1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trời đất tác thành - Tang Giới (56c + 4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 23: Vết thương của chiến tranh (2)

      Doãn Bích Giới chưa từng trải qua chiến tranh chân chính, cũng là lần đầu bản thân gặp được vũ trang giao chiến với quy mô lớn như vậy.

      Mưa bom bão đạn, hoả lực tung toé, rừng rậm ở biên giới Sudan lớn như thế nhưng chỉ có mù.

      Loại tâm trạng này, nhất thời rất khó để diễn tả bằng ngôn từ, thậm chí từ sợ hãi cũng thể lấy ra khái quát toàn bộ.

      câu này của Kha Khinh Đằng vừa chấm dứt, tiếng nổ của lửa đạn tựa như sấm sét rơi vào bên tai của bọn họ.

      vốn nhìn thấy vẻ mặt của có chút mê loạn, lúc này nghe được tiếng vang cả người khẽ run lên, còn chưa kịp cử động bị kéo người xuống cách chính xác, nằm úp sấp người và hôn .

      Môi lưỡi quấn quýt, trong hơi thở còn có mùi hương trong lành của cây cối, hô hấp của trước sau dồn dập tí nào, lúc này đôi bàn tay to lớn dọc theo vòng eo của , nhàng vén quần áo của lên, xâm nhập vào thân trần trụi của .

      “…Bọn Robinson có thể nhanh chóng tìm đến.” Lần đầu tiên có kháng cự , hai tay ngược lại hướng xuống dưới nhanh chóng cởi dây nịt của .

      “Tôi biết.” tay nhàng cởi móc áo ngực của .

      “…Giao chiến của vũ trang Sudan chấm dứt, có thể họ nhanh chóng đến tìm kiếm lính đào ngũ.” khẽ thở dốc vài hơi, lại duỗi tay nhanh chóng giúp cởi áo.

      “Tôi biết.” Sau khi tháo áo ngực của ra, hai tay đồng thời phủ lên bầu ngực trắng như tuyết của , vuốt ve vừa nhàng vừa chậm chạp.

      “…Tôi chưa tắm rửa, người còn dính bùn.” nhìn khuôn mặt lạnh lùng của , vừa cởi quần dài của mình, vừa lạnh giọng với .

      “Tôi biết.” Chỉ thấy hơi cong khoé miệng, bàn tay phủ lên bầu ngực, lúc này dần dần xuống, sau khi vô cùng khéo léo cởi bỏ quần dài của , còn lưu loát rút quần lót của ra.

      Ánh mắt nhìn vẻ mặt chớp mắt, nhịn được mà cảm thán trong lòng, thế gian có thể có người đàn ông đồng thời làm được trong loại trường hợp này, nhẫn mà lại phóng thích, gợi cảm mà lại trầm mặc.

      là đáng sợ, tựa như thuốc phiện khiến cho con người lún sâu, càng khiến người ta phạm tội.

      Rất nhanh, cơ bụng của Kha Khinh Đằng căng cứng, liền ngồi thẳng dậy từ mặt đất, nâng mông lên, để ngồi vùng bụng dưới cách quần lót dâng cao, bắt đầu từ đôi mắt của , tỉ mỉ hôn lên mỗi chỗ gương mặt .

      Hai tay Doãn Bích Giới ôm lấy bờ vai dày rộng của , thể kìm lòng mà vuốt ve lưng , bờ lưng kia ngoại trừ những vết sẹo còn có vệt máu đỏ tươi rất chảy ra sau khi bị nhánh cây vừa rồi xước trúng.

      suy nghĩ, người rốt cuộc có bao nhiêu vết sẹo là vì bảo vệ mà bị thương?

      Cơ thể là môi giới biểu đạt tình cảm chân nhất, mỗi lúc thể bày tỏ bằng ngôn ngữ chỉ có cảm giác của cơ thể mới có khả năng giải toả.

      Lúc này ngón tay di chuyển thành thạo trong cơ thể , đôi môi ở xương quai xanh của khẽ xoay vòng, ràng tận hưởng phản ứng của cơ thể mình đối với , tình triều từng chút thuận theo ẩm ướt dính vào quần lót của .

      “…Kha Khinh Đằng.”

      Tư chất học tập của là làm cho người ta thấy đủ, lại vì hoàn cảnh căng thẳng, gần như chưa tới hồi đến lần từ ngón tay , lúc này cam lòng yếu thế mà cầm lấy vật cứng nóng của , ai oán , “…thích dã chiến như vậy sao?”

      lần ở sa mạc, lúc này đây ràng là ở rừng rậm.

      Trước đây cho rằng cầu rất cao đối với chất lượng của cuộc sống, nhưng phát , trong quá trình chạy trốn lần này, ngược lại có chút vui vẻ thử nghiệm đủ loại hoàn cảnh gay go mà thân mật với .

      “Quả thực thích, chẳng lẽ em quên, giường của biệt thự trước kia, cho dù thay đổi vật liệu, sau đó vẫn sập sao.”

      Cuối cùng mở lời, trong tiếng lạnh lùng còn mang theo tia dịu dàng rất nhạt, cùng lúc đó, cũng đem vật nóng cứng của mình đẩy toàn vẹn vào giữa hai chân , “Sau khi kết thúc, nhớ chấm điểm cho người mới bắt đầu học là tôi.”

      Bên tai lại là tiếng nổ của lửa đạn, thân thể cũng bị lấp đầy.

      Vật nóng cứng kia ở trong người diện của mới mẻ, biết đau, chỉ cảm thấy từng đợt tê dại, loại cảm giác thân mật khảm vào thân thể lẫn nhau, làm cho hưởng thụ mà lại e ngại.

      Loại cảm giác thân mật này, khiến rất sợ bản thân mình trở nên ngày càng ỷ lại , ỷ lại thân thể của , thậm chí…ỷ lại trái tim của .

      như là sợ lạnh, mặt vây quanh cơ thể mềm mại của trong cánh tay mình, dưới thân cũng lưu tình chút nào, từng cú đẩy vào chỗ sâu nhất của .

      Thân thể lấp đầy phát ra thanh lay động ám muội có tiết tấu.

      Ngay từ đầu có chút theo kịp tiết tấu nhanh chóng mãnh liệt của , nhịn hồi, cổ họng rốt cuộc nhịn được nữa mà phát ra tiếng rên rỉ, giọng của luôn trong trẻo lạnh lùng, bởi vì động tình mà có vẻ quyến rũ, vật cứng nóng của nhanh chóng lại bừng bừng phấn chấn lên, càng nặng nề va chạm trong , ép vừa đến chút bay nhanh lên đỉnh.

      Càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ của nghẹn ở cổ họng vì động tác kịch liệt của , gần như muốn điên, mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ là khuôn mặt tuấn tú của có chút mồ hôi, trong đầu chợt loé, hai tay đột nhiên khống chế bờ vai , từ lúc lên đỉnh rồi xuống, co rút nhanh khi vừa xuống.

      Hình như đoán trước, cuối cùng ở trong khiêu khích của , phát ra tiếng thở trầm thấp.

      nghe thấy tiếng trầm thấp khêu gợi kia mà cảm thấy trong lòng thoả mãn, thừa dịp hưởng thụ thắt chặt của , bắt đầu vặn vẹo chiếc eo nhắn, lắc lư có tiết tấu người .

      “Sau khi kết thúc, cũng nhớ kỹ chấm điểm cho người mới bắt đầu học là tôi.” Lúc này cố ý nhàng liếm môi, ý thức được nhìn thấy mà nghiêng người về phía trước, khẽ liếm bờ môi của .

      nhận lấy từng đợt sóng khiêu khích của , bỗng nhiên tới gần bên tai , thấp giọng , “Nếu phải trong hai năm nay, tôi biết em ở thành phố S có người khác phái tới gần, tôi nhất định nghi ngờ, em có phải ‘mới bắt đầu học’ .”

      nghe thấy mà toàn thân chấn động, qua hai giây phản ứng lại, lập tức ngừng động tác, “Hai năm nay theo dõi tôi?!”

      Kha Khinh Đằng dường như hài lòng việc đột nhiên ngừng động tác, lúc này hai tay giữ thắt lưng của , ép nhàng chuyển động người , “Nếu tôi phải?”

      “Nếu tôi , hai năm nay, ở chỗ mà em nhìn thấy, luôn có người duy trì khoảng cách 50 mét, báo cáo cho tôi tất cả những gì có liên quan đến em.” đợi tiếp lời, vừa nhanh chậm dẫn dắt di chuyển, vừa tiếp tục , “Cho dù em ở đâu, làm cái gì.”

      Doãn Bích Giới như là bị người khác ngăn cản động tác, qua vài giây, khuôn mặt đột nhiên bốc lên nỗi giận mà đỏ ửng, “Kha Khinh Đằng, đê…”

      tưởng rằng trong hai năm nay mình hoàn toàn thoát khỏi thế giới và lòng bàn tay của , thế nhưng vẫn giống như bị người ta lột bỏ hết quần áo, dưới theo dõi như hình với bóng của , toàn bộ mọi thứ đều bị nắm chặt chẽ trong lòng bàn tay.

      Ý nghĩ hận thù hai năm nay khiến đau đớn và khó có thể loại bỏ nỗi đau khổ giày vặt, ở trong mắt , chẳng lẽ như trò đùa lừa mình dối người sao?

      Ai ngờ chữ “tiện” của còn chưa thốt ra bị đột nhiên đẩy vào chỗ sâu nhất, ép nuốt chữ kia trở về.

      “Nhớ , hai chữ đê tiện này, phải dùng tại nơi trồng trọt tại đây.”

      hôn môi , cho chuyện tiếp, “Duy trì hiểu biết ràng về tình hình của người phụ nữ của tôi bất cứ lúc nào, có chỗ nào đúng chứ?”

      “Ai là người phụ nữ của !” trợn mắt, “Ít khoe khoang bản thân mình chút , tôi chưa bao giờ gặp qua người đàn ông vô sỉ như !”

      ngược lại phẫn nộ với , đáp lại gì cả, thay vào đó bắt đầu đem ngôn ngữ đổi lại trận đẩy đưa dày đặc như gió bão, khiến rốt cuộc ra câu nào.

      Mà tất cả ý tưởng, suy đoán và bình tĩnh trong đầu , đều bị trận hoan ái khiến người ta ngạt thở này hung hãn cắt ngang ngay lập tức.

      Nếu muốn làm vậy, sao có thể là đối thủ của ?



      biết qua bao lâu, lâu đến mức hai chân đều run lên, sau cú nhấn mạnh bắn vào trong cơ thể .

      Tuy rằng toàn thân vô cùng mệt mỏi, nhưng nghĩ đến hành động theo dõi và giấu giếm của đối với mình, gương mặt lúc này gần như lạnh lẽo, nhanh chóng muốn xoay người từ người xuống.

      “Khoan .” lập tức giữ lại cánh tay , vẫn buộc ấm áp của bao vây lấy mình, thản nhiên , “Em quên chấm điểm.”

      “Xéo .” quả nhiên nổi trận lôi đình, gương mặt còn có vẻ ửng đỏ khác thường, “Tôi có lời nào với kẻ tiểu nhân tụ tập đê tiện và vô sỉ làm thể, có điểm mà chấm!”

      ai ghét cay ghét đắng lừa dối, nhất là cho dù bị lừa gạt cũng thể đánh trả.

      Suy cho cùng hai năm kia là quá khứ, sau khi gặp lại, từng có cơ hội rời , nhưng nhiều lần vòng vo, vẫn lựa chọn ở bên cạnh như cũ.

      hận nắm mọi thứ trong tay mà nhìn từ cao xuống, nhưng càng hận chính mình cam tâm tình nguyện sa đọa.

      lúc lâu, vẫn đợi được câu trả lời của , liền nghiêm mặt lặng lẽ cầm lấy quần áo cởi ra lúc nãy, tự mình nhanh chóng mặc vào.

      May mà bọn họ gặp phải gián đoạn bất ngờ trong lúc miệt mài tại trận thiên la địa võng này, sau khi mặc xong quần áo mới cảm thấy hơi sợ, đứng dậy cảnh giác quan sát bốn phía, sau khi phát ai tới gần mới thở phào nhõm.

      Quay đầu lại nhìn , vốn tưởng rằng mặc quần áo, nhưng lại thấy vẫn ung dung ngồi tại chỗ, giữ dáng vẻ hoan ái khi nãy, vẫn nhúc nhích.

      thấy như vậy, rất ràng ý thức được muốn giúp mặc quần áo.

      “Kha Khinh Đằng,” khoanh tay nghiến răng nghiến lợi, trán nổi gân xanh, “ cho tôi biết, rốt cuộc bị mù hay là tay chân bị chặt đứt?”

      vẫn ngồi bình tĩnh, “Mù ảnh hưởng điều phối hoạt động của toàn thân.”

      “…Nếu mù ảnh hưởng điều phối hoạt động của toàn thân, vừa rồi người ở quốc lộ chạy với tốc độ 150 vô cùng trôi chảy là ai?!” hạ giọng, hung tợn .

      Đương nhiên còn chưa ra khỏi miệng, lúc nãy khi hoan ái, người có động tác lưu loát mãnh liệt thậm chí còn hơn lúc thấy là ai?

      như nghe thấy, khuôn mặt trầm tĩnh lại có cảm giác nhàn nhã, bày ra dáng vẻ, em giúp tôi mặc quần áo tôi ngồi tư thế này cả đời.

      Bởi vì sợ truy binh ở phía sau tìm đến, lúc này Doãn Bích Giới còn tinh lực tiếp tục so đo với , chỉ có thể cau mày ngồi xổm xuống, cầm lấy quần áo rải rác, động tác thiếu kiên nhẫn mà bắt đầu mặc quần áo giúp .

      Nhanh chóng mặc xong quần áo cho , vừa định đứng dậy đột nhiên bị kéo xuống ngồi đùi lần nữa.

      “Doãn Bích Giới.” Tay nắm lấy cổ tay , đôi mắt hờ hững ở trong sắc trời trở tối lại vẫn ánh ra tia sáng, “Nhớ kỹ lời tôi .”

      “Tôi tuyệt đối để em hối hận vì lựa chọn của mình.”

      Từng câu chữ có vẻ như châu ngọc.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 24: Vết thương của chiến tranh (3)

      Bất cứ lời nào phát ra từ miệng luôn có thể làm cho nội tâm bình tĩnh của thể che giấu trào dâng gợn sóng.

      để hối hận vì lựa chọn của mình, có ý nghĩa gì chứ, đây là hứa hẹn cho .

      Như vậy lời hứa này rốt cuộc có quan hệ với điều gì? an nguy của mạng sống? Hoặc là…tình cảm của bọn họ?

      Lúc này Doãn Bích Giới ngồi đùi , gần trong gang tấc, mặc dù nhìn thấy , nhưng luôn cảm thấy, như là chỉ cần như vậy vô cùng đơn giản nhìn thấu nội tâm của .

      “Có người.”

      Trong đầu hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, còn chưa đợi chuyện, Kha Khinh Đằng đột nhiên ôm sát tựa người mình lăn lộn vài vòng, nhanh chóng trong đám cỏ dại tại bên đường.

      Quả nhiên, vài tiếng súng bắn qua, chỉ chốc lát, trong tầm mắt hạn chế của ra vài người cầm súng, bởi vì giao chiến mà binh sĩ đầy bụi đất, bọn họ lớn tiếng đối thoại gì đó, dường như tìm kiếm người nào đó.

      “Binh lính Sudan?” thấp giọng hỏi.

      ,” nhanh chóng phủ nhận, “Nghe tiếng súng ống, là binh lính Nam Sudan.”

      biết dưới tình huống này, người của SWAT có đuổi theo hay , lúc này bọn họ lại đụng phải quân phiến loạn trước.

      Con rồng cứng cỏi bằng rắn độc địa phương, cho dù với phạm vi thế lực như , nhưng đối với những vũ trang Sudan ở vùng biên giới này, giúp đỡ của bên ngoài, căn bản có khả năng trở mình.

      Doãn Bích Giới thấy thế, toàn thân hơi căng thẳng, càng bởi vì cơ thể kề sát mà có vẻ cứng ngắc, nhưng dựa vào tiếng hít thở đều đặn của mà phán đoán, phát cho dù vào thời khắc loại này, vẫn duy trì bình tĩnh bất vi sở động.

      Lúc này tưởng tượng đến hai năm nay theo dõi mình, vừa rồi lại còn coi ai ra gì trong hoàn cảnh gay go mà cùng hoan ái, trong lòng tất cả đều là nén giận nên lời.

      phát , thậm chí lúc bộc phát tình cảm vô cùng mãnh liệt với , trong đôi mắt cũng có cảm xúc phập phồng quá lớn, vẫn giống như người đứng xem bình tĩnh, nhưng lại luôn dùng câu khiến cho thể bình tĩnh.

      Vì sao vĩnh viễn có thể nắm vững tất cả, đồng thời tuỳ tâm sở dục cũng có chút hoang mang?

      “Em có từng nghe câu chuyện xưa ?”

      Binh lính Sudan từ từ đến gần, lúc này ôm , đột nhiên tới gần bên tai , hô hấp mát lạnh quanh quẩn , “Hai người đàn ông vào rừng cây gặp phải con gấu, người trong đó vứt bỏ bạn mình leo lên cây sau đó may rơi xuống gặp nạn, người nằm mặt đất giả chết tránh được tai nạn.”



      đến câu chuyện này trong tình cảnh như vậy quả thực có chút kỳ lạ, nhưng ý nghĩ trong đầu chợt loé, lập tức hiểu ra.

      Ý của là, chờ những người lính Nam Sudan sang đây, bọn họ liền nằm mặt đất, giả vờ mê man bất tỉnh, để những binh lính kia đưa bọn họ ra khỏi nơi này.

      “Giữa SWAT và vũ trang Nam Sudan, ràng cái thứ hai có tính up hiếp thấp hơn đối với chúng ta nay.” Ánh mắt trầm tĩnh, “Sau khi bị bọn họ mang , dựa vào nơi bọn họ mang chúng ta , chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.”

      lên tiếng, nhưng trong lòng lặng lẽ đồng ý với quyết định của .

      “Còn chuyện trong lúc chúng ta xa cách hai năm, nếu em muốn biết tường tận.”

      Khi còn chưa phát ngón tay của nhàng dừng ở vị trí hơi lõm xuống sau gáy , “Chờ chúng ta bình an đến Somalia, tôi có thể từ từ tất cả với em.”

      Đôi mắt Doãn Bích Giới run lên, còn chưa kịp chuyện, chỉ cảm thấy hơi đau nhói, trong nháy mắt toàn thân mất ý thức.



      Thời gian ngất này, dài cũng dài, ngắn cũng ngắn.

      dường như bị xếp chiếc xe quân dụng, vẫn có thể cảm nhận ràng xóc nảy dọc đường .

      Bên cạnh hình như có ai, lúc này trong đầu óc hỗn loạn của ngừng lặp lại câu kia của Kha Khinh Đằng trước khi ngất.

      Đến Somalia, với , tất cả mọi chuyện muốn biết.

      Như vậy bây giờ ở đâu? Có gặp nạn hay ?

      còn thị lực, có bình an rời khỏi khu rừng kia ?



      Cho đến khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, xe rốt cuộc dừng lại.

      Vì thận trọng, lúc này vẫn giả vờ chưa tỉnh lại.

      Nhanh chóng có người mở cửa xe, sau khi nghe thấy những người đó tiếng Ả Rập mà hiểu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lạnh lùng quen thuộc.

      Là Kha Khinh Đằng.

      Chỉ nghe thản nhiên mấy câu, những người binh lính Nam Sudan kia cũng đáp lại mấy câu.

      Trái tim chợt buông lỏng, có loại cảm giác thân thuộc quyết đoán, cũng tránh được trái tim bắt đầu đập thình thịch, bởi vì vừa tỉnh dậy có thể nhận thấy vẫn ở bên cạnh mà cảm thấy trái tim yên lòng có căn nguyên, đồng thời cũng vì tò mò mù, làm sao bình an theo sát và những người lính Nam Sudan bên cạnh.

      “Em có thể đừng giả vờ ngủ nữa.”

      Hồi lâu sau, bên tai bỗng nhiên truyền đến mấy chữ, “Hô hấp đều đặn.”

      Sau đó, đôi bàn tay mạnh mẽ ôm ngang người từ chỗ ngồi.

      Doãn Bích Giới bị ôm như vậy vào trong ngực, rốt cuộc nhịn nữa mà hơi mở mắt ra nhìn , trong hoàng hôn, khuôn mặt kiên nghị mà lại lạnh lùng của được ánh sáng nhạt chiếu vào, nổi bật vẻ thể xâm phạm.

      tại chúng ta ở Nam Sudan.” vừa vừa điều chỉnh tư thế, để quá khó chịu.

      Ý nghĩ trong đầu vừa chuyển động liền bắt đầu ném ra loạt thắc mắc của chính mình, “Trước đó ở trong trạng thái tỉnh táo mà lên xe quân dụng.”

      hơi gật đầu.

      “Vậy tại sao tôi lại đột nhiên ngất ?” lập tức lạnh lùng nhướng mày.

      “Huyệt Phong Trì.” thong dong điềm tĩnh, “Chỉ cần thủ pháp thoả đáng, có thể gây hôn mê trong thời gian ngắn ngủi.”

      Hoá ra đau nhói bất ngờ trước khi hôn mê là từ tay .

      lát sau, nhẫn nhịn tức giận mà hỏi, “…Nếu thủ pháp đúng?”

      “Gây tử vong.” trả lời rất đúng trọng tâm.

      Gân xanh nổi lên trán của Doãn Bích Giới, bởi vì hoàn cảnh tại nên chỉ có thể cố hết sức đè nén, “Vì sao dùng tình trạng tỉnh táo để đối mặt với bọn họ, mà tôi lại phải ngất ?”

      vừa dứt lời, bước chân của Kha Khinh Đằng lúc này cũng dừng lại, dường như tới đích đến.

      Chỉ thấy nhàng thả xuống, hơi cong khoé miệng, “Bởi vì bọn họ muốn tìm kiếm kẻ phản bộ chạy vào rừng rậm, tôi giúp bọn họ tìm được, làm trao đổi với bọn họ đem chúng ta đến đây… Mà em cần tham dự vào chuyện thế này.”

      nghi ngờ trí tuệ của tôi?” cử động cổ mình, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, “Hay là muốn cho tôi biết, tôi ở bên cạnh là kéo dài tiến độ kế hoạch của ?”

      lắc đầu, “ kéo dài, chỉ là phân tâm.”

      Tám chữ.

      phát , vĩnh viễn chỉ cần lời ít ỏi liền có thể làm cho á khẩu trong nháy mắt, trả lời được, hơn nữa điều này khiến suy nghĩ số lần trì trệ trở nên ngày càng nhiều.

      “Huống hồ, em có thể ở bên cạnh tôi ở chỗ khác.” khuôn mặt lúc này lên tia cười như có như .



      hoàn toàn nghĩ để ý đến ý nghĩa khác trong lời của , tâm trạng trì hoãn, bắt đầu nhìn về nơi bọn họ đến.

      Vùng đất hoang vắng mà lại rộng lớn, có số lều vải cao to đứng sừng sững, có vẻ cũ kỹ mà lại lộn xộn, rất nhiều người gầy gộc ngừng chậm rãi qua lại, qua lều vải, dắt bò dê, hoặc là làm những công việc khác bằng tay.

      Mà bọn họ đồng thời làm cùng việc.

      Trong miệng bọn họ đều nhàng ngâm nga bài hát, nghe ca từ, nhưng chỉ có thể cảm giác được có nặng nề trong bài hát đấy.

      “Vết thương của chiến tranh.” Kha Khinh Đằng đứng ở bên cạnh , trong tiếng ca vừa nghiêm túc vừa thê lương, nặng nề mở miệng, “Vì thương tiếc những người qua đời bởi chiến tranh, cho nên họ muốn hát bài này.”

      tại ở trước mặt em chính là doanh trại dân chạy nạn của Nam Sudan.”

      Nghe xong lời của , đồng tử của giãn ra.

      Cả đời này chưa bao giờ đến Châu Phi, đương nhiên cũng chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy.

      Mọi người ở đây gần như đều là người da đen, họ đều rất gầy yếu và trông có vẻ khoẻ mạnh, mà hoàn cảnh ở đây, thậm chí cả nghèo rớt mồng tơi cũng hình dung ra loại nghèo khó này.

      Những người dân chạy nạn này, sinh mệnh của bọn họ vĩnh viễn chỉ có giới hạn trong năm tháng sống ở đây, duy trì bản thân vì đói khát, bệnh tật… hay bất cứ yếu tố bé nào mà bỏ mạng.

      Ngay cả thời gian đối với bọn họ cũng là xa xỉ vô giá, trong khi những người giàu có ở bên trong biên giới Sudan lại có thời gian rảnh rỗi dùng để chơi đùa, nhưng mọi người ở đây muốn tranh thủ thêm chút khí trong lành chỉ có ở trong mơ.

      Cảnh tượng này với chắc chắn là chấn động.

      thấy qua tất cả xa hoa lãng phí, đối lập với những gì chứng kiến trước mắt là thế giới trái ngược tàn khốc.

      Kha Khinh Đằng tuỳ đứng yên tại chỗ lâu, lúc này nhàng vươn tay khoát vai .

      “Cuộc sống bất công.” cảm giác được tay , nhìn thấy tất cả trước mắt, cố gắng tìm từ thích hợp.

      “Phải.” trả lời.

      “Những người này chịu khổ gặp khó khăn, có cách nào lựa chọn số mệnh của chính mình, chỉ có thể bị ép thừa nhận.” Cùng với hô hấp hơi gấp rút, hình như cố gắng khống chế ngữ khí của mình, “Trong thời đại hoà bình, vì sao còn cần bắn nhau và chiến tranh?”

      “Trận vũ trang giao chiến mà em gặp khi nãy.” Tiếng của cũng trở nên lạnh lùng hơn, “Đó là Sudan và Nam Sudan vì tranh giành nguồn dầu mỏ của vùng biên giới mà phát động, tôi sớm qua, bất cứ vật nào có lợi đều có thể trở thành cái cớ của chiến tranh, chỉ cần có chiến tranh cũng tất nhiên có tử vong và nghèo khó.”

      cách khác, cảm thấy bọn họ xứng đáng có số mệnh như vậy?” ngoảnh đầu, lạnh lùng nhìn , “Tầng lớp thấp nhất là xứng đáng, xứng đáng bị tuỳ ý lăng nhục, xứng đáng tuỳ tiện chết ?”

      Ánh mắt xa xăm dừng ở dân tị nạn, lâu sau mới , “Tôi tin số mệnh, tôi chỉ tin chính mình.”

      nghe xong lời , cảm thấy tức giận trong lồng ngực ỷ càng sâu, tuy biết là kiềm nén và giận chó đánh mèo là buồn cười, nhưng vẫn thốt ra, “Xem tôi thiếu chút nữa quên, cũng có năng lực có thể gây ra tất cả những thứ ở trước mắt tôi.”

      “Lấy tài liệu bí mật nắm trong tay làm cho chúng ta bây giờ sống đầu đường xó chợ ra mà , chỉ cần nó cũng khiến cho bao nhiêu người mất mạng? Chờ làm xong giao dịch, còn muốn gây ra sóng to gió lớn dạng gì nữa?”

      Bàn tay vì kích động mà cuộn lại, thanh sắc bén lại lạnh lẽo, “Tôi biết, tôi là người có tư cách đến những điều này, kể từ khi tôi đồng ý với hiệp nghị của liên bang Mỹ mà tiếp cận , quan điểm thế giới của tôi cũng sụp đổ.”

      Lúc đó bởi vì lợi nhuận lớn và hiếu kỳ đối với thế giới màu đen mà đến bên cạnh .

      Nhưng từ khi đặt chân vào, sớm là đồng loã của , thể rửa sạch nữa.

      Ai có thể hiểu được tâm trạng thất vọng của vào lúc này?

      Mỗi bước, đều bị kéo , khi chứng kiến càng nhiều điều thể đoán trước, cũng chỉ có thể dần dần cảm thấy tê dại đối với tất cả những đen tối này, vì sinh tồn của mình mà lánh nạn.

      biết tại nên dùng đạo đức giả để mô tả cảm xúc, ngay từ đầu biết là người như thế nào, nhưng lại liên tục đắm chìm trong mê hoặc, mưu tính muốn dùng sức lực cuối cùng để vùng vẫy làm mình tỉnh lại.

      “Tôi có cách nào an ủi em.”

      Lúc này giơ tay, nhàng xoa trán mình, ánh mắt hờ hững ánh sáng, “Thế giới của tôi có đồng tình, cũng có từ bi.”

      Đúng rồi, đây mới là .

      Từng tí dịu dàng và ôn hoà sưởi ấm lòng khi ở cùng nhau chỉ là biểu giả dối do tạo ra mà thôi, trái tim của người lạnh lùng đến mức là đao phủ ở phía sau làm sao có được tình cảm ?

      hiểu con người của , là thần thánh gì làm được, nhưng đối với người khác chính là cơn ác mộng.

      “Vậy xin giơ cao đánh khẽ với tôi.”

      lâu sau, để lại mười chữ, mặt biến sắc mà bước , hướng đến doanh trại dân chạy nạn ở trước mắt.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 25: Sống lưng Châu Phi (1)

      Khi Doãn Bích Giới để lại mình Kha Khinh Đằng mà đến cửa doanh trại dân tị nạn chỉ có thể dừng lại bước chân.

      Bởi vì có chứng thực thân phận thông hành, thể bước vào trước.

      Những người binh lính Nam Sudan chịu ơn của Kha Khinh Đằng nhanh chóng đuổi kịp từ phía sau, quay đầu lại liền thấy khuôn mặt lãnh đạm của .

      ai mở miệng trước.

      Cũng đúng, bọn họ vừa có đoạn đối thoại chẳng vui vẻ gì mấy, nhưng hối hận lời mình muốn ra khỏi miệng.

      Sau đó, những người binh lính này dẫn họ qua từng chỗ ở tạm thời, rồi hướng đến chỗ ở sâu bên trong doanh trại dân tị nạn.

      đường , trước mắt Doãn Bích Giới ngừng lướt qua những dân tị nạn của Nam Sudan, trông thấy ràng, mỗi khi những người đó nhìn bọn họ, trong ánh mắt tự chủ được mà biểu lộ ra vẻ bi thương và sợ hãi.

      Đây là loại kính sợ và sinh tồn cách xa với sức sống.

      Nhìn hồi, thu lại tầm mắt, muốn lại chạm vào những ánh mắt đó.

      Người binh lính dẫn đường mau chóng ngừng lại, gõ cửa căn nhà được xếp chồng từ rơm rạ.

      Vài giây sau, cửa căn nhà được mở ra từ bên trong, có trẻ Nam Sudan ra, mặt mày thanh tú, cũng coi như là có dáng dấp thướt tha.

      Chỉ thấy người binh lính dẫn đầu lúc này chút gì đó với kia, ánh mắt của ta liền dừng lại ở và Kha Khinh Đằng ở bên cạnh, mang theo đánh giá và quan sát.

      Ánh mắt kia tới hữu nghị, nhưng cũng xem như căm thù.

      nghĩ thầm rằng, những binh lính này hẳn là nhờ kia để bọn họ tạm thời ở nhờ.

      đến lúc, binh lính và kia dường như chuyện xong rồi, như là đồng ý với cầu của binh lính, làm động tác cụp mắt gật đầu.

      Binh lính kia lập tức xoay về hướng Kha Khinh Đằng, khoa tay múa chân mà chuyện với , lúc này Doãn Bích Giới mới phát , những người lính này hình như biết đôi mắt của ở trong tình trạng mù loà.

      Mà mặt mày vẫn thản nhiên, đợi sau khi bọn lính xong mọi chuyện, mới hơi gật đầu.

      “Tên người Châu Phi đọc ra có chút phiền phức, em có thể gọi thẳng chủ nhà này là Jaa.” Lúc này Kha Khinh Đằng ngoảnh đầu lại, thấp giọng mở miệng, “Hơn nữa, hình như ta cũng biết ít tiếng .”

      gì cũng nhìn , chỉ gật đầu với chủ nhà gọi là Jaa kia.

      Hai bên chào hỏi lẫn nhau, lúc này Jaa đưa tay mở cửa, ý bảo bọn họ vào nhà.

      Mấy binh lính kia hình như có ý tứ rời khỏi mà theo bọn họ cùng vào nhà, rồi tuỳ tiện ngồi trực tiếp mặt đất.

      Cả căn phòng chỉ có cửa ngăn cách, Jaa liền đưa bọn họ vào phòng trong.

      Phòng trong rất , ban đầu bày đặt chút đồ lặt vặt, sau khi dọn dẹp xong để lại chỗ trống, nhiều nhất chỉ đủ cho hai người ngồi xuống và nằm, làm được bất cứ việc nào khác, nhưng có chỗ nương thân ở đây rất đáng để bọn họ cảm kích.

      “Cám ơn.” Lúc này Kha Khinh Đằng hướng đến chỗ Jaa đứng với ta.

      có gì, tôi chuẩn bị chút thức ăn cho các người.” mặt Jaa thoáng lên nụ cười, mở miệng tiếng cũng thành thạo lắm.

      Doãn Bích Giới trầm mặc đứng ở bên nhìn bóng lưng của Jaa rời , trong lòng lại biết có mùi vị gì.

      vừa với giơ cao đánh khẽ với chính mình, tại lại ở cùng phòng với , sớm chiều đối lập nhau.

      đợi suy nghĩ nữa, lúc này cởi áo khoác trải mặt đất, rồi nhanh chóng nằm xuống.

      Khoảng cách trong này có cửa sổ rất , bây giờ ngoài cửa sổ là thời khắc cuối cùng mặt trời lặn, nhìn ánh sáng này lướt qua khuôn mặt , từng giây sa vào trong tối tăm.

      Hít thở hơi sâu, lúc lâu sau, đến bên cạnh rồi nằm xuống.



      Từ sau khi bước con đường lánh nạn, gần như thể yên ổn vào giấc ngủ.

      Lúc này đây cũng như vậy.

      Trong giấc mơ hỗn loạn có rất nhiều phân đoạn, có chạy xe nhanh như bão tố, có tiếng nổ mạnh, có ánh lửa tận trời, cũng có cát bụi thổi quét, đều là con đường mà họ trải qua.

      Nhưng trong tất cả phân đoạn, cặp mắt sâu xa bình tĩnh kia lại chưa từng thiếu vắng, nhìn chăm chú, cũng có thể dễ dàng xuyên thấu trái tim .

      đột nhiên rất thất vọng với bản thân, bởi vì cho dù ở cùng gần trong gang tấc, lại vĩnh viễn nhìn phía sau ánh mắt này.

      tiếp tục vào cảnh trong mơ nữa, bởi vì đột nhiên nghe được mấy thanh kỳ lạ.

      hơi mở mắt ra, bên cạnh là khuôn mặt im lặng ngủ say của Kha Khinh Đằng, nín thở nghe lại lần nữa, phát thanh vừa rồi cũng phải tới từ .

      Trong thanh này có phụ nữ và đàn ông, như là rên rỉ trầm thấp, cũng có thở dốc nặng nề.

      nghe thấy, lỗ tai dần dần ngày càng nóng, nhưng lại thể tin được mình lắng nghe cái gì.

      nhíu mày, nhanh chóng nhàng đứng dậy, kéo cửa ngăn giữa ra khe hở .

      Sau đó là màn kia ở trước mắt , mà cả đời này chưa bao giờ nghĩ tới mình nhìn thấy.

      Chỉ thấy mặt đất trong căn nhà tranh mờ tối, Jaa nằm trần trụi đó, mà người đàn ông đè ta ngừng cử động kịch liệt, mồ hôi đổ như mưa, cùng lúc đó, hai tay của ta còn giúp hai người đàn ông khác giải toả, còn có người đàn ông mặc gì, hình như ở bên cạnh chờ đợi.

      Nhờ ngọn đèn yếu ớt, phát mấy người đàn ông này là binh lính Nam Sudan cùng đến đây với bọn họ.

      Đây rốt cuộc là thay phiên bắt buộc làm tình, hay là cam tâm tình nguyện của hai phía?

      Cảnh tượng sôi máu này khiến người ta thể nào chấp nhận, sau khi nhìn vài giây, hơi mâu thuẫn, sau đó nhanh chóng rụt về muốn đóng cửa lại, nhưng Jaa vốn ngừng rên rỉ lại nghiêng đầu phát ra .

      Cách chút khoảng cách, nhìn cảm xúc trong mắt Jaa, nhưng biết rằng, ta phát ra tín hiệu hoặc ngôn ngữ gì để cầu cứu.

      Còn chưa kịp làm hành động khác, khe hở trước mắt biến mất.

      đột nhiên quay đầu lại.

      Hoá ra Kha Khinh Đằng lúc nãy còn ngủ say, biết khi nào tựa vào sau người , hai tay chống cánh cửa ở hai bên mà khép cửa lại, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn .

      ra em thích xem thứ này.”

      dùng câu khẳng định, hơn nữa bởi vì mới tỉnh ngủ, trong tiếng lạnh nhạt còn mang theo chút khàn khàn mờ ám, nghe ra càng hấp dẫn hơn, cũng có chút yếu tố trêu tức.

      “Đối với , tôi biến thái như vậy.” ổn định tâm trạng, bình tĩnh phản bác.

      “À?” Lúc này ở trong bóng tối, đến gần gương mặt , “Tôi làm chuyện gì rất biến thái với em sao? Làm sao chính tôi lại biết.”

      Hơi thở đàn ông nóng rực phả gương mặt , ám chỉ trong lời kia khiến nhịn được mà hơi phát run, nhưng cười lạnh tiếng, tiếp tục khiêu khích , “Cũng đúng, dám làm gì với tôi.”

      Kha Khinh Đằng nhìn , tạm dừng lúc mới chậm rãi , “Doãn Bích Giới, em phải tin rằng, bất luận tôi làm gì với em, cũng tuyệt đối làm loại chuyện ở bên ngoài cửa.”

      “Bởi vì tôi cho phép có bất cứ thằng đàn ông nào ảo tưởng đến em, nhìn trộm em, càng miễn bàn đến chia sẻ em.” tổng kết đưa ra đáp án.

      Trong hoàn cảnh tối tăm mà lại cũ kỹ, chỉ có tiếng hít thở của hai bên, nghe xong tuyên ngôn chiếm hữu của , trái tim đập nhanh hơn chút.

      Ai biết phong tình, biết lời tình tứ?

      Nếu muốn biểu đạt ý muốn suy nghĩ, như vậy từ sau khi gặp lại, mỗi câu của với ngắn gọn mà có sức lực, cũng đủ khiến trái tim đủ khả năng gánh vác.

      Đối thoại vào lúc sáng vui vẻ lúc này chầm chậm lên trong đầu, bóp chặt lòng bàn tay của mình, nghiêng đầu , cách hô hấp của xa chút, lạnh lùng , “Tình huống bây giờ của Jaa có cần nhúng tay vào hay ?”

      Tuy rằng muốn nghĩ lại cảnh tượng kia, nhưng chung quy sợ rằng tính mạng của chủ nhà này gặp nguy hiểm.

      cần.” Lúc này Kha Khinh Đằng cũng tương ứng mà lùi về sau chút, duy trì khoảng cách cánh tay chuyện với .

      nhíu mày.

      “Ở quốc gia Nam Sudan cằn cỗi thế này, giao dịch của điếm và ngành công nghiệp tình dục kỳ thực khá bình thường.” Thanh của lúc này vang lên trong khí, “Trao đổi ngang giá, tình tôi nguyện, thậm chí cũng là loại phương thức an ủi lẫn nhau.”

      “Giống như binh lính ngoài cửa và Jaa.” Ngoài cửa liên tục vang lên thanh khiến người ta tai đỏ tim đập, nhưng lại phát hình như bị ảnh hưởng chút nào, tiếng tia thay đổi, vẫn như máy móc có tình cảm, “Sau khi bắn nhau vì chiến tranh, binh lính sợ hãi và muốn phóng thích dục vọng, Jaa cũng vì độc và phát tiết cảm xúc, thậm chí có thể có yếu tố của tiền tài.”

      “Rất nhiều người thế giới này nhìn qua ngăn nắp sáng sủa, có lẽ sau lưng là vũng đầm lầy, nhìn qua nghèo rớt mồng tơi có lẽ sống ở vực thẳm.”

      “Cho nên đừng dùng tiêu chuẩn của em để đánh giá bất cứ ai, bất luận là trắng hay đen cũng là thế giới cân bằng, có bao nhiêu công chính, có bao nhiêu công bằng, tất cả đều kiểm soát lẫn nhau, mọi người là vì sinh tồn, cho dù dùng loại cách thức nào.”

      nhìn , nhìn gương mặt của như như trong bóng tối, ý thức được dùng lời dài dòng này để trả lời cho đối thoại lúc sáng của bọn họ.

      Trong nháy mắt, trong đầu bỗng nhiên lên câu.

      có được thân phận tối tăm, nhưng lại đồng thời có được tâm hồn thuần khiết đơn giản.

      Doãn Bích Giới cảm thấy, tại mọi chuyện làm, tất cả lời , giống như là vì dần dần làm cho hiểu hơn, hiểu được ý nghĩ trong lòng .

      Cho dù những ý nghĩ đó nhất thời chỉ hiểu nửa, có phần khiến người ta khó chấp nhận, thậm chí khiến người ta lùi bước.

      tại hẳn là chín giờ tối giờ Nam Sudan.” Lúc này rút tay về, chậm rãi quay về nằm mặt đất lần nữa, “Chuyện ngoài cửa, hẳn là 15 phút nữa chấm dứt.”

      sửng sốt, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ.

      Loại chuyện này, làm sao có thể tính được thời gian chấm dứt vào lúc nào.

      “Em ngủ khoảng hai giờ, sau khi em vừa ngủ bọn họ bắt đầu bao lâu, đến bây giờ, dựa vào thể lực của hai bên mà phân tích, cơ bản phải chấm dứt.” Tâm tình của hình như tệ lắm, mà rất kiên nhẫn giải thích với .

      “… ngủ ư?” càng cứng nhắc.

      “Ừm.” thoáng gật đầu, “Vì vậy em phải vui mừng vì tại quần áo của em còn nguyên vẹn.”

      lập tức đảo mắt, dùng khoảng cách xa nhất có thể mà nằm lại bên cạnh .

      Nằm cạnh nhau như vậy lại để ý ràng bầu khí ám muội và dục vọng.

      chỉ cảm thấy toàn thân vẫn lạnh lẽo như trước, trong lòng còn nghi hoặc, bình thường nếu đàn ông nghe được “ trường trực tiếp”, chẳng lẽ nên nhiệt huyết sôi trào sao?

      Tuy nhiên hô hấp của lại rất ổn định, dù rằng ban nãy trêu vài câu, nhưng vẫn kiên nhẫn nhiều chủ đề có bề sâu liên quan đến tính người.

      “Ngủ .”

      Khi nhắm mắt lại trong đầu vẫn còn đủ loại suy nghĩ, lấy áo khoác làm đệm dưới người, lật mặt sạch nhàng đắp người .

      nhìn thấy, trong bóng tối, màu mắt của dần dần phát ra ánh sáng có phần khác với bình thường, ràng và có tiêu điểm.

      “Tôi ở bên cạnh em.”



      Đêm nay, Doãn Bích Giới quả nhiên ngủ thẳng đến bình minh.

      Có lẽ quá mệt mỏi, cũng có thể là bởi vì trước khi ngủ cùng bình tĩnh chuyện.

      Đêm nay có mộng, cũng có gì khác, chỉ có thuần tuý ngủ say.

      Khi cảm thấy ý thức ràng, có thể cảm giác được, ánh mặt trời toả sáng ngoài cửa sổ rất chói chang.

      cử động tay, phát bên cạnh có người, mở to mắt, dời chiếc áo khoác mà Kha Khinh Đằng đắp người trước khi ngủ, rồi ngồi dậy.

      Lúc này ngoài cửa truyền đến mùi thức ăn, sờ bụng, cảm thấy mình hơi đói.

      Mở cửa ra, phát trong phòng cũng có ai, chỉ thấy thức ăn đặt bàn, như là vừa nấu xong bao lâu.

      Jaa ở đây, Kha Khinh Đằng cũng ở đây?

      xoa tóc, vẫn cảm thấy trong lòng thấp thoáng có chút bất ổn.

      Vừa định ngồi xuống cạnh bàn đợi người trở về, nhờ vào thính giác nhạy bén mà phát góc phải tại bếp lò có tiếng động rất .

      chút do dự, lập tức đứng dậy hướng đến phía bên đó.

      Rất nhanh, sau vài bước, cảnh tưởng ở góc kia đập vào tầm mắt .

      Đường nhìn chính xác, thần sắc của lập tức thay đổi.

      Chỉ thấy ở chỗ hẹp kia, Kha Khinh Đằng mặt có biểu cảm đứng ở cạnh bếp lò, mặt đối diện phương hướng của .

      Nhưng trong đây chỉ có mình .

      Vị trí cách gần nhất là Jaa đưa lưng về phía , thân trần trụi, dáng vẻ khom lưng chậm rãi cởi bỏ thắt lưng quần.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 26: Sống lưng Châu Phi (2)

      “Mặc quần áo lại.”

      Vẻ mặt Doãn Bích Giới lạnh lẽo nhìn cảnh tượng trước mắt, còn chưa mở miệng chợt nghe câu tiếng vô cùng lạnh băng của Kha Khinh Đằng.

      Động tác cởi quần của Jaa, theo lời của mà dừng chút.

      chẳng phải nhìn thấy sao? Vậy làm sao biết Jaa cởi quần áo?

      vừa nhàng lui về phía sau cửa, vừa nhìn kỹ đôi mắt .

      Nhưng khó hiểu mà phát ra, đôi mắt trông vẻ có tiêu điểm, dường như thị lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ.

      “Kha tiên sinh.” Lúc này Jaa đột nhiên mở miệng, động tác tay tiếp tục, “Tôi biết cần, hơn nữa, đồng hành với hẳn là giúp được .”

      Bởi vì Jaa tiếng , cho dù trúc trắc, cũng có thể nghe hiểu.

      Vì thế những lời này vừa thốt ra, trong lồng ngực lập tức cuồn cuộn lửa giận.

      Tốt lắm, tối hôm qua còn động lòng xót thương muốn giải cứu đối tượng, sáng sớm hôm nay lại bắt đầu đem bàn tính gõ đầu ?

      Còn giúp được Kha Khinh Đằng, lời này quả thực nhất tiễn song điêu, vừa tô bóng giữa có tình cảm, vừa tô bóng năng lực của thể thoả mãn .

      Như vậy trả lời thế nào?

      vốn muốn tự mình mở miệng đánh trả Jaa, nhưng tại, lại đột nhiên rất muốn nghe trả lời thế nào.

      “Là người đàn ông bình thường, quả thực tôi cần.”

      Ánh mặt trời giữa trưa ở Nam Sudan chiếu vào gương mặt càng lộ vẻ tuấn hơn, “Nhưng đáng tiếc, chỉ có đồng hành với tôi mới có thể giúp được tôi.”

      “Vì sao?” Jaa ngược lại đầy hứng thú, “ có đàn ông nào muốn cự tuyệt đồ đưa đến tận cửa, tôi và ta cùng là phụ nữ.”

      Doãn Bích Giới cách cánh cửa trông thấy đôi môi mỏng khẽ khép mở, “Chứng ghét phụ nữ.”

      Jaa hình như nghe hiểu, qua vài giây mới thử hỏi, “ thích phụ nữ, thích đàn ông ư?”

      ...

      nghe được thiếu chút nữa bị sặc.

      Coi như hết, thích đàn ông chuyện như vậy, có lẽ đổi là hoa hồ điệp Phong Trác Luân diêm dúa lẳng lơ còn có thể, nhưng Kha Khinh Đằng, từ trong xương cốt chính là người đàn ông vô cùng bảo thủ truyền thống lại hết sức cường thế.

      Lúc này Kha Khinh Đằng hiển nhiên chẳng còn kiên nhẫn, chỉ thấy trả lời, mà nhíu mày lại, bưng đồ trong tay, lách qua Jaa ở trước mặt cách chính xác rồi hướng đến cửa.

      ta sao?” Đáy mắt Jaa lúc này lên tia sáng, ta nhặt quần áo từ mặt đất lên, lại mở miệng, “ và tình dục kỳ có thể tách ra, với tôi mà , tôi chỉ cần tiền và tình dục.”

      thoáng dừng lại bước chân, tiếng lạnh lùng ràng từng chữ, “Với tôi mà , hai thứ này là nhất thể, về phần vấn đề thứ nhất, có thể trực tiếp hỏi ấy.”

      Trái tim Doãn Bích Giới đập mạnh.

      Cho dù biết có chứng ghét phụ nữ và nghiện sạch , vẫn kinh ngạc với cự tuyệt từ đầu đến cuối cách nhanh nhẹn của .

      Cho đến khi vẫn còn ngơ ngác với câu trả lời của mà đứng tại chỗ, ra cửa.

      “Nhớ , trả lời tốt.”

      Lúc qua người , trơ mắt nhìn hướng đến phía mình, nghiêng người rồi nhàng ném ra câu.

      Sau đó, ung dung bước đến cạnh bàn, khoé miệng thấp thoáng cong lên.

      …Rốt cuộc lúc nào phát ra ở ngoài cửa?

      Tâm trạng trở lại bình thường, lúc này cất bước vào phòng bếp.

      Jaa vẫn còn đứng ở phòng bếp vừa mới mặc quần áo xong, cài khuy áo, lúc quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau với .

      Jaa nhìn thấy ngẩn ra, hình như hiểu được trông thấy cảnh tượng vừa rồi, nhưng ta chút hoang mang, cũng có ý hối hận, chỉ nhìn , “Tôi xin lỗi .”

      “Tôi cũng cần xin lỗi.” bình tĩnh nhìn lại.

      Có lẽ Jaa nghĩ tới trả lời như vậy, ngơ ngác vài giây, ta mới , “Cho nên, ta, nhưng ta ?”

      Chữ kia được Jaa dễ dàng ra miệng, ngược lại khiến có chút khó chịu thể .

      chưa bao giờ nghĩ tới, tình cảm của , hoặc là tình cảm giữa bọn họ, có thể liên kết với chữ kia.

      “Cho dù ta có tôi hay ,” sau vài giây trầm mặc, thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, “Ít nhất, ta cần giúp đỡ của người phụ nữ khác.”

      Jaa nhìn mặt , hồi lâu sau cười cười, “ ta tự tay nấu bữa sáng cho .”

      gì.

      rất may mắn.” Lúc này Jaa xoay người bắt đầu thu dọn bếp lò, “ ta có thể chống lại cám dỗ, bởi vì đối với ta mà , ngoài ra tất cả cám dỗ thế gian này hề hấp dẫn.”

      đối với cám dỗ duy nhất có hiệu lực.

      Những lời này từ trong miệng của người xa lạ như Jaa ra, hiệu quả lại đạt đến gấp trăm lần.

      Doãn Bích Giới đứng tại chỗ, trong lúc này khó bình tĩnh trở lại, suy nghĩ hai giây, bước ra phòng bếp, đến phía bên cạnh bàn.

      Kha Khinh Đằng ăn bữa sáng, kéo ghế ngồi xuống đối diện , đặt trước mặt là món còn sót lại do nấu, hợp với khẩu vị bữa sáng của .

      “Ở sân sau có nước sạch.” Lúc này đột nhiên mở miệng.

      ngẩn ra, vừa bắt đầu cúi xuống ăn bữa sáng vừa , “Bây giờ tôi khát nước.”

      phải dùng để uống nước.” Chỉ thấy chậm rãi tựa lưng vào ghế, trong tiếng lại mang theo biếng nhác, “Là dùng để tắm rửa.”

      ngẩng đầu liếc , liền thấy lúc này khuôn mặt lạnh lùng của lên tia nhàn nhã tự đắc.

      Tên gian thương này.



      Có lẽ là vì buổi sáng trải qua cảnh tượng cự tuyệt Jaa, có thể là bị bữa sáng ân huệ của , cũng có thể là suy nghĩ của nảy sinh hỗn loạn, lại từ chối cầu giúp tắm rửa.

      Ăn xong bữa sáng, tự tắm rửa trước rồi mới mở cửa ra, lấy cái ghế đến sân sau, để ngồi xuống.

      “Ở trong tình trạng mù, chạy xe như gió bỏ rơi bọn SWAT, hơn nữa giúp binh lính Nam Sudan tìm được kẻ phản bội.” Gương mặt thay đổi mà giúp cởi áo.

      “Còn cùng em dùng thế thứ nhất của Xuân cung đồ trong rừng rậm.” mặc làm, thấp giọng hỏi, “Vì vậy, em muốn chứng minh cái gì?”

      hít hơi sâu, động tác cởi dây nịt quần tây của hơi thô bạo, tức giận , “Cho nên vì sao tự mình tắm rửa?”

      “Cho dù ta có tôi hay , ít nhất, ta cần giúp đỡ của người phụ nữ khác.” thong thả lặp lại lời với Jaa, “Vì vậy chính miệng em thừa nhận, tôi chỉ cần giúp đỡ của em.”

      Doãn Bích Giới bị thính lực chết tiệt vô cùng tốt của làm á khẩu trả lời được, vừa khắc chế bản thân đừng có ý tưởng dư thừa khác, vừa xao lãng giúp cởi quần tây.

      còn nhớ lần tắm rửa ở sa mạc Ai Cập, hơn nữa trong quá trình có “lòng tốt” giúp tắm rửa, bọn họ còn ở giếng nước làm hồi.

      Lấy khăn thấm nước, vén mái tóc dài ra sau tai, rồi khom lưng bắt đầu giúp lau người.

      “Lần sau, đừng lúc nào cũng mặc màu đen.” Khi lau đến ngực , bỗng nhiên nghe vậy.

      Suy nghĩ hai giây, cúi đầu, nhìn đến quần áo hơi lỏng lẻo của mình lộ ra nội y màu đen, nhất thời hiểu , “Thị lực của khôi phục?!”

      có.” Thần sắc trấn tĩnh, “Trước khi đến chỗ bán đấu giá, tôi từng thấy ở biệt thự của Hedda.”

      Đối với lý do thoái thác của , nửa tin nửa ngờ, cẩn thận nhìn chăm chú mắt lúc, vẫn phát ra manh mối gì.

      “Còn nữa, quần lót, lần sau có thể thử quần chữ ‘T’ lần.” đợi chuyện, lại mở miệng nhàng như mây gió, “Lúc nào em cũng mặc màu đen.”

      Doãn Bích Giới bị câu này của chọc giận, “Bộp” tiếng ném khăn ướt lên vai , “Vậy xin hỏi tại có thấy nét mặt của tôi ?! Muốn tôi thay đổi nét mặt hả?”

      Khoé miệng từ từ cong lên, vừa định muốn đột nhiên nhíu mày, từ ghế đứng lên.

      “Sao thế?” làm hoảng sợ.

      “Có người qua đây.” nhanh chóng mặc quần tây, khoác áo vào, “.”

      gì, biết vui đùa với loại chuyện thế này, trước bước muốn mở cửa ra.

      cửa này.” giữ cổ tay , “Bên ngoài sân sau là cái gì?”

      quay đầu lướt nhìn qua, “Vài căn nhà rải rác.”

      “Ra hàng rào, vòng ngoài.” với .

      hai lời, kéo cánh tay vòng ra ngoài, vượt qua hàng rào.

      Ngay lúc bọn họ vừa vượt qua hàng rào, cửa sân sau liền lập tức phá mạnh ra.

      “Đội trưởng, bọn chúng ở đây!”

      Quả nhiên, phía sau truyền đến thanh quen thuộc của đặc công SWAT, Doãn Bích Giới ngây người, gần như dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.

      “Sau khi chạy 200 mét, trước mắt em xuất chỗ ở tạm thời lớn nhất của bọn họ ở nơi này.” Trong tiếng gió gào thét, thanh của Kha Khinh Đằng vang lên bên tai , “Sau đó…”

      “Chạy vào, tranh thủ kéo dài thời gian.” cong khoé miệng, ra chính xác lời muốn .

      nhìn thấy, nghe xong câu kia của , người ở phía sau bị kéo , mặt lộ ra vẻ lạnh lùng hoàn toàn khác với trước kia, thậm chí có chút biểu tình có thể là dịu dàng.

      Cùng lúc đó, người của SWAT được Robinson dẫn đầu, chạy theo sát phía sau họ, thậm chí có vài người đặc công nổ súng cảnh cáo, dân chạy nạn Nam Sudan ở bên cạnh hình như bị cảnh tượng như vậy doạ choáng váng, giống như mất hồn chạy tan tác khắp nơi, ngược lại mở con đường trống trải cho bọn họ.

      Doãn Bích Giới nhanh chóng làm theo lời Kha Khinh Đằng đến chỗ kia, chút do dự mà vén mành vải lên, vọt vào bên trong.

      Trong đây ít dân tị nạn, những người đó hình như chuẩn bị ăn trưa, nhìn thấy bọn họ vọt vào như vậy đều hoảng sợ.

      Doãn Bích Giới kéo Kha Khinh Đằng vừa chạy vừa nhanh trí di chuyển, lúc này vươn tay nắm lấy hai chàng trai tị nạn trẻ tuổi, trong ánh mắt khiếp sợ của đối phương, cởi áo khoác của bọn họ ra.

      “Cám ơn!” dùng tiếng lưu loát tiếng cám ơn, cũng chẳng quản bọn họ có hiểu hay , sau khi tự mặc cái vào, liền giúp Kha Khinh Đằng mặc chiếc kia lên.

      hình như hiểu được mục đích của , trong tiếng trầm thấp có tia tán thưởng, “Rất thông minh.”

      “Kha Khinh Đằng.” Truy binh SWAT cũng vọt vào tới nơi, kéo tách ra dòng người, chạy đến cánh cửa khác, “Nhớ kỹ, bây giờ tôi dựa vào , là tôi dẫn dắt .”

      Chạy ra khỏi chỗ kia, ánh mắt trời chiếu nghiêng vào mặt , rọi lên vẻ mặt có chút hoang mang mà lại nắm chắc thắng lợi.

      Thực ra rất giống .

      Trong xương cốt là người hết sức tự tin, chẳng qua ở bên cạnh nên mới có thể che giấu tia sáng người .

      Vì vậy, nhất định có thể giống như đưa chạy ra cảnh nguy hiểm, dẫn thoát khỏi thiên la địa võng.

      Đường nhìn tập trung, đáy mắt lúc này lên ý cười, “Trời cũng giúp tôi.”

      Chỉ nhìn thấy ở phía trước đúng lúc có số dân tị nạn trẻ tuổi vây quanh lửa trại cùng nhảy múa vũ điệu thuở xưa. Kha Khinh Đằng hình như cũng nghe thấy thanh này, nhanh chóng đưa ra đánh giá đối với bốn chữ kia của , “Hoàn toàn chính xác.”

      biết nhảy múa ?” kéo qua dòng người, chạy về phía những người trẻ tuổi nhảy múa.

      “Em nên ràng.” thản nhiên trả lời.

      “Tôi hỏi là, ngay cả điệu múa thuở xưa của Châu Phi cũng biết sao?” Trong thời gian vài giây ngắn ngủi, kéo vào nhóm người nhảy múa, nhanh chóng nhìn thoáng qua những người khác, liền lắc lư tư thế nhảy múa giống họ, tay vươn ra nhàng khoát bên hông .

      “Em sao.” Đôi môi mỏng của hơi cong lên, lúc này chợt vươn tay đến sau cổ , kéo chiếc mũ ở đằng sau áo khoác kia lên, đội đầu .

      Doãn Bích Giới chú ý động tác của , ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn phía sau , rất nhanh sau đó, trông thấy khuôn mặt u ám của Robinson, còn có bóng dáng của các đặc công SWAT khác.

      có thể tưởng tượng được, nhóm dân tị nạn nhất định rất sợ những đặc công này, tiếp theo dựa vào mệnh lệnh của SWAT mà phân tán và kiểm tra từng người , cứ như vậy, Robinson tìm ra bọn họ.

      nhanh chóng động não, hồi lâu sau thu hồi ánh mắt, vừa định gì với thấy cũng kéo mũ mình lên, trong ánh nắng chói mắt, cúi đầu khẽ hôn .

      “Nếu có thể luôn cùng em chạy trốn như vậy, đó nhất định là chuyện rất lãng mạn.”

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 27: Sống lưng Châu Phi (3)

      Ánh mắt của mở to ra theo lời của .

      Bởi vì mở to mắt cho nên ánh mặt trời sáng chói đến mức thậm chí cảm thấy hơi choáng váng đầu, cố gắng muốn phán đoán tính xác thực lời của , nhưng chỉ có thể cảm giác được nụ hôn mật thiết ngày càng triền miên sâu sắc.

      Tại thời khắc khẩn trương thế này, cách đó xa còn truyền đến tiếng hét ra lệnh lớn tiếng của Robinson.

      là… tuỳ tâm sở dục, tự cao tự đại tới mức tận cùng rồi.

      biết qua bao lâu, rốt cuộc rời khỏi môi , nhưng vẫn gần kề , nhàng dùng chóp mũi vuốt ve làn da của .

      Những người thanh niên Nam Sudan bên cạnh vẫn nhảy múa như cũ, mà ôm cũng múa cùng điệu với mọi người, nhàng xoay tròn qua lại.

      “Em còn nhớ điệu nhảy của hai năm trước ?” Lúc này thấp giọng cất tiếng.

      còn chút ngẩn ngơ, bởi vì câu của trước đó, cũng vì nụ hôn kia, cho đến lát sau mới trả lời, “Chúng ta chỉ khiêu vũ lần.”

      Hai năm trước, quả khiêu vũ mấy lần, hơn nữa mỗi lần là điệu khác nhau, từng nhìn thấy dáng vẻ khi nhảy, thậm chí ngay cả phụ nữ đẹp cũng có cách nào nhảy ra vẻ gợi cảm lạnh nhạt như .

      “Ý tôi là điệu nhảy cuối cùng trước khi em .” thấp giọng , “Khi vừa bắt đầu điệu nhảy kia, thực ra tôi biết em muốn dự định rời khỏi.”

      Đây là lần đầu tiên thẳng chuyện của hai năm trước ở trước mặt .

      khỏi nhớ tới, sẩm tối ngày đó tại New York, khi bản nhạc trầm lắng vang lên, cùng với chậu hoa huệ xinh đẹp kia.

      thực tế, ngay từ đầu tôi biết vì sao em đến và muốn cái gì.”

      Lúc này kéo nhàng xoay vòng, tiến vào chính giữa nhóm người nhảy múa, “Em giúp liên bang tính kế từng bước với tôi, tôi sớm tính toán bước tiếp theo trước rồi, cho nên đây là vì sao bọn họ dốc hết tâm huyết, cuối cùng vẫn lấy được tư liệu trong tấm thẻ kia.”

      Lời thản nhiên mà lại kiêu ngạo như thế, trầm mặc lắng nghe, nhưng lại cảm thấy vào giờ phút này trong lòng bốc lên bất cứ vui giận nào.

      ràng lúc ấy hận lừa gạt mình, hận tuyệt tình của , hận đến mức trái tim đau nhói.

      “Em có thể cho rằng tất cả mọi chuyện đều là lừa gạt và biểu giả dối.” Tay nhàng xoa bên hông , là vuốt ve dịu dàng nhất, hề có tính công kích, “Tuy nhiên em hãy nhớ kỹ, cho dù ở trong mắt tôi bất cứ ai cũng là trò chơi cá lớn nuốt cá bé, nhưng em là ngoại lệ.”

      “Tất cả những việc tôi làm đều chỉ vì bình an của em.”

      câu ngắn gọn này rốt cuộc khiến thể bình tĩnh, hai mắt như tia chớp liền ngẩng đầu nhìn .

      Đôi mắt hồn xiêu phách lạc của ở trong ánh nắng thản nhiên chuyển động óng ánh.

      Chẳng lẽ,

      “Pằng” ——

      tiếng súng thình lình vang lên.

      Vùng đất khô cằn và bầu trời của Nam Sudan dường như bị tiếng súng kinh thiên này tách ra khe hở.

      Doãn Bích Giới nghiêng đầu nhìn lại, trông thấy bên ngoài đám người nhảy múa là Robinson đứng nổ súng cảnh cáo, mà khiến người ta kinh ngạc chính là, trong khuỷ tay ta còn ghì chặt người ngừng giãy dụa.

      Là Jaa.

      Bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, thậm chí ngay cả những người thanh niên Nam Sudan vốn nhảy múa đều ngừng động tác, trông thấy ràng, các người dân tị nạn như chim sợ cành cong, cố gắng bắt đầu bỏ chạy ra xa khỏi chỗ của đặc công SWAT.

      “Kha, Doãn, tôi biết tại hai người ở trong đám đông.”

      Robinson vừa dùng sức kìm hãm Jaa, vừa lộ ra nụ cười lạnh lùng, “Xem chúng tôi từ Mỹ truy đuổi đến Châu Phi, chúng tôi hẳn là cho hai người đủ thể diện, tại, ngày hôm nay hai người đừng hòng nghĩ đến mình còn có thể chạy trốn, vì truy bắt các người, cả doanh trại dân tị nạn bị người của chúng tôi bao vây.”

      Vừa dứt lời, trực tiếp cầm súng đặt ở huyệt thái dương của Jaa.

      Doãn Bích Giới trông thấy khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Jaa đều là sợ hãi, mà tay của Robinson đặt cò súng.

      “Nếu các người đứng ra.” khuôn mặt Robinson lúc này đều là vẻ nghiêm nghị, “Những người ở trước mắt lần lượt chết từng người cho đến khi hai người đứng ra mới thôi.”

      Tàn nhẫn như thế mà lại uy hiếp có hiệu quả.

      Cho dù nghe hiểu tiếng , rất nhiều dân tị nạn xung quanh nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm nghiêm túc của những đặc công SWAT, họ vừa cầu nguyện vừa bi thương mà quỳ xuống.

      Đám người nhanh chóng quỳ rạp xuống mảng, như là cầu xin số phận bố thí lần cuối cùng.

      Trông thấy cảnh tượng này, Doãn Bích Giới cảm giác trái tim mình như bị co rút.

      khẩn cầu trong những đôi mắt kia, loại áp lực và thống khổ khống chế trong thời gian lâu dài của , tất cả khiến biết giây tiếp theo mình làm ra hành động như thế nào.

      Phải đứng ra sao?

      và Kha Khinh Đằng chỉ cần bước ra bước này, đối mặt chính là tử vong, thậm chí có thể càng sâu hơn tử vong, tình huống mà gặp phải có lẽ là bị áp giải về nước, phối hợp điều tra, hoặc tạm giam, mà Kha Khinh Đằng đối mặt với nghiêm hình bức cung, đánh tàn nhẫn, tra tấn dong dài, bất cứ cách đối xử nào cũng đau đớn hơn cái chết.

      biết người của liên bang căm ghét bao nhiêu, cũng có bao nhiêu người muốn xử trí ngay lập tức.

      Nhưng mà, nếu đứng ra, Jaa, thậm chí là những người tị nạn Nam Sudan khác trở thành vật hy sinh vô tội dưới họng súng vô tình của Robinson, cuộc sống của bọn họ vốn bé mà mong manh, vì sao còn phải bị giết hại bởi liên quan đến , chấp nhận giá phải trả là cái chết?

      Thế bước ra bước này trước, tranh thủ thời gian để nghĩ cách.

      Mỗi lần đều bảo vệ trước, nếu như lời , tất cả những việc làm đều là vì bình an của , như vậy, cũng cần trả lại bình đẳng.

      Thế nhưng bồi hoàn, quan hệ đến đồng tình, quan hệ đến bảo vệ, quan hệ đến những mặt khác, cũng quan hệ đến…tình .

      với chính mình như vậy.

      Nhưng lúc muốn di chuyển bước chân đột nhiên bị hai tay của Kha Khinh Đằng giữ chặt tại chỗ.

      kinh ngạc nhìn thấy nhàng kéo mũ áo xuốn, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng mà lại bình tĩnh.

      “Đứng tại chỗ, đừng cử động.” câu với , rồi xoay người bước ra khỏi đám đông.

      “Kha…” Trái tim giống như ngừng đập, lập tức tiến lên bước hé miệng muốn gọi tên , nhưng lại bị động tác của ép đứng tại chỗ.

      Trong đám người trùng điệp, nhìn thấy lúc này vươn tay phải, đưa lưng về phía nhàng dùng tay ra hiệu.

      Yên tâm.

      Động tác này từng nhìn thấy, là ý “Yên tâm” trong thủ ngữ.

      Phải, biết, từ trước đến nay đều có thể trở mình trong mọi hoàn cảnh nguy hiểm, mấy lần chạy trốn trước chính là ví dụ chứng minh tốt nhất.

      Nhưng tại, bọn họ quả có đường lui, phía trước lại có thiên la địa võng của kẻ địch, thể tưởng tượng được còn có cách nào, có thể dồn đến chết rồi sau đó sinh tồn.

      Dù cho có gì là làm được nữa, nhưng cũng phải thần thánh.

      vẫn chết, chỉ cần phát súng trí mạng, gặp lại nữa.

      Nguy hiểm ở trước mặt, cuối cùng bảo đứng tại chỗ, để yên lòng, đừng theo , đem cơ hội sống giao cho , lựa chọn mình đối mặt với thiên la địa võng bày sẵn.

      Doãn Bích Giới.

      ràng nghe thấy tiếng mạnh mẽ từ đáy lòng mình.

      tại mày có dám với bản thân, dịu dàng ở phía sau tất cả lạnh lùng và tuyệt tình của , rốt cuộc để lại cho ai hay ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :