1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 62.1:

      Editor: Lin

      An Dĩ Trạch hồi lâu lên tiếng.

      Gió núi gào thét, mang đến từng trận lạnh lẽo sau cơn mưa. Hai người im lặng, núi trừ tiếng gió, hình như còn thanh gì khác.

      An Dĩ Trạch hạ mắt, vẻ mặt vẫn giống bình thường, có biểu cảm gì. Nhưng Tô Giản quen thuộc lại có thể cảm giác được, vẻ mặt giờ phút này phải là mặt liệt như ngày thường, mà là hình như ... khổ sở.

      Mấy ngày nay trở lại đây, từng thấy An Dĩ Trạch , cũng gặp qua An Dĩ Trạch mỉm cười, nhìn thấy An Dĩ Trạch tức giận, cũng nhìn thấy An Dĩ Trạch dịu dàng, nhưng hình như chừa từng thấy qua An Dĩ Trạch yên lặng như vậy.

      Tô Giản cảm thấy mình là người biết thông cảm, nhưng biết tại sao, nhìn bộ dáng này của An Dĩ Trạch, trong lòng đột nhiên sinh ra chút khó chịu.

      Cuộc đời này của , chưa từng được em nào thích ua, mà người đàn ông xem tình địch, có vẻ có rất nhiều thích, nhưng hai lần đều bị người trong lòng từ chối. Cũng biết hai người bọn họ, rốt cuộc là ai bi thảm hơn.

      Loại khí này, Tô Giản cũng biết nên gì, cuối cùng chỉ có thể lúng túng câu: "Chúng ta thôi." Sau đó dẫn đầu về phía trước.

      Từ lúc xuống từ Tây Phong, hai người nơi khác nữa, trực tiếp trở về cửa chính, quay lại đường cũ về Thương Long, sau đó quay đầu xuống núi.

      Con đường này là Tô Giản đặc biệt chọn ra để xuống núi, cố gắng hết sức tránh cho lặp lại với đường lên núi, vốn còn muốn khoe khoang với An Dĩ Trạch, nhưng bây giờ tình cảnh này của hai người, cũng chỉ đành ngượng ngùng ngậm miệng, người lặng lẽ ở phía trước dẫn đường.

      Ngay từ đầu con đường cũng coi như bằng phẳng, có điều ngày hôm trước trèo lên núi, chân Tô Giản muốn mỏi nhừ, lúc xuống núi cảm giác đặc biệt ràng, cho nên cho dù con đường khá là bằng phẳng, đối với , cũng cảm thấy là hành hạ, nhưng nhìn An Dĩ Trạch vẫn yên lặng , cũng đành cắn răng tiếng.

      Nhưng mà càng về sau, đường càng lúc càng dốc, càng ngày càng hiểm, hơn nữa bởi vì thang đá sau cơn mưa trơn ướt, Tô Giản nhiều khi chỉ có thể quay lưng lại, ôm xích sắt xuống thang. Còn An Dĩ Trạch vẫn thẳng xuống dưới, vì vậy Tô Giản khỏi đối mặt với . Tô Giản lén nhìn lại, chỉ thấy An Dĩ Trạch nghiêm mặt như cũ, có biểu cảm gì, nhưng khi nhìn về phía, đối phương cũng giương mắt nhìn lại.

      Tô Giản nhạt nhẽo : "Đường có chút trơn, ha ha."

      An Dĩ Trạch yên lặng gật đầu cái, gì như cũ.

      Tô Giản cảm thấy cái khí lúng túng này có chút khó chịu, vì vậy cố gắng bước nhanh hơn, kìm nén thở ra hơi về phía trước, kéo dài khoảng cách với An Dĩ Trạch. Chuyển sang góc khác, lén nhìn lui về phía sau chút, phát nhìn thấy bóng dáng của An Dĩ Trạch, lúc này mới lắc lắc vai thở hơi dài.

      ràng là người chiến thắn, tại nên là lúc cảm thấy hãnh diện, vì sao lại cảm thấy khổ sở như vậy? Tô Giản nhìn ra xa, thở dài tiếng: Ngay cả tổn thương tình địch cũng bắt đầu cảm thấy tội lỗi, quả nhiên trời sinh hiền lành lại trong sáng.

      Tô Giản cúi đầu tiếp tục về phía trước, ai ngờ trong lúc bước xuống bậc thang, bởi vì thang có chút nước đọng có chút trơn trợt, sơ ý chút dẫm lên, cả người lên ngã cái. Cũng may thang đá chỉ ở cấp ba, đến nổi khiến té ra xa, chỉ là vẫn tránh được té mông lên đất, mà trong tình thế cấp bách đưa tay ra chống xuống đất lại trợt tay tảng đá nhọn, khiến tay bị rách đường , máu lập tức chảy ra.

      Tô Giản đau khổ thôi, mặt nhăn hồi lâu cũng bò dậy.

      "Bị thương ở đâu?" Tô Giản vuốt cái mông ngã đau, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng của An Dĩ Trạch.

      Tô Giản sững sờ ngước mắt lên, liền thấy An Dĩ Trạch vượt lên mấy bước, ánh mắt là lo lắng thể che giấu.

      " A, , có gì. " Tô Giản cứng ngắc, vội vàng chống tay đứng lên.

      An Dĩ Trạch đột nhiên kéo tay của , nhìn thấy vết thương rướm máu của , lông mày mạnh mẽ nhíu cái: "Bị thương rồi?"

      " có việc gì, chỉ là vết , cũng đau..." Tô Giản muốn rụt tay về, nghĩ An Dĩ Trạch lấy băng cá nhân ra, sau khi xử lý đơn giản vùng xung quanh vết thương xong, liền băng nó lại.

      Tô Giản nuốt từng ngụm nước bọt, khẽ: "Cảm ơn."

      An Dĩ Trạch nhìn cái, kéo tay đỡ lên: "Đường trơn, cẩn thận chút, cẩn thận dưới chân."

      "A, được." Tô Giản trước nay chưa từng nghe lời, thừa dịp An Dĩ Trạch chú ý, liếc mắt nhìn hai cái.

      Ai ngờ An Dĩ Trạch đúng lúc thấy nhìn trộm, lấy nước từ trong balo đưa cho : "Khát sao?"

      Tô Giản nhận lấy nước, cười hai tiếng: "A, đúng, có chút khát. Mở nước uống hai ngụm, để giảm bớt lúng túng, lại đưa chai nước ra: " khát ? Có muốn uống chút ?"

      An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm , nhận lấy chai nước yên lặng uống vài ngụm.

      Đây coi như là tín hiệu hoà giải? Nhìn biểu tình An Dĩ Trạch hình như có nặng nề như vừa rồi, trong lòng Tô Giản hơi thả lỏng chút. Mặc dù bị chuyện An Dĩ Trạch tỏ tình khiến cảm thấy sợ hãi lại lúng túng, nhưng và An Dĩ Trạch lại có quan hệ hợp đồng, sau này hai người còn phải tiếp tục sống chung, cho nên muốn hai người trở nên lúng túng, khiến cảm thấy được tự nhiên lại khó chịu.

      Con đường sau đó mặc dù hai người lời nào, nhưng dù sao cũng cần tránh nữa. đường xuống núi, hai người cũng mất hứng thú đến nơi khác thưởng thức, vì vậy trực tiếp về nhà.

      Sau khi về đến nhà, Tô Giản phát , hình như An Dĩ Trạch để ý đến nữa.

      An Dĩ Trạch cũng tức giận hay trách móc , nhưng hình như An Dĩ Trạch muốn chuyện với . Mặc dù trước kia An Dĩ Trạch cũng nhiều, nhưng thời gian ở cùng Tô Giản, bởi vì Tô Giản nhiều, hầu như cũng thêm ít. Nhưng bây giờ, ngày hai người cũng đến hai câu, mặc dù còn sống chung mái hiên, nhưng lại giống như xa lạ hơn lúc mới biết nhau.

      Đối với loại tình huống này, Tô Giản cảm thấy được tự nhiên, lại bất đắc dĩ. đương nhiên biết, điều này cũng thể trách An Dĩ Trạch, cho dù ai tỏ tình bị từ chối, chỉ sợ thể lập tức vui vẻ với người twgf từ chối mình, Chẳng qua là hiểu hiểu, tóm lại vẫn cảm thấy bực bội, có điều làm sao cũng cảm thấy buồn chán.

      Buổi tối đầu tiên hai người về đến nhà, Tô Giản đứng trước giường hai người từng ngủ chung, có chút do dự. Trước kia biết tình cảm của tâm tư của An Dĩ Trạch còn tốt, hiến tại biết An Dĩ Trạch ôm tâm tư khác với mình, thể ngủ cùng giường với An Dĩ Trạch rồi. Lúc đó, thường ôm máy tính hay điện thoại nằm ghế salon hoặc giường chơi, mà bây giờ, chỉ có thể ôm trong lòng, chạy đến phòng sách của An Dĩ Trạch.

      Buổi tối lúc ngủ, thấy vẫn luôn ở trong phòng sách ra, An Dĩ Trạch vào, nhắc nhở : "Nên ngủ."

      Tô Giản cố gắng khiến vẻ mặt của mình và giọng đều tự nhiên: "Tôi còn muốn chơi lát, ngủ trước , lát nữa chơi mệt rồi, có thể tôi ngủ ở đây, cho nên cần để ý đến tôi. Ngủ ngon!"

      An Dĩ Trạch yên lặng nhìn , di chuyển.

      Cuối cùng, An Dĩ Trạch kiên trì muốn để cho Tô Giản về phòng lên giường ngủ, mà chính lại ngủ trong phòng sách.

      Chương 62.2:

      Editor: Lin

      Giường của An Dĩ Trạch rất lớn, lúc trước hai người cùng ngủ thành vấn đề, tại chỉ còn mình Tô Giản, tất nhiên là vô cùng rộng rãi. Lại thêm lúc này An Dĩ Trạch ở trong phòng, lẽ ra Tô Giản nên cảm thấy vô cùng thoải mái mới đúng, nhưng biết tại sao, giang tay giang chân nằm giường, Tô Giãn vẫn cách nào ngủ.

      Từ trước đến nay Tô Giản luôn nằm giường ngủ giấc ngọt ngào lại lăn qua lộn lại đêm, ngày hôm sau lúc rời giường, hai mát lại sinh thêm hai quầng thâm.

      Có điều An Dĩ Trạch cũng nhìn thấy, bởi vì đến lúc thức dậy, An Dĩ Trạch làm.

      Mà buổi tối, Tô Giản nhận được cuộc điện thoại đơn giản của An Dĩ Trạch, muốn ở lại công ty tăng ca, về trễ.

      Sống như vậy qua vài ngày, ngay cả mẹ An cũng gọi đến hung dữ dặn dò: "Gần đây, Tiểu Trạch mỗi ngày đều sớm về trễ, làm việc rất cực khổ, con phải đối tốt với nó chút, có biết ?"

      Tô Giản chỉ đành gật đầu đáp lời, nhưng vẫn biết, An Dĩ Trạch sớm về trễ, chỉ sợ cũng phải bởi vì làm thêm giờ, có điều cũng chỉ vì tránh .

      Mặc dù cũng cảm thấy tình huống tại này của hai người lúc mặt đối mặt lúng túng, nhưng thấy An Dĩ Trạch để ý mình, cố ý tránh ra cố ý tránh , mấy gày nay thấy bóng dáng An Dĩ Trạch khiến thể thích ứng.

      Buổi tối nằm giường, Tô Giản thậm chí còn thở phì phì nghĩ: Cùng là từ chối, nhưng đãi ngộ của ta đối với Thiên Hậu Kỷ rất lớn! Lúc trước Thiên Hậu Kỷ là từ chối lời cầu hôn của ta, nhưng nhìn An Dĩ Trạch đối với Thiên Hậu Kỷ, vẫn là khách khí và dịu dàng! Mà bây giờ, cùng lắm chỉ câu thích, người này liền hoàn toàn lạnh nhạt với , thậm chí ngay cả mặt cũng muốn nhìn! Như vậy xem ra, người này hoàn toàn lòng thích !

      Tô Giản càng nghĩ càng rối rắm lăn vài vòng giường, phát vẫn ngủ được, dứt khoát bò dậy mở máy tính.

      vào diễn đàn ngày thường dạo, Tô Giản đánh nhanh bàn phím, đăng bài viết.

      "Chủ topic là nam, gần đây được người em thổ lộ, chủ topic nên làm gì? Chờ lời khuyên!"

      Nửa đêm người rảnh rỗi lượn diễn đàn ít, vừa vậy bài Tô Giản vừa đăng, phía dưới nhanh chóng có trả lời.

      "Người em đó cáo ? Giàu ? Đẹp trai ?"

      Tô Giản trả lời: "Chân chính Cao Giàu Đẹp Trai."

      Trả lời xong, Tô Giản chơi trò chơi trước, lại dạo Microblogging hồi, rồi mới trở lại nhìn bình luận.

      Chỉ là nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn, bài post thêm mấy chục bình luận.

      " Hai chữ: Chấp nhận!"

      "Cứ bất chấp mà nhận lời !"

      "Nhận lời!"

      "Chủ nhà, cậu thích người em đó sao? Thích đồng ý, nếu như thích, từ chối là được rồi!"

      "Lại nữa, chủ topic được đẹp trai tỏ tình khiến bà đây là mất cơ hội được chàng trai tỏ tình, thế giới tàn nhẫn!"

      "Chủ nhà, cậu muốn cho tôi được ?"

      "Yoooooo!"

      "Chủ nhà, tắm rửa sạch nằm xuống là được!"

      "Mẹ nó, cho phụ nữ chúng tôi con đường sống với chứ!"

      "Đồng ý ! Hai người đến với nhau, các em đều là của tôi!"

      "Cho chủ nhà ít sáp nến!"

      "Chán ghét! Ghét gay nhất!"

      "Nam nữ nhau là vì duy trì nòi giống, nam nam nhau mới là tình chân chính!"

      "Chủ nhà, đây là bài hát tôi cẩn thận chọn cho hoàn cảnh của cậu, vui lòng nhận: Cúc hoa tàn, mãn đinh thương*..."

      (*: Từ này ở đây là cái đó bị thương, mình để thế này cho nó hoa mỹ ^^)

      "Chủ nhà, nếu cậu nới với người em của cậu: thích tôi ở đâu, tôi thay đổi còn được sao?"

      "Lầu , ngộ nhà người em của chủ nhà thích vì chủ nhà là nam sao? Lúc đó có chúa cũng thay đổi được giới tính!"

      "Ở cùng nhau ! Ở cùng nhau ! Ở cùng nhau !"

      "Con lừa ngốc, ngươi lại muốn cướp đạo trưởng của bần ni!"
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Tôm ThỏDiệp Diệp thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 63.1:

      Editor: Lin

      Nhìn bình luận ngừng lên, Tô Giản 囧: Dạo này, chút chuyện liên quan đến danh tiết của nam nữ, đàn ông và đàn ông ở cùng chỗ có thể khiến mọi người hứng thú, cái khí thần kỳ này là như nào!

      cảm thán, QQ đột nhiên nhảy ra khung chat, Tô Giản nhìn cái, ngờ là Nhan Tử Vi gửi tới.

      Gọi ta là Nữ Vương đại nhân: Tô Tiểu Giản, có ở đó ?

      Thế giới quán quân đau khổ: Ở đây!

      Gọi ta là Nữ Vương đại nhân: trễ thế này, cậu còn ngủ?

      Thế giới quán quân đau khổ: ngủ được.

      Gọi ta là Nữ Vương đại nhân: Ôi ôi ôi, hình như có biến, mau nghe chút!

      Thế giới quán quân đau khổ: Ha ha có gì, chỉ là buồn ngủ mà thôi.

      Gọi ta là Nữ Vương đại nhân: muốn ? Được rồi, QQ vậy khi nào gặp mặt nhớ khai , đúng rồi gần đây ai gia có ngày nghỉ, lệnh cho Tiểu Giản Tử theo phụng bồi ai gia giải sầu!

      Thế giới quán quân đau khổ: Vâng.

      Gọi ta là Nữ Vương đại nhân: A, có tính hài hước, xem ra kết hôn vẫn có chỗ tốt!

      Tính hài hước và kết hôn có quan hệ gì? Trong đầu Tô Giản lên khuôn mặt có biểu cảm gì của An Dĩ Trạch, trong lòng lặng lẽ châm chọc, nhưng ngón tay lại gõ bàn phím, hẹn thời gian gặp mặt với Nhan Tử Vi.

      Ngày gặp mặt, sau khi Tô Giản tan việc chạy tới chỗ hẹn, ăn chung bữa cơm với Nhan Tử Vi. Sau khi cơm nước xong, Nhan Tử Vi lời nào kéo về nhà .

      " Đôi ta lâu như vậy gặp mặt, chẳng lẽ cậu nhớ mình? Dù sao đó cũng phải chồng của cậu, đêm về cũng sao? Tối nay cậu ngủ với mình!"

      "Hic, cái đó, chúng ta ngủ chung giường sao?"

      "Sao vậy? Chê mình à?"

      " có, có!"

      Vẻ mặt Tô Giản đầy vẻ trong sáng, nhưng nội tâm lại bắt đầu có chút kích động: Cuộc sống lần đầu tiên được ngủ chung với , hơn nữa còn là xinh đẹp như vậy!Chung giường chung gối với người đàn ông như An Dĩ Trạch lâu như vậy, đột nhiên bối rối, cuối cùng cũng về phía con đường bình thường!

      Tô Giản gọi điện về nhà. Điện thoại là Quản Gia nhận, Tô Giản vốn muốn trực tiếp để Quản Gia nhắn cho An Dĩ Trạch buổi tối mình về, nhưng trước khi mở miệng, quỷ thần xui khiến hỏi câu: "Dĩ Trạch về chưa?"

      Quản gia : "Cậu ba còn chưa về."

      Tâm tình Tô Giản hơi khó chịu, giọng cũng có chút bực bội: "Vậy khi ta về, chú Vương với ta, hôm nay tôi về!"

      Cùng về nhà của Nhan Tử Vi, Tô Giản đầu tiên là hơi tò mò thăm nhà riêng của nàng chút, ngay sau đó liền vui vẻ ngồi ghế sô pha chuyện phiếm với Nhan Tử Vi.

      bàn uống trà trước sofa bày loạt đồ ăn vặt, Nhan Tử Vi vừa chọn vừa : "Rốt cuộc có thể thỏa mãn cái bụng của mình rồi! Cậu biết, vì diễn bộ phim này, mình thê thảm thế nào đâu! Lần này phải mình phải diễn có chuyện tình đau khổ sao, nhất định phải ốm yếu tiều tụy, làm hại mình mỗi ngày ăn cũng đủ no! Đối với người chỉ cần uống nước cũng có thể béo như mình mà , đây là chuyện tra tấn đến thế nào!"

      Tô Giản đồng tình: "Quả loại tra tấn."

      Nhan Tử Vi chọn gói snack ngồi xếp bằng ghế sô pha, thỏa mãn cho vào miệng: "Mỗi lần đến lúc này, mình vô cùng hâm mộ những người ăn bao nhiêu cũng mập!"

      Tô Giản gật đầu: " Ừ, mình cũng hâm mộ!"

      Nhan Tử Vi sâu xa nhìn về phía : "Tô Tiểu Giản, cậu muốn tạo thêm thù hận sao? Cậu chính là người như vậy có được ?"

      Tô Giản: "..."

      Nhan Tử Vi : "Có điều ở điểm này, mình khâm phục người."

      Tô Giản: "Ai?"

      Nhan Tử Vi: "Kỷ Nghiên."

      Tô Giản lập tức hứng thú: "Thiên Hậu Kỷ? ấy làm sao?"

      Nhan Tử Vi : "Nghe trước kia ấy vì diễn bộ phim, tăng 20 cân, mà sau khi quay phim xong, được bao lâu, ấy lại có thể nhanh chóng giảm xuống được. Mặc dù mình phải là fan của ấy, nhưng chuyện này khiến mình khâm phục."

      Tô Giản suy nghĩ lại vóc người của Kỷ Nghiên chút, sau đó bắt đầu yên lặng tưởng tượng bộ dáng mập 20 cân của .

      Nhan Tử Vi ở bên : "Đúng rồi, cậu đọc tin tức báo chưa? Lúc trước phải Kỷ Nghiên sắp kết hôn rồi sao, có điều gần đây lại nghe hình như vị hôn phu của Kỷ Nghiên qua lại với người đàn bà khác, cũng biết Thiên Hậu Kỷ còn có thể đến hôn nhân hay ."

      Trái tim Tô Giản động cái. Nếu như Kỷ Nghiên kết hôn, vậy phải An Dĩ Trạch lại có cơ hội rồi? Đến thời điểm, cũng biết An Dĩ Trạch còn dám vỗ ngực thích hay .

      Tô Giản bỗng nhiên có chút tò mò về chồng chưa cưới của Kỷ Nghiên. Đều là thiếu gia nhà giàu như vậy, Thiên Hậu Kỷ buông tha An Dĩ Trạch lại chọn Lý Minh này, có lẽ vị tiên sinh họ Lý này phải có chỗ hơn người. Tô Giản cầm điện thoại di động lên mạng tìm hiểu người này chút, sau đó nhìn chằm chằm bức ảnh, có chút buồn bực: Vị thổ hào họ Lý này, bộ dạng cũng tạm được, có điều so với An Dĩ Trạch, hình như vẫn kém chút, tại sao cuối cùng Kỷ Nghiên lại chọn ta chứ? Chẳng lẽ là bởi vì vị thổ hào họ Lý này còn thổ hào hơn cả thổ hào?

      Nhan Tử Vi đột nhiên ở bên hỏi: "A, đúng rồi, cậu và An Dĩ Trạch gần đây thế nào? Gần đây An Dĩ Trạch đối với cậu ra sao?"

      Tô Giản nghĩ đến tình hình gần đây của hai người bọn họ, mơ hồ : "Tàm tạm."

      Nhan Tử Vi gác chân lên bàn trà: " , Tiểu Giản, ra An Dĩ Trạch rất tốt, cậu có thể suy xét xem. Trong hội này, mình gặp ít thiếu gia công tử, nhưng phần lớn đều là con nhà giàu ăn chơi trác táng, người giống như cậu An ít khi dính đến những chuyện này, rất khó có được."

      Tô Giản yên lặng châm chọc: Sao dính vào chứ? Cậu An ít dính nhưng khi dính lại rất lớn, trực tiếp đến gần Thiên Hậu rồi!

      " Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là bản thân cậu thích." Nhan Tử Vi ném quả bồ đào vào trong miệng. "Dù sao con dâu nhà giàu cũng dễ làm, hơn nữa loại thỏ bạch như cậu, chỉ sợ nếu gả vào nhà họ An, cũng chưa chắc có thể qua được vui vẻ. Nếu quả như vậy, còn bằng tìm người đàn ông bình thường cậu thích, cần nhiều tiền, đối tốt với cậu là được."

      Tô Giản yên lặng 囧: Tìm đàn ông cái gì, áp lực lớn như núi có được hay ? Tính ra, ít nhất còn có thể ngủ chung giường với An Dĩ Trạch, phải thay đổi sang người đàn ông khác, chỉ sợ chịu được.

      Hai người nhăng cuội hồi, đợi quà vặt bàn uống trà bị tiêu diệt gần hết, Nhan Tử Vi ôm bụng kéo Tô Giản tắm. Trước đó Tô Giản còn lén kích động chút: Chẳng lẽ nữ thần muốn tắm với ? Nhưng ngay sau đó điện thoại di động của Nhan Tử Vi vang lên, Nhan Tử Vi mở tủ quần áo, ném cho Tô Giản bộ quần áo, chép miệng với Tô Giản về phía phòng tắm, sau đó liền chạy đến bên cạnh nghe điện.

      Tô Giản tắm xong ra, Nhan Tử Vi chuyện điện thoại xong, thấy ra, Nhan Tử Vi nhìn thân váy ngủ cổ thấp của chút, sau đó tầm mắt rơi vào ngực .

      "Mình , bộ ngực lớn thế này ở người cậu quá lãng phí!" Nhan Tử Vi đột nhiên đưa tay, bóp ngực cái. "Cả ngày cậu bọc kín như vậy, hoàn toàn có đất dụng võ, tốt hơn hết là cho mình, để mình lên trong nghiệp!"

      Tô Giản hơi 囧, thầm nghĩ tôi cũng muốn cho mà nữ thần, tôi chỉ thích món đồ này lớn lên người người khác, thích phát triển người mình, lúc ngủ nằm úp sấp hay mắc cực kỳ.

      Lúc ngủ, trong lòng Tô Giản quấn quít hồi, cuối cùng chọn chỗ cách Nhan Tử Vi gần xa. Ngược lại Nhan Tử Vi nằm nghiêng chống đầu nhìn : "Ngủ như vậy làm gì? Lại đây, chúng ta chuyện chút!"

      Tô Giản thuần khiết dời sang bên cạnh người đẹp chút.

      Hai người nằm đối mặt. Nhan Tử Vi đột nhiênchọt chút, cười đến có ý tốt: "Lại , lúc cậu ở nhà họ An, là ngủ cùng giường với An Dĩ Trạch hay tách ra?"

      Tô Giản: "...Ngủ chung giường."
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Diệp DiệpTôm Thỏ thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 63.2:

      Editor: Lin

      Ánh sáng trong mắt Nhan Tử Vi chợt lóe: " nam quả nữ sống chung phòng, là ngủ chung giường, cậu An có thể giữ được sao?"

      Tô Giản bối rối : "... Giường rất lớn."

      Nhan Tử Vi hạ thấp giọng: "Tiểu Giản, cậu ngươi hãy thành cho mình biết, ta hôn cậu chưa?"

      Tô Giản lúng túng im lặng.

      Nhan Tử Vi sáng tỏ: "Vậy, hai người có làm..."

      Lời Nhan Tử Vi còn chưa hết, Tô Giản lập tức phủ nhận: " có."

      mặt Nhan Tử Vi lộ ra vẻ phức tạp, như là đáng tiếc lại như là vui vẻ yên tâm: " có cũng tốt. Mặc dù ngủ đêm với người đàn ông phong lưu như An Dĩ Trạch cũng hẳn là thua thiệt, có điều tiểu xử nữ bảo thủ như cậu, chắc tiếp nhận nổi, cậu còn có người trong lòng nữa!"

      Lại thảo luận vài vấn đề về đàn ông với nữ thần, Tô Giản quả 囧 囧. Nhưng vì Nhan Tử Vi, thế nhưng lại nghĩ tới vấn đề nghiêm túc: Bây giờ là phụ nữ, nguyên vật liệu có, cho dù chnwxanh đại mỹ nữ, chẳng phải là cũng có lòng mà có sức sao?

      Trái tim Tô Giản đột nhiên sinh ra cỗ bi thương, trong lòng biết thế nào liền lên nhất niệm: Chẳng lẽ, nên cân nhắc An Dĩ Trạch chút? Ít nhất nếu quả phải tìm người đàn ông, ở với người đàn ông khác bằng ở cùng An Dĩ Trạch, ít nhất và An Dĩ Trạch cũng coi như quen biết!

      Tô Giản yên lặng nhớ lại vấn đề nổi danh trước kia.

      " Nếu ngày nào đó buổi sáng tỉnh lại, cậu phát giới tính của mình thay đổi, phản ứng đầu tiên của cậu là?"

      " Trước hết để cho các em thoải mái chút!"

      Cuộc sống biết bao tàn khốc, tới lui cũng làm người ta trở nên vĩ đại...

      Tâm tình Tô Giản phức tạp, Nhan Tử Vi lại chú ý tới, nhưng vẫn nhiều chuyện hỏi: "Tiểu Giản, dáng người An Dĩ Trạch thế nào? Nhìn ta mặc quần áo có vẻ rất gầy, biết bên trong có thịt ! Ôi, ai, ta có cơ bụng ? Mấy múi?"

      Tô Giản: "...Tám múi."

      " ?" Mắt Nhan Tử Vi lộ ánh sáng, thấy con mắt Tô Giản nghi hoặc, chớp mắt cái. "Chỗ ấy ! phải hai người ngủ chung giường sao, đừng cậu chú ý đó!"

      Tô Giản hoàn toàn thua trận. Mặc dù lúc trước ở ký túc xá, cũng thường cùng với em phòng nhiệt tình bình phẩm ngực mông gì đó của các em, nhưng vẫn nghĩ tới, có ngày cùng nằm giường bình phẩm về cái đó của đàn ông! Cảnh giới này, sao lại có chút quỷ dị!

      Nhan Tử Vi thấy vẻ mặt lúng túng của , cũng có tiếp tục truy hỏi, chỉ sâu xa dặn dò: "Cậu đừng cảm thấy xấu hổ, chuyện này đối với phụ nữ mà đúng là rất quan trọng! Mình với cậu, có số đàn ông đừng xem bề ngoài rất cường tráng ra chỗ ấy vô cùng , nghe còn có? Điều kiện An Dĩ Trạch tệ, nhưng nếu như cái kia mà được, vậy cũng thể, cửa này là hạnh phúc nửa đời sau của cậu đó!" Nhan Tử Vi qua, ngừng lại chút nhíu mày : "Lại tiếp, điều kiện An Dĩ Trạch tốt như vậy, lại kết hôn cũng có chuyện xấu, cuối cùng còn chọn lấy cậu, kết hôn giả với ta, phải cái kia có vấn đề chứ, bề ngoài cao lớn chỗ đó lại bé, ra có ít đàn ông như vậy..."

      Tô Giản cũng suy nghĩ nhiều, buột miệng : " có, của ta rất lớn!"

      " ?" Nhan Tử Vi lập tức hứng thú. " chi tiết!"

      Tô Giản bị hai ánh mắt giống như đèn pha làm ngượng ngùng, thể làm gì khác hơn là cứng rắn chuyển trọng tâm đề tài: "Đúng rồi, Tử Vi, cậu có biết Lục Thừa Hòa là ai ?"

      Nhan Tử Vi quả nhiên bị dời lực chú ý, sắc mặt biến đổi: "Sao lại đột nhiên hỏi ta?"

      Tô Giản : "Lúc trước mình gặp phải người, ta ta là Lục Thừa Hòa, mình hoàn toàn nhớ ra được ta, có điều mình thấy hình ta trong máy tính của mình, hình như có hình của ta..."

      Vẻ mặt Nhan Tử Vi như chỉ tiếc rèn sắt thành thép: "Cậu còn giữ hình của ta! Mau mau xóa sạch cho mình! Lúc trước ta đối với cậu như vậy, cậu còn nhớ ta!"

      " có, mình hoàn toàn thể nhớ nổi ta là au!" Tô Giản thử dò xét. "Trước kia, ta là bạn trai của mình?"

      Nhan Tử Vi tức giận : "Đúng. Bạn trai cũ! Bắt cá hai tay bỏ rơi cậu, tên hỗn đản!"

      Tô Giản suy nghĩ lại bộ dáng của Lục Thừa Hòa chút, đúng là thể liên hệ bộ dạng dịu dàng ấm áp của ta với việc 'bắt cá hai tay rồi bỏ rơi được'.

      muốn lại cẩn thận dò xét, điện thoại di động của đột nhiên vang lên.

      Trước kia tắm xong, mới phát điện thoại di động còn pin, mượn sạc điện thoại của Nhan Tử Vi, chưa được bao lâu nghĩ tới có người gọi điện thoại. Tô Giản cầm điện thoại lên nhìn cáim chỉ thấy ba chữ 'An Dĩ Trạch' lóe lên màn hình.

      Tô Giản giật mình, xem xét Nhan Tử Vi cái, : "Mình nhận điện thoại!" xong lập tức xuống giường vào trong phòng vệ sinh.

      Tô Giản nắm chặt điện thoại di động, tức giận : "Alo?"

      Trong điện thoại di động, đầu tiên là yên lặng chút, sau đó giọng trầm tháp của An Dĩ Trạch vang lên: "Giản Giản, bây giờ em ở đâu?"

      Tô Giản : "Ở bên ngoài, tại tối muộn tôi ở bên ngoài tăng ca, về."

      "Tăng ca?" An Dĩ Trạch lập lại câu, Tô Giản cũng có thể bộ dáng chân mày hơi nhíu lại của .

      " Tăng ca rất bình thường mà, tôi cũng là người chuyên nghiệp! Tương lai tổ quốc đều đặt lên người tôi!" Tô Giản ngẩng mặt lên.

      An Dĩ Trạch : "Bây giờ em còn ở trường?"

      Con ngươi Tô Giản chuyển động: "Ừ , ở phòng làm việc, bài tập ngày mai còn chưa chữa xong."

      Tô Giản vừa dứt lời, giọng của Nhn Tử Vi đột nhiên vang lên từ ngoài cửa phòng vệ sinh: "Tô Tiểu Giản, cậu được chưa, mình muốn vệ sinh!"

      Tô Giản: "Là bạn của em? Em ở nhà bạn?"

      Tô Giản chỉ thành thừa nhận: "Ừm."

      An Dĩ Trạch : "Cho địa chỉ, đến đón em."

      " cần! tại muộn, tôi ngủ, về!" Trở về lại nhìn An Dĩ Trạch được tự nhiên và ngủ cùng giường chăn với người đẹp, quyết định chọn vế sau.

      An Dĩ Trạch im lặng chút: "Giản Giản, vừa rồi mẹ em gọi điện thoại đến."

      "A?' Tô Giản sững sờ, "Mẹ tôi?"

      "Bà ấy gọi điện được cho em, nên gọi cho ." An Dĩ Trạch lẳng lặng . "Bà ấy rất nhớ em, muốn và em có thời gian rảnh về nhà chuyến."
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 64.1:

      Editor: Lin

      Tô Giản nghĩ tới đột nhiên có tiết mục xen giữa này.

      Cúp điện thoại, Tô Giản chút chuyện trong nhà em Tô cho Nhan Tử Vi. Nhan Tử Vi : "Tiểu Giản, cậu tính với gì chuyện cậu mất trí nhớ sao?"

      Tô Giản do dự : "Hay là trước đó , dù sao ấy... Mẹ mình tại còn mang bệnh."

      Nhan Tử Vi hết tình hình trong nhà của mẹ Tô và tính của của Tô Giản với rồi. Tô Giản thầm nhớ, cũng biết có phải nhớ quá nghiêm túc hay , buổi tối lại vào giấc mơ của .

      Trong mơ, dẫn về nhà, có điều trở về phải là nhà em Tô, mà là nhà của .

      Ba mẹ trong nhà còn có em trai đều ở đó, mà là con trai, hiên ngang bước vào.

      dắt tay của An Dĩ Trạch yên lặng đến trước mặt cha mẹ, sau đó quỳ xuống: "Cha, mẹ, con trai có lỗi với hai người! Con trai tìm cho hai người người đàn ông làm con dâu!"

      Cha Tô giận đến phát run: "Đứa con bất hiếu này!" xong còn giơ ghế lên đánh .

      cúi đầu chuẩn bị yên lặng chịu đựng, nhưng nghĩ An Dĩ Trạch đột nhiên bổ nhào về phía trước, hô lên: "Đừng tổn thương Giản Giản!"

      Cha Tô tức giận : "Cậu cút ra ngoài cho tôi! Nhà tôi hoan nghênh tiểu tiện nhân như cậu quyến rũ con tôi!"

      "Bác trai, bác chấp nhận cho cháu và Giản Giản !" Vẻ mặt An Dĩ Trạch đầy đau khổ. "Cháu... cháu có cốt nhục của Giản Giản...”

      Lúc dậy sớm đánh răng, nghĩ đến cảnh tượng quỷ dị trong mơ, Tô Giản nuốt sạch nước súc miệng. Mà sau khi rời nhà Nhan Tử Vi vè nhà nhìn thấy An Dĩ Trạch, Tô Giản kềm chế được giương mắt quét vòng qua bụng .

      An Dĩ Trạch đến công ty mà ở nhà, Tô Giản khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc. Ngược lại An Dĩ Trạch nhìn thấy , vẻ mặt vẫn như cũ, vô cùng tự nhiên, giống như mấy ngày nay hoàn toàn tránh mặt Tô Giản, mà chỉ ở lại công ty tăng ca vậy. Tô Giản cũng muốn khiến hai người thêm xấu hổ, cũng cố gắng tự nhiên như trước đây, vẫn coi An Dĩ Trạch là bạn bè thuần khiết.

      Tô Giản: "Về rồi à?"

      An Dĩ Trạch: " Ừ."

      Tô Giản: "Ăn chưa?"

      An Dĩ Trạch: "Ừ."

      Tô Giản: " thể thay từ khác được sao?"

      An Dĩ Trạch: "Em ăn chưa?"

      Tô Giản: "..."

      Buổi tối An Dĩ Trạch vẫn tự giác ngủ ở phòng sách, Tô Giản quen buổi tối nằm chuyện với , lần này ngược lại còn có chút quen, vì thế chỉ có thể chạy đến phòng sách.

      An Dĩ Trạch xem máy tính, thấy vào giương mắt nhìn lên.

      Tô Giản làm ra vẻ tự nhiên vào, nhìn thấy máy tính An Dĩ Trạch phát bộ phim điện ảnh, liền : "A, cũng xem bộ phim này à! Tôi cũng thích bộ này! Kết quả vô cùng kinh điển! Lúc đó làm thế nào tôi cũng nghĩ đến sau lưng nam chính này là đại BOSS!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản ho tiếng: "Cái này, mẹ của tôi phải muốn tôi dẫn về nhà sao, lúc nào có thời gian?"

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch khẽ động: "Cuối tuần này."

      " Quá tốt!" Tô Giản , "Vậy cuối tuần này chúng ta lại về!"

      An Dĩ Trạch gật đầu: " người đặt vé." Giương mắt thấy Tô Giản muốn lại thôi, liền hỏi: "Sao vậy?"

      Tô Giản : "Thân thể mẹ tôi được tốt..."

      An Dĩ Trạch gật đầu : "Yên tâm, biết phải làm thế nào."

      Tô Giản nghi ngờ: Tôi đây còn chưa hết, sao biết tôi muốn giúp tôi giấu chuyện tôi mất trí nhớ? Có điều nếu An Dĩ Trạch gật đầu, cũng hơi yên lòng.

      Chủ nhật đến rất nhanh, hai người tới sân bay, sau hai giờ đến quê của em Tô.

      Quê hương của em Tô là thành phố Giang Nam bé, xinh đẹp, yên tĩnh. Tô Giản cảm thấy mới lạ, nhịn được thở dài : "Quê tốt!" Thấy An Dĩ Trạch nhìn lại, lập tức tỉnh lại, đây là quê hương của em Tô, vì vậy vội vàng : "Tôi chỉ muốn nơi tốt như vậy mới có thể sinh ra người như tôi!"

      An Dĩ Trạch: "...Đúng ."

      An Dĩ Trạch khen sao? Tâm tình Tô Giản len lén có chút tốt, vì vậy lúc gọi taxi, giọng hơi vui vẻ. Có điều sau khi lên xe taxi, nghe tiếng phổ thông mang theo khẩu địa phương nghiêm trọng của tài xế, Tô Giản đột nhiên ý thức được vấn đề nghiêm trọng: Em Tô là người Giang Nam! Ngôn ngữ Giang Nam giống như ngoại ngữ, đừng , ngay cả nghe cũng thấy tốn sức! Đến lúc đó ngay cả lời mẹ cũng nghe hiểu, đó phải là phức lớn sao?

      Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

      Tô Giản lập tức lo lắng, ngồi xe có chút đứng ngồi yên. Giữa lúc vắt hết óc tìm tòi biện pháp đối phó bên tai đột nhiên truyền tới giọng ôn hòa của An Dĩ Trạch: "Làm sao vậy? Có phải là khó chịu chỗ nào ?"

      thoải mái? Ánh mắt Tô Giản sáng lên, bỗng nhiên có sáng kiến, đảo mắt nhìn An Dĩ Trạch, vuốt huyệt Thái Dương làm bộ yếu ớt: " Ừ, hơi chóng mặt, khó chịu, có sức, cổ họng cũng khó chịu."

      An Dĩ Trạch cau mày : "Có có muốn bệnh viện kiểm tra chút hay ?"

      " cần cần!" Tô Giản lập tức bác bỏ, phát giọng của mình quá lớn, lại cố gắng làm vẻ yếu ớt, hơi thở mỏng manh. "Khá tốt, chỉ là cổ họng khó chịu, chuyện cũng đau, khụ khụ..."

      An Dĩ Trạch đưa tay để nằm lên vai mình: "Vậy đừng chuyện. Dù sao lát nữa mới về đến nhà, em nghỉ ngơi trước chút."

      Trước Tô Giản còn mỉm cười cứng, nhưng dù sao trước đó động tác thân mật với An Dĩ Trạch cũng ít, thân thể cũng theo thói quen, vì vậy rất nhanh yên tĩnh lại, trong đầu suy nghĩ bay lượn, lại bắt đầu suy nghĩ cách để đối phó.

      Cũng lâu lắm, hai người đến nơi. Nhà em Tô nằm con phố , Tô Giản nhìn ngôi nhà ngói xanh tường trắng mà có chút mờ mịt, ngược lại An Dĩ Trạch từng đến nhà họ Tô nên quen đường, dẫn Tô Giản đến ngôi nhà cũ kỹ.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 64.2:

      Editor: Lin

      Vì trước đó có gọi điện thoại tới cho nên mẹ Tô sớm chờ ở nhà, mở cửa nhìn thấy Tô Giản và An Dĩ Trạch, mẹ Tô vô cùng vui vẻ: "Về rồi? Mau vào mau vào! Ai, Tiểu An, cần đổi giày! Được rồi, Niếp Niếp, bên trong ngăn kéo có déo, con lấy cho Tiểu An đôi!"

      Trước khi Tô Giản nghe 'Niếp Niếp' con sửng sốt chút, sau đó lại ngạc nhiên mừng rỡ: Mẹ Tô lại tiếng địa phương, mà là tiếng phổ thông!

      Tô Giản lập tức khỏe lại vẻ mặt lên tinh thần, vui vẻ đáp tiếng, lấy đôi dép trong tủ cho An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch bị đôi dép lê nữ màu hồng: "..."

      "Đứa này!" Mẹ Tô thầm trách Tô Giản câu, sau đó từ bên cạnh lấy đôi dép nam màu đen: "Tiểu An, cái này."

      Mặc dù mẹ Tô ở tuổi trung niên, lại mang bệnh nên người có chút tiều tụy, nhưng có thể thoáng nhìn qua lúc trẻ là mỹ nhân, hơn nữa giọng còn vô cùng dịu dàng ấm áp, Tô Giản rất nhanh có cảm tình với người mẹ này, vì vậy gọi tiếng 'mẹ' cũng khá tự nhiên.

      "Tiểu Giản Tiểu An về rồi?" người đàn ông trung niên ra khỏi phòng bếp.

      Đây hẳn là chú Lý luôn ở bên cạnh chăm sóc mẹ rồi. Tô Giản quan sát ông, thân hình bình thường, nhưng bề ngoài có vẻ thà chất phác, nhất là tiếng phổ thông lại càng khiến Tô Giản mừng rỡ.

      "Chú Lý." Tô Giản khéo léo kêu tiếng.

      Sau đó là trận ân cần hỏi han, Tô Giản còn nhớ trước đó An Dĩ Trạch em Tô là người dịu dàng, nên cũng cố gáng tỏ vẻ ngoan hiền. Cũng may mấy tháng giả bộ đoan trang cũng giúp có kinh nghiệm, tạm thời còn lộ ra sơ hở nào.

      Ngay lúc mẹ Tô lén gọi vào phòng chuyện, có chút thấp thỏm.

      Mẹ Tô : "Niếp Niếp, con và Tiểu An giận nhau sao?"

      Tô Giản sợ hết hồn, cái này cũng có thể nhìn ra, mẹ cũng lợi hại!

      Mẹ Tô nhìn vẻ mặt của Tô Giản lập tức biết, nhớ tới lúc này ánh mắt hai người chạm nhau có chút được tự nhiên, bà kéo tay Tô Giản : "Gia cảnh của Tiểu An và chúng ta kém nhau rất nhiều, lúc trước mẹ vẫn lo lắng con gả đến đó chịu nhiều ức hiếp..."

      " có! chút ức hiếp cũng có!" Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của mẹ Tô, Tô Giản vội vàng an ủi bà. "Dĩ Trạch đối với con rất tốt! Chỉ là bọn con đường có cãi nhau, lát nữa tốt!"

      "Vậy tốt..." Mẹ Tô khẽ mỉm cười cái, nhưng lo lắng trong mắt vẫn chưa tản . "Mẹ chỉ hi vọng hai đứa các con có thể sống yên bình qua ngày. Từ nhỉ con theo mẹ phải chịu nhiều khổ sở, tại mẹ mắc bệnh này, đều là mẹ liên lụy con..."

      " có! Mẹ đừng vậy!" Tô Giản vội vàng an ủi hồi, trong lòng lại thầm tính toán.

      Vì vậy đến khi kết thúc cuộc chuyện tiêng với mẹ Tô, vào phòng khách, Tô Giản ngồi xuống bên cạnh An Dĩ Trạch, sau đó khách khí ôm lấy cánh tay An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch nhìn cánh tay đột nhiên bị ôm lấy của mình cái, sau đó lại yên lặng giương mắt nhìn về phía Tô Giản.

      Tô Giản nhàng đụng cái, muốn nháy mắt, nhưng thấy mẹ Tô nhìn lại, lập tức kéo dài giọng mềm mại: "Ông xã, còn giận em sao?"

      An Dĩ Trạch lặng lẽ : "Tức giận?"

      Tô Giản : ""Mẹ cũng lo lắng rồi! Em phải chỉ liếc mắt sang bên cạnh chút, mỹ nam sao, lại có ý gì khác, cũng đừng ghen! xem, nếu so vẻ đẹp, còn ai có thể đẹp bằng ? Trong lòng em vĩnh viễn là người đẹp nhất!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản ôm cánh tay của An Dĩ Trạch nhàng lắc lắc: "Đừng giận đừng giận! Tình em đối với trời đất chứng giám, nhất định phải tin em! Nhanh cười cái!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Nhìn An Dĩ Trạch nhếch khóe miệng ngây ra cười, Tô Giản cảm thấy vui vẻ: "phì' tiếng bật cười.

      Mẹ Tô thở dài tiếng với An Dĩ Trạch: "Sau khi Niếp Niếp kết hôn, cũng có vẻ thoải mái hơn nhiều. ra Niếp Niếp từ trước đến nay luôn luôn cố gắng hoạt bát, sau đó cha con bé qua đời, con bé mới... Tiểu An, cảm ơn con."

      An Dĩ Trạch khách khí : ""Mẹ đừng như vậy, là con nên cảm ơn Giản Giản mới đúng, còn có cảm ơn mẹ, để ấy đến bên cạnh con."

      Cái hiệu quả của lời này! Tô Giản ở bên cạnh ôm lấy cánh tay cánh tay của An Dĩ Trạch làm bộ ngọt ngào, trong lòng lại châm chọc.

      Nhìn con rể ngày càng thuận mắt, cha mẹ vợ cười càng dịu dàng: "Cái khác mẹ đều cần, chỉ cần con và Niếp Niếp vui vẻ sống qua ngày, mẹ cũng hài lòng rồi."

      Tô Giản : "Mẹ, mẹ yên tâm ." Len lén đụng An Dĩ Trạch. "Đúng , ông xã?"

      An Dĩ Trạch cầm tay của , khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, mẹ yên tâm."

      Sau khi chuyện vui vẻ hồi, rất nhanh đến lúc ăn tối. Người nhà vui vẻ bắt đầu ăn cơm. Nhìn An Dĩ Trạch chọn miếng các lọc hết xương để vào bát Tô Giản, mẹ Tô vui vẻ hai mắt cong lên.

      Ngược lại Tô Giản lại cảm thấy rất hứng thú với bát chè bàn, với chú Lý: "Chú Lý, đây là cái gì? Uống ngon!" xong lại uống thêm bát nữa.

      "Đây là rượu gạo." Tô mẫu bên cạnh thở dài. "Trước kia mẹ cũng làm, cũng cho con uống qua, tại thân thể tốt..."

      Tô Giản vội : "Mẹ! phải bây giờ có chút Lý sao, chú Lý biết làm được sao?"

      Mẹ Tô có chút ngượng ngùng, nhưng nụ cười vẫn vui vẻ.

      "Chú cũng vừa học làm." Chú Lý vui vẻ . "Tiểu Giản thích, vậy uống nhiều chút."

      "Vâng." Uống xong bát, Tô Giản vui vẻ lấy thêm bát.

      nhà ba người chuyện vui vẻ, suy chỉ có An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh nghe được chữ 'rượu, chiếc đũa tay yên lặng cứng ngắc.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :