1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 65:

      Editor: Lin

      Cũng may Tô Giản trừ uống hơi nhiều rượu gạo ra toàn bộ quá trình còn bình thường, lúc này An Dĩ Trạch mới thoáng yên tâm.

      Cơm nước xong, hai vợ chồng lại ngồi trong phòng khách xem TV với hai vị trưởng bối. An Dĩ Trạch ngồi cạnh Tô Giản, phát hai mắt Tô Giản nhìn chăm chú tivi, khuôn mặt cười ngoan ngoãn, khỏi lại chăm chú nhìn thêm. Ngược lại mẹ Tô thấy gương mặt Tô Giản đỏ bừng, đầu dựa vào An Dĩ Trạch rằng, cười : "Có phải Niếp Niếp mệt rôi ? Hai đứa đến đây, nhất định rất mệt, nếu nghỉ sớm chút."

      Tô Giản dựa vào người An Dĩ Trạch nhúc nhích.

      Trong lòng An Dĩ Trạch khỏi sinh ra dự cảm bất thường, khẽ đẩy : "Giản Giản?"

      Tô Giản chậm rãi ngẩng đầu nhìn cái, lại quay đầu nhìn mẹ Tô. Mẹ Tô dịu dàng : "Niếp Niếp, con đưa Tiểu An nghỉ ngơi , mẹ trải nệm chăn xong rồi." Vừa bà vừa mang vẻ mặt áy náy nhìn về phía An Dĩ Trạch. "Tiểu An, giường Niếp Niếp hơi , làm khó con rồi."

      An Dĩ Trạch khách khí vài câu với mẹ An, trong lòng lại có chút lo lắng cho Tô. biết Tô Giản có uống say hay , nhưng lần trước Tô Giản say khiến ám ảnh , vì vậy liền thuận tay kéo Tô Giản về phòng.

      Phòng của Tô Giản lớn, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch . An Dĩ Trạch nhìn cái giường 1m5 ánh mắt thâm ý, nhưng nhìn vẻ mặt Tô Giản bài xích việc hai người dùng chung giường , trong lòng khỏi mỉm cười.

      Trừ việc tại Tô Giản lên tiếng, còn những biểu vẫn được xem là bình thường, tự mình ngoan ngoãn rửa ta, sau đó ngồi lên giường.

      Từ sau khi trở về từ Hoa Sơn, An Dĩ Trạch vẫn luôn sớm về trễ, buổi tối lại mình ngủ trong phòng sách, ngày thường dù ở chung mái hiên với Tô Giản, nhưng lại hiếm khi chuyện với nhau. Trước kia và Tô Giản cũng trao đổi nhiều, nhưng Tô Giản ở trước mặt tự nhiên thoải mái, nhìn vẻ mặt Tô Giản cũng cảm thấy trong lòng yên tĩnh. Mày bây giờ, hai người mang vẻ lúng túng như vậy, khỏi có chút hối hận. Nếu phải quá mức để ý chuyện đêm đó Tô Giản chảy nước mắt nhìn người đàn ông màn hình máy tính, vốn có ý định tỏ tình với Tô Giản vào lúc này. Trước kia Kỷ Ngiên từ chối khiến cảm nhận quá sâu sắc, vốn muốn vững chắc chút. Có điều dù chắc chắn Tô Giản có vui vẻ đáp lại , nhưng cũng nghĩ Tô Giản lại trực tiếp như vậy với : "Tôi chỉ thích .

      Lúc trước bị Kỷ Nghiên từ chối, dù đau khổ, nhưng vì trải qua năm tháng dài cảm nhận đau lòng nên cũng cảm thấy quá đột ngột. Mà Tô Giản lại giống, cảm nhận Tô Giản mang lại cho , trái tim đau khổ khác hẳn với nỗi đau Kỷ Nghiên mang lại, dù trong đó cũng có điều khó , cũng có đau đầu, nhưng Tô Giản lại lần đầu tiên khiến ý thức được, thích người, cũng hoàn toàn khổ cực và đau lòng, cũng có yên bình và ấm áp.

      Cho nên câu 'Tôi thích ' của Tô Giản, kịp phòng bị, nhất thời khỏi có chút sợ hãi.

      Có điều định buông tha, cho nên sau khi về nhà, cố ý tránh Tô Giản, muốn nhìn thấy Tô Giản áy náy, cũng muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến .

      Mà giờ phút này, trong gian nho này, và Tô Giản đối diện nhau, điều này khiến khỏi có cảm giác như trút được gánh nặng.

      lẳng lặng nhìn Tô Giản, ánh mắt dịu dàng.

      Tô Giản lại hoàn toàn chú ý, chỉ thấy cầm điện thoại di động nên, từ từ di chuyển màn hình, sau đó dừng lại, đột nhiên chậm rãi thầm: "Hôm nay vận tốt, nên xuất giá, nhận lại, sắp xếp, cầu con, xuất hỏa, đề phòng củi lửa, được tang."

      An Dĩ Trạch ngẩn ra, hỏi: "Sao lại đột nhiên cái này?"

      Tô Giản hoàn toàn để ý đến , xếp chân ngồi giường, sau đó lại tai nghe ra, vẻ mặt nghiêm túc.

      An Dĩ Trạch khẽ cau mày, ngòi bên cạnh , gọi: "Giản Giản?"

      Tô Giản chậm rãi đảo mắt nhìn , sau khi kinh ngạc hồi, đột nhiên nghiêm túc : " đồng ý cùng tôi đối mặt với điều tàn khốc nhất cuộc đời này ?"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản thấy lời nào, nghiêm trang nghiêm mặt.

      An Dĩ Trạch chậm rãi : "...Đồng ý."

      Tô Giản quay đầu nhìn cái: " đồng ý cùng tôi cảm nhận thế giới tốt đẹp này ?"

      An Dĩ Trạch: "...Đồng ý."

      Tô Giản lặng lẽ nhìn , sau đó hỏi: " đồng ý chia sẻ với ta sao?"

      An Dĩ Trạch ngẩn ra, chưa mở miệng, lập tức nghe Tô Giản trả lời: "Ai, được rồi."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản đưa tai cho An Dĩ Trạch, An Dĩ Trạch nhìn cái, nhận lấy đeo lên.

      Tô Giản cầm di động, mở video.

      Lúc trước An Dĩ Trạch còn nghi ngờ chút, nhưng giây sau, từ trước đến nay luôn tỉnh táo bình tĩnh
      cũng khỏi rùng mình cái.

      Video này, lại là bộ AV hàng giá !

      Trong tai truyền đến thanh nhộn nhạo, Tổng Giám đốc An đảo mắt nhìn Tô Giản mang vẻ mặt nghiêm trọng, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng khó .

      Video có vẻ theo kiểu cưỡng chế, là người phụ nữ có chồng ở nhà, sau đó vị xử nam vào nhà cưỡng ép xâm phạm tình dục. Có điều là tiếng Nhật, cũng có phụ đề.

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch vô cùng phức tạp, nhìn Tô Giản : “Giản Giản, em tìm cái này… ở đâu?”

      Tô Giản nhìn sang, chậm rãi nhìn cái. ra biết video này từ học sinh. Hôm đó ở lớp tự học, thay chủ nhiệm lớp quản học sinh đột nhiên phát hàng sau cùng có nam sinh cúi đầu lén xem cái gì đó. yên lặng tiếng động đến, phát nam sinh lén lút nhìn điện thoại di động, vốn thấy hình ảnh điện thoại di động, nhưng kỳ lạ vào thời khắc đó, nam sinh cũng phát ra , lập tức bị dọa sợ đến hai mắt trợn to, hốt hoảng muốn tắt điện thoại di động, cũng biết là do vội vàng hay vì nguyên nhân khác, hết lần này đến lần khác điện thoại di động của cậu có vấn đề, màn hình đột nhiên di chuyển.

      Vì vậy Tô Giản tịch thu điện thoại di động của nam sinh vẻ mặt đầy hoảng hốt kia nhìn thấy hình ảnh vô cùng dịu dàng màn hình.

      Lúc ây Tô Giản cũng ngây dại. Mặc dù lúc còn học cũng thường xuyên đọc truyện sắc nhưng nghĩ rằng lại có học sinh trực tiếp xem phim nghệ thuật này trong lớp học!

      Lòng Tô Giản đầy khiếp sợ, bên thở dài thanh thiếu niên tổ quốc sóng sau xô sóng trước, bên lặng lẽ cầm điện thoại di động của nam sinh đến cạnh điện thoại di động của mình.

      định lén mang về nhà thưởng thức, có điều còn chưa kịp xem phải về nhà mẹ. Giờ phút này cuối cùng có thời gian có gian, dù uống say, lại quên lấy việc này ra làm

      Nghe An Dĩ Trạch hỏi tìm thấy ở đâu, suy nghĩ chút, chậm rãi : “Chỗ từ trước đến nay.”

      An Dĩ Trạch: “…”

      Trong video, người phụ nữ có chồng bị người đàn ông đẩy ngã xuống giường, giãy dụa ngừng. An Dĩ Trạch thẫn thờ nhìn hình ảnh thuần khiết trước mắt, đột nhiên nghe Tô Giản bên cạnh vẫn luôn nghiêm túc đột nhiên hét lên tiếng chói tai: “ là ai?”

      An Dĩ Trạch còn chưa kịp phản ứng, lại đổi sang giọng trầm thấp: “Ha ha ha, tô là Lão Vương cách vách!”

      “A! được! Buông ra!”

      “Mỹ nhân, cho tôi sờ cái…”

      An Dĩ Trạch lặng lẽ nhìn theo Tô Giản bắt chước theo video, trong lòng có cảm giác như lạc vào mộng.

      “Ông tên khốn này! muốn! Kéo quần nữa là bà đây đạp chết ông! A, ông còn xé!”

      “Tôi xé tôi xé tôi xé! có bản lĩnh cắn tôi! Ai, ngực sao lại như vậy…”

      An Dĩ Trạch hoàn toàn biết nên bày ra vẻ mặt gì, chỉ có thể giơ tay lên che miệng Tô Giản.

      Tô Giản mất hứng muốn đẩy tay ra, An Dĩ Trạch bất đắc dĩ : “Giản Giản, em làm vậy phiền đến cha mẹ em, nghe lời.”

      Nghe được hai chữ ‘cha mẹ’, Tô Giản từ từ hạ tay xuống, đưa đầu lưỡi ra, ngoan ngoãn liếm lên lòng bàn tay An Dĩ Trạch.

      Toàn thân An Dĩ Trạch run lên, đột nhiên rút tay về.

      Trong video, người đàn ông hoàn toàn áp đảo người phụ nữ, mà giãy giụa của người phụ nữ cũng dần biến mất thành khó chịu mặc ông ta. An Dĩ Trạch nhìn hình ảnh nam nữ quấn quýt màn ảnh, trong lỗ tai nghe thấy tiếng rên rỉ cám dỗ của người phụ nữ, thân thể bắt đầu cảm thấy nóng lên.

      kìm lòng được nhìn về phía Tô Giản, chỉ thấy Tô Giản lẳng lặng nhìn màn hình, lông mi nhàng buông xuống.

      An Dĩ Trạch do dự chút, cuối cùng nhịn được đưa tay qua, giọng khàn khàn: “Giản Giản…”

      Tô Giản như bị thức tỉnh, dù người mềm nhũn tựa vào lồng ngực , tay lại bắt đầu thuần thục mò vào giữa hai chân.

      Ngay từ đầu An Dĩ Trạch cũng để ý đến, cho đến khi Tô Giản mò thấy gì trong chân mình, sau đó đưa tay mò bốn phía, mò tới đùi , mới đột nhiên sửng sốt.

      Trong lòng dồn dập, ôm lấy Tô Giản trong ngực lại cảm thấy nóng bỏng, nhưng cử động.

      Tay Tô Giản lướt quá đùi vài cái, sau đó đụng phải vật, như tìm được mục tiêu, nắm lấy.

      An Dĩ Trạch khó khăn thở dốc, ôm lấy cánh tay Tô Giản, ghé vào tai Tô Giản thấp giọng : “Giản Giản, em có biết em làm gì ?”

      Tô Giản có chút nhột, Tô Giản khó chịu giật giật, tay muốn thả ra, An Dĩ Trạch nâng tay khác lên, đột nhiên giữ tay lạ, sau đó cúi đầu xuống, hôn lên.

      Tô Giản bị hôn có chút thở nổi, giữa khe hở thấp giọng hừ tiếng: “Dĩ Trạch…”

      An Dĩ Trạch đột nhiên giật mình, toàn thân nhất thời giống như bị điện giật, thân thể run lên, nhất thời kêu tiếng.

      Đôi môi Tô Giản sưng lên, ánh mắt ướt át, chậm rãi rụt tay về, đột nhiên cảm thán câu: “ nhanh!”
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 66.1:

      Editor: Lin

      An Dĩ Trạch cứng đờ, vẻ mặt thay đổi mấy lần, nhưng cuỗi cùng chỉ có thể than tiếng, sau đó nâng mặt Tô Giản lên, cúi đầu hôn.

      Động tác lần này của vô cùng dịu dàng, có vội vàng như trước, động tác cũng lộ ra nhiều triền miên hơn. Miệng Tô Giản bị hôn, thân thể bị tay thăm dò vào trong áo, trong tai là tiếng thở dốc của đôi nam nữ, dần dần, cũng có chút khô nóng.

      Ở lúc khô nóng nhất, Tô Giản đột nhiên phát ra miệng tiếng thở dốc dồn dập, theo bản năng đè An Dĩ Trạch xuống.

      An Dĩ Trạch cũng ngăn lại, ngược lại còn thuận theo nằm dưới thân , để ngồi lên người mình.

      Quần áo của hai người trong lúc triền miên từ từ bị bỏ . Tô Giản ngồi hông An Dĩ Trạch, thấp giọng thở hổn hển, đột nhiên cúi đầu, tựa vào trước ngực An Dĩ Trạch.

      An Dĩ TRạch bị ngậm nhịn được hít sâu, nhìn mái tóc dài của Tô Giản ngực mình, ánh mắt có chút hồng.

      Tô Giản ngậm mấy lần, đột nhiên lẩm bẩm: "..."

      An Dĩ TRạch im lặng, đột nhiên thấy trước ngực đau nhói, dời mắt xuống, chỉ thấy Tô Giản đột nhên dùng sức cắn cái, sau đó khẽ liếm vòng vết máu ngực .

      An Dĩ Trạch thể nhịn được nữa, đột nhiên hành động, đè Tô Giản xuống dưới người.

      NHiệt độ trong phòng tăng cao, trng gian nho , tiếng thở dốc bên tai dứt. An Dĩ Trạch sợ người lớn bên cạnh nghe thấy, mực hôn Tô Giản cố gắng kiềm chế thanh của ah, cũng may Tô Giản chỉ khó nhịn thở dốc, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên như tiếng mèo, nhưng thanh như vậy, lại khiến dục hỏa An Dĩ Trạch dâng cao hơn.

      người bị Tô Giản cắn mấy cái, rịn ra tia máu, An Dĩ Trạch hoàn toàn để ý, có điều hai mắt đỏ rực nhìn người trong ngực.

      TIếng Quý Minh Phi đột nhiên vang lên bên tai : " ra biện pháp đơn giản nhưng thô bạo nhất, đó chính là, cậu trực tiếp ăn sạch nhóc nahf cậu! Đến lúc đó, đợi ấy có con của cậu, ấy nhất định ly dị được."

      Hai tay An Dĩ Trạch nắm chặt hông Tô Giản. Chỉ cần tiến thêm bước, người phía dưới trở thành của ...

      trán An Dĩ Trạch nổi gân xanh, mồ hồi từ mặt chảy xuống cằm, giọt làn da trắng như tuyết.

      Giản Giản...

      An Dĩ Trạch đột nhiên cắn răng, mồ hôi đầm đìa tiến vào...

      ...

      Lúc Tô Giản tỉnh lại, có chút ý thức nào về đêm hôm qua.

      Ngơ ngác nhìn trần nhà lúc lâu, cuối cùng nhớ đến, và An Dĩ Trạch về nhà của em Tô, tại nằm giường của 'nhà mẹ'.

      Đầu có chút đau, Tô Giản hơi chịu được khẽ rên tiếng. cau mày, đôi tay đột nhiên đưa đến thái dương của khẽ xoa, đồng thời bên tai vang lên giọng dịu dàng: "Rất khó chịu sao?"

      "Có chút." Ngày thường có thói quen tỉnh dậy trong ngực An Dĩ Trạch, Tô Giản nhất thời cảm thấy có gì đúng, cảm thấy hình như động tác của An Dĩ Trạch khiến mình dễ chịu hơn chút, khỏi nhích lại gần ngực An Dĩ Trạch.

      Nhưng lúc dựa và liền phát , mặt dán lên mảng da ấm áp! Tô Giản hốt hoảng, đột nhiên ngẩng đầu, sau đó lại có phát sét đánh hơn!

      Mẹ nó! Tại sao và An Dĩ Trạch lại mặc quần áo ngủ chung chỗ!

      Tô Giản trợn mắt nhìn vết bầm tím người An Dĩ Trạch, rất muốn an ủi mình tối qua An Dĩ Trạch nhất định trộm lén ra ngoài đánh quái thú, nhưng kỳ lạ, trong đầu lại thoáng lóe lên mấy hình ảnh.

      HÌnh ảnh điện thoại di động...

      Bàn tay đưa vào hai chân An Dĩ Trạch...

      đè An Dĩ Trạch dưới người...

      Ah cố gắng nhớ lại, có điều cũng chỉ có thể thoáng qua vài hình ảnh lẻ tẻ, nhưng qua mấy hình ảnh này, lại nhất thời khiến ngây như phỗng.

      Cái tin tức trần kỳ này!

      Tô Giản cúi đầu nhìn mình chút. người và An Dĩ Trạch là những vết hôn khác nhau, mà giữa hai chân, loáng thoáng thấy giữa hai chân mơ hồ dinh dính, lại thêm giữa hai đùi cảm thấy có chút đau, cái này... cái này... chuyện này...

      Tô Giản nhanh chóng ngồi dậy, rồi khỏi ngực An Dĩ Trạch, sau đó lại cảm thấy có gì đó đúng, lại nhanh chóng đoạt chăn lại, quấn lên người mình.

      Như vậy, toàn thân An Dĩ Trạch lõa lổ nhất thời ra dưới ánh mặt trời sáng sớm, liền thấy da thịt , mấy dấu răng hồng tím vô cùng nhức mắt.

      Mà ánh mắt Tô Giản, lại sợ hãi nhìn vết đỏ sẫm giường.

      Hình ảnh trong đầu, dấu vết người và An Dĩ Trạch, hai người lại tỉnh lại mặc quần áo, còn có vết máu giường... Tất cả tất cả đều hướng đến tàn khốc!

      Chết tiệt, và An Dĩ Trạch lăn lộn giường! Đáng sợ hơn là, là người đè An Dĩ Trạch...

      Tô Giản nhất thời cảm thấy ba quan sụp đổ, bí mật hóa thành đóng phấn vụn bay theo gió.

      Cuộc sống khó khăn như vậy, vì sao còn phải tàn nhẫn vạch trần? Say rượu đè người ân ái, ba quan, ngươi mau trở lại cho ta...

      Tô Giản giống như bị sét đánh trúng, vẻ mặt mơ màng, trong lòng lại sụp đổ.

      "Chúng ta..." Tô Giản há miệng run rẩy nhìn về phía An Dĩ Trạch, cứng đờ nở nụ cười, chỉ tiếc nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. "Tối hôm qua có chuyện gì xảy ra đúng ?"

      Trong lòng An Dĩ Trạch động cái, ánh mắt sâu thẳm, gì.

      tất nhiên iết Tô Giản sợ cái gì, thực tế, và Tô Giản cũng chân chính phát sinh quan hệ. Dù tối qua lực kiềm chế của gần như tan vỡ, nhưng cuối cùng cũng cố gắng nhịn được. Dù sao, mặc dù muốn hoàn toàn có được Tô Giản, nhưng cũng muốn hoàn thành lần đầu tiên của hai người trong lúc Tô Giản tỉnh táo. Dù cũng thừa nhận vì lúc trước Tô Giản 'tôi thích ' là , nhưng nếu lựa chọn lúc này, khi người ta gặp khó khăn, chỉ sợ lúc này Tô Giản có chút tình cảm với , sau sinh ra oán hận với . hi vọng Tô Giản rời , nhưng mong, lại phải dùng con để khiến cam tâm tình nguyện, mà là chân chính hai bên có tình.

      Vì vậy, cuối cùng, cố gắng kiềm chế, có điều lúc hai chân Tô Giản cọ qua lại khiến phát tiết. Mà vết máu giường, chính là lúc cắn vào tay , vết máu đó cẩn thận cọ lên.

      Chẳng qua vào giờ phút này, đối mặt với Tô Giản thể tin, đột nhiên có chút lo lắng, trực tiếp chối bỏ.

      yên lặng nhìn vào mắt Tô Giản chính là ngầm thừa nhận, Tô Giản đột nhiên cảm thấy máu trong lòng phun thành Thiên Nữ Tán Hoa.

      "Giản Giản?" Thấy vẻ mặt đờ đẫn của Tô Giản, lông mày An Dĩ Trạch nhíu lại.

      Lòng Tô Giản phức tạp nhìn về phía , vẫn có chút thể tin và An Dĩ Trạch phát sinh quan hệ! Dù trước đó và An Dĩ Trạch cùng ăn cùng ngủ, có ôm cũng có hôn, nhưng lúc đó, cũng chỉ coi hai người là bạn bè đồng minh, lúc trước khi còn học cũng có tiếp xúc thân mật với các em trong phòng, che nên cũng có để trong lòng. Cho đến khi An Dĩ Trạch thích , mới kinh ngạc phát ra trong lòng An Dĩ Trạch, tất cả hoàn toàn phải là diễn kịch! Sau đó, để tránh cho hai bên lúng túng nên cố gắng khiến hai người có tiếp xúc thân mật, lại nghĩ đến, trong nháy mắt, tiếp xúc thân mật của hai người thăng cấp đến mức độ này rồi...

      mới từ chối An Dĩ Trạch, trong nháy mắt lại đè An Dĩ Trạch lên giường, cái tiết tấu quanh co này, khiến trong đầu lên loạt tình tiết máu chó trong mấy bộ phim tình cảm... 'nhân vật nam yếu ớt, sao có thể từ chối mạnh mẽ như vậy' 'thân ái, vì sao người lại đằng làm nẻo như vậy' 'nhân vật nam trong trắng thanh thuần biến thành nữ đè người đàn ông cường tráng' 'người đàn ông cặn bã này! Tôi cần tình của chỉ cần thân thể của ' !

      Vẻ mặt Tô Giản đưa đám: "Dĩ Trạch, nếu như tôi , chuyện tối qua, tôi nhớ gì hết, tin ?"

      "Tin." An Dĩ Trạch gật đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn . "Em nhớ cũng sao, nhớ là được."

      Tô Giản: "..."

      Hai người yên lặng mặc quấn áo tử tế, đến phòng vệ sinh vệ sinh cá nhân. Tô Giản do dự chút, cuối cùng lấy lý do 'An Dĩ Trạch cẩn thận ngã xuống đất' với mẹ Tô nhận thuốc mỡ, sau đó đưa cho An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch nhận thuốc mỡ, lại giương mắt nhìn về phía Tô Giản, lẳng lặng : "Tự làm tiện." xong chỉ sang vai, để lộ ra vết răng cắn ở sau vai.

      Tô Giản biết khi uống say mình lại có sở thích này, nhất thời biết gì. Ngồi bên cạnh An Dĩ Trạch, mở hộp thuốc mỡ, bắt đầu bôi thuốc cho An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch vẫn luôn sâu sắc nhìn . Khoảng cách của hai người quá gần, có thể nghe thấy tiếng hô hấp, Tô Giản có chút được tự nhiên giương mắt, nhưng nghĩ đến lại nhìn vào mắt An Dĩ Trạch nhìn lại.

      Tô Giản giật mình, trong đầu biết tại sao lại lóe lên hình ảnh: An Dĩ Trạch thở hổn hển, cặp mắt đen ngòm từ phía bao phủ lấy , giọt mồ hôi từ quai hàm, rơi xuống...

      Lúc tỉnh táo lại, trong lòng Tô Giản khỏi sợ hãi: Vì sao nghĩ đến hình ảnh đàn ông thở dốc toàn thân lại có gì đó đúng! được, lát nữa nhất định phải tìm mấy tấm hình em mặc áo tắm để bình tĩnh !

      Vì vậy sau khi bôi thuốc xong cho An Dĩ Trạch, Tô Giản yên lặng mở điện thoại di động, chuẩn bị tìm hình người đẹp.
      Last edited: 28/11/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      iu truyện

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.2:

      Editor: Lin

      Nhưng nghĩ đến mở điện thoại di động ra, màn hình sáng lên, đập vào mắt là hình ảnh An Dĩ Trạchđường cong tuyệt đẹp, mặt sắc như gọt...

      Tỉnh táo lại, Tô Giản hung hăng bỏ chữ 'mặt' sau 'mặt sắc như gọt', sau đó nằm úp sấp tường, yên lặng chống trán.

      Vì bị chấn động buổi sáng gây thương tích, tinh thần Tô Giản hôm nay được tốt.

      Ăn sáng xong, mẹ Tô để Tô Giản dẫn An Dĩ Trạch dạo xung quanh vòng. Tô Giản vẻ mặt ủ dột muốn nhúc nhích, nhưng An Dĩ Trạch hết lần này đến lần khác với : "Giản Giản, muốn xem quê của em." câu của trước mặt mẹ Tô khiến thể đồng ý.

      Hai người cùng nhau ra cửa. Phong cảnh thành phố vô cùng xinh đẹp, phố ngõ hẻm cũng có mùi hường riêng, mằ tiết tấu cuộc sống chậm rãi, càng khiến khí nơi đây vô cùng thanh nhàn. An Dĩ Trạch cầm tay Tô Giản, từ từ đến bờ sông, trong lòng lại có yên tĩnh khó có được.

      Chẳng qua quay đầu thấy dáng vẻ vô hồn của Tô Giản, bước chân của dừng lại chút, thấp giọng hỏi: "Còn thoải mái sao?"

      vốn chỉ hỏi say rượu mà nhức đầu khó chịu, nhưng nghe vào trong tai Tô Giản, lại lập tức dịch thành di chứng sau khi lăn lộn giường. rùng mình cái, theo bản năng muốn yếu thế, bật thốt: " có, tôi rất thoải mái!"

      Chẳng qua lời vừa ra khỏi miệng, đợi đến lúc tỉnh táo phát mình cái gì, liền hận được muốn cắn đầu lưỡi mình. Chết tiệt, cái gì gọi là rất thoải mái!

      An Dĩ Trạch lại suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu cái: "Vậy tốt!"

      Ánh mặt trời sáng mà khong chói, bên đường có bóng cây cổ thụ, ngọn gió nhàng phất qua sông, trong khí mang theo lại thư thái. Bước chậm trong cảnh đẹp lúc, cuối cùng Tô Giản mới cảm thấy tâm tình mình tốt lên chút.

      Ngay vào lúc này, bên đường biết có nhà nào nổi lên bài hát:

      "Đêm hôm áy, em có từ chối !

      Đêm hôm ấy, làm em tổn thương!

      Đêm hôm ấy, khuôn mặt em đầy nước mắt,

      Đêm hôm ấy, vì em uống say..."

      Vẻ thoải mái của Tô Giản giảm xuống, lại mang vẻ nặng nề như cũ, vẻ mặt khỏi lại vô cùng lúng túng. Thấy An Dĩ Trạch quay đầu lại nhìn , Tô Giản ddnahf lòng nhìn thẳng mắt đối phương liền cười khan hai tiếng: "Ha ha, Dĩ Trạch, đột nhiên tôi có chút khát nước."

      An Dĩ Trạch nhìn bốn phía chút, giờ phút này hai người ở trong hẻm , phố trước mặt mới có cửa hàng. Thấy sắc mặt Tô Giản được tốt, . "Giản Giản, em ở đây chờ chút." xong liền chạy ra đầu hẻm.

      Thấy An Dĩ Trạch xa, Tô Giản tiu nghỉu, thở dài tiếng.

      Ngay lúc này, trước mặt đột nhiên có người đàn ông trung niên đến, thân hình cao gầy, bên ngoài khoác chiếc áo choàng. Trước đó Tô Giản còn chú ý đến ông ta, cho đến khi nghe có tiếng bước chân về phía mình, lúc này mới ngẩng đầu lên.

      giây sau, người đàn ông trông có vẻ bình thường đột nhiên làm hành động khiến bất ngờ... người đàn ông đến trước mặt , đột nhiên phanh áo khoác ra, sau đó là hạ thể ưu tú xuất !

      Tô Giản trợn mắt há mồm. Người em này muốn phơi gà con?

      Ánh mắt Tô Giản khỏi bội phục. Dù bây giờ còn chưa đến mà đông, có điều khí hậu rất mát mẻ, để gà con của mình phất phới trong gió thu, đây là loại tinh thần thế nào!

      Thấy Tô Giản ngây người, người đàn ông lộ vẻ mặt đắc ý thô bỉ cười. Ai ngờ giây sau, Tô Giản đột nhiên móc điện thoại di động ra, vẻ mặt chân thành : "Đại ca, biết nguyên lý nóng nở lạnh co sao? xem đò chơi này của rất , trời lạnh như vậy còn lấy ra phơi, sợ nó thành tăm xỉa răng sao?" xong còn thành khẩn chụp tấm.

      Người đàn ông đầu tiên là kinh ngạc ngẩn người, sau đó mặt biến xanh, sau đó là đỏ, sau đó vô cùng khó chịu chạy vào trong đám người.

      Tô Giản thổn thức, An Dĩ Trạch đột nhiên bước nhanh đến, thấy người đàn ông hốt hoảng chạy , An Dĩ Trạch cau mày : "Người kia..."

      Tô Giản đàng hoàng : " người thích khoe khoang."

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch liền biến đổi: " ta có làm vậy với em ?"

      " có, đừng lo." Tô Giản giơ điện thoại di động. "Tôi chụp lại chứng cứ, nếu ta muốn quấy rầy tôi, tôi báo cảnh sát."

      Sắc mặt An Dĩ Trạch còn chưa kịp tốt lên, trầm giọng : "Bất kể thế nào cũng phải bảo vệ tốt chính mình."

      Tô Giản gật đầu cái. Mặc dù ông chú thích khoe hành động lịch lắm, nhưng trải qua chuyện này, tâm tình vốn tốt của lại thay đổi, cười : " yên tâm , tôi thấy ông chú này muốn khoe chút, dù tôi nghĩ ra, ông chú đó có gì tốt để khoe, thế nào, muốn khoe cũng phải người như ..."

      đến đây, hơi ngừng lại, kịp phản ứng mình gì, Tô Gản đột nhiên ngậm miệng. Nếu là trước kia, mặc dù có chút thô, nhưng dù sao cũng là đùa giỡn, thấy kỳ quái nhiều. Nhưng tại, và An Dĩ Trạch vừa quan sát qua, lại lời này, đột nhiên cảm thấy mặt có chút nóng.

      Từ sau đêm qua, Tô Giản vốn luôn phóng khoáng lại thành chết lặng, An Dĩ Trạch lặng lẽ thở dài, mắt thấy vẻ mặt Tô Giản lúng túng, đột nhiên đưa tay lên chạm khuôn mặt hơi đỏ của Tô Giản.

      Bàn tay ấm áp dán lên mặt, Tô Giản đột nhiên khẽ run lên. Lại , An Dĩ Trạch chạm cũng phải lần lần hai, trước kia cũng cảm thấy gì, nhưng biết có phải liên quan đến lời tỏ tình của An Dĩ Trạch hay , nhưng hành động trước kia, hôm nay An Dĩ Trạch làm, khiến cảm thấy là lạ.

      câu 'thích em' của An Dĩ Trạch, chỉ đổi mới nhân sinh quan của , lại còn thay đổi thế giới của , luôn cảm thấy, bây giờ thế giới mà cảm nhận giống An Dĩ Trạch.

      Loại cảm giác quỷ dị này khiến vô cùng phiền não, nhưng mơ hồ lại khiến cảm thấy có chút mới lạ.

      Sau đó hai người vẫn cùng nhau lang thang. An Dĩ Trạch đưa tay kéo qua, Tô Giản có chút do dự, nhưng An Dĩ Trạch dùng sức giữ tay , thấy tránh được, liền bỏ qua.

      lâu sau, hai người qua trường cấp hai. Dù là chủ nhật, nhưng vẫn có học sinh ra từ trường học. Tô Giản chuyển mắt qua nhìn, chỉ thấy chàng trai sáng sủa ôm quả bóng rổ đứng bên đường, bên cạnh vui vẻ nhón mũi chân lên lau mồ hôi cho chàng trai, sau đó chàng trai lấy chiếc xe đpạ từ bên cạnh, ném bóng vào giỏ, với bé: "Cẩn thận." cười với cậu, lập tức nhàng ngồi vào ghế sau. Cậu con trai dùng chân đạp cái, hai người liền lướt qua hai người Tô Giản, dần dần xa để lại bóng lưng thanh xuân đẹp đẽ.

      Tô Giản đột nhiên có chút hoài niệm. Dù cảm thấy cái từ 'tình ' có hơi kiểu cách, cũng luôn chỉ thích các đặc biệt, nhưng trong lòng, mong, cũng chỉ là tình cảm trong sáng như vậy, chút, làm chút, nhìn , cười với .

      Chẳng qua đời người, tìm dược bạn đời dễ, làm sao còn cầu tìm được linh hồn gắn bó với tình đích thực? Tuổi càng lớn, cái nhìn vào điều kiện thực tế càng nhiều, nhà xe, có thể sinh con... ngược lại, tình cảm dần yếu thế.

      Có lẽ chỉ có thời gian tuổi trẻ như vậy, mới có tình cảm mang chút tạp chất nào như thế.

      Tô Giản nhìn đôi trẻ xa xe đạp, đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ.

      An Dĩ Trạch thấy ánh mắt nhìn xa xa, hỏi: " nhìn gì vậy?"

      Tô Giản chuyển mắt thấy , trong đầu biết nghĩ gì, đột nhiên nảy ra suy nghĩ kỳ quái... nếu như An Dĩ Trạch là nữ... tốt.

      Tô Giản bị suy nghĩ này của mình làm sững sờ, thấy An Dĩ Trạch vẫn nghi ngờ nhìn mình, đột nhiên có chút được tự nhiên vội : "Chúng ta cũng dạo lâu rồi, tại về . xem trời có chút tối, chứng chút nữa trời mưa."

      An Dĩ Trạch gật đầu, thấy Tô GIản có chút mệt mỏi, liền : "Ngồi xe về ."

      "Được." Tô Giản phản đối, bắt đầu đưa tay đón xe. Có điều chỗ này có chút vắng vẻ, xe lại nhiều, vất vả mới có xe, bên trong cũng đầy người.

      Chờ hồi lâu, cuối cùng hai người cũng bắt được xe taxi, có điều hai người lại bị đôi nam nữ từ trường ra đoạt trước. Tài xế thò đầu hỏi hai người muốn đâu, An Dĩ Trạch nhìn hai người ngồi bên trong, nhíu mày cái, Tô Giản lại kéo lên xe. biết ở những nơi thế này loại xe này đều ngồi hợp lại, trước mắt biết tiếp theo có xe nào nữa , muốn bỏ qua cơ hôi này.

      An Dĩ Trạch bất đắc dĩ ngồi ghế cạnh tài xế, mà Tô Giản ngồi cùng đôi nam nữ ở phía sau.

      Sau khi tài xế hỏi và Tô Giản muốn đâu xong, lại hỏi đôi nam nữ muốn nơi nào, liền nghe cậu học sinh : "Khách sạn Phong Lâm."

      Tô Giản khỏi nhìn hai người. Hai người cùng lắm cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại cùng khách sạn, quả thực ktheer khiến người khác suy nghĩ nhiều.

      Ngay lúc này, hai người bên cạnh đột nhiên chuyện. Chỉ nghe cậu học sinh : "Vừa rồi Chu Lệ Lệ gọi điện cho , ấy đến khách sạn."

      Nữ sinh tựa vào người cậu, cắn môi cười : "Đến lúc đó, em trước hay ấy trước?"

      Ngay từ đầu Tô Giản còn có chút biết cái 'em trước' ' ấy trước' là cái gì, đến lúc thấy hai người cười mập mờ, đột nhiên bừng tỉnh.

      Cái gọi là, trong sáng lại tuổi trẻ...

      Cái gọi là đơn giản mà tinh khiết...

      Sau khi xuống xe, An Dĩ Trạch thấy vẻ mặt đầy mất mát của Tô Giản, lo lắng : "Sao vậy?"

      Tô Giản sâu kín thở dài: "Ai, biết bao lĩnh hội..."
      Hình ƯuTôm Thỏ thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 67.1:

      Editor: Lin

      Ở trong nhà em Tô hai ngày, chăm sóc tốt mẹ Tô và chú Lý, sau đó về nhà cùng An Dĩ Trạch.

      Đối với việc lăn lộn giường với An Dĩ Trạch, dù Tô Giản tức đến hộc máu, nhưng là vậy, cũng thể tránh được. Chuyện này nếu là An Dĩ Trạch ý đồ bất chính, còn có thể để ý, nhưng an biết An Dĩ Trạch ôm tâm đó với , kết quả còn quyến rũ An Dĩ Trạch, dù uống say, vẫn còn lời nào để , chỉ có thể kìm nén trong lòng, chịu đựng nội thương.

      Cũng may đối tượng là An Dĩ Trạch, ngoài việc khiến có chút đau lòng ra, bản thân cũng đặc biệt để ý chuyện này. Loại chuyện như vậy, trước kia là đàn ông hướng đến từ lâu, lần này dù cách thức thực có chút quỷ dị, nhưng cũng coi như là thực . Chỉ là sau đó nhớ, toàn bộ quá trình cũng phân biệt được mùi vị gì, khiến khá là tiếc nuổi.

      Sau khi sắp xếp đống suy nghĩ này, Tô Giản đến nhà sách.

      vốn muốn mua chút tài liệu phụ đạo để tặng chút kỹ năng nghiệp vụ, có điều lượn trong nhà sách vòng, phát mình cảm thấy hứng thú nhất vẫn là cuốn 'Cố hội' tạp chí. Mặc dù cái tên hơi bình thường chút, nhưng từ đầu đến cuối luôn cảm thấy, quyển tạp chí này như mỳ ăn liền vậy, là loại lương thực phổ biến, có thể là tạp chí quốc dân.

      liếc nhìn, bên người đột nhiên phát ra thanh: "Giản Giản?"

      Tô Giản giương mắt, chỉ thấy Lúc Thừa Hòa lúc trước có duyên gặp lần mỉm cười với mình: " nghĩ đến có thể gặp em ở chỗ này."

      Cuối cùng cũng gặp lại bạn trai cũ, thế giới này ! Tô Giản châm chọc trong lòng, mặt lại vô cùng lễ phép: "Ngài Lục, cũng đến mua sách?"

      Nghe hai chữ 'ngài Lục', vẻ mặt Lục Thừa Hòa cứng đờ, ngay sau đó lên nụ cười khổ: "Giản Giản, nghĩ đến, có ngày em gọi là ngài Lục."

      Tô Giản lễ phép cười, có trả lời.

      Lục Thừa Hòa : "Giản Giản, chúng ta lâu gặp, bằng tìm chỗ chuyện chút ?"

      Tô Giản nghĩ, cũng được, đúng lúc nhân cơ hội này ràng, vì vậy gật đầu : "Được."

      Hai người đến quán cà phê gần đó. Tô Giản tránh để lúng túng lập tức vào vấn đề: " đến tiệm sách, cũng vì muốn mua sách, định mua sách gì?"

      Lục Thừa Hòa : " vốn tìm 'phê phán lý tính thuần túy', kết quả phát có."

      Tô Giản: "..." Đề tài tiến hành nổi nữa.

      Lục Thừa Hòa ngẩng đầu nhìn Tô Giản, đột nhiên : "Giản Giản, lâu gặp." xong đột nhiên có chút hoài niệm, còn có dịu dàng ràng.

      ràng trước đây có gặp nhau hôm trời mưa! Tô Giản lặng lẽ châm chọc trong lòng, mặt lại lịch cười cái. cảm thấy, nếu người này trước đây là bạn trai của em To, nhất định vô cùng quen thuộc với em Tô, vẫn nên cố loại bỏ những vấn đề liên quan đến , tránh cho những phiền toái cần thiết.

      Lục Thừa Hòa nhìn , ánh mắt nghiêm túc, giọng trầm : "Em so với trước đây, vẫn như vậy."

      Vậy tôi yên tâm! Tô Giản hơi thở phào nhõm.

      Ánh mắt Lục Thừa Hòa rơi lên mái tóc dài của Tô Giản: " còn cho là, em cắt bỏ mái tóc dài."

      Tô Giản sửng sốt : "Tại sao phải cắt bỏ mái tóc này?"

      Giọng của Lục Thừa Hòa trầm trầm: "Vì mái tóc dài này của em, cũng giữ lại vì , em , chỉ cần thích tóc dài, em giữ lại vì ."

      Tô Giản tự chủ được sờ mái tóc của bản thân, đột nhiên cảm thấy có chút chán ghét mái tóc mình luôn thích.

      " ra ..." Lục Thừa Hòa nhìn , giọng thở dài. "Dù cắt tóc sao? Lòng em lại giống tóc, lòng em cũng cắt bỏ được."

      Tô Giản : "Quả xin lỗi, lúc trước tôi xảy ra tai nạn xe, tôi nhớ gì hết."

      "Vậy em có bị thương ở đâu ?" Lục Thừa Hòa ân cần hỏi.

      Tô Giản : "Chân bị thương, có điều bây giờ tốt rồi, ngài Lục cần lo lắng."

      Vẻ mặt của Lục Thừa Hòa có chút ảm đảm: " xin lỗi, Giản Giản, em xảy ra chuyện lớn như vậy, lại thể ở bên cạnh em."

      Trong lòng Tô Giản có chút 囧, nhàng kéo ra nụ cười: " sao." Do dự chút, cuối cùng lại hỏi: "Đúng rồi, trước đây chúng ta... là quan hệ thế nào?"

      Lục Thừa Hòa bình tĩnh nhìn : "Chúng ta từng ất nhau, có điều sau đó..."

      "Chia tay?" Tô Giản tiếp.

      Lục Thừa Hòa chút giấu giếm: "Đúng sau đó chúng ta chia tay, có điều..." ta đột nhiên đưa tay ra, bắt lấy bàn tay đặt bàn của Tô Giản."

      "Giản Giản, nếu như , ra còn em, vẫn chưa quên em, em có tin ?"

      Tô Giản cảm thấy, gần đây mình nhất định là chở hoa đào, nếu tại sao lại có thể hai người nối tiếp trước sau tỏ tình với .

      Có điều đóa hoa này là chuyện gì!

      Tô Giản rụt tay về, cười khan: "Ngài Lục đùa..."

      "Đối với em phải là chuyện đùa..." Lục Thừa Hòa nhìn chằm chằm, ánh mắt dịu dàng lại nghiêm túc: "Giản Giản, điều đều là ."

      Vẻ mặt người đàn ông trước mắt tuấn mỹ nho nhã, giọng từ tính dịu dàng, ánh mắt dây dưa thâm tình, nếu là em , chỉ sợ liền kiềm chế được. Tô Giản thực có chút thể liên hệ được vị trước mắt này với người 'bắt cá hai tay' trong miệng Nhan Tử VI, lúng túng nở nụ cười: "Vậy chúng ta lúc ấy, tại sao lại chia tay?"

      Lục Thừa Hòa cứng đờ, ngay sau đó chán nản : " ra đều là lỗi của . Khi đó, có tự sát vì , sợ. Khi đó cảm thấy, trước nay em luôn kiên cường, dù , em vẫn sống rất tốt, nhưng ấy được, ấy từng tiếc tính mạng vì , ấy , ấy sống nổi."

      Tô Giản trợn to hai mắt, Cái này cũng được? Sớm biết như vậy, năm đó việc gì hải chạy mua bánh bao cho các em , chỉ cần chạy lên sân thượng uy hiếp họ phải được sao? Tô Giản suy nghĩ, đột nhiên thần kỳ nghĩ đến: Nếu có ngày, phải lựa chọn giữa An Dĩ Trạch và vị đại mỹ nữ, đến lúc đó nếu như An Dĩ Trạch cũng dùng tính mạng đến ấp bức , mình có thể chọn An Dĩ Trạch hay ?

      Dựa theo tưởng tượng của Tô Giản, giờ phút này trong đầu đột nhiên nhảy ra hình ảnh An Dĩ Trạch dùng sức ôm lấy đầu gối của , kêu khóc: "Giản Giản, em quan tâm , chết!" Nhưng cũng biết tại sao, cùng suy nghĩ, trong đầu hết lần này đến lần khác đều lên hình ảnh 'tôi thích ' với An Dĩ Trạch đỉnh Hoa Sơn trước tiên sau đó là vẻ mặt của An Dĩ Trạch, đúng, khi đó hẳn là bản nâng cấp... An Dĩ Trạch yên lặng nằm giường bệnh, yếu ớt, ánh mắt nhìn Tô Giản vẫn rất an tĩnh, có điều vẻ an tĩnh cũng giấu được khổ sở. "Giản Giản, ở lại, có được ?"

      Tô Giản đột nhiên có chút dao động. Nếu quả như vậy, cũng là cái mạng, lương thiện như vậy, cho nên phải...

      Giọng của Lục Thừa Hòa cắt đứt suy nghĩ của , chỉ nghe ta cười khổ: "Nhưng sau khi tách ta, mới phát , người vẫn là em."

      Thâm tình trong mắt Lục Thừa Hòa như muốn xuống, ngay cả Tô Giản cũng nhịn được ngẩn ra. Vào giờ phút này, tình cảnh này, nếu hợp với bối cảnh nhạc, nhất định đó khúc nhạc lưu luyến thâm tình. Có điều trong đầu Tô Giản hết lần này đến lần khác đều tự động truyền đến: "Ban đầu là muốn chia tay, chia tay chia tay, tại lại muốn dùng tình , kéo tôi lại..."

      Tô Giản 囧 : " xin lỗi, ngài Lục, tôi kết hôn rồi."
      Last edited: 28/11/15
      người qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :