1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trời đất tác thành - Tang Giới (56c + 4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 9: Tốc độ chết người (2)

      Mười giờ đêm.

      Cả thành phố Monte Carlo gần như rơi vào trong yên lặng hoàn toàn.

      Mà dọc theo ngã tư đường là ven biển xanh thẳm, nhưng có bốn chiếc xe jeep đen tuyền chạy nhanh như bay đường.

      Trong chiếc xe thứ ba ở giữa bốn chiếc xe, Trịnh Ẩm hết sức chăm chú lái xe, lúc này di động ở bên cạnh đột nhiên vang lên, nhìn thấy tên người gọi tới biểu thị màn hình, vẻ mặt trở nên có chút căng thẳng, “Kha tiên sinh, điện thoại tôi gọi đến.”

      Kha Khinh Đằng ngồi ở ghế sau, ra hiệu cho ấn nút mở loa.

      “Kha tiên sinh.” Điện thoại nối máy, tiếng của Trịnh Đình ở bên kia vẫn nho nhã ôn hoà, “Doãn tiểu thư có làm thủ tục đăng ký, quả thực bị bọn họ mang .”

      “Tôi đoán chừng người tới lần này ít nhất có hai tổ, mỗi tổ hẳn là có tám người, tại vẫn chưa ràng rốt cuộc là người của bộ phận nào.”

      “Rất có thể là người của SWAT.” Sau khi Kha Khinh Đằng nghe xong, mặt mày hơi trầm xuống, “Có xác định ràng phương hướng bọn họ mang ấy ?”

      “Đại khái nắm .” Trịnh Đình trả lời vững vàng, “Tôi ở trong quán cà phê gần lối vào của thông đạo kia.”

      Kha Khinh Đằng ngước mắt, “Bốn mươi phút sau hội hợp, dựa theo kế hoạch định từ trước mà tiến hành.”

      Cúp điện thoại, ngón tay Trịnh Ẩm lập tức nhanh chóng ấn mấy nút xe, “Kha tiên sinh, ngoại trừ kết nối với tôi, còn có Dell tiên sinh, tại tôi muốn bắt đầu làm nhiễu sóng tín hiệu kiểm soát của sân bay bên kia…”

      lại hơi giơ tay lên.

      Trịnh Ẩm nghi ngờ nhìn .

      cần làm nhiễu sóng, đợi lát nữa tôi cần chuyện thẳng với bọn họ.” Ánh mắt u ám như bóng đêm.

      Vẻ mặt Trịnh Ẩm thể hiểu nổi, nhưng bởi vì luôn nghe lời nên đưa ra bất cứ nghi hoặc nào, chỉ càng cẩn thận nhìn chăm chú vào tình hình giao thông ở phía trước.

      Xe nhanh chóng rẽ vào chỗ ngoặt.

      Đôi mắt của Kha Khinh Đằng hơi híp lại.

      Chỉ thấy lúc này, chiếc xe thứ hai chạy đằng trước bọn họ đột ngột chuyển hướng, như là mau chóng chạy vào con đường .

      Người lái chiếc xe này là Dell.

      Mà chiếc xe thứ nhất ở trước xe của ta biến mất đột nhiên quay đầu về, lập tức theo sát tiến tới ngừng.

      Trịnh Ẩm thấy thế, cong khoé miệng, “Trò chơi bắt đầu.”

      Vừa dứt lời, liền đạp mạnh chân ga, hướng đến ngõ hẻm trái ngược với ngõ mà xe của Dell biến mất, ngoài dự đoán, chiếc xe thứ tư chạy sau bọn họ cũng lập tức theo sát mà đuổi tới đây.

      “Kha tiên sinh, xin mang dây an toàn.” Trịnh Ẩm nháy mắt, “Đợi lát nữa, tôi tăng tốc, hơn nữa liên tục tăng tốc.”

      Kha Khinh Đằng hơi gật đầu, đưa tay chậm rãi cài dây an toàn, vẻ mặt lại thanh thản.

      Trịnh Ẩm bẻ lái quẹo ra ngõ kia, lại hoàn toàn giảm tốc độ, tốc độ xe từ 100 dần dần nhảy tới 140.

      Chiếc xe chạy theo sau bọn họ cũng bám riết tha, còn từ giữa kẽ hở mà vượt qua mặt.

      “Quẹo lần ba.” Vẻ mặt Trịnh Ẩm phấn khởi, lại mạnh mẽ bẻ tay lái.

      Bởi vì ban đêm nên đèn đường sáng lắm, chạy đường với tốc độ xe như vậy nhất định là hành vi hoàn toàn có nguy cơ bùng nổ.

      Phía cuối con đường dần dần ra trước mắt, tốc độ xe như gió bão tới 160, cả chiếc xe gần như muốn nhàng bay lên.

      “Lần quẹo cuối cùng.” Trịnh Ẩm huýt sáo, khoé miệng gần như cong tới quai hàm.

      Lúc này đằng trước xe có ánh đèn chói mắt đột nhiên chạy hướng đến bọn họ.

      Thấy Dell lái xe, đối diện bọn họ chạy như bay sang đây.

      Đáy mắt của Kha Khinh Đằng lúc này nổi lên tia sáng rất nhợt nhạt.

      Càng ngày càng gần, ngay cả gương mặt của Dell cũng thấy , trong khoảnh khắc hai chiếc xe sắp đụng vào nhau, Trịnh Ẩm và Dell đối mặt nhìn nhau cười, hai bên đều tự bẻ lái.

      “Bùm ——”

      Sau đó là tiếng nổ ngập trời, hai chiếc xe phân chia nhau bám sát theo sau bọn họ trong nháy mắt biến mất trong ánh lửa của vụ nổ mạnh.

      Trận pháo hoa hoàn mỹ.

      “Game over.”

      Trịnh Ẩm nhàng giẫm thắng xe, khi nhảy xuống xe còn tự vỗ tay hoan hô mình.

      Kha Khinh Đằng cũng tháo dây an toàn, xuống xe từng bước đến chỗ xảy ra vụ nổ.

      Dell ở bên kia cũng hướng đến đây, ta tới bên cạnh Kha Khinh Đằng, sờ cằm, sảng khoái , “ lâu chạy xe thoải mái như vậy!”

      “So với tôi, ông vẫn còn kém hơn chút.” Trịnh Ẩm nhảy đến, lắc lắc ngón tay về phía Dell, “Quán quân của vùng địa cực xuyên quốc gia ở đây, tôi chỉ là dạo chơi núi tuyết thôi, dừng đề tài này ở đây được ?”

      “Được được được, lợi hại nhất.” Dell bất đắc dĩ nhìn vẻ ra oai ra ràng sắc mặt của bé.

      Kha Khinh Đằng ở bên cạnh vẫn gì, bỗng nhiên xoay người, nhặt lên vật mặt đất.

      Đây là máy truyền tin, bên trong vẫn phát ra tiếng cấp bách của Carlos, “Xe số 1, tại tình huống bình thường ? Còn bao lâu mới tới đích đến?”

      “Carlos.”

      Kha Khinh Đằng cầm máy truyền tin, hồi lâu sau lạnh lùng mở miệng, “Cảm ơn hộ tống của ông, nhưng mà nên dừng ở đây.”

      Carlos vốn nghĩ đến chuyện trong máy truyền tin, trong nháy mắt ông ta như bị bắn chết mà thanh, lát sau, thanh run rẩy mở miệng, “Cậu…”

      “Tôi vẫn giữ tín điều thứ nhất.”

      Ánh mắt dừng ở chiếc xe thiêu cháy, “ khi làm ra chuyện phản bội, lựa chọn lệch lạc của con người nhận được tín nhiệm của tôi lần nữa.”

      Hai chiếc xe đụng vào nhau gây ra vụ nổ này, là bởi vì Carlos thua ván bài, phái theo hộ tống bọn họ tới địa điểm, theo danh nghĩa đẹp đẽ bên ngoài là che chở, kỳ là muốn đưa bọn họ vào miệng hùm.

      mưu bị vạch trần, ông ta thở dồn dập lại ra được câu.

      có lỗi, xem ra người của ông phải lẻ loi ở ven biển canh giữ du thuyền đêm.” Lúc này buông máy truyền tin, giơ tay ném vào trong đống lửa.

      “Kha, tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?” Dell hỏi.

      Kha Khinh Đằng đứng tại chỗ hồi lâu, lát sau, chìa tay về phía Trịnh Ẩm.

      Trịnh Ẩm phản ứng nhanh nhẹn, gần như lập tức xoay người, trở về đem di động sang đây.

      trước với Trịnh Đình, còn hai mươi phút nữa, sau đó bấm dãy số này.”

      đứng lẳng lặng, đáy mắt ánh lên ánh lửa hừng hực.

      Tựa như con sư tử hùng dũng chờ ra sức.



      Cuối thông đạo của sân bay Nice tại Pháp, Doãn Bích Giới theo hai người đàn ông quốc tịch Mỹ vào căn phòng khép kín.

      Trong phòng chỉ có cái bàn và hai ghế dựa, mà cái ghế có người ngồi, đó là người đàn ông tóc vàng tuấn cường tráng, mặc đồng phục đặc chế màu đen.

      ta vừa thấy Doãn Bích Giới liền từ từ đứng lên, đáy mắt nhanh chóng ra tia sáng, “Doãn.”

      Doãn Bích Giới trông thấy ta, hồi lâu sau, gương mặt chút thay đổi mà , “Robinson.”

      “Các ra ngoài trước .” Robinson nghiêng đầu, với hai người đàn ông giả mạo nhân viên bảo vệ, “Sau khi đến địa điểm chỉ định chờ tin của tôi.”

      Cánh cửa nhanh chóng được đóng lại, Robinson nhìn đầy cảnh giác, vô cùng thân sĩ mà xoay người, cười với , “Mời ngồi.”

      Trong lòng mau chóng có tính toán, sau khi ngồi xuống, nhìn Robinson, thản nhiên châm chọc, “Tôi suy nghĩ, tôi làm sao có bản lĩnh lớn như vậy, có thể dời chuyển đội trưởng của phân đội SWAT ngàn dặm xa xôi chạy tới, giúp tôi xét duyệt hội chiếu.”

      SWAT, phụ thuộc đơn vị liên bang Mỹ, cũng được gọi là lực lượng vũ trang chiến thuật đặc biệt, được hưởng tất cả những ưu tiên cao nhất, cùng cấp bậc với lính đặc công cao cấp.

      Robinson ngược lại bị lời của chọc giận, thay vào đó là nụ cười sâu, “Tôi cho rằng nên hỏi người đàn ông của , tôi biết trong người Châu Á, chỉ có mới có năng lực này, khiến cho cấp trực tiếp phái ba tổ khác nhau đến đây.”

      Ba tổ người, ít nhất có gần hơn 30 đặc công có kỹ năng đặc biệt.

      Trong đầu nhớ kỹ tin tức này, khiến cho tư duy của mình càng tỉnh táo hơn.

      “Tôi muốn lặp lại lần cuối cùng, ta phải là người đàn ông của tôi.” Lúc này giương mắt nhìn Robinson, “Hình như bây giờ các người nên ngừng quấn tôi vào ta, đừng quên, người lấy đồ vật của các người cũng phải tôi, logic của các người lúc nào bẻ cong thế này rồi?”

      “Trong quá trình làm việc, luôn có vị trí then chốt, muốn hoàn thành quá trình này, trước tiên phải tuỳ bệnh hốt thuốc.” Cơ thể Robinson dựa vào lưng ghế, “Theo hiểu biết nhiều năm của chúng tôi về Kha, người duy nhất có thể khiến đối xử đặc biệt chỉ có , điểm này, cho dù là quá khứ hay là tại vẫn hề thay đổi.”

      “Các người hiển nhiên suy nghĩ quá nhiều.” dừng chút, trả lời cách mỉa mai, “Khi nào ta là ông già KFC hiền từ hả?”

      Robinson nhún vai, “Doãn, quá vô tình cũng phải là thói quen tốt, đừng quên, hai năm trước chúng ta từng có quan hệ hợp tác.”

      Mặt mày nhăn nhó, “Đầu tiên là Lydia, sau đó là , dùng lý do cũ kỹ biết buồn chán sao?”

      “Tập đoàn Doãn thị ở Trung Quốc làm giao dịch dầu mỏ, tại là giám đốc điều hành, nên ràng, trong lợi nhuận hàng năm của công ty , có bao nhiêu công lao thuộc về chúng tôi.” Robinson nghe tin đồng đội liên bang chết, đột nhiên từ ghế đứng lên, tới gần , “Người Trung Quốc căm ghét qua cầu rút ván, chúng tôi cũng vậy.”

      “Hiệp ước tôi ký kết với các người có hiệu lực bốn năm, qua thời hạn mất hiệu lực, chính là ngày hôm qua.” cười lạnh lùng, “Cho nên, bất luận là Doãn thị hay là tôi, hoàn toàn có hứng thú hợp tác với các người lần nữa.”

      Ánh mắt của Robinson nhấp nháy hai giây, “ ?”

      “Cho dù các người đưa ra điều kiện hậu hĩnh bao nhiêu.” bổ sung, “Thả tôi .”

      “Được…”

      khuôn mặt Robinson dần dần mất ý cười, “Như vậy, muốn lựa chọn con đường lớn quang minh này, tôi cũng chỉ có thể cho lựa chọn con đường mòn khác…”

      Trong lòng trầm xuống, đồng tử dần dân khuếch đại, độ mạnh yếu của tay chân cứng đờ.

      “Ring…” Đột nhiên điện thoại của Robinson đặt bàn vang lên.

      nghe tiếng chuông của di động, bỗng nhiên có cảm giác.

      Người kia, dường như từng bước đến gần .

      Robinson cúi đầu nhìn thoáng qua biểu thị màn hình, ta lộ ra nụ cười sâu xa.

      “Doãn, tôi và đánh cuộc.” ta vươn tay ấn nút mở loa, “Cuộc gọi này, tuyệt đối đến từ người mà luôn miệng muốn chối bỏ quan hệ.”

      Trái tim đột nhiên đập loạn nhịp.

      “Robinson.” Điện thoại nối máy, thanh lạnh lùng vang lên ở bên trong.

      “Kha.” Hai tay Robinson chống mặt bàn, tuy là cười nhưng trong đáy mắt có độ ấm, “Có thể trực tiếp trò chuyện với , tôi cảm thấy rất vinh hạnh.”

      Doãn Bích Giới nghe tiếng hít thở đều đều ở đầu dây bên kia, trong đầu như bị gõ mạnh cái.

      “Dẫn ấy ra đây.” ngắn gọn.

      Robinson nhíu mày, “Muốn dẫn ta ra hay là đàm phán, hình như phải do quyết định.”

      “Thứ kia nằm trong tay tôi, hai mươi phút sau, gặp tại đường bay F của sân bay.” trả lời hai câu như máy móc rồi ngắt máy.

      mặt Robinson dần dần giận dữ, nhưng cố gắng kiềm chế.

      nhìn nhất cử nhất động của Robinson.

      “Hiển nhiên, tại giúp chọn con đường.” Sau lúc lâu, Robinson đến bên cạnh , nắm cánh tay kéo ra khỏi ghế, trong đáy mắt đầy tia máu, “Chúng ta phải gặp , tiểu thư con tin.”

      ***

      Hai mươi phút sau, Doãn Bích Giới theo Robinson tới đường bay F của sân bay.

      Xa xa liền thấy hai chiếc xe đậu bên trái đường bay, trước xe có ba người đứng.

      Mà phía bên phải đối lập cũng đậu năm chiếc xe, cùng với hơn hai mươi người mặc đồng phục SWAT, trong tay tất cả đều cầm súng, nhắm ngay ba người kia.

      Xung quanh, ngoại trừ hai chiếc máy bay ra bóng người.

      Bầu khí hết sức căng thẳng.

      Khoảng cách càng ngày càng gần, trong đêm tối mờ mịt, tầm mắt của giao với Kha Khinh Đằng.

      “Kha.” Lúc này Robinson dừng bước chân, đem hai tay của Doãn Bích Giới bắt chéo ra sau, nhìn , “Tin tôi, sau này tuyệt đối trở thành người Châu Á đầu tiên được nằm trong hồ sơ cơ mật nhất của liên bang.”

      “Quá khen.” Thần sắc bình thản.

      “Chẳng qua chỉ là tấm ảnh trắng đen mà thôi.” Người của SWAT chăm chú nhìn Kha Khinh Đằng ở bên kia, Robinson kiên nhẫn nữa, thanh lạnh lùng , “Giao ra thứ trong tay .”

      “Để ấy sang đây trước.” Tiếng của cũng lạnh như băng.

      Robinson cười lạnh tiếng, lúc này rút ra khẩu súng ở bên hông, chĩa vào huyệt thái dương của Doãn Bích Giới, “Người của liên bang chết rất nhiều trong tay , tôi tuyệt đối thương lượng bất cứ điều kiện gì với , tôi lần nữa, giao ra thứ trong tay .”

      Trịnh Ẩm đứng sau Kha Khinh Đằng lúc này lấy ra cái thẻ , cất bước hướng đến Robinson.

      cần thủ hạ của đưa tới.” Robinson híp mắt, “Tự đưa tới.”

      Ngắn ngủi trong giờ, hai lần bị họng súng tối om chĩa vào ót, lúc này Doãn Bích Giới lại biết sợ hãi bao nhiêu.

      Từ hai năm trước bước vào thế giới này, còn sợ sống chết.

      tại điều sợ hãi chỉ có vận mệnh và .

      Kha Khinh Đằng nghe Robinson xong, lát sau, vươn tay về phía Trịnh Ẩm.

      Tiếp nhận tấm thẻ, nhìn bất cứ kẻ nào, chỉ nhìn mình Doãn Bích Giới rồi chậm rãi đến gần.

      cũng nhìn chăm chú.

      Cho đến khi khoảng cách chỉ bằng cánh tay, Kha Khinh Đằng đưa tấm thẻ cho Robinson, ta lập tức giao tấm thẻ cho nhân viên kỹ thuật ở phía sau, “Lập tức xét duyệt có phải tư liệu hay .”

      Khoảng cách gần trong gang tấc, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim càng lúc càng nhanh, cùng với ở trước mặt, đôi mắt vẫn trầm tĩnh.

      “Đội trưởng, xét duyệt chính xác.” Lúc này nhân viên kỹ thuật , “ phải ngụy tạo.”

      Cả người chấn động, chỉ thấy Robinson mặt thay đổi mà chuyển họng súng từ ngắm sang Kha Khinh Đằng.

      “Răng rắc.” Tiếng lên đạn vang lên.

      “Cám ơn.” Robinson nhìn , ngón tay chậm rãi cong ở cò súng, “Nhưng ngờ nhanh như vậy lại tạm biệt.”

      Thần sắc của vẫn bình thản như lúc đầu.

      Cò súng sắp bị kéo, trong nháy mắt, gần như phản ứng theo bản năng, nhìn ra thời cơ mà đột nhiên cúi người xuống, cố sức đá chân ra sau.

      Đây là kỹ thuật vật lộn, hai tay bắt chéo phía sau giãy dụa, khi vừa nhìn thấy ánh mắt của , chợt ý thức được muốn tìm cơ hội.

      Robinson bị đạp cước mà lui ra sau vài bước, vừa định muốn bắt được Kha Khinh Đằng ôm trong ngực.

      “Nhắm mắt lại.” Trong thanh của lại có ý cười.

      Ba chữ quen thuộc, ở chuyến tàu bốn mùa cũng từng , còn chưa phản ứng cảm giác được dùng lưng che chắn người , đem cả người hoàn toàn đè xuống mặt đất.

      Sau đó tiếng nổ mạnh kịch liệt vang vọng bầu trời tại sân bay.

      Quả bom mini lúc đầu giấu trong tấm thẻ kia đưa cho Robinson.

      Dùng người nhân viên kỹ thuật kia làm trung tâm phạm vi, năm chiếc xe SWAT trong nháy mắt bị nổ tung ba chiếc, Robinson vì phản ứng nhanh chóng mà nằm xuống nên bị thương.

      Qua vụ nổ vài giây, người bên SWAT vẫn còn chưa phản ứng, dẫn đứng lên từ mặt đất, chạy tới chiếc xe bên kia.

      Phía sau nhất thời vang lên tiếng súng ngừng, viên đạn ma sát rít gào trong gió, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng tuấn của trong ánh lửa.

      Trịnh Đình và Trịnh Ẩm xem tình thế mà chia nhau lên hai chiếc xe, Dell lái chiếc nhanh chóng chạy ra ngoài sân bay như gió, vừa muốn đẩy vào chiếc xe do Trịnh Ẩm lái bỗng nhiên nghe thấy có người kêu tên .

      Xe của Robinson đuổi theo bọn họ, hơn nữa ngừng có tay súng bắn đến phía họ, vừa né đạn vừa nghiêng đầu nhìn lại, cách đó xa trông thấy Cảnh Trạm ló đầu ra từ trong xe nhìn .

      Khuôn mặt tươi cười từ trước đến giờ chưa từng căng thẳng, “Em mau tới đây! Đến bên , bọn họ tổn thương em!”

      Kha Khinh Đằng đứng ở sau , ánh mắt u ám nhìn Cảnh Trạm.

      Đôi mắt của hai người đàn ông lần đầu tiên giao nhau ở trung.

      Lúc này thực ra Doãn Bích Giới muốn suy nghĩ quá nhiều, nghiên cứu kỹ lời của Cảnh Trạm, nhưng lại nghĩ đến những lời Robinson với khi áp giải đến đường bay.

      “Chỉ cần giao ra tư liệu kia, có thể rời khỏi, mục tiêu của chúng tôi là , đương nhiên, nếu muốn chết cùng , chúng tôi cũng để ý.”

      quay đầu lại nhìn , còn có họng súng và xe cách họ ngày càng gần.

      Hiểm cảnh như vậy, hình như hề sốt ruột, lại còn buông lỏng cánh tay nắm giữ , như là cho quyền tự lựa chọn.

      Hờ hững thế này, nhìn từ cao xuống, lại nắm chắc thắng lợi.

      “Doãn Bích Giới, nhớ kỹ, nếu tiếp theo em lựa chọn quay lại lần nữa, em vĩnh viễn thể rời khỏi nữa.”

      “Doãn tiểu thư, kỳ rất nhiều lúc, có số việc đều định trước, có thể tốn nhiều sức lực, kết quả cuối cùng vẫn như cũ.”

      “Doãn Bích Giới, trở về bên cạnh tôi.”

      …..

      “Bang bang bang ——” Cửa kính của chiếc xe ở phía sau bị vỡ nát.

      “Doãn Bích Giới —— !” Cảnh Trạm nhíu mày, lớn tiếng gào thét.

      “Chị Bích Giới, lên xe!” Trịnh Ẩm ở trong xe cũng lo lắng mà hô lên.

      Vài giây cuối cùng, nhắm mắt lại, nhanh chóng chui vào trong xe.

      Kha Khinh Đằng cũng theo sau ngồi vào trong, đóng cửa xe lại, “Chạy .”

      Trịnh Ẩm lái xe, lập tức chạy như mũi tên ra ngoài.

      Tiếng động cơ, tiếng súng truy đuổi bỏ, cùng với tiếng của Cảnh Trạm ở phía sau dường như bị ngăn cách ở ngoài xe.

      Trái tim còn chưa bình tĩnh lại đột nhiên bị nắm tay.

      Lúc này Kha Khinh Đằng túm đến trước người mình, ép nhìn hai mắt của .

      cắn chặt môi, chỉ có thể nhìn thẳng .

      Tiếng hít thở và nhịp tim của hai bên đều mạnh mẽ, nhìn cặp mắt sâu sắc kia, đôi mắt nhiều lần xuất trong mộng của , bên trong chỉ có hai chữ.

      Số mệnh.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 10: Tốc độ chết người (3)

      Thời khắc chết người như thế kịp để Doãn Bích Giới tiếp tục rơi vào hố sâu trong mắt của Kha Khinh Đằng.

      Theo sát sau xe của bọn họ là hai chiếc xe thể bắn phá của SWAT do Robinson lái dẫn đầu, vốn bị cánh tay ép nhìn thẳng, nhưng thấy mắt đột nhiên nhíu lại, rồi chợt ôm cúi đầu tránh ở chỗ ngồi.

      “Pằng pằng pằng ——”

      Ba phát súng liên tục, trực tiếp xuyên qua bắn vỡ kính xe sau, sau đó kính nằm phía trước xe cũng vỡ nát.

      “Súng!” Doãn Bích Giới phục hồi lại tinh thần nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhíu mày vươn tay với Kha Khinh Đằng.

      buông ra, nhanh chóng đưa tay xuống dưới ghế trước lấy ra khẩu súng rồi đặt trong lòng bàn tay .

      nhận lấy, đột nhiên ngẩn ra.

      Khẩu súng ngắn màu bạc này là quà tặng hai năm trước.

      Desert Eagle*, tuyệt đối phải bất cứ ai có thể dễ dàng kiểm soát sức lực để bắn ra, cũng là khẩu súng lục nhắn linh hoạt có lực sát thương vô cùng lớn.

      (*) Desert Eagle là loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI (Israel Military Industries, nay là Israel Weapon Industries) cho công ty Magnum Research. Nhờ đặc điểm là vẻ ngoài mạ kền bóng bảy và cỡ đạn lớn, khẩu Desert Eagle trở nên nổi tiếng trong các game và phim ảnh.

      Bởi vì cửa kính phía sau bị vỡ nát, giờ phút này bọn họ gần như nằm trong trạng thái phòng thủ, suy nghĩ nhiều nữa, sau khi lên đạn liền giơ súng lên nhắm vào đặc công ló đầu ra bắn vào xe họ, nheo mắt lại bình tĩnh bắn trả.

      Lúc còn bé có thể cầm súng ống nặng nề, cũng ở sân huấn luyện dần dần rèn luyện kỹ năng bắn súng của mình, biết kỹ thuật vật lộn, cũng biết sử dụng dao găm, Nghiêm Thấm Huyên từ lâu, có nửa điểm chung với những bình thường.

      Máu lạnh, cương quyết, gần như ngang bằng với năng lực của đàn ông, điều này ra cũng là trong những yếu tố vì sao năm đó liên bang tìm hợp tác.

      hiểu , vào thời điểm này đây, phải sống là chết, có hối hận, dễ dàng tha thứ, có nhân từ.

      Đây là quy tắc học được tại cái thế giới màu đen này vào hai năm trước.

      “Kha Khinh Đằng,” sau khi bắn chết hai người đặc công, nghiêng đầu đột nhiên phát vẫn lấy súng ra, mà chỉ ở bên nhìn , Doãn Bích Giới gần như phẫn nộ quát lên, “ làm gì đó?!”

      Trong thời điểm mạng sống nguy ngập như vậy lại còn có thời gian rảnh rỗi mà bình tĩnh quan sát ? Huống hồ, vốn là người gây nên!

      “Tôi cho rằng mình em có thể xử lý bọn họ.” chỉ thản nhiên tựa lưng vào ghế, thần sắc lạnh nhạt.

      Trong lúc quay đầu lại với , cửa kính ở phía trước xe cùng với lưng ghế trước lại dày đặc vết súng, vừa ôm đầu ngồm xổm xuống né tránh, vừa giận đến mức khuôn mặt đỏ lên, “Kha Khinh Đằng, lấy súng ra, bằng tôi liền nhảy xuống xe!”

      Tối om như vậy, hoàn cảnh khẩn trương, dường như có thể cảm giác được đáy mắt lại lên ý cười.

      “Em nhảy.”

      nhìn chăm chăm xuống , rồi mới chậm rãi lấy ra khẩu súng thường dùng dưới chỗ ngồi, “Con người thể hai lần bước vào cùng nhánh sông.”

      Mà em, sau khi được tôi cảnh báo nhưng vẫn bước vào.

      Lúc còn chưa phản ứng Kha Khinh Đằng hơi cong khoé miệng, ngồi thẳng nổ súng vào lốp xe của chiếc xe ở phía sau.

      Tiếng bánh xe nổ tung chói tai, gương mặt chút thay đổi, rồi bắn bốn phát vào lốp xe khác.

      Chiếc xe thứ nhất bởi vì lực xì hơi của lốp xe mà khống chế được tốc độ, xoay vòng thẳng đến cỏ của đường bay, nhanh chóng đâm vào hàng rào bảo vệ, rồi phát ra tiếng nổ lớn.

      Ánh lửa ngút trời, chiếc xe thứ hai do Robinson cầm tay lái lại tránh khỏi tầm bắn của , ngược lại dùng tốc độ nhanh hơn thẳng hướng đến xe của bọn họ.

      “Doãn Bích Giới.”

      Thần kinh của căng thẳng đến cực hạn, vừa mới bắn phát trúng cửa xe trước của Robinson, lại bỗng nhiên nghe thấy ở bên cạnh gọi tên .

      Quay đầu lại, phát ném súng qua bên, ánh mắt sâu thẳm nhìn .

      !...” Truy binh ở phía sau gần trong gang tấc, lại bỗng nhiên đưa tay mở hai cửa sổ ở ghế sau, rồi xoay người đặt ở dưới thân mình.

      Tốc độ xe của Trịnh Ẩm đột phá 150, cả chiếc xe gần như bay, lại như ngọn núi đặt người , làm cho ngay cả tí động đậy cũng cảm thấy khó khăn.

      “Trịnh Ẩm.” vừa khống chế cơ thể của vừa lạnh giọng hô lên.

      “Kha tiên sinh!” Trịnh Ẩm trả lời nhanh chóng, trong thanh lại có chút thoải mái.

      “Đừng quay đầu lại nhìn ghế sau.” vừa xong, đôi môi mỏng đến gần môi của Doãn Bích Giới, “ thích hợp với trẻ em.”

      “Vâng.” Trong thanh của Trịnh Ẩm đều là tiếng cười sang sảng.

      Tiếng súng, tiếng ma sát bánh xe, tiếng rống giận dữ… Trong tiếng nền hỗn độn chấn động, nhìn ánh mắt giận dữ của nhìn , rồi cúi đầu hôn .

      nụ hôn sâu sắc khiến người ta ngạt thở, làm cho cả người phát run, làm cho được gì chỉ có thể làm theo.

      Người đàn ông này như mang theo tất cả của …vào lỗ đen vĩnh viễn thấy ánh sáng mặt trời.

      Hai năm trước, cho phép đến gần , cho phép trở thành tồn tại đặc biệt trong lời của mọi người, nhưng lúc biết được chân tướng, lưu tình chút nào cho , cũng tuỳ ý cướp thứ trân quý người .

      Hai năm sau, lại cuốn vào thế giới của lần nữa, chẳng qua lần này hỏi ý nguyện của , dẫn trải qua mọi việc vốn nên trải qua.

      nhất định biết, khi bước vào, vĩnh viễn có cách nào rời khỏi.

      nhất định cũng biết, cho dù thả , vẫn quay trở về.

      Trong lòng Doãn Bích Giới có sợ hãi, có hận, cũng có nồng nhiệt thể khống chế, mà ở trước người, tựa như cọng rơm cứu mạng duy nhất, chỉ có thể bắt lấy.

      Đạn liên tiếp bay qua đỉnh đầu bọn họ, mọi thứ bên trong xe đều phát ra tiếng nổ, xe của bọn họ dường như để mặc cho người ta xâm lược làm bia bắn, nhưng dựa vào kỹ thuật lái xe xuất sắc của Trịnh Ẩm mà họ giành được cơ hội sống cuối cùng.

      nhìn , lúc này lại vươn hai tay vòng qua cổ , bắt đầu ngẩng đầu hùa theo .

      cảm thấy mình và đều điên rồi.

      Trong ánh mắt sâu đáy của Kha Khinh Đằng ràng là ảnh phản chiếu của khuôn mặt , bàn tay vốn khống chế tay nay từ ngoài quần áo của dò xét vào bên trong.

      Tiếng thở dốc, cảm thấy thân thể run rẩy, lại quá ràng quanh quẩn bên tai nhau.

      “Còn nhớ ?”

      cuộn quần áo của đến dưới cổ , cúi đầu hôn lên ngực , bụng đường thẳng xuống, hai tay ngừng xoa làn da mịn màng trơn bóng của .

      Loại tình dục quen thuộc mà xa lạ này gần như khiến thể chịu nổi.

      Nút quần của nhanh chóng bị cởi ra, ngón tay lặng lẽ chui vào.

      “Két ——”

      Trịnh Ẩm đột nhiên quẹo gấp, bởi vì bọn họ có điểm tựa nên lăn thẳng xuống dưới ghế ngồi.

      “Kha tiên sinh, chị Bích Giới, em xin lỗi!” Trịnh Ẩm cố gắng chịu đựng ý cười mà lớn tiếng , “Em nhìn lén!”

      Dưới cảnh tượng như vậy bị người ta vạch trần, sắc mặt của Doãn Bích Giới ở trong đêm tối có chút ửng đỏ, nhưng lại khiến vẻ mặt lạnh lùng trước sau như của sống động hơn tí, nhìn mắt , ngón tay chuẩn xác tìm đến nơi tư mật nhất của .

      “Kha tiên sinh.” vừa hít hơi muốn giữ tay , lúc này Trịnh Ẩm ngồi ở ghế lái lại đột nhiên cao giọng , “ tại cách đích đến theo kế hoạch còn có ba phút, khi tôi và tôi lập ra kế hoạch nghĩ đến thắc mắc mà đưa ra, ba phút hoàn thành lần lắc xe hợp lý sao?”

      Kha Khinh Đằng trả lời câu rắp tâm trêu chọc của Trịnh Ẩm, chỉ là hôn Doãn Bích Giới sâu hơn chút, sau đó ngón tay tiến thẳng vào cơ thể của .

      Chỗ tư mật nhất lúc này bị ngón tay của đâm vào.

      Cảm giác như vậy cũng phải là giao hợp chân chính, nhưng càng sâu giác quan càng khoái cảm.

      mở miệng, muốn hô hấp, lại hôn càng sâu, ngón tay còn dần dần bắt chước tần suất khi hoan ái chân .

      Vào, ra, tốc độ của động tác vừa mau chóng lại có sức lực, tất cả các góc cạnh của ngón tay dường như có thể đạt đến, làn da người cũng dần ửng đỏ.

      Càng lúc càng nhanh.

      vốn sắp đưa lên đỉnh, lại phát đột nhiên híp mắt, bàn tay vốn ôm cổ nay rơi xuống dây nịt của , rồi dùng sức tháo ra.

      “Còn nhớ ?”

      lặp lại những lời mà vừa , khoé miệng dần cong lên nụ cười trêu tức lại quyến rũ, chút do dự mà dùng tay mà nhàng cầm lấy vật nóng cứng của bừng bừng phấn chấn.

      “Như thế nào,” bị cầm chỗ kia, cũng có chút kinh hoảng, khuôn mặt lạnh lùng tuấn ngược lại có chút ý vị sâu xa, “Em muốn tôi…nhớ tới cái gì?”

      Đôi mắt giống như có ánh lửa lập loè, cùng với cám dỗ trí mạng.

      “Kha tiên sinh…”

      Lúc này thanh của Trịnh Ẩm truyền đến có chút uể oải, “Tôi chạy nhanh quá, tới trước thời hạn…”

      Vừa dứt lời, Doãn Bích Giới đột nhiên cảm thấy cả chiếc xe treo lơ lửng giữa trời, như là từ cao rơi thẳng xuống.

      Rơi xuống vách núi.

      Trong đầu chỉ lên ý nghĩ này, cả người hướng xuống dưới, cùng với tiếng sóng biển càng ngày càng gần, biết chỗ mình sắp sửa rơi vào.

      “Nhớ kỹ.”

      Lúc này Kha Khinh Đằng vươn tay ôm chặt trước người, trong quá trình quay cuồng, trong gió thét gào, vẫn nhìn chằm chằm vào mắt , “Sau khi xuống nước, ngừng thở, theo tôi bơi ra ngoài cửa xe.”

      mở to hai mắt nhìn.

      “Nhớ chưa?” dán bên tai , lạnh giọng lặp lại.

      kịp đáp lại, nước biển lạnh lẽo tràn ngập vào tất cả khe hở của chiếc xe.

      Tầm mắt hoàn toàn trong hoàn cảnh tối tăm, theo bản năng ngừng hô hấp.

      Khoảng chừng hai đến ba giây, tư duy đọng lại, nước biển từ bốn phương tám hướng dồn nén về phía , trong nháy mắt làm cho có chút trở tay kịp.

      Trong lúc giãy dụa nín thở, đột nhiên cảm giác được đôi tay có lực nâng lên, ngừng đẩy chui ra ngoài cửa xe.

      Từ kỹ năng bơi lội của rất tốt, nhưng nước biển quả là lạnh thấu xương, trong khi tầm mắt nhìn , dùng hết toàn lực bơi lên mặt biển, khó khăn lắm mới tiếp xúc với khí trong lành.

      “Bên này.” vừa mở miệng hít thở khí trong lành, thanh của Kha Khinh Đằng truyền đến từ bên trái.

      nghiêng đầu, phát đồng hồ tay của Trịnh Ẩm phát sáng ở phía trước giúp họ làm đèn dẫn đường, bơi đến ven biển bên kia.

      “Bơi theo hướng của Trịnh Ẩm, em có thể kiên trì ?”

      nhìn , trầm giọng hỏi.

      trầm mặc hai giây, làm ra tư thế bơi tự do tiêu chuẩn, rồi bơi qua người , “Đùa à.”

      cũng nữa mà bơi theo , tư thế như là bảo vệ , cùng nhau bơi đến phía trước.

      Cùng lúc đó, xe đuổi theo bọn họ đến vách núi, Robinson nhìn bóng dáng của bọn họ rời xa, mắng chửi câu.

      “Đội trưởng, nên làm sao bây giờ?” Hai tên đặc công may mắn còn sống sót ở bên cạnh lo lắng lên tiếng hỏi, “Lần này tổn thất nhiều người như vậy, cấp nhất định tức điên mất!”

      Chỉ thấy Robinson trầm mặc lát, cong khoé miệng rồi , “Bước tiếp theo ôm cây đợi thỏ, tôi tin có ngày nào đó con thỏ còn đôi mắt.”

      ***

      Kỳ vào loại thời điểm này, thử thách cũng phải là kỹ năng bơi, mà là có thể chịu đựng nước biển lạnh thấu xương hay .

      Doãn Bích Giới vừa điều chỉnh hô hấp cùng cách bơi lội của mình, vừa quan sát mặt biển, khoảng chừng mười phút sau tại đường ven biển xuất chiếc du thuyền.

      “Lên du thuyền kia.” Lúc này Kha Khinh Đằng ở phía sau .

      Trước mắt là đích đến cuối cùng, cắn chặt răng, dùng tốc độ nhanh hơn bơi đến phía trước.

      Rốt cục, cách chiếc thuyền ngày càng gần, Trịnh Ẩm xoay người lên thuyền, lúc này Trịnh Ẩm và Trịnh Đình thả xuống sợi dây thừng hướng đến phía , “Chị Bích Giới, giữ chặt dây thừng!”

      đưa tay nắm chặt dây thừng, nhanh chóng được kéo lên du thuyền, Kha Khinh Đằng ở phía sau cũng đồng thời rời khỏi mặt biển.

      “Kha tiên sinh, Doãn tiểu thư, khăn mặt.” Trịnh Đình lập tức đưa đến hai chiếc khăn mặt.

      Doãn Bích Giới gần như lạnh cóng đến sắc mặt trắng bệch, vừa dùng khăn lau người ướt sũng, vừa nhìn Kha Khinh Đằng ở bên cạnh cho dù rơi xuống nước vẫn trầm tĩnh.

      “Bọn họ đến rồi?”

      Lúc này, trong khoang thuyền truyền đến giọng nam biếng nhác.

      Cùng với giọng trong veo này là dáng người cao gầy, diện mạo của người đàn ông trông tinh xảo hơn phụ nữ, ta cầm ly rượu từ khoang thuyền ra.

      “Vị này chính là người phụ nữ của Kha lão đại à? Xin chào,” thấy người đàn ông kia coi ánh mắt sắc bén của , ta vươn tay bắt tay , “Tôi là Phong Trác Luân, bạn tốt nhiều năm của người đàn ông của .”

      đợi bỏ tay ra, người đàn ông tên là Phong Trác Luân còn tiếp, “Nghe hai người vừa mới lắc xe?”

      hơi sặc cổ họng, cùng Kha Khinh Đằng gần như đồng thời mở miệng, lạnh lùng , “Lắc thành.”

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 10: Tốc độ chết người (3)

      Thời khắc chết người như thế kịp để Doãn Bích Giới tiếp tục rơi vào hố sâu trong mắt của Kha Khinh Đằng.

      Theo sát sau xe của bọn họ là hai chiếc xe thể bắn phá của SWAT do Robinson lái dẫn đầu, vốn bị cánh tay ép nhìn thẳng, nhưng thấy mắt đột nhiên nhíu lại, rồi chợt ôm cúi đầu tránh ở chỗ ngồi.

      “Pằng pằng pằng ——”

      Ba phát súng liên tục, trực tiếp xuyên qua bắn vỡ kính xe sau, sau đó kính nằm phía trước xe cũng vỡ nát.

      “Súng!” Doãn Bích Giới phục hồi lại tinh thần nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhíu mày vươn tay với Kha Khinh Đằng.

      buông ra, nhanh chóng đưa tay xuống dưới ghế trước lấy ra khẩu súng rồi đặt trong lòng bàn tay .

      nhận lấy, đột nhiên ngẩn ra.

      Khẩu súng ngắn màu bạc này là quà tặng hai năm trước.

      Desert Eagle*, tuyệt đối phải bất cứ ai có thể dễ dàng kiểm soát sức lực để bắn ra, cũng là khẩu súng lục nhắn linh hoạt có lực sát thương vô cùng lớn.

      (*) Desert Eagle là loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI (Israel Military Industries, nay là Israel Weapon Industries) cho công ty Magnum Research. Nhờ đặc điểm là vẻ ngoài mạ kền bóng bảy và cỡ đạn lớn, khẩu Desert Eagle trở nên nổi tiếng trong các game và phim ảnh.

      Bởi vì cửa kính phía sau bị vỡ nát, giờ phút này bọn họ gần như nằm trong trạng thái phòng thủ, suy nghĩ nhiều nữa, sau khi lên đạn liền giơ súng lên nhắm vào đặc công ló đầu ra bắn vào xe họ, nheo mắt lại bình tĩnh bắn trả.

      Lúc còn bé có thể cầm súng ống nặng nề, cũng ở sân huấn luyện dần dần rèn luyện kỹ năng bắn súng của mình, biết kỹ thuật vật lộn, cũng biết sử dụng dao găm, Nghiêm Thấm Huyên từ lâu, có nửa điểm chung với những bình thường.

      Máu lạnh, cương quyết, gần như ngang bằng với năng lực của đàn ông, điều này ra cũng là trong những yếu tố vì sao năm đó liên bang tìm hợp tác.

      hiểu , vào thời điểm này đây, phải sống là chết, có hối hận, dễ dàng tha thứ, có nhân từ.

      Đây là quy tắc học được tại cái thế giới màu đen này vào hai năm trước.

      “Kha Khinh Đằng,” sau khi bắn chết hai người đặc công, nghiêng đầu đột nhiên phát vẫn lấy súng ra, mà chỉ ở bên nhìn , Doãn Bích Giới gần như phẫn nộ quát lên, “ làm gì đó?!”

      Trong thời điểm mạng sống nguy ngập như vậy lại còn có thời gian rảnh rỗi mà bình tĩnh quan sát ? Huống hồ, vốn là người gây nên!

      “Tôi cho rằng mình em có thể xử lý bọn họ.” chỉ thản nhiên tựa lưng vào ghế, thần sắc lạnh nhạt.

      Trong lúc quay đầu lại với , cửa kính ở phía trước xe cùng với lưng ghế trước lại dày đặc vết súng, vừa ôm đầu ngồm xổm xuống né tránh, vừa giận đến mức khuôn mặt đỏ lên, “Kha Khinh Đằng, lấy súng ra, bằng tôi liền nhảy xuống xe!”

      Tối om như vậy, hoàn cảnh khẩn trương, dường như có thể cảm giác được đáy mắt lại lên ý cười.

      “Em nhảy.”

      nhìn chăm chăm xuống , rồi mới chậm rãi lấy ra khẩu súng thường dùng dưới chỗ ngồi, “Con người thể hai lần bước vào cùng nhánh sông.”

      Mà em, sau khi được tôi cảnh báo nhưng vẫn bước vào.

      Lúc còn chưa phản ứng Kha Khinh Đằng hơi cong khoé miệng, ngồi thẳng nổ súng vào lốp xe của chiếc xe ở phía sau.

      Tiếng bánh xe nổ tung chói tai, gương mặt chút thay đổi, rồi bắn bốn phát vào lốp xe khác.

      Chiếc xe thứ nhất bởi vì lực xì hơi của lốp xe mà khống chế được tốc độ, xoay vòng thẳng đến cỏ của đường bay, nhanh chóng đâm vào hàng rào bảo vệ, rồi phát ra tiếng nổ lớn.

      Ánh lửa ngút trời, chiếc xe thứ hai do Robinson cầm tay lái lại tránh khỏi tầm bắn của , ngược lại dùng tốc độ nhanh hơn thẳng hướng đến xe của bọn họ.

      “Doãn Bích Giới.”

      Thần kinh của căng thẳng đến cực hạn, vừa mới bắn phát trúng cửa xe trước của Robinson, lại bỗng nhiên nghe thấy ở bên cạnh gọi tên .

      Quay đầu lại, phát ném súng qua bên, ánh mắt sâu thẳm nhìn .

      !...” Truy binh ở phía sau gần trong gang tấc, lại bỗng nhiên đưa tay mở hai cửa sổ ở ghế sau, rồi xoay người đặt ở dưới thân mình.

      Tốc độ xe của Trịnh Ẩm đột phá 150, cả chiếc xe gần như bay, lại như ngọn núi đặt người , làm cho ngay cả tí động đậy cũng cảm thấy khó khăn.

      “Trịnh Ẩm.” vừa khống chế cơ thể của vừa lạnh giọng hô lên.

      “Kha tiên sinh!” Trịnh Ẩm trả lời nhanh chóng, trong thanh lại có chút thoải mái.

      “Đừng quay đầu lại nhìn ghế sau.” vừa xong, đôi môi mỏng đến gần môi của Doãn Bích Giới, “ thích hợp với trẻ em.”

      “Vâng.” Trong thanh của Trịnh Ẩm đều là tiếng cười sang sảng.

      Tiếng súng, tiếng ma sát bánh xe, tiếng rống giận dữ… Trong tiếng nền hỗn độn chấn động, nhìn ánh mắt giận dữ của nhìn , rồi cúi đầu hôn .

      nụ hôn sâu sắc khiến người ta ngạt thở, làm cho cả người phát run, làm cho được gì chỉ có thể làm theo.

      Người đàn ông này như mang theo tất cả của …vào lỗ đen vĩnh viễn thấy ánh sáng mặt trời.

      Hai năm trước, cho phép đến gần , cho phép trở thành tồn tại đặc biệt trong lời của mọi người, nhưng lúc biết được chân tướng, lưu tình chút nào cho , cũng tuỳ ý cướp thứ trân quý người .

      Hai năm sau, lại cuốn vào thế giới của lần nữa, chẳng qua lần này hỏi ý nguyện của , dẫn trải qua mọi việc vốn nên trải qua.

      nhất định biết, khi bước vào, vĩnh viễn có cách nào rời khỏi.

      nhất định cũng biết, cho dù thả , vẫn quay trở về.

      Trong lòng Doãn Bích Giới có sợ hãi, có hận, cũng có nồng nhiệt thể khống chế, mà ở trước người, tựa như cọng rơm cứu mạng duy nhất, chỉ có thể bắt lấy.

      Đạn liên tiếp bay qua đỉnh đầu bọn họ, mọi thứ bên trong xe đều phát ra tiếng nổ, xe của bọn họ dường như để mặc cho người ta xâm lược làm bia bắn, nhưng dựa vào kỹ thuật lái xe xuất sắc của Trịnh Ẩm mà họ giành được cơ hội sống cuối cùng.

      nhìn , lúc này lại vươn hai tay vòng qua cổ , bắt đầu ngẩng đầu hùa theo .

      cảm thấy mình và đều điên rồi.

      Trong ánh mắt sâu đáy của Kha Khinh Đằng ràng là ảnh phản chiếu của khuôn mặt , bàn tay vốn khống chế tay nay từ ngoài quần áo của dò xét vào bên trong.

      Tiếng thở dốc, cảm thấy thân thể run rẩy, lại quá ràng quanh quẩn bên tai nhau.

      “Còn nhớ ?”

      cuộn quần áo của đến dưới cổ , cúi đầu hôn lên ngực , bụng đường thẳng xuống, hai tay ngừng xoa làn da mịn màng trơn bóng của .

      Loại tình dục quen thuộc mà xa lạ này gần như khiến thể chịu nổi.

      Nút quần của nhanh chóng bị cởi ra, ngón tay lặng lẽ chui vào.

      “Két ——”

      Trịnh Ẩm đột nhiên quẹo gấp, bởi vì bọn họ có điểm tựa nên lăn thẳng xuống dưới ghế ngồi.

      “Kha tiên sinh, chị Bích Giới, em xin lỗi!” Trịnh Ẩm cố gắng chịu đựng ý cười mà lớn tiếng , “Em nhìn lén!”

      Dưới cảnh tượng như vậy bị người ta vạch trần, sắc mặt của Doãn Bích Giới ở trong đêm tối có chút ửng đỏ, nhưng lại khiến vẻ mặt lạnh lùng trước sau như của sống động hơn tí, nhìn mắt , ngón tay chuẩn xác tìm đến nơi tư mật nhất của .

      “Kha tiên sinh.” vừa hít hơi muốn giữ tay , lúc này Trịnh Ẩm ngồi ở ghế lái lại đột nhiên cao giọng , “ tại cách đích đến theo kế hoạch còn có ba phút, khi tôi và tôi lập ra kế hoạch nghĩ đến thắc mắc mà đưa ra, ba phút hoàn thành lần lắc xe hợp lý sao?”

      Kha Khinh Đằng trả lời câu rắp tâm trêu chọc của Trịnh Ẩm, chỉ là hôn Doãn Bích Giới sâu hơn chút, sau đó ngón tay tiến thẳng vào cơ thể của .

      Chỗ tư mật nhất lúc này bị ngón tay của đâm vào.

      Cảm giác như vậy cũng phải là giao hợp chân chính, nhưng càng sâu giác quan càng khoái cảm.

      mở miệng, muốn hô hấp, lại hôn càng sâu, ngón tay còn dần dần bắt chước tần suất khi hoan ái chân .

      Vào, ra, tốc độ của động tác vừa mau chóng lại có sức lực, tất cả các góc cạnh của ngón tay dường như có thể đạt đến, làn da người cũng dần ửng đỏ.

      Càng lúc càng nhanh.

      vốn sắp đưa lên đỉnh, lại phát đột nhiên híp mắt, bàn tay vốn ôm cổ nay rơi xuống dây nịt của , rồi dùng sức tháo ra.

      “Còn nhớ ?”

      lặp lại những lời mà vừa , khoé miệng dần cong lên nụ cười trêu tức lại quyến rũ, chút do dự mà dùng tay mà nhàng cầm lấy vật nóng cứng của bừng bừng phấn chấn.

      “Như thế nào,” bị cầm chỗ kia, cũng có chút kinh hoảng, khuôn mặt lạnh lùng tuấn ngược lại có chút ý vị sâu xa, “Em muốn tôi…nhớ tới cái gì?”

      Đôi mắt giống như có ánh lửa lập loè, cùng với cám dỗ trí mạng.

      “Kha tiên sinh…”

      Lúc này thanh của Trịnh Ẩm truyền đến có chút uể oải, “Tôi chạy nhanh quá, tới trước thời hạn…”

      Vừa dứt lời, Doãn Bích Giới đột nhiên cảm thấy cả chiếc xe treo lơ lửng giữa trời, như là từ cao rơi thẳng xuống.

      Rơi xuống vách núi.

      Trong đầu chỉ lên ý nghĩ này, cả người hướng xuống dưới, cùng với tiếng sóng biển càng ngày càng gần, biết chỗ mình sắp sửa rơi vào.

      “Nhớ kỹ.”

      Lúc này Kha Khinh Đằng vươn tay ôm chặt trước người, trong quá trình quay cuồng, trong gió thét gào, vẫn nhìn chằm chằm vào mắt , “Sau khi xuống nước, ngừng thở, theo tôi bơi ra ngoài cửa xe.”

      mở to hai mắt nhìn.

      “Nhớ chưa?” dán bên tai , lạnh giọng lặp lại.

      kịp đáp lại, nước biển lạnh lẽo tràn ngập vào tất cả khe hở của chiếc xe.

      Tầm mắt hoàn toàn trong hoàn cảnh tối tăm, theo bản năng ngừng hô hấp.

      Khoảng chừng hai đến ba giây, tư duy đọng lại, nước biển từ bốn phương tám hướng dồn nén về phía , trong nháy mắt làm cho có chút trở tay kịp.

      Trong lúc giãy dụa nín thở, đột nhiên cảm giác được đôi tay có lực nâng lên, ngừng đẩy chui ra ngoài cửa xe.

      Từ kỹ năng bơi lội của rất tốt, nhưng nước biển quả là lạnh thấu xương, trong khi tầm mắt nhìn , dùng hết toàn lực bơi lên mặt biển, khó khăn lắm mới tiếp xúc với khí trong lành.

      “Bên này.” vừa mở miệng hít thở khí trong lành, thanh của Kha Khinh Đằng truyền đến từ bên trái.

      nghiêng đầu, phát đồng hồ tay của Trịnh Ẩm phát sáng ở phía trước giúp họ làm đèn dẫn đường, bơi đến ven biển bên kia.

      “Bơi theo hướng của Trịnh Ẩm, em có thể kiên trì ?”

      nhìn , trầm giọng hỏi.

      trầm mặc hai giây, làm ra tư thế bơi tự do tiêu chuẩn, rồi bơi qua người , “Đùa à.”

      cũng nữa mà bơi theo , tư thế như là bảo vệ , cùng nhau bơi đến phía trước.

      Cùng lúc đó, xe đuổi theo bọn họ đến vách núi, Robinson nhìn bóng dáng của bọn họ rời xa, mắng chửi câu.

      “Đội trưởng, nên làm sao bây giờ?” Hai tên đặc công may mắn còn sống sót ở bên cạnh lo lắng lên tiếng hỏi, “Lần này tổn thất nhiều người như vậy, cấp nhất định tức điên mất!”

      Chỉ thấy Robinson trầm mặc lát, cong khoé miệng rồi , “Bước tiếp theo ôm cây đợi thỏ, tôi tin có ngày nào đó con thỏ còn đôi mắt.”

      ***

      Kỳ vào loại thời điểm này, thử thách cũng phải là kỹ năng bơi, mà là có thể chịu đựng nước biển lạnh thấu xương hay .

      Doãn Bích Giới vừa điều chỉnh hô hấp cùng cách bơi lội của mình, vừa quan sát mặt biển, khoảng chừng mười phút sau tại đường ven biển xuất chiếc du thuyền.

      “Lên du thuyền kia.” Lúc này Kha Khinh Đằng ở phía sau .

      Trước mắt là đích đến cuối cùng, cắn chặt răng, dùng tốc độ nhanh hơn bơi đến phía trước.

      Rốt cục, cách chiếc thuyền ngày càng gần, Trịnh Ẩm xoay người lên thuyền, lúc này Trịnh Ẩm và Trịnh Đình thả xuống sợi dây thừng hướng đến phía , “Chị Bích Giới, giữ chặt dây thừng!”

      đưa tay nắm chặt dây thừng, nhanh chóng được kéo lên du thuyền, Kha Khinh Đằng ở phía sau cũng đồng thời rời khỏi mặt biển.

      “Kha tiên sinh, Doãn tiểu thư, khăn mặt.” Trịnh Đình lập tức đưa đến hai chiếc khăn mặt.

      Doãn Bích Giới gần như lạnh cóng đến sắc mặt trắng bệch, vừa dùng khăn lau người ướt sũng, vừa nhìn Kha Khinh Đằng ở bên cạnh cho dù rơi xuống nước vẫn trầm tĩnh.

      “Bọn họ đến rồi?”

      Lúc này, trong khoang thuyền truyền đến giọng nam biếng nhác.

      Cùng với giọng trong veo này là dáng người cao gầy, diện mạo của người đàn ông trông tinh xảo hơn phụ nữ, ta cầm ly rượu từ khoang thuyền ra.

      “Vị này chính là người phụ nữ của Kha lão đại à? Xin chào,” thấy người đàn ông kia coi ánh mắt sắc bén của , ta vươn tay bắt tay , “Tôi là Phong Trác Luân, bạn tốt nhiều năm của người đàn ông của .”

      đợi bỏ tay ra, người đàn ông tên là Phong Trác Luân còn tiếp, “Nghe hai người vừa mới lắc xe?”

      hơi sặc cổ họng, cùng Kha Khinh Đằng gần như đồng thời mở miệng, lạnh lùng , “Lắc thành.”

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 11: Quốc trung chi quốc (1)

      Doãn Bích Giới và Kha Khinh Đằng gần như cùng lúc ba chữ này, sau khi xong, nhướng mày, cũng nhìn với ý sâu xa.

      Ánh lửa bắn ra bốn phía, Trịnh Đình, Trịnh Ẩm và Phong Trác Luân ở đây đều như có cảm giác nghẹn lời tại cổ họng, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp của Phong Trác Luân quả thực giống như là diễn kịch.

      “Cái gì? Cái gì lắc thành?” Lúc này Dell cầm ly rượu ra khỏi khoang thuyền, nghi hoặc dùng tiếng Trung trúc trắc hỏi.

      Phong Trác Luân thấp giọng ho khan, vỗ vai Dell , “Người Mỹ các hiểu đâu, tôi dùng ví dụ khác, là muốn gắn ốc vít vào nhưng tua vít bị hỏng vì yếu tố bên ngoài, cho nên chưa kịp gắn vào…”

      “Vì sao muốn gắn ốc?” Dell hiển nhiên đuổi kịp đoạn này, nghi ngờ mà sờ ót.

      Trịnh Ẩm trợn mắt há hốc mồm vì lời giải thích hèn hạ có giới hạn của Phong Trác Luân, nắm lòng bàn tay ướt đẫm đứng tại chỗ.

      Vẻ mặt Doãn Bích Giới cũng như nuốt phải ruồi bọ, lại có chút nhịn được mà nổi gân xanh.

      “Da lại ngứa à?” Lúc này Kha Khinh Đằng trả khăn mặt cho Trịnh Đình, lạnh như băng nhìn Phong Trác Luân.

      Phong Trác Luân xua tay liên tục, “Kha lão đại, đừng như vậy, cậu phải nhớ chúng ta là bạn tốt nhiều năm…”

      thêm chữ nữa.” Trong nháy mắt Kha Khinh Đằng tới bên cạnh ta, trong lời có chút ấm áp nào, “Tôi liền ném cậu vào Địa Trung Hải cho cá ăn.”

      “Cá sao nỡ ăn người đẹp như hoa là tôi?” Phong Trác Luân trả lời chầm chậm.

      …..

      Tất cả mọi người trầm mặc mà quay vào trong du thuyền.

      Chỉ có Dell ở lại vì nghe hiểu câu thành ngữ kia, ta cười tủm tỉm vỗ vai Phong Trác Luân, “Tuy rằng tôi nghe hiểu, nhưng tôi cảm thấy hình như cậu bị khinh thường…”

      …..

      Trong du thuyền có hai gian phòng tắm, Doãn Bích Giới và Trịnh Ẩm lần lượt tắm trong gian, Kha Khinh Đằng mình ở gian kia.

      Đợi sau khi Doãn Bích Giới tắm xong, lập tức ra ngoài, mà chờ lúc Trịnh Ẩm vào rồi đóng cửa lại.

      “Tiểu Ẩm, từ giờ trở , chị hỏi em trả lời.” Đôi mắt có chút hơi nước vì vừa tắm xong trông vẻ đặc biệt có thần, nhưng cũng có chút sắc bén.

      Trịnh Ẩm hoảng sợ, nhưng như là sớm biết trước nên nghe lời gật đầu.

      “Thực ra ngay từ đầu Kha Khinh Đằng hề tín nhiệm Carlos, đúng ?”

      “Vâng, lúc đầu em và em còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng cuối cùng chứng minh suy đoán của Kha tiên sinh là đúng.”

      “Nếu tín nhiệm, vì sao còn muốn đến sòng bạc hoàng gia tìm bảo hộ.”

      “Kỳ ngay cả em và em cũng ràng về khâu này, lấy người chia bài kia ra mà , chính là do Kha tiên sinh trực tiếp sắp đặt, sau đó em mới cảm thấy có thể là vì Kha tiên sinh biết chị nhất định muốn rời , lại cũng biết Carlos biết thời biết thế mà thay đổi nên dùng ông ta để cảnh cáo với liên bang.”

      “Trước khi chị rời khỏi, ta biết bọn người Robinson ở sân bay chặn chị, đúng ?”

      “Phải.”

      “Vậy vì sao ta ngăn cản?”

      “Bởi vì ấy biết có cách ngăn cản, cho nên sớm lập kế hoạch giúp chị thoát khỏi vòng vây.” Trịnh Ẩm tới đây, cũng chịu đựng mà thở dài hơi, “Từ đường bay của sân bay đến chiếc đĩa bom, rồi rơi xuống vách núi, bơi trong biển, lên du thuyền, tất cả đều được lập kế hoạch xong xuôi từ trước, đáng sợ có phải ? Chính xác đến từng chi tiết xảy ra trong tương lai.”

      “Thậm chí, dù cho chị do dự lần nữa, hay là mạo hiểm, từ nay về sau cũng gánh vác dấu vết truy nã của liên bang mà theo tụi em, ấy cũng tính toán được.”

      nghe mà được lời nào.

      “Chị Bích Giới.” Lúc này Trịnh Ẩm nhìn , “Cả đời này người em kính nể nhất là Kha tiên sinh, cho dù ấy làm công việc phù hợp với nhận thức về quan niệm luân lý của người đời, nhưng em biết, ấy đối với em và em, còn có chị, luôn lòng tín nhiệm.”

      nhắm mắt, thản nhiên , “Nhưng hai năm trước chị phản bội ta.”

      “Kha tiên sinh biết chị bất đắc dĩ.”

      Trịnh Ẩm lắc đầu, giọng trở nên nghiêm túc mà trước nay chưa từng có, “Lúc chị mang theo mục đích đến bên cạnh ấy, chị vốn biết ấy, đương nhiên chị cũng ngờ đến có ngày, người như ấy nảy sinh tình cảm với chị.”

      Câu cuối cùng khiến đột nhiên mở mắt.

      “Chị Bích Giới, thực ra những lời này nên để em với chị.” Trịnh Ẩm giơ tay, nhàng chạm vào vai , “Hai năm trước, giữa chị và Kha tiên sinh có khúc mắc, nhưng tuyệt đối phải là sai lầm.”

      “Kha tiên sinh cũng phạm sai lầm, nhưng ấy đối với mình chị là điểm mấu chốt thể kiềm chế.”

      Cho dù quá khứ của , tại của , tương lai của , rời khỏi của , do dự của , sợ hãi của .

      nhìn thấy , hơn nữa dung túng cho tuỳ ý của , bao dung tất cả của .

      Đôi môi Doãn Bích Giới hơi giật, trong vài ngày rối ren hỗn loạn tại đây, lần đầu tiên á khẩu trả lời được.

      Bởi vì trong lời của Trịnh Ẩm, chữ là giả.

      Cho dù muốn tin tưởng chăng nữa.

      ***

      Ban đêm vô biên, du thuyền chạy êm xuôi.

      Mọi người, cho dù sôi động như Phong Trác Luân lúc này cũng vào giấc ngủ.

      Cho dù trải qua bắn nhau và chạy trốn kịch liệt như vậy, mình Doãn Bích Giới lúc này lại có chút buồn ngủ.

      Lại nằm ở giường hồi, mặc thêm áo khoác rồi chậm rãi xuống giường.

      thẳng ra khỏi phòng ngủ của mình, dọc theo hướng ra ngoài, muốn đến boong tàu, nhưng dọc đường qua phòng của Kha Khinh Đằng, lại dừng bước chân.

      Cửa phòng khép chặt.

      Nhưng lát sau, lại ma xui quỷ khiến mà giơ tay cầm nắm cửa mở ra.

      “Răng rắc” tiếng, cửa nhàng đẩy ra.

      Trong phòng là mảnh tối đen, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ vì bức màn kéo lại, mà nhìn thấy giường có người.

      Bước chân đứng tại chỗ, liếc sang bên cạnh, mới phát ngồi sofa trong góc.

      ngủ được?”

      sớm phát xâm nhập của , cho đến lúc nhìn thấy mới thong thả hỏi.

      gì, chỉ đến bên cạnh , từ cao nhìn xuống mà thản nhiên mở miệng, “Lưng của sao thế?”

      ngồi lưng rất thẳng, có thể là vì thương tích ở lưng nên thể nằm xuống.

      sao, bệnh cũ.” trả lời như thế.

      Trong lúc chuyện, mở ngọn đèn , thuận tiện cầm lấy thuốc mỡ đặt ngăn tủ.

      “Đưa lưng về phía tôi.” cúi đầu, như là ra lệnh.

      Lúc này đáy mắt ra tia sáng rất nhạt, chậm rãi xoay người, đưa lưng đối mặt .

      nín thở rồi hô hấp lại, lúc này xoay người, dùng tay nhàng cuộn áo của lên.

      Dưới ngọn đèn, có thể nhìn thấy lưng ràng, hề biết có đủ vết sẹo, sâu có nông có đan xen nhau, có số đóng mài lâu, cũng có vết thương cũ tái phát, thoạt nhìn thấy ghê người.

      Cho dù địa vị của như vậy, nhưng phải ở trong nguy hiểm trước kia mới tới ngày hôm nay.

      Trong đầu ngừng nhớ lại cảnh tượng tại sân bay, nhìn thấy những vết sẹo này, dùng ngón tay cẩn thận mà chầm chậm bôi thuốc lưng .

      Chạm đến những vết lồi làn da, đáy lòng lại có cảm giác sợ hãi, ngược lại có chút khó chịu thể giải thích.

      Những vết sẹo này hẳn là có vài vết bởi vì mà tăng thêm.

      hỏi chính mình nhiều lần, cảm giác này trong đáy lòng rốt cuộc là cái gì?

      Trong phòng yên lặng đến mức ngay cả tí xíu tiếng động cũng có, sau khi bôi xong, vừa mới đứng dậy đặt thuốc lại tủ bị ôm lấy từ phía sau.

      “Cám ơn.”

      Bởi vì chiều cao, cánh tay vòng qua eo , thanh mát lạnh giống như sáng sớm của mùa đông.

      “Cám ơn cái gì? Bôi thuốc mỡ sao?” Lông mi của hơi run, nhưng cố gắng khiến cho thanh của mình lạnh lùng như thường ngày.

      Trong cổ họng phát ra giọng trầm rất , như là cười lại như là ho khan, “Phải.”

      Được thúc đẩy bởi trái tim, linh hồn được dẫn về.

      chỉ muốn cảm ơn em trở về bên cạnh lần nữa.

      vốn tưởng rằng vào lúc người, tiếp tục chuyện xe vẫn chưa làm xong khi vượt qua tốc độ 150.

      Nhưng ngờ chỉ lẳng lặng ôm như thế, từng lúc hôn lên vành tai và cổ , nhưng động tác có tiến thêm bước nữa.

      Đây là dịu dàng khác thuộc về .

      đưa lưng về phía , cảm nhận trong lòng mình hơi phát run.

      Đến cuối cùng buồn ngủ, cảm giác dường như ôm mình ngồi sofa, đầu tựa vào vai .

      “Sau khi xuống thuyền, định đâu thế?” Trong lúc buồn ngủ mãnh liệt, quên hỏi .

      “Vatican.” đáp, “Ngủ .”

      Trong đầu vẫn nghi ngờ vì sao muốn Vatican, nhưng cuối cùng muốn thốt ra nhắm mắt lại.

      …..

      Ánh nắng sáng sớm dao động mặt biển, chiếu vào phòng ngủ trong khoang thuyền.

      từ từ tỉnh dậy, mới phát mình nằm sofa, người còn khoác tấm chăn.

      chăn dường như còn lưu lại hơi thở của , trong đầu suy nghĩ hồi, đặt tấm chăn sang bên cạnh rồi ra phòng ngủ.

      thẳng đến phòng khách của khoang thuyền, nhưng phát bóng người, giương mắt hướng đến boong tàu, cũng thấy ai cả.

      hơi nhíu mày, bước đến chỗ lên bờ.

      Du thuyền cập bến tại bờ biển, Dell và Phong Trác Luân đứng đối diện nhau hút thuốc, em họ Trịnh và Kha Khinh Đằng có ở đây.

      tỉnh rồi?” Bởi vì băn khoăn đến Dell nên Phong Trác Luân cố ý dùng tiếng , giọng có vẻ biếng nhác lại êm tai, “Ngủ thẳng giấc đến Ý, là có thể ngủ ha.”

      liếc nhìn ta, “…Bọn họ đâu?”

      Vatican.” Phong Trác Luân chỉ ra phía sau, “Bọn họ để xe lại cho , theo máy chỉ đường mà chạy, xa đâu.”

      gật đầu.

      “Tôi và Dell , ta quê mùa có hứng thú với tranh vẽ của toà thành này, tôi muốn để dành Venice sau này cùng phu nhân của tôi.” Ánh mắt xinh đẹp của ta híp lại.

      “Phu nhân?” Dell hiển nhiên tin lắm, “Cậu kết hôn ư? Hoa bướm như cậu phải theo chủ nghĩa độc thân sao?”

      “Thế khó liệu.” ta cười hút thuốc, nhún vai, “Ai biết sau này xảy ra chuyện gì chứ?”

      Mấy câu kia, người vô tình, nhưng nghe ở trong tai Doãn Bích Giới, mãi cho đến khi đường tới Vatican vẫn còn lặp lại trong đầu .

      Dựa vào máy chỉ đường, nhanh chóng lái xe tới Vatican.

      Vatican, đây là quốc gia nhất thế giới, cũng ít dân cư nhất, nhưng quốc gia này chính là vật báu vĩ đại nhất, bảo tàng và tác phẩm tôn giáo quý báu kể xiết.

      Cũng là quốc gia tín ngưỡng.

      Quan trọng hơn là, đây là nhà thờ Thánh Phêrô, trung tâm giáo đường của Cơ Đốc Giáo ở Rome, từng cùng tới lần.

      Đậu xe xong, dọc theo quảng trường Thánh Phêrô chậm rãi vào nhà thờ.

      thế giới vì sao lại có nhiều người như vậy, lựa chọn tín ngưỡng của mình mà chùn bước?

      Có, có thể là truyền thừa của gia tộc; có, có thể là bị tông chỉ của tôn giáo này hấp dẫn; cũng có người phá vỡ thuần khiết mà muốn mù quáng tiến vào cửa lớn của thánh điện thiên đường.

      ngẩng đầu, ngắm tranh vẽ tường vừa lớn lại tinh xảo trần nhà của giáo đường, trong lòng rung động khó có thể dùng lời .

      Từ buổi đầu sáng tạo, Chúa Giê-su có rất nhiều bí mật đáng để suy nghĩ.

      “Chị Bích Giới.”

      Bỗng nhiên nghe được tiếng rất khẽ.

      dạo qua vòng, mới nhìn thấy Trịnh Ẩm cách đó xa khập khiễng vẫy tay với .

      Chỗ Trịnh Ẩm đứng dường như là phòng thánh trống trải, từ trong khe hở nhìn vào có thể mơ hồ trông thấy có tín đồ mặc giáo phục làm lễ.

      “Kha tiên sinh ở bên trong.” Trịnh Ẩm chỉ cánh cửa với , “ em ở bên cạnh ấy, Kha tiên sinh , chỉ cần chị đến bất cứ lúc nào cũng có thể vào.”

      Sau khi nghe xong, liền đến trước cửa.

      Mở cửa ra, bên trong có tiếng trầm thấp của tín đồ, đứng tại chỗ nhìn xung quanh thấy , nhưng lại thấy Trịnh Đình đứng ở trước chiếc đèn tường.

      “Kha tiên sinh và Đức Giám Mục ở trong phòng chuyện.” Trịnh Đình khẽ mỉm cười với , “ ở cạnh cửa chờ lát, có thể Kha tiên sinh nhanh chóng ra.”

      gật đầu, tới trước gian phòng rồi đứng lại.

      Cửa phòng khép lại, bên trong cũng im lặng như là có ai.

      Nín lặng đợi lâu, mới nghe được giọng trầm thấp lạnh nhạt của vang lên, “Đức Giám Mục, con muốn sám hối.”

      “Sám hối cái gì?” Người kia có thanh khàn khàn của ông lão.

      “Sám hối bất trung với tín điều.”

      gằn từng tiếng, tốc độ chậm, như là muốn cho ông lão nghe , “Con làm trái với luật hôn nhân của Cơ Đốc Giáo, trước khi kết hôn lại làm ra hành vi chỉ thích hợp cho sau khi kết hôn, hơn nữa, vẫn là hai năm sau mới đến đây.”

      “Nhưng ở trong lòng của con, con lại hề hối hận đối với hành vi này.”

      nghe thấy, sắc mặt hơi trắng bệch, cắn chặt môi.

      Những lời này từ ra lại có cảm giác khác biệt cùng với bất cứ ai khác.

      vẫn cho rằng gần như có gì là làm được, tựa như thần linh, có cảm tình, phạm sai lầm, công chính, lạnh như băng.

      “Ý loạn tình mê?” Lúc này Đức Giám Mục lại thấp giọng nở nụ cười, “Kha, tha thứ cho cha, nhưng mà rất hiếm thấy nghe con như vậy.”

      Qua lâu, mới mở miệng, “Số mệnh.”

      Số mệnh ăn vụng trái cấm.

      Tựa như thần Giê-hô-va tạo nên Adam và Eve, thiện ác, cám dỗ, nguyên tắc, tự do.

      lắng nghe, thân thể hơi phát run, gót chân suýt nữa đứng vững, nhưng cố gắng bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.

      Cho đến giờ phút này, buổi tối hôm đó ở New York vào hai năm trước, lại dùng tốc độ dời núi lấp biển trào dâng trong đầu .

      còn nhớ ràng, ở giường trong phòng ngủ của , bởi vì lầm tưởng mình nắm được bí mật, nên đem thân thể của mình trao đổi toàn vẹn cho .

      Quấn quýt, dung nhập, đau đớn, kích thích, khoái cảm, vẫn có cách nào quên.

      Phải, là người đàn ông đầu tiên của .

      Cũng là lấy vật trân quý nhất người .

      Bởi vì cơ thế thể khống chế run rẩy, ngón tay cẩn thận đụng phải cánh cửa, cửa bằng gỗ vốn khép lại, lúc này bị nhàng đẩy ra, lập tức phát ra tiếng kêu rất .

      Kha Khinh Đằng ngồi ở băng ghế dài và Đức Giám Mục đứng trước người , họ đều quay đầu nhìn về phía .

      “Là ấy sao?” Trong ánh mắt của Đức Giám Mục có vẻ sâu xa lại cụp xuống, dần dần lên ánh sáng nhạt, “Người cám dỗ con hướng đến nguyên tội.”

      chăm chú nhìn cực lực cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, lâu sau từ ghế đứng lên.

      .”

      vài bước dài, đến trước mặt , trong tia nắng mặt trời chiếu rọi toà thánh quốc trung chi quốc này, nhàng giơ tay xoa lông mày của .

      ấy là cốt trung chi cốt của con.”

      ---

      Lời editor: giải thích chút về câu cuối của Đằng và tựa của chương này, Vatican là quốc gia có chủ quyền với lãnh thổ bao gồm vùng đất được xây tường bao kín, nằm trong lòng thành phố Rôma, Ý, cho nên tác giả đặt tên chương là “Quốc trung chi quốc”, ý chỉ quốc gia nằm trong quốc gia khác. Tương tự như câu cuối Đằng “cốt trung chi cốt” có nghĩa là xương cốt của chị nằm trong xương cốt của .
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 12: Quốc trung chi quốc (2)

      Doãn Bích Giới nhìn đôi mắt trầm tĩnh của trong nắng mai, mặc cho ngón tay lạnh lẽo của dừng trán, cái mũi và đôi môi của mình.

      Trong Kinh Thánh, mảnh xương sườn của Adam tạo thành Eve.

      thế giới này, phần lớn lời tỏ tình nhất định có câu thế này —— đến tận cùng, em là mảnh xương sườn trong cơ thể , thể rút ra.

      Nhưng quá hiểu, với , ý nghĩa của bốn chữ cốt trung chi cốt này.

      Tuyệt đối phải là lời tỏ tình.

      Mà là cái gông xiềng niêm phong rất lâu, là gông xiềng mà giam cầm chặt chẽ linh hồn của .

      Cảm giác được cơ thể của hơi run, ánh mắt càng càng thêm thâm sâu, lại thu tay về.

      “Đức Giám Mục.” ngoảnh đầu lại, mỉm cười với vị Đức Giám Mục già kia, “Con trước.”

      “Được.” Đức Giám Mục chắp tay, cho đến khi muốn rời khỏi phòng, ông lại mở lời, “Kha.”

      “Tuy rằng người đời đều phạm tội, làm mất vinh quang của Thiên Chúa, nhưng trong lòng con luôn phải phân thiện ác, thể bị che mắt.”

      Bước chân dừng lại chút, lâu sau hơi gật đầu.

      “Ta suy nghĩ, biết lần sau con đến đây ta có còn ở thế gian này hay .” Nụ cười của Đức Giám Mục hiền từ, dường như hoàn toàn giống như tiên đoán cái chết của chính mình.

      đứng bên cạnh , nghe lời khàn khàn của ông lão, trái tim lại bình tĩnh xuống.

      Cho dù có tín ngưỡng, nhưng cũng ràng, đây là sức mạnh của tôn giáo và tín ngưỡng, là bình an lâu dài từ lễ rửa tội.

      có luân hồi, nhưng có linh hồn.” thản nhiên mở miệng, bỗng nhiên nắm bàn tay của buông xuống ở bên, rồi đặt trong lòng bàn tay mình, sau đó quay đầu nhìn Đức Giám Mục.

      “Lần sau, con dẫn ấy cùng tới gặp cha.”



      Lúc ra từ nhà thờ Thánh Phêrô đến giữa trưa tại Ý.

      đường quay về bến tàu Doãn Bích Giới vẫn gì, ngồi xe do Trịnh Ẩm lái, phía trước là xe của Trịnh Đình và Kha Khinh Đằng.

      Nhìn con đường phía trước, trong đầu lúc này ngừng nhớ lại động tác và lời của Kha Khinh Đằng đối với tại giáo đường.

      từng nghĩ rằng mình luôn có thể duy trì được thái độ bàng quang đối với tất cả, bởi vì đối xử với bất cứ ai, đều đặt mình vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

      Nhưng hiểu, chỉ khi đối mặt với , thể làm được như thế, cho dù là trước đây hay là tại, từng lời từng hành động của vẫn luôn dễ dàng ảnh hưởng đến .

      Mà bản thân , hiển nhiên từ khi lên chuyến tàu bốn mùa lựa chọn con đường do kéo , càng chạy càng xa.

      “Cộc cộc.”

      Xe dừng tại đèn đỏ, đột nhiên có người nhàng gõ cửa xe.

      quay đầu lại, trông thấy bé rất tuổi.

      Hạ cửa kính xe xuống, bé nhìn , lúc này lấy ra đoá hồng từ phía sau rồi đưa cho .

      biết tiếng Ý, nhưng thấy vẻ mặt của Trịnh Ẩm ở bên cạnh hưng phấn mà gật đầu với bé, dường như cảm ơn với bé.

      kia.” Lúc này bé nhìn , đột nhiên bằng tiếng hơi trúc trắc, “Chính là cái ở trong xe trước xe hai chị, lúc sáng ấy đến liền dặn em, tới mười hai giờ trưa gõ cửa xe của chiếc xe đằng sau ấy, đưa hoa cho chị.”

      ấy còn , nếu có hai chị, vậy đưa cho chị có cười.”

      Doãn Bích Giới cầm hoa hồng trong tay, nhất thời nghẹn lời, đến khi đèn xanh sáng lên, dùng tiếng câu cám ơn cứng đờ.

      Chiếc xe chạy lần nữa, Trịnh Ẩm nhìn nét mặt của , dấu được nụ cười, “Chị Bích Giới, Kha tiên sinh ấy biết lãng mạn, chị cũng thấy hồi đó, ấy từng tặng súng và dao cho chị, nào có người đàn ông lại tặng những thứ như thế cho người phụ nữ của mình chứ? Vì vậy, ngày hôm nay, chị trở thành người phụ nữ đầu tiên được Kha tiên sinh tặng hoa.”

      lạnh lùng như thế, gần như là sinh vật máy móc có cảm tình, nhưng lại hao phí tâm tư vì .

      “…Em phải là muốn bảo chị nên thoả mãn chứ?” cố gắng dùng giọng điệu lạnh như băng che đậy mất bình tĩnh của mình.

      Trịnh Ẩm lắc đầu liên tục, muốn cười nhưng kiềm nén, “Nếu chị hỏi Kha tiên sinh muốn con tàu chở máy bay, ấy cũng có thể hứa với chị làm được, cho nên, đoá hồng làm sao mà đủ chứ?”

      nghe ra trêu chọc của Trịnh Ẩm, hồi lâu sau, như có như cong lên khoé miệng nhìn đoá hồng.

      ***

      thẳng về bến tàu, Phong Trác Luân đợi bọn họ từ sáng phải rời khỏi.

      “Tôi vốn đến đây thuận buồm xuôi gió, nếu phải trở về công tác có thể cùng với những xinh đẹp.” Hôm nay Phong Trác Luân mặc áo sơ mi màu tươi sáng, nhìn qua đặc biệt khiến người ta say mê, “Tiểu Kha Kha, đừng quá nhớ tôi nhé.”

      Kha Khinh Đằng tựa vào lan can hút thuốc, nghe thấy biệt danh ta gọi, gương mặt chút thay đổi mà quay lại nhìn ta.

      Toàn thân Phong Trác Luân căng thẳng, vội vàng trốn sau người Doãn Bích Giới, “Doãn nữ vương, mau cứu tôi!”

      Doãn Bích Giới nhíu mày, lập tức đưa ra vẻ mặt khinh thường mà tránh ra.

      Phong Trác Luân lại bị ghét bỏ và khinh thường lần thứ hai, ta đen mặt ỉu xìu, “Vì sao người bị thương luôn là tôi, tôi chỉ muốn bày tỏ chút tình cảm sâu sắc đối với Tiểu Kha Kha thôi…”

      “Nếu sau này có cơ hội đến thành phố S.” Doãn Bích Giới vừa mới ghét bỏ ta, lúc này suy nghĩ chút rồi mở miệng.

      Nghe thấy chuyện, ánh mắt Kha Khinh Đằng chuyển động.

      “Tôi giới thiệu người bạn của tôi cho .” nhìn Phong Trác Luân, có chút đăm chiêu, “Có lẽ ấy có thể chữa khỏi bệnh của .”

      “Bệnh gì?” Phong Trác Luân hoa dung thất sắc.

      “Hội chứng miệng mồm trêu đùa hèn hạ.” Doãn Bích Giới lưu tình mà thốt ra.

      Phong Trác Luân ngẩn người, hề quay đầu lại mà giận dữ rời khỏi bến tàu.

      Đợi Phong Trác Luân rời , Dell và em họ Trịnh lên du thuyền chuẩn bị, lúc này Dell đứng boong tàu, ở xa xa cất giọng hỏi Kha Khinh Đằng, khi nào định quay về thuyền xuất phát.

      trả lời Dell, chỉ nghiêng đầu nhìn đứng bên trái ngắm mặt biển.

      “Tôi biết, tôi là người phụ nữ biết khó mà lui, thậm chí dạy mãi sửa.” nhìn , “Tôi chỉ làm chuyện có lợi cho mình, cũng vì vậy, hai năm trước, tôi tự cho mình thông minh nên phải trả giá đắt.”

      “Lúc đó tôi biết, đối với hiếu kỳ về , tôi vượt qua tất cả suy nghĩ hợp lý.” ho khan tiếng, “Cho nên, ngay lúc đó mọi hành vi của tôi đều dùng góc độ tâm lý học để phân tích thấu đáo.”

      “Đương nhiên, những chuyện tôi làm đối với , tôi cần tha thứ và khoan dung của , nhưng tôi xin lỗi .”

      nhìn , vẻ mặt vẫn trầm ổn.

      “Điều tôi muốn với là, cho dù qua hai năm, lòng hiếu kỳ của tôi vẫn đem bản thân mình vào con đường chết, cho dù lúc này tôi định bỏ , nhưng cuối cùng vẫn bị thủ đoạn đê tiện của trói chặt, như vậy từ hôm nay trở , tôi chống lại vận mệnh của tôi.”

      Những lời này là kết quả từ dòng suy nghĩ của lúc trưa.

      thuỳ mị, chút ý cảm động, chỉ là tác phong thuần tuý của Doãn Bích Giới.

      biết bản thân mình rốt cuộc ôm cảm tình gì đối với , nhưng cho dù là hận hay là cái khác, có điểm khẳng định, giờ phút này còn muốn thoát khỏi , cũng còn cách để thoát khỏi .

      “Đương nhiên, những chuyện làm đối với tôi, tôi khoan dung , cũng cần đền bù.” xong, nhìn thẳng vào đôi mắt , “Tôi chỉ có thể gọi hành vi này của bản thân mình là mạo hiểm làm liều.”

      nhìn , lâu sau, nhàng dập tắt điếu thuốc trong tay.

      , tôi cho rằng thủ đoạn của tôi đều phải đê tiện, chỉ là chuyên dùng để ứng phó với thủ đoạn của em; hai, hành vi của em phải gọi là mạo hiểm làm liều…”

      Kha Khinh Đằng tới đây, dừng chút, “Tôi có thể hiểu là tuỳ tâm sở dục?”

      Tuỳ tâm sở dục cũng chính là động lòng.

      Trái tim Doãn Bích Giới nhất thời lỗi nửa nhịp theo lời của , gần như qua hồi lâu, mới cứng rắn trả về câu, “Đích đến kế tiếp của là ở đâu?”

      “Somalia.”

      tao nhã thu lại cánh tay đặt lan can, truy hỏi sang chuyện khác, “ tại, khí hậu ở bên kia rất thích hợp để phơi nắng bãi cát.”

      “Ồ.” thản nhiên lên tiếng, xoay người muốn lên du thuyền.

      “Xem ra hoa hồng có tác dụng đối với bất cứ phụ nữ nào.”

      ở phía sau sâu xa, giọng điệu mang theo chút ý hài hước, “Cho dù là phụ nữ có tình thú, có nửa phần đáng .”

      nghe thấy, sắc mặt liền cứng đờ, lập tức nhanh bước hướng lên du thuyền.

      “Còn có,” Kha Khinh Đằng buông tha , ngược lại đuổi kịp bước chân của .

      Bàn đạp dưới chân bởi vì thêm sức nặng của người mà trở nên trùng xuống, vừa đứng vững nghe thấy thanh lãnh đạm biếng nhác của vang lên ở sau người.

      “Hai năm trước em hao tốn tâm tư muốn lấy được thứ kia, chuyến lần này và mục đích của tôi nhất định có thể thoả mãn lòng hiếu kỳ của em.”

      ...

      du thuyền có những người khác, boong tàu sau giữa trưa, quả thực có cảm giác thoải mái khiến người ta vô cùng dễ chịu.

      Dell giữ chức thuyền trưởng, Trịnh Đình phân công đầu bếp và người phục vụ, mà Trịnh Ẩm nhàn rỗi, ngồi ghế nằm, mặt tươi như hoa thảo luận với Doãn Bích Giới lần này Somalia nên mua loại áo tắm nào.

      em cho phép em mặc bikini hở hang,” Trịnh Ẩm nâng quai hàm, rất vui mà bĩu môi, “Em 22 tuổi, ấy còn cho phép em làm cái này cái kia, chị xem ngay cả bản thân ấy, 25 rồi vẫn còn mình, sao thể rộng rãi với em chút chứ…”

      Doãn Bích Giới nghe thấy mà buồn cười, “Trịnh Đình còn chưa có bạn sao?”

      đến buôn chuyện của trai, hứng thú của Trịnh Ẩm nhất thời nâng cao, “Đừng nữa, mỗi lần cùng Kha tiên sinh ra ngoài, các tiểu thư giàu sang dám chuyện với Kha tiên sinh, chỉ có thể như ong vỡ tổ vây quanh em, em còn nhớ lần trước có người Nga eo thon mông đẹp, em lại chẳng đả động gì…”

      “Tiểu Ẩm.”

      Thanh nhã nhặn của Trịnh Đình từ trong khoang thuyền truyền đến.

      Trịnh Ẩm dựng tóc gáy, lắp bắp “A” tiếng.

      “Bữa trưa xong rồi, đưa đến phòng Kha tiên sinh .” Bị coi là đề tài câu chuyện ở sau lưng, Trịnh Đình vẫn rất có phong độ.

      “Đến đây.” Trịnh Ẩm thè lưỡi với Doãn Bích Giới, chạy vào bếp nhanh như chớp.

      Bên cạnh còn tiếng líu ríu, Doãn Bích Giới cảm thấy thanh nhàn chút, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, lại thấy Kha Khinh Đằng mở cửa, từ khoang thuyền tới boong tàu.

      vừa nhìn thấy khuôn mặt , cảm giác căng thẳng trong đáy lòng càng mãnh liệt.

      luôn luôn ít , lúc này tới, cũng chỉ ngồi xuống ghế nằm bên cạnh .

      “Kha Khinh Đằng,” nhịn hồi, nhíu mày, “Kỳ mấy ngày nay, tôi luôn có thắc mắc, các người rốt cuộc là chạy trốn hay là nghỉ phép?”

      Cho dù mỗi lần đều cực kỳ nguy hiểm, nhưng trước sau luôn cảm thấy, chất lượng cuộc sống của vẫn vô cùng ưu việt, huống hồ đích đến tiếp theo lại là bờ biển Somalia muôn màu muôn vẻ, ánh mặt trời, bãi cát, bikini…

      “Chạy trốn.” thấp giọng ho tiếng, ngắn gọn.

      liếc nhìn cái, tỏ vẻ tin.

      Từ đầu đến cuối thái độ của bình tĩnh như là nghỉ phép, ai tin tưởng chạy trốn?

      “A? Kha tiên sinh đâu?” Dạo vòng trong khoang thuyền rồi ra, Trịnh Ẩm mới phát Kha Khinh Đằng ở boong tàu, “Kha tiên sinh, bữa trưa chuẩn bị xong.”

      “Đem lại đây .” thản nhiên dặn dò, “Mang bàn xếp tới.”

      Lúc này Doãn Bích Giới trông thấy vẻ mặt của Trịnh Ẩm ngày càng quỷ dị, chợt có dự cảm tốt.

      Thấy Trịnh Ẩm lấy bàn xếp mà cười như hoa hướng dương bước nhanh đến bên cạnh , vô cùng thản nhiên giao cái đĩa trong tay cho , “Này, chị Bích Giới.”

      cứng đờ tại ghế nằm.

      “Kha tiên sinh, bàn xếp hư rồi.” Thanh của Trịnh Đình vô cùng chân thành từ trong khoang thuyền truyền ra.

      Đúng là hai em thông minh…

      Trán nổi gân xanh, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nhận lấy cái đĩa, rồi tới bên người Kha Khinh Đằng.

      ràng giơ tay lên, tiếp tục lãnh đạm nhìn mặt biển.

      Hồi lâu sau, dùng bàn tay nhanh nhẹn lấy khẩu súng từ bên hông đặt đùi , rồi lại lấy cái nĩa xúc mì trong đĩa, đưa tới bên miệng , lạnh như băng , “Tự ăn mì, hoặc là ăn đạn.”

      Dell từ phòng điều khiển tới muốn hút thuốc, nhìn thấy cảnh tượng này, miệng ta há hốc, điếu thuốc rơi xuống đất.

      Trịnh Ẩm lại hận thể trực tiếp lấy bắp rang ra ăn, vừa vỗ tay vừa xem.

      Kha Khinh Đằng nhìn , đột nhiên ra tay.

      còn chưa phản ứng, vậy mà bỏ súng từ đùi xuống, nhân tiện ôm Doãn Bích Giới ngồi đùi mình, rồi dùng tay để ăn mì.

      Động tác lưu loát như mây bay nước chảy.

      cứ như vậy bị ôm đùi, tiếp xúc thân mật.

      “…Công lực như vậy, dù cho ông luyện thêm ba mươi năm nữa cũng thành.” Lúc này Trịnh Ẩm đến trước mặt Dell đờ người ra, bùi ngùi mà vỗ vai ta.

      “Tôi biết.” Dell đáng thương lắc đầu, “Nhưng cho dù tôi luyện thành, cũng lựa chọn người phụ nữ như vậy…”

      Doãn Bích Giới vừa bị Kha Khinh Đằng ép đút ăn hai miếng, khoé mắt chợt giật , nhìn thấy con thuyền cách đó xa tiếp cận thuyền của bọn họ.”

      “Người thuyền có súng!” Trịnh Ẩm cũng thấy được, vội vàng đẩy Dell vào phòng điều khiển, “Mau tăng tốc độ!”

      Lúc này Kha Khinh Đằng từ ghế đứng dậy, nhìn thoáng qua chiếc thuyền kia, đột nhiên khoát tay với Dell.

      “Thế nào? cần tăng tốc?” Dell vội vàng hỏi, “Xem vị trí này, có phần như là cướp biển a!”

      phải cướp biển.” thu hồi tầm mắt, thản nhiên , “Là thuyền Ai Cập vận chuyển dầu mỏ.”

      “Chiến đấu trực diện, ngược lại thể được.” xong, ngồi trở lại ghế nằm.

      Doãn Bích Giới nghe ra ý tứ án binh bất động của , chờ thuyền của đối phương đuổi theo, khỏi nhíu mày.

      “Cầm lấy.”

      Lúc này nhặt khẩu súng mặt đất đặt trong lòng bàn tay của , nhìn ánh mắt của , “Đợi lát nữa, em theo sát phía sau tôi, cần gì.”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :