1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 59.1:

      Editor: Lin

      Vốn là ý định nhất thời nhưng khi có ý tưởng, Tô Giản nhất thời nổi lên hứng thú, vốn rảnh rỗi lập tức tiến công.

      An Dĩ Trạch nhìn hưng phấn, liền gì. Ngược lại Tô Giản cố lòng tiên phong, vì vậy vỗ ngực : "Cái gì cũng cần lo, đều giao cho tôi, đến lúc đó theo tôi là được rồi!"

      Nhìn vào kế sách, cuối cùng Tô Giản cũng hoàn thành kế hoạch xuất hành. Dặt cxong vé máy bay và chỗ ở, mọi chuyện sẵn sàng, chỉ thiếu lên đường.

      Lúc hai người đến dưới chân Hoa Sơn là buổi trưa. Ăn bữa cơm đơn giản dưới chân Hoa Sơn, sau đó hai người bắt đầu mua vật phẩm cần thiết cho việc leo núi.

      Tô Giản lấy ra tờ giấy những vật phẩm cần thiết: "Áo mưa, cái loạt bao tay, thức ăn, nước,..."

      An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản để các loại đồ ăn vào xe, cái: "Phải dùng nhiều như vậy? núi chắc có thể mua."

      Tô Giản : "Để ăn đường nữa! Leo núi mệt mỏi, lại ăn rất nhiều!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Bà chủ siêu thị nhiệt tình : "Leo núi mệt mỏi, cần uống nhiều nước, có lẽ hai người phải mang nhiều nước chút!"

      Tô Giản nhìn chai nước suối lớn chút, do dự: "Có phải quá nặng rồi ?"

      Bà chủ nhìn về phía An Dĩ Trạch: " xem, bạn trai cao to như vậy, nhất định thành vấn đề!"

      Sống lại trở thành phụ nữ, xem ra phải có chỗ tốt! Vốn định cùng mang với An Dĩ Trạch, Tô Giản lập tức thay đổi chủ ý, vui mừng : "Vậy cũng được!"

      Từ đầu tới cuối An Dĩ Trạch gì, chỉ là khi đeo túi leo núi lên người, vẻ mặt cũng thay đổi.

      Ngược lại Tô Giản nhìn , cảm thấy rất mới mẻ. Ngày thường tổng giám đốc An mặc Tây trang phong độ, mà nay mặc áo phông lại mang vẻ nhàng khoan khoái, lại đeo thêm balo leo núi, còn có chút phong độ của du khách.

      Nếu như cổ mang cái máy ảnh, đầu đội chiếc mũ màu vàng, tay cầm cờ đỏ, vậy càng kinh điển.

      Tô Giản quan sát phen, đột nhiên : "Dĩ Trạch, cúi đầu xuống chút!"

      An Dĩ Trạch hiểu, lại vẫn cúi đầu: "Sao vậy?"

      Tô Giản móc chiếc khăn trùm đầu ra, đeo lên cho An Dĩ Trạch, nghiêm túc : "Leo núi rất dễ ra mồ hôi, còn khăn trùm đầu này, có thể ngăn mồ hôi chảy vào mắt. Dù sao Hoa Sơn nguy hiểm như vậy, ngộ nhỡ mắt thấy để ngã, có khả năng rơi xuống sơn cốc."

      An Dĩ Trạch 'ừ' tiếng, giọng có chút dịu dàng.

      mặt Tô Giản chính trực, trong lòng lại vô cùng hồi hộp: An Dĩ Trạch mang khăn đội đầu quả nhiên giống lúc ở cữ, ha ha ha!

      Mua xong vé vào cửa, hai người bắt đầu lên núi. Hoa Sơn được biết đến với 'con đường Hoa Sơn xưa', đỉnh núi hùng vĩ, còn đường hiểm trở. Tô Giản say mê thưởng thức phong cảnh ven đường đến nghiện, thỉnh thoảng lại lấy máy ảnh ra chụp mấy tờ rơi. Lúc đầu có thể coi là thong thả, mang gì nặng, thân nhàng, tất nhiên là ung dung. Thỉnh thoảng quay đầu nhìn An Dĩ Trạch, phát ười đeo cái balo lớn, sắc mặt phiếm hồng, còn bộ dạng tiêu sái kiêu ngạo ngày thường, lập tức cầm máy ảnh lên chụp lại đối phương.

      An Dĩ Trạch cau mày : "Luôn chụp làm gì?"

      Đương nhiên là vì dáng vẻ chật vật của tại! Tô Giản nghiêm túc : "Vì đẹp trai!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Nhưng mà càng lên, đường núi càng cao, có nhiều chỗ thang đá thẳng đứng đến 90 đọ, chỉ có thể nắm dây sắt ven đường để leo lên. Vì vậy lúc đầu còn thong thả ung dung Tô Giản bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, mồ hôi từ trán chảy xuống.

      An Dĩ Trạch nghiêng đầu nhìn cái, đột nhiên : "Ở đây có cái sân, nghỉ ngơi chút !"

      Tô Giản sớm mệt mỏi, nhưng nhìn An Dĩ Trạch thẳng ung dung, liền có tâm tư muốn so tài với , muốn kêu mệt mỏi. tại An Dĩ Trạch nghỉ ngơi, trong lòng cầu còn được, ngoài mặt lại nhướn mày: " mệt sao?"

      An Dĩ Trạch nhìn , 'ừ' tiếng.

      Tô Giản lập tức vui sướng ngồi lên hòn đá trong đình, tàm thân như quả bóng xì hơi mềm xuống.

      An Dĩ Trạch yên lặng đưa bình nước đến.

      Tô Giản uống thoải mái trần, sau đó lau miệng, nhìn đỉnh núi phía xa thở dài : "Phu Di gần hơn, nhưng người lại đông; Hiểm Viễn xa hơn, nhưng là người ít. đời vĩ đại, trách mắng, đặc biệt xem, thường tại viễn, mf chỗ người hiếm đến, cố phải là người có chí thể tới vậy." Đây là bài đọc trong bài luận của học sinh, liền thuận miệng đọc ra. Thấy An Dĩ Trạch giương mắt nhìn về phía , lập tức có loại tự hào là người có ăn có học, tự đắc nhìn về phía An Dĩ Trạch: "Biết là ai viết ?"

      An Dĩ Trạch thản nhiên : "Vương An Thạch, 'Du Hoa Sơn Ký'."

      Tô Giản: "..."

      Ngay lúc này, bên cạnh đột nhiên có hai du khách trẻ tuổi đến, trong đó nữ du khách lễ phép với Tô Giản: "Xin chào, xin hỏi có thể chụp cho chúng tôi bức hình ?"

      " thành vấn đề!" Tô Giản nhận lấy máy chụp hình, chụp cho đôi du khách vài tấm.

      Nữ du khách lễ phép cảm ơn, lại nhiệt tình : "Nếu để tôi cũng chụp chung cho hai người vài tấm !"

      Tô Giản muốn từ chối, An Dĩ Trạch đột nhiên lên tiếng : "Cảm ơn."

      "Hai người có thể dịch sát lại gần chút được ." Nữ du khách cầm máy ảnh lên, về phía hai người.

      An Dĩ Trạch giơ tay ôm hông Tô Giản, Tô Giản giương mắt nhìn cái, nghĩ đến An Dĩ Trạch cúi hạ mắt nhìn xuống.

      "Tách!" Nữ du khách nhấn nút, chụp lại hình ảnh này.

      "Hiệu quả rất tốt!" đưa cho Tô Giản, lại thở dài .

      "Cảm ơn." Đợi đến khi hai người tiếp tục về phía trước, Tô Giản mới quay lại xem hình. Chờ đến khi nhìn hình ảnh mình và An Dĩ Trạch gần gũi, người ngẩng đầu người hạ mắt, bốn mắt nhìn nhau khiến khỏi sửng sốt chút.

      nét nét, tươi mát có tươi mát, có điều, ràng là có chút bình thường, tại sao lại thể phát ra mùi vị là lạ trong đó!

      Tô Giản cau mày, An Dĩ Trạch đột nhiên : "Chụp tệ!"

      Hai người tiếp tục lên đường. được đoạn, trước mặt lại xuất đôi tình nhân .

      Tô Giản mệt đến chỉ có thể thở hổn hển, bây giờ có sức lực vượt qua, liền bò theo phía sau đôi tình nhân.

      Chỉ nghe nhàng : "Ông xã, em đói."

      Chàng trai : "Bảo bối muốn ăn gì?"

      : "Em đột nhiên muốn ăn đồ Mĩ."

      Đồ ăn Mĩ? Nghe có vẻ đồ ăn thượng hạng. leo núi có chút đói bụng, lỗ tai Tô Giản lập tức dựng lên.

      Chàng trai : "Bảo bối, nhịn chút, ở đây có KFC, lát nữa chúng ta về ăn được ?"

      ra đồ Mĩ là KFC... Tô Giản yên lặng đổ mồ hôi.

      lát sau, lại dịu dàng : "Ông xã, người ta mệt quá."

      Chàng trai lại thuận theo : "Bảo bối ngoan, hôn cái!"

      "Ông xã, em muốn cõng em!"
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Diệp DiệpTôm Thỏ thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 59.2:

      Editor: Lin

      "Bảo bối nghe lời, trước tiên tự mình được ?"

      "Ừ! Em nghe theo ông xã! Dù em rất mệt, nhưng em vẫn nỡ làm ông xã mệt, vì như vậy em đau lòng!"

      "Bảo bối, em."

      "Ông xã, em cũng !"

      Tô Giản cảm thấy toàn thân mình sắp nổi da gà, ngay sau đó cảm thấy leo núi mệt như vậy, hai người còn có thể tiếp tục truyền chân tình, khỏi trong lòng muốn học tập bọn họ.

      Vì vậy cố ý quay đầu nhìn về phía An Dĩ Trạch, lớn tiếng : "Ông xã, có mệt ?"

      An Dĩ Trạch yên lặng chuyển mắt sang nhìn .

      Tô Giản lại vẫn thâm tình : "Mệt mỏi, em cõng được ?"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tình nhân trước mặt: "..."

      Chạng vạng, cuối cùng hai người cũng leo đến đỉnh Đông Phong.

      đến căn phòng đặt lúc trước, Tô Giản nhanh chóng ném mình lên giường, mệt mỏi : "Tôi còn tồn tại thế gian này..."

      Khóe môi An Dĩ Trạch khẽ nhếch, để hành lý xuống, ngồi bên cạnh , cúi đầu nhìn: "Vậy chờ cơm nước xong liền nghỉ ngơi?"

      " được!" Tô Giản chống người ngồi dậy, mở ra bản kế hoạch của mình. "Chờ cơm nước xong, chúng ta phải Đông Phong ngắm trăng!"

      An Dĩ Trạch: "Hình như tối nay có trăng!"

      Tô Giản : "Vậy cũng phải , coi như là hóng gió! cũng được!:

      Hai người dùng xong bữa ối, liền chuẩn bị sang đỉnh núi bên cạnh. An Dĩ Trạch rút áo khoác trong túi ra đưa cho Tô Giản: "Mặc vào, buổi tối núi rất lạnh."

      Tô Giản cầm đèn pin, hưng phấn men theo con đường đến đài quan sát. Giỡ phút này trời còn chưa tối hẳn, loáng thoáng có thể thấy núi non trùng điệp phía xa. Tô Giản 'oa' lên tiếng, ra hai chữ: "Tráng lệ!"

      An Dĩ Trạch kéo tay của : "Cẩn thận."

      " sao, phải này còn có xích sắt sao?" Đứng ở nền đất, xung quanh chính là vách đá vạn rượng, Tô Giản cũng thấy sợ, ngược lại còn hưng phấn nghiên cứu xích sắt gắn tảng đá. Xích sắt gắn dọc theo đường , đó còn treo đầy lụa đỏ, Tô Giản tiện tay cầm lên cái, nghi ngờ : "Sao mọi người lại thích treo cái này?"

      An Dĩ Trạch : "Cùng lắm cũng chỉ là loại ước nguyện mà thôi."

      Ước nguyện... Tô Giản vuốt ve lụa đỏ trong tay, quyết định treo cái vì ba mẹ và em trai, vì vậy : "Ngày mai chúng ta cũng treo hai cái ."

      An Dĩ Trạch nhận ra cái trong tay là khóa đồng tâm, vì vậy nhàng : "Được."

      Hai người tìm nơi sạch ngồi xuống. Đính nủi gió lớn, tiếng vù vù ở bên tai, trước đó Tô Giản còn thấy lạnh, đợi đến lúc ngòi xuống chút, liền khỏi run cái, xoa tay : "Nhiệt độ ban ngày còn ấm áp, nghĩ đến buổi tối lại lạnh như vậy."

      "Lạnh?" An Dĩ Trạch thấp giọng , đư tay đến, ôm vào ngực mình,

      Tô Giản cũng khách khí, trựa tiếp dựa vào ngực An Dĩ Trạch, còn thuận tiện chỉnh lại tư thế.

      Giờ phút này đài quan sát chỉ có hai người bọn họ. đầu màn đêm buông xuống, quanh người vách đá hiểm trở, xung quanh yên tĩnh, trừ tiếng gió còn thanh nào khác.

      Vào giờ phút này, hai người ở đỉnh núi kề cận nhau, khiến lòng An Dĩ Trạch nhịn được mềm xuống, hạ mắt nhìn Tô Giản, nhàng : "CHơi vui ?"

      Tô Giản định nghe chút nhạc, lấy tai nghe, thấy vậy đáp: "Vui! Dù có hơi mệt, nhưng có ý nghĩa! Sau này có thời gian, nên du lịch nhiều hơn!"

      An Dĩ Trạch khẽ mỉm cười, đáp tiếng 'ừ'.

      Tô Giản nhét tai nghe vào tai mình, muốn bắt đầu nghe nhạc, lơ đãng liếc sang An Dĩ Trạch, do dự chút, rút bên tai, khách khí hỏi An Dĩ Trạch: " có muốn nghe ?"

      An Dĩ Trạch cũng khách khí nhận ấy tai nghe, nhét vào lỗ tai mình.

      Hai người cũng dùng tai nghe, bắt đầu nghe nhạc. Tô Giản tiện tay chọn bài tiếng Nhật, nghe hiểu lời, nhưng bài hát du dương, vì vậy nghe rất chú tâm.

      Ngược lại, An Dĩ Trạch lại hiểu hết toàn bộ nội dung bài hát.

      "Trong trăm triệu người chỉ nhìn đúng người

      tìm đến nơi ở của em

      nếu như cảm thấy gò bó

      cũng có thể bỏ lớp ngụy trang

      ở bên cạnh em

      ...

      tan biến này yên tĩnh như vậy

      nếu bây giờ có thể truyền đạt tấm lòng của cho em

      cho dù có cách nào bù đắp

      cũng phải ôm em chặt..."

      An Dĩ Trạch nhìn về phương xa. Trong bóng đêm, đỉnh nui ở phía xa trùng ddiepj, mà bình nguyên phía xa xa, đèn đuốc giăng khắp nơi, như hàng ngàn vì sao rơi xuống nhân gian.

      Bên tai tiếng gió vù vù, trong ngực lại vô cùng ấm áp. An Dĩ Trạch đột nhiên cảm thấy, buổi tối như vậy, ở đỉnh núi như vậy, so với việc từng dự định biển Aegean ngắm biển gió thổi, hình như cũng kém.

      Bờ biển cũng tốt, núi cũng tốt. Biển khơi làm chứng cũng tốt, mà núi rừng chứng giám cũng được.

      Chỉ cần là người trong ngực, tất cả đều tốt.

      An Dĩ Trạch thầm quyết định, lại lặng lẽ thả lỏng, tim ở trong tiếng gió, đập có chút theo quy luật.

      "Giản Giản."

      "Hả?"

      "..."

      "Oa..." An Dĩ TRạch mới được chẽ, xung quanh biết sao đột nhiên truyền đến tiếng hét dài, tiếng ngân cao, trực tiếp vang vọng trong rừng núi hơn nữa phút.

      Tô Giản nghe được lập tức hứng thú, gạt tai nghe, chạy về phái phát ra thanh: "Oa oa oa..."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Cậu nhóc đối diện lập tức nghe có người đáp lại, hình như cũng có hứng thú, tiếp câu có nội dung: "Trương Quyên Quyên, em..."

      An Dĩ Trạch giật mình, chăm chú nhìn Tô Giản trong ngực.

      Tô Giản nghe thấy, quả nhiên hưng phấn muốn nhận, nhưng há miệng, lại tìm ra đối tượng muốn bày tỏ, vì vậy cuối cùng hét lớn tiếng, giọng vang vọng khắp bốn phương tám hướng...

      "Tổ quốc, tôi em..."
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Hình Ưu, Tôm Thỏbachnhaty thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 60.1:

      Editor: Lin

      An Dĩ Trạch gì thêm, trái tim lúc trước còn thầm kích động trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.

      Cậu nhóc ở đầu bên kia lên tiếng, Tô Giản cũng đành nghẹn ngào im lặng, lại lần nữa nhặt tai nghe cho An Dĩ Trạch đeo vào.

      Lúc này tai nghe truyền đến bài tiếng Trung.

      "Cả đời hiếm thấy tình chân thành

      Em muốn theo đạo lý của em

      Em muốn nghe

      Pháp Hải em biết

      Lôi Phong Tháp rơi xuống..."

      An Dĩ Trạch nghiêm mặt, nhìn người trong ngực ôm di động ngoan ngoãn lướt.

      An Dĩ Trạch : "Đnag làm gì?"

      "Phát Microblogging!" Tô Giản hưng phấn . " nghĩ đến lên đỉnh núi còn có tín hiệu! Ha ha, đặc biệt có thể lên mạng khi ở núi, tình huống như vậy phải ai cũng gặp, nhất định phải phát Microblogging chút!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      xuống từ đỉnh núi, đến lúc hai người trở về phòng, tâm tình An Dĩ Trạch vẫn luôn tốt.

      Lúc đầu Tô Giản cũng chú ý, đợi đến sau khi trở lại phòng, phát An Dĩ Trạch lại lên tiếng, cũng biết phải làm sao, cuối cùng kinh ngạc hỏi: "Mệt sao?"

      An Dĩ Trạch 'ừ' tiếng.

      Tô Giản liền quan tâm ôm vào lòng, ân cần : "Mệt mỏi nên nghỉ sớm chút!"

      An Dĩ Trạch quay đầu nhìn hai cái giường trong phòng chút, chỉ cảm thấy trái tim hơi căng.

      Căn phòng là Tô Giản đặt, cũng cảm thấy như vậy có gì đúng, cho nên nhanh nhẹn chọn giường mình thích: "Tôi muốn ngủ giường bên ngoài này!"

      An Dĩ Trạch từ chối cho ý kiến, chỉ là khi Tô Giản tắm, liền yên lặng đổ nước lên giường mình.

      Tô Giản tắm xong ra, thấy giường bên này ướt nửa, quả nhiên ngây người: "Tại sao có thể như vậy?"

      An Dĩ Trạch thản nhiên : " cẩn thẩn đổ nước lên ."

      Tô Giản qua cẩn thận quan sát phen, phát quả thể cứu vãn, nhíu mày : "Nếu chúng ta đổi phòng?"

      " cần." An Dĩ Trạch , "Thời gian này, chắc khách sạn cũng còn phòng khác, huống hồ, ở đây em còn có cái giường, cũng phải có cách để ngủ."

      Tô Giản suy nghĩ chút, cũng cảm thấy vậy, và An Dĩ Trạch cũng phải chưa từng ngủ chung, huống hồ nhiệt độ buổi tối đỉnh núi rất thấp, hai người nằm chung có lẽ ấm áp ít.

      Có điều cái giường này người ngủ cũng coi như rộng rãi, ngủ hai người khỏi có chút chen lấn. Tô Giản và An Dĩ Trạch nằm ở giường, thân thể thể dính sát.

      An Dĩ Trạch đưa tay ôm , nụ cười của Tô Giản khỏi cứng lại. Dù mỗi buổi sáng đều tỉnh lại trong ngực An Dĩ Trạch, nhưng lúc còn tỉnh táo như vậy bị An Dĩ Trạch ôm ngủ vẫn là lần đều tiên. Có điều dù sao cũng quen việc ôm trong ngực, cho nên Tô Giản rất nhanh liền yên tĩnh, huống chi thân thể thân thể của An Dĩ Trạch rất ấm áp. Tô Giản khỏi đưa tay ra, sờ qua ngực An Dĩ Trạch, thở dài: "Dĩ Trạch, thân thể quả rất khỏe mạnh, quả là thanh niên nhiệt huyết!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản : "Sáng mai phải dậy sớm chút, xong ngắm mặt trời mọc, đặt đồng hồ bào thức chưa?"

      An Dĩ Trạch sờ đầu cái: "Cài xong."

      Tô Giản : "Xem xét tình hình mà , chắc chắn ít người muốn ngắm mặt trời mọc, rất nhiều người nửa đêm leo lên đỉnh núi, chính là vì ngắm mặt trời mọc, cho nên chúng ta nhất định phải sớm chút!"

      An Dĩ Trạch hạ mắt nhìn : "Nếu em dậy nổi làm sao bây giờ?"

      Tô Giản nghiêm túc : "Vậy liền hét lớn: 'Có sấm! Trời mưa rồi! Nhanh dọn quần áo!'."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản nhìn vẻ mặt nghiêm nghĩ, khỏi ngượng ngùng: " nhìn xem, chút hài hước cũng có. Tôi thấy tâm tình tốt, muốn khiến vui vẻ, kết quả lại nể mặt tôi!"

      An Dĩ Trạch lẳng lặng nhìn chằm chằm , thở dài, giọng trầm : "Tâm tình tốt."

      "Tôi cảm thấy chắc mệt mỏi, dù sao núi khó leo, lại mang nhiều đồ như vậy." Ngay sau đó Tô Giản nhiệt tình . " bằng chúng ta xem tivi chút , thả lỏng chút!" xong liền cầm điều khiển tivi lên.

      "Kỹ thuật máy đào của ai tốt? Sơn Đông Trung Quốc Hoa Lam Tường!"

      "Bên trong đau, Nguyệt Nguyệt thoải mái!"

      "Tôi vốn là nhân sâm chữa khỏi trăm bệnh..."

      Mỗi đài truyền hình đều có chỗ kỳ lạ, Tô Giản chuyển mấy kênh, cuối cùng tìm được cái khá đơn giản, vì vậy : "Xem cái này !"

      tivi chiếu bộ phum, hai nhân vật chính chuyện tình bình thường, đầu tiên là mập mờ, sau đó là say đắm, nữa là ...

      Nhìn đôi nam nữ củi khô bốc lửa màn hình, An Dĩ Trạch khỏi ôm chặt người trong ngực.

      " Giản Giản..." An Dĩ Trạch cúi đầu.

      "Hả?" Tô Giản mơ màng ngẩng đầu, ôm chặt lấy , chân đặt lên đùi .

      An Dĩ Trạch cứng đờ, nhưng nhìn mới phát Tô Giản ngủ say, cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế, lặng lẽ để mình bình phục lại.

      Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy, dưới mắt An Dĩ Trạch có chút xanh đen.

      Ngược lại Tô Giản ngủ rất ngon, tỉnh lại còn vui vẻ duỗi người. Chẳng qua vươn người được nửa, đột nhiên ngẩn ngơ, sau đó đẩy mạnh An Dĩ Trạch: "Trời sáng! Mặt trời ọc của tôi! Xong rồi, xong rồi! phải gọi tôi sao!"

      An Dĩ Trạch đưa tay giữ lại, bình tĩnh : "Trời mưa."

      "A?" Tô Giản ngây người, ngay sau đó vẻ mặt thất vọng. "Trời mưa sao?"

      An Dĩ Trạch gật đầu: "Rất lớn."

      Tô Giản lập tức bò dậy kéo màn cửa sổ ra, bên ngoài quả nhiên mưa rào xối xả, Tô Giản nhìn mảng trắng xóa mưa bụi, khuôn mặt thoáng chốc khổ sở.

      " phải chứ? Mưa lớn như vậy, phải là làm được gì sao?"

      An Dĩ Trạch : "Lại đây mặc quần áo, lát nữa chúng ta ăn sáng."

      Kết quả giờ ăn sáng lại nhận được tin tức tốt: Bởi vì mưa quá lớn,, nên cấp treo xuống núi cũng bị cắt rồi.

      Trở về phòng, Tô Giản nằm cửa sổ nhìn bên ngoài màu trắng của mưa bụi, buồn bã : " xem, nếu như chúng ta mặc áo mưa ra ngoài thế nào?"

      An Dĩ Trạch kiên quyết từ chối: " thể so sánh Hoa Sơn với các núi khác, đường núi quá hẹp quá nguy hiểm, huống chi là trời mưa."

      Tô Giản phục : "Nhưng tôi vừa thấy rất nhiều người mặc áo mưa xuống núi, tại mưa có hơn chút, có lẽ tốt hơn, nếu , chúng ta cũng ra ngoài?"

      An Dĩ Trạch lùi bước: " được."

      Tô Giản trợn mắt nhìn, ngay sau đó lại nở nụ cười: "Chẳng lẽ sợ, giống như Hàn Dũ vậy?"

      Lúc trước leo núi đến Thương Long chỗ 'gửi thư khiếu nại', Tô Giản lên mạng tra chút, ra cái này đến điển cố của Hàn Dũ. Nghe năm đó Hàn Dũ lên Hoa Sơn, leo núi đến đây, bởi vì sợ mà cách nào xuống núi, lo lắng đến độ ở này khóc lớn, chỉ đành phải viết thư cầu cứu, cột lên hòn đá ném xuống núi, lúc này mới được người hái thuốc dưới núi phát , cứu ta.

      Nghĩ đến hình ảnh Đại Văn Hào Hàn Dũ run rẩy sợ hãi đứng Thương Long khóc lớn, Tô Giản bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, sau đó lại nhịn được bắt đầu mơ mộng đến hình ảnh An Dĩ Trạch đứng ở Thương Long khóc lớn: Tổng giám đốc An Ngang ngược ôm chặt cột đá bên cạnh, đáng thương ngồi chồm hổm dưới đất, mặt hai hàng nước mắt rơi xuống, khổ sở kêu: "Có ai mau đến cứu tôi? Tôi nguyện lấy thân mình báo đáp..."

      Tô Giản nhìn An Dĩ Trạch, cười hì hì tiếng.

      An Dĩ Trạch bất đắc dĩ : "Sao vậy?"

      Tô Giản cười híp mắt nhìn cái: "Đột nhiên thấy vui vẻ!"

      Trong mắt An Dĩ Trạch nổi lên ý cười: "Mưa này chắc cũng lâu, nếu như em muốn ở trong phòng, chờ mưa tạnh chút, chúng ta lại ra ngoài."

      Tô Giản vui vẻ giơ ngón cái về phía : "32 like!"

      Lại đợi hồi, quả nhiên trời mưa dần, chỉ còn lại vài hạt mưa như có như . Tô Giản đưa đầu về phía cửa sổ thăm dò chút, : "Bây giờ chúng ta ! Còn rất nhiều nơi chưa , nếu , chỉ sợ đủ thời gian!"

      Hai người thu dọn đồ đạc xong, chỉ khoác chiếc chiếc áo mưa duy nhất, Lúc trước lúc mua sắm Tô Giản cũng chú ý, giờ phút này lấy ra thấy cái, áo mưa là cái màu xanh da trời, cái khác là màu hồng. Tô Giản đẩy áo màu hồng cho An Dĩ Trạch, vẻ mặt hết sức ngay thẳng: "Màu sắc người khác hợp, mặc lại vô cùng thích hợp, !"

      An Dĩ Trạch yên lặng mặc áo mưa màu hồng làm bộ như nhìn thấy Tô Giản sinh ra cảm tưởng ' An Dĩ Trạch giống như khí cầu màu hồng' mà nhịn được cười trộm.

      Hai người ra khỏi khách sạn, Tô Giản nhìn ngọn núi xa xa, mất mát : "Đáng tiếc trời mưa, nếu tôi còn thử thách trò bungee!"

      An Dĩ Trạch : "Cẩn thận dưới chân."
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Hà Hoàng thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 60.2:

      Editor: Lin

      Mặc dù mưa , nhưng mây mù hoàn toàn tản ra, ngày hôm qua Hoa Sơn vĩ đại còn hiểm trở và khe suối sâu hiểm, hôm nay chỉ còn lại từng mảng mây mù trắng xóa, khiến người ta cảm thấy mờ mịt còn nguy hiểm.

      Tô Giản lại cảm thấy bốn phía dưới chân cũng là mây mù lượn quanh, cảm giác rất giống mùi tiên cảnh, suy nghĩ chút, nhịn được ngắt nhánh cây, đặt vào trong tay An Dĩ Trạch, nhiệt tình : "Dĩ Trạch, cầm !"

      An Dĩ Trạch hiểu: "Làm gì?"

      Tô Giản làm tư thế đặt tay trước ngực, cẩn thận dặn dò: "Đừng động!" Sau đó lui lại hai bước, sau đó rút máy chụp hình, quay về phía tiên khí lượn lờ chụp tấm.

      An Dĩ Trạch: "..."

      Cũng lâu lắm, bên đường trước mặt xuất tấm bia đá Tô Giản nhìn bốn chữ lớn được khắc phía ' Hoa Sơn Luận Kiếm', lập tức vui vẻ: " ra đây chính là nơi Hoa Sơn Luận Kiếm!"

      Ôm bia đá, để cho An Dĩ Trạch chụp tấm, Tô Giản vừa tiếp tục về phía trước vừa cảm thán: "Năm đó ra Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Cái luận kiếm ở nơi này! Ở nơi nguy hiểm như vậy, lại còn có thể đánh, quả nhiên là cao thủ!" Đột nhiên quay đầu lại An Dĩ Trạch. ""Đúng rồi, thích người nào trong bọn họ?"

      An Dĩ Trạch nhìn cái: " thích người thứ hai lên Hoa Sơn Luận Kiếm!"

      " Lần thứ hai?" Tô Giản giơ đầu ngón tay ra đếm. "Đông Tà Hoàng Dược Sư, Dương Quá, Nam Thiếu Lâm Nhất Đăng, Bắc hiệp Quách Tĩnh, trung ngoan đồng Chu Bá Thông, thích Dương Quá?"

      " " An Dĩ Trạch thản nhiên . " thích trung ngoan đồng."

      "A?" Tô Giản sững sờ. " lại thích Chu Bá Thông, nhìn ra!"

      An Dĩ Trạch nhìn cái, gì.

      Tô Giản hoài nghi: Chẳng lẽ bề ngoài tổng giám đốc An lạnh lùng, ra cất giấu trái tim thích trêu chọc?

      "Em thích ai?" An Dĩ Trạch đột nhiên hỏi.

      "Tôi?" Tô Giản ho tiếng. "Tôi thích tây cuồng... Con dâu."

      " Tiểu Long Nữ?"

      Tô Giản thấy vẻ mặt An Dĩ Trạch như 'Em lại thích Tiểu Long Nữ', có chút mất hứng: "Chẳng lẽ thích Tiểu Long Nữ?"

      An Dĩ Trạch : " thích Hoàng Dung."

      Ngay từ đầu Tô Giản còn có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến《 Truyện Xạ Điêu Hùng 》, trong đó Hoàng Dung 15 tuổi cũng có chút biết, trong lòng yên lặng châm chọc quả nhiên chú AN thích loli, mặt lại : "Tôi còn cho là thích Vương Ngữ Yên, tôi nhớ trước kia hình như thiên hậu Kỷ có đóng Vương Ngữ Yên."

      An Dĩ Trạch bình tĩnh : "Em suy nghĩ nhiều."

      Thấy đào được chuyện gì, Tô Giản nhún nhún vai, cũng muốn tiếp tục dò hỏi. Hai người về phía trước, nhanh chóng liền thấy Trường mà Tô Giản mong đợi, đáng tiếc bởi vì trời mưa, đường này vô cùng nguyên hiểm bị chặn. Tô Giản có vẻ thất vọng, nhịn được nằm xích sắt của Trường mà nghển cổ lên: " , nếu tôi phá vỡ cửa này, len lén xuống có được hay ?"

      An Dĩ Trạch đưa tay kéo : " được."

      Tô Giản quay đầu: "Tại sao?"

      An Dĩ Trạch thản nhiên : "Bởi vì cho phép."

      Tô Giản: "..."

      Lưu luyến rời Trường , Tô Giản theo An Dĩ Trạch tới Nam Phong, sau khi dừng lại chút, lại về phía Tây Phong.

      Nam Phong cũng có mấy người đội mưa dạo núi như bọn họ, lúc tới Tây Phong, còn ai. Hai người leo tới đỉnh Tây Phong, đỉnh núi cũng chỉ là tảng đá lớn. Tô Giản vui vẻ đứng tàng đá, dõi mắt hướng xa xa. ngờ gió núi mạnh mẽ, gió lớn nhất là đỉnh núi, vừa mới đứng thẳng, trận gió lớn đột nhiên thổi qua, để cho nhịn được hơi choáng váng.

      An Dĩ Trạch cách khoảng kịp đỡ, trầm giọng : "Ngồi xuống!"

      Tô Giản ngượng ngùng ngồi chồm hổm xuống, ngược lại là cảm giác quả có lắc lư vậy nữa. Nhìn vị đứng trong gió to vẫn bất động cái, trong lòng yên lặng đau xót: Chết tiệt, người có trọng lượng tốt!

      An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản ngoan ngoãn ngồi chồm hổm tảng đá giống như cây nấm, ánh mắt dịu dàng: "Nơi này gió lớn, cẩn thận chút."

      Tô Giản gật đầu cái đặt mông ngồi xuống tảng đá, nhìn phong cảnh phía xa, nhịn được thở dài: " đẹp!"

      Lúc này trời mưa cũng ngừng, mây mù núi dần tản , vì gió lớn, mây mù cũng ngừng, mà trùng điệp cuồn cuộn, hết sức hùng vĩ. Mà ở chỗ xa hơn, vùng đồng bằng kéo dài, chạm đến chân trời.

      Mắt thấy cảnh tượng nguy nga như vậy, trong lồng ngực Tô Giản tự nhiên sinh ra cảm giác hào hùng.

      Vì vậy ngay sau đó, An Dĩ Trạch liền nghe thấy Tô Giản đột nhiên hát: "Tôi đứng tại, Liệt Liệt Phong Trung! Hận thể, tận diệt đau lòng triền miên! Ngắm nhìn ông trời, mây bay bốn phía! Kiếm nơi tay, hỏi thiên hạ ai là hùng!"

      Lời ca cũng coi như hợp với tình thế, giọng hát cũng rất vang vọng, chỉ là giai điệu có chút lệch. An Dĩ Trạch xoa mắt, nhịn được ngắt lời: "Giản Giản!"

      Tô Giản quay đầu lại: "Sao vậy?"

      An Dĩ Trạch lấy ra bình nước: "Tới uống nước."

      Tô Giản tâm tình rạng rỡ biểu diễn hồi quả cảm thấy có chút khát, lập tức nhận lấy uống hết nửa chai, mà sau khi đưa chai nước cho An Dĩ Trạch, tự mình đến dốc núi bên kia, dựa vào xích sắt phóng tầm mắt nhìn về nơi xa.

      Hai người nhất thời lên tiếng. Chung quanh trừ gió núi gào thét, còn thanh nào khác.

      Tô Giản nhìn về phương xa, bày ra nét mặt đau lòng. Tình cảnh này, phóng khoáng ra sao! Thê lương thế nào! Chỗ cao lạnh ra sao! cảm thấy, hình như cuối cùng cũng hiểu được đơn của vô số Thế Ngoại Cao Nhân và Tuyệt Thế Cao Thủ!

      Tô Giản yên lặng mơ mộng, giờ phút này mình chính là Độc Cầu Bại!

      An Dĩ Trạch hoàn toàn biết suy nghĩ trong lòng , chỉ lẳng lặng nhìn người đứng bên vực nhìn về nơi xa. Gió núi thổi lất phất, Tô Giản đứng thẳng trong mây mù, mũ của áo mưa bị thổi, mặc dù tóc được buộc lại, nhưng vẫn có vài sợi phất qua gò má, mà người thường ngày năng động, nhưng lúc này lại đứng yên tĩnh, hết sức dịu dàng xinh đẹp.

      An Dĩ Trạch đột nhiên có chút vui vẻ. nghĩ, may, bọn họ có trực tiếp xuống núi, nếu , nhất định bỏ qua thắng cảnh Vân Phi Thương Sơn này, còn có người khiến tâm hồn hồn loạn như vậy.

      " tốt!" Tô Giản đột nhiên cảm thán: " may chúng ta có trực tiếp xuống núi, nếu cảnh đẹp như vậy thể ngắm rồi! Hoa Sơn sau cơn mưa, cũng phải là điều tất cả mọi người có thể ngắm!"

      "Ừ." Nghe Tô Giản có suy nghĩ giống mình, ánh mắt An Dĩ Trạch càng thêm dịu dàng.

      " Sau này có cơ hội, chúng ta lại Hoa Sơn lần nữa, bổ sung cho việc thể Bungee và lên Trường !" Tô Giản tràn đầy phấn khởi , ngừng lại chút, chợt nhớ tới. "Hic, có điểu khi đó chúng ta hẳn ly dị, chỉ sợ, mình tôi có khả năng đến đây."

      An Dĩ Trạch giật mình: "."

      " nguyện ý cùng tôi đến đây?" Tô Giản kinh ngạc nhìn về phía , ngay sau đó khen. "Có nghĩa khí!"

      " ." An Dĩ Trạch lắc đầu. "Là ly dị."

      "A?" Tô Giản ngẩn ngơ. "Tại sao?"

      An Dĩ Trạch yên lặng : "Ly dị là dựa vào cảm tình hai người tan vỡ, chúng ta cũng có, tất nhiên cần ly dị."

      Tô Giản trợn to hai mắt: "Kết hôn còn căn cứ vào cảm tình hai người, hai chúng ta vốn là kết hôn giả, tình cảm ở đâu?"

      An Dĩ Trạch thản nhiên : " có."

      " Hả?" Trong lòng Tô Giản đột nhiên sinh ra dự cảm kỳ lạ thể thành lời.

      Ngay sau đó, chỉ nghe An Dĩ Trạch bình tĩnh : "Giản Giản, thích em."
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 61:

      Editor: Lin

      Ngay từ đầu Tô Giản cho là mình nghe nhầm.

      Vì vậy cười khan đáp: "Tiếng gió quá lớn, tôi nghe ..."

      Cho đến khi phát vẻ mặt của An Dĩ Trạch hết sức nghiêm túc, giống đùa, mới sợ hãi.

      Mẹ nó! An Dĩ Trạch ?

      Tô Giản nhịn được lui về sau bước. vốn đứng vách núi, mặt đất ở đỉnh núi bằng phẳng, vừa lui cái, thân thể vững, khỏi ngửa về phía sau.

      Con ngươi An Dĩ Trạch đột nhiên co rút lại, bắt lại tay của , kéo lại: "Cẩn thận!"

      Sau lưng chính là vực sâu vạn trượng, mặc dù bên dốc núi xích sắt ngăn cản, nhưng độ cao xích sắt chỉ bằng bắp chân ràng cũng thể ngăn trở nguy hiểm, nghĩ đến vừa rồi nếu đứng xa hơn chút, cẩn thận ngã xuống, Tô Giản khỏi sợ hãi, nhìn mình đứng đỉnh núi thở hổn hển hai cái.

      Đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại, Tô Giản mới phát mình nằm trong ngực An Dĩ Trạch. Nhớ tới lời vừa mới của An Dĩ Trạch, Tô Giản đột nhiên thoát khỏi ngực , cách khoảng, vẻ mặt và tâm tình phức tạp: "Điều vừa mới ... Đều là ?"

      An Dĩ Trạch nhìn sâu, gật đầu cái.

      Tô Giản hoàn toàn xù lông, quả thực rất muốn hét lớn tiếng 'ông đây là người truyền thống', nhưng cũng biết lời này dù thế nào cũng thể ra miệng, dừng chút, lớn tiếng : "Trước kia phải chúng ta được thích lẫn nhau sao?"

      An Dĩ Trạch : "Khi đó cũng biết, sau này thích em."

      Bị người từng là tình địch thắm thiết 'thích', Tô Giản chỉ cảm thấy như bị sét từ trời đánh xuống, khiến bị đánh đến ngoài khét trong sống. gắng gượng : "Nhưng thích thiên hậu Kỷ sao?"

      An Dĩ Trạch : "Đó là chuyện trước kia, qua rồi."

      Vẻ mặt Tô Giản đưa đám : "Thiên Hậu Kỷ người tốt dáng người cũng tốt, với đúng là trai tài sắc, nếu , tiếp tục thích ấy !"

      An Dĩ Trạch tiến lên bước, chăm chú nhìn : "Giản Giản, rồi, người tại thích là em."

      Tô Giản chưa từng chú ý tới, bị đôi mắt bình tĩnh này của An Dĩ Trạch nhìn như vậy là chuyện vô cùng áp lực, nhịn được quay mặt , thấp giọng : "Đúng ..."

      Lời còn chưa dứt, miệng đột nhiên bị môi An Dĩ Trạch chặn lại.

      và An Dĩ Trạch hôn cũng phải lần đầu tiên, chỉ là trước kia dù kinh ngạc, nhưng cũng để trong lòng, chỉ coi đó là việc trêu chọc. Nhưng hôm nay, biết được An Dĩ Trạch lại tình cảm như vậy với mình, liền thể tiếp tục nhìn thẳng vào hành động của động tác của An Dĩ Trạch được rồi.

      Tô Giản trợn to hai mắt, đột nhiên giãy giụa. Có điều sức lực của An Dĩ Trạch lớn hơn rất nhiều, huống hồ tại đứng đỉnh núi, bốn bề đều là vách đá, quả thể kiêng dè, vì vậy cuối cùng vẫn thể nào giãy giụa, bị An Dĩ Trạch ôm chặt.

      Cũng biết có phải thành thói quen hay , mặc dù bị An Dĩ Trạch tỏ tình làm chấn động, nhưng An Dĩ Trạch hôn lại khiến có cảm giác chán ghét, chẳng qua là cảm thấy cái này bổ sung thêm tâm ý của An Dĩ Trạch khiến có chút lúng túng. Vừa bị động thừa nhận, Tô Giản vừa nhanh chóng nghĩ đối sách. Bất kể như thế nào, dù sao cũng phải khiến cho An Dĩ Trạch từ bỏ ý định! Mặc dù bây giờ thân thể bây giờ của là phụ nữ, nhưng để cho tiếp nhận người đàn ông như An Dĩ Trạch, vẫn cảm thấy hơi khó khăn!

      Tô Giản nắm chặt, thừa dịp An Dĩ Trạch hơi buông đột nhiên đẩy ra, thở hổn hển : "Tôi thích đàn ông!"

      An Dĩ Trạch quả nhiên sững sờ, trầm giọng : "Có ý gì?"

      Tô Giản úp mở: " ra , tôi thích phụ nữ..."

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch khó hiểu: "vậy người đàn ông trong máy tính em lúc trước là chuyện gì? Em và ta cũng phải là bạn bình thường."

      " ta..." Đại não của Tô Giản nhanh chóng vận chuyển. " ta đúng là bạn trai cũ của tôi, có điều vì sau đó tôi phát , ra tôi thích phụ nữ, nên tôi và ta chia tay!"

      An Dĩ Trạch lẳng lặng : " phải em , em nhớ gì sao?"

      Tô Giản: "..."

      Dưới cái nhìn soi mói của An Dĩ Trạch, Tô Giản chỉ có thể nhắm mắt : "Gần đây hình như tôi có thể nhớ được ít chuyện..."

      An Dĩ Trạch : "Vậy em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đâu ?"

      Tô Giản lập tức trả lời: "Quán bar! Tôi nhớ rất !"

      An Dĩ Trạch : " đúng."

      Tô Giản trợn mắt: " phải lúc trước chúng ta gặp nhau ở quán bar sao?"

      An Dĩ Trạch bình tĩnh : " phải em , em nhớ, nhớ rất ràng sao?"

      Tô Giản: "..."

      An Dĩ Trạch bỗng nhiên thở dài cái, : " ra em hoàn toàn nhớ được gì cả, phải ?"

      ra tôi hoàn toàn quên cái gì cả đại ca à! Tô Giản hết sức bực bội.

      An Dĩ Trạch đưa tay, bỗng nhiên ôm vào trong ngực, trong tiếng gió vù vù, giọng của dịu dàng lại nghiêm túc.

      "Dù nhớ cũng sao. Giản Giản, đối tốt với em."

      Lần này Tô Giản có giãy giụa.

      Nếu là trước kia, nghe được An Dĩ Trạch như vậy, nhất định phê bình ' An Dĩ Trạch lại bắt đầu lừa gạt em '. Mà nghe được An Dĩ Trạch 'thích mình', nhất định ngửa mặt lên trời cười dài, trong lòng tràn đầy thắng lợi vui sướng: Họ An, các em thích sao, cuối cùng phải quỳ dưới chân tôi sao? Người thằng cuối cùng nhất định là tôi, ha ha ha!

      Mà hôm nay, nghe được An Dĩ Trạch đối tốt với mình nghiêm túc như vậy, lại có chút vui vẻ. Từ lúc sống lại đến nay, An Dĩ Trạch vẫn là người quen thuộc nhất bên cạnh , mặc dù quan hệ hai người là vì bản hợp đồng, nhưng cẩn thận nhớ lại, ở cạnh An Dĩ Trạch, luôn sống tốt. Ở trước mặt người khác, còn phải giả bộ chút, nhưng ở trước mặt An Dĩ Trạch, trừ hai bí mật là đàn ông và việc sống lại ra, hoàn toàn giấu giếm, tùy tâm tùy tính, sống vô cùng tự tại. Mà An Dĩ Trạch cũng chăm sóc cẩn thận, trước người khác có thể có chút diễn trò, nhưng sau lưng người khác vẫn đối xử với tệ. Nếu chân chính, nhìn về người đàn ông có gia thế tướng mạo có năng lực lại đối tốt với mình như vậy, chỉ sợ theo, nhưng...

      Tô Giản thấp giọng : "Dĩ Trạch, xin lỗi."

      An Dĩ Trạch chậm rãi buông ra, nhìn vào mắt : "Em còn thích bạn trai cũ của em?"

      Tô Giản lắc đầu cái: " có, tôi nhớ người kia." Ngừng chút, há miệng, lần đầu tiên nhìn An Dĩ Trạch chuyện, trong lòng đột nhiên có chút đành lòng.

      "Tôi chỉ thích ."
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      hoadaoanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :