1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trời đất tác thành - Tang Giới (56c + 4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 18: Cơn bão mê tình (3)

      Gió đêm lạnh lẽo nhàng bao trùm lên người bọn họ, nhưng chỉ có thể ràng cảm nhận được lửa nóng trong lòng.

      Lúc này Doãn Bích Giới kéo đến gần sát trước người, bị đối đãi như vậy, cơ thể cứng đờ nhẫn, trái tim lại như treo giữa trung.

      đôi tay cầm súng quanh năm, thậm chí nhuộm máu tươi, bây giờ lại dịu dàng đối đãi với cơ thể .

      chưa từng cùng người đàn ông nào thân thiết da thịt như thế ngoại trừ , đáy lòng hết sức hoảng sợ.

      “Còn lạnh ?” Vải bố ẩm ướt tay lúc này rơi xuống sau thắt lưng , hơi cúi đầu, nhìn mắt hỏi.

      “… lạnh.” nghẹn ra vài tiếng qua kẽ răng, muốn đoạt lấy tấm vải trong tay , “Tôi tự mình làm.”

      hầu như lập tức chặn tay lại, đồng thời đem cơ thể dán chặt vào mình hơn, bàn tay dừng ở sau thắt lưng xuyên qua tấm vải trực tiếp trượt vào giữa bắp đùi của .

      “Ở đây…có phải còn chưa tắm qua hay ?” Cả người đột nhiên khẽ run lên, nhàng hỏi.

      Rất nhanh, ngón tay của lúc này từ giữa đùi trượt xuống nơi tư mật có chút dính nhầy, gắng gượng cắn răng cho mình phát ra thanh.

      Nhưng có ý thu tay về, còn ngày càng táo tợn vuốt ve.

      Doãn Bích Giới thể chịu nổi cảm giác như cá nằm thớt gỗ đợi làm thịt, chỉ có thể dùng tay hung hăng bắt lấy tay ở phía sau, nghiến răng nghiến lợi đánh trả, “Ở đây tôi có thể tự mình tắm, phiền lo tới.”

      “Ồ?”

      chữ của mang theo ý sâu xa, sau đó trong lúc còn chưa phản ứng, tay rời khỏi đùi , rồi đem bụng dưới của mình chôn vào trong.

      “Em xác định bây giờ tắm sao?”

      Lúc chưa kịp ngăn cản, sớm dùng góc độ vừa đúng này, đem vật cứng nóng của mình đẩy vào trong cơ thể của .

      !” Hơi thở của như bị nghẹn ở cổ họng, ho khan dữ dội, Kha Khinh Đằng vừa lấy tay vỗ lưng vừa gì mà đẩy vào sâu hơn chút.

      Sau lần đầu vừa mới trong sa mạc, kỳ vẫn rất đau, thậm chí có chút sưng đỏ.

      sao thế hả?!” bị đẩy tựa vào cạnh giếng nước, tay chống giếng, sau đó theo động tác phía sau của , cố gắng đứng vững gót chân, quên châm biếm, “Tần suất của thế nào hả? bao lâu chưa ăn mặn?”

      lâu.” giận cũng cáu, hôn phía sau tai , chậm rãi nắm thắt lưng để nuốt lấy chính mình nhiều thêm chút, “Cũng chỉ có hai năm.”

      Thái độ bình tĩnh như núi của làm cho bùng lên lửa giận hừng hực, trong lòng vừa suy nghĩ, vừa bắt đầu cố gắng chịu đựng đau đớn co rút, “ có biết , màn dạo đầu đối với tình dục vô cùng quan trọng?”

      Lần nãy, nhảy vọt qua màn dạo đầu, nếu trí nhớ của nhầm, hình như hai năm trước cũng làm màn dạo đầu.

      Kha Khinh Đằng trả lời, chỉ là cho đầy đủ từng chút .

      “Màn dạo đầu chỉ có thể khiến thân thể phụ nữ cảm thấy thoải mái, mà còn có công dụng giúp để dung nhập trong hoan ái, hơn nữa còn có thể khiến thể xác và tinh thần của phụ nữ sung sướng, xúc tiến trao đổi chất.” dùng thanh như máy ghi , cố ý phá hỏng bầu khí triền miên này, “Chỉ cần từ điểm này, thích hợp làm bạn tình…”

      Những lời này vừa ra, đột nhiên cảm giác, ở trong cơ thể mình lại căng lớn mấy phần.

      “Trong tình dục, rên rỉ của phụ nữ cũng có thể khơi lên tác dụng khuyến khích đối với đàn ông.” Lúc này nghiêng người , để mặt đối mặt, nửa ngồi chân , ép nhìn ánh mắt của , “Em đủ tư cách ?”

      Ký ức hoan ái vào hai năm trước là mơ hồ, luôn cho rằng khi hoan ái, cũng có biểu tình gì ngoài hờ hững.

      Nhưng tại, dưới ánh trăng nhợt nhạt, lại phát , lúc này đây ánh mắt của hơi khác với ngày thường.

      Như là trong lớp sương mù, sao sáng xuất sau đám mây mù.

      cười lạnh lùng, đột nhiên giơ tay ôm lấy bờ vai của , điều chỉnh tốt tư thế, rồi ở người dựa theo tốc độ nhất định mà di chuyển, “ …tôi có đủ tư cách hay ?”

      lời nào, dường như đặc biệt vui vẻ khi thấy chủ động như vậy, dứt khoát thuận theo .

      Dần dần, mồ hôi người ngày càng nhiều, cũng có thể cảm giác được khuôn mặt lạnh lùng của rơi xuống giọt mồ hôi, khoái cảm từ ngón chân truyền lên, từng đợt lại từng đợt, nhịn được, rốt cuộc phát ra tiếng thở dốc từ cổ họng.

      “Xem ra, em đủ tư cách.” Lúc này nối tiếp , ôm cả người , bắt đầu chuyển động bên cạnh, “Đến phiên tôi, hửm?”

      Đem trận hoan ái…làm thành trận đấu, đoán chừng thế giới này cũng chỉ có hai người bọn họ làm ra được.

      Doãn Bích Giới nghe được ánh mắt nhíu lại, vừa định khiêu khích lại vài câu bắt đầu nặng nề đẩy từ dưới lên.

      Bởi vì bị ôm như vậy khiến cả người nhàng, va chạm giữa đùi lại có vẻ ràng hơn, gần như đẩy hai lùi, cũng run rẩy rồi.

      “Với nguyên tắc của tôi, bất cứ màn dạo đầu quanh co nào, đều trực tiếp và hữu hiệu bằng tiến vào.”

      Cơ bắp toàn thân hơi căng cứng, lúc này nâng lên, hôn môi , rồi lại đưa vào đợt chinh chiến thứ hai.

      Làm sao để ngừng, phía chân trời của sa mạc hơi có ánh sáng, tuy là rất mệt mỏi, nhưng cũng chịu cúi đầu nhận thua trước, nhưng mà cảm thấy thể mở mí mắt ra nổi.

      Bởi vì ánh mắt của luôn dừng lại ở mặt , thấy được vẻ mệt mỏi của , sau khi dùng hai cú nhấn cuối cùng đưa nhau lên đỉnh, liền nhanh chóng rút ra.

      “Ngủ .”

      sờ mái tóc ẩm ướt vai , thanh trầm thấp mà điềm tĩnh bên tai .

      chuyện, cảm thấy lúc này hình như lại cầm tấm vải bố ẩm ướt cạnh giếng, bắt đầu nhẫn nại giúp rửa sạch thân thể.

      Trong cơn buồn ngủ, nhìn thấy bên mặt của khi giúp mình tắm rửa, nghĩ thầm, cả đời của cho đến nay, là người duy nhất được đối xử thế này.

      Suy nghĩ chút, tựa vào vai , trong bình minh ở sa mạc, nhanh chóng ngủ thiếp .



      Thực ra cũng ngủ yên giấc, cho nên chẳng ngủ lâu.

      Lúc thức dậy, phát mình ngủ miếng vải bố trải trong lều trại, trong đó còn tràn ngập hương vị thịt dê luộc mà họ ăn trước đó.

      Nhiều năm như vậy, lần đầu sau hai năm, vẫn cảm thấy mình như bị người ta tháo dỡ lần đầu tiên, động chút cũng cảm thấy đau.

      Lần đầu sau khi cấm dục hai năm…quả là hồi tưởng tốt chút nào.

      “Dậy rồi?” Kha Khinh Đằng ngồi cạnh chân , dường như cúi đầu cẩn thận nghiên cứu cái gì đó trong tay.

      ngủ ư?” ho khan tiếng, chống tay, nhanh chóng ngồi dậy.

      muốn ngủ.” lắc đầu, nhìn , “Em ổn chứ?”

      Ánh mắt đặc biệt sâu thẳm, ba chữ này chứa nhiều hàm nghĩa, nhìn mắt , chỉ cứng rắn , “Tôi yếu ớt như vậy.”

      “Ồ?” chậm rãi vươn tay hướng đến , “Là em yếu ớt, hay là đêm nay tôi vẫn chưa dùng đủ sức?”

      đêm tuỳ ý phóng túng dục vọng, giống như bị sặc, nghẹn cổ họng, trừng mắt nhìn , “Kha Khinh Đằng, gần đây hẳn là chưa thanh toán tiền ăn phải ?”

      buông vật trong tay, lúc này ôm cả người đặt đùi mình, “Thịt dê luộc trong sa mạc, cộng thêm dã chiến, em tôi thanh toán cái nào.”

      Tiếng lạnh lẽo của khi những lời này có vẻ vui sướng, nghe được nhịn được mà cong khoé miệng, trong đầu suy nghĩ trò đùa dai, nên để tất cả mọi người nghe được tên mà phát run, cũng lại đây nghe chút.

      “Em ngủ hơn hai tiếng, tại ở đây khoảng năm giờ.” nhìn chăm chú, “Có thể lên đường chứ?”

      “Nếu sao?” đảo mắt khinh thường, “ cõng tôi?”

      Đáy mắt lên tia cười, thanh trầm thấp , “Sau này chọn chỗ như vậy nữa.”

      Đầu óc phản ứng rất nhanh nhẹn, lúc này chợt nhận ra ý ngầm trong lời của .

      Người nào đó có lòng từ bi với , đợt hoan ái tiếp theo, ít nhất… ở trong sa mạc.

      Nhưng vậy chẳng lẽ là trong đầm lầy sao? Hoặc là, trong rừng rậm?

      “Tôi cần cảm ơn ?” cắn chặt răng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú mà bình tĩnh của .

      Kha Khinh Đằng bế từ mặt đất đứng lên, tiện tay đưa vật gì đó cho , “Nếu em muốn, tôi ngại.”

      Sau khi đứng vững, nhận thứ giao cho, cúi đầu thấy lại là hòn đá.

      “Đây là cái gì?” có chút nghi ngờ nhìn .

      “Hòn đá.” Lúc này xoay người thu lại miếng vải bố mặt đất rồi xếp ngay ngắn đặt sang bên.

      “Tự tôi có mắt…” trán đầy vạch đen, trừng mắt nhìn hòn đá trong tay, “Ý tôi là, hòn đá này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”

      có.” mặc áo khoác vào, khoát vai , bước ra khỏi lều trại, “Vừa nhặt được trong bãi cát.”

      Doãn Bích Giới nghe thấy, chiếc cằm thiếu chút nữa là rơi xuống, nhìn với ánh mắt tin, suýt nữa nghi ngờ có phải mình nghe lầm .

      “Vật kỷ niệm của hành trình Ai Cập lần này.” dẫn ra lều trại, thản nhiên bổ sung, “Thích ?”

      nhìn chằm chằm hòn đá tầm thường trong tay, trong lòng lập tức nhớ tới lời của Trịnh Ẩm trước đó.

      người đàn ông như lại lặng lẽ bố trí tặng hoa hồng cho ở Ý, đủ để chứng minh đáng vinh hạnh bao nhiêu.

      Nhưng nếu bây giờ gặp được Trịnh Ẩm, rốt cuộc có thể tìm được cơ hội phản bác.

      Sau khi dã chiến trong sa mạc, nhận được hòn đá làm quà tặng, có phải cũng nên cảm thấy rất vinh hạnh ?...
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 19: Hương thảo (1)

      Ra khỏi lều trại nghỉ ngơi, Doãn Bích Giới phát , quân nhân Ai Cập tối qua lần theo dấu vết của họ, bây giờ hình như thấy bóng dáng.

      Quả thực, ở trong sa mạc mờ mịt muốn tìm hai người tình là chuyện rất khó khăn, cho dù người Mỹ theo dõi chặt chẽ, hỗn loạn của chính người Ai Cập lúc nào cũng đặt hàng đầu, do đó cách khác, nguy cơ trước mắt tạm thời xua tan.

      Sau khi hiểu được tình huống tại, quyết định bước tiếp theo liền thoải mái hơn nhiều, mang theo nước sạch do vị dân du mục cung cấp, bọn họ nhanh chóng khởi hành.

      “Tôi rất hiếu kỳ, tay có bản đồ, có di động, cũng có dẫn đường.”

      suy nghĩ nhìn cát vàng tầng tầng lớp lớp phía trước, bị Kha Khinh Đằng nắm tay, theo phương hướng của , thản nhiên đặt câu hỏi, “ làm sao biết hướng nào đến Sudan?”

      Vẻ mặt ung dung, suy nghĩ lát, rồi cho câu, “Cảm giác tuyến đường.”

      nghe xong nhíu mày , “Lúc tôi học cao trung, ngoài địa lý ra mỗi môn đều đứng nhất lớp… Cho nên, xin đưa ra lý do phải trừu tượng.”

      sờ cằm, “Trước khi Nhật Bản, tôi học trung học ở Mỹ, mỗi môn đều đứng nhất lớp, kể cả môn địa lý.”

      bị nghẹn lời được, suy nghĩ nên dùng câu nào xảo quyệt hơn để đánh trả, chợt nhàng nắm chặt tay .

      “Sáng sớm mặt trời ở hướng Đông, giữa trưa ở hướng Nam, chập tối ở hướng Tây, sớm hay muộn đây là cách thông dụng toàn cầu, vào buổi trưa ở hướng Nam này, chỉ áp dụng cho khu vực phía Bắc của vĩ độ Bắc.” Thanh lạnh lùng của trong nắng sớm nghe ra có cảm giác thực, “Khi lạc đường, có thể dùng điều này để phán đoán ước chừng phương hướng, mà trước kia tôi từng ngồi xe đến Châu Phi, cho nên càng để lại ấn tượng.”

      “Mấy năm trước đến?” hỏi.

      “Khoảng năm, sáu năm trước.” trả lời con số cụ thể, “Trong mười hai tháng.”

      nhắc lại, chỉ là thầm cảm thán trong lòng, hai năm trước chỉ biết trí nhớ của rất tốt, nay lại hiểu khả năng của tốt đến mức nào.

      Phần lớn đàn ông cẩu thả, thế nhưng nắm chắc chi tiết, thường thường có thể quyết định thành bại, hơn nữa, cũng đủ để cảm động phụ nữ.

      đường , ngoại trừ uống nước ra, bọn họ trao đổi những mặt dư thừa khác, khoảng đến giữa trưa mới thấy trạm phòng vệ của biên giới Sudan.

      có chứng cứ thân phận gì, cứ như vậy mà trực tiếp qua, bị súng bắn loạn giết chết sao?” nhìn bên kia, dừng bước chân mở bình nước, ngửa đầu uống nước, “Tôi theo chịu chết đâu.”

      nhìn uống nước xong, lúc này cúi đầu qua, lặp lại mánh cũ mà cắn môi rồi uống nước trong miệng , sau khi uống xong, dắt tiếp tục , “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.*”

      (*) Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp. [nguồn: Sâu Siu Nhưn]

      Doãn Bích Giới nhìn bên gương mặt , trong lòng đột nhiên xuất câu rất kịch tính.

      sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hoá…

      Lúc đến gần trạm phòng vệ cách khoảng cách nhất định, bọn họ bị binh lính phát .

      Kha Khinh Đằng dường như đoán trước từ sớm, cũng tiếp về phía trước, dẫn đứng chờ tại chỗ, lâu sau, chiếc xe quân dụng xanh thẫm chạy tới trước mặt họ.

      Có mấy người binh lính Sudan cầm súng nhảy xuống xe, gương mặt chút thay đổi, lấy súng chĩa vào bọn họ, ra hiệu bọn họ giơ hai tay lên đầu.

      tay đối phương có súng, suy nghĩ hai giây định nghe theo, nhưng bị giơ tay ngăn lại.

      Chỉ thấy hờ hững nhìn đám binh lính này, sau đó vài câu Ả Rập.

      Nghe xong lời của , vẻ mặt của những người lính kia đột nhiên thay đổi, đưa mắt nhìn nhau, trong đó có người phản ứng mau lẹ, xoay người cầm bộ đàm trong xe, quang quác hồi.

      Sau khi nhận được chỉ thị bên kia, người binh lính nọ vòng trở về, lập tức kêu những người khác buông súng, đôi mắt lộ ra vẻ cung kính mấy câu với Kha Khinh Đằng.

      Sau khi nghe xong gật đầu, rồi nghiêng đầu nhìn , “Bây giờ chúng ta lên xe.”

      theo ngồi xe quân dụng, trong lòng khỏi kinh ngạc về sức ảnh hưởng của , giống như mỗi chỗ đều hơn hẳn người thường, nhịn được hỏi, “…Bây giờ đâu?”

      “Chỗ ở của người bạn hợp tác.” Lúc này cởi áo khoác người ra, nhàng choàng người .

      Bạn hợp tác ở Sudan, Sudan là vùng đất dầu mỏ trù phú, nếu đoán sai, hẳn là người cùng liên minh trong giao dịch dầu mỏ.

      Doãn Bích Giới suy nghĩ xong, mới phát mình bị dùng áo khoác bọc chặt, trong lòng hơi ấm áp, nhưng ngoài miệng vẫn bỏ qua, “Xem ra nếu sau này muốn du lịch vòng quanh trái đất phải tìm dẫn đường, chừng đến từng chỗ đều có người tiếp đãi, ngay cả chi phí nghỉ lại và ăn uống cũng cần.”

      lắng nghe, khoé miệng hơi cong chút, “Nếu em muốn, bất cứ lúc nào cũng được.”

      tại phải là vậy sao?” híp mắt.

      vươn tay vén tóc rối ra sau tai , lẳng lặng nhìn chăm chú, “Ý tôi là, sau này, ở trong tình huống có những người khác can thiệp.”

      Bên trong xe quân dụng, bên cạnh là lính Sudan cầm súng, nhưng con mắt đen nhánh của như có thể phủ lên tất cả bình tĩnh, thậm chí khiến cảm thấy, dường như bất cứ nơi nào thế giới cũng có ai có thể khiến trong lòng yên tĩnh như .

      “Nơi nào cũng được chứ?” Vì cảm kích lời của , tận sâu đáy lòng có chút xúc động, nhưng cố gắng khống chế để giọng của mình bình tĩnh, “Bắc cực, Nam cực cũng được sao? Tôi rất hứng thú với người Eskimo, gấu Bắc cực, báo biển, chim cánh cụt.”

      Kha Khinh Đằng nhìn , ý cười trong đáy mặt lại lộ vẻ sáng ngời.

      Cho dù biết cố ý làm khó dễ, nhưng biết, người phụ nữ rất đặc biệt —— thích phong hoa tuế nguyệt, chỉ thích thiên mã hành (ngựa thần lướt gió tung mây).

      “Gấu Bắc cực ăn thịt người, mà ở Nam cực càng có thể mất nửa cái mạng.” Hồi lâu sau, đưa ra đánh giá đúng trọng tâm, “Nếu em muốn , tôi tháp tùng.”

      Nhìn thấy nghiêm túc như vậy, ngược lại nhíu mày, “Vậy cảm thấy chỗ nào mới tốt? Đừng với tôi hòn đảo gì đó thông thường, gu của tôi rất nặng.”

      Xe vượt qua biên giới Sudan, chạy vào trong ranh giới Sudan, ánh mắt có chút xa xăm, “Phía Bắc Na Uy, ngắm mặt trời nửa đêm, nếu may mắn còn có thể nhìn thấy cực quang*.”

      (*) Trong thiên văn học, cực quang là tượng quang học được đặc trưng bởi thể đầy màu sắc của ánh sáng bầu trời về đêm, được sinh ra do tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên của hành tinh. Các cực quang mạnh nhất thường diễn ra sau phun trào hàng loạt của Mặt Trời. Các dải sáng này liên tục chuyển động và thay đổi làm cho chúng trông giống như những dải lụa màu bầu trời. Đây có thể coi là trong những hình ảnh đẹp của tự nhiên.

      Na Uy ở Bắc Âu, hợp lưu của ban ngày vùng cực và ban đêm vùng cực, lại có màu sắc đẹp đẽ rực rỡ của ánh sáng cực Bắc.

      Tựa như đời người, luôn luôn có cực hạn như vậy, làm cho người ta thần hồn điên đảo, rồi lại muốn ngừng mà được.

      Nghe ra tồi.

      “Vừa ý chứ?” Dừng chút, .

      “Được.” lâu sau, nghiêm túc trả lời, hé miệng nhưng tiếp.

      Nếu như, chờ con đường chạy trốn thiên nhai này chấm dứt, mọi thứ đều có thể có cái chết yên lành.

      Nếu như, chờ kế hoạch của toàn vẹn, chúng ta…còn có thể có sau này.



      Chiếc xe quân dụng chạy nhanh, thẳng tiến vào trong thành phố Sudan.

      Doãn Bích Giới cẩn thận quan sát kiến trúc của trung tâm thành phố thủ đô Sudan, phát lại khớp với tưởng tượng trong đầu mình.

      “Sudan chia làm hai phần, em biết ?” Kha Khinh Đằng đặt tay sau lưng ghế của , lúc này tới gần chút .

      “Sudan và Nam Sudan.” nhanh chóng trả lời.

      “Phải,” dường như sợ lạnh, lúc này nhàng cầm bàn tay đặt đầu gối bỏ vào trong lòng bàn tay của , “Sudan từng bị phê bình là quốc gia ổn định nhất thế giới.”

      phát , keo kiệt mà với số điều biết, nội dung đầy hứng thú.

      “Bây giờ em nhìn thấy Sudan, Sudan và Nam Sudan trời vực với nhau, Sudan sung túc hơn, có thể gọi là ca múa cảnh thái bình, nhưng Nam Sudan lại có sấp sỉ tám triệu người sinh sống dưới mức nghèo đói của tiêu chuẩn quốc tế.”

      nêu ra ví dụ, “ quốc gia tách rời Nam Bắc, tựa như trẻ sinh đôi làm giải phẫu tách thân thể, phía Bắc muốn dựa vào quân và dầu mỏ thu được ích lợi lớn hơn nữa, nhưng càng dễ bị Mỹ khống chế, mà phía Nam, chưa bao giờ có nửa phần quan hệ cùng với những ích lợi đó, cho nên hai đứa trẻ này đều sống tốt.”

      “Đáng tiếc.” hiểu ý của , “ quốc gia muốn lớn mạnh, thể mạnh mẽ đơn lẻ.”

      vừa định gì nữa với xe đột nhiên dừng lại vững vàng trước toà nhà Trung Đông phong tình.

      Hẳn là tới đích đến.

      Những người binh lính đưa bọn họ đến đây, cũng có ý lưu lại lâu, sau khi để bọn họ xuống xe liền rời ngay lập tức.

      lên bậc thang, Kha Khinh Đằng gõ cửa, cánh cửa nhanh chóng được mở ra, người Sudan tướng mạo hiền lành, ăn mặc có chút lộng lẫy mà vuốt râu, cười tủm tỉm nhìn , dùng tiếng chuẩn mực , “Hoan nghênh cậu, bạn của tôi từ xa đến.”

      Vẻ mặt như thường, chỉ là hơi gật đầu, “Hedda.”

      “Mời vào.” Hedda khom người mở cửa ra, để bọn họ tiến vào phòng khách.

      Cả phòng khách trang hoàng hoa lệ mà rất khác biệt, khí dường như rất tốt, bên trái có vài người đàn ông vây quanh chiếc bàn đánh bài, bên phải là bàn trà có hai người đàn bà, dẫn theo ba đứa chơi đùa.

      “Kha.” Hedda dặn dò người làm đóng cửa lại, rồi đến trước người , đối diện với , “Tôi hiếm khi thấy cậu như vậy…bộ dáng phong trần mệt mỏi.”

      Doãn Bích Giới nghe Hedda vậy, đột nhiên suy nghĩ chuyến lữ hành này, chỉ có mình Hedda đánh giá như vậy.

      Trong lòng mọi người, thường ngày hẳn là hình tượng như thần thánh thể xâm phạm, cho dù là hai năm trước bản thân luôn ở với , nhưng cảm thấy mình chưa bao giờ đến gần , nhưng tại, lại cảm giác được, trở nên chân , có thể tới gần.

      Kha Khinh Đằng vẫn tiếp lời, chỉ thản nhiên hỏi Hedda, “Có quần áo nữ và chỗ tắm gội hay ?”

      Sau khi nghe xong Hedda sửng sốt, nhìn thấy Doãn Bích Giới bên cạnh , ông ta lập tức vặn tay, cười đến mức có phần quá trớn, “Có, có, đương nhiên là có.”

      nhìn ánh mắt Hedda hiểu trong lòng ông ta, suy nghĩ, số người có thể biết , phần lớn đều biết được tồn tại của .

      “Em theo người của ông ta, tắm trước rồi thay quần áo.” Lúc này nghiêng đầu với .

      Lời của cũng hợp ý , phản bác, trực tiếp theo người nữ giúp việc trong nhà Hedda lên lầu.

      Bởi vì thần kinh căng thẳng trong thời gian dài, vừa vừa thử nới lỏng, nhưng qua bậc thang dài, mới cảnh giác mà cảm thấy, hình như có ánh mắt vẫn chặt chẽ dõi theo từ sau khi vào phòng khách.

      Theo trực giác, quay đầu hướng đến tầm mắt kia.

      Quả nhiên, trong bàn đàn ông chơi bài kia có tầm mắt chưa kịp thu hồi lại.

      Kỳ quái chính là, người nhìn người Sudan, bề ngoài người kia cũng có gì thay đổi, đương nhiên cũng chưa từng gặp người này.

      Sau khi bị phát , người nọ cũng mau chóng trấn định mà chơi bài trong tay, như là chưa từng nhìn , tuy nhiên chôn tâm tư trong lòng, bước chân cũng dừng lại, nhanh chóng theo người nữ giúp việc vào phòng tắm lầu.



      Sau trận tập kích trong sa mạc, dùng nước ấm thư giãn tắm lúc, quả thực là đãi ngộ của thần tiên, sau khi tắm xong lau khô thân thể, thay quần áo mới, cảm thấy cả người sảng khoái, để tóc ướt bước ra phòng tắm.

      Cũng gần với dự đoán của , người nào đó ban nãy còn ở dưới lầu, hình như tắm sạch thay quần áo, bắt chéo chân, ngồi giường của phòng ngủ này.

      làm gì đó?” đến bên uống nước, giả vờ lơ đãng hỏi.

      Qua lâu lại nghe được câu trả lời của Kha Khinh Đằng, vừa định ngoảnh đầu nhìn, lại bị chiếc khăn tắm sạch chụp lên đầu.

      “Đừng cử động.” Thanh của xuyên qua chiếc khăn mà truyền đến ổn định.

      Ngón tay cầm ly nước của lập tức nắm chặt, cảm giác được bắt đầu cẩn thận lau tóc cho , độ mạnh yếu xoa tóc cũng vừa đúng.

      “…Sao mỗi lần chỉ biết câu này?” Bầu khí trong phòng im lặng, lại đặc biệt mập mờ, rốt cục nhịn được, phá tan trước rung động khiến tim đập loạn.

      “Câu nào?” biết mà vẫn hỏi.

      “Vụ nổ đoàn tàu bốn mùa, ở sân bay Nice gặp thuốc nổ, trong sa mạc…” Lúc đến câu thứ ba, quả quyết ngậm miệng lại.

      gì nữa, sau trận hoan ái cửu biệt trọng phùng* trong sa mạc, lúc phải giúp mặc quần áo, dẫn tránh né truy binh.

      (*) cửu biệt trọng phùng: gặp lại sau nhiều năm xa cách.

      “Em sai rồi.” Tiết tấu của ngón tay buộc chặt đuôi tóc của , giọng điệu lãnh đạm, cuối lại có ý sâu xa, “Lúc ở giường, tôi câu này với em.”



      Gân xanh nổi lên trán của Doãn Bích Giới, muốn giành lấy cái khăn tự mình lau, nhưng bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa.

      Quay đầu nhìn lại, người nữ giúp việc của Hedda bưng mâm đựng trái cây vào, sau khi nhàng đặt bàn, ta cung kính dùng tiếng với Kha Khinh Đằng, “Kha tiên sinh, Hedda tiên sinh phái tôi đến hỏi ngài, có muốn mang theo Doãn tiểu thư đến tham gia hội đấu giá ?”

      “Hội đấu giá?” nghi hoặc nhìn .

      Chỉ thấy gật đầu với người làm kia, dường như muốn xác định gì đó, đôi môi mỏng khẽ mở, “Hàng đấu giá cuối cùng có thay đổi ?”

      có.” kia lắc đầu, “Vẫn là vật ngài muốn trước đó.”

      “…Hàng đấu giá?” Doãn Bích Giới nhìn khuôn mặt , trong lòng mơ hồ lại có dự cảm tốt, “Là cái gì?”

      Sau khi người nữ giúp việc chuyển lời xong biết điều đóng cửa lại rời , chỉ còn lại hai người họ trong căn phòng lớn, lúc này đến cạnh cái bàn, ngắt lấy quả nho, vô cùng lạnh nhạt mà nhìn , bảy chữ.

      “Xuân cung đồ*, có hứng thú ?”

      (*) Xuân cung đồ: tranh vẽ nam nữ giao hợp
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 20: Hương thảo (2)

      Cho đến khi xuống lầu theo Hedda rời khỏi căn nhà, cùng nhau đến biệt thự đấu giá cách đó xa, sắc mặt của Doãn Bích Giới vẫn khó coi.

      Trước đó thể nào đoán ra lại đến Sudan tham gia hội đấu giá, hơn nữa sau khi nghe hàng đấu giá mà muốn mua, lại cảm thấy vô cùng vớ vẩn.

      Xuân cung đồ.

      Cũng chính là bách khoa toàn thư trá hình về tư thế làm tình.

      “Kha, có điểm tôi khâm phục cậu nhất, chính là cậu dường như có thể đoán trước cuộc sống tương lai của cậu.”

      Dọc đường , trong đầu vẫn ngừng suy nghĩ về mục đích tham gia hội đấu giá này, Hedda theo lại rất hăng hái tự mình , “Cậu từ Châu Âu sang đây, ngay cả bão cát cũng gặp, còn nán lại trong sa mạc đêm, cũng có thể đuổi kịp hội đấu giá quyết định phải tham gia hai tháng trước cách chính xác, tại hạ tình bội phục.”

      biết Hedda có phải có chút hứng thú với Trung Quốc hay , luôn cảm thấy cách chuyện và động tác của ông ta đều học tập hơi hướng của người Trung Quốc.

      Phát ánh mắt của dừng người mình, Hedda lập tức có ý tốt, cười lộ liễu, “Doãn tiểu thư, nhất định biết hàng đấu giá mà Kha muốn lần này là cái gì nhỉ?”

      Thần sắc của cứng đờ, cảm giác được bên cạnh là tầm mắt của Kha Khinh Đằng, gần như cần nghĩ ngợi mà lạnh lùng , “ biết?”

      “Hả?” Hedda ngẩn ra, có phần cam lòng yếu thế : “Chẳng lẽ cậu ấy với , cậu ấy tìm tòi hàng đấu giá từ hơn nửa năm trước, chính là chờ vật quý hiếm thấy đời Xuân cung đồ sao?”

      gần như lập tức nghiêng đầu lướt nhìn Kha Khinh Đằng cái.

      “Vào thời nhà Thanh, Xuân cung đồ tinh xảo thường xuyên được làm quà biếu cao cấp để tặng quan to quý nhân, cổ nhân Trung Quốc hoàn toàn kém hơn người đại, trong quyển sách Xuân cung đồ này, luôn đặc biệt nhấn mạnh thay đổi tư thế…” Hedda năng sinh động.

      Doãn Bích Giới càng nghe, gân xanh trán càng nổi nhiều, ai ngờ Hedda rất tốt bụng, sau khi giới thiệu Xuân cung đồ còn bổ sung kích cuối cùng, “Doãn tiểu thư, vì nghĩ cho an toàn của mạng sống , sau khi Kha lấy được Xuân cung đồ, tôi bảo người chuẩn bị nhiều thuốc bổ cho nữ dùng chút để mang .”

      “Cám ơn.”

      Kha Khinh Đằng vẫn tiết kiệm lời lúc này rốt cuộc chầm chậm cất tiếng.

      Hedda hình như đối với câu tỏ lòng biết ơn sâu sắc của có chút thụ sủng nhược kinh, thậm chí hơi hoảng sợ, mắt thấy tới biệt thự bán đấu giá, ông ta vội vàng nhanh bước vào cửa chính của biệt thự trước.

      “Kha Khinh Đằng.”

      Trong cửa chính của biệt thự, dần dần có thể thấy rất nhiều người, muốn bước vào cửa đột nhiên dừng bước chân, lạnh lùng cất tiếng, “ phải thực cho rằng tôi tin từ xa ngàn dặm đến hội đấu giá ở Sudan, chỉ vì lấy được bộ Xuân cung đồ chứ?”

      Bên trong cánh cửa, biển người di chuyển, ngoài cửa lại giống như ngăn cách, lúc này hơi hạ cằm, đối diện với , bình tĩnh hỏi lại, “ ?”

      bực bội cười lại, “Tôi đây chỉ có thể , là tinh trùng lên não.”

      Vẻ mặt hề phát cáu, lúc này nhận lấy ly rượu được người phục vụ ở cửa đưa đến, uống ngụm rồi với , “So với bốn chữ này, tôi càng thích câu khác.”

      “Miệt mài quá độ.” Dừng chút, .

      “…Tôi từng qua, phải là bạn tình lý tưởng của tôi, tôi nghĩ đối với tôi cũng phải.” lại thực đứng tại cửa chính có người qua lại mà cùng thảo luận vấn đề cấp bậc giới hạn, “Nếu mấy tháng trước bắt đầu chú ý hội đấu giá này chỉ là vì làm cho cuộc sống tình dục của càng thêm hài hoà, tôi nghĩ, trái lại tôi nhìn với cặp mắt khác xưa.”

      Hedda bên kia ngoắc tay ý bảo bọn họ hướng này, Kha Khinh Đằng nhanh chậm uống hết ly rượu, nhìn về phía , “Tôi còn nhớ, ở trong sa mạc em , có màn dạo đầu phá hoại khoái cảm trong quan hệ tình dục.”

      “Nền tảng non yếu, sau này bồi dưỡng, tôi thành kính hiếu học như vậy, chẳng lẽ được ư?”

      nhìn thấy biểu tình trợn mắt của , dường như cảm thấy cực kỳ thú vị, còn giơ tay khẽ chạm vào vành tai của , rồi mới tao nhã tiến vào hội trường.



      Tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy mục đích tham gia hội đấu giá này tuyệt đối đơn giản, nhưng hỏi nhiều nữa, chỉ lên đường lặng lẽ theo sát vào hội trường.

      Hedda hình như vẫn duy trì quan hệ tốt với công chức địa phương, quân phiệt và thương nhân, chỗ ngồi sắp xếp cho bọn họ cũng là ở chính giữa, nhưng bởi vì cả hội trường hầu như đều là người phương Tây và Trung Đông, bọn họ là hai người Châu Á tóc đen mắt đen, đương nhiên nổi bật.

      “Ở nơi có nhiều người muốn mạng như vậy, ngồi đây lộ liễu làm bia bắn, thích hợp sao?” ngồi bên cạnh , nhìn thấy nhân viên chuẩn bị công tác cuối cùng, yếu ớt .

      “Nơi nguy hiểm nhất, thường thường chính là nơi an toàn nhất.” tuỳ tiện kéo tay áo lên, “Sát thủ thông minh chọn trường hợp thế này mà tiến hành ám sát, hoặc là ít nhất, dùng dao súng giết người lộ liễu.”

      muốn gì đó, lại đột nhiên tới gần.

      Bởi vì thói quen cảnh giác, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng khoát cánh tay lên vai trái của , thoáng tới gần cổ , hỏi, “Em phải dùng tinh dầu chứ?”

      phủ nhận, “Sau khi tắm, nhìn thấy trong phòng đặt chai nên tiện tay dùng.”

      gật đầu, ngồi thẳng trở lại tư thế ban đầu, thêm gì nữa.

      Hội đấu giá nhanh chóng bắt đầu.

      Hôm nay phần lớn đều là quan to hiển hách ở trường, ra tay xa hoa mà hào phóng, bầu khí của mấy vòng bán đấu giá trước cũng đạt tới mức độ hết sức sôi nổi, Doãn Bích Giới nhớ ràng, chỉ là đồ gốm thời nhà Thanh, lại được người kinh doanh đồ cổ London, dùng giá 2.3 triệu nhân dân tệ để lấy được.

      Mà Kha Khinh Đằng ở bên cạnh vẫn bình tĩnh mà quan sát cả cuộc đấu giá, gần hai tiếng đồng hồ, mở miệng ra câu.

      Trong lòng đoán được rốt cuộc suy nghĩ gì, trong lúc nghỉ ngơi giữa cuộc, từ chỗ ngồi đứng dậy, thản nhiên với , “Tôi toilet.”

      hơi gật đầu.

      Bởi vì hai người cách nhanh rất gần, trước khi rời , lại phát trán có lớp mồ hôi mỏng.

      Hơi lạnh trong hội trường vừa đủ, theo lý mà khiến người ta có cảm giác đổ mồ hôi, nhưng người luôn luôn tĩnh tâm như lại ra mồ hôi.

      Chẳng lẽ lo lắng lấy được cuốn sách vẽ kia?

      suy nghĩ chút, cảm thấy nghi ngờ càng sâu.

      Từ toilet ra, có góc đối diện, vừa xoay người qua đột nhiên bị người ta dùng sức khống chế cổ tay.

      “Ai?!”

      Trong đầu có chuông cảnh báo nổi dậy, sức lực đối phương dùng lớn lắm, có thể giãy ra, nhưng còn vì quán tính mà bị người kia ép vào góc che khuất.

      Cơ thể theo bản năng làm ra động tác phòng vệ, nhờ ngọn đèn trong hành lang, phát người này giữ hai bên người , dĩ nhiên là tên đàn ông bị phát nhìn mình chằm chằm tại chỗ của Hedda lúc nãy.

      “Rốt cuộc là ai?” lấy khoảng cách cánh tay đối diện với người đàn ông kia, dùng tiếng lạnh lùng chất vấn.

      Người kia lặng lẽ nhìn lúc, bỗng nhiên mở miệng, lại tiếng Trung, “Là .”

      Khi Doãn Bích Giới nghe thanh kia, toàn thân gần như giật mình.

      “Cảnh Trạm?!” Hồi lâu sau, nhìn gương mặt hoàn toàn khác biệt mà thốt lên.

      Chỉ thấy đối phương yên lặng nhìn , gật đầu.

      Sudan xa lạ, gặp lại xa lạ, tất cả dường như là trận lốc xoáy phân ràng.

      Vì sao Cảnh Trạm ở đây? Hơn nữa thay đổi gương mặt? ta cũng biết Hedda sao? ta tới đây, chẳng lẽ có quan hệ với Kha Khinh Đằng?

      “Cảnh Trạm.” Trong đầu có hàng ngàn suy nghĩ, sau khi ép mình tỉnh táo lại, nhìn ta chăm chú, “Thiếu chủ tịch tập đoàn Cảnh thị đứng đầu thành phố S, tốt nghiệp đại học cùng với tôi, quen tôi bảy năm, ngoại trừ ăn chơi đàng điếm có sở thích đặc biệt, quan hệ cá nhân chỉ giới hạn ở Trung Quốc, có bạn , trước đây chưa từng tham gia bất cứ hoạt động phi pháp nào.”

      “Tôi có sai ?” Sau khi xong, lạnh lùng nhìn ta.

      có.” Cảnh Trạm nhàng kéo ra dịch dung da mặt của người Sudan, mở miệng trả lời.

      “Lý do đến đây làm dịch dung là gì?” quan sát người bạn tốt lâu năm ở trước mặt mình vốn nên xuất ở nơi này, lại cảm thấy xa lạ, “Nơi này là Sudan, phải Tô Châu.”

      Cảnh Trạm nhìn chăm chú, qua lâu, tiếng rốt cuộc có nửa phần biếng nhác và thoải mái như mọi khi, “Chuyện này rất phức tạp, trước mắt chỉ có thể với em, đến đưa em rời khỏi đây.”

      “Rời đâu?” hung hăng.

      “Về nước.” Lúc này ta tiến bước lên phía trước, nhàng giơ tay giữ vai , “Tin , em thể tiếp tục cuốn vào trong kế hoạch của , những việc này em vốn nên trải qua, mặc dù ở sân bay Nice em đưa ra lựa chọn sai lầm, nhưng tại em còn có cơ hội và đường sống để quay trở về.”

      ? Kế hoạch của Kha Khinh Đằng?” chỉ nắm được từ then chốt, lập tức hỏi lại, “ biết kế hoạch của ta là gì sao?”

      Vẻ mặt Cảnh Trạm vùng vẫy, qua lâu mới chần chừ , “ chỉ biết… Hôm nay muốn bán đấu giá thứ hàng kia, chính là thứ mà người Mỹ muốn giành lấy, muốn bán ra thứ có khả năng đủ để thay đổi vận mệnh của thế giới.”

      Suy nghĩ của đột nhiên bị kích thích, lắng nghe ngay cả đồng tử dần dần phóng lớn.

      “Doãn Bích Giới.” Tay Cảnh Trạm giữ vai lúc này càng nắm càng chặt, “ với em quen nhau bảy năm, tuyệt đối làm chuyện bất lợi với em, mà em và , chỉ có hai năm tràn đầy tổn thương và lừa gạt, em thể vì tại mê hoặc em và ích kỷ muốn kéo em xuống nước cùng nhau, mà đem mạng sống của mình chôn vùi trong chuyến sắp đặt tỉ mỉ từ lâu này!”

      “Bây giờ theo rời khỏi.” ta gằn từng tiếng, “ đưa em bình an trở về Trung Quốc, bao giờ vào vũng bùn nữa, thề.”

      bên là người bạn tốt nhiều năm của bạn, từ trước tới nay có chí lớn và có nguyên tắc, đột nhiên liên tiếp xuất trong dáng dấp hoàn toàn xa lạ, hơn nữa hình như có liên quan trong chuyện này, định đưa bạn trở về cuộc sống vốn của bạn.

      Mà bên kia là người bạn thể chống cự, ta từng làm bạn tổn thương, nhưng có thể chiếm giữ cơ thể của bạn, cũng trói chặt linh hồn của bạn, đồng thời, sau lưng ta tất cả đều là lưỡi kiếm sắc bén, có thể liên luỵ đâm bạn tan xương nát thịt.

      Bạn lựa chọn như thế nào?

      Trong đầu Doãn Bích Giới tích tắc tràn ngập rất nhiều ý nghĩ, rồi lại dường như trống , trước mặt ràng là gương mặt quen thuộc của Cảnh Trạm, nhưng vẫn nhìn thấy dáng vẻ đầy mồ hôi trán của Kha Khinh Đằng.

      “Bây giờ em… có cách nào tin tưởng bất cứ ai.”

      lâu sau, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng chuông báo hội đấu giá tiếp tục, nhìn ánh mắt Cảnh Trạm , “Cho em chút thời gian suy nghĩ, em nhất định phải gặp ta hỏi ràng chân tướng.”

      Cảnh Trạm thấy gương mặt căng thẳng lại kiên định của , đáy mắt lên tia ảm đạm, “…Em nhất định phải quay lại đây trước khi lấy được thứ hàng kia, nếu tính mạng của em nguy hiểm, nhớ ?”

      chẳng trả lời, xoay người rời .

      ở đây chờ em.” ta nhìn bóng lưng của , lại thêm câu.



      mạch trở lại hội trường đấu giá, có giả vờ như lúc nãy chưa từng xảy ra chuyện gì, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Kha Khinh Đằng.

      “Mệt ?” Vừa ngồi xuống, ở cạnh thấp giọng hỏi.

      .” lắc đầu, ánh mắt lại ở phía trước, “Kha Khinh Đằng, tôi muốn biết chuyện.”

      nhìn về phía .

      có từng đem kế hoạch chôn trong lòng mình, hoặc là bí mật, với bất cứ ai chưa?”

      Hội trường đấu giá huyên náo, lại cảm thấy có thể nghe từng chữ của , thậm chí ý tứ chân chính chứa trong lời của .

      có.” nhanh chóng đưa ra câu trả lời.

      Sau khi nghe xong, cắn chặt răng, lâu sau lại hỏi, “Tôi còn muốn biết, nếu tôi ở trong lòng chút khác biệt với những người khác, có thể cho tôi biết bảo tàng nắm trong tay, toàn bộ kế hoạch của …thậm chí mọi thứ về hay ?”

      biết lời thăm dò của mình có được gọi là cảm tính , rốt cục là vì chứng minh cái gì.

      Đem tâm tình và ý tưởng của mình dễ dàng tiết lộ trước mặt đối phương là chuyện vô cùng có lý trí, cùng với hành vi thất sách, rất dễ dàng có thể bị đối phương nắm lấy nhược điểm, tuỳ ý điều khiển.

      Nhưng chỉ biết là, vào giờ phút này, chỉ muốn cấp bách nghe được điều gì đó, để giúp bản thân kiên định đưa ra quyết tâm cuối cùng.

      “Chìa ra ngón tay đến trước mặt tôi.” đột nhiên như thế.

      ngẩn ra, nhưng vẫn nhanh chóng nghiêng người, làm theo ý .

      chỉ có thể nhìn thấy, mồ hôi gương mặt ngày càng nhiều, khuôn mặt lạnh lùng có chút tái nhợt khác với bình thường.

      tại, tôi có thể với em, ánh mắt của tôi tạm thời trông thấy gì cả.” Nửa cuộc đấu giá sau sắp bắt đầu, thanh của lại có thể xuyên vỡ tất cả hoàn cảnh, “Nhưng tôi phải lấy được thứ hàng sau cùng kia.”

      nhìn đôi mắt hình như mất tiêu cực, trong lòng ngừng phát run.

      Hoá ra khi nãy liên tục đổ mồ hôi là bởi vì đôi mắt sắp thấy , nhưng khó tin, rốt cuộc vì sao đột ngột xuất tình trạng mù như vậy?

      Theo ý của Cảnh Trạm, tính mạng của sắp sửa gặp nguy hiểm, nhưng tại thế giới trước mắt mảnh tối đen, nên làm gì bây giờ?

      lại nên làm gì bây giờ?

      “Đừng lo lắng, tại tôi cần em lo lắng, hãy suy nghĩ những chuyện khác.”

      Lúc này đột nhiên giơ tay, dưới hoàn cảnh mù tạm thời, nhưng lại cầm ngón tay cách chính xác, “Tôi chỉ cần em làm đôi mắt của tôi trong cuộc bán đấu giá này.”
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 21: Hương thảo (3)

      Sau khi Kha Khinh Đằng xong câu đó, nửa cuộc sau của hội bán đấu giá liền chính thức bắt đầu.

      Doãn Bích Giới biết tại hai mắt mù tạm thời, rốt cuộc cả người trải qua nỗi khổ như thế nào, nhưng ngoài khuôn mặt lạnh lùng có tí mồ hôi ra hầu như nhìn ra tia gấp gáp nào.

      Thời gian từng giây trôi qua, hàng hoá của nửa cuộc bán đấu giá sau cũng được mua từng vật .

      bục tiến hành giao dịch, luôn cảm thấy, mỗi gương mặt xa lạ đều có thể đột nhiên biến thành khuôn mặt dữ tợn của sát thủ.

      Trái tim càng đập càng nhanh, trong đầu sinh ra dự cảm nguy hiểm khiến khó có thể hô hấp đều đặn.

      “Doãn Bích Giới.” Ai ngờ lúc này bỗng nhiên mở miệng, gọi tên .

      run lên, nghiêng đầu muốn nhìn , nhưng bị cầm lấy tay trước bước.

      “Em còn nhớ , lúc ở đoàn tàu bốn mùa, tôi bảo em rời xa người đàn ông ở bên cạnh em.” bĩnh tĩnh , “Cảnh Trạm, khi nãy tìm em, đúng ?”

      Thần sắc căng thẳng, lát sau mới nheo mắt , “…”

      Doãn Bích Giới thừa nhận, chính mình vào lúc này, đáy lòng thực sợ , có cách nào tin được, dưới tình huống mắt bị mù, lại có thể nắm tất cả những chuyện xảy ra với đến nước này.

      muốn em cùng rời .” Lúc này ngón tay nhàng vỗ có tiết tấu lưng , “Để tôi đoán chút, nhất định cũng với em mục đích tôi tham gia hội đấu giá này.”

      “Tôi muốn nghe từ trong miệng .” Dường như muốn nghe tiếp, đột nhiên giơ tay ngắt lời , “Tôi muốn nghe tất cả, toàn bộ, đầy đủ đáp án chân .”

      xong rồi nhìn gương mặt , cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

      thế giới này, hẳn là chưa từng có người dám dùng kiểu nửa uy hiếp mà chuyện với như vậy.

      Thế với sao?

      “Năm thế.” nhanh chóng trả lời.

      “Cái gì?” lập tức phản ứng, nhíu mày.

      “Năm thế đầu tiên của Xuân cung đồ.” Lúc này đối mặt với , mặc dù tầm mắt có tiêu điểm, nhưng đôi môi mỏng lại hơi cong cái.

      Đây là điều kiện của .

      Nếu muốn biết tất cả, như vậy cần trao đổi ngang giá.

      trầm mặc lát, lắc đầu, “Có màn dạo đầu ?”

      “Tôi nỗ lực học tập.” trả lời chậm, ngữ khí lại đặc biệt nghiêm túc.

      nhìn , ánh mắt tuy lãnh đạm, nhưng ràng lên tình điệu và ý cười ngay cả cũng có cách nào phát , “Kha Khinh Đằng, là lưu manh đẳng cấp cao, thế gian hiếm thấy.”

      chỉ nhìn , nhìn như là có mù.

      Bầu khí tại nơi bán đấu giá khẩn trương, hai người bọn họ cứ như vậy ngồi chính giữa của hàng thứ nhất, coi ai ra gì mà đối mặt và đối thoại với nhau.

      “Kha.”

      Hedda ngồi ở chỗ cách bọn họ vài người lúc này đột nhiên lặng lẽ khom lưng đến trước mặt họ, “Tôi vừa mới xem danh sách, còn năm món hàng nữa đến cuốn tranh vẽ mà cậu muốn.”

      “Được.” Chỉ nghe Kha Khinh Đằng thản nhiên trả lời.

      “Vậy tự cậu quan sát thời cơ, tôi bên hỗ trợ.” Lúc này Hedda ngược lại còn vẻ linh hoạt như trước, chỉ luôn nhìn chăm chú vào đôi mắt của Kha Khinh Đằng.

      Doãn Bích Giới nhìn kỹ nét mặt của ông ta, phát hình như ông ta có áp lực và khẩn trương nguyên do, cảm xúc trong ánh mắt cũng rất phức tạp.

      Sau khi đợi Hedda trở về chỗ ngồi của mình, càng nghĩ càng thấy bất thường, vừa định muốn gì đó với Kha Khinh Đằng, lại chợt cảm thấy nắm tay , ánh mắt hơi hướng về phía trước.

      “Đừng sợ.”

      Dù cho mất thị giác, vẫn có thể đoán ra trạng thái của dựa vào thính giác tốt của mình.

      nhìn gương mặt bình tĩnh của , hô hấp lại bắt đầu trở nên dồn dập hơn.

      “Em cũng biết, hai năm trước từng phát sinh loại tình huống thế này.” đem tay bao bọc trong lòng bàn tay của mình, nắm lấy chặt lỏng, làm cho có cách nào giãy dụa, “Cho nên, em đừng sợ.”

      Vừa đến hai năm trước, liền sa sầm mặt, kèm thêm phía sau lưng cảm giác được đợt đau đớn ray rứt.

      Tất cả bị bức màn phủ đầy bụi, tựa như cảnh phim mau chóng xuất trước mắt.

      Rất nhiều hồi ức khiến toàn thân run rẩy, rốt cuộc nhìn thấy…dáng vẻ từng mù loà của .

      “Nhưng lúc này khác với hai năm trước.” cho thời gian tiếp tục suy nghĩ sâu hơn, thấp giọng , “Em có đoán được gì ?”

      vừa điều chỉnh hô hấp, vừa nhàng nhắm mắt lại.

      “Tinh dầu.” Vài giây sau, lập tức mở mắt.

      gì, thái độ cũng coi như ngầm thừa nhận.

      quả thực như ngồi gai, hoàn toàn thể tin được, mình tiện tay xịt tinh dầu lên cổ lại là đầu sỏ khiến mù.

      lại trở thành công cụ bị lợi dụng để đối phó .

      “Trong tinh dầu hàm chứa vật chất đặc biệt, hẳn là trùng hợp trung hoà với chất vải quần áo người tôi, làm cho thị giác tạm thời tê liệt.” khẽ ho khan tiếng, “Về phần bọn họ rốt cuộc hạ bao nhiêu liều lượng, duy trì trạng thái mù bao lâu, tôi thể dự tính.”

      nghe xong lời của , theo bản năng nhìn Hedda, bàn tay lập tức bị nắm chặt.

      thể rút dây động rừng.

      nhanh chóng hiểu được ý , chỉ có thể tiếp tục nhìn phía trước chớp mắt.

      Quả nhiên, biểu vừa rồi của Hedda có thể giải thích sơ lược.

      Nhưng mà, chân tướng quá đáng sợ, vài phút trước còn cảm thấy vị phú thương Sudan hiền hoà thân thiết, dường như có giao tình rất tốt với , thế nhưng đứng ở vị trí làm hại .

      khỏi nghĩ đến, trong chuyến này, đầu tiên là Carlos, sau là Hedda, bạn làm ăn từng hợp tác với , thậm chí là bạn bè, trước sau đều làm ra hành vi phản bội, muốn dồn vào chỗ chết.

      tại, em họ Trịnh và Dell phân tán với bọn họ, hai mắt lại mù, toàn bộ tình hình càng trở nên cực kỳ nguy hiểm.

      “Trong bất kỳ tình huống nào, đều có bạn bè hoặc là kẻ thù tuyệt đối.” Ngược lại có vẻ rất thản nhiên, “Huống chi dưới thúc đẩy của ích lợi và cường quyền.”

      Doãn Bích Giới cắn môi rồi hỏi, “ có Plan B hay ?”

      Thông minh như , nhất định ở trong bất cứ tình huống nào cũng để lại cho mình phương án thứ hai.

      “Bắt đầu rồi.” trả lời vấn đề của , chỉ ra hiệu với , lượt bán đấu giá của Xuân cung đồ chính thức bắt đầu.

      Sau khi người chủ trì giới thiệu hàng đấu giá xong, lần lượt có người ra giá.

      Vô cùng hiếm thấy, cuốn Xuân cung đồ này, giá ban đầu lại chính là 300 vạn đô la Mỹ.

      Nhưng trong lòng rất ràng, nếu như theo lời của Cảnh Trạm về ý nghĩa chân sau lưng cuốn tranh vẽ này, giá cả thành giao cuối cùng, hề nghi ngờ là con số thiên văn.

      “Phía sau bên trái 45 độ, người Tây Âu ra giá 500 vạn.” Trong đầu ngừng tính toán, vừa thấp giọng với .

      “Phía sau bên phải 60 độ, người Phillipines ra giá 800 vạn.”

      “Ngay phía sau, người Nga ra giá nghìn vạn.”

      “Người Ai Cập ra giá hai nghìn vạn.”

      “Người Trung Đông, có thể là người Kazakhstan, ra giá hai nghìn năm trăm vạn.”



      Kha Khinh Đằng vẫn lắng nghe mà gì, ngón tay trái nhàng gõ từng cái đầu gối.

      “Năm nghìn vạn.” bỗng nhiên nghe được thanh ra giá có chút quen tai.

      tìm kiếm thanh này, đồng tử của đột nhiên phóng to.

      Phía sau bên trái lại là Robinson ngồi, khoé miệng hơi mang theo ý cười.

      sớm nên nghĩ tới người Mỹ bám riết tha, nhưng ngờ bọn họ lại xuất ở đây.

      Ngoài dự đoán, nhưng cũng trong dự đoán, bọn họ quả nhiên mua chuộc Hedda trước, khiến Kha Khinh Đằng mù, cuối cùng đến lấy hàng đấu giá trước , ở trong này cướp giết .

      Liên bang ra mặt mua cơ mật của liên bang, bàn tính hoàn hảo.

      và Robinson lặng lẽ đối diện vài giây, rất nhanh, Robinson hơi gật đầu với , còn làm động tác như chào trong quân đội mà chào .

      Hành động khiêu khích mà lại hung ác.

      Từ từ xoay chuyển tầm mắt, nhìn thấy những đặc công SWAT lần trước truy đuổi bọn họ ở sân bay Nice, những người này mặc thường phục, ngồi lẫn lộn trong đám người.

      biết, những người vừa ra giá kia đại diện cho các thế lực khác, nếu ngay cả bọn họ cũng thể đưa ra giá cao hơn Robinson, điều đó đại biểu cho, dù đối mặt với cuộc làm ăn mê người này họ cũng dám lựa chọn chống lại người Mỹ.

      Thế Kha Khinh Đằng trơ trọi, bất lực đối mặt với thiên la địa võng mà chuẩn bị chờ chết.

      “Năm nghìn vạn, lần đầu tiên.” Người chủ trì .

      cho tôi biết,” nghe Kha Khinh Đằng ở bên cạnh đồng thời lên tiếng, “Trước kia khi còn ở trung học, em dùng bao nhiêu thời gian chạy 800 mét.”

      sửng sốt, “Ba phút hai mươi giây.”

      “Đối với phái nữ mà , xem như là nhanh.” như có chút đăm chiêu, “Xấp xỉ với thời gian tôi chạy 1500 mét.”

      như là nghẹn lời, ngay cả cũng ra lời.

      Bên cạnh có bao nhiêu người chờ lấy mạng , lại còn có thời gian hỏi vấn đề như vậy.

      Thế nhưng ngay sau đó, đoán được mục đích hỏi .

      “Năm nghìn vạn, lần thứ hai.” Lúc này người chủ trì tiếp tục .

      Trong tĩnh lặng khiến người ta ngạt thở, tia sáng trong con mắt chợt loé lên, nhìn thấy Cảnh Trạm vừa gặp ở chỗ rẽ, bây giờ ta đứng ở lối ra cạnh cửa.

      ta bất động nhìn , hơi giơ tay phải hướng về , ánh mắt sắc bén mà chưa từng thấy qua.

      ta muốn đến bên cạnh ta, ta muốn rời khỏi Kha Khinh Đằng trước khi hàng hoá thành giao.

      cảm giác được, số họng súng đồng thời nhắm vào bọn họ.

      “Doãn Bích Giới.” Trong hội đấu giá tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng của Cảnh Trạm, “Lại đây, đến bên cạnh .”

      Cho dù người ở đây ôm mục đích gì, có lẽ thuần tuý đến tham gia hội đấu giá, lúc này cũng phát ra bất cứ thanh hỗn loạn cùng tiếng chuyện với nhau.

      Tất cả mọi người cảm giác được yên lặng cuối cùng trước cơn bão tố.

      hít hơi sâu, động đậy.

      “Doãn Bích Giới.” Cũng ba chữ này, nhưng lại từ Kha Khinh Đằng thấp giọng gọi ra, cảm thấy lúc này hơi buông lỏng tay , “Ở trong mắt em, tôi là người như thế nào?”

      nghiêng đầu nhìn .

      người như thế nào?

      Mỗi người đều có mặt đen tối, có thể là yếu đuối, đáng sợ, tự ti, ghen tị… Nhưng mặt đen tối này, có thể được người bên cạnh chấp nhận hay ?

      lại khác với tất cả những người từng gặp qua trong cuộc đời.

      có mặt đen tối, bởi vì bản thân chính là hố đen, có bí mật mơ hồ, có tất cả thủ đoạn để khống chế, sợ hãi, bị đánh bại, gần như có gì là làm được, lại có sức mạnh lớn nhất trong bóng đêm.

      mặc áo giáp cứng rắn nhất, ai có thể xâm phạm.

      “Đen.” Nghĩ đến điều này, chỉ chữ.

      Sau khi nghe xong, cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười kia nhanh đến mức ngay cả cũng nghe thấy.

      “Doãn Bích Giới!” Cảnh Trạm nhịn được nữa mà lớn tiếng quát khẽ, lúc này trực tiếp vào hội trường, bước về phía .

      còn đồng thời nghe thấy vài tiếng lên đạn, nhưng lại cảm thấy ở bên cạnh sợ hãi hoặc là khẩn trương.

      “Năm nghìn vạn, lần thứ ba.” Người chủ trì .

      Câu kia vừa dứt lời, trong nháy mắt, theo bản năng bổ nhào về phía Kha Khinh Đằng, đặt cả người mặt đất.

      Tiếng súng sơ xuất liên tiếp và tiếng kêu thảm thiết vang lên, cùng thời gian, “Răng rắc” tiếng, tất cả đèn của hội trường đột nhiên tắt ngấm, toàn bộ rơi vào mảng tối đen thấy gì.

      Bên tai nhất thời vang lên tiếng quát lớn của Robinson, còn có đủ loại ngôn ngữ khác thay nhau cao giọng hô hoán lên.

      thở gấp, bởi vì cả người bổ nhào về phía trước mà ngồi bụng .

      “Đừng cử động.” Trong lòng vui mừng vì có giúp đỡ của bóng tối, khống chế , lúc này thấp giọng và nhanh chóng, “Bên trái có cánh cửa ngầm, tôi dẫn , bây giờ chúng ta theo cánh cửa kia mà rời .”

      “Được.” quả nhúc nhích tí nào, “Tư thế này tồi.”

      Trong lúc nguy ngập thế này lại còn tâm tư đùa giỡn với , Doãn Bích Giới hậm hực, thừa dịp lúc hỗn loạn, vội vàng kéo đứng lên, nắm lấy cánh tay , chạy nhanh về hướng nhắm tới trước.

      Vừa mới chạy đến cánh cửa, ánh sáng đèn pin trong tay của đặc công SWAT chiếu người bọn họ.

      “Đội trưởng, bọn chúng ở đây!”

      “Đừng để bọn chúng chạy trốn!”

      “Chặn lại!”



      dám dây dưa, gần như điều động tất cả tế bào của cơ thể, nắm chặt cánh tay , mở cửa ra, chạy bạt mạng về phía trước.

      có thể chứ?!” vừa chạy vừa lớn tiếng hỏi Kha Khinh Đằng ở bên cạnh.

      “Cũng tệ lắm.” Thanh của chạy nước rút trong gió, tiếng súng ở đằng sau, trong tiếng kêu la truy đuổi, cũng có vẻ rất ràng lại lãnh đạm, “Hình như cảm thấy tốt hơn so với lúc còn nhìn thấy.”

      “Vậy vẫn chưa nhìn thấy!” Trong lòng kỳ thực vừa lo lắng lại sợ hãi, nghe vậy, gần như giận hờn mà lạnh giọng phản bác.

      “Phải.” đột nhiên xoay tay lại.

      Cả người chấn động, cho rằng giận nên lập tức nghiêng đầu nhìn .

      Trong bóng tối, cặp mắt trầm tĩnh đen như mực kia giống như đen tối và cái chết, ánh sáng duy nhất trong tầm tay.

      Tại khoảnh khắc này, cảm thấy mình lắng nghe ràng tiếng trần ai lạc định* đá nặng trong lòng.

      (*) trần ai lạc định: bụi trần rơi xuống, ý đến hồi kết thúc.

      Sợ hãi, mơ hồ, bàng hoàng, hồi ức, đau khổ… Hết thảy của tất cả đều biến mất trong đôi mắt này của .

      Cuối cùng cũng biết, vì sao lúc nãy khi Cảnh Trạm vươn tay về phía mình lại lựa chọn nhào đến bảo vệ .

      “Như vậy, em có thể trở thành ánh mắt của tôi.”

      You are my eyes.

      Em là ánh sáng duy nhất trong bóng đêm này, để dừng lại, dẫn đến phía trước.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 22: Vết thương của chiến tranh (1)

      Cảm giác chạy như bay trong bóng đêm, cùng với khắc trước khi chìm xuống nước, thoáng có chút tương tự.

      Hô hấp lại càng ngày càng khó để lấy cân bằng, đen tối mờ mịt trước mắt cũng dần dần khuếch trương trong đầu óc.

      Đặc công SWAT dùng tốc độ truy đuổi cách bọn họ khoảng 20 mét ở phía sau, hơn nữa ngừng rút ngắn khoảng cách.

      Trong giây phút khẩn cấp, lúc này Doãn Bích Giới rốt cuộc nhìn thấy cuối hành lang của hội trường ra ánh sáng.

      Là cửa sau của biệt thự đấu giá.

      “Sau khi ra khỏi cánh cửa này, chạy về phía Đông Bắc 800 mét chiếc xe.” Thanh của Kha Khinh Đằng vang lên bên tai , “Chìa khoá xe ở trong túi áo sơ mi bên trái của tôi.”

      Trong đầu nhanh chóng tiếp thu tin tức này, sau vài giây, đẩy mạnh cửa lớn ở cuối hành lang, đợi khi hai người ra phía sau dùng tốc độ nhanh nhất khoá cánh cửa từ bên ngoài.

      Bên trong cánh cửa lập tức phát ra tiếng mắng chửi và đạn bắn xuyên qua cửa của đặc công, dẫn Kha Khinh Đằng lùi ra sau vài bước, ở trong đêm tối nhận ra chút vị trí cơ bản, rồi dựa theo phương hướng mà mới chỉ định tiếp tục chạy .

      Cánh cửa này ít nhất có thể tranh thủ thêm thời gian cho bọn họ.

      Bởi vì loại thời điểm này, giây đồng hồ chính là chậm lại phút đồng hồ của mạng sống.

      Ban đêm có ít người Sudan đường, giống như mấy lần trước, sòng bạc, bờ biển, sa mạc… lại cùng nhận thức kích thích và mạo hiểm của cảnh thoát chết lần nữa.

      “Em hối hận ?”

      Thần kinh kéo căng, lúc này đột nhiên nghe thấy câu hỏi lãnh đạm của .

      “Hối hận gì chứ?” biết vẫn hỏi, thái độ như hờ hững.

      Thanh của rất ổn định, hầu như tiếng thở gấp nặng nề, “Hối hận phải dẫn người mù chạy 800 mét tại Châu Phi.”

      Câu này bị ra dưới tình huống như vậy, cảm giác khá thích thú, nhịn được muốn cười, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng, “Là tôi muốn tự mình rèn luyện thân thể, liên quan đến .”

      “Rèn luyện thân thể kỳ có nhiều loại phương pháp.” Lúc này vừa chạy, vừa cởi nút cổ áo của mình, “Mặt khác tôi có thể giúp em?”

      Tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng vẫn hiểu được, ăn ý giữa và người nào đó quả sinh ra là vậy, hơn nữa trước sau ngày càng gia tăng mãnh liệt, nhất là…vấn đề về phương diện nào đó.

      “Tôi thích lắc xe.” lâu sau, thấy chiếc xe việt dã xuất trong tầm mắt, nhanh chóng trả lời, “Ít nhất cũng phải ở thời điểm có khả năng bị đạn đánh thành tổ ong mà chơi trò lắc xe.”

      Cách chiếc xe thoát thân ngày càng gần, đột nhiên lặng lẽ nắm tay , xuyên qua áo khoác của , dán lên ngực trái áo sơ mi của .

      kinh ngạc quay đầu lại, “Làm gì đó?!”

      “Lấy chìa khoá xe.”

      cầm tay lấy chìa khoá từ trong túi áo, thanh nghe ra đặc biệt nghiêm túc bình tĩnh, “Em cho rằng tôi muốn làm gì? Chẳng phải em thích lắc xe sao?”



      Trong nháy mắt, trong đầu Doãn Bích Giới gần như đem lộn ngược mà bắn chết ba trăm lần.

      đợi có thời gian tiếp thu trò đùa giỡn của , tiếng động cơ ô tô ở phía sau dồn tới, nhanh chóng lấy chìa khoá mở cửa xe việt dã.

      Nhưng khi vừa định mở cửa xe muốn ngồi vào thấy Kha Khinh Đằng xoay người ngồi ghế lái chính xác trước bước, rồi ôm thắt lưng , bế vào trong xe.

      Doãn Bích Giới bị ôm lấy và ngồi đùi trong tư thế mặt đối mặt, còn chưa mở miệng, đóng cửa xe nhấn nút khởi động, nhân tiện từ dưới chỗ ngồi lấy ra hai khẩu súng đưa cho .

      xác định đôi mắt của tại nhìn thấy sao?” trông thấy làm ra loạt động tác lưu loát sinh động, nhận súng, nhịn được nghi ngờ mà hỏi.

      nhanh chóng bắt đầu khởi động xe, hai tay nắm vô lăng, giẫm chân ga, “Tôi nhắm mắt cũng có thể chạy qua đường núi tuyết.”

      còn chưa kịp nghĩ đến giả thiết khác, tiếng súng “Pằng pằng pằng” liên tục bắn vào đuôi xe việt dã.

      Cùng loại súng đạn, nhưng lúc này tình huống lại hoàn toàn khác biệt với lần trước ở sân bay Nice.

      Lần kia có Trịnh Ẩm quán quân xuyên quốc gia lái xe, có hai người bọn họ đồng thời nổ súng bắn trả, hơn nữa kỹ thuật bắn súng của xuất thần nhập hoá, nhưng lúc này đây, dưới tình huống bị mù lái xe, chỉ có mình nổ súng bắn.

      Kha Khinh Đằng lái xe rất nhanh con đường chính, đoàn xe của đặc công SWAT ở phía sau theo đuổi bỏ, mà còn muốn bọc đánh từ bốn phía.

      Những tiếng súng dày đặc này cảm thấy như có con dao đặt ở cổ họng, Doãn Bích Giới gần như máy móc dựa theo bản năng bắn trả, lưu tình chút nào, mỗi phát súng đều trí mạng.

      Cả đời cho đến lúc này chưa bao giờ dính quá nhiều máu tươi tay mình như vậy.

      dẫn vào thế giới huyết vũ tinh phong*, là dạy kỹ thuật bắn súng tinh vi hơn, cũng là , trong khoảnh khắc này đem tức nước vỡ bờ, làm đồng bọn với , cùng sống chết.

      (*) trong gió mưa mang theo mùi máu tanh, hình dung hoàn cảnh điên cuồng giết chóc nguy hiểm.

      Cảnh Trạm lựa chọn của ở sân bay Nice là sai lầm, vậy lựa chọn lúc này sao? Là đúng, hay là sai?

      “Kha Khinh Đằng.” ngồi người , hai tay cầm súng tách ra lướt qua bờ vai , đáy mắt rét lạnh, ở trong tiếng súng, gằn từng tiếng với , “Nhớ kỹ, cho dù tại tôi và da thịt gần gũi, tôi cũng hoàn toàn tin tưởng , tôi trước sau vẫn giữ lại điểm mấu chốt của mình đối với .”

      “Bây giờ tôi ở đây, chỉ là bởi vì rất nhiều chuyện, tôi muốn đích thân chứng thực với , bởi vậy cho dù tôi ở bên cạnh lúc này, tự tay làm cho rất nhiều người thực ra vốn có nửa phần quan hệ lợi hại với tôi mất mạng sống, cũng đại diện tôi vĩnh viễn ở bên cạnh .”

      Kha Khinh Đằng khống chế tốc độ của chiếc xe, cũng dựa vào thính giác phân biệt điểm dày đặc của tiếng súng mà di chuyển chiếc xe, tiếng của lạnh lùng mà trầm ổn, “Như vậy, cho dù lòng hiếu kỳ của em uy hiếp đến mạng sống của em, em cũng muốn cầu chứng cứ sao?”

      Cả người run lên.

      Phải, cho dù đưa vào hiểm cảnh lần nữa, ép trở thành kẻ địch của mọi người, vẫn như cũ muốn ở lại bên cạnh , chính miệng chứng thực toàn bộ với .

      Phải, cho dù tin lời những người khác, có suy nghĩ độc lập bình tĩnh, nhưng vẫn bỏ xuống được tất cả những bí người .

      Doãn Bích Giới, suy nghĩ lâu như vậy, rốt cuộc mày có đưa ra kết luận cuối cùng hay ?

      Ngoại trừ lòng hiếu kỳ và và tính cách chịu an phận trời sinh, còn có cái gì thúc đẩy mày khăng khăng mực như thế mà ở lại bên cạnh ấy?

      Còn có cái gì đáng giá để mày vì ấy mà vứt bỏ cuộc sống an nhàn, nếm trải cảm giác đe doạ của cái chết?

      Huống hồ, mạng sống của con người chỉ có , có cách nào bắt đầu lại.

      “Khi em nhấn mạnh lý trí của em nhiều lần, em còn lý trí.” thản nhiên bổ sung câu.

      nhắm mắt lại.

      Kha Khinh Đằng xong, lúc này đột nhiên đánh tay lái mạnh mẽ vòng qua chỗ ngoặt, dùng tốc độ nhanh hơn bão tố mà chạy, bởi vì đeo dây an toàn và sợ bị văng ra, nên chỉ có thể ôm chặt cổ .

      “Tôi vĩnh viễn thể cho em cuộc sống yên ổn.” tựa vào cạnh cổ , nghe thấy tiếng vững vàng của lúc này truyền vào trong tai .

      Mang theo cường thế, lạnh lùng và trấn tĩnh trước sau như của .

      “Tôi biết.” cũng bình tĩnh trả lời.

      “Có thể sau này còn có khả năng ở trong hoàn cảnh khó mà tưởng tượng.” Trong tốc độ xe gần như trôi nổi như thế, lại còn có thể giơ tay lên, nhàng xoa tóc , “Em cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào, giống như bây giờ.”

      “Tôi biết.” thừa dịp lúc chuyện với , đồng thời bắn ra phát súng chính xác, bắn nổ lốp xe của chiếc xe cách bọn họ gần nhất.

      có lãng mạn tuyệt mỹ, cũng vĩnh viễn là cuộc sống xa hoa, càng hề có nền tảng của ấm áp nhàn hạ.”

      “Tôi biết.”

      “Em có thể bị bức bách, mất người nhà, bạn bè, tất cả những thứ em có trong hai mươi mấy năm qua.”

      “…Tôi biết.”

      “Cho dù như vậy, em vẫn muốn ở lại sao?”

      Mỗi chữ mỗi câu, chưa từng nghe nhiều như vậy, thế cho nên đến câu cuối cùng, nhất thời vẫn chưa phản ứng lại.

      “Ở lại, có thể cho tôi cái gì?” Hồi lâu, khoé miệng chầm chậm cong lên nụ cười, nụ cười này lại khiến cho cả gương mặt có vẻ sống động, “Hãy cho tôi điều kiện giao dịch tốt.”

      dường như nghiêm túc suy nghĩ, “Màn dạo đầu tinh xảo, hơn nữa trọn bộ Xuân cung đồ?”

      “Sau khi thử qua cảm thấy tốt có thể trả hàng ?” cầm lấy băng đạn mà đưa cho, sau khi nạp đạn, nhanh chóng bắn xe phía sau.

      thể.” nhìn thấy gương mặt chính diện của cũng hơi cong khoé miệng, “Vừa đóng gói gỡ niêm phong.”

      vừa định thêm câu gì đó, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gầm rú của xe tăng.

      quay đầu nhìn hướng giữa, phát con đường trống trải ở đằng trước bỗng nhiên có rất nhiều xe tăng vũ trang ngừng lại cách đó xa, tiếng súng hỗn loạn, lửa đạn, tiếng nổ mạnh, thi thể của binh lính nằm mặt đất. tồn tại của những người tấn công khát máu, bụi đất bốn phía, khói súng cuồn cuộn.

      Lúc này bọn họ lại gặp phải giao chiến của lực lượng vũ trang.

      “Đây là vùng biên giới của Sudan và Nam Sudan.”

      Kha Khinh Đằng dựa vào những thanh kia liền đưa ra phán đoán, “Hẳn là giao chiến của Sudan và vũ trang của Nam Sudan.”

      nghe thấy, đáy lòng lạnh lẽo, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ về hành động của bước tiếp theo.

      Phía sau có người của SWAT truy kích, phía trước lại trong tình huống có vũ trang giao chiến, chẳng lẽ hôm nay bọn họ thực phải giao ra mạng sống ở nơi này?

      “Thực ra đây là cơ hội rất tốt.”

      suy nghĩ vài giây, đột nhiên , “Sau khi dẫn tất cả xe của SWAT qua đây, chúng ta bỏ xe, để cho lửa đạn của lực lượng vũ trang nhắm ngay bọn họ.”

      Kha Khinh Đằng híp mắt, vẻ mặt ra vẻ tán thưởng, “Được.”

      Đây là thủ đoạn tốt mượn dao giết người, lực lượng vũ trang của Châu Phi từ trước đến nay hiếu chiến, nhìn thấy người của liên bang Mỹ, hẳn là càng muốn làm ra chút huyết vũ tinh phong.

      Ý kiến của hai người nhất trí, lái xe quẹo vòng, sau khi chạy qua trước trận vũ trang giao chiến, ngược lại dừng mặt đất.

      .”

      mở cửa xe, xoay người nhảy xuống, kéo qua, hề quay đầu lại mà chạy nhanh hướng đến rừng rậm bên cạnh.

      Phía sau quả nhiên vang lên tiếng đấu súng càng kịch liệt, gần như dám tạm dừng khắc, vội vàng dẫn hướng vào chỗ sâu trong rừng cây.

      biết chạy bao lâu, bởi vì mặt đất có nhiều nhánh cây rải rác, để ý, đột nhiên đạp lên nhánh cây trượt mặt đất.

      Nhưng động tác của nhanh hơn động tác trượt chân của .

      Trước khi trượt chân vượt lên trước bước, giữ tay kéo về phía mình.

      Kết quả, dùng lưng mình làm đệm, bảo vệ , để nằm úp sấp người mình.

      “Có bị xước da ?” Doãn Bích Giới biết trong rừng rậm có bao nhiêu thứ có thể đả thương người, vội vàng muốn kéo lên để nhìn vết thương lưng .

      Nhưng nhanh chóng bị giơ tay ngăn lại.

      Lửa đạn đầy trời cách đó xa, trong tiếng súng và giao chiến, trong cảnh ngộ biết khi nào xuất truy binh, lúc này lại giơ tay xoa vòng eo mảnh khảnh của .

      nhìn thấy ràng, trong con mắt lạnh lẽo mất tiêu điểm của , lúc này lại phản chiếu biểu tình bối rối mà lại dung túng của chính .

      “Nữ ở , tư thế thứ nhất, làm thế nào?”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :