, nhưng và An Dĩ Trạch lại ai làm chuyện nấy, cũng chuyện với nhau nhiều. Nhng biết tại sao, cảm thấy, dù noi lời nào, trong phòng nhiều người, hình như tốt hơn là chỉ có mình nhiều.

      Suy nghĩ chút, Tô Giản đột nhiên bò dậy từ ghế sô pha, đến phòng sách An Dĩ Trạch ngủ.

      Gõ cửa hai tiếng, nghe tiếng 'mời vào' từ bên trong của An Dĩ Trạch, Tô Giản đẩy cửa ra, tiến lên đón nhận ánh mắt kinh ngạc của An Dĩ Trạch, bình tĩnh : "Tôi tới tìm sách để đọc."

      An Dĩ Trạch đứng dậy: "Em muốn đọc gì?"

      Tô Giản nhớ đến cuốn sách ban ngày Lục Thừa Hòa tìm, liền : "Phê phán lý tính thuần túy."

      An Dĩ Trạch : "Em chờ chút." xong liền đến gia sách tìm.

      Lại có! Tô Giản có chút buồn bực, thấy An Dĩ Trạch tìm được sách đưa đến, liền thể làm gì khác ngoài việc đưa tay ra nhận.

      Tô Giản nhìn sô pha trong phòng chút, lại suy nghĩ đến thân hình cao to của An Dĩ Trạch, đột nhiên : "Nếu hay để tôi ngủ ở phòng sách ?"
      Thấy An Dĩ Trạch nhìn đến, lại : " nằm sô pha này, chỉ sợ chân cũng duỗi thẳng được."

      An Dĩ Trạch : " sao."

      Tô Giản : "Dù sao tôi cũng thấp hơn , nếu để cho tôi..."

      " cần." An Dĩ Trạch lắc đầu.

      Tô Giản nhất thời im lặng. Bị An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm, đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng, nhìn máy tính ghế salon của An Dĩ Trạch, liền tìm đề tài : " làm gì máy tính vậy?"

      An Dĩ Trạch : "Xem phim."

      "Há..." Tô Giản cứng ngắc. "Hay ?"

      An Dĩ Trạch nhìn , đột nhiên : "Cũng xem ."

      Tô Giản cũng khách khi với , đặt mông ngồi lên salon.

      An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh , đặt máy tính lên mặt bần trước ghế salon.

      Tô Giản còn tưởng rằng An Dĩ Trạch xem là bộ phim ngoại quốc, nghĩ đến màn hình máy tính, đó ràng là bộ phim hoạt hình, hơn nữa còn là bộ hoạt hình từng xem qua!

      Tô Giản kinh ngạc : " cũng xem cái này?"

      An Dĩ Trạch : "Đây là trước kia em từng đề cử với ."

      Tô Giản sững sờ, nghĩ đến nhận được đáp án này. Trước kia lúc xem anime liền thuận miệng đề cử với An Dĩ Trạch, lại nghĩ đến, An DĨ Trạch chỉ nhớ, lại xem! Mặc dù Tô Giản luôn cảm thấy, hình tượng của An Dĩ Trạch thể liên hệ được với anime!

      Trong lòng Tô Giản đột nhiên sinh ra lại ấm áp vô hình.

      xem qua, Tô Giản bắt đầu nhịn được bắt đầu bình luận. Ngồi xếp bằng salon, nhìn về phía màn ảnh, lại cảm giác hưng phấn vì thứ mình thích được người khác công nhận.

      "Vũ khí này đẹp chứ?"

      "Phía trước có sức mạnh!"

      "Tôi thích ấy nhất!"

      An Dĩ Trạch nghiêng mắt nhìn . Tô Giản có chút ngượng ngùng: "Hic, tôi thích bộ anime này..."

      "Cho nên cũng muốn xem chút." Giọng An Dĩ Trạch trầm thấp lại vô cùng dịu dàng.

      dùng máy tính để xem, cho nên ánh đèn trong phòng có chút tối, hai người lại cũng ngồi ghế salon , trong lúc nhất thời gì, nhưng Tô Giản lại cảm thấy, hình như trong căn phòng có loại ấm áp vô hình.

      Theo hình ảnh biến đổi, ánh sáng màn hình cũng dịu dàng nhảy nhót khuôn mặt hai người. An Dĩ Trạch nghiêng đầu, nhìn Tô Giản dựa lên người thoải mái thiếp , trong đôi mắt ánh lên nụ cười nhàn nhạt.

      Ôm Tô Giản về giường, cẩn thận đắp kín chăn cho , An Dĩ Trạch ngồi ở mép giường, lẳng lặng vuốt ve khuôn mặt ngủ này lúc, sau đó từ từ cúi xuống, nhàng hôn lên mi mắt Tô Giản cái.

      "Ngủ ngon, Giản Giản."
      Last edited: 28/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 68:

      Editor: Lin

      Hôm sau Tô Giản tỉnh lại, phát mình ngủ giường, nhất thời có chút mơ hồ hôm qua mình trở lại giường thế nào. Có điều giấc này của vô cùng thoải mái, cho nên lúc tỉnh lại cảm thấy tinh thần tệ, lại nhìn ánh mặt trời bên ngoài tốt, khỏi ôm chăn lăn giường hai vòng.

      Chỉ là tâm tình tốt của rất nhanh biến mất, vì mẹ An lại muốn dạo phố với Tô Giản!

      Là chủ nhật, Tô Giản cũng thích việc ra ngoài dạo, nhưng dạo phố cùng mẹ An lại là chuyện khác rồi. Tô Giản thầm nghĩ: Loại gian khổ này nên để cho con ruột ngài làm ! Vì vậy hết sức đề cử An Dĩ Trạch, ít nhất cũng phải kéo An Dĩ Trạch , nhưng nghĩ đến tiếp đó liền được cho hay, chồng đến công ty.

      Ngày nghỉ cuối tuần còn làm, tại sao CMI lại có chút nhân tính như vậy!

      Tô Giản yên lặng châm chọc, quả thể kháng cự được ý chỉ của thái hậu, vì vậy chỉ có thể kiềm chế bực bội lên xe theo mẹ An, đến dsieeu thị tổng hợp.

      "Bộ này thế nào?" Mẹ An hỏi.

      "Đẹp!" Tô Giản .

      "Vậy còn cái này?" Mẹ An lại hỏi.

      "Cũng đẹp!" Vẻ mặt Tô Giản thành .

      "?" Mẹ An nghi hoặc. "Sao tôi lại cảm thấy lừa tôi?"

      " có!" Vẻ mặt Tô Giản chân thành. " ra quần áo cũng chỉ đẹp mắt như vậy, nhưng mặc lên thân mẹ, trừ 'đẹp ra' con có từ nào để hình dung!"

      Mẹ An hài lòng, đặt hai bộ quần áo xuống. Tô Giản lại lặng lẽ ở bên lau mồ hôi.

      đường shopping, hai người gặp đôi mẹ chồng nàng dâu khác. Nhìn bộ dạng mẹ An có vẻ thích đối phương lắm, nhưng đối phương lại đến cháo hỏi trước, hai người thể trốn gặp. Tô Giản cẩn thận quan sát hai người chút, nhìn vẻ ngoài, hai người cũng tệ, dù tuổi của người kia , nhưng ăn mặc giản dị, vẻ ngoài con dấu xinh đẹp, ăn mặc lại tinh tế, hai người đứng cùng chỗ, là có vẻ quý phu nhân.

      chuyện vài câu, hai người đột nhiên nhìn về phía Tô Giản, : "Vị này là phu nhân mới cưới lâu của cậu ba sao?"

      Tô Giản mang vẻ mặt dịu dàng, khách khí gật đầu.

      con dâu hé miệng cười : "Mợ ba tốt..." Hình như có chút biết dùng từ nào để hình dung, quan sát dưới Tô Giản phen, dừng lúc lâu mới tiếp: "... Giản dị, lúc trước nhìn xa, còn tưởng rằng bác đưa người làm dạo phố, nghĩ đến cậu ba lại thích loại người như vậy, quả nhiên khẩu vị khác biệt."

      Tô Giản yên lặng cúi đầu nhìn thân quần áo cao bồi của mình cái, rất có loại bất đắc dĩ bị thương.

      "Thi Như!" Vị phu nhân nhíu mày, vẻ mặt trách cứ. "Sao con có thể vậy? Sở thích mỗi người, loại hình của mỗi người vốn giống nhau, nhưng phải người nào cũng có gu thưởng thức cao như Thiếu Hiên nhà chúng ta như vậy!"

      Tô Giản: "..." Xem ra An Dĩ Trạch còn xiu xẻo hơn , nằm cũng nằm, ở xa cũng chịu đả kích!

      "Mấy người có ý gì?" Mẹ An vốn định bảo trì vẻ mặt kiêu ngạo nổi giận. "Con dâu nhà tôi có được hay , khi nào đến phiên người ngoài mấy người bình luận!"

      Thấy mẹ An bảo vệ mình, trong lòng Tô Giản len chút ấm áp. Dù ngày thường mẹ An hay bắt bẻ , nhưng tại xem ra, cũng phải mẹ An hoàn toàn chối bỏ sao! Có điều lực chiến đấu này, chậc chậc...

      Mang vẻ mặt ngây thơ, Tô Giản dịu dàng ôm lấy cánh tay mẹ An, nhàng : "Mẹ, người đừng nóng giận con trẻ tuổi, thím và bà này coi thường con như vậy cũng là bình thường. Thím đúng, loại hình mỗi người thích giống nhau, ở phương diện này sở thích của Dĩ Trạch khá bình thường, ấy chỉ thích tuổi trẻ, hết cách với ấy. Có điều mẹ yên tâm, sau này con cố gắng nâng cao thưởng thức của ấy, con tin trước cậu Thiếu , Dĩ Trạch chỉ cần ngược với ta, mắt thẩm mĩ lên rồi."

      Hai người: "...

      Nhìn vẻ mặt hai người xanh mét rời , mẹ An rất sảng khoái, đắc ý : "Bà ta nhất định có loại con dâu này! Bà già kia là hồ ly tinh, trách tìm được con dau cũng giống như hồ ly tinh!" Xoay đầu lại, nhìn Tô Giản, hừ tiếng. " là con dâu rôi, tất nhiên giống với hồ ly tinh kia!"

      Tô Giản: "..." Cái gì gọi là bà ta nhất định có loại con dâu này? Chúng ta hoàn toàn là người của hai thế giới được bà bà!

      Mẹ An vô cùng hài lòng với biểu vừa rồi của Tô Giản, có điều đánh giá 'giản dị' đó vẫn khiến bà để ý, vì vậy tiếp theo bà đưa Tô Giản đến cửa hàng quần áo, đẩy Tô Giản vào trong, : " thay! cho phép làm nhục thưởng thức của Dĩ Trạch nhà tôi!"

      Dĩ Trạch nhà mấy người thích tôi có thể coi là biểu của thưởng thức cao được ? Tô Giản vừa yên lặng châm chọc, vừa bất đắc dĩ thay quần áo.

      Cuối cùng, mẹ An mua đống lớn quần áo cho Tô Giản, ngược lại lại mua nhiều cho mình. Tô Giản bất đắc dĩ : "Mẹ, cần mua cho con nhiều như vậy.." Quả nhiên là mẹ con, đều thích quần áo trẻ con!

      Mẹ An hừ : "Tôi là vì Tiểu Trạch! Còn dám làm mất mặt Tiểu Trạch nhà tôi, tôi nhất định kêu nó ly dị !"

      Nếu vứt mặt mũi Tiểu Trạch nhà mấy người, ta liền chịu ly dị, vậy vô cùng dễ làm. Tô Giản thầm thở dài cái.

      dạo hồi lâu, Tô Giản thấy mẹ An hình như có chút mệt mỏi, liền : "Mẹ, nếu chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi lát?"

      Mẹ An suy nghĩ chút, : "Tôi muốn ăn kem ly, vừa rồi tôi vừa thấy ở đối diện quầy bách hóa có tiệm kem."

      Tô Giản gật đầu cái, sau đó đỡ mẹ An về phía thang máy. Mẹ An đột nhiên quay đầu nhìn , uy hiếp: "Lát nữa về được tôi ăn kem ly!" Dạ dày của bà tốt, ngày thường chồng và con trai bao giờ để bà chạm vào món ăn này.

      Dù Tô Giản biết nguyên nhân, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Hai người ra khỏi siêu thị, sau đó chuẩn bị qua đường đến phía tiệm kem đối diện.

      Có điều nghĩ đến lúc băng qua đường lại xảy ra vấn đề. Giữa tiệm kem và siêu thị có con đường chính, đường xe cộ qua lại, nối liền dứt. Mẹ An bước lên làn được dành cho người bộ, chuẩn bị qua đường, nghĩ đến có chiếc xe chạy về phía này!

      Thời khắc nguy cấp, Tô Giản phía sau dùng sức kéo mẹ An về sau cái, sau đó cùng ngã xuống với mẹ An, mà trong quá trình này, căn cứ vào tấm lòng kính già trẻ quan tâm phụ nữ, Tô Giản chút do dự làm đệm dưới người mẹ An!

      Mẹ An bị dọa sợ , kêu lên ngừng, mà đợi đến sau khi đứng lên phát mình bị thường, lập tức vội vàng nâng Tô Giản: "Này, sao rồi?"

      Tô Giản nhe răng đứng dậy, phát ngoài việc ngã đau, cũng bị thường gì, liền : "Mẹ, con sao."

      Mẹ An kéo lại kiểm tra lượt, giọng vẫn lo lắng: " sao? được, phải theo tôi đến bệnh viện kiểm tra chút!"

      Tô Giản thay đổi được, thể làm gì khác để bà mạnh mẽ kéo đến bệnh viện.

      Sau phen kiểm tra, quả nhiên sao, lúc này mẹ An mới yên lòng. Tô Giản ở bên an ủi mẹ An đến lúc này vẫn còn lo lắng: "Mẹ, mẹ xem, con sao, mẹ đừng lo lắng."

      Mẹ An có chút xấu hổ, trợn mắt níu: "Lúc trước què chấn, nếu lại gãy nữa, sao có thể chăm sóc Tiểu Trạch nhà tôi?"

      Tô Giản cũng cãi lại bà, chẳng qua cười híp mắt nhìn bà, đột nhiên phát , hình như Dung Ma Ma cũng đáng .

      Tô Giản đưa mẹ An ăn tô kem bà luôn nhớ nhung, sau đó hai người dạo hồi. Đợi đến lúc về nhà, trời còn sớm.

      Thấy mẹ An đặc biệt dặn dò quản gia phòng bếp chuẩn bị bát canh xương cách thủy, lòng Tô Giản lại ấm áp chút.

      Sắp xếp canh xương xong, mẹ An lại hỏi quản gia: "Tiểu Trạch còn chưa về sao?"

      Quản gia do dự chút: "Cậu ba vừa về, có điều sau khi nhận cuộc điện thoại, lại ."

      Mẹ An cau mày: " biết công ty có chuyện gì, lại muốn nó quay lại làm việc chứ?"

      Vẻ mặt quản gia có chút khó xử, nhìn Tô Giản cái, chậm rãi : " phải, điện thoại này... hình như là Kỷ gọi đến."

      " Kỷ?" Mẹ An sững sờ. "A Nghiên của nhà họ Kỷ?"

      Quản gia gật đầu.

      Mẹ An có chút bất mãn: " muộn thế này, ta còn gọi cho Tiểu Trạch làm gì?" Hiểu con ai bằng mẹ, dù An Dĩ Trạch chưa , bà cũng biết, tình cảm con trai của mình đối với Kỷ Nghiên đúng. Từ trước ấn tượng của bà với Kỷ Nghiên cũng tệ, cho nên biết con thích Kỷ Nghiên bà cũng phản đối, có điều sau đó thấy An Dĩ Trạch mực chịu kết hôn, mà Kỷ Nghiên lại đính hôn với người đàn ông khác rồi, bà liền bắt đầu mất hứng. Trong lòng bà, Dĩ Trạch vô cùng tốt, nghĩ đến lại bị Kỷ Nghiên chê, bà tất nhiên vừa đau lòng vừa tức giận, vô cùng bất mãn với Kỷ Nghiên.

      Sau đó An Dĩ Trạch cũng kết hôn rồi, dù con trai cho phép của bà đột nhiên kết hôn khiến bà rất vui, chọn con dâu cũng phải loại đúng ý bà, nhưng trong lòng bà vẫn lặng lẽ thở phào. Mà đối với nàng dâu mới này, dù bà rất thích, nhưng thấy con trai thương cưng chiều, ấn tượng của người trong nhà với con bé cũng rất tốt, vì con trai bảo bối thương con dâu khiến bất mãn trong lòng bà thoáng bình phục chút. Lại trải qua mấy ngày dạy dỗ của bà, cuối cùng con dâu cũng ra dáng chút, bà cũng cảm thấy h có chút thoải mái, lại nghĩ đến, Kỷ Nghiên lại chen vào!

      Mẹ An thấy đôi mắt Tô Giản có ghen tức lẫn mất mát, khỏi giận mà có chỗ xả, tức giận : "Con tức giận?"

      "A?" bát quái phỏng đoán Kỷ Nghiên gọi An Dĩ Trạch làm gì, Tô Giản ngẩn ngơ. "Gấp cái gì?"

      Mẹ An nhất thời chỉ tiếc luyện sắt thành thép, xem nhiều phim với bà như vậy, sao lại học được chút kiến thức nào! Mẹ An tức giận : "Bây giờ tôi gọi điện cho Tiểu Trạch, hỏi nó ở đâu, chờ chút lát nữa tìm nó cho tôi!"

      Tô Giản mở to mắt, mẹ nó, đây là tiết tấu gì vậy? Là muốn , bắt gian?"

      Mẹ An gọi điện thoại cho An Dĩ Trạch, hỏi ở đâu, mà cũng giấu giếm. Mẹ An nghe đến khu đất từng ở qua, gật đầu cái, đó là nơi An Dĩ Trạch từng ở, bà tất nhiên biết địa chỉ cụ thể, vì vậy cúp điện thoại, bà liền với Tô Giản.

      Mặc dù trong lòng có chút tò mò, Tô Giản cũng muốn . Quan hệ của An Dĩ Trạch và Kỷ Nghiên bình thường, tuy lúc trước Kỷ Nghiên từng từ chối An Dĩ Trạch, nhưng tại biết An Dĩ Tạch kết hôn rồi, Kỷ Nghiên còn đặc biệt gọi điện thoại đến, mà An Dĩ Trạch cũng chạy đến, ai biết giữa hai người xảy ra chuyện gì? Ngộ nhỡ Kỷ Nghiên cũng giống lúc trước gặp bạn trai cũ Lục Thừa Hòa lúc này hối hận muốn hợp lại sao? lại quấy rầy?

      Nghĩ đến lúc trước mình từ chối Lục Thừa Hòa vô cùng dứt khoát, An Dĩ Trạch lại bị cuộc gọi của Kỷ Nghiên gọi đến: Khai , Tô Giản vừa than thở đạo đức nghề nghiệp, vừa lặng lẽ khinh bỉ An Dĩ Trạch: Còn dám thích tôi? Hại tôi lúc đó còn có chút đành lòng từ chối, tại lộ mặt rồi? Sớm biết đó là chuyện hoang đường, ban đầu ở núi nên đẩy ta xuống, để tránh ta lại hại thêm em nào nữa!

      Có điều mẹ An lại cố chấp muốn Tô Giản , trực tiếp gọi tài xế đến, địa chỉ, Tô Giản cưỡng lại được, chỉ có thể lên xe.

      Trước khi , mẹ An nhìn chằm chằm, nghĩ đến hai ngày trước phim tivi nam chính bị nữ thứ gọi , mơ mơ màng màng đêm, mấy tháng sau, nữ thứ mang bình đến trước mặt nam chính ngay trong hôn lệ, khỏi cảm thấy vấn đề vô cùng nghiêm trọng, cực kỳ có lòng đẩy vào.

      Mẹ An nghiêm túc dặn dò: "Nếu như đoạt lại được Dĩ Trạch từ trong tay người phụ nữ đó, tôi Dĩ Trạch ly dị , có biết ?"

      Tô Giản: "..."
      Last edited: 28/11/15
      Diệp DiệpTôm Thỏ thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 69.1:

      Editor: Lin

      An Dĩ Trạch mở cửa, liếc mắt thấy Kỷ Nghiên nằm sấp ghế salon, mà bàn uống trà trước ghế còn bảy đủ thứ rượu bia.

      Nơi này là nơi từng ở qua, vì để thuận tiện cho Kỷ Nghiên, sớm làm chìa khóa cho , mà sau đó, Kỷ Nghiên lại ở đây. Chỉ là sau khi cầu hôn thất bại, trong lúc đau lòng, liền rời khỏi nơi này, cũng trở lại nữa. nghĩ đến Kỷ Nghiên lại đến đây.

      Lúc nãy mới về nhà, liền nhận được điện thoại của Kỷ Nghiên, hai người lâu gặp, bằng gặp mặt, lại nghĩ đến lại chọn địa điểm để hai người gặp mặt là ở đây. An Dĩ Trạch nghe thấy giọng trong điện thoại của Kỷ Nghiên có chút đúng, nhíu máy cái, nhưng vẫn lái xe đến.

      Quả nhiên, vừa vào cửa, liền phát Kỷ Nghiên uống rượu, hơn nữa chỉ sợ là uống ít.

      Nghe thấy tiếng mở cửa, Kỷ Nghiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút mơ màng: "Tiểu Trạch, em đến rồi..."

      An Dĩ Trạch đến, ngồi bên cạnh , cau mày : "A Nghiên, xảy ra chuyện gì?"

      Ánh mắt Kỷ Nghiên mơ màng nhìn , đột nhiên nhàn nhật cười tiếng, trong giọng lộ ra vẻ đau thương thành lời: "Tiểu Trạch, chị xảy ra chuyện gì, em còn để ý sao?"

      An Dĩ Trạch : "Chúng ta là bạn, tất nhiên em phải quan tâm chị."

      Trong mắt Kỷ Nghiên lướt qua chút mất mát, vẻ mặt có chút ảm đạm, đưa tay muốn lấy ly rượu.

      An Dĩ Trạch ngăn lại, trầm giọng : "Đừng uống nữa."

      Kỷ Nghiên đột nhiên mềm mại cười tiếng, trong mắt lộ vẻ thẫn thờ: "Tiểu Trạch, em trưởng thành rồi, cuối cùng cũng chịu nghe lời chị..."

      An Dĩ Trạch gì, chỉ bình tĩnh: "A Nghiên, chị uống say rồi."

      "Chị có say..." Kỷ Nghiên buồn bã cười tiếng. "Nếu say, là tốt biết bao, chị khổ sở..."

      An Dĩ Trạch im lặng chút, chậm rãi mở miệng: "... Có phải vì Lý Minh Nghĩa , ta đối với chị tốt?"

      Kỷ Nghiên nhìn : "Nếu chị phải? Nếu chị ta đối với chị tốt, Tiểu Trạch, em có giúp chị ?"

      An Dĩ Trạch cau mày: "Giúp thế nào?"

      Vẻ mặt Kỷ Nghiên đau khổ: " ta ở cùng chỗ với người đàn bà khác... ta từng muốn kết hôn với chị, đảo mắt lại ở chỗ với người đàn bà khác..."

      Lý Minh Nghĩa ở cùng chỗ với người đàn bà khác, Kỷ Nghiên tiều tụy đau lòng tìm đến cũng phải lần đầu tiên, ban đầu An Dĩ Trạch còn giận dữ khó nén, khuyên Kỷ Nghiên nên rời khỏi ta, nhưng từ đầu đến cuối Kỷ Nghiên đều bỏ được, lòng An Dĩ Trạch bị thương rất nhiều, cũng chỉ chết lặng, sau đó cũng khuyên nữa, cùng lắm là ở bên cạnh Kỷ Nghiên, nhìn đau lòng khổ sở vì người đàn ông khác.

      Giờ phút này, câu chuyện tái diễn, mặc dù ban đầu An Dĩ Trạch có chút nặng nề, nhưng lòng cũng đau, có điều vẫn giống như trước đây vậy, gì.

      "Lúc trước ta muốn kết hôn với chị, biết chị vui vẻ biết bao nhiêu. Những năm này, chị mặc thử rất nhiều áo cưới, nhưng cũng chỉ là giả, chị luôn chờ đợi, có ngày, chị được mặc bộ áo cười thuộc về chính mình, làm dâu xinh đẹp nhất... Nguyện vọng của chị rất đơn giản, có người chồng thương chị, có ngôi nhà hạnh phúc, bọn chị cùng nhau chăm sóc cho con của hai người..."

      An Dĩ Trạch im lặng lát, : "Chị , ra ta rất chị."

      " chị?" Kỷ Nghiên đau khổ cười tiếng. "Trước đây chị nghĩ như vậy. ta có người đàn bà khác sao? Người ta thích nhất, vẫn luôn là chị, ta cũng , người ta lòng thích, chỉ có mình chị... Chỉ là tại cuối cùng chị hiểu, có lẽ ta chị, nếu như ta chị, làm sao ta lại khiến chị khó chịu như vậy?"

      An Dĩ Trạch biết nên an ủi ra sao, chỉ có thể yên lặng.

      "Chị mệt mỏi, mệt mỏi... Tiểu Trạch, em biết ? Chị chỉ muốn tìm người chị, ấy độc chiếm chị, chị cũng độc chiếm người đó, hai người chỉ đơn giản nhau..." Kỷ Nghiên vừa , giương mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch. " ra chị rất hâm mộ Tô, em luôn che chở ấy, sợ ấy khổ sở, trước kia chị chưa từng thấy em đối xử tốt với nào như vậy..."

      An Dĩ Trạch nhìn Kỷ Nghiên: "A Nghiên, sau này chị cũng có người đồng ý che chở chị, để chị phải khổ sở nữa."

      " sao?" Giọng của Kỷ Nghiên rất , nước mắt từ từ chảy ra, ràng là mỉm cười, vẻ mặt lại khiến người ta đau lòng. "Chị vẫn luôn cho rằng ta chính là người đó, nhưng nghĩ đến ta luôn khiến chị đau khổ. Sau đó, bên cạnh chị xuất người lòng chị, chị lại bỏ lỡ người đó..."

      An Dĩ Trạch : "A Nghiên, chị say rồi."

      "Ha ha, có lẽ chị say rồi..." Nước mắt ngập tràn khóe mắt Kỷ Nghiên, ánh mắt lạnh giá đau thương. "Khi còn bé, chị luôn hy vọng mình như những bạn khác vậy, có ba ba thương của mình, nhưng mẹ cho chị biết, ba ba chị thể về được. Sau đó, chị theo mẹ đến nhà họ Kỷ, chị cho rằng cuối cùng mình cũng có ba, còn có chị em, nhưng… người khác đều gọi chị là hai nhà họ Kỷ, nhưng chỉ có mình chị biết, chị em trong nhà, ra vẫn luôn coi thường chị. Vì vậy, chị chỉ có thể cố gắng học, bọn họ thích gì, chị học cái đó, sau đó, cuối cùng chị cũng biến thành người mọi người thích. Bọn họ đều , hai nhà họ Kỷ luôn tươi cười, nhưng, nào có người nào luôn tươi cười chứ? Chị thích diễn xuất, có điều cũng vì, trước máy quay, cuối cùng chị cũng cần làm hai nhà họ Kỷ…”

      An Dĩ Trạch : “A Nghiên, ai coi thường chị, rất nhiều người thích chị.”

      “Là sao…” Mắt ánh nước mở màng, Kỷ Nghiên lộ vẻ sâu thảm cười.

      đột nhiên nhớ tới lúc ba nhà họ Kỷ em danh nghĩa của Kỷ Tâm Nhã với : “ cho rằng mình là chị tôi? Nếu phải vì mẹ biết xấu hổ quyến rũ ba tôi, ngay cửa chính của nhà tôi cũng có cơ hội bước vào! Tôi mới chính là đại tiểu thư chân chính chảy dòng máu của nhà họ Kỷ, là thứ gì!”

      Kỷ Nghiên biết, em này của thầm mến cậu hai nhà họ Lý. Mà sau lời kia của Kỷ Tâm Nhã, trong lần yến hội, thực hẹn hò với cậu hai nhà họ Lý rồi.

      theo mẹ vào nhà họ Kỷ, được coi là tiểu thư nhà họ Kỷ chân chính, vậy, nếu gả vào nhà họ Lý sao?

      luôn cho rằng, câu ba nhà họ An thầm mến cơ, có điều mặc dù nhà họ An là hào môn thế gia, nhưng so với nhà họ Lý, vẫn còn kém chút. Huống hồ, An Dĩ Trạch tuổi hơn , tính tình lạnh lùng, dù đối với rất tốt, nhưng hành động lời , vẫn luôn giống như cậu em trai cố chấp, mà lmn khác, mỗi nhăn mày tiếng cười của đều nhìn được khiến phụ nữ động lòng, hơn nữa dễ dàng bị bắt như ant vậy, người đàn ông thích tự do này, ngược lại bắt được lòng

      Kỷ Nghiên đưa tay cầm ly lên, bắt đầu rót rượu.

      An Dĩ Trạch muốn ngăn cản, điện thoại di động đột nhiên vang lên, màn hình chớp chớp hai chữ “Giản Giản”, An Dĩ Trạch nhìn Kỷ Nghiên cái, đứng dậy.

      ra mấy bước, An Dĩ Trạch nhận điện thoại, giọng tự chủ được trở nên dịu dàng “Giản Giản?”

      ra Tô Giản đến bên ngoài cửa, trong tay có chìa khóa mẹ An giao cho, nhưng định mở cửa hay gõ cửa vào, có điều còn nhiệm vụ mẹ An giao phó, cũng bất đắc dĩ, vì vậy thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho An Dĩ Trạch. Nghe thấy giọng của An Dĩ Trạch trong điện thoại vẫn bình thường, cũng có thở dốc rối loạn, khỏi an tâm chút, : “Hic, bên ngoài trời mưa, khi nào về nhà?”

      An Dĩ Trạch : “ nhanh chóng trở về.”

      “Ha,” Tô Giản cũng biết tốt, suy nghĩ chút, khô khốc câu: “Vậy lái xe cẩn thận.”

      Giọng của An Dĩ Trạch dịu dàng hơn chút: “Được.”

      Xoay người lại, An Dĩ Trạch đột nhiên phát , mắt Kỷ Nghiên như có nước, vẫn luôn nhìn chằm chằm manh.

      “Em phải .” Kỷ Nghiên giọng .

      An Dĩ Trạch gật đầu cái: “Về quá muộn, Giản Giản lo lắng.”

      Kỷ Nghiên rủ mắt xuống, nữa, có điều lại đưa ly rượu lên miệng uống.

      An Dĩ Trạch : “A Nghiên, đừng uống nữa. Em gọi quản lý của chị đến.”

      cần, em …” Ánh mắt Kỷ Nghiên mơ màng, vẻ mặt đau khổ, “ mình chị cũng sao…” Vừa lại tiếp tục uống ly.

      An Dĩ Trạch đoạt lấy rượu, cau mày nhìn .

      Kỷ Nghiên nhìn vào mắt , đột nhiên thân thể nghiên cái, lảo đảo ngã vào trong lòng .

      An Dĩ Trạch vội vàng đỡ , muốn dìu ngồi dậy, đề phòng đột nhiên đôi tay ôm chặt hông , Kỷ Nghiên thấp giọng : “Dĩ Trạch, đừng …”

      An Dĩ Trạch cứng đờ, nhưng vẫn từ tốn đẩy tay ra: “A Nghiên, đừng như vậy.” xong liền đứng dậy. ‘Nếu chị muốn về nhà, ở lại chỗ này nghỉ ngơi cho khỏe.”

      An Dĩ Trạch xong về phía cửa, tay vừa đặt lên chốt cửa, thân thể ấm áp đột nhiên dính vào lưng .

      Tay định mở cửa của An Dĩ Trạch run lên, sau đó xoay người lại.

      Cánh cửa sau lưng nhàng mở ra, có điều chú ý đến.

      “A Nghiên…” Mày An Dĩ Trạch nhíu chặt lại.

      Thấy An Dĩ Trạch chuẩn bị đẩy mình ra, tay Kỷ Nghiên lại ôm chặt hơn, ngay cả Tô Giản đứng ngoài cửa cũng trợn to hai mắt vội vàng đảo qua cái: “Tiểu Trạch, ngay cả em cũng cần chị nữa sao?”

      Hành động của An Dĩ Trạch dừng chút, hai mắt nhìn chằm chằm Kỷ Nghiên trong lòng mình, trước mắt đột nhiên thoáng qua từng bức họa.

      Lần đầu gặp nhàng chúm chím cười.

      Trung học ngồi chổm hổm mặt đất nuôi mèo hoang.

      Sau đó trong cơn mưa ôm người đàn ông khác.

      với “Tiểu Trạch, thế giới này, chỉ có em khiến chị yên tâm nhất.”

      cầm tay con đường của trấn đất nước xa lạ.

      Trong màn trời đêm lửa khói mơ màng, tái mặt với xin lỗi”.

      dịu dàng cho biết “Dĩ Trạch, chị sắp kết hôn rồi”…

      Ngày tháng trôi qua, chớp nhoáng rồi biến mất.

      Giọng An Dĩ Trạch trầm thấp: “A Nghiên, trước đây quả em rất thích chị, cho đến bây giờ, em cũng hối hận.”

      Kỷ Nghiên ngẩng đầu nhìn lên , mặt có cảm động, cũng có vui vẻ yên tâm.

      “Có điều, những cái này đều qua, mà em, cũng phải bắt đầu tìm nửa kia của mình rồi.” An Dĩ Trạch chậm rãi lại kiên định đẩy ra, “A Nghiên, chúng ta vẫn là bạn bè, có điều người sau này cùng em, chỉ là Giản Giản, ai khác nữa.”

      Tô Giản đột nhiên có chút luống cuống.

      vẫn luôn đứng ngoài cửa, lúc trước chuyện điện thoại xong, cảm thấy cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ mẹ An giao phó, định chuẩn bị rời , nhưng cuối cùng bị bản tính nhiều chuyện trong lòng quấy phá, vì vậy hết sức thô bỉ dán tai lên cửa, muốn thử xem có nghe được chút thanh gì trong phòng .

      Kết quả tất nhiên cần cũng biết, hoàn toàn nghe thấy chút thanh gì trong phòng, định rời, lại nghĩ đến, ‘cạch cạch’ tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra.

      giật mình, khỏi nhìn vào trong, nhưng giây sau, khỏi trợn mắt há mồm.

      Chết tiệt, quả nhiên An Dĩ Trạch và thiên hậu Kỷ ở chung chỗ mà ôm nhau.

      nghĩ đến lại đụng phải chuyện giả bắt gian lại bắt gian được , Tô Giản [] [], mặt biết nên mang biểu cảm gì, chỉ có thể trợn mắt nhìn hai vị trong phòng.

      Nhưng nghĩ đến sau giây tình tiết lắt léo, thiên hậu Kỷ đau khổ lời khiến đàn ông còn đau lòng hơn ‘ngay cả em cũng cần chị nữa sao’, là fan ruột số An Dĩ Trạch lại bị lay động, còn câu ‘người cùng em nửa đời này, chỉ là Giản Giản, ai khác.’

      Vẻ mắt Tô Giản khó lúc nóng lên, trong đầu nghĩ, An Dĩ Trạch lúc diễn cảnh thương có thể liên quan đến tôi được , ràng tôi chỉ là người qua đường! Sau đó vội vàng muốn xoay người rời .

      “Đùng!”

      Vì có chút hốt hoảng vội vàng, Tô Giản hết sức bất hạnh đụng phải cửa.
      Last edited: 2/12/15
      Tôm ThỏDiệp Diệp thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69.2:

      Editor: Lin

      Đầu bị đụng đau, Tô Giản ôm đầu ngòi xổm xuống, mà nghe thấy tiếng động, bên kia An Dĩ Trạch vẫn luôn quay lưng về phía nên cũng phát tình trạng sau lưng đột nhiên quay đầu lại.

      "Giản Giản?" Nhìn thấy Tô Giản, An Dĩ Trạch hốt hoảng, vội đẩy Kỷ Nghiên ra chạy đến.

      Kỷ Nghiên bị ném ra sau lưng mấp máy mỗi, ánh mắt đột nhiên mơ màng, sau đó dựa vào tủ giày bên cạnh, hôn mê bất tỉnh.

      An Dĩ Trạch cũng chú ý đến tình trạng của , chỉ ngồi xổm xuống đất đỡ Tô Giản dậy: "Sao vậy?"

      "A..." Tô Giản sờ đầu cái, "Đụng đầu rồi..."

      "Để xem!" An Dĩ Trạch kéo tay Tô Giản ra, thấy trán Tô Giản xuất vết bầm tìm, chân mày cau lại.

      Tô Giản lại chú ý đến tình trạng của Kỷ Nghiên, vội vươn tay đẩy : "Đừng để ý! Người bạn lâu năm của ngất rồi!"

      An Dĩ Trạch quay đầu lại nhìn, thấy Kỷ Nghiên ngất mặt đất, cũng thoảng hoảng hốt, vội bước qua, cẩn thận nhìn cái : "Chắc là uống say."

      Tô Giản thấy đừng bên cạnh Kỷ Nghiên bất động, liền : "Nhanh ôm người ta , tôi thể nâng ấy được!"

      Ánh mắt An Dĩ Trạch phức tạp: "Em ngại?"

      "Tôi ngại cái gì!" Tô Giản . "Ai, cẩn thận chút, ôm chắc vào!"

      Ôm Kỷ Nghiên vào ghế salon trong phòng khách thả xuống, kéo chăn cho , An Dĩ Trạch xoay người, ngờ Tô Giản lại đột nhiên chỉ trích : "Thậm chí giày cũng thèm cởi cho thiên hậu Kỷ chút!" xong liền ân cần cúi xuống cởi giày của Kỷ Nghiên, sau đó lại : "Mặc áo khoác ngủ nhất định thoải mái, vẫn nên cởi xuống !" xong lại cởi áo khoác cho Kỷ Nghiên.

      cũng có ý kiến gì với Kỷ Nghiên, có điều nhìn thiên hậu luôn ở cao kia nằm giường mặc định đoạt, vẫn có cảm giác hư vinh.

      Đợi sắp xếp lại cho Kỷ Nghiên xong, Tô Giản thoải mái ngẩng đầu lên, ai ngờ vừa quay đầu, tay của An Dĩ Trạch liền duỗi tới.

      Nhiệt độ của bàn tay An Dĩ Trạch khiến run lên, quay đầu lại, nhíu mày : "Sao vậy?"

      An Dĩ Trạch nhìn , đột nhiên : "Em đỏ mặt."

      Mặt Tô Giản có chút nóng, thầm nghĩ: Thể chất em Tô thích đỏ mặt, tôi có cách gì? Ngoài mặt lại nhanh miệng : "Khuôn mặt tôi luôn đỏ hồng như trái tao vậy được à?"

      Trong mắt An Dĩ Trạch ánh lên nụ cười châm biếm, hỏi: "Sao em lại đến đây?"

      đề cập đến còn may, nhắc đến Tô Giản liền tức giận: "Dù chúng ta giả kết hôn, nhưng nếu quy định là vợ chồng thương nhau, có phải nên chuyên nghiệp chút ? chạy đến đây gặp đại mỹ nữ, bỏ lại mình tôi, tôi biết diễn thế nào? Cho nên dĩ nhiên là tôi đến xem chút!"

      "Chỉ là vì cái này?"

      "... Được rồi, ra là mẹ muốn tôi đến. Nếu trong lúc cưới ngoại tình, nhất định khiến nhà họ An mất danh dự, cho nên bà ấy lo lắng là bình thường."

      An Dĩ Trạch gì thêm, nhưng trong mắt ràng là hài lòng với đáp án này.

      Có điều Tô Giản cũng chú ý đến, mà đánh giá bốn phía: "Nơi này là phòng của ?"

      An Dĩ Trạch gật đầu.

      Trong lòng Tô Giản như đốt lên cây đuốc của nhà giàu, hưng phấn thăm thú khắp nơi, mà An Dĩ Trạch chỉ theo phía sau .

      Thấy trong phòng vệ sinh ràng có đồ dùng của phụ nữ, Tô Giản sững sờ, ngay sau đó ánh mắt hài hước nhìn An Dĩ Trạch: " ra đây là kim ốc tàng kiều!"

      (*kim ốc tàng kiều: Chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng, bên trong để người đẹp hay người tình sống)

      An Dĩ Trạch im lặng chút, giấu giếm: "A Nghiên từng ở đây thời gian, cho nên nơi này có ít đồ của ấy." Lúc trước sau khi cầu hôn thất bại, liền rời khỏi nơi này, cũng trở lại nữa, vì vậy cũng để ý ở đây còn có đồ dùng của Kỷ Nghiên.

      Thấy thừa nhận, Tô Giản lại cảm thấy có chút vui, suy nghĩ chút, đột nhiên : "Tôi nhớ lúc trước từng với tôi, đến lúc thích hợp, chuyện của và thiên hậu Kỷ cho tôi biết, tại có phải đến lúc rồi ?"

      An Dĩ Trạch nhìn vào mắt : "Được."

      Hai người ngồi sô pha trong phòng khách. Tô Giản hứng phấn rửa tai lắng nghe, mà An Dĩ Trạch vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh: "Lúc trước quả thích A Nghiên, hơn nữa còn thích rất lâu, có điều ấy có người mình thích, cũng thích , cho nên sau đó cầu hôn ấy, ấy từ chối ."

      Tô Giản mở to mắt: "Xong rồi?"

      An Dĩ Trạch : "Sau đó, gặp em."

      Tô Giản vuốt cằm, như vậy, chuyện kết hôn này là vì An Dĩ Trạch muốn trả thù thiên hậu Kỷ? Tô Giản nhìn cái, trong lòng yên lặng châm chọc: An Dĩ Trạch ơi An Dĩ Trạch, ra cũng làm ra chuyện ngây thơ như vậy!

      Nghĩ đến dù An Dĩ Trạch được nhiều em thích, nhưng ta vẫn luôn chỉ thích người, hơn nữa cuối cùng còn bị từ chối. Tô Giản đột nhiên càm thấy trời cao còn rất công bằng, tâm tình khỏi tốt hơn, với An Dĩ Trạch: "Tôi thấy hình như thiên hậu Kỷ rất hối hận, cân nhắc chút sao?"

      An Dĩ Trạch : "Cuộc sống cũng thể làm lại."

      Tô Giản bĩu môi cái: " sợ tương lai hối hận?"

      An Dĩ Trạch nhìn : "Em tin tưởng vào bản thân mình?"

      "Tôi đương nhiên có..." Noi xong Tô Giản tỉnh táo lại. "Cái này có liên quan gì đến tôi?"

      An Dĩ Trạch : "Vì, người cùng trong tương lai chính là em."

      Bị An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm lời thoại trong ngôn tình, Tô Giản cảm thấy mặt mình đỏ lên, có làm vẻ tự nhiên đứng dậy, Tô Giản đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tránh: "Trời mưa là lớn!"

      Cửa sổ mở ra, luồng khí lạnh theo cửa sổ tràn vào, Tô Giản nhịn được rụt vai cái. An Dĩ Trạch nhìn thân quần áo mỏng manh người Tô Giản liền cởi áo khoác người ra.

      Quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể phủ thêm sau lưng, Tô Giản ngẩn ra, quay đầu lại, chỉ nghe An Dĩ Trạch : "Trời lạnh, đừng để bị cảm."

      Tô Giản nhìn áo sơ mi của : " ràng mặc còn mỏng hơn tôi!" xong liền muốn lấy áo khoác xuống.

      An Dĩ Trạch giữ tay lại: "Ở đây trong tủ quần áo có quần áo của , em khoác cái này trước." xong xoay người vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, tìm chiếc cũng khác cái mới mặc lắm lên.

      Đợi mặc xong ra, đột nhiên phát Tô Giản ngồi ghế sô pha, trong tay cầm chai rượu Kỷ Nghiên vừa uống lên nhìn. An Dĩ Trạch nhảy mấy bước đến, trầm giọng : " cho phép uống rượu."

      Tôi đây cùng lắm cũng chỉ nhìn chút mà thôi... Tô Giản ngượng ngùng thả tay xuống, trong đầu đột nhiên nghĩ đến hình ảnh mình say rượu hốt hoảng, nhất thời có chút được tự nhiên.

      Nhìn đồng hồ, Tô Giản hỏi An Dĩ Trạch: "Có phải định ngủ lại đây ?"

      "."

      "? Nhưng mình thiên hậu Kỷ có thể ở lại đây sao?"

      An Dĩ Trạch nhìn chút, thấy di động Kỷ Nghiên bàn trà, lập tức cầm lên, tra hồi, lập tức nhấn vào số quản lý của Kỷ Nghiên.

      Để điện thoại di động xuống, An Dĩ Trạch với Tô Giản: "Quản lý của A Nghiên lập tức đến, chờ ấy đến, chúng ta liền về nhà."

      Tô Giản gật đầu, ánh mắt quét xuống chai rượu bàn trà, đột nhiên hơi xúc động. Lại , cùng là say rượu, thiên hậu Kỷ cũng mất trí làm loạn, mà lần trước nghĩ đến lại làm rối loạn hoàn toàn, cuộc sống, quả nhiên luôn thay đổi lại luôn thay đổi mà!

      Cũng lâu lắm, quản lý của Kỷ Nghiên vội vàng chạy đến. An Dĩ Trạch : "A Nghiên uống say, trước hết để ấy nghỉ ngơi ở đây đêm , ấy có chìa khóa, tìm chút." xong liền cầm tay Tô Giản về phía cửa.

      Tô Giản cười giỡn : " xem, hồng nhan tri kỷ cũng có chìa khóa nhà , tôi đây đúng là người vợ thất bại."

      "Bình thường cũng ở đây." An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản. "Ngày mai tìm người môi giới đến xử lý."

      Tô Giản sửng sốt chút: " muốn bán nó?"

      "Ừ." An Dĩ Trạch gật đầu. "Sau này cũng ở đây nữa, vẫn nên bán ."

      Hai người theo thang máy xuống. Tô Giản : "Đúng rồi, tài xế còn chờ tôi, tôi cùng , tự mình lái xe về !"

      An Dĩ Trạch nhìn cái, lên tiếng, trước tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho tài xế: "Ừ, về trước , Giản Giản ở cùng tôi, tôi đưa ấy về."

      Tô Giản: "..."

      Sau khi hai người bọn họ rời , quản lý của Kỷ Nghiên đến phòng khách kiểm tra Kỷ Nghiên hồi, lại sắp xếp lại đơn giản cho , vì yên tâm, nên cũng quyết định ở lại nơi này đêm.

      Có điều Kỷ Nghiên nằm ngủ trong phòng khách, lại dám động vào phòng ngủ chính, phòng sách có giường, vì vậy chỉ có thể nằm ghế sô pha.

      Trong phòng cuối cùng cũng yên lặng, chỉ có lại tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tanh bé thấm vào đất.

      Mà sau khi tất cả lắng xuống, trong bóng tối, người nằm giường đột nhiên chậm rãi mở mắt.
      Last edited: 9/12/15
      Tôm ThỏDiệp Diệp thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 70.1:

      Editor: Lin

      Quần áo lụa là, yến tiệc linh đình.

      Kỷ Nghiên mặc bộ lễ phục màu đen thanh lịch kéo tay Lý Minh Nghĩa, qua đám người trong bữa tiệc, dáng vẻ đoan trang, nụ cười tiêu chuẩn, cả người nhìn vừa dịu dàng lại vừa cao quý.

      Bữa tiệc diễn ra được nửa, Lý Minh Nghĩa bị mấy tên nhân sĩ trong thương giới kéo lại chuyện, cũng khéo léo mà lui ra, nhàng xuyên qua đám người, vào phòng vệ sinh.

      sửa lại lớp trang điểm, trong gương đột nhiên xuất thêm người. Tay Kỷ Nghiên ngừng lát, xoay người lại, dịu dàng cười: "Phi Phi."

      Tiểu thư duy nhất của nhà họ Lý Phi Phi liếc cái, khách khí : " hai của tôi luôn thích các trẻ tuổi, tuổi chị lớn như vậy, dù trang điểm đậm hơn nữa có ích lợi gì? người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, chị cho rằng hai tôi còn thích chị sao?"

      Kỷ Nghiên cũng tức giận, chỉ cười : "Phi Phi, chị biết em có thành kiến với chị, có điều sau này chúng ta là người nhà, cũng nên sống hòa thuận."

      "Người nhà? Ai là người nhà với chị?" Lý Phi Phi che giấu khinh bỉ. "Chị còn cho rằng, lấy thân phận của chị, có thể bước vào nhà họ Lý chúng tôi? Đừng tưởng rằng bây giờ chị họ Kỷ lại là tiểu thư nhà họ Kỷ, tiểu thư nhà đó chỉ có người là Tâm Nhã!"

      Kỷ Nghiên mỉm cười : "Phi Phi, chị biết em và Tâm Nhà là bạn tốt, có điều chị nghĩ nhất định có chuyện gì hiểu lầm rồi..."

      "Hiểu lầm?" Tính cách Lý Phi Phi thẳng thắn, nghe vậy tức giận : "Chị biết Tâm Nhã thích hai tôi, lại còn cố ý quyến rũ ấy, chuyện biết xẩu hổ như vậy chị còn làm được, chị còn tôi hiểu lầm chị?"

      Kỷ Nghiên : "Chuyện tình cảm, ai cũng thể miễn cưỡng. Phi Phi, ràng em là em , em biết ấy, nếu ấy thích chị, chị sao có thể miễn cưỡng ấy?" ngừng lại chút: "Giống như em và ngài Lục, nếu như ta có tình cảm với em, chị nghĩ, ta nhìn em như vậy."

      Lý Phi Phi ngẩn ra, vẻ tức giận mặt dần thu lại, trong mắt lên tia sáng: "Thừa Hòa? ấy nhìn tôi thế nào?"

      Kỷ Nghiên dịu dàng : "Phi Phi, em phát , ánh mắt ngài Lục nhìn em rất dịu dàng sao? Nếu người đàn ông nhìn người phụ nữ như vậy, trong lòng ta nhất định có đối phương. Nếu em thích ngài Lục, chị nghĩ, em nhất định có thể hiểu chị và Minh Nghĩa, loại chuyện như tình cảm như vậy, miễn cưỡng được, lại càng tự chủ được."

      Lý Phi Phi hừ tiếng, gì thêm.

      Kỷ Nghiên nhìn bóng lưng yểu điệu rời của , khóe môi nhếch lên nụ cười dịu dàng, ánh mắt lại mang tia u ám.

      Trở lại bữa tiệc, thấy Lý Minh Nghĩa vẫn bị người vây quanh, Kỷ Nghiên cũng qua, còn chuyện vài câu với những vị khách nam nhiệt liệt hoan nghênh , giường mắt nhìn về phía Lục Thừa Hòa đến góc yên tĩnh, ánh mắt động cái, cũng về phía đó.

      "Ngài Lục."

      Lục Thừa hòa nhìn Tô Giản màn hình điện thoại giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Nghiên đứng bên cạnh, mỉm cười: "Tiểu thư Kỷ? Sao cũng ở đây?"

      Kỷ Nghiên phất phất cành lá bên má, cười : "Cũng như ngài Lục, hóng mát chút." Ánh mắt tự nhiên xuống. "Đây là... Tiểu Giản?"

      Lục Thừa Hòa sửng sốt chút: " cũng biết Giản Giản?"

      "Giản Giản?" Kỷ Nghiên tinh tế nhắc lại. "Xem ra quan hệ của ngài Lục và Giản Giản rất tốt."

      Lục Thừa Hòa lên tiếng, vừa thừa nhận, cũng từ chối.

      Kỷ Nghiên giọng : "Thứ lỗi tôi mạo muội, chẳng lẽ ngài Lục đối với Tiểu Giản..."

      Lục Thừa Hòa thấp giọng : "Trước kia chúng tôi... có điều, tại ấy kết hôn rồi."

      "Kết hôn?" Kỷ Nghiên ngẩn ra. "Theo tôi được biết, Tiểu Giản chỉ cùng người đó kết hôn giả mà thôi... A!" Như phát mình vừa lời nên, Kỷ Nghiên đột nhiên che miệng lại.

      Ánh mắt Lục Thừa Hòa sáng lên: "Tiểu thư Kỷ, điều sao?"

      Kỷ Nghiên cười có chút miễn cưỡng: " phải, tôi..." Thấy ánh mắt trong mắt nhìn chằm chằm của Lục Thừa Hòa, ánh mắt khỏi mềm chút. "Ngài Lục, đây là bí mật của Tiểu Giản, mong có thể giúp đỡ tay. Tôi và Tiểu Giản cũng có chút quen biết, ấy và người khác kết hôn giả là bất đắc dĩ, nếu ấy biết tôi bí mật này với người khác, ấy..."

      "Tôi biết, tiểu thư yên tâm, tôi nhất định để Giản Giản biết."

      "Ừ, tôi cũng tin nhất định ngài Lục khiến tôi khó xử, dù sao, nếu biết tôi cẩn thận như vậy, nhất định Tiểu Giản giận tôi."

      Vẻ mặt Lục Thừa Hòa chấn động, đưa mắt nhìn Tô Giản màn hình di động cái. Kỷ Nghiên nhìn cái, mỉm cười : "Ngài Lục quả nhiên là người tài hoa, chỉ Tiểu Giản, ngay cả Phi Phi cũng vô cùng ngưỡng mộ , tôi nghe , trước kia, hình như Phi Phi còn tự sát vì ngài?"

      Lục Thừa Hòa cười : "Đây chỉ là do Phi Phi quá phòng khoáng mà thôi." Nghĩ đến chuyện năm đó, khỏi có chút thẫn thờ.

      và Tô Giản quen biết nhau lúc học đại học, là học trưởng của , mà vẻ ngoài của học muội này lại là loại hình thích của , lại thêm vô cùng cảm mến , vì vậy cũng lâu lắm, hai người trở thành người . Sau khi hai người ở chung chỗ, tình cảm tệ, Tô Giản nghe lời lại hiểu chuyện, tự do phòng khoáng cũng bám người, vô cùng dịu dàng quan tâm , chăm sóc đầy đủ, hơn nữa còn có khuôn mặt xinh đẹp khôn khéo, Lục Thừa Hòa thích . Có điểu những cái khác Tô Giản đều tốt, chỉ có hết lần này đến lần khác tư tưởng về tình dục lại vô cùng bảo thủ, từ đầu đến cuối đều cho đến bước cuối cùng, sau mấy lần trong lúc hưng phấn Lục Thừa Hòa bị từ chối, cũng dần sinh ra bất mãn với .

      Mà lúc này, Lý Phi Phi xuất .

      Lý Phi Phi vẫn luôn thích Lục Thừa Hòa, ngay cả khi có bạn , cũng chút buông tha. Dùng lời , tình nam nữ, đều là tự nguyện, chỉ cần Lục Thừa Hòa còn chưa kết hôn với Tô Giản, vậy mọi người đều có cơ hội cạnh tranh công bằng. Ngay từ đầu Lục Thừa Hòa có hứng thú gì với Lý Phi Phi, vì bất kể so sánh vẻ ngoài hay tính tình, Lý Phi Phi cũng kém quá nhiều so với Tô Giản xinh đẹp tuyệt trần, khôn khéo lại hiểu chuyện. Có điều sau đó trong lúc vô tình biết được chuyện Lý Phi Phi là tiểu thư nhà họ Lý, cũng có chút dao động. Gia cảnh của tệ, nhưng nếu so với nhà họ Lý, vẫn kém ít. Mà Lý Phi Phi lại là tiểu thư duy nhất nhà họ Lý, bất kể là cha mẹ hay trai, đều rất cưng chiều , nếu muốn ở cùng , đương nhiên ít chỗ tốt.

      Nhưng cám dỗ tuy lớn, cũng có chỗ hoàn toàn tình nguyện lấy tình cảm của mình trao đổi với những thứ khác, vì vậy tuy lúc đầu có chút dao động, lại cũng hề đồng ý với Lý Phi Phi. Có điều nghĩ đến, sau khi từ chối Lý Phi Phi, lại tự sát, dù thành công, nhưng cuối cùng lại khiến kinh ngạc. Lúc chạy đến, Lý Phi Phi vừa mới tỉnh lại, câu đầu tiên sau khi gặp được là: "Thừa Hòa, em , đến có thể chết vì , đời này, có người phụ nữ nào giống như em vậy, ngay cả Tô Giản cũng thể."

      Lục Thừa Hòa thừa nhận, chấn động. Mà sau đó, Lý Phi Phi quỳ lạy tình của , cũng khiến lòng dần dần mở ra. Mặc dù Tô Giản khôn khéo hiểu chuyện, nhưng có lúc lại quá hiểu chuyện, mà Lý Phi Phi lại như thiếu nữ nũng nịu tự do phóng khoáng, cũng thích gần gũi, luôn thể tình cách trực tiếp, khiến cảm thấy mới mẻ, cũng thỏa mãn hư vinh của phái nam. Mà cuối cùng khiến quyết định chia tay Tô Giản là vì biểu giường của Lý Phi Phi. Đối với việc đó, Lý Phi Phi chút xấu hổ, lại vô cùng lớn mật (to gan), cái gì cũng dám , cái gì cũng dám làm, trừ việc còn là xử nữ, những cái khác đều vô cùng hoãn mỹ.

      chia tay Tô Giản lại có chút đành lòng. hiểu tính cách của Tô Giản, nếu như chia tay, dù Tô Giản đau lòng khổ sở, cũng nhất định tiếp tục dây dưa với , hoàn toàn phải lo lắng sau này. Có điều, đối với Tô Giản, cuối cùng vẫn có tình cảm, cũng biết, Tô Giản với là toàn tâm toàn ý, cho nên, cuối cùng vẫn có chút đành lòng.

      Vì vậy, đến cuối cùng cũng chia tay Tô Giản, chỉ có điều, Lý Phi Phi càng cần hơn, còn cách nào khác.

      Sau khi tốt nghiệp, và Lý Phi Phi nước ngoài. Hai người vẫn ở chung chỗ, có điều ngày ngày ở cạnh nhau, Lý Phi Phu tự do phóng khoáng khiến có chút chán ghét, vì vậy khỏi nhớ tới Tô Giản khôn khéo lại hiểu chuyện.

      Sau khi về nước, từ bạn cũ biết được, sau khi tốt nghiệp, Tô Giản đến thành phố khác, còn những chuyện khác về lắm. Có điều nghĩ đến, trong chuyến công tác, lại vô tình gặp Tô Giản trong cơn mưa ở đầu đường đó.

      Tô Giản mất trí nhớ khiến khiếp sợ, Tô Giản kết hôn càng khiến bị đả kích, mà nay, biết được Tô Giản chỉ là kết hôn giả, nhất thời phấn chấn trở lại.

      tin, dựa vào tình cảm ngày xưa Tô Giản đối với mình, trong lòng nhất định còn có ! Chỉ cần buông tha, Tô Giản nhất định quay trở lại bên cạnh !
      Last edited by a moderator: 9/12/15
      Diệp DiệpTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :