1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trở lại trước khi chia tay - Ám Dạ Lưu Tinh (43/54)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15

      là. . . Từ Lỗi?” Tôi lầm bầm, thăm dò.

      “Tôi là của Tiểu Nhan.” Trầm mặc lát, đối phương chậm rãi ra câu này.

      trai thần bí của Nha Đầu? Trong tai chỉ lần nghe tin tức của ấy. Nha Đầu luôn , của ấy vô cùng thông minh, lúc học trung học tự tìm được khoảng tiền đầu tiên, lúc ấy kiếm năm sáu ngàn, là làm cổ phiếu. Lúc ấy cổ phiếu mới vừa phát triển cho nên có bao nhiêu người dám mua, nhưng lá gan của ấy cùng kiên quyết lớn hơn người trưởng thành, lại dùng tiền mừng tuổi cùng tiền để dành nhiều năm của chính mình mua cổ phiếu. Sau đó lại Nha Đầu kể chuyện xưa cho tôi nghe, tôi cũng bị lúc đó hành động của ấy làm toát mồ hôi dầm dề, nhưng Nha Đầu lại : “ có việc gì, từ trai mình thương nhân kỳ tài, ra trước khi làm việc đó, ấy cân nhắc chu toàn đường lùi cho mình rồi, ấy làm việc lỗ mãng.

      lúc mọi người đều cho rằng sau này ấy trở thành thương nhân năm thi đại học, ấy làm chuyện mà mọi người tưởng tượng được — ấy lại dự thi vào trường quân đội. Năm đó rất nhiều người thi vào trường quân đội, cho nên cầu của trường quân đội đối với học sinh cũng đặc biệt nghiêm hơn, chẳng những cầu thành tích số số hai, hơn nữa tư tưởng phải tốt, chưa từng có bất kỳ ghi chép tốt, đồng thời thân thể cũng cầu cực nghiêm khắc. Về thành tích, thành tích ấy nổi trội làm ấy trở thành thủ khoa khoa lý tỉnh Z, sau đó chính là nghiêm khắc thẩm tra chính trị, còn có kiểm tra sức khoẻ, dĩ nhiên ấy dễ dàng qua, ấy bị ông trùm trường quân đội — ĐH Khoa Học Tự Nhiên - Quốc phòng tuyển chọn.

      Tôi nghĩ, nếu như năm đó thành tích thi đại học của ấy đạt tới điểm chuẩn, với bối cảnh cùng thực lực gia đình, muốn đưa vào ấy trường quân đội cũng là chuyện dễ như trở bàn tay chứ? Nhưng ấy lại lợi dụng quan hệ này mà dùng hành động thực tế của mình chứng minh, con cán bộ có thể vào trường học tốt nhất bằng năng lực của mình.

      Sau đó Nha Đầu cho tôi biết, trai của ấy ở trường quân đội bốn năm, rèn luyện ấy thành người đàn ông mạnh mẽ, cũng bắt đầu từ lúc đó, Nha Đầu mới có nhận thức về quân nhân, ấy với tôi là sau này cũng muốn tìm người lính để sau đó kết hôn. Lúc ấy tôi A Hạo, cho nên Nha Đầu ngưỡng mộ tôi, ấy tôi phải đối xử với A Hạo tốt, còn cho tôi biết, quân nhân là đơn nhất, cho nên cần bạn hoặc vợ chăm sóc cùng quan tâm.

      Sau đó nghe trai của ấy vẫn học tiến sĩ, năm tốt nghiệp có nhiều đơn vị tranh giành, cuối cùng thuận lợi đến làm việc ở quân khu. Đối với người đàn ông truyền kỳ này, tôi có bao nhiêu là tò mò còn có kính nể, có lẽ là người như vậy bên cạnh tôi quá ít phải? Nhưng người như thế chỉ có thể để cho người ta ngưỡng mộ chứ thể lui tới, cho nên lúc đó Nha Đầu muốn giới thiệu trai với tôi tôi quả quyết từ chối. Hay là người đàn ông ngốc nghếch bình thường mới chân chính thích hợp với tôi, mặc dù A Hạo rất bình thường, nhưng lại thích hợp với cái khay của tôi nhất.

      Mặc dù tôi nghe rất nhiều chuyện xưa có liên quan đến ấy, nhưng chưa từng tiếp xúc, nhưng lúc này tại sao ấy lại gọi vào số điện thoại của tôi?

      “Sao có số điện thoại di động của tôi?” Vừa hỏi xong tôi liền phát mình hỏi vấn đề rất ngốc nghếch, ấy là trai của Nha Đầu, dĩ nhiên là từ Nha Đầu cho biết.

      “Dĩ nhiên tôi biết số của em.” ấy cười, trả lời thẳng tôi, tiếng cười rất cởi mở, rất êm tai, nhưng mà tôi lại muốn tiếp tục chuyện.

      Tôi lãnh đạm hỏi: “Xin hỏi Từ, tìm tôi có việc gì?”

      Có thể là thái độ của tôi dọa ấy, bên kia im lặng hồi, chỉ có tiếng hít thở yếu ớt thể nghe. lúc tôi cho là điện thoại bên kia cúp ấy chuyện: “Có lúc đàn ông thể tin, nhưng có lúc mắt nhìn cũng phải .”

      muốn gì?” Tôi cảnh giác.

      Bên kia lại cười, tiếng cười xuyên qua điện thoại truyền vào lỗ tai của tôi, tôi cảm thấy châm chọc, đúng, tôi cảm giác ấy châm chọc tôi nên liền hỏi: “ cười gì? Tôi hỏi vấn đề có gì buồn cười sao?”

      có, tuyệt đối có.” Bên kia chuyển thành nhàn nhạt cười, giọng trầm thấp từ bên kia truyền tới: “Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy em đáng .”

      Đáng ? Rất lâu rồi nghe được từ này rồi, còn nhớ có người từng với tôi từ này, người đàn ông làm cho tôi đau lòng. Nha Đầu từng nhận xét tôi – cậu là đơn thuần đến ngốc nghếch, cả ngày dệt mơ ước, theo đuổi tình bản thân mình cho là lãng mạn, tự nhận thế giới này tốt đẹp cũng có người xấu, chỉ cần chân thành, ai cũng có thể tin tưởng, giống như thỏ trắng ngốc nghếch.

      Tôi con thỏ trắng ngốc nghếch vụng về sao? Trước kia tôi phủ nhận suy nghĩ này, nhưng bây giờ tôi thể hoài nghi, mình quả rất ngốc, bị người đùa giỡn sáu năm, mực dệt nên tình của tôi, nhưng kết quả có được lại là lừa gạt. Là tôi quá ngốc, hay là A Hạo quá xảo quyệt rồi?

      “Đồng Diệp, tôi cho em suy nghĩ lung tung trong đầu.” Bên kia đột nhiên bắt đầu nôn nóng.

      Giọng kia kéo suy nghĩ của tôi, tôi mờ mịt ngẩng đầu lên, nhưng bởi vì trong phòng mở đèn, khoảng gian đen kịt, nhìn gì cũng thấy, lúc này tôi đặt mình trong bóng tối, điều gì mới dẫn tôi ra ánh rạng đông khỏi bóng tối đây?

      “Tôi có.” Tôi lạnh nhạt .

      phải lúc này em suy nghĩ những việc người đàn ông đó làm sao?”

      Tôi kinh ngạc, làm sao ấy biết? Nhưng sau đó tôi hoảng lên, người đàn ông này quá đáng sợ phải?

      Tôi rất muốn phản bác ấy, nhưng câu kế tiếp lại làm tôi nuốt câu của mình xuống: “Đồng Diệp, đừng hỏi tại sao tôi biết những chuyện này, tôi phải người xấu, em chỉ cần hiểu, tất cả của em đều là lý do để tôi quan tâm, có ai hiểu em hơn tôi.”

      Tôi giật mình, lòng co rút lại, cảm giác sợ hãi, lo lắng tràn ra cả tim phổi tôi, thông qua thần kinh truyền về đại não của tôi. Tôi biết ấy sao? Thậm chí ngay cả mặt mũi ấy tôi cũng chưa từng gặp, chỉ là Nha Đầu bàn luận tôi mới biết chút chuyện của ấy, nhưng giọng điệu của ấy giống như ấy biết tôi mấy trăm năm.

      …” Tôi cảm thấy cả người run, đó là cảm giác sợ bị dòm ngó. “ xin lỗi, tôi biết , sau này cần gọi điện thoại cho tôi nữa.” xong tôi liền muốn ấn tắt.

      Bên kia lại gấp gáp gọi lại: “Đồng Diệp, trước hết đừng tắt, nghe tôi hết.”

      còn có việc gì sao?”

      “Xin em đừng hiểu lầm, tôi có ác ý, tôi là trai Tiểu Nhan, theo như vai vế cũng coi như trai của em mà? Tôi quan tâm em của mình, có lỗi sao?”

      Những lời này sao nghe quen tai vậy? Hình như từng nghe ở đâu đó. Nhưng tôi nghĩ, hỏi ấy: “Rốt cuộc muốn gì? gọi điện thoại tới chắc chỉ vì nhận em với tôi đó chứ?”

      có, dĩ nhiên đấy chỉ là nguyên nhân, còn có việc…”

      “Còn có chuyện gì, mời , nếu như có chuyện gì tôi cúp.”

      “Đồng Diệp, em là đơn thuần, em chút tâm cơ nên hoài nghi bất cứ chuyện gì, nhưng lá gan của em lại rất , vừa có gió thổi cỏ lay liền dễ dàng kinh hoảng, dễ dàng lùi bước, như vậy tốt. Người khác cho là em làm phiền, nhưng kỳ đó phải là tính cách của em, bởi vì em quá đắm chìm trong chuyện nên bỏ cả lòng mình vào, lúc mọi chuyện thay đổi, bởi vì em có cho mình chút gian để thở nên bị thương sâu sắc.”

      Tôi kinh ngạc, ấy lại phân tích thấu đáo tính cách của tôi như vậy? Ngay cả chính tôi cũng biết nỗi sợ của tôi giải thích thế nào mà ấy lại biết sao?

      …” Tôi thào câu đầy đủ.

      “Đồng Diệp, bảo vệ tốt chính mình, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cần lùi bước, dũng cảm đối mặt.”

      ấy biết gì? Là Nha Đầu cho ấy biết sao? Vừa nghĩ tới đó, cảm giác nhục nhã trào lên, tại sao Nha Đầu lại kể chuyện cho ấy biết, rốt cuộc ấy có bao nhiêu chuyện cho trai này? Tôi có cảm giác của người trần truồng đứng ở dưới ánh mặt trời, hít thở thông, loại kích động bị người ta giải phẫu rồi muốn trốn .

      xin lỗi, tôi muốn ngủ.” Vội vàng cúp điện thoại, nhịp tim cũng tăng nhanh, cảm giác lo lắng trải rộng toàn thân.

      Nằm ở giường, trong đầu lại rối loạn lung tung.

      Tôi muốn ngủ, thèm nghĩ những chuyện lộn xộn đó nữa, nhưng trong đầu như chiếu phim vậy, tất cả ra trong đầu, những cảnh tượng lung tung tựa như từng con ngựa hoang chạy như bay, giẫm đạp làm cho đầu tôi rất đau, làm thế nào cũng ngủ được.

      Ù ù ù… Điện thoại di động lại vang lên.

      Tôi đưa điện thoại di động ném về tủ ở mép giường, mơ hồ muốn để ý đến nó, nhưng tiếng rung ù ù vẫn xuyên qua chăn truyền vào lỗi tai của tôi, nhiễu loạn lòng của tôi.

      Điện thoại di động dừng lại, lại bắt đầu điên cuồng rung.

      Tôi bị nó kêu đến phiền lòng, vén chăn lên, cũng thèm nhìn tới mã số, tắt điện thoại di động.

      Yên tĩnh, có bất kỳ thanh nào quấy loạn nội tâm tôi nữa.

      Thời gian từng giây từng phút trôi , tôi lại cảm giác giống như qua mấy trăm năm, giây như năm, từng giây từng phút đều là đau khổ.

      Cốc cốc cốc…

      Tiếng gõ cửa rất vội, trong phòng yên tĩnh có vẻ hết sức chói tai.

      Là ai? Tôi cảnh giác đứng dậy, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, là ăn trộm? Hay là cướp?

      Tôi mở đèn, muốn tìm đồ có thể phòng thân, nhưng tìm khắp phòng cũng có bất kỳ gì. Bàn tay tôi lấy ghế ở mép giường. Cái ghế rất nặng, là gỗ lim, tôi dùng lực rất lớn mới mang nó lên, dời tới cạnh cửa.

      Tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục, càng lúc càng gấp, dường như muốn đạp rơi cả xà nhà xuống.

      Tôi khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, đưa đầu về cạnh cửa, tay từ từ giơ lên…
      Last edited by a moderator: 11/6/16
      sanone2112Tuyết Liên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16:

      "Diệp, mở cửa. . . . . ." Tiếng gõ cửa, đồng thời cũng truyền tới tiếng kêu.

      Hiệu quả cách của nhà khách doanh trại cũng tốt, tất cả xảy ra ngoài cửa truyền ràng vào tay tôi, chấn động màng nhĩ của tôi, kích thích trái tim của tôi, hết sức ràng, tôi muốn nghe cũng khó.

      Tôi dán sát vào cửa, nghe phía bên ngoài truyền tới tiếng gọi quen thuộc, là A Hạo!Tảng đá trong lòng tôi cũng rơi xuống, để cái ghế trong tay xuống, gần như mệt lả dựa lưng vào cửa thở, nhịp tim vẫn còn tăng nhanh, chỉ là còn hoang mang và sợ hãi nữa.

      " ." Tôi cũng mở cửa, lúc này cũng muốn gặp ta, vừa nghĩ tới mấy tin nhắn còn có những tiếng gọi thân mật, trong lòng tôi liền đau thắt lại, cảm giác đau lòng làm tôi hít thở thông.

      "Diệp, em mở cửa , có việc tìm em." Ngoài cửa, giọng của A Hạo càng lúc càng nhanh.

      A Hạo vừa gấp đập cửa vừa gọi, dĩ nhiên đánh thức người khác, tôi nghe sát vách có tiếng mở cửa, còn có giọng : "Lão Tô, cậu làm gì vậy? Nửa đêm nửa hôm, còn để cho người ta ngủ hay ?"

      Nghe A Hạo chào hỏi họ bên ngoài, cũng trả lễ: " xin lỗi, quấy rầy đến mọi người. Tôi chút, chút."

      Ngoài cửa lại truyền tới tiếng đóng cửa, hình như tiếng động rất nhiều. A Hạo dán vào cửa, bởi vì tôi nghe được tay ta đặt cửa ma sát ngừng, lúc này nhất định ta rất tức giận phải? Nhưng có khổ sở như trong lòng tôi lúc này sao? Có bất lực vì bị người ta phản bội sao? Có thất vọng vì đột nhiên bị hung hăng bỏ rơi từ thiên đường sao? Khi trong tim chỉ chứa người thương nhất nhưng lại đột nhiên biết ra tất cả người này đều lừa gạt mình, đau tê liệt lúc hiểu , ai có thể thể biết chứ?

      "Diệp, mở cửa ra , van em." Giọng A Hạo rất , đoán chừng là sợ ảnh hưởng tới người khác, nhưng nghe được nóng nảy trong giọng .

      " , tôi làm phiền , ngày mai tôi ." Tôi dựa cửa nhắm mắt lại, nhưng nước mắt lại nhịn được rơi xuống, ướt vạt áo của tôi.

      "Diệp, có gì em mở cửa rồi được ? Bây giờ chỉ mặc cái quần ngắn, hình tượng như vậy mà nếu để cho đội duy trì trật tự thấy được, em nhẫn tâm để chịu ghi tội sao?" Giọng A Hạo lộ ra bất lực nồng nặc.

      Tôi cắn răng cái, dù mình hận ta thế nào cũng nhìn nổi ta vì tôi bị xử phạt, nhìn nổi ta vì tôi mà tương lai vô vọng.

      Ngoài cửa vẫn còn tiếng nho , xuyên qua cánh cửa truyền vào lỗ tai của tôi, tôi cảm thấy mình mềm lòng.

      Die ndanl equydo n <3 <3 Mừng diễn đàn 13 tuổi

      Haizz! Thở dài cái, tôi mở cửa, lại thấy người A Hạo chỉ mặc cái áo quân dụng, cái quần ngắn quân dụng, lộ ra cánh tay cùng bắp đùi tráng kiện của ta.

      "Diệp. . ." A Hạo chen người vào, đẩy cửa ra, nhanh chóng vào giữa phòng rồi khép cửa phòng lại. Tựa vào cánh cửa, đôi mắt thâm thúy cứ nhìn tôi chằm chằm, sâu.

      " trễ thế này, còn tới làm gì?" Tôi nhìn ta chằm chằm, trong lòng tức giận bất bình.

      "Diệp. . ." ta kêu.

      Tôi lắc đầu, bịt lấy lỗ tai, nghe.

      "Diệp!" lấy tay tôi xuống, muốn tôi ôm, tôi lại phát ý đồ của ta, hất tay củaanh tar a, vào phòng, ngồi vào mép giường, mục đích quyết tâm để ý đếm ta

      Đột nhiên ta tiến lên ôm lấy tôi, mặc kệ tôi giãy giụa thế nào ta cũng buông tay, mặt tôi lạnh lùng trừng ta:” muốn làm gì?”

      “Tại sao tức giận?” hôn mặt của tôi hỏi

      Tôi cảm thấy ghê tởm, né mặt ra, cắn môi quát:”Hôn qua miệng người khác rồi đừng hôn tôi”

      ta sững sờ, xoay mặt tôi lại, đối diện ta, mắt nhìn tôi chằm chằm, hỏi:”Sao vậy, Diệp?”

      Tôi liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng khống chế được chảy xuống, bởi vì cố nén mà giọng nghẹn ngào, tiếng “ô ô” từ trong họng phát ra ngoài

      “Diềp, sao lại khóc?” Tay chân A Hạo luống cuống lâu nước mắt mặt tôi, dụ dỗ,”Đừng khóc, em khóc đến cũng đau lòng”

      Đôi mắt tôi đãm lệ nhìn ta chằm chăm, thái độ của ta bởi vì gấp gáp mà vặn vẹo, trong lòng nghĩ: ta cũng đối xử như vậy với những người phụ nữ khác sao? Họ khóc đau lòng, ta cũng dỗ dành như vậy sao? Người đàn ông ở trước mặt là chân thậnt hay tôi nằm mơ?

      chuyện với em đó?” Gọi điện thoại cho em em cũng nghe, cuối cùng còn tắt máy, biết ngay xảy ra chuyện, nhưng đến đây rồi, , em muốn gấp chết sao?” Bởi vi gấp gáp mà giọng A Hạo khàn khan

      “q,tôi thấy mấy tin nhắn!” Bởi vì đau, hơi sức mà tôi cũng có. Ngực quằn quại, ngừng thắt lại, đau đến tôi chỉ có thể ngừng cắn răng, quá đau đớn!

      Ngay lúc đó, A Hạo sợ ngây người!

      Tôi nhìn vẻ mặt của ta, trong lòng cũng cười lạnh, sao phản bác chứ? Bởi vi cười lạnh, trong lòng tôi bắt đầu nghẹn lại, khí ép phổi của tôi, chỉ lát nữa là tràn ra ngoài

      Mặt của A Hạo chuyển thành kinh hoảng do kinh ngạc lại chuyển thành khó chịu căng lên, mấy giây ngắn ngủm mà chuyển biến quá nhanh, biết trog òng ta suy nghĩ gì

      Đôi mắt tôi nhìn chằm chằm, bên trong có đốm lửa thiêu đốt, sau đó, ta nhàng thở dài cái, bất đắc dĩ :”Diệp,em… nên gì với em cho tốt đây”

      “Vậy đừng , tôi cũng muốn nghe giải thích điều gì”Tôi dùng sức đẩy ta, nhưng sức lực ta quá lớn,tổi đẩy thế nào cũng được, cuối cùng tức giận nện vào ngực ta cho hả giận

      Thế nhưng ta lại nắm chặt tay tôi, đưa lên miệng hôn, mắt hề chớp nhìn tôi, trong ánh mắt có đau thương dang nhảy nhót. ta :”Diệp, tại sao muốn tin tưởng chứ?”

      Tôi dùng sức rút tay ra, đặt lên giường, miệng :” muốn tôi tin như thế nào chứ ? Những kia bày ra trước mắt tôi rồi, muốn tôi lừa mình dối người sao?”

      cho em nghe chuyện cũ…” ta chậm rãi , tôi lại che lỗ tai rống:”Tôi nghe, nghe”

      “Diệp!” ta kéo tay tôi xuống:”Em nghe hết!”

      Tội bị động nhìn ta, lúc này ta rất giận dữ, bởi vì tức giận nên thái độ rất kỳ lạ

      “Doanh trại của rất hùng, từ thời đại Hồng Quân hùng, trong chiến tranh trải qua trăm trận máu, trải qua lửa đạn bom rơi, từ từ lớn mạnh. Trải qua tất cả vô số những trận đánh lớn , từng có lần thương vong trầm trọng nhất, lúc ấy trong lien đội cũng chỉ còn lại có tiểu đội còn sống, cuối cùng lãnh đạo liền ra lệnh tiểu đội trưởng này làm Đại đội trưởng, doanh trại tư tf đứng lên, lớm mạnh thành đoàn binh lực, nhưng vẫn có biên chế. Sau đó lại chiến trang chống Nhật bắt đầu nên xếp vào Bát Lộ Quân, chiến sĩ dũng thiện chiến, nhiều lần đâm vào trai tim quân Nhật, được giao thanh mũi nhọn. Sau đó trải qua chiến tranh giải phóng liền đổi thành đại đoàn, vè sau nữa bị phái tứi Nam Cương, bảo vệ Tổ quốc phía nam”

      Tôi nghe, bịchuyện xưa làm cảm động, nhưng và suy nghĩ tới chuyện của ta nhướng mày hỏi:” kể chuyện xưa này có lien quan gì đến chuyện của ?”

      “Có, rất lien quan” A Hạo tiếp:”Đại đoàn hùng đó của bọn anhh đặc biết nghiêm khắc kỷ luật, người nào vi phạm kỷ ;uật xử phạt tương đối nghiêm , đặc biệt đối với vấn đề tác phong sinh họat này”

      “Ý là mấy tin nhắn đó phải gửi ?”Trong lòng tôi cũng cười lạnh, đay là câu trả lời buồn cười bao nhiêu

      “Diềp, em đừng dùng vẻ mặt đó nhìn được ?Em đưng lam lo lắng”

      , tôi muốn yên tĩnh mình”Hôm nay trong lòg loạn tê dại ràng

      “Diệp…”

      Tôi nức nở:” để tôi yên tĩnh được ?Tôi khong muốn bàn về chuyện này nữa chỉ muốn ngủ giấc ngon, chuyện gì cũng muốn, chẵng lẽ cầu này cũng đông ý?”

      “Diềp, đừng khóc…” A Hạo muốn thay tôilau nước mắt, nhưng mà tôi nghiêng mặt , ta nắm tay từ từ để xuống, tiếp:” , , em đừng tức giận, ngày mai sang đây gặp em”

      “Mang điện thoại di động , tôi muốn nhìn thấy nó”Tôi lầy sim điện thoại ra, ném điện thoại cho ta

      A Hạo còn muốn điều gì nhưng tôi quyết đinh để ý ta, xoay người đắp chăn, thân thể cũng ngừng run rẩy, muốn rơi nước mắt nhưng nước mắt lại khống chế được

      A Hạođứng sau rất lấu, lâu đến tôi cho là ta hóa thành pho tượng, nếu như phải ta thở dài mãi tôi cho đó là ảo giác. Rất lâu sau mới nghe ta xoay người kiễng chân, nghe tiếng đóng cửa, tỗicung nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát

      A Hạo , nhưng lòng của tôi cách nào bình tĩnh như cũ, muốn ngủ, nhưng cũng ngủ được

      Đêm vẫn còn dài

      Nhà khách của doanh trạocó lính tuần , đài trước sân cũng là quân nhân, nhìn cầu vai là sĩ quan cấp năm hơnbốn mươi tuổi, mặt mũi rất nghiêm. Lúc tôi xuống lầu tôi bị ấy cản

      “Đồng chí, đâu?” Sĩ quan trước dài chào tôi cái

      “Tôi ngủ được, muốn ra ngoài dạo chút”Tôi cố gắng muốn giữ cho vẻ mặt bình thường

      xin lỗi, đồng chí. Đây là doanh trại, là người thân của quân nhân, chúng tôi có nhiệm vụ bảo vệ được an toàn. Muộn vậy ra ngoài, là lỡ như có sơ xuất gì chúng tôi khong nổi trách nhiệm, hai là bây giờ tất cả mọi người đều ngủ, mình pr bên ngoài dọa, chỉ bất tiện, mời

      Dáng vẻ sĩ quan này giải quyết công việc làm trong long tôi tức giận nhưng lại bất đắc dĩ. Nơi này là doanh trại, phải nhà khách bình thường, nơi này có bọn họ cho là quy định, phải chúng ta có khả năng thao túng

      Tôi mỉm cười với ấy, miệng :”Cám ơn , tôi loạn, chỉ muốn hóng mát bên ngoài chút, lập tức trở lại

      xin lỗi, mời thông cảm cho trách nhiệm của tôi, tôi thể vi phạm kỷ luật ấy!”

      Lại vi phạm kỷ luật!Vừa nghe là tâmtình tôi khỏi phiền não

      Tôi lên cầu thang, suy nghĩ chút, lai quay trở về, hỏi sĩ quan:”Xin hỏi, tại mấy giờ rồi?”

      Sĩ quan nhìn đồng hồ trả lời tôi:”Mười hai giờ rồi”

      Kéo thân thể mệt mỏi yếu ớtlên lầu, móc thẻ mở cửa phòng, tôi nghe sát vách có tiếng mở cửa, đông thời còn có người gọi:”Đồng Diệp..”




      Chương 17:

      Giọng ấy hết sức quen tai, nhưng lúc này tôi mệt nên muốn chú ý điều gì, đóng cửa lại, chặn mọi thứ ngoài cửa. Nằm giường lớn, nhưng mà chút buồn ngủ cũng có. Mới nửa đêm, thời gian trôi qua chậm như vậy, làm sao có thể nhịn đến trời sáng?

      Hỗn loạn, tôi cảm thấy quá mệt, lại cảm thấy lạnh, cuộn thân thể trong chăn. Ngủ sâu, càng ngừng mơ, cảnh tượng trong mơ lộn xộn, người cùng vật dây dưa, A Hạo quỳ xuống cầu xin tôi, ta sai rồi, nên phản bội tôi, Nha Đầu lập tức chỉ vào mũi A Hạo chửi, xấu A Hạo rất nhiều với tôi.

      Ở trong mơ, tôi ngừng khóc, cảm giác đau lòng hành hạ tôi.

      Tôi bị tiếng ồn đánh thức, mơ mơ màng màng tỉnh lại, sắc trời bên ngoài vẫn rất tối. ra là thổi còi thức dậy, vậy bây giờ chừng sáu giờ rồi, tôi nhớ bọn họ thổi còi thức dậy lúc sáu giờ.

      Mở cửa sổ, bên ngoài mưa, tí ta tí tách, nhìn lớn, nhưng lại rất dày.

      Nhà khách doanh trại ở phía tây, bình thường thao trường bọn họ tập bên cạnh chưa tới trăm mét, mở cửa sổ ra nhìn xuống, vừa đúng có thể thấy cảnh bọn họ thao luyện.

      Lúc này bọn họ tập họp ở thao trường, từng lớp từng lớp đội hình sát nhau, lấy liên đội làm đơn vị, lấy tiểu đổi làm tiểu đơn vị, điểm số. thanh vang dội xuyên qua mưa bụi truyền vào lỗ tai của tôi, có cảm giác lành lạnh.

      Trong đoàn người có bóng người quen, thân quân trang rằn ri để huấn luyện mặc người ta, phác họa vóc người hoàn mỹ tráng kiện của ta, vẻ mặt nghiêm túc kia rất khác ta bình thường.

      Cả đại đội điểm số xong người dẫn đầu chạy chậm ra ngoài, sau đó đứng lại ở trước mặt ta, chào cái, báo cáo tình hình, ta làm quân lễ lại. Sau đó cũng chạy chậm lên trước, chào doanh trưởng cái, hô: "Báo cáo doanh trưởng, đại đội ba tập họp xong, xin chỉ thị." Giọng của ta có bất kỳ trở ngại nào truyền vào lỗ tai tôi, đẩy ra dòng thủy triều làm tôi choáng váng.

      Tình cảnh này làm tôi nhớ lại lúc học quân (còn gọi là quân huấn) hồi đại học, giáo viên là người sĩ quan bộ đội hải quân ở gần đó, giống như lão nghiêm nghị và sâu thăm thẳm, vừa đúng ông ấy lại họ Nhiêm, chúng tôi bí mật gọi là Nghiêm lão .

      die ndanl equydo n <3 Mừng sinh nhật 13 của diễn đàn

      Nữ sinh đều là được chiều chuộng nên chịu được cực khổ, theo lý thuyết đấng mày râu nhìn những nữ sinh này nên ít nhiều có chút lo lắng thương , nhưng ngược lại ông ấy nghiêm hơn. Quân huấn vừa đưa ra, tất cả chúng tôi đều cởi bỏ lớp da. Lúc ấy mọi người đề nghị quyến rũ Nghiêm lão , làm cho ông ấy sợ, kết quả nhất trí chọn cách đó, tôi và Tiểu Ngư được chọn, Tiểu Ngư là mỹ nữ Giang Nam điển hình, khéo léo, thông minh, làn da trắng muốt, mà tôi tương đối cao lớn hơn ấy. Lúc ấy tôi rất sợ, dám , với Nha Đầu: "Cậu , nhiệm vụ vinh quang giao cho cậu." Nha Đầu lại cười mắng tôi là tiểu quỷ nhát gan, cuối cùng vẫn tự . Chỉ là nhiệm vụ quyến rũ rất thất bại, Nghiêm lão lão quái, thế nhưng động lòng chút nào với đẹp.

      Sau đó tôi chuyện này với A Hạo, lúc đó câu thứ nhất ta hỏi là: "Em quyến rũ ông ta?" Tôi : " có, sau đó Nha Đầu thay em ." ta thở ra hơi ở điện thoại bên, sau đó : "Quân huấn chính là phải nghiêm như vậy, lúc làm giáo viên cũng nghiêm hơn ông ấy ba phần." Tôi vừa nghe hung phấn, quấn lấy ta hỏi có nữ sinh giống chúng tôi quyến rũ ta hay , ta cười, có. Sau đó lại hỏi ta, ta .

      Lại nhớ có năm trường học tổ chức đại hội thể dục thể thao, tôi lại bị chọn thành tuyển thủ chạy cự li dài, muốn tìm thầy để thay đổi, nhưng cuối cùng thành công. Khi đó vừa đúng lúc A Hạo nghỉ phép, ta chạy tới thành phố của tôi, mỗi sáng sớm chạy bộ với tôi, mỗi lần tôi mệt mỏi nằm mặt đất thở hổn hển, ở bên cạnh dịu dàng kéo tôi, để tôi nhất định phải kiên trì đến điểm cuối. Chạy cùng ta, cuối cùng đến lúc tranh tài tôi cũng có hạng, mặc dù là hạng ba, nhưng khi ta đưa khăn tay cho tôi ở đích, tôi hiểu sớm muộn tôi cũng rơi vào tay người đàn ông dịu dàng này.

      Ngoài cửa sổ, gió mang mưa bụi thổi tới, tạt vào người, hơi lạnh, tôi chịu nổi nên hắt hơi cái.

      Lạnh lẽo làm tôi tỉnh táo, ánh mắt mê mang nhìn bóng dáng quen thuộc ở thao trường dưới lầu, còn có này thanh hô hào, khỏi cảm than tiếng trong lòng :tại sao trải qua chuyện ngày hôm qua, tôi đối với ta vẫn như cũ…

      Thở dài, đóng cửa sổ lại, muốn lại nhìn bóng dáng ra vẻ nghiệm trang ,tto bắt đầu sửa soạn đồ đạc

      Nơi này vốn là nơi có kỷ niệm tốt đẹp lại thành nơi tạo ra vết thương lòng của tôi, ở lại cũng ohí công, bằng sớm vềquê nhà, vĩnh viễn cân nghĩ đến ta

      Lúc tới, mình, lúc vẫn mình, cảm giác thê lương xót xa tràn ầy ngực của tôi

      Nhìn phòng cái, trong lòng vô cùng ohiên muộn , tôi kéo va li ra mở cửa

      hồi chóng mặt, thiếu chút nữa chân tôi đứng vững, nghiêng người tựa vào cửa, miệng mở to thở gấp. Gỡ thẻ mở cửa từ chỗ ngắtnguồn điện, tôi mở cửa

      Sát vách cũng có người mở cửa, tiếng mở cửa hành lang yên tĩnh đặc biệt vang dội. Tôi chú ý người khác, lãnh lẽ đóng cửa, nhưng cảm giác chóng mạt càng dữ

      Tôi vịn tường vách tường đứng lại

      “Đồng Diệp?” giọng truyền vào lỗ tai của tôi đồng thời có đôi tay đỡ tôi

      Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy đoi mắt sâu thẳm

      Gương mặt quen thuộc với tất cả lo lắng và quan tâm , tôi khỏi ngây dại:”Từ Lỗi?”

      “Là tôi” Mặt của vẫn cương nghị như vậy, mặt có nụ cười, chỉ có tram ảm đạm

      “Làm sao biết chỗ này?” Mặc dù biết hỏi vấn đề có chút ngốc, nhưng tôi vẫn hỏi

      Đây là doanh trại quân đôi, pahỉ ngời nào cũng có thể tùy tiện vào, năm đó tôi lú đến doanh trại còn bị ngăn ở ngoài cửa, trái kiể tra phải ghi danh, cuối cùng dưới hướng dẫn của A Họa mới để cho tôi vào. Tôi tin người thân của cũng ở đây, hơn nữa cũng lại quá đúng dịp, phải sao?

      “Sao tôi thể ở chỗ này?” hỏi ngược lại

      Lúc này, tôi mới phát hiên người có gì đúng, phải là bởi vì khuôn mặt căng thẳng có nụ cười kia mà là trang phục người ta, lại là quân trang! sai, tôi cũng có bị hoa mắt, đúng là quân trang kiểu mới 2007trên đó còn có cả bảng tên, ràng viết hai chữ”Từ Lỗi”, còn có cầu vai, nếu như mà tôi có đoán sai là Trung tá, đổi lại cách gọi ở chỗ chúng tôi là “hại gạch hai sao”.Bởi vì là quân phục mùa hè có tay cho nên cũng thấy huy chương kinh nghiệm, nhưng quân ohục mùa hè mặc người lại có vẻ… tuấn!Mũ nồi nghiêng nghiêng gắn lên cầu vai cảm giác

      Nhng sau khi quan sát lòng tôi có nghi vấn khống chế được phun ra ngoài, sao lại là quân dân?

      ..”Trong lòng tôi suy nghĩ, cũng muốn hỏi ra nghi vấn trong lòng, nhưng lại chóng mạt, chân tôi như nhũn ra ngã sang bên cạnh

      “Đồng Diệp”

      Tôi chỉ mấp máy môi, muốn , nhưng khô khốc, đâu đầu quá, thân thể rất nóng, trước khi mất ý thức bịngười nào đó ôm vào ngực

      là ấm áp, là A Hạo sao? Trước mắt trăng xóa, bên tai là tiếng gọi lớn, nếu như có thể vĩnh viễn ngủ mất như vậy, cóphiền não tốt biết bao

      Tối đen bao phủ toàn thế giới!

      Bốn phía rất ồn ào làm tôi cách nào ngủ yên, muốn mở mắt lại cảm thấy mí mắt quá yếu, vẫn nên ngủ tiếp

      “Tử Nhan, người phụ nữ xấu xa, là hại Diệp!”

      Là ai? Sao giọng quen tai như vậy?là A Hạo sao?

      đừng nữa, nếu như Diệp có việc gì hay xảy ra,tôi tha cho !” Vẫn là giọng của A Hạo, ta quan tâm tôi sao?

      ồn ào, có thể yên tĩnhmột chút hay !Tôi muốn chuyện nhưng phảta thanh mnào, mắt cũng mở lên

      “Tên khốn khiếp!”Hình như nghe được giọng của từ Lỗi, mắng người nào?

      Bốp! Có tiếng đồ vật nặng bị vỡ

      :Tôi cho la chăm sóc ấy tốt, nhưng người tổn thơpng ấy nhất là ! đáng chết!”

      là ai?Có quyền gì can thiệp chuyện của chúng tôi chứ?”

      Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, đầu đau như nứi ở bên trong, tôi dùng sức mở mắt , có lớp sương mù trước mặt. Lớp sương từ từ tản ra, lại thấy hai bóng dáng, chính xác mà là hai bóng dáng đánh nhau, người đàn ông cao lớn níu lấy vạt áo của người khác, đây phải là Từ Lỗi và A Hạo sao? Bọn họ đánh nhau từ lúc nào?

      “Dừng tay!”Tôi muốn rống to, nhưng giọng phát ra như muỗi kêu, kêu xxong tôi mệt mỏi thở ngưng

      Nhưng hai người vẫn nghe được tiếng của tôi, Từ Lỗi phản ứng trước, buông cổ áo A Họa ra, xông về tôi, vui mừng :”Đồng Diệp, em tỉnh!”

      “Tôi ở đâu?Tôi bị sao?”Giọng khàn khan khó nghe

      Tại sao chút hơi sức tôi cũng có?Tại sao? Chung quanh trắng xóa như tuyết, là bệnh viện sao?

      “Đây là bệnh viện quân y, bác sĩ khí huyết của em thông, lại bị lạnh , thân thể rất tệ”Dường như Từ lỗi giấu điều gì đó, mắt né tránh đáng nghi

      A Hạo cũng chạy vội tới, dùng sức đẩy Từ Lỗi ngăn ở trước giường ra, quân áo bởi vì bị Từ Lỗi níu lấy nên có vẻ nhăn

      “Diệp, em dọa chết ”Trong mắt hình như lóe lên ánh sáng

      Thấy A Hạo, lòng tôi lại đau, ngực khó chịu như dời song lấp biển

      “Diệp, em làm sao vậy?Có phải thoải mái hay ?”A Hạo muốn đỡ tôi, gấp gáp :” gọi bác sĩ”

      Tôi hất tay của ra, ép buộc mình lạnh lùng với ta:” , tôi muốn nhìn thấy

      “Diệp…”

      ”Tôi dùng sức cắn môi, cổ họng muốn tằng hắng tiếng, bị tôi ép xuống

      “Tiểu Hà, kéo ta !” Đột nhiên có tiếng roosng to, tôi ngẩng đầu, lại thấy vẻ mặt tức giận của Từ lỗi,trán nổi gân xanh

      sĩ quan tới kéo A Hạo, lại bị ta dùng lực đẩy ra, ta :”Diệp, xin em tin tưởng xó làm chuyện có lỗi với em, có…Xin tin tưởng được ?”

      !” hơi, tôi dùng sức ho khan

      “Diệp!” A Hạo muốn xông tới lại bị sĩ quan kéo

      Tôi nhìn ta, ngực lại bị ép, vọt tới cổ họng, có mùi tanh. Ho khan, ho ra nhúm máu

      “Đồng Diệp, em lam sao vậy?”Từ Lỗi kêu lên, tay đè lên nút bên giường, tiếng chuông chói tai vang lên,truyền khắp cả bệnh viên

      “Diệp, em đừng làm sợ”A Hạo dùng sức thóat khỏi kiềm chế của sĩ quan, xông lại ôm lấy tôi

      Ngực vẫn còn cuồng cuộn. chịu được, tôi lại ho ra máu, phun lên trang phục của A Hạo

      ‘Hạo, tại sao phải gạt tôi?”Hô hấp càng ngày càng gấp, tôi nếm mùi máu tanh

      xin lỗi, Diệp, là lỗi của , là sai rồi, tha thứ cho , xin em tha thứ cho …”A Hạo càng ngừng lẩm bẩm , nước mắt rơi mặt tôi

      Khóc, ta lại khóc, nhưng sao tôi vui?Nhìn ta vì tôi mà khóc, tôi phải nên vui, nên thõa mãn sao?

      “Đồng Diệp, bác sĩ đến ngay lập tức, em đừng sợ”Từ Lỗi ở bên cạnh vươn tay ra, muốnôm tôi, nhưng tay ngừng giữa trung, cũng để xuống

      Nếu như có thể ngủ như vậy tốt. Tôi đột nhiênthoải mái, kéo mặt ra muốn cười, nhưng cứng đơ cơ mặt, bóng tối lần nữa chụp vào tôi

      “Diệp, sai rồi, em đừng làm sợ, đừng làm sợ! sai rồi, Diệp!”

      Bên tai truyền tới giọng tê tâm liệt phế của A Hạo nhưng tôi nghe được nữa, lần nữa lọt vào bóng tối vô biên
      Last edited by a moderator: 11/6/16
      sanone2112Tuyết Liên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18:

      . . . Trong bóng tối, tôi nghe có người hỏi: " ấy như thế nào?"

      " có việc gì, có gì đáng ngại." giọng khác trả lời.

      " có việc gì sao ói ra máu? Ông có kiểm tra ràng hay ?" Trong giọng của người kia lộ ra nóng nảy còn có tức giận.

      "Trưởng ban Từ, đại đội trưởng Tô, quả có chuyện gì lớn, chỉ là xuất huyết dạ dày." Giọng kia trả lời.

      "Xuất huyết dạ dày mà ông còn nghiêm trọng, ông làm bác sĩ như thế nào vậy?" Giọng đó, là A Hạo.

      A Hạo! Tôi thở dài tiếng, trong hỗn loạn có người gọi tôi: "Diệp, đây, ở đây."

      giọt chất lỏng rơi lên mặt của tôi, tôi mở mắt, lại thấy nước mắt của ta.

      " khóc sao?" Tôi giơ tay lên muốn lau mặt của ta, lại bị ta nắm tay, ta vừa mừng vừa sợ : "Em tỉnh? Em dọa chết , em biết ?

      "Tôi thế nào?" Tôi liếm môi cái, lại phát miệng rất khô: "Tôi muốn uống nước."

      ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, tôi chậm rãi nhìn sang, lại chạm phải ánh mắt thâm trầm.

      "Em có cảm giác như thế nào? Dạ dày còn khó chịu sao?" Giọng nhàn nhạt còn có dịu dàng, còn có cảm giác dễ phát . . . đau lòng.

      Dạ dày quả có chút thiêu đốt, nhưng mà dạ dày tôi luôn tốt, nhớ mẹ từng mắng tôi chịu ăn cơm, lam hỏng dạ dày, nhưng tôi chưa từng coi là quan trọng. Chỉ là dạ dạy của tôi tốt, làm sao biết?

      "Diệp, trà." A Hạo bưng nước đến môi tôi. Tôi muốn mình tự cầm lại bị ta lắc đầu từ chối: "Để cho em uống."

      Nước ấm, thông qua muỗng chảy từ miệng xuống dạ dày, hòa tan trong dạ dày khỏe của tôi.

      Di enda nlequ ydo n <3 Mừng sinh nhật diễn đàn lần thứ 13

      Nhìn ta, nước mắt tôi lại rơi, bao lâu rồi được ta đối xử dịu dàng như thế?

      A Hạo, ta là chân sao? Hôm nay ta tràn đầy tình , hay là người gửi những tin nhắn mập mờ đó ? Chớp mắt cái, nước mắt rơi xuống muỗng, nếm vào cùng nước trong miệng, có chút mặn, cũng có ít đau khổ.

      "Đừng khóc. . ." ta vụng về lau nước mắt cho tôi.

      Ánh mắt bên kia có chút lúng túng, ho khan tiếng : "Tôi kêu bác sĩ kiểm tra cho em chút."

      Bóng dáng tịch mịch, tại sao có chút thê lương. . . tang thương thế?

      Tầm mắt quay lại người A Hạo, người đàn ông mang mặt nụ cười nhàn nhạt, người đàn ông để cho tôi dùng cả sinh mạng say đắm, thế nhưng làm ra chuyện phản bội tôi, tôi cách nào tha thứ.

      "Diệp, chuyện đó, em nghe giải thích được ?"

      Trong mắt của ta có hốt hoảng, tôi lại : "Đừng tới chuyện đó, bằng tôi cũng đuổi ." Tôi phải hù dọa ta, tôi biết tôi nhất định hạ quyết tâm.

      " phải vậy, Diệp, . . ."

      "Đồng Diệp, bác sĩ tới." Giọng của Từ Lỗi đúng lúc cắt đứt lời A Hạo muốn , cũng trả lại cho tôi căn phòng yên tĩnh.

      Tôi gật đầu cái, nhìn bác sĩ, áo blouse trắng mặc ngoài bộ quân trang, vóc người rất cao, rất khỏe mạnh, tuổi ngoài năm mươi, đôi mắt to.

      Bác sĩ lấy ống nghe, kiểm tra cho tôi chút, tôi hỏi: "Bác sĩ, sao cháu lại ói ra máu?" Trước kia tôi từng nghe tức đến ói máu, nhưng xảy ra người mình vẫn thể tin, mặc dù thỉnh thoảng thân thể của tôi có vài bệnh , nhưng vẫn luôn khỏe mạnh.

      "Tiểu Đồng, từ con có tiền sử bệnh dạ dày sao?"

      Tôi cũng kinh ngạc, chuyện gì có thể giấu được bác sĩ, tôi gật đầu: "Đúng, cha con có bệnh dạ dày nghiêm trọng, từ con có bệnh này, sau lại mẹ con chăm sóc, dạ dày tốt hơn nhiều."

      "Vậy gần đây con có buồn nôn hay tình trạng này xảy ra ?" Bác sĩ lại hỏi.

      Tôi ngẩn người, nhớ lại lần say xe đó, : "Nếu như say xe cũng tính con từng có."

      "Nếu như say xe dĩ nhiên có gì, nhưng nếu như là đặc biệt say xe tốt rồi."

      Đúng vậy, từng nghe say xe hơi, say sóng, say máy bay, hình như rất ít nghe say xe lửa, chẳng lẽ lần đó tôi buồn nôn phải là say xe?

      "Bình thường con có buồn bực trong lòng, khó thở ?" Bác sĩ lại hỏi.

      "Vâng, từng có." Tôi nhìn A Hạo cái, tình hình như thế gần đây mãnh liệt hơn, nhưng tôi ra.

      Từ Lỗi hỏi: "Chuyện đó có lien quangì đến việc ấy ho ra máu?”

      “Trưởng ban Từ, cậu hiểu rồi, bởi vì bệnh nhân có bệnh tiền sửdạ dày , đúng hơn là đường tiêu hóa, làm thay đổi bệnh lý, lại bởi vì sốt cao dẫn đến cơ thể nóng lên, đông thời tức giận dẫn tới nóng tính, gây ra tượng ói máu, nếu như ổng hợp những nguyên nhân này, ấy nghiêm trọng đến mức độ này”

      “Vậy có nặng lắm ?” A Hạo vội hỏi

      “Tình huống lúc đó quả hơi nguy cấo nhưng bây giờ sao, chỉ cần để bệnh nhân tức giận, để cảm xúc ấy ổn định có chuyện gì lớn, mấy ngày nữa là có thể xuất viện”

      ra la tôi tự làm bản thân mình xấu , ói máu, đây là chuyện nghiêm trọng bao nhiêu, tôi nghĩ tới mẹ. Mẹ mấtđi cha, nếu như bà ấy mất tôi, bà ấy phải sống thế nào đây? Bà nhất định điên mất

      Tư Lỗi tiễn bác sĩ , tôi vẫn chìm trong những suy nghĩ, luôn nghĩ tới việc giữa tôi và A Hạo, tha thứ hay khôg tha thứ, hai suy nghĩ này vẫn đấu tranh trong đầu tôi. Hôm nay nhìn A Hạo vì tôi bẩnộn, nhìn thấy mấy hành động xấu xa đó, giống như những chuyện kia là trong mơ vậy

      “Diệp, sạc đầy điện thoại của em”A Hạo đặt điệnthoại ở túi của tôi lên tủ đầu giường

      Từ Lỗi vẫn chần chừ ở ngoài cửa, vẫn vào, tôi thấy vẻ mặt tram mặc của đều là đau buồn

      A Hạo vẫn phải , bởi vì nhiệm vụ, là chuẩnbị huấn luyện, ta phải tới. Trước khi , ta hôn lên trán tôi, :”Bảo bôi, cho suy nghĩ lung tung, chờ trở lại”Tôi đần độn mặc ta hôn, trong lòng còn dao động, lòng lặng như nớpc, giống như chưa từng tức giận

      Tích tích tích…Điện thoại di động bỗng nhiên có tin nhắn gửi đến

      Tôi lấy, là TừDĩnh gởi tới, chỉ có câu hỏi:”Chị, em phát rể manh mói tìm bạn trăm năm

      Tin này giống như nước lạnh tạt vào người tôi, tôi bang hoàng, đó là gật người. Tôi chỉ cảm giác ngực phập phồng, cũng cân vòng vo, gọi thẳng qua

      Điện thoại vang lên tiếng, bên kia nhận, truyền đến giọng của Tu dĩnh:”Chị Đồng Diệp?”

      cho chị biết chuyện gì xảy ra?”Giọng của tôi càng ngừng run rẩy

      “Chị, chị.. có sao chứ?”

      cho chị biết”Giọng của tôi chuyển thành nghẹn naog

      Bên kia còn chưa chuyện, điện thoại cũng bị ngươi ta đọat , tôi ngẩng đầu, là Từ Lỗi. vào điện thoại:”Tu Dĩnh, chị Đồng Diệp của ngã bệnh, đừng quá kích động ấy”

      Giọng của rất trầm ổn, nhưng lại làm tôi kinh ngạc, chính là làm sao biết tên Tu Dĩnh?Những đây chẳng qua là tôi chơtj kinh ngạc thôi, sau đó lien êu:

      “Đưa điện thoại cho tôi”Tôi di sang muốn lấy điện thoại lại bị Từ Lỗi bắt được tay, :”Đồng Diệp, em đừng như vậy, bộ dạng của em làm tôi đau lòng”

      “Tư Lỗi đưa diện thoại cho tôi”Tôi nhìn chằm chằm

      Từ Lỗi thở dài:”Bác sĩ em thể khống chế cảm xúc, thân thẻ của em…”

      “Đưa tôi !” Tôi rống lên, bởi vì quá lớn tiếng nên tôi bắt đầu ho khan

      “Được, tôi dưa cho em..em đừng kích động, bình tĩnh, bình tĩnh được ?”Từ Lỗi do dự chút, vẫn đưa đieenj thoại cho tôi

      Tôi ngừng tự với chính mình phải bình tĩnh, hít sâu hơi, với Tu Dĩnh:”Trang web nào, tên người dung?”

      Bên kia trầm mặc, rât lâu mới truyền đến giọng nhự nhàng của Tu Dĩnh:”Chị Đồng Diệp, người đàn ông vừa nãylà người nào?”

      “EM mặc kệ người đó là ai,c hị chỉ muốn biết trang web mà A Hạo đăn gký?”

      “Chị đừng kích động, có thể là em nhìn nhầm, có thể phải ấy, em xác minh chút được ?Chị chờ tin tức của em ,bạn trai em trở lại, tôi cúp máy nhé”Tu Dĩnh đợi tôi hỏi lại, vỗi vã cúp điện thoại

      Tôi ngẩn ra muốn gọi lại, nhưng tay bị Từ lỗi đè lại, :”Đồng Diệp, ngaon”

      chớ xía vào,đây là chuyện của tôi”

      Từ Lỗi ôm tôi, mặc kệ tôi giãy giụa như thế nào cũng buông ra, nhịp tim rất nhanh, rất có lực, sau đó truyền đến giọng đau đớn của :”Năm năm rồi, đợi em năm năm rồi…,là mười lăm năm, cho là…thời gian có thể thay đổi tất cả, nhưng…”

      Tôi kỳ lạ nhìn , thậm chí trong mắt có nước mắt, nhưng tại sao?

      gì?Tôi hiểu mời buông tôi ra”

      dùng sức ôm tôi chặt hơn, tiếo:”Trước kia em luôn yêubất kỳ ai.. vẫn cho là thành tâm của có thể thay đổi.. ngờ em còn trở lại bên cạnh ta…”Lời lộn xộn, rối laọn làm tôi hiểu muốnnói gì

      “Đừng vì bất kỳ người nào màđau lòng , được ? Vì mình sống tốt, cho dù vì tôi được ?” Từ Lỗi đột nhiên buông tôi ra, mắt nhìn chắm chú

      Tôi đột nhiên sợ hãi, cảm giác giống như biết tôi muốn làm chuyện điên rồ, giống như biết mỗi bước tôi . Nghĩ lúc xe lửa, khiếp sợ nhin thấy tôi còn quan tâm bất thương, nghĩ tới lại rất khéo xuất ở doanh trại, gnhĩ tới cũng giống như kinh ngạc tôiở nàh khách doanh trại, tất cả đều thất đến khó bề phân biệt

      “Tại sao ở doanh trại?” Đây là điều tôi muốn hỏi trước, nhưng vẫn lấy được câu trả lời

      “Nếu như ra là nah tới tìm em, em tin ?”Từ Lôix đột nhiên nở nụ cười, đươn cong lam dịu gương mặt

      theo dõi tôi?”Nghĩ đến đây, tôi lại hít hơi

      cúi đầu cười:” lừa em thôi. ra đế công tác, bên đó có chuyện”

      “Chuyện gì?” Nghe đáp án tôi vẫn thể nào tin được, cứ có cảm giác người nay rất thần bí

      Thế nhưng lại trừng mắt nhìn tôi”Đây là bí mật quân , xin lỗi thể

      Tôi trầm mặc biết nên

      khí đột nhiên căng thẳng, tôi với ta cũng có ai chuyện, vẫn nhìn nau chẳng gì. Nhìn như có tam , cuối cùng muốn lại thoi, tôi bởi vì dè nén câu chuyện A Hạo nên cũng muốn chuyện

      “Có thể cho tôi biết, các người làm gì ?”Đột nhiên giọng của A Hạo vang lên

      Tôi ngẩng đầu , lại phát A Họa đứng ở cửa, sắc mặt rất tệ, liều mạng nhẫn, tay xách túi trái cây nhưng vào, tầm mắt dừng ở tay Từ Lỗi cầm chặt tay tôi

      Từ Lỗi lúng túng đứng dậy, với tôi: dặn bọn họ nấu ít cháo”Nhưng còn chưa tớu cửa lien bị A Hạo ngăn lại, ta ”Mời về sau nên tới làm phiền Diệp nữa”

      Từ Lỗi lại ”Đây là tự docủa tôi”

      “Cố ấy là bạn của tôi”Câu của A Hạo nặn rat ư trong kẽ răng

      “Mời quản tốt chính mình,Đồng Diệp la em tôi…”Câu kế tiếp chưa xong bị quyền cảu A Hạo đánh tới mặt, nhưng phản ứng rất nhanh, tránh được

      Tôi thấy hai người sắp đánh nhau nên trong lòng càng thêm phiền não quát:”Các làm gì vậy?Muôn đánh nhau phải , ra ngoài đánh!”

      “Diệp” A Hạo buông ra, chạy tới

      Từ Lỗi lại nhìn tôi sâu, thở dàim xoay người xuống lầu

      Nhìn A Hạo, trong đầu tôi biết lên những tin nhắn mập mơg bao nhiêu lần, còn có câu ’ah ấy tìm bạn trăm năm’ của Tu Dĩnh, căn cắn môinói:”A Hạo, chúng ta chia tay thôi”
      Last edited by a moderator: 11/6/16
      sanone2112Tuyết Liên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19:

      "Chúng ta chia tay , A Hạo." Mặc dù tôi quyết định vấn đề tàn nhẫn nhưng mà tôi vẫn nhịn đau ra.

      "Bịch!" Túi trái cây trong tay ta rơi mặt đất, phát ra thanh rất lớn, táo trong túi rơi đầy sàn.

      Tôi nhìn trộm ta, đầu tiên vẻ mặt của khiếp sợ, rồi chuyển thành tức giận, sắc mặt hoàn toàn trở nên tái xanh, gân xanh trán lộ ra, quả đấm nắm chặt.

      "Tại sao?" Lần này đổi lại là ta hỏi tại sao.

      Tôi lại cắn răng, cũng gì, trong lòng cũng rất đau, ràng rất giày vò và đau lòng, nhưng vẫn nhịn được muốn hai chữ "chia tay". Còn nhớ thời đại học, A Hạo kể với tôi câu chuyện cũ, bạn học ta bị bạn vứt bỏ, cuối cùng : "Diệp, sau này ai trong chúng ta được phép hai chữ chia tay, được ? Đó là từ làm người ta rất đau đớn." Nhưng trước đây lâu vết thương vì ta hai chữ đó, hôm nay lại đến lượt tôi ra, chẳng lẽ phải rất châm chọc sao?

      "Diệp, em đùa với , đúng ?" A Hạo nở nụ cười, nhưng tôi cảm giác tất cả trong nụ cười đó đều là khổ sở: "Hôm nay phải ngày Cá tháng Tư, em được lừa đó."

      Nụ cười chướng mắt trong mắt tôi, tôi nhìn đau lòng, nhưng mà tôi vẫn tàn nhẫn : "Tôi có lòng đùa giỡn với , chúng ta chia tay ."

      "Diệp, bởi vì người đàn ông đó sao?" Nét mặt A Hạo vì tức giận mà vặn vẹo.

      "A Hạo, đây là chuyện tôi với , đừng kéo người khác vào."

      "Vậy lúc nãy các người ở đây lôi kéo là làm gì?" Ánh mắt A Hạo đầy tia máu.

      Tôi tức , giọng cũng cao lên: "Tô Trữ Hạo, chính lăng nhăng ở bên ngoài, cua khắp nơi, giờ đội cái bô đó lên đầu tôi sao."

      "Diệp, em muốn tin sao? Nếu như có, em tin ?" A Hạo khỏi ủy khuất , muốn tới ôm tôi.

      Tôi đẩy bàn tay duỗi ra, trừng mắt người đàn ông dối này, tại sao đến lúc này, ta còn muốn gạt tôi? Chẳng lẽ để kẻ thứ ba đứng trước mặt tôi rồi ta mới sao?

      " cảm thấy còn có thể lừa tôi sao? Chẳng lẽ được sao? Nếu như cho tôi biết, tất cả mọi chuyện làm đều do bị mê muội, tôi tha thứ cho , nhưng đến giờ vẫn chịu thừa nhận."

      " phải vậy, Diệp, chưa từng lừa gạt em, em lòng mà."

      "? Tô Trữ Hạo, cảm thấy ra chữ này làm hại cũng làm hại tôi, càng đạp hỏng bét quầng sáng của từ ‘ ’ thiêng liêng ấy sao?" Lúc ra điều này, tôi nghe cõi lòng mình vỡ nát.

      A Hạo tới ôm tôi: "Diệp, em đừng như vậy, dáng vẻ này của em làm rất sợ. Chúng tôi cãi nhau có được hay ?"

      Tôi muốn tránh ta, nhưng nãy giờ cơ thể còn dính giường bệnh, hơn nữa sức lực của nam và nữ mãi mãi thể ngang hàng, cuối cùng tôi cũng giãy giụa, mặc ta ôm như vậy.

      "Diệp, đừng tùy hứng được ? chỉ có thể cho em biết, chưa từng phản bội em, trong lòng vĩnh viễn chỉ có em, chưa từng có bất kỳ người phụ nữ nào bước qua." ta lau nước mắt mặt tôi, dỗ dành tôi.

      Tôi mở đôi mắt đẫm lệ nhìn ta chằm chằm, muốn nhìn xem trong mắt có lừa dối hay dù là ít, nhưng rất thất bại, tôi cũng nhìn ra.

      "Chị dâu, chị nghi oan cho Đại đội trưởng Tô rồi, những tin nhắn đó phải ấy gửi." Ngoài cửa lộ ra cái đầu, là cậu nhóc dễ thương, nhìn thấy chúng tôi ôm, cậu ấy ngớ ngẩn, lại muốn rút về.

      " buông tay." Tôi vỗ vào ngực A Hạo, ta lúng túng đỏ mặt, buông tôi ra, ngay ngắn ngồi ghế cạnh mép giường, sau đó ra cửa: "Thằng nhóc kia, vào , đừng núp nữa."

      Die nda nlequ ydo n <3 <3 Mừng sinh nhật diễn đàn lần thứ 13

      Bóng dáng lóe lên, thanh niên gầy vào, đầu vẫn cúi, vóc dáng cao, tới mét bảy mươi, bởi vì gầy nên càng giống như đứa trẻ.

      "Có gì mà xấu hổ, tất cả ." A Hạo quát.

      Lúc này thiếu niên kia mới ngẩng đầu lên, tôi nhìn cái lập tức liền nhận ra cậu ấy là người lính của A Hạo, binh nhất, theo lý năm nay phải giải ngũ chứ? Bởi vì vẻ trẻ con cho nên rất khó làm cho người ta tin tưởng cậu ấy hai mươi tuổi rồi. Còn nhớ, cậu ấy chuyện bạn , là quê ở Sơn Tây, làm nhân viên bán hàng.

      "Tiểu Vương, cậu mới vừa tin nhắn phải ta gửi là có ý gì?" Trong lòng quýnh lên, tôi bật thốt lên tên của cậu ấy.

      Dĩ nhiên Tiểu Vương giật mình, tiếp: "Tin nhắn là do em gửi, em cùng bạn em gửi nhắn tin."

      "Hả? đúng là trùng hợp?" Tôi cười lạnh tiếng.

      Tiểu Vương vội vàng : " mà, chị dâu, em lừa chị. Chúng em thể dùng điện thoại di động, em mượn điện thoại di động của Đại đội trưởng Tô dùng chút, ngờ tạo thành hiểu lầm giữa chị và Đại đội trưởng, trong lòng em ấy náy.”

      "Cậu cũng trùng hợp tên Hạo Hạo sao? Tôi nhớ tên của cậu phải là Vương Thành, lúc nào đổi thành Hạo Hạo rồi?"

      "Chị dâu, đó là biệt danh của em, biệt danh của em là Hạo Hạo." Tiểu Vương nắm tay như muốn thề điều gì.

      Tôi nhìn sắc mặt đỏ lên vì gấp của Tiểu Vương, còn có A Hạo hơi hài lòng nhưng lại lộ ra bên ngoài, trong lòng là vừa bực mình vừa buồn cười. Tôi có thể hiểu là lòng trung thành của cấp dưới với cấp có thể ngại dối?

      "Tiểu Vương, cậu phải người dối được." Tôi thở dài.

      " mà, chị dâu, em có lừa chị, tin nhắn đúng là em gửi cho bạn ."

      "Tôi nhớ lầm bạn của cậu tên Tiểu Y mà, làm ở cửa hàng điện thoại di động đúng ? Lúc nào bạn của cậu thành có chồng rồi hả?"

      Tiểu Vương lập tức bối rối, cà lăm : "Nào có, đó là bọn em đùa."

      "Tiểu Vương, nếu như cậu phải học dối, trước tiên cậu nên học chỉ huy của cậu ít ." Tôi buồn cười nhìn con ngươi Tiểu Vương kịch liệt co lại, lộ ra vẻ mặt thoải mái.

      A Hạo nhíu mày, thầm: "Diệp, em bậy gì thế."

      " phải sao? Tô Trữ Hạo, tôi cho là làm sai, tối thiểu thừa nhận, coi như thừa nhận cũng dạy người khác dối, nhưng ngờ lại vì gạt tôi, dạy thiếu niên ngây thơ học dối, như vậy còn có thể trở thành tấm gương của cấp dưới sao?" Tôi nổi giận ta làm chuyện gì sai, nhưng mà tôi lại cách nào dễ dàng tha thứ cho việc ta lừa gạt, còn có ta tùy tiện dối.

      từng là thiếu niên trong sáng, từng là cậu trai có bầu nhiệt huyết, từng là người đàn ông mạnh mẽ hai, hôm nay lại trở nên dối trá còn xấu xa như thế. Đây là A Hạo tôi trước kia sao? Tôi cảm thấy đau lòng, nỗi đau hành hạ tôi, ngực đẩy lên luồng khí, tôi xoa ngực rên rỉ.

      "Diệp, em làm sao vậy? Có phải tim lại đau hay ?" A Hạo nhào tới muốn đỡ tôi, nhưng bị tôi vung ra, tôi nhìn ta chằm chằm: "Đừng đụng tôi. . . tôi cảm thấy bẩn."

      "Diệp, phải là. . ." A Hạo còn muốn giải thích.

      Tôi cố nén trái tim đau đớn, giọng quát: "Tin nhắn có thể là người khác mượn điện thoại nhắn, cũng có thể vừa đúng tên là Hạo Hạo, vậy tìm bạn trăm năm sao? Tìm bạn trăm năm cũng là người khác giúp làm hay sao? biết gì hết hả?" Tôi muốn buộc ta điều gì, bởi vì nghe chính miệng ta ra kia còn đau lòng hơn giết chết tôi, có thể tôi lừa mình dối người, nhưng mà tôi lại muốn ta thừa nhận, mặc dù những điều đó đúng là .

      A Hạo giật mình, vẻ mặt ta cũng sót mất điều gì, mở tròn mắt nhìn vẻ mặt ta thay đổi. ta giật mình là dĩ nhiên dễ thấy, có lẽ là ta cũng biết, có lẽ là ta có nghĩ đến tôi lại biết tất cả, cũng. . . quá nhiều khả năng, mà cực kỳ ràng mặt ta chính là sợ hãi! Đúng, sau khi kinh ngạc là sợ hãi, tôi có bị hoa mắt.

      "Tìm bạn trăm năm? Cái gì là tìm bạn trăm năm?" Chỉ là trong nháy mắt, vẻ mặt của ta lập tức khôi phục bình tĩnh.

      "Đại đội trưởng Tô tìm bạn trăm năm mạng." Tôi lạnh lùng ra câu đó.

      Mặt của A Hạo biến thành màu tím đỏ, : "Diệp, em bậy gì đó? Làm sao tìm bạn trăm năm được chứ?"

      Tôi nhìn ta, vẻ mặt của ta là thẹn quá thành giận sao?

      Tôi muốn cãi cọ gì với ta, cũng lười cãi cọ, nghĩ đến tin tức tìm bạn trăm năm đó, tôi chưa từng nhìn thấy, cho nên là hay giả tôi ít nhiều vẫn có chút hoài nghi, vì vậy tôi gọi điện thoại cho Tu Dĩnh trước mặt ta.

      A Hạo càng lúc càng gấp, luôn tới lui, Tiểu Vương khuyên ta điều gì đó.

      Tim của tôi cũng bởi vì tiếng “tút tút” của điện thoại mà tăng nhanh, trong lòng tôi vừa hi vọng Tu Dĩnh cho tôi câu trả lời phủ định, nhưng cùng với lúc hi vọng thấy ràng con người của A Hạo. Nếu như A Hạo bị oan uổng , ta mắng tôi đánh tôi tôi cũng cam tâm, nhưng nếu như ta phải bị oan uổng, đoạn tình cảm này tôi cũng vậy cần thiết tiếp nữa. Tôi là thích tình cảm trong sạch, tôi hy vọng tôi lại có những phụ nữ khác thừa lúc vắng mà vào, hoặc là ta tôi đồng thời lại ăn chơi đàng điếm bên ngoài.

      Điện thoại di động bên kia vẫn vang, ai nhận, mãi cho đến tiếng bíp bíp.

      "Diệp, em thể gán cho tội danh có như thế, phải Nhạc Phi." A Hạo xót xa , nét mặt sớm vặn vẹo bởi vì đau khổ, tôi chưa từng gặp A Hạo khổ sở như thế.

      Tôi nhìn , gì, dùng sức cắn môi, cho đến đôi môi rỉ ra máu, tôi nếm mùi máu tanh.

      Tôi gõ nhanh bàn phím, nhấn mấy chữ: Tu Dĩnh, nếu như em còn xem chị là chị mọi chuyện chị.

      Gửi tin , đợi tin tức nhưng lòng cuồng loạn, tôi phát tay của mình lại còn run, nắm chặt điện thoại.

      Bên kia im lặng rất lâu, rốt cuộc điện thoại di động vang lên tiếng "tít tít", tôi kịp chờ đợi mở tin nhắn.

      Chương 20:

      Chị Đồng Diệp, phải là em muốn cho chị biết, là sợ chị chịu nổi. màn hình điện thoại di động mấy chữ này.

      Nhìn chữ điện thoại di động, lại nhìn bộ dạng nóng nảy của A Hạo này, lòng của tôi chìm xuống mức thấp nhất. Gởi nhắn tin vẫn quá chậm, vì vậy tôi lại gọi vào điện thoại Tu Dĩnh lần nữa, lần này bên kia có vang quá lâu liền nhận.

      Điện thoại thông, Tu Dĩnh vẫn luôn thở, cũng lời nào, chỉ là thỉnh thoảng bên kia truyền tới giọng nam, đại khái : "Đừng , chị Đồng Diệp của em chịu nổi." Đây chính là bạn trai Tu Dĩnh, tôi chưa từng gặp cậu ấy, chỉ từng thấy trong hình, cậu nhóc này cũng từng liên lạc qua mạng với tôi, nhưng đều là chuyện của kiếp trước.

      "Chị Đồng Diệp, trước tiên chị đừng chuyện, hãy nghe em ." Tu Dĩnh giống như biết tình cảnh bây giờ của tôi vậy, chậm rãi tiếp: " ra em sớm muốn cho chị biết, nhưng mà em lại dám, em sợ chị chịu nổi kích động, chị thương ấy như vậy mà. Lúc em vừa tới thành phố X cũng phát tin rể A Hạo tìm bạn trăm năm ở mạng, khi đó em dám xác định, bởi vì em chỉ thấy qua hình của ta, cho nên xác định chắc chắn. Lần này em lên mạng sửa đổi tư liệu của em và Tiểu Hùng, kể chuyện hạnh phúc hai người lên thấy được tin của ta. Vì xác định là phải ta, em nhờ bạn tốt của em thử dò xét giúp, kết quả. . ."

      Tôi lẳng lặng nghe, câu nào, nhưng theo những câu của Tu Dĩnh vào lỗ tai tôi tôi biết đau là thể nào .

      Nước mắt vẫn khống chế được sắp rơi xuống lại bị tôi dùng sức ép trở về.

      "Chị Đồng Diệp, chị có khỏe ? Em do dự lâu rồi, Tiểu Hùng em cần cho chị, chị yếu đuối như vậy, lại tin tưởng vào tình của mình, nhất định tiếp nhận nổi này, nhưng mà em lại muốn chị bị tổn thương, muốn. Thay vì sau này chị phát ta phản bội, bằng bây giờ để cho chị đau dài bằng đau ngắn, cho nên em nhất định phải cho chị biết. Cho nên, chị Đồng Diệp, nếu như chị khó chịu mắng em , mặc kệ chị gì em đều tiếp nhận, chỉ cần trong lòng chị có thể dễ chịu hơn."

      Tu Dĩnh luôn dừng, vừa vừa nức nở. bé ngốc này cứ mãi thiện lương như vậy, ấy nhất định cho là tôi chịu nổi đả kích này, ra tôi sớm biết ta phản bội, chỉ là bây giờ thêm điều này mà thôi. thể chịu đựng được sao? Tôi biết lòng chính mình đau, nhưng lúc này tim tôi chết lớn hơn đau lòng, đối với người đàn ông che dấu vô cùng thâm sâu này, tôi có lời để .

      " ID và trang web cho chị biết." Tôi liếm môi khô khốc, khó khăn ra câu như vậy.

      ra cần hỏi cũng biết là trang web nào, Tu Dĩnh tìm bạn trăm năm chính là trang web tôi sớm biết, nhưng vẫn nhịn được được hỏi lần nữa.

      Nhưng nhìn qua, tôi lại phát thân thể A Hạo thẳng tắp, dựa vào tôi.

      "Chị Đồng Diệp, chị chờ chút." Bên kia truyền đến tiếng đánh máy.

      Còn chưa đợi Tu Dĩnh trả lời, điện thoại di động của tôi cũng bị người ta đoạt . Đón được chính là gương mặt tức giận của A Hạo, tôi cũng kinh ngạc vì lửa giận của ta, bởi vì tôi quá quen vẻ mặt thẹn quá thành giận của ta cùng hành động hai ngày nay.

      "Trả điện thoại cho tôi." Tôi duỗi tay về phía ta.

      "Diệp, em đừng nghe người ta hưu vượn." A Hạo vẫn cất điện thoại di động.

      Bên kia điện thoại di động truyền đến giọng của Tu Dĩnh, mặc dù thông qua ống truyền ra tiếng rất , nhưng tôi vẫn nghe được, ấy là "Trang web tìm bạn trăm năm XXXX, chờ đợi duyên phận."

      Tôi thấy được gương mặt A Hạo nhanh chóng chuyển qua xanh mét, tay ấn phím tắt máy, giọng của Tu Dĩnh bị cắt đứt dưới ngón cái.

      "Thế nào, lời của người khác là hưu vượn, lời hãm hại? Mà lời của là chân có thể tin, tuyệt đối nửa điểm lừa dối sao?"

      Sắc mặt của A Hạo rất khó coi, : "Diệp, bây giờ sao em chuyện cay nghiệt như vậy? Em chính là Đồng Diệp tôi quen biết trước đây sao?"

      "Vậy vẫn là Tô nhiệt tình, chân thành, lòng chỉ vì tôi mà tôi quen biết trước đây sao?" xong, tôi khóc lên.

      "Diệp, tại sao em nguyện ý tin người khác mà tin ? biết em tìm bạn trăm năm là chuyện gì xảy ra, em cũng biết ở trong doanh trại được, đâu lên mạng tìm bạn trăm năm đây? Có thể là cậu làm, lúc trước cậu gọi điện thoại cho , muốn giới thiệu nữ cán bộ cho , lúc ấy bị từ chối rồi, ngờ ông ấy giả lên mạng giúp tìm bạn trăm năm."

      Tôi nhìn người đàn ông ăn tươi nuốt sống, dối mang theo bản nháp trước mặt, trong lòng đau. Hôm nay sao ta trở nên vô liêm sỉ như thế, trở nên có chút đạo đức và thành nào hết? Chẳng lẽ thừa nhận mình sai khó khăn sao?

      " Tô, có thể tự bào chữa, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào vô liêm sỉ như vậy!" giọng nóng nảy vang lên ngoài cửa.

      Nghe được giọng kia, lòng của tôi bỗng nhiên co rút lại, vì sao ấy lại tới đây? Vừa quay đầu lại thấy toàn thân đỏ rực chói mắt, còn có đôi giày da cao mười phân, cặp mắt tức giận mở to, lúc này lại bốc lên ngọn lửa tức giận. Đây phải là Từ Nhan là ai?

      "Nha Đầu?" Giây phút nhìn thấy , tôi hoảng sợ ra lời.

      bóng dáng lóe lên, bước chân cùng vào với Nha Đầu chính là Từ Lỗi. Tôi nhíu mày, sao bọn họ đồng thời xuất vậy hả?

      " Đồng, sao cậu chăm sóc tốt chính mình vậy?" Nha Đầu cứ mãi hùng hổ, di chuyển cấp tốc như gió chạy vội tới trước giường tôi, mặc dù kiềm chế giọng rất , nhưng vẫn đổi được giọng chuyện của ấy. "Lúc trước cậu đồng ý với mình thế nào? Mình mặc kệ người đàn ông khốn kiếp này ức hiếp cậu thế nào cậu cũng phải trả lại cho mình Đồng Diệp khỏe mạnh, nhưng cậu làm được chưa?"

      "Từ Nhan, miệng sạch chút!" A Hạo bởi vì nha đầu lời mà tức giận .

      "Thế nào, lời bà đây đâm chọt chỗ đau của sao?" Nha Đầu xoay người nhìn lại, hất cao cằm.

      Nha Đầu vốn cao, lúc trước khi học đại học còn tham gia cuộc thi người mẫu, đường cong kiêu ngạo, nụ cười mê người, lúc trước vào được vòng trong, thẳng vào đấu bán kết, vui sướng hài lòng mang về giải vàng, nếu như phải mẹ Từ để cho ấy làm nghê người mẫu chắc chắn bây giờ ấy nổi danh. Chiều cao A Hạo vốn là tương đương với ấy, hôm nay Nha Đầu lại mang đôi giày cao gót, dĩ nhiên là cao hơn A Hạo nửa đầu.

      "Chưa từng thấy người phụ nữ nào điên như ." A Hạo nghiến răng nghiến lợi .

      Nha Đầu nhìn ta từ cao xuống, khuôn mặt khinh thường cùng châm chọc: "Cám ơn nhắc nhở, biết là ai từng mở to mắt, quyến rũ điên điên khùng khùng như tôi vậy."

      ". . ." A Hạo tức giận sầm mặt lại.

      "Tôi cái gì mà tôi? Tôi đứng đây!"

      Hai người bắt đầu ngừng cãi vả ở trong phòng bệnh nho , cuối cùng chỉ thiếu chưa đánh nhau. Lời Nha Đầu gõ chuông báo động trong lòng tôi, quyến rũ? Nha Đầu dùng từ này là sao? Cuối cùng giữa bọn họ xảy ra chuyện gì? A Hạo từng cho tôi biết, Nhâ Đầu quyến rũ ta, gọi điện thoại tới cho ta, nhưng hôm nay trong miệng Nha Đầu nghe được hai chữ "quyến rũ" này, chỉ là nhân vật chính thay.

      Tôi hơi run rẩy, ngực lại bị ép, tôi muốn dùng sức kiềm chế, nhưng. . .

      Đột nhiên, đôi tay nhàng lau mu bàn tay tôi, tôi ngẩng đầu, lại đón nhận ánh mắt đen kịt của Từ Lỗi, bên trong lóe lên ánh sáng mà tôi hiểu .

      "Đừng khóc." Giọng của rất , lại như lông vũ xẹt qua khiến lòng tôi run rẩy. "Bác sĩ em thể kích động, thể bị tức giận, khôi phục tâm tình của mình tốt, cho dù là vì bảo vệ thân thể của mình, được ?"

      Tay, rất mềm rất lau nước mắt mặt tôi, giống như sợ đụng chạm món bảo vật trân quý dễ vỡ.

      A Hạo phát hành động bên chúng tôi, trong ánh mắt của ta chỉ có bốc lửa với Nha Đầu, bởi vì câu kia của ấy mà ta hoàn toàn nổ tung.

      "Người phụ nữ xấu xa, ở đây hưu vượn gì vậy!" A Hạo giận đến ác miệng mắng to.

      Mắt thấy hai người lại sắp cãi vả, tôi bị ồn đến phải phiền lòng, tay che lỗ tai, càng ngừng thở hổn hển, hét : "Đừng tranh cãi nữa!"

      Nhưng mà giọng của tôi lại lớn, bởi vì thân thể khỏe, căn bản có hơi sức lớn tiếng, cách nào áp đảo tiếng hai người cãi vả thnh.

      Haizz! Đáy lòng tôi lên tiếng thở dài.

      "Hai người làm gì vậy? Hôm nay Đồng Diệp ngã bệnh giường, các người cũng tranh cãi ầm ĩ trong phòng bệnh, ảnh hưởng ấy nghỉ ngơi, muốn ầm ĩ ra bên ngoài ầm ĩ ." Mặc dù giọng Từ Lỗi quá lớn, nhưng cũng ngăn hai người cãi vả.

      Giọng của hai người bởi vì Từ Lỗi la mà dừng lại, xoay mặt nhìn nhau.

      "A Hạo, ." Tôi quay lung lại, muốn nhìn thấy bóng dáng của ta. Người đàn ông làm người ta đau lòng, vì vậy trở thành ký ức mà tôi còn muốn mệt mỏi như vậy.

      "Diệp?" mặt A Hạo có vẻ đỏ bừng bởi vì mới vừa cãi nhau.

      Tôi lại muốn để ý ta, xoay lung lại, nức nở đến run run.

      " , đừng phiền Đồng Diệp nữa." Phía sau truyền đến giọng của Nha Đầu, mặc dù tôi thấy được nét mặt của ấy nhưng có thể tưởng tượng được động tác lúc này của ấy.

      "Diệp!" A Hạo kêu.

      Tôi che lỗ tai, cự tuyệt mọi thanh mình nghe được.

      " ra ngoài! Nếu như muốn làm cho Đồng Diệp đau lòng thêm nữa, mời ra!" Đây là tiếng của Từ Lỗi, loáng thoáng truyền vào lỗ tai của tôi.

      biết trải qua bao lâu, bên ngoài còn thanh, lâu đến tôi quên lúc này mình khóc thút thít.

      "Đồng Diệp. . ." đôi tay ôm tôi vào trong ngực, chặt, ấm áp cách chăn truyền vào thân thể của tôi, người rất nóng.

      Last edited by a moderator: 26/6/16
      sanone2112 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21:

      Tôi mờ mịt ngẩng đầu, trong phòng bệnh còn bóng dáng A Hạo cùng nha đầvà Nha Đầu, chỉ có — Từ Lỗi, lúc này ngồi ở mép giường, đôi mắt thâm tình nhìn tôi, lặng lẽ, cũng lời nào.

      Trong lòng tôi giật mình, đối với người đàn ông đột nhiên xuất này, tôi có cảm giác tay chân luống cuống và bị áp bức, quá mức thần bí, thần bí đến tôi ràng bất kỳ chi tiết nào của , nhưng cho tôi cảm giác biết hết mọi thứ. Từ trong lời có thể mơ hồ cảm thấy biết tôi lâu, cảm giác bị rình trộm càng làm cho đáy lòng tôi cảm thấy sợ hãi.

      Lúc này, chuyện của A Hạo lại quậy đến đầu tôi đau muốn nứt ra, có tâm tình suy đoán tâm tư của người khác, chỉ cần mọi người tổn thương tôi là được rồi.

      Bởi vì sợ, tôi biết đối mặt Từ Lỗi ra sao, cũng chỉ có thể giả bộ ngủ, nghĩ thầm: chắc là biết điều rời ?

      Nhưng Từ Lỗi vẫn rời , lẳng lặng chờ tôi. Tôi có thể nghe được thỉnh thoảng đứng dậy rót nước, thỉnh thoảng chơi điện thoại di động, lại thỉnh thoảng thở dài, thỉnh thoảng tự mình lẩm bẩm.

      "Đồng Diệp, em phải làm sao với em vây giờ? nên giành lại em sao? Nhưng em lựa chọn quyền lợi cho em, trước đây đồng ý với em. . ." Trong giọng của có đè nén đau khổ, câu kế tiếp cũng tiếp, nhưng tôi nghe rồi như rơi vào trong sương mù, người đàn ông này rất lạ.

      Tay nhàng xoa mặt của tôi, nhiều lần tôi muốn tỉnh lại hất tay của ra, nhưng tôi vẫn chịu đựng, bằng tôi biết đối mặt người này như thế nào.

      Nha Đầu cùng A Hạo ra ngoài lâu như vậy, tại sao còn chưa trở lại? Rốt cuộc bọn họ làm gì bên ngoài? Tôi rất ngạc nhiên, nhưng lại phải đè tò mò xuống, biểu lộ ra ngoài, tôi hận mình khó chịu như vậy.

      Giả bộ ngủ, cuối cùng vẫn mơ mơ màng màng ngủ thiếp , chỉ là ngủ sâu, mơ hồ còn có thể nghe được thanh rất trong phòng bệnh, thế nhưng thanh cũng phải chân thực, hoàn toàn giống như ở trong mơ.

      Nha Đầu trở lại, ấy còn chưa kịp kêu la liền nghe Từ Lỗi "suỵt" tiếng, giọng : "Đồng Diệp ngủ thiếp , em đừng đánh thức ấy."

      " phải đợi đến lúc nào nữa?" Giọng Nha Đầu rất , đè nén điều gì đó.

      "Tiểu Nhan, muốn dọa ấy sợ." Giọng của ấy vẫn luôn nhàng êm ái như vậy, nhưng là êm ái đó lại làm cho tôi có cảm giác bị áp bức.

      "Nhưng đợi ấy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ muốn đợi đến khi ấy kết hôn, có hối hận ?" Giọng Nha Đầu rất nóng nảy, khi chuyện khỏi lớn lên. " trai, ngốc vậy, nên giành lại ấy , có quyền ."

      "Suỵt, giọng chút, em đánh thức Đồng Diệp là để yên cho em đâu." Dừng chút, còn : "Em cùng Tô Trữ Hạo có chuyện gì? Sao em có quan hệ với ta? Có phải là chính phá hỏng ta và Đồng Diệp. . ."

      Tôi nghe Nha Đầu gọi tiếng ". . ." , tức giận làm mùi vị. Tại sao Nha Đầu gọi Từ Lỗi là trai? Chẳng lẽânh chính là trai thần bí của Nha Đầu?

      "Ba năm trước đây em cầu xin lấy cho em danh sách người nhập bến, lúc ấy cho rằng em vì Đồng Diệp, ngờ em lại lợi dụng . . ." Giọng Từ Lỗi nghe rất tức giận.

      ", bậy gì thế? Làm sao em có thể có dinh líu tới người đàn ông như vậy? Em có mù cũng cùng ta. . ." Câu kế tiếp, Nha Đầu chưa bị Từ Lỗi cắt đứt: "Tiểu Nhan, cho em biết, em có thể tùy hứng, có thể làm nũng với trai này, cưng chiều, nhưng có nghĩa là có thể để em làm bậy. Đồng Diệp là bạn tốt nhất của em, nếu như em dám tổn thương ấy đừng trách lòng dạ ác độc, là người đầu tiên tha cho em"

      ", có Đồng Diệp liền ném em như em rồi hả?" Trong giọng của Nha Đầu đậm mùi nũng nịu.

      "Ít hi hi ha ha với , có thời gian rảnh để tán dốc với em. Nếu Đồng Diệp chịu chút uất ức nào, chỉ cần nguyên nhân gây ra là em, từ đó em cũng đừng gọi trai."

      Nha Đầu tổn thương tôi? Có ? Tôi buồn ngủ mà bởi vì câu này mà toàn bộ tiêu tan, tỉ mỉ nghe bọn họ đối thoại.

      ", em thề với , em có. Đồng Diệp là bạn tốt nhất của em,em tổn thương ai cũng tổn thương ấy. ấy yếu đuối như vậy, cũng hi hi ha ha giống như em, đau khổ nữa cũng có thể biến mất trong nháy mắt, khi Đồng Diệp đau lòng giấu ở trong lòng lâu, em thương ấy cũng kịp."

      "Vậy mời cậu cho mình biết, giữa cậu và A Hạo người nào dối?" Tôi đột nhiên mở mắt, muốn giả bộ ngủ. Đoạn đối thoại vừa rồi kích thích tôi, nếu như ngay cả Nha Đầu cũng gạt tôi, vậy tôi còn có thể tin tưởng người nào?

      Nhìn thấy tôi tỉnh, dĩ nhiên Nha Đầu cùng Từ Lỗi bị dọa sợ, đặc biệt là Nha Đầu, mặt của ấy đỏ lên vì câu hỏi của tôi.

      "Đồng Diệp, em đều nghe được?"

      "Mình chỉ muốn biết ."

      Nhưng vừa xong, trong lòng tôi lại bắt đầu sợ. Đúng vậy, tôi sợ nghe Nha Đầu khẳng định, sợ ấy ấy quyến rũ A Hạo, nhưng lại sợ ấy ra tất cả đều là A Hạo làm. Hai người A Hạo và Nha Đầu, mặc kệ người nào phản bội tôi. . . trong lòng tôi đều khó chịu như kim châm, là người bạn tôi tin tưởng nhất, là người đàn ông tôi thích nhất, nhưng tôi cực kỳ hy vọng nghe được cũng là —— hai người đồng thời phản bội tôi. Tôi hy vọng sau khi bạn trai phản bội tôi lại nghe được người bạn tốt nhất cũng phản bội tôi.

      "Cậu muốn nghe?" Giọng của Nha Đầu đột nhiên nặng nề.

      Muốn sao? Đột nhiên lại muốn, muốn hay muốn, tựa như hai con mãnh thú giẫm đạp lòng tôi, hành hạ tôi thở nổi.

      "Tiểu Nhan, đừng ." Từ Lỗi ngăn cản Nha Đầu.

      "Mình muốn nghe, Nha Đầu, cho mình biết." Tôi cắn răng, do dự hồi lâu, mới thở ra những lời này. Đúng, tôi muốn biết, mặc kệ kết quả là như thế nào, là như thế nào tôi đều phải biết, mặc kệ là A Hạo hay là nha đầu phản bội tôi. . . tôi đều có quyền biết chân tướng.

      Từ Lỗi thở dài, tay nhàng ôm chặt eo của tôi, : "Khổ như vậy sao, Đồng Diệp?"

      Tôi có tránh ôm, tôi cảm thấy mệt chết được, nếu như có thể cái ôm ấm áp để cho tôi dựa vào, ra cũng phải là chuyện quá tệ, phải sao? Mặc dù trong lòng có bài xích, có nguyện, nhưng vào giờ phút này, tôi có hơi sức giày vò những chuyện này.

      "Đồng Diệp, mình cũng muốn cho cậu biết, nhưng bây giờ phải là lúc, chờ thân thể cậu khỏe mạnh, mình nhất định cho cậu biết, được ? Bây giờ mình chỉ có thể việc — mình chưa từng tổn thương cậu, trước kia có, bây giờ có, tương lai cũng có, cậu là người bạn mình trân quý nhất, tình bạn của chúng tôi phải vĩnh viễn tiếp tục tồn tại." Giọng của Nha Đầu đột nhiên trở nên như nghiêm chỉnh vậy, tôi vẫn thấy lần đầu tiên.

      "Được, mình tin tưởng cậu, tin tưởng cậu hại mình." ra đó cũng là khát vọng nhất trong lòng tôi.

      Trong mắt Nha đầu có nước mắt, ngày thường này ríu rít chỉ sợ thiên hạ loạn, đột nhiên an tĩnh và dịu dàng như vậy, tôi đặc biệt thấy kỳ cục cùng thích ứng được. Nhớ Nha Đầu từng với tôi từ mười hai tuổi ấy bắt đầu chảy nước mắt, lúc ấy tôi còn cười ấy là con sao biết rơi nước mắt, nhưng ấy quả kiên cường làm tôi cảm giác giống người con . Bây giờ đột nhiên thấy ấy khóc, đúng là dọa tôi sợ .

      "Nha Đầu, cậu. . ." Tôi mở mắt mà nhìn, ra lời.

      "Nhìn cậu , làm người ta cảm động, sau này thể bị cậu lừa gạt được." Trong chớp mắt, mặt ấy khôi phục vẻ mặt kiên cường hung dữ.

      "Nha Đầu, giúp mình đặt vé máy bay, mình muốn trở về sớm chút." Nếu như có thể nhanh chóng rời , có lẽ tôi cần phải nhìn thấy A Hạo mà đau lòng nữa?

      Đột nhiên Nha Đầu trở nên an tĩnh, Từ Lỗi cũng thần bí hơn. Mơ hồ biết được từ lời ấy , Từ Lỗi vì điều tra chuyện ở thành phố X, hình như vì điều tra, Nha Đầu cũng biết, ngay cả em mình cũng gạt, cho nên tôi cũng dám quá đoán chuyện này.

      ra bệnh của tôi sớm khỏe, nhưng bọn họ còn cho tôi xuất viện, Nha Đầu đáp ứng tôi đặt vé máy bay cũng chậm trễ có thực .

      Ngược lại mấy ngày nay A Hạo biến mất, vẫn có thấy bóng dáng của ta, gần đây Từ Lỗi cũng đột nhiên bận rộn, rất ít thấy xuất trong phòng bệnh, nhưng mỗi lần tới cũng thay đổi thức ăn đa dạng cho tôi, : " tiện thể nuôi cho béo chút, em quá gầy, trận gió cũng có thể thổi em bay." Nha Đầu cũng ở bên cạnh : "Nếu như thổi bay, cũng đuổi theo thôi." Đối với lời đùa của Nha Đầu, tôi biết trả lời như thế nào, chỉ coi như nghe được, nhưng ánh mắt thâm tình Từ Lỗi, mỗi lần đều làm cho tôi có cảm giác lúng túng, biết trả lại thế nào.

      Lúc Từ Lỗi có ở đây, cũng chỉ có Nha Đầu làm bạn với tôi, kể chuyện cho tôi cười, chuyện phiếm, trong lòng ít nhiều vẫn cảm kích ấy.

      "Nha Đầu, cậu bỏ công việc theo mình, lãnh đạo sao?"

      "Này, mình rất vất vả mới có thể mượn cớ tranh thủ thời gian, cậu còn đuổi mình trở về làm à?" Nha Đầu phồng mặt dữ tợn .

      Tôi bị nét mặt của ấy chọc cười, nếu như ấy ở bên cạnh, tôi có thể chịu đựng qua thất tình hay ? Đáp án dĩ nhiên là biết.

      "Nghe , có Đại đội trưởng của doanh trại XX xảy ra vấn đề." thanh như gió chui vào lỗ tai của tôi, làm lòng của tôi đột nhiên níu lại.
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      sanone2112Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :