1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trời giáng mẫu thân: Yêu nghiệt bảo bảo là rắn yêu - Yêu Tinh Khiêu Vũ (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 5: Bảo Vệ Ngươi

      cho rằng Mộc Tâm cùng dạng với loài người đem con mình bán . Giờ phút này ôm cánh tay nàng, hành động của tương xứng với trước đây, Mặc Tử Khanh khóe môi căng thẳng, hai mắt mị chặt, gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Tâm.

      Nhìn nàng lén la lén lút, dáng vẻ như trộm hỏi thămm người qua đường, nghĩ tới mụ la sát bán vào kỹ viện! Chết tiệt nữ nhân điên này, đúng là lực bị đoạt cho nên lỗ tai cũng bị điếc luôn hay sao?Coi như nàng cách khoảng cách, cũng có thể nghe rang đoạn đối thoại của hai người!

      để ý đối phương quăng tới ánh mắt khác thường, Mộc Tâm đắc ý khi có được đáp án, nhanh chóng vui vẻ hướng đến đầu hẻm Mặc Tử Khanh đứng.

      “Con trai, nương hỏi thăm nơi tốt rồi. Đợi lát nữa nương bảo ngươi làm gì, ngươi liền làm cái đó. Yên tâm, nương rất nhanh đón ngươi. Đến lúc đó chúng ta có tiền, có tiền rồi, ngươi muốn cái gì có cái đó.” Tuyệt đối cho biết nàng định bán vào kỹ viện, tránh để lại trong lòng có bóng ma, mặc dù nàng qua là muốn bán .

      Khuôn mặt nhắn trở nên trầm, Mặc Tử Khanh gật đầu cái. Bộ trường sam người bị Mộc tâm xé rách, bởi vì mất đại lượng y6eu lực mà khuôn mặc trở nên trắng bệch, lại có vẻ trắng muốt tựa như phỉ thúy lưu ly trong suốt. đôi môi mềm mại mọng nước khiến Mộc Tâm thiếu chút nữa lại muốn gặm hai cái.

      Hung hăng lắc đầu, đem tâm sắc lang thu hồi lại,Mộc Tâm nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Mặc Tử Khanh. Đứa này nhiệt độ khác với người thường, lạnh buốt giống như khối băng. có thói quen cùng người nắm tay thân mật như vậy. Mặc Tử Khanh theo bản năng muốn đem tay mình rút về.

      “Con trai.” Đột nhiên Mộc Tâm trở nên nghiêm túc. Dừng lại giảy giụa, Mặc Tử Khanh tò mò dùng đôi mắt đen láy long lành làm tan chảy lòng người mà nhìn nàng. Nắm chặt bán tay bé cua , tay khác lại sờ khuôn mặt lạnh lẽo của , Mộc Tâm cực kỳ : “Tử Khanh, ngươi phải nhớ, nương chắc chắn bỏ lại ngươi, vĩnh viễn vĩnh viễn đều như vậy. Cho nên, mặc kệ lát nữa có xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải chờ nương xuất , nương bảo vệ ngươi, tin tưởng ta.”

      Cũng quản Mặc Tử Khanh có nghe hiểu hay , Mộc Tâm nắm chặt tay bé của , ngẩng đầu ưỡn ngực trực tiếp xông vào thanh lâu lớn nhất.

      bảo vệ sao? quên mất giãy giụa, mặc cho cảm giác ấm áp truyển đến lòng bàn tay lạnh lẽo của , chút xíu ấp ám từ bàn tay , chút xíu, như độc dược ;an tràn tới trái tim . là rắn, là tinh rắn, có bất kỳ con rắn nào trông chừng trứng rắn do mình sanh ra, bọn họ chỉ phụ trách sản xuất, giống như phụ thân của vậy, chỉ phụ trách đem mầm móng của mình vào cơ thể mẫu thân của .

      khó khăn tu luyện để trưởng thành, lúc từng khóc có lẽ cũng kêu lên nương, muốn tìm kiếm bảo vệ từ mẫu thân. Nhưng mà, rắn vốn là loài lạnh lẽo, vô tình. Tình thương của mẫu thân, tình thương của phụ thân vố đối với Xà căn bản là thứ xa xỉ nhất đời. quên mất tư vị khóc thầm, quên mất tư vị tìm kiếm an ủi. Kiên cường lớn lên, tu luyện cách tàn nhẫn lãnh khốc, vì sinh tồn, bỏ qua cơ hội trở thành tiên, hút lấy linh lực thần túy trong cơ thể loài người, thậm chí nuốt bọn họ vào bụng chỉ vì chút linh khí.

      Phải bảo vệ ? Hừ, là buồn cười, cũng chỉ là loài người hèn mọn, nàng làm sao có thể bảo vệ được !
      windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 6: Đầu Trộm Đuôi Cướp!

      Hử? Nhận thấy sát khí ở sau lưng, Mộc tâm đột nhiên xoay người, có gì cả, ngoại trừ Mặc Tử Khanh cúi đầu ra, phía sau này quỷ ảnh cũng có. Chẳng lẽ nàng xuất ảo giác?

      “Gặp quỷ” giọng lẩm bẩm, Mộc Tâm nghiêng đầu gấp rút tiếp tục lên đường.

      Cảm giác là nhạy cảm! chỉ là nhả ra chút sát khí, nữ nhân này thế nhưng có thể cảm nhận được. Nàng biết sao? Vì sao vừa tỉnh dậy nàng có xuống tay giết ? Nữ nhân, nếu ngươi muốn chơi, ta Mặc Tử Khanh cùng chơi với ngươi. Dù sao đến cuối cùng, nhất định thu hối lại nội đan của mình, dù có khiến nội đan bị thương, cứng rắn đem bụng nàng mổ ra!

      Thu hồi lại khinh thường của mình, Mặc Tử Khanh lên 12 phần tinh thần, chuẩn bị xong để đối phó với Mộc Tâm. Chỉ là căn bản có nghĩ đến Mộc Tâm coi là con trai của mình thôi.

      “Mở cửa, mở cửa a, có sinh ý tới cứa!” Phanh Phanh, vỗ trước mắt cái cửa chính được sơn hồng khép chặt lại, Mộc Tâm hẵng giọng lớn tiếng kêu.

      “Kêu la cái gì thế? Lúc này là giờ nào rồi, muốn tới chơi, đợi trời tối hãy đến!” tên sai vặt giữ cửa bị Mộc Tâm đánh thức, chán ghét nhìn nàng muốn đem nàng ném .

      “Ta tới là tìm lão bản ngươi chứ phải tìm ngươi, nhanh lên chút mở cửa!” Mắt thấy Mộc Tâm đánh chết , tên sai vặt tâm bất cam tình bất nguyện mở cổng ra.
      Nữ nhân trước mắt mặc bộ y phục màu xanh của lá trúc cùng với quần dài, long mi cong như lá liễu, da thịt trắng như tuyết, con mắt sang ngời như bầu trời đầy sao, môi đỏ căng mọng, quanh thân lượn lờ hơi thở vừa chính vừa tà. Có điểm giống hơi thở lạnh lùng của Tu Tiên Giả, lại có khí lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi, tên sai vặt coi như cũng trải qua việc đời, nếu Mộc Tâm là Tu Tiên Giả, vậy tuyệt đối là người bọn chúng thể chọc nổi. Quan sát Mộc Tâm xong, mở miệng hỏi: “Ta nữ nhân đến tột cùng là muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi biết bên trong là địa phương nào?”

      “Là thanh lâu lớn nhất thành Chính Dương” mặt xem thường tên sai vặt cái, Mộc tâm đem Mặc Tử Khanh kéoo đến trước mặt mình “Kêu lão bản các ngươi ra đây, ta muốn bán cont rai”

      “Bán con trai?” vừa nghe lời Mộc Tâm , ánh mắt tên sai vặt lập tức chuyển qua khuôn mặc của Mặt Tử Khanh, nhìn tiểu oa nhi phấn điêu mày ngọc, đúng là mặt hàng tốt. Chỉ là, nư nhân này lòng dạ độc ác, lại đem con trai mình đem bán ở địa phương này. Quả nhiên là độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.

      đợi tên sai vặt kếu lão bản của Yên Hà lâu, bộ mặt đầy phấn trắng mập mạp từ phòng lầu hai ra.

      “Ta các ngươi sang sớm ngủ lại đến đây ồn ào cái gì?”

      “Từ mụ mụ, nữ nhân này muốn bán con trai” vừa nghe thấy giọng của mụ béo. Tên sai vặt lập tức trở nên cung kính.

      Chỉ liếc mắt cái, Mộc Tâm liền nhớ kỹ vị tríc xuất của mụ béo. Nàng có đôi mắt sắc bén, ánh mắt của náng thậm chí còn nhìn qua vài món đồ sứ tinh mỹ nha. Khóe mội nhếc lên, Mộc Tâm trong lòng cười nở hoa. Trước khi nàng trở thành đoàn trưởng khát máu của Cuồng Sư Đông Binh đoàn, nàng nổi danh là đầu trộm đuôi cướp, chỉ cần nàng xem trọng cái gì nhất định có được.

      “Bán con?” mụ béo mở to đôi mắt vì lời của tên sai vặt, khẽ chớp động 2 cái. “Vậy ta nhìn xem sao, nếu phải hàng tốt, ta tha cho ngươi!”

      Thôi , đây chính là Mộc Tâm nàng duyệt qua, tuyệt đối kinh thiên địa khiếp quỷ thần, tiểu mỹ nam như vậy hù chết nàng ta a. Nếu phải nàng cần tiền, nàng để cho nữ nhân này xem con trai bảo bối của mình.

      Vốn thần sắc có kiên nhẫn, khi thấy khuôn mặt của Mặc Tử Khanh tú bà thoáng qua tia kinh ngạc, rồi sau đó bắn ánh sang bóng loáng bắn ra bốn phía. Này nữ nhân kia có con trai xinh xắn, hảo hảo bồi dưỡng chút chắc chằn trở thành tiểu thụ nổi danh nhất Yên Hà lâu.

      “10 lượng bạc, bán hay bán” ra mụ tú bà nghĩ rằng Mộc tâm là những tên buôn lậu, nếu có người mẫu thân nào lại đem con trai trắng nõn nà như thế đem bán chứ.

      “Bán, bán, tại sao bán. Con trai, mau, đến chỗ Từ mụ mụ” xong Mộc Tâm đem Mặc Tử Khanh đem đẩy về phía trước.

      “Ngươi chờ, ta đem bạc tới” đem thân hình mập mạp lắc lư, mụ tú bà lại tới căn phòng vừa mới xuất lúc trước. Lần này Mộc Tâm càng thêm xác định trong phòng kia có đồ nàng muốn.
      windlove_9693 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Tay bắt sói trắng
      Edit: Cà Rốt Kapie



      “Tiểu tử, ngươi về sau theo Từ mụ mụ ta, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta đối đãi ngươi tốt.” Đem bạc ném cho Mộc Tâm, mụ tú bà mặt giả cười nắm khuôn mặt nhắn mượt mà của Mặc Tử Khanh.

      Mụ tú bà phải là Mộc Tâm, Mặc Tử Khanh trong lòng tự nhiên có chút kiêng kỵ, đôi tay chặt nắm lại, đôi mắt ngọc bích thoáng chốc biến thành dị! Nhân loại đáng chết! Nếu như phải là chán ghét mụ tú bà thân bẩn thỉu, sớm hớp nuốt nàng!

      “Phi, ngươi là thứ gì? Chỉ bằng ngươi cũng dám đụng ta!”

      “Ơ, còn tưởng rằng ngươi là đứa bé thông minh cơ trí, nghĩ tới lại hư đốn biết điều như vậy. Được, ngươi trước hết ở trong phòng chứa củi hai ngày, cho ngươi suy nghĩ cho tốt rồi ra đây chuyện với ta!” Dứt lời, mụ tú bà mặt liền biến sắc, hung tợn kéo Mặc Tử Khanh về phía phòng chứa củi ở hậu viện.

      vào! Ngoan ngoãn ở trong đó !” Dùng sức đem Mặc Tử Khanh đẩy mạnh vào phòng chứa củi, khoá cửa phòng lại cẩn thận, mụ tú bà trở về phòng tiếp tục giấc ngủ vừa rồi.

      Thu bạc, Mộc Tâm sớm rời Yên Hà lâu, nhanh chóng chuyển tới gian phòng của Từ mụ mụ, phun hai ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, thân người khom xuống chút, rồi bật người nhảy lên bức tường rào cao ba thước. Động tác thuần thục như báo săn ưu nhã nhanh chóng, lặng yên chút tiếng động, leo lên cửa sổ, Mộc Tâm nhanh chóng đến gần mục đích của nàng.

      tại trời là mùa hạ, cho nên Từ mụ mụ đem toàn bộ cửa sổ mở ra hóng mát, lần này vừa vặn giúp Mộc Tâm làm việc. nhàng linh hoạt nhảy vào bên trong phòng, đôi mắt lãnh như chim ưng nhanh chóng quét qua cảnh vật trong gian phòng, cuối cùng ánh mắt của nàng dừng lại ở chiếc giường của Từ mụ mụ. chiếc giường sơn màu đỏ thẳm nhô ra thanh sắt vô cùng bất đồng gây chú ý cho Mộc Tâm, thanh sắt lại được khắc đóa hoa xinh đẹp, nếu là người bình thường chắc chắn phát ra cái này có gì đúng. Thử đè xuống đoá hoa, cùm cụp tiếng vang , ám cách đột nhiên bắn ra. chồng lớn ngân phiếu cùng với đại đĩnh kim nguyên bảo lập tức giọi vào mắt Mộc Tâm.

      Động tác nhanh nhẹn đem ngân phiếu toàn bộ rút ra, thuận tay bắt hai Kim Ngân nguyên bảo nhét vào trong ngực, Mộc Tâm đem ám cách đẩy về chỗ cũ, ngay sau đó theo như đường cũ trở về. phải nàng muốn đem bạc còn dư lấy hết, chỉ là Kim Ngân nguyên bảo này quá mức nặng nề, dễ mang theo. Chỉ cần có ngân phiếu, là đủ rồi.

      Tuy biết Mộc Tâm làm cái gì, nhưng bởi vì trong cơ thể nàng còn giữ nội đan của , nên Mặc Tử Khanh có thể nhận thấy được rằng nàng ở xung quanh. Mười lượng bạc, đường đường là Xà như vậy chỉ đáng giá có mười lượng bạc? Nhìn bộ dạng cười đến mặt nở hoa khi cầm bạc của nàng, là giả dối làm người ta nôn mửa!

      thích loài người, chỉ bởi vì Tộc cùng Tu Tiên Giả đối nghịch, mà còn bởi vì loài người so với tinh càng thêm tà ác tham lam hơn. tinh chỉ cần có thể no bụng, có thể yên lặng tu luyện, liền tác quái, mà loài người tham lam dục vọng vĩnh viễn ngừng, thậm chí còn thấy nhân loại chỉ vì quyền lực mà tiếc cùng Tộc bọn họ hợp tác!

      Vì muốn diệt trừ đối thủ, liền nguyện ý dâng lên đồng nam đồng nữ, thậm chí thầm bắt Tu Tiên Giả tiến dâng để có được trợ giúp của Tộc. Loài người a, sống thế gian chỉ có rất ngắn sinh mạng, lại là nhân loại hèn mọn nhất, sớm muộn gì cũng có ngày bọn họ đem mình hủy diệt.

      “Nhi tử ~” Ngay tại thời điểm Mặc Tử Khanh mắng to loài người hèn hạ vô sỉ, ngoài cửa liền vang lên thanh của Mộc Tâm. “Nhi tử, mẹ tới đón ngươi.” Mặc dù đều cổ nhân thông minh, nhưng là cái khóa đồng này chất lượng đúng là kém cỏi, dễ dàng dùng ngân trâm đem ổ khóa mở ra, Mộc Tâm chần chờ vọt vào phòng chứa củi.

      Mang theo hơi thở thuộc về mình, Mộc Tâm giống như cơn gió đem Mặc Tử Khanh ôm chặt vào lòng. Bẹp hớp hôn lên cái trán đầy đặn của , Mộc Tâm đau lòng “hừ hừ” hai tiếng.

      “Con trai ngoan đều là mẹ tốt, mẹ về sau bao giờ cho ngươi đến loại địa phương quỷ quái này nữa.” Chỉ là rời lát, Mộc Tâm cảm thấy thế giới của mình dường như mất cái gì, trong lòng cảm thấy đau nhói như có vật nhọn đâm vào tim vậy. Đây chính là cảm giác khi làm mẹ sao? Mặc dù hơi lạ, nhưng cũng làm người ta chán ghét. Nàng chưa bao giờ lo lắng cho người nào, độc lai độc vãng, tuy rằng nàng từng là trưởng đoàn, nhưng cũng khó có thể đối xử chân tình với bọn thuộc hạ.

      Bọn họ cũng tránh nàng như tránh rắn, chỉ là việc nhoi cùng nàng lên giường, bọn họ cũng chịu. Là bọn sợ! Sợ nàng, nữ nhân có dòng máu lạnh lẽo chảy trong xương tuỷ, khi trở mặt vô tình, liền đem bọn đánh chết ở giường mất thôi.




      Chương 8: Ngươi dám đánh nhi tử của ta!
      Edit: Cà Rốt Kapie



      Bây giờ phải là lúc nàng nên bi thương, phải thừa dịp mụ tú bà chưa phát tài sản bị mất mà nhanh chóng rời .

      “Con trai ngoan chúng ta .” Tiện tay lôi kéo cánh tay của Mặc Tử Khanh, lại nghe được tự chủ được phát ra tiếng rên. Lông mày thoáng chốc chau lại, Mộc Tâm quanh thân bắt đầu phát ra sát khí làm người ta sợ rùng mình. Đem ống tay áo rộng thùng thình của Mặc Tử Khanh kéo ra, nhìn cánh tay trắng nõn mềm mại lưu lại dấu tay tím bầm, đôi mắt Mộc Tâm trong phút chốc trở nên đỏ tươi khát máu!

      “Khốn kiếp! Bà ta lại dám đánh ngươi? Lão bà đáng chết này lại dám đánh con ta!” Giống như bị sát khí kích thích, Mộc Tâm từ bình thường bỗng nổi điên đến hỗn loạn, Ưng Mâu như lưỡi dao, Mộc Tâm nắm lại lòng bàn tay, bởi vì móng tay quá mức dùng sức mà sâu cắm vào trong thịt. Lần đầu tiên muốn bảo vệ cái gì, lần đầu tiên giải thích được có nhớ thương, xem chính mình là mẹ của Mặc Tử Khanh, người của liền chảy dòng máu thuộc về nàng! Dám đả thương con trai của nàng, dám đụng đến bảo bối của nàng, nàng muốn mạng của bà ta!

      Nhìn Mộc Tâm tựa như điên cứ thế xông ra, Mặc Tử Khanh xoa cánh tay của mình, bĩu môi. Rắn trong thời kỳ lột da là yếu ớt nhất, cũng ngoại lệ. huống chi lực của bị đoạt, vảy thể nhanh chóng hình thành, cho nên đối với Mộc Tâm – người nuốt nội đan của , càng là Tu Tiên Giả, nên trong lòng có chút kiêng kỵ.

      “Lão bà, ngươi ra cho ta!” Nổi giận đùng đùng, tên quân nô kia ngáp ngủ bỗng trừng lớn con mắt nhìn về phía Mộc Tâm nổi điên xông đến gian phòng của mụ tú bà.

      Nữ nhân xuất lúc nào vậy? Nàng phải rồi sao? Nàng, nàng làm sao từ hậu viện ra?

      “Phanh!” cước đá văng cửa phòng, then cửa đứa lìa thành đoạn, nhìn mụ tú bà giường lần nữa bị đánh thức, đợi bà ta phát ra tiếng mắng, Mộc Tâm sải bước xông tới, leo lên ngồi người của bà ta, ngưng tụ hơi sức toàn thân, quả đấm từng phát từng phát hung hăng vung lên.

      “Khốn kiếp, tiện nhân! Ai cho phép ngươi đánh nhi tử của ta, ai cho phép ngươi đụng đến đầu ngón tay của !! Con trai của Mộc Tâm ta là người có thể dễ dàng đụng sao? Ta hôm nay đem ngươi đánh cho thành đầu heo, liền theo họ ngươi!” Tiếng đánh đập ngừng truyền đến, quân nô vừa định xông lên, lại phát cửa phòng bị Mộc Tâm đá gảy then cửa như thế nào lại đẩy ra.

      Vòng quanh hai cánh tay, vốn là ở bên xem náo nhiệt, Mặc Tử Khanh giờ phút này sắc mặt chìm xuống, tim cũng theo thanh quyền cước mà thình thịch đập. Nữ nhân này xuống tay ác độc, mỗi quyền liền đánh ra máu tươi, mụ tú bà khuôn mặt mập mạp bị nhuộm đỏ. Vừa nãy mới bắt đầu còn có thể kêu lên tiếng “Từ mụ mụ”, đến bây giờ ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn, nguyên bản là lỗ mũi bị sập giờ phút này càng bị Mộc Tâm đánh cho lõm xuống. Răng cửa sớm bị đánh rơi lại bị chính bà ta nuốt sống, hồng hộc, bà ta mỗi lần hô hấp đều mang theo bọt máu.

      “Ta hỏi ngươi, ngươi còn dám đánh nhi tử của ta hay ?” Kéo lên vạt áo của Từ mụ mụ, Mộc Tâm hung thần ác sát hỏi.

      Giờ phút này Từ mụ mụ sớm ngay cả chính mình là ai cũng biết, đầu óc bị đánh thành vũng tương hồ, làm sao mà biết nhi tử Mộc Tâm là ai?

      “Tại sao chuyện? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh nhi tử của ta?” Nghĩ đến nhi tử da thịt trắng non mềm của mình bị nữ nhân béo này lưu lại dấu vết chói mắt, Mộc Tâm hận thể quyền đánh bà ta đến Tây Thiên.

      , dám ~” chỉ bằng ý thức, Từ mụ mụ khạc ra hai chữ này. Nếu như bây giờ có thể chết, bà tuyệt đối muốn sống. Quả đấm của Mộc Tâm dường như dạng với búa sắt, mỗi cái đánh liền giống như muốn đập bể xương cốt mặt bà, đau, bà ta còn cảm giác được, điều duy nhất lưu lại trong tư tưởng của bà chính là: sống bằng chết!

      “Tin rằng ngươi cũng dám!” Kéo tấm rèm che lau vết máu tươi dính tay, Mộc Tâm trừng mắt chán ghét nhìn Từ mụ mụ lúc này bị đánh ra hình người, cánh tay dài duỗi cái đem Mặc Tử Khanh cõng ở sau lưng, dịu dàng : “Nhi tử, chúng ta , mẹ mua mứt quả cho ngươi ăn.”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Viên mộng
      Edit: Cà Rốt Kapie


      Lần đầu tiên bị người khác nắm chặt bàn tay, lần đầu tiên tựa vào lưng người khác, nhịp tim cứ như vậy xuyên thấu qua áo truyền đến thân thể nàng. Tay bé có chút biết làm sao ôm sát cổ của Mộc Tâm, Mặc Tử Khanh chỉ có thể mặc cho Mộc Tâm cõng lên, từng bước từng bước rời Yên Hà lâu.

      “Nhi tử, mẹ báo thù cho ngươi rồi. Về sau ai dám khi dễ ngươi, mẹ liền hung hăng đánh , ngươi có được hay ?” Mộc Tâm dùng giọng dịu dàng chưa bao giờ có. Cõng người nho sau lưng, nàng cảm thấy tim của mình như bị cái vật này nhồi vào tràn đầy vậy.

      ra nàng cũng từng ảo tưởng qua, ảo tưởng có ngày, nàng có thể tìm thấy người chân chính cùng nàng lui giang hồ, sinh đám đáng nhi tử. Hoặc là, coi như tìm được người nàng , nàng có thể sinh hạ cốt nhục thuộc về mình, cả đời này cũng liền hạnh phúc. nghĩ tới, nàng trước khi chết còn là xử nữ, càng có nghĩ tới sau khi trùng sinh lại có đứa con trai.

      Ngay từ đầu trốn tránh nay biến thành ràng buộc dễ dàng buông tay. Hoàn toàn biết mình đến tột cùng làm cá lớn bực nào Ô Long, Mộc Tâm còn tự cho mình là từ mẫu nhàng ru Mặc Tử Khanh.

      “Ân” Buồn buồn đáp lời, Mặc Tử Khanh nhìn về phía Mộc Tâm, con ngươi tràn đầy nghi ngờ. Nàng là kẻ ngốc sao? là bắt phải Tu Tiên Giả ngu ngốc? Bằng , nàng làm sao thiếu chút nữa đem mụ tú bà sống đánh chết? Phải biết cái nữ nhân béo đó chỉ là lưu lại mấy dấu tay cánh tay mà thôi.

      Vẫn còn trong trạng thái tức giận, Mộc Tâm đột nhiên nghĩ đến, chủ nhân trước của thân xác này là người yếu đuối? Vừa nãy nàng ra tay như vậy có thể hay doạ sợ Mặc Tử Khanh? Hay là… dứt khoát cho biết, mẫu thân chết, mình chỉ là hồn mược xác mà thôi? Do do dự dự, Mộc Tâm cà lăm mở miệng: “Nhi tử, ra … ta phải là mẫu thân ngươi biết trước kia, ta là… ta là… người mẫu thân mới. Chính là người a… từ Diêm Vương điện lần tính tình thay đổi… cho nên tại mẫu thân mới cùng trước kia có chút giống nhau. Ta đây gì, ngươi hiểu ?”

      “Ân.”

      “Ai u, ta con ta thông minh sai mà, ngươi xem, gì hiểu gì.” Mộc Tâm vui vẻ mừng rỡ đem Mặc Tử Khanh xem như thần đồng, hận thể đem cả bầu trời sao hái xuống đưa cho .

      “Nhi tử về sau ngoan ngoãn theo mẹ, mẹ bảo vệ ngươi, chờ ngươi trưởng thành, mẹ tìm đứa con dâu xinh đẹp, sau đó sinh đống con nít xinh đẹp, sau đó ở đây. . .bla . . .bla” Mộc Tâm cứ thao thao bất tuyệt giống như bài hát ru con, làm cho Mặc Tử Khanh cảm thấy buồn ngủ.

      Cho đến khi nghe được sau lưng truyền đến rất tiếng ngáy, Mộc Tâm mới đóng chặt miệng. Còn là đứa bé a, chút như vậy liền mệt mỏi. Lần nữa đem Mặc Tử Khanh chỉnh lại ngay ngắn lưng, giữa trưa nắng gắt, hai người rời trong yên lặng.

      thanh chán ghét rốt cuộc dừng lại, thế giới của lần nữa khôi phục lại bình thường. Con ngươi khẽ mở ra, theo bước chân của nàng, đôi mắt nho khẽ lay động. Hơi thở của nàng hỗn tạp mùi vị của , viên xà đan này cứ an tĩnh đợi trong cơ thể nàng. Chỉ là, lâu nữa, chỉ cần thu hồi nội đan, liền cùng chỗ với nữ nhân này nữa.

      Bởi vì, cảm giác thoải mái, có thói quen nhìn nàng dịu dàng, nàng che chở, bọn họ là kẻ địch, ai có thể ràng hơn !

      Mộc Tâm, Mộc Tâm, Mộc Tâm. . . . . . Có lẽ, có lẽ đến lúc đó, lưu lại nàng mạng, coi như là nàng làm tròn giấc mộng của , đó là thù lao tốt. nhất định chôn sâu ở đáy lòng, giấc mộng được người khác quan tâm. . . . . .



      Chương 10: Nhi tử là sắc lang
      Edit: Cà Rốt Kapie



      “Nhi tử tới ăn cái này, cái này ngon nè.” bàn lớn đầy thức ăn, Mộc Tâm ngừng đúc thức ăn vào miệng Mặc Tử Khanh. Lần đầu tiên đúc đứa bé ăn cơm, nàng hoàn toàn có phát Mặc Tử Khanh khác hẳn với người thường, vô luận nàng lấy bao nhiêu thức ăn nhét vào cái miệng nhắn, cũng dễ dàng hớp nuốt vào.

      Nhìn Mộc Tâm ngừng động tác, Mặc Tử Khanh thầm bĩu môi. Thức ăn của loài người đối với chỉ là thỏa mãn miệng lưỡi chi dục, căn bản có thứ nào cần thiết. Nếu như nữ nhân này hi vọng có thể sống được khỏe mạnh, nên bắt mấy tên Tu Tiên Giả cho ăn mới đúng. Mặc dù bất mãn trong lòng, Mặc Tử Khanh cũng có bày tỏ thái độ cự tuyệt Mộc Tâm.

      Máy móc nuốt thức ăn, nhưng mắt Mặc Tử Khanh lại cứ nhìn chằm chằm vào Mộc Tâm, nàng cũng được tính là mỹ nhân xinh đẹp hiếm thấy, suy nghĩ của bắt đầu ngưng tụ ở như thế nào thu hồi nội đan. Nếu như muốn thu hồi nội đan có hai loại phương pháp, loại chính là cùng với nàng miệng đối miệng, lợi dụng đầu lưỡi được cấu tạo đặc hữu của Xà Tộc đem nội đan từ trong bụng nàng hút ra, loại thứ hai chính là cùng Mộc Tâm Dương Hòa Hợp, thu hồi được chút lực của nội đan, phải biết khi cùng Tu Tiên Giả giao hợp có thể lấy rất nhiều linh lực của đối phương, bất quá cũng rất ít đối với nữ nhân nhân loại xuống tay, chỉ là thỉnh thoảng muốn nếm chút…

      Dù sao người và bất đồng, thông thường nữ nhân là nhân loại căn bản cách nào chịu đựng nổi khi đụng chạm, cùng với hàn khí tập kích. Trong quá khứ, tất cả nữ nhân cùng quan hệ phải là bị vô ý hút hết dương khí mà chết, cũng là chịu nổi bị khí ăn mòn mà nổ banh xác.

      Chỉ là bây giờ muốn lựa chọn loại phương pháp thứ hai cũng làm được. Có chút hận hận nhìn cánh tay nho , bắp chân nho của mình, cần suy nghĩ cũng biết, mà cùng nữ nhân quan hệ tiểu JJ o0o cũng được đến nơi đâu, căn bản là có cách nào lợi dụng giao hợp phương thức hút lấy lực. Cho nên chỉ có thể lựa chọn phương pháp thứ nhất, muốn tìm được thời cơ tốt, lợi dụng đầu lưỡi thu hồi nội đan.

      Chuyện này dễ chứ làm đơn giản, chẳng lẽ muốn bất chấp tất cả xông lên hôn miệng Mộc Tâm cách mãnh liệt? Cho dù là nhi tử của nàng nữa, xưa nay cũng có nhi tử nào cùng mẫu thân miệng lưỡi dây dưa. Vò đầu bứt tai, sắc mặt của Mặc Tử Khanh bắt đầu thay đổi đến đỏ bừng.

      “Nhi tử, ăn quả nho nè.” Mộc Tâm chăm chỉ đúc cho tiểu hài tử ăn đến miệng đầy dầu mỡ, căn bản nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của . Về phần Mặc Tử Khanh ngồi đối diện nàng lúc này tận lực tiến hành hạn chế YY.

      Ăn quá nhiều thịt kho, lại ăn thêm mấy quả nho này nữa, lớp mỡ môi Mặc Tử Khanh lại càng thêm bóng nhuận, mượt mà, phát ra mùi thơm trong veo trong vắt. Mộc Tâm tham lam hớp khỏa ngừng hít vào bụng. biết có phải hay là do nàng cảm giác sai, dường như trong bụng nàng có vật gì đó thiêu đốt, chỉ là nhiệt độ này giống như gió xuân ấm áp, ấm ấm áp áp, cũng có làm cho nàng cảm thấy khó chịu, cho nên Mộc Tâm cũng có quá mức để ý.

      nương trước mắt cứ ngừng múa võ miệng giống như là quyến rũ Mặc Tử Khanh, cái lưỡi nho còn thỉnh thoảng liếm qua cánh môi, liếm lấy chút ngọt mà quả nho còn lưu lại. Đôi mắt trong như ngọc nhìn Mộc Tâm trong phút chốc bị nàng quyến rũ, loé thấy tia dục vọng. Tu Tiên Giả khi phát tán linh lực đối với Tộc như Mặc Tử Khanh mà là có sức hút vô cùng lớn, hơn nữa từ trong miệng nàng lại ngừng tản mát ra tư vị lực của , ý chí còn lại của cuối cùng cũng tan rã.

      Phát Mặc Tử Khanh ánh mắt của có chút ngốc trệ, Mộc Tâm còn tưởng rằng tiểu tử này lại muốn ăn quả nho.

      “Nhi tử qua đây, mẫu thân giúp ngươi bóc quả nho.” Đầu ngón tay trắng muốt lướt qua màu tím của quả nho, từng mớ thịt quả ướt át như Phỉ Thuý liền lộ ra. “Nhi tử… a~~” Mộc Tâm vừa vừa há to miệng cho tiểu hài tử bắt chước.

      Cơ hội tốt! thể chờ đợi được nữa, bàn tay bé lạnh lẽo chợt giữ chặc lấy gương mặt Mộc Tâm, mềm mại đôi môi nhanh chóng chạm lên môi của nàng.

      “Ưmh!” việc quá vội vàng, kịp chuẩn bị, nàng bị Mặc Tử Khanh đánh lén thành công, quả nho trong tay bị rơi xuống lăn vòng tròn đất. Dùng sức nháy hai mắt to, Mộc Tâm trong lòng nghĩ rằng nhất định là do mình thường ngày quá tham lam, hay đem Mặc Tử Khanh đến hôn môi hình thành thói quen cho . Cơ mà lúc đó, nàng hôn Mặc Tử Khanh có duỗi đầu lưỡi vào trong miệng sao?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Hương vị ngươi hảo ngọt
      Edit: Cà Rốt Kapie



      Làm cho nàng trận mê muội chính là cái miệng nhắn kia dán chặt môi nàng mà mút, cái lưỡi vẫn còn vương mùi trà hương cũng như chủ nhân nó mềm mại đáng , mà là bá đạo ở trong miệng nàng xông ngang đánh thẳng, phảng phất như vật gì đó bị giam cầm được đột phá ra, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.

      Mộc Tâm ở kiếp trước dù là Dong Binh vương giả, điệp máu bá vương, cũng bị tình hình giờ phút này làm cho kinh sợ đến đầu đơ ra.

      Nàng, nàng, nàng, nàng bị cưỡng hôn …… trời ạ, đời trước tay bé của nam nhân cũng chưa từng nắm qua, đời này nàng lại bị người cưỡng hôn? Tại sao nàng có cảm giác muốn khóc a? Này nha tuyệt đối phải là cảm động, mà là nàng đặc biệt bi kịch chỉ muốn khóc rống, sống hai đời, vất vả mới bị người cưỡng hôn, thế nhưng người hôn nàng lại là tiểu nhi tử! Chính là nam hài năm tuổi ngay cả cọng lông cũng đủ dài!

      Nhi tử a, ta coi như là ngươi bụng đói ăn bậy, nhưng cũng cần coi mẹ ngươi thành thịt cá thịt gà mà xuống tay, bằng thân thể này của ngươi để mẹ nhét kẽ răng cũng đủ. Cố gắng đè xuống nước mắt sắp xông ra, Mộc Tâm bắt được bả vai của Mặc Tử Khanh mạnh mẽ đẩy ra.

      Ưmh! được, thời gian quá ngắn, với tới chỗ nội đan. Mặc Tử Khanh gương mặt phấn nộn vì tức giận mà phiếm hồng làm người ta chết mê chết mệt, bộ dáng lúc này giống như nụ hoa chớm nở mê người, thiếu chút nữa khiến Mộc Tâm ngất xỉu.

      đúng đúng, bây giờ phải là lúc phát tiết sắc tâm xấu xa đối với Mạc Tử Khanh, Mộc Tâm nhanh chóng lắc lắc đầu, cố gắng để cho mình nở nụ cười dịu dàng.

      “Nhi tử, sau này cùng mẫu thân hôn, thể duỗi đầu lưỡi vào miệng mẫu thân, có biết ?”

      Nữ nhân trước mắt vẻ mặt cứng ngắc, con ngươi đen sì tản ra tà ác quang mang -.-. Mặc Tử Khanh vẻ mặt vô tội bĩu môi, làm bộ dáng gương mặt ưu thương nhìn Mộc Tâm, bộ dáng kia tựu giống bị thiên đại uất ức.

      “Tại sao thể?”

      Bởi vì ngươi bị ta lột da rút gân, ăn được liền thịt xương tan bột phấn đều chừa! Thiếu chút nữa hô lên lời trong tim của mình, Mộc Tâm miệng to hô hấp hai cái, cố gắng giữ vững khuôn mặt tươi cười miễn cưỡng, tiếp tục : “Bởi vì loại chuyện này chỉ có những người nhau mới có thể làm. Ngươi hiểu ?” Sợ con trai của mình biến thành Tiểu Sắc Lang, Râu Xanh Thúc Thúc, về sau nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền tới cưỡng hôn, nàng kia biết sống thế nào?

      “Người nhau? Như vậy ngươi thích ta sao?” Nước mắt tựa như ở trong hốc mắt đảo quanh, chỉ cần Mộc Tâm dám chữ , lệ châu kia mãnh liệt tuôn xuống. Uất ức lắc lắc đầu ngón tay, Mặc Tử Khanh nghẹn ngào rũ đầu xuống.

      “Thích, mẹ làm sao thích con trai ngoan của ta!” Tại sao nàng lại chọc bảo bối của mình chảy nước mắt? Nhìn Mặc Tử Khanh khóc thút thít, Mộc Tâm chỉ cảm thấy tâm can đều muốn nát, tay ôm vào trong ngực, Mộc Tâm hòa giải : “Tử Khanh về sau muốn hôn liền hôn, phải chỉ là hôn lưỡi thôi sao? Nhiều nhất là ăn nước miếng con trai mình, cũng mang thai. Đến đây, mẹ cho Tử Khanh thân ái ~”

      cần!” Đáy mắt cười gian, mưu thực được, Mặc Tử Khanh được tự nhiên xoay người để ý tới Mộc Tâm, bộ dáng hờn dỗi.

      “Đừng nha, mẹ cũng chuẩn bị xong tư thế rồi, ngửa đầu vểnh mông cũng mệt mỏi nha.”

      [ Vô sỉ -.- nữ nhân này quá vô sỉ -.-]

      “Ta, cần!”

      “Nhi tử, nhi tử, mẹ sai rồi, mẹ cho ngươi hôn vẫn được sao ~”

      Vốn là giáo dục con trai mình được tùy tiện đem đầu lưỡi nhét vào trong miệng của nàng, kết quả lại là Mộc Tâm vội vàng đuổi theo Mặc Tử Khanh, cầu xin tiểu tổ tông này hôn nàng.

      “Tiểu mỹ nhân, coi như ngươi chạy thế nào cũng chạy ra khỏi lòng bàn tay của bản đại gia ~” hắc hắc cười tà, Mộc Tâm từng bước đến gần Mặc Tử Khanh co lại đến góc tường. Nàng sắp bắt được bả vai Mặc Tử Khanh, thời điểm muốn đem ôm lấy, này hai mảnh cánh môi mềm mại lại lần nữa tập kích tới.

      “Mộc tâm.”

      “Hả?”

      “Miệng ngươi, rất ngọt. . . . . .”


      Chương 12: Gọi mẫu thân nào
      Edit: Cà Rốt Kapie



      “Mặc Tử Khanh!!!” Còn tưởng rằng mình rốt cuộc bị Mộc Tâm phát bộ mặt , Mặc Tử Khanh chuẩn bị tốt để động thủ, nghĩ tới nữ nhân trước mắt lông mày dựng đứng, mắt hạnh trợn tròn, níu lấy cánh tay của , rồi sau đó mặt nặn ra khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, cắn răng nghiến lợi : “Tử Khanh, ngươi phải gọi là mẫu thân mới đúng, Mộc Tâm chỉ là tên của ta, ta chỉ là để cho ngươi biết ta tên là cái gì mà thôi, nhi tử, gọi mẫu thân ~”

      Nữ nhân này! Đối mặt với Mộc Tâm thần kinh chậm chạp, cảm thấy bất lực. Nàng chẳng lẽ chưa nghe được mình vừa mới cái gì sao? miệng ngươi hảo ngọt a! Những lời này là ai cũng có thể nghe ra là lời đùa giỡn , mặc dù phải cố ý, chỉ là bật thốt lên. Nhưng nàng có cần hay đem trọng điểm rối rắm đặt ở câu phía trước đó? !

      phải nghe thấy Mặc Tử Khanh câu hợp thân phận, chỉ là miệng nàng vẫn còn lưu lại hương vị điềm điềm ngọt ngào, con trai bảo bối của nàng nàng rất ngọt cũng sai a. Nàng chỉ so đo mình bị Mặc Tử Khanh trực tiếp gọi là Mộc Tâm.

      “Mộc Tâm!” Mặc Tử Khanh thanh giống như Hoàng Oanh uyển chuyển gọi lên, đôi thủy mâu Mặc Ngọc rất ư là vô tội nhìn Mộc Tâm.

      phải Mộc Tâm, là mẫu thân.” Đè nén hỏa khí, Mộc Tâm lần nữa kiên nhẫn hướng dẫn.

      “Mộc Tâm!”

      “Là mẫu thân ~”

      “Mộc Tâm!”

      “Mẫu thân!”

      “Mộc —— Tâm ——”

      [ Bó tay ngaaaa ! ]

      “Ngươi. . . . . .” to hít vào hơi, Mộc Tâm cảm giác được tự mình đầy ngập lửa giận nhưng cách nào phát tiết ra ngoài. Nghĩ đến bạo lực học đường, nhưng bây giờ nàng thể đối với đứa con nít như Mặc Tử Khanh mà xuống tay được. Hô, tức giận thở dài hơi, cả người giống như khí cầu bị châm đâm thủng, lập tức yểu xìu xuống. Vô lực đem Mặc Tử Khanh ôm vào trong ngực, Mộc Tâm cúi đầu nhận thua.

      Cảm thấy hành động giải thích của mình thất bại, Mộc Tâm có chút vô lực : “Mộc Tâm liền Mộc Tâm , coi như ta sinh ra ngoại quốc nhi tử, người ngoại quốc phải đều trực tiếp gọi tên cha mẹ sao.”

      Nằm tựa ở bờ vai Mộc Tâm, Mặc Tử Khanh bộ mặt được như ý nụ cười căn bản che giấu được. Nữ nhân này rất dễ chọc phải sao? Là món đồ chơi thú vị đấy. Mặc Tử Khanh đại nhân quyết định, coi như thu hồi nội đan, lấy tánh mạng nàng, nhưng cũng tha nàng rời . Món đồ chơi ngoan ngoãn làm sao có thể vứt bỏ. . . . . .

      “Nhi tử.”

      “Hả?” Khẽ hừ tiếng, cái này coi như là Mặc Tử Khanh đáp lại.

      “Chúng ta thương lượng chút được sao?”

      “Mộc Tâm!”

      “. . . . . . Được, ta câm miệng, ta nhận thua, nhi tử, ngươi thắng.” Bình sanh lần đầu tiên nhận thua, nàng Mộc Tâm thua thiếu chút nữa cái quần cộc cũng còn. Chỉ là bại bởi con trai mình cũng mất mặt, trong thân thể của chảy máu của nàng, liền cho phép chính mình nhận thua . Tiếp tục tự thôi miên, an ủi bản thân, Mộc Tâm có cảm giác rất muốn rơi lệ, tại sao nàng trùng sinh làm mẫu thân người ta rồi, vẫn thể nghe gọi tiếng mẹ?

      Dù là Mộc Tâm sống tám đời, cũng so được với Mặc Tử Khanh tuổi đếm được đầu ngón tay. Muốn làm mẹ ruột của ? Nằm mơ , coi như đời sau cũng thể. Chỉ là lâu rồi, nếu như nàng nguyện ý làm nương tử của . . . . . . Chợt, vốn là ngồi cười trộm, nụ cười mặt bởi vì ý niệm bất thình lình của chính mình lập tức cứng ngắc.

      Chẳng lẽ là nội đan bị đoạt, lực chạy mất, cho nên đầu óc cũng gỉ sét? làm sao lại nghĩ khiến Mộc Tâm trở thành nương tử? Loài người sinh mệnh ngắn ngủi, nháy mắt liền biến mất, so cùng với Tộc quả thực là đáng nhắc tới. Dù là Mặc Tử Khanh muốn có nữ nhân cho kéo dài huyết mạch, cũng chọn lựa huyết thống nữ thuần khiết, mà phải cùng với nhân loại thiên lý bất dung !

      Mặc Tử Khanh ngươi phải nhớ kỹ thân phận ngươi, nhớ kỹ thân phận nàng, loài người cũng chỉ là loài hèn mọn nhất, ngươi cùng nàng tuyệt đối có khả năng. . . . . .

      thầm cảnh giác chính mình, Mặc Tử Khanh thu hồi khuôn mặt tươi cười, đôi mắt hàn ý bắn tán loạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :