1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 43:

      Editor: Lin

      Tô Giản kiên trì cuối cùng cũng đổi lấy kết quả... nhân viên trực sảnh đưa đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Chẳng qua dưới kiểm chứng nghiêm khắc của thư ký tổng giám dốc Lynda, thân phận của vẫn phải bại lộ.

      "Hic, ra tôi và tổng giám đốc mấy người... là vợ chồng, tôi đặc biệt đến đây đưa bữa trưa cho ấy." Đối mặt với người đẹp kỹ tính Lynda, Tô Giản đành ngoan ngoãn thừa nhận thân phận của mình.

      Tất cả trợ lý làm việc trong phòng tổng giám đều giật mình, Lynda phản ứng nhanh nhất, lập tức dịu dàng cười: "Phu nhân, chào ngài, tại tổng giám đốc bàn công việc vời tổng giám chế Quý, mong ngài đợi chút.

      Tổng giám chế Quý? Bạn gay Quý? Tô Giản vội : " sao, sao, tôi chờ!"

      Lynda mỉm cười : "Vậy mời phu nhân đến bên này nghỉ ngơi trước."

      Tô Giản gật đầu. Lynda lại hỏi thăm sở thích của Tô Giản, sau đó tự mình pha cho Tô Giản ly trà.

      Tô Giản nâng ly trà lên tỏ vẻ đoan trang, trong lòng lại có chút khổ sở, yên lặng nghĩ: ra tại tôi muốn uống cola cơ, nhưng đối mặt với nhiều người đẹp như vậy, có vẻ có thể gia tăng thêm chút cảm tình...

      Cầm nắp lên thổi phù phù, phu nhân tổng giám đốc bắt đầu gặp gỡ thân mật với trợ lý tổng giám đốc. Đầu tiên phu nhân tổng giám đốc hỏi thăm sức khỏe trợ lý tổng giám đốc, cũng tỉ mỉ hỏi thăm tình hình công tác của . Phu nhân tổng giám đốc bày tỏ vẻ quan tâm trợ lý tổng giám đốc như vậy, cũng đánh giá cao cống hiến của bí thư tổng giám đốc đối với phát triển của công ty, bày tỏ lòng cảm ơn vì tận tâm tận lực với giám đốc của trợ lý tổng giám đốc bao nắm qua. Phu nhân tổng giám đốc bày tỏ, dưới cố gắng hỗ trợ của trợ lý, tình trạng làm việc của tổng giám đốc và công ty trong tương lai tiên lên tầm cao mới.

      Dưới hỏi thăm của phu nhân tổng giám đốc, trợ lý cũng giới thiệu chút cơ bản về tình trạng công việc của tổng giám đốc, hai bên cũng nhau trao đổi vái nhìn về tổng giám đốc. Toàn bộ cuộc chuyện được tiến hành trong khí hòa bình hữu nghị, hai bên cũng thống nhất ý kiến 'tổng giám đốc cười nhiều là tốt' và 'món ăn ngon nhất là canh thịt'.

      Vì vậy lúc Quý Minh Phi đẩy cửa phòng làm việc ra, thấy chính là hình ảnh Tô Giản và đám trợ lý tổng giám đốc đứng chuyện vui vẻ.

      "Chị dâu?" Quý Minh Phi sững sờ, đồng thời theo bản năng nhìn về phía An Dĩ Trạch cúi đầu dựa vào bàn ở trong phòng cái. Mà sau khi An Dĩ Trạch nghe thấy kêu lên, lông mày nhíu lại, đột nhiên đứng lên.

      Tổng giám đốc n ra thấy hình ảnh kịp dự liệu: người vợ của đáng lẽ nên ngoan ngoãn ở nhà cột tóc đuôi ngựa, mặc bộ váy trắng, ngồi xếp bằng cái đệm, sợi tóc lọn , sắc mặt phiếm hồng, ôm cái máy tính vừa ngồi chuyện vừa giúp mọi người sửa máy tính.

      An Dĩ Trạch: "..."

      Nghe được thư ký kính cẩn gọi 'tổng giám đốc', Tô Giản cũng quay đầu lại, còn thuận tiện giơ tay lên xoa mồ hồi.

      Vừa rồi còn cùng mấy nữ trợ lý chuyện với nhau vui, đúng lúc này máy tính của vị mỹ nữ có chuyện, liền có ý tốt muốn giúp đối phương sửa máy tính. Lúc trước học máy tính, là vì lúc học có em cần sửa máy tính, đáng tiếc về sau sửa vô số máy tính, lại từ đầu đến cuối có lấy người bạn , thê ương cực kỳ. Giờ phút này có người đẹp cầu , liền theo bản năng tiến lên phục vụ người đẹp.

      An Dĩ Trạch thấy tay lướt qua, để lại mặt chút vết bẩn, lông mày nhịn được nhíu lại: "Giản Giản? Tại sao em lại ở đây?"

      Tô Giản vừa lúc làm xong, đóng nắp máy tính lại giúp người đẹp xong, Tô Giản bỏ dậy, vỗ vỗ lên người hai cái, ánh mắt tròn xoe cẩn thận quan sát An Dĩ Trạch, thấy tâm trạng An DĨ Trạch cũng tồi, vội vàn đưa hộp giữ ấm ra: "Tôi qua đây đưa cơm cho !"

      Thấy hộp giữ ấm được đưa đến trước mặt mình, lại nhìn khuôn mặt nhắn bẩn thỉu của Tô Giản chút, An Dĩ Trạch nhất thời yên lặng. Đúng lúc này Quý Minh Phi ở bên cạnh : "Chị dâu, chào chị, chúng ta lại gặp nhau!"

      "Cơ... ngài Quý, chào !" Tô Giản trở lời, thấy ánh mắt Quý Minh Phi quét về hộp giữ ấm, chỉ đành lễ phép hỏi thăm sức khỏe tiếng: " ăn chưa?"

      "Ha ha, vẫn chưa, có điều tôi còn có chút việc, phải hoàn thánh trước mới được." xong nhìn sang An Dĩ Trạch, với Tô Giản: "Chị dâu, vậy tôi trước làm việc."

      "Hả, được!"

      "Tổng giám chế Quý rời , đám trợ lý từ lâu im hơi lặng tiếng trở về vị trí làm việc của mình, chuyên tâm nhìn màn hình. Nhất thời, trước cửa chỉ còn lại hai người Tô Giản và An Dĩ Trạch.

      Cuối cùng, tổng giám đốc An thầm than tiếng, dắt tay Tô Giản, kéo vào phòng làm việc của mình.

      Tô Giản vừa ngoan ngoãn mặc kéo vừa tò mò đánh giá xung quanh. Phòng làm việc của An Dĩ Trạch quả nhiên sang trọng, nhìn cửa sổ sát đất ở đằng kia chút, nhìn cái bộ ghế đắt tiền bằng da chút, nhìn bàn làm việc khí phái chút, nhìn bức tranh trang trí chút!

      An Dĩ Trạch đặt hộp giữ ấm lên bàn, xoay người lại, nhìn thấy Tô Giản buộc tóc đuôi ngựa giống bình thường dù rất xinh đẹp nhưng vừa liếc mắt cái lại thấy khuôn mặt trang điểm đó của , khỏi hơi ngẩn ra. Nhưng sau đó lại thấy vết bẩn mặt , liền phục hồi tinh thần lại, lấy khăn tay ra lau cho đối phương, với Tô Giản: "Bên trong có phòng tắm, em vào đó tắm trước."

      Mẹ nó, sạch khiến người ta chịu nổi! Họ An có phải là đàn ông ! Thích sạch như vậy, mẹ có biết ?Tô Giản yên lặng châm chọc trong lòng, nhưng ngoài mặt lại dám mạnh miệng, vì thấy chiếc khăn lụa của An Dĩ Trạch toàn là vết bẩn.

      Tô Giản ngoan ngoãn bước vào phòng tắm, nhanh chóng cởi sạch , sau đó tắm rửa toàn thân phen, đột nhiên phát ra vấn đề rất nghiêm trọng: Mẹ nó, cần giặt quần áo! Ngược lại la có thể mặc lại quần áo vừa cởi xuống, nhưng An sạch nhất định cho phép!

      Suy nghĩ hồi lâu, Tô Giản thể làm gì khác hơn là quấn khăn tắm ra.

      Nghe tiếng mở cửa, An Dĩ Trạch ngẩng đầu lên: "..."

      Tô Giản quấn khăn tắm, tóc xõa hai bên, chân trần đến trước mặt An Dĩ Trạch: "Này, có quần áo , cho tôi mượn trước!"

      Cổ họng An Dĩ Trạch chuyển động từng chút, ánh mắt từ xương quai xanh trần truồng của trượt xuống phía dưới khăn tắm.

      Tô Giản có chút 囧, mất hứng : "Tôi mặc quần lót!" Dù sao cũng là bên trong, bị dơ, vừa rồi suy nghĩ chút, liền mặc cái đó lên.

      An Dĩ Trạch: "..."

      Yên lặng đứng dậy, yên lặng vào phòng nghỉ ngơi, lát sau, An Dĩ Trạch cầm cái ó sơ mi trắng ra.

      Tô Giản giơ tay lên muốn cởi khăn tắm thay ra, nhưng chú ý đến ánh mắt sâu thẳm của An Dĩ Trạch, lại bỗng dưng kịp phản ứng, vì vậy quả quyết cầm áo sơ mi vào bên trong phòng nghỉ ngơi.

      Lúc này An Dĩ Trạch ở bên ngoài, giọng phân phó trợ lý Lynda lập tức mua bộ quần áo nữ kích thước của Tô Giản về đây.

      Trợ lý cấp cao lập tức tuân lệnh, vẻ mặt chính trực lại cung kính, nghe lời lại phục tùng.

      Chẳng qua đến lúc vào trong thang máy, trong đầu vị trợ lý cấp cao có chút mãnh liệt: Hai người vào phòng bao lâu, tộc độ của bệ hạ hình như hơi nhanh chút.

      Tô Giản thấy áo sơ mi của An Dĩ Trạch ra. An Dĩ Trạch ngẩng đầu nhìn lên, cổ họng lại tự chủ được thắt lại. ÁO sơ mi của mặc lên người nhóc này dài ra ít, rộng thùng thình keo tới bắp đùi, phía dưới nữa, chính là đôi chân thon dài thẳng tắp...

      An Dĩ Trạch theo bản năng đưa tay lên nhàng đẩy mũi có chút nhột.

      "Lại đây." Nhìn khoảng lớn áo sơ mi bị mái tóc làm ướt, khiến áo mơ hồ lộ ra chút bên trong bị che khuất, An Dĩ Trạch cưỡng chế mắt mình dời lên khuôn mặt Tô Giản, có điều giọng vẫn nhịn được khàn khàn.

      Tô Giản chân đất nhảy đến ngồi ghế salon của An Dĩ Trạch, hai chân tự nhiên duỗi thẳng, đan chéo đặt lên bàn trà trước mặt.

      Vốn chuẩn bị chuyện nhưng đề phòng được nhóc lại ngồi tư thế hào phóng như vậy khiến An Dĩ Trạch nhất thời quên mất điều muốn .

      Thường ngày ở nhà, từ phòng tắm ra mặc quần áo ngủ cùng An Dĩ Trạch quà nhiều, Tô Giản sớm quen, giờ phút này thấy ánh mắt An Dĩ Trạch thâm trầm nhìn mình, hoàn toàn nghĩ sang chuyện khác, chỉ hỏi: "Sao vậy?"

      An Dĩ Trạch ho tiếng: "Tại sao sấy tóc?"

      Tô Giản nhìn chuyện như bình thường, như cò nhớ đến bộ dạng lạnh lùng vào buổi sáng của , tâm tình vô cùng tốt, lời cũng theo đó chảy ra, cười : "Bây giờ chúng ta là vợ chồng, nên chịu hoàn toàn trách nhiệm với tôi sao? Tọc cũng thuộc phụ trách của !"

      Ánh mắt An Dĩ Trạch sâu thắm: "Vậy còn những chỗ nào thuộc về phụ trách của ?"

      Tô Giản cười híp mắt: "Cũng chỉ có tóc thuộc trách nhiệm của !"

      Trong mắt An Dĩ Trạch lên nụ cười châm biếm, sau đó chấp nhận vào phòng tắm mang máy sấy tóc ra cho Tô Giản.

      Tô Giản ngồi yên mặc sấy, ánh mắt liếc về hộp giữ ấm, la lên: " còn ăn cơm!" xong đẩy tay An Dĩ Trạch ra, lấy hộp cơm đến.

      Mặc dù sàn nhà phòng làm việc được quét dọn rất sạch , nhưng nhìn chân trần chạy tới chạy lui như vậy, An Dĩ Trạch vẫn nhíu chặt mày, suy nghĩ chút, đứng dậy ra ngoài phân phó trợ lý lập tức ra ngoài mua đôi dép nữ.

      Đến lúc trở về, Tô Giản đẩy hộp cơm đến trước mặt : "Mau ăn !"

      An Dĩ Trạch mở hộp cơm ra: "Sao lại đột nhiên đưa cơm đến cho ?"

      Tô Giản muốn thừa nhận mình đến để xin lỗi , vì vậy : " phải bây giờ chúng ta diễn vợ chồng nhau sao, đưa cơm đến là chuyện rất bình thường!"

      An Dĩ Trạch: "...Biểu tệ, ngừng cố gắng!"

      Ai muốn cùng ngừng cố gắng? Tô Giản yên lặng châm chọc, nhìn An Dĩ Trạch cầm đũa lên ăn, lại nhịn được hỏi: "Ăn ngon ?"

      An Dĩ Trạch đảo mắt nhìn : "Em muốn nghe câu trả lời nào?"

      Tô Giản trừng mắt lên: "Còn có câu trả lời khác sao?"

      An Dĩ Trạch nhịn được nhếch mép lên, giọng cũng theo đó dịu dàng: "Ăn ngon."

      Tô Giản hài lòng, đung đưa chân, thúc giục: "Vậy mau ăn ! Đợi nữa nguội"

      Nhìn An Dĩ Trạch ăn nghiêm túc, tâm tình Tô Giản rất tốt, suy nghĩ chút, đột nhiên hỏi: "Dĩ Trạch, thích ăn cái gì?"

      An Dĩ Trạch ngẩng đầu lên nhìn .

      Tô Giản tiếp: "Mặc dù chú Vương với tôi ít, có điều tôi cảm thấy tôi cũng nên hỏi chút, dù sao bây giờ chúng ta cũng giả vợ chồng gắn bó, chuyện này tôi nhất định phải biết ."

      Nhưng mà An Dĩ Trạch nghe được, lại cảm thấy thức ăn trong miệng có chút khó chịu.

      Im lặn, im lặng, tổng giám đốc An : "Đây là chuyện em phải tự mình phát ."

      Đây ràng là chỉ trích chuyên nghiệp! Tô Giản phục : "Vậy biết tôi thích ăn cái gì sao?"

      "Biết." An Dĩ Trạch chút do dự, sau đó chuỗi dài tên thức ăn.

      Tô Giản: "..."

      "Sao lại biết.?" Sau khi kinh ngạc, Tô Giản hỏi.

      An Dĩ Trạch: "Vì là chồng em."

      Tô Giản ngoài mặt phục, nhưng trong lòng khỏi lại cảm thấy ấm áp.

      Vì vậy khi hỏi các vấn đề tiếp theo cũng trở nên dịu dàng hơn: "Tối hôm qua, có phải chăm sóc tôi rất mệt ?"

      An Dĩ Trạch cứng đờ, đảo mắt, yên lặng nhìn .

      Tô Giản nhìn mắt ảnh quả nhiên có quầng thâm đen, cẩn thận : "Cả đêm ngủ sao?"

      Sắc mặt của An Dĩ Trạch đột nhiên có chút tốt, hông lên tiếng.

      Trong lòng Tô Giản có chút áy náy, nghiêm túc : "Xin lỗi, tôi cũng biết tôi say như vậy..."

      An Dĩ Trạch đột nhiên : "Say biến thành như vậy?"

      Tô Giản 囧: "... ra toi hoàn toàn nhớ được gì."

      Tô Giản cảm thấy, sau khi xong những lời này, hình như sắc mặt của An DĨ Trạch lại chìm xuống chút.

      Im lặng lát, An Dĩ Trạch : "Sau này cho phép uống rượu nữa!"

      "Tại sao?" Tô Giản có chút mất hứng.

      An Dĩ Trạch thản nhiên nhìn cái: "Vì tửu lượng của em tốt."

      Tô Giản có chút tò mò: "Rốt cuộc tối qua tôi làm gì?" còn nhớ hồi học đại học, và bạn mới hẹn hò được hai ngày chia tay, trong lòng buồn bực, sau đó cùng em trong ký túc xá ra ngoài uống rượu, sau đó mấy người đó sau khi uống say còn coi họ là bạn ôm chắt lấy kêu khóc buông tay, còn cắn lên mặt mỗi người cái!

      Nghĩ lại, Tô Giản yên lặng sợ hãi: Chẳng lẽ tối qua lại làm vậy với An Dĩ Trạch rồi hả? Vậy An Dĩ Trạch ăn hả! vội vàng quan sát khuôn mặt của An Dĩ Trạch chút, lại thấy khuôn mặt sáng bóng của tổng giám đốc An dấu răng, mới lặng lẽ thở phào hơi.

      An Dĩ Trạch lại trả lời vấn đề của , chỉ : "Tửu lượng của em quá kém, rất dễ say, sau này nếu say như vậy gặp phải người xấu phải làm sao bây giờ?"

      Tô Giản thuận miệng : "Cái này có ?"

      An Dĩ Trạch: "..."

      biết tại sao, nhưng Tô Giản vẫn cảm thấy hình như sắc mặt An Dĩ Trạch được tốt lắm.

      Tô Giản tiếp: "Nếu ngày nào đó say, tôi cũng chăm sóc như vậy!" Mới hẹp hòi như vậy.

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch thản nhiên: " chưa từng say."

      Tô Giản bị nghẹt thở, phục: Có gì đặc biệt hơn người! Năm đó ông đây cũng có tửu lượng giống vậy! Trong lòng yên lặng suy nghĩ nhất định phải chuốc say An Dĩ Trạch lần, vì cảm thấy An Dĩ Trạch uống say nhất định còn khoa trương hơn , như là nhảy thoát y gì đó.

      Tô Giản yên lặng mơ mộng bộ dạng nhảy thoát ý của An Dĩ Trạch, mà người bị mơ mộng, An Dĩ Trạch yên lặng ăn xong thức ăn rồi.

      Tô Giản phục hồi tinh thần lại, phát cái hộp trống trơn, có chút kinh ngạc, cũng có chút đắc ý, muốn khen tài nấu nước của mình đôi câu, bụng đột nhiên kêu lên tiếng.

      An Dĩ Trạch dừng chút, cau mày: "Sao em còn chưa ăn cơm?"

      Tô Giản : "Lúc nãy quá đói cho nên tôi ăn." Kết quả ngửi thấy mùi thức ăn thơm như vậy, bụng liền có chút đói.

      An Dĩ Trạch thẳng: "Vậy bây giờ ăn."

      Mắt Tô Giản sáng lên: "Công ty của có phòng ăn cho nhân viên sao?"

      An Dĩ Trạch cau mày : "Có..."

      Tô Giản : "Vậy tôi có thể ăn ?"

      An Dĩ Trạch đáp: "...Được.

      Lynda đưa quần áo để thay tới, chải tóc, Tô Giản theo AN DĨ Trạch tháng máy xuống tầng.

      Phát mình vẫn luôn bị An Dĩ Trạch nắm tay, Tô Giản giãy giụa: "Sao lại kéo tôi? phải tôi !"

      An Dĩ Trạch: "Vì chúng ta là vợ chồng, chịu hoàn toàn trách nhiệm với em."

      Tô Giản: "..."

      An Dĩ Trạch dắt Tô Giản đến phòng ăn, dọc theo đường các nhân viên đều cúi đầu chào , đồng thời len lén quan sát người đứng bên cạnh , đợi đến lúc An Dĩ Trạch và Tô Giản xa chút, bọn họ liền vui vẻ bàn chuyện.

      Đáng tiếc nhân viên xui xẻo quá mức hưng phấn, giọng hơi lớn chút, vượt ra khỏi vùng an toàn, vì vậy Tô Giản liền mơ hồ nghe được giọng hưng phấn: "Ôi chao, ôi chao, người bên cạnh bệ hạ là ai vậy? Là con bệ hạ sao? Con của bệ hạ lớn vậy rồi sao?"

      'Bệ hạ' là ai, cần cũng biết, Tô Giản nghe vậy liền 囧, nhìn vẻ mặt An Dĩ Trạch cái, lại nhịn được vui vẻ.

      Tô Giản vui vẻ cười híp mắt: "Chú An, nơi này của chú có gì ăn ngon nhỉ?"

      An Dĩ Trạch: "..."
      thư hồ thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 44:

      Editor: Lin

      Chú An mặt đen dẫn Tô Giản đến phòng ăn của công ty, Tô Giản vui vẻ chọn món mình thích, còn thuận tiện hỏi An Dĩ Trạch câu: " có muốn ăn chút ?"

      Sau đó đợi An Dĩ Trạch trả lời, lại vui vẻ : " vừa mới ăn nhiều như vậy, nhất định ăn được, thôi để tôi giúp hưởng thụ !"

      An Dĩ Trạch: "..."

      vui vẻ ăn, bỗng nhiên trước mặt xuất thêm người, Tô Giản ngẩng đầu lên, phát Quý Minh Phi đến.

      "Làm việc xong tới đay dùng cơm, nghĩ tới hai người cũng ở đây." Lời mở đầu của Quý Minh Phi rất chính trực, chút cũng để lộ ra trong lúc vô tình mình nghe được truyện thuyết bệ hạ đưa nương nương đến phòng ăn dùng cơm từ mọi người nên tới xem náo nhiệt.

      Tô Giản nhiệt tình : "Vậy chúng ta ăn chung !"

      Quý Minh Phi ngồi xuống cạnh bàn hai người, cười : "Được."

      Tô Giản nhìn vẻ mặt An Dĩ Trạch có chút được, lại nhìn Quý Minh Phi cười ôn hòa với An Dĩ Trạch, liền biết điều : "Hai người chuyện của hai người ! Tôi làm trở ngại hai người, hai người cứ coi như tôi tồn tại!"

      Quý Minh Phi sững sỡ, An Dĩ Trạch lại biết nhất định Tô Giản lại suy nghĩ nhiều, nhớ tới lúc trước Tô Giản nhận định là 'đồng tính luyến ái' An Dĩ Trạch cảm thấy ngực mình lại bắt đầu nghẹn.

      Quý Minh Phi cười : "Tôi và An Dĩ Trạch ở công ty cũng chỉ chuyện công việc, vất vả bây giờ mới nhàn rỗi chút, cũng muốn bàn nữa!"

      Chỉ bàn công việc bàn chuyện đường, lời chỉ có thể đè nén trong tim, người ở bên lại thể ôm,cho tới bây giờ vẫn luôn máu cho và ngược tâm! Tô Giản yên lặng cảm thán bạn gáy Quý khổ sở, yên lặng ném cho bạn gay Quý ánh mắt đồng tình.

      Hôm nay bắt đầu có chút có thể đọc hiểu ánh mắt của , mép miệng tổng giám đốc An lặng lẽ giật cái.

      Quý Minh Phi lại hoàn toàn biết mình bị coi là thầm mến bạn tốt còn rất vui vẻ, chuyện với Tô Giản: "Lúc nãy thấy chị dâu sửa máy tính cho bọn người Lynda, chị dâu rất có hứng thú với chuyện này sao?"

      Tô Giản ậm ờ : "Tạm được."

      Quý Minh Phi cười : "Trừ học máy tính, tôi chưa từng thấy qua nào sửa máy tính, chị dâu là lợi hại!"

      Tô Giản khiêm tốn : "Đâu có đâu có."

      Hai người từ từ chuyện. Sau cuộc trò chuyện, Tô Giản mới phát , bạn gay Quý chuyện rất hợp với , bạn gay Quý chỉ rất hiểu về phương diện IT, ngay cả đá bóng cũng thích đội giống . Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, từ đề tài khoa học kỹ thuật đến thể dục, từ dân dinh đến báo chí, trò chuyện hết sức vui vẻ.

      Tổng giám đốc An có biểu cảm gì, toàn bộ hành trình đều là chàng trai đẹp ngồi yên lặng.

      Ăn xong miếng cơm cuối cùng, Tô Giản vừa muốn lại gần Quý Minh Phi, đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn cái, cảm giác muốn nôn mửa đột nhiên vọt tới, vội vàng che miệng, cúi người sang bên cạnh.

      Che miệng nôn khan mấy tiếng, Tô Giản cảm thấy dạ dày có chút tốt, liền đứng lên, với hai người: "Tôi toilet chút!"

      An Dĩ Trạch chỉ phòng về sinh cho , lông mày hơi nhíu, con mắt có chút lo lắng. Quý Minh Phi lại nhìn bóng lưng Tô Giản chạy về phía phòng vệ sinh, tay vịn cằm, như có điều gì suy nghĩ.

      "Chị dâu phải là... mang thai chứ?" Quý Minh Phi nhìn về phía An Dĩ Trạch.

      Chàng trai xinh đẹp yên lặng lập tức biến thành chàng trai xinh đẹp sầm mặt lại.

      Nhìn biểu tình của đối phương đột nhiên trầm xuống, Quý Minh Phi hiểu được: " phải đến bây giờ hai người còn có..."

      An Dĩ Trạch : "Bọn mình cũng phải vợ chồng ."

      Quý Minh Phi yên lặng cảm khái trong lòng câu 'Xử nam chết người', ngoài miệng lại : "Cậu đối với ấy, rốt cuộc là muốn thế nào?"

      An Dĩ Trạch gì.

      Quý Minh Phi biết, vỗ vỗ vai : "Nếu thích nhanh hành động ! Bây giờ ấy là người vợ hợp pháp của cậu, cậu có điều kiện trời cho rồi đó!"

      An Dĩ Trạch khỏi nhớ lại buổi tối mà ngạc nhiên mừng rỡ cảm giác như được sống lại, câu 'mẹ' ấy như sấm sét giữa trời quang cắm thẳng vào ngực khiến suốt đêm ngủ.

      Quý Minh Phi ở bên cạnh : "Nếu thích ấy, vậy cậu thẳng cho ấy biết. Trước đây cậu chỉ biết mình Kỷ Nghiên, nhưng phụ nữ tốt hoàn toàn thể chờ tới, cậu thích cậu phải chủ động theo đuổi mới được!"

      An Dĩ Trạch : "Giản Giản, ấy... mình lo, nếu mình ấy tránh né mình." Nhớ lúc trước Tô Giản nghiêm túc ' cam kết với nhau, thể thích đối phương', tâm tình của An Dĩ Trạch khá buồn bực.

      Quý Minh Phi sửng sốt chút: "Nếu vậy, cậu như vậy đừng , trực tiếp dùng hành động để bày tỏ !"

      An Dĩ Trạch hỏi: "Hành động gì?"

      Quý Minh Phi cười : "Phụ nữ đều có ước mơ được làm công chúa, hi vọng có thể gặp được hoàng tử của mình. nhóc Tô Giản nhà cậu nhìn cái là biết đó là bé ngoan ngoãn có ước mơ được làm công chúa, vậy cậu phải cố gắng để thực ước mơ của ấy ! Mấy ngày nữa phải đế sinh nhật 30 tuổi của cậu sao? Đến lúc đó, cậu biến ấy thành công chúa của cậu, cậu biến thành hoàng tử của ấy, ấy nhất định thích!"

      Tô Giản tất nhiên biết kế hoạch của hai người, nên buổi tối nằm giường nghe An Dĩ Trạch hỏi mình có biết khiêu vũ , có chút kinh ngạc.

      "Nhảy múa gì?"

      "Waltz, em biết ?"

      "... biết." Tô Giản tò mò. "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

      An Dĩ Trạch : "Mấy ngày nữa có buổi tiệc, đến lúc đó chúng ta cần nhảy bài."

      Tô Giản 囧: "Buổi tiệc nào cần toi và khiêu vũ?" Vẻ mặt biến thành hơi đau khổ. "Tôi có thể tham gia?"

      An Dĩ Trạch nghiêm mặt: "Là sinh nhật 30 tuổi của , em nhất định phải tham gia."

      Tô Giản mở to mắt: " còn chưa đến 30 tuổi!"

      Gần đây, chuyện tuổi tác khá nhạy cảm với chú An nên sắc mặt được tốt lắm: "... có."

      Tô Giản yên lặng cảm thán 'thổ hào đúng là thổ hào, sinh nhật 30 tuổi cũng phải mở tiệc', sau đó đau khổ hỏi: "Vậy tôi phải làm sao?"

      An Dĩ Trạch hỏi: "Vậy em muốn làm gì?"

      Tô Giản nghĩ lại chút về buổi tối tự học thời cấp hai, sau khi mình cúp học, đúng lúc thấy các bác nhảy múa ở quảng trường, vì lúc đó nhàm chán nên cũng tiến lên nhảy theo, cuối cùng càng nhảy càng mạnh thiếu chút nữa bạn cũ của các bác nhảy ở quảng trường, : "Trước kia có tham gia... múa quần chúng."

      An Dĩ Trạch lắc đầu: "Thôi, ngày mai tìm thầy đến dạy em."

      Hôm sau là chủ nhật, sáng sớm Tô Giản đứng lên bắt đầu các loại, kết quả, kết thúc giờ cơm trưa cũng thấy thầy giáo trong miệng An Dĩ Trạch.

      Tô Giản tìm An Dĩ Trạch: " phải tìm thầy giáo đến dạy tôi khiêu vũ sao?"

      An Dĩ Trạch keo về phía phòng piano, mở miệng 'ừ' tiếng.

      Tô Giản tò mò : "Thầy giáo đến rồi sao?" Đợi đến lúc vào phòng piano, phát ngoài chiếc piano lớn hình tam giác, trong phòng bóng người, liền thất vọng : " thấy ai cả!"

      An Dĩ Trạch lời ít ý nhiều: "."

      Tô Giản đầu tiên là sững sỡ, nhưng sau đó liền trợn mắt : " là thầy giáo? muốn dạy tôi khiêu vũ?"

      An Dĩ Trạch lại 'ừ' tiếng.

      Tô Giản xoay người lập tức rời . Mẹ nó, còn cho là chào đón được giáo có dáng người xinh đẹp, kết quả ngờ lại chờ đến An Dĩ Trạch, thân hình thô kệch, vẻ mặt biểu cảm, nhất thời mất hứng!

      An Dĩ Trạch lại kéo lại.

      Tô Giản thoát được, thể làm gì khác hơn là tìm cách khác: "Tôi nhất định phải nhảy với sao? Đến lúc đó, nhảy với Tiểu Như được ?"

      An Dĩ Trạch lời ít ý nhiều: " được."

      Tô Giản buồn bực : "Ngộ nhờ tôi nhảy được, là người mất mặt đó!"

      An DĨ Trạch từ tốn: "Cũng liên quan đến mặt mũi của em."

      Tô Giản: "..."

      Nếu chạy thoát, Tô Giản cũng vùng vẫy, hai tay liền mở ra, hiên ngang : "Đến đây !"

      An Dĩ Trạch ôm hông của , cầm tay lên.

      " tay khác để lên vai ." An Dĩ Trạch nhắc nhở.

      Tô Giản thử chút, cảm thấy có chút khó chịu, suy nghĩ chút, bỗng nhiên cánh tay của An Dĩ Trạch dùng sức duỗi thẳng về phía trước, làm tư thế 'cách mạng thanh niên phấn đầu tiến lên' đầy nhiệt huyết.

      An Dĩ Trạch: "..."

      Suy nghĩ của An Dĩ Trạch đột phát: "Ôi chao, ai ôi, tôi , nhất định phải nhảy waltz sao? tầm thường! Tôi cảm thấy trong bữa tiệc sinh nhật của , nếu có thể nhảy múa thoát tục chút, nhất định khiến buổi tiệc càng thêm rực rỡ."

      An Dĩ Trạch chậm rãi lập lại: "Thoát tục?"

      Tô Giản vô cùng phán khởi: "Là vĩ dụ như... vĩ dụ như múa bài Tân Cương gì đó!" An Dĩ Trạch bổ óc ra chút, tưởng tượng chính là hình ảnh mang nón múa Tân Cương trước mặt các vị khách quý, Tô Giản cảm thấy cái này nhất định được 32 cái khen!

      An Dĩ Trạch gật đầu: "Được."

      Tô Giản sững sờ, vui mừng: " sao?"

      An Dĩ Trạch 'ừ' tiếng: "Chỉ cần em chịu nhảy."

      Tô Giản: "..."

      Nếu còn cách nào chạy trốn, Tô Giản thể làm gì khác hơ là theo sát An Dĩ Trạch học.

      An Dĩ Trạch dạy rất kiên nhẫn, chẳng qua Tô Giản học lại có chút buồn bã.

      Sau lần đạp phải chân An Dĩ Trạch nữa, Tô Giản làm: "Tôi thấy tôi nên đổi sang giáo viên ! Chân quá lớn, khiến tôi cảm thấy trở ngại!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản : "Trong nhà còn ai có thể nhảy ?"

      An Dĩ Trạch : "Mẹ ."

      Tô Giản: "..."
      thư hồDiệp Diệp thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 45:

      Editor: Lin

      Dù quá trình phức tạp, nhưng dưới kiên trì bền bỉ đốc thúc của An Dĩ Trạch, cuối cùng Tô Giản vẫn phải nhảy đúng dáng.

      Sau khi luyện tập xong lần, Tô Giản giương mắt nhìn An Dĩ Trạch: "Thế nào?"

      An Dĩ Trạch gật đầu: "Hoàn hảo."

      Tô Giản tự đắc : "Quả nhiên tôi vẫn có tài năng thiên phú."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Buổi tối trước khi ngủ, Tô Giản đột nhiên nhớ đến vấn đề.

      "Đúng rồi, tới sinh nhật 30 tuổi của , có cần phải chuẩn bị quà cho ?"

      An Dĩ Trạch liếc mắt nhìn : "Em thử xem?"

      Tô Giản có chút buồn bực: "Được rồi... nhưng tôi cũng biết nên tặng quà gì cho tốt."

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch dịu dàng: "Có tấm lòng của em là được rồi."

      Tô Giản suy nghĩ chút, hỏi: "Vậy người khác tặng quà gì? Ví dụ như ba mẹ tặng cái gì."

      An Dĩ Trạch nhớ lại chút: "Năm ngoái ba mẹ tặng khu đất."

      Tô Giản: "..."

      Thấy Tô Giản lâu lên tiếng, An Dĩ Trạch kinh ngạc : "Giản Giản?"

      Tô Giản : "Tôi muốn xem sinh nhật của tôi còn bao lâu đến."

      An Dĩ Trạch : "Còn mấy tháng nữa, sao vậy?"

      Tô Giản : "Sinh nhật của tôi, có phải cũng tặng tôi món quà như vậy."

      An Dĩ Trạch gật đầu: "Em muốn cái gì?"

      Tô Giản : "Tôi cần gì hết. xem, nếu hai ta như vậy, dù sao tôi phải tặng , cũng phải tặng tôi, giày vò tới lui rất phiền toái! bằng chúng ta tìm tờ giấy, viết hai chữ 'quà tặng' lên đó, vào sinh nhật , tôi liền đưa cho , chờ đến sinh nhật tôi, trả lại cho tôi, đến lúc đó chúng ta ai nợ ai, lại có lợi ích kinh tế thiết thực, xem tốt biết bao!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản cảm thấy ý tưởng của mình vô cùng tốt, đáng tiếc An Dĩ Trạch lại hoàn toàn đồng ý, chỉ đồng ý, hơn nữa sắc mặt còn có chút tốt.

      Tô Giản có chút buồn bực. Lại , có kinh nghiệm mua quà cho đàn ông, trước kia, vào sinh nhật của mấy em trong ký túc xá, phần lớn mọi người đều tụ tập ăn uống đàn hát hoặc chơi đâu đó, hoàn toàn động đến chuyện quà tặng chút nào. Hôm nay lại phải tặng quà cho An Dĩ Trạch, rất khó khăn. Huống hồ, những món quà trước đây An Dĩ Trạch nhận được lại lớn như vậy, mình bây giờ còn phải dựa vào An Dĩ Trạch nuôi tạm thanh niên thất nghiệp, sao có thể mua được món quà lớn như vậy?

      Tự mình nghĩ ra được ý tưởng tốt, vì vậy Tô Giản tìm đến An Dĩ Nhu hỏi ý kiến.

      An Dĩ Nhu hiểu ý của , nhiệt tình : "Chị dâu, chị yên tâm, chuyện quà tặng cứ giao cho em, em nhất định giúp chị chọn món quà mà ba thích."

      Tô Giản yên lòng, suy nghĩ chút, lại nhịn được dặn dò: "Hic, cần quà quá quý giá, ba của em , quan trọng nhất là tấm lòng."

      An Dĩ Nhu cười : "Em hiểu, chị dâu, chị đợi tin tốt của em !"

      Cũng lâu sau, buổi tiệc sinh nhật 30 tuổi của An Dĩ Trạch đến.

      Buổi tối, Tô Giản chọn đọc bộ tiểu thuyết kích thích.

      An Dĩ Trạch thấy thời gian còn sớm, lại nhìn người bên kia vẫn nồng nhiệt cầm điện thoại, thấp giọng : "Giản Giản, còn sớm, em còn chưa ngủ?"

      Tô Giản xoay đầu nhìn , ánh mắt sáng trong suốt: " cũng chưa ngủ?"

      An Dĩ Trạch đưa tay cầm lấy điện thoại di động của : " muốn ngủ, em cũng ngủ ."

      Tô Giản chịu, chống người lên muốn chém giết, An Dĩ Trạch đưa tay ra ngăn lại, Tô Giản liền nhào hụt, ngược lại còn té sấp người .

      Nhất thời, hai người cùng trợn to hai mắt nhìn nhau.

      Hô hấp An Dĩ Trạch nhanh hơn chút, Tô Giản lại đột nhiên trừng mắt nhìn.

      "Dĩ Trạch, xem mấy giờ rồi!"

      Toàn bộ lực chú ý đều bị thân thể mềm mại phía hấp dẫn, An Dĩ Trạch ngẩn người ra lúc mới phục hồi tinh thần lại, yên lặng xoay cánh tay, nhìn điện thoại di động trong tay chút.

      "Sắp giờ rồi." Vừa dứt lời, điện thoại đột nhiên bị Tô Giản nhanh tay cướp .

      Tô Giản đoạt được điện thoại động, nhìn lên màn hình, nhìn thấy '00:00' chỉnh tề đó, ánh mắt đột nhiên cong lên vui vẻ.

      "Chú An" hơi nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn An Dĩ Trạch. "Sinh nhật 30 tuổi vui vẻ!"

      hoadaoanh, thư hồDiệp Diệp thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 46:

      Editor: Lin

      An Dĩ Trạch lập tức hiểu , vẻ mặt có chút phức tạp: "Em ngủ, chính là vì chờ cái này?"

      Tô Giản mạnh miệng : "Tất nhiên phải! ra ban đầu, cũng vừa nhớ tới ngày mai là sinh nhật 30 tuổi của An Dĩ Trạch, vì vậy cố gắng nhớ chuyện này. Ngay từ đầu, chỉ muốn dùng tuổi 30 để đả kích chút gần đây khá quan tâm mình.

      Nhưng càng về sau, chuyện tuổi của An Dĩ Trạch như biến thành bí mật giấu trong lòng khiến người khác kích động, đợi đến giờ, hoàn toàn quên chuyện đả kích, mà thành công cướp được thời khắc để chúc mừng.

      Người thứ nhất chúc mừng An Dĩ Trạch sinh nhật vui vẻ.

      An Dĩ Trạch nhìn sâu, đột nhiên động người cái, sau giây, Tô Giản bị áp dưới thân .

      "Này, làm gì, ưm..."

      An Dĩ Trạch cũng hôn bao lâu liền thả Tô Giản ra.

      Tô Giản thở hổn hển, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, liền nghe được người đàn ông người mình : "Đây là quà đáp lễ."

      Tô Giản nhìn chằm chằm, tức giận : "Toi chỉ thích quà đáp lễ là chi phiếu năm trăm vạn!" Nếu sớm biết quàn đáp lễ là như vậy mẹ nó, vừa rồi nên chúc '30 tuổi bất lực' mới đúng!

      An Dĩ Trạch cũng để ý giận dỗi, chỉ cúi đầu nhìn , ánh mắt sâu: "Giản Giản, cảm ơn em."

      Ánh mắt của quá dịu dàng, giọng quá chân thành, khiến cho Tô Giản nhịn được sửng sốt chút, nhưng ngay sau đó Tô Giản liền bình tĩnh lại, tức giận : "Vậy mau xuống ! rất nặng!"

      An Dĩ Trạch nhếch miệng, xoay mình nằm bên cạnh .

      Vừa được tự do, Tô Giản lập tức nhảy sang bên kia giường, cách xa An Dĩ Trạch.

      Nhìn An Dĩ Trạch có hành động gì, Tô Giản từ từ yên lòng. Chẳng qua chỉ lát sau, bỗng nhiên tỉnh ngộ: Mình xong rồi, sao lại như sợ người này? ràng ta cường hôn mình! Nghĩ đến đây, mới đột nhiên ý thức được... cuối cùng lại bị An Dĩ Trạch cường hôn.

      khiếp sợ như lần đầu, nhưng lửa giận trong lòng Tô Giản lại hừng hực.

      Đánh cũng đánh lại, mắng cũng tiện mắng, trong lòng Tô Giản bực bội vô cùng, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nhào qua, vào lúc An Dĩ Trạch còn chưa kịp phản ứng, cúi đầu cắn lên môi An Dĩ Trạch cái.

      An Dĩ Trạch: "..."

      Thành công khiến An Dĩ Trạch đổ máu, hơn nữa đoán trước, ngày mai dự tiệc sinh nhật, nhất định tổn thất hình tượng trước mặt mọi người, vì vậy cảm thấy trong lòng thoải mái, Tô Giản nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Ngược lại, đôi môi của tổng giám đốc An bị người ta cắn phá, hình như cảm thấy hơi đau, hình như mất ngủ.

      Sáng hôm sau thức dậy, thấy vết sẹo môi An Dĩ Trạch, thuận tiện còn bỏ sung thêm quầng thêm nơi hai mắt, Tô Giản nghĩ: An Dĩ Trạch tốt, yên tâm!

      Lúc ăn sáng, vì tránh cho việc hiểu lầm như lần trước, trước khi mọi người nghi ngờ Tô Giản chủ động : "Tối hôm qua, lúc Dĩ Trạch ăn gì đó, lại cắn nát môi mình, cẩn thận!"

      An Dĩ Trạch nhìn cái, lên tiếng.

      Ngược lại, An Dĩ Nhu nhìn chằm chằm đôi môi của mình, ánh mắt sâu xa: " ba, phải ăn cái gì mới có thể cắn đôi môi phía chứ?" xong còn đư răng mình ra thử chút.

      An Dĩ Trạch vẫn lên tiếng.

      An Dĩ Nhu cảm thấy mình hiểu.

      bên ba mẹ An liếc nhau cái, hình như cũng hiểu.

      Vì vậy ba An ho tiếng, thương : "Tiểu Giản à..."

      Tô Giản vội đáp tiếng, đột nhiên có dự cảm xấu.

      Quả nhiên ba An tiếp: "Nhìn thấy con và Tiểu Trạch thương nhau như vậy, bọn ta cũng yên lòng. Đúng rồi, khi nào hai đứa định có con hả?"

      Tô Giản: "..."

      Tô Giản bị việc có con đánh cho đến khi được An Dĩ Nhu gọi lại vẫn cảm thấy chóng mặt.

      "Chị dâu, chú Vương mang lễ phục và đồ trang sức đến phòng chị, chị muốn đến nhìn ?" An Dĩ Nhu cười tủm tỉm .

      "Hả?" Tô Giản có chút lờ mờ. "Lễ phục gì?"

      "Lễ phục và trang sức cho buổi tối nay!" An Dĩ Nhu cười . "Nghe toàn bộ đều do tự mình ba chọn cho chị!"

      Tô Giản hoàn toàn biết điều này, vì vậy thể làm gì khác hơn là mặc An Dĩ Nhu kéo mình về phòng.

      An Dĩ Nhu vừa vừa : "Lát nữa thợ trang điểm tới. Hơn nữa, em còn thực mong được nhìn dáng vẻ xinh đẹp của chị dâu khi mặc lễ phục nữa, cũng biết ba chọn bộ thế nào."

      lát sau, quả nhiên thpj trang điểm tới, đè Tô Giản lại, trang điểm là tóc trận.

      Dù Tô Giản rát cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể ngồi yên mặc bọn họ làm.

      Cũng may hiệu quả tệ lắm. Tô Giản nhìn mình trong gương, lông mi chớp nhanh, mặc bộ lễ phục màu trắng tóc dài hơi xoăn trong gương cũng xuất biểu kỳ quái theo.

      Tô Giản xoay người, ngay vào lúc này, cửa bị đẩy ra, Tô Giản quay đầu lại nhìn, thấy An Dĩ Trạch vào.

      Giương mắt nhìn sang, ánh mắt An Dĩ Trạch lập tức dừng lại.

      Thợ trang điểm đứng bên cạnh cười : " biết tam thiếu gia cảm thấy thế nào?"

      Ánh mắt của An Dĩ Trạch lại rơi lên người Tô Giản, miệng : " tồi."

      Thợ trang điểm cười cái, ra ngoài, trong phòng liền chỉ còn lại hai người Tô Giản và An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch chớp mắt, vẫn nhìn Tô Giản. Tô Giản bị nhìn cảm thấy tự nhiên, theo bản năng muốn tránh , nhưng nghĩ vừa cất bước lảo đảo cái.

      bội phục cánh phụ nữ, chân mang cao gót sao lại có thể bước như vay! Tô Giản cảm thấy hơi khổ sở.

      An Dĩ Trạch lập tức tiên lên, đỡ lấy , ân cần hỏi: "Sao vậy? Giày vừa chân sao?"

      Tô Giản lắc đầu cái: " phải, giày quá cao, tôi có chút quen."

      An Dĩ Trạch : " lát quen, có điều em phải cẩn thận chút."

      Tô Giản giật giật chân: "Lỡ trong buổi tiệc sơ ý chút ngã phải làm sao bây giờ?"

      An Dĩ Trạch níu: " nhanh chóng bò dậy."

      Tô Giản: "..."

      Trừng to hai mắt với , cuối cùng An Dĩ Trạch vẫn nhịn được cười: " sao, đến lúc đó nhất định kéo en."

      Tô Giản thầm nghĩ: Hừ! Dù sao cũng là sinh nhật của ! Tôi ngã, người mất mặt phải là sao!

      Nghĩ như vậy, Tô Giản lập tức rối rắm nữa. An Dĩ Trạch đưa tay lên nhàng vén tóc mai phất phơ, đột nhiên hỏi: "Thích ?"

      Tô Giản ngản ra: "Thích gì?"

      An Dĩ Trạch giữ chặt vai , nhàng xoay người , để nhìn vào gương: "Quần áo, thích ?"

      Tô Giản ho tiếng: "Tôi cảm tháy chiếc dây chuyền rất đẹp!" ra riêng gì dây chuyền, bông tai vòng tay ah đều cảm thấy rất đẹp, vì chúng rất đáng tiền!

      An Dĩ Trạch đứng sau lưng giữ chặt vai , nhìn trong gương, mỉm cười: "Em thích là được rồi."

      Do dự chút, cuối cùng Tô Giản cũng nhịn được hỏi: "Những thứ này có phải thuộc về tôi ?"

      An Dĩ Trạch mỉm cười : "Tất nhiên."

      mặt Tô Giản lập tức lên nụ cười lớn, xoay người với An Dĩ Trạch: "Dĩ Trạch, cảm ơn !"

      Nhìn ánh mắt lấp lánh như sao của , trong lòng An Dĩ Trạch dịu , ánh mắt quét xuống, chú ý đến ngón tay trống rỗng của đối phương, đột nhiên nhớ tới chuyện chính, đưa tay móc ra chiếc hộp nhung màu đỏ, mở ra, bên trong là chiếc nhẫn có hình thức vô cùng đơn giản.

      An Dĩ Trạch kéo tay trái của Tô Giản qua, cẩn thận đeo nó lên ngón áp út.

      Đợi mang xong, Tô Giản vội rụt tay trở về, tò mò đưa đến trước mặt quan sát.

      Hình như chiếc nhẫn này cũng rất đáng tiền...

      Tô Giản vui vẻ : "Cái này cũng là của tôi sao?"

      An Dĩ Trạch : "Đây là nhẫn cười của chúng ta." xong giơ tay trái mình lên, ngón áp út, ràng là cùng kiểu nhẫn.

      Tô Giản theo bản năng đưa tay để trong tầm tay mình, trong lòng thầm nghĩ: Còn chiếc nhẫn nam nữa, xem ra rất đáng tiền!

      An Dĩ Trạch thuận thế nắm tay .

      Tô Giản ngẩn ra: "Sao vậy?"

      An Dĩ Trạch cầm tay ra ngoài: "Buổi lễ sắp bắt đầu, chúng ta thôi!"

      Địa vị của tập đoàn họ An thấp, An Dĩ Trạch lại là cậu ba nhà họ An, là tổng giám đốc công ty CMI, sinh nhạt 30 tuổi của , ít vị khách đến tham gia.

      Trong này, vừa có giám đốc các công ty hợp tác và những người có quan hệ mật thiết với An Dĩ Trạch, cũng có vài thiếu gia tiểu thư có giao tình với nhà họ An.

      Tô Giản nhận ra những người khác, suy chỉ có lúc nhìn thấy Kỷ Nghiên, ánh mát của sáng lên.

      Thậm chí cả thiên hậu Kỷ Nghiên cũng có thể mời đến, mặt mũi của An Dĩ Trạch lớn! Tô Giản còn nhớ Kỷ Nghiên là thần tượng của An Dĩ Trạch, vừa nghĩ đến An Dĩ Trạch có thể mời thần tượng của mình đến chúc mừng sinh nhật, Tô Giản lại lần nữa đổi mới cái nhìn với 'cường quyền'.

      Bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu, bình thường phải cái gì. Tô Giản hoàn toàn chú ý đến An Dĩ Trạch gì, hai mắt chỉ lởn vớn bên cạnh Kỷ Nghiên.

      biết lát nữa Kỷ Nghiên có thể lên biểu diễn cái gì đó như hát bài chúc mừng sinh nhật thọ tinh , có điều cũng nghĩ xong, lát nữa nhất định phải lên xin chữ ký của Kỷ Nghiên, dù sao cũng là sao lớn như vậy, cơ hội gặp được nhiều! Có điều trong tay có sách cũng có giấy.

      Chụp ảnh, xem ra lát nữa phải nhờ ông quản gia chụp giúp mình vài tấm với Kỷ Nghiên mới được.

      Tô Giản còn suy nghĩ phải chụp năm hay mười tấm, đột nhiên nghe thấy giọng của An Dĩ Trạch: "Giản Giản?"

      Tô Giản hồi phục tinh thần lại, giương mắt nhìn lên, liền thấy trong mắt An Dĩ Trạch nụ cười, đưa tay về phía mình.

      ta muốn bắt đầu khiêu vũ rồi sao? Tô Giản có chút mơ hồ, theo bản năng đặt tay lên.

      tay lập tức bị dùng lực, giây sau, Tô Giản bị An Dĩ Trạch ôm eo.

      Tô Giản hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt An Dĩ Trạch nhìn thẳng vào , ánh mắt và giọng đều vô cùng dịu dàng: "Đừng sợ, yên tâm giao cho ."

      tay Tô Giản đặt lên vai , tay ngoan ngoãn đặt trong tay kia của , thấp giọng nghiêm túc dặn dò: "Lát nữa giữ tôi chặt chút, tôi quen giày, tôi sợ ngã!"

      An Dĩ Trạch yên lặng gật đầu.

      Trong tiếng nhạc du dương và ánh nhìn soi mói của khách mời, hai người bắt đầu khiêu vũ.

      Từ tận đáy lòng, Tô Giãn vẫn có chút lo lắng, dù sau từ sau những năm học tiểu học bị thầy giáo kéo lên sân khấu biểu diễn trước ánh nhìn của tất cả mọi người, bao giờ biểu diễn trước mặt người khác nữa.

      Tô Giản tự mình chỉ huy trong lòng: "Tiến... tiến... lui..."

      Bước nhảy của cẩn thận, chút nào để ý đến khoảng cách giữa và An Dĩ Trạch ngày càng được rút ngắn.

      "Giản Giản, nhìn ." An Dĩ Trạch đột nhiên .

      Tô Giản mơ hồ giương mắt nhìn . Ánh mắt đối phương đen nhánh sâu sắc có thể loáng thoáng thấy hình bóng mình trong đó.

      Đầu của An Dĩ Trạch đột nhiên cúi xuống.

      Tô Giản hoảng hốt, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng An Dĩ Trạch dùng sức chế trụ , đồng thời dùng sức ngậm lấy đầu lưỡi .

      Tô Giản: "..."

      Cũng may Tô Giản vẫn nhớ xung quanh còn có người, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào bọn họ... mẹ nó, tại sao An Dĩ Trạch lại chú ý đến cái này chút! Lúc có ai bị hôn còn chưa tính, giờ còn bị hôn trước mặt mọi người...

      Tô Giản khóc ra nước mắt, nhưng lại chút phản kháng... việc này lại xui xẻo thôi thúc tình cảm!

      Thân thể Tô Giản cứng đờ, cuối cùng ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

      Sau đó liền cảm giác được bàn tay ôm hông mình hơi căng thẳng.

      Ngay từ đầu, Tô Giản vẫn còn thừa hơi nghĩ: Bị An Dĩ Trạch hôn nhiều như vậy cũng phải chuyện gì, xem ra cần phải bàn bạc với An DĨ Trạch chút tiền lệ phí đặc thù mới được... nhưng từ từ, Tô Giản lại cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra, đầu có chút mơ hồ.

      Lại đến.

      nhạc dịu dàng vờn quanh, giống như khiến cả gian mềm mại. Xung quanh có vô số ánh mắt nhìn chăm chú, nhưng Tô Giản dần dần cảm nhận được, tay cũng từ từ đưa lên cổ An Dĩ Trạch.

      thế nào đây, cảm giác... hình như có chút thoải mái...









      hoadaoanhDiệp Diệp thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 47:

      Editor: Lin

      Lúc bị buông ra, chân Tô Giản hoàn toàn run rẩy, nếu như phải An Dĩ Trạch ôm , có lẽ đứng vững.

      Tô Giản tỉnh hồn lại quả đành lòng nhìn thẳng vào quần chúng vây xem xung quanh, chỉ có thể im lặng vùi mặt vào bả vai An Dĩ Trạch.

      Tô Giản lộ ra nụ cười vui vẻ cứng ngắc, từng tiếng bật qua kẽ răng: "Trong tập luyện có cái này!"

      An Dĩ Trạch ôm , vẻ mặt vô cùng dịu dàng, giọng: "Cái này cần tập!"

      Tô Giản: "..."

      Bị An DĨ Trạch ôm gặp khách khứa, cuối cùng Tô Giản cũng tạm thời bình phục tâm trạng. Nhưng nhìn ly rượu chát trong tay An Dĩ Trạch cái, nhìn An Dĩ Trạch đưa nước trái cây thêm chút nữa, lại có chút buồn bực.

      Lần trước, sau khi say rượu rốt cuộc là làm gì, mới khiến cho An Dĩ Trạch có bóng ma lớn như vậy!

      Ngược lại mọt vị khách mời nữ tự chủ được quét mặt qua bụng của Tô Giản chút, cười : "Mợ ba có tin vui sao?"

      Lời vừa ra, chỉ mấy vị khách mời bên cạnh đều chú ý mà ngay cả Kỷ Nghiên đứng ở đằng xa cũng quay lại nhìn, vẻ mặt ngẩn ra.

      Tô Giản 囧, liền vội vàng làm : " có!" Lại dấu vết đụng An Dĩ Trạch, tỏ ý nhanh mà làm .

      An Dĩ Trạch trả lời vấn đề cả vị khách, chỉ : "Thân thể Tô Giản có chút khó chịu, tạm thời thích hợp để uống rượu."

      Người xung quanh lộ ra vẻ mặt 'biết biết', mập mờ cười, khen: "Cậu ba và mợ ba tình cảm!"

      Tô Giản đanh mặt lại cười 'ha ha' hai tiếng.

      May mắn sắp đến trước mặt Kỷ Nghiên. Lần đầu Tô Giản được tiếp xúc gần như vậy, trong lòng có cỗ kích động nho , hai mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm Kỷ Nghiên.

      Lại , bộ dáng của thiên hậu Kỷ Nghiên đẹp, hơn nữa vẻ mặt dịu dàng, dễ khiến người khác sinh cảm tình. Nếu là trước kia, nữ thần như vậy Tô Giản chạy lại, nhưng nay, nếu Kỷ Nghiên là thần tượng của An Dĩ Trạch, ấn tượng của đối với cũng giảm ít

      nay cảm tình của và An Dĩ Trạch tiến bộ ít, nhưng tình địch mãi là tình địch, huống hồ An Dĩ Trạch còn chiếm tiện nghi của trước mặt công chúng, tức giận trong lòng vẫn chưa tiêu xuống, tất nhiên đều vừa mắt với tất cả thứ An Dĩ Trạch thích.

      Mặt của An Dĩ Trạch, khuôn mặt đáng ghét! An DĨ Trạch cười, đạo đức giả cực kỳ! Nữ thần của An Dĩ Trạch, cùng lắm cũng chỉ là xinh đẹp bình thường mà thôi!

      "Tiểu Trạch, sinh nhật vui vẻ!" Kỷ Nghiên mỉm cười nhìn An Dĩ Trạch, giọng mềm mại dễ nghe.

      Tiểu Trạch? Gọi thân mật như vậy? Lỗ Tai Tô Giản động cái, bát quái trong đầu lại 'vèo' phát dựng lên.

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch vẫn thay đổi: "Cảm ơn."

      Kỷ Nghiên mỉm cười : "Em lại lớn thêm tuổi, thời gian trôi qua nhanh."

      Giọng Kỷ Nghiên dịu dàng lại mang theo chút hoài niệm, hết sức động lòng người, nhưng Tô Giản nghe lại có chút 囧, lặng lẽ nhìn An Dĩ Trạch cái, thầm nghĩ: Lớn hơn tuổi? Sao nghe lại giống như nghe mẹ chuyện với con trai vậy? Bên cạnh vị này ràng là ông chú 30 tuổi rồi có được ?

      An Dĩ Trạch 'ừ' tiếng, thêm câu nào khác, ngược lại vẻ mặt Kỷ Nghiên có chút buồn bã, lại tiếp: "Mấy tháng nay chị liên tục ra nước ngoài làm việc, nghĩ đến, em kết hôn rồi."

      Tô Giản rất chuyên nghiệp ở bên cạnh làm Quan , lỗ tai lại dừng thẳng, thu hết bát quái vào trong.

      Lời này của thiên hậu Kỷ Nghiên, lượng tin tức hơi lớn à nha...

      An Dĩ Trạch nhìn , chậm rãi : "Em cũng nghĩ đến..." Ngừng lại chút rồi tiếp. "Mình gặp Giản Giản."

      biết có phải ảo giác của Tô Giản hay , luôn cảm thấy vẻ mặt của Kỷ Nghiên cứng đờ.

      Có điều cũng may mắn cuối cùng cũng có thể làm người vô hình, nếu bị nhắc đến, Tô Giản cũng hào phòng với Kỷ Nghiên. "Thiên hậu Kỷ, chào chị."

      Kỷ Nghiên nhìn , vẻ mặt lại dịu dàng trở lại: "Chào . Tôi và Tiểu Trạch quen nhau từ , quan hệ rất tốt, cho nên cứ gọi tôi là Kỷ Nghiên được rồi."

      Quen biết từ ? Quan hệ rất tốt? Tô Giản yên lặng tiếp nhận tin tức, mặt lại ra vẻ đoan trang: "XIn chào, tôi tên là Tô Giản."

      Lại khách sao đôi câu, Tô Giản cảm thấy khí gần được rồi, liền : "Tôi rất thích các bộ phim của , tôi có thể chụp cùng bức ảnh được ?"

      Ngược lại Kỷ Nghiên hề kinh ngạc, chẳng qua nhìn An Dĩ Trạch cái, mỉm cười : " nghĩ tới tôi lại thu được người hâm mộ, là vinh hạnh của tôi."

      Tô Giản bật thốt lên: "Tôi phải..." Nhìn thấy vẻ mặt Kỷ Nghiên biến đổi, lập tức phát mình sai, trong lòng buồn bã, vội vàng bổ sung: " ra là như vậy, trước đây tôi thấy hình như Dĩ Trạch rất thích , bây giờ tôi và ấy là vợ chồng, ấy thích, đương nhiên tôi cũng thích!"

      bổ sung cái này, vẻ mặt của hai người bên cạnh như có chút tốt.

      Tô Giản nhìn người này chút, lại nhìn người kia chút, hiểu tình trạng tại, nhưng cũng biết mình sai, vì muốn đánh vỡ khí ngột ngạt này, lại với Kỷ Nghiên: "Tôi muốn chụp bức với , có thể ?"

      Kỷ Nghiên khẽ gật đầu.

      Tô Giản nhàng đụng An Dĩ Trạch chút, thấy An Dĩ Trạch hiểu nhìn lại, lúng túng cười với Kỷ Nghiên cái, với An Dĩ Trạch: "Ông xã, điện thoại di động của đâu? Chụp giúp em với thiên hậu Kỷ tấm !"

      An Dĩ Trạch yên lặng lấy điện thoại di động ra: "Chụp thế nào?"

      Tô Giản chạy lại bên cạnh Kỷ Nghiên, như vô cùng quen biết mà khoác vai , đưa mặt tới bên cạnh mặt Kỷ Nghiên, : "Thể diện lớn!"

      Kỷ Nghiên: "..."

      An Dĩ Trạch yên lặng chụp hai tấm, Tô Giản nhận di động, phát hiệu quả tệ, rất vui vẻ, lại đưa điện thoại di động cho Kỷ Nghiên xem chút, chân thành : "Cảm ơn!"

      Kỷ Nghiên nhìn màn hình di động, chỉ thấy màn hình lên hai gương mặt lớn, mà ràng, mặt cũng tính là lớn lại bị gương mặt nhắn của bên cạnh làm nổi bật lên giống như cái khay, mà nụ cười của vốn tự nhiên lại bị nụ cười rạng rỡ của bên cạnh làm nổi bật lên lúng túng.

      Kỷ Nghiên níu: "Hình như hiệu quả tốt, nếu chụp lại tấm nữa?"

      Tô Giản cho là khách khí, vội : " cần, cần, hiệu quả vô cùng tốt! Tôi rất thích!"

      Kỷ Nghiên: "..."

      Bên kia Tô Giản suy nghĩ chút, lại với Kỷ Nghiên: "Tôi muốn xin chữ ký của , biết có thể ?"

      Nụ cười của Kỷ Nghiên cũng coi như đúng tiêu chuẩn: " thành vấn đề."

      "Vậy tốt quá!" Tô Giản rất vui vẻ. "Có điều bây giờ có giấy bút, chờ tôi tìm rồi lại tìm , được ?"

      Cuối cùng nụ cười của Kỷ Nghiên cũng có chút mất tự nhiên: "Được."

      An Dĩ Trạch ở bên cạnh liên tục lời, sau khỉ Kỷ Nghiên 'xin phép' rồi rời , cũng chỉ nhìn bóng lưng Kỷ Nghiên, ánh mắt sâu thẳm.

      Tô Giản cũng nhìn theo , cảm thán: "Ánh mắt của tệ, quả dáng người của thiên hậu Kỷ rất tốt!" Eo , mông cong, chân thẳng, dĩ nhiên, nếu ngực lớn chút là được rồi.

      An Dĩ Trạch nhướn mày: "Là ai gì với em?"

      "Hả? có!: Tô Giản sững sờ, nhìn vẻ mặt An Dĩ Trạch có chút tốt, liền : "Sao vậy? Tôi khen thần tượng của còn vui sao?"

      "Thần tượng?" An Dĩ Trạch sửng sốt.

      " phải sao?" Tô Giản . "Lúc trước tôi ấy, phải rất vui sao? Có điều tôi cũng nghĩ đến, lại quen biết ấy từ , trước đó tôi còn tưởng rằng chi tiền để ấy đến đây biểu diễn chứ."

      An Dĩ Trạch nghĩ Tô Giản có hiểu lầm như vậy, nhưng cũng giải thích thêm cái gì. Chuyện giữa và Kỷ Nghiên, sớm muộn gì cũng với Tô Giản, nhưng muốn vào bây giờ.

      Tô Giản đột nhiên : "Mấy giờ buổi tiệc kết thúc?"

      An Dĩ Trạch : "Còn phải lúc nữa, sao vậy?"

      Vẻ mặt Tô Giản đau khổ: " giày cao gót mệt quá!"

      An Dĩ Trạch giơ tay lên ôm hông : "Dựa vào , có thấy khá hơn chút ?"

      Tô Giả dựa người lên An Dĩ Trạch, buồn bã : "Hình như cũng khác lắm..."

      Hai người dính chặt vào nhau, sau lưng đột nhiên tiếng cười chúm chím: "Tình cảm của em dâu và Dĩ Trạch tốt!"

      Tô Giản quay đầu lại, gương mặt quen thuộc đập vào mắt.

      "Diệp Lãng?" Tô Giản kinh ngạc khẽ hô.

      An Dĩ Hằng lại cười : "Em dâu gọi hai là được rồi." xong lại nhìn về phía An Dĩ Trạch: "Xin lỗi, có chút việc, cho nên về trễ, em trai, sinh nhật vui vẻ."

      Mặc dù biểu cảm mặt An Dĩ Trạch biến đổi khá lớn, nhưng ánh mắt ràng có chút dịu dàng đối với người bên cạnh: "Cảm ơn."

      ràng hứng thú của An Dĩ Hằng với em dâu còn hơn với em trai mình, vì vậy nhìn Tô Giản cười : "Em dâu tối nay rất đẹp."

      nghĩ mình lại có thể tiếp xúc với hai đại minh tinh mà thường ngày chỉ có thể thấy màn ảnh, Tô Giản có cố kích động nho . cẩn thận quan sát An Dĩ Hằng chút, phát quả có chút giống An Dĩ Trạch, có điều trời sinh khóe mắt phượng bay, miệng cười chúm chím, biểu tình ràng thân thiết hơn vẻ lạnh lùng của An Dĩ Trạch nhiều. Hơn nữa có phải do tối nay An Dĩ Trạch mặc bộ âu phục màu đen có vẻ chín chắn hơn hay , đứng bên cạnh An Dĩ Hằng, dường như An Dĩ Trạch nhìn lớn hơn chút.

      Đói mắt với khen ngợi của An Dĩ Hằng, Tô Giản rất bình tĩnh: "Cảm ơn, hai."

      An Dĩ Hằng cười : "Nghe Tiểu Trạch , em dâu là người hâm mộ của ."

      đêm có hai minh tinh lớn tranh giành vì người hâm mộ, tâm trạng Tô Giản có chút tế nhị, nhưng nhanh chóng nhớ tới lúc trước thuận miệng với AN DĨ Trạch mình là người hâm mộ của Diệp Lãng, chẳng qua nghĩ đến, An Dĩ Trạch lại với An Dĩ Hằng.

      "Tiểu Trạch , em rất hâm mộ , cho nên phải ưu đãi em chút."

      Lúc này Tô Giản vô cùng kinh ngạc. Lúc trước dối mình thích Diệp Lãng, nhìn vẻ mặt An DĨ Trạch cũng quá vui vẻ, lại nghĩ đến, An DĨ Trạch chỉ nhớ đến chuyện này, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò hai mình.

      Tâm tình Tô Giản có chút phức tạp, nhưng ràng vẫn có chút ấm áp.

      Có chút cảm động, Tô Giản theo bản năng đưa tay đặt lên bả vai An Dĩ Trạch, chẳng qua vươn tay ra mới nhớ tại thân thể mình cách An Dĩ Trạch khoảng lớn, hoàn toàn thể đật lên vai được, bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn ngoài việc đổi hướng kéo tay AN DĨ Trạch.

      An Dĩ Trạch suy nghĩ nhiều, chỉ cho là giày thoải máu, liền yên lặng để dựa vào.

      Ngược lại, An Dĩ Hằng cười : "Đây là tình cảm ân ái trong truyền thuyết sao?"

      Tô Giản thầm nghĩ: hai, mắt sáng như đuốc, liếc cái nhìn ra chân tướng! Trong lòng lại thầm sinh ra cảm tình với An Dĩ Hằng, cảm thấy danh tiếng Diệp Lãng lớn như vậy, lại chút kiêu căng, dù là người đàn ông, nhưng cũng tệ lắm.

      Vì vậy Tô Giản cũng yên lặng, ôm lấy cánh tay An Dĩ Trạch đùa An Dĩ Hằng: " biết lúc nào hai có thể đưa chị dâu đến thể tình cảm nồng nàn?" tùy ý hỏi, nhưng thực tế lại có ý khác, vì muốn biết thông tin hấp dẫn gần đây 'Diệp Lãng bỏ rơi Lâm Thi Mỹ, dự dạ hội cùng Tiểu Hoa Đán Trần Dương Dương' Microblogging có phải là hay !

      An Dĩ Hằng cười : " còn trẻ, vội!"

      Tô Giản vừa cảm thán 'ta đây xấu hổ ha ha', vừa nhìn sang chú An ở bên cạnh vô tội bị đâm dao.

      An Dĩ Trạch lẳng lặng : " hai, hai ngày trước hình như mẹ hẹn bác nhà họ Tôn ăn cơm."

      An Dĩ Hằng lập tức có chút nhức đầu: "Nhà họ Tôn? CHưa từng nghe qua nhà họ Tôn có con !"

      An Dĩ Trạch : "Nghe mẹ níu, hình như nhà bác Tôn có đứa cháu bên ngoại."

      An Dĩ Hằng đỡ trán. "Gần đây sao mẹ lại có sở thích như vậy!"

      Tô Giản có thể là nghe , ra mẹ An muốn An Dĩ Hằng xem mắt! ngỡ Đại minh tinh xem mắt, còn là Diệp Lãng có nhiều nhân duyên với nữ giới như vậy, Tô Giản cảm thấy thú vị, nghe vấn đề của An Dĩ Hằng, đột nhiên chen miệng: "Hình như gần đây mẹ xem bộ phim thần tượng, hai ngày trước bà ấy còn kéo em cùng xem qua hai tập, hình như là phim về đám cười của minh tinh nữa, sau đó trước và sau khi kết hôn thích cái gì."

      An Dĩ Hằng: "..."

      Tô Giản : "Nếu hai liền mang Tần Dương Dương về , xem như có bạn , mẹ kéo xem mắt nữa." Vẻ mặt Tô Giản chính trực lại chân thành, bộ dạng vô cùng ngay thơ.

      An Dĩ Hằng nghe vậy cười khổ: "Em dâu cũng xem tin tức? ra quen Tần Dương Dương, ngược lại còn có chút quan hệ với bạn trai ấy."

      Tô Giản: "..." Vì cảm thấy lượng tin tức này là lớn!

      An Dĩ Hằng nhìn về phía An Dĩ Trạch. "Trong nhà ràng còn em và cả, sao mẹ lại đến chuyện của !"

      An Dĩ Trạch : "Vì tại chỉ còn duy nhất mình !"

      An Dĩ Hằng ngẩn ra, đột nhiên quan sát Tô Giản chút, sau đó nhìn về phía An Dĩ Trạch, có chút suy nghĩ : " buông tay rồi!"

      Chuyện của và Kỷ Nghiên, An Dĩ Hằng cũng biết, cho nên An Dĩ Trạch vừa nghe biết ý của , chỉ đơn giản : "Em và Giản Giản kết hôn rồi!"

      Tô Giản có chút hiểu điều hai người , đưa mắt qua lại hai người, đột nhiên thấy An Dĩ Hằng nở nụ cười rực rỡ : "Cũng tốt. biết lúc nào mới có thể làm bác đây?"

      Tô Giản thiếu chút nữa muốn lật bàn, tại sao gần đây cái đề tài này lại xuất với tần suất cao như vậy! may bụng , nếu có, sợ bị cho rằng ván đón thuyền! Lúc trước luôn làm sao ý thức được vấn đề này, nay lại thấy nhiều người nhắc đến, vừa ý thức được, bây giờ là phụ nữ, sớm muộn gì cũng phải sinh con! Trước đây lúc là đàn ông, còn thường hâm mộ, cảm thấy phụ nữ ít nhất cũng tệ, con của các ấy nhất định là con ruột, giống đàn ông, con của mình có thể là con của ông hàng xóm. Nhưng hôm nay khi điều hâm mộ trở thành , cảm thấy toàn thân đau nhức. Nếu như lúc đầu chuyện biến thành phụ nữ khiến tự tôn đàn ông của ép đến hộc máu, so với hôm nay, hiển nhiên khó khăn mà đón nhận như vậy nữa, vì nuôi bụng lớn lên đến lúc sinh con mới là ác mộng đáng sợ nhất với !

      Tô Giản ở bên này ấm ức, An Dĩ Trạch nhịn được nhìn cái, sau đó trả lời An Dĩ Hằng: "Giản Giản còn ."

      Tô Giản khô khốc cười tiếng, nhe hàm răng ra với An Dĩ Hằng, gật đầu : "Ừ, em còn , vội. Ngừng chút, còn trả thù: " hai trạc tuổi Dĩ Trạch, những chuyện này chờ hai xem mắt thành công rồi hãy ."

      An Dĩ Hằng cười khổ: " ngờ em dâu lại quan tâm đến chuyện chung thân đại của như vậy."

      Tô Giản thản nhiên : "Vì em là người hâm mộ trung thành của hai mà!"

      An Dĩ Hằng : " phải người hâm mộ luôn hi vọng kết hôn mới đúng sao?"

      Tô Giản : "Sao em có thể là người hâm mộ ích kỷ như vậy được! Em đương nhiên hi vọng hai sớm xem mắt thành công!"

      An Dĩ Hằng nhìn Tô Giản, trong mắt gợi lên chút hứng thú, suy nghĩ chút, đột nhiên bày ra vẻ mặt trịnh trọng. "Em dâu, hai muốn nhờ em giúp chuyện được ?"

      Tô Giản sửng sốt chút: "Chuyện gì?"

      An Dĩ Hằng nghiêm túc : "Em nghĩ cách để mẹ đổi sang xem bộ phim khác, ừm, chuyện loại kết hôn giày vò nhau phải li dị còn phải đưa nhau ra tòa!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản : "Em cố gắng thử chút. Đúng rồi, hai, ký tên cho em !"

      An Dĩ Hằng hào phóng cười: "Cái này tất nhiên thành vấn đề."

      Đúng lúc chú quản gia qua, Tô Giản vội gọi ông lại: "Chú Vương, hình cháu muốn chú chuẩn bị xong chưa!" Vừa rồi vừa chụp bức với Kỷ Nghiên, sau đó lại nghĩ chắc Diệp Lãng cũng đến, liền muốn quản gia in hình của hai người, chẳng qua cũng coi như là nửa nhân vật chính, thể được, đúng lúc Quý Minh Phi đứng bên cạnh giúp với quản gia, cũng biết Quý Minh Phi chưa.

      Quản Gia nghe câu của , mỉm cười : "Mợ ba, đều chuẩn bị xong rồi." xong liền mang hình Tô Giản cần ra.

      lát sau, hình được đưa đến tay Tô Giản. Tô Giản nhìn chồng hình của hai người được chia ra, đừng trong túi giấy viết tên của họ, cảm thấy hết sức hài lòng.

      Có điều An Dĩ Hằng nhìn chồng ảnh Tô Giản đưa đến, cũng có chút kinh ngạc: "Tất cả đều phải ký?"

      Đó là đương nhiên, lén điều tra, giá thành chữ ký của Diệp Lãng và Kỷ Nghiên đều thấp, vì vậy dứt khoát in hai trăm tâm hình Diệp Lãng.

      Tô Giản nhìn Diệp Lãng cười híp mắt: " hai, khổ cho rồi."

      An Dĩ Hằng: "..."
      hoadaoanhngười qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :