1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trộm trái tim, đoạt ái tình - Đông Tẫn Hoan

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 10 – xe


      đường rất đông người, bên cạnh là KTV, ngọn đèn của câu lạc bộ đêm ngừng lập lòe, thể đây là thành thị phồn hoa, vẫn luôn phồn hoa hơn người, Cố Hạ nhìn đồng hồ cũng phải quá muộn, về phía trạm xe buýt. Hôm nay ngày dài, cảm thấy có chút mệt mỏi, tốc độ chậm dần, cơn gió đêm mát mẻ thổi tan cái nắng nóng ban ngày, dường như cũng có thể thổi bay hết những phiền não.

      Lúc Triển Thiểu Huy lái xe về nhìn thấy bóng lưng có vẻ đơn của , áo sơ mi màu trắng càng làm nổi bật vẻ đơn độc, lão Tam đến chỗ lão Tứ, lão Ngũ vội vàng trở về nhà ngủ, ba người mỗi người ngả, vừa lái xe ra nhìn thấy Cố Hạ chậm rãi dọc theo con đường, bỏ lỡ trạm đón taxi. biết vì sao dạo này lại trùng hợp như vậy, luôn ba lần bốn lượt gặp được này, lái xe qua, thân xe chậm rãi dừng lại sát bên Cố Hạ, nhấn còi cái.

      Cố Hạ nghe được tiếng còi xe cũng chưa chú ý đến bên cạnh, trực tiếp dịch vào bên trong hai bước, Triển Thiểu Huy mở cửa xe, : “Lên xe!”

      Hai chữ của ngắn gọn mà đầy uy lực, Hạ sững sờ, Triển Thiểu Huy lặp lại lần nữa, “Tôi lên xe.”

      Giọng điệu của như là cho phép người khác từ chối, Cố Hạ cảm thấy bất ngờ, vẫn bước vào trong xe ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cửa xe còn chưa đóng lại hoàn toàn Triển Thiểu Huy bắt đầu nhấn ga, thuận tiện hỏi câu: “Chỗ ở của ?”

      “Ngài muốn đưa tôi về sao?” Cố Hạ biết rốt cuộc muốn gì, nhìn mím môi rồi vội vàng báo cáo chỗ ở của mình.

      Xe hơi quẹo vòng, nhanh chóng về phía nam, Cố Hạ nghiêng đầu nhìn mặt Triển Thiểu Huy, nghi ngờ : “Triển thiếu, sao hôm nay ngài lại tự mình lài xe, vệ sĩ của ngài đâu?”

      tại thế giới bình yên, vệ sĩ cũng cần phải nghỉ ngơi, chẳng lẽ cho rằng tôi chỉ là ông chủ chỉ biết bóc lột nhân viên?” Triển Thiểu Huy nhìn cái, “Hay là cảm thấy tôi ngay cả lái xe cũng biết?”

      “Tôi nào dám hoài nghi ngài chứ?” Cố Hạ vội vàng thái độ, “Chỉ là ông chủ tự mình đưa tôi về, làm tôi cảm thấy quá…quá…thụ sủng nhược kinh.” (được sủng ái mà lo sợ)

      Bờ môi của Triển Thiểu Huy hơi nhếch lên, dùng giọng lãnh đạm giải thích: “Chỉ là trùng hợp nhìn thấy thôi.”

      Ngọn đèn của những tòa nhà hai bên đường hắt vào cửa sổ, khuôn mặt Triển Thiểu Huy lúc sáng lúc tối, cánh tay đặt tay lái cứng cáp mạnh mẽ, giọng của như làn gió đêm xuyên qua rừng cây, mang theo chút cảm giác êm dịu man mát, “ cần phải để trong lòng những lời của lão Ngũ, cậu ta là người hay thích giỡn, cả công ty Khải Hoành đều bị cậu ta làm hư hết, số còn lại đều luyện mình thành người kim cương thể phá vỡ.”

      Cố Hạ nghĩ đến an ủi mình, pha trò : “Con người tổng giám đốc Trâu rất hài hước, tháng trước lúc tuyển người mới vào ngài ấy còn có thể đùa giỡn được…”

      “Cậu ta đùa nhất định là có ai nhiệt tình muốn cười.” Giọng điệu của Triển Thiểu Huy có vẻ xem thường, lão Ngũ nhất định là cố ý cười lạnh , tất cả mọi người buồn cười nhưng vì phối hợp với cậu ta nên thể cười, người kia rất có hứng thú đùa ác. Triển Thiểu Huy nhìn về phía trước, miễn cưỡng : “Thấy tối nay giúp người kia làm việc, sao ta lại đưa về?”

      ấy có việc bận nên phải .” Cố Hạ nhàng .

      “Bỏ ra chút thời gian thôi mà cũng được sao?” Triển Thiểu Huy khẽ hừ tiếng, trầm thấp giống như cười nhạo, “Chẳng qua là lấy cớ mà thôi, phụ nữ các khờ.”

      Cố Hạ tự biết đối với Quý Phi Dương cùng lắm cũng chỉ là người bạn bình thường, tất nhiên thể cầu quá xa vời, nhưng mà nghe được những lời trào phùng này, Cố Hạ dù có thế nào cũng thể vui vẻ được, giải thích: “Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, cơm nước xong tất nhiên đường ai nấy .”

      Chắc hẳn là bị người khác chọt trúng chỗ đau, giọng của Cố Hạ kìm nén được lên cao, trong xe liền đột nhiên trở nên yên tĩnh.

      nụ cười tráo phúng vui vẻ lên khóe môi của Triển Thiểu Huy, “Tôi gặp vài lần, mỗi lần gặp mặt đều lên kế hoạch theo đuổi đàn ông.”

      Cố Hạ cảm thấy Triển Thiểu Huy tuy áo mũ chỉnh tề nhưng lại phun ra được ngà voi, phản bác lại: “Cho dù tôi có theo đuổi đàn ông thế nào? Trai chưa vợ chưa chồng, mọi người đều là người trưởng thành, giới tính có vấn đề gì, tôi nghĩ mình theo đuổi đàn ông là rất bình thường. Nếu Triển Thiểu Huy ngài muốn theo đuổi đàn ông mới đáng .”

      Con mèo lộ ra cái móng vuốt của mình, Triển Thiểu Huy cười khẽ, “ phải tôi muốn cười theo đuổi đàn ông, mà cái kiểu theo đuổi của rất thất bại, lão Ngũ làm mất mặt Khải Hoành.”

      “Đây là chuyện riêng.” Cố Hạ cường điệu, hiểu nổi những người này làm sao lại biết có ý với Quý Phi Dương, buồn bực dâng lên tận đỉnh đầu.

      “Ok, chuyện riêng của ảnh hưởng đến công việc là được.” Triển Thiểu Huy quay đầu lại, ánh mắt rơi khuôn mặt , như chọn rau dưa trái cây mà nhìn, “Thấy là nhân viên của tôi, khuyên trước hết hãy đánh bại hết những người theo đuổi cậu ta như , bằng chừng sau này lại có thêm đêm như vậy, bận việc cả buổi tối kết quả lại có ai đưa về.”

      Chỗ ở của Cố Hạ rất xa công ty, mỗi ngày phải ít nhất 40 phút xe buýt nếu như có kẹt xe. Bình thường đều muốn sớm chút, buổi sáng tay chân luống cuống có thời gian trang điểm, tuy khuôn mặt của Cố Hạ cũng tệ nhưng cách ăn mặc so với những người biết cách ăn mặc lập tức thua kém. tại bị người đàn ông trực tiếp vạch trần, nhịn được, nghiêng đầu ra phía ngoài, “Cảm ơn Triển thiếu suy nghĩ chu đáo cho nhân viên. Nhưng mà ngài là người bận rộn, vậy nên hãy để tâm đến nghiệp hơn, chút việc này của tôi xứng để cho ngài nhớ đến, bằng công ty kinh doanh được tốt, tiền thưởng cuối năm cũng ít , những đồng nghiệp khác nếu biết được tôi làm cho Triển thiếu phân tâm, biết vẽ bao nhiêu bùa mà rủa tôi đây.”

      Khóe miệng Triển Thiểu Huy giật giật, thêm gì nữa, đối với , Cố Hạ chỉ là nhân viên bình thường, mến ai, muốn theo đuổi ai cũng liên quan gì đến , nhưng mà theo như lời của lão Ngũ Trâu Nhuận Thành cứ coi như xem trò vui mà thôi, thích xem mấy diễn viên kém cỏi vì muốn kiếm tiền mà diễn, những người kia đều là màn hình vẻ, phía sau màn hình lại vẻ, làm gì có chuyện chân chính sinh động thú vị như vậy. Xe cầu vượt, con đường sáng rực đèn đường, bên trong xe yên tĩnh, gió đêm thổi vào cửa sổ xe, Cố Hạ nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài, giống như sao đêm bầu trời chiếu xuống nhân gian, mang theo sắc thái mê ly mộng ảo.

      gian quá yên tĩnh muốn ngủ, nhưng Cố Hạ có ý ngủ trong xe của , nhìn nhìn bốn phía, khoảng mười phút nữa về đến nhà, lại mở miệng : “Triển thiếu, từ nay về sau tôi làm tốt công việc, môi trường của Khải Hoành rất tốt, cảm ơn ngài cho tôi cơ hội làm việc.”

      “Rất tốt” Triển Thiểu Huy nhiều, nhấn mạnh ga, chiếc xe thể thao màu trắng như con ngựa hoang thoát cương, vượt qua những chiếc xe hơi phía trước.

      Xuống cầu vượt, Cố Hạ bảo dừng lại trước ngã tư, vừa tháo dây an toàn vừa : “Tôi xuống xe ở đây, vô cùng cảm ơn.”

      Chỗ ở của Cố Hạ còn phải thêm đoạn đường nữa, con đường kia có chỗ quay đầu xe, tất nhiên có ý làm phiền Triển Thiểu Huy. Triển Thiểu Huy chữ nào, cũng hỏi nơi ở cụ thể của . Cố Hạ vừa mở cửa ra khỏi xe, còn chưa kịp quay lại lời tạm biệt với xe hơi phóng như bay, phả ra làn khói vương quần áo của Cố Hạ.

      Cố Hạ nhìn chiếc xe nhập vào dòng xe cộ, nhún vai, tính tình của ông chủ tất nhiên phải người mới ra đời như có thể nhìn thấu, có thể đưa về là quan tâm đến nhân viên lắm rồi. xách túi xách, bắt đầu về phía phòng thuê của mình.

      Công việc vẫn tiếp tục như cũ, sau khi thích ứng được với công việc, tuần trôi qua rất nhanh. Giữa tháng tám, Cố Hạ nhận được tháng lương đâu tiên ở Khải Hoành, gọi điện thoại về cho người nhà, ba mẹ liên tục mua nhiều quần áo, cần phải tiết kiệm cho mình. cũng quên trước kia là phải mời Quý Phi Dương ăn cơm, kích động gọi điện thoại, bên kia Quý Phi Dương chỉ bật cười thành tiếng, liên tục cần, hơn nữa gần đây cũng có ở công ty.

      hẳn là có ở tòa nhà thương mại, chín giờ vào làm việc, ở cầu thang Cố Hạ gặp rất nhiều đồng nghiệp, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp Quý Phi Dương, trong lòng thầm nghĩ cũng phải quản lí bộ phận tiêu thụ, ra ngoài công tác cũng quá nhiều.

      Cố Hạ cầm tiền lương rất hưng phần, nhớ tới đêm hôm đó Triển Thiểu Huy cười nhạo , khỏi nhếch miệng. Có nào cái đẹp? Vào cuối tuần Từ Lộ Lộ kéo ra ngoài dạo phố, hào phóng mua nhiều quần áo mới.

      Đợi đến tháng chín thời tiết còn như bây giờ nữa, Cố Hạ làm tóc, lọn tóc uốn cong, còn nhuộm thêm màu khác, nổi bật làn da trắng của . Thỉnh thoảng mua vài quyển tạp chí vớ vẩn, buổi sáng chuyện với Từ Lộ Lộ trong phòng, thể , cách ăn mặc của người có liên quan rất lớn đến người bên cạnh, trong công ty Khải Hoành phụ nữ đẹp khắp nơi, Cố Hạ dần dần cũng bị lây, mỗi ngày trước khi ra khỏi cửa ngắm mình trong gương kĩ, chỉ sợ trước mặt mọi người bị người khác cười nhạo.

      Ba tháng thử việc qua rất nhanh, Cố Hạ như ý nguyện trở thành nhân viên chính thức, công việc bận rộn làm giảm bớt quan tâm của đối với Quý Phi Dương. Gặp lại Quý Phi Dương lần nữa là sau khi được chuyển lên chính thức, tháng mười khí trời mát mẻ hợp lòng người, hôm đó là thứ sáu, đối với người làm mà thứ sáu là thời gian phá lệ thoải mái. Buổi chiều sau khi tan làm tinh thần Cố Hạ rất tốt, Từ Lộ Lộ cùng bạn trai, Cố Hạ muốn về nhà nấu cơm nên mình dạo đường, lòng vòng qua các cửa hàng, nhớ góc đường có nhà hàng thức ăn nhanh Trung Quốc cũng tệ, Cố Hạ quyết định tối nay phải đến đó ăn cơm. về phía góc đường, trong khoảng sân rộng nhìn thấy Quý Phi Dương.

      Cố Hạ nhanh chân đến trước mặt , chảo hỏi: “Quý sư huynh, ôi chao dạo này gặp đấy!”

      Hai tay Quý Phi Dương đều cầm thứ gì đó, tay cầm chiếc máy tính rất , logo bao ngoài cho thấy nhãn hiệu kia giá cả thấp, tuyệt đối phải hàng lề đường; tay kia cầm cặp giấy tờ, nhìn thấy Cố Hạ cười : “Hình như cũng lâu, công việc dạo này của em thế nào?”

      Hai người cũng hai tháng chưa gặp mặt, Cố Hạ cảm thấy có hơi lâu, chỉ là cảm giác của hai người giống nhau thôi. Cố Hạ như trước cười : “Em chuyển lên chính thức, cũng rất thân thiết với đồng nghiệp, tại làm rất vui vẻ.”

      “Vậy là tốt rồi, chúc mừng em nha!” Quý Phi Dương bật cười lớn, nhìn nhìn Cố Hạ, hỏi dò: “Cố Hạ, bây giờ em có việc gì quan trọng ?”

      Trong lòng Cố Hạ tung tăng như chim sẻ, vội vàng lắc đầu: “ có”

      “Có thể giúp việc được ?”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 11 – Bị cướp


      Thoáng cái tinh thần của Cố Hạ trở nên rất tốt, mặt đầy nắng xuân cười : “Quý sư huynh, sao lại khách sáo như vậy? Có gì cứ thẳng .”

      Quý Phi Dương nhìn chiếc cặp tay rồi lại nhìn về hướng khác, người đàn ông còn trẻ tuổi đứng cách đó xa, trước mặt ta có nhiều thùng giấy, Quý Phi Dương giải thích: “Đó là bạn của , tại cùng cậu ta chuyển ít đồ, cầm chiếc cặp này tiện lắm, em có thể giữ nó giúp chút được ? Tìm cái ghế ngồi đó chờ 10 phút là được rồi. Vốn dĩ muốn để nó lên xe, nhưng mà xe đậu bên tòa nhà thương mại, vừa rồi lại quay về rất mất thời gian.”

      Cố Hạ liên tục gật đầu, “Việc mà, cứ trước .”

      Quý Phi Dương bảo đến quán nước giải khát ở xa xa ngồi lúc, nhanh chóng quay lại. Cố Hạ cười cười, “Mỗi ngày đều ngồi rất lâu ở văn phòng, em tản bộ, tập thể dục lát.”

      nhận lấy chiếc cặp trong tay , chỉ vào bức tượng chỉ dẫn lối vào quảng trường, “Lát nữa em đợi ở chỗ kia, nếu tới đó mà thấy em gọi điện thoại cho em. trước , đừng để bạn chờ lâu.”

      mau chóng tới đấy!” Quý Phi Dường cười , khoát khoát tay với rồi lập tức chạy về phía bạn của .

      Cố Hạ nhìn theo bóng lưng của , mày hơi nhướng lên, nhìn thấy Quý Phi Dương vô cùng vui vẻ thoải mái, sương mù lúc hoàng hôn quảng trường rất ít cây cối lúc này cũng trở nên chung linh dục tú (ý môi trường tốt đẹp sinh ra những vật ưu tú), bên ngoài bây giờ nhiều người lắm, mặt trời vừa mới lặn, bóng đêm bao trùm, bóng của những nhà cao tầng đổ xuống quảng trường, ngọn đèn đường tỏa sáng vào lúc sắc trời chưa tối hoàn toàn có vẻ yếu ớt tăm tối. Chiếc cặp tay nặng, đồ vật bên trong nhất định rất quan trọng với Quý Phi Dương, chiếc cặp màu đen làm cho đáy lòng dâng lên chút ngọt ngào như có như .

      chầm chậm tản bộ quảng trường, chưa được mấy bước đột nhiên có người từ bên cạnh xông ra, cướp lấy thứ tay Cố Hạ, kể cả chiếc cặp của Quý Phi Dương và túi xách của , tên cướp lấy xong như mũi tên rời cung mà vội chạy .

      Cố Hạ sửng sốt hai giây, nhìn tên cướp chạy mất mới kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, vội vàng đuổi theo, vừa vừa hô to: “Cướp, cướp…”

      Người lại quảng trường nghe thấy tiếng hô nhưng có bất kì ai giúp đỡ, tên cướp chạy thẳng mạch về hướng đường cái, Cố Hạ bỏ cuộc đuổi theo sau, may mắn hôm nay mang đôi giày đế bằng, vưa đuổi theo vừa lớn tiếng hô: “Cướp, ngăn lại…này…”

      Người đường cái khá nhiều, nghe thấy tiếng ngược lại đều tránh sang hai bên, nhường đường cho tên cướp, sợ mình bị đâm vào, người bên cạnh có lòng tốt lấy điện thoại di động ra gọi. Cố Hạ từ khi lên đại học đến giờ vận giữ thói quen rèn luyện cơ thể, lúc này chạy với tốc độ nhanh nhất, nhìn thấy người đường hỗ trợ da đầu căng lên, ở phía sau liều mạng đuổi theo.

      người chạy trước, người đuổi theo sau, người đường đều như nước gặp phải lực hút mạnh mẽ tự động tách ra, tình thế rất căng thẳng, Cố Hạ đuổi theo tên cướp suốt con phố, tuy và tên cướp cách nhau rất xa nhưng vẫn chịu buông tha, tên cướp hiển nhiên ngờ tới này lại cố chấp như vậy, ở đường mà ầm ĩ như vậy rất dễ gây chú ý của cảnh sát tuần tra, vội vàng quẹo vào con ngõ .

      Cố Hạ vẫn đuổi theo vào con ngõ , miệng vẫn còn hô, ngõ càng vào càng sâu, sau khi lướt qua góc, phía trước tên cướp chính là bức tường cao – chạy vào ngõ cụt.

      Tên cướp ngẩn người, tiếng kêu to của đằng sau ngày càng gần, rất nhanh, Cố Hạ đuổi đến, thở hồng hộc, hai tay chống nạnh thở hổn hển, “Trả…trả…lại đồ cho tôi!”

      Bóng đêm ngày càng thêm sâu, trong con ngõ chỉ có bóng đèn mờ nhạt, tên cướp là người đàn ông gầy teo, vóc dáng cũng cao, khuôn mặt nhìn lắm, cũng chạy đến thở nổi, càng tức giận hơn, đem những thứ tay ném qua bên, hung ác : “Muốn chết à!”

      lấy ra từ trong túi con dao gấp, “xích” tiếng, lưỡi dao bắn ra, ngọn đèn rơi hành lang tạo thành vệt sáng, di động thân dao lạnh băng.

      Cố Hạ lúc này mới ý thức thấy chuyện ổn, hoàn toàn tỉnh ngộ chính mình làm gì, nơi này là con ngõ có người, bắt đầu lui về sau, tim đập thình thịch, “ được tới đây, những thứ đó cầm !”

      Người đàn ông tức giận, làm sao mà chịu bỏ qua, nắm lấy chuôi dao chỉa về phía Cố Hạ bước lại gần.

      Cố Hạ vội vàng xoay người chạy trở lại, đầu của quay lại, lớn tiếng kêu cứu: “Có ai , làm ơn…”

      Trước đó Cố Hạ chạy xa như vậy, toàn bộ sức đều dùng hết, vừa rồi đột nhiên dừng lại cơn tức cũng vơi , tại tốc độ cao được, người đàn ông phía sau chỉ chạy hai bước mơ hồ cảm giác được ánh sáng của thân dao kéo lê từ đằng sau.

      Phía trước có người chạy tới, Cố Hạ như nhìn thấy hy vọng, miệng ngừng kêu gào: “Làm ơn mà…”

      Người chạy tới cao lớn cường tráng, vừa chạy tới lật người tung cú đá đẹp mắt, trong nháy mắt cây dao rơi xuống mặt đất, dao gấp tay cũng bắn ra, sau đó đá hai cái liên tiếp, tên cướp quỳ rạp mặt đất đau đớn kêu lên, người đàn ông cao lớn cước dẫm nát tấm lưng của , làm cho tên cướp trở mình được.

      Đằng sau có người đàn ông vội vã chạy tới, nhìn lướt qua tình hình bên này rồi dừng bước.

      Tim Cố Hạ đập như trống, hơi thở còn chưa ổn định lại, nhìn kĩ người đàn ông chế trụ tên cướp, khuôn mặt quen thuộc, dĩ nhiên là vệ sĩ của Triển Thiểu Huy tên là A Đông.

      A Đông hề nương tay đối với tên cướp, quát hai tiếng đồng thời dưới chân dùng sức, tên cướp lớn tiếng cầu xin tha thứ, “Đại ca, tha mạng, tha mạng, đây là lần đầu em cướp…”

      A Đông cũng mặc kệ có phải lần đầu cướp hay , dưới chân vẫn buông ra đồng thời hỏi: “ Cố, sao chứ?”

      sao cả, sao cả, cảm ơn…” Cố Hạ dựa vào chân tường run lên, thở từng ngụm từng ngụm, quay đầu nhìn người đàn ông đằng sau, quả nhiên là Triển Thiểu Huy.

      Triển Thiểu Huy như dạo, chậm rãi mà tới, vẫn là loại giọng điệu trào phúng: “Nếu chúng tôi chậm chút nữa, biết có thể sao cả hay .”

      Cố Hạ thèm để ý đến lời trào phúng của , liên tục cảm tạ : “Cảm ơn…Triển thiếu, rất cảm ơn ngài.”

      Triển Thiểu Huy bĩu môi, đôi mắt nháy nháy, tản ra tia sáng sắc bén, lạnh lùng : “Rốt cuộc bị cướp thứ gì, đáng giá cỡ nào mà liều mạng đuổi theo?”

      Sắc mặt Triển Thiểu Huy trong bóng đêm nhàn nhạt cũng làm người ta sợ hãi, Cố Hạ lấy tay vỗ vỗ lồng ngực của mình, vừa rồi đầu óc đúng là bị đần rồi, nghĩ rằng Quý Phi Dương đưa cho thứ gì đó tuyệt đối thể mất, chỉ việc như vậy cũng làm xong mất mặt, trong đầu chỉ có ý nghĩ như vậy. cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp phải bọn cướp đường phố, chỉ biết là nếu đuổi theo lấy lại được đồ, nhìn ánh mắt sắc bén của Triển Thiểu Huy thấp giọng , “Túi xách tay bị cướp, theo phản xạ có điều kiện đuổi theo, cũng thể nhìn biến mất trước mặt mình.”

      Lời của Triển Thiểu Huy giống như thốt ra từ trong kẽ răng, “Tiền quan trọng hơn tính mạng sao?”

      Hôm nay Cố Hạ quá kích động, may là xảy ra việc gì, mặt từ hồng chuyển sang trắng, thấp giọng : “Cảm ơn ngài.”

      Triển Thiểu Huy lạnh lùng khẽ hừ tiếng, A Đông chế trụ tên cướp xin chỉ thị của : “Triển thiếu, người này hình như là kẻ nghiện, thiếu tiền nên từ thủ đoạn, ngài xử lí thế nào?”

      “Giao cho cảnh sát , vừa rồi Khâu Hàn báo cảnh sát, rất nhanh có người tới.” Lúc Triển Thiểu Huy liếc xéo qua Cố Hạ, lại nhàng ném sang câu: “Chớ quên tặng gì đó chào hỏi cục trưởng.”

      A Đông nghe vậy, tiếp tục dùng quyền cước đấm đá tên cướp, người đàn ông nằm mặt đất phát ra tiếng kêu đau đớn, Cố Hạ nghĩ tên cướp lấy dao đâm , lúc này cũng hận thể đạp cho mấy cước, đương nhiên, chỉ nghĩ trong lòng vậy thôi. Cố Hạ đứng thẳng người lên, nhìn nhìn chiếc túi cách đó xa, chầm chậm bước lại gần đó.

      nhặt chiếc túi mặt đất lên, may mắn chiếc máy tính bị ném hai chiếc túi, tên cướp còn tính bán lấy tiền nên ném mạnh lắm, Cố Hạ mở khóa kéo ra nhìn nhìn, hẳn là bị ném vỡ, vỗ vỗ bụi chiếc cặp, cầm túi xách lên, quay đầu lại tới.

      Ánh mắt Triển Thiểu Huy rơi chiếc cặp màu đen trong tay , khuôn mặt sắc bén đảo vòng mặt Cố Hạ, trong cổ họng phát ra tiếng cười lạnh khinh bỉ, “Hai tháng gặp, ngược lại chỉ số thông minh của lại thấp xuống bậc.”

      Cố Hạ biết gì, chẳng qua là nghe giọng điệu của biết cười nhạo , ông chủ kiêm ân nhân cứu mạng của mình, Cố Hạ cười nhạo lại được, cúi đầu trầm mặc .

      Lúc này đầu hẻm chạy tới ba cảnh sát, còn có người trợ lí trẻ tuổi Khâu Hàn mà Cố Hạ gặp theo, hai cảnh sát vội chạy đến bên cạnh tên cướp, từ trong túi lấy ra cái còng tay còng tên cướp lại, tên cướp sớm bị A Đông đánh cho còn sức nữa, lúc thấy cảnh sát đến cảm thấy may mắn vì được sống sót.

      Còn có đội trưởng đứng bên cạnh Triển Thiểu Huy, dáng vẻ cung kính, cúi đầu khom lưng : “Triển thiếu, tinh thần trọng nghĩa của ngài là mạnh mẽ, tôi thấy cục cảnh sát phải phong tặng cho ngài lá cờ thưởng vì hăng hái làm việc nghĩa.”

      cần, người nên được thưởng phải là người bạn này của tôi.” Triển Thiểu Huy miễn cưỡng , “Tình hình trị an của thành phố C này được tốt như các người nghĩ nhỉ, nhiều những người nhanh chân như các người.”

      “Trợ lí Khâu báo nguy, tôi cũng biết là chuyện lớn.” Mặt mũi đội trưởng cười tươi, “Cái tên cướp này cũng có mắt, ngay cả bạn của Triển thiếu cũng dám đánh, nhất định là phê thuốc nhiều lần nên thần trí tỉnh táo.”

      Sau khi chế trụ tên cướp, cảnh sát khác thẩm vấn Cố Hạ, Cố Hạ tả lại lần, Triển Thiểu Huy bên cạnh chỉ chỉ , với đội trưởng, “Bạn của tôi đêm nay có việc gấp, còn phải đến cục cảnh sát tường trình nữa sao?”

      cần, cần, có việc gì chúng tôi xử lí.” Đội trưởng luôn miệng .

      “Ừ. Nếu đội trưởng có thời gian hãy đến rạp chiếu phim tối của tôi nhìn xem, mang theo vài em thị sát, những thương nhân như chúng tôi cũng rất sợ gặp phải những kẻ gây , có đội trưởng ở đây tôi an tâm hơn nhiều rồi.” Triển Thiểu Huy cười , ý là “ mang theo người của đến chơi .”

      “Nào có kẻ nào dám gây địa bàn của ngài?” Đội trưởng Trần cười trả lời, ba của Triển Thiểu Huy ra từ xã hội đen, mấy năm trước khi mất rửa trắng nghiệp còn chút máu mới giao vào tay đứa con của mình, toàn bộ thành phố C, kẻ dám xác phạm đến người có quyền thế như nhà họ Triển ai có kết quả tốt.

      Cảnh sát hỏi thăm thân phận của Cố Hạ, giữ lại phương thức liên lạc với , Triển Thiểu Huy đứng bên kia : “Còn có việc, hôm nay xin tạm biệt.”

      Đội trưởng Trần vài câu, Triển Thiểu Huy xoay người rời khỏi nơi này, A Đông theo sát phía sau. Nhìn thấy bọn họ xa, Khâu Hàn ý bảo Cố Hạ mau, phía sau là phía cảnh sát quát tên cướp quanh quẩn trong con ngõ .
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 12 – Xem kịch vui


      Cố Hạ chạy chậm đuổi theo Triển Thiểu Huy, song song bên cạnh , lại lần nữa lời cảm ơn , “Triển thiếu, vô cùng cảm ơn ngài.”

      “Tôi chưa bao giờ gặp người nào ngốc như .” Ngay cả cái liếc mắt Triển Thiểu Huy cũng lười ném cho , xe hơi gặp đèn đỏ ngừng lại, ngồi trong xe hơi nhìn thấy bắt cướp đường, nếu trùng hợp gặp được biết có thể gặp lại này nữa hay , Triển Thiểu Huy nghiêng người qua liếc nhìn : “Bình thường cũng quá ngu xuẩn, còn biết chạy hô “Làm ơn”, tính toán có người đến giúp , nhưng mà người đàn ông nhìn thấy chuyện có liên quan đến mình đầu óc lại ngu ngốc.”

      mỗi lần gặp nhất định có thái độ kinh thường đối với mình, Cố Hạ cũng thèm để ý, hề phản bác lại , lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, gần nửa tiếng, Quý Phi Dương tìm thấy cũng gọi điện thoại tới, bước chân Cố Hạ ngắn lại, kéo giãn khoảng cách hai mét với Triển Thiểu Huy, sau đó bấm nút gọi cho Quý Phi Dương.

      Điên thoại vang lên vài tiếng đầu kia mới nhận, điện thoại truyền đến giọng hết sức áy náy của Quý Phi Dương, “Cố Hạ, ngại quá, bên này có chút chuyện hơi mất thời gian, cố gắng tới nhanh, chờ vài phút thôi.”

      ra vẫn chưa tới, Cố Hạ còn lo lắng khắp nơi tìm mình, : “Quý sư huynh, cần gấp gáp như vậy, em vừa lúc, sợ tìm thấy em thôi.”

      vài câu rồi cúp điện thoại, mọi người cũng đến quảng trường, xe của Triển Thiểu Huy đậu ven đường, dừng chân, quay đầu hỏi Cố Hạ: “ còn muốn đâu?”

      “Tôi qua quảng trường bên kia.” Cố Hạ chỉ tay về phía quảng trường.

      A Đông mở cửa xe cho ông chủ, Triển Thiểu Huy vào xe rồi câu: “Thuận đường nên có thể đưa qua đó.”

      Đường tuy xa nhưng có xe đưa cũng nhanh hơn, A Đông mở cửa xe phía trước cho vào, Cố Hạ vội vàng chui vào ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

      Vẫn là A Đông lái xe, Cố Hạ cảm thấy ta làm rất tốt, nhất là lúc nãy chứng kiến cú đá đẹp mắt kia, quá đàn ông, xuất phát từ tán thưởng lời cảm ơn: “Cảm ơn cứu tôi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy động tác nào đẹp mắt như của .”

      A Đông nhìn chớp mắt lái xe, cũng có trả lời .

      Cố Hạ cũng vì thế mà từ bỏ hỏi: “Võ nghệ của tốt như vậy, hẳn là có tham gia thi đấu nhỉ, bằng lãng phí. chừng được đạo diễn chọn trúng, sau này có thể trở thành ngôi sao phim hành động đấy, quá tốt còn gì!”

      Khóe môi A Đông nhếch lên nụ cười rất nhạt, vẫn như cũ yên lặng , Triển Thiểu Huy ngồi sau ngược lại lành lạnh mở miệng, “ toan tính xúi giục nhân viên của tôi bỏ việc, hử?”

      phải, phải.” Cố Hạ cười vui vẻ, “Tôi chỉ cảm thấy nếu nhân viên của mang theo cúp trở về, như vậy Triển thiếu ngài cũng được vinh dự, vì sao lại cho ấy ?”

      A Đông ngồi bên cạnh nhàng mở miệng, “Người có võ nghệ hơn tôi còn rất nhiều.”

      Tỷ như người ngồi phía sau đấy, mặt A Đông bình tĩnh, ý bảo phía trước: “ Cố, xuống ở đâu đây?”

      Xe hơi chạy đến quảng trường, bức tượng điêu khắc phía trước lối vào quảng trường, nữ thần cao cao dang rộng hai tay hoan nghênh mọi người vào, Cố Hạ vội : “Ở chỗ này.”

      Xe hơi dừng lại, Cố Hạ mở cửa, sau khi cảm ơn xuống xe, khoát khoát tay về phía cửa sổ, “Bye bye”

      Sau đó chạy chầm chậm về phía tượng nữ thần.

      Triển Thiểu Huy mở nửa cửa sổ xe, nhìn theo bóng Cố Hạ chạy, này rất có sức sống, lúc nãy chạy xa như vậy mà bây giờ còn có thể sôi nổi, quét ra phía xa xa, dường như nhìn thấy người Cố Hạ đợi.

      Quý Phi Dương từ đằng xa tới, mặt mang theo chút vui vẻ, bước nhanh hơn, áo sơ mi người lay động, nhanh về phía Cố Hạ, còn chưa tới trước mặt lên tiếng: “Rất xin lỗi, làm mất nhiều thời gian như vậy, để cho em chờ lâu.”

      Cố Hạ thầm than mình xuống xe đúng lúc, vừa rồi chạy qua con ngõ , lại ở xe nghỉ ngơi lúc, sắc mặt khôi phục lại bình thường, “ sao, em cũng vừa mới tới thôi.”

      ràng là chỉ khoảng 10 phút, kết quả lại làm cho người ta chờ gần nửa tiếng, Quý Phi Dương băn khoăn, tay nhận lấy chiếc cặp từ , “Cố Hạ, em vẫn đứng ở đây sao?”

      “Vừa rồi…” Cố Hạ muốn kể lại chuyện lúc nãy bị cướp nhưng lại biết phải từ đâu, do dự suy nghĩ lại nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

      Đây là đoạn nhạc rất đặc biệt, khác với chuông điện thoại thường ngày Quý Phi Dương hay dùng, Quý Phi Dương vội vàng với câu “Rất có lỗi” rồi lấy điện thoại xoay người , “Ba ba…”

      dịch sang bên cạnh hai bước, Cố Hạ nắm chặt lấy túi xách của mình, đứng quảng trường nhìn sang bốn phía, nhìn thấy bên đường lớn có chiếc xe thể thao màu trắng, đúng vậy, chính là chiếc xe vừa ngồi đó, thùng xe phía sau hạ xuống nửa cửa sổ, người bên trong mặt thản nhiên ngồi đó, nhìn thấy đó là Triển Thiểu Huy, nhưng có thể khẳng định xem ra lúc này khuôn mặt biểu lộ như xem trò vui, khóe miệng nhất định còn mang theo chút trào phúng vui vẻ.

      biết có thể nhìn khuôn mặt của mình hay , vẫn như cũ nhìn về phía làm động tác nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông này luôn thích chê cười , khinh bỉ , biết ta làm ông chủ thế nào mà lại rảnh rỗi như vậy.

      Hai phút sau Quý Phi Dương cúp điện thoại, tới trước mặt Cố Hạ, vẻ mặt đầy áy náy, “Cố Hạ, vốn muốn mời em ăn cơm, nhưng giờ trong nhà có chút việc, phải trở về gấp…”

      “Có ăn cơm hay có gì quan trọng? Trong nhà có việc mau về .” Cố Hạ vốn cũng cho là hai người có thể trò chuyện lúc, Quý Phi Dương quả nhiên là người bận rộn.

      “Hôm nay làm phiền em rồi, làm mất nhiều thời gian của em như vậy, bữa cơm này thể mời em.” Quý Phi Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ, tự quyết định : “Ngày mai là cuối tuần, nếu làm thêm giờ, thứ hai mời em ăn cơm được ? Hoặc là thứ ba thứ tư cũng được, em xem khi nào tiện.”

      Cố Hạ mừng thầm trong lòng, “Sau khi tan ca em đều có bận gì, ngày nào rảnh ngày đó.”

      “Vậy thứ hai .” Ánh mắt Quý Phi Dương mang theo nụ cười ôn nhu, ngẩng đầu nhìn quán nước cách đó xa, : “Hôm nay ngại quá, nếu trước hết mời em uống nước trước, xem như đền bù tổn thất, em thích uống gì?”

      “Sao cũng được, em phải người kén chọn.” Cố Hạ trả lời.

      Quý Phi Dương chạy về phía quán nước , vác theo chiếc cặp ảnh hưởng đến phong thái của , trước kia Cố Hạ ở trong trường học có xem chơi bóng rổ, từng động tác chạy đều mười phần nhanh nhẹn phóng khoáng, tại mặc quần tây cùng áo sơ mi càng có hương vị của người đàn ông trưởng thành, đứng nguyên tại chỗ chờ Quý Phi Dương chạy vào quán nước , hai phút sau lấy ra ly trà chanh lạnh, chạy về phía .

      Cố Hạ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, giống như lớp bọt khí màu hồng phấn bay lượn , chính mình cũng có cảm giác bay bổng. Quý Phi Dương đến trước mặt , cầm trà chanh trong tay đưa cho , “Hôm nay mời em uống thứ này trước, đến thứ hai mời em ăn bữa tiệc lớn.”

      Cố Hạ nhận lấy đồ uống, đôi mắt cong cong thành ánh trăng non, “Vậy em khách sáo nữa.”

      đường về nhà cẩn thận chút.” Quý Phi Dương nhắc nhở rồi sau đó lời từ biệt , “ có việc, trước nhé.”

      Quý Phi Dương là có việc, lúc rời là chạy chầm chậm về phía tòa nhà thương mại, hẳn là xe của ở đó, Cố Hạ nhìn theo bóng lưng của , màn đêm vào sâu dần dần trở nên náo nhiệt, có tốp năm tốp ba, cũng có những chiếc bóng đơn, bóng dáng của Quý Phi Dương rất nhanh bị những người khác che khuất, rốt cuộc còn nhìn thấy nữa.

      Cố Hạ buồn bực vì lúc nãy bị cướp cũng tan thành mây khói, hương vị nước trái cây ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, rồi chảy thẳng đến trái tim, cầm ly nước chầm chạy về phía nhà hàng ở góc đường, khóe miệng kìm được nhàng cong lên. Chiếc xe hơi vừa rồi đậu ven đường chạy đến bên , sau cửa sổ xe là gương mặt của Triển Thiểu Huy, hàng mi kiêu căng nhướng lên cao.

      Cố Hạ hơi nghiêng người, nhìn cười : “Triển thiếu, sao vẫn chưa trở về vậy?”

      Triển Thiểu Huy trả lời vấn đề của , hỏi ngược lại: “Thế nào, lúc nãy đuổi theo tên cướp khắp con phố, thiếu chút nữa mất mạng, chỉ ly nước đổi được rồi?”

      liếc mắt nhìn nhìn Cố Hạ, ánh mắt dò xét như nhìn con khỉ mặc đồ nhảy múa.

      Cố Hạ thu vẻ mặt vui vẻ lại, “Tình huống vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.”

      Ánh mắt Triển Thiểu Huy đảo hai vòng mặt , từ trước đến nay chưa bao giờ gặp gài nào thất bại như Cố Hạ, bận bịu nửa ngày lại chẳng được gì, lại còn đắc chí. đường người qua kẻ lại, người qua đường thỉnh thoảng liếc nhìn cái, vị trí quá ràng, Triển Thiểu Huy : “Lên xe .”

      chỉ mấy chữ đơn giản như vậy, cũng thuận tay mở cửa xe bên cạnh, dịch người vào bên trong.

      Cố Hạ ngại ngùng với , sau khi bước vào xe ngồi xuống bên cạnh , người trợ lí Khâu Hàn kia còn xe, Triển Thiểu Huy nghiêng mặt liếc nhìn : “Quý Phi Dương có biết bị cướp ?”

      Vẻ mặt Cố Hạ bất ngờ nhìn sang Triển Thiểu Huy, “Ngài biết ấy?”

      “Người hơi có chút tiếng tăm ở thành phố C tôi đều biết.” Triển Thiểu Huy nhíu mày, “Tôi quen cậu ta, chỉ đơn giản với cậu ta chuyện đêm nay thiếu chút nữa mất mạng, người ngoài vào mới có tác dụng làm rung động mạnh, chừng cậu ta cảm động mà chủ động hẹn hò với đấy.”

      “Thôi…hay là bỏ .” Cố Hạ lắp ba lắp bắp, vừa hy vọng lại vừa lại thấy quá cố ý, “Chuyện cũng qua rồi, cũng mất thứ gì, tôi cũng bị sao cả.”

      “Bình thường thoạt nhìn rất thông minh hoạt bát, gặp phải chuyện đàn ông lại đần như vậy.” Giọng điệu của Triển Thiểu Huy vẫn nhàn nhạt cười nhạo như cũ, bên cạnh cũng phải là có đàn bà quấn lấy, đều nghĩ tất cả biện pháp bịa đặt chuyện này chuyện kia, biết nên Cố Hạ quá đơn thuần hay là quá ngốc đây.

      Cố Hạ dùng giọng điệu tôi van : “Triển thiếu, công việc nếu tôi làm tốt, ngài có thể tôi; về chuyện riêng tư của tôi hãy để tôi tự mình xử lí. Nếu như tôi muốn cho ấy biết tôi tự .”

      Nếu ba năm trước Triển Thiểu Huy và Cố Hạ có duyên gặp lần dù có thế nào cũng để ý đến như vậy. Chỉ là, gặp nhau nhiều lần để lại chút ấn tượng, có đôi khi cũng thông minh lanh lợi, có đôi khi đầu óc lại như có não, khó trách lần trước ở nhà hàng Phỉ Kí lão Ngũ lại muốn đứng ở cửa sổ xem, tiết mục như vậy còn đặc sắc hơn so với phim truyền hình TV, chỉ là có đôi khi, cũng có chút bất đắc dĩ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, giống như lời lão Ngũ , là muốn trừ tiền thưởng của này. nhớ tới phong thư tình đêm đó nhặt được, hỏi: “ phải là từ khi bắt đầu học đại học viết thư tình cho cậu ta mà cho đến giờ vẫn theo đuổi được chứ?”

      “Làm sao ngài biết?” Cố Hạ kinh ngạc nhìn , thấy thế nào Triển Thiểu Huy cũng phải người nhiều chuyện, lời vừa ra khỏi miệng lại có cảm giác mình lỡ lời, “Chuyện riêng tư cần phải báo cáo với ông chủ đâu nhỉ!”

      Triển Thiểu Huy ngược lại nở nụ cười, “Cố Hạ, là người phụ nữ thất bại nhất mà tôi từng gặp, hôm nay cái mạng này thiếu chút nữa còn, kết quả người kia chỉ với câu cảm ơn.”

      Giọng điệu của rất chậm rãi, có ý cười nhạo, Cố Hạ lại cảm thấy cuộc sống của mình thất bại, có lẽ trong lòng sớm biết Qúy Phi Dương thích mình, cũng hề có mục đích toan tính gì, hy vọng , thất vọng cũng nằm trong dự liệu, cười cười với Triển Thiểu Huy, “Nếu như Triển thiếu chịu để cho tôi làm việc ở Khải Hoành tôi đây cảm thấy cuộc sống bây giờ của mình rất tốt rồi!”

      đúng là lạc quan lại cố chấp.” Triển Thiểu Huy , “Theo đuổi đàn ông mà lại theo đuổi thành cái dạng này của , ngay cả ông chủ như tôi cũng cảm thấy vừa mắt.”

      Cố Hạ nhún vai, ta chế giễu lại còn ngại đông ngại tây, các đại gia là nhiều tật xấu. tiếp tục cầm lấy ly nước đưa lên miệng uống, xe hơi dọc theo con đường chạy về phía trước, Cố Hạ hỏi: “Triển thiếu, chúng ta đâu vậy?”

      đói bụng sao?” Triển Thiểu Huy ngạo nghễ liếc nhìn .
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 13 – Tham gia cuộc vui


      ăn cơm cùng ông chủ của mình, Cố Hạ sợ thể tiêu hóa nổi, tìm đại cái cớ từ chối: “Triển thiếu, đêm nay có mấy người bạn tới nhà tôi, tôi phải về nhà nấu cơm mời bọn họ.”

      Triển Thiểu Huy câu vạch trần lời dối của , “Phải về nhà nấu cơm mà còn thang lang đường? Còn có đôi mắt trông cực kì mong đợi Quý Phi Dương mời ăn cơm?”

      “Nào có chứ?” Cố Hạ cao giọng phản bác, mang theo đôi mắt trông mong lúc nào.

      Triển Thiểu Huy khinh thường muốn tranh luận với , chầm chậm : “ hẳn là biết siêu thị Thiên Thiên Hồng.”

      “Ừ, chỗ đó cách nhà tôi xa.” Cố Hạ đáp, siêu thị Thiên Thiên Hồng là hệ thống siêu thị lớn, cũng có đại lí trong cả nước, biết Triển Thiểu Huy hỏi cái này làm gì.

      Triển Thiểu Huy nhanh chậm : “Siêu thị Thiên Thiên Hồng chính là sản nghiệp nhà Quý Phi Dương, siêu thị chỉ là mảng kinh doanh, còn chủ yếu là lĩnh vực thương mại, ở trong nhà Quý Phi Dương đứng thứ hai, trước mắt chuyện làm ăn của gia đình cho ba và cả cậu ta quản lí. sớm nghe cậu hai nhà họ Quý có tính cách độc lập, cần giúp đỡ của gia đình mình, ngược lại ở bên ngoài tìm công việc cực kì bình thường.”

      Cố Hạ sớm đoán ra gia cảnh của Quý Phi Dương rất tốt, siêu thị Thiên Thiên Hồng ở thành phố C biết có bao nhiêu chi nhánh, hoàn toàn có thể dùng câu nhật tiến đấu kim (mỗi ngày thu được đấu vàng) để hình dung. Nghe Triển Thiểu Huy vậy, ngược lại càng bội phục Quý Phi Dương, làm cậu hai giàu có, tự mình dốc sức làm việc, có chí khí.

      Nhưng mà nhà giàu có hình như hoàn toàn phải thế giới của mình, Cố Hạ hỏi Triển Thiểu Huy, “Ngài rất thân thuộc với ấy sao?”

      phải rất thân, chỉ là biết có người như vậy thôi.” Triển Thiểu Huy chậm rãi , tại Quý Phi Dương cũng tham gia vào chuyện làm ăn của gia đình cậu ta, trước kia tất nhiên Triển Thiểu Huy chưa từng gặp mặt, chẳng qua là hai tháng nay Quý Phi Dương bắt đầu tham gia tiệc rượu với cả cậu ta, cái vòng luẩn quẩn của thành phố C cũng chỉ có như vậy. Triển Thiểu Huy tiếp tục , “Có gặp ba cùng cả của cậu ta hai lần, cũng chỉ quen biết xã giao bình thường thôi, có khả năng Quý Phi Dương nhanh chóng trở về hỗ trợ. Ngay cả nhà cậu ta thế nào cũng biết, còn muốn theo đuổi người ta sao?”

      Gì mà theo đuổi chứ, Cố Hạ có dũng khí lớn như vậy, Quý Phi Dương có chút đặc biệt trong lòng của , tựa như chút rung động làm cho tâm hồn nhộn nhạo, thỉnh thoảng nở nụ cười làm cho Cố Hạ mơ màng vài ngày; nhưng cùng nhau ăn cơm lại giống như vậy, nên là có quan trọng như vậy nha, dù sao cũng cách quá xa thế giới của mình, tựa như hai tháng trước gặp, Cố Hạ cũng vẫn ăn ăn ngủ ngủ, cuộc sống cũng bị ảnh hưởng. Sắc mặt chút thay đổi, “Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”

      “Nếu như thông minh chút cũng chắc thể vượt qua quan hệ bạn bè bình thường.” Khóe miệng Triển Thiểu Huy nhếch lên, mặt vẫn mây trôi nước chảy, “Nếu như tôi vui vẻ, thỉnh thoảng giúp chút cũng sao.”

      Cố Hạ nghi hoặc nhìn , lời này nên hiểu thế nào đây?

      Triển Thiểu Huy liếc xéo mắt nhàn nhạt nhìn , sâu xa mở miệng : “Hơi bị khó nhìn chút.”

      Xe chạy đến phía bắc thành phố, đèn đường soi sáng bóng đêm, xa xa thỉnh thoảng có vài tòa nhà hay căn biệt thự lớn hoa mỹ, được trang điểm bởi ánh sáng muôn màu muôn vẻ của những ngọn đèn giống như thiên cung. Phía bắc thành phố C là khu nhà giàu, Cố Hạ nhìn những căn nhà xa hoa nghĩ ngợi xem lát nữa Triển Thiểu Huy có đưa mình về nhà , nơi này rất xa phòng thuê của , gọi xe về tốn rất nhiều tiền, hơn nữa đường cũng rất ít taxi.

      Triển Thiểu Huy ngồi nhắm mắt dưỡng thần, A Đông nhìn mặt mà chuyện, qua kính chiếu hậu nhìn thấy ông chủ của mình vừa nhắm mắt lại nên tắt đèn xe . Cố Hạ ngẫu nhiên quay đầu lại, trong ánh sáng mờ nhạt, bên mặt của Triển Thiểu Huy vô cùng hoàn mĩ, ánh sáng nhàn nhạt soi khuôn mặt, vừa có ngoại hình lại có gia sản, người như vậy biết hấp dẫn được bao nhiêu tâm hồn của những tiểu thư khuê các, biết người như thế nào mới có thể thu phục được người như Triển Thiểu Huy.

      Xe hơi tiến vào khoảng sân rộng, trước mặt có tòa nhà hai tầng, ánh sáng như hòa tràn vào ô cửa sổ. Xe vừa dừng lại Triển Thiểu Huy mở mắt ra, A Đông lập tức xuống xe mở cửa cho . Triển Thiểu Huy ra khỏi xe bước nhanh về phía trước, cũng để ý đến Cố Hạ, đến bậc thang nhìn thấy Cố Hạ còn đứng bên cạnh xe, ném cho cái liếc mắt, Hạ vội vàng chầm chậm chạy theo.

      Cố Hạ vào, chỗ uốn khúc ở đại sảnh là hòn non bộ, trang nhã xa hoa, theo Triển Thiểu Huy lên lầu hai vào gian phòng, gian phòng rất lớn, nội thất trang trí rất có phong cách, bên trong có hai người. Trịnh Giang Hà ngồi ghế bên cạnh cửa sổ cầm cái bánh xốp ăn say sưa ngon lành, nhìn thấy bước vào : “Đại ca, sao lại tới muộn vậy?”

      Bên cạnh là Trâu Nhuận Thành, thấy Cố Hạ ở phía sau kinh ngạc đứng dậy từ ghế salon, “Đại ca, sao lại mang ấy đến đây? Gặp nhau đường hử?”

      “Ừ” Triển Thiểu Huy cũng mời Cố Hạ, trực tiếp đến chiếc ghế salon đôi ngồi xuống bên cạnh Trâu Nhuận Thành, “Nếu gặp đường phỏng chừng đêm nay lúc ngủ cậu nhận được cú điện thoại từ cục cảnh sát bảo cậu đến nhận dạng thi thể.”

      phải chứ?” Trâu Nhuận Thành thẳng lưng cái, ánh mắt kinh ngạc nhìn Cố Hạ, rồi sau đó đến trước mặt , ánh mắt đảo qua vòng rồi lại vòng người Cố Hạ, muốn xem xem nguyên nhân vì sao, sau nửa ngày mở miệng ép hỏi từng chữ: “ phạm tội gì à?”

      Ánh mắt Cố Hạ có ý trốn tránh, “Tổng giám đốc Trâu, Triển thiếu hơi nghiêm trọng rồi.”

      Trâu Nhuận Thành nhìn về phía Triển Thiểu Huy, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Lão Ngũ, bảo cậu hôm nay cùng tôi gặp người của cục đất đai, cậu cậu có việc, vậy nên bỏ lỡ màn kịch đặc sắc.” Triển Thiểu Huy khẽ dựa vào thành ghế, nuốt vế sau vào trong bụng.

      “Trò hay gì cơ?” Trâu Nhuận Thành như bị nghẹn họng.

      “Cậu huấn luyện nhân viên trong công ty tốt lắm, nhân viên ở dưới đều rất chính khí, dung túng cho hành vi phạm tội, dũng cảm bắt cướp.” Triển Thiểu Huy nhìn thoáng qua hai người, chậm rãi giải thích, “ ấy vì muốn lấy lại đồ vật của mình mà đuổi theo tên cướp đến con ngõ , cậu xem sau đó thế nào?”

      Ánh mắt Trâu Nhuận Thành lộ ra vẻ kì lạ hiếm thấy, đưa tay vỗ vỗ vai Cố Hạ, “Mạng vẫn còn lớn chán, nếu gặp được đại ca của tôi, hắc hắc hắc, phỏng chừng như đêm nay tôi được ngủ ngon rồi. Khó trách đại ca chịu mang tới đây, quả nhiên là có điểm đặc biệt!”

      ta cười hắc hắc, vỗ vào vai Cố Hạ chút nào, Cố Hạ cảm thấy rất đau, dịch sang bên cạnh chút, “Tôi cũng rất cảm tạ Triển thiếu.”

      Tuy Triển Thiểu Huy giải thích được nguyên do gặp được Cố Hạ, nhưng mà mặt Trâu Nhuận Thành vẫn tỏ vẻ trêu ghẹo, con mắt đảo tới đảo lui, trong ánh mắt kia ràng là trần trụi viết lên vài chữ to tướng “Có…gian…tình”, ngay cả ánh mắt của lão Tam Trịnh Giang Hà cũng trở nên bình thường, Triển Thiểu Huy cầm lấy cái gối đệm ghế salon ném về phía Trâu Nhuận Thành, “ gọi món chưa?”

      Trâu Nhuận Thành chụp lấy chiếc gối dựa, mặt tràn đầy vui vẻ cúi đầu khom lưng: “Có ngay có ngay, chờ tới mà. Lão Tứ có khả năng hôm nay ấy đến, tại giá của ấy càng ngày càng lớn, em cùng nhau ăn cơm cũng thèm đến, đại ca, xem ấy cũng thèm nể mặt kìa.”

      “Cậu cho rằng cậu ta đứng đắn giống cậu hay sao!” Triển Thiểu Huy lạnh lùng nhìn thoáng qua .

      Thức ăn nhanh chóng được đem lên, lần đầu tiên Cố Hạ ăn cơm cùng bọn họ nên có hơi mất tự nhiên, Trâu Nhuận Thành gắp miếng thức ăn đặt vào trong chén của , dùng giọng điệu trêu ghẹo : “Cố Hạ, làm và tan tầm là hai chuyện khác nhau, tám tiếng đồng hồ làm việc bên ngoài, tất cả mọi người đều là bạn, cứ xem chúng tôi cùng lắm chỉ hơn hai tuổi, cứ tự nhiên .”

      Cố Hạ thụ sủng nhược kinh, nơm nớp lo sợ : “Cảm ơn tổng giám đốc Trâu.”

      “Khách sáo cái gì!” Khóe mắt Trâu Nhuận Thành liếc về phía đại ca, chẳng tránh làm kinh ngạc như thế, đại ca chưa bao giờ tùy tiện dẫn phụ nữ đến bữa tiệc của em, tuy Cố Hạ thoạt nhìn phải quốc sắc thiên hương, nhưng ngoại hình cũng kém. Đàn ông mà, bên cạnh có phụ nữ rất nhàm chán, lúc đại ca hoàn toàn có chuyện gì làm tìm em bọn họ luyện tập, quả là chuyện cực kì tàn ác nha! ý tứ sâu xa : “Làm rất tốt, tôi rất xem trọng đấy!”

      Ánh mắt Trâu Nhuận Thành ném tới quá chướng mắt, Triển Thiểu Huy lạnh lùng : “Lão Ngũ, dạo này có phải cậu rất rảnh rỗi ?”

      có, có!” Trâu Nhuận Thành vừa nghe thấy giọng điệu của đại ca được tốt liên tục , “Đại ca, cũng phải biết tại trong Khải Hoành có bao nhiêu là việc, em loay hoay suốt ngày tay chân chạm được xuống đất đây…”

      Trâu Nhuận Thành sợ nhất là câu này của đại ca, tùy ý tìm cho chút chuyện để làm hai tháng đừng mơ ngủ yên ổn, có vết xe đổ, kéo Cố Hạ ra làm chứng, “ xem có phải tại Khải Hoành rất nhiều việc ?”

      Ông chủ như vậy, Cố Hạ vội gật đầu: “Rất bận”

      Triển Thiểu Huy chậm rì rì gặp con tôm đặt vào trong chén, quay đầu nhìn Trịnh Giang Hà, “Lão Tam, Cố Hạ có ý với Quý Phi Dương, tâm trạng tôi tốt, muốn giúp ấy chút.”

      Trịnh Giang Hà chưa kịp Trâu Nhuận Thành mở miệng, “Quý Phi Dương? Là ai vậy? ra thích người đó à!”

      Cố Hạ bị hỏi dồn nên ngại ngùng, “Cũng phải.”

      Trâu Nhuận Thành thấy dáng vẻ nhăn nhó của , ngược lại nhớ tới trước kia từng thấy Cố Hạ có ý với người đàn ông nào đó; nhìn dáng vẻ như xem kịch vui của đại ca hiểu ra, rồi mà làm sao đại ca có thể vừa ý loại người xấu xí như Cố Hạ chứ! còn tưởng đại ca gặp nhiều đẹp, gu thẩm mĩ bị đảo lộn, ra đại ca nhàm chán có gì làm. tại đại ca có địa vị vững chắc trong thành phố C, hoạt động của công ty cũng vào quỹ đạo, người này hoàn toàn có gì làm nên muốn tìm trò vui nha. Trâu Nhuận Thành nhìn Cố Hạ cười cười, “Tiểu Hạ à, bây giờ là thế kỉ 21 rồi, phụ nữ chiếm lĩnh nửa bầu trời rồi, thế này theo đuổi được đàn ông đâu!”

      Cố Hạ bị gọi tiếng “Tiểu Hạ” sợ đến nổi da gà, chiếc đũa nắm trong tay run lên, miếng thịt viên rơi xuống, lăn hai vòng mặt bàn, dùng tay xoa xoa thái dương, “Tổng giám đốc Trâu, cái này thuộc nội dung huấn luyện của công ty mà?”


      Trâu Nhuận Thành để ý đến câu hỏi của Cố Hạ, hồi tưởng lại trong đầu, “Quý Phi Dương? Tên nghe rất quen…có phải có quan hệ với Quý Phát Huy ?”

      Trịnh Giang Hà vẫn rất ít mở miệng, toàn tâm toàn ý thưởng thức món ngon tiếp câu, “Em trai của ta!”

      “A, phải là nhà họ Quý kinh doanh siêu thị sao, mỗi lần nhìn thấy đại ca nhà ta cũng phải gật đầu cúi chào, tỏ chút lòng thành!” Trâu Nhuận Thành cũng rảnh rỗi tám chuyện, phát chuyện này còn thú vị hơn so với đầu tư phim nhiều, cười tủm tỉm : “Đai ca mở miệng giúp chút đây còn phải là việc thôi sao, Cố Hạ, phải cố gắng lên!”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 14 – Giảm béo


      Tất nhiên Cố Hạ biết bọn họ có ý định quỷ quái gì, chỉ muốn tranh thủ ăn nhanh rồi về nhà sớm chút, bàn có rất nhiều thức ăn ngon, nhưng ngồi bên cạnh đều là ông chủ của mình, làm sao có thể ăn thỏa thích được? Ba người đàn ông vừa ăn vừa chuyện, chủ yếu chỉ là chuyện kinh doanh, Cố Hạ cũng chen lọt vào, đợi đến khi bọn họ động đũa nữa, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, gần chín giờ, trễ thêm chút nữa biết làm sao mà về nhà, Cố Hạ thử nhắc nhở Triển Thiểu Huy: “Triển thiếu, muộn rồi, tôi phải về đây, xin tạm biệt trước, các ngài cứ tiếp tục trò chuyện .”

      Triển Thiểu Huy làm như nghe thấy, tiếp tục vài câu với Trịnh Giang Hà, sau vài phút mới đếm xỉa đến câu, “Chờ lát, lát nữa tôi gọi người đưa về.”

      Thức ăn bàn dần dần lạnh , Cố Hạ ngồi đó toàn thân mất tự nhiên, mấy người đàn ông kia cũng để ý đến đôi mắt khát vọng trông mong được về nhà của , tiếp tục trò chuyện, lát sau, có người đàn ông mặc đồ vest vào nhà, đưa đến chiếc thẻ ánh vàng, Triển Thiểu Huy dùng ánh mắt ý bảo đưa đến cho Cố Hạ, ngồi ghế nhàng : “Tu luyện cho tốt điều kiện bản thân .”

      Cố Hạ cầm lấy nhìn lại, chiếc thẻ hội viên VIP, đằng sau khắc tên hội quán, đại chỉ là tòa nhà đằng sau tòa nhà thương mại, Cố Hạ nhìn tấm thẻ tập thể hình rồi đưa lên cho bọn họ nhìn, nghiến răng nghiến lợi : “Tôi rất béo sao?”

      Ánh mắt Triển Thiểu Huy đảo vòng đánh giá , như là bà thím suy nghĩ xem nên mua củ cải trắng nào trong chợ bán thức ăn, đưa ra kết luận, “Ngực hơi chút, eo hơi thô chút.”

      Nếu phải là ông chủ của mình Cố Hạ xông lên xé nát ta ra, cũng phải giống người u Mĩ, ngực lớn như vậy mà dễ sao? Đây là hàng giá được sao? Cố Hạ tự nhận mình cũng khá cân xứng, chịu đả kích còn chưa tính, lại là trước mặt mấy người đàn ông, căm giận bất bình, “Cũng phải để cho ngài thưởng thức!”

      Triển Thiểu Huy đáp lại câu: “Ảnh hưởng đến hình tượng công ty.”

      vừa có liên quan đến công ty Cố Hạ thể phản bác lại , lời của công chủ vĩnh viễn đều là đúng, Cố Hạ híp mắt, trong lòng thầm khinh bỉ Triển Thiểu Huy.

      Trâu Nhuận Thành cũng thêm vào: “Cũng phải bắt giảm béo, học sơ qua khiêu vũ gì đó, tăng thêm khí chất rất có lợi. Đại ca cho đồ cứ nhận lấy , bảo gầy ít cứ lo mà gầy , mỗi ngày sau khi tan ca phải đên luyện tập, nếu có hiệu quả cắt tiền thưởng.”

      lại nghĩ ngợi, thêm câu: “Mỗi lần đều phải quẹt thẻ, tuần ít nhất năm lần, thiếu ngày trừ lương.”

      Cố Hạ dở khóc dở cười, thiên hạ có bữa trưa nào miễn phí, dùng ánh mắt cầu xin nhìn qua Triển Thiểu Huy, “Triển thiếu, cần mà?”

      “Lão Ngũ, cũng nhờ đầu óc linh hoạt của cậu, ảnh hưởng đến hình tượng của công ty chỉ đến tiền lương, ngay cả trừ lương cũng đủ.” Triển Thiểu Huy cầm lấy ly nước bàn, thong thả nhấp ngụm rồi sau đó ngoắc người đàn ông vừa vào, chỉ ngón tay về phía Cố Hạ, “Đưa ấy về.”

      đường về trong lòng Cố Hạ mắng Triển Thiểu Huy tan tát, cùng ăn cơm với bọn họ bữa, kết quả bị bọn họ bóc lột hết cả thời gian ngoài giờ.

      Mắng mắng, vào cuối tuần, chuyến đến hội quán thể hình, hoàn cảnh tốt thiết bị hoàn hảo tất nhiên cần phải , riêng về mặt có rất nhiều trai đẹp xinh cũng làm nổ mắt Cố Hạ, những nàng xinh đẹp mặt đồ thể thao gọn gàng, eo mỗi người đều mảnh giống như rắn nước, thướt tha động lòng người; Cố Hạ nhìn lại vòng eo của mình, lập tức cảm thấy câu “eo hơi thô chút” của Triển Thiểu Huy là lời đầy đức độ, cài thứ này đâu chỉ thô chút, hoàn toàn là cành liễu dương so sánh với thùng nước.

      Có đối lập mới nhìn ra được chênh lệch, Cố Hạ ở trong phòng tập thể thao luyện tập hơi đến gần trưa, chạy bộ, khiêu vũ, vận động thể lực,…Buổi tối bụng đói đến nỗi ngực sắp dán với lưng, uống đỡ chén cháo gạo, thề nhất định phải luyện được vòng eo thon , đến lúc đó lắc lư trước mặt Triển Thiểu Huy, thướt tha cho ta lóe mắt.

      cũng xuất trước mắt Quý Phi Dương với dáng người thon thả lả lướt như ma quỷ của mình, đến khi Quý Phi Dương lộ ra ánh mắt kinh ngạc mê mẩn, chỉ nghĩ đến cũng đủ làm cho lòng nở hoa. Chỉ tiếc lý tưởng mênh mông như … Sau hai ngày chạy đổ mồ hôi trong phòng tập thể thao,vạn phần chờ đợi thời gian làm, Quý Phi Dương mời ăn cơm vào thứ hai, tâm tình yên nửa ngày trời, kết quả ngay cả điện thoại cũng gọi đến, đành phải gọi điện qua xác nhận, Quý Phi Dương dường như mới nhớ đến chuyện này hôm đó, đầu dây bên kia vô cùng áy náy, mình có ở tòa nhà thương mại, có việc nên thể phân thân.

      Mặc dù ở đầu dây bên kia Quý Phi Dương liên tục xin lỗi, Cố Hạ ngoài miệng có gì, cúp điện thoại, trong lòng vô cùng thất vọng, Quý Phi Dương đối với chính là con chim điểu bầu trời so với cây cỏ bình thường, cỏ có thể nhìn lên chim điểu, đáng tiếc chim chóc thèm chú ý tới cây cỏ bình thường dưới mặt đất.

      Tan ca đến phòng tập thể thao, cũng còn sức mà tập luyện, chỉ cảm thấy đói, hai ngày nay ăn rất ít, đói bụng đến rã rời chân tay, chạy đến năm phút máy chạy bộ đến quầy phục vụ cầm ly đồ uống, sau khi uống xong trút bỏ hết phẫn nộ, ăn chén mì thịt bò lớn, hùng hục bổ sung hết thảy lượng cơm hai ngày nay về, ngay lập tức cảm thấy thư thái.

      Có lần đầu tiên, có lần thứ hai, ngày đầu tiên Cố Hạ vung mồ hôi như mưa ở phòng tập thể thao, ba bốn ngày sau cũng chỉ chạy chầm chậm lúc máy chạy bộ, sau đó ngồi uống nước trái cây ngắm trai đẹp xinh; lại sau đó phát phòng tập thể thao này là nơi lên mạng rất tốt, máy tính tốc độ cao, mạng rất nhanh, gian lại rất tốt, lấy chiếc bàn đặt máy tính xuống, nghe nhạc chút rồi lại xem phim, quán net có đắt tiền xa hoa cũng có điều kiện tốt như ở đây.

      Chiều nào sau khi tan ca, Cố Hạ đều dứt khoát ăn bữa cơm ở ngoài rồi lại đến đây quẹt thẻ, quần áo cũng cần thay, dù sao cũng tập luyện. Hôm nay hoàn toàn miễn dịch với dáng người của mấy nàng xinh đẹp kia, vui vẻ hớn hở ngồi trước máy vi tính, nghỉ ngơi lát rồi lại tắm rửa ở đây, đỡ phải vể nhà tắm làm gì cho lãng phí điện nước.

      Về phần Triển Thiểu Huy cùng Trâu Nhuận Thành muốn cắt tiền thưởng của kia, loại ông chủ này làm sao có thể nhớ dân chúng bé như chứ? cứ giả vờ vào đây quẹt thẻ, muốn trừ tiền của hử, có cửa đâu.

      Hôm nay, Cố Hạ tay cầm chuột, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, được rồi, đánh boss, nhấp con chuột, hai lão quỷ “oành” cái bay ra ngoài, sau đó thẻ bài ra, trong máy tính truyền đến thanh hoan hô, “Ồ…”, Cố Hạ cũng hô lên theo, vui vẻ rạo rực lấy ly nước trái cây bên cạnh, đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng ho , thèm để ý, chuẩn bị click vào nút chia bài phía sau truyền đến giọng , “Thắng rồi hử?”

      “Thắng rồi!” Cố Hạ thuận miệng đáp, xong cảm thấy giọng này rất quen, nhìn lai, vội vàng nhảy ra khỏi ghế, ha ha cười : “Triển thiếu, lâu gặp, ngài cũng tơi đây luyện tập sao?”

      Đằng sau chỉ có mình Triển Thiểu Huy, trước kia mỗi lần đến Khải Hoành đều gặp được Cố Hạ, lần này gặp được cảm thấy khó hiểu, thuận tiện sang hội quán thể hình bên này kiểm tra thử Cố Hạ tự rèn luyển bản thân tiến triển tới đâu rồi. Chiếc bàn bên cạnh cũng thiếu đồ ăn, Triển Thiểu Huy nhìn lướt qua, cười như cười nhìn , “Cố Hạ, xem đây là hội quán thể hình hay là nơi lên mạng thế?”

      “Chạy bộ hơi mệt chút nên nghỉ ngơi lát.” Cố Hạ dịch sang bên cạnh, đẩy cái ghế ra giúp Triển Thiểu Huy, cười làm lành : “Triển thiếu, ngài ngồi lát , đứng lâu mệt lắm đấy!”

      mang giày cao gót chạy bộ?” ánh mắt Triển Thiểu Huy nhìn lướt qua quần áo người , “Hay là chỉ cho có lệ?”

      “Tôi làm sao dám làm cho có lệ trước mặt ngài?” Cố Hạ nhìn thấy ánh mắt sắc bén của lo sợ, lại biết vâng lời mà : “Hôm nay thân thể thoải mái lắm.”

      Phụ nữ nha, luôn luôn có vài ngày đặc biệt như vậy.

      Triển Thiểu Huy khép đôi mắt vĩ hẹp dài, môi hơi cắn lại, cười, hoặc như mỉa mai, “Phải ? Thế chắc là nửa tháng này đều ở đây luyện tập rất tốt nhỉ?”

      Đầu óc Cố Hạ như gà mổ thóc, “Đương nhiên, đương nhiên.”

      “Vậy cân thử xem.” Triển Thiểu Huy ý bảo lên chiếc cân bên cạnh, gọi huấn luyện viên vào, sau đó ngồi xuống chiếc ghế, đôi mày kiếm sắc bén vẽ vài vòng người Cố Hạ, rất giống như muốn trám lại mấy trăm lỗ thủng người .

      Cố Hạ đứng chiếc cân, huấn luyện viên của hội quán đứng bên cạnh nhìn con số rồi báo cáo với Triển Thiểu Huy, “Triển thiếu, tăng hai cân.” (2 cân =1 kg)

      Mỗi thành viên trong hội quán đều được lập bộ hồ sơ sức khỏe, lúc mới tới Cố Hạ cũng kiểm tra sức khỏe, tất nhiên có ghi chép lại thể trọng nửa tháng trước, Cố Hạ cười mỉa giải thích: “Lúc cân tôi chưa ăn cơm, đói bụng nên mới thế; hôm nay vừa mới ăn cơm, nặng thêm hai cân là chuyện bình thường mà!”

      Ghế xoay tròn nửa vòng, Triển Thiểu Huy nhìn về phía giáo viên, “ xem mỗi ngày ấy làm những gì?”

      Cố Hạ làm sao có thể để cho huấn luyện viên , vội vàng chen vào, “Triển thiếu, ngài nhất định là chưa ăn cơm rồi, ngài xem, trễ như vậy, ông chủ lớn như ngài sao có thể bị đói? Nếu tôi giới thiệu cho ngài nhà hàng…”

      Triển Thiểu Huy đứng lên, tay đút vào túi quần, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Hủ mục bất khả điêu!” (gỗ mục thể trạm trổ)

      Cố Hạ cúi đầu nhìn xuống nền nhà, được rồi, cho dù là gỗ mục cũng chả cần bọn họ đến tạo hình nha, lúc vừa tới đây làm kiểm tra thể chất, huấn luyện viên cũng có thể chất vô cùng khỏe mạnh. Đương nhiên, tiêu chuẩn khỏe mạnh và tiêu chuẩn đẹp là hai chuyện khác nhau.

      Có người bưng ly trà xanh đặt lên chiếc bàn , Triển Thiểu Huy bưng ly trà lên, chậm rãi uống ngụm, ung dung : “Tôi nhận được tấm thiệp mời, tháng sau chính là sinh nhật của cậu hai nhà họ Quý, nhà họ Quý chuẩn bị bữa tiệc rượu long trọng, xem như cậu ta chính thức tham gia vào việc kinh doanh của gia đình. Tôi giúp , đến lúc đó có thể mang theo.”

      “Chẳng qua là…” ánh mắt của đảo vòng quanh Cố Hạ, “ tại xem cái dạng này của , tôi cảm thấy thể rồi!”

      Cố Hạ nghĩ nghĩ, cắn cắn môi, “Thôi vậy.”

      Triển Thiểu Huy nhìn thấy Cố Hạ đơn phương mà trả giá, chỉ mếm đơn thuần, có chút ngốc, nhưng lại rất chấp nhất, chuyện phức tạp tiếp xúc khá nhiều, phụ nữ giỏi dùng chút thủ đoạn cũng gặp ít, chứng kiến cách Cố Hạ theo đuổi đàn ông ngược lại cảm thấy mới lạ thú vị, có nhiều ý nghĩa hơn so với mấy trò phim truyền hình TV, vừa định giúp chút ngờ lại từ bỏ. Phụ nữ, tư duy là kì quái. có chút bất ngờ, “Tôi còn cảm thấy rất quyết tâm, ngờ lại tử bỏ nhanh như vậy.”

      Thích Quý Phi Dương chính là tự chuốc lấy phiền não, hai người cách biệt quá lớn, tội gì phải dây dưa, Cố Hạ chậm rãi : “So với việc giảm béo lại càng thực tế.”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :