1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 48:

      Editor: Lin

      lâu sau, An Dĩ Hằng và An Dĩ Trạch đều bị khách khứa bao vây, Tô Giản có hứng thú với việc đoan trang tiếp đón khách khứa cùng An Dĩ Trạch, mà An Dĩ Trạch cũng thấy ánh mắt lóe lên chút mệt mỏi, vừa nghĩ đến vừa rồi mình giày cao gót rất mệt, liền đặc biệt dặn dò tạm thời nghỉ chút.

      Tô Giản tất nhiên lập tức tuân lệnh, từ từ xuyên qua đám người, sau đó ưu nhã chuồn êm.

      Trước tiên tìm chút gì đó bỏ vào bụng, rồi sau đó Tô Giản liền tìm góc lặng lẽ nghỉ ngơi. Góc này của có ánh đèn, khá tối, hơn nữa còn có ai, dứt khoát cần che giấu, lén cởi giày cao gót xuống, cả người ngồi lan can, dựa vào đó nhìn vào vùng đèn đuốc của lễ hội. Quần áo đẹp đẽ, bữa tiệc linh đình, nơi này vô cùng náo nhiệt, nhưng có hơi mệt chút, bất kể mặc bộ quần áo thế nào, vẫn phải bày ra khuôn mặt tươi cười. Trong lòng Tô Giản có chút châm chọc: Xem ra nhà giàu cũng có gì tốt. Lại sau này lúc có tiền, thành đại gia, cũng phải mở buổi tiệc, đến lúc đó, liền quy định mọi người được mặc lễ phục, đàn ông nhất định phải mặc áo lót quần cộc, nữ mặc bộ váy dài thướt tha, cũng cần rượu ngoại, mà là lẩu, lê lạnh, miến chua cay, bánh bao nhân thịt, đậu hũ thúi, sủi cảo, cổ vịt, móng heo, vân vân, tất cả thoải mái! nhạc cũng là đàn dương cầm, violon, bài ' Tiểu Bình Quả', ' phong cách dân gian tuyệt nhất', ' muốn lấy hoa dại ven đường'! Hơn nữa lúc đó cũng phải mời các tài tử điện ảnh! Chỉ có điều Kỷ Nghiên đến cho hát bài 'Em biết mãi mãi em', Diệp Lãng đến cũng nhất định cho nhảy bài 'Tôi chính là tôi', nhất định phải để hai người họ mặc hoa, tay cầm khăn tay hồng, cùng nhau khiêu vũ điệu Đông Bắc!

      Tô Giản mơ màng tưởng tượng đến buổi tiệc trong mơ của , nhất thời cảm thấy vô cùng mong đợi đến lúc đó.

      Đúng lúc nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên có giọng của mấy người bay vào tai .

      "Tôi thấy kia cũng có gì, sau cậu ba lại chú ý đến ta?

      "Tôi cũng cảm thấy vậy, có gia thế, bộ dạng cũng phóng khoáng, lại để ta trèo vào nhà họ An, nghĩ cũng biết mạnh bao nhiêu!"

      " chúng người ta lợi hại ở phương diện khác? xem?"

      "Ha ha... cũng có thể... nhìn bộ dạng ta như hồ ly tinh luôn cố tình dán lên người cậu ba!"

      Là giọng của phụ nữ, giọng cố gắng đè nén, nhưng Tô Giản lại đứng cách họ xa, cũng loáng thoáng nghe sai. Ngay từ đầu Tô Giản có chút mờ mịt, biết đám tiểu thư này về ai, nhưng càng về sau, đột nhiên phát , trèo vào nhà họ An, người phụ nữ của cậu ba, cái này phải sao!

      Lần đầu tiên trực tiếp bị người khác bôi nhọ, Tô Giản 囧 囧. Trước đây luôn hi vọng có ngày có người chỉ thẳng vào mũi mà mắng 'trừ tiền ra còn cái gì', nhưng làm sao cũng thể nghĩ đến, cuối cùng cũng đụng phải người xấu , kết quả lại biến thành tiểu hồ ly muốn trèo cao!

      Tô Giản tự chủ được sờ mặt mình cái, lại nhìn bộ dạng mình chân trần mệt nhoài ngồi đây, làm sao cũng thể liên hệ mình với hai chữ 'hồ ly tinh'.

      Giọng bên kia vẫn tiếp tục vang lên.

      "Tôi thấy dù thế nào Ninh Tuyết cũng mạnh hơn ta!"

      "Này, so đó với Ninh Tuyết, cũng chê bai Ninh Tuyết quá rồi? Ninh Tuyết xinh đẹp như vậy, còn tốt nghiệp trường nổi tiếng, giỏi ba ngôn ngữ, biết đánh năm loại nhạc cụ, kia biết làm gì sao?"

      "Tôi cũng giỏi như ..."

      Bên trong còn có người quen! Nghe được giọng của Bạch Ninh Tuyết, Tô Giản có chút khó chịu. nghĩ đến có ngày, cũng bị so sánh với , cuộc đời quả nhiên khó lường...

      Tô Giản nghiêng người dựng thẳng lỗ tai, còn muốn tiếp tục thám thính, nghĩ đến hình như có người khác đến, giọng của các lập tức biến mất.

      Tô Giản đợi hồi, vẫn có tiếng , đoán đám người giải tán, liền thất vọng trèo xuống lan can.

      Trở lại chỗ có ánh đèn, Tô Giản có gắng mang vẻ mặt đoan trang, nhớ đến đám người lúc nãy đánh giá mình là 'hồ ly tinh', có lòng muốn tự mình biểu diễn chút, đáng tiếc biết làm cách nào mới có thể biểu diễn được hai chữ này.

      ÁNh mắt Tô Giản tìm tồi vòng, thấy An Dĩ Trạch vẫn ở trong đám người chuyện với khách mời, lại nghiêng đầu tới, suy nghĩ chút, ngoan ngoãn cầm nước trái cây lên, uống hớp.

      Giương mắt nhìn Kỳ Nghiên cách đó xa, Tô Giản đột nhiên nhớ đến chuyện ký tên, muốn lấy hình, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình: " Tô."

      Tô Giản đột nhiên rùng mình cái, hình như giọng này có chút quen tai...

      Tô Giản giương mắt, chỉ thất trẻ tuổi ăn mặc tinh xảo đứng trước mặt mình, cách khống xa, Bạch Ninh Tuyết và khác cũng nhìn lại.

      cười vô cùng lễ độ, thấy chút khinh miệt nào như vừa ròi, liền thấy nhìn An Dĩ Trạch đứng cách đó xa cái, thở dài : "Cậu ba tuổi còn trẻ, Tô dịu dàng hiền thục, hai người đôi trời sinh."

      Tô Giản 囧 囧, trong lòng châm chọc mãnh liệt: Mẹ nó, vừa rồi tôi nhớ ràng còn gọi tôi là 'hồ ly tinh', sao tại lại biến thành tôi dịu dàng hiền thục, chiều gió này có cần chuyển hướng nhanh vậy !

      CŨng may mặt Tô Giản cũng coi như là ổn định, vì vậy dịu dàng cười : "Cảm ơn."

      lại : "Tình cảm của Tô và cậu ba tốt như vậy, khiến người khác hâm mộ."

      Tô Giản tiếp tục dịu dàng hiền thục: "Đó là đương nhiên."

      : "..."

      Lại khách sáo với nhau vài câu, đột nhiên : "Nghe Tô biết dùng ba loại nhạc cụ, hôm nay là sinh nhật cậu ba, bằng đánh cho cậu ba cái? Đến lúc đó cậu ba nhất định vô cùng vui vẻ."

      Tô Giản lập tức hiểu ra, vừa rồi mấy chữ 'dịu dàng hiền thục' cũng phải lời lòng, tại chỉ sợ muốn ra giá cao. Ba loại nhạc cụ, biết mình sao có được bản lĩnh đó chứ? Từ đến lớn, nhạc cụ chỉ biết lại, đó chính là huýt sáo, bản lĩnh của ở phương diện này vô cùng cao cường, từ trước khi vào địa học thường xuyên thổi sáo, thổi chút liền có thể khiến tất cả em trong phòng mắc tiểu.

      Tô Giản muốn mình biết, đột nhiên thấy Bạch Ninh Tuyết cũng đến, vẻ mặt và giọng cũng nhàng như vậy: "Ở đây đúng lúc có chiếc piano, Dĩ Trạch rất thích đàn dương cầm, nghe Tô đánh đàn cho mình, ấy nhất định rất vui vẻ."

      ta vui hay tôi cần biết, có điều tôi nhất định vui vẻ! Tô Giản thành : " ra tôi biết đàn dương cầm."

      cười lên: " Tô khiêm tốn rồi, là con cháu nhà họ An, con dâu vào nhà sao có thể biết đàn piano?"

      Tô Giản: "..." Mẹ nó, đầu năm nay cười người cũng phải kiểm tra đẳng cấp piano của người đó sao? sớm biết tìm việc rất khó, phải biết máy tính cấp hai, tiếng phải qua cấp bốn, cấp sáu, kiến thức chuyên nghiệp cũng có cấp bậc, lại nghĩ đến, tại gả cho người khác cũng phải qua cấp này!

      Cuộc sống khó khăn, tất cả đều đến vào lúc này!

      lúc 囧, đột nhiên giọng dịu dàng chen vào: "Mấy người đừng làm khó Tô, nếu Tiểu Trạch đau lòng."

      Tô Giản giương mắt, thiên hậu Kỷ Nghiên nở nụ cười dịu dàng đứng trước mặt, trong mắt tràn ngập tốt bụng.

      Bạch Ninh Tuyết nở nụ cười xinh đẹp: "Vậy bằng chị Kỷ thể bài vì Dĩ Trạch được ? Nghe chị đàn piano rất hay, lại có quan hệ rất tốt với Dĩ Trạch, nghe được tiếng đàn của chị Kỷ, chừng Dĩ Trạch còn vui hơn."

      Kỷ Nghiên cười : "Sao tôi dám đoạt quyền chủ? Dù tôi lớn lên cùng Dĩ Trạch, nhưng hôm nay là tiệc sinh nhật của Tiểu Trạch, dĩ nhiên là phải để Tô lên sàn." quay lại với Tô Giản: "Có thể liên quan đến piano sao? Tiểu Trạch cưới , lại phải vì biết đàn dương cầm."

      đứng bên cạnh tiếp: " Kỷ đúng, liên quan đến đàn dương cầm chắc Tô cũng biết lại nhạc cụ nào đó chứ? Nơi này đúng lúc mời đến ban nhạc, tất cả nhạc cụ đều có, ngại xem thích loại nhạc cụ nào chút chứ."

      Loại nào cũng thích... Tô Giản nghĩ đến hôm nay lại bị người khác buộc dính vào nhạc cụ, nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ. chút tại sao lại có ai đề nghị hát chứ? Những bài hát phổ biến, dân ca thậm chí cả nhạc thiếu nhi, đều biết ít!

      bối rối ngang hông bỗng nhiên nóng lên, bàn tay quen thuộc kéo lại.

      biết từ lúc nào An Dĩ Trạch đến bên cạnh nhìn cái, giọng thản nhiên: "Hôm nay là sinh nhật tôi, mọi người muốn nghe, tất nhiên là tôi phải đàn."

      Vừa , vừa cầm tay Tô Giản, trong ánh mắt của mọi người, từng bước từng bước đến trước cây dương cầm màu đen.

      "Có điều xin lỗi, bài hát này của tôi phải dành cho mọi người mà là tặng cho vợ tôi."
      thư hồDiệp Diệp thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 49:

      Editor: Lin

      Đám người từ từ yên tĩnh trở lại.

      Mỗi người vẻ mặt, lại cùng đưa mắt về phía hai người ngồi trước piano.

      An Dĩ Trạch lẳng lặng nhìn về phía Tô Giản, ngón tay đặt lên những phím đàn đen trắng, sau đó nhấn xuống.

      Những nốt nhạc nhàng dần vang lên, dịu dàng lại thư thái, chậm rãi lại êm tai.

      Tô Giản nghe ra là bài gì, nhưng lại cảm thấy, dường như rất dễ nghe.

      Tiếng đàn giống như nước chảy, chậm rãi vào từng góc trong đại sảnh, chảy trong đem hè tươi mát này.

      Tất cả mọi người đều yên lặng, nơi đáy mắt mỗi này lại chứa nhưng tâm tư riêng.

      Tô Giản vẫn nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch.

      Trước kia chưa bao giờ chú ý đến, ra tay của An Dĩ Trạch rất đẹp.

      Mặc dù còn kém bàn tay mềm mại của các em , nhưng ngón tay vừa thon vừa dài, mu bàn tay hơi lộ gân xanh, lại khiến cho bàn tay lộ vẻ gầy gò cường tráng, mà khi ngón tay linh hoạt rơi những phím đàn đen trắng lại như có thêm chút sexy mơ hồ.

      Đến lúc để ý đến hai chữ 'sexy', Tô Giản có chút như bị sét đánh. lại cảm thấy bàn tay của người đàn ông sexy, hơn nữa người đó còn là An Dĩ Trạch, nhất định là do tối nay quá mệt mỏi, cho nên mới có thể dùng từ đúng để hình dung như vậy!

      Tô Giản vội vàng rời mắt, phủi tay nhìn lên mặt An Dĩ Trạch, nhưng khỏi lại ngẩn ra.

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch khi đánh đàn cũng thay đổi gì, vẫn thản nhiên, nhưng giờ phút này, dưới ánh đèn, mặc bộ âu phục, ánh mắt rũ xuống, bộ dạng đánh đàn nghiêm túc, lại như hút hết ánh đèn từ những nơi khác trong phòng lại, vì vậy ánh đèn những nơi khác có hơi tối, duy chỉ còn đỉnh đầu , ánh sáng chỉ chiếu lên mình .

      Tô Giản tự chủ được nghĩ: Trước kia cũng chú ý đến, ra lông mi An Dĩ Trạch dài..

      An Dĩ Trạch đánh đàn giương mắt nhìn Tô Giản, phát vẻ mặt có chút ngơ ngác, khóe môi khỏi nở nụ cười.

      nhóc này yên lặng đứng cạnh đàn dương cầm, vừa đúng tầm mắt của , từ góc độ của nhìn sang, chỉ có thể thấy phần gương mặt . lọn tóc rơi xuống bên má, khóe môi son hình như hơi mím, loáng thoáng lộ ra sắc môi mềm mại mà quen thuộc chút, mà đôi mắt trong trẻo, mà sâu trong đáy mắt có, biết có phải là bóng dáng ...

      Phía sau , còn có đông đảo khách khứa, có điều, chỉ thấy , mà bộ dạng của giờ phút này, cũng chỉ có có thể nhìn thấy.

      Đầu ngón tay, giai điệu vẫn chậm rãi chảy ra, nhưng trong lòng An Dĩ Trạch, đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn.

      Rất lâu trước kia, cũng ngồi trước đàn dương cầm như vậy, ngày qua ngày luyện tập, ăm này sang năm khác luyện tập, có điều chỉ hi vọng người gọi là hoàng tử bé kia, có thể nghe được tiếng đàn dành tặng cho .

      Nhưng đợi rất lâu rồi, vẫn chờ được.

      Mà hôm nay, còn là hoàng tử bé.

      Lại nghĩ đến, lúc tiếng đàn vang lên lần nữa, đợi được hoa hồng của .

      Nốt nhạc cuối cùng lặng lẽ biến nhất như mặt nước, dư mềm mại lại vẫn rung động trong khí.

      Trong đám người bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay.

      Nhưng An Dĩ Trạch cũng chỉ ngẩng đầu nhìn Tô Giản, đôi mắt hàm chứa ý cười, giọng trầm thấp lại dịu dàng: "Hay ?"

      Tô Giản hiền lành gật đầu: "Rất êm tai."

      KHóe môi An Dĩ Trạch mở rộng, bình thường lúc cười như vậy nhiều, vì vậy chỉ khách mời kinh ngạc, ngay cả Tô Giản cũng nhịn được nhìn thêm mấy lần.

      An Dĩ Trạch : "Sao vậy?"

      Tô Giản lắc đầu cái, trong lòng có chút chua xót: Họ An lộ ra bộ dạng ngây thơ, đúng là... trách lại có thể lừa được nhiều em như vậy.

      An Dĩ Trạch đứng dậy, cầm tay , khẽ gật đầu với mọi người, sau đó dẫn rời khỏi chiếc piano.

      "Cậu ba đàn tốt!" Còn chưa đươc mấy bước, Hắc Nhân Quân bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

      Bước chân An Dĩ Trạch hơi ngừng lại, xa cách lại lễ độ câu 'cảm ơn'.

      định tiếp tục về phía trước, Hắc Nhân Quân đột nhiên mỉm cười nhìn Tô Giản: "Cậu ba tặng mợ ba món quà lớn như vậy, phải mợ ba nên đáp lễ sao?"

      Cái sức mạnh nhất quyết tha này, ra Hắc Nhân Quân cũng rất liều lĩnh! Tô Giản đột nhiên cảm thấy thể lãng phí phen cố gắng của Hắc Nhân Quân.

      Vì vậy lúc An Dĩ Trạch cau mày muốn mở miệng, nhàng kéo tay An Dĩ Trạch, sau đó cười híp mắt : "Vị tiểu thư này đúng, Dĩ Trạch, em cũng biểu diễn chút, coi như cảm ơn vì bản piano của !"

      lúc An Dĩ Trạch do dự, nếu muốn hát có nên ngan cản , Tô Giản đột nhiên gọi quản gia dặn dò đôi câu, đợi đến lúc quản gia nghe lệnh rời , mới quay lại với : "Nhìn em làm màn ảo thuật cho !"

      An Dĩ Trạch cau mày, nhàng : "Được!"

      Chỉ lát sau, Tô Giản liền mang bộ bài lên cho Tô Giản. Vài ngày trước lên mạng thấy có video dạy làm bài Poker, liền làm hai bộ để thưởng thức, thỉnh thoảng lại lấy ra luyện tập, trước khi sống lại có học vài màn ảo thuật với bài Poker, vốn chỉ là trò chơi lúc nhàm chán, ngờ hôm nay lại có đất dụng võ.

      Tô Giản mở hộp ra, lấy bài Poker, đầu tiên là động tác xoát bài lưu loát liền khiến ánh mắt An Dĩ Trạch có thêm tia kinh ngạc.

      ra ảo thuật rất đơn giản, cũng chỉ là vài trò lừa nho , có điều đối với người bình thường chưa từng luyện qua mà , vẫn rất thần kỳ. Tô Giản biểu diễn xong cách hoàn mỹ, sau đó liếc sang An Dĩ Trạch cái.

      An Dĩ Trạch thấy vẻ đắc ý trong mắt , đôi mắt lại lên ý cười.

      Tô Giản tự động xem ý cười trong mắt An Dĩ Trạch thành khen ngợi, trong lòng vui vẻ, vì vậy bài Poker trong tay lại lưu loát trượt cái, lá bài Poker khéo léo bay ra, bay tới trước mặt An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch cầm lên nhìn chút, lá bài Poker là cái túi lớn đặt đỉnh đầu Hôi Thái Lang, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tiếp Tô Giản lại lấy ra tấm, lễ phép tặng cho Hắc Nhân Quân, mỉm cười : "Tặng ."

      Hắc Nhân Quân do dự nhân lấy, lật lại nhìn chút, chỉ thấy mặt bài Poker là người đầu trọc toét miệng cười hết sức khinh bỉ.

      Hắc Nhân Quân: "..."

      Mắt thấy Tô Giản và An Dĩ Trạch nắm tay xa, hai vợ chồng còn người cúi người ngửa mặt lên chuyện gì đó, người đàn ông cúi đầu ánh mắt cưng chiều, người đàn bà ngửa mặt chuyện nụ cười rực rỡ, sắc mặt của Hắc Nhân Quân cuối cùng cũng giấu nổi nữa, thập giọng : "CÒn biểu diễn ảo thuật cái gì, dáng vẻ còn làm bộ đứng đắn, cũng chỉ là con hát mà thôi!"

      Kỷ Nghiên đứng bên cạnh nghe vậy sắc mặt khỏi trầm xuống.

      Chẳng qua là chưa mở miệng, giọng từ tính vang lên sau lừng Hắc Nhân Quân: "Tôi cũng là con hát, xem ra Hắc xem thường loại nghệ thuật này của tôi?"

      Hắc Nhân QUân hoảng hốt xoay người, chỉ thấy An Dĩ Hằng đứng sau lưng , nhìn cười mà như cười.

      Hắc Nhân Quân ngẩn ra, sau đó mặt từ từ đỏ, giọng có chút ngượng ngừng. "Cậu hai, tôi có ý này! ra , tôi là fan của cậu..."

      Tô Giản theo An Dĩ Trạch được bao xa, liền bị An Dĩ Nhu kéo lại muốn dạy ảo thuật, An Dĩ Trạch thấy vậy liền buông ra, những vẫn đặc biệt dặn dò được uống rượu.

      Tô Giản trợn mắt : "Tôi biết rồi, chú An!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Nhìn trai mình nghiêm mặt rời , An Dĩ Nhu cười : "Chị dâu, vừa rồi hai thổ lộ với chị, tại sao chị lại đối xử với ấy tốt chút?"

      "Tỏ tình?" Tô Giản rùng mình cái, hồi phục lại vẻ 囧. "Lúc nào?"

      "Lúc đánh đàn!" An Dĩ Nhu cười . "Vừa rồi phải ba đàn bảo 'Mộng ' sao? hết rồi, là tặng cho chị, đương nhiên là bày tỏ với chị."

      Tô Giản từ từ bình tĩnh, thầm nghĩ: Em , em suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi với ba của em, chỉ là bạn làm ăn ngủ chiếc giường mà thôi, vừa rồi ba em đàn 'Mộng ' cũng được, đàn 'Heo ca' cũng được, cái này chẳng qua là kỹ năng đàn mà thôi!

      Tìm góc dạy An Dĩ Nhu lát, Tô Giản có chút khát, tìm nhân viên nữ lấy nước trái cây uống, sau đó đột nhiên nhớ đến, chữ ký của còn chưa có! Vì vậy lập tức lấy túi giấy đựng hình Kỷ Nghiên, bắt đầu tìm .

      Chẳng qua nhìn trong đám khách mời hồi lâu, cũng nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Nghiên.

      Chẳng lẽ thiên hậu Kỷ rời rồi?

      Tô Giản cam lòng, bắt đầu tìm khắp nơi, đúng lúc gặp phải nhân viên nữ, ấy hình như thấy Kỷ Nghiên về phía Hồ bơi đằng kia.

      Hồ bơi? Tô Giản có chút hiểu, dù thời tiết có chút nóng, có điều bây giờ là tối khuya, thiên hậu Kỷ muốn bơi? Này phải do mất hứng chứ?

      Tô Giản đầy bụng nghi ngờ về phía hồ bơi, qua bụi cây, lơ đãng giương mắt nhìn, hai mắt đột nhiên trợn to.

      Chờ chút! Nếu nhìn lầm, thân hình cao gầy yểu điệu cạnh bể bơi chắc là Kỷ Nghiên, có điều người đàn ông bên cạnh ... phải là chồng , chú An chứ?

      Để lại phòng tiệc náo nhiệt, hai người chạy đến hồ bơi làm gì vậy?

      kỳ lạ, nhất định có chuyện hay.

      Tô Giản lòng đầy tò mò, bản tính nhiều chuyện trong đầu lập tức dựng lên, suy nghĩ chút, cởi giầy cao gót, chân đất, khom lưng, từng bước lại gần hai người.

      Bên cạnh hồ bơi đúng lúc có khóm hoa, góc này có ánh đèn, đơn giản là nơi tuyệt với để nghe lén chuyện người khác,

      Tô Giản khách khí trú đống tại đây,

      Duỗi đôi tai dài, bắt đầu có thể nghe thấy tiếng chuyện của hai người.

      ÁNh sáng hồ bơi chiếu lên khuôn mặt mê ly của Kỷ Nghiên, mà giọng của cũng mang vẻ buồn rầu: "Tiểu Trạch, ngờ em lại kết hôn sớm vậy."

      An Dĩ Trạch : "Em cũng nghĩ đến."

      Giọng của Kỷ Nghiên rất : "Chị liên tục nghĩ em kết hôn với kiểu phụ nữ thế nào, làm sao cũng nghĩ đến, em thích người như vậy."

      An Dĩ Trạch lẳng lặng nhìn , trong mắt buồn vui: "Giản Giản rất tốt."

      Nụ cười mặt Kỷ Nghiên có chút tái nhợt: " ấy đúng là đáng ." Ngừng chút, nhìn An Dĩ Trạch, trong mắt có thêm vẻ đành lòng. "Cho nên, nếu như em nhưng lại kết hôn với ấy, công bằng."

      An Dĩ Trạch nhíu mày cái, : "Sao chị lại muốn biết chuyện này?"

      Kỷ Nghiên cười khổ: "Tiểu Trạch, em còn giận chị đúng ? Chị biết, ra em vẫn luôn giận chị ban đầu cự tuyệt lời cầu hôn của em..."

      Tô Giản ngồi nghe lén sau bụi hoa, hai mắt thoáng chốc trừng lớn như chuông đồng.

      Cầu hôn? An Dĩ Trạch từng cầu hôn thiên hậu Kỷ? Mẹ nó! Đây chuyện kinh thiên!
      thư hồDiệp Diệp thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 50:

      Editor: Lin

      Tô Giản khiếp sợ, đột nhiên cảm giác có người dựa qua, lập tức hết hồn, vội vàng xoay người, trong bóng tối, Quý Minh Phi cười với cái!

      Là bạn gay! Tô Giản cảm thấy hơi kỳ diệu, 囧 囧 nhìn Quý Minh Phi mặc âu phục, gương mặt chính trực lại ngồi chổm hổm bên cạnh .

      Sau bụi hoa nho , hai người mặc lễ phục vô cùng đứng đắn lại hết sức ăn ý hóng bát quái.

      Bên kia, cuộc đối thoại vẫn tiếp tục diễn ra.

      Sau khi Kỷ Nghiên ra tin tức kinh người, An Dĩ Trạch lẳng lặng với : " có, em thích ấy."

      Kỷ Nghiên tin: "Nhưng ấy còn trẻ."

      An Dĩ Trạch im lặng lát, : "Em thích, chính là đơn giản của ấy."

      Tô Giản có chút 囧. Đơn giản? Được rồi, dù quả cảm thấy mình kính già trẻ, là người hết sức hiền lành, nhưng bị An Dĩ Trạch dừng hai từ 'đơn giản' này để hình dung, vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Hơn nữa, còn 'thích chính đơn giản của ấy'? Hừ hừ, An Dĩ Trạch, lộ rồi đúng ? Quả nhiên đúng là như vậy, ông chú 30 tuổi thích thiếu nữ trong sáng, ông chú loli quả nhiên là chủ đề vĩnh hằng!

      Quý Minh Phi bên cạnh nghe được lời của An Dĩ Trạch, lập tức thầm khen ngợi.

      Trước đó Tô Giản còn quan tâm chút đến Quý Minh Phi khó chịu, dù sao Quý Minh Phi cũng có tình cảm với An Dĩ Trạch, như vậy hồi, đầu tiên nghe được chuyện An Dĩ Trạch cầu hôn Kỷ Nghiên, tiếp đó lại nghe được An Dĩ Trạch thích mình, Quý Minh Phi si tình biết buồn thế nào. Nhưng nghĩ quay sang nhìn chút, lại phát vẻ mặt Quý Minh Phi vô cùng vui vẻ, Tô Giản lập tức yên tâm, thầm nghĩ, từng cầu hôn sao? phải cũng bị từ chối rồi? Thích sao? Dù sao An Dĩ Trạch cũng chỉ dối! CHo nên, hy vọng của bạn gay vẫn rất lớn!

      Bên kia, Kỷ Nghiên nghe được lời của An Dĩ Trạch, sắc mặt hơi trắng, lại vẫn lo lắng: "Nhưng ấy thích em sao? Chị nghe thân phận của ấy tốt, lỡ như ấy nhìn trúng gia thế của em..."

      Tô Giản 囧 rồi. Dù lời của Kỷ Nghiên vô cùng khéo lép. nhưng lại nghe rất ý của , phải gả cho An Dĩ Trạch là vì nhìn vào tiền của ta sao? Bộ dạng này của thiên hậu Kỷ, phải muốn chia rẽ và An Dĩ Trạch sao!

      Tô Giản khe khẽ hỏi Quý Minh Phi: "Có phải Kỷ Nghiên sắp kết hôn với cái người họ Lý gì đó rồi ?"

      Quý Minh Phi gật đầu cái: "Ừ, là cậu hai nhà họ Lý, Lý Minh Nghĩa."

      Cái này khiến Tô Giản có chút hiểu, ràng Kỷ Nghiên sắp kết hôn, lúc trước cũng là từ chối lời cầu hôn của An Dĩ Trạch, vậy bây giờ An Dĩ Trạch kết hôn rồi, sao lại phải đến khuyên nhủ chứ?

      có ý gì vậy?

      Khuôn mặt nhắn của Tô Giản nhăn lại. Chẳng lẽ thiên hậu Kỷ rất thích , cho nên thấy hợp với An Dĩ Trạch, trong mắt ấy, chỉ là người nhìn vào sản nghiệp của An Dĩ Trạch thôi sao?

      Tô Giản có chút vui, vì đối với An Dĩ Trạch, , vẫn là tiền của ta.

      Bên kia giọng của An Dĩ Trạch có chút chìm xuống: "Giản Giản phải là người như vậy."

      Giọng của Kỷ Nghiên vô cùng dịu dàng, còn có chút lo lắng. "Có , em cũng biết được. Em biết ấy cũng chưa lâu, chị nhớ trước kia em chưa bao giờ nhắc đến ấy."

      An Dĩ Trạch lên tiếng.

      Ánh mắt Kỷ Nghiên nhìn vô cùng chân thành, nhàng : "Tiểu Trạch, chị rất quan tâm em, vì chị hy vọng em có thể tìm thấy hạnh phúc của mình, chị muốn em bị tổn thương."

      An Dĩ Trạch chậm rãi : "Hạnh phúc hay hạnh phúc, cùng lắm cũng giống như uống nước, lạnh nóng tự biết."

      Kỷ Nghiên khẽ cười khổ: "Tiểu Trạch, em trạch chị xía vào chuyện của em sao? Chị vẫn cho rằng, chúng ta là bạn tốt."

      " có." An Dĩ Trạch . "Có điều A Nghiên, chị suy nghĩ nhiều rồi. tại em rất tốt, vì có Giản Giản, tại em mới biết cái gì gọi là hạnh phúc."

      " sao?" Nụ cười của Kỷ Nghiên bắt đầu có chút miễn cưỡng. "Em ấy?"

      An Dĩ Trạch gật đầu. "Đúng, em ấy."

      Nghe đến đó, Quý Minh Phi hài lòng giương môi, quay đầu nhìn Tô Giản, lại thấy Tô Giản nhíu mày, vẻ mặt có chút kỳ quái.

      Tô Giản nghĩ đến An Dĩ Trạch ra câu như vậy, trong lòng khỏi có chút khác thường. Dù biết lời này của An Dĩ Trạch chỉ là diễn cho người khác xem, nhưng chính tai nghe được An Dĩ Trạch mình, vẫn cảm thấy có chút kỳ diệu. Lúc trước cũng từng nằm mơ cảnh An Dĩ Trạch ' em' với , hôm nay hình ảnh trong mơ diễn ra, An Dĩ Trạch lời đó, giọng điệu thản nhiên, nhưng lòng vẫn có chút chấn động hơn lúc trước ít, vì lới của An Dĩ Trạch, nghe rất chân .

      Cuộc đời này có em nào , lại nghe người đàn ông mình, dù là diễn, nhưng nghe đúng có chút kỳ dị, có chút 囧.

      Ngay lúc này, Quý Minh Phi đột nhiên đụng cái, : "Chị dâu, phải chị muốn xin chữ ký sao? tại mau ."

      Tô Giản quan sát hai người phía trước, thấy đột nhiên hai người đều lên tiếng, liền lén đứng dậy.

      Quý Minh Phi thấy vậy cũng theo về phía hai người.

      Tô Giản làm bộ lơ đãng phát ra, đến trước mặt hai người. An Dĩ Trạch nhìn thấy , trong mắt có chút kinh ngạc, lại giương mắt nhìn Quý Minh Phi ngay sau lưng , Quý Minh Phi chỉ tặng nụ cười sáng lạn.

      An Dĩ Trạch hỏi: "Giản Giản, sao em lại ở đây?"

      Tô Giản hỏi ngược lại: "Vậy sao lại ở đây?"

      An Dĩ Trạch : " và a Nghiên chuyện vài câu."

      Tô Giản hài hước nhìn , ý vị sâu xa 'a' tiếng.

      An Dĩ Trạch có chút bất đắc dĩ, đôi mắt nhìn thấy đôi chân trần của , khỏi cau mày: "Sao lại chân trần?"

      Lúc này Tô Giản mới phát vừa rồi quen mang giày vào, chạy ra bằng chân trần. Tuy nhiên trước mặt An Dĩ Trạch cũng cần chú ý cái gì, nhưng nơi này lại có người ngoài, Tô Giản có chút lúng túng khom người chuẩn bị giày.

      tay giật lấy giày trong tay , An Dĩ Trạch rất tự nhiên ngồi xuống, nắm lấy mắt cá chân của , cẩn thận giày vào chân .

      Tô Giản có chút thất thần, thầm nghĩ An Dĩ Trạc biết xử lý, lúc này hoàn toàn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để diễn! Suy nghĩ chút, cũng phối hợp ngọt ngào: "Ông xã, tốt!"

      An Dĩ Trạch cầm mắt cá chân yên lặng chút.

      Đợi đến lúc An Dĩ Trạch đứng dậy, Tô Giản vui vẻ khoác tay lên vai , sau đó nhìn về phía gương mặt trắng bệch của Kỷ Nghiên, lễ phép : "Thiên hậu Kỷ, có thể ký tên cho tôi ?" xong liền đưa túi giấy đến trước mặt Kỷ Nghiên. "Bên trong có bút."

      Quý Minh Phi nhìn Kỷ Nghiên chút, khóe môi hơi nhếch lên.

      Kỷ Nghiên nhìn chăm chú trước mặt ngọt ngào kéo cánh tay của An Dĩ Trạch, vẻ mặt khéo léo non nớt, lúc cưới lên lại có thêm mấy phần vui vẻ, có điều nhìn thế nào cũng thấy giống bộ dạng của bé hàng xóm. Mắt thấy như chú chim nép bên cạnh người đàn ông cao lớn trầm ổn, lễ phục mềm màu trắng và bộ âu phục màu đen hài hòa đến có chút nhức mắt, Kỷ Nghiên mím môi cái, im lặng chút, lúc này mới đưa tay nhận túi giấy trong tay đối phương.

      Quay nhìn hai người trước mặt, Kỷ Nghiên chậm rãi lấy hình trong túi giấy.

      Chẳng qua chưa đến giây, nét mặt khỏi có chút căng cứng.

      cho là bên trong là hình của mình, nghĩ đến rút ra xem cái, trong hình, cuối cùng lại là hình nam nữ dựa chung chỗ chụp chung, mà nam nữ này chính là An Dĩ Trạch và Tô Giản đứng trước mặt.

      An Dĩ Trạch và Tô Giản đứng ở đây cũng nhìn thấy hình. An Dĩ Trạch nhíu mày, ngay sau đó liền giương mắt nhìn về phía Quý Minh Phi, Quý Minh Phi chỉ nở nụ cười phóng khoáng về phía .

      ra lúc trước, Tô Giản Quý Minh Phi quản gia in hình, lúc Quý Minh Phi truyền đạt lại lời của tô Giản có thay đổi chút, hình của Diệp Lãng động vào, lại đổi việc Tô Giản in hình Kỷ Nghiên thành in hình chụp chung của Tô Giản và An Dĩ Trạch.

      Tô Giản kinh ngạc giọng hỏi An Dĩ Trạch: "Oa, hình này được chụp lúc nào vậy?"

      An Dĩ Trạch : "Trước lúc em bị mất trí nhớ."

      Tô Giản lập tức biết, chắc là lúc trước hai người lừa người ngoài, cho nên đặc biệt chụp ít ảnh hai vợ chồng, nếu ngoài việc kết hôn chứng minh, đến cả tấm chụp chung cũng có, cũng khiến người khác nghi ngờ.

      Có điều, sao trong túi giấy lại có hình chụp chung, chẳng lẽ ông quản gia nhớ nhầm sao?

      Tô Giản dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Quý Minh Phi, Quý Minh Phi cũng biết nghi ngờ, giải thích: "Chắc là quản gia nghe nhầm, có điều cũng tốt, tại Kỷ ký tên lên ảnh chụp chung của hai người, đúng lúc xem như lời chúc với hôn lễ của hai người." xong lại nhìn sang Kỷ Nghiên: " Kỷ, cảm thấy thế nào?"

      Miệng Kỷ Nghiên co giật, gì, chỉ chậm rãi cầm hình lên ký.

      An ngờ ký xong tấm, phía dưới lại có tấm, hình trong tấm ảnh vân thay đổi, vẫn là hình Tô Giản và An Dĩ Trạch ngồi cạnh nhau, gương mặt kề sát cùng nhau mỉm cười.

      Tô Giản vội : "Tổng cộng mười tấm, cực khổ cho rồi!" Mặc dù quan hệ của An Dĩ Trạch và Kỷ Nghiên cũng tệ, nhưng dù sao cũng thân thiết như quan hệ với An Dĩ Hằng, nếu theo như tâm lý của , ra cũng hi vọng có thể in 200 tấm.

      Kỷ Nghiên: "..."

      Kỷ Nghiên lặng lẽ ký tên mình lên 10 tấm hình, sau đó đưa cho Tô Giản.

      Tô Giản buông tay An Dĩ Trạch ra, tiến lên nhận, nghĩ đến giày cao gót đột nhiên trượt chút.

      An Dĩ Trạch muốn đỡ, nghĩ Quý Minh phi duỗi tay ra, mà bên kia Kỷ Nghiên giao hình cho Tô Giản, tay hai người chạm nhau, lúc Tô Giản lảo đảo, tay Kỷ Nghiên đột nhiên hướng về phía trước khiến Tô Giản vốn đứng vững, đột nhiên trượt chân cái, thân hình lệch , lúc đó lập tức ngã về phía hồ bơi!

      Thời khắc nguy cấp, Tô Giản kinh hoàng tự cứu, lúc cuống quýt chạm được tay của Kỷ Nghiên lập tức dùng sức kéo cái.

      'Ùm', 'ùm', bột nước lớn văng lên, trong tiếng hét, hai người Tô Giản và Kỷ Nghiên cùng rơi vào hồ bơi.

      Vẻ mặt Quý Minh Phi đột nhiên đầy kinh hãi, gấp gáp : "Dĩ Trạch, nhanh! Chị dâu biết bơi!"

      Giọng của quá lớn, khiến Tô Giản ngay cả chìm trong nước cũng mơ hồ nghe thấy, hít thở có chút thông nhưng vẫn mơ hồ châm chọc: ràng tôi biết bơi! Lần trước chuyện tôi còn với , bạn gay Quý, trí nhớ của tệ...

      Nhưng rất nhanh, Tô Giản liền thể châm chọc được nữa... chết tiệt, sao lúc này chân lại đột nhiên bị chuột rút? Ah, là đau!

      Tô Giản nhịn được há miệng, lập tức uống thêm vài ngụm nước...

      bờ, lới của Quý Minh Phi còn chưa dứt, An Dĩ Trạch tung người xuống nước.

      Dưới nước, Kỷ Nghiên và Tô Giản đều cùng chìm xuống, thấy xuống nước, Kỷ Nghiên cố sức duỗi tay đến, có điều An Dĩ Trạch lại hoàn toàn thấy, vì hoảng hốt phát cách đó xa, sau khi Tô Giản sợ hãi vùng vẫy, lại từ từ bất động, rồi sau đó từ từ chìm xuống nước, dường như mất ý thức.

      An Dĩ Trạch đột nhiên giật mình, mạnh mẽ bơi qua, bắt lấy tay Tô Giản, nắm lấy hông dùng sức bơi lên.

      Nổi lên mặt nước, An Dĩ Trạch ôm Tô Giản bơi vào bờ, Quý Minh Phi ngồi bờ lập tức kéo Tô Giản lên.

      Tô Giản hôn mê bất tỉnh. Quý Minh Phi thấy vậy, vẻ mặt cũng đông lại cái, vội vàng cúi xuống kiểm tra, nhưng sau giây An Dĩ Trạch chống tay nhanh chóng trèo lên bờ, chặn ngang ôm lấy Tô Giản, đặt nằm ngang chân mình, sau đó bắt đầu ấn vào lưng Tô Giản.

      Quý Minh Phi thể làm khác hơn là lui sang bên, nhìn Tô Giản nhắm mắt và gương mặt lạnh băng của An Dĩ Trạch, trong lòng khỏi có chút hối hận.

      Lúc này Kỷ Nghiên bơi tới bờ, Quý Minh Phi liếc thấy, đưa tay kéo lên.

      Bộ dạng Kỷ Nghiên vô cùng nhếch nhác, sắc mặt lại tái nhợt, tiếng gọi có chút run rẩy: "Tiểu Trạch..."

      Đúng lúc này Tô Giản đột nhiên sặc ra ngụm nước, An Dĩ Trạch lập tức giữ chặt ngực : "Giản Giản..."

      Sau khi Tô Giản sặc mấy ngụm nước, hơi thở lập tức chậm lại, mí mắt giật giật, từ từ mở mắt ra, khẽ thấp giọng gọi: "Dĩ Trạch..."

      Tim An Dĩ Trạch căng thẳng, lại buông lỏng chút, chỉ đáp tiếng ngắn ngủi, sau đó đột nhiên bế lên.

      xoay người, Kỷ Nghiên ngồi mình lập tức tiến lên bước: "Dĩ Trạch..."

      Bước chân An Dĩ Trạch dừng lại.

      Quý Minh Phi lập tức : "Dĩ Trạch, cậu đưa chị dâu về tìm bác sĩ trước ! Kỷ, mình chăm sóc tốt!"

      An Dĩ Trạch 'ừ' tiếng, lại gật đầu với Kỷ Nghiên cái, sau đó lập tức ôm Tô Giản rời .

      thư hồDiệp Diệp thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 51:

      Editor: Lin

      Sau khi An Dĩ Trạch ôm Tô Giản rời , Quý Minh Phi nhìn về phía Kỷ Nghiên, thấy bộ dạng nhếch nhác ôm ngực của Kỷ Nghiên, dừng chút, với áo khoác xuống khoác lên người , hào hiệp : " Kỷ, còn có gì tôi có thể giúp tay ?"

      Kỷ Nghiên lẳng lặng nhìn hướng An Dĩ Trạch rời , ánh mắt u ám , nghe vậy câu: "Cảm ơn, cần." Ngừng chút, bổ sung: "Ngày mai, tôi người mang trả lại quần áo." xong liền xoay người rời .

      Quý Minh Phi nhìn bóng lưng thẳng tắp của Kỷ Nghiên, nhún vai cái.

      Đợi bên ngoài lát, đoán chừng bác sĩ bên phía Tô Giản rời , lúc này Quý Minh Phi mới về phía phòng của An Dĩ Trạch.

      Trong phòng quả nhiên còn người khác, chỉ có Tô Giản nằm ngủ giường và An Dĩ Trạch cầm tay để trong chăn.

      Quý Minh Phi giọng hỏi: "Chị dâu sao rồi?"

      An Dĩ Trạch quay đầu nhìn cái, thản nhiên : " có vấn đề gì lớn, chỉ là chân bị chuột rút, lại sặc nước, nghỉ ngơi chút là được rồi."

      Quý Minh Phi nhìn về phía Tô Giản: "Vậy tốt." Ánh mắt xoay chuyển, lại phát An Dĩ Trạch nhìn mình, trong lòng rùng mình cái, vẻ mặt nghi ngờ: "Dĩ Trạch?"

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch có chút phức tạp: "Giản Giản và A Nghiên rơi vào nước... phải ngoài ý muốn."

      Quý Minh Phi thầm than tiếng, cười khổ : "Cậu cũng có kết luận rồi, còn muốn mình trả lời thế nào?"

      An Dĩ Trạch cau mày: "A Phi, cậu đẩy A Nghiên?"

      Quý Minh Phi hào phóng thừa nhận: "Ừ. đây phải đều là vấn đề của phụ nữ sao, mình cảm thấy có lẽ nhóc Tô Giản nhà cậu cũng quan tâm, nếu như bạn trước và ấy cùng rơi xuống nước, rốt cuộc cậu cứu ai. Dĩ nhiên, mình thừa nhận mình cũng rất tò mò." Thấy vẻ mặt An Dĩ Trạch được tốt, cười cái. " ra vậy cũng có cái lợi, lần này cậu cũng xem như là hùng cứu mỹ nhân. nhóc nhà cậu nhất định bị thu hút."

      An Dĩ Trạch nhìn đôi môi có chút tái nhợt của Tô Giản, cau mày : " cần."

      " cần?" Quý Minh Phi cau mày. "Cậu cậu cần chứng minh trước mặt nhóc nhà cậu, hay là cậu cần mình xen vào chuyện của người khác?" Quý Minh Phi nhìn An Dĩ Trạch, chậm rãi : "Dĩ Trạch, Kỷ Nghiên rơi vào nước, cậu... đau lòng?"

      An Dĩ Trạch để ý đến , chỉ hơi cúi người quan tâm đến tình trạng của Tô Giản.

      Mắt Quý Minh Phi lướt qua tia u ám, từ từ : "Dĩ Trạch, nếu mình , mình chỉ dùng chút lực?"

      An Dĩ Trạch quay đầu lại: "Có ý gì?"

      " có gì." Quý Minh Phi giật giật khóe miệng, vẻ mặt ảm đạm có chút bất đắc dĩ. "Mình biết cậu tin mình, bất kể ấy làm gì cậu, trong lòng cậu, ấy vẫn là người quan trọng nhất, phải sao?"

      "A Phi!" An Dĩ Trạch cau mày, đột nhiên đứng dậy.

      Quý Minh Phi nhìn Tô Giản nằm giường chút, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào , vẻ mặt có chút chán nản: "Dĩ Trạch, cậu có tin mình cũng vấn đề gì, có điều, nếu như đổi lại là ấy và chị dâu, cậu như vậy, chị dâu nhất định rất đau lòng. Phụ nữ đều rất nhạy cảm, cậu tin ấy, còn tổn thương ấy hơn là ."

      An Dĩ Trạch cau mày : "Mình tin cậu."

      Quý Minh Phi gượng gạo cười, giọng trầm thấp: "Mình biết, thời gian còn sớm, cậu chăm sóc chị dâu cho tốt, mình về trước." xong cũng chờ An Dĩ Trạch nữa, liền xoay người ra ngoài cửa, bóng lưng lộ vẻ nặng nề nên lời.

      Cửa được mở ra lại đóng lại tiếng động.

      Đợi đến lúc cửa phòng phát ra tiếng khóa cửa, còn thấy bộ dạng năng nề của Quý Minh Phi ở phòng ngoài, dáng người cao ngất, nhịp bước vững vàng, nụ cười thản nhiên, hào phóng.

      Vừa rồi ở cạnh bể bơi, quả trong lúc Tô Giản trượt chân hỗn loạn, khéo léo đụng vào người Kỷ Nghiên.

      Kỷ Nghiên có định đẩy Tô Giản xuống hay chắc chắn, có điều, ho khan cái, lực của mình biết, 'hung thủ' chủ yếu khiến Tô Giản rơi xuống nước, quả phải Kỷ Nghiên...

      Tô Giản tỉnh dậy, là buổi sáng ngày hôm sau.

      giường còn người khác, Tô Giản ngồi giường yên lặng nhớ lại chuyện lúc trước, sau đó đưa mu bàn tay lên che mắt.

      Lại rơi vào trong nước, thiếu chút nữa chết đuối trong hồ bơi, quả rất mất mặt...

      Tô Giản chậm rãi bò dậy tẩy rửa mình chút, mặc quần áo, đột nhiên phát An Dĩ Nhu đẩy cửa vào.

      An Dĩ Nhu giương mắt nhìn , ánh mắt sáng lên: "Chị dâu, chị tỉnh rồi."

      Tô Giản chào hỏi: "Tiểu Nhu, chào buổi sáng."

      An Dĩ Nhu cười: " còn sớm nữa rồi! ba làm, còn dặn riêng em phải chăm sóc chị tốt."

      Tô Giản có chút 囧: "Chị rất tốt, có chỗ nào cần em chăm sóc chứ? Tiểu Nhu, em đừng nghe ta."

      An Dĩ Nhu cười híp mắt : " ba quân tâm chị mà!" Đặt đồ trong tay lên giường, An Dĩ Nhu cũng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Giản. "Tối qua ba chăm sóc chị đêm, có phải chị rất cảm động ?"

      Tô Giản : "Đâu có đêm?" ràng An Dĩ Trạch nằm bên cạnh ôm ngủ, mặc dù ngủ rất sớm, nhưng bên người có người hay vấn có thể cảm thấy.

      An Dĩ Nhu cười : "Vì từ đầu đến cuối, ba đều tự mình chăm sóc chị! Ngay cả em muốn giúp tay ấy cũng cần."

      Tô Giản thầm nghĩ: Dĩ nhiên cần, cũng chỉ là sặc nước, mình lại có chuyện gì lớn... đột nhiên nghĩ đến chuyện: Toàn bộ quá trình đều do An Dĩ Trạch làm, vậy quần áo của , cũng do An Dĩ Trạch thay?

      Tô Giản cũng cảm thấy có gì xấu hổ, chỉ có cảm gác bực bội vì bảo vật của mình bị phát .

      An Dĩ Nhu chú ý đến tâm tình của , chỉ cảm thán: "Chị dâu, ba đối với chị tốt! Tối hôm qua còn lần đầu tiên đánh đàn cho chị, tiếp đó lại nhảy xuống nước cứu chị, tối qua lúc ba ôm chị vào đây, sắc mặt cũng thay đổi. Trong lòng ba, nhất định chị dâu có vị trí rất quan trọng." An Dĩ Nhu thở dài cái. "Nếu như người của em đối với em như vậy, em nhất định vui chết mất.”

      Vẻ mặt An Dĩ Nhu đầy hâm mộ, Tô Giản lại có chút dở khóc dở cười. thầm nghĩ, bầu khí tối qua quả tệ, nếu như em , quả cảm động, nhưng đau lòng, vợ giả, An Dĩ Trạch làm tốt hơn nữa, vậy cùng lắm chỉ là ảnh đế.

      Tô Giản đột nhiên nhớ đến chuyện tối qua nghe được. Trước đây cũng thường xoa trán nghĩ An Dĩ Trạch có tình , nếu có, là ai. Kết quả tối hôm qua câu trả lời được công bố, lại quả thực ngoài ý muốn của , An Dĩ Trạch lại từng cầu hôn Kỷ Nghiên, hơn nữa còn bị từ chối!

      Tô Giản bất tri bất giác vui vẻ. Chết tiệt, An Dĩ Trạch, cũng có ngày hôm nay! Em của bị con nhà giàu đẹp trai hấp dẫn tính là gì, còn nhà giàu đẹp trai bị tình từ chối lời cầu hôn mới đau lòng! Điều thú vị của cuộc sống, cùng lắm cũng chỉ đến mức này thôi!

      Tô Giản quyết định, buổi tối đợi An Dĩ Trạch về, nhất định phải tìm cơ hội hỏi điều may mắn của chú An, để mình có thể hạnh phúc hơn chút.

      An Dĩ Nhu yên lặng nhìn vẻ mặt phong phú của chị dâu, trừng mắt nhìn: "Chị dâu?"

      Tô Giản phục hồi tinh thần lại: "Hả?"

      An Dĩ Nhu lấy cái gì đó đưa cho : "Cái này cho chị."

      Tô Giản nhận lấy cái túi, nghiêng đầu nhìn vào trong: "Đây là cái gì?"

      "Là quà em chọn giúp chị." An Dĩ Nhu . "Vốn định đưa cho chị vào tối qua, để chị đưa cho ba, nghĩ đến... vậy chị thể làm gì khác hơn là đợi tối này đợi ba về đưa cho ấy."

      Tô Giản tò mò hỏi: "Là quà gì?"

      An Dĩ Nhu cười thần bí: "Quần áo."

      "Quần áo?" Tô Giản có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ chút lại cảm thấy cũng tệ lắm, An Dĩ Trạch là người thế nào, thể nào thiếu cái gì được, mà thích gì, cũng , mà dù có thích, cũng chưa chắc mua được. Ngược lại là quần áo, cái này do vợ mua cho, cái này dù sao cũng thích hợp.

      Có điều giá trị quần áo An Dĩ Trạch mặc cũng rẻ, quần áo như vậy, cũng biết tổng giám đốc An có chịu nhìn cái .

      Tô Giản hỏi: "Tiểu Nhu, bộ quần áo này bao nhiêu tiền? Chị trả tiền cho em."

      An Dĩ Nhu từ chối. " cần!"

      "Như vậy sao được?" Tô Giản . "Em chọn quà giúp chị, sao chị lại dùng tiền của em được?" Dù sao tiền của chị cũng là em cho, đưa tiền cho em nhà mình, em nhất định đau lòng!

      "Chị dâu, cần." An Dĩ Nhu . "Bộ quần áo này cũng đáng giá bao nhiêu tiền, có điều nhất định ba thích! Ngược lại nếu chị dâu muốn cảm ơn em, bằng chị nấu cho em chút đồ ăn ngon? Em nghe ba , kỹ thuật nấu nướng của chị rất tốt!"

      Oa, An Dĩ Trạch lại còn khen trước mặt người khác? Tâm trạng Tô Giản vô cùng thoải mái, lập tức hào phòng đồng ý: " thành vấn đề!"

      Lúc An Dĩ Trạch tan làm về nhà, thấy Tô Giản trong phòng lập tức hỏi quản gia: "Giản Giản đâu vậy?"

      Quản gia cung kinh : "Hình như mợ ba ở vườn hoa."

      An Dĩ Trạch nhấc chân lập tức về phía vườn hoa, qua bụi hoa, quả nhiên thấy Tô Giản ngồi xích đu, lỗ tai đeo tai nghe.

      An Dĩ Trạch lại, đột nhiên đưa tay đẩy xích đu vốn di chuyển chút.

      Tô Giản sợ hết hồn, quay đầu nhìn thấy An Dĩ Trạch, oán giận : " sao vậy?"

      An Dĩ Trạch kéo dây đu, chuyển tới trước mặt , quan sát chút: "Có còn thoải mái ?"

      Tô Giản mất hứng : "Tôi rất khỏe!" Cũng chỉ bị ngạt ở hồ bơi chút mà thôi, họ An có phải có vấn đề hay mà chuyện bé xé ra to, luôn luôn nhắc nhở chuyện xấu!

      An Dĩ Trạch lên tiếng, chỉ xoa xóa tóc .

      To Giản lấy tay xuống, nghĩ đến chuyện, tháo tai nghe xuống, nhìn An Dĩ Trạch. An Dĩ Trạch đôi mắt lóe sáng nhìn mình, hỏi: "Sao vậy?"

      Tô Giản vội vàng kéo bên xích đu khác, nhiệt tình với : "Ngồi xuống , đứng lâu rất mệt!"

      An Dĩ Trạch nghi ngờ nhìn cái, do dự chút, ngồi xuống xích đu.

      Tô Giản quay đầu nhìn : "Dĩ Trạch, tôi hỏi chuyện!"

      An Dĩ Trạch chậm rãi : "Chuyện gì?"

      Tô Giản cười : "Chính là... và thiên hậu Kỷ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      An Dĩ Trạch lẳng lặng nhìn , gì.

      Tô Giản có chút thất vọng: "Sao? muốn với tôi sao?"

      An Dĩ Trạch : " phải. Chẳng qua bây giờ phải lúc."

      "A?" Tô Giản có chút hiểu. "Vậy lúc nào mới đúng lúc?"

      An Dĩ Trạch trả lời mà hỏi lại: "Tại sao lại muốn biết cái này?"

      Vì lòng tò mò, cuối cùng vấn do tâm hồn nhiều chuyện mà thôi! Tô Giản chân thành : "Vì tôi quan tâm mà!"

      An Dĩ Trạch lặng lẽ nhìn cái.

      Vẻ mặt Tô Giản vô cùng thành khẩn: "Bây giờ chúng ta là vợ chồng, tất nhiên là tôi quan tâm, muốn biết về ." Thấy vẻ mặt An Dĩ Trạch vẫn dứt khoát, Tô Giản tiếp: "Huống hồ, bây giờ tôi là vợ , tôi cảm thấy tôi có quyền biết về quá khứ của ."

      Sắc mặt An Dĩ Trạch vẫn đổi: "Hiểu về quá khứ của có ích gì?"

      Ích lợi? Ích lợi chính là để thỏa mãn tò mò của tôi mà! Tô Giản : "Đương nhiên có ích lợi! xem, tại tôi là vợ , nếu như biết từng thích nào, tôi có thể phòng bị sớm chút, miễn cho việc bị cắm sừng!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản xong cũng cảm thấy có chút đúng, vội bổ sung: "Ý của tôi là chúng ta còn phải hợp tác, tất nhiên phải hiểu nhau, nếu đến lúc đó ngay cả đối thủ là ai tôi cũng biết, xảy ra vấn đề gì làm sao bây giờ?"

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch vẫn có biểu tình gì: "Em có đối thủ, cho nên cần giải thích."

      Sức lực Tô Giản mất nửa, kết quả An Dĩ Trạch vẫn , khỏi có chút buồn bực, liền : " mọn! Vốn chuẩn bị tặng quà cho , tại tôi muốn tặng nữa!"

      An Dĩ Trạch giật mình: "Quà tặng?"

      Tô Giản nhảy xuống xích đu, tức giận : "Mất quà rồi!"

      An Dĩ Trạch gì, ngược lại vẻ mặt lại dịu dàng ít.

      Dùng xong bữa tối, Tô Giản tắm trước, sau đó liền nằm sấp giường chơi điện thoại di động.

      An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn .

      Tô Giản bị nhìn chăm chú có chút tự nhiên, thân thể rụt cái: "Sao vậy?"

      An Dĩ Trạch : " phải em có quà tặng sao?"

      Con ngươi Tô Giản xoay vòng, tiến lại, tò mò hỏi: " thích Kỷ Nghiên sao?"

      An Dĩ Trạch bình tĩnh : " thích."

      Tô Giản: "..."

      An Dĩ Trạch : " trả lời rồi. Quà đâu?"

      Tô Giản cảm nhận được thích thú của bát quái, nghe vậy giang tay giang chân nằm xuống giường, nhấc chân chỉ sang bên cạnh, tức giận : "Trong tủ quần áo!"

      An Dĩ Trạch đứng dậy qua, mở tủ quần áo ra, quả nhiên phát bên trong có cái hộp lớn.

      Cầm hộp lại, lần nữa ngồi giường, An Dĩ Trạch hỏi: "Đây là cái gì?"

      Tô Giản lười biếng : "Quần áo. mặc thử chút ."

      Nghe được hai chữ 'quần áo', An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản cái, sau đó lập tức cúi đầu mở hộp.

      Tô Giản lười biếng cầm điện thoại, sau khi nghe An Dĩ Trạch mở hộp ra đột nhiên có động tĩnh, khỏi thò đầu ra: "Sao vậy? thích sao?"

      An Dĩ Trạch chần chờ đưa tay, mở rộng bộ quần áo trong hộp ra, chậm rãi : "Em muốn tặng , là loại quần áo này?"

      Tô Giản thò đầu nhìn cái, toàn thân lập tức cứng lại.

      Mẹ nó! phải quần áo tặng cho An Dĩ Trạch nên là âu phục, áo sơ mi, tất các kiểu sao? Tại sao trong hộp lại có thêm bộ quần áo thủy thủ gợi cảm vậy?
      thư hồDiệp Diệp thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 52:

      Editor: Lin

      Đại não của Tô Giản nhanh chóng chuyển động, lập tức ý thức được phía trước chỉ có hai phương án giải quyết.

      Mốt, cố gắng phủi sạch, là quà tặng sai rồi, ra đây là của An Dĩ Nhu!

      Hai, cố gắng bôi đen tất cả, đây phải quà của An Dĩ Trạch, quần áo này là của , mua để mặc!

      Trong lòng Tô Giản rối rắm, nhưng rất nhanh hủy bỏ phương án thứ nhất, dù sao cũng là em An đặc biệt chọn quà giúp , nếu như còn đẩy phiền toái lên người , vậy nghĩa khí!

      Nhưng mà áp dụng cách thứ hai, quả khó khăn. Chết tiệt, có gì lại mua bộ đồ lót thủy thủ gợi cảm về để mặc chơi, đây phải là khẩu vị nặng sao, nhất định bị An Dĩ Trạch cười nhạo!

      Cân nhắc nhiều lần, Tô Giản vẫn nhắm mắt gật đầu : "Ừ, tặng cho ." Rồi cũng biết cho nên chọn phải cỡ biết có thể khiến An Dĩ Trạch tin .

      An Dĩ Trạch thưởng thức bộ quần áo thủy thủ phen, lại nhìn về phía Tô Giản: "Cái này phải là em nên mặc sao?"

      Tô Giản cười khan hai tiếng: "Ha ha, cần khách khí, nếu là quà tặng nên nhận ."

      Ánh mắt An Dĩ Trạch như đùa cợt: " nhận? Như vậy, em hi vọng có thể tự tay mặc cho em?"

      Tô Giản: "..."

      Thấy An Dĩ Trạch thưởng thức món quà của mình như vậy, vẻ mặt hứng thú, cuối cùng tô Giản ảo não : "ĐƯợc rồi, tôi , món quà này ra là do Tiểu Nhu chọn giúp tôi, tôi hoàn toàn biết em ấy chọn cái này!"

      An Dĩ Trạch ngẩn ra: "Tiểu Nhu rất có có lòng."

      Tô Giản có chút 囧: "Tiểu Nhu biết và tôi phải vợ chồng , hiểu lầm là bình thường."

      An Dĩ Trạch : "Quà là do Tiểu Nhu mua, vậy thể coi là quà của em rồi."

      Tô Giản bực mình : "Ý của là, tôi còn phải mua món quà khác cho ."

      An Dĩ Trạch nhìn im lặng lát: " cần. Quần áo coi như là của Tiểu Nhu tặng, em hãy thỏa mãn nguyện vọng của Tiểu Nhu, mặc vào là được rồi."

      Tô Giản: "..."

      Tô Giản , nhìn chằm chằm, lại từ từ nở nụ cười.

      An Dĩ Trạch kinh ngạc: "Em cười cái gì?"

      Tô Giản thầm nghĩ: An Dĩ Trạch, cho rằng tôi biết nghĩ cái gì sao? Ngày thường làm bộ bình tĩnh tinh , hôm nay bản tính bại lộ chứ gì? Lại thích đồng phục, An Dĩ Trạch ơi An Dĩ Trạch, hôm nay tôi mới biết lại... cũng được thôi.

      Tô Giản cười híp mắt : "Được."

      Ngược lại, An Dĩ Trạch có chút ngây ngẩn, chần chờ : "?"

      Tô Giản gật đầu: "." Đưa tay ra. "Đưa quần áo cho tôi ."

      An Dĩ rạch chầm rãi đưa cái hộp đến, ánh mắt sâu thẳm. " tại em muốn mặc?"

      Tô Giản lắc đầu: " phải, tôi cầm trước, chờ sau này có cơ hội mặc."

      Nửa đêm, Tô Giản lặng lẽ bò khỏi giường.

      tới phòng bếp tìm chút nước sốt cà chua, rồi sau đó lập tức đến phòng vệ sinh, bắt đầu thực thi kế hoạch của mình.

      Mở hộp quà ra, Tô Giản mặc xong đồ lót gợi cảm, sau đó soi gương thỏa mãn thưởng thức. Chẳng qua thưởng thức thưởng thức, trong lòng khỏi có chút chua xót: Hơn hai mươi năm cuộc đời lại thể được chiêm ngưỡng em mặc đồ lót.

      Đến cuối cùng, lại chỉ có thể tự thảo mãn bản thân, aizz, cuộc sống thể phá hủy, mệt mỏi...

      Lưu luyến cởi đồ lót xuống, mặc đồ lót bình thường vào, sau đó bắt đầu lồng đồ lót thủy thủ và tất.

      Mặc xong quần áo, chỉnh lại tóc, Tô Giản giương mắt nhìn mình trong kính, sau đó cũng ngẩn ra. Chỉ thấy trong gương, trong sáng lại xinh đẹp, vô tội lại quyến rũ, quả là người mẫu hoàn hảo của bộ quần áo thủy thủ. Đầu tiên mắt Tô Giản sáng lên, lại bắt đầu từ từ yên lặng.

      Lại đau buồn: Em Tô, tại sao lại gặp em sớm chút! Thân thể này của em là ước mơ của ! Nếu như khi đó chúng ta còn là nam nữ, nếu như khi đó chúng ta gặp nhau, và em thuộc về nhau, cuộc sống có thể ...

      Đau lòng như vậy...

      Tô Giản cầm sốt cà chua lên, yên lặng lau hai hàng lệ nơi khóe mắt của bản thân.

      Chuẩn bị mọi thứ xong, Tô Giản yên lặng lấy điện thoại di động ra.

      ra từ lúc Tô Giản dậy, An Dĩ Trạch tỉnh lại.

      Ngay từ đầu còn tưởng rằng Tô Giản tiểu đêm, cho nên chỉ liếc cái, nhưng tiếp đó lại thấy Tô Giản vào phòng vệ sinh liền có chút tỉnh táo lại.

      nằm giường nhúc nhích, chỉ chờ Tô Giản trở lại.

      được bao lâu, Tô Giản trở lại, hình như trong tay cầm thứ gì đó, sau đó ôm cái hộp, vào phòng vệ sinh.

      An Dĩ Trạch hoàn toàn tỉnh táo, nhưng vẫn đứng dậy, chỉ yên lặng chờ xem rốt cuộc Tô Giản muốn làm gì.

      Qua hồi, cửa phòng vệ sinh mở ra, bóng người rón rén ra.

      An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản về phía giường, liền thầm nhắm mắt.

      Tô Giản đến bên giường, cúi người xuống, đưa tay khẽ đẩy người giường, nhàng gọi: "Dĩ Trạch... Dĩ Trạch..."

      An Dĩ Trạch yên lặng mở mắt ra. Chỉ thấy Tô Giản tóc dài xốc xếch, ánh mắt sâu thẳm, khóe mắt có hai vệt máu uốn lượn, mà điện thoại di động lại đặt lên mặt , khiến nhìn giống quỷ dữ, bộ dạng vô cùng sợ hãi.

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản vẫn thần bí gọi: "Dĩ Trạch... An Dĩ Trạch..."

      An Dĩ Trạch vẫn im lặng nhìn hồi, bỗng nhiên đưa tay lên kéo xuống cái.

      Tô Giản vốn còn tưởng An Dĩ Trạch bị dọa còn cười trộm cái, nghĩ đến hành động này của An Dĩ Trạch, nhất thời quên phòng bị ngã lên người , còn chưa kịp phòng bị, người phía dưới đột nhiên trở mình, áp xuống dưới.

      Sau đó tàn bạo hôn lên.

      Trong đầu Tô Giản thoáng chốc phải 'đây là tình trạng sợ choáng váng của An Dĩ Trạch sao', cũng phải 'chẳng lẽ An Dĩ Trạch muốn trả thù', mà là... mẹ nó, An Dĩ Trạch, ngay cả khuôn mặt như vậy, cũng hôn được!

      Chết tiệt, đây phải là khẩu vị nặng được ? Cái này hoàn toàn là khẩu vị nặng như thần!

      Tô Giản nghĩ trước đó An Dĩ Trạch bị hù, cũng có thể tức giận, quá khích có thể đạp cái, nhưng làm sao cũng thể nghĩ đến, An Dĩ Trạch có phản ứng như vậy!

      Cho nên ngay từ đầu ta cũng bị hù. Chờ đến lúc kịp phản ứng, liền bắt đầu giãy dụa, có điều An Dĩ Trạch đè chặt , khiến hoàn toàn thể nhúc nhích.

      Đôi môi bị ngậm mút, sau đó là đầu lưỡi, sau đó...

      Tô Giản bắt đầu có chút choáng váng.

      Mấy ngày nay, bị An Dĩ Trạch hôn cũng phải lần lần hai. cũng biết có phải do thói quen hay , lúc đầu ngoại trừ giãy dụa, từ từ, cảm giác mùi vị cũng tệ lắm...

      Trong lúc hôn có kẽ hở, Tô Giản mơ mơ màng màng : "Ngọt..."

      An Dĩ Trạch bật cười, tiện tay lấy khăn giấy tủ đầu giường, lau nước sốt cà chua mặt , để lại chút cuối cùng, lại dùng đầu lưỡi liếm , sau đó đưa vào trong miệng Tô Giản...

      Tô Giản chóng mặt mặc cho liếm, chỉ cảm giác bàn tay ở vạt áo đột nhiên dò vào tìm kiếm chút.

      An Dĩ Trạch nhàng ngậm lấy lỗ tai của .

      Tô Giản lập tức vùng vẫy, dưới khoái cảm, từ mỗi đến lỗ tai, xương quai xanh, đến trước ngực...

      "Giản Giản..."

      "Ừ..."

      Tô Giản ôm lưng của , ngửa cổ ra sau, hoàn toàn chú ý đến bộ quần áo thủy thủ từ từ bị vén lên.

      Điện thoại di động sớm bị vứt qua bên, đặt ở dưới đất. Trong bóng tối, chỉ còn hai thân thể quấn quít cùng tiếng thở dốc.

      Cho đến khi cảm giác được có gì đó đúng, cuối cùng Tô Giản cũng tỉnh hồn lại.

      Sau đó thảm thiết ý thức được tình cảnh mình ở dưới.

      Bị An Dĩ Trạch đè.

      Bị An Dĩ Trach sờ.

      Bị An Dĩ Trạch hôn.

      Bị đồ của An Dĩ Trạch chạm vào...

      Tô Giản choáng váng.

      An Dĩ Trạch hôn bờ vai , giọng trầm che giấu được: "Giản Giản..."

      Lòng Tô Giản yên lặng ngổn ngang trong gió, thoáng chốc cảm thấy như mê hoặc.

      "Dĩ Trạch..." khẽ gọi.

      "Hả?" Giọng nam trầm người triền miên.

      Sau giây, An Dĩ Trạch phòng bị bị Tô Giản dùng toàn lực đụng vào đầu.

      “Rầm!"

      Tổng giám đốc An nghiêm chỉnh lăn xuống giường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :