1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trộm trái tim, đoạt ái tình - Đông Tẫn Hoan

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 20 – Tìm đường


      Triển Thiểu Huy cũng nghĩ sắc trời tối nên tiếp tục về phía trước nữa, ngược lại xuống núi, hôm nay trời tối nhanh hơn bình thường, trong rừng lại u ám, đến khi lần thứ ba nhìn thấy gốc cây cổ thụ, Cố Hạ mới dừng lại hỏi, “Triển thiếu, phải chúng ta lạc đường rồi chứ?”

      Mặc dù rất muốn thừa nhận nhưng Triển Thiểu Huy cũng thể gặp chuyện may, “Hình như là thế.”

      Cố Hạ ngửa mặt gì, nhiệt độ núi thấp hơn chút so với trong thôn, lúc nãy lo chạy nên nhận ra, mồ hôi khô rồi lại thấy lạnh, trong rừng gió nổi lên làm cho run rẩy, đột nhiên cảm giác có nước tích tích rơi xuống chóp mũi, ngay sau đó lại thêm giọt thứ hai, xúc động muốn khóc – bái Phật cùng Triển Thiểu Huy tuyệt đối phải là lựa chọn sáng suốt, quả nhiên là bị trời phạt!

      Bầu trời tí tách rơi xuống cơn mưa, Triển Thiểu Huy cũng thấy tình hình ổn, lục tìm người điện thoại gọi cho A Đông, sau đó mới phát ra – vừa rồi lúc đuổi theo Cố Hạ điện thoại rớt mất. Nhưng mà nhanh chóng che đậy động tác của mình, từ trong túi áo lấy ra bao thuốc lá, mở nắp hộp thuốc lá ra rồi lại cất về, cố gắng để cho Cố Hạ nhìn ra manh mối, : “Chúng ta nhanh chút .”

      muốn cũng còn cách nào khác, Cố Hạ nhận lệnh bên cạnh , cũng còn may trong rừng lá cây dày đặc, chặn lại phần lớn nước mưa, cây cối hỗn tạp có lối , chỉ có thể theo những con đường mòn , hai người hồi, ngoại trừ cây vẫn là cây. Sắc trời tối rất nhanh, chỉ trong chốc lát chỉ có thể nhìn ra được hình dáng của thân cây mà thôi, ngay cả mặt đường cũng thấy lắm, Cố Hạ dẫm chân lên hố , lảo đảo cái rồi ngã mặt đất, đầu gối đập vào hòn đá , đau đớn đến tận xương, Cố Hạ đau quá kêu tiếng, nước mắt nhịn được tràn ra, quỳ rạp mặt đất còn sức mà đứng lên.

      Triển Thiểu Huy nhanh chóng kéo lên, “Cẩn thận chút.”

      Mặt đất toàn cỏ dại, lá trải đầy, cũng thiếu nhưng hòn đó vụn, cộng thêm trời tối, con đường này xác dễ , Triển Thiểu Huy sợ té bị thương lại thêm phiền toái nên kéo tay chậm rãi bước . Cố Hạ bị hòn đá đâm vào chân rất đau, mở miệng hỏi: “Sao gọi điện cho A Đông?”

      “Điện thoại mất rồi.” Triển Thiểu Huy trả lời cực kì tự nhiên, giống như đây cũng phải chuyện gì lớn lao, “Cậu ấy đợi được tôi tự nghĩ cách.”

      Điện thoại của Cố Hạ còn để xe, quần jean người có hai túi, để điện thoại vào tiện, chỉ chuẩn bị ít tiền mua nhang đèn, giờ hối hận muốn chết, ngay cả phương hướng cũng biết, làm sao xuống núi đây?

      Mưa càng rơi xuống càng lớn, quần áo của hai người đều bị ướt, xuất phát từ cái lạnh, giờ lại thêm nỗi sợ hãi, Cố Hạ nhịn được lạnh run lên, Triển Thiểu Huy cũng nghĩ tới hai người rơi vào tình cảnh này, lúc này Cố Hạ lại ầm ĩ oán trách làm cho có chút áy náy, tay đặt lên bờ vai , xem như an ủi .

      Sắc trời hoàn toàn tối đen, trong rừng nhìn thấy đường, tình cảnh này căn bản có cách nào xuống núi, Triển Thiểu Huy ghé vào tai : “Chúng ta tìm chút trú mưa nghỉ chân chút, chờ bọn họ tới tìm chúng ta.”

      “Được” Cố Hạ lạnh đến nỗi giọng cũng run run, ngón chân cũng đông cứng lại, cơn mưa cuối thu này thấm vào người lạnh buốt, ngày mai nhất định bị cảm.

      Cây cối đều là hình dạng tối đen, ánh sáng mặt đất hơi lờ mờ chút mới nhìn ra đường, người Triển Thiểu Huy có chiếc bật lửa, chẳng qua là trời mưa nên có bật cũng sáng, ôm cả người Cố Hạ bước từng bước, có thể cảm nhận được Cố Hạ càng ngày càng run lên cầm cập, thậm chí còn có thanh thở dốc nhè , càng ôm chặt hơn. Gian nan được đoạn ngắn, Triển Thiểu Huy nhìn thấy phía trước có bóng dáng màu xám, giống như là căn phòng , vội vàng ôm Cố Hạ về phía đó.

      quần dính ít bùn, dưới chân biết có bao nhiêu đá, đến càng gần, càng thấy ràng căn phòng đơn sơ, hai người vội vàng đến dưới mái , căn phòng rất , khoảng mưới thước vuông, cửa có cái khóa, Triển Thiểu Huy lấy bật lửa ra, nhưng ngọn lửa nhanh chóng bị lửa dập tắt, với Cố Hạ: “ đứng ở đây trước .”

      chạy đến bên cạnh sờ soạng hòn đá, đập vào cái khóa, đập được vài cái thỉ khóa vỡ ra, vội vàng kéo Cố Hạ vào nhà, đóng cửa lại.

      Tóc Cố Hạ ẩm ướt thành đám, Triển Thiểu Huy cũng hắt hơi vài cái, lấy tay che lại rồi bật lửa lên, nương theo ánh sáng nhàn nhạt chói lọi dò xét xung quanh, phòng rất đơn sơ, vách được dùng gỗ cùng bụi bùn xây thành, chỉ có chiếc giường chiếm phần lớn gian, giường ngoại trừ ván giường có gì cả. Bên cạnh có cái tủ gỗ cũ nát cùng cái bàn , trừ thứ đó ra có vật nào khác, trong này có nhiều bụi, chắc hẳn là thường xuyên có người tới, thoạt nhìn hẳn là nơi nghỉ chân của những người bảo vệ khi rừng.

      Cố Hạ run rẩy vươn tay mở ngăn tủ ra, biết lục lọi đồ của người khác là đúng nhưng mà đây là tình huống đặc biệt, ông chủ lớn như Triển Thiểu Huy nhất định vẫn còn giữ thể diện, lấy cây nến từ trong ngăn tủ ra, vội vàng đưa cho Triển Thiểu Huy: “Đốt .”

      Ngọn nến sáng lên, Cố Hạ thở dài, lắc lắc mái tóc ẩm ướt, lại cởi chiếc áo khoác ướt sũng ra, cũng may áo chỉ bị ướt nửa, giũ giũ nước áo khoác ra, xoa xoa mặt, giọng run run: “ cởi quần áo ướt ra , bằng bị cảm sốt rất phiền toái, lau khô tóc nữa.”

      Triển Thiểu Huy cởi áo vest của ra ném sang bên cạnh, kéo ghế qua ngồi xuống, Cố Hạ lại ngồi lên ván giường vừa lạnh vừa cứng, cơn mưa bên ngoài rơi xuống lá cây phát ra thanh rào rào, nghe rơi càng lớn, vài chiếc la bay vào theo khe hở của bức tường, ánh nến chập chờn, bụng Cố Hạ cũng đói, người càng run hơn, chỉ cảm thấy lạnh, thể hời hợt như Triển Thiểu Huy, vội vàng đến ngăn tủ.

      Triển Thiểu Huy nhìn thấy Cố Hạ từ trong tủ lấy ra tấm thảm trải lên giường, lại rút những sợi bông ra, tìm kiếm chiếc túi chữ nhật, ngồi bên cạnh hỏi: “ định làm gì?”

      “Ai mà biết được người của khi nào tìm đến đây chứ?” Cố Hạ ngồi bên giường vội vàng nhét sợi bông vào chiếc túi hình chữ nhật, tay cứng ngắc: “Tôi lạnh, quá lạnh, tôi muốn bị đông lạnh mà phát sốt.”

      Ngón tay của lạnh đến mức trắng bệch, toàn thân lạnh buốt, trong núi nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, buổi tối nhiệt độ xuống gần độ, chiếc áo mỏng manh người Cố Hạ làm sao có thể chống lạnh, túi hình chữ nhật này hẳn là sạch , bằng cũng lấy xuống, mặt còn có mùi bột giặt, chăn cũng rất mềm, Cố Hạ ngồi bên giường, gần như sắp bị lạnh chết.

      Ánh sáng của ngọn nến rơi vãi trong căn phòng, cả căn phòng trong trẻo nhưng lạnh lùng, Triển Thiểu Huy chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng vẫn còn duy trì hình tượng ngồi chiếc ghế gỗ đối diện, nhìn khoác lên tấm chăn mềm như con gà mái, chỉ cảm thấy Cố Hạ rất buồn cười. cố bày ra bộ mặt lạnh lùng, lạnh là giả, chẳng qua là chịu chút cũng vượt qua được.

      Cố Hạ bọc mình trong tấm chăn mềm còn phát run, giày của bị ướt, ngón chân đông lạnh giống như khối băng, Triển Thiểu Huy nhìn thấy tình hình của tốt lắm, : “ có thể cởi giày ngồi lên giường, dù sao ở trước mặt tôi cũng chả có hình tượng gì đáng , tôi cũng có hứng thú gì với .”

      Cố Hạ tạm thời xem lời mang theo ý mỉa mai của , lập tức cởi giày cởi vớ, ngồi giường dùng tấm chăn mềm, du lịch mà kết quả lại biến thành thế này, là chán. Chăn mềm nhưng rất mỏng, cũng cảm thấy ấm lắm, nhưng mà so với lúc nãy tốt hơn, nhìn chiếc áo sơ mi mỏng người Triển Thiểu Huy, hỏi dò: “Triển thiếu, lạnh sao?”

      Triển Thiểu Huy ngồi mặt ghế cứng, trải lời , mà cúi đầu nhìn đồng hồ, gần tám giờ, bên ngoài trời mưa lớn như vậy, lại rất tối, bọn ho cũng biết phải đâu, Lạc Vân Sơn , A Đông dù có tìm người giúp trong nhất thời cũng thể tìm được họ, cũng may còn có căn phòng này để trú mưa. Nhiệt độ ngừng giảm xuống, Triển Thiểu Huy tất nhiên cũng rất lạnh, dứt khoát đứng dậy lòng vòng trong phòng, có ý muốn làm cho mình ấm lên.

      Bụng Cố Hạ đói mềm, ngồi dựa vào tường, nhìn vẫy vẫy tay, động động chân, lại hỏi câu: “ đói sao?”

      “Khá ổn” Triển Thiểu Huy thản nhiên , “Hoạt động nhiều chút lạnh như vậy nữa, chờ lát chắc có người tới.”

      tại hai người cũng coi như là người cùng thuyền, Cố Hạ khẽ cắn môi, : “Chúng ta có thể cùng dùng chung giường và chăn mền, túi chữ nhật cũng rất sạch .”

      Triển Thiểu Huy ném đến ánh mắt khinh thường, “Tôi thích dùng chăn mền người khác dùng qua.”

      Được rồi, như vậy Cố Hạ cũng thèm khuyên , mưa bên ngoài như cây đậu rơi miếng sắt, thanh ngày càng lớn, Cố Hạ hỏi: “Triển thiếu, chỗ A Đông đỗ xe cách bãi tắm của xa ? Nhân viên của tới tìm chứng ta chứ?”

      Nghĩ nghĩ lại cảm thấy đúng, nhân viên hẳn là tan ca, tự nhủ: “A Đông nhất định báo cảnh sát, nhưng mà mưa lớn như vậy, tìm người rất khó, cũng biết bọn họ có thể tìm tới đây , trời sáng chúng ta tự xuống núi.”

      Phòng quá , chiếc bàn sát bên giường bị mưa dột xuống, tình cảnh này làm cho người ta sợ hãi, chỗ A Đông đỗ xe cách bãi tắm khoảng rất xa, Triển Thiểu Huy với câu ngắn gọn: “ có người đến tìm.”

      Nửa ngọn nền cháy hết, Cố Hạ tìm cây mới, nghe tiếng mưa bên ngoài chút, tỏ vẻ hoài nghi đối với Triển Thiểu Huy, nhưng mà cũng rất bội phục , vẫn đắp cái chăn mỏng kia mà còn thấy lạnh, mà Triển Thiểu Huy còn có thể bình thản ung dung như vậy.

      Sức nhẫn nại của Triển Thiểu Huy cũng có hạn, đến hơn 10h, đêm lạnh như nước, Triển Thiểu Huy vừa lạnh vừa đói nhìn Cố Hạ buồn ngủ ngồi giường, trong lòng cảm thấy bất công, dựa vào cái gì mà ở đây chịu lạnh, kia lại ngồi giường vùi vào trong chăn, sắc bén nhìn lướt qua , : “ dịch qua chút!”

      Cố Hạ giật mình cái, lại hỏi câu: “Triển thiếu, phải có hứng thú cướp sắc tôi đấy chứ?”

      “Tôi chưa bao giờ làm ăn thua lỗ như vậy.” Triển Thiểu Huy khẽ phun ra câu kia từ kẽ răng, cởi giày ngồi lên giường, kéo nửa tấm chăn qua.
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 21 – Đêm lạnh


      Ánh nến bằng hạt đậu chập chờn, trận gió rót vào phòng cũng có thể dập tắt, hai người ngồi dựa vào vách tường, phủ chăn lên nửa người, cố gắng dùng những câu chuyện phiếm để xua cái rét lạnh cùng thời gian nhàm chán, Cố Hạ ôm đầu gối, hỏi: “Triển thiếu, bãi tắm của có lớn ? Có phải là loại rất xa hoa đắt tiền ?”

      “Cũng coi như xa hoa, tôi cảm thấy phong cảnh ở đó rất đẹp, tắm suối nước nóng cũng là loại hưởng thụ, mấy người em thích bãi tắm suối nước nóng đó nên tự mình đầu tư cái, có thời gian rảnh tới chơi.” Triển Thiểu Huy vừa xong hắt hơi cái.

      đúng là xa xỉ, Cố Hạ nghĩ trong lòng, lúc này lạnh cóng như vậy chỉ sợ chẳng còn đến được Lạc Vân Sơn nữa. sợ lại bị bệnh, như vậy nhất định mình cũng thoát khỏi trách nhiệm nên nhanh chóng đẩy tấm chăn sang cho chút nữa, lại kéo lên , ngược lại Triển Thiểu Huy khoát tay với : “ cần.”

      Cố Hạ vẫn kiên trì, “ đừng để bị bệnh, hôm nay cho cùng là vì tôi chạy lung tung mới khiến cho hai chúng ta lạc đường, tại phải ở trong này ăn đói mặc rách. sinh ra trong gia đình tốt như vậy, có phải là cho tới bây giờ vẫn chưa từng ở trong nơi cũ nát như vậy ?”

      Triển Thiểu Huy giật giật khóe miệng, “ vẫn tưởng rằng tôi là thiếu gia được nuông chiều từ bé sao? Trước kia tôi cũng từng chịu khổ, đều trải qua những nơi còn khốc liệt hơn, như hôm nay có tính là gì chứ.”

      Cố Hạ đoán chỉ tự an ủi mình, mặc dù Triển Thiểu Huy chuyện biết nể mặt nhưng cũng là người tệ lắm, quay đầu lại cười với , “ may khuya hôm nay phải chỉ có mình tôi lạc đường, bằng nhất định điên mất.”

      Lúc những lời này Triển Thiểu Huy nhìn thấy hàng mi của nhàng rung động, ánh nến nhàn nhạt hắt lên mặt , sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng bên mặt nhìn rất đẹp mắt, con ngươi được ánh nến chiếu rọi sáng lên, như những vì sao sáng lập lòe, nụ cười mặt ấm áp, trong đêm đen giá buốt trở nên vô cùng hoàn mĩ. Triển Thiếu Huy nhìn thấy đủ loại phụ nữ đẹp, hấp dẫn, thanh thuần, trang nhã, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt của Cố Hạ mắt hơi sáng lên, lâu sau mới thu hồi ánh mắt của mình hỏi: “Cố Hạ, vì sao lại thích Quý Phi Dương?”

      Cố Hạ sửng sốt, biết vì sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, đầu nhích lại gần bức tường, nhìn về phía trước, gãi gãi đầu, “ ra tôi cũng biết, đại khái là bởi vì ấy rất đẹp trai.”

      Triển Thiểu Huy tất nhiên vô cùng nghi hoặc với đáp án này, nghiêng đầu nhìn cái, “Tôi cũng rất đẹp trai vậy.”

      dùng giọng điệu chắc chắn mười phần , Cố Hạ thở dài trong lòng, cho dù rất đẹp trai cũng phải biết truyền thống đạo đức khiêm tốn của dân tộc Trung Hoa chứ, : “ rất đẹp trai, chẳng qua là người vừa có tiền lại có gia thế như phải người bình thường dám tùy tiện mến.”

      Trong cổ họng Triển Thiểu Huy phát ra tiếng cười khẽ, “Tôi rất đáng sợ sao?”

      phải, phải.” Cố Hạ vội vàng khoát tay, “Triển thiếu, điều kiện cá nhân của rất tốt, nếu bản thân đủ điều kiện, ai mà dám tùy tiện tự cao trước mặt ? tự ti là may rồi.”

      Triển Thiểu Huy mím môi cười yếu ớt, cũng phải người dễ dàng để cho người khác tiếp cận, ý của Cố Hạ hiểu, chậm rãi : “ tiếp xúc với Quý Phi Dương hẳn là nhiều, cũng hiểu con người của cậu ta lắm, có lẽ chưa hẳn là mến cậu ta.”

      “Quý sư huynh là người rất tốt.” Cố Hạ , “Ngoại hình đẹp, có tự cao, hào phóng hiền lành, người như vậy bây giờ rất ít.”

      “Chỉ bởi vì vậy thôi sao?” khóe môi Triển Thiểu Huy nhếch lên, “Có thể và Quý Phi Dương hợp nhau, xem hôm nay muốn cầu thần phật phù hộ cho và cậu ta có thể bên nhau, kết quả thần phật cảm thấy khó xử nên mới gây ra chuyện như vậy.”

      Cố Hạ bĩu môi, hôm nay gặp phải cảnh như vậy biết là nên rốt cuộc ai mới là người nhân phẩm có vấn đề, người đàn ông này chỉ biết đả kích người khác. Triển Thiểu Huy nhìn dáng vẻ của cười cười, tất nhiên muốn đến chuyện của Quý Phi Dương nữa, chuyển chủ đề, “Ở Khải Hoành, công việc và cương vị bây giờ thế nào?”

      “Rất tốt.” Trước mắt công việc trợ lí phòng tiêu thụ của Cố Hạ làm việc vặt tương đối nhiều, chẳng qua là phòng tiêu thụ làm việc rất tốt, cuối mỗi năm còn có thể được chia hoa hồng, đãi ngộ so ra còn kém những đồng nghiệp khác nhưng mà với người vừa tốt nghiệp lâu mà rất khả quan.

      Triển Thiểu Huy cân nhắc chút, “Đừng nghĩ nhiều, làm việc cho tốt, sau này có thể chuyển công tác; nếu như Tiểu Ngũ làm việc tệ cũng có thể đến công ty tôi, tôi tăng lương cho .”

      Cố Hạ nghe thấy câu này rất vui mừng, đôi mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm, “Vậy tôi cảm ơn trước.”

      Mưa bên ngoài vẫn tí tách rơi, như khúc nhạc đàn cổ xưa, lại càng giống như bài hát ru con của người mẹ hát cho đứa con bé bỏng của mình, hai người chuyện lúc rồi thôi, đêm càng lúc càng sâu, giọng của bọn họ ngày càng thấp, mí mắt của Cố Hạ cũng nặng trịch, ngọn nến bàn rốt cuộc cũng chỉ còn là đống sáp nến, nến còn, ánh sáng của ngọn lửa bằng hạt đậu cũng tắt hẳn, mà trong này cũng còn cây nến nào khác.

      Cố Hạ lạnh quá nên tỉnh lại, sau đó cảm giác được có người bên cạnh, trời vừa tờ mờ sáng, nhớ đến chuyện tối qua, nhìn sang bên cạnh quả nhiên là Triển Thiểu Huy. Lúc này hai người nằm ván giường chật hẹp, thân thể theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt ấm áp làm cho hai người dựa sát vào nhau. Mặc dù là tình huống đặc biêt, hai người cũng làm gì nhưng dù sao thế này cũng tốt, Cố Hạ vội vàng đẩy ra, bối rối đứng dậy xuống giường, cả giày cũng mang vào, đứng ra rất xa.

      Tính cảnh giác của Triển Thiểu Huy rất tốt nên cũng đồng thời tỉnh lại, nhìn Cố Hạ giống như tránh con thú dữ hay dòng nước lũ mà nhanh nhẹn né ra, nhíu nhíu mày, phụ nữ muốn bò lên giường của rất nhiều, chưa từng ở chung chỗ với người phụ nữ nào suốt cả đêm, mà vẫn ngủ, tối qua tốt bụng nên đẩy Cố Hạ ra, bây giờ biểu lộ mặt của này làm cho người ta vui, Triển Thiểu Huy phát ra tiếng hừ lạnh mang theo chút buồn ngủ mông lung từ trong khoang mũi, ánh mắt tản ra vẻ lạnh lùng.

      Cố Hạ cũng nhìn ra sắc mặt của tốt, cố giả vờ nhưng tất nhiên là giấu đầu hở đuôi hỏi: “Triển thiếu, mưa, mưa hình như ngừng.”

      Ánh mắt Triển Thiếu Huy có vẻ miễn cưỡng, chậm rãi ngồi dậy, ngồi sát vào mép giường, giật giật cánh tay cứng ngắc, cũng thèm để ý đến .

      Cố Hạ ngồi chiếc ghế bên cạnh, cầm lấy đôi vớ ẩm ướt mang vào, áo khoác cũng chưa khô hẳn, mặc vào người vẫn nhịn được mà run lên, đầu óc hỗn loạn, xem ra vẫn rất lo lắng, sau nửa ngày mới thử mở miệng thăm dò: “Chúng ta nên tranh thủ thời gian xuống núi.”

      “Ừ” Gương mặt Triển Thiểu Huy sáng tối , mái tóc đen nhánh hơi mất trật tự, ánh mắt lạnh lẽo thẳng tắp ném về phía Cố Hạ ngồi ghế. Qua lúc lâu mới bước xuống mặc áo khoác vào, lấy tờ tiền từ trong túi tiền đặt giường, lãnh đạm câu: “ thôi.”

      Sắc trời xám trắng, khí ẩm ướt hơi nước, lá cây vẫn đọng lại những giọt nước, ướt sũng, tuy hết mưa nhưng những giọt nước lá cây vẫn rơi xuống làm quần áo ẩm ướt. Con đường lầy lội lại gồ ghề, vừa vài bước giày dính đầy bùn, lại là đường xuống dốc, Cố Hạ bước lảo đảo, nhiều lần suýt chút nữa là ngã sấp xuống. Triển Thiểu Huy trước ràng nghe thấy động tĩnh nhưng ngay cả đầu cũng thèm quay lại, Cố Hạ nhìn theo bóng lưng của , trong lòng thầm nghĩ biết tối qua có phải ta ngủ ngon giấc , sau khi đứng lên mặt xụ ra đống giống như người khác thiếu nợ ta.

      tới vài bước, dưới chân trơn trợt, vội vàng bắt lấy nhánh cây, cả người té xuống nhưng mà đầu gối quỵ mặt đất, miệng Cố Hạ cũng phát ra tiếng hừ . Vốn muốn Triển Thiểu Huy chậm chút nhưng lại nhìn thấy bóng lưng của nên lại ngậm miệng, cố chống đỡ vài giây rồi tự mình đứng lên.

      Triển Thiểu Huy biết bị ngã, Cố Hạ lại chủ động cầu cứu , cũng cần phải giúp , bằng chính mình lại tự làm mình mất mặt. Nhưng đằng sau lại truyền đến tiếng “Ai ui”, còn có tiếng người ngã mặt đất, thể quay đầu lại, cả người Cố Hạ ngã bùn nhão, quần áo đều dính bùn đất, dáng vẻ thảm, tới xách cổ áo lên, nhíu mày, “ đường kiểu gì vậy hả?”

      Cố Hạ giọng : “Đường quá trơn.”

      Giọng của rất , như là làn gió thổi qua mặt hồ, mặt lấm lem bùn đất, thoạt nhìn có chút buồn cười, chắc hẳn là bởi vì lạnh nên sắc mặt càng thêm tái nhợt, ngược lại đôi mắt trong như thủy tinh lại rất sáng, uyển chuyển làm cho người ta cảm thấy mến. Có thể là do hết lần này tới lần khác quật cường mở miệng nhờ giúp đỡ, cũng làm ra vẻ nũng nịu, Triển Thiểu Huy hơi cong môi lên, nhịn được vươn tay lau vết bùn gương mặt , chỉ định bụng thử nghịch ngợm da thịt của , trắng nõn lại co giãn, cảm giác tệ.

      Cố Hạ sửng sốt chút, lập tức vội vàng nghiêng đầu né tránh, khó hiểu nhìn .

      Triển Thiểu Huy cười khẽ, “ mặt có bùn.”

      “À” Cố Hạ vội vàng dùng đoạn tay áo còn sạch lau mặt, nhìn thấy tay áo dính bùn màu nâu mới thấy thoải mái, sau đó cúi đầu phủi bùn đất người, đưa tay chà chà quần áo.

      Triển Thiểu Huy nhìn người đầy bùn của , nắm lấy tay của , “ thôi, cẩn thận chút, đừng để bị ngã nữa.”

      Tay Cố Hạ bị nắm cực kì chặt, mặc dù có ý nghĩ rút tay mình ra nhưng cả người lại cố gắng dịch dịch sang bên cạnh, giữ khoảng cách cho cả hai người, Triển Thiểu Huy cũng cảm giác được, dừng bước, nhếch môi nhìn .

      Cố Hạ nhìn vào ánh mắt của co rúm lại, thập giọng giải thích: “Tôi muốn để bùn đất dính vào người , quần áo của rất đắt tiền, xa hoa.”

      Cố Hạ suy nghĩ, nửa năm tiền lương của cũng nhất định thể mua nổi đồ tốt như vậy.

      Khóe miệng Triển Thiểu Huy buông lỏng, hời hợt : “ biến thành cái dạng này, dù sao trở về cũng mặc được nữa.”

      nắm tay Cố Hạ theo con đường lầy lội xuống, nhiệt độ sáng sớm rất thập, Cố Hạ lạnh co rúm lại, chóp mũi lạnh cóng đỏ bừng, nơi duy nhất cảm thấy ấm áp chính là bàn tay được Triển Thiểu Huy nắm lấy, cẩn thận bước , vượt qua vũng nước lớn, : “Triển thiếu, là người tốt, từ nay về sau tôi làm chăm chỉ.”

      “Cố Hạ” Triển Thiểu Huy dừng bước, đột nhiên nở nụ cười, giữa hai hàng chân mày mang theo vẻ kiêu căng, “Tôi cảm thấy người đơn giản như lại rất thú vị.”

      Triển Thiểu Huy vẫn nắm lấy tay dắt , có đôi khi Cố Hạ trượt chân vẫn có thể giúp đứng vững lại tránh bị ngã sấp xuống, thẳng đến khi nghe được trong rừng có người gọi tên mới buông lỏng tay, lên tiếng gọi.

      Mấy phút sau trong rừng xuất hai người đàn ông, người mặc áo mưa, là vệ sĩ của ở thành phố C, mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhìn thấy bọn họ như trút được gánh nặng: “Triển thiếu, cuối cùng cũng tìm được ngài.”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 22 – Đánh bài


      Lễ khai trương bãi tắm suối nước nóng diễn ra vào thứ bảy, Triển Thiểu Huy đến tham dự, bởi vì nguyên nhân mất tích, lão Tam và lão Ngũ đều tới, lễ khai trương cũng chuẩn bị xong hết, hoàn toàn cần đến quan tâm, đến dự tiệc tối là được rồi; Cố Hạ cũng đến xem, uống liều thuốc cảm rồi núp ở trong phòng trốn vào trong chăn ngủ, tuổi còn trẻ sức đề kháng tốt nên đến chiều là lại vui vẻ, đứng ban công nhìn xuống suối nước nóng mờ mịt hơi nước, phối hợp với rừng cây xung quanh, xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười cười đùa vui vẻ. Trong phòng tuy cũng có hồ nước nóng nhưng mà quá , cuối cùng chẳng qua là mê quá, bên kia có cửa hàng áo tắm, Cố Hạ mặc quần áo tử tế tính chọn bộ áo tắm ra tắm suối nước nóng ngoài trời.

      Nhưng mà còn chưa tới đó lúc xuống đại sảnh gặp phải Trâu Nhuận Thành, vội vàng chào hỏi: “Tổng giám đốc Trâu, xin chào!”

      Trâu Nhuận Thành nhìn thấy Cố Hạ, ngoắc tay với , “Đúng lúc tôi định đánh bài, Cố Hạ, cùng nào.”

      “Tổng giám đốc Trâu, tôi biết đánh.” Cố Hạ vội vàng từ chối, biết bọn họ chơi bài gì cũng tưởng tượng ra tiền đặt cược tất nhiên là rất lớn, nhân viên thuộc tầng lớp lao động như làm sao có khả năng chơi được.

      biết từ từ mà học, gọi đến đương nhiên là có việc.” Trâu Nhuận Thành tới, giọng điệu vui vẻ thấp giọng : “Quý Phi Dương cũng ở đấy, đừng chúng tôi cho cơ hội nha.”

      cũng nhiều lời, kéo áo Cố Hạ, ý bảo theo mình. Lễ khai trương đúng vào thứ bảy, đến tham dự là số bạn bè làm ăn, đến nghỉ ngơi, cũng tranh thủ mở rộng giao tiếp, đánh bài là hình thức mở rộng quan hệ ngoài ăn cơm ra. Trâu Nhuận Thành gọi Cố Hạ đến chỉ thuần túy là vì thấy thú vị, ta cũng quên dự định ban đầu khi đưa Cố Hạ đến đây, xem trò vui nha, dù sao cũng phải để hai người kia chạm mặt nhiều chút.

      Gian phòng rất lớn, bên cạnh có hai bàn mạt trượt, mấy người đàn ông ngồi ghế sa lon uống trà chuyện phiếm, có hai người ôm bạn , Trâu Nhuận Thành vừa vào bắt đầu hò hét: “Sao còn chưa mở sòng bài? Mọi người làm gì mà chỉ đơn thuần chuyện phiếm thôi vậy?”

      Vài người chào hỏi ta, Cố Hạ hơi ngượng ngùng, nhìn thấy Quý Phi Dương ngồi bên ghế salon chuyện phiếm với người đàn ông, Quý Phi Dương cũng nhìn thấy , ánh mắt xẹt qua vẻ bất ngờ, sau đó nhàng cười cười với .

      Trâu Nhuận Thành mang theo Cố Hạ tới, giới thiệu với vài người, “Đây là người mới của Khải Hoành tên Cố Hạ, các thư kí đều bận rộn nên tôi mang ấy theo giúp đỡ chuyện lễ khai trương, Quý công tử hẳn là quen biết nhỉ, tôi nhớ tiệc sinh nhật lần trước hai người còn khiêu vũ cùng nhau.”

      ấy là đàn em của tôi, dưới khóa.” Quý Phi Dương mỉm cười, rồi với Cố Hạ: “Cố Hạ, xem ra em ở Khải Hoành làm việc cũng tệ, tổng giám đốc Trâu rất coi trọng em.”

      đợi Cố Hạ gì, Trâu Nhuận Thành vỗ tay cái, “Nếu đều là người quen vậy hai người ngồi cùng bàn , Cố Hạ em cứ thoải mái mà đánh, hôm nay đều là bạn bè cùng đến chơi, thắng thua sao cả, đều tính vào chi phí của bãi tắm, chơi cho vui là được rồi.”

      Cố Hạ cảm thấy ổn, “Tổng giám đốc Trâu, tôi biết chơi, ngồi xem mọi người đánh là được rồi.”

      Trâu Nhuận Thành nhìn bộ dạng muốn của cũng miễn cưỡng, hét to bảo mọi người ngồi vào, mọi người mang theo cả bạn ngồi xuống hai bàn mạt trượt, Quý Phi Dương cũng ngồi xuống, nhìn Cố Hạ đứng bên cạnh : “Cố Hạ, em ngồi bên cạnh giúp đánh .”

      Cố Hạ cầu còn được, thừa dịp có người chú ý nhìn về phía Trâu Nhuận Thành cảm kích cười cười, Trâu Nhuận Thành cũng nheo mắt ý bảo cố gắng lên. chuyển cái ghế ngồi cạnh Quý Phi Dương, ánh mắt đặt bàn, Quý Phi Dương nhận được , hỏi : “ chút cũng biết hay là chơi giỏi? phải đến mức bài cũng nhận ra chứ?”

      chút thôi.” Cố Hạ giọng .

      “Vậy là tốt rồi, nếu em ngồi đây xem rất nhàm chán.” Quý Phi Dường vừa sắp bài vừa , lúc đánh được nửa với Cố Hạ: “Em giúp cầm bài .”

      Cố Hạ vươn tay cầm bài cho , đảo mắt sang hỏi ý kiến Quý Phi Dương, có đôi khi Quý Phi Dương trực tiếp chỉ nước bài cho , có đôi khi bài tốt cũng tự mình tung tăng như chim sẻ, vận may hôm nay của Quý Phi Dương rất tốt, bắt đầu lâu thắng vài ván. Lúc Cố Hạ hé bài ra lần nữa, nhìn thấy bài cười cười, Quý Phi Dương ngồi cạnh cầm bài lại, “Lại là tự mạc!”

      Trâu Nhuận Thành ngồi đối diện quân bài cầm tay vốn rất tốt, ngờ Quý Phi Dương lại tới trước, buồn bực : “Cố Hạ, sao lại mang đến cho người khác vận may như vậy?”

      Quý Phi Dương và Cố Hạ cũng chỉ cười cười, chuẩn bị đánh tiếp cửa bị đẩy ra, Triển Thiểu Huy mang theo hai vệ sĩ tới, tất cả mọi người đánh bài đều đứng dậy chào hỏi , Triển Thiểu Huy cũng khách sáo đứng lên. Trâu Nhuận Thành : “Đại ca, tới đánh vài ván .”

      Triển Thiểu Huy, ánh mắt dừng lại lát người Quý Phi Dương và Cố Hạ, người đàn ông ngồi cùng bàn tự động kéo bạn mình sang nhường chỗ, “Triển thiếu, tơi chơi vài ván , cũng cho tôi được mở mang tầm mắt.”

      Sắc mặt Triển Thiểu Huy nhàn nhạt, “Làm sao hai em có thể ngồi đánh cùng bàn được? Như vậy chẳng phải là công bằng với người khác sao.”

      đúng.” Trâu Nhuận Thành vội vàng nhường chỗ, kéo ghế ra cho , “Đại ca, ngồi đây .”

      Triển Thiểu Huy ngồi xuống ghế, ánh mắt miễn cưỡng, “Hôm nay là ngày khai trương, tất cả mọi người đến ủng hộ, tôi phải thắng thế nào mới phụ lòng các vị quản đường xa tới đây?”

      ngoắc ngón tay gọi Cố Hạ, “Nếu là nhân viên của công ty tôi cứ tới đây đánh thay tôi , thua tính cho tôi còn thắng cứ cầm, cầm mua quần áo hay đồ trang sức cho vui.”

      Cố Hạ bất ngờ, vội vàng khoát tay, “Triển thiếu, ngài đứng giỡn, tôi ngồi đây xem là được rồi.”

      Triển Thiểu Huy nghiêm mặt, “Đây là trách nhiệm mà ông chủ giao cho nhân viên của mình.”

      bày ra bộ mặt ông chủ, Cố Hạ tất nhiên thể từ chối, rời khỏi vị trí bên cạnh Quý Phi Dương ngồi vào đối diện, vị trí này tồi, có thể quang minh chính đại nhìn Quý Phi Dương, mỗi lần cầm bài lên vừa nhướng mắt lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Quý Phi Dương, đuôi chân mày còn mang theo nụ cười thản nhiên, như cành liễu rũ tháng ba, làm cho người ngắm thấy nhàng khoan khoái, cũng ngẫu nhiên ném sang nụ cười mỉm, khi Quý Phi Dương lên pháo vui vẻ : “Quý sư huynh lại thắng sao?”

      Mấy người bên cạnh cũng vài câu trêu ghẹo, Triển Thiểu Huy tựa lưng vào ghế, hơi nhướng mày , “Đánh cần suy nghĩ như vậy, động tác cầm bài cũng chậm chạp, có phải chán ghét kiểu chơi ý nghĩa này ? Hoặc là ngại tiền đặt cược quá , căn bản thèm để trong lòng?”

      Lời này của với Cố Hạ, tiếp theo với những người bạn khác: “ bị bạn chơi mới ghét bỏ như vậy, bằng chơi kích thích chút , lấy nửa tiền ra đặt cuộc, tạo thành cuộc chiến đẫm máu, thế nào?”

      Ba người còn lại có ý kiến gì, mời người đến đổi bài, Cố Hạ biết cách chơi này, vội vàng hỏi Triển Thiểu Huy: “Cái này chơi thế nào?”

      “Cũng vậy thôi, chỉ là có tính phiên, cần quá căng thẳng, tôi tính giúp .” Triển Thiểu Huy nhiều.

      Cố Hạ có hơi mờ mịt, câu trước của Triển Thiểu Huy ràng là đòi tăng tiền cược, sau đó còn cược phân nửa số tiền, hoàn toàn hiểu gì cả, lúc cầm bài cũng còn thời gian nhìn Quý Phi Dương, cau mày nhìn kĩ mặt bài, cẩn thận hỏi thăm Triển Thiểu Huy quy tắc chơi. Triển Thiểu Huy ngồi bên cạnh mặt cũng lạnh như tờ, nhanh chậm theo sát giải thích cách chơi cơ bản, ván đầu tiên chấm dứt, Cố Hạ thua đến mười lượt, có hơi luống cuống, “Sao có thể như vậy?”

      Mặt Triển Thiểu Huy vẫn có biểu lộ gì, Quý Phi Dương ngồi đối diện giải thích, “Là như vầy, của đồng màu, tính hai phiên; nếu như trong tay có lại tính…”

      Vừa vài câu Triển Thiểu Huy ngắt lời, “Quý nhị công tử cần nhiệt tình như vậy, người thua tiền cũng là tôi, mọi người chơi vui là tốt rồi.”

      Quý Phi Dương cười ngậm miệng, những người khác cũng nhiều, Cố Hạ buồn bực cầm bài, lúc gần thua nhịn được quay sang nhìn Triển Thiểu Huy : “Triển thiếu, ngài giúp tôi , bằng tôi chơi cũng còn ý nghĩa gì nữa.”

      Triển Thiểu Huy cười nhạt, sáp lại gần xếp bài lại giải thích cho về cách tính phiên, sau đó lại tiếp tục, Cố Hạ mới biết chơi loại bài này nên cảm thấy rất thú vị, hơi nhíu mày cẩn thận nghiên cứu bài tay, có nhiều tâm tư ngắm nhìn Quý Phi Dương nữa, chơi vài ván rốt cuộc nhận ra đạo lý trong đó.

      Kỹ thuật đánh bài của Cố Hạ tốt lắm, chỉ xem đanh bài như cách giải trí, có thói quen tính bài, Triển Thiểu Huy ngồi bên cạnh cũng thèm chỉ , đánh bài chỉ theo cảm tính, có vài lần vô tình hay cố ý đều để cho Quý Phi Dương lấy được điểm, mấy người bên cạnh nửa nén giận nữa trêu ghẹo : “Triển thiếu có tiền, xem tiền của ấy như tiền chùa thôi, nhưng mà cách chơi của liên lụy chúng tôi thua rất nhiều tiền.”

      người thắng tiền đặt cược gấp đôi, thắng mấy tiền đặt cược lại càng lớn, Quý Phi Dương thắng vài ván, những người đàn ông khác cũng nửa đùa nửa : “Sao tôi lại nhìn thấy hai người thông đồng nhỉ?”

      Cố Hạ hết sức xin lỗi, với Triển Thiểu Huy: “Tôi đánh giỏi.”

      ấy có trình độ đó đâu.” Triển Thiểu Huy mặt chút biểu tình cầm bài lên, thuận tay lật ba tờ bài khác, đúng lúc lại là quân ám giang, với Cố Hạ, “Đánh cho tốt vào!”

      Cố Hạ mở bài ra, suy nghĩ chút rồi đánh ra quân lục vạn, áy náy nhìn Quý Phi Dương cười cười: “ ngại quá, là quân thượng pháo!”

      Cả bàn xôn xao, vốn quân bài tay Quý Phi Dương khá lớn, gần đạt được 64 điểm, Trâu Nhuận Thành ngồi cạnh nhìn thấy cũng nhíu nhíu mày, nhìn sang Quý Phi Dương : “Quý nhị công tử, sao cậu có thể đuổi sau bài của Cố Hạ chứ? ấy rất vất vả mới lấy được quân ám giang, đại ca tất cả tiền hôm nay thắng được đều cho ấy, tháng trước Cố Hạ nhớ kĩ lời nhờ của cậu, vì đồ của cậu mà đuổi theo tên cướp đường, thiếu chút nữa mất cả mạng, ngờ cậu lại nương tay như vậy, chút cũng để ấy sống.”

      Quý Phi Dương khó hiểu hỏi: “Cái gì mà đuổi theo tên cướp?”

      “Cậu biết?” Mặt Trâu Nhuận Thành cũng đầy vẻ kinh ngạc, “Chính là tháng trước…”

      “Tiểu Ngũ!” Triển Thiểu Huy ngắt lời ta, giọng mang theo chút lạnh lẽo đáng sợ, “Cậu ai bảo cậu câm đâu, sòng bạc phân biệt cha con, thua là thua.”

      phải vấn đề thua tiền hay .” Trâu Nhuận Thành nhớ đại ca phải thúc đẩy hai người kia, giúp Cố Hạ chút, cơ hội này cũng rất tốt, ta tiếp tục với Quý Phi Dương: “Chính là hôm cậu nhờ Cố Hạ giữ đồ giúp, kết quả gặp phải…”

      “Trâu Nhuận Thành!” Triển Thiểu Huy từng chữ kêu tên ta, dùng mắt sắc bén nhìn ta, “Gần đây cậu rảnh lắm hả?”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 23 – Thổ lộ


      Chắc là vì giọng vô cùng lạnh lẽo của Triển Thiểu Huy mà cả sòng bàn đều trở nên im lặng, Trâu Nhuận Thành cũng chấn động toàn thân, nhìn thấy sắc mặt của đại ca tốt, vội vàng dừng lại, khó hiểu hỏi: “Đại ca?”

      Ánh mắt Triển Thiểu Huy trở nên lạnh lẽo, cầm quân bài bàn lên, vuốt ve từng chút trong lòng bàn tay mình.

      Trâu Nhuận Thành theo Triển Thiểu Huy lăn lộn vài năm, tất nhiên biết ta lỡ lời, trong đầu cũng suy nghĩ xem mình sai chỗ nào, liếc mắt sang Cố Hạ, khí sôi nổi bàn lắng xuống, những người bên cạnh cũng mở miệng nữa, Cố Hạ bị Trâu Nhuận Thành dọa sợ, kiên trì thấp giọng với Triển Thiểu Huy: “Triển thiếu, xin lỗi, tôi đánh giỏi…”

      Giọng của càng lúc càng thấp, mặt cũng đầy vẻ áy náy, đây là lần đầu đánh loại bài này, kĩ thuật đánh ràng lại những người khác, thua nhiều thắng ít, ngờ cách đánh này ngay lần đầu tiên lại thất bại như vậy.

      đánh giỏi phải học.” Triển Thiểu Huy thèm đếm xỉa đến lời , để quân bài xuống bàn, : “Tiếp tục , ván này vẫn chưa xong mà.”

      Những người khác bàn cũng vội hô to: “Tiếp tục , đến ai cầm bài rồi?”

      Tất cả mọi người đều giả vờ như có gì xảy ra mà tiếp tục đánh bài, Trâu Nhuận Thành vội vàng vụng trộm trốn ra khỏi cửa, Quý Phi Dương hết bài, chỉ còn lại ba người tiếp tục cuộc chiến đẫm máu, Cố Hạ ván này lại thua lớn, sợ ông chủ vui nên cả bài cũng dám cầm lên, đến khi Triển Thiểu Huy ho tiếng mới nơm nớp lo sợ lật lên, cầm bài nhìn xin chỉ thị: “Nên đánh quân nào đây?”

      Triển Thiểu Huy lời nào, Cố Hạ cũng vẫn nhìn , dám tự mình quyết định, sau nửa ngày, Triển Thiểu Huy mới chậm rì rì rút lá bài từ trong tay kẹp giữa hai ngón tay của mình, ngón tay trong lúc vô tình xẹt qua tay Cố Hạ, lại nhìn thấy lá bài khác cao điểm hơn, “Quân này .”

      Ngón tay của chạm đến bài nhưng lại thu về, để cho Cố Hạ ném bài ra. Về sau rốt cuộc Cố Hạ cũng chẳng còn tâm tình mà ngắm Quý Phi Dương nữa, mỗi lần lật bài lên đều nghiêng người sang hỏi ý Triển Thiểu Huy, “Ngài xem nên đánh lá nào đây?” “Đánh quân này được ?”

      Triển Thiểu Huy miễn cưỡng tựa vào thành ghế, cũng trả lời tiếng, lúc sau còn kiên nhẫn, dùng giọng lười biếng : “ là người đánh bài, đừng có cái gì cũng hỏi tôi.”

      Cố Hạ ngậm miệng, nhưng mà thỉnh thoảng cũng liếc mắt sang Triển Thiểu Huy, lúc biết đánh gì quay sang tìm kiếm giúp đỡ của , người ngoài thoạt nhìn rất giống liếc mắt đưa tình, tốc độ đánh bài dĩ nhiên dần chậm xuống, chẳng qua là những người khác cũng có ý kiến gì.Quý Phi Dương cũng ý thức được mình thắng quá nhiều ván, về sau đều đánh quá tính toán, bắt đầu hạ bài chậm lại, cũng muốn Cố Hạ khó xử, cố ý thả bài hai lần, lại lần nữa sau khi thả bài xuống, Cố Hạ hô lên tiếng “Hồ”, ngờ Triển Thiểu Huy lại lãnh đãm : “Hồ cái gì mà hồ? Dù sao thua cũng là tiền của tôi, bỏ qua lượt, nghĩ đến việc lớn , đợi lát nữa .”

      Triển Thiểu Huy lại nhìn sang Quý Phi Dương, nóng lạnh : “Quý nhị công tử cần phải để ý như vậy, đánh bài cũng chỉ để vui vẻ, nếu khiến cho mọi người thoải mái chẳng phải chủ nhà như tôi đây chiêu đãi chu toàn rồi sao.”


      Sòng bài vẫn còn tiếp tục, Cố Hạ như đứng đống lửa, ngồi đống than, vừa đánh bài vừa ngừng nhìn sang Triển Thiểu Huy, dù sao cũng là ông chủ của mình, áp lực của rất lớn, cộng thêm vận may tốt, càng đánh càng còn chút sức lực nào, sau khi đánh vài ván mắt ngừng nhìn sang Triển Thiểu Huy, thử thăm dò: “Triển thiếu, thời tiết bên ngoài rất tốt, rất thích hợp để tắm suối nước nóng.”

      Triển Thiểu Huy cũng buông tha cho , “Hãy .”

      Cố Hạ như trút được gánh nặng, hôm nay thua ít tiền của ông chủ, cũng biết cụ thể là bao nhiêu, trong lòng có chút áy náy cùng cảm thấy nghĩ đến mà sợ, về sau lúc đến quầy phục vụ chọn áo tắm, toàn thân ngập vào dòng nước suối, ngồi ở hòn đá hồ, đá đá chân, quơ quơ cánh tay mới làm cho thấy dễ chịu chút.

      Cố Hạ chọn hồ có người, tuy lớn nhưng gian lại rất đẹp, thể cảm phục trình độ thưởng thức cùng tầm nhìn của Triển Thiểu Huy, đáy hồ suối nước nóng dùng những hòn đá trải xuống, mặt là đá cuội bóng loáng, từng dòng bọt khí bốc lên từ nhưng khe hở của đá, ánh sáng chiếu lên làm những bọt nước thay đổi màu sắc, mặt nước bốc lên tầng khí nóng, hoa cỏ bên cạnh hồ tươi tốt, từng bụi cỏ xanh tươi rất đáng . Bên cạnh là chiếc bàn gỗ, đằng sau là những tấm rèm trúc rất hấp dẫn, vừa vặn ngăn cách với hồ nước bên cạnh, tuy có thể nhìn thấy có người lắc lư nhưng lại nhìn là ai.

      Lúc sau Quý Phi Dương tới, tựa người vào cạnh hồ nhìn ngắm những tấm rèm trúc mang phong thái phóng khoáng xinh đẹp tuyệt trần dưới ánh trời chiều, thấy tới có chút bất ngờ, “Quý sư huynh, sao cũng tới đây?”

      Quý Phi Dương vẫn mặc bộ quần áo thường ngày lúc đánh bài, thần thái tuấn lãng, “Sao chỉ có mình em ở đây? sang bên kia náo nhiệt hơn?”

      chỉ vào hai cái hồ cách đó xa, chỗ đó phong cảnh đẹp hơn, vài đôi nam nữ cùng nhau cười đùa, giọng của bọn họ truyền cực kì xa, Cố Hạ nhìn theo hướng chỉ, ngồi bên thành hồ nhún nhún vai, “Em có theo chân bọn họ cũng quen biết.”

      Cố Hạ cũng phải là người thích làm quen với người khác, chẳng qua là hôm nay người đến đây cơ bản đều là người quyền quý giàu có, chuyện đều chỉ có giọng, Cố Hạ có tiếng chung với bọn họ, cho nên mới mình ở đây. ngước mặt lên hỏi Quý Phi Dương, “Nếu đến tắm suối nước nóng, sao lại còn mặc như vậy?”

      phải đến tắm suối nước nóng mà là đến tìm em.” Quý Phi Dương ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hỏi: “Lúc đánh bài, tổng giám đốc Trâu em đuổi theo tên cướp suýt chút nữa mất mạng là thế nào?”

      nghiêm trọng vậy đâu, lần trước gặp ở quảng trường, kết quả bị tên cướp mất túi xách trong tay em rồi bỏ chạy nên em đuổi theo.” Cố Hạ hời hợt , “Chẳng qua là người qua đường chịu giúp đỡ, vừa may gặp được Triển thiếu, chàng vệ sĩ kia là lợi hại, thoáng cái đạp tên cướp ngã lăn, giúp em lấy lại đồ.”

      rất đơn giản, Quý Phi Dương cũng có thể hình dung ra mảnh mai như vậy mà đuổi theo tên cướp cũng rất khó khăn, “Khó trách gần đây em gần gũi với Triển Thiểu Huy như vậy, có phải lúc đó em đuổi tới nơi vắng vẻ ?”

      Cố Hạ gì, từ trong hồ nước đứng lên cầm cái khăn tắm lớn bọc người lại. Xung quanh suối nước nóng ẩm ướt ấm áp, thấy lạnh, ngồi xuống ghế, cầm lấy đồ uồng từ chiếc bàn bên cạnh, : “Người nhiều tiền các biết hưởng thụ, trước kia em cũng từng tắm suối nước nóng nhưng mà hoàn cảnh cùng phục vụ kém xa nơi này.”

      Thấy vòng vo đổi chủ đề, Quý Phi Dương chậm rãi : “Cũng phải chỉ thuần túy hưởng thụ, hôm nay rất nhiều người tới là vì nể mặt Triển thiếu, vì muốn mở rộng quan hệ mà thôi, cũng vậy. Dạo này bận rất nhiều việc, lần trước cũng vội vàng , kịp nghe em .”

      nhìn Cố Hạ cười cười, “Cố Hạ, rất cảm ơn em giúp đỡ , nhưng mà từ nay về sau ngàn vạn lần cần phải như vậy, bất kể có thế nào cũng phải nghĩ đến an toàn của mình trước tiên. Xã hội này rất phức tạp, chuyện cần phải lo lắng còn rất nhiều.”

      “Lúc ấy em chỉ theo phản xạ mà đuổi theo thôi.” Cố Hạ muốn về chuyện này nữa, hỏi: “Lúc nãy đánh bài, các cược bao nhiêu tiền ván?”

      “Trước là mười vạn, về sau năm vạn.” Quý Phi Dương có chút áy náy, “ cũng nghĩ tới hôm nay thắng nhiều như vậy.”

      “Có phải Triển thiếu thua rất nhiều tiền ?” Cố Hạ kêu lên, trong đầu bắt đầu tính toán, “Ngài ấy có thể trừ lương em ?”

      ta chắn hẳn là thua nhiều, ta ngồi bên cạnh xem em đánh, lên tiếng, bị thua tất nhiên cũng trách em. Tối nay có khả năng còn phải đánh tiếp, lại phát thêm điều.” Quý Phi Dương bổ sung thêm câu, “Đánh bài vốn chính là để giao thiệp, thắng quá nhiều cũng là chuyện tốt.”

      Ánh tà dương phía tây to lớn dị thường, ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua từng ngọn cây, rơi vào trong hồ nước, mặt nước lên những gợn sóng lăn tăn, Quý Phi Dương thấy còn sớm nên : “Em cũng nên về thay quần áo , lát nữa là đến bữa tiệc tối rồi, lát nữa ông chủ của em bận rất nhiều việc, biết có giao việc cho em nữa.”

      Cố Hạ quấn chặt khăn tắm người lại, “Ở đây em cũng quen, lại thể giống như thư kí trong công ty miệng có thể phun ra hoa sen, bọn họ giao việc cho em đâu.”

      “Ở đây em quen thuộc, bằng tiệc tối lát nữa cùng với , lúc ăn cơm đỡ bị nhàm chán.” Quý Phi Dương mang mặt nụ cười ấm áp, lần nữa nhìn vào chân trời chiều, : “ về trước .”

      Cố Hạ đứng lên, cùng song song dọc theo con đường về phòng, ven đường những rặng trúc xanh đậm vô cùng sum suê, vài bước Quý Phi Dương : “Có chuyện biết có nên hỏi .”

      Cố Hạ khó hiểu nhìn chút, “Quý sư huynh có gì băn khoăn sao? Có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi em là được.”

      Quý Phi Dương bước chậm lại, “Ở đây mặc dù là sản nghiệp của Triển Thiểu Huy, nhưng cũng thuộc về công ty khoa học công nghệ Khải Hoành, ở trong Khải Hoành em làm chức trợ lý bộ phận tiêu thụ, cho dù thư kí có thời gian, xét về cương vị, tổng giám đốc Trâu cũng nên mang em tới đây, cho nên hôm nay gặp lại có hơi bất ngờ.”

      Cố Hạ dừng chân, “ muốn hỏi em vì sao hôm nay lại tới đây sao?”

      Quý Phi Dương gì, ánh mắt tỏ vẻ nghi vấn.

      Cố Hạ nhìn , khóe miệng khẽ giật giật, dùng giọng nặng : “Bởi vì em thích , Triển thiếu lễ khai trương cũng đến cho nên em xin bọn họ mang em đến đây.”

      Quý Phi Dương giật mình, mặt Cố Hạ vẫn như trước giữ vẻ trấn định hào phóng, dường như phải vừa mới thổ lộ, đơn giản chỉ kể lại chuyện tốt mà thôi, ánh tà dương chiếu rọi khuôn mặt , hàng lông mi còn vương bọt nước, cứ như vậy mà nhìn , có chờ đợi, có ngượng ngùng, cằm hơi cong lên. Sau nửa ngày, Quý Phi Dương nhàng cười cười: “Cảm ơn em thích .”

      dừng lại chút: “Nhưng mà…”

      “Em biết mà.” Cố Hạ ngắt lời , mặt vẫn trấn định, “ ra cũng quan trọng, Quý sư huynh, em có ý gì khác, sau này cũng quấn quýt lấy , chỉ là muốn với tiếng, khi còn ở trường em thích rồi.”

      nhìn cười cười, “Quý sư huynh, cần để ý nhiều làm gì, trước kia trong trường có rất nhiều người thích , em chỉ là trong số đó, em biết những chênh lệch giữa chúng ta, em cũng tin tưởng còn có người thích hợp với em hơn đợi em, em chỉ là muốn giữ mãi chuyện này trong lòng nên mới ra, hy vọng sau này chúng ta cũng vẫn là bạn.”

      Bên môi Quý Phi Dương mang theo nụ cười , lâu sau mới chậm rã mở miệng, “Cố Hạ, em rất đáng . vẫn luôn xem em là bạn.”

      Cố Hạ nở nụ cười hào phóng, “Vậy là tốt rồi, biết bữa tiệc tối nay còn có thể tiếp tục cùng em ?”

      Quý Phi Dương nhún nhún vai, dùng giọng điệu trêu chọc : “Ở đây ngoại trừ quen biết ông chủ của em cũng còn người bạn nào khác, tất nhiên đàn như đây phải cùng em rồi, bằng chừng em bị lãng quên trong góc hẻo lánh nào đó.”

      Cố Hạ cười cười, ra được trong lòng vô cùng thoải mái, những áng mây hẹp dài phía tây bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, xa xa vẫn còn vọng lại tiếng cười, rơi vào tai giòn tan.

      Bọn họ tiếp tục về phía trước, Quý Phi Dương vừa vừa nhắc nhở: “Em ở Khải Hoành chỉ là nhân viên bình thường, cần phải gần gũi với ông chủ như vậy, làm tốt phận của mình là được rồi, Triển thiếu cùng tổng giám đốc Trâu, cái vòng luẩn quẩn của bọn họ chưa hẳn thích hợp với em, em vẫn nên cố gắng ít chung với bọn họ hơn.”

      “Ông chủ vui buồn thất thường, là khó hầu hạ.” Cố Hạ cười , “Từ nay về sau có việc gì em cố gắng cách xa bọn họ chút.”

      Bọn họ vòng qua khúc ngoặc, về hướng khác, biết hồ nước sau tấm rèm bên cạnh còn có vài người.
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 24 – Khó chịu


      Tấm rèm trúc đa số che mất tầm mắt nhưng lại thể cách được, bên kia có thể nghe thấy ràng giọng của Cố Hạ, Triển Thiểu Huy là ông chủ, vẫn mặc bộ đồ vest ngồi ghế nằm môi khẽ nhếch lên, tay phải vung lên, bình hoa bằng sứ chiếc bàn bên cạnh phút chốc bay ra ngoài, phát ra tiếng giòn vang, vỡ thành từng mảnh nằm mặt đất.

      Trâu Nhuận Thành ngồi vểnh tai lắng nghe trò hay lại càng hoảng sợ, nhìn thấy sắc mặt Triển Thiểu Huy tốt, vội vàng : “Đại ca, đừng tức giận. Tên nhóc Quý Phi Dương kia chẳng ra gì cả, chính mình đồng ý ở bên Cố Hạ lại còn muốn nhóc kia cách xa chúng ta chút, đúng là xem chúng ta ra gì!”

      Trâu Nhuận Thành nghĩ mà tức, chiều nay đánh bài cũng bởi vì hai người này mà khiến ta bị đại ca trừng mắt nhìn, chạy ra ngoài tìm tam ca kể khổ, tam ca lại mắng chuyện biết lựa thời cơ, ở trước mặt người khác khiến cho đại ca thua ngóc đầu lên nổi, khiến cho ta buồn bực đến trưa. Bây giờ lại nhìn thấy đại ca nghiêm mặt, chậm chân, “Em tin trị được tên kia, từ nay về sau hai người kia sứt đầu mẻ trán em bỏ qua!”

      Trâu Nhuận Thành nghĩ cách đối phó với hai người kia Triển Thiểu Huy đứng lên, nhanh về phía trước, mặt lạnh lùng đến đáng sợ, biết Cố Hạ mến Quý Phi Dương, nhưng mà đêm qua còn ngủ cùng với , hôm nay lại chạy thổ lộ với người đàn ông khác, nghĩ như thế nên trong lòng đều thể thoải mái. cũng biết tại sao mình lại tức giận, chỉ cảm thấy như vậy quả là đáng ghét.

      để ý đến Trâu Nhuận Thành ở phía sau, trực tiếp rẽ vào khúc ngoặc về phòng, lúc rẽ lên cầu thang còn lơ đãng liếc nhìn đôi nam nữ về hướng phòng nghỉ, tự giác vòng lại về hướng khác.

      Nơi này là vùng ngoại thành, giá cả cũng đắt, bãi tắm chiếm diện tích lớn, vì đáp ứng nhu cầu hưởng thụ nên các phòng nghỉ đều thiết kế theo phong cách biệt thự nông thôn, tòa nhà hai ba tầng, mỗi lầu có hai gian phòng, mỗi gian phòng đều rất rộng rãi thoải mái, phòng của Cố Hạ ở cách vách Quý Phi Dương, lúc Quý Phi Dương hỏi số phòng mới biết, chỉ nhàn nhạt cười cười, hai người vừa lên lầu trừng hợp gặp được Triển Thiểu Huy từ hướng khác tới.

      mặt Triển Thiểu Huy nhìn ra bất kì biểu đặc biệt gì, khóe môi vẫn máy móc mỉm cười, “Sắp đến bữa tiệc tối rồi, Quý nhị công tử hãy nhanh chóng đến , rất nhiều ông chủ lớn cũng rất gặp cậu chút, vừa rồi chủ tịch Vương còn hỏi Quý nhị công tử đâu rồi. Vả lại, thiếu cậu cũng thể khai tiệc được.”

      Quý Phi Dương cũng cười cười, “Lập tức đến ngay.”

      Triển Thiểu Huy nhìn sang Cố Hạ, giọng điệu khi chuyện với cũng khách sáo như vậy, “Tiểu Ngũ tìm khắp nơi mà thấy, mang tới đây để làm việc, tuy Quý nhị công tử đây cũng là khách nhưng mà cũng thể chỉ tiếp đón cậu ấy.”

      “Có chuyện gì sao?” Cố Hạ cũng hiểu vì sao giọng điệu lại như vậy.

      “Đương nhiên là có, thôi.” Triển Thiểu Huy chưa xong trực tiếp xoay người chuẩn bị .

      Quý Phi Dương với Cố Hạ: “Cố Hạ, em nhanh thay quần áo , lát nữa rất bận đấy.”

      người Cố Hạ vẫn là bộ đồ tắm bảo thủ, bên ngoài choàng cái khăn tắm lớn, lộ ra hai chân trắng nõn, ánh mắt của Triển Thiểu Huy lướt qua người , môi mỏng khẽ nhếch lên: “Nhanh lên.”

      Quý Phi Dương bước vào phòng mình, tất nhiên Cố Hạ mang theo thẻ phòng, vừa rồi lúc tắm suối nước nóng mang theo vì tiền, gửi thẻ phòng ở quầy phụ vụ, cười cười với bọn họ, xoay người chạy tìm tiếp tân. Lúc Cố Hạ lầy được thẻ phòng quay lại Triển Thiểu Huy vẫn chưa , tựa người vào vách tường nhếch môi, sắc mặt đen tối , đôi mắt lạnh lùng nhìn . Cố Hạ có chút bất ngờ, mở miệng hỏi: “Triển thiếu, có chuyện gì gấp sao?”

      Ánh mắt Triển Thiểu Huy lành lạnh lướt qua , “Tôi còn tưởng rằng rất đơn thuần, ngờ lại ăn mặc như vậy mà mến người đàn ông, thể chỉ nhìn bề ngoài, xem ra học xong cách quyến rũ rồi.”

      Nơi này là bãi tắm suối nước nóng, rất nhiều người ăn mặc như vậy tới lui, còn ăn mặc hở hang táo bạo hơn nhiều, Cố Hạ cảm thấy mình khác người, chỉ cảm thấy giọng điệu của chói tai, khuôn mặt hơi hơi ửng hồng, “ gì vậy?”

      “Hừ!” Triển Thiểu Huy phát ra tiếng cười lạnh từ trong cổ họng, “Nếu muốn hiến thân cứ tôi giúp lần, đỡ phải ăn mặc thế này để bị người ta từ chối thế này, dọa người.”

      Gò má Cố Hạ lại càng ửng hồng, mặc dù cách ăn mặc của bị Triển Thiểu Huy cười nhạo, nhưng trực tiếp như thế làm cho người ta xấu hổ, cắn cắn môi, “Tôi có ý đó.”

      Triển Thiểu Huy cảm thấy mình uống nhầm thuốc mới đứng đây dây dưa với nhóc này, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc lướt qua người , môi mỏng khẽ hé ra, “Thành chút , đừng có làm tôi tức giận.”

      xong, cất bước , ánh mắt Cố Hạ u ám, nhìn bóng lưng của mà đầu óc mơ hồ, cười nhạo còn chưa tính, lại còn mấy lời khó hiểu kia, làm cho người ta tức giận, Cố Hạ vội vàng chạy vào phòng mình, lúc quẹt thẻ tay còn run run – là bị cái tên ông chủ vui buồn thất thường kia làm cho run rẩy.

      Triển Thiểu Huy đến chỗ khúc cua, lại quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy hai cửa phòng liền nhau kia, lại nhíu mày, đến quầy phục vụ thuận tay gọi quản lí lại, “Cố Hạ ở lầu kia, tìm lý do đổi phòng khác cho ta.”

      Quản lý nhớ Cố Hạ chính là sáng nay người dinh đầy bùn đất, ông chủ lớn tự mình , quản lý cũng là người thông minh, nghe lệnh “tìm lý do” tất nhiên cũng cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Triển thiếu cảm thấy phòng nào thích hợp hơn?”

      “Tùy” Triển Thiểu Huy thèm đếm xỉa đến trả lời, vài bước lại ngừng lại, chỉ vào tòa nhà bên cạnh, “Đổi đến bên kia .”

      Triển Thiểu Huy chỉ vào tòa nhà mình ở, quản lý hiểu, vội vàng làm, động tác hết sức nhanh, Cố Hạ thay xong quần áo nghe thấy có tiếng chuông cửa, mở cửa ra xem thấy nhân viên phục vụ.

      Quản lý tự mình dẫn theo hai nhân viên tới, đầu tiên vẻ mặt tỏ ra áy náy, “ Cố, mạch điện của gian phòng này có chút vấn đề, khiến cho thoải mái chúng tôi sư rất xin lỗi, lập tức đổi phòng cho .”

      “Tôi phát có vấn đề gì cả.” Cố Hạ tỏ ra khó hiểu.

      Quản lý mỉm cười: “Bởi vì cách làm việc của chúng tôi có vấn đề nên gian phòng này mạch điện ổn định lắm nên có thể mất điện đột ngôt, chúng tôi lập tức kiểm tra lại, vô cùng xin lỗi, chuẩn bị cho căn phòng khác rồi, chúng tôi giúp mang hành lý qua đấy.”

      Cố Hạ cũng muốn lắm, nhưng cảm thấy thái độ phục vụ của nhân viên trong bãi tắm này của Triển Thiểu Huy tệ lắm, cũng có hành lý gì, trực tiếp xách theo túi của mình theo nhân viên đến căn phòng khác, quả nhiên xa hoa thoải mái, nhưng nội thất trong hành lang đều là những thứ xa xỉ, về phần người ở căn phòng bên cạnh, cũng quan tâm. Đổi phòng xong, thời gian cũng còn nhiều, tiệc tối bắt đầu, quả nhiên có người gọi đến thúc giục, tổng giám đốc Trâu bảo nhanh đến đấy.

      Lúc Cố Hạ chạy đến trong sảnh vô cùng nào nhiệt, Trâu Nhuận Thành nhìn thấy tới dùng giọng điệu bất mãn : “Cố Hạ, giá của càng lúc càng lớn nhỉ, bữa tiệc bắt đầu mà còn chưa tới.”

      Cố Hạ ra vẻ có lỗi, Trâu Nhuận Thành vừa định bảo ngồi bên cạnh ngờ Triển Thiểu Huy lại miễn cưỡng : “Tiểu Ngũ, cậu nhìn xem người ngồi bàn này là ai à, làm việc phải có chừng mực chứ.”

      Lúc chuyện ánh mắt của Triển Thiểu Huy cũng ngước lên, Cố Hạ cũng muốn ngồi cùng bàn với bọn họ, mừng rỡ như được giải thoát, vội vàng liếc mắt tìm kiếm Quý Phi Dương, ngờ Triển Thiểu Huy lại chỉ tay sang bàn bên cạnh , “Ngồi bên kia!”

      Bàn kia vừa vặn còn chỗ, chẳng qua là người ngồi ở bàn đó Cố Hạ chẳng biết ai, người bên cạnh đều ngừng mời rượu chuyện, còn có mấy tên tai to mặt lớn dùng ánh mắt ngả ngớn với bạn , liếc mắt đưa tình , động tác cũng cực kì táo bạo, Cố Hạ còn muốn ăn uống gì nữa, mấy loại tiệc tùng này ra cũng muốn đến, bất đắc dĩ vì làm công cho người ta, thân bất do kỷ. Còn có những lời khiến người khác vui lúc nãy của Triển Thiểu Huy, quả nhiên là chiều nay thua quá nhiều tiền nên ông chủ khó chịu trong lòng.

      Triển Thiểu Huy khó chịu trong lòng, cầm đũa cũng chỉ động vài cái, người khác mời rượu cũng chỉ miễn cưỡng ứng phó, Trâu Nhuận Thành cũng quen biết nhiều năm, tất nhiên chỉ qua động tác đơn giản của đại ca nhìn ra. riêng gì ta, vài người em khác cũng biết tâm trạng của đại ca tốt, tam ca tứ ca ngừng hòa giải, thời gian khai trương đại cát đại lợi cũng thấy vui vẻ gì, Trâu Nhuận Thành lại càng vui, vừa ngước mắt lên nhìn thấy Quý Phi Dương đứng cách đó xa, khóe miệng Trâu Nhuận Thành cũng cố gắng cứng ngắc cười cười. Muốn trách trách tên Quý Phi Dương này, bọn họ chỉ muốn thuận tay giúp chút, Quý Phi Dương nể tình thôi, còn khuyến khích Cố Hạ phải cách xa bọn họ ra, làm như bọn họ là sát nhân bằng, Trâu Nhuận Thành cắn răng, đôi nam nữ này là đáng giận, tin trị được bọn họ, sau này để xem ai chê cười ai.

      Suy nghĩ vài giây, Trâu Nhuận Thành có sáng kiến, thuận tay gọi bồi bàn tới, thầm bên tai bồi bàn hai câu, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa. Lại gọi Cố Hạ ngồi bên kia tới, “Tới đây mời rượu.”

      Da đầu Cố Hạ xiết chặt, đứng bên cạnh Trâu Nhuận Thành : “Tổng giám đốc Trâu, tôi biết uống rượu.”

      “Trong xã hội này làm gì có ai biết uống rượu? Tại sao biết làm việc luôn ?” Trâu Nhuận Thành buông tha nghi ngờ : “Những người này đều là khách của công ty, được đắc tội.”

      ta kín đáo đưa đến ly rượu chân cao, phân nửa ly là rượu đỏ, nhét ly rượu vào trong tay Cố Hạ, “Mời chủ tịch Lưu trước .”

      Cố Hạ khó xử nhìn ta, ly nằm tay, chủ tịch Lưu ngồi cùng bàn nhìn thấy , Cố Hạ thể nâng ly rượu lên, người đàn ông trung niên: “Chủ tịch Lưu, chúc nghiệp của ngài nâng cao thêm bước.”

      Chủ tịch Lưu nể mặt Trâu Nhuận Thành, nâng ly rượu lên khẽ cụng ly, uống tượng trưng ngụm, Cố Hạ nhìn thấy ông ta uống nhiều lắm nên cũng chỉ uống chút, Trâu Nhuận Thành ngồi cạnh bất mãn : “Chủ tịch Lưu giữ mặt mũi cho , còn uống hết.”

      Cố Hạ cau mày, hít hơi sâu miễng cưỡng uống hết ly rượu đỏ, ánh mắt đảo qua Triển Thiểu Huy ngồi chính giữa, cũng thèm ngước mắt lên, như là có người thiếu tiền của , Cố Hạ nhìn thấy mà kinh hãi lạnh người, ghét vào tai Trâu Nhuận Thành giọng : “Tổng giám đốc Trâu, tôi biết uống.”

      “Vậy đổi cho loại hơn.” Trâu Nhuận Thành như tỏ ra từ bi, gọi bồi bàn bưng đến ly rượu rất cạn, tự tay đưa tới cho , “Tửu lượng cứ từ từ luyện là được, có gì là làm được, cứ từ từ mà học.”

      ta vỗ vỗ vai Cố Hạ, “Đây là tứ ca của tôi, chúng tôi đều là em, hẳn là lần đầu tiên gặp mặt nhỉ, mời ly, hôm nay bỏ qua cho .”

      Ánh mắt lão Tứ cũng thèm đếm xỉa đến Cố Hạ, mặt có biểu cảm gì, ta là quản lý của rạp chiếu phim tối và sòng bạc, trước kia có Tiểu Ngũ đến này, thoạt nhìn là vô cùng trẻ tuổi.

      Cố Hạ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, cũng rất phong độ hào hoa, khí chất cao ngất, ánh mắt sắc bén, cười cười, nâng ly rượu lên, biết phải xưng hô thế nào, chỉ : “Ngài khỏe chứ, lần đầu gặp mặt, kính xin ngài chiếu cố nhiều.”

      “Luyện tửu lượng cho tốt, sau này còn dùng đến.” Mục Bằng nhàn nhạt mở miệng, cầm ly rượu của mình lên, cụng ly với , uống hơi cạn sạch, ý bảo ly rượu tay mình cạn, Trâu Nhuận Thành lẳng lặng nhìn Cố Hạ chậm rãi uống hết ly rượu, cuối cùng ghé vào bên tai ý tứ sâu xa : “Hôm nay chúng tôi đều nghe thấy thổ lộ với Quý Phi Dương, tôi giúp hoàn thành nguyện vọng của mình.”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :