Trời xanh, biển cũng xanh - Primmie (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 20:

      Kể từ hôm chuyện thẳng thắn với nhau xong, Hải Lam còn mặc đồ đôi học nữa, Hạo Thiên hằng ngày vẫn đưa đón , nhưng còn chạy vào sân trường, mà chỉ dừng lại ở cách xa cổng trường chút đợi . Hải Lam thấy như vậy cũng thoải mái hơn, càng tránh gây chú ý càng tốt.

      .

      Chủ nhật, đến đón sớm, rồi hai người siêu thị mua ít thức ăn về nấu. Hải Lam thực thích đến siêu thị, khí ở đây vừa mát mẻ, thứ gì hầu như cũng có bán, thức ăn lại sạch , đảm bảo vệ sinh. Bình thường cũng hay đến siêu thị tuần lần, có khi mua gì, nhưng dạo vòng cũng cảm thấy thích thú. Hạo Thiên năm mười thuở mới đến đây lần, cơ bản là có hứng thú với mấy chuyện này, vả lại, cũng muốn mất thời gian ở đây, vừa đông đúc, ồn ào, khó chịu.

      .

      Chưa bao giờ, bỏ nhiều thời gian vòng vòng siêu thị như lúc này. Nhưng cũng lạ là lần đầu tiên đến nơi này mà lại có cảm giác buồn chán. đẩy xe theo , ngắm nghía tỉ mỉ lựa chọn hết món này đến món khác làm cho trong lòng cảm thấy vui vẻ. Đôi lúc, quay sang hỏi về sở thích ăn uống của , rồi tham khảo ý kiến của , làm cho cảm thấy vô cùng gần gũi. bé này thoạt nhìn có vẻ tiểu thư, nhưng ra lại rất cẩn thận, rất biết cách chọn lựa và tiêu xài phung phí. Có nhiều thứ rất thích, cầm tay, nhìn tới nhìn lui nhưng rồi cân nhắc lại thấy nó cần thiết hoặc quá đắt để lại mua. Thấy như vậy, lẳng lặng gom hết những thứ đó cho vào xe.

      Đến khi tính tiền, ngạc nhiên vì cả núi đồ đạc và thức ăn trong xe đẩy nhưng chỉ cười cười rồi nhanh chóng thanh toán, đợi có ý kiến hoặc đòi trả lại. bảo sau này thích gì cứ mua, cần phải nhọc công suy nghĩ, tính toán. Được dịp, cằn nhằn dù có nhiều tiền cũng nên phung phí. Ngược lại, cảm thấy rất cao hứng, chút phiền muộn hay cau mày tí nào, vì trông như vậy, rất giống người vợ trong gia đình. Hai người như thế này, cảm giác như cặp vợ chồng trẻ mới cưới. Thấy chỉ cười cười mà gì, chút xịu mặt xuống, chẳng biết nãy giờ có nghe được nữa.

      .

      .

      Từ khi ông quản gia mất , cũng dọn ra riêng vì muốn sống cùng ba mẹ. Căn nhà khá lớn, đồ đạc tiện nghi, cái gì cũng có, nhưng gian lại thiếu sinh khí, và màu xanh của cây cỏ. Cứ tuần hai lần, có người giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa. Ngoài ra, trợ lý Trương cũng có chìa khóa căn nhà này, để có thể tiện giúp lấy đồ đạc khi cần, chẳng hạn như hồ sơ, hoặc hành lí khi công tác.

      sống như vậy rồi ăn uống thế nào?

      – Ăn ở ngoài.- đáp gọn lởm.

      – Lúc nào cũng ăn ở ngoài sao?- ngạc nhiên.- Như vậy tốt đâu.

      – Vậy cho gọn. Đôi khi bận quá Trương có mua thức ăn về cho . Thỉnh thoảng, về nhà ăn cho phải đạo, để nhị vị phụ mẫu khỏi cằn nhằn phiền phức.- cười .

      khỏi ngạc nhiên, ngờ cuộc sống gia đình của lại như vậy, xem ra có vẻ thấy thoải mái lắm khi nhắc về gia đình, ánh mắt tràn ngập tia hy vọng về gia đình hạnh phúc, đầm ấm. Dù cho có cuộc sống giàu sang, đầy đủ về vật chất như thế nào, tình cảm là thứ mà con người thể thiếu được, và luôn khao khát có được nó. Tiền của, vật chất thể lắp đầy cho những lỗ hỏng của tình cảm. Chỉ có tình cảm chân thành, vị kỷ, vụ lợi mới có thể dần dần xoa dịu những vết thương lòng.

      – Em suy nghĩ gì vậy?- Bàn tay rảnh rỗi đùa nghịch quấn quấn lấy tóc .- thương cảm cho sao?- cười gian xảo.- Vậy nhanh lấy rồi dọn về đây ở để tiện chăm sóc .

      Hải Lam chuẩn bị thức ăn, mà Hạo Thiên cứ theo sau đùa giỡn cảm thấy vướng víu khó chịu. Tay bận rộn, nên dùng cùi chỏ đẩy ra xa người :

      phiền quá, rảnh rỗi đem rổ rau này nhặt .

      trước giờ chưa có làm qua, nhưng tại ngồi cũng chán, nếu làm gì đó đuổi lên phòng khách, vì vậy nên cũng xắn tay vào phụ giúp. thích cảm giác ở bên như vậy. Bình yên, hạnh phúc, cảm giác của tổ ấm .

      .

      người mẹ đảm , khéo léo, nên ở nhà thường xuyên nấu ăn, nhưng chắc là do có năng khiếu bẩm sinh, cho nên nấu thôi, mà nấu rồi món nào cũng ngon. Khi thức ăn được bày ra, Hải Lam rất hồi hộp biết những món này có vừa miệng với . Nhưng Hạo Thiên hoàn toàn thoải mái, ăn rất khí thế, thỉnh thoảng còn nhìn âu yếm, tỏ vẻ rất cảm kích. Bữa ăn gia đình vui vẻ, đầm ấm và mang theo công việc lên bàn ăn đó chính là ước mơ nhoi của , nhưng ước mơ này trước giờ vẫn chỉ là mơ ước. thầm cảm ơn mang đến cho cảm giác của gia đình, cái cảm giác mà cả lẫn chị đều chưa có được.

      Hải Lam cảm nhận thấy vui vẻ rạng ngời khuôn mặt bất giác cũng vui lây. mỉm cười, gắp thức ăn thêm cho . Cả hai thực bữa cơm vui vẻ mà ấm cúng. biết có phải do vui quá hay , mà sau đó còn muốn giúp rửa chén. Dù cho chưa từng làm qua những việc này, nhưng cảm giác hai người vừa làm chung, vừa đùa giỡn, trò chuyện thực là thích.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Buổi chiều, bảo dẫn đến nơi thường tới. trầm lắng, ít chuyện hẳn trong suốt quãng đường . Khoảng gần tiếng sau, xe đến nơi, khẽ lay dậy.

      – Tới rồi hả ?- mơ màng, chầm chậm mở đôi mắt.

      nhìn ôn nhu, tràn đầy thương, bàn tay khẽ vuốt mấy sợi tóc rơi xuống trước trán .

      dắt em thăm người.

      Hải Lam nhanh chóng chỉnh trang lại mình, rồi cùng Hạo Thiên

      – Đây là nơi yên nghỉ của Trương quản gia, người từng kể với em.- thấp giọng, bàn tay vẫn nắm lấy tay , cảm xúc sâu lắng.- Bác Trương, đây là tiểu Lam, bạn của con, người con lựa chọn thương và chăm sóc suốt cuộc đời.

      Rồi Hải Lam khẽ cuối chào trước mộ, sau đó lắng đọng nghe tâm về những chuyện trước đây của .

      Lúc còn trẻ, từng có bạn , nhưng cha mẹ phản đối dữ dội, chỉ có quản gia Trương là luôn lắng nghe , tâm với , giúp nhận thức nhiều vấn đề mà có lời giải đáp. cũng thân với chị, nhưng chị của cũng chung số phận với , cả hai đều bị thúc ép học hành và làm việc từ rất sớm, nên thời gian hai chị em ở cùng nhau cũng nhiều. Cả hai chị em đều rất quý mến bác quản gia. Bốn năm trước ông ấy bị bệnh mà qua đời, hai chị em vừa ra nước ngoài du học liền bay về ngay nhưng kịp, làm cả hai đều rất ân hận. Lo xong hậu cho quản gia chu đáo, họ sắp xếp cho Trương, con trai duy nhất của ông quản gia tiếp nối làm quản gia trực tiếp cho Hạo Thiên, kiêm trợ lí của riêng cho , rồi sau đó mới quay lại Mỹ học cho xong chương trình. Đối với họ, Trương chỉ là con trai của ông quản gia già, mà còn là bạn, là , là người cộng rất mực trung thành, và tin tưởng. Năm nào đến ngày giỗ của ông ấy, chị đều đáp máy bay về, rồi cả hai chị em và trợ lý Trương thăm mộ ông, sau đó cùng nhau ăn bữa.

      .

      – Ông ấy là người quan trọng trong cuộc đời của hai chị em .

      cười , mắt liếc nhìn tấm ảnh mộ hình như cũng mỉm cười nhìn mình. Bàn tay siết chặt lấy hơn, làm hiểu được cảm xúc của lúc này.

      – Em vừa nhận lời ông ấy chăm sóc, thương suốt đời đúng ?- lần này ôm vai .

      – Em có sao?- vừa ngạc nhiên, vừa hiếu kỳ.- Mà sao biết?

      – Bác Trương vừa với .

      gạt em, em chỉ với bác ấy cuối tuần sau đưa về gặp ba mẹ em thôi.

      – Em … là ?- hỏi lại, nét mặt ánh lên tia vui mừng.

      Hải Lam khẽ gật đầu. Kể từ giây phút đó, miệng lúc nào cũng nở nụ cười, đường về cũng cười, ăn tối cũng cười. vui sướng đến như vậy sao. nhìn , thầm nghĩ.

      ۵ ۵ ۵

      .

      – Được rồi về .- mỉm cười nhìn .- Hết tuần sau nữa, là có thể đường đường chính chính đậu xe trước nhà em rồi.

      Mặc dù biết trêu mình nhưng vẫn cười. Còn chủ động xuống xe, bảo là mình cùng bộ vào đến trước nhà , nhìn vào trong nhà rồi mới trở lại. Thấy hào hứng như vậy, cũng nở dập tắt hứng thú của nên đồng ý.

      – Chị muốn gặp em.- vẫn rất vui vẻ.

      – Huh? chuyện chúng ta với chị ấy rồi sao?

      – Uhm.- gật đầu, gương mặt thực thoải mái.- Chị ấy bảo thu xếp về sớm, để còn thúc đẩy hôn của chúng ta.

      – Ách, cái gì với chị ấy?

      bảo muốn cùng em kết hôn.

      đứng chựng lại, vài giây sau :

      – Em chưa muốn kết hôn đâu, làm sao lại có thể mất tự do sớm như vậy được.- lắc đầu, rồi bước tiếp.

      – Sao lấy là mất tự do?- vội bước nhanh theo .- bắt em nghỉ làm, việc nhà cửa có người giúp việc, em chỉ cần bên cạnh , quan tâm là đủ rồi.

      – Nếu đủ tự tin cho những việc đó làm sao đủ tự tin kết hôn.- lý luận.- Với lại, em mới có hai mươi hai tuổi, vẫn còn rất trẻ nha. Nếu có kết hôn, ít nhất cũng phải hai, ba năm nữa.

      được!- kêu lên.- Năm nay cũng hai mươi chín rồi, hai ba năm nữa sao? đồng ý.

      – Nhảm nhí, ai lấy .- xong, lại bước nhanh hơn.

      đoán ra hình như có chút xấu hổ, mặt đỏ lên nên mới nhanh như thế. Nhưng nhanh cỡ nào, chỉ cần vài bước là theo kịp. Hạo Thiên miệng cười tủm tỉm, bước tới, ôm lấy vai Hải Lam:

      lấy lấy ai. Cả đời này em thoát khỏi bàn tay của .

      Tim đập nhanh hơn chút, nhưng ý thức được hoàn cảnh, cố gắng vùng ra khỏi vòng tay . Bàn tay to và mạnh mẽ, làm có cố sức như thế nào kết quả vẫn thay đổi, vẫn ôm chặt vai , miệng mỉm cười, chân cứ bước đều về phía trước.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 21:

      – Tiểu Lam!- Ba ngạc nhiên khi thấy về cùng chàng trai, biểu hai người lại rất thân thiết.

      Vốn dĩ chỉ định ra ngoài vài vòng vừa tập thể dục, sẵn tiện đợi con về, nhưng lại vô tình thấy được cảnh này.

      – Ách, ba!- Hải Lam giật mình, nhìn thấy ánh mắt của ba nhìn chằm chằm vào mình, vội vàng vùng ra khỏi cánh tay .

      Trái ngược với vẻ hốt hoảng của Hải Lam, Hạo Thiên rất bình tĩnh, bàn tay vẫn buông ra, mà còn tự tin ôm vai , dắt về trước mấy bước, rồi mới thả ra để cuối đầu chào.

      – Dạ chào bác, cháu là Lâm Hạo Thiên, là bạn trai của tiểu Lam. Chúng cháu chưa kịp xin phép bác, quả là có lỗi. Mong bác bỏ qua cho.

      chàng này năng lễ phép và biểu rất nghiêm túc. nhìn có chút ngạc nhiên, rồi sau đó quay sang dò xét thái độ của ba mình, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của ông bỗng rụt lại, đầu hơi cúi xuống.

      – Tiểu Lam, con vào nhà trước, ba có chuyện muốn với cậu ấy chút.- Giọng ông Dương cứng rắn, nghiêm nghị vô cùng.

      Hải Lam lo lắng, muốn gì đó lại dám, quay sang nhìn Hạo Thiên nhưng vẫn tỏ vẻ gì là sợ hãi, chỉ nhìn mỉm cười rồi gật đầu, ánh mắt biểu rằng sao, rằng có thể làm tốt. Dù có chút yên tâm nhưng vẫn thể làm gì ngoài việc chầm chậm vào nhà.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Nửa tiếng đồng hồ trôi qua đối với dài lê thê. ở trong phòng chờ mà cứ như ngồi đống lửa, hết đứng lại ngồi, rồi tới lui, nhìn ra ngoài cửa sổ mong ngóng. biết hai người đó những gì sao lâu thế này mà cũng tin tức gì. Hải Lục cũng bị chị mình làm cho lo lắng theo, định gì đó để giải khuây giúp chị, nhưng nghĩ ra câu từ nào hay ho cả.

      .

      Hải Lam đành tự trấn an mình là sao, ba tuy nghiêm khắc, nhưng là người từng trải, rất biết nhìn người, chỉ cần ấy lòng và chân thành ba làm khó ấy đâu. Vả lại, Hạo Thiên là người thông minh, tài giỏi, chắc chắn làm thất vọng. Nghĩ vậy, nhưng tâm trạng của Hải Lam vẫn cứ hồi hộp, hai bàn tay cứ nắm chặt vào nhau.

      .

      Thêm nửa tiếng nữa trôi qua, Hải Lục còn kiên nhẫn nữa nên chạy ra ngoài bảo là nghe ngóng tình hình. Hải Lam rất muốn theo nhưng như vậy ổn, nếu bị phát còn mặt mũi nào. Với lại, em lanh chanh, trẻ con như vậy rồi, làm sao giống như con bé được. Bản thân là chị, mà lại trông chừng, dạy dỗ tốt cho em mà còn hùa theo nó nữa, như thế là được. Nghĩ vậy, lại tiếp tục tới lui trong phòng chờ đợi.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Vài phút sau, Hải Lục hớt hải chạy vào phòng báo cáo:

      – Chị… chị…- Vừa , vừa thở hổn hển.

      – Tiểu Lục, có chuyện gì rồi sao?- Hải Lam lo lắng nhìn em .

      Dần lấy lại nhịp tim, nhịp thở bình thường sao khi chạy quá nhanh, Hải Lục mới tiếp:

      – Lúc em ra, chỉ thấy hai người bắt tay nhau, rồi rể đứng lên chào ba rồi ra về.

      – Sắc mặt hai người thế nào?- Hải Lam càng lo lắng hơn.

      – Em để ý kĩ lắm, thấy ba quay vào, em lật đật chạy về ngay. Thôi thôi, em về phòng đây, ba vào liền bây giờ đó, tình hình thế nào chị biết ngay thôi.

      rồi Hải Lục vội vã quay về phòng của mình, đóng sầm cửa lại. Vài phút sau, ông Dương về đến nhà, sau đó gõ cửa phòng con lớn. Hải Lam cũng đoán được người bên ngoài là ai, cố gắng hít thở đều, nhanh làm cho bản thân mình bỉnh tĩnh lại, rồi mới nhàng mở cửa. Ông Dương chăm chú nhìn nét mặt con lúc rồi mới vào, ngồi xuống chuyện.

      – Con nghĩ thế nào giữa hai cậu họ Lâm và họ Trần?

      – Ba àh, con với Nguyên Kỳ chỉ là bạn bè, cùng lắm là em thôi.

      – Vậy con thực thích cậu họ Lâm?- Ba vừa vừa ngừng quan sát biểu của con .

      Hải Lam ấp úng, gương mặt có hơi ửng hồng.

      – Cậu ta vẻ ngoài rất được, ăn thông minh, khéo léo, chững chạc, chắc là người từng trải. Còn trẻ mà có chức vụ, địa vị như vậy, chứng tỏ năng lực tồi. Cậu ta có vẻ thích con, nhưng những gia đình như nhà cậu ta thường rất phức tạp.

      – Ba, ấy mặc dù có hơi tự tin, đôi khi trẻ con chút, nhưng ấy rất tốt, rất quan tâm, chăm sóc con. ấy còn rất có năng lực nữa.

      Thấy con mình chịu khó giải thích, biện hộ giùm chàng trai kia như vậy ông chắc chắn rằng tình cảm của đứa con này dành cho cậu ta cũng ít.

      – Yên tâm, ba cấm cản hai đứa đâu.

      Ông tuy cảm nhận rằng chàng trai này có vẻ quá khôn ngoan, nhưng ông cũng nhìn ra được đây phải là chàng trai xấu, quan sát ánh mắt sáng lên và nét mặt chiều của cậu ta khi về con mình có thể làm ông tạm thời chấp nhận. Chỉ lo con mình lần đầu vướng vào chuyện tình cảm, chưa có kinh nghiệm đương, còn sợ bị người ta bắt nạt. Huống hồ chi cậu ta còn là người tương đối có địa vị trong xã hội. Tập đoàn Lâm thị đâu phải là .

      – Nhưng ba vẫn phải quan sát cậu ta thêm nữa. Àh, lần sau mời cậu ấy về nhà ta ăn cơm, giới thiệu với mẹ con luôn.

      – Dạ.

      Hải Lam thở phào nhõm sau khi ba khỏi phòng mình. cầm điện thoại nhấn số của Hạo Thiên.

      – Em vừa chuyện với ba xong sao?- Đầu dây bên kia khẽ cười.

      – Sao biết?- vô cùng tò mò.- Em muốn biết những gì?

      – Xem em nôn nóng chưa kìa.- cười.- Ba em làm sao có thể gây khó khăn cho người lòng với con mình như thế.

      biết xấu hổ.

      – Em mắng đấy phải ? Thôi, đừng lo lắng nữa, bây giờ em lên giường, đắp chăn lại và ngủ giấc ngon nào.

      .

      mỉm cười rồi ngoan ngoãn làm theo lời . Cũng biết hai người kia rốt cuộc họ với nhau những gì, thái độ và suy nghĩ ra sao, nhưng sau khi trò chuyện với xong, cảm thấy yên tâm hẳn. Đêm đó, đúng ngủ rất say.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Chắc chắn đêm qua ba kể chuyện này với mẹ, nên sáng nay chưa kịp ra khỏi nhà mẹ giữ lại rồi hỏi thăm đủ mọi thứ, nào là hai người tình cảm tới đâu rồi, còn Nguyên Kỳ tính sao, giữa Nguyên Kỳ và Hạo Thiên ai tốt hơn, rồi chừng nào dẫn Hạo Thiên về cho mẹ xem mặt,… đống câu hỏi cứ dồn dập liên tục làm biết phải trả lời câu nào và trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy khó xử, nhất là, mẹ còn bảo để mẹ gặp mặt Hạo Thiên xong rồi mới quyết định chọn Hạo Thiên hay Nguyên Kỳ cho nữa chứ. Haiz, sao mới sáng ra mà mẹ như vậy? Trước đây mẹ đâu có thế này. Hay là do mẹ thấy con cái của bạn bè mình kết hôn gần hết, nhiều người lại có cháu ẵm bồng nên cũng nôn nóng theo. Aish, cái này được nha, ai bảo mẹ chịu kết hôn sớm như người ta để có thể sớm được ra đời, thỏa ý nguyện có con rể, có cháu ẵm bồng của người. còn trẻ thế này cơ mà. Dù cho có sợ ba mẹ đến đâu, nhất quyết để họ quyết định việc hôn nhân thay mình.

      Hải Lam vội xách giỏ nhanh ra cửa, nhưng mẹ kịp với theo, dặn hẹn tối mai đến nhà ăn cơm. im lặng, coi như biết, nghe thấy. Và dĩ nhiên, kẻ biết có tội.

      ۵ ۵ ۵

      .

      – Mẹ àh!- Hải Lam hơi khó chịu. Hôm nay, mẹ gọi đến bốn lần chỉ để nhắc chuyện duy nhất.

      – Ai bảo con cho mẹ câu trả lời dứt khoát.- Bà Dương cứng rắn.

      – Nhưng công việc của ấy rất bận, phải có thời gian sắp xếp chứ mẹ.

      – Mẹ em sao? Đưa điện thoại đây nghe cho.- Hạo Thiên đề nghị.

      Hải Lam bất đắc dĩ đành đưa điện thoại cho .

      – Dạ chào bác, cháu là Hạo Thiên.

      – Oh, hai đứa chung sao?

      – Dạ vâng, cháu đến đón tiểu Lam học về.

      – Uh, vậy là rất tốt. Ngày mai nếu bận, cháu có thể đến dùng bữa cơm cùng gia đình bác được ?

      – Dạ vâng, lúc nào hai bác mời, cháu cũng rất sẵn lòng. Cháu cảm ơn bác.

      – Tốt, tốt lắm.- Bà Dương thích thú.

      đưa điện thoại cho em.- Hải Lam lấy lại điện thoại.- Mẹ àh, sao lại…

      – Sao sao cái gì, vậy thôi nha.

      rồi mẹ cúp máy. quay sang nhìn chỉ thấy cười dịu dàng, vẻ mặt còn có phần thích thú. liền cảm thấy khó xử, nếu hôm đó có chuyện bận sao, chỉ vì ăn có bữa cơm cùng gia đình mà bỏ công việc quan trọng cảm thấy rất ái ngại.

      nhìn ra được nét khó xử của , nên vỗ về, trấn an, bảo là dù có bận việc gì nữa, cuộc gặp mặt với ba mẹ đối với còn quan trọng hơn, cho nên cần lo lắng hay suy nghĩ gì hết, tự biết sắp xếp. ngốc này, nếu quan tâm tới phải giúp tốt chút với ba mẹ vợ chứ. Đâu dễ gì nhận được lời mời của nhạc phụ, nhạc mẫu như vậy. Xem ra phải để lại cho họ ấn tượng tốt mới được, để sau này có thể nhanh chóng rước con của họ về nhà nữa. Công việc sao chứ, bỏ vài ngày cũng được, ôm được vợ vừa ý với mình về nhà vẫn tốt hơn. Nghĩ vậy nên suốt đường ai đó cứ mỉm cười mãi thôi.

      ===================================

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 22:

      ngoa, Hạo Thiên đến nhà Hải Lam đúng giờ, ăn vận rất lịch nhưng kém phần thoải mái, vẫn tôn lên được vóc dáng đáng tự hào của . Mái tóc đen được chải gọn gàng, gương mặt phấn khởi, tay ôm giỏ trái cây và giỏ hoa bước vào nhà.

      – Cả nhà ơi, rể đến!- Tiếng của Hải Lục reo vang.

      Bà Dương nhanh chóng bước ra trước, Hải Lam thầm cười, ra mẹ còn sốt sắng hơn cả . vậy nhưng Hải Lam vẫn cảm thấy có chút hồi hộp, lo lắng, biết mẹ đánh giá ấy như thế nào. Ánh mắt Hải Lam nhìn như muốn hỏi, muốn rất nhiều thứ, còn Hạo Thiên tủm tỉm cho nụ cười, biểu rằng “ có gì phải lo lắng”.

      .

      mời khách vào nhà, nhưng bà Dương vẫn cẩn thận quan sát Hạo Thiên từ đầu đến cuối, Hải Lam để ý thấy nên khẽ với mẹ, e ngại Hạo Thiên nghĩ ngợi. Trái lại, từ lúc bước vẫn vẫn giữ tư thế thoải mái, vui vẻ, hỏi bất cứ gì cũng trả lời tử tế, đàng hoàng. Thậm chí còn nhiều câu rất ngọt ngào nhưng quá khoa trương, làm mát lòng mát dạ người lớn nữa chứ. Có đôi lúc chỉ muốn đấm cho vài cái. Tại sao bên cạnh có biểu này, lúc nào cũng bá đạo, ngang tàn, còn bây giờ lại tỏ ra dịu dàng, ngoan ngoãn, lễ phép. Cảm nhận được ánh mắt liếc xéo của ai đó ném vào mình, Hạo Thiên thỉnh thoảng quay sang khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười đắc ý. Biểu này vừa có ý trêu chọc , vừa muốn chứng minh với rằng làm rất tốt, là lo lắng thừa rồi.

      ۵ ۵ ۵

      .

      xuống đây làm gì?- nhìn quanh thấy ai để ý, mới nghiêng đầu hỏi .

      – Xuống giúp em.- cười thích thú, bàn tay đưa lên vén tóc cho .

      ở đây cũng giúp được gì, nên lên hơn, kẻo ba mẹ nhìn thấy.- vội đẩy lên nhà .

      Hạo Thiên thực chất hề muốn rời , cho nên vẫn vững đứng đó, tài nào đẩy được.

      xin phép được xuống giúp em mà.- Ánh mắt lém lỉnh nhìn , bàn tay lần nữa tự chủ được mà giơ lên, khẽ vuốt má .

      đứng đắn chút .- xấu hổ.

      Hạo Thiên vẫn giữ sắc mặt vui vẻ như trước:

      – Cứ giao việc cho , cũng muốn thể trước mặt ba mẹ vợ tí mà.

      – Ai là ba mẹ vợ của ?- nhìn , gương mặt thoáng chút ửng hồng. Đẩy bó rau về phía , vội vàng quay mặt .

      Hạo Thiên nhìn biểu của như vậy, trong lòng cảm thấy đáng , chỉ muốn hôn lên đôi má trắng mịn, hồng hào kia chút. Nhưng rất biết tự chủ, thôi tưởng tượng nữa mà bắt tay luôn vào việc.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Có vẻ như Hạo Thiên thành công trong việc lấy lòng người nhà , ngay cả người tỉ mỉ như mẹ , và nghiêm khắc như ba cũng có ý kiến. Họ tỏ ý phiền muộn hay xét nét gì, chỉ hỏi thăm, trò chuyện với rất nhiều. hầu như đều đáp lời rất chân thành và lễ phép. Trong bữa , thỉnh thoảng, đưa mắt nhìn mỉm cười, bàn tay đặt bên dưới bàn khẽ nắm lấy bàn tay . Hành động đó của mang đến cho ấm áp và cảm giác yên tâm, nên tuy có hơi bất ngờ và xấu hổ, nhưng cũng vội rụt tay lại. Hải Lục cứ hễ mở miệng ra là rể, rể, nhiều khi ông Dương ái ngại phải ra mặt nhắc nhở. Hạo Thiên chỉ miệng cười, tỏ vẻ thoái mái, còn nháy mắt ra hiệu với em vợ. Đúng như lời hứa từ trước, Hạo Thiên tranh thủ khi có ai để ý đưa quà cho Hải Lục. em vui vẻ, còn khẳng khái chưa nhờ vả nhận lời làm tình báo cho . Mọi việc diễn ra đúng ý định, nên Hạo Thiên nở nụ cười rất thỏa mãn.

      .

      Hải Lam xin phép ba mẹ đưa dạo vòng khu phố. Dưới ánh đèn vàng sáng choang, đôi tình nhân tay trong tay, bên nhau hạnh phúc. Cảm giác này mặc dù ai ra, nhưng tự mỗi người trong lòng đều cảm nhận được.

      – Cũng khuya rồi, về .

      Hạo Thiên vẫn còn lưu luyến, chưa muốn rời , nhàng ôm lấy , rồi rằng hôm nay rất vui. Mọi người trong nhà cho khí gia đình mà trước giờ chưa từng cảm nhận đầy đủ. cứ ôm như thế, như thế lúc lâu, như sợ rằng nếu buông ra cảm giác hạnh phúc, ấm áp đó còn nữa. hiểu nghĩ gì, khẽ vỗ lưng vài cái, rồi mới từ từ đẩy ra. Nụ cười của dành cho lúc này tựa như ánh trăng hiền hòa, ghi sâu vào tâm trí .

      – Được rồi, về . Lái xe cẩn thận nha.

      xong, kiểng chân lên, đặt vào má nụ hôn tạm biệt. Nhưng lại biết rằng, điều này lại càng làm cho muốn rời . Phải chi, phải tạm biệt như thế này, phải chi chỉ cần về đến nhà là được thấy , được hôn lên đôi môi xinh xắn, được ôm vào lòng rồi vào giấc ngủ.

      Thấy vẫn chưa chịu rời Hải Lam thúc giục:

      mau về , em phải trở vào nhà, chắc là ba mẹ đợi.

      Ngẫm nghĩ đúng là mình cũng thể nấn ná như thế này mãi, hôn lên đôi môi để tạm biệt, rồi mới chậm rãi dời .

      ۵ ۵ ۵

      .

      – Tình cảm của hai đứa có vẻ tốt nhỉ?- Mẹ mỉm cười châm chọc, đến khi nhìn thấy nét mặt con ửng đỏ lên mới tiếp.- Mẹ thấy cậu này cũng khá, rất thông minh, vui tính.

      Có nhầm đó, ta đẹp trai, giàu có gật đầu ngay do dự, chứ vui tính cần phải xem lại nha. Mẹ àh, con người ta cũng phải như nãy giờ biểu đâu. Đúng là dễ mắc lừa mà. Hải Lam khỏi cảm thán, mặc dù ra trong bụng cũng thấy vui vui.

      – Con thấy sao?

      Mẹ tự nhiên hỏi lại làm thoáng giật mình.

      – Dạ? Àh, ấy rất tốt với con, rất quan tâm, chăm sóc con.

      – Nguyên Kỳ cũng tốt, cũng quan tâm con vậy.

      Ách, sao tự nhiên mẹ lại nhắc đến Nguyên Kỳ. Hải Lam định mở miệng phân bua, nhưng mẹ nhanh chóng tiếp:

      – Hai chàng này, đều có gia cảnh sung túc, đều xe hơi, ăn mặc đẹp, dáng người khá, khuôn mặt điển trai. Nguyên Kỳ trông có vẻ hiền lành hơn chút, còn Hạo Thiên có vẻ sắc sảo hơn.- Bình luận lúc, mẹ đột ngột phán ra câu.- Nhưng hiểu sao cả hai người tốt như vậy lại thích con mình nhỉ, dáng người nó vừa bình thường, khuôn mặt cũng quá xuất sắc.

      Cái gì? có nghe lầm ? Có mẹ nào mà chê con mình rồi đem so sánh ngầm ý bảo con mình xứng với người ta, coi chuyện con được người đẹp trai, giàu có, tài giỏi để mắt tới lạ chuyện phi thường ?

      Hải Lam khẽ thở dài:

      – Vậy cứ coi như là do con tốt tính .

      dám.- Mẹ chặn đứng ngay.- hay ngủ nướng, thích ca nhạc, xem phim, đọc truyện hơn nấu ăn, còn có…

      – Mẹ àh!- đợi mẹ hết lời ngăn lại.- cần con xấu như vậy chứ.

      Ba nãy giờ ngồi im nghe hai mẹ con chuyện, giờ mới phì cười:

      – Được rồi tiểu Lam, con còn hiểu ý mẹ con sao. Mẹ thấy con có được chàng trai tốt bên cạnh vui mừng thay con thôi.

      Mẹ nhìn ba trìu mến, đúng là hiểu ý nhau mà. Kể cũng lạ, từ ngày biết có bạn trai, dường như ba mẹ tính tình có thoải mái, dễ dãi hơn với chút, kiềm kẹp quá nhiều như lúc trước. Nhưng bệnh lại càng tăng lên, nào là hỏi thăm quan hệ tình cảm tại như thế nào, có dự tính gì cho tương lai, nào là phải biết giữ mình, con cần nhất là phải bảo vệ tấm thân quý giá,… Các bài học giảng giảng lại mà muốn thuộc lòng hết cả.

      Nới lỏng được vòng kiềm kẹp của nhị vị phụ mẫu, lại vướng vào vòng quan sát của cái tên bạn trai kia. ngày gọi điện thoại cho ít nhất ba lần, dù có gặp mặt hay , chỉ để hỏi những chuyện linh tinh như: em làm gì, ở đâu, với ai, nam hay nữ, nhớ em, đến đón em,… còn phiền phức hơn.

      ==================================

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 23:

      Năm tư là năm của thực tập nghề nghiệp, Hạo Thiên biết như vậy, liền rất muốn vào công ty làm, nhưng Hải Lam nhất định đồng ý. muốn dựa vào quan hệ với mà được chiếu cố trong công ty, với lại, thích người ta ra vào, muốn yên ổn làm việc, tự lực cánh sinh. Ban đầu, khá tức giận, nhưng rồi thấy như thế cũng thay đổi được ý định của , nên đành lờ . Chỉ căn dặn nên giao tiếp nhiều với đồng nghiệp nam, nhất là, cứ thấy những gã nào có biểu , hoặc ánh mắt bình thường phải tránh xa, hoặc bỏ chạy ngay, tốt nhất là nghỉ việc luôn. Bài thực hành của , có thể ký tên, đóng dấu và ghi vài ý kiến tốt đẹp. Đường đường là tập đoàn Lâm thị lớn mạnh, chẳng lẽ tiếng lại hơn những công ty kia sao. chịu nhượng bộ, bắt ép đến công ty nữa nên cũng đành gật đầu đồng ý với .

      ۵ ۵ ۵

      .

      – Nè, tên kia nhìn em với ánh mắt lạ quá.

      – Àh, ấy là trưởng phòng của công ty em, tuổi trẻ tài cao, nhưng có bạn rồi.- mỉm cười với .

      ban đầu nghe về người kia, sắc mặt có hơi nhăn chút, nhưng sau khi nghe đến câu có bạn rồi, gương mặt lại dãn ra.

      – Mặc kệ có bạn rồi, em vẫn phải đề phòng. Nhiều người có vợ còn ngoại tình nữa là.

      – Vậy là em càng phải đề phòng hơn nữa, chúng ta chưa có gì ràng buộc, lăng nhăng với nào, làm sao em biết được.

      Vốn dĩ định đẹp trai, giàu có, tài giỏi, nhưng lại ra được, mắc công tên này lại hợm hĩnh.

      em đề phòng người ngoài chứ phải nha. đây rất chung tình. Còn nữa, ai bảo chúng ta có gì ràng buộc, nhẫn tay em còn đó, chứng tỏ em thuộc quyền sở hữu của .

      – Nhẫn nhẫn chứ, ai bảo em thuộc quyền sở hữu của . Nằm mơ.- lè lưỡi, muốn trêu chút.

      – Như vậy còn tính, thế em muốn thực khẳng định quyền sở hữu sao?- đến đây đột nhiên, cơ miệng kéo lên nụ cười ý, ánh mắt chứa đựng vẻ gian tà.

      Hải Lam nhận ra đáng lẽ mình nên đấu khẩu với tên này, vẻ mặt bất bình thường bây giờ của làm cho cả mặt đều nóng ran lên. Hải Lam đành nhanh chóng đổi sang chủ đề khác:

      – Hạo Thiên àh, em đói rồi, chúng ta ăn .

      Nghe than đói, liền thu lại ánh mắt đó, lái xe đưa ăn. rất quan tâm , sợ công việc làm nhiều mệt, lúc nào cũng muốn đưa đón cho dù công việc của có bận rộn, rồi đưa tẩm bổ, thỉnh thoảng, lại từ bỏ ý muốn đến công ty mình thực tập.

      ۵ ۵ ۵

      .

      – Nguyên Kỳ, sao lại ở đây?- Hải Lam ngạc nhiên khi thấy Nguyên Kỳ ngồi chờ ở phòng khách của công ty.

      có hẹn với họ của , cũng làm việc ở đây.- Nguyên Kỳ giải thích.

      Hải Lam gật đầu hiểu ra, định hỏi thăm họ của là người nào trong công ty, tiếp:

      – Nhưng ấy vừa gọi điện báo là bận đột xuất, nếu em có thời gian, có thể ăn cùng ?

      – Dạ?- Hải Lam ngạc nhiên, hình như có chút đường đột nên hay ngây người ra lát, rồi cũng nhận lời.

      Cũng may, hôm nay Hạo Thiên bận việc đến đón, nên Hải Lam mới nhận lời ăn với Nguyên Kỳ, kì thực chuyện lần trước ở nhà hàng, vẫn cảm thấy có chút ái ngại nên tiện từ chối.

      .

      chở đón cửa hàng ăn quá xa xỉ, gian quá lớn, nhưng được bày trí khá bắt mắt, làm rất thích thú. Món ăn ở đây cũng rất ngon. Buổi trò chuyện hôm nay diễn ra tự nhiên hơn tưởng. Nguyên Kỳ chỉ toàn về những đề tài bình thường, hề đề cập đến chuyện tình cảm, làm cảm thấy khá thoải mái. Ăn xong, Nguyên Kỳ còn muốn đưa dạo lát, nhưng từ chối khéo. cũng hiểu được nên hề ép buộc , vẫn vui vẻ đề nghị lái xe đưa về nhà.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Công việc của Hạo Thiên gần đây rất bận rộn, thời gian và mật độ hai người gặp mặt có ít , nhưng quan tâm, lo lắng cho nhau vẫn hề thuyên giảm. thường xuyên công tác nước ngoài, và mỗi lần về đều mua quà cho và kể chuyện về các nước cho nghe. Hải Lam rất thích được du lịch, nên Hạo Thiên bảo rằng sau này khi tốt nghiệp xong, sắp xếp công việc ổn định rồi dẫn tham quan mấy nước, làm cho rất phấn khởi.

      .

      Hải Lam thỉnh thoảng vẫn sang nhà phụ dọn dẹp, giúp trang trí vài cây cảnh cho có màu sắc tươi xanh trong nhà. Lần nào về trông thấy nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp và tràn đầy sinh khí như thế, cảm thấy rất hạnh phúc, lòng càng ngăn nổi ước muốn sớm ngày rước về làm vợ.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Kết thúc ngày làm việc hôm nay đột nhiên trời mưa to, Hải Lam đoán được thời tiết thất thường nên có mang theo dù, thể bộ ra trạm xe bus được. định chịu ướt chút, ra phía ngoài cổng để đón taxi, nhưng hiểu sao Nguyên Kỳ lại có mặt ở đó, nhìn thấy và đề nghị đưa về nhà. bảo rằng cơn mưa này có thể rất lớn và kéo dài biết bao giờ dứt, lại còn kèm theo sấm chớp nữa, nếu về biết đợi đến bao giờ.

      Hải Lam cảm thấy rất ngại, nhưng lại cảm thấy lời Nguyên Kỳ có phần đúng, nên hơi do dự, hơi mâu thuẫn. Lần trước ăn cùng nhau, chẳng phải cũng với , là chỉ xem như trai, còn bảo Hạo Thiên tại chính là bạn trai của , cũng bày tỏ hy vọng có thể tìm cho mình nửa khác thích hợp rồi sao. Thế nhưng vì sao vẫn còn như vậy, vẫn đối với quá tốt, quá ân cần.

      Nguyên Kỳ thấy như vậy lại thêm vào, nếu chịu về, đợi ở đây với cho đến khi tạnh mưa. như vậy, làm sao có thể làm khác, bất quá đành nghe theo lời . ra Hải Lam cũng muốn giữ ý, tạo khoảng cách với Nguyên Kỳ để tránh cho Hạo Thiên hiểu lầm, cũng muốn Nguyên Kỳ đừng vì mà nhọc lòng hay có bất kì tia hy vọng nào nữa, nhưng tình huống này khó xử. an ủi lương tâm của mình, chỉ cần mình trong sạch và làm điều gì xấu, mọi chuyện sao.

      .

      Nguyên Kỳ lái xe đưa thẳng về đến nhà. Sau đó còn cẩn thận đưa dù cho che vào nhà để khỏi ướt. ấy lúc nào cũng như vậy, tỉ mỉ, chu đáo. Chàng trai tốt như thế này càng muốn làm tổn thương, chỉ mong cho tìm được người đối xử với tốt.

      .

      Xe Nguyên Kỳ vừa dời chiếc xe khác lao tới với tốc độ nhanh đến nguy hiểm, làm cho người ta giật cả mình.

      – Hạo Thiên!- ngạc nhiên, vội chạy đến bên xe của , tự động mở cửa bước vào ngồi ở ghế kế bên.- phải công tác sao?

      vừa về.- trả lời, gương mặt mang chút lạnh lùng, kiềm nén tức giận.

      ra, chỉ vừa xuống sân bay, thấy trời mưa liền để trợ lý đem đồ đạc về trước, rồi tự mình lái xe đến đón . Vậy mà mấy ngày gặp , cảm giác nhớ nhung chưa kịp bày tỏ, cộng thêm lo lắng sợ bị mưa làm nhiễm lạnh chưa hết, thấy ngồi xe của tên con trai để ta đưa về tận nhà. Mà người đó, là người mà luôn phải cảnh giác, Trần Nguyên Kỳ.

      có mệt ?- tỏ vẻ quan tâm.

      .- vẫn giữ thái độ như cũ.

      giận em sao?- Nhìn thấy thái độ của như vậy, đoán ra.

      Chỉ khi vừa hỏi, thẳng ra:

      – Em sao cùng cậu ta?

      ra là chuyện này, Hải Lam mỉm cười:

      – Chỉ là tình cờ gặp ở công ty. ấy có người quen làm ở đó.

      – Trùng hợp vậy sao?- cau mày, tình huống này quả đáng nghi mà. phải nghi ngờ , mà chính là nghi ngờ người kia có mưu gì đó.

      ấy chỉ là tốt bụng, đưa em về thôi. thẳng mạch từ công ty về, đâu nữa hết áh.

      bằng giọng và ánh mắt chân thành. Dĩ nhiên là biết chứ, định là đến đón , nhưng bước vào xe của cậu ta, nên đành lái xe theo từ công ty về đến nhà.

      vẫn còn giận sao?- tròn mắt, quan sát thái độ của .

      vẫn gì, ràng biết là phải lỗi của , nhưng cục tức nuốt xuống nổi.

      – Lần sau, có đến gọi cho em trước có được , em đợi. Còn nếu đến, em ngồi xe của ai hết mà tự taxi về.

      Vừa nghe xong quay sang nhìn bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm. ra, hiểu đến như vậy, trách giận dỗi vì chuyện phải lỗi của , mà còn làm cảm động bởi thấu đáo của mình. kiềm chế được, nhoài người qua ôm lấy , chặt, gì.

      – Người em ướt lắm, nhanh buông em ra.- muốn bị ướt theo.

      vẫn kiên trì như vậy, tay vẫn nới lỏng:

      – Ướt ướt, muốn ôm em lúc. mấy ngày rồi được gặp em.

      muốn rằng rất nhớ . Vòng tay của , có thể cảm nhận được. Tuy người bị dính nước mưa, nhưng lại cảm thấy rất ấm áp.

      – Em nhanh chóng vào nhà thay quần áo, rồi tìm thứ gì đó nóng nóng ăn vào.- nhắc nhở trước khi dời .

      mỉm cười gật đầu, hôn vào má , rồi nhanh chóng mở cửa xe, vào nhà.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Ngày hôm sau, Hạo Thiên chỉ cần nghe qua điện thoại cũng đủ nhận ra Hải Lam sụt sùi có dấu hiệu cảm cúm, bảo trợ lý Trương mang thuốc đến cho , làm cho Hải Lam thấy ngượng gần chết. Sau khi tan tầm, còn đến xem tình hình của , rồi dẫn ăn bồi bổ. Hải Lam cảm nhận được quan tâm của Hạo Thiên, dù có bận rộn, vẫn có thể quan tâm , mang đến cho cảm giác ấm áp của hạnh phúc.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 24:

      Hạo Thiên thích màu vàng, vài ngày trước có mua tặng chiếc váy màu vàng nhạt, phối cùng chiếc áo màu vàng tươi trông rất đáng . Vừa lúc có dịp được nghỉ, tỏ ý mong muốn mặc bộ trang phục đó đến công ty , mang thức ăn cho . Ban đầu cũng muốn vì còn thấy khá ngại ngùng, nhưng lại rất chân thành trông chờ vào điều đó nên cuối cùng cũng nhận lời. thân là giám đốc, còn là con trai của chủ tịch, nếu mà xuề xòa, chú ý cách ăn mặc mà chạy đến công ty làm cho xấu hổ. Hôm đó, ngoài bộ trang phục tặng, Hải Lam thắt thêm chiếc nơ xéo quanh cổ, phối thêm vài món đồ, mang đôi guốc năm phân, trang điểm nhàng rồi mang thức ăn trưa đến Lâm thị.

      Khi Hải Lam bước vào sảnh, có nhiều ánh mắt chăm chú nhìn . Hải Lam biết mình phải dạng sắc nước hương trời, cũng có ngoại hình nóng bỏng, gợi cảm, nhưng khi vận quần áo phù hợp trang điểm chút, những che được khuyết điểm, mà còn có thể gọi là xinh xắn. hy vọng hôm nay, khi Hạo Thiên nhìn thấy , thất vọng.

      – Tôi họ Dương, phiền nhắn với phó tổng Lâm tiếng.- Hải Lam tươi cười, với nhân viên tiếp tân.

      – Àh, là Dương tiểu thư, tổng giám đốc có dặn nếu tiểu thư đến, cứ để tự nhiên vào. Lầu hai mươi bốn, tổng giám đốc chờ.- nhân viên tiếp tân vừa mỉm cười lịch thiệp, vừa ngầm ý quan sát.

      – Tổng… tổng giám đốc?- ngạc nhiên. Chẳng lẽ ba ấy muốn gặp sao?

      – Vâng.- ta lại cười .

      .

      – Tiểu Lam!

      Nguyên Kỳ?- Hải Lam quay lại, nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên. Sau nghĩ lại mới nhớ, chính là Nguyên Kỳ làm việc ở đây.

      – Em đến đây có việc gì sao?- nhìn lượt đánh giá.- Là tìm tổng giám đốc?

      – Tổng giám đốc?- hỏi lại, vẻ mặt cơ hồ khó hiểu.

      phải em đến tìm Lâm Hạo Thiên sao?- có chút bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của , nhưng sau đó lại lém lỉnh đùa.- Hay là đến gặp ?

      – Chờ ! , Hạo Thiên là tổng giám đốc?- nắm được tình hình.

      Nguyên Kỳ gật đầu:

      – Chẳng lẽ ta cho em biết?

      phải , mà là chưa kịp thôi.- Hạo Thiên từ đâu đến, lên tiếng xen vào đoạn đối thoại kia.

      Vừa nhắc người, người ở đâu liền xuất , lại còn ôm lấy vai tự nhiên đến như vậy. Hai chàng mĩ nam cao lớn đứng đối diện nhau ngay sảnh chính, ánh sáng từ cửa kính và các ô giếng trời chiếu vào làm cho bóng họ in dài sàn gạch men bóng loáng như gương. Khuôn mặt tuấn tú khẽ cau mày, họ dùng ánh mắt cương nghị để nhìn nhau, khiến những người xung quanh dù có tò mò cũng dám tiến lại gần, cũng dám nhìn lâu.

      Cuối cùng Hạo Thiên lên tiếng:

      – Chủ nhiệm Trần, cậu có thể tiếp tục công việc. Tôi đưa bạn lên phòng trước.- rồi dắt tay định xoay , nhưng vẫn còn đứng im đó.

      tiến đến, khẽ bên tai , bảo muốn chất vấn hay giận dỗi gì cũng được, cứ theo lên phòng trước . rồi, ôm lấy vai , tiến thẳng vào trong, để lại ánh mắt của người phía sau nhìn thấy hình ảnh của hai người khuất dần.

      ۵ ۵ ۵

      .

      Căn phòng của tổng giám đốc quả có khác. Rộng rãi hơn, tiện nghi hơn, đồ vật trang trí vừa nhìn cũng là biết xa xỉ hơn so với căn phòng trước đây, nền nhà được trải thảm hoa, trong phòng còn có trồng cây kiểng, chẳng khác căn hộ mini là mấy.

      ăn , thức ăn nguội hết rồi.

      vẫn giữ vẻ mặt bình thường, nhưng theo thấy nó lại có phần lạnh lùng, xen chút giận dỗi.

      – Tiểu Lam!- ôn nhu, ngồi xuống bên cạnh , cầm lấy tay , chăm chú quan sát khuôn mặt .- Giận sao?

      Hải Lam nhìn , tay vẫn nhàng xúc cơm ra. lập tức giải thích:

      ra, định khi nào chính thức nhận chức mới báo cho em hay. Nhưng hôm đó là hôm mẹ em mời đến nhà ăn cơm. vừa họp hội đồng quản trị xong, còn kịp tham dự tiệc chúc mừng mà chạy ngay đến nhà em, lại còn phải chuẩn bị tinh thần trước ba mẹ em. Em xem, đâu phải cố ý.

      Hải Lam định gì đó, nhưng Hạo Thiên nhanh chóng đón đầu:

      biết, đáng ra sau đó, phải cho em biết ngay. Nhưng lại bận bịu công việc, còn đến khi gặp được em, chả còn nhớ gì đến mấy việc kia nữa.- tay nắm lấy tay , tay ôm vai , để dựa vào ngực mình, giọng càng nhàng, ôn nhu.- Được rồi được rồi, là sai, là lỗi của , em đừng giận nữa có được ?

      Chỉ cần nghĩ đến việc thèm chuyện với , bỏ mặc cảm thấy cực kì khó chịu. Cho nên, phải dỗ dành như thế nào cũng cam tâm.

      Vùi đầu trong ngực lúc, cảm nhận chân thành từ lời , hơi ấm và nhịp tim của , trong lòng cũng nguôi ngoai cơn giận.

      – Hôm nay em rất đẹp.- nhìn lượt lại lượt, càng nhìn càng thấy duyên dáng, đáng .

      Hải Lam xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngùng nhanh chóng đổi sang đề tài khác, tránh ánh mắt như lửa đốt của nhìn chằm chằm vào mình:

      còn chưa ăn gì, mau ăn .

      – Hôn cái rồi ăn.- Hạo Thiên lém lỉnh, đưa mặt gần hơn về phía Hải Lam, mỉm cười tà ý.

      Hải Lam hai má lại càng ửng đỏ, đẩy ra và thúc nhanh ăn . sợ ở bên trong lâu như vậy người khác hiểu lầm.

      – Ở đây chỉ có và em, người ta có muốn hiểu lầm hay suy diễn gì chúng ta cũng quản được.

      Hạo Thiên bình thản đến độ làm Hải Lam tức muốn chết. là tổng giám đốc của công ty lớn đầy thế lực, ai dám quả còn muốn sống. Còn , có là gì đâu mà họ dám này kia. Nhưng cái tên này, mực muốn hôn , cứ đưa mặt sát về phía , càng gần, càng gần và thúc thực nhanh chóng chút. Bất đắc dĩ, Hải Lam chỉ muốn kết thúc sớm vụ này nhưng khi vừa định đặt nụ hôn lên má Hạo Thiên, nhanh chóng xoay mặt lại, để môi chạm vào môi mình. Nét mặt hứng thú khi thấy vẻ ngạc nhiên và bất ngờ gương mặt . Sau đó bắt đầu động môi, từ chậm chạp cho đến nhanh dần, khi hơi thở của hai người trở nên gấp gáp, hở miệng để hút lấy chút khí nhưng lại nhanh hơn tiến lưỡi của mình vào, thuần thục đẩy đưa. Nụ hôn sâu và nồng nhiệt kéo dài đến khi Hải Lam cảm thấy khó chịu vì thở nổi Hạo Thiên mới buông ra.

      – Xấu xa!- khi dần lấy lại nhịp thở bình thường.

      còn muốn xấu xa hơn nữa cơ.- cười cười, ngày càng tà mị.

      dám nhìn nữa, ngồi lui ra xa chút, tay đẩy hết thức ăn về phía , giục mau ăn. thấy xấu hổ trong lòng tự dưng cũng vui vẻ, nhanh chóng ăn phần thức ăn của mình. Hôm nay, trông đáng như vậy khiến khỏi động lòng. Nếu được chăm chút, chải chuốt và chưng diện kỹ hơn biết còn xinh đẹp đến nhường nào nữa. Hạo Thiên tuy trong lòng tự thú nhận có nổi lên khát vọng có được , nhưng biết mình nên nhúng chàm . này quả còn rất ngây thơ, hay xấu hổ, e thẹn, dám liều lĩnh làm hoảng sợ. Vụ việc lần trước ở trong xe chỉ mới “manh động” chút thôi mà tránh mặt ba bốn ngày liền rồi.

      .

      Ăn xong, Hạo Thiên định đưa Hải Lam về nhưng đột nhiên có chuyện cần giải quyết gấp nên để trợ lý Trương đưa về thay. Bộ dạng hôm nay của như vậy, tốt nhất là nên để cho về mình.

      ۵ ۵ ۵

      .

      – Trông Dương tiểu thư hôm nay rất xinh đẹp.- Trợ lý Trương .- Tổng giám đốc rất vui.

      Đều là tâm lý đàn ông cả, nếu giới thiệu bạn trước mọi người, bạn mà xinh đẹp, duyên dáng dĩ nhiên là rất tự hào, còn nhận được nhiều ánh mắt ngưỡng mộ nữa.

      Hải Lam cười , mang chút xấu hổ, trước đến nay chưa bao giờ có ý nghĩ rằng mình quá xinh đẹp đâu. Trợ lý Trương tiếp:

      – Tổng giám đốc trước giờ lạnh lùng, rất ít khi cười, cũng thích nhiều, đặc biệt là cậu ấy chưa bao giờ công khai giới thiệu bạn . Nhưng hôm nay, cậu ấy muốn tiểu thư đến công ty tức là muốn giới thiệu với mọi người. Điều này chứng tỏ vị trí của tiểu thư trong lòng tổng giám đốc.- Trợ lý Trương mỉm cười thêm.- Àh, hôm nay trang phục của hai người rất ăn ý.

      Lời hàm chứa gì đó ý. Đến bây giờ mới nhận thức ra, chẳng phải hôm nay cả hai người đều mặc trang phục vàng sao? Cái áo sơ mi mặc hôm nay màu sắc hoàn toàn trùng với chiếc váy vàng nhạt của . Ách, như thế nếu hai người bên nhau chẳng phải là cả công ty ai ai cũng đều có thể nhìn ra sao? là quá lộ liễu mà. Cái tên này làm việc đúng là đều có chủ đích hết cả. trách mình sao ngu ngốc, cứ liên tục để sắp xếp. Còn nữa, chuyện và ba bất ngờ gặp nhau, phải là do cố ý chứ? Càng suy nghĩ, đúng là càng thấy nhiều chuyện có vấn đề.

      .

      Trương nè, công việc của Hạo Thiên như thế nào?- Hải Lam muốn biết nhiều nhiều chuyện về Hạo Thiên nên mới mạnh dạn đề cập. Sống cùng từ , chắc chắn Trương hiểu hơn rất nhiều.

      – Thiếu gia có thể coi là cao thủ trong thương trường. Cậu ấy tuy tuổi trẻ, nhưng lại rất có tài. Rất nhiều hợp đồng lớn và những hạng mục thành công của công ty đều do cậu ấy phụ trách.

      Hải Lam gật gù, lúc trước còn xem như tên rảnh rỗi, dựa hơi gia đình, nhưng ngờ lại tài giỏi như vậy,

      – Những chuyện tiểu thư ngờ còn nhiều lắm.- Trợ lý Trương mỉm cười, thầm đoán suy nghĩ của Hải Lam qua ánh mắt của .- Nhờ tiểu thư, cậu ấy thay đổi rất nhiều. Quan trọng nhất là cậu ấy vui vẻ hơn, cười nhiều hơn, lúc nào cũng tranh thủ sắp xếp thời gian gặp , giống như trước đây toàn vùi đầu vào công việc. Dương tiểu thư, tôi tin rằng, thiếu gia nhà chúng tôi đối với lòng.

      Hải Lam có thể nhìn thấy nét mặt và ánh mắt của người trợ lý họ Trương qua kính chiếu hậu. biết có phải quá tin người hay , bởi vì thấy ánh mắt đó rất , có vẻ gì là muốn lừa gạt cả.

      – Tháng sau có thể Lâm tiểu thư về nước?- Trợ lý Trương đột nhiên lên tiếng, kéo Hải Lam thoát khỏi mớ suy nghĩ bề bộn trong tâm trí .

      – Tháng sau? Ý là chị của Hạo Thiên?

      Trợ lý Trương xác nhận. Hải Lam lại ngây người ra. nghe Hạo Thiên nhiều lần nhắc đến chị , nhưng cũng chưa được nhìn thấy bao giờ, cũng biết chị ấy tính cách như thế nào, rồi chị ấy có thích , vân vân và vân vân. Trong lòng lại quay về tình trạng suy nghĩ tràn lan.

      Thấy có vẻ trầm tư, trợ lý Trương khỏi bật cười, đoán được lí do vì sao, nên mở miệng động viên:

      – Dương tiểu thư đừng quá lo lắng, tiểu thư nhà chúng tôi tính tình hoạt bát, vui vẻ, lại rất thân thiện và tốt bụng. Chắc chắn hai người rất dễ hòa hợp, chừng lại mến nhau như hai chị em.

      Hải Lam “vâng” tiếng, trong lòng cũng cảm thấy nhõm hơn chút. Nhưng vừa chợt cũng cảm thấy cách xưng hô của trợ lý Trương làm cảm thấy tự nhiên lắm.

      – Àh, lần sau cứ gọi tôi là Hải Lam được rồi. Gọi bằng tiểu thư, tôi thấy có chút quen.- mỉm cười thành .

      ==================================

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :