1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 38 (1):

      Editor: Lin

      An Dĩ Trạch đẩy cửa phòng bao, tiếng hát lập tức đập vào tai.

      " đời này chỉ có mẹ tốt, có mẹ, con giống như bảo vật, lao vào trong lồng ngực của mẹ, hưởng thụ hạnh phúc ngớt..."

      Là người đều biết hát, có điều phải là ca sĩ hát quả ... là thảm họa của nhân gian.

      Kiến thức sâu rộng như tổng giám đốc An lần đầu tiên cảm thấy bài hát này có thể há thành như vậy, chắc khi người soạn ca khúc này đến, nhất định cũng biết đây là tác phẩm của mình.

      An Dĩ Trạch nhíu mày cái, đợi đến lúc nhận ra người cầm mic hát là người mình vô cùng quen thuộc, khỏi cứng đờ.

      Tô Giản nước mắt lưng tròng, vẫn còn thê thảm hát: " đời này chỉ có mẹ tốt, mẹ, con như cọng cỏ, rời khỏi lồng ngực mẹ, tìm hạnh phúc ở nơi đâu..."

      phòng toàn ngườu nghe tiếng hát cũng bày ra vẻ mặt 'tôi cũng say rồi'.

      Thấy An Dĩ Trạch đẩy cửa vào, An Dĩ Nhu lập tức chạy lên đón: " ba!"

      An Dĩ Trạch trầm mặt: "Xảy ra chuyện gì?"

      An Dĩ Nhu lúng túng nhìn Tô Giản cái: "Bọn em uống chút bia, kết quả nghĩ tới chị dâu uống chút say."

      Hôm nay Tô Giản gặp Tô Kiệt, ban đầu là háo hức kích động, đến lúc nhìn thấy hình ảnh mình màn hình điện thoại của Tô Kiệt, cảm thấy đau khỏ nhớ nhung mãnh liệt ùa tới. Chẳng qua cũng biết, mình thể đến trước mắt Tô Kiệt thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình, cũng dám qua lại nhiều với Tô Kiệt. và em Tô cũng xayra tai nạn, tên hai người còn giống nhau, bị mất trí nhớ, các loại hành động, nếu khiến người khác sinh lòng hoài nghi muốn nghiên cứu, chưa chắc thể phát điều gì. biết sau này có thể bí mật mình sống lại cho những người thân của mình , nhưng ít ra tại , dù sao đến lúc đó người bị liên lụy phải mình , còn có vài gia đình, hơn nữa quá mức kì quái, cũng chưa chắc có người có thể tiếp nhận, muốn mạo hiểm như vậy.

      Chẳng qua nỗi nhớ người thân dễ dàng đè xuống như vậy. Biết được ba mẹ đều khỏe, cũng có thể thả lòng, nhưng vẫn đau lòng nhớ ba mẹ và em trai. Trong lòng buồn bực, lại cách nào ra miệng, vì vậy khi đám người trẻ tuổi mời uống bia, cũng từ chối. Tửu lượng của thể là tốt, nhưng mấy chai bia nhất định phải là vấn đề, vì vậy cũng suy nghĩ gì nhiều, nhưng nghĩ tới chính là, thể chất em Tô dễ say như vậy, vì vậy Tô Giản chỉ vừa uống được hai cốc bia lớn, cảm thấy say rồi.

      Uống say Tô Giản ngược lại làm loạn, vẫn ngoan ngoãn ngồi, chẳng qua bắt đầu ôm mic buông. Có điều khả năng cac hát của quả dám , mỗi bãi hát đến giai điệu cơ bản cũng có thể vặn vẹo đến ngoài vũ trụ, vì vậy phòng toàn người chỉ có thể vừa đau khổ vừa vui vẻ... đâu vì thanh quái dị tra tấn màng nhĩ, vui vì được nhìn người đẹp ca hát.

      Ngay từ đầu An Dĩ Nhu còn phát Tô Giản có gì đó đúng, khi thấy Tô Giản liên tiếp mở bài hát mới phát có gì bình thường.

      An Dĩ Nhu khuyên nhủ: "Chị dâu, chị có muốn ăn gì trước hay ?"

      Tô Giản ôm lấy mic, lắc đầu như trống bổi: ", chị muốn hát bài trước..."

      An Dĩ Nhu: "..."

      Chu Hải tới : "Người đẹp, mình hát rất đơn, nếu để mình hát với cậu ."

      Vẻ mặt Tô Giản đầy đau khổ: "Loài người luôn đơn, tôi quen rồi..."

      Chu Hải: "..."

      Tô Kiệt dụ dỗ: "Tô Giản, nếu cậu ngỉ ngơi trước chút, lát nữa lại hát? Nếu như vậy tốt cho thanh quản."

      Tô Giản nhìn cậu, vành mắt hồng hồng: "Thanh quản tốt có ích lợi gì, trái tim vẫn đau như vậy..."

      Tô Kiệt: "..."

      Người cả phòng cũng chịu thua, vì vậy mọi người trong phòng chỉ có thể 囧 囧 nghe Tô Giản vứt bỏ giai điệu của tác giả, thần kỳ dịch thành

      'Mẹ thân ái bao la'

      'Kim cương hình hồ lô'

      'Hay về thăm nhà chút'

      'Hương thân phụ lão'

      'Pháp Hải biết ' thành ca khúc mới,

      Lúc An Dĩ Trạch đến nơi, Tô Giản sáng tác cho bài ' đời này chỉ có mẹ tốt'.

      để ý đến ánh mắt tò mò của những người trong phòng, An Dĩ Trạch trực tiếp đến trước mặt Tô Giản, cau mày : "Giản Giản, về nhà với ." xong liền muốn đưa tay giành lấy mic của Tô Giản.

      Tô Giản mực bảo vệ mic của mình, khuôn mặt nhắn cảnh giác: "Tôi bán nghệ bán thân!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      An Dĩ Nhu ở bên cạnh nhịn cười : "Chị dâu, ba đến đón chị về nhà."

      Tô Giản ngơ ngác nhìn An Dĩ Trạch lát, trừng mắt nhìn, kinh ngạc : "Dĩ... Trạch?"

      Lòng An Dĩ Trạch bỗng nhiên mềm nhũn, thừa dịp ngơ ngác cướp lấy mic của , nhàng : "Ừ, là . Nghe lời, chúng ta về nhà."

      lông mi của Tô Giản còn dính nước mắt, ngơ ngác để dắt tay.

      An Dĩ Nhu ở bên cạnh thở dài: " ba, vẫn là lợi hại! Vừa rồi tất cả bọn em khuyên bảo nhưng đều vô dụng, vừa đến, chị dâu cũng chỉ nghe ."

      An Dĩ Trạch nắm chặt tay Tô Giản thêm chút, nhìn An Dĩ Nhu: " đưa ấy về nhà trước, về cùng ?"

      An Dĩ Nhu lắc đầu: "Thời gian còn sớm, em muốn ở lại chơi chút rồi về."

      An Dĩ Trạch thu hết tình hình trong phòng vào mắt, thấy đám người trẻ tuổi chơi vui vẻ, liền trầm ngâm : "Được rồi, liền tài xế qua đây chờ em, nhớ về nhà trước 10 giờ."

      An Dĩ Nhu cười : " ba, yên tâm ! Em cần quan tâm, chỉ cần để ý chăm sóc chị dâu là được rồi!"

      An Dĩ Trạch quay đầu nhìn người bên cạnh ngơ ngác, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

      "Vậy đưa ấy về trước." An Dĩ Trạch với An Dĩ Nhu, lại gật đầu với mọi người trong phòng cáu, sau đó liền dắt Tô Giản ra ngoài.

      Lúc chuyện, Tô Giản luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh , nhưng nghĩ tới khi kéo tay Tô Giản ra ngoài, Tô Giản lại chịu.

      Ánh mắt Tô Giản đầy vẻ chịu, kêu gào: "Cứu mạng! Cứu mạng! Chú cảnh sát, chính là người này!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Cuối cùng An Dĩ Trạch đành phải che miệng Tô Giản lại, mạnh mẽ kéo .

      Ôm Tô Giản vào trong xe, An Dĩ Trạch ngồi vào vị trí tài xế, nghiêm mặt thở hồn hển vài cái.

      Nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh, nhìn người bên cạnh lại trở lại thành yên tĩnh, An Dĩ Trạch thở phào nhõm, giơ tay qua, cài nịt an toàn cho .

      Tô Giản nghiêm túc nhìn cài nịt an toàn cho mình, đột nhiên mềm nhũn lên tiếng: "Dĩ Trạch, chúng ta phải đâu?"

      An Dĩ Trạch thấy hình như tỉnh táo hơn chút, giọng tự chủ được cũng mềm mại hơn: "Ngoan, chúng ta về nhà."

      Nghe hai chữ 'về nhà', khóe miệng Tô Giản bắt đầu hạ xuống, giọng lộ vẻ nức nở như lúc vừa hát: "Về nhà, về nhà, em cần ..."

      Lông mày An Dĩ Trạch giật giật: "Đừng hát nữa!"

      Tô Giản lập tức đổi sang bài khác, thỏa thích biểu diễn: "Muốn hát phải hát cho vang dội, dù có ai vỗ tay, ít nhất tôi vẫn có thể, bản thân dũng cảm thưởng thức..."

      Gân xanh trán An Dĩ Trạch hằn lên, đột nhiên cúi đầu xuống, ngăn chặn cái miệng ngừng hát của Tô Giản.

      thanh của Tô Giản hơi ngừng lại, ngồi nhúc nhích, hai con mắt chớp chớp.

      Tròng mắt của nhóc mờ mịt u mê khiến An Dĩ Trạch nóng náy từ từ bình phục lại, động tác ngoài miệng cũng dần nhàng hơn.

      Ngay vào lúc này, Tô Giản đột nhiên tò mò ngậm lấy môi mà mút mút.

      An Dĩ Trạch: "..."

      Lúc Tô Giản buồn ra, đôi môi có chút sưng đỏ, mà người cùng cời nịt an toàn ra, dựa vào lồng ngực An Dĩ Trạch.

      Tất cả năng lượng còn lại đều bị nụ hôn vừa rồi biến thành tình cảm dịu dàng, Tổng giám đốc An đưa ngón tay nhàng lau giọt nước mắt nơi khóe mắt nhóc, giọng trầm : "Tại sao vừa rồi lại khóc?"

      Tô Giản đầu tiên là sững sờ, tiếp theo lại như nhớ ra điều gì đó, miệng hưi cong lên, đáng thương : "Tôi nhớ mẹ tôi..."

      An Dĩ Trạch bị câu trả lời của làm ngẩn ra, còn có chút kịp phản ứng, liền tiếng nức nở mơ hồ của Tô Giản rồi lại bắt đầu hát: "Oh mẹ, mẹ trong ánh nến..."

      Gân xanh An Dĩ Trạch : " phải em nhớ gì sao? Tại sao lại nhớ mẹ em?"

      Lần này Tô Giản trả lời rất lưu loát. "Sao lại nhớ?" Lời còn chưa dứt, Tô Giản bỗng nhiên giang tay ôm lấy cổ An Dĩ Trạch, đáng thương kêu tiếng: "Mẹ..."

      Gân xanh trán An Dĩ Trạch rốt cuộc nứt ra.

      Tô Giản vẫ nằm trong lòng ca hát: "Mẹ trong ánh nến, tóc đen của người nổi hoaraam, gương mặt in lên nhiều lo lắng, hông người mệt mỏi, còn cao ngất, con mắt người vì sao mất ánh quang..."

      An Dĩ Trạch thần thờ ôm người trong ngực, nghe nhóc trong ngực tình cảm hát sai nhịp, chỉ cảm thấy cuộc sống này mệt mỏi.

      ", , phải, là, mẹ, em!" Năm chữ, từng từ ràng.

      Tô Giản ôm chặt buông, đáng thương : "Mẹ, tại sao mẹ lại nhận con? Con là Giản Giản mẹ thương nhất mà!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản thút thít hai cái, từ từ yên tĩnh lại. An Dĩ Trạch tràn đầy mệt mỏi ôm , thấp giọng kêu: "Giản Giản?"

      Tô Giản trong lòng tự động tìm tư thế dễ chịu, ngẩng mặt lên nhìn , giọng mềm nhũn: "Dĩ Trạch, tôi muốn uống nước..."

      Lúc trước đứng bất tiện, nửa đêm tỉnh lại muốn uống nước, liền đánh thức An Dĩ Trạch lấy giúp mình, lúc này hát hồi lâu còn khóc, cảm thấy miệng khát, liền theo bản năng gọi An Dĩ Trạch.

      Hình như là tỉnh chút... An DĨ Trạch hạ mắt nhìn , chần chờ : " là ai?"

      còn chưa hỏi xong, Tô Giản lại gân giọng hát: "Đừng hỏi tôi là ai, xin hãy tôi..."

      " cho phép hát nữa!" Tự tạo nghiệt, nếu An Dĩ Trạch biết vậy chẳng làm.

      Tô Giản cúi đầu hát nữa, ngơ ngác nhìn hồi, lại vùi mặt vào lồng ngực , mềm mại : "Vậy hát cho tôi nghe..."

      "." An Dĩ Trạch lạnh lùng từ chối.

      Bị từ chối, Tô Giản lập tức đau khổ lại mở miệng hát: "Em nghĩ em, khi lòng quan tâm dần phai nhạt..."

      "Được, hát!" An Dĩ Trạch nghiến răng nghiến lợi.

      Tô Giản lập tức im lặng, chỉ dùng sức hít mũi cái.

      An Dĩ Trạch do dự lại do dự, nhưng vẫn lo lắng nhóc trong lòng lại tiếp tục ồn ào, vì vậy nhàng lên tiếng.

      hát bài được thích lắm, nhưng đó lại là bài năm đó người ấy thích nghe, cho nên cũng nhớ, lúc này nhàng nhớ đến, lại giật mình tâm trạng mình có chút khác trước.

      "I know

      It is hard to fall in love

      When you feel blue

      Deep in¬side your heart

      I' m sure

      You got so much more to give

      Be¬lieve in me

      I' m sure

      You got so much more to give

      Be¬lieve in me

      I let it shine again

      Sur¬ren¬der

      Ba¬by please sur¬ren¬der

      I will be so ten¬der

      If you trust in me……”
      thư hồ, Diệp Diệpphuongvutyty thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 38.2:

      Editor: Lin

      Ngoài cửa sổ xe, bóng đêm mập mờ, ven đường có người vội vã rời , mỗi người mang theo quá khứ của riêng mình.

      An Dĩ Trạch cúi đầu nhìn người trong ngực. Tô Giản ngoan ngoãn nắm úp sấp ngực của , hình như ngủ thiếp .

      An Dĩ Trạch thở phào nhõm, lại mơ hồ cảm thấy có chút thẫn thờ.

      nhàng vuốt mái tóc của Tô Giản cái, An Dĩ Trạch thả lỏng, chuẩn bị đặt Tô Giản nằm lại ghế ngồi, lái xe về nhà.

      Nhưng nghĩ đến vừa hành động, Tô Giản trong ngực đột nhiên ôm chặt lấy, vỗ tay 'bốp bốp bốp'.

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản ôm lấy hông , mặt cà lên ngực cái: " dễ nghe..."

      An Dĩ Trạch yên lặng thở dài.

      Tô Giản mềm mại : "Tôi rất thích ..."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản vẫn còn lẩm nhẩm trong miệng: "Tôi thích nhất..."

      Giọng An Dĩ Trạch căng lên, khàn khàn: "Giản Giản, em có biết em ?"

      Tô Giản im lặng hồi, lúc An Dĩ Trạch nghĩ phải có ngủ thiếp , lại đột nhiên lên tiếng, giọng mềm mại, khá giống nũng nịu, nhưng nghe ra lại rất lòng.

      "Tôi biết trước kia là tôi được, là tôi tốt... tai cuối cùng tôi mới hiểu ," Tô Giản dùng sức ôm lấy An Dĩ Trạch. "Người tôi thích nhất là ..."

      An Dĩ Trạch ngồi yên lặng, nhúc nhích.

      Nhưng trái tim trong ngực lại phát ra thanh lớn hơn bất cứ lúc nào.

      biết phải hình dung tâm trạng của mình úc này thế nào, chỉ có thể chậm rãi giơ tay lên, ngón tay nhàng đường từ trán đến khóe môi người trong ngực, sau đó lại lên.

      nhắm mát khéo léo nằm úp sấp ngực , giống như cuối cùng tìm được chỗ dựa an toàn nhất.

      An Dĩ Trạch đột nhiên cảm thấy trái tim mình nóng lên.

      Ba mươi năm qua, nhận được ít lời thổ lộ, cũng từng tổ tình với người khác, lại chưa từng có lần như vậy, có cảm nhận như vậy.

      nghĩ, mùi vị của việc hai bên tình nguyện, ra là như vậy.





      Chương 39:

      Editor: Lin

      An Dĩ Trạch cũng từng thích người.

      Rất thích.

      Quý Minh Phi từng với : "Dĩ Trạch, Kỷ Nghiên chính là kiếp nạn trong đời cậu."

      An Dĩ Trạch sao lại biết, nhưng, người cả đời này, đều lần u mê như vậy.

      Mà cuộc đời này An Dĩ Trạch từng u mê, chính là Kỷ Nghiên.

      An DĨ Trạch nhớ lần đầu mình gặp Kỷ Nghiên.

      Đó là trong tiệc sinh nhật của trai , rất nhiều khách đến tham gia, rất náo nhiệt.

      Nhưng hôm đó lại vui.

      vừa cùng hai cãi nhau, hoàn toàn bị hai áp chế, cuối cùng là thất bại thảm hại.

      Cậu chủ An mười tuổi tiếc rằng bây giờ thể mạnh mẽ hơn, vì vậy vô cùng đau lòng chạy đến góc vườn hoa, hốc mắt len lén đỏ lên.

      Ngay lúc đau lòng nhất, giọng dịu dàng đột nhiên vang lên: "Cậu làm sao vậy?"

      Lúc An Dĩ Trạch ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt dịu dàng xinh đẹp gióng như giọng của vậy.

      Kỷ Nghiên 13 tuổi có bộ dáng của thiếu nữ, ánh mắt ân cần nhìn .

      An Dĩ Trạch đề phòng nhìn : " là ai?"

      Kỷ Nghiên ngồi xổm xuống, trong đôi mắt chữ ý cười, xao động giống như ánh sao.

      "Mình tên là Kỷ Nghiên."

      Sau đó, An Dĩ Trạch mới nghe được thân phận của chị xinh đẹp dịu dàng từ hai.

      Kỷ Nghiên là con thứ hai nhà họ Kỷ, nhưng Kỷ Nghiên lại phải là con ruột nhà họ Kỷ, mà là theo chân mẹ tái giá về nhà, sau đó đổi thành họ Kỷ.

      Tình cảm của nhà họ An và nhà họ Kỷ tệ, vì vậy sau này, An Dĩ Trạch thường có cơ hội gặp lại Kỷ Nghiên.

      Kỷ Nghiên rất, xinh đẹp, tính tình cũng rất dịu dàng, mà từ sau lần gặp gỡ đó, cùng thường chăm sóc cho An Dĩ Trạch, trước đây An Dĩ Trạch chỉ có hai người biết chăm sóc cho mình, lập tức thích chị dịu dàng này, đơn giản là thuận theo thành chuyện.

      Huống hò, hai người còn cùng học trong trường.

      Trường tiểu học của ngay bên cạnh trường cấp hai của , thưởng xuyên chạy qua nhìn , có lúc biết, có lúc hoàn toàn biết.

      Sau đó, lên trung học, lại vào cấp ba, trung học cách cấp ba hơi xa, vì vậy đặc biệt mua chiếc ô tô, có thời gian lập tức chạy qua nhìn .

      Ngay cả bạn tốt của cũng biết , vừa nhìn thấy cười: "Kỷ Nghiên, em trai của cậu lại đến kìa!"

      Kỷ Nghiên chỉ bất đắc dĩ cười, dịu dàng trách móc: "Tiểu Trạch, em chạy nhiều mệt, sau này đừng như vậy."

      An Dĩ Trạch vui vẻ, mặt lại biểu lộ vẻ mặt của thiếu niên mười mấy tuổi: "Em thích!"

      Sau đó, lên đại học, đến thành phố khác.

      An Dĩ Trạch lên cấp ba cũng thầm chuẩn bị kế hoạch, muốn và đại học của thành phố đó.

      Vào ngày nghỉ, An Dĩ Trạch cũng đặc biệt đến đó để nhìn , nghĩ tới lại nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy đau khổ của .

      Lúc truy hỏi, , bạn trai của có người khác,

      An Dĩ Trạch im lặng rất lâu, sau đó hỏi: " ta là ai?"

      An DĨ Trạch đánh cho tên khiến khác trận, nghĩ Kỷ Nghiên đột nhiên chạy đến, sau đó ôm lấy người đàn ông đó cùng nhau khóc.

      Ngày hôm đó trời mưa rất lớn.

      An DĨ Trạch đứng trong mưa, thấy biểu tình.

      Sau đó, An Dĩ Trạch bao giờ kích động như vậy lần nào nữa.

      Cậu thiếu niên từng có hành động như vậy lớn lên ngày càng vững vàng, ngày càng yên lặng.

      Chỉ có khi đối mặt với Kỷ Nghiên, mới bỏ vẻ lạnh lùng, trở nên đặc biệt dịu dàng.

      Kỷ Nghiên đối với trước sau như , mà lại hoàn toàn từ bỏ được quan niệm trong lòng.

      cũng từng cố lấy can đảm hỏi : "Tại sao lại đối với em tốt như vậy?"

      : "Tiểu Trạch, em biết sao, trong lòng chị, em là người thể thay thế được."

      câu này, tất cả nỗi đau trong lòng, như cũng phai nhạt .

      Mà trong lòng vốn có tình cảm, lại khiến lần nữa bồng bột.

      Sau đó nữa, Kỷ Nghiên quyết định bước vào làng giải trí.

      Nhà họ Kỷ đồng ý, nhưng Kỷ Nghiên lại cố chấp, , đóng các nhân vật khác nhau, trải nghiệm cuộc sống khác, đó là giấc mộng của .

      Các tiểu thư nhà giàu khác thích ở nhà an nhàn hưởng thụ, lại cố chấp muốn cuộc sống của mình hết sức rực rỡ.

      An Dĩ Trạch, quả nhiên giống như những người khác.

      Vì vậy lặng lẽ cầu xin hai và cả.

      Nhà họ An có công ty giải trí, nắm giữ nguồn nhân lực cực kỳ phong phú, mà hai An Dĩ Hằng, vì cảm thấy chơi rất vui nên bước vào làng giải trí, hôm nay có rất nhiều thành tựu.

      Quả nhiên, dưới giúp đỡ ân thầm của nhà họ An, Kỷ Nghiên nhanh chóng bộc lộ được tài năng của mình trong làng giải trí.

      Mà tất cả chuyện này, An Dĩ Trạch cũng cho Kỷ Nghiên biết.

      Kỷ Nghiên dần nổi tiếng, An Dĩ Trạch cảm thấy cơ hội của mình với dần mất .

      màn ảnh, hoặc là cao quý, hoặc là lạnh lùng, thể những vẻ đẹp khác nhau.

      Nhưng trong lòng An Dĩ Trạch, vĩnh viễn là dịu dang nhất.

      Chẳng qua có lúc, dịu dàng lại như con dao.

      An DĨ Trạch biết, những năm này, Kỷ Nghiên và bạn trai chia chia hợp hợp, vẫn cắt đứt.

      Mỗi khi hai người xảy ra mâu thuẫn, Kỷ Nghiên liền mang dáng vẻ mệt mỏi tiều tụy tìm đến .

      : "Tiểu Trạch, thế giới này, chỉ có em mới khiến chị yên tâm nhất."

      An DĨ Trạch phải muốn chiếm thành của riêng mìn, cũng muốn khiến người trong lòng chỉ nhìn mình .

      Vì vậy khi Kỷ Nghiên lại đến tìm , sau khi nằm ngủ ghế sopha nhà , An Dĩ Trạch đứng trước mặt , nhàng lau giọt nước mắt nơi khóe mắt , sau đó chờ tỉnh lại thổ lộ tình cảm với .

      Kỷ Nghiên im lặng rất lâu, sau đó lại vẫn dịu dàng như trước, mặc dù còn mang vẻ áy náy.

      " xin lỗi, Tiểu Trạch, chị chỉ luôn xem em là em trai."

      "Em lại chưa bao giờ xem chị là chị ! Chẳng lẽ chị biết, từ lúc bắt đầu em luôn xem chị là chị ?"

      "... Chị biết, nhưng..."

      "Thôi."

      Nhưng sao có thể thôi dễ dàng như vậy.

      Cuối cùng vẫn nỡ từ bỏ.

      Trong việc buôn bán, co thể phán đoán chính xác, lựa chọn quả quyết, nhưng trong tính cách của , lại hết lần này đến lần khác có cố chấp.

      Khi còn bé, làm đề thi toán Olympic, làm được vẫn kiên quyết bỏ, vẫn chịu chuyển sang đề toán khác để chuyển đổi suy nghĩ chút, nhất định phải giải được đề toán này mới chịu bỏ qua.

      Sau đó nữa, có lần luyện tập đàn dương cầm bị Kỷ Nghiên nhìn thấy, Kỷ Nghiên cười với , đàn dương cầm rất giống hoàng tử . Vì vậy từ phải rất thích đàn dương cầm, lập tức cố gắng luyện tập, thậm chí luyện đến nhận được vài giải thưởng.

      Chẳng qua, luyện piano vì , lại chưa từng nghe qua.

      Lúc lên trung học, có thời gian, Kỷ Nghiên luôn chăm mèo hoang cạnh trường học.

      Ngay từ đầu, An Dĩ Trạch chỉ yên lặng đứng sau nhìn . Nhìn dịu dàng chăm sóc con mèo hoang bé dưới ánh mắt trời, vẻ mặt lạnh lùng của cậu thiếu niên cũng tràn ngập dịu dàng.

      Chẳng qua thời gian sau, học tập bận rộn, Kỷ Nghiên cũng dần quên chuyện này. Sau đó Kỷ Nghiên cũng tiếp tục chăm mèo hoang, vì vậy An Dĩ Trạch cũng chỉ mình xách thức ăn qua đó, tiếp tục kiên trì vì .

      Dưới gốc cây nhãn, cậu thiếu niên mặc quần áo học sinh ngồi chổm hổm dưới đất, mắt thay đổi cho con mèo ăn, động tác lại vô cùng dịu dàng.

      Quý Minh Phi cũng từng qua, rất cố chấp.

      Chẳng qua có số việc, sao có thể cố chấp?

      Vì vậy, thích đàn dương cầm, có thể chăm chỉ tập luyện.

      Vì vậy, nuôi mèo hoang, có thể giúp chăm sóc nó.

      Lại vì vậy, dù thích , nhưng vẫn khống chế được thích .
      thư hồDiệp Diệp thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 40:

      Editor: Lin

      Cuối cùng Kỳ Nghiên vẫn chia tay với người đàn ông đó.

      An Dĩ Trạch nhận được điện thoại của , lập tức chạy đến, xung quanh chỗ ở của luôn có chó săn rình mò, vì vậy liền dẫn về chỗ ở của mình.

      vừa mới dẫn vào nhà, nhào vào ngực , đau khổ khóc thành tiếng.

      An Dĩ Trạch cũng ra là lòng mình vui hay buồn, chẳng qua cuối cũng vẫn nhịn được đưa tay lên ôm lấy .

      Kỷ Nghiên ở lại trong hà An Dĩ Trạch.

      Thời gian đó từng là cuộc sống hạnh phúc nhất trong cuộc đời An Dĩ Trạch.

      Mỗi ngày ta sở trở về, quay phim xong đúng lúc được nghỉ phép làm cơm ở nhà chờ , dù trước kia làm cơm, mùi vị cơm làm cũng dám khen tặng, nhưng vẫn vui vẻ ăn vào.

      Ăn cơm xong, hai người lại cùng nhau làm ổ sopha xem tivi. Lúc ở mình, trừ phim đóng và chương trình phải xem ra, lúc khác cũng xem tivi nhiều. Nhưng ở cùng với , dù là chương trình nhàm chán, cũng có thể thoải mái xem hết.

      biết đau khổ trong lòng cũng chưa khỏi hẳn, vì vậy an tăng giờ lam việc nhanh chóng hoàn thành công việc, đữ nước ngoài nghỉ phép giải khuây. Hai người ở chỗ, ngồi dưới bầu trời đêm Na Uy nhìn ánh sáng cực Bắc; cùng nhau nắm tay, bước chậm những con đường của Pháp; cùng nhắm đôi mắt, cầu nguyện trước hồ ước nguyện ở La Mã; cùng ôm nhau, đứng dưới bầu trời đêm ở Edinburgh, mặc cho pháo bông trời nở rộ.

      Bọn họ như tình nhân, trải qua mỗi ngày.

      Lo lắng mặt dần mắt , nụ cười ngày càng nhiều. Mà An Dĩ Trạch nhìn khuôn mặt tươi cười của , chỉ cảm thấy thế giới vô cùng tươi sáng.

      nghĩ, dù trước nay có biết bao khổ cực, nhưng giờ phút này, cuối cùng .

      lặng lẽ đặt làm chiếc nhẫn.

      Ngày nhận được chiếc nhẫn ấy, nắm lấy nó, đứng yên lặng trước cửa sổ lâu.

      Từ 10 tuổi đến sắp 30 tuổi, gần 20 năm ở bên, tất cả đều kết tinh lại trong chiếc nhẫn này, đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.

      Cũng may, ở bên cuối cùng cũng đáng giá.

      nghĩ, cố chấp, cuối cùng cũng có thể có cái kết hạnh phúc.

      Đêm đó, đặc biệt chuẩn bị màn pháo bông.

      Vào lúc pháo bông mê ly, dẫn lên sân thượng, sau đó đưa hộp đựng chiếc nhẫn đến trước mặt , từ từ mở ra.

      nhìn vào mắt : "A Nghiên, gả cho !:

      Pháo bông cái lại tiếp cái, nổ tung bầu trời, như những giấc mơ đẹp.

      Kỷ Nghiên nhìn chiếc nhẫn trước mặt, nhúc nhích.

      Sau khi im lặng lúc lâu, tái mặt giọng : "Tiểu Trạch, xin lỗi."

      Đêm hôm ấy, AN DĨ Trạch mình lái xe ra bờ biển.

      cách nào để ở nhà, vì biết phải làm sao để đối mặt với .

      mình ngồi trong xe yên lặng rất lâu, chung quanh là bóng tối vô tận, cùng ân thanh của sóng biển lạnh như băng.

      Trời sáng, An Dĩ Trạch rút chiếc nhẫn ra, ném vào biển.

      Sau đó cũng quay đầu lại, trở lại xe, quay về nhà.

      Về đến nhà, rồi.

      bàn, để lại tờ giấy, : Tiểu Trạch, xin lỗi.

      cầm tờ giấy đó nhìn lâu, cuối cùng biết chuyện.

      ra thương .

      Trước đây, luôn cho rằng, dù có tình cảm sâu nặng với , nhưng dù sao cũng nên có chút tình cảm.

      Nếu , lúc xem tivi, sao có thể nằm đầu gối cười vui vẻ như vậy, lúc dắt tay qua khóm hoa ở trấn , sao có thể ngoan ngoãn như vậy, mà khi hôn , sao chỉ rũ mắt xuống, mà chưa từng lảng tránh lần.

      Nhưng hôm nay, lại có chút sợ hãi.

      nghĩ, có lẽ, thích .

      Nếu , sao có thể khiến phải khổ sở như vậy.

      Lần tiếp theo thấy tháng sau.

      lộ vẻ áy náy, rất lo lắng: "Xin lỗi, Tiểu Trạch, ngày đó chị cứ như vậy, vì chị biết... nên đối mặt với em thế nào."

      Ánh mắt vẫn giống như bình thường: " sao."

      Sau đó rất lâu, đều gặp nữa.

      ngày càng trầm ổn hơn, cảm thấy cuối cùng mình có thể học cách buông tay.

      Sau đó nữa, nghe được tin tức đính hôn với người mà luôn .

      Ngày biết được tin tức này, khiến mình say bí tỉ.

      Sau đó, Quý Minh Phi chạy đên, đưa đến bệnh viện.

      "Thế mà cũng bị ngộ độc rượu!" Quý Minh Phi liếc nhìn như tiếc rèn sắt thành thép. "Cậu xem bây giờ cậu giống cái gì! Chỉ vì người phụ nữ mà biến mình thành như vậy, đáng giá ? Cậu ở đây muốn sống muốn chết có ích lợi gì? Người ta cũng sắp kết hôn với người đàn ông khác rồi! Dĩ Trạch, đến giờ cậu vẫn chưa tỉnh táo sao? Kỷ Nghiên hoàn toàn xem cậu là vỏ xe phòng hờ, đúng, ngay cả vỏ xe phòng hờ cũng đủ, cậu cùng lắm cũng chỉ là thùng rác!"

      nằm giường bệnh tái mặt, hoàn toàn yên lặng!

      nghĩ, như thế nữa.

      Trúng độc như vậy, lần là đủ rồi.

      Quý Minh Phi là bạn tốt của , tình cảm của đối với , toàn bộ hành trình theo đuổi đều lọt vào mắt .

      Dù từ đâu, coi trọng.

      : "Dĩ Trạch, cậu chưa từng nghe qua câu này sao? có được vĩnh viễn để trong lòng, có tình cũng có sợ hãi."

      : "Dĩ Trạch, Kỷ Nghiên hợp với cậu, ấy là bầu trời trăng mờ ảo, hoàn toàn thích hợp với cố chấp của cậu."

      Sau khi xuất viện, Quý Minh Phi trở lại bình thường, bắt đầu tích cực giới thiệu bạn cho .

      hỏi: "Dĩ Trạch, cậu thích kiểu nào? Cũng đừng có giống như Kỷ Nghiên nha! Cả đời này của cậu chỉ dành cho đó, chưa thấy qua khác chứ? Mình cảm thấy do cậu tiếp xúc quá ít, phải tiếp xúc với nhiều người cậu mới phát ra, phụ nữ tốt còn rất nhiều mà!"

      Sao lại hiểu, chỉ là có nhiều lúc, biết quá nhiều đạo lý, cũng chưa chắc điều khiển đượ trái tim mình.

      Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, cuối cùng cũng biết, thể cố chấp thêm nữa.

      Mọi người đều , phương pháp tốt nhất để quên mối tình, ai bằng tìm mối tình mới.

      nghĩ, cảm tình chưa chắc đx có, nhưng thời gian luôn có.

      từng bước tìm, có lẽ có thể tìm được người nguyện ý cùng trải qua suốt phần đời còn lại.

      Lúc gặp lại Kỷ Nghiên, tự mình cho tin tức mình chuẩn bị kết hôn.

      có chút thấp thỏm, luôn quan sát ánh mắt của , hình như sợ đột nhiên trở mặt.

      Nhưng từ đầu tới cuối vẫn rất bình tĩnh.

      Thậm chí còn nhàng cười cái, : "Chúc mừng."

      Hình như yên lòng, ánh mắt chân thành với : "Tiểu Trạch, bất kể chị kết hôn với ai, em ở trong lòng chị, đều có vị trí rất đặc biệt, em luôn là trong những người quan trọng nhất với chị, chị hoàn toàn thể chịu đừng được việc mất em."

      cười với , gì.

      lại hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Trạch, mấy ngày trước hình như chị thấy em và chung với nhau, em thích ấy sao?"

      : " có."

      thả lỏng chút, còn : "Cũng sao, nếu như có, nhớ phải dẫn ấy tới tham dự hôn lễ của chị nha!"

      Đêm hôm đó, mình đến quán rượu.

      Ngày thường hay đến chỗ này, chẳng qua tại, quả biết nên đâu.

      say rượu nữa, chẳng qua là cầm ly rượu nồng độ thấp từ từ uống.

      Thỉnh thoảng có người qua quan sát , cũng thiếu người qua bắt chuyện, nhưng tinh thần buồn bực, hoàn toàn để ý đến.

      Chính vào lúc này, gặp Tô Giản.

      thư hồ thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 41:

      Editor: Lin

      Ngay từ đâu An Dĩ Trạch cũng chú ý đến với đôi mắt tràn ngập đau buồn này.

      Là Tô Giản qua bên người , cẩn thận đụng phải , vì vậy luôn miệng xin lỗi : " xin lỗi." Lúc này mới đưa mắt sang nhìn .

      Lần đầu tiên nhìn, chỉ cảm thấy, ánh mắt này vô cùng trong sáng, hơn nữa hình như còn mang nỗi lo lắng yên, hoàn toàn xa lạ với quán bar này.

      Nhưng cũng để ý nhiều, chỉ đơn giản gật đầu với cái, rồi lập tức quay .

      Tô Giản cũng vội vàng di qua bên cạnh , vẻ mặt có chút buồn bã.

      Đêm hôm đó, gặp lại Tô Giản, là ở bên ngoài quán rượu.

      bị hai người đàn ông ngăn lại bên cạnh nơi yên lặng của quán, bị bắt nạt.

      An Dĩ Trạch dừng lại chút, rồi quẹo qua.

      Điều được học cho phép thấy có người gặp nguy mà cứu, huống chi, trong nhà, cũng co đứa em trạc tuổi này.

      hùng cứu mỹ nhân cũng phải là chuyện gì tốt, An Dĩ Trạch và hai người đàn ông đó đánh nhau trận, dù cũng khó để thắng nhưng cũng bị đánh đến mấy lần.

      Ngược lại rất lo lắng: " có cần phải bệnh viện khám ?"

      lắc đầu, lập tức xoay người muốn rời , ngờ lại gọi lại.

      "Cảm ơn! Cảm ơn !" Hình như biết nên biểu đạt cảm kích của mình thế nào, lại tiếp tục cúi đầu đúng chuẩn 90 độ với .

      An Dĩ Trạch im lặng lát, sau đó lạnh nhạt : "Hình như quen phục vụ ở quán bar? Sau này nên ít đến đây hơn."

      Hình như nghĩ tới điều gì đó, sau đó lại dùng giọng rất : "Tôi cũng muốn nhưng tôi cần tiền."

      An Dĩ Trạch muốn xen vào chuyện người khác, có điều nghe được câu này vẫn nhíu mày. "Cần tiền tại sao phải đến quán bar?"

      Sắc mặt của có chút trắng bệch, ánh mắt hoang mang nhìn cái, lại nhanh chóng quay .

      An DĨ Trạch cũng chậm rãi hiểu ra.

      nghĩ, ra mỗi người đều có chuyện riêng của bản thân.

      cũng có quyền can thiệp vào chuyện của người khác, vì vậy nhìn cái, gì, chuẩn bị xoay người rời .

      Nhưng lại muốn giữ lại, muốn giải thích với .

      , mẹ bị bệnh nặng, cần rất nhiều tiền để chữa trị, nhưng nhà có nhiều tiền như vậy. tìm bạn mượn, nhưng mà còn chưa đủ. là trẻ mồ côi, do ba mẹ tại nuôi lớn, nhất định phải cứu mẹ. hết đường rồi, dưới tình thế cấp bách mới có suy nghĩ mang thân thể mình đổi lấy tiền. Chẳng qua hoàn toàn biết gì về chuyện này, lại ngại hỏi người khác, vì vậy liền tự mình tính toán tự đến quán bar, ngờ lại gặp phải người xấu...

      " cảm ơn !" lại cúi đầu chào , lúc ngẩng đầu lên, trong mắt có ánh nước, nhưng lại lặng lẽ lau , vẻ mặt kiên định.

      An Dĩ Trạch yên lặng lát, sau đó thản nhiên câu: "Đây phải là cách tốt."

      cười khổ, thấp giọng : "Tôi biết, nhưng bây giờ tôi còn cách nào nữa rồi..."

      An Dĩ Trạch gì nữa, chỉ gật đầu với cái, liền muốn rời .

      Chẳng qua vừa lúc xoay người, trong đầu lên suy nghĩ.

      từ từ xoay người lại, nhìn chằm hồi.

      có chút thấp thỏm, lo lắng nhìn : "Tiên sinh?"

      An Dĩ Trạch chậm rãi : "Tôi có thể làm cuộc giao dịch với , tôi giúp mẹ lo lắng tiền chữa bệnh, nhưng nhất định phải giúp tôi diễn vở kịch, biết có đồng ý ?"

      An Dĩ Trạch biết, chính cũng có chút tức giận với chính hành động này.

      Nhưng cũng biết, thể cho đường lui.

      có được vĩnh viễn còn tồn tại, được thích có gì phải sợ.

      vẫn cha từng đoạt được, vậy cũng cần phải có được, ngay cả xao động cũng muốn tàn nhẫn áp chế.

      luôn được thích, tại muốn lưu lại cửa sau cho nữa, ở trong cửa chờ quá lâu, bị thương quá sâu, nghĩ, nhất định phải đóng cánh cửa đó lại rồi.

      sắp kết hôn rồi.

      Vậy cũng kết hôn.

      Vậy tất cả hy vọng giữa đều bị cắt đứt.

      Những năm nay, ba mẹ liên tục thúc giục kết hôn, nhưng lòng có chủ, cho nên vẫn đồng ý.

      Dù nhà họ An cũng cần kết hôn thương mại, nhưng vẫn muốn có vợ có con.

      biết đời này mình có thể người khác, nên muốn tổn thương người phụ nữ vô tội.

      chiếm được thứ mình muốn, chính biết được loại mùi vị đau khổ này, nên thể kết hôn với vô tội khác. Nếu thể cho người vợ tương lai của mình phần tình cảm chân , vậy cho cần là được rồi.

      Nghe được điều kiện của , Tô Giản ngây dại, do dự phải về nhà suy nghĩ chút.

      An Dĩ Trạch gật đầu.

      Ngày hôm sau, nhận được điện thoại đồng ý của .

      Hai người nhanh chóng đăng ký kết hôn.

      Nhìn hình ảnh chụp chung của bìa báo, cảm thấy như người buông xuống được rất nhiều thứ.

      Đồng thời, trái tim cũng có cái gì đó xẹt qua chỗ đau, bén nhọn chút lưu tình, lại mang theo chút tàn nhẫn sảng khoái.

      nhắm hai mắt lại, sau đó lại mở ra.

      bên cạnh có chút sợ hãi, yên lặng nhìn : "Tiên sinh?"

      nghiêng đầu, yên lặng nhìn chằm chằm .

      Sau đó, cầm tay , vẻ mặt từ từ dịu lại.

      "Sau này gọi tôi là 'Dĩ Trạch'. Tôi gọi là 'Giản Giản', được ?"

      và Kỷ Nghiên hoàn toàn là hai người khác nhau.

      chỉ là bề ngoài, tính tình cũng giống nhau.

      Dù lúc đầu có chút lo lắng và cẩn thận, có điều từ sau khi sống chung, Tô Giản cũng dần tự nhiên, nhưng tóm lại, tính cách của thiên về yên lặng. Ở trước mặt người khác, tự nhiên phối hợp với , sau lưng mọi người, với lại dịu dàng và lễ độ.

      cũng ghét tính cách như vậy, ngược lại, còn cảm thấy tính cách rất hợp với tình trạng tại của hai người. Sống chung với , cảm thấy rất đớn đơn giản và tự nhiên, giống như trước ở cùng chỗ với người nào đó luôn lo được lo mất.

      Huống hồ, bộ dạng của so ra còn hơn em , vì vậy người luôn thương em như cũng dịu dàng hơn, hề lạnh lùng như trước mặt người khác.

      nghĩ, dù là giao dịch, cũng giúp đỡ , nhưng cuộc giao dịch này cung có hại tới thanh danh của , vồn là chưa lập gia đình, năm sau lại vì mà trở thành người đàn bà ly dị, vì cuộc giao dịch nào, cuối cùng vẫn khiến thua thiệt.

      Trong tháng sống chung, hai người cũng thể là thân quen, nhưng cũng dần quen và đón nhận với cuộc sống chung này.

      Có điều nghĩ tới, lại xảy ra tai nạn xe, hơn nữa còn mất trí nhớ.

      Sau khi mất trí nhớ, còn dịu dàng như trước nữa, mà trở nên vô cùng thẳng thắn, biểu tình khuôn mặt cũng rất phong phú, nhưng kì là là trở nên vô cùng đơn giản, vui buồn đều viết mặt, khiến cho người khác vừa nhìn cái là có thể nhận ra.

      Lúc đầu như vậy khiến có chút sợ hãi, nhưng nhanh chóng phát , lại có chút bị hấp dẫn.

      thấy rất nhiều người phụ nữ thông minh tháo vát, cũng thường thấy các tiểu thư dịu dàng xuất sắc, cũng gặp qua các trẻ tuổi yểu điệu hoặc điêu ngoa thất thường, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy có nhóc ngay cả bị thương ở chân vẫn có thể vui vẻ như vậy.

      Hơn nữa, luôn ra những câu khiến thể chống đỡ, lại làm ra những chuyện người khác thể chống đỡ.

      thường bị làm cho dở khóc dở cười, nhưng thừa nhận cũng được, ở cùng với rất thú vị.

      Trước đây, cuộc sống của luôn là chờ đợi, vô cùng ảm đạm; sau đó kết hôn giả với , cuộc sống của dần yên bình lại, lại yên lặng gợn sóng, đau khổ cũng vu.

      tại, cuộc sống của bắt đầu có những con sóng khiến kịp ứng phó, luôn vui vẻ nở rộ trước mặt .

      Ở cùng với , ánh mắt và trái tim gần như bị những lời tinh quái của chiếm cứ, khiến cho chút do dự nào mà suy nghĩ những cái khác.

      Đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại mới phát , lâu nghĩ đến người con khiến đau khổ đó rồi.

      Vì vậy, ánh mắt khi nhìn ngày càng dịu dàng.

      Vì khi cùng , dù cảm thấy nhức đầu, nhưng lại chưa có lần nào hiểu ý mà đau nhức.

      Sau đó nữa, mất trí nhớ luôn phòng bị .

      đối với cũng ngày càng lòng chăm sóc.

      Hai người sống chung ngày càng tự nhiên, ngày càng thân thiết.

      chút bài xích, ngược lại còn cảm thấy tệ.

      Trong cuộc sống của , gian chiếm cứ ngày càng nhiều.

      Mà trong lòng , vì trí của cũng ngày càng nặng.

      Nhìn ngoan ngoãn nằm đùi mình để mình sấy tóc cho , thưởng cảm thấy có nhiệt độ khiến người khác sợ run chảy qua trái tim mình.

      Cái nhóc này, tại chỉ có .

      mất trí nhớ, còn gãy chân, thể đâu cả, chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà chờ trở về, giống như đợi chăm sóc, chờ ... thương.

      ỷ lại như thế, gần như là toàn bộ thế giới của .

      Điều này khiến cảm thấy kỳ diệu, khiến cảm thấy có loại yên tâm vô hình, cũng thể vui thích.

      rốt cuộc mình thích thế nào.

      Có lẽ là vì đau đớn, nên cần người ấm áp như vậy.

      Có lẽ là vì trước đây người thích luôn bày vẻ tiều tụy trước mặt , cho nên dáng vẻ đầy sức sống như vậy khiến cho cảm thấy mới lạ và thoải mái.

      Có lẽ vì ngoan ngoãn nhận lấy chăm sóc của khiến cảm thấy thực tế, trước đây luôn muốn chăm sóc người khác, nhưng vẫn có cơ hội, mà nay lại hưởng thụ như con thỏ vậy, nên cũng vui vẻ theo, thậm chí còn có chút nghiện.

      Lại có lẽ cũng vì bị ép phải thân thiết, trước mặt người khác diễn ngày càng tự nhiên, khiến thể phân biệt được đâu là đâu là giả, dần dần trở nên lòng. Vì cảm thấy, nếu đôi vợ chồng gắn bó, dù có nhiều lỗi lầm nhưng đó cũng là cái vui của cuộc sống, vậy cũng có gì là tốt.

      Vì vậy, đối với , lúc mới bắt đầu là lòng trắc , về sau là lợi dụng, rồi sau đó là cuộc sống chung yên lặng, sinh lòng mới là, cuối cùng biến thành bị hấp dẫn, đau lòng, và động lòng.

      ra có lúc, ngay cả chính cũng dám tin.

      vẫn cho rằng, hồi mê đắm trước đây hao phí tất cả tình cảm trong , động lòng với bất kỳ ai nữa.

      Lại nghĩ tới, cũng lâu lắm, gặp được .

      cũng biết từ đâu từng nghe qua câu: Muốn quên mối tình, phương pháp vĩnh viễn chỉ có : Thời gian và mối tình mới. Nếu thời gian và tình cảm mới khiến bạn quên được tình cảm cũ, nguyên nhân chỉ có : Thời gian đủ dài, tình cảm mới chưa đủ tốt.

      nghĩ, thời gian tất nhiên là chưa đủ,

      Nhưng lại động lòng lần nữa.

      nghĩ, nếu loại lý do như tình cảm mới đủ tốt với nhóc trong ngực này, nhất định chút khách khí vỗ ngực đương dương đắc ý: "Đó là chuyện đương nhiên!"

      Nghĩ đến vẻ mặt xuất của nhóc này, liền cảm thấy, lý do này cũng tệ.

      tại, nhóc này nằm úp sấp trong lòng , với , thích , người thích nhất, là .

      Chỉ thoáng, lại có chút cảm giác biết phải làm gì.

      cũng từng nghĩ tới trong lòng, mỗi sáng sớm nhóc này luôn ôm chặt, nằm trong lòng ngủ rất ngon, có vẻ cũng có chút cảm giác với , nhưng lại nghĩ tới, tình cảm của đối với lại sâu đến như vậy.

      kinh ngạc lại sợ hãi, nhưng cũng an tâm và vui vẻ.

      Trái tim của dần trở nên nóng hổi.

      vốn chỉ động lòng với , nhưng giờ phút này, nghe được lời chân của trong lúc say rượu, khiến đột nhiên cảm thấy, tình cảm của mình đối với càng thêm nồng đậm.

      30 năm nay, học qua rất nhiều tri thức, kiếm được rất nhiều tiền, đến ít nơi, gặp ít người, lúc còn trẻ chỉ đơn giản là say đắm, cũng từng trải qua nỗi đau thấu xương, nhưng đây lại là lần đầu tiên, được nếm trải cảm giác hai bên tình nguyện.

      Loại cảm giác này lời nào có thể diễn tả, lại có thể đẹp như vậy.

      Khiến cho mê đắm như vậy, thể nào bỏ xuống được.

      Tim dần dần kích động như nhịp trống, từ từ trở thành ấm áp mê say.

      nghĩ, ra thế giới này, rất thần kỳ.

      ra, cuộc sống tặng cho con người ta niềm vui mới, giải hết độc tình kia.

      An Dĩ Trạch nhàng chạm môi lên trán người trong ngực, sau đó ôm chặt lấy người trong ngực.

      Bên cạnh, xe cộ và người đường vội vã lướt qua, duy chỉ có , yên lặng ôm lấy hạnh phúc của mình.

      Tô Giản nằm úp sấp trong ngực , còn mơ hồ vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Sau này con nhất định nghe lời..."

      tràn đầy tình cảm, nhàng đáp: "Ừ."

      Tô Giản : "Con người nhất... mẹ..."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Hình Ưu, thư hồDiệp Diệp thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 42:

      Editor: Lin

      Ngày hôm sau, khi Tô Giản tỉnh lại, phát hình như An Dĩ Trạch để ý đến mình.

      nhớ hôm qua mình có uống hai ly rượu, có điều nghĩ tới tửu lượng của em Tô lại tệ đến vậy, sau chắc là say. mơ mơ màng nhớ được hình như bản thân hát rất nhiều, nhưng những cái khác đều thể nhớ ra.

      Lúc tỉnh lại, thấy mình thoải mái nằm trong chăn, cả người cũng cảm thấy sảng khoái, xem ra là có người chăm sóc .

      lặng lẽ tìm An Dĩ Nhu hỏi tình hình.

      An Dĩ Nhu : "Tối hôm qua ba đến đón chị, sau đó xảy ra chuyện gì em cũng biết."

      Tô Giản có chút hoang mang gãi đầu: " trai của em để ý đến chị."

      An Dĩ Nhu im lặng chút, sau đó lại hình dung lại bộ dạng của Tô Giản tối qua chút.

      Tô Giản cũng im lặng, biết sau khi mình biến dạng chút, nghĩ đến là tối qua sau khi say rượu, An Dĩ Trạch vất vả chăm sóc , cho nên ta mới tức giận.

      An Dĩ Nhu ở bên : "Em thấy tối qua mắt ba thâm quầng, bộ dạng giống như đêm ngủ."

      Lúc này Tô Giản cũng cảm thấy có chút áy náy, thở dài : "Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu chị xin lỗi ta? Nhưng là do chị uống say, cũng phải chị cố ý."

      An Dĩ Nhu tích cực nghĩ kế: "Nếu , đến lúc ba về đây, chị dâu, chị ôm ấy làm nũng? ba thương chị như vậy, nhất định so đo!"

      Tô Giản tưởng tượng đến cảnh mình ôm lấy cổ An Dĩ Trạch, giọng nũng nịu 'Ông xã, để ý người ta, người ta rất sợ đó' yên lặng run run chút, : "Lần này hình như ba của em nghiêm túc, chỉ sợ thực cái này được."

      Nghĩ đến tình hình của Tô Giản tối hôm qua, lại thêm vừa nghe được hai chữ 'hóng gió', An Dĩ Nhu yên lặng tặng đóa hoa đồng tình với ba nhà mình, động thời giúp tranh thủ chút lợi ích, vì vậy thần bí : "Vậy còn phương pháp, nhất định hiệu quả."

      Tô Giản vội hỏi: "Cách gì?"

      Vẻ mặt An Dĩ Nhu vô cùng nghiêm túc: "Mọi người đều , vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, bừng chị dâu ở giường... ừm, lời xin lỗi với ba ."

      Trước đó Tô Giản còn nghi ngờ sao phải xin lỗi ở giường, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt ranh mãnh che giấu của An Dĩ Nhu, lập tức hiểu, sau đó lại theo bản năng tưởng tượng...

      cởi sạch quần áo quỳ xuống trước mặt An Dĩ Trạch, dịu dàng : "Ông xã, hãy chà đạp em ! Chỉ cần tức giận nữa!"

      An Dĩ Trạch phanh ngực lộ nhũ, khom người nâng cằm , nhếch môi cười, mị : "Em, tiểu tinh này, tối nay bỏ qua cho em!"

      ... Tô Giản bị sét đánh thiếu chút nữa đứng vững.

      "Còn có cách nào khác ?" Tô Giản hỏi.

      "Cách khác?" An Dĩ Nhu suy nghĩ chút đến tình tiết hay thấy tivi. "A, có! tại ba ở công ty, bằng chị dâu làm cho ấy bữa cơm tình !"

      Dù Tô Giản đặc biệt tình nguyện, nhưng việc đó khá dễ dàng, đây vẫn là biện pháp đáng tin chút.

      Huống hồ có thể nhờ vào đó đến thăm công ty CMI, thuận tiện biết đến phòng làm việc của tổng giám đốc trong truyền thuyết luôn.

      Vì vậy bắt đầu phấn khởi chuẩn bị thức ăn.

      Chỉ là vừa hành động lại dừng lại.

      Nhưng tên An Dĩ Trạch thích ăn gì chứ?

      cố gắng nhớ lại những món An Dĩ Trạch thường hay ăn, nhưng vừa nhớ lại thỉnh thoảng lại nhớ đến An Dĩ Trạch hay gắp thức ăn cho , An Dĩ Trạch thích ăn cái gì, lại biết được.

      Tô Giản suy nghĩ chút, cảm thấy mình nên tìm người hỏi thăm chút.

      Vừa vào phòng, liền nhìn thấy mẹ An, vì vậy tiến lên khiêm tốn mong được chỉ bảo.

      Ai ngờ mẹ An vừa nghe được liền trợn trừng mắt: "Thậm chí món ăn Tiểu Trạch thích cũng biết, làm con dâu kiểu gì vậy!

      Tô Giản yên lặng gáo thét trong lòng: ta đưa tôi hóng gió tôi trả lại ta bữa cơm tình , đứa con dâu này tốt biết bao! Nhưng mặt lại khiêm tốn: "Mẹ nhất định biết, mẹ cho con biết chút !"

      Thấy Tô Giản cúi đầu muốn nhờ, mẹ An rất đắc ý: "Tôi đương nhiên biết! Tiểu Trạch là miếng thịt rớt xuống từ người tôi, tất cả của nó tôi đều như trong lòng bàn tay!"

      Tô Giản yên lặng trong lòng: Vậy mẹ An biết tại sao Tiểu Trạch tức giận sao? mặt lại tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.

      Mẹ An đắc ý những món ăn An Dĩ Trạch thích ra, cuối cùng hất cằm : " phải nhớ! Nếu như chăm sóc tốt cho Tiểu Trạch, tôi nó ly dị !"

      Tô Giản nháy mắt mấy cái, cảm thấy hình như những lời này lên điều gì. Trước đâu Dung Ma Ma 'tôi thích , tôi công nhận là con dâu tôi, nhất định phải lập tức ly dị với Tiểu Trạch', hôm này lại trở thành 'Nếu như chăm sóc tốt cho Tiểu Trạch, tôi nó ly dị ', dù vẫn là chủ đề, nhưng hình như, Dung Ma Ma còn ghét như trước nữa

      Tô Giản đột nhiên nghĩ đến mẹ mình, trong lòng lại hơi đau xót, nhìn lại Dung Ma Ma, bỗng nhiên mềm lòng.

      Dù tính cách có hơi trẻ con chút, nhưng Dung Ma Ma cũng là người mẹ tốt.

      Gần đây nhớ mẹ, giọng của Tô Giản có chút mềm mại, chân thành : "Mẹ, mẹ có thích ăn gì ? Con cũng làm cho mẹ!"

      Mẹ An sững sờ, ngay sau đó vẻ mặt có chút dễ chịu, nhưng rất nhanh trở lại vẻ kiêu ngạo thường ngày, ghét bỏ : "Tôi cần ăn đồ làm! Ngộ nhỡ hạ độc bên trong sao?"

      "..." Tô Giản bất đắc dĩ. "Mẹ, sao có thể có chuyện đó?"

      "Ai biết được?" Mẹ An bĩu môi. "Hôm qua tivi có tình tiết như vậy!"

      Tô Giản yên lặng nâng trán: "Vậy mẹ, nếu để con làm cho mẹ chút điểm tâm?"

      Mẹ An hất cằm: "Tôi thích ăn bánh bí đỏ và bánh ngọt mã đề tí nào!"

      Tô Giản nhịn cười: "Được, con biết rồi."

      Tiễn mẹ An, trở lại phòng bếp, Tô Giản kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, vừa quay đầu lại, đột nhiên phát ông quản gia đứng đằng sau.

      Tô Giản sửng sốt chút: "Chú Vương, có chuyện gì ?"

      Quản Gia sâu xa : "Mợ ba, vừa rồi phu nhân nhớ nhầm, bà cho biết, tất cả đều là mó cậu hai thích ăn."

      Tô Giản: "..."

      Sau khi biết được những món An Dĩ Trạch thích từ quản gia, Tô Giản bận rộn ở trong bếp hồi, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. để quản gia đưa món bánh bí đỏ và bánh ngọt Mã Đề làm cho mẹ An, còn mình để thức ăn làm cho An Dĩ Trạch vào hộp cách nhiệt.

      Thay quần áo xong ra, đúng lúc gặp được An Dĩ Nhu, An Dĩ Nhu quan sát từ xuống dưới phen, lắc đầu: "Chị dâu, chị mặc áo phông quần jeans gặp ba chứ? Cái này thể được!"

      Tô Giản cúi đầu quan sát mình chút, mờ mịt : " được sao? Chị thấy cũng tạm được mà."

      An Dĩ Nhu lắc đầu : "Dĩ nhiên được! Bây giờ chị phải xin lỗi ba, dĩ nhiên phải biến thành bộ dạng ba thích!"

      Tô Giản có chút 囧: "Chị thấy ba em thấy thích chị mặc như vậy." Thường ngày cũng hay mặc áo phông quần jeans, thấy An Dĩ Trạch gì, huống hồ, cũng phải là vợ của ta , ông chủ còn có thể kén chọn chuyện nhân viên mình mặc gì sao?

      ... Ặc, hình như có thể.

      Tô Giản nhờ chỉ bảo: "Vậy ba thích con mặc gì?"

      An Dĩ Nhu cười : "Cái này chị dâu hỏi đúng người rồi!"

      Bị An Dĩ Nhu kéo bắt ăn mặc phen, cuối cùng Tô Giản cũng có thể ra cửa.

      Để tài xế đưa đến công ty CMI, Tô Giản xuống xe. Đứng trước cao ốc hùng vĩ, trong lòng Tô Giản có trăm mối cảm xúc ngổn ngang: Trước đây, giấc mơ của là được làm nhân viên của CMI, được thăng chức, được tăng lương, đảm nhiệm chức quản lý, nhậm chức CEO, cười vợ nhà giàu, lên cuộc sống đỉnh cao. Mà hôm nay, thế vô thường, khúc khuỷu, cuối cùng cũng được vào CMI, chức cao lương cũng cao, nhưng... mẹ nó, cười được dâu nhà giàu, ngược lại còn gả cho con nhà giàu đẹp trai, nhậm chứ CEO, ngược lại trở thành bà chủ! Suy nghĩ chút quả thực tan nát cõi lòng!

      Tô Giản xách hộp cách nhiệt vào đại sảnh, sau đó đến trước tiền sảnh hỏi vị trí: "Xin hỏi, phòng làm việc của tổng giám đốc của mấy người ở tầng mấy?"

      trẻ tuổi lễ phép hỏi: "Xin hỏi có hẹn trước ?"

      Tô Giản ngần ra, lắc đầu: " có."

      nhìn xin lỗi: "Vậy xin lỗi."

      Tô Giản trong lòng có chút buồn bực: Ông đây tốt bụng vội tới đưa cơm cho An Dĩ Trạch lại còn muốn hẹn trước mới được, khoảng cách có cần chênh lệch vậy !

      Nhưng quả muốn mình là vợ An Dĩ Trạch, vì vậy thể làm gì khác hơn là phải tìm lý do khác: "Hic, tôi đến để giao thức ăn!"

      nhân viên khỏi lại quan sát chút, ánh mắt có hơi do dự, Tô Giản biết mình có lẽ giống người giao đồ, vội bổ sung: "Tổng giám đốc An của các cầu... phải là người đẹp giao đồ."

      nhân viên trực đài: "...Xin chờ chút.

      nhân viên bắt đầu gọi điện thoại, muốn chứng thực với văn phòng tổng giám đốc chút, kết quả nhận được là vừa rồi tổng giám đốc An muốn bí thư đặt đồ bên ngoài.

      : " đặt đồ ở đây là được, lát nữa chúng tôi cho người đưa lên."

      Tô Giản lắc đầu nghiêm túc : " được, tổng giám đốc của các muốn được người đẹp phục vụ, thấy tôi, sao ta bỏ qua? Tôi là người vô cùng có đạo đức nghề nghiệp!"

      Nhân viên: "..."
      Diệp Diệp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :