Trời xanh, biển cũng xanh - Primmie (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 25:

      – Dương tiểu thư, xin mời theo lối này!- Người đàn ông trẻ khẽ cúi người, đưa tay hướng dẫn.

      Hôm nay, vừa bước ra khỏi nơi làm, Hải Lam thấy có xe chờ sẵn mình. Người đàn ông này ăn mặc rất chỉnh tề, lịch , mang theo mấy phần cung kính mời lên xe, bảo rằng chủ tịch và phu nhân muốn gặp . Hải Lam ngạc nhiên, và lo lắng trong ngày càng lớn hơn theo suy nghĩ. Hạo Thiên có qua dẫn về ra mắt gia đình, nhưng có lí nào bây giờ liền gặp mặt. vốn dĩ là chưa nghĩ đến, nên cũng chưa hề có tâm lí chuẩn bị, tình huống này là hồi hộp, khó nghĩ. cắn môi, trong bụng đầy lo lắng, có nên gọi cho ? Ba mẹ đột ngột muốn gặp như thế này phải chăng có ý gì đó? Trong tự dưng xuất linh cảm tốt lắm. Trước giờ, giác quan thứ sáu này hầu như đều có sai. Vì vậy, suốt dọc đường , Hải Lam trong lòng yên, hết cắn môi, rồi lại nắm chặt hai tay, xoa xoa vào chiếc nhẫn. Phải chi, lúc này có bên cạnh.

      .

      Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự màu trắng ngà sang trọng, gian chỗ nào cũng toát lên vẻ quý phái, tinh tế, thể chủ nhân là người sành điệu, có gu thẩm mỹ cao. hết khu vườn với nhiều loại hoa và cây kiểng là đến khu nhà chính. Phòng khách rộng như tiền sảnh của khách sạn lớn, ánh đèn vàng dịu, tươi mát, thoang thoảng mùi hương của hoa bách hợp. bộ ghế trường kỷ bóng loáng đắt tiền, đôi vợ chồng trung niên với dáng vẻ nghiêm trang nhưng giấu được khí chất sang trọng, cao quý ngồi chờ sẵn.

      – Cháu chào hai bác.- Hải Lam rụt rè bước tới, nhưng khi cúi chào rất lễ phép.

      – Dương tiểu thư, mời ngồi.- Bà Lâm giơ ngón tay thon dài ra chỉ phía trước.

      Hải Lam ngoan ngoãn nghe lời. khẽ nhìn hai vị trước mặt. Họ đúng là trai tài sắc, tuy có tuổi nhưng những dấu vết của thời gian vẫn che giấu hết nét đẹp của thời. Chắc chắn, khi còn trẻ, bộ dáng của họ khiến cho rất nhiều người phải ganh tị. Hải Lam vẫn còn suy nghĩ chưa kịp bà Lâm lên tiếng trước:

      – Nghe Dương tiểu thư quen với con trai chúng tôi?- Giọng nhàng, nhưng sắc thái và gương mặt kia mang hàm ý gì đó khỏi khiến người ta run sợ.

      – Dạ vâng.- Hải Lam tuy có sợ, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, đáp lời rất dịu dàng.

      – Rất thành .- Bà Lâm khẽ nhếch miệng cười.- chắc chắn rất hiểu gia đình nhà chúng tôi chứ?

      – Dạ?- Hải Lam biết phải trả lời làm sao. Hiểu là hiểu cái gì đây? Là hiểu về giàu có, quyền thế của gia đình hay là hiểu về cách sống của họ.

      – Ngây thơ như vậy sao? hiểu nổi là hay giả vờ nữa.- Bà Lâm cười nhạt.

      Trước tình huống này, quả phản ứng của Hải Lam hơi chậm chạp, có thể phần nào hiểu ra ngầm của mẹ , nhưng lại chưa nghĩ đối đáp như thế nào. Trước giờ, ghét chiến tranh và luôn tránh những cuộc cãi vã, đôi co như dễ để phản xạ nhanh trước mọi tình huống.

      – Chúng tôi luôn vào vấn đề chính.- Người đàn ông ngồi cạnh nãy giờ im lặng quan sát bây giờ mới hắng giọng cái và bắt đầu với giọng trầm thấp.- Tôi nghĩ và con trai tôi nên dừng lại ở đây. Dây dưa như vậy là đủ rồi, dù gì cũng có kết quả. Chúng tôi chọn cho tiểu Thiên người vợ tốt, môn đăng hộ đối với Lâm gia, và giúp nó thăng tiến nhiều trong tương lai.

      – Ngay cả khi chúng cháu lòng, bác vẫn muốn chúng cháu rời xa nhau?- Hải Lam cố gắng giữ bình tĩnh, giọng , nhưng rất ràng.

      – Trước giờ bên cạnh tiểu Thiên có rất nhiều phụ nữ, nghĩ lại xem có ai thua kém gì ?- Bà Lâm cười mỉa mai.- Cái mà gọi là lòng, ra nhưng nắm chắc được bao nhiêu phần? Chẳng qua là con trai tôi thích đổi khẩu vị chút cho lạ miệng, nên nó mới qua lại với lâu thế. Đừng tưởng chỉ mới như vậy mà muốn bước chân vào làm dâu căn nhà này. khi mà thằng bé chán rồi, lúc đó chỉ có vỡ mộng ôm đau khổ. Biết điều rút lui sớm chút, đừng tiếp tục dụ dỗ hay bám riết lấy nó nữa, chúng tôi đưa cho phí đền bù. Cần bao nhiêu, có thể .

      Hải Lam sững sờ vài giây, gương mặt nhạt dần, chậm rãi đáp:

      – Cháu phải ăn xin, cũng cần lòng thương hại. Gia đình cháu giàu, nhưng cuộc sống đến nổi thiếu thốn phải nhận tiền đền bù của ai.

      Động đến , có thể nhường nhịn vài phần, nhưng động đến gia đình hoàn toàn được phép.

      – Khá lắm!- Bà Lâm vỗ vỗ tay, kiểu cách thể của con người cao ngạo, đoán trước được việc.- Tôi biết cuộc sống gia đình khá ổn định. Ba cũng gọi là có chút địa vị, nhưng chúng tôi ngại chi tiền. cứ thẳng thắn, cần diễn kịch trước mặt nhau.

      Hải Lam đứng phắt dậy, thể chịu đựng cách chuyện xem thường nggười khác của bọn họ. Nhanh chóng gạt phăng nước mắt để chúng kịp rơi xuống, Hải Lam bình tĩnh, lảng tránh ánh mắt của đối phương:

      – Bây giờ cháu hiểu vì sao khi về gia đình Hạo Thiên lại có thái độ như vậy. Hai bác hoàn toàn hiểu tâm trạng và tình cảm của ấy. Cái ấy cần là gia đình . Khi ở bên cháu, ấy ước ao và từng rất nhiều lần đề cập với vấn đề này.

      Hải Lam hết sức nén giọng nghẹn ngào của mình, và tiếp tục thể kiên định.

      – Đúng, cháu cũng mấy tự tin khi đứng cạnh ấy, và cũng nắm chắc được ấy cháu bao lâu. Nhưng cháu tin vào ấy ở tại. Tính cháu thích cạnh tranh, chỉ thích yên bình, nên cháu bao giờ muốn làm dâu ở gia đình giàu có, quyền thế, đầy áp lực. Cháu chỉ mong tìm được nơi nương tựa ấm êm, hạnh phúc. Có thể, đó là trong những lý do thích cháu.

      Hải Lam dừng lại vài giây, hít sâu để tiếp, dù cho những lời này làm cảm thấy đau lòng:

      – Nếu đến lúc ấy chán như lời bác , cháu tự động buông tay, vì cháu cần thiết phải níu giữ người thuộc về mình. Còn bây giờ, có lỗi vì cháu thể đáp ứng hai bác. Xin phép hai bác cháu phải về.

      Hải Lam lấy hết can đảm, lòng tự trọng, niềm tin để ra những suy nghĩ trong lòng mình. cúi chào nhanh, rồi vội vã chạy ra ngoài, tránh hai người ở trong nhìn thấy được đôi mắt ướt đẫm, nhòa lệ của mình, tránh để họ biết được khác với vẻ ngoài, thực rất yếu đuối. Hải Lam biết là vừa rồi là rất nóng nảy, lỗ mãng, nhưng thực kiềm chế được. Lần đầu tiên thấy mình can đảm đến như vậy.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Vốn bản tính cứng rắn, lại hay suy nghĩ, chuyện vừa nãy ràng ảnh hưởng rất nhiều đến tình cảm và tâm trạng của Hải Lam. Lúc này, chỉ muốn dựa vào bờ ngực rắn chắc của để có được bình yên, được ôm lấy trong vòng tay ấm áp, rồi vuốt mái tóc như vẫn thường làm. Những hành động đó, dù nhưng đều cho biết được âu yếm, dịu dàng của . Chỉ cần nghe giọng ôn nhu của thầm vào tai, tất cả khiến nạp đầy năng lượng trở lại và có sức lực đối đầu trước mọi khó khăn. nhận ra rằng, ngày càng quan trọng trong cuộc đời của . Nếu có ngày xuất trước mặt nữa, biết phải làm như thế nào. Có lẽ nào quá quen với chiều, chăm sóc của rồi chăng?

      .

      Dòng tin nhắn của ngày nào chỉ nằm trong điện thoại mà còn luôn nằm trong tâm trí “Tiểu Lam, có chuyện gì nhớ gọi cho .” Hải Lam ngẫm nghĩ rồi bấm nút gọi cho Hạo Thiên, lúc này, chỉ cần yên lặng ở bên cạnh là đủ, nhưng gọi đến bốn, năm cuộc mà nghe máy. Hải Lam cảm thấy chút buồn và thất vọng. Biết sao được, bây giờ địa vị của khác, làm sao có thể lúc nào cũng ở bên được. trách , cũng hiểu được bản thân mình thể tự gặm nhấm tình trạng tồi tệ này, nên gọi cho Phương Cát.

      ===================================

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 26:

      Lần đầu tiên Hải Lam rủ Phương Cát uống rượu. Phương Cát ngạc nhiên, biết chắn chắc là bạn mình có tâm gì đó nên vội chạy như bay đến. Đến nơi, thấy chai đầy bị uống vơi, còn bạn vẫn ngồi đó mình.

      xảy ra chuyện gì?- Phương Cát lo lắng, nhìn gương mặt đỏ ửng vì rượu của Hải Lam.

      Hải Lam cười, dưới ánh đèn sáng, gương mặt càng đáng hơn:

      có, chỉ là muốn tìm cậu tán gẫu.- Hải Lam đột ngột vòng tay ôm lấy Phương Cát.- Tiểu Cát, tớ nhớ cậu quá!

      Chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi, nhìn Hải Lam khác lạ mà Phương Cát khỏi tò mò rồi suy đoán.

      – Đừng có ngây ngốc ra như thế, uống với tớ ly nào.- Hải Lam cười cười, rót ly rồi nhét vào tay Phương Cát.

      Phương Cát đành nghe theo, uống hơi đến cạn ly.

      – Rồi, tớ nghe xem nào.

      Hải Lam lại cười, vỗ vỗ vai Phương Cát:

      – Có gì đâu, lâu lâu cao hứng nên tìm bạn hiền uống rượu ấy mà.- xong, lại uống cạn ly nữa.

      – Aish, nàng này, bình thường có bao giờ uống đâu mà sao tửu lượng lại khá vậy chứ?- Phương Cát giật lại ly từ tay Hải Lam.- Chuyện khó sao?

      Hải Lam vẫn cười , vỗ vỗ vai Phương Cát ra vẻ có gì. Nhưng Phương Cát lại chộp lấy điện thoại của Hải Lam:

      – Để tớ gọi cho cái tên Hạo Thiên đến đưa cậu về.

      Hải Lam chưa kịp giật điện thoại về đột nhiên điện thoại lại reo. Phương Cát nghĩ là Hạo Thiên gọi nên mở máy nghe luôn, nhân tiện cũng muốn chất vấn lý do gì mà khiến bạn ngày thường ngoan hiền, giữ phép như thế, nay lại tìm uống rượu. Nhưng bất ngờ là đầu dây bên kia là giọng quen thuộc.

      … Nguyên Kỳ?- Sao khi tràng, Phương Cát mới nhận ra đối phương.

      – Tiểu Cát, nhanh, em và tiểu Lam ở chỗ nào?- Nguyên Kỳ thúc giục.

      Dù Hải Lam ra sức ngăn cản nhưng Phương Cát vẫn địa chỉ nơi hai người ngồi cho Nguyên Kỳ biết. ra, Hải Lam bắt đầu say rồi, dù lý trí biết chuyện gì xảy ra, nhưng lại cảm thấy trong người còn tí sức lực nào.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Nguyên Kỳ nhận được điện thoại của họ, mới biết chiều nay có chiếc xe sang trọng đến công ty đón Hải Lam, còn được bảo rằng đó là người của Lâm thị. Tình cờ lúc đó, họ có việc ra ngoài, nên nhìn thấy được sắc mặt khá căng thẳng của Hải Lam khi bước lên xe. Nghe vậy, Nguyên Kỳ rất lo lắng, biết có chuyện gì xảy ra cho , nên vừa chuyện với họ xong gọi ngay cho . Khi biết Hải Lam tìm Phương Cát uống rượu gấp rút chạy ngay đến đó. Đến nơi, nhìn thấy say, nhưng vẫn cười gì đó với Phương Cát, nhịn được, chỉ muốn ôm vào lòng, hôn đến khi cả hai cùng ngạt thở để có thể dừng ngay cái nụ cười gượng gạo đó. muốn biết rằng, , và sẵn sàng là bờ vai để nương tựa bất cứ khi nào cần.

      .

      Nguyên Kỳ!- Hải Lam biểu lộ sắc thái ngạc nhiên, nhưng liền sau đó lại cười .- Hay là uống với tụi em vài ly .

      – Tâm trạng tốt, uống rượu càng làm cho cơ thể mệt mỏi thêm.- Nguyên Kỳ và đoạt lấy ly rượu trong tay .- đưa em về.

      – Cảm ơn , em có chuyện gì. Lát nữa tiểu Cát đưa em về.- Hải Lam vỗ vỗ vai Nguyên Kỳ.

      Chết tiệt, đến say mà vẫn còn giữ ý với , vẫn từ chối lòng tốt của sao. Nguyên Kỳ đáp lời Hải Lam, quay sang bảo Phương Cát đưa Hải Lam ra ngoài, thanh toán tiền rồi lái xe đưa hai người về. Nhận thấy thái độ ân cần, ánh mắt ôn nhu của Nguyên Kỳ dành cho Hải Lam, Phương Cát cảm thấy rất thương tâm cho . Phương Cát nhận thấy nếu cùng như thế này cũng thích hợp lắm, cho nên đề nghị tự mình trước, và nhờ Nguyên Kỳ đưa Hải Lam về tận nhà. Nguyên Kỳ hiểu được nhã ý của Phương Cát nên ánh mắt biểu lộ chút cảm kích. cẩn thận ôm lấy Hải Lam và về phía xe của mình.

      .

      Dưới ánh đèn trong chiếc BMW sang trọng, ngủ say, hàng lông mi dài cong, đôi má ửng hồng vì rượu trông càng đáng , đôi mày thỉnh thoảng có hơi nhíu lại rồi dãn ra, cứ như thế. Chàng trai vừa lái xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn quan sát của ngồi cạnh. Nhìn như thế, biết chắc rằng trong lòng mang tâm gì đó khó ra. lại thở dài. Phải chi có thể làm gì đó cho . Đây là lần đầu tiên như thế này. lái xe chạy vòng mấy vòng, cảm giác được ở bên , chăm sóc , ngắm nhìn ngủ say cũng tuyệt. Lâu rồi có nhiều thời gian bên đến như vậy.

      Khi lái xe về đến nhà Hải Lam vẫn chưa tỉnh. Dù muốn đánh thức , nhưng thể làm khác được.

      – Đến rồi sao?- Hải Lam hơi mơ màng.

      – Đến rồi.- Nguyên Kỳ dùng tay nhàng vén tóc cho .- Em cảm thấy thế nào? Vẫn ổn chứ?

      Hải Lam sau khi ngủ chút thấy tỉnh táo hơn, nhìn thấy Nguyên Kỳ có chút ngại ngùng, bối rối:

      … cám ơn đưa em về.

      – Đừng khách sáo. Để đưa em vào nhà.

      , cần đâu, em có thể tự được.

      – Đừng từ chối nữa có được ?

      Vẻ mặt của Nguyên Kỳ thoáng chút buồn, nhưng cũng gì thêm chỉ nhanh chóng xuống xe, và sang đầu bên kia mở cửa xe đỡ xuống.

      – Nguyên Kỳ, em có thể được, cần…

      Hải Lam chưa hết lời Nguyên Kỳ ôm chầm lấy . Hải Lam sức lực đủ để đẩy ra. bất lực định mở miệng gì đó, nhưng lên tiếng trước:

      – Tiểu Lam, đừng từ chối quan tâm của nữa được ? thể chịu nổi khi thấy em càng ngày càng xa cách như vậy.- Giọng trầm ấm, mang chút buồn bã.- Cho dù tại em có bạn trai, nhưng cũng đừng tước đoạt quyền theo đuổi em của chứ. Ít nhất hãy cho cơ hội. Nếu ta có làm cho em đau khổ, hãy quay đầu nhìn lại, phía sau em vẫn còn người luôn bên cạnh và chở che cho em.

      Nghe những lời này của càng khiến đau lòng. Đôi lúc, cảm thấy mình xấu xa. là người tốt, thậm chí là quá tốt, vậy mà, lại làm tổn thương người như vậy.

      – Trước giờ em luôn ao ước có trai để thương, chăm sóc, chiều chuộng mình. là người trai tốt nhất của em. Em luôn hy vọng gặp được xứng với .

      những lời này, biết rất đau, nhưng thà đau lần, muốn tiếp tục chịu đựng, giày vò bản thân thêm nữa. tình nguyện là người xấu. Lời của Hải Lam vừa dứt, vài giây sau cánh tay của Nguyên Kỳ nới dần rồi buông ra, ánh mắt nhìn vừa thất vọng, vừa cam lòng.

      Hải Lam vẻ ra nụ cười, kèm theo câu “lái xe cẩn thận” rồi quay lưng bước vào nhà. Nếu người ngoài nhìn vào, có thể Hải Lam là cứng rắn, lạnh lùng. Nhưng ra nội tâm này lại rất mềm yếu. Khi xoay lưng , biết có cảm giác hụt hẫng, mất mát, nhưng vì cả ba người, nhất là vì , Trần Nguyên Kỳ, cho phép mình nhu nhược.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Nết uống rượu của Hải Lam cũng khá quá tệ. Khi uống say, chỉ có muốn ngủ chứ hay lảm nhảm, vì vậy nghĩ chuyện xảy ra lúc chiều cũng chưa có cho ai. Đặt mình lên giường là ngủ luôn giấc say cho tới sáng hôm sau. Khi tỉnh dậy, đầu có hơi đau chút, nhưng chợt nhớ ra là còn phải làm nên cấp tốc đánh răng, rửa mặt, thay quần áo rồi ra ngoài gọi taxi. Hôm nay trễ như thế, có thời gian chờ xe bus. Còn vài ngày nữa là hết hạn thực tập để có thể chuyển sang viết đề án tốt nghiệp, nhất định thể làm ảnh hưởng đến hình ảnh tốt đẹp mà cố gắng gầy dựng trong lòng các chị trong công ty được.

      .

      Sau khi làm vài công việc lặt vặt được giao, Hải Lam được rảnh rang, bắt đầu giở được thoại ra phát có mười mấy cuộc gọi và tin nhắn gửi đến mà chưa xem qua. Tất cả đều là của Hạo Thiên. Chắc chắn là rất tức giận vì ngày hôm qua nghe máy và trả lời tin nhắn của . Nghĩ vậy, Hải Lam vội vàng ra phòng chờ, bấm số gọi cho .

      – Chịu gọi cho rồi sao?- Giọng đầy vẻ lạnh lùng, trách móc.

      – Em xin lỗi.

      – Còn gì nữa ?

      – Em… – nhận thấy từ trong giọng và thái độ của đều kỳ lạ.

      – Hôm qua em làm gì, đâu, với ai?- hơi lớn giọng.

      – Em… – Hải Lam ấp úng, biết phải như thế nào, bắt đầu từ đâu.

      chứ?- bắt đầu hết kiên nhẫn.

      – Em hôm qua có gọi cho mấy lần, nhưng nghe máy.-

      – Chả lẽ bận họp em lại chạy tìm người đàn ông khác để tâm sao?- quát lớn.

      – Chúng ta là người của nhau, chẳng phải cũng nên tin tưởng em .- làm cuống, nên cũng lớn tiếng theo.- Lẽ nào trong lòng , em lại là người như vậy? Đối với em, chút lòng tin cũng có, hay là bây giờ chán em rồi?

      Những lời của ba mẹ hôm qua lại lảng vảng bên tai , làm trở nên mất bình tĩnh.

      – Em cái gì? lại xem.- càng trở nên giận dữ hơn.

      bây giờ trấn tĩnh lại, định vài câu xoa dịu tình hình nhưng rồi phát điện thoại hết pin nên tự động tắt nguồn. Chết tiệt. Hôm qua nằm lăn ra ngủ mà chả để ý đến điện thoại còn lại bao nhiêu pin, sáng ra vội vội vàng vàng chỉ biết bỏ điện thoại vào túi xách và phi thẳng đến chỗ làm. khóc ra nước mắt. trớ trêu là điện thoại lại tắt máy ngay khi vẫn còn hiểu lầm như vậy.

      ۵ ۵ ۵

      .

      ngày làm gì nên hồn, nhưng do trước giờ Hải Lam vẫn giao thiệp tốt với các chị trong công ty, nên họ cũng dễ dãi bỏ qua cho . Buổi chiều lê bước về nhà mà trong lòng nặng trĩu, biết tại mình nên làm thế nào. Thấy ngồi trong phòng cả buổi, cơm chiều cũng buồn động đến Hải Lục cho biết tin là ngày hôm qua gọi được cho , Hạo Thiên gọi cho Hải Lục và biết có ở nhà. chạy khắp nơi tìm kiếm, đến cuối cùng đành chờ ở trước nhà . còn dặn dò Hải Lục đừng cho ba mẹ biết, sợ họ lo lắng hoặc mắng . Nghe xong, Hải Lam có phần hốt hoảng. Nếu hôm qua ấy đứng chờ ở gần nhà , chẳng phải thấy cảnh Nguyên Kỳ ôm chầm lấy buông sao. Mà lúc đó vì còn nhiều sức lực nên cũng thể vùng vẫy. vậy là vì như thế mà hiểu lầm sao. được, phải gặp để cho ràng.

      .

      Hải Lam nhanh chóng thay quần áo, chỉnh trang lại mình rồi xin phép ra ngoài. gọi taxi đến thẳng nhà . Nhưng khi đến nơi, đèn sáng, trong nhà tối om, nên ghé qua công ty xem thử. Cảnh tưởng đập vào mắt ra khỏi công ty cùng trẻ. ấy vận chiếc đầm dạ hội quyến rũ màu đen, tay xách túi lông, còn tay còn lại khoác tay , rồi cả hai cùng vào xe. kịp nghĩ ngợi nhiều, liền cầu tài xế taxi bám theo chiếc xe ấy. Xe chạy được độ mười lăm phút dừng ngay tại khách sạn năm sao cao cấp. Người đàn ông điển trai, cùng người phụ nữ quyến rũ kia cùng bước vào trong. Hải Lam tin vào mắt mình nữa, trong lòng rối bối những suy nghĩ. này là ai, tại sao lại tỏ thái độ thân thiết với đến như vậy. Cả hai người lại vào khách sạn. Có phải, đây lại cuộc sống của những người giàu có mà người ta thường . lại lắc đầu, phải tất cả những người vào khách sạn đều là có quan hệ mờ ám. Biết đâu là dự tiệc, tiếp khách, biết đâu đó là họ hàng, àh, còn có thể là chị của . dùng tất cả mọi lí lẽ có thể để trấn an mình, nhưng thực chất nội tâm lại có phần mâu thuẫn. Trời ơi, ghen đây sao? Thấy với người phụ nữ khác mà trong lòng lại nóng lên như thế này.

      .

      Suốt cả đêm nằm giường lăn qua lăn lại mà ngủ được. Hình ảnh trẻ kia khoác tay chàng trai của bước vào khách sạn cứ lởn vởn trước mắt , nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra được. Mấy ngày rồi được gần bên , ngắm kĩ khuôn mặt , tựa đầu vào ngực , nghe tiếng tim đập, cảm giác trống vắng, nhớ nhung. tự trách nhiều khi còn hiểu nổi mình nữa. ràng là với là hai người nhau nên tin tưởng nhau, vậy mà lại nghi ngờ . Ngày mai, nhất định phải tìm để nghe giải thích. muốn cho cơ hội, cũng như cho mình cơ hội.

      ==================================

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 27:

      Sáng sớm, Hải Lam gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ ốm. Mặc dù dối như vậy cảm thấy có chút bứt rứt, nhưng trấn an lòng mình thể lo nhiều đến như thế được. Hôm nay, tốn thời gian chọn lựa quần áo kĩ càng, trang điểm thêm chút, lại còn dày công chuẩn bị súp bò mang vào công ty cho . đường , chuẩn bị kĩ những lời để với . Hải Lam hy vọng lần này chủ động như thế, còn mang theo cả thành ý nữa, chắc chắn hài lòng. Rồi mọi thứ ổn thỏa.

      .

      Hải Lam vào công ty cũng mấy lần. còn đặc biệt chỉ thị tiếp tân là khi đến cứ để vào thẳng phòng . Cho nên lần này cũng vậy, Hải Lam vui vẻ cúi chào chị tiếp tân, rồi bước vào thang máy nhấn số tầng hai mươi bốn.

      Khi định bước vào phòng phát cánh cửa phòng có đóng, chỉ khép hờ, bên trong lại có tiếng của phụ nữ. Hải Lam nhàng lại gần cánh cửa hơn, cẩn thận để phát ra tiếng động. Trong căn phòng rộng lớn mà chỉ có hai người, nam nữ. Nam ngồi chiếc ghế làm việc, cà vạt và nút hơi nới lỏng chút. Nữ gợi cảm trong chiếc đầm bó sát người màu đỏ. Chiếc đầm ngắn để lộ đôi chân thon dài, còn bên , cổ áo hình trái tim khoét sâu. Khi ta cúi xuống bộ ngực đầy đặn được phơi bày ra. Điều quan trọng hơn là ta ngồi đùi của chàng trai, hai tay vòng qua cổ của , đôi môi khêu gợi, lả lướt, mời gọi.

      – Chuyện kết hôn của chúng ta, nghĩ thế nào rồi. Ba mẹ em và cả hai bác đều hối thúc lắm rồi đó, cũng nên nhanh nhanh , em thích chờ lâu đâu.- giở giọng nũng nịu.- Nếu bận quá em có thể cùng ba mẹ và hai bác sắp xếp cũng được, cần quá bận tâm. Àh còn nữa, có định mời con bé bạn trước của ?- vờ lấy tay che miệng cười.- Con bé tự biết nhìn lại mình, còn thích trèo cao.

      .

      Hải Lam trong chốc lát bất chợt sững người lại bất động, những giọi nước mắt bắt đầu thi nhau rơi rơi. biết mình thể chịu đựng thêm giây phút nào ở đây được nữa, quay lưng bước nhanh để rời khỏi nơi này. chuẩn bị kết hôn sao? Và kết hôn, là kia. Người mà ba mẹ bảo rằng môn đăng hộ đối, giúp nhiều cho trong nghiệp. Cũng chính là người con mặt áo đầm đen cùng với vào khách sạn tối hôm ấy. Hải Lam cẩn thận lau nước mắt trước khi bước xuống sảnh. cố gắng bước cách nhanh nhất , răng cắn chặt môi, ngăn cho phép mình để nước mắt dâng trào. Chỉ khi ra đến ngoài, mới dựa vào tường, khuỵu người xuống và ôm mặt khóc. Cảnh tượng đó vẫn thể thoát ra khỏi đầu , nó như nỗi ám ảnh cứ lặp lặp lại trước mắt . Chỉ có những người thuộc cùng tầng lớp với nhau mới hiểu nhau và có thể dễ dàng đến được với nhau. Thảo nào, chẳng thèm gọi lại cho lấy cuộc điện thoại. tự trách mình quá tự tin, quá ngốc nghếch. Cặp mắt mờ sau làn nước. khóc rất nhiều, rất nhiều. Những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống khuôn mặt trắng ngần. Được rồi, từ bỏ, buông tay.

      .

      .

      may là xung quanh đó ai nhận ra . Hải Lam sau hồi khóc nức nở, phần nào kiềm chế được cảm xúc. biết mình thể mãi ngồi ở đây khóc lóc, nên nhanh chóng lau hết nước mắt khuôn mặt rồi vẫy taxi. Hải Lam dừng xe ở trước cửa, mà xuống xe ở cách nhà quãng đường để có thể từ từ bộ về nhà, vừa đề trấn tĩnh cảm xúc, vừa để cho đôi mắt bớt sưng và chiếc mũi bớt đỏ. muốn khi về nhà lại làm mọi người trong gia đình lo lắng, rồi hỏi thăm này nọ. Bây giờ, chỉ muốn yên tĩnh mình.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Hải Lam về đến nhà mệt mỏi muốn ăn cơm, nên cả nhà ăn trước, muốn ngủ, khi đói tự xuống làm thức ăn sau. Mẹ thấy con như vậy xót xa:

      – Tiểu Lam, nếu chỗ con chỉ thực tập thôi mà cũng mệt như vậy chi bằng chuyển sang chỗ của tiểu Thiên. Chắc chắn nó để con phải cực nhọc gì đâu.

      Hải Lam gì mà lẳng lặng thẳng lên phòng. Tiểu Thiên ư? ta hay . Bây giờ đến mẹ cũng tin tưởng mà gọi tên ta thân thiết như vậy rồi. Nhưng có lẽ, còn cơ hội để gọi như thế nữa. sắp làm chồng của người ta rồi. biết khi ba mẹ nghe kể chuyện này, phản ứng của hai người họ thế nào? Cả tiểu Lục nữa. biết nó nghĩ gì về người nó từng quý mến và ngưỡng mộ. Điều đáng sợ và chán ghét nhất đó là người khác nhìn bằng ánh mắt thương hại. Còn người trong cuộc như , lần đầu tiên nếm trải mùi vị thương ai đó, lần đầu tiên mở rộng trái tim để bước vào giờ đây lại đứng trước ranh giới mong mang của cái cảm giác rằng người đó còn ở bên mình, còn thuộc về mình. Cứ nghĩ rằng mối tình đầu cũng như là cuối cùng, nhưng cuộc sống khó như ta nghĩ. Vết thương lòng này biết bao giờ mới khép lại được.

      ۵ ۵ ۵

      .

      – Tiểu Lam, mấy ngày nay thấy em là lạ. Em có chuyện gì buồn sao?

      Những người hay trò chuyện với trong công ty ai nhìn cũng hỏi những câu tương tự như vậy. Lúc đó, Hải Lam chỉ cười rồi trả lời rằng do chuẩn bị làm đề án tốt nghiệp nên hơi căng thẳng, vả lại chứng chóng mặt của thỉnh thoảng lại tái phát khi chuyển mùa, nên trong người thấy thoải mái. Khi nghe như vậy ai cũng quan tâm, họ giao cho bất kì việc gì, còn giục phải ăn uống và nghỉ ngơi nhiều hơn. Đôi lúc, thấy có lỗi với những người mến mình, vì để cho họ lo lắng như thế. Nhưng những lý do cũng phải là hoàn toàn bịa ra mà tất cả đều có phần là , chỉ là cái phần quan trọng nhất cho ai biết thôi.

      .

      Những ngày tiếp theo, quyết định lao đầu vào công việc. Những lúc ở công ty, dù cho ai giao việc gì cũng kiếm việc gì đó đề làm, còn lăn xăn năn nỉ các chị để được làm việc. Còn lúc về nhà, chăm chỉ nghiên cứu đề tài cho luận án tốt nghiệp của mình. Chỉ có làm mình bận rộn như vậy, mới có nhiều thời gian để buồn, để nghĩ ngợi lung tung. Nhưng dù cho có như thế chăng nữa, vào những khoảng trống trong thời gian biểu, hay bất kì thời gian nghỉ ngơi nào, bất chợt ánh mắt cương nghị, khuôn mặt tuấn cùng giọng ôn nhu, trầm ấm của cũng đều ra. lại nhớ , nhớ vô cùng. Hễ nhìn đến điện thoại, là chỉ muốn ấn nút gọi cho . Đến mức nhiều khi chỉ muốn khóa điện thoại, hay vứt nó luôn vào xó xỉnh nào đó để mình thể tìm ra.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Gần đến giờ về, Hải Lam thu dọn đồ đạc có chị chung phòng vào bảo là có người muốn gặp . Hải Lam nhanh chóng gom đồ và theo hướng được hẹn.

      .

      – Hi, tiểu Lam phải ? Em nhanh đến đây ngồi .- tươi cười vẫy vẫy tay.

      Hải Lam vô cùng ngạc nhiên, đôi chân chầm chậm bước đến gần và nhàng ngồi xuống, định mở miệng hỏi thăm kia lên tiếng trước:

      – Chị là Nhã Linh, chị của Hạo Thiên. Chắc em cũng từng nghe nó qua chứ.

      Hải Lam gật đầu , đôi mắt vẫn còn mở to, giấu được vẻ tò mò, ngạc nhiên biết chị ấy về nước lúc nào và đến tìm có việc gì .

      – Gần đây hai đứa có chuyện gì sao? Nhìn em có vẻ xanh xao, hốc hác, còn tiểu Thiên nhà này cũng gầy và tự nhiên cáu kỉnh hẳn.

      – Dạ… tụi em…- Hải Lam suy nghĩ, biết nên như thế nào cho đúng.

      – Hay là thằng em chị làm gì ức hiếp em? Em , chị lo liệu cho.- Nhã Linh vỗ ngực tự tin.

      Đúng như lời trợ lý Trương , chị của đúng là rất vui vẻ, thân thiện. Cả người chị ấy đều toát lên vẻ đẹp quyến rũ, gợi cảm và tự tin. qua ba mươi rồi mà so với tuổi hai mươi hai như hình như cũng cách xa lắm. , chị ấy có thân hình đẹp và gương mặt trẻ trung, hề có nếp nhăn.

      – Chị, chị trẻ và xinh đẹp.- Hải Lam nhìn lúc rồi khỏi thốt lên.

      Nhã Linh cười, nhìn thấy gương mặt và lời của Hải Lam dường như là lòng cố ý nịnh nọt nên càng cao hứng hơn:

      – Ôi con bé này, đáng !- Rồi vui vẻ tiếp.- Hèn gì tiểu Thiên nó thích em đến như vậy, dịu dàng, thuần khiết.

      – Chị đừng như vậy, nếu vợ sắp cưới của ấy nghe được chắn chắc vui. Còn nữa, cho em gửi lời chúc mừng lễ kết hôn của ấy.- những lời này Hải Lam tự nhiên rất muốn khóc, nhưng nắm chặt những ngón tay, các đốt xương va vào nhau làm cho làn da trở nên ửng đỏ, cố gắng hết mức để kiềm nén cảm xúc của mình.- Em rất vui vì cuối cùng cũng được gặp chị. Em xin phép.

      rồi Hải Lam đứng dậy, lễ phép cúi chào rồi định bỏ .

      – Khoan, khoan . Em lại xem, ai kết hôn? Là tiểu Thiên sao? Nhưng chị chưa từng nghe nó qua kết hôn với ai khác ngoài em cả.

      – Chắc là ấy chưa kịp với chị. Hai người bên nhau rất xứng đôi. ấy vừa quyến rũ, vừa gợi cảm, lại có thể giúp được nhiều cho ấy trong nghiệp. Hai gia đình lại môn đăng hộ đối.- Những giọt nước mắt muốn chực trào lại được xoay và khéo léo lau sạch.

      Nhã Linh ngờ ngợ ra, hèn gì lúc về, nhận thấy ba mẹ mình mưu gì đó. Còn thằng em trai suốt ngày cứ im lặng, hoặc là làm việc hoặc là uống rượu, với được bao nhiêu câu. Còn lúc vui vẻ đề nghị dẫn bạn ra mắt lại làm lơ, ánh mắt xa xăm, buồn bã. Đến bây giờ biết chắc chắn là hai đứa này có vấn đề gì với nhau rồi.

      Kế hoạch vẫn thay đổi, Nhã Linh quyết tâm tạo cơ hội rồi để hai người trẻ tuổi này tự mình sắp xếp với nhau. Vì vậy nhanh chóng bắt lấy kẻ định bỏ và hào sảng :

      – Bỏ chuyện đó qua bên, chị mới vừa về nước, cũng chưa được đâu, em hôm nay có rảnh , đây với chị lát.

      rồi, Nhã Linh để lại tiền bàn và lôi nhanh Hải Lam ra khỏi quán nước kịp nghe câu trả lời của là đồng ý hay .

      ۵ ۵ ۵

      .

      Ai Nhã Linh rành đường xá hay khu mua sắm ở đây. ấy sành sỏi dẫn Hải Lam qua rất nhiều chỗ mua sắm quần áo lộng lẫy, đắt tiền. Nhưng lạ ở chỗ là hầu như tất cả quần áo đều là do Hải Lam thử chứ phải là . Chọn lựa kĩ lưỡng và ngắm nghía cẩn thận, cuối cùng Nhã Linh chọn mua bộ đầm dạ hội trắng, và đôi giày cao gót tấc màu trắng có đính đá sáng lấp lánh. Tiếp theo, cả hai lại cùng đến tiệm làm tóc. Nhã Linh sảng khoái gọi thợ chính trong tiệm rồi dặn dò làm tóc, trang điểm cho Hải Lam.

      – Chị Nhã Linh, sao lại làm tóc và trang điểm cho em?- thắc mắc.

      phải chỉ cho em, mà là cho chúng ta.- Nhã Linh nháy mắt.- lát chị em mình đến nơi nơi rất thú vị.

      xong Nhã Linh chỉ cười rồi sang bắt đầu ngồi yên để làm tóc, trang điểm riêng, nên Hải Lam dù tò mò ngớt nhưng cũng dám hỏi thăm quá nhiều.

      .

      Sau hai tiếng đồng hồ làm tóc, trang điểm và vận quần áo vào người, hai chị em gần như trở thành con người khác. Nhã Linh lộng lẫy trong bộ đầm dạ hội màu đen dài, đính đá lấp lánh, còn bộ đầm màu trắng mua lúc nãy chính là mua cho Hải Lam. Khi Nhã Linh kéo ra trước tấm gương lớn, Hải Lam dường như còn tin vào mắt mình nữa. giống như lột xác biến thành thiên nga. Nếu Nhã Linh ăn mặc thế nào cũng tỏ ra có khí chất cao sang, Hải Lam phải như thế này mới có được khí chất đó. Đúng là người đẹp vì lụa mà.

      ====================================

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 28:

      Nhà họ Lâm trưng dụng hết ngôi biệt thự sang trọng của họ để tổ chức buổi tiệc tại gia. Lâm thị vốn là tập đoàn lớn, cho nên buổi tiệc có rất nhiều người có máu mặt trong và ngoài ngành đến chung vui, nhất là tiệc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi chín của tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, người được mời cũng đến, người mời cũng đến, bảo sao người đông đúc cho được.

      .

      Là nhân vật chính của tối hôm nay, nên Lâm Hạo Thiên cực kỳ bận rộn, ai nấy cũng tranh thủ quà cáp, chúc tụng lấy lòng . Nghe những lời sáo rỗng, nhìn những gương mặt và nụ cười giả tạo kia chỉ khiến buồn nôn. khí ở đây ngột ngạt, khó chịu. Hạo Thiên bất giác lại nghĩ đến , nhớ nụ cười trong sáng, vui tươi của , nhớ đến những phút giây hạnh phúc, thoải mái khi bên . Càng nghĩ lại càng tức giận. thể hiểu được nghĩ trong đầu những gì. Hôm đó người nữ nhi của ở yên trong vòng tay chàng trai khác, hôm sau khi gọi cho , cũng chuyện ràng. Lần đầu tiên lại dám lớn tiếng với , còn dập máy mà thèm giải thích thêm gì nữa chứ. tuần lễ rồi, bận rộn đến có thời gian nghỉ ngơi, cũng chịu đến tìm , cú điện thoại, hay chí ít là tin nhắn cũng có. Tiểu Lam àh tiểu Lam, chẳng lẽ em muốn thử thách sức chịu đựng của sao? từng nghĩ, chỉ cần chịu đến tìm , cho lời giải thích thôi có thể nguôi giận bỏ qua tất cả, rồi sau đó ôm cơ thể mềm mại của vào lòng, hôn lên trán, lên mái tóc . Hai người lại có thể làm lành, vui vẻ bên nhau. Nhưng cho đến bây giờ, ấy vẫn chịu liên lạc với , cũng đến tìm . Lần xuất này, lại gây cho bất ngờ như thế.

      .

      Nâng ly rượu ngang tầm miệng, đôi mày nhíu lại. Từ lúc buổi tiệc bắt đầu đến giờ chỉ có uống và thỉnh thoảng nhếch miệng cười xã giao vài lần. Cả người toát lên thần khí lạnh lùng, đơn.

      Trương, cả ngày hôm nay thấy chị tiểu Linh?

      – Dạ, từ sáng tiểu thư ra ngoài có việc. Tiểu thư bảo là mang bất ngờ về mừng sinh nhật thiếu gia.

      Người họ Trương chỉ mỉm cười, trong khi chàng trai kia lại nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ. biết bà chị lắm chiêu của mang về thứ gì cho đây. miên man suy nghĩ Hạo Thiên nghe được có tiếng ồn ào từ phía cổng. Vài tiếng của ai đó giúp nhận ra được hình như là Nhã Linh đến. Chị của hơn ba mươi tuổi, nhưng trông vẫn còn trẻ trung, xinh đẹp và quyến rũ hơn người. đến đâu, chị ấy cũng thu hút ánh nhìn của người khác, điều này còn lạ lẫm gì nữa. Vì thế khi mọi ánh mắt tập trung về phía cổng, Hạo Thiên lại có phần dửng dưng. bình thản uống hết chỗ rượu còn lại trong ly rồi định rót thêm. Tiếng thầm rồi trầm trồ kéo dài làm khỏi khó chịu, chán chường.

      Trợ lý Trương vội đến bên cạnh, thầm vào tai :

      – Thiếu gia, cậu nhìn xem ai đến cùng tiểu thư.

      .

      Đằng sau chị tự tin, hoạt bát, quyến rũ trong chiếc đầm đen dài lấp lánh còn có trẻ tuổi hơn, với nước da trắng ngần. Chiếc đầm trắng để lộ chiếc cổ và đôi vai đầy đặn của . Phần lưng phía sau cũng hở cả khúc, nhưng được đoạn dây từ cổ quàng qua buông xuống vừa giúp che bớt cho tấm lưng, vừa làm cho nó càng trở nên gợi cảm hơn. Trong bộ đầm trắng ấy, nhìn sáng chói như thiên thần. Đôi giày cao gót màu bạc đính đá kia làm cho dáng người trở nên cao và uyển chuyển hơn rất nhiều. Hoàn hảo, đúng là bộ trang phục này người chê vào đâu được.

      – Kia chẳng phải là…

      Trợ lý Trương chưa hết câu Hạo Thiên đặt ly rượu xuống và nhanh tiến đến chỗ đám đông, nơi chị đứng.

      .

      – Hey nhóc!- Nhã Linh vẫy vẫy tay khi thấy Hạo Thiên đến gần.

      Từ trước đến nay, chỉ có Nhã Linh là gọi như thế, và cũng ai dám gọi như thế. Vậy đủ biết chị này tính cách như thế nào, và tình cảm hai chị em thân thiết ra sao.

      – Chị đến muộn là có lý do.- Nhã Linh cười đắc ý, đẩy Hải Lam về phía .- Quà sinh nhật của em. Thế nào? Bất ngờ ?

      Hải Lam bị đẩy về phía trước suýt ngã nhưng lại nhanh chóng được bàn tay to và ấm áp của đỡ lấy. Hôm nay, trong bộ Âu phục màu đen sang trọng, chiếc áo trắng tinh ở trong để hỡ vài cúc phía làm lộ ra lồng ngực rắn chắc và nam tính của . Bộ dáng cao lớn, suất nay càng suất hơn. chỉ nhìn giây rồi buông tay ra, quay lại với chị mình:

      – Quà tặng là thuộc quyền sở hữu. Cái này phải!

      Hải Lam hụt hẫng vì mất cảm giác ấm áp khi bàn tay rụt lại quá nhanh, tiếp sau liền nghe câu lạnh lùng làm chưng hửng. Bây giờ, cả đến ánh mắt mà cũng thèm liếc nhìn lấy lần. Chẳng lẽ đối với bây giờ, còn cảm giác mới mẻ, còn hứng thú để thương, chăm sóc. Đôi mắt mở to, long lanh và ngấn lệ.

      quay lưng vào khu trung tâm bữa tiệc vì muốn chút nào yếu lòng khi nhìn thấy nước mắt của . lặng lẽ hòa vào dòng người. Dù trong biển người như thế, vẫn lẻ loi. Và, vẫn nhìn theo bóng dáng , cao lớn, đơn.

      – Hôm nay là sinh nhật của tiểu Thiên.- Nhã Linh nhìn theo Hạo Thiên lúc rồi lên tiếng.- Chị chỉ muốn nó vui chút, chị biết nó em. Hai đứa có chuyện gì mà thể ràng với nhau chứ?

      – Lẽ ra chị nên đưa em đến đây.- Hải Lam tâm trạng chùm xuống, dù vậy nhưng cố gắng để rơi giọt lệ nào. Ngày vui của , nên khóc.

      – Tiểu Lam…

      – Có lẽ, ấy thấy ngại vì xuất của em.- ta sắp kết hôn mà bạn cũ lại đến chúc mừng sinh nhật, dĩ nhiên là vui rồi.

      – Tiểu Thiên phải là người như thế đâu. Chị rất hiểu nó.- Nhã Linh dĩ nhiên là rất hiểu em trai chứ.

      – Được rồi, được rồi.- Nhã Linh lại vui vẻ, khơi lại tinh thần cho Hải Lam.- Em cứ dạo vòng, hay ngồi đây nghỉ, chị qua đây lúc rồi hai chị em mình tâm tiếp nha. Em nhớ đừng có bỏ đấy! Chị quay lại tìm em ngay. Nhớ đó!

      rồi Nhã Linh thẳng vào trong bắt chuyện, chào hỏi vài vị khách. cố gắng tạo gian thử xem hai con người cứng đầu kia để ý đến nhau như thế nào. Quan điểm của là mình chỉ nên là chất xúc tác, quan trọng là để hai chất hóa học tự tiếp cận với môi trường và phản ứng với nhau. Có thể màn kịch thú vị chăng.

      .

      Nhã Linh bất ngờ dời làm cho Hải Lam kịp mở miệng níu giữ. ra, vừa định xin phép ra về nhưng chị ấy chặn đường trước làm cho cảm thấy khó xử. Chị Nhã Linh như vậy làm sao có thể tự động bỏ về mà câu nào được, ngay cả số điện thoại của chị ấy còn biết. Xung quanh Hải Lam bây giờ toàn là những người lạ mặt, người ai cũng khoác những bộ cánh đẹp, sang trọng. Đúng là thế giới của những người thượng lưu có khác.

      .

      Hải Lam chán chường định mình vòng ra khu vườn bên ngoài để hóng mát, tránh khí ngột ngạt, ồn ào diễn ra. Nhưng chưa kịp ra đến ngoài, có mấy chàng trai cầm rượu đến và bắt chuyện với . Hải Lam biết mình phải là tiểu thư danh giá, đài cát, xứng tầm với họ, mặc khác lại càng hứng thứ làm quen với những người lắm của nhiều tiền mà cũng vô số tật. từ chối khéo léo, chỉ muốn tránh , nhưng mấy người họ cứ lên tiếng trò chuyện, hỏi han. Nếu vùng ra, bỏ như vậy là bất lịch .

      bé, em tên gì, tiểu thư nhà ai, chúng ta làm quen được chứ?- người .

      – Nếu vị tiểu thư này chưa có bạn trai, có thể nghĩ đến chuyện hẹn hò với tôi ?- Người khác lên tiếng.

      – Nếu lầm em từng là bạn của Lâm tổng.- Người này cười .- Nhưng sao, vẫn muốn quen em.

      – Ây da, Tống thiếu gia lại hứng thú với hàng xài rồi của Lâm tổng sao?- Có người lên tiếng.

      Người này lại cười:

      – Tôi để tâm. Hoa đẹp thường có nhiều chủ mà. Chỉ cần tôi thấy hứng thú là được.

      Mấy người họ cười huyên thuyên, để ý đến tướng nam cao lớn đứng trước mặt họ từ lúc nào.

      – Ai ấy là hàng xài rồi?- Gương mặt lạnh như băng, giọng hình như là tức giận.- Tôi còn chưa động qua, ai cho phép các người dám xúc phạm đến ấy.

      Trong biển người mênh mông, cảm giác đơn, lạc lõng đến biết phải cầu ai để giúp đỡ lại xuất . Bóng dáng quen thuộc, tấm lưng dài, đứng trước mặt, che chắn cho , làm cho thấy như tìm được cảm giác ngày nào, ấm áp, ngọt ngào.

      – Dù cho ấy có hay làm bạn của tôi. Người nữ nhi này, tuyệt đối bao giờ được phép động đến.- Ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng người .

      Cả người đều toát ra vẻ giận dữ. Ba người kia dường như có chút run lên, sợ sệt, chỉ kéo nhau nhanh chóng rời ai dám thêm câu nào. Nhã Linh nãy giờ vẫn quan sát nhất cử nhất động của hai người mỉm cười đắc ý. Xem ra đoán quả sai mà. Hai đứa trẻ này bề ngoài tỏ vẻ quan tâm, nhưng thực chất rất để tâm đến nhau. Chưa kể, thành quả của ngày hôm nay là đưa đến xinh đẹp như thiên thần, những để thằng em trai thể rời mắt, mà còn làm những chàng trai khác phải động lòng. Nhìn bộ dáng ghen tuông của em trai mình mà Nhã Linh lại càng hứng thú. còn muốn xem tiếp phía sau xảy ra chuyện gì. Hai đứa này, xem ai là người mở lời giải thích trước.

      – Cám ơn !- cúi đầu, rụt rè trước thái độ vẫn còn nóng giận của .

      nhìn bằng ánh mắt dịu dàng, trong lòng bắt đầu mềm ra. Nhưng lý trí lại ngăn cho đưa tay chạm vào . Cố gắng khống chế tình cảm của mình, vẫn giữ thái độ lạnh lùng bước .

      .

      Hải Lam nghe rất . thể khẳng định được có là bạn của hay , đồng nghĩa với việc trước đây, có thể từng là bạn , nhưng bây giờ hoàn toàn phải. Dù sao cũng muốn những người xung quanh , những người quen biết có quan hệ gì với . Có thể là do lòng tự ái cao, cho nên hề muốn thứ mình chưa có được lại dễ dàng rơi vào tay người khác. biết, biết nữa. có phải như vậy , cũng dám xác định. Bây giờ, cảm thấy trí óc mình mờ mịch, rối tung. lớn tuổi hơn , lại sớm dấn thân vào giới kinh doanh, nhận thức về cuộc đời cũng sớm hơn , cách hành xử cũng nhanh chóng, gọn gàng và khéo léo hơn . Còn , chỉ là con bé mới hai mươi hai tuổi sắp tốt nghiệp ra trường, tiếp xúc, lăn lộn với bên ngoài xã hội cũng nhiều. trải qua biết bao nhiêu khó khăn, còn chỉ quanh quẩn trong cuộc sống thường ngày. Dù cho từng thích sao, đối với người phụ nữ, tình có thể là tất cả, nhưng đối với người đàn ông, phần lớn họ đều chọn công danh, nghiệp.

      .

      nhạc trỗi lên, ánh đèn sáng choang làm cho Hải Lam thoát khỏi mớ suy nghĩ bộn bề. Trung tâm phòng khách, từng đôi từng đôi bắt cặp nhảy cùng nhau nhịp nhàng, tình tứ sàn.

      – Cuối cùng cũng tìm được em.- Chàng trai nở nụ cười nhàng.

      Hôm nay có việc nên đến muộn chút. Vừa vào nghe vài người to với nhau về tổng giám đốc và nào đó rất giống với người mấy lần vào công ty. nghĩ rất có thể đó là nên vội vàng tìm khắp nơi chung quanh.

      Nguyên Kỳ!- Hải Lam ngạc nhiên.- cũng đến sao?

      – Dĩ nhiên rồi.- Nguyên Kỳ theo thói quen lại dùng tay xoa đầu .- Sinh nhật của tổng giám đốc sao nhân viên lại tranh thủ tới để lấy lòng cơ chứ.

      Hải Lam nghe câu đùa của Nguyên Kỳ bật cười. Nụ cười đầu tiên của trong buổi tối hôm nay.

      – Phải rồi, phải cười như vậy.- Nguyên Kỳ tỏ vẻ hài lòng.- Trông em hôm nay rất xinh.

      Quả lời này là từ đáy lòng của , phải là lời khách khí hay xã giao. Hải Lam khách sáo cảm ơn.

      – Chắc hôm nay có nhiều chàng để mắt đến em lắm nhỉ?

      Thấy Hải Lam chỉ cười , nụ cười có chút gượng gạo nên Nguyên Kỳ nhanh chóng đổi sang chủ đề khác:

      – Em ăn gì chưa? Sang kia lấy ít . Để bụng đói tốt đâu.

      rồi Nguyên Kỳ nắm tay kéo Hải Lam đến bàn dài thức ăn. Đây là tiệc buffet, khách tham dự có thể thoải mái lựa chọn. Tất cả các món ăn, thức uống đều do đầu bếp có tiếng được mời từ các nhà hàng năm sao đến. Thức ăn ê hề, nhiều đến ngập cả con mắt, nhưng khách khứa ai cũng từ tốn, chủ yếu là chuyện và uống với nhau vài ly rượu xã giao.

      .

      .

      Dù cho có đứng ở nơi nào, trò chuyện với ai, ánh nhìn của Hạo Thiên vẫn luôn tìm kiếm và hướng về nơi. Khi nhìn thấy và Nguyên Kỳ vui vẻ chuyện trong lòng lửa giận lại sôi sục. cư nhiên trước mặt lại có thể lại vô tư cười với người nam nhân khác, mà người đó lại là người công khai theo đuổi , trong khi thời gian qua, chỉ lời giải thích với thôi cũng có. Rốt cuộc, tình cảm của này là như thế nào đây? Tâm trạng khó chịu như thế này, có hiểu được ?

      .

      Thấy Lâm tổng Lâm Hạo Thiên suốt buổi cứ trầm ngâm, Kiều Trác Nhi quyết định dừng việc lấy lòng ba mẹ chồng tương lai và chạy đến bên cạnh và tỏ ý muốn khiêu vũ cùng. Ban đầu, còn có chấp nhận, nhưng khi nhìn sang bên kia bất chợt bắt gặp ánh mắt của Hải Lam dừng lại người mình, nhanh chóng nắm lấy tay của người phụ nữ kia và lôi ra sàn nhảy. Dù bị bất ngờ vì thái độ thay đổi chóng vánh của , nhưng được chấp nhận đề nghị của mình, Kiều Trác Nhi cũng vô cùng vui sướng.

      .

      Lâm tổng vừa bước ra sàn nhảy, mọi người ai cũng hoan nghênh và chờ đợi màn trình diễn tuyệt vời và nóng bỏng. Ba mẹ nhìn từ bên ngoài cũng rất vừa lòng. Cả hai thầm mừng cho sắp đặt của họ gần như đạt được thành công như mong muốn. Kiều tiểu thư vốn là con duy nhất của tập đoàn Kiều thị, khá xinh đẹp, gia cảnh cũng kém nhà họ Lâm là mấy. Cho nên, việc kết hợp hai họ Lâm – Kiều là rất môn đăng hộ đối, sức mạnh thương trường khó ai trong khu vực chống đỡ nổi. Những người đứng ngoài xem cũng thầm đáng giá. Chỉ có Lâm tiểu thư là vẫn mỉm cười, nụ cười có hơi quỷ dị chút, làm Trương trợ lý đứng gần bên khỏi thắc mắc phải lên tiếng:

      – Tiểu thư, cười gì sao?

      Nhã Linh nhấc ly rượu bàn lên, đưa lên mũi ngửi rất sành điệu, rồi nhàng đưa lên miệng hớp ngụm :

      có nhìn thấy vấn đề gì ?- lại cười, vẫn nụ cười kì lạ đó.- Để xem còn thích tự làm khổ mình đến bao giờ.

      Trợ lý Trương vẫn còn chưa hiểu lắm ý tứ của đại tiểu thư ấy nháy mắt cười:

      dám cá , tôi là tên nhóc nhà chúng ta xuống nước trước.

      Càng ngày câu chuyện càng hấp dẫn, làm cho Nhã Linh vô cùng hứng thú. Trợ lý Trương bây giờ mới nhận thức cái mà tiểu thư đề cập đến, cũng cười nụ cười bí kém:

      – Tôi cũng muốn chờ xem đoạn hạ màn. Mong là tiểu thư đúng.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Hải Lam thử vài món ăn nghe thấy nhiều thanh hoan nghênh từ sàn nhảy. Đập vào mắt chính là hình ảnh quen thuộc. Hai người, nam nữ rất xứng đôi vừa lứa dìu nhau nhảy trong bản nhạc nhanh. Phải rồi, thế giới của họ giống nhau mà. Nghĩ như thế, nhưng trong thâm tâm khỏi chua xót. Người đàn ông này tiến quá sâu vào cuộc đời rồi. Có thể từng , hoặc chỉ do lầm tưởng, nhưng vào thời điểm này, lựa chọn nghiệp. Trái tim dấy lên cảm giác đau buốt, trống vắng, hụt hẫng, mất mát đến diễn tả xiết. Mắt nhìn họ lướt nhàng trong từng bước nhảy, đôi chân dường như thể đứng vững, bàn tay giơ ra, định vịnh vào thành bàn để tìm điểm tựa, nhưng lại xác định đúng vị trí. Lập tức, có cánh tay vươn ra để nắm lại, đỡ người đứng thẳng.

      – Em ổn chứ?- Nguyên Kỳ vẫn ôn nhu, nhàng, giống với phong cách của từ trước đến nay.

      Hải Lam cố vẻ ra nụ cười, mặc dù biết là nó gượng gạo vô cùng:

      – Em sao. Chỉ hơi mệt chút.- cố tìm ra lý do.- Đôi giày em mang có hơi cao.

      Lý do vô cùng hợp lý, mà cũng rất đúng thực tế. Viện cớ xong Hải Lam mới nhận thấy chân mình đau , có cảm giác như sắp phồng rợp lên đến nơi rồi, di chuyển nhiều càng thấy đau. Nhìn sắc mặt của , Nguyên Kỳ bắt đầu thấy chút lo lắng. nhanh chóng đưa tìm chỗ ngồi rồi cúi người xuống xem chân của có ổn . Quả , đôi chân trắng trẻo, nhắn và đầy đặn của xuất những dấu rợp đỏ.

      – Hay là giày nữa?- Nguyên Kỳ lo lắng nhìn những vết tích chân của Hải Lam.

      – Như thế sao được.- Hải Lam kêu lên.- Nếu di chuyển nhiều có lẽ em vẫn chịu được. Đợi chị Nhã Linh đến em liền xin phép về.

      – Em có chắc chị ấy quay lại sớm?- Nguyên Kỳ hỏi lại.

      ra, điều này Hải Lam cũng dám chắc. Từ đầu buổi đến giờ sau khi đưa đến chị ấy biến mất tăm. Thỉnh thoảng có nhìn thấy, cũng là chị ấy bận rộn chuyện với mấy người khách. Thấy Hải Lam trả lời, Nguyên Kỳ bảo cứ ngồi yên ở đây, tìm Nhã Linh và lại giúp , sau đó đưa về. còn cách nào khác, khí ở đây vừa ngột ngạt và khó thở làm cho sắp chịu nổi nên đành đồng ý nhận giúp đỡ của .

      .

      Khi Nguyên Kỳ vừa khỏi đột nhiên lại có người khác đến tìm . ai khác, chính là gặp đến lần thứ ba, tính luôn cả hôm nay – Kiều Trác Nhi. Buổi tiệc này cũng trang điểm và ăn mặc rất nổi bật.

      – Còn dám đến đây sao? Chẳng lẽ muốn níu kéo người cũ?

      Hải Lam cố gắng đứng vững, mắt vẫn nhìn chăm chăm ta, nhưng lại có trả lời. Kiều Trác Nhi cười nhạt, tỏ vẻ khinh bỉ:

      nên từ bỏ ý định , chúng tôi sắp kết hôn rồi, ngày cưới cũng lên kế hoạch.

      Hải Lam nghe đến chữ “kết hôn”, rồi “ngày cưới” sắc mặt ngày càng tối sầm lại. Thấy được nước, Kiều Trác Nhi lại càng lấn tới:

      cũng biết, đàn ông lúc nào cũng thích tìm của lạ. Sau khi chơi chán rồi cũng quay về thôi. Đối với bọn họ, danh vọng và nghiệp quan trọng hơn tất cả. Dĩ nhiên ấy biết lựa chọn ai xứng đáng sánh đôi cùng mình.

      Kiều Trác Nhi xong vô cùng đắc ý, định bụng dọa người xong phủi tay bỏ , nhưng Hải Lam cuối cùng cũng lên tiếng:

      – Tôi đến với ấy vì danh vọng, địa vị hay tiền bạc.- chậm rãi.- Nếu ấy là người ham mê những thứ đó bỏ mà qua tất cả, chắc chắn phải mẫu người của tôi. Cho nên, muốn cứ giữ lấy, tôi cần. Còn nữa, nếu cho rằng kết hôn chỉ dựa giao dịch mà có tình cũng hạnh phúc cứ làm như thế. như đáng tiếc.

      Hải Lam cười nhạt, bắt chước điệu bộ lúc đầu ta đối xử với . Kiều Trác Nhi ngờ rằng trước mặt thoạt nhìn có vẻ yếu đuối lại có thể ra những lời sắc bén, có giá trị đâm vào lòng người như vậy, hay chí ít là do có tật nên mới giật mình. Nhưng càng nghĩ, Trác Nhi càng hiểu lấy lý do gì mà Hải Lam có thể như vậy. ràng là xinh đẹp hơn, giàu có hơn, có địa vị hơn và được học hành nhiều thứ hơn. Điều quan trọng nhất, còn là vị phu nhân tổng tài tương lai mà ba mẹ lựa chọn, có lý nào lại chịu thua con bé như . Lửa giận cứ theo suy nghĩ mà tăng lên, Kiều Trác Nhi kiềm chế được đẩy mạnh Hải Lam về phía trước, giọng sẵn:

      có quyền lên tiếng ở đây.

      Ồn ào, xô xát lúc nào cũng gây chú ý. Đám đông bắt đầu đứng quanh lại chú ý nhìn xem việc. với chiếc đầm trắng tinh khiết ngã sàn, lập tức có hai chàng trai lao ngay đến bên cạnh.

      =======================================

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 29:

      Trong tim Hải Lam bây giờ như có nhiều mảnh vụn vỡ tan đâm vào làm đau nhói. Hải Lam tự cười bản thân vì sao đến bây giờ vẫn còn giữ gìn chiếc nhẫn tặng cẩn thận như vậy. Hai người như thế này mà vẫn còn đeo nó, buồn cười, còn hy vọng, còn trông chờ vào điều gì nữa cơ chứ?

      Nuốt lệ vào trong, Hai Lam khẽ rút chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay mình, kín đáo đặt vào tay .

      – Lâm tổng, xin lỗi làm ảnh hưởng đến khí của buổi tiệc.

      Sau đó gì thêm, vịnh tay chàng trai còn lại để ta có thể đỡ mình đứng lên. Đôi chân đau còn là vấn đề quá lớn, những vết trầy xước do ngã cũng có gì đáng , quan trọng hơn là vết thương trong lòng rỉ máu, rỉ máu thôi.

      .

      Hạo Thiên ngẩn người ra, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay mà tim như thắt lại. gọi là “Lâm tổng” cách lạnh lùng, lại kèm theo câu xin lỗi vô cùng khách sáo. Ánh mắt nhìn trước lúc rời quả rất đáng sợ. Nó lạnh lẽo và xa lạ. Trong lòng dấy lên cảm giác mất mát và lo sợ. muốn như thế này rời khỏi , cắt đứt mối quan hệ với sao. Đó là thứ khiến cảm thấy kinh khủng nhất, đó là điều bao giờ muốn nhìn thấy nhất.

      .

      Gần đó mấy bước, Kiều Trác Nhi cũng vừa trải qua cơn chấn động, có lẽ vì quá nóng giận nên hành xử hơi lỗ mãng, làm ảnh hưởng đến hình tượng tiểu thư đài cát của mình, và nhất là khi nhìn thấy ánh mắt căm giận cùng khinh bỉ của , tim muốn thót ra khỏi lòng ngực. Ánh mắt đó ngùn ngụt lửa giận và sắc bén như muốn giết người báo trước.

      .

      Cảnh tượng đó khiến cho nhiều người khỏi phải suy nghĩ và đặt ra trong lòng những câu hỏi. Nhất là nhị vị chủ tịch và phu nhân của Lâm thị, trước tình huống này vừa tức giận vừa khó xử. Chỉ vì con bé mà gần như phá hỏng bữa tiệc. Họ lập tức cho người theo cặp trai vừa rời khỏi căn phòng tổ chức tiệc này.

      .

      .

      – Tiểu Lam, đưa em về!- Nguyên Kỳ vẫn dịu dàng.

      Hải Lam khẽ gật đầu. Bây giờ lòng vô cùng rối bối, biết phải làm gì nữa, cũng muốn từ chối nữa. cho phép mình được ích kỷ lần, dựa vào quan tâm và lòng tốt của .

      Hai người chưa kịp rời có người đến gặp Hải Lam.

      – Dương tiểu thư, chủ tịch và phu nhân chuyển lời đến . Hy vọng xuất trước mặt gia đình nhà họ nữa. Chuyện hôm nay là quá đủ rồi. Những gì họ lần trước, nếu vẫn còn nhớ đến họ lập tức đáp ứng.

      Hải Lam đôi mắt nhòe , nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ mạnh mẽ:

      – Được, tôi đáp ứng, xuất trước mặt các người nữa. Cũng mong các người đừng phiền đến tôi. Đó là điều kiện duy nhất.

      rồi, quay sang nhìn Nguyên Kỳ bằng ánh mắt tha thiết nài nỉ:

      – Có thể lập tức đưa em ra khỏi nơi này ?

      Nguyên Kỳ gật đầu, im lặng gì, nhấc bổng lên và ra xe. này, sao lại cố tình tỏ ra cứng rắn đến như vậy.

      .

      Suốt dọc đường , Hải Lam chỉ nhìn về hướng vô hồn, rằng, cũng thể cảm xúc. Điều này càng làm Nguyên Kỳ càng xót xa thêm. Thà cứ khóc lóc bù lu bù loa, có kể lể hay làm gì cũng được, chứ nhìn như vậy, chịu được.

      .

      – Tiểu Lam, em…

      – Em sao, chỉ thấy hơi mệt.

      Nụ cười cố gắng lắm mới gượng thành đó của làm cho càng khó chịu hơn.

      – Muốn khóc, em cứ khóc . ngại cho em mượn vai đâu.- Lúc này, Nguyên Kỳ biết gì hơn để an ủi .

      – Em cũng biết bây giờ mình như thế nào nữa. Em ngốc phải ?- lại cười.

      – Em đúng là ngốc, ngốc vô cùng.- Nguyên Kỳ lại xoa đầu .- Đừng gượng cười như vậy nữa có được ? Nhìn em thế này, rất đau lòng.

      , em xin lỗi.

      Nước mắt của Hải Lam bắt đầu lã chã rơi. Bàn tay cố ôm lấy gương mặt đầy nước mắt của mình và nén chặt tiếng nấc nhưng hình như vẫn ngăn nổi những giọt nước mắt thi nhau rơi ngày nhiều thêm.

      Nguyên Kỳ hiểu được phải chịu đựng như thế nào. Chắc chắn, đây phải là lần đầu đám người đó gây tổn thương cho . Nhưng cố gắng được đến bây giờ, chắc người con này cũng rất vất vả và tự động viên mình ít.

      Rút khăn tay của mình nhàng lau nước mắt cho , Nguyên Kỳ nhận ra rằng gương mặt nóng hơn bình thường.

      – Tiểu Lam, hình như em sốt?- lo lắng.

      Hải Lam vẫn mực bảo sao, nhưng trong lòng cảm kích vô cùng. Nếu người có phải tốt hơn . Nhưng dù thế nào cho đến lúc này, ở trong lòng vẫn như người trai dịu dàng, luôn quan tâm chăm sóc , mãi mãi cũng khó lòng thay đổi được.

      – Nguyên Kỳ, cám ơn .

      Ánh mắt long lanh nhìn đầy cảm kích, Nguyên Kỳ hiểu được rằng, ánh mắt ấy cuối cùng cũng chỉ có vậy. cũng chỉ có thể xem như người bạn, người trai. rất muốn rằng chờ đợi , chờ đợi ngày nào đó quên người kia và mở rộng trái tim để có thể bước vào. Nhưng biết những lời đó dù có ra người con này cũng chấp nhận. Vì quá thiện lương, quá thẳng thắn, bao giờ muốn người khác phải hy sinh cho mình, cũng bao giờ muốn nợ ai hết. Đối với , nợ ân tình chính là thứ khó trả nhất.

      – Em vào nghỉ ngơi, sáng mai đến đưa em làm.

      Hải Lam mệt mỏi, cũng có trả lời là được hay , chậm rãi dời người .

      – Vào nhà cặp nhiệt độ trước, có gì báo cho biết.

      yên tâm, em tự biết chăm sóc mình mà.- vẫy vẫy tay vài cái để chào tạm biệt rồi vào nhà.

      thở dài lắc đầu nhìn theo bóng dáng khuất sau cánh cửa.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Nửa đêm, Hải Lam sốt cao, trong người nóng rực và khó chịu. Đây phải là lần đầu bị như thế này nên Hải Lam cũng gọi gia đình dậy mà chỉ cố gắng tìm lấy thuốc nhức đầu hạ sốt để uống. nghĩ rằng mình chỉ bị cảm sơ sơ thôi, cho nên cứ nghĩ rằng uống thuốc sáng mai tự nhiên khỏi. Nếu sáng sớm mẹ thấy con dậy thay đồ làm chắc cũng phát ra. Hải Lam cả người nóng như lửa đốt nhưng cứ hừ hừ rên lạnh, trán đầy mồ hôi. Bà Dương vội vàng cặp nhiệt độ hốt hoảng khi thấy vạch đỏ chỉ số bốn mươi độ. Ba hôm nay lại đưa Hải Lục học sớm, cho nên trong nhà cũng còn ai. Cũng may Nguyên Kỳ đúng như lời hôm qua , sáng nay đến nhà định đưa làm, nên vội vã đưa hai mẹ con đến bệnh viện.

      .

      Vì cấp cứu kịp thời, nên tình trạng Hải Lam bây giờ có thể là tạm ổn, nguy hiểm đến tính mạng. Nghe vậy, mọi người đều nhõm phần. Tuy phải nằm trong phòng hồi sức lâu chút, nhưng ông bà Dương và cả Nguyên Kỳ, Phương Cát đều tập trung trước phòng cấp cứu chờ Hải Lam được đưa ra ngoài.

      =====================================

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :