1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trời đất tác thành - Tang Giới (56c + 4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 13: Hành trình sa mạc (1)

      Chiếc thuyền này tiếp cận rất nhanh.

      Khi thuyền đến gần, Doãn Bích Giới mới phát lời trước đó của Kha Khinh Đằng có nửa phần sai, đích con thuyền Ai Cập vận chuyển dầu mỏ.

      Hành động của em họ Trịnh và Dell rất nhanh, trước khi chiếc tàu kia đến gần họ chuẩn bị súng ống, toàn bộ tinh thần đề phòng, chỉ duy nhất Kha Khinh Đằng, sau khi trả lại súng cho có hành động nào khác.

      quá lúc, thuyền vận chuyển liền dừng ở cạnh du thuyền của bọn họ, trong tay mấy người Ai Cập cầm súng, hai bên đối đầu lẫn nhau, những người kia đứng thuyền dùng tiếng Ả Rập lớn tiếng gì đó với bọn họ.

      “Kha tiên sinh, chiếc thuyền này dọc theo vịnh Ba Tư đến Ai Cập, bọn họ hỏi nhóm người chúng ta tiếp cận khu vực biển Ai Cập có ý đồ gì?” Trịnh Đình hiểu được tiếng Ả Rập, lúc này quay đầu thấp giọng với Kha Khinh Đằng.

      “Du thuyền tư nhân, nghỉ phép.” Kha Khinh Đằng mở miệng.

      Trịnh Đình truyền đạt ý tứ của cho người Ai Cập.

      Doãn Bích Giới cẩn thận quan sát biểu tình mặt những người kia, hình như phần đông quá tin lời của .

      “Đừng kéo dài để bại lộ tin tức của chúng ta, hỏi tình hình cục diện nội bộ sắp tới ở Ai Cập.” Kha Khinh Đằng thản nhiên dặn dò Trịnh Đình, sau đó vô tư ngồi xuống ghế nằm.

      Trịnh Đình gật đầu, điềm tĩnh với những người kia, hỏi tình huống tại Ai Cập.

      “Kha tiên sinh, bọn họ , gần đây tình hình bên trong Ai Cập rất hỗn loạn, quân phiệt muốn bầu cử tổng thống mới, lên tiếng kháng nghị ngừng, hơn nữa người dân vì vấn đề tín ngưỡng tôn giáo mà nổi lên xung đột.” Trịnh Đình suy nghĩ lát, thuật lại với Kha Khinh Đằng, “Vả lại, theo ý của bọn họ, thuyền bè đăng ký tên chỉ cần gần biên giới Ai Cập, ví dụ như du thuyền của chúng ta, đoán chừng lập tức bị rời bến, quân đội tạm giữ tịch thu.”

      “Ô? Vậy làm sao bây giờ?” Trịnh Ẩm ở bên vội vàng hỏi.

      Kha Khinh Đằng lấy ngón tay gõ tay vịn của ghế nằm, hồi lâu sau, ánh mắt hờ hững, “Bỏ thuyền, theo bọn họ đến Ai Cập trước.”

      Doãn Bích Giới nghe xong có chút kinh ngạc, quay đầu nhíu mày nhìn , thấy vẻ mặt của vẫn thay đổi quá lớn.

      ở chung với lâu như vậy, đương nhiên ràng mỗi câu chữ ra từ miệng , tất nhiên đều được suy nghĩ cặn kẽ nhiều lần.

      em họ Trịnh và Dell, xuất phát từ tín nhiệm đối với cũng dị nghị với quyết định đưa ra.

      Trịnh Đình lại với người Ai Cập vài câu, trong đó có người nhanh chóng xoay sang chỗ khác cầm dây thừng, sau khi buột lại liền ném sang đây, cột chặt đầu du thuyền của bọn họ.

      “Bỏ súng xuống.”

      Đợi sau khi từng người bọn họ thay phiên nhau từ du thuyền qua thuyền vận chuyển, trong đó có người Ai Cập hình như là đầu sỏ dùng tiếng trúc trắc để cho bọn họ nghe hiểu.

      đường từ Las Vegas đến tại, nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng hết sức căng thẳng, nhưng đây là lần đầu bị người khác ra lệnh phải bỏ vật phòng thân, lông mày của Dell lập tức nhíu lại.

      “Các người có quyền gì mà buộc chúng tôi bỏ vũ khí?” Dell giao súng ra, vẻ mặt trở nên mất kiên nhẫn, “Chúng tôi chỉ tiện đường ngồi thuyền của các người vào trong biên giới Ai Cập mà thôi, các người cần bao nhiêu phí đường, tôi có tiền trả, nhưng được ép tôi bỏ súng.”

      Tên đầu sỏ hình như hiểu được chút ít tiếng , hơn nữa lúc này hành động của Dell phối hợp, tên đầu sỏ lập tức giơ súng nhắm ngay đầu ta, những người Ai Cập khác ở bên cạnh tên đầu sỏ lại phản ứng nhanh chóng mà vây quanh bọn họ.

      “Dell.” Lúc này Kha Khinh Đằng mở miệng lạnh như băng, kêu tên Dell.

      Chỉ tiếng này, Dell liền nhịn xuống cơn tức giận muốn phát tác.

      Cẩn thận suy xét, dù sao tại họ thuyền và khu vực biển của quốc gia khác, quyền chủ động thuộc về bọn họ, lúc này dùng phương thức hoà bình để chuyện, luôn dễ dàng hơn là đối chọi cứng rắn.

      Cho dù tình nguyện, cuối cùng Dell vẫn khom lưng, đặt súng mặt đất.

      tại, bọn họ bảo chúng ta tiến vào kho chứa dầu mỏ.” Trịnh Đình lắng nghe lời của tên đầu sỏ rồi lại, “Trong hai giờ, thuyền đến cảng Ai Cập.”

      với bọn họ, viết xuống tiền thù lao mà bọn họ cầu.”

      Kha Khinh Đằng câu với Trịnh Đình, rồi dẫn đầu bước lên bậc thang, vào kho chứa dầu mỏ.

      đáng tiếc, phút trước em còn nghĩ đến bãi biển ở Somalia, bây giờ lại phải ở trong đống dầu…” Người Ai Cập dưới thang lầu cầm súng chĩa vào bọn họ, Trịnh Ẩm ở phía sau Doãn Bích Giới giọng oán trách.

      Doãn Bích Giới thêm gì, chỉ là trước khi lên cầu thang, quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời.

      Xa xa có thể nhìn thấy được phía chân trời, dường như bịt kín bởi lớp khói mờ, kéo dài đường chân trời.

      Nhìn qua lại có chút dữ tợn đáng sợ.



      vào kho chứa dầu mỏ, Doãn Bích Giới chọn chỗ khá sạch rồi ngồi xếp bằng.

      Trong thời gian vài phút này, kỳ luôn suy nghĩ về cảnh ngộ tiếp theo bọn họ lọt vào.

      Thời kỳ đầu, quan hệ giữa Ai Cập và Trung Quốc có thể được gọi là khá tốt, thậm chí Ai Cập là quốc gia Ả Rập Phi Châu đầu tiên thừa nhận thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc, nhưng đến thời kỳ sau, bởi vì Ai Cập ngày càng gần Mỹ, quan hệ giữa hai nước, tại cơ bản là mức độ dân dụng.

      Vì vậy, sau khi tới Ai Cập, thân phận của Kha Khinh Đằng tuyệt đối thể bị người ta nhìn ra, đây chỉ bởi vì là đối tượng truy nã người Châu Á đầu tiên của liên bang Mỹ, còn vì trong tay nắm giữ tài nguyên dầu mỏ thể đo lường.

      Đối với những quốc gia Ả Rập này, dầu mỏ là gốc rễ hoạt động tồn tại của bọn họ, mà ba chữ Kha Khinh Đằng này, khi công bố tại những quốc gia này liền đủ để thay đổi cục diện.

      Nhưng cũng ràng, mục đích của chuyến này của có thể chính là vì thay đổi cục diện hay ?

      “Khát nước ?” suy nghĩ mê mẩn, lại nghe thấy tiếng của truyền đến bên cạnh.

      “Cũng ổn.” Nhìn thấy con ngươi ảm đạm của , trong tay còn có cốc nước, do dự mà đưa tay nhận lấy.

      Có thể bởi vì năng lực đàm phán xuất sắc của Trịnh Đình, thái độ của những người Ai Cập thuyền đối với người Trung Quốc tóc đen mắt đen bọn họ cũng quá tệ, tuy rằng chưa tới vẻ mặt ôn hoà, nhưng bao lâu, tên đầu sỏ vẫn sai người đưa chút nước cho bọn họ ở trong kho dầu.

      “Tôi thề, đời này bao giờ coi trọng tin tức xăng dầu nữa!” Trịnh Ẩm ở bên ngồi xếp bằng dưới đất ai oán .

      “Tôi thề, đời này bao giờ đến Ai Cập nữa, tuyệt đối !” Dell cũng có vẻ tươi vui.

      Bởi vì khoảng cách giữa hai người bọn họ quá rộng, Dell khoa tay múa chân lại lật đổ cốc nước chưa uống ngụm nào của Doãn Bích Giới mặt đất.

      “Ss…” Dell hít hơi, nhìn mà lại xem sắc mặt của Kha Khinh Đằng trước.

      Chỉ thấy có vẻ muốn gây , qua vài giây, đưa cốc nước trong tay mình cho Doãn Bích Giới.

      “Cám ơn.” hơi gượng gạo mà lên tiếng, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình bình tĩnh mà nhận lấy cốc nước của .

      Dell và Trịnh Ẩm liếc nhau, lập tức đứng dậy quả quyết rời xa chỗ hai người ngồi mà chạy tới góc kia ở bên cạnh Trịnh Đình.

      Uống nước xong, Doãn Bích Giới cầm cốc nước trong lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn những thùng dầu mỏ , “Thứ mà quanh năm suốt tháng mang đến tài sản lớn cho giờ ở bên cạnh , có cảm tưởng gì?”

      “Mùi hôi.” trả lời chút do dự.

      Câu trả lời này rất phù hợp với phong cách của , nhịn được mà cong khoé miệng, “ có nghĩ tới ngày bị nhốt trong kho hàng của thuyền Ai Cập vận chuyển dầu mỏ ?”

      Từ khi làm ăn tại thành phố kim tự tháp nguy hiểm này, nhiều năm đích thân làm chuyện, càng khỏi phải đến rời xa cuộc sống chất lượng cao.

      có.” dừng chút, “Nhưng mà nếu thử làm sao biết có đáng để thử .”

      nghe thấy thanh trầm ổn của có thể khiến người khác yên tâm, từ từ nghiêng đầu nhìn mặt , ánh sáng mờ tối của kho hàng cũng làm phai nhạt sắc thái vốn có gương mặt .

      “Để tôi đoán thử.” cảm thấy yết hầu của mình giống như có chút thoải mái, ho khan vài tiếng rồi mới , “Hạng mục hai năm trước của và thứ tại trong tay khiến cho Mỹ như hổ rình mồi, có phải liên quan đến những quốc gia Ả Rập ?”

      nhếch môi nhìn , “Phải.”

      “Các quốc gia Trung Đông, các quốc gia Phi Châu, còn có khả năng bao gồm Nga, Trung Quốc, cũng bị cuốn vào, đúng ?” cũng nhìn .

      “Phải.” lại cho đáp án khẳng định.

      Chỉ cần hai câu trả lời này cũng đủ làm cho lòng run sợ, kéo dài mạch suy nghĩ, còn muốn hỏi gì đó lại nghe tiếng lãnh đạm của vang lên trước.

      “Chẳng những có liên quan đến nguồn năng lượng dầu mỏ, càng có quan hệ với chiến tranh.”

      nghe được, cả người chấn động, khẽ nheo mắt lại.

      Chiến tranh.

      Chuyện này có thể dùng từ to lớn vậy để đo lường, khiến trong lòng từ từ dâng cao tia sợ hãi.

      Thứ dầu mỏ này quả thực rất dễ dàng gây ra chiến tranh, năm đó chiến tranh Iraq, đó là do nước Mỹ nguỵ trang vì dầu mỏ của Iraq.

      “…Vậy tại sao làm tốt chuyện làm ăn của mình, đừng tham dự vào những chuyện nguy hiểm như vậy?” nhịn được, lúc này dùng giọng điệu lạnh hơn để che giấu bối rối của đáy lòng và sợ hãi thể giải thích, “ muốn chết ư?”

      biết đứng trước mọi nguy hiểm dường như có đầy đủ bản lĩnh đối phó, nhưng trong chiến tranh, thậm chí sống chết cũng chỉ là tồn tại bé.

      Chẳng lẽ sợ sao?

      Ánh mắt Kha Khinh Đằng sâu xa, nhưng trả lời , cho đến khi vì áp lực cảm xúc mà uống hớp nước, mới đột nhiên nghiêng mặt mình hướng đến , cúi đầu hôn .

      cằm là ngón tay lạnh lẽo của , trong khoang miệng là mùi vị của , cốc nước trong tay rơi xuống đất, ngửa mặt bị ép thừa nhận nụ hôn của , cho phép cự tuyệt.

      Triền miên, tiến lùi… Như là phương thức trấn an , biết, nhất định hiểu được ý nghĩ trong lòng của vào lúc này, làm vậy là vì muốn đừng quá lo lắng.

      “Cám ơn.” Trong lúc mật thiết thở gấp, chỉ nghe vậy.

      Vì em lựa chọn quay đầu lại ở đoàn tàu bốn mùa, vì em lựa chọn quay đầu lại ở sân bay Nice, vì hai năm sau…em vẫn lựa chọn quay đầu lại.

      Vì…em ở bên cạnh vào giờ phút này, chân thành lo lắng cho .

      nhắm mắt lại, lông mi hơi run run.

      Nụ hôn này cùng với nụ hôn lúc trước ở Las Vegas, và sau đó ở bãi biển Monaco đều khác nhau rất nhiều.

      “Nước tệ.”

      Qua lâu, uống xong nửa nước trong miệng , mới rời khỏi môi , nhàng giơ tay lau vết nước đọng môi .

      “Kha!” Dell cách đó xa lúc này giả bộ giơ tay che mắt, làm ra vẻ la hét, “Chúng tôi sáu con mắt đấy, đây vẫn là ở thuyền, cậu cũng nên hạn chế chứ!”

      Doãn Bích Giới xoay mặt qua chỗ khác gì, cảm thấy cả người dễ chịu.

      “Nếu hôn môi là giới hạn.” Chỉ thấy Kha Khinh Đằng vô cùng bình tĩnh mà điều chỉnh tư thế ngồi chút, “Giới hạn càng sâu hơn, muốn mở mang kiến thức ?”

      Chứng kiến nụ hôn kích thích của Kha lão đại đủ rồi, nếu còn dám bàng quan chuyện lăn lộn giường của Kha lão đại, đứng đó đợi bắn phát vỡ đầu là được rồi!

      Giờ phút này cả người Dell phát run, liều mạng lắc đầu, “ muốn, muốn, tuyệt đối muốn…”

      muốn là tốt rồi.” Kha Khinh Đằng thu hồi ánh mắt dừng lại người Dell.

      “Răng rắc.” Khi họ chuyện, cửa kho dầu mỏ đột nhiên bị người bên ngoài mở ra, tên đầu sỏ Ai Cập đến, mấy câu với Trịnh Đình ở góc.

      , cập bến ngay lập tức.” Trịnh Đình phủi quần áo, từ mặt đất đứng lên.

      Tất cả mọi người đứng dậy theo tên đầu sỏ ra khoang thuyền, đến boong tàu.

      Qua chừng mười phút, thuyền vận chuyển dừng lại ổn định tại bến cảng Alexandria.

      Trước khi xuống thuyền, Kha Khinh Đằng bắt tay với tên đầu sỏ.

      “Vừa nghe người bến tàu , mấy ngày nay ở Ai Cập có thể xảy ra bão cát.” Trịnh Đình ở bên, thuật lại lời của tên đầu sỏ, “ cho chúng ta biết để có thời gian chuẩn bị, tốt nhất kịp thời tránh né.”

      Thuyền vận chuyển rời khỏi, người đến người bến tàu, Trịnh Ẩm bị nhiệt độ làm cho mất kiên nhẫn mà bước thong thả, “Kha tiên sinh, bây giờ làm sao? Thuyền có, xe cũng có, chẳng lẽ chúng ta phải bộ đến Somalia sao?”

      Kha Khinh Đằng lẳng lặng đứng, gì.

      “… phải chứ?!” Trịnh Ẩm sắp khóc, “ cứ vậy mà đến Somalia ư?! Thám hiểm sa mạc chơi vui đâu a…”

      Từ Ai Cập đến Somalia, theo thứ tự qua Sudan, cùng với Ethiopia.

      Huống hồ khí hậu ở Châu Phi, ở bên ngoài lâu dài là hành vi liều mạng.

      nội địa Cairo trước.”

      Sau khi lời này, Kha Khinh Đằng đột nhiên xoay người hướng đến sạp hàng ở cạnh bến cảng.

      Doãn Bích Giới vốn đứng dưới ánh nắng chói chang liên tục đổ mồ hôi, chưa đến lúc, khi ngẩng đầu lên bỗng nhiên phát choàng lớp vải đen người .

      Chiều cao của vừa lúc có thể giúp ngăn chặn ánh nắng chói chang chiếu nghiêng vào, lúc này hơi giật mình ngây ngốc nhìn mặt mũi của , tuỳ ý giúp choàng tấm vải.

      “Vì sao đãi ngộ lại khác như vậy…” Dell trông thấy Kha Khinh Đằng tự tay phục vụ cho , ở bên cạnh ngừng lắc đầu, “Kha, cậu quả thực chính là điển hình của trọng sắc khinh bạn.”

      cũng muốn làm người phụ nữ của tôi?” quay đầu lại.

      “Phốc…” Trịnh Ẩm cười đến bờ vai run rẩy, vỗ vai Dell, “Ông đừng tự rước lấy nhục.”

      Cho đến khi Kha Khinh Đằng giúp Doãn Bích Giới mặc xong lớp vải đen, mới nắm tay , thấp giọng , “ thôi.”

      ***

      Từ bến cảng Alexandria tiến đến Cairo, lái xe chừng 30 phút, bộ cần khoảng hai tiếng.

      Dọc đường , Doãn Bích Giới cảm nhận được dân chúng náo động theo như lời trước đó của tên đầu sỏ thuyền vận chuyển.

      Ánh mắt của con người thường thường có thể tiết lộ tâm trạng trong lòng.

      có thể nhìn thấy, trong ánh mắt của những người đường này phần lớn tràn ngập hoảng hốt và sợ hãi.

      “Đa số người Ai Cập thờ phụng Hồi Giáo.” nắm tay , lúc này bỗng nhiên cúi đầu với , “Đạo Hồi Giáo ở đây có thể còn hơn các giáo phái khác, càng dễ dàng dấy lên sóng lớn.”

      “Vì sao?” hỏi.

      “Rất nhiều nguyên nhân, cũng có thể phải là giáo phái hỗn loạn, mà là quốc gia loạn.” hiếm khi mở miệng nhiều như vậy, thanh có vẻ hơi khàn khàn, “Cục diện như thế, cũng là cục diện mà các nước phương Tây, như là Mỹ, muốn nhìn thấy.”

      vừa muốn gì đó, đột nhiên nhìn thấy nơi cách bọn họ vài bước xa, có mấy người Ai Cập giơ bình thuỷ tinh ném qua vài người khác.

      Máu thịt và tiếng vỡ thuỷ tinh vang lên gay gắt ở bên tai, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn Kha Khi Đằng vốn nắm tay , bị đám người Ai Cập biết ở phía sau lao tới đụng phải làm họ tách ra.

      Ngã tư đường nho , biết sao lại thế này, đột nhiên xuất rất nhiều người, hề có cách khống chế, bị đám người phẫn nộ hoảng loạn chen chúc đẩy ra khỏi chỗ vốn đứng, dần dần thể nhìn thấy gương mặt của Kha Khinh Đằng.

      Trong miệng của những người Ai Cập này đều phát ra từ, dùng hết sức thoát khỏi vòng vây ra ngoài, liều mạng chen đến góc .

      Vừa mới đứng vững chưa được vài giây, muốn tìm chỗ cao hơn tí để thấy vị trí của mình, nhưng đột nhiên bị tiếng hô hoảng sợ vang dội ngắt ngang mạch suy nghĩ.

      theo bản năng ngước mắt lên, chỉ có thể nhìn thấy xa xa có vòng lốc xoáy cát vàng cao ngất tiến đến, xuất trong phạm vi tầm mắt của .

      Bão cát.

      ***

      Tiểu kịch trường

      Tang: Ấn Thích, hôm nay tôi muốn phỏng vấn cậu, hỏi chút về ba cậu Kha Tử, Tâm Tâm phê chuẩn!

      Ấn Thích: …Hỏi .

      Tang: thế giới này, người cậu khâm phục nhất là ai?

      Ấn Thích: ba tôi.

      Tang: vì sao?

      Ấn Thích: bởi vì ông ấy có thể khống chế mẹ tôi.

      Tang: quan hệ của ba mẹ cậu tốt ?

      Ấn Thích: vô cùng tốt. (dừng chút) nhưng hồi lần, khi tôi trở về phòng, nửa nóc nhà đều rơi xuống, mà phòng họ ở tầng .

      Tang: ….cậu có ý kiến gì đối với việc này ?

      Ấn Thích: ba tôi có thể mười lần đêm, hơn nữa ngừng nghỉ.

      Tang: …mẹ cậu mệt sao?

      Ấn Thích: đùa à, trong mười lần này, có hơn nửa là bà ấy ở !

      Tang: (rơi nước mắt)… Nữ vương Kha Tử, hai người rốt cuộc là ai? Kiệt sức mất mạng liên quan đến hai vị sao?!
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 14: Hành trình sa mạc (2)

      Con người tự mình trải qua tai hoạ thiên nhiên rất khó có thể cảm nhận được loại sức mạnh vượt qua mọi thứ này.

      Động đất, sóng thần, núi lửa phun trào… Đây là hoàn cảnh nguy hiểm, cho phép loài người dễ dàng chạy trốn, nhất định phải dùng sinh mệnh để đổi lấy tức giận của thiên nhiên.

      Từ Doãn Bích Giới sinh sống tại vùng ven biển thành phố S ở Trung Quốc, thậm chí trong hai năm đó theo Kha Khinh Đằng đến nhiều quốc gia, cũng chưa gặp phải tình huống tương tự thế này.

      Vừa nãy tên đầu sỏ của thuyền vận chuyển đoán trước có bão cát, nhưng lại đúng lúc vào hôm nay, bọn họ còn chưa đến Cairo bị đột kích.

      Cát vàng đầy trời giống như lốc xoáy lớn, ở trong phạm vi tầm mắt của , cách càng ngày càng gần, mà bên cạnh là tiếng thét sợ hãi lớn tiếng cùng với dòng người hoảng loạn chen chúc đẩy nhau, lại càng có cảm giác nguy hiểm uy hiếp đến gần.

      suy nghĩ hai giây, ngoảnh đầu lại nhìn phía sau của mình.

      Bởi vì góc đứng vừa lúc ở trước dãy dân cư, ánh mắt của nhanh chóng nhìn qua cửa sổ nhà dân, thấy được bên trong nhà hình như có người ở.

      Tiếng gào thét ở phía sau lớn và ràng đến mức đầu đau nhức, xa xa mặt đất càng ngày càng nhiều đồ vật, chút lưu tình nào mà cuốn , cảnh tượng đó quả chấn động đáng sợ.

      do dự nữa, đột nhiên đưa tay đẩy cửa căn nhà kia.

      Trong nhà là người đàn bà trung niên Ai Cập, bà ta cố gắng dời chuyển đồ đạc trong nhà, mà cạnh cái bàn còn có bé khoảng chừng ba bốn tuổi, ngây ngẩn nhìn mẹ của mình.

      Người đàn bà nhìn thấy lập tức sững sờ, nhưng cho bà ta thời gian để kinh ngạc, nhanh chóng qua, bắt đầu giúp đỡ người đàn bà dọn đồ.

      Bà ta hình như biết tiếng , dùng tiếng Ả Rập nhanh với vài câu, lắc đầu tỏ vẻ mình hiểu, chỉ trỏ ngoài cửa sổ, rồi lại chỉ mặt đất, ý là bọn họ phải nhanh chóng trốn xuống dưới.

      Khoảng chừng phút đồng hồ, cửa nhà lại bị đẩy ra, người đàn ông Ai Cập bước vào, hẳn là ông chủ nhà của gia đình này.

      Người đàn ông vừa mới thấy cũng hơi ngẩn người, nhưng thấy giúp vợ mình dọn dẹp, ông ta hiểu mà gật đầu với , tới ôm bé đến bên rồi giúp hai người kia cùng nhau dời chuyển.

      Toàn bộ đồ dùng trong nhà được nhanh chóng dời , có tám ván gỗ cũ xuất trước mặt họ, người đàn ông mạnh mẽ xốc tấm ván lên, lộ ra nhà kho dưới đất nho .

      Bởi vì trở ngại ánh sáng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trong nhà kho cất giữ số đồ đạc, chỉ có góc rất có thể để chỗ cho người khác đứng.

      “Go.” Ông chủ nhà lúc này nhìn , từ tiếng với .

      nghe ràng, dùng tay ra hiệu với người đàn ông, ý bảo nên để bà chủ nhà và bé xuống trước.

      ngã tư đường ngoài phố sớm còn bóng người, tất cả mọi người ở chung quanh đều tìm kiếm nơi náu thân, bởi vì mặt đất, cho dù là nhà cửa, nhưng vì phần lớn xây dựng vững chắc nên có thể dễ dàng bị cuốn .

      Sau khi toàn bộ nhà ba người này xuống, nhìn thấy ràng căn nhà đối diện bị cuốn , khoảng cách từ đầu cái thang đến dưới đất khoảng ba mét, với tốc độ tại của bão cát, nhiều nhất là mười giây có thể thổi đến căn nhà ở.

      Trong nháy mắt vài giây, cầm tay vịn của tấm ván gỗ, cả người vừa men theo trượt xuống cái thang, vừa mạnh mẽ giơ tay khép chặt tấm ván gỗ.

      Lưng vì trượt xuống mà rất đau đớn, nhưng như có cảm giác, trượt nhanh xuống dưới nền đất.

      Thế giới bên ngoài tấm ván gỗ hoàn toàn bị cát vàng thổi quét, cho dù cách xa ba mét, vẫn có thể nghe được tiếng gió khủng khiếp và tất cả thanh của đồ vật bị xé tan.

      Mà dưới đất tối om, vừa mới nhảy xuống liền khẽ thở dốc, sau đó cảm nhận được bàn tay mềm nhàng đặt lưng .

      ngẩng đầu nhìn thấy cặp mắt.

      bé kia.

      Bà chủ nhà trông thấy con mình tiếp xúc với người khách tị nạn xa lạ tia lo lắng, bà ta muốn xoay người ôm con , nhưng lại chuyển động ngón tay, giơ tay lên khẽ xoa hai má của bé.

      Đứa trẻ như vậy gặp phải tình huống thế này, cho dù có người lớn bảo vệ nhất định cũng sợ hãi.

      “Chúng ta rất an toàn.” Mặc kệ bé có hiểu hay , lúc này hạ giọng, dịu dàng cất tiếng.

      Cảnh ngộ khó khăn trước mặt, có biên giới, tuổi tác phân biệt, nhân loại có thể cho nhau ấm áp.

      bé để mặc tay xoa má của mình, rồi đột nhiên hé ra nụ cười tươi với , nụ cười như vậy ở trong hoàn cảnh thế này, lại khiến cảm thấy yên tâm khó hiểu.

      Trong mắt chứa đựng tia ôn hoà nhìn bé, trong đầu nhanh chóng lên ý nghĩ, cả người lập tức căng thẳng.

      Bọn người Kha Khinh Đằng có phải cũng giống hay , cũng trốn trong chỗ an toàn thế này chứ? Thông minh như , có thể lựa chọn cho mình chỗ lánh nạn tốt nhất?

      Còn nữa, có thể…tìm được sau trận bão cát này hay ?

      Lo sợ bất an trong lòng vẫn liên tục quanh quẩn trong đầu cho đến khi bão cát chấm dứt, thời gian chờ đợi dưới đất, giây như là giờ, tương đương với khốn khổ.

      Thậm chí có phút, mơ màng giống như muốn vào giấc ngủ, trong đầu lại suy nghĩ, nếu lát nữa sau khi bão cát kết thúc có thể gặp lại , có thể thử duy trì mấy giờ lời châm chọc .

      biết qua bao lâu, thanh khủng khiếp kia rốt cuộc rời khỏi màng tai của bọn họ.

      Lúc này ông chủ nhà dẫn đầu bước, dọc theo cái thang lên, chậm rãi xốc tấm ván lên.

      Ông ta đứng cái thang, lúc này quay đầu lại dùng tiếng Ả Rập hai câu với bà chủ nhà, Doãn Bích Giới nghĩ rằng hẳn là về tình huống ở bên ngoài ổn định, ý bảo bọn họ ra khỏi nhà kho dưới đất.

      Bà chủ nhà nghe xong lời của chồng mình, lúc này ôm lấy bé bảo lên cái thang, bản thân mình theo sát phía sau trông chừng.

      Doãn Bích Giới thấy cả nhà họ đều rời khỏi nhà kho, lúc này cũng đứng dậy, chậm rãi theo cái thang trèo lên .

      Ánh sáng bên ngoài ngày càng sáng, khi nửa người ra khỏi nhà kho lộ ra mặt đất bỗng nhiên cảm giác có đôi tay nhàng nâng hai cánh tay của .

      Hơi thở lành lạnh quen thuộc, cho dù ở trong mùi vị cát bụi cũng có thể cảm nhận ràng.

      hơi bất ngờ, bởi vì dòng người bạo loạn mà họ bị bắt buộc chia lìa, chẳng qua chỉ trong thời gian bão cát nổi lên, tìm được rồi.

      Lồng ngực Doãn Bích Giới đập thình thịch, đột nhiên dám ngẩng đầu nhìn , chỉ có thể tuỳ ôm mình ra khỏi hầm ngầm.

      “Em ổn chứ?” Kha Khinh Đằng ôm mặt đất, lúc này thấp giọng bên tai .

      phủi bụi đất người mình, lát sau mới ngẩng đầu nhìn , “Trận bão cát này kéo dài bao lâu?”

      “Bốn giờ bốn mươi sáu phút.” giơ tay, chạm vào hai má , “Mặt xám mày tro.”

      Bốn chữ tính từ ngắn ngọn, trong hờ hững có ý tứ sủng nịch, nhất thời tưởng mình nghe nhầm.

      đợi gì, quay đầu lại, dùng tiếng Ả Rập mấy câu với ông chủ nhà.

      Trong lúc họ chuyện, có thể nhìn thấy ánh mắt của ông chủ nhà nhìn họ vô cùng thiện ý, chờ xong, liền nắm tay dẫn rời .

      “Chờ chút.” Khi sắp rời khỏi căn nhà, đột nhiên vỗ mu bàn tay của .

      hỏi nhiều, buông tay ra, tuỳ vòng trở về.

      Doãn Bích Giới trở về bên cạnh bé kia, khom lưng xuống, nhàng ôm bé, cuối cùng dùng tiếng Ả Rập cảm ơn bên tai của bé.

      “Khi nào em học được?” Đợi ra khỏi căn nhà lần nữa, nghiêng đầu nhìn , “‘Cảm ơn’ của tiếng Ả Rập.”

      “Lời này hẳn là để tôi hỏi .” nhướng mày, “Khi nãy gì với ông chủ nhà?”

      “Cũng là ý tứ bày tỏ lòng biết ơn.” vài bước rồi dừng lại, “Tiếng Ả Rập là ngôn ngữ khó học nhất thế giới, trước đây Trịnh Đình siêng năng học tập bốn năm, khi cậu ta học, tôi ngẫu nhiên nghe qua vài câu.”

      “Vậy khi ở thuyền vận chuyển, sao gì?” hỏi.

      “Tôi mở miệng tiếng Ả Rập,” thế này với , “Chỉ bởi vì gia đình này giúp đỡ em.”

      giật mình ngây ngốc lát, đáy lòng chợt tia ấm áp nhợt nhạt.

      “Bởi vì bão cát, khu dân cư ở đây hẳn là trở nên vô cùng hỗn loạn, bây giờ chúng ta bộ đến Cairo trước, sau khi tới rồi tìm xe, từ biên giới Sudan Somalia.” Ngữ khí thản nhiên, đưa tay kéo vào trong ngực của mình, “Giữ chặt tôi, đừng bị dòng người tách ra lần nữa.”

      Tiếp xúc thân mật như vậy khiến cho tư duy của hơi ngưng trệ, lúc định châm chọc vài câu nhớ lại nỗi lòng của mình trong lúc có bão cát trước đó, cảm thấy làm vậy có chút quá già mồm nên dứt khoát mím môi .

      Mà lúc này cúi đầu nhìn cái, trong ánh mắt khẽ lên ý cười.

      hồi dọc theo ngã tư đường bị bão cát làm tổn hại đến mức hoàn toàn thay đổi, mới đột nhiên nhớ tới, “Trịnh Đình, Trịnh Ẩm và Dell đâu?”

      Lúc nãy nhìn thấy bọn họ, chỉ có mình đến tìm .

      “Sau khi gặp phải dòng người và tránh né bão cát, chúng tôi phân tán.” Ngữ khí của ngược lại rất bình tĩnh, “Bọn họ đều biết được đích đến cuối cùng, biết đến đó hội hợp với chúng ta.”

      hơi hoài nghi nhìn .

      “Bọn họ đều là người rất thông minh.” Như là sợ lo lắng, lại kèm thêm câu.

      hỏi nhiều, trong lòng lại cảm thấy, như là cố ý tách ra với ba người kia, mình dẫn Somalia trước.

      “Đương nhiên, mình hành động quả thực tiện hơn quần thể hành động chút.” lại chầm chậm ném ra câu.

      ***

      Bọn họ nhanh chóng tới Cairo, dù sao cũng là thủ đô của Ai Cập, phong cảnh thành phố sa mạc quả là đặc sắc khác biệt, nhưng bọn họ phải đến đây du lịch, hiển nhiên có dư thừa an nhàn thoải mái mà thưởng thức phong cảnh ven đường.

      “Bây giờ tôi tìm xe cho thuê, đồng thời tìm cách liên lạc với bọn người Trịnh Đình.” Khi tới trung tâm quảng trường Cairo, để chờ ở trong quán cà phê, “Em tạm thời ở chỗ này đợi tôi lát.”

      gật đầu, thêm gì nữa.

      Gần như chờ bao lâu, vốn tưởng lái xe thẳng đến cửa quán cà phê, nhưng ngờ vẫn bộ vòng trở về.

      “Chúng ta ở lại đây đêm, sáng mai lên đường.” trở lại bên cạnh , thản nhiên .

      “Vì sao?” có chút nghi ngờ, nhíu mày, “Chẳng lẽ phải nhanh chóng rời mới tốt sao?”

      vẫn trả lời, dẫn theo lên đường, lúc này họ lại trực tiếp vào khách sạn xa hoa của trung tâm thành phố Cairo.

      theo phía sau , trong lòng ngày càng yên, chỉ thấy mấy câu với ở bàn tiếp tân, kia cũng bảo đưa ra giấy tờ gì, trực tiếp giao thẻ phòng cho .

      Sau đó, bọn họ cùng nhau thang máy lên lầu, cà thẻ vào phòng.

      “Kha Khinh Đằng.” thực nhịn được nữa, đứng ở cửa phòng gọi lại, “Bây giờ muốn làm gì?”

      “Nghỉ ngơi.” đặt thẻ phòng ngăn tủ, ngoảnh đầu lại nhìn , vẻ mặt dĩ nhiên.

      Doãn Bích Giới bị nghẹn hơi, mày nhướng lên, “Chẳng lẽ vội Somalia sao? Hay là thuê được xe? liên lạc với bọn Trịnh Đình chưa?”

      “Em hỏi hơi nhiều đấy.” để cửa mở, bắt đầu pha cà phê cho mình, “Chỉ là nghỉ ngơi đêm thôi.”

      nhìn sườn mặt thờ ơ của , há hốc miệng, lời nào để .

      cũng vội vàng thúc giục vào trong, cho đến khi pha xong cà phê, sau khi rửa tách rót cà phê vào, rồi mới nghiêng đầu liếc nhìn , “Phong cảnh ở cửa đẹp lắm sao?”

      lạnh nhạt như vậy lại có vẻ mặt nắm chắc tất cả, luống cuống, “Cho tôi phòng nữa.”

      “Chỉ có phòng.” uống ngụm cà phê, “Hai cái giường.”

      gần như khó thở.

      Qua lâu, mới hít hơi sâu, rồi vào trong phòng.

      Khép cửa lại, vừa vừa cởi bỏ áo choàng đen, cho đến khi qua bên người , toàn thân cởi ra hết chỉ còn lại chiếc áo lót hai dây.

      để ý ?” Đến khi tầm mắt dừng lại người , thản nhiên câu.

      Tầm mắt từ xương quai xanh xinh đẹp của rơi xuống đường rãnh ngực như như , chầm chậm lắc đầu.

      “Tôi tắm.” xoay người, rất vừa lòng mà cong lên khoé miệng.



      Cho đến khi tắm xong ra phát ghế ở cạnh cửa phòng tắm đặt sẵn chiếc váy đóng gói mới tinh.

      mặc áo choàng tắm người, lúc này cầm chiếc váy, muốn quay về phòng tắm để thay.

      Nhưng vừa khép cửa lại, cánh tay giữ lại động tác đóng cửa của .

      “Em để ý ?”

      Chỉ thấy Kha Khinh Đằng ở trần, khoanh tay tựa vào cạnh cửa nhìn .

      ngẩn ra, theo bản năng cầm váy lùi ra sau nửa bước.

      Hơi thở từ bốn phương tám hướng bao quanh , tựa như màn tán tỉnh vừa rồi trước khi tắm rửa mà làm đối với .

      Mà ánh mắt của lại giống như nhìn con mồi mưu từ lâu, tao nhã mà bình tĩnh.

      “Thế tôi liền bắt đầu.”

      Hình dáng cao lớn của lúc này đến gần , cho phép từ chối, vây quanh ở vách tường phòng tắm.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 15: Hành trình sa mạc (3)

      nhìn ánh mắt gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy bản thân lại như là hoàn toàn đánh mất khả năng khiêu khích và dụ dỗ thể dùng với trước đây.

      Bởi vì biết, từ trước đến nay chỉ là bỏ mặc làm càn với , nếu khi thực muốn khống chế , vốn có cơ hội để thực phản kích.

      Hết thảy gọi là bản lĩnh và kỹ năng hơn người của , khi ở trước mặt vẫn chỉ là trò đùa.

      chính là người đàn ông đáng sợ thế này, có thể lưu lại chút tình mà ép bức , chiếm giữ , thậm chí phá huỷ .

      Trong bầu khí yên lặng, lúc bất ngờ, Kha Khinh Đằng cúi đầu hôn .

      Lúc này đây, có thể cảm giác được, hề lãng phí thời gian, tay thậm chí cởi bỏ dây thắt lưng áo choàng tắm của .

      cự tuyệt, nhưng cũng đáp lại, nội tâm trải qua vùng vẫy mà trước nay chưa từng có.

      Doãn Bích Giới, mày bằng lòng giao chính mình cho người đàn ông này lần nữa sao?

      Trong nháy mắt môi lưỡi vừa quấn quýt, đột nhiên hồi chuông cửa nối tiếp vang lên.

      ngây người ngơ ngác, động tác của Kha Khinh Đằng trong phút chốc bỗng dừng lại, giống như sư tử thu hồi móng vuốt săn, sắp khiến cho người ta hoa mắt, cam lòng, nhưng lại hết sức ung dung.

      “Đáng tiếc.” đặt trán mình lên trán , như thế, nhưng trong thanh dường như có phần tiếc nuối.

      nhanh chóng mở cửa rời khỏi phòng tắm, như là được ân xá trước tai hoạ, dựa vào vách tường phòng tắm, cố gắng làm cho hô hấp của mình bình thường lại.

      thể phủ nhận, vừa rồi thiếu chút nữa cũng thoả hiệp.

      “Thay váy rồi trở ra.” Lúc chưa còn lấy lại tinh thần đột nhiên vòng trở về, bỏ lại câu, rồi trở tay đóng cửa phòng tắm.



      Khi Doãn Bích Giới ra, phát trong phòng chỉ có mình Kha Khinh Đằng, mà cũng mặc quần áo vào, đứng ở bên cửa sổ đưa lưng về phía .

      Trong phòng ngoài ra còn có hai người đàn ông xa lạ khác, nhìn thấy cách ăn mặc của bọn họ, hình như là lính Ai Cập, trong đó có người đàn ông trông vẻ là sĩ quan đứng đầu, còn dùng tiếng chào , “Xin chào.”

      Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn lịch gật đầu với bọn họ.

      Nghe thấy thanh , Kha Khinh Đằng nhanh chóng quay đầu lại, rồi đến bên cạnh .

      “Kha tiên sinh,” người sĩ quan đứng đầu lúc này nhìn , “Xin hỏi khi nào chúng ta có thể rời khỏi đây?”

      “Ngay bây giờ.” .

      Người sĩ quan gật đầu, người lính theo cũng nghe lệnh ra ngoài cửa, sĩ quan kia làm ra động tác tay vô cùng cung kính hướng về Kha Khinh Đằng, mở miệng , “Mời.”

      thôi.” nhìn , cũng cần đồng ý của liền vươn tay ôm vai , dẫn ra khỏi cửa phòng.

      Sau khi ra khách sạn, bọn họ nhanh chóng lên chiếc xe, chiếc xe này là kiểu xe việt dã rất nặng và cứng chắc, hai người lính ngồi ghế trước, còn bọn họ ngồi ở ghế sau.

      Sau khi lên đường, hai người lính Ai Cập gì, thực ra cũng có ý muốn hỏi , nhưng đôi mắt hơi liếc qua thấy nhìn mình chăm chú.

      “Em có gì muốn hỏi sao? trầm giọng .

      trả lời ư?” hơi nhướng mày.

      “Biết .” bình tĩnh đối diện .

      suy nghĩ hồi, , “Hai tên lính Ai Cập này hẳn là phe quân phiệt đứng phía sau chính phủ Ai Cập, có thể từng làm số giao dịch với , xem như là bạn bè của , cố ý đăng ký tên ở khách sạn để tiết lộ thân phận, sau khi bọn họ nhận được tin tức, trước khi phe kia đến tìm trước.”

      “Tiếp tục.” cản trở lời của .

      “Phe kia hẳn là ủng hộ Mỹ, nay Ai Cập và Mỹ dường như đạt được số hiệp nghị về nguồn cung ứng tài nguyên, chẳng lẽ sợ phe bên kia đến khách sạn tìm trước sao?” Giờ phút này mới nghĩ đến tai hoạ đến nơi.

      .” bàn tay nhàng đặt lên cạnh cửa kính xe, “Tư duy của phe kia cùng với người theo bọn họ gần giống nhau, trong khoảng thời gian ngắn, thể xoay chuyển, huống hồ, thế cục tại của bọn họ cũng đủ loạn rồi.”

      nghe mà buồn cười.

      “Bây giờ, hai tên lính Ai Cập này đưa chúng ta đến biên giới Sudan, sau đó, tôi tìm cách liên lạc với người ở bên Sudan, qua Ethiopia rồi gián tiếp đến Somalia.” Lúc này giơ tay, nhàng xoa mi tâm, “Hơn nữa quốc gia Sudan này rối loạn hơn Ai Cập, cho nên chuyến này có thể khá vất vả.”

      “Vất vả bao nhiêu?” đột nhiên cảm thấy, bộ dáng dong dài của vô cùng mê người.

      “Hết sức vất vả.” thu hồi cánh tay, rồi đặt lên đầu gối của mình, “Trèo non lội suối, mười dặm trường chinh.”

      “Có cần đến mức độ ăn thịt người ?” cong khoé miệng, cười nhạt.

      “Tôi ngại cho em mượn cánh tay của tôi.” cũng cong khoé miệng.

      Lời của hai người, mỗi câu như là đấu kiếm qua tôi lại, nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của lại vẫn cảm thấy rất hưởng thụ.

      suy nghĩ, có thể đây là lúc ban đầu hiểu vì sao mình sa vào ánh mắt này, hơn nữa hai năm trước sau khi vội vàng bỏ , cũng có nguyên do thoát khỏi .

      Chiếc xe nhanh chóng chạy ngang qua phố lớn ngõ của Ai Cập, ngủ chút, khi tỉnh lại trông thấy áo khoác của đắp người mình.

      “Xe còn chạy nửa giờ nữa.” Thanh của vang lên bên cạnh, có vẻ ấm áp lại ràng.

      dụi đôi mắt, phát trong tầm mắt của mình đều là sa mạc hoang vu, đến gần dưới bầu trời tối tăm, mênh mông vô bờ, trống trải.

      Sau khi thích ứng với cảnh tượng trước mắt, vừa định đột nhiên cả người ngã mạnh về phía trước.

      “Lốp xe bị nổ!” Người lính Ai Cập lái xe lúc này gào tiếng, muốn cố hết sức đánh tay lái để cho xe ổn định.

      Nhưng ai ngờ tiếng gào kia vừa hô lên kính hậu ở hai bên cũng lần lượt vỡ nát, muốn khom lưng cúi người nhưng bị Kha Khinh Đằng vươn tay kéo về trước ngực, mang cùng nắm úp sấp nằm ở sau ghế trước.

      Xe việt dã lúc này tựa như con quay thể khống chế, ngừng trượt bay 360 độ, tiếng súng chi chít cũng thuận theo mà tụ tập bắn lại đây, nghe được mà lỗ tai run lên, cảnh tượng trước đó ở sân bay Nice, Robinson dẫn đầu đội đặc công SWAT đuổi bắt lại ra trong đầu.

      Rất đáng sợ, bị loại tốc độ thể khống chế gần như khiến lập tức nôn mửa, hơn nữa những viên đạn kia xuyên qua cửa xe sau, dừng lại xung quanh người , đến gần trái tim .

      “Hai giây sau tôi mở cửa xe, mang em cùng nhảy xuống, chuyện em phải làm là ôm chặt tôi.” Trong hoàn cảnh nguy hiểm đáng sợ, đôi môi kề sát bên tai , “Nhớ chưa?”

      gắng sức gật đầu, theo hai tiếng đếm xong và động tác mở cửa xe của , hai tay lập tức ôm chặt thắt lưng , cùng nhảy xuống xe.

      Lăn lộn liên tiếp, chỉ cảm thấy toàn thân phát đau, ngay cả thân thể bao bọc dường như cũng có thể làm cho cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn cảm giác được, trong tốc độ quay cuồng siêu nhanh này, luôn theo bản năng ôm lấy , tránh cho va chạm đau đớn.

      biết qua bao lâu, khi cả người đau đến run lên, bọn họ mới ngừng lại ở cạnh gốc cây khô héo.

      vừa mới có thể hô hấp khí bị hạt cát làm sặc mà ho lên.

      Lúc tay muốn dụi mắt, lại bị tay giữ lại.

      “Đừng dụi.” ngồi dậy, nhàng lấy tay ra, “Nhắm mắt lại, để nước mắt chảy ra là được.”

      lên tiếng, dựa theo lời của , dùng nước mắt mình ép hạt cát ra.

      Trong quá trình nhắm mắt, ràng nghe thấy tiếng nổ vang lên tận trời cách đó xa.

      Chiếc xe kia ban nãy còn chở , lúc này biến thành tro tàn trong nháy mắt.

      “…Bây giờ, phải làm sao?”

      lúc sau mở mắt ra, nhìn .

      “Hẳn là do phe kia của quân phiệt Ai Cập,” tay ôm vai , ánh mắt bình tĩnh dừng lại tại làn khói bốc lên cách đó xa, “Xem ra tốc độ của bọn họ cũng coi như quá chậm.”

      Vừa xong liền đứng dậy kéo lên, họ khom người, dùng tốc độ nhanh chạy đến toà nhà kiểu kim tự tháp dùng gạch xếp thành, có đỉnh nhọn cách đó xa.

      “Còn khoảng 15 phút chỗ này vào đêm tối.” Mắt nhìn đồng hồ, vừa dẫn chạy trốn, vừa nhanh chậm , “Sau khi hoàn toàn tối đen, bọn họ có cách nhanh chóng tìm chúng ta, chúng ta có thể thừa dịp bóng tối, suốt đêm chạy vào trong biên giới Sudan.”

      Dựa theo logic của lý trí, đây là con đường chạy trốn duy nhất có hữu hiệu, nhưng luôn cảm thấy, tất cả những gì mình trải qua đều như là nằm mơ.

      Cả đời này của , cho dù là hai năm trước, cũng chưa từng có giây phút nào giống như tại, ở trong sa mạc Phi Châu xa xôi, nhận thức cảm giác sinh tử tồn vong.

      Mà càng làm cho kinh ngạc chính là, trong lòng sợ hãi, kinh hoảng, nhưng lại…muốn ngừng mà được.

      “Kha Khinh Đằng.”

      Sau khi dẫn vào trong toà nhà to lớn kia, bị ôm ở trước ngực, rốt cục mở miệng gọi tên .

      “Nếu tôi lên chuyến tàu bốn mùa kia, còn có thể cuốn tôi vào trong hoàn cảnh như ngày hôm nay ?”

      Lần đầu tiên chậm ở trước mặt .

      lắng nghe lời của , đáy mắt sâu xa nhanh chóng lên tia sáng.

      Bên tai có thể nghe thấy tiếng nổ của xe và tiếng súng, phe kia muốn đuổi giết binh lính Ai Cập, hẳn là cách chỗ bọn họ náu xa.

      “Nếu lúc ấy tôi đồng ý với giao ước của liên bang, nếu bốn năm trước tôi đến bên cạnh , nếu hai năm trước tôi phản bội , nếu ở sân bay Nice tôi cùng …”

      có thể nào vẫn cho phép tôi cự tuyệt, đem tôi tiến vào trong sinh mệnh của , buộc chặt tôi, ép tôi cùng trải qua tất cả nguy hiểm và khó khăn.

      nhìn , từ từ giơ tay, chạm vào mi tâm của , “Bất luận nhân quả của mọi chuyện, tôi chỉ biết, tại em ở đây.”

      Sắc trời trong mắt dần mờ tối, nhìn , hàng vạn lời giống như tích tụ lại bên miệng.

      “Hai năm trước, em hỏi tôi thích theo đuổi khoái hoạt của nguy hiểm trong việc làm ăn, hoặc là khoái hoạt do em mang đến cho tôi.”

      Ngón tay thình lình vắt ngang chiếc váy của , từ bắp đùi mịn màng của dần dần hướng lên , khiến cho cả người tự chủ mà run rẩy.

      “Mà lúc ấy tôi cũng chưa trả lời em.” vừa hỏi, bàn tay kia lướt qua vòng eo của , thuận tiện hướng lên nhàng cầm lấy bầu ngực của .

      Hấp dẫn trí mạng giữa thân thể và cảm xúc tựa như thuốc độc, từ thâm nhập chậm chạp cho đến bệnh nguy kịch, làm cho thể cự tuyệt giống như mấy lần trước.

      biết, bắt đầu từ giờ phút này còn cách kháng cự .

      có chứng ghét phụ nữ…” tiếp xúc ngừng của khiến trong cơ thể dần dần có thủy triều ấm áp trào ra, nhưng vẫn phí công, nhìn ánh mắt , thấp giọng thở dốc, vì chính mình tranh thủ hoãn án cuối cùng.

      Bóng đêm ngày càng tối tăm, như là nghe được khẽ cười tiếng.

      “Hoàn toàn chính xác.” Lúc này cởi xuống chiếc váy của , ném sang tảng đá sạch bên cạnh, cùng lúc đó cũng cởi dây thắt lưng của mình.

      nhìn , thân thể lên màu hồng nhợt nhạt, cơ thể trần trụi dưới ánh trăng đẹp đến giật mình.

      “Vì vậy cả đời này của tôi thể thưởng thức những người phụ nữ khác, mà việc làm ăn của tôi cũng hề cung cấp cho tôi thứ gọi là kích thích, cho dù là mọi việc chúng ta vừa mới trải qua.” giơ tay, nhàng cầm chân của vòng qua bên hông mình, “Đều thể cho tôi khoái hoạt chân chính.”

      có thể cảm giác được vật nóng cứng của ràng đặt ở giữa hai chân hơi ướt át của , chỉ chờ có giây liền có thể hoàn toàn thâm nhập vào cơ thể , ép nhận lấy tất cả của .

      “Mà chỉ có em.”

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau khi sa mạc hoàn toàn chìm vào bóng đêm, mới cúi đầu, trong khoảnh khắc hôn lên môi , cuối cùng dùng sức đem chính mình đẩy mạnh toàn vẹn vào trong thân thể .

      “Có thể cho tôi, thậm chí nếu cầu tôi dùng sinh mệnh để trả giá cho khoái hoạt này.”

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 16: Cơn bão mê tình (1)

      Câu kia của đồng thời xâm nhập vào trái tim , cả người như bị rạn nứt hoàn toàn.

      lâu lắm rồi chưa từng trải qua cảm giác như vậy, mà cũng cho đủ thời gian của màn dạo đầu để hơi thở chậm lại, cứ như vậy mà đem chính mình xâm nhập toàn bộ vào trong cơ thể , thẳng đến chỗ sâu nhất.

      Trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn chăm chú đôi mắt gần trong gang tấc, trong đáy mắt sâu thẳm kia có dục vọng, cũng có cảm tình sâu đáy, rất nhạt nhưng cũng đủ để thấy .

      “Em hận tôi ?” cúi đầu hôn môi , vừa nhàng vuốt ve vòng eo của , vừa bắt đầu thong thả luật động.

      Bởi vì yên tĩnh cho nên từng chút thanh đều có thể được phóng to đến mức tận cùng, dù là tiếng chuyện, tiếng của cơ thể va chạm lẫn nhau, còn có thanh chuyện lớn tiếng của người Ai Cập truy đuổi bọn họ cách đó xa, tất cả đều hết sức ràng.

      Để cho mình phát ra thanh vì đau đớn, móng tay của lúc này nhàng bấu vào bờ vai của .

      hôn lên đôi môi, gương mặt, xương quai xanh, bầu ngực của , còn có ý xấu đem chính mình rút ra chút, rồi đẩy vào lần nữa, nơi mềm mại trong cơ thể bởi vì động tác của mà tiết ra chất dịch vì kích tình.

      vẫn trả lời, chỉ dùng hai chân vòng chặt thắt lưng của , cho dù đau đến môi trắng bệch nhưng vẫn cố gắng buộc xâm nhập sâu hơn vào trong cơ thể .

      thấy thế, đôi mắt hơi nhíu lại, nhìn phối hợp của , đột nhiên phá lệ tăng thêm.

      “Uhm…” cắn môi, miễn cưỡng cho mình phát ra rên rỉ, nhưng trong lòng thở gấp, nhìn thấy có thể dễ dàng khiến mình mê muội.

      “Hai năm tôi vắng mặt…” ai nữa, chỉ là từng chút theo quy luật mà xâm nhập chiếm giữ , mà bấu víu vai , theo tiết tấu của , cũng bắt đầu dùng chính mình bao bọc , “ giải quyết thế nào?”

      Tựa như cuộc đua, nhìn , rất muốn phá vỡ biểu tình lạnh nhạt của vẫn như xưa cho dù làm tình.

      Sau khi nghe xong, hình như có thể cảm giác được khiêu khích trong giọng của , chỉ cúi đầu tới gần bên tai , “ giải quyết.”

      ngẩn ra, bỗng nhiên cong khoé miệng, tay vốn bấu víu bờ vai thuận thế xuống, cuối cùng bao phủ ở nơi bọn họ giao hợp.

      “Phải ?” hà hơi, thầm bên tai , “Chẳng lẽ, tự mình giải quyết sao?”

      “Bởi vì tự mình giải quyết.” Tia sáng ở đáy mắt trong bóng tối ngày càng rực cháy, lúc này đột nhiên rút chính mình ra, xoay cả người đưa lưng về phía , lại nghiêng người tiến vào từ phía dưới, “Cho nên bây giờ cần em đền bù gấp đôi.”

      Sau đó, hồi hoan ái hoàn toàn do nắm tiết tấu.

      Thực ra thích tư thế như vậy, bởi vì có vẻ ở vào thế yếu, nhưng chỉ cần tay có thể khống chế , tuỳ ý đòi lấy , mà vì đau đớn cũng còn sức lực chống cự.

      Đó như là trả thù cho cười nhạo của vừa rồi, dùng tốc độ mãnh liệt hơn mấy lần so với trước đó mà va chạm vào cơ thể .

      Chất lỏng dính nhầy giữa cơ thể càng tăng nhiều, còn cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy từng đợt tê dại trong thân thể, muốn cắn ngón tay của mình nhưng bị nắm lấy, dùng nụ hôn sâu để trao đổi.

      Trong đêm khuya tại biên giới của Ai Cập và Sudan, phía trước có sa mạc mênh mông, phía sau có người lần theo dấu vết đến gần họ, nhưng lại lựa chọn thời điểm này để cho nếm trải kết hợp của thân thể sau hai năm xa cách.

      “Em hận tôi ?” cảm thấy mình sắp lên đỉnh cao nhất, trước mặt là mảng trắng lớn mê muội, lại nghe bình thản hỏi lần thứ hai.

      gắng sức suy nghĩ vấn đề của trong cực quang tại đây.

      hận ?

      Hai năm trước khi thoát khỏi , hận hai năm thể ngủ ngon, cũng hận thanh minh mà đưa vào thế giới của , vẫn có thể cảm giác được nỗi hận của mình.

      Thế nhưng trong vài ngày sinh tử tồn vong này, khi định trào dâng nỗi hận mà cho rằng ngập trời, lại thấy được hoàn toàn khớp với trong tưởng tượng.

      căn bản dám với chính mình, đằng sau nỗi hận ấy, rốt cuộc ấp ủ tình cảm gì đối với .

      Trong đợt luật động nhanh chóng cuối cùng, Kha Khinh Đằng cúi đầu hôn lên vết sẹo lưng , lúc run rẩy, đem và chính mình cùng nhau lên tới cực đỉnh.

      “Đừng cử động.”

      Sau hồi hoan ái kích thích lâu ngày, còn sức lực nào để nghe theo, mặc lại quần tây của mình, tiện tay giúp mặc váy, rồi ôm ngang người đứng lên.

      Giác quan của vẫn còn chút mơ hồ, chỉ có thể nghe thấy hình như có tiếng bước chân cách đó xa liên tục hướng đến gần nơi này, mà ôm , hơi khom người, bắt đầu lặng lẽ về phía trước.

      Tuy rằng ôm , nhưng bước chân giẫm cát rất nhàng, được ôm trong khuỷu tay, cơ thể lại có chút thoải mái, chỉ có thể ở trong xóc nảy mà kiềm chế hơi động đậy.

      thoải mái.” vừa nhanh vừa thấp giọng hỏi.

      cảm thấy thoải mái à?” ôm lấy cổ , vừa cảnh giác nhìn phía sau bọn họ, trong tiếng hơi khàn có châm chọc, “Chứng nghiện sạch nghiêm trọng của đâu rồi?”

      Hoan ái ở trong sa mạc, xong rồi còn có cách để tắm rửa, thậm chí xử lý vệ sinh đơn giản cũng lược bỏ, càng nghĩ vậy càng cảm thấy chỗ kia ở người rất dính nhầy thoải mái, đồng thời ngạc nhiên chứng nghiện sạch của khiến mọi người kính nhi viễn chi lại hoàn toàn biến mất vào giờ phút này.

      “Đáp án cho câu thứ nhất của em, hoàn toàn.”

      Lúc này đôi mắt dừng ở phía trước, chiếc cằm thanh tú có vẻ đặc biệt kiên nghị, ra lời lạnh lùng như máy móc theo quán tính bình thường, ngược lại có chút hấp dẫn, “Về phần đáp án của câu thứ hai…”

      Gần như qua bao lâu, bỏ lại đám người lần theo dấu vết của họ ở phía sau tại mê cung phổ biến trong sa mạc.

      “Em nên biết rằng, từ khi tôi cho phép em tự do ra vào phòng tôi, sau đó cũng ăn thịt xiên nướng giường tôi…”

      ôm đến cạnh thân cây gần đó nhàng buông xuống, tay chống thân cây, kề sát đôi mắt , “Chứng nghiện sạch của tôi hoàn toàn mất hiệu lực đối với em.”

      Ánh trăng rải rác trong sa mạc dừng lại khuôn mặt , nhìn , đột nhiên cảm thấy vào lúc này mình khó mà tỉnh táo.

      Người đàn ông lạnh lùng, khi mở miệng, đem nhiệt tình của phái nam càng gợi cảm, bởi vì khó có thể đoán ra.

      Nhưng chỉ có lạnh lùng, mà sâu lường được, cho ngày càng nhiều đặc quyền, dùng những đặc quyền đó để dụ dỗ tiến vào thế giới nội tâm chân chính của .

      Đây là thủ đoạn dụ dỗ cao minh nhất, bởi vì bản thân cũng đủ gợi cảm, thậm chí gợi cảm đến nguy hiểm.

      “Tôi có vấn đề.” tựa lưng vào thân cây, nhìn chăm chú.

      gì, chỉ là chờ tiếp tục cất lời.

      “Vừa rồi ở Cairo, sau trận bão cát, làm sao tìm được tôi ngay lập tức?” gằn từng tiếng hỏi, “Đừng cho tôi biết lắp đặt GPS người tôi, tôi đùa đâu.”

      Hình như hơi nhíu mày, như là suy nghĩ nên trả lời thế nào.

      “Lúc ấy khi bị dòng người bạo loạn tách ra, tôi định tìm , nhưng mà điều kiện của tầm mắt cho phép, sau đó gặp phải bão cát, tôi nhanh chóng vào nhà dân, cùng gia đình kia tiến vào nhà kho dưới lòng đất.” Giọng của lạnh lẽo mà vội vàng, “Trong cả quá trình này, vốn có cách nào biết được hành tung của tôi…”

      có cách gì cả.”

      Lúc này chợt ngắt lời , “Tôi tìm được em, dùng bất cứ phương tiện nào, cũng sử dụng bất cứ thủ đoạn nào.”

      có phần dám tin.

      “Nếu nhất định muốn tôi ra lý do,” giơ tay, nhàng xoa nốt ruồi ở khoé mắt , “Chính là trực giác.”

      hé miệng, muốn châm chọc câu, hỏi bây giờ có phải bắt đầu chuyển qua con đường lãng mạn để kích động chiến tranh hay ?

      Quả thực trực giác có thể ở trình độ nhất định giúp phán đoán, nhưng tuyệt đối đủ căn cứ để trở thành .

      “Doãn Bích Giới.” dường như biết muốn cái gì, lúc này lấy ngón tay nhàng giữ lại lời tiếp theo của , “Em còn nhớ , tôi gì với em ở Vatican?”

      hơi cụp mắt xuống, ngón tay khẽ cuộn lại.

      Trong nắng sớm tại Vatican, đưa lưng về phía Đức Giám Mục, câu gông xiềng đối với .

      Bởi vì em là cốt trung chi cốt của tôi.

      Ý nghĩa của xác thịt gắn liền, tựa như Chúa Giê-su với mười hai môn đồ của ông, bất luận em có phản bội tôi hay , bất luận em ở đâu…

      Tôi vẫn có thể biết được, hơn nữa, tìm được em.
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 17: Cơn bão mê tình (2)

      Tiếc là, về câu hỏi sau cùng của vì sao lại tìm thấy nhanh chóng sau trận bão cát, còn thời gian truy hỏi tới cùng nữa, bởi vì giờ phút này tại lều trại dân cư cách bọn họ xa có người chậm rãi tới.

      Bởi vì ban đêm, đương nhiên thấy mặt người kia, nhưng dựa vào quần áo, có thể mơ hồ đoán ra đó là người Ai Cập.

      cũng thấy được, lúc này vươn tay ôm vào trong lòng, rồi thẳng hướng đến người kia.

      Lúc người Ai Cập trông thấy bọn họ từ trong sa mạc tới, ta sửng sốt, rồi khi nhìn thấy ràng diện mạo người Châu Á của bọn họ lại hơi kinh ngạc.

      Họ đối diện người kia, đứng ở bên cạnh Kha Khinh Đằng, nghe mấy câu với người Ai Cập.

      Người Ai Cập ngay từ đầu hình như hiểu cho lắm, đặc biệt chậm lần nữa, người kia có vẻ như hiểu được nửa.

      Ngay sau đó thấy người kia huyên thuyên ít, vừa vừa lấy ngón tay chỉ chỉ cái lều nằm bên trái ở phía trước.

      “Người Ai Cập này là dân du mục tại vùng biên giới, bây giờ ta mang chúng ta đến lều trại chứa thức ăn.” Lúc này nghiêng đầu, lãnh đạm với , “Chúng ta tạm thời ở trong lều trại kia đêm.”

      “Vậy đợt lát nữa người của quân phiệt Ai Cập tìm đến đây làm sao?” suy nghĩ chút rồi hỏi.

      “Vị dân du mục này coi như chưa thấy chúng ta.”

      Khi chuyện, dẫn theo người Ai Cập kia hướng về phía trước, “Hơn nữa, tôi hứa với ta, sau này nhất định bồi thường tiền cho ta.”

      “…Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, quả thực giả.” lắc đầu, có chút thổn thức, “Nhưng mà chỉ có lời hứa suông, có thể đủ để khiến ta tin tưởng ?”

      “Tôi chỉ với ta, chúng ta là vợ chồng mới cưới, bởi vì người trong nhà có thế lực rất lớn lại khăng khăng phản đối cho nên lựa chọn bỏ trốn trong khi du lịch.”

      bình tĩnh xong, như là có chút cảm giác cái gì ổn, “Sau đó, thuận lý thành chương, người nhà của chúng ta liên lạc quân phiệt Ai Cập tới tìm chúng ta, mà chúng ta muốn bị tìm ra.”

      “Ai Cập hoàn toàn xem là quốc gia dân chủ, nhất là quân phiệt, đối với dân chúng mà hẳn là tồn tại cao nhất, đối mặt với tra hỏi của quân nhân, chẳng lẽ ta sợ sao?” đưa ra nghi vấn.

      .” phủ nhận, “Nhưng em đừng quên, trong quốc gia kiểu này, tín ngưỡng tôn giáo càng có thể hơn tất cả, thậm chí là chỉ trích và ràng buộc thân thể.”

      bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao trước đó bọn họ là vợ chồng mới cưới.

      Đa số người dân Ai Cập đều thờ phụng Hồi Giáo, tín đồ đạo Hồi đối với hôn nhân của nam nữ vô cùng coi trọng, hơn nữa, tuân theo chế độ vợ chồng, tín ngưỡng, tôn trọng, hai bên tự nguyện là điều kiện trước tiên, cho dù là cha mẹ hai bên cũng có quyền can thiệp, tuyệt đối công bằng.

      Cho nên, lấy lý do như vậy, rất dễ dàng cảm động vị dân du mục Ai Cập này.

      lâu sau, người dẫn bọn họ liền dừng bước chân, chỉ thấy ta giơ tay xốc lên tấm màn của lều trại, để hai người họ vào.

      Đèn đốt sáng lên, nhìn xung quanh, quả nhiên cất giữ ít thức ăn và đồ vật linh tinh, tuy rằng sắp xếp ngăn nắp, nhưng ít ra có chỗ khá sạch có thể dùng để nghỉ ngơi.

      Nhìn xong hoàn cảnh bốn phía, nghe thấy Kha Khinh Đằng ở phía sau tiếng cám ơn với người Ai Cập.

      Suy nghĩ chút, cũng lập tức xoay người, bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với người kia.

      Người Ai Cập nhìn hai người bọn họ, dần dần lộ ra nụ cười tươi.

      Sau đó Kha Khinh Đằng còn mấy câu, sau đó người kia mới buông màn rời khỏi.

      Đợi người Ai Cập rồi, lúc này bắt đầu chậm rãi cởi áo khoác của mình, lộ ra áo sơ mi bị cát nhuộm có chút ố vàng.

      nhìn , tiện tay nhận lấy áo của , đặt ở bên, “ đói bụng sao?”

      “Cũng ổn.” đến bên, cầm miếng bánh mì lại đây, đưa cho .

      nhận bánh mì, có phần muốn ăn mà nhíu mày.

      “Đợi chút, tôi hỏi mượn ta cái nồi, rồi lấy chút nước.” quan sát vẻ mặt của , “Ở đây có ít thịt dê, chúng ta luộc ăn, so với bánh mì có khẩu vị hơn.”

      gật đầu, thừa lúc mượn nồi, ở trong lều trại tìm được miếng vải bố sạch , trải ra mặt đất, sau đó đặt áo khoác của lên .

      nhanh chóng quay trở về, sau khi thành thạo đặt nồi lên, đột nhiên nhìn , “Em cần tắm rửa trước ? vài bước ra khỏi lều trại có nguồn nước sạch.”

      ngẩn ra, có chút lãnh đạm mà xoay đầu, để che giấu vẻ mất tự nhiên mặt mình, “ cần, ăn trước rồi tắm sau cũng được.”

      nhìn cái, cúi đầu tiếp tục nhóm lửa, đáy mắt lại lên ý cười.

      Trong lều trại, ngoài tiếng vang do nấu thịt dê ra phát ra còn thanh khác, nhìn , trong lòng cảm thấy vô cùng yên tĩnh.

      Rất kỳ quái, sa mạc cách quê nhà của mình rất xa, trông coi nồi thịt dê nấu ra bằng phương pháp nguyên thuỷ lại cảm thấy thất thường chút nào.

      Rốt cuộc người như thế nào, lại có thể khiến cõi lòng trở nên kỳ lạ như thế?

      “Em phải muốn hỏi tôi, vì sao dưới bất cứ hoàn cảnh nào, hình như tôi đều có thể tự nhiên ứng phó.” ngẩng đầu lại chợt lên tiếng.

      Bị phát ra tâm tư, ho tiếng, “Ừm.”

      “Trong phim điện ảnh, lão đại hắc bang hoặc là sát thủ máu lạnh dường như luôn bị đặt trong hoàn cảnh bị vứt bỏ, nhi cha mẹ, sau đó được những tổ chức và cơ quan nhận nuôi từ bé, sau khi huấn luyện mới học được đủ loại kỹ xảo, cùng với vô tình.” Thanh của và tiếng cháy lửa đôm đốp truyền vào lỗ tai của , “ thực tế, đều phải như vậy.”

      “Tôi cũng từng có gia đình hoàn chỉnh, nhưng mà sau khi ba mẹ tôi qua đời vì tai nạn xe, tôi đến Nhật Bản, rồi thông qua số thủ đoạn phi pháp mà thu được tài chính ban đầu, dần dần quan sát phát ra việc kinh doanh tại.”

      bỏ thịt dê vào nồi, “ số kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất, tôi bận tâm tìm hiểu, có thể là bởi vì từng đọc sách, xem lần có thể nhớ , rơi vào trong thực tế cũng khó.”

      Đây là lần đầu tiên phóng khoáng về thân thế của mình với , cho dù là hai năm trước cũng chưa bao giờ nhắc tới, lắng nghe say sưa, ngay sau đó liền hỏi, “Lúc đầu ở Nhật Bản, chủ yếu là làm những gì?”

      “Sòng bạc.”

      Lúc này chậm rãi dùng vải bố lau tay, nhìn , “Ban ngày ở trong sòng bạc học đủ loại kỹ xảo chơi bài, buổi tối từ kho hàng vào sòng bạc mở máy móc, điều chỉnh để làm cho nó nhả tiền ra liên tiếp, sau đó ráp lại nguyên xi, đợi ngày hôm sau đến sòng bạc, chiếm dụng cái máy chỉnh sửa, rồi thắng được rất nhiều tiền.”

      “Khó trách kỹ thuật chơi bài của đến tình trạng xuất thần nhập hoá.” sâu xa.

      “Loại phương pháp này cần duy trì lâu dài, có thể tích luỹ được số tiền nhất định, sau đó tôi liền đến các quốc gia Trung Đông, bắt đầu tính toán ghép lại mỏ dầu và vũ khí cùng kinh doanh, vì vậy sa mạc đối với tôi chẳng xa lạ gì.”

      lau khô tay, đặt vải sang bên, “ câu đây có thể khái quát việc làm ăn của tôi.”

      “Thảo nào người Mỹ ghét như vậy.” Doãn Bích Giới nghe xong, chậm rãi chuyển động thân thể, “ cắt đứt việc làm ăn vui vẻ của bọn họ, mà ở giữa hai phe bọn họ trai cò tranh chấp, lại là ngư ông đắc lợi.”

      hơi nhướng mày, dường như rất thưởng thức thông minh của , “Có thể ăn rồi.”



      Ăn no bụng, cầm lấy bộ quần áo nữ mà mượn từ người du mục, đến giếng nước ở chỗ những tảng đá chất cao bên ngoài mà tắm rửa.

      Giếng nước cách đó xa, chính là chuồng dê bò, mùi quả dễ chịu lắm, nhưng trong lòng biết vào giờ phút này tuyệt đối thể xoi mói và coi trọng quá nhiều, dưới hoàn cảnh này rất may mắn rồi.

      Sa mạc vào đêm vô cùng yên lặng, xung quanh bóng người, ung dung cởi bỏ quần áo, bắt đầu dùng nước giếng sạch tắm rửa cơ thể của mình.

      Cơ thể tắm trong nước sạch trở nên thư thái rất nhiều, mà suy nghĩ của vào lúc này cũng trở nên ràng hơn.

      bỗng nhiên suy nghĩ rất nhiều.

      Nghĩ tới chưa từng có thời gian ngây ngô, sau khi mất cha mẹ có bị đánh bại hay , nghĩ đến sau khi lẻ loi mình đến Nhật Bản, nghĩ đến sinh sống tại những quốc gia Trung Đông nổi tiếng loạn lạc, còn phải liên tục chạy trốn lỗ đạn của người Mỹ.

      suy nghĩ gì vào những thời điểm đó?

      Nếu cuộc sống của người vĩnh viễn đầy rẫy hồi hộp ngạt thở như vậy, phải có tâm trí mạnh mẽ cỡ nào mới có thể ứng phó với tất cả những điều biết, trước sau vẫn bình tĩnh như núi Thái Sơn.

      suy nghĩ, cuộc sống của , ngoài màu đen ra có màu sắc nào khác.

      “… nhớ tôi.”

      Thình lình, chợt cảm giác bàn tay nhàng đặt lên xương bả vai của từ phía sau.

      hoảng sợ, vội vàng xoay người, theo bản năng phòng vệ làm ra động tác phản kích, nhưng bị nhàng bắt lấy tay trước khi nó di chuyển đến trước ngực .

      “Em còn muốn biết gì nữa?”

      Chỉ thấy Kha Khinh Đằng biết khi nào lặng lẽ đến bên cạnh , người còn thứ gì, dưới ánh trăng, thân hình cường tráng trần trụi của tựa như biểu ngữ gợi tình tất cả trước mặt .

      Kể cả liếc nhìn cái, cũng dám tưởng tượng chuyện gì xảy ra tiếp theo.

      Lúc này đây hề giống vừa rồi, mà là ở dưới ánh trăng càng thấy dáng vẻ của nhau mà có giới hạn.

      Đôi mắt run rẩy, chỉ cảm thấy thân thể mình bắt đầu trở nên ngày càng nóng.

      “Nước ở đây hơi lạnh.” thưởng thức vẻ mặt biến sắc khó lường của cùng với cơ thể trắng nõn, hết sức tự nhiên đến gần , đem thân thể kề sát , “Cùng nhau tắm, có lẽ dễ dàng bị cảm lạnh.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :