CHƯƠNG 15: – Tiểu Lam, hôm qua nghỉ ngày có vui ? – Nếu phải là buổi tối có chút chuyện xảy ra vui trọn ngày. – Hiểu rồi. Hèn gì hôm qua, tiểu Lục gọi điện thoại cho tớ. Hải Lam ngớ người: – Ách, nó gì? – Nó hỏi rốt cuộc là tớ thấy Hạo Thiên và Nguyên Kỳ, ai có triển vọng trở thành rể của nó hơn? Trời đất, con bé này là. Hèn gì khi chịu , nó cũng có mè nheo mà ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Ra là gọi điện thoại cho tiểu Cát. – Rồi cậu sao?- Hải Lam có vẻ mong chờ. – Tớ chỉ đơn giản là cậu suy nghĩ. Dĩ nhiên tớ biết nếu quyết định xong cậu cũng cho tiểu Lục nghe rồi, cần nó phải hỏi tớ. – Heiz.- Hải Lam thở dài.- Tớ cũng mong là con bé kể thêm cho ai khác biết chuyện này. – Vậy rốt cuộc là cậu lựa chọn thế nào đây ah?- Phương cát chậm rãi.- , tớ có chút nghiêng về Nguyên Kỳ. Dù gì cậu với ta biết nhau cũng lâu, gần đây ấy lại biểu quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho cậu rất ràng. Cậu nhớ lại , mẫu người của cậu là như thế nào? Nguyên Kỳ đáp ứng gần như đầy đủ. Còn nữa, ấy còn vì cậu mà mua cả xe hơi. Cậu thấy sao? – Ách, chuyện đó… là ?- Nghe đến chuyện này, Hải Lam trầm ngâm suy nghĩ bỗng nhiên giật mình. – Còn giả sao? Hôm ấy còn dẫn cậu chọn. Đừng cậu hiểu lầm mua xe là vì chị Tư Viện nha. Cho xin , ấy và chị ta có quan hệ gì hết, nếu có cũng là phía từ chị ta mà thôi. Hải Lam bây giờ nghĩ lại mới nhớ ra, lần trước tại sao thái độ của Nguyên Kỳ lại khác như vậy. Trong chuyện tình cảm, đầu óc chậm chạp mà. – Nguyên Kỳ, thực … thực rất giống với hình mẫu của tớ. Nhưng sao đứng trước ấy, tớ lại có cảm giác đó. Hình như, hình như giữa chúng tớ, vẫn còn có khoảng cách rất lớn, khó có thể chuyển dời từ tình bạn, tình em để tiến xa hơn được.- Hải Lam cố gắng hình dung việc. Phương Cát chăm chú lắng nghe, biết rằng dù thế nào, cũng nên để bạn tự tìm ra lời giải cho trái tim mình. – Nhưng, hình như cậu có vẻ quá quan tâm đến mình và Nguyên Kỳ. Lại còn có ý tác hợp.- Hải Lam quay sang bạn.- , cậu với Tuấn Văn, là như thế nào? Từ hôm chuẩn bị cho lễ kỷ niệm trường Hải Lam thấy có gì đó là lạ rồi, nhưng do những vấn đề của chính mình làm phải vướng bận suy nghĩ, nên có dịp tra khảo bạn mình. Bây giờ nhớ ra, phải liền làm liền, nếu lại quên. Phương Cát nhìn thấy Hải Lam như thế nét mặt trở nên lúng túng. Ánh mắt Hải Lam càng như thúc giục, khiến cho Phương Cát thể : – ra, tớ… tớ và Tuấn Văn tìm hiểu nhau. – Hay nhỉ, có còn xem tớ là bạn nữa ? Sao chịu thành khai báo?- Ánh mắt Hải Lam hình viên đạn, nhìn bạn thân.- xem, quen nhau bao giờ? – Mới… mới đây ah.- Phương Cát giọng bắt đầu có chút run run.- Tiểu Lam àh xin lỗi, cũng phải là muốn giấu cậu đâu, tại chuyện của cậu như thế mà tớ lại vui vẻ kể chuyện của mình có hay. – Có phải Tuấn Văn nhờ cậu chuyện của mình và Nguyên Kỳ? Hay… đừng là cậu nhờ Tuấn Văn bảo Nguyên Kỳ để mắt tới mình nha.- Hải Lam trợn tròn mắt. – Ấy ấy, bình tĩnh, là chiều xuôi, có ngược lại.- Phương Cát nhanh chóng đáp để bạn đỡ mất bình tĩnh.- Cũng phải Nguyên Kỳ nhờ đâu, là do Tuấn Văn nhận thấy Nguyên Kỳ thích cậu, nên nhờ mình giúp thôi. Mình cũng nghĩ là Nguyên Kỳ là người tốt, thích hợp với cậu. Nếu hai người thành đôi quá tốt, chẳng phải chúng ta có hai cặp sao?- Phương Cát cười giã lã. – Được rồi, dù gì cũng khai báo. Coi như tha cho cậu.- Hải Lam xong có chút xìu xuống. Phương Cát bây giờ cũng bình thường trở lại, thấy Hải Lam như tràn ngập suy nghĩ, liền nhàng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy vai bạn mình mà : – thích ta rồi, sao lại chưa chịu chấp nhận người ta? – Là tớ… tớ còn chút lo lắng.- Hải Lam thành . – Cậu còn chuyện gì lo lắng? Chẳng phải ta kể chuyện gia đình cho cậu nghe luôn rồi sao? – Uh. Nhưng tớ biết ta thích tớ có phải chỉ là nhất thời ? – Trời ơi ngốc quá, dù là nhất thời cũng phải sống cho hết mình chứ. Cứ lo lắng như cậu có mà chết già.- Phương Cát lúc này lại dùng giọng nhàng hơn nữa.- , tớ thấy ta đối xử với cậu khá tốt, những chuyện ta làm vì cậu, phải minh chứng rồi sao? Lo lắng ngày dài, ngày có ngắn lại được ? Chi bằng cứ mở lòng mình chút, tận hưởng nó. Dù trong lòng Phương Cát vẫn ủng hộ Nguyên Kỳ, nhưng muốn cản trở Hải Lam tìm tình cảm đích thực của mình. ۵ ۵ ۵ . Mấy ngày nay, chuyện với khá hơn rất nhiều, cách xưng hô thay đổi làm dễ chịu hơn, nhất là khi với , thái độ của cũng thoải mái nhiều so với trước. Điều này khiến cho tâm trạng của tốt lên. . Cứ cách vài bữa là Hạo Thiên ghé qua gặp Hải Lam rồi đưa cùng ăn. Dạo gần đây, hễ gặp nhau là đưa ăn, hoặc mua sẵn thức ăn đến cho . bảo gầy quá nhiều, nên cần bồi bổ nhiều, nhưng lại hồn nhiên, gầy chút đẹp hơn. Lúc đó, cáu giận, bảo muốn cho gầy , chỉ muốn mập mạp chút, như thế mới đáng . Con người này kì lạ. . Nhớ lần trước Hải Lam có bảo là nếu hẹn hò muốn cùng người ấy xem phim, nên có mấy hôm lại dẫn đến đây. chọn ra các phim hành động, tình cảm đều lắc đầu, và chỉ chăm chăm vào các bộ phim hoạt hình hoặc hài mà thôi. hết biết. Trước giờ cũng có tới nơi này, cũng bao giờ lựa chọn những mô típ xem phim trẻ con như vậy. Lần này có thể coi là lần đầu tiên, dù gì coi như là với bạn , nên tâm tình Hạo Thiên cũng vui, có xấu hổ như vẫn tưởng tượng. . Còn nữa, bất kể khi đâu cũng vậy, các cặp mắt ngưỡng mộ lúc nào cũng cứ nhìn chằm chằm vào . Dù cho ta có là mĩ nam chăng nữa cũng nên biểu lộ thái độ đó chứ. Có còn biết xấu hổ, rời ánh mắt khỏi suốt cả buổi ăn, làm cảm thấy chán trong lòng. Nhìn ra được biểu tình của , ôn nhu hỏi thăm, chỉ đáp bâng quơ: – xinh đẹp kia nhìn nãy giờ kìa. theo hướng tay chỉ của mà nhìn. Sau đó nhanh chóng quay lại, thái độ vẫn bình thản: – quen biết.- lạnh lùng trả lời. ta còn dám nháy mắt với , là trơ trẽn. Nhưng sau đó lại nhanh chóng vui vẻ.- Em ghen sao? Hải Lam lắc đầu liên tục, dĩ nhiên là nhận rồi. dời ánh mắt xuống dĩa thức ăn của mình dùng nĩa nghịch nghịch chút. – Xung quanh có nhiều mĩ nữ như vậy, chẳng lẽ nhắm được . – Kể ra cũng phải.- vuốt cằm gật gù.- Nhưng lại thích dịu dàng, đơn thuần, trong sáng hơn. Ánh mắt nhìn , miệng mỉm cười ngọt ngào làm tự nhiên xấu hổ. ۵ ۵ ۵ . – Chiều nay rảnh, em muốn chúng ta đâu hẹn hò đây? – Hẹn hò gì chứ?- Nghe hai từ này, khuôn mặt Hải Lam có chút xấu hổ, nhưng vẫn mạnh mồm đáp trả. – Có gì đúng sao? – Em lúc nào nhận lời ? hơi lên giọng: – Em khẳng định?- này, đến bây giờ mà còn chưa chịu xác nhận mối quan hệ giữa hai người sao. Khóe môi nhếch lên nụ cười ý, rồi nhanh chóng đưa ra vấn đề khác: – Àh, còn muốn vào chào hỏi ba mẹ em, chẳng phải em em là cái cậu Nguyên Kỳ kia vào nhà em sao? phải nhanh chóng giải tỏa hiểu lầm của mọi người trong nhà. thôi! Hạo Thiên nắm tay Hải Lam lôi vào xe. Cho chìa khóa vào lỗ, định khởi động máy, nhưng Hải Lam nhanh chóng níu tay lại và : – Này, đừng định ? – Nhìn giống đùa sao?- Hạo Thiên điềm tĩnh, khuôn mặt lộ chút lo lắng, sợ sệt nào. Nhìn mặt giống đùa mới là càng lo lắng hơn nữa. Cái tên này làm cho hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. dám trước còn suy tính cái gì. – Ta nên bàn lại chút, được ?- Hải Lam giọng. – Sao phải bàn, em quyết định được xin phép hai bác. Nhanh thôi. – Ách, muốn đối mặt với ba mẹ em mặc kệ , nhưng em muốn, muốn, muốn. Nghĩ tới ánh mắt dò xét của ba mẹ, rồi hàng tá câu hỏi về các vấn đề khác nhau, thêm loạt dặn dò của nhị vị, cộng đống giải thích với họ hàng nữa, chắc điên quá. Nhìn thấy có vẻ khó xử, dường như có gút mắc gì đó chưa , muốn như thế, nhưng việc này, dù sao cũng phải để ra lời đồng ý cái , tính đến thời điểm này, cũng sắp sửa thành công rồi. Vì vậy, cố ý tỏ vẻ bực tức và : – Em muốn phải làm sao đây? Em chịu nhận lời làm bạn rồi, việc đường đường chính chính xin phép hai bác để theo đuổi em cũng được? Em còn muốn bàn bạc gì nữa? – Em… em phải là muốn nhận lời.- Ánh mắt của Hải Lam bây giờ bắt đầu có ngấn nước.- Em… Thấy như vậy, lại cam lòng, nỡ làm cho khóc. Hạo Thiên nhanh chóng kéo vào lòng, cằm tựa lên đầu , giọng ôn nhu trấn an: – Được rồi được rồi. Là lỗi của . Chỉ cần em đồng ý làm bạn , mọi chuyện sau này giải quyết ổn thỏa hết, em cần phải lo lắng, có chuyện gì nữa, gánh vác hết, được ? có thể hiểu trong lòng lo lắng, có thể biết trong lòng còn có chút vướng mắc, như thế là tốt. Lúc này, an tâm ở trong lòng , bờ ngực rắn chắc làm điểm tựa cho tựa vào, cảm giác cũng dễ chịu hơn hẳn. gật đầu đồng ý. – Em cũng phải là cho gặp ba mẹ. Nhưng, hãy cho em ít thời gian để em thưa chuyện. Ba mẹ em cũng thích chuyện gì quá đột ngột. Còn nữa, có vài thứ em phải cho biết trước khi gặp họ. Nếu , họ cho phép quen em đâu. – Được được, nghe theo em hết.- Hạo Thiên vỗ vỗ vào lưng , ôn nhu .- Àh, phải rồi, có cái này tặng em. Hải Lam tò mò quan sát Hạo Thiên, còn nhanh lấy trong túi ra chiếc hộp , rồi mỉm cười mị hoặc, đưa nó về phía Hải Lam: – Em mở ra xem. Hải Lam lưỡng lự nhìn , và bởi vì ánh mắt thúc giục của , từ từ mở chiếc hộp ra. – Em thích ? Để đeo vào cho. Hải Lam bất ngờ vì món quà mà Hạo Thiên tặng, nên còn chưa kịp lời nào rút chiếc nhẫn ra và đeo vào ngón áp út của . Chiếc nhẫn có đính những hột màu bạc tinh xảo, trắng sáng lấp lánh. – … cái này…- giơ nhẫn lên.- có đắt lắm ? Vừa nhận lời làm bạn của người ta mà vội nhận quà, nếu là món quà đắt tiền lại càng phải. Nghĩ vậy nên Hải Lam cảm thấy hơi lo lắng. – Cũng đắt lắm, em cứ nhận .- bình thản, rồi giơ tay của mình ra.- Nhìn xem. Oh, chúng là cặp với nhau, là nhẫn đôi ah. Hải Lam nhìn chiếc nhẫn ngón áp út của , rồi lại quay sang nhìn , đôi mắt mở to, tròn xoe. Ngay cả cũng đeo vào như thế rồi, chính là rất khó để từ chối. – Em còn nghĩ gì nữa, đây là quà tặng nhân ngày em chính thức trở thành bạn của . Ách, lại còn như vậy nữa. Xem ra là có chuẩn bị. – Vì vậy.- chìa bàn tay ra, ánh mắt lém lỉnh nhìn chờ đợi.- cũng muốn nhận lại quà. Biết ngay mà, cái tên này đâu có đơn giản như thế. – Được rồi, mấy ngày nữa rảnh, em chọn quà cho , chịu ? – có thành ý gì cả.- giở bộ mặt giận dỗi.- Món quà này chuẩn bị từ trước, còn luôn mang theo bên người nữa. – Nhưng em làm sao biết được.- nhanh chóng đáp trả. Làm sao mà biết được cò ngày hai người ở chung chỗ như thế này mà chuẩn bị cơ chứ. – mà còn đòi hỏi nữa là có quà gì luôn nha.- giả vờ ngó lơ. – Được rồi được rồi, thua em.- đầu hàng. Hehe, cười thầm trong bụng, gần đây tên này có vẻ dễ bảo, rất biết lắng nghe và chấp nhận những gì , điều này làm cảm thấy vui vui. – Nhưng mà, em được phép tháo nhẫn ra đâu đấy.- cầm tay , ánh mắt vừa thương, lại vừa rất nghiêm túc.- Trừ khi, thay nó bằng chiếc nhẫn khác. Đến đây lại cười cười, ánh mắt thâm sâu. – Em nhớ đó! Nếu đừng có trách phạt em nặng tay. Hải Lam hơi rụt người lại. Còn có chuyện tặng quà xong lại kèm thêm lời đe dọa sao. là phiền phức nha. Ngừng lát, lại hỏi: – … tại sao lại thích em? Hạo Thiên tâm tình vui bỗng chốc nhíu mày. Đến bây giờ mà này còn hỏi những câu như thế sao? Chẳng lẽ những quan tâm, chăm sóc của dành cho là chưa đủ thể . – đừng giận. Em chỉ là cảm thấy…- Hải Lam giải thích, đôi mắt có vẻ gì đó hơi tự ti. – Em cảm thấy như thế nào?- nét mặt chăm chú nhìn , chờ đợi câu trả lời. – Em cảm thấy thích em là điều khó có khả năng. Em cao, đẹp, vốn dĩ có điểm nào nổi bật. với , có phần xứng.- hơi cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.- Em nghĩ…- Hải Lam mím chặt môi, lấy hết dũng khí để ra câu tiếp theo.- …có lẽ thích em chỉ là vì cảm giác mới mẻ. Nghe những lời này của tức giận thành lời. Ánh mắt nhìn nhìn muốn thiêu đốt người. lát sau, mới trả lời bằng ánh mắt sâu và giọng nghiêm nghị hết sức: – Em cho là phân biệt được giữa tình cảm và cảm giác mới mẻ sao? Đừng đánh giá thấp như vậy. Nếu muốn tìm xinh đẹp, quyến rũ khó, nhưng để tìm được người để phải động lòng, người có thể cho cảm giác bình yên, và hạnh phúc như em chỉ có . Lần này kéo vào lòng, để dựa vào ngực , giọng nhàng, hơi thở phả ra ấm áp: – Tiểu Lam, đừng bao giờ hỏi những câu hỏi ngốc nghếch như vậy có được ? Giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Hải Lam. trong lòng khẽ gật đầu. ==================================
CHƯƠNG 16: – Cháu chào hai bác.- Chàng trai cúi đầu lễ phép, tay còn xách theo giỏ trái cây. – Àh, Nguyên Kỳ, vào nhà chơi , để bác gọi tiểu Lam cho.- Mẹ Hải Lam vui vẻ. Bà gọi Hải Lam xuống nhà tiếp khách, rồi tự mình rót nước cho Nguyên Kỳ, sẵn tiện hỏi thăm và trò chuyện với . Khi Hải Lam bước lên phòng khách thấy mẹ mình và Nguyên Kỳ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, biết cắt ngang như thế nào, nên đứng đó lúc. – Hôm nay cháu có bận gì , ở lại dùng cơm với gia đình bác. – Dạ vâng ạh!- Nguyên Kỳ lễ phép nhận lời. – Vậy tốt quá.- Bà .- Mà sao con bé này nãy giờ mà vẫn chưa xuống nhỉ? Vẫn lề mề như vậy đó, con thông cảm cho nó nha. – Mẹ!- Hải Lam khẽ nhíu mày nhìn mẹ mình, ý muốn biểu lộ sao lại xấu con mình trước mặt người khác như thế. Bà bỏ qua sắc mặt của con mình, tiếp: – Sao còn đứng đó, nhanh qua đây. Hải Lam ngại ngùng, chậm rãi bước sang. – có làm phiền em ?- Nguyên Kỳ mở đầu khá khách sáo. – Dạ , đâu ạh.- Hải Lam vội .- tìm em có việc sao? – Dạo này ở trường ít có dịp chuyện với em, nên hôm nay rảnh rỗi đến thăm em.- Nguyên Kỳ mỉm cười. Ách, cứng họng, suy đoán ra định đến chuyện gì. . Từ hôm cắm trại ở bờ biển đến nay đều cố ý tránh mặt , ngay cả khi chạm mặt nhau, cũng chỉ chào hỏi rất khách sáo, chuyện đại khái vài câu rồi tìm cớ trước. đến đây cũng là vì việc này. muốn xin phép ba mẹ cho chính thức được theo đuổi , muốn chính thức cho lời hứa để có thể tự tin và an tâm bên cạnh mà còn ngại ngùng gì nữa. Quen lâu như vậy, từ khi đặt chân vào trường đại học, biết trước giờ luôn rất kín đáo, ít giao thiệp với bạn trai, cho nên đối với chuyện tình cảm ban đầu còn khó tiếp nhận. Vì vậy, càng phải nên chủ động, nếu , chẳng biết đến bao giờ này mới có thể nhận ra ý tứ của suốt thời gian qua. – Để mẹ xuống nấu cơm, hai đứa cứ trò chuyện tự nhiên.- Bà mẹ lịch . – Để con xuống giúp mẹ.- Hải Lam đề nghị, thực , nếu chỉ ở đây với hoàn cảnh hai người như thế này, rất là ngại ngùng khi phải đối mặt với . – Thôi cần, con cứ chuyện với Nguyên Kỳ .- rồi bà nhanh chóng xuống bếp. gian phòng khách cũng tương đối thoải mái, nhưng khí yên lặng bao trùm khắp nơi. lúc sau Nguyên Kỳ mới lên tiếng: – Dạo này hình như em cố ý tránh mặt ? – Ách, … có đâu, đừng nghĩ vậy.- Hải Lam cảm thấy ngại khi Nguyên Kỳ hỏi thẳng ra như thế. – Vậy gần đây em có chuyện gì sao?- Ánh mắt Nguyên Kỳ có vẻ rất quan tâm. – Dạ , có gì. Chắc là tại lịch học hơi bận chút thôi.- Hải Lam cố gắng cười cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy gì đó ngại ngại. Nguyên Kỳ nhìn thẳng vào Hải Lam, ánh mắt bày tỏ thái độ nghiêm túc và chân thành: – Tiểu Lam, đáng lẽ phải chủ động theo đuổi em từ lâu rồi, nhưng sợ gấp gáp quá em chưa thể tiếp nhận. Khi em hiểu lầm với Tư Viện, trong lòng rất tức giận. Khi thấy em với cái tên giám đốc Lâm kia, càng thấy tức giận hơn. thực muốn như vậy thêm nữa, muốn che giấu cảm xúc của mình trước mặt mọi người. Có lẽ trước đây, em nhận thấy ràng cảm thấy tình cảm của , nên dám bước tới gần . Nhưng rất thích em. Hôm nay đến là để xin phép hai bác cho phép được theo đuổi em. Chỉ cần em là bạn của , chúng ta có thể đường đường chính chính đối mặt với tình cảm của nhau, cần lo lắng người khác gì. Và , có thể lấy tư cách là bạn trai để bảo vệ em, chăm sóc em. Ánh mắt Nguyên Kỳ vẫn rời khỏi Hải Lam, bàn tay nắm lấy tay . Hải Lam nghe xong dường như bị đứng hình. Ngập ngừng trong giây lát, vẫn thể ra được gì, nhưng bàn tay nhàng thu về. Cảm giác hơi hụt hẫng khi bàn tay tự dưng trống , nhưng Nguyên Kỳ vẫn tiếp: – hy vọng em có thể chấp nhận , cho cơ hội.- Nguyên Kỳ rất từng chữ.- Bởi vì là rất lòng. – Nguyên Kỳ, em… Gương mặt Hải Lam thể khó xử và ái ngại, thấy vậy Nguyên Kỳ chờ hết liền thêm vào. – Em cần trả lời ngay. biết là em cần thời gian để suy nghĩ.- vẫn cố mang vẻ mặt điềm tĩnh.- Nhưng, đừng lâu quá nhé! Nguyên Kỳ mỉm cười, trong khi Hải Lam trong lòng rối bời. rất muốn ngay là thể, nhưng bản tính trước giờ của vẫn hay suy nghĩ, lo rằng mình trong lúc quá vội vàng mà rất dễ làm tổn thương người khác. Mà nếu ra, quả là rất có lỗi với Hạo Thiên và cũng rất công bằng với Nguyên Kỳ. . Trong lúc suy nghĩ để dùng những câu văn, những từ ngữ sao cho Nguyên Ký ít cảm thấy đau lòng nhất, mẹ xuất và gọi cả hai vào bếp dùng cơm. Hải Lam định gọi cho Phương Cát đến nhà ăn cùng cho vui, nhưng mẹ ngăn cản, nhà có khách cứ lo tiếp cho tử tế. Mọi người trong gia đình đều tỏ ra thân thiện với và trò chuyện rất vui vẻ, nhất là mẹ và Hải Lục, còn ba ít hơn chút nhưng rất lắng nghe và quan sát. Chỉ duy nhất mình là cảm thấy ngại ngùng, dù thức ăn có nhiều, có ngon như thế nào cũng có ăn nổi, trong lòng chỉ mãi suy nghĩ. . Điện thoại của đổ chuông, Hải Lam chạy nghe máy. Linh , vừa nghĩ gọi đến. – sang đón em ăn nhé! – Ách, … được.- hơi hoảng hốt. mà đến đây chắc chỉ có nước hiểu lầm rồi tức giận lên mà mắng thôi. Dù gì việc này cũng có cố ý, giảm được chuyện phiền toái này hay chuyện nấy. dối vô hại cũng sao. Nghĩ vậy nên nhanh chóng tìm ra lí do.- Em… em hôm nay cùng gia đình sang nhà họ hàng chơi rồi. Có gì khi về em gọi lại cho nha. – Thế, khi nào em về? muốn gặp em. – Em… em cũng biết nữa. Cũng có thể là về trễ đó. Ngày mai chúng ta gặp nhau cũng được mà, nha nha nha.- cố gắng dùng giọng năn nỉ . Đầu dây bên kia đắn đo chút rồi cũng đồng ý. Hải Lam cúp máy, thở phào nhõm. Chỉ cần đến lúc này là được. Còn việc với Nguyên Kỳ, cố gắng giải quyết sớm nhất có thể. Ông trời ơi, phải là người xấu, là người biết mắc cỡ muốn bắt cá hai tay, chân đạp hai thuyền đâu. Cảm giác lo sợ này đối với khó chịu, tất cả chỉ trách cái tính nhút nhát, chần chừ, quyết đoán của bản thân. ۵ ۵ ۵ . – Cảm ơn hai bác về bữa tối. Cháu dùng rất ngon miệng.- Nguyên Kỳ dáng vẻ rất lịch . – Ây, có gì đâu cháu.- Bà mẹ vui vẻ vỗ vai Nguyên Kỳ và .- Lần sau lại ghé chơi nhé! Nhưng đừng quà cáp gì hết, như vậy khách sáo lắm. Nguyên Kỳ mỉm cười, cúi đầu chào. Hải Lam đưa ra cổng. – Hôm nay rất vui. Gia đình em quả là hạnh phúc. Mọi người cũng đối xử với rất tốt. Đặc biệt là mẹ em, bà có vẻ thích .- mỉm cười, nhìn đầy ý. – Cũng trễ rồi, về . Lái xe cẩn thận! Nguyên Kỳ bước tới lại gần Hải Lam, rồi nhanh như chớp đặt nụ hôn lên trán . Trước khi lái xe rời , cũng quên ngắm nhìn lần nữa rồi chúc ngủ ngon. Hải Lam bất ngờ trước hành động của Nguyên Kỳ nên kịp tránh né. Vốn suy nghĩ phức tạp nên cũng chẳng biết cái gì cho đúng, đành khó xử nhìn lái xe rời . . Hải Lam chán nản vì bản thân, quay người lại định vào nhà nhìn thấy ánh đèn bật sáng từ chiếc xe màu vàng lóe sáng. Ách, phải chứ. . Hải Lam nhè đến gần chiếc xe, chủ nhân của nó nhanh chóng mở cửa xe bước ra. Hải Lam giật mình, dám tiến đến gần hơn nữa. – Em lại đây!- Giọng rất lạnh lùng. rụt rè bước tới. Khi đến gần rồi, vẫn chỉ nhìn gì, trong ánh mắt còn có ngọn lửa của tức giận làm dám nhìn vào nữa. – có ở nhà sao?- Giọng vẫn lạnh nhạt, mắt hơi nheo lại.- Cùng gia đình sang thăm nhà họ hàng sao? – Hạo Thiên àh, em… – biết sao để hiểu lầm. – Làm sao?- tức giận.- nhớ em, muốn gặp em, trong khi em ở cùng cậu ta, lại còn dối . thực ra chỉ định tạt qua chút, nếu về nhà gặp cho đỡ nhớ, ai dè nhìn thấy chiếc BMW ngay trước cổng làm giận tím gan tím ruột. – Em thực biết ấy đến.- Hải Lam mang vẻ mặt khổ sở giải thích.- Em có cố ý dối đâu, đấy. Ánh mắt vẫn đầy vẻ tức giận, thái độ lãnh đạm, chịu nhìn lấy lần. giận rồi sao? thực chỉ muốn tránh phiền phức, chứ hề cố ý. Sao ông trời lại trêu như thế này, lần đầu dối mà thất bại rồi. đâu có làm gì xấu chứ. – Hạo Thiên, em biết lỗi rồi.- khẽ nắm cánh tay , lay lay mấy cái.- đừng giận nữa được ? Ngày kia chủ nhật, nếu có thời gian chúng ta có thể công viên chơi. hồi rất muốn được mà. Nghe những lời cộng với giọng điệu , nũng nịu, bắt đầu động tâm, khẽ quay sang nhìn nắm lấy khuỷu tay mình, đôi môi và ánh mắt khẽ cười làm chỉ muốn quên cơn giận mà ôm vào lòng. Nhưng được, phải trừng phạt chút. Nghĩ vậy nên Hạo Thiên nén lòng, nhìn rồi lại quay . Hải Lam nhận thấy bắt đầu nguôi nguôi cơn giận nhanh chóng tiếp: – Chín giờ sáng chủ nhật được ? Em làm thức ăn mang theo. Aish, từ bao giờ, trở nên dễ mềm lòng như thế này. Trước đây đứng trước bạn bè, đồng nghiệp, đối tác, hay các đối thủ cạnh tranh của công ty, ngay cả với ba mẹ cũng có dễ dàng nhân nhượng hay thỏa hiệp. Vậy mà giờ đây mới có vài câu mà có thể bỏ qua hết mà đồng ý với ngay. Hay phong độ của giảm sút rồi. Hạo Thiên nhíu mày suy nghĩ. – Em cũng xin lỗi rồi, còn hứa chơi cùng , làm thức ăn cho . Chưa kể quà cho , em cũng chuẩn bị. Vậy mà vẫn còn giận, em cũng đành chịu.- Hải Lam khẽ nhún vai, ra chiều bất đắc dĩ. – Chờ , em là chuẩn bị quà cho ?- Hạo Thiên nhanh chóng nắm bắt từ lời của Hải Lam. Hải Lam mím môi, khẽ gật đầu. – Được rồi, chúng ta .- Hạo Thiên nhanh chóng quyết định. – hết giận rồi sao?- Hải Lam vui vẻ, ngước lên nhìn mắt . – Chưa đâu, từ đây đến đó xem thái độ của em như thế nào, còn món quà em tặng ra sao nữa.- ngó lơ chỗ khác. – Quà của , hôm đó em đưa. Đàn ông nên mọn như vậy chứ.- khẽ, tay vốt vuốt vạt áo của mình. – Cái gì? Dám bảo mọn?- cúi người xuống, ánh mắt sắc bén nhìn .- còn chưa tính vụ cậu ta dám hôn em ngay trước mặt . Àh, ra còn giận vì việc đó. Hải Lam khẽ cười, tay vịnh vào vai , kéo người xuống chút, chân kiễng lên, đặt nụ hôn dịu dàng vào má . – Ngủ ngon. Mai gặp. Hành động chớp nhoáng rồi chỉ vẫy tay chào mà bỏ . Có phải vậy, nhanh như thế, làm chưa kịp hưởng thụ. bất ngờ chút trước hành động vừa rồi, nhìn theo bóng dáng bước vào nhà, miệng bất giác nở nụ cười. ۵ ۵ ۵ . Ba mẹ ngồi ở phòng khách chờ sẵn, vừa thấy trở vào nhanh chóng kéo ngồi xuống hỏi chuyện. Chẳng phải lúc nãy ba mẹ hỏi Nguyên Kỳ nhiều như vậy rồi sao. Giờ còn muốn hỏi thêm cái gì nữa đây. – Chuyện tình cảm của hai đứa như thế nào rồi?- Ba tỏ vẻ nghiêm túc. – Ách, tụi con chỉ là bạn bè thôi, phải như ba mẹ nghĩ đâu. – cần giấu, con hết năm ba rồi, chuẩn bị bước sang năm tư, có bạn trai cũng là chuyện đương nhiên. Ba mẹ cho phép, đừng lo.- Mẹ vỗ vai con . – Mẹ con thấy con giao thiệp nhiều bạn, nhất là bạn trai, nên có chút lo lắng thôi, con cứ từ từ tìm hiểu, cần gấp gáp đâu.- Ba điềm tĩnh . Hèn gì thấy thái độ mẹ gần đây có chút thay đổi, ra là do cảm thấy trước đây có hơi nghiêm khắc với trong chuyện tình cảm và giao thiệp bạn bè. – chàng này được đó, mẹ có nghe tiểu Cát kể nhiều rồi. Chẳng phải cậu ta rất tốt với con sao, hay giúp đỡ con, lại còn mua xe vì con nữa. Với ba mẹ, cũng rất lễ phép, ngoan ngoãn, với con cũng rất chân thành, quan tâm. Người ta lại vừa tốt nghiệp loại ưu, biết bao công ty mời gọi, rất có tương lai nha, con còn lí do gì chưa nhận lời? – Mẹ àh!- nhăn mặt, biểu tình kháng cự. Xem ra mẹ rất là vừa ý với Nguyên Kỳ. – Mẹ nó xen vào quá nhiều rồi đó.- Ba với mẹ .- Con nó còn , chưa cần vội vàng đâu. – Trước đây là do chúng ta quá giữ gìn nó, bây giờ con nó có người tử tế để mắt tới cứ để cho chúng nó tiến tới với nhau, chứ chẳng lẽ ba nó muốn con mình ế sao? – Mẹ yên tâm, chị hai nhà mình ế được đâu mà lo.- Hải Lục ngồi hóng chuyện nãy giờ cũng nhảy vào , nhóc này cũng quên nhìn sang bà chị ngồi đối diện mà nháy mắt cười. Hải Lam vội trừng mắt nhìn em, ra hiệu im lặng, nếu kịp cảnh cáo khéo con bé này lại khai ra hết tất cả rất khó ràng hết với ba mẹ. Hình như nhị vị phụ huynh vẫn nhận ra trong lời Hải Lục có vấn đề gì nên cũng mấy để tâm. – Tiểu Lam của chúng ta như thế này mà mẹ nó lại sợ con mình lấy được chồng tốt sao? Bớt lo nghĩ . Để cho con nó tự lo liệu. Phải tin tưởng vào con chứ. Ba chốt lại vấn đề rồi đứng lên bỏ vào phòng ngủ. Hải Lam cũng kịp gì thêm, nên cũng về phòng. ۵ ۵ ۵ . – Chị!- Hải Lục nhàng bước theo sau Hải Lam.- cho em biết, rốt cuộc là chị nghĩ như thế nào ? – Huh?- Hải Lam có hơi giật mình. Cứ tưởng em mình về phòng, ai dè nó lại theo sao mình vào phòng từ lúc nào. – Em gặp cả hai ứng cử viên của chức vụ rể rồi, nhưng rốt cuộc là phần thắng nghiêng về ai ah?- Hải Lục cười xòa, theo chị cuối cùng cùng dần dần học hỏi được cách chuyện thú vị của chị. Hải Lục rất ngưỡng mộ chị mình, về học lực, ăn , và cả giao thiệp bên ngoài, chị hai đều khá hơn . Chị ấy rất quan tâm đến , thỉnh thoảng còn dạy học, còn đưa ra lời khuyên cho những khúc mắc của . chỉ có thể ngầm học hỏi từ chị qua những lời , những câu chuyện chị hay kể. vốn dĩ yếu đuối, hay tự ti về bản thân, nhưng được chị mình thường xuyên động viên, khuyên răn, nên cũng tự tin lên rất nhiều. Mặc dù chị cũng là người khá nóng tính, nhưng có được người chị lo lắng cho như vậy, sao lại quan tâm đến chị mình được chứ. – Em thấy hai người thế nào?- Hải Lam hỏi lại, dường như muốn nghe ý kiến của em , dù cho đầu óc của nó có hơi ngây thơ, hơi đơn giản chút. em cẩn thận suy nghĩ: – Em thấy cả hai rể đều rất quan tâm, lo lắng cho chị, nhưng theo cách khác nhau. rể Nguyên Kỳ nhàng, còn rể Hạo Thiên dứt khoát. – Đừng gọi rể này rể kia, nghe kì quá!- Hải Lam nhăn mặt lắc đầu. – Em thấy cả hai đều tốt. Ai em cũng thích hết.- Hải Lục ngồi ghế, khẽ đung đưa người.- Nhưng em thích Hạo Thiên hơn chút. Chị cũng biết, em thích mẫu người lạnh lùng mà.- rồi cười hì hì. Hải Lam lắc đầu. Heiz, hiểu em của mình quá mà. Còn Hải Lục nhìn biểu của Hải Lam chỉ nhe răng cười. Hải Lam cũng qua cho Hải Lục biết là bạn thân Phương Cát của có ý muốn tác hợp với Nguyên Kỳ. Hải Lục suy nghĩ chút rồi đại ý là “muốn cưa chị phải chiều em”, bảo rằng chỉ cần rể đối xử tốt với mình, vô cùng đồng ý giúp đỡ trong chuyện tình cảm với chị. – Chị cũng biết trước giờ em thấy mấy đứa bạn em được bạn trai của chị nó chiều chuộng, lấy lòng, mà em cũng thèm được như thế lắm. Giờ chị cũng phải cho em hưởng chút ít “phúc lợi” , đừng có nhăn mặt thế!- Hải Lục giở chiêu nũng nịu. Hải Lam lắc đầu. Khuyên nó mở lòng, dẹp bỏ cái tôi để giao thiệp thêm bạn ra lại học hỏi theo những thứ này. – Chẳng lẽ em trách chị mấy năm qua có bạn trai để cho em hưởng “phúc lợi”?- chị đáp trả. – Cũng phải là ý đó. Nhưng từ giờ thực cũng tốt mà, đúng chị?- em lại cười nịnh nọt. Hải Lam bật cười, xoa đầu Hải Lục: – Em càng ngày càng khá hơn rồi đó. – Tất cả là nhờ có chị. He he.- em coi đó như là lời khen ngợi của chị dành cho mình nên rất vui vẻ. Xem ra em này còn hứng thú với chuyện tình cảm hơn là chị của mình. – ấy tặng nhẫn đôi cho chị ngay sau khi chị chính thức quen nhau.- Hải Lam chầm chậm .- Là của Hạo Thiên. Hải Lục bay khỏi chiếc ghế và chạy lại cầm bàn tay của chị mình lên ngắm nghía chiếc nhẫn, vừa mân mê món quà giá trị bàn tay trắng nõn và mềm mại của chị mình, vừa : – Woa, chiếc nhẫn đẹp quá, sáng lấp lánh luôn, chắc là đắt lắm đây. rể tuyệt vời nha. – Tuyệt vời hay còn chưa biết, phải xem thế nào .- Hải Lam khẽ cười, gương mặt hồng chút khi nghĩ về Hạo Thiên.- Nhưng tại, ấy là bạn trai của chị. Hải Lục xum xuê chúc mừng chị , rồi sau đó lại hỏi tiếp: – Còn Nguyên Kỳ sao? – Đối với Nguyên Kỳ, có khoảng cách nào đó thể vượt qua ranh giới bạn bè được.- Hải Lam khá trầm ngâm.- Từ khi biết ấy có tình cảm với chị, chị rất ngại chuyện hay tiếp xúc với ấy. Nhất là khi mẹ càng đối xử thân thiện với ấy, chị lại càng ngại ngùng và lo lắng hơn. Nếu sớm ràng, chị thực có lỗi với cả Nguyên Kỳ lẫn Hạo Thiên. – Em tin là chị nhanh giải quyết được. Hải Lục cũng biết gì nhiều. biết chị mình là người chững chạc và biết suy nghĩ, cho nên chắc chắn chị ấy biết mình nên làm gì. ==================================
CHƯƠNG 17: Ngày lễ tốt nghiệp chính thức của sinh viên năm tư cũng tới, hôm nay Thánh Văn lại tất bật và sôi động hẳn lên. Các sinh viên được tốt nghiệp loại khá giỏi, ai cũng tươi rói trong bộ trang phục trạng nguyên. Họ tụm ba tụm năm chụp hình, trò chuyện với nhau. Năm nay, cả bộ ba Nguyên Kỳ, Tư Viện và Tuấn Văn đều ra trường với bằng cấp loại ưu. Đề tài tốt nghiệp của Nguyên Kỳ còn được hội đồng giám khảo đánh giá rất cao. Trong buỗi lễ long trọng ngày hôm nay, tổng tài của công ty Lâm thị hạ cố đến dự làm cho toàn thể nhà trường từ ban giám hiệu, giáo viên, đến sinh viên ai nấy cũng hào hứng vô cùng. Bên cạnh đó, còn có rất nhiều công ty khác đến tham dự, cốt để chọn nhân tài về làm cho công ty của mình. . – Chúc mừng tốt nghiệp. Đợi người vây quanh Nguyên Kỳ vãn dần, Hải Lam mới cầm bó hoa đến tặng . Nguyên Kỳ nãy giờ chìm ngập trong lời chúc của các bạn, thầy , các sinh viên khóa dưới, muốn thoát cũng thoát ra mà tìm được nên khi thấy Hải Lam chủ động đến chúc mừng mình, rất vui, miệng giấu được nụ cười. – Cám ơn em.- đón nhận bó hoa của .- Em cũng cố gắng lên, năm sau là ra trường rồi. – Vâng.- Hải Lam nghĩ đến việc phải làm luận án tốt nghiệp, phải ra trường, rồi tìm việc, bôn ba với cuộc sống, trong lòng liền cảm thấy chán ngán, phiền não. Nhìn biểu của , Nguyên Kỳ lại bật cười: – Sao nhìn em chán nản quá vậy? Đừng lo, rồi giúp em làm luận án.- Ôm hết các bó hoa về bên, dùng tay còn lại vỗ vỗ vai động viên. Hải Lam mỉm cười cảm ơn . Rồi và phát cách đó xa, Phương Cát và Tuấn Văn trò chuyện vui vẻ với nhau. – Hai người đó trông đẹp đôi quá nhỉ?- mỉm cười, vui lây cho bạn mình. – Chúng ta với nhau cũng rất đẹp đôi mà. Hải Lam nhìn Nguyên Kỳ mà nghĩ ra phải gì, trong lòng đột nhiên khó xử. Đáng ra nên mở màn, nên đề cập chuyện này trước mới đúng. có nên ra cho hiểu ngay lúc này hay ? Nhưng đây là ngày vui của , làm vậy, liệu có quá đáng ? – Chúng ta đâu đó ăn mừng . Mãi suy nghĩ, Tuấn Văn và Phương Cát đến gần hai người lúc nào mà hay biết. Theo sau lời đề nghị của Tuấn Văn, Phương Cát cũng lên tiếng: – Đúng đó, chung luôn , tiểu Lam. – Tớ… – Đây chỉ đơn giản là tiệc chúc mừng thôi mà, nha.- Phương Cát nắm khuỷu tay của Hải Lam lắc , cố gắng thuyết phục bạn. Hải Lam biết mình thể từ chối nên cuối cùng cũng chấp nhận theo. Phương Cát cùng xe với Tuấn Văn, cho nên Hải Lam ngồi xe của Nguyên Kỳ. Bản thân thấy khó xử muốn chết, vậy mà bây giờ lại ở cùng chỗ, là rất ngại. Hải Lam định mở miệng chuyện của và đến mấy lần, mà lần này nào nên lời, đành nuốt lại vào trong, chờ cơ hội thích hợp. . Bốn người vào bàn ăn, trò chuyện chưa lâu hai người kia kiếm cớ có chuyện riêng nên cáo lỗi đứng dậy trước. Chuyện này, Hải Lam biết chắc chắn là kế hoạch hai người họ bàn tính đưa vào tròng đây mà. Nhìn thái độ của Phương Cát dám nhìn thẳng vào mắt lần là biết được mưu sắp đặt của bạn này rồi. đáng ghét! . – Hình như em vui khi cùng .- Nguyên Kỳ quan sát. – Dạ , có đâu.- Hải Lam vội vàng , rồi cố gắng làm ra vẻ tự nhiên.- Sao lại hỏi vậy? – Vì thấy khi chỉ có hai chúng ta em rất ít , hầu như là hỏi em mới trả lời, còn nhìn thẳng vào mắt nữa. – Có… có sao?- Hải Lam cố gắng giấu vẻ mặt khó xử của mình. – Trước kia, em hay hay cười, rất hồn nhiên, vui vẻ. Chúng ta trò chuyện với nhau cũng rất tự nhiên. – Em… Tiếng chuông điện thoại reo lên làm cắt ngang cuộc trò chuyện ngượng ngùng. Àh , hình như chỉ có mỗi là ngượng ngùng thôi. – Em ở đâu?- Giọng quen thuộc, xen chút bực tức vang lên. – Em… ăn cùng với bạn.- Hải Lam ấp úng. – Bạn như thế nào? – Là tiểu Cát, cùng vài người nữa.- hơi quay người , giọng hết sức hy vọng Nguyên Kỳ nghe thấy. – Nhắn địa chỉ, đến. – , cần đến đây đâu.- khẩn trương.- Em có thể tự về. – Hay là muốn vào nhà em ngồi đợi.- bắt đầu hết kiên nhẫn. – Ấy đừng! Ba mẹ em vẫn chưa biết chuyện của mình.- đầu hàng, giọng rầu rỉ của người thua cuộc.- Thôi được, em nhắn cho . .- – Em chuyện với ai mà lâu vậy?- Nguyên Kỳ tò mò khi thấy thái độ của Hải Lam đổi khác khi nghe điện thoại. – Dạ .- lắc đầu, cố gắng nở nụ cười. – Em lo lắng gì sao?- Nguyên Kỳ hình như đoán thấy tâm trạng của có chút bất an. – ra…- bắt đầu .- … ra điện thoại vừa nãy là của Hạo Thiên, ấy lát nữa tới. – Phó tổng Lâm?- Nguyên Kỳ rất bất ngờ. Từ khi nào này đổi cách xưng hô với chàng kia như thế, lại còn trò chuyện điện thoại rất thân mật nữa. Hải Lam khẽ gật đầu, gương mặt có chút ửng đỏ. Nguyên Kỳ cảm thấy có chỗ tin được, nhưng trước mắt. Chẳng lẽ, mở lòng chấp nhận ta. kín đáo và rất giữ ý như vậy mà bây giờ tỏ ra thân thiết với người khác giới, chắc chắn, ta trong lòng ấy rất đặc biệt. Người con này bắt đầu động tâm? chậm bước rồi sao? . Bầu khí im ắm bao trùm bàn ăn. Hải Lam thầm trách Phương Cát để lại mình, sắp tới Hạo Thiên đến, biết làm sao mà giải thích đây. là tình ngay lí gian mà. . – Xin chào! giọng quen thuộc vang lên. Ách, nhanh như vậy đến rồi sao? Hạo Thiên thoải mái trong bộ trang phục đơn giản, nhưng lại rất tôn lên dáng người của . – Chỉ có hai người thôi sao?- Hạo Thiên ngồi xuống ghế bên cạnh Hải Lam và cười , nhưng ánh mắt cuối cùng dừng ở người , làm giật mình. Câu này quả mang hàm ý gì đó mà. Hải Lam vội vàng giải thích: – Chúng em bốn người với nhau, nhưng tiểu Cát và Tuấn Văn có việc vừa ra ngoài. – ra buổi tiệc này là tiệc mừng tốt nghiệp của tôi và Tuấn Văn.- Nguyên Kỳ đỡ cho Hải Lam khó xử. – Oh, vậy sao?- Hạo Thiên cười nhạt.- Vậy là phải lời chúc mừng cho hai cậu rồi.- tỏ vẻ lịch đưa tay ra bắt. Nguyên Kỳ vài giây sau cũng đưa tay bắt lại. khí bây giờ càng khách sáo hơn. – Xin lỗi, để mọi người chờ lâu. Chúng tôi vừa ra ngoài có chút chuyện.- Phương Cát nhanh nhảu . ra, Phương Cát và Tuấn Văn định tạo gian riêng cho hai người bạn thân của mình, nên cố ý tránh , nhưng họ xa, mà chỉ dời sang mấy bàn khuất hai người này chút. Lúc nãy quan sát thấy tình hình có vẻ ổn, Phương Cát lo lắng cho Hải Lam nên thuyết phục Tuấn Văn cùng quay lại bàn. Hải Lam nhìn Phương Cát, ánh mắt mang nhiều nỗi niềm, nhiều tâm . Cũng biết nên là tức giận, trách móc hay là biết ơn và cầu cứu nữa. . Thức ăn dọn ra hết mà ai nấy cũng đều nhìn nhau. Rồi đột nhiên cả Hạo Thiên lẫn Nguyên Kỳ đều gắp thức ăn đưa vào chén của Hải Lam. Ánh mắt khó xử của lại lần nữa được biểu . – Ah tiểu Lam, món này ngon nè, ăn thử .- Phương Cát nhanh chóng gắp thức ăn cho Hải Lam rồi nháy mắt ra hiệu cho bạn nên có thái độ tự nhiên chút. Hải Lam tinh ý nhận ra, liền phối hợp với bạn mình. ăn phần thức ăn được gắp cho, còn cười tươi và khen ngon nữa, làm cho khí bây giờ đỡ căng thẳng hơn. – Tiểu Cát, cũng ăn thử cái này .- Hải Lam vô tư gắp cho Phương Cát. – Tiểu Lam, cũng muốn ăn cái đó.- Hạo Thiên quay sang chỉ chỉ Hải Lam về món ăn vừa gắp cho Phương Cát. Hải Lam vừa xấu hổ, vừa ngượng trước biểu của Hạo Thiên. – đâu phải là con nít, muốn ăn tự gắp lấy.- trừng mắt nhìn . – muốn em gắp cho .- Cái tên này cười cười, cố ý làm lơ thái độ của . Ba người còn lại có vẻ đều ngạc nhiên trước vị phó tổng giám đốc ngày thường đều rất lạnh lùng này, nên đều dừng lại quan sát hai người họ, dường như còn chờ xem Hải Lam xử lí như thế nào. Hải Lam càng xấu hổ hơn, nhanh chóng gắp thức ăn cho Hạo Thiên để vừa ăn vừa giữ mồm lại. – Nè, nè, nè!- cố ý gắp nhiều, tiện thể trút cơn giận.- ăn cho hết đó. lại vờ như thấy: – Được, em gắp bao nhiều cũng ăn hết. liếc xéo cái. Cái tên này còn muốn giở trò gì nữa đây, trước mặt bao nhiêu người, còn muốn giữ hình tượng sao, hai mươi tám tuổi rồi đó. Dù cho có muốn, ít ra, cũng muốn mình phải điên tiết lên vì . Ngại ngùng nhìn sang Nguyên Kỳ, ánh mắt mang đầy vẻ ngạc nhiên, xen lẫn chút vẻ đau thương, chút ganh tị, làm cảm thấy mình có lỗi. Ít ra, hai người cũng nên phô bày ra như vậy trước mặt . – Nguyên Kỳ cũng ăn .- Hải Lam lịch gắp thức ăn cho Nguyên Kỳ.- Hôm nay là tiệc mừng cho mà. Phương Cát nhìn nhanh thấy ánh mắt khó chịu của Hạo Thiên, nên chờ đợi phản ứng mà nhanh chóng lên tiếng phá vỡ bầu khí: – Àh, Nguyên Kỳ này, tốt nghiệp rồi dự định làm ở đâu ah? Nghe có rất nhiều công ty lớn đều có nhã ý mời về làm. – Uh. Đáng ra còn suy nghĩ, nhưng bây giờ quyết định rồi.- Nguyên Kỳ mỉm cười, rất tự tin.- về làm cho tập đoàn Lâm thị, được đích thân tổng tài ưu ái, trực tiếp đưa ra lời mời làm sao dám từ chối. Nguyên Kỳ khẽ cười, đẩy ánh mắt về phía Hạo Thiên, chờ xem thái độ của . Nhưng Hạo Thiên lại cực kỳ bình tĩnh, hề có chút tức giận nào: – Rất tốt. Ba tôi nhìn người quả là sai. Có nhân tài như cậu giúp sức, công ty chắc chắn ngày càng thành công hơn.- Đến đây, nở nụ cười đầy ý.- Tôi nhất định hết mực chiếu cố đến cậu. – Oh, vậy là phải nhờ vào phó tổng rồi.- Nguyên Kỳ cũng đối đáp thua kém.- Đa tạ thành ý của . – Để biểu lộ thành ý hơn nữa, bữa ăn hôm nay, tôi mời.- Giọng của vẫn trầm ổn. Hai cặp mắt sắc bén nhìn nhau mà như muốn thiêu đốt đối phương. Quả là đáng sợ. Phương Cát nhìn Hải Lam bất lực, ánh mắt cảm thương cho bạn, đào hoa làm chi để vướng phải chuyện tình phức tạp này. Còn Hải Lam lại vô cùng bất đắc dĩ, ánh mắt đáp lại như muốn “tớ có muốn như vậy đâu”. ۵ ۵ ۵ . – còn bực chuyện hôm nay sao?- nhìn vẻ mặt của , trông rất tức cười. Hạo Thiên chỉ im lặng lái xe, thèm trả lời. – Cũng tại , ai bảo mực đòi đến rồi tự chuốc lấy bực tức.- lại cười. – Em còn dám .- trừng mắt nhìn .- Nếu đến hai người có buổi tiệc lãng mạn bên nhau chứ gì. – ra, nếu tới, em cũng tìm cơ hội với ấy thôi. Nhưng biểu của hôm nay rất buồn cười.- nhớ lại cảnh lúc đòi gắp thức ăn. Ai đời chàng trai hai mươi tám tuổi mà lại như đứa con nít. – Có gì mà cười. Em nhìn thấy sắc mặt của cậu ta lúc em gắp thức ăn cho sao? Lúc đó, thực thỏa mãn.- Lúc này, chân mày mới dãn ra, đôi môi khẽ cười. – hết thuốc chữa.- lắc đầu. càng ngày càng phát có nhiều tính cách lạ. – Em đó, lần sau còn dám gắp thức ăn cho nam nhân nào khác ngoài biết tay .- nghiêm giọng. – Vẫn còn nghĩ đến sao?- ấy tức giận, có phải là ghen . tủm tỉm nhìn .- quên chuyện hôm nay , ngày mai là ngày hẹn hò của chúng ta, nhớ đến đúng giờ đó. Hẹn hò? Nghe đến hai từ này là lại có được cảm giác thích thú. Nghĩ đến ngày mai được chơi cùng bất chợt trong lòng dấy lên niềm vui sướng. ۵ ۵ ۵ . – Em trễ năm phút!- Hạo Thiên liếc nhìn đồng hồ. – Chỉ có năm phút thôi mà.- Hải Lam bĩu môi.- Em phải dậy rất sớm làm thức ăn, còn phải mang theo rất nhiều thứ ra xe nữa. – bảo để đến trước cổng đón mà em chịu.- Hạo Thiên khẽ nhíu mày, nhìn mấy thứ đồ đạc lỉnh khỉnh mang theo. Lúc nào cũng dặn dò cẩn thận, bao giờ để cho được đậu xe trước nhà mình. Lúc nào cũng phải đậu xe ở khoảng cách nhất định cách nhà , để tránh tầm nhìn cũng mọi người trong nhà. – Thôi được rồi mà! Em có quà cho đây?- Hải Lam mỉm cười sang chuyện khác. – Là gì vậy?- có vẻ rất tò mò. Hải Lam từ từ mở chiếc hộp ra: – Áo đôi đó.- Nụ cười hồn nhiên.- xem, em mặc sẵn rồi đây? chăm chú nhìn , nét mặt ngạc nhiên, nhưng xen lẫn thích thú. Hải Lam vẫn vui vẻ tiếp: – Từ trước đến nay, em luôn mong muốn khi có bạn trai, cùng ấy mặc đồ đôi rồi dạo phố.- Giọng biểu lộ vui thích, nét mặt sáng lên. – Em thích đến như vậy sao? vẫn quan sát từ nãy đến giờ, nếu chỉ cần như thế mà làm vui vẻ làm trò trẻ con hơn chút nữa, vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận. nhàng cởi áo thun hàng hiệu người mình ra, để mặc chiếc áo vừa tặng vào người. hơi giật mình vì hành động của , nên vội vàng mở của xe và ra phía ngoài, đưa lưng về phía , trong lòng còn rất bối rối sợ nếu để người ta thấy hay, nhưng rất nhanh chóng thay đổi trang phục trong vòng quá mười lăm giây. – Đẹp ?- chỉnh trang quần áo ngay ngắn rồi ôn nhu hỏi . – Rất đẹp.- cười tươi. Trước đây, khoác người toàn hàng hiệu, những nhãn hàng nổi tiếng, đắt tiền, nhưng bây giờ mặc người chiếc áo thun bình thường có thể tìm mua ở rất nhiều các cửa hàng áo. Kỳ lạ là điều này làm cho cảm thấy vui vui, trở nên gần gũi và hòa đồng với cuộc sống của hơn. – Em thích là được.- thỏa mãn khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của . có thể mua vừa vặn size cho , đúng là rất tốt. vui vẻ khi nghĩ đến điều này. .
CHƯƠNG 18: Công viên quả là nơi rộng lớn với rất nhiều cây xanh và trò chơi giải trí, còn có cả sở thú nữa. Hải Lam gợi ý thuê chiếc xe đạp đôi, để cả hai cùng dạo tham quan hết vườn thú. Hạo Thiên đồng ý, nhưng lại thuê chiếc xe đạp bình thường người lái, bảo rằng chở hết quãng đường, như thế bị mệt và có thể thoải mái ngắm cảnh xung quanh. Mặc dù Hải Lam rất thích được xe đạp đôi, nhưng khi nghe thế cũng vui lòng nghe theo. . Bữa trưa, hai người ra khỏi vườn thú, và tìm bãi cỏ, dưới bóng cây mát mẻ để bày thức ăn. Món ăn tuy quá cầu kỳ nhưng cả hai đều ăn rất ngon miệng. Cảnh tượng này lãng mạn, điều mà trước giờ Hải Lam có mơ cũng nghĩ tới. Còn Hạo Thiên vừa được ăn món ăn do chính tay nấu, rồi còn được nằm nghỉ đùi của , cảm giác thanh thản, hạnh phúc vô cùng khiến chỉ muốn kéo dài giây phút này mãi mãi. Đây là lần đầu tiên lại có cảm giác yên bình đến như vậy. . Để tận dụng hết thời gian vui chơi của ngày hôm nay, Hải Lam lại kéo sang khu trò chơi giải trí. Ban đầu Hạo Thiên còn khá ngại ngùng khi Hải Lam rủ tham gia các trò chơi, nhưng khi bắt đầu quen dần, lại hào hứng lôi thử các trò cảm giác mạnh. Vượt thác, đu quay , đua xe điện, trò nào cũng khiến cảm thấy thú vị. Chơi lúc rồi mới phát ra cảm giác mạnh làm cho người ta thích thú như vậy, khám phá rất mới mẻ, nên còn muốn chơi tiếp cả trò tàu lượn siêu tốc, với độ dốc hơn bảy mươi lăm độ. Hải Lam ra sức từ chối tham gia trò này cùng , nhưng lại muốn chơi mình nên cố thuyết phục , rồi lôi theo bằng được. Mặc dù trong suốt chuyến, tay đều để cho nắm chặt, nhưng hậu quả sau trò chơi vẫn là mặt mày tái mét như còn giọt máu, đầu óc choáng váng vững. – Em có sao ?- vô cùng lo lắng khi thấy biểu ổn của . – Em sao, chỉ hơi choáng.- trấn an .- Nghỉ chút hết thôi. Hạo Thiên cảm thấy mình vô cùng có lỗi, muốn tham gia trò chơi này chắc chắn là có lý do, vậy mà mực lại lôi theo, bây giờ trông như thế này quả là rất rất lo lắng, biết phải làm như thế nào. Kéo về phía , đặt đầu tựa vào ngực , ôm vai rất nhàng. Hải Lam tựa vào lòng để lấy lại thăng bằng, bớt choáng váng. Chờ cho nhịp thở ổn định chút, lại đẩy ra: – Em sao. Em muốn uống nước. – Được, em ngồi đây nghỉ ngơi, mua nước cho em. Hạo Thiên thấy sắc mặt đỡ hơn chút mới chịu buông ra và nhanh chóng rời . tự nhủ cố gắng quay lại nhanh nhất có thể. Nhưng khi quay về đến nơi, lại thấy trò chuyện với chàng trai lạ mặt. Trong lòng có chút khó chịu, vừa rời khỏi có lát thôi mà có nam nhân khác đến bắt chuyện với . này cũng to gan, mặt mày vừa tái xanh làm vừa lo lắng vừa hoảng sợ, bây giờ lại tươi cười với người đàn ông khác. Ôm tức giận, nhanh lập tức tiến lại gần chỗ hai người họ. . Hải Lam nhìn thấy Hạo Thiên, vội đứng dậy, kéo đến gần và giới thiệu với : – Hạo Thiên, đây là Lê Vũ, bạn học cấp ba của em. Rồi vui vẻ quay sang bạn của mình định giới thiệu với bạn, nhưng nhanh chóng ôm lấy vai , ánh mắt hơi đanh lại, khuôn mặt lãnh đạm nhìn Lê Vũ : – Chào cậu, tôi là người của tiểu Lam! – Người ?- Lê Vũ có chút bất ngờ đẩy mắt sang nhìn chàng trai mà Hải Lam như có ý muốn hỏi chuyện này có phải là hay . Hải Lam gật đầu xác nhận, mang chút bẽn lẽn. Hình như đây là lần đầu tiên giới thiệu bạn trai phải. – Àh phải rồi, hai người còn mặc áo đôi nữa mà.- Lê Vũ cười cười, tự trách mình ngốc nghếch. bao nhiêu năm rồi, dĩ nhiên phải có bạn trai chứ, đáng , xinh xắn và tình cảm như vậy, làm sao có người chú ý cho được. Tự nhắc mình nên miên man suy nghĩ những chuyện xưa, Lê Vũ gương mặt kéo ra nụ cười có vẻ gượng gạo: – Thôi, bây giờ tớ phải đưa cháu về, có dịp mình liên lạc sau nha. Hải Lam mỉm cười gật đầu, rồi giơ tay vẫy vẫy chào Lê Vũ. Ba năm rồi mới gặp lại cậu ta, trông cậu ấy thay đổi nhiều lắm, chỉ là cao hơn, đen hơn, chững chạc hơn chút, nhưng vẫn là rất dễ nhận ra. – Người rồi mà em còn đứng đó nhìn.- giọng có chút giận dỗi. – Lâu rồi em mới gặp lại bạn cũ mà. – Bạn cũ sao? thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm em, lại còn ngạc nhiên khi biết em có bạn trai nữa. – Bạn cũ mà.- mở to mắt, khẳng định.- Bộ, ghen sao? Bị trúng, tỏ vẻ làm lơ, rồi đánh trống lãng sang chuyện khác. – Em uống nước .- mở lon nước, đưa về phía .- Còn mệt hay ? Hải Lam vui vẻ đón nhận lon nước từ tay , uống ngụm lớn, rồi mới trả lời: – Em hết mệt rồi. Uống nước vào sảng khoái. nhìn sắc mặt của hồng hào trở lại, miệng còn nở nụ cười vui vẻ như thế đoán thấy thực sao, nên đứng dậy, lôi nhanh : – Về thôi, dẫn em ăn, bồi đắp năng lượng. ۵ ۵ ۵ . – chàng đó hồi xưa là như thế nào với em?- Hạo Thiên vẫn còn vướng mắc trong lòng nên cứ phải hỏi cho . – Bạn học.- Suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời. Hồi ấy, Lê Vũ rất tốt với , bạn bè đều bảo cậu ta có ý với , nhưng cũng biết có phải như vậy , lúc đó mấy chuyện tình cảm lại tiện nghĩ tới, phải giấu diếm ba mẹ áp lực, cho nên vẫn cư xử như bạn bè bình thường. – Sao phải suy nghĩ?- khó chịu khi trả lời ngay, hay là giữa hai người hồi đó có quan hệ gì khác. – Àh , chỉ là cậu ấy có nhiều lần giúp đỡ em. – phải vì thế mà em động lòng chứ?- Hạo Thiên ánh mắt chăm chú ngừng quan sát thái độ của . – có mà, nghĩ đâu vậy. giới thiệu với người ta là bạn trai em rồi còn gì?- nhăn mặt, phụng phịu. – Được rồi được rồi.- nhanh chóng sang chuyện khác.- Khi nào có thể gặp ba mẹ em? Cái tên họ Trần kia có thể gặp ba mẹ đến hai lần rồi mà tại sao còn chưa được ra mắt ba mẹ vợ chứ. vậy, đến việc đậu xe còn được đậu trước nhà nữa, làm cảm thấy như phải lén lút, rất khó chịu. đường đường là giám đốc công ty lớn, trước giờ đâu phải trải qua những chuyện như vậy, chuyện gì thích là làm, muốn là phải có ngay. Ấy vậy mà giờ này đây trở nên như thế nào rồi? – Nếu em thể được cứ để , em cần gì phải lo lắng.- cố gắng thuyết phục . – Ách, mới chính là làm em lo lắng.- bướng bỉnh. nhíu mày khó hiểu nhìn : – tốt như vậy, có chỗ nào để em lo lắng? trề môi: – vừa bá đạo, vừa vô lý, có nguyên tắc, lại hay nổi cáu, nhiều khi chẳng xem lời người khác ra gì.- rồi xòe bàn tay ra vừa vừa đếm. – Em sao?- Đôi mày càng châu vào hơn nữa. Hải Lam giật mình. sai, sai rồi, đáng lẽ nên những lời này. Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào biểu của , chờ xem tiếp theo như thế nào. Lúc này, Hải Lam chỉ muốn vùng bỏ chạy ra khỏi xe. Thấy được biểu gây thù chuốc oán xong rồi muốn bỏ của chạy lấy người của , liền nhanh chóng nắm lấy , kéo cả người về phía mình, đôi tay gắt gao ôm lấy cả cơ thể . Hải Lam giật mình, phản xạ dùng tay đẩy ra khỏi người mình nhưng vô ích, đôi môi mãnh nam của nhanh chóng đặt lên đôi môi xinh xắn hình trái tim của , ra sức hôn, chiếc lưỡi an phận cũng bắt đầu xâm nhập vào sâu phía trong họng . Bàn tay đặt bên dưới kiềm chế được mà di chuyển người của . Tim đập nhanh, hơi thở có chút khó khăn, cố gắng rời môi để : – Xấu xa! Buông em ra. – chỉ xấu xa trước mình em thôi.- rồi, vẫn tiếp tục hưởng thụ đôi môi ngọt ngào của . Lần này, cắn mạnh vào môi , làm vội vàng buông ra. Lấy tay sờ lên môi mình, hình như là có vài vệt máu. Hải Lam thèm để ý đến như thế nào, chỉ chăm chăm chỉnh sửa lại trang phục, tóc tai ngay ngắn, đôi mắt đỏ hoe dường như có niềm uất ức muốn khóc. Hải Lam nhanh chóng mở cửa xe chạy ra ngoài, làm Hạo Thiên lo lắng vội vàng đuổi theo. Chỉ vài bước là đuổi kịp. . – Em khóc sao?- cảm thấy đau lòng, hình như là mình gây ra lỗi gì đó rồi.- xin lỗi, tiểu Lam. vẫn gì, quay mặt đưa lưng về phía , cố gắng hít thở sâu, đều đặn để kiềm chế nước mắt tiếp tục rơi. Hạo Thiên biết phải làm thế nào, lúc này rất bối rối. nhàng lau nước mắt mặt , ôn nhu hỏi: – làm em sợ có phải ?- Giọng của rất dịu dàng, lại rất thành .- có lần sau nữa, được ? Tiểu Lam, ngoan, đừng khóc. rồi lại nhàng ôm vào lòng, bàn tay khẽ vỗ về trấn an. Thấy như vậy, thực cảm thấy vô cùng có lỗi. Đáng ra phải biết rằng trước giờ chưa từng kết giao qua bạn trai, cho nên những việc như thế này chính là nên gấp rút. Hải Lam lúc lại lau hết nước mặt mình, đẩy ra: – như vậy chẳng làm theo ý mình là gì?- lớn.- Em xinh đẹp, dáng người cũng tốt, lại còn cổ hủ và có nhiều tính xấu nữa. Cho nên nếu muốn có thể tìm những khác. – Được rồi được rồi, đừng giận nữa mà. Là sai, sai.- hạ giọng năn nỉ.- Đối với , em rất xinh đẹp, dáng người cũng rất dễ nhìn, tính cách rất thú vị, rất đáng . Cho nên tìm những khác mà chỉ có mình em thôi. lại lần nữa ôm vào lòng dỗ dành. – Nếu phải vì em đến như vậy, làm sao lại nóng lòng muốn gặp ba mẹ em chứ? Thấy yên lặng trong vòng tay mình, lại được nước tiếp: – Còn chưa tới chuyện em nghĩ xấu bao nhiêu về , chẳng lẽ như vậy đau lòng, bực tức hay sao? – Em…- Đến lúc này thực cứng họng. Đúng là lỗi ban đầu là do gây ra. Nhưng, ấy thích , là sao? – Thôi được rồi, có chuyện gì nữa, chúng ta về thôi. vẫn rất ân cần, ôn nhu, làm cho có cảm giác dường như cố ý muốn tổn hại đến . quãng đường về, cả hai đều im lặng. Khi đến trước ngõ, dừng xe lại cho xuống. Hải Lam đưa mắt nhìn , rồi nhìn xuống phía môi còn vết máu do gây ra lúc nãy trong lòng có chút lo lắng. nhàng xoay người lại, tay khẽ chạm vào vết thương môi : – … sao chứ? Còn đau ? Hay là mua thuốc? Ánh mắt lúc này trong veo, xen lẫn chút lo lắng. mỉm cười, vuốt má , kiềm nén lại ý định muốn hôn đôi môi : – sao. Hôm nay em mệt rồi, vào nhà nghỉ sớm . ۵ ۵ ۵ . – Thiếu gia, cậu về!- Trợ lý Trương nhìn chàng trai dáng vẻ mang chút phiền muộn bước vào nhà.- Môi cậu bị làm sao? – yên tâm, phải là đánh nhau đâu.- Hạo Thiên lãnh đạm. Quá hiểu tính cậu chủ, muốn có ép uổng như thế nào cũng , chuyện gì muốn tự cậu ấy ra ngay, với lại, nhìn vết thương kia, cũng là có gì lớn cho nên trợ lý Trương cũng dám hỏi thêm chuyện này nữa. – Cậu vào phòng tắm rửa trước, tôi người làm thức ăn cho cậu.- Ngoài chức vụ quản gia ở nhà, ông Trương còn được Hạo Thiên tin cậy giao cho chức trợ lý trong công ty. – Thôi khỏi, tôi đói. Tôi tắm rửa rồi ngủ đây. Công việc ngày mai tóm tắt lại, sáng mai tôi xem. Trợ lý Trương kính cẩn cúi đầu, Hạo Thiên xong cũng quay , nhưng chợt nhớ ra vài điều: – Àh nè Trương! – Vâng thưa thiếu gia! – Àh… uhm… thường con rể phải làm gì để lấy lòng ba mẹ vợ nhỉ? Àh , ý tôi là nếu có con , hy vọng chồng của nó là người như thế nào? Xem bộ dạng ấp úng và có hơi xấu hổ của thiếu gia, trợ lý Trương giấu được nụ cười trộm. Xem ra, những thay đổi gần đây của thiếu gia hoàn toàn là có nguyên do, mà nguyên do là gì, dĩ nhiên người thân cận với thiếu gia như ông thể nào đoán ra được. ====================================
CHƯƠNG 19: Công việc ngày hôm nay cũng nhiều, buổi chiều chỉ có gặp vài đối tác. Hạo Thiên xoay xoay người chiếc ghế ngẫm nghĩ, phải làm gì để chỉnh này đây. bất chợt nghĩ đến cái tên Lê Vũ bạn học của vừa gặp hôm qua. Rốt cuộc là như thế nào đây, hết Trần Nguyên Kỳ, giờ lại thêm Lê Vũ. Phải làm sao để khi bước ra ngoài, mọi người thế gian này đều biết là bạn , là của , và họ là đôi với nhau. Chợt nhớ lại ánh mắt, cả sắc mặt của cái tên họ Lê hôm qua khi nhìn thấy hai người mặc đồ đôi có chút kì lạ, để lộ nụ cười gian tà, đắc ý. – Trợ lý Trương, chiều nay và giám đốc Lưu gặp đối tác giúp tôi. Tôi có việc bận. xong, cúp máy, đứng dậy, với chiếc áo khoác ra ngoài. ۵ ۵ ۵ . – mua cái gì theo mà nhiều vậy?- ngạc nhiên nhìn trong xe có để nhiều túi đồ mà tò mò biết là cái gì ở trong đó. – Của em đó.- cười cười, vẻ mặt thần bí. – Huh?- thấy chút khó hiểu.- Là cái gì vậy? Tự nhiên mua cho em mà chẳng nhân dịp gì, em nhận đâu. Hải Lam lắc đầu từ chối. muốn mang tiếng là lợi dụng , huống chi giờ cũng cảm thấy mình thiếu thốn thứ gì hết. – Em chắc chắn phải nhận.- đem các túi đồ đến trước mặt và mở ra.- Là đồ đôi đó. mới chọn được có mười bộ, mỗi ngày em cứ lấy cái mà mặc. Mấy ngày nữa cho người đem đến thêm, đủ loại, đủ kiểu và màu sắc. Sáng em muốn mặc bộ nào ra ngoài cứ nhắn tin cho trước, mặc giống như thế. Sặc! phải chứ! Có ai mặc đồ đôi ra đường mỗi ngày trời. Nhất là học, ăn mặc như thế trông có vẻ kì cục, mọi người để ý. Gì chứ ai nhìn cái này mà biết đó là đồ đôi. Mà cho dù người ta biết chăng nữa vẫn rất chột dạ. Cái tên này quả là điên rồi. – đừng đùa nha!- tròn mắt nhìn , hy vọng điều phải là . – đâu có đùa.- cười thích thú.- Được rồi, sáng sớm mai nhớ nhắn tin cho . – điên sao? Có cần phải cho cả thế giới biết chúng ta quen nhau ?- cảm thấy vừa khó hiểu, xen lẫn chút bực tức. Rốt cuộc là vì lý do gì mà cái tên xấu xa này lại nghĩ ra cái trò trẻ con này chứ. – Em thông minh nha.- Hạo Thiên mỉm cười, xoa đầu , ánh mắt nhìn tràn đầy âu yếm.- Chính là muốn cho tất cả mọi người biết chúng ta là cặp. – Em muốn.- lắc đầu, vẻ mặt phụng phịu. – Tại sao?- hỏi.- Chẳng phải em bảo rằng rất muốn cùng bạn trai mặc đồ đôi sao? – Nhưng mà ngày nào cũng ăn mặc như thế, em bao giờ nghĩ đến. Vậy rất kì cục nha. – thấy có gì mà kì. Khi chúng ta ra ngoài, có chàng trai nào dám nhìn, hay để ý đến em nữa. – Xì, nào có ai nhìn em, người ta nhìn có. đâu cũng toàn mấy nhìn chằm chằm, nhìn đến muốn lồi cả tròng mắt ra ngoài.- nhăn mặt. – Được, vậy cũng tốt. Vậy khi ra ngoài, người ta biết rằng là hoa có chủ, và cũng thèm để ý nữa. – … … … là cái gì cũng được. mỉm cười nhún vai: – Có lý khắp thiên hạ mà, em biết sao? – mới là vô lý mà lê lếch khắp nơi đó. cười lớn: – Chẳng phải là văn chương của em rất tốt sao? Lại còn chế cả thành ngữ nữa. hơi xấu hổ. Cái tên đáng ghét này, là lại . Nhưng Hải Lam lại nhanh chóng tìm ra lý do khác: – bắt em mặc như thế này, ngay cả học, chẳng lẽ lại mặc làm? Như vậy rất bất công nha. cười, nụ cười như dự đoán trước tình huống: – Biết ngay là em thế nào cũng lý do này. Em yên tâm, mặc như thế làm. cũng nghĩ qua rồi, cùng lắm vào những ngày chọn mặc áo thun, chỉ cần phối hợp mặc khoác thêm vest hoặc áo ghi lê ở ngoài, tuy sang trọng bằng áo sơ mi nhưng trông vẫn ổn. Dù gì cũng tự tin với dáng người và phong độ của mình. – Aish, em là được mà.- bất lực, cũng gần ba mươi rồi, sao vẫn còn trẻ con như vậy chứ. – được là được.- vẫn rất bình thản.- đặt mua đủ bộ cho ba mươi ngày rồi, mỗi ngày bộ. Có thể vài ngày nữa họ giao hàng cho chúng ta.- Hạo Thiên bỏ qua phản đối của Hải Lam, vẫn cố chấp . – bệnh quá ! Muốn mặc tự mặc mình.- tức muốn điên lên, thèm với nữa mà định bỏ vào nhà. Hạo Thiên mỉm cười dụ hoặc: – Vậy để xách đồ vào nhà giúp em. – Lâm Hạo Thiên!- gào lớn.- muốn chết sao? ۵ ۵ ۵ . Hải Lam dám nghĩ đến chuyện này tí nào, nhưng cứ sáng sớm là ai kia lại nhắn tin hoặc gọi điện đến làm phiền, khiến cho đồng ý cũng được. Cho nên mấy ngày nay Hải Lam học đều phải mặc thêm áo khoác, chung là phối đồ làm sao cho ít để lộ ra ngoài thứ mặc chính là áo đôi. Nhưng càng tránh mắt nhìn của mọi người bao nhiêu, lại càng muốn biểu lộ bấy nhiêu. Cứ mỗi lần đến đón là lại lái xe vào thẳng sân trường, ngang nhiên thẳng vào trong tìm rồi cùng ra. Mọi người dù muốn để ý cũng phải để ý. Tin tức quen với đại thiếu gia, kiêm tổng tài tương lai của tập đoàn Lâm thị ai gọi là tin đồn nữa mà là tự mọi người đều khẳng định với nhau. Hải Lam vốn chỉ muốn yên ổn học hành nhưng bây giờ hóa ra bây giờ lại trở nên rất nổi tiếng ở trường, nhiều người tỏ vẻ ghen tị, này kia, trèo cao, có người còn hỏi bí quyết làm sao mà vớ được chàng như vậy, còn có người lại xum xuê nịnh bợ, nhờ vả hộ để sau khi ra trường có được việc làm ở Lâm thị. Trước mặt còn vậy, lời sau lưng chắc lại càng thể đến xuể. Đời đúng là phiền toái. . . Hôm nay, sau khi tan học Hải Lam chạy nhanh nhất có thể để ra khỏi cổng trường. – Oh, hôm nay em lại đứng ngoài này đợi sao?- cười đắc ý. Hải Lam nhanh chóng vụt lên xe, rồi bảo lái xe nhanh để bị mọi người để ý. Gương mặt đầy suy nghĩ của quãng đường làm khỏi tò mò mà hỏi. Đến lúc này, chịu được nữa: – Ngày mai, có thể mặc như thế này được ? Cả ngày mốt, ngày kia, chung là về sau luôn. Nhìn nét mặt đáng thương của , vô cùng quan tâm: – Có ai gì em sao? nghe. Còn nữa àh. Trong trường này bây giờ ai ai cũng biết tuy dám trước mặt, nhưng sau lưng , họ xì xầm rất nhiều thứ, nhất là bạn thân và em ở nhà cứ cười suốt, mẹ bắt đầu nghi ngờ. – Chẳng lẽ biết?- tỏ vẻ trách móc.- Mấy ngày qua em thực thảm ah. – Người ta là vì người ta ghen tị đó. Em nên vui lên mới phải. mỉm cười, nhớ đến việc mấy ngày nay ăn mặc có thay đổi để làm, mọi người ai cũng chú ý, còn hỏi có phải là có bạn rồi , có người chúc mừng nữa chứ. Cảm giác thực hạnh phúc. – Em mới chính là có thú vui đó.- khoanh tay lại.- Bắt đầu từ ngày mai, em mặc như thế này nữa đâu, với lại, cũng cần đón em, em tự về. – Mới có bốn, năm ngày mà em chán rồi sao. Còn nữa, chấp nhận để em tự về.- Gương mặt cương quyết. bất đắc dĩ : – Nếu quen bạn trai mà phải khổ sở như thế này em muốn nữa. – Em cái gì?- Ánh mắt thét ra tia lửa.- lại xem. rụt người lại. – Em nghĩ chuyện của chúng ta là trò đùa sao?- Ánh mắt vẫn thay đổi, gương mặt rất nghiêm túc. – Em… ý em phải là như vậy. – Vậy em ý em là như thế nào?- dường như cố kiềm nén cơn giận. – Em… – đau đầu. Vốn dĩ là vô tình, nhưng bây giờ, khó giải thích cho ràng ý tứ. – Từ nay về sau bao giờ được những câu như vậy nữa, em hiểu chứ? Hải Lam khẽ gật đầu. Aish, sao mà lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Tóm lại dù rất cố gắng nhưng chuyện này vẫn chưa ngã ngũ, vẫn chưa chấp nhận đề nghị của . Vậy ngày mai làm sao đây? ۵ ۵ ۵ . – Em ở đâu?- Giọng đầy vẻ tức giận của vang lên trong điện thoại. – Em… đường về nhà.- Ở đây khá ồn ào, phải lớn để có thể nghe được. – Xe bus?- nhanh chóng đoán ra.- Xuống ngay trạm gần nhất đợi . – Ách, cần đâu, Hạo Thiên, em… đợi hết lời đầu dây bên kia dập máy. Tiếng điện thoại tút tút vang lên mà cũng đủ thấy lạnh lùng, đáng sợ. Tuy vậy, nhưng Hải Lam vẫn đợi Hạo Thiên ở trạm xe bus. Chưa đầy mười phút sau, đến được chỗ . Vừa nhìn thấy , rất nghiêm nghị. to gan, hôm nay mặc đồ đôi với , lại còn dám bỏ về trước đợi nữa. Nhìn sắc mặt , cũng biết là rất giận, nhưng nỡ mắng , chỉ là biết phải làm gì với . – Hạo Thiên àh, mình ăn nha.- tươi cười, đánh trống lảng để làm quên bực tức trong . – ăn nổi.- lãnh đạm ngó lơ sang chỗ khác. – Đừng vậy mà, hôm nay em mời.- khẽ lay lay cánh tay . – Trừ phi mời về nhà em ăn cơm.- Hạo Thiên vẫn cương quyết. – lại như thế nữa rồi.- giả vờ giận dỗi xoay người . – Hay là sang nhà nấu cho ăn cũng được.- thấy như vậy lại bắt đầu hạ giọng, đổi phương án. – Nhà có bảo mẫu, có cả quản gia, tại sao nhất định muốn em tới nấu. Với lại, cho biết, em giỏi nấu nướng lắm đâu, chỉ sơ sơ vài món cơ bản thôi.- nghĩ nghĩ lại vẫn thấy khó hiểu.- bình thường nha. – đúng là bình thường, chỉ hơi siêu phàm, hơi tuấn tú hơn người bình thường thôi.- cười gian xảo. Xì, le lưỡi tỏ vẻ chế nhạo tự tin thái quá của . Nhưng nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ ra thứ: – Như vầy , chủ nhật này em sang nhà nấu cho bữa, đổi lại, từ nay về sau, áo đôi chỉ mặc khi có dịp thôi, còn nữa, được ngày nào cũng đưa đón em học, ok?- giơ tay, nháy mắt, nhanh nhảu ra điều kiện. đưa mắt nhìn khỏi ngạc nhiên, này có lúc nhanh nhẹn, thông minh đến ngờ được, lại có lúc chậm hiểu, trì độn đến khó chịu. – Em tinh ranh.- cốc vào đầu . – Vậy là đồng ý.- Hải Lam xác định lại lần nữa. Dù chưa có trả lời, nhưng thái độ của còn lãnh đạm như trước nên giơ hai tay lên và reo oh yeah. – Nhưng chuyện được đưa đón em mỗi ngày được. Hải Lam bị mất hứng, dần thu tay xuống. thiểu não : – Để mọi người có dịp đồn thổi, ra vào, em thích. – Ai ghen tị mặc họ, em để ý làm gì. – Nhưng em làm vậy được. – Hay nhờ thầy Lý ra mặt giúp em, còn cả hiệu trưởng nữa. – Như vậy càng được.- Hải Lam phản đối kịch liệt.- Em muốn bị lập đâu. Em vốn dĩ có rất ít bạn bè rồi. – Chẳng phải có Phương Cát rồi sao? Chất lượng hơn số lượng. – Nhưng… còn có áp lực công việc, em muốn tạo thêm gánh nặng cho . Với lại mỗi ngày mà đều gặp em, nhanh chán đó. – phải em chán gặp mặt chứ?- nghiêm túc. lắc đầu bảo phải, lúc này vẻ mặt mới ra chiều yên tâm, giọng , mang đầy thương: – Vậy là em lo nhanh chán em sao?- mỉm cười, xoa đầu .- Ngốc quá, nếu là như vậy em an tâm, có chuyện đó đâu.- ôn nhu, tiếp.- Còn công việc, vẫn làm tốt. Ở vị trí này chỉ cần cố gắng và tranh thủ chút vẫn còn có thời gian, chứ khi lên tổng tài rồi, em có đòi dành nhiều thời gian cho em như bây giờ cũng rất khó ah. đầu hàng, có bao nhiêu lý lẽ nữa cũng có thể giải thích suôn sẻ, êm xuôi. Thêm vào đó, lời của tràn đầy vẻ thương, quan tâm, lo lắng cho như vậy nên cũng thể gì.