1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trộm trái tim, đoạt ái tình - Đông Tẫn Hoan

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 105 – Em bé


      tờ giấy hôn thú đối với Cố Hạ mà tựa như khế ước bán mình, mà người nắm giữ khế ước bán mình chính là Triển Thiểu Huy mang dáng vẻ dương dương đắc ý, rất giống như tên địa chủ trong xã hội cũ, mỗi khi uy hiếp bắt Cố Hạ làm gì đó thương : “Bây giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi.”

      Giọng điệu rất sâu xa, muốn vô sỉ bao nhiêu là có vô sỉ bấy nhiêu.

      Kinh khủng nhất là Triển Thiểu Huy còn cầm cái này giễu võ giương oai, mà là lúc vừa tan ca gặp Vệ Nam tại hội nghị trao đổi rất lớn của thành phố tổ chức, công ty cũng thuê chỗ dựng sân khấu tiến hành hoạt động tuyên truyền, ngày đó Cố Hạ xem hiểu quả của việc tuyên truyền, sau đó nghe thấy có người gọi“Chị dâu”, giọng gọi lớn nghe rất ràng nhưng lại cho rằng gọi người khác, đến khi Vệ Nam mặc bộ vest tới cất tiếng gọi vang dội “Chị dâu”, lúc ấy Cố Hạ vẫn chưa kịp phản ứng gì, “ gọi tôi phải ?”

      “Đương nhiên là gọi chị rồi.” Vệ Nam thấy có chút giác ngộ nào nụ cười mặt càng sáng lạn, ánh mắt đảo qua ngón tay đeo nhẫn của , “Chị kết hôn với đại ca, chúng em là người biết tin đầu tiên.”

      Lần đâu tiên Cố Hạ nghe thấy người đàn ông điển trai khí thế ngút trời xưng hô với mình như thế quả vô cùng kinh hãi, thoáng chốc thành phụ nữ có chồng nên cũng thấy quen lắm, ngượng ngùng cười : “Hay là cứ gọi tên tôi .”

      “Vậy sao được? Kết hôn rồi đương nhiên phải khác chứ, nếu đại ca thấy vừa lòng đâu.” Vệ Nam còn có việc nên : “Em vào trong đây, tối nay phải đại ca cùng nhau ăn cơm sao? Đến lúc đó chúc mừng chị sau.”

      ta vừa vài đồng nghiệp bên cạnh phát ra Cố Hạ đeo nhẫn kết hôn, mồm năm miệng người hỏi : “Cố Hạ, kết hôn rồi sao?” “Sao lại nhanh như vậy?” “Có phải là có thai rồi nên phải cưới ?”… Bất ngờ nghe thấy kết hôn nên mọi ánh mắt đều đảo qua bụng , Cố Hạ nhịn được cãi lại, “Đừng nhìn, đừng nhìn, có đâu!”

      Lời đồn còn nhanh hơn tốc độ trở về văn phòng, vừa về tới công ty vài người đồng nghiệp chạy tới hỏi , Cố Hạ chỉ gật đầu : “Vừa nhận giấy hôn thú.”

      Ngụy Tiểu Lâm khá thân với cũng mở miệng hỏi: “Khi nào tổ chức lễ cưới?”

      “Lễ cưới à…” Cố Hạ ấp úng, “ sau , qua năm nay làm.”

      Cố Hạ cũng biết có thể tổ chức lễ cưới nữa, ba của Triển Thiểu Huy đồng ý, nhưng mà hình như Triển Thiểu Huy hề lo lắng chuyện này chút nào, đến tối còn gọi mấy em của đến ăn cơm, mặt ngoại trừ vẻ vui sướng có lấy chút sầu lo nào, nhắc tới lúc nào tổ chức, ngược lại mấy em của lại mời vài ly, cùng nhau hợp lại chuốc nhưng mà Triển Thiểu Huy uống vài ly rồi khoác tay, “ thể uống nhiều được, gần đây tôi lên kế hoạch sinh em bé.”

      “À” Mọi người ý tứ sâu xa thở dài tiếng, Vệ Nam tỏ vẻ vui mừng đầu tiên,“Sinh em bé cũng tốt, sinh thành đội bóng càng tốt.”

      Triển Thiểu Huy sớm tính sinh con, sau khi ở cùng với Cố Hạ lại càng muốn hơn, hôm nay rất vui vẻ, mặt tràn ngập nụ cười ôm lấy Cố Hạ, “Chúng tôi sinh nhiều như vậy đâu, cậu và Trần Mộ phải cố gắng lên, sau này tất cả mọi người đều kết hôn hết, đời sau mới có thể lập thành đội bóng.”

      Đàn ông ngồi bàn cười ha ha, Cố Hạ nhếch môi cười cho có, Triển Thiểu Huy rât muốn có con, đến tối sau khi về nhà Triển Thiểu Huy lại ôm lấy Cố Hạ ngồi trong mái đìnhh trong vườn, đầu gác lên vai Cố Hạ, đèn đuốc phía sau biệt thự sáng trưng, ánh sao đỉnh đầu cũng lóe sáng, trong bụi cỏ còn có tiếng kêu của loại côn trùng biết tên, thanh kia nổi bật trong cảnh đêm yên tĩnh, làm cho nội tâm rối loạn cũng phải trầm tĩnh lại. Triển Thiểu Huy ôm eo , mở miệng phá vỡ yên lặng, “Hạ Hạ, chúng ta sinh em bé , muốn có đứa con thuộc về chúng ta.”

      Cố Hạ tựa đầu vào vai , gì, lại nghe thấy tiếp: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, vả lại cũng sắp 30 rồi, tuổi của em cũng còn , bây giờ sinh con là hợp nhất.”

      thời gian nữa .” Cố Hạ nhàng mở miệng, “Em cảm thấy tất cả tới quá nhanh.”

      “Nhanh đâu mà nhanh? Chúng ta kéo dài quá lâu rồi, cũng lãng phí ba năm rồi.” Triển Thiểu Huy muốn đợi thêm nữa, muốn nắm lấy tương lai, “Sau này khi có con nhất định dạy dỗ nó tốt, khi con còn tống nó tới trường rồi mặc kệ nó, trẻ con ồn ào cả ngày, cả nhà chúng ta cùng sống bên nhau, tốt”

      Cố Hạ nghĩ lát, mặt lên chút vui vẻ, ngoài miệng lại : “Chúng ta chụp bộ ảnh cưới .”

      Triển Thiểu Huy cảm thấy cố ý chuyển đề tài nhưng cũng đồng ý, hôm sau chọn cửa hàng chụp ảnh, đến xem cùng Cố Hạ. Gần đây Triển Thiểu Huy vung tay cái là khoản tiền lớn, chọn cho vài bộ áo cưới xinh đẹp, lại là đặt hàng từ nước ngoài cho nên thời gian chụp ảnh là cuối tuần.

      nay đa số thời gian Cố Hạ đều ở trong biệt thự ven hồ của Triển Thiểu Huy, chiều hạ cơn mưa trút xuống, cảnh vật tươi đẹp sáng sủa, cỏ cây đâm chồi xanh um tươi tốt, sau cơn mưa mang theo hương vị khác lạ, lá cây thon thả đọng lại những giọt nước, tích tụ lại rồi nặng nề yên lặng tiếng động xuống. Trong phòng khách rộng rãi sáng ngời, mặt thảm có vài tấm đệm dựa bị ném lung tung, Cố Hạ và Triển Thiểu Huy hề có hình tượng ngồi bệt mặt thảm, trước mặt đặt đống thức ăn vặt, phía trước là chiếc TV chiếu phim.

      Triển Thiểu Huy mời đầu bếp từ nước ngoài về chuyên làm bánh kem, tay nghề so ra còn vượt cả đầu bếp của Lão Tam, trong tay Cố Hạ cầm mấy chiếc bánh quy trứng mới ra lò, ăn miếng lại nhìn lên màn hình, trưa hè nắng nóng chậm rãi trôi qua. Triển Thiểu Huy cũng đút cho miếng, động tác thân mật, lá cây xanh mướt theo làn gió ngoài cửa sổ thổi vào, ngay cả Cố Hạ cũng nhịn được phải kêu lên: “Ngôi nhà này cũng đúng là tồi.”

      phải nhà của mà là nhà của chúng ta. Từ nay về sau chúng ta ở đây cả đời, cũng uổng lúc trước khi xây nó lại tốn nhiều công sức như vậy.” mang theo nụ cười tranh công, “Em xem chắc có vài thứ phải thay đổi, tính đổi vài thứ đồ vật trong nhà, tân hôn tất nhiên phải trang trí lại phòng ngủ, thay đổi thành phong cách chỉnh tề chút.”

      “Tùy , em chẳng có tâm trí mà làm mấy việc đó.” Cố Hạ ôm gối lười biếng nằm tựa vào lồng ngực của Triển Thiểu Huy, mắt nhìn chằm chằm vào TV.

      Lúc Trịnh Giang Hà tới hai người vẫn còn rúc vào nhau xem phim nên nhịn được cười hắc hắc câu, “Quản gia báo em tới, biết hai người rất ân ái rồi nhưng tốt xấu gì cũng phải chú ý đến hình tượng chứ.”

      Triển Thiểu Huy chưa bao giờ xem em mình là người ngoài, cũng chẳng muốn để ý tới ta, ngược lại trông thấy phía sau ta có đứa trẻ ba bốn tuổi, hỏi:“Sao cậu lại mang nó tơi đây? Ba của nó chịu cho cậu tùy tiện mang con của ta ra ngoài sao?”

      “Gặp được ngoài kia, nó đánh nhau, bị hai đứa trẻ đuổi theo, em dẫn nó tới đây, lát nữa chị dâu thứ hai (Trần Mộ) trông thấy nó nhất định rất vui.”

      Cố Hạ nhìn thấy cùng vào nhà còn có đứa trẻ giống như có dòng máu Á u, thân hình mặc dù lớn nhưng nhìn rất hoạt bát, làn da trắng nõn, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, lưng còn đeo cái ba lô . Cố Hạ đứng lên từ mặt thảm, “Đứa trẻ này ở đâu đến vậy? Trông xinh đẹp.”

      “Chính là đứa trẻ biết đánh bài mà với em đó, rất thông minh, còn rất vui vẻ khôi hài.” Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh , đứa bé kia nhìn thấy Triển Thiểu Huy chủ động chào hỏi, “Chào chú Triển.”

      Giọng của đứa trẻ trong veo, Cố Hạ đến ngồi xổm xuống trước mặt bé, vừa đẹp trai lại vừa đáng , đôi mắt lớn, hàng lông mi dài, Cố Hạ dỗ ngọt bé:“Bạn , em là đẹp trai, cho chị biết em tên gì nào?”

      “Còn gọi chị à? Mẹ của thằng bé cùng tuổi với em, gọi em là dì đúng hơn.” Triển Thiểu Huy chen vào nhưng đứa bé kia lại gọi Cố Hạ là dì, cười ngọt ngào: “ xinh đẹp, em tên là Long Thành, mọi người đều gọi em là Thành Thành, trông chị cũng rất xinh đẹp.”

      “Còn gọi chị là xinh đẹp nữa sao.” Cố Hạ rất vui mừng, mặt cười đến nở hoa.

      “Nó trông thấy trẻ tuổi nào mà chẳng gọi là xinh đẹp.”Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh kéo Cố Hạ xuống đài, “Cho nên em đừng đắc ý như vậy.”

      Long Thành gãi đầu, “ phải đâu, chỉ có người xinh đẹp em mới gọi thế thôi.”

      Cố Hạ cười sáng lạn, “Nếu xinh đẹp?”

      kêu là chị.” Long Thành trả lời.

      đáng .” Cố Hạ muốn nhéo lên mặt bé vài cái nhưng cố gắng khống chế đôi tay muốn rục rịch của mình, cười với Triển Thiểu Huy:“Thằng bé là con của bạn học cùng trường với em sao? lớn vậy rồi đấy, quả nhiên là biết làm cho người khác vui, vừa thông minh lại vừa đáng .”

      “Bình thường thấy rất láu lỉnh đáng nhưng lại thường xuyên đánh nhau, tinh thần cực kì hăng hái, giọng có thể truyền từ nhà nó đến nhà .” Triển Thiểu Huy .

      Thành Thành nhìn tay Triển Thiểu Huy đặt vai Cố Hạ rồi lại nhìn Cố Hạ cười ngọt ngào, “ xinh đẹp, chị rất xinh đẹp, em có cái này muốn tặng chị.”

      Cố Hạ cười toe toét, “Vậy sao? Có thứ gì thế?”

      Long Thành tháo ba lô sau lưng xuống, mở ba lô lấy ra vỏ sò rất đẹp, bàn tay bé đưa tới, “ xinh đẹp, tặng cho chị, em nhặt ở bờ biển đấy.”

      Cố Hạ nhận lấy, màu sắc của vỏ sò kia rất đẹp, hình thù kì lạ, làm vật trang trí cũng tệ, Cố Hạ mỉm cười cầm tay Thành Thành khen, “Thành Thành vừa ngoan lại vừa đáng .”

      Thành Thành chờ đợi nhìn , đợi lúc lâu thấy Cố Hạ gì khác, đảo con ngươi đen nhánh, ngửa đầu nhìn sang Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy gõ lên đầu Cố Hạ: “Em nhận quà của nó cũng phải có qua có lại tặng lại cho thằng bé món quà, cái gì cũng chậm hiểu như vậy.” Triển Thiểu Huy có kiên nhẫn dỗ dành con nít, mở miệng hỏi: “Thành Thành muốn cái gì, cứ thẳng ra.”

      Nghe được những lời này, Thành Thành nhanh chóng lấy tập truyện tranh từ trong ba lô ra, mở trang ra, chỉ vào món đồ trong đó, mong chờ nhìn Triển Thiểu Huy, “Chú Triển, cháu muốn cái này, cả bộ.”

      Thứ bé muốn chính là món đồ chơi hoạt hình trọn bộ, hơn nữa là sản phẩm sản xuất từ Mĩ, giá cả tiện , chủ yếu là dễ gì sưu tầm được trọn bộ, ở trong nước chắc hẳn là mua được. Triển Thiểu Huy cười cười, “Được, chú nhanh chóng mua tặng cho cháu.”

      Trịnh Giang Hà đứng bên cạnh chen vào, “Đứa này thông minh, lần trước nó cũng dùng phương pháp này để nịnh nọt chị dâu thứ hai, lừa được trọn bộ mô hình xe hơi từ chỗ nhị ca, khoảng chừng hơn ba trăm cỗ xe, nhị ca đồng ý, kết quả phải sưu tầm hơn tháng. Đại ca, em cảm thấy trọn bộ lần này cũng dễ mua đâu.”

      “Cậu nó thông minh, nếu dễ dàng mua được bắt ba nó mua sao? Tám phần là Long Trạch ngại phiền muốn mua cho nó. Nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều vui, phiền phức chút cũng sao.” Triển Thiểu Huy , Cố Hạ đứng cạnh lại trêu chọc bé, cười tươi như hoa, “ ra cậu bé có ý này nha, nhưng mà rất thông minh, nếu em mà có đứa con như vậy nó muốn gì em cũng mua cho nó.” ngồi cạnh bé cười, “Thành Thành hôn dì cái được ?”

      Thành Thành được thỏa mãn nguyện vọng nên rất vui, ghé sát lại hôn lên mặt Cố Hạ cái.

      láu lỉnh đáng .” Cố Hạ chỉ vào Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh ,“Hôn chú Triển cái nữa được ?”

      Triển Thiểu Huy thèm con nhà người khác làm mấy hành động này, nhưng muốn ở trước mặt Cố Hạ tỏ ra mình thích gần gũi với trẻ con, sắc mặt nhàn nhạt, ngờ Thành Thành lại lắc đầu, hất khuôn mặt nhắn lên :“Cháu chỉ hôn những xinh đẹp.”

      “Quỷ háo sắc.” Trịnh Giang Hà cười thành tiếng.

      Cố Hạ nghe Long Trạch là con lai, đứa con Thành Thành càng giống ba, ngoại hình cũng có vài phần giống con lai, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt phải đen nhánh, thâm thúy lại hoạt bát, Cố Hạ càng nhìn càng mến, nhìn Triển Thiểu Huy, nhịn được thở dài, “Em cũng muốn sinh cục cưng là con lai, con mà trông giống chẳng thích chút nào.”

      Triển Thiểu Huy cười lạnh tiếng, trầm : “Nếu con mà giống nhất định em phải chết.”

      Cố Hạ nhìn sắc mặt mấy lương thiện của Triển Thiểu Huy, nhịn được le lưỡi ra, kéo Thành Thành sang bên cạnh chơi, đưa món bánh kem mới lạ cho bé ăn, kết quả Thành Thành lại thích ăn đồ ngọt lắm, Triển Thiểu Huy Thành Thành thích ăn thịt nướng, Cố Hạ kéo thẳng thằng bé vào nhà bếp tìm ít thịt cho bé ăn, khiến cho bé rất vui.

      Nhưng mà chơi được bao lâu tiếng chuông điện thoại tiếng thú vật lại truyền ra từ ba lô lưng của Thành Thành, Thành Thành lấy điện thoại từ trong túi ra nghe, ba ở nhà thúc giục bé nhanh chóng trở về.

      Cố Hạ còn muốn chơi cùng với bé, dụ dỗ lát nữa đưa bé về, dụ dỗ đứa bé rất dễ, nhưng 20 phút sau Long Trạch tìm tới cửa, muốn đưa bé về, Triển Thiểu Huy cũng muốn làm Cố Hạ mất hứng, với Long Trạch: “Về nhà có gì mà chơi, để cho nó ở đây chơi lát nữa, thấy nó rất vui vẻ sao.”

      “Là muốn chơi thêm lúc có. Nếu muốn tự mà sinh đứa , đừng nó suốt ngày kéo con tôi sang chơi, còn nữa sau này đừng có mà kéo con tôi chơi mạt chược, mà có con cũng muốn con mình đánh bài như vậy.” Long Trạch chút khách khí .

      Triển Thiểu Huy bất mãn, vội vàng kéo Cố Hạ qua, “Hạ Hạ, chúng ta cũng sinh đứa, để cho ta suốt ngày đắc ý như vậy, chúng ta sinh đứa đáng hơn .”

      Cố Hạ cười, “Được”

      Triển Thiểu Huy dừng lại lúc, đột nhiên quay đầu lại, dường như thể tin được, “Em sao? Chúng ta sinh em bé sao?”

      Cố Hạ chớp chớp mắt, tràn ngập vui vẻ, “Trẻ con vừa thú vị vừa đáng , em cảm thấy sinh con cùng với đứa trẻ cũng rất xinh đẹp.”

      Triển Thiểu Huy ôm eo Cố Hạ từ phía sau, hôn lên gò má cái tỏ ra mình rất vui sướng, “ thương nó, cũng thương em.”

      Ba con Long Trạch chào tạm biệt mọi người, Thành Thành vẫy vẫy tay, vẫn quên nhắc nhở Triển Thiểu Huy về món quả của mình, theo sau lưng ba ra ngoài cửa, thân hình nhắn nhảy dựng lên, chạy tới phía trước ba mình, đứng nguyên tại chỗ nhìn ba, thấy ba đuổi gần đến chạy chạy , sức lực như bao giờ hết.

      Cố Hạ nhìn theo bóng lưng bọn họ, gương mặt vui vẻ, “Có con lại càng giống như gia đình . Bây giờ trước tiên chúng ta chụp ảnh cưới , nếu đến khi bụng to ra thể mặc váy cưới được nữa.”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 106 –Kết cục


      Cố Hạ mặc chiếc áo cưới dài màu trắng, tóc được thả tự nhiên, dùng vài bông hoa tươi làm trang sức, khác hẳn cách ăn mặc khi tham gia tiệc tùng, có đồ trang sức sang trọng, thiếu vài phần quý phái nhưng lại tôn thêm vài phần hoạt bát, váy dài rũ xuống, đứng trước gương cẩn thận quan sát chiếc váy này, đến khi nhìn thấy hình ảnh của Triển Thiểu Huy, quay đầu lại, “Có đẹp ?”

      Triển Thiểu Huy đứng sau lưng nhúc nhích vài giây, sắc mặt có vẻ giật mình, thấy Cố Hạ nhìn mới tới, thấp giọng hai chữ, “Rất đẹp.”

      “Em rất thích bộ này, nghe đặt riêng từ nước ngoài, bọn họ bộ này chụp ngoại cảnh hay trong phòng đều thích hợp…”

      Cố Hạ , Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh có phản ứng gì, dùng ngón tay nhàng lướt qua cánh tay trần của , sau nửa ngày mới trầm thấp : “Hạ Hạ, muốn chụp hình cưới.”

      thích sao?” Cố Hạ tỏ vẻ hơi thất vọng.

      Triển Thiểu Huy bước đến sóng vai cùng , ôm lấy vai , lâu sau mới :“ muốn chỉ chụp hình cưới, muốn tổ chức lễ cưới.”

      Cố Hạ cười mà , đứng trước gương cẩn thận ngắm nghía, ai cũng phụ nữ mặc áo cưới là đẹp nhất, cũng từng mặc những bộ lễ phục xa xỉ nhưng khi mặc chiếc váy cưới này vào mới cảm thấy hề giống vậy, ánh mắt kìm được toát ra nụ cười hạnh phúc. Triển Thiểu Huy đứng yên bên cạnh lâu mới kéo tay chụp ảnh, chịu chụp trong phòng, muốn chụp ngoại cảnh.

      Địa điểm chụp ngoại cảnh đều là những nơi Cố Hạ chưa từng đến, trước kia chưa từng nghe qua người của cửa hàng ảnh cưới địa điểm mà Triển Thiểu Huy chọn có khung cảnh khá đẹp, cầu có nước chảy, cây cối um tùm, hai người dưới chỉ dẫn của thợ chụp ảnh tạo rất nhiều tư thế, mặc dù mệt nhưng rất vui.

      Chụp lúc, Cố Hạ lơ đãng nghiêng đầu nhìn thấy xa xa có vài bóng người đến, hình như bọn họ về phía này, cách khá xa nên thấy được hình dáng của bọn họ. Triển Thiểu Huy cũng nhìn thấy, để ý lắm, ôm eo rồi cắn vào lỗ tai , “Chuyên tâm chút.”

      Tuy cách khá xa nhưng Triển Thiểu Huy cũng biết người kia là ai, thèm để ý ôm Cố Hạ nhìn vào ống kính cười, thỉnh thoảng còn dặn dò vài câu với thợ chụp ảnh.

      Hai người trước trở về nhà chính, Triển Thiểu Huy thẳng thắn thành khẩn : “Ba, con muốn kết hôn.”

      Ba Triển ngồi trong phòng khách bưng ly trà, mặt nhìn ra biểu vui buồn gì, lâu sau mới thản nhiên như mây trôi nước chảy ba chữ: “Ba biết rồi.”

      “Ba tới tham gia hôn lễ của con, phải ?” Triển Thiểu Huy nhìn ba mình.

      “Rảnh .” Ba Triển biết đứa con này muốn kết hôn, mang người tới nhà chính chuẩn bị chụp ảnh cưới, đó là chuyện chắc chắn, lễ phục kết hôn thể mặc tùy tiện, ngày đó ba Triển còn cầm ống nhòm nhìn, thấy con mình cười rất vui vẻ, nụ cười phát ra từ trong lòng, ba Triển thể đó là cảm giác gì, khi đó đáy lòng có chút cảm động, xem ra con mình mến kia. Có nhùng nhằng mãi chuyện đứa con kết hôn cũng thể thay đổi, chỉ khiến cho cha con bất hòa, ba Triển thở dài: “ ba thích người con lựa chọn, nhưng mà Thiểu Huy, ba cũng chỉ có đứa con trai là con nên luôn hy vọng con sống vui vẻ.”

      Tương đương với lời đồng ý, Triển Thiểu Huy vui mừng nhướng mày, “Cảm ơn ba. Chuyện của công ty con xử lý tốt, mặc dù dựa vào chuyện hôn nhân nhưng mà con quản lý việc kinh doanh tốt.”

      Ba Triển “Ừ” tiếng, lại nhắc nhở : “Chú ý sức khỏe chút, đừng quá vất vả. Còn nữa, mau chóng sinh cho ba đứa cháu nội.”

      “Tuân lệnh.” Triển Thiểu Huy làm tư thế tuân lệnh.

      Triển Thiểu Huy sợ đêm dài lắm mộng nên lập tức quyết định thời gian tổ chức lễ cưới, đến tối Cố Hạ trở về thấy ngừng gọi điện thoại, “Cậu tìm lão Nhị, cậu ta lên danh sách khách mời, có chuyện gì cứ trực tiếp hỏi cậu ta. Chuyện gì cũng hỏi tôi, tôi làm sao mà xoay kịp…” “Hình thức tổ chức hôn lễ chậm nhất là ba ngày sau phải có… Bọn họ làm xong đổi chỗ khác, còn bao nhiêu thời gian nữa đâu…”

      Nghe giống như sắp xếp công việc kết hôn vậy, Cố Hạ ngồi đối diện ngừng nhìn , khi Triển Thiểu Huy cầm điện thoại là khi lộ ra tư thế của ông chủ nhất, chỉ huy đâu vào đấy, nhanh chóng mà trôi chảy, đến khi cúp điện thoại, mới : “ định ngày kết hôn rồi, nửa tháng sau.”

      Tự nhiên như ông chủ thông báo với nhân viên, Cố Hạ tỏ ra giật mình, “Nửa tháng sau?”

      “Ba ngầm đống ý, làm xong sớm mới yên tâm, thời gian có hơi gấp, em lên danh sách khách mời , ở nhà chuẩn bị kĩ lưỡng cho việc này.” Vẻ mặt Triển Thiểu Huy rất vui sướng.

      Cố Hạ kháng nghị, “Em cũng là người trong cuộc, sao thương lượng với em trước?”

      phải bây giờ với em sao? Nếu em thích cứ chuyện với công ty tổ chức hôn lễ, có cầu gì cứ .”

      “Cài này phải là thương lượng với em mà chỉ là báo cho em biết.” Cố Hạ yếu ớt .

      phải đều giống nhau cả sao?” Triển Thiểu Huy kéo tới, “Dù sao chúng ta cũng kết hôn, em sắp thành dâu rồi, vui sao?”

      Lúc đăng kí cũng bị lừa gạt cưỡng bức đến cục dân chính, bây giờ lại thông báo kết hôn với , Cố Hạ muốn kháng nghị với để đề cao vị trí của mình,“ còn chưa cầu hôn em, muốn kết hôn…”

      tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt lời kháng nghị của , là của trợ lí gọi tới hỏi về công việc cụ thể trong hôn lễ, Triển Thiểu Huy vội vàng nhận, “Cắt hợp đồng với công ty tổ chức tiệc , giải thích với bọn họ chút hoặc cứ làm theo hợp đồng mà bồi thường tiền là được, chuyện này cũng tới hỏi…”

      Kết hôn là chuyện lớn, dù tất cả có thể giản lược được nhưng cũng có nhiều việc phải sắp xếp, chờ cúp điện thoại Triển Thiểu Huy lại xem xét lịch trình điện thoại, chừa ra chút thời gian hỏi : “Vừa rồi em muốn gì? À, em ăn cơm chưa? Hôm nay có việc nên thể đón em được.”

      “Ăn rồi.” Cố Hạ vẫn tiếp tục muốn nhưng lại nghe Triển Thiểu Huy : “À, đúng rồi, xem em ngày nào đó đón ba mẹ em đến đây .”

      “Ừm” Cố Hạ bị đánh lạc hướng như vậy nên cũng kháng nghị nữa, thôi, nhìn tích cực chuẩn bị cho lễ cưới như vậy nên cũng lười phải .

      Hai người trở nhà họ Hạ lần nữa, lần này trở về Triển Thiểu Huy mang theo càng nhiều quà, be mẹ Cố nghe bọn họ đăng kí kết hôn tuy cảm thấy hơi nhanh nhưng cũng gì, dù sao lấy mục đích kết hôn để chuyện đương chỉ là đùa giỡn qua đường, hai người kết hôn mới là chuyện lớn.

      Ba Triển ngầm đồng ý cho bọn họ kết hôn có nghĩa là ông đồng ý cho trắng trợn tuyên truyền giống trống khua chiêng tổ chức lễ cưới nên lễ cưới chỉ tổ chức nho . Tiêu chuẩn đơn giản trong mắt Triển Thiểu Huy này cũng làm Cố Hạ cảm thấy rất phiền toái, mỗi ngày công ty tổ chức lễ cưới gọi cho vô số cuộc điện thoại, chuyện gì cũng bắt phải xác nhận mới bắt tay vào làm, cuối cùng Cố Hạ thấy phiền quá nên chạy đến chỗ Triển Thiểu Huy giải tỏa: “Nếu bọn họ cứ gọi điện cho em nữa em kết hôn nữa đâu, có nhiều trợ lí như vậy, sao việc gì cũng đến hỏi em thế?”

      phải vì sợ em hài lòng sao?”

      xem người như mà em cũng kén chọn lễ cưới có cái gì mà phải kén chọn?” Cố Hạ reo lên.

      Triển Thiểu Huy ngạo nghễ : “Chẳng lẽ em còn chưa vừa ý với con người của ?”

      Ánh mắt Cố Hạ lơ đãng, trả lời cách sâu xa, “ biết rồi còn phải hỏi làm gì nữa.”

      Triển Thiểu Huy trầm cười, “Đáng tiếc em còn cơ hội nữa.”

      Triển Thiểu Huy muốn trừng phạt Cố Hạ nhưng gần đây em của phải gần kết hôn nên phải tách nhau ra cho nên gần đây hai người ở cùng nhau khiến cho lòng Triển Thiểu Huy rất ngứa ngáy khó nhịn.

      Công ty tổ chức lễ cưới phiền nữa khiến cho Cố Hạ cực kì thoải mái, suốt ngày cùng mấy người bạn cả nam lẫn nữ dạo phố ăn cơm, bảo là muốn hưởng thụ thời gian độc thân cuối cùng, cộng thêm trong tay có nhiều tiền cũng khiến cho thoải mái hơn, cuối tuần còn ca hát với bạn bè đến khuya, xung quanh quá ồn ào nên cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Triển Thiểu Huy nghe có ở nhà lại tìm thấy nên sợ gặp chuyện may, chuẩn bị lật tung cả thành phố C lên, kết quả gấp đến mức như con kiến ngồi chảo dầu, người phụ nữ mình muốn tìm kia lại tiêu diêu tự tại khiến cho rất căm hận, trong đầu chỉ có ý niệm duy nhất: Cố Hạ, đợi cho lễ cưới chấm dứt trừng phạt em sau.

      Nhưng mà bây giờ Triển Thiểu Huy chỉ có thể làm mặt đen giáo dục Cố Hạ như giáo dục học sinh tiểu học, Cố Hạ hoàn toàn nghe lọt, cười hì hì kéo cánh tay đong đưa nửa ngày, trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào.

      Khách tham dự hôn lễ nhiều lắm, chỉ là ít bạn bè hai bên, số thủ tục cũng được giản lược bớt, vốn người dẫn chương trình muốn thêm vài câu nhưng kết quả lại thấy ánh mắt sắc bén của Triển Thiểu Huy nên dám nhảm nữa mà trực tiếp thẳng vào vấn đề. Đối với lễ cưới, ba Triển ngồi ghế lại có suy nghĩ: Thằng con thối tha này, nếu ba mày trẻ lại mười tuổi, sức khỏe đỡ hơn tuyệt đối đồng ý cho hai đứa kết hôn!

      Ba mẹ Cố lại nghĩ: Hai đứa này là kì cục, cho ba mẹ biết, còn tiền trảm hậu tấu trộm sổ hộ khẩu đăng kí kết hôn. Nếu sớm biết Triển Thiểu Huy sinh ra trong nhà giàu có, công việc kinh doanh lớn như vậy ba mẹ tuyệt đối đồng ý cho kết hôn!

      Chỉ tiếc đời này có hai chữ hối hận, thời gian cũng thể quay ngược lại, ánh đèn của ngọn đèn thủy tinh trần nhà cao cao chiếu xuống, hoa hồng đỏ như lửa kiều diễm, khí của lễ cưới rất vui, dâu chú rể trong lời chúc phúc của mọi người mặt cười tươi như hoa đào, sau đó mở champagne rót rượu vào tháp rượu, người ngồi bên dưới cũng nâng ly lên, cùng nhau chứng kiến lời hứa hẹn của hai người.

      Hai người nhau, nguyện ý tạo nên lời hứa hẹn cả đời, kết hôn ra cũng khó như tưởng tượng.

      khí của lễ cưới rất náo nhiệt, Cố Hạ nắm chặt tay , ghé sát vào tai khẽ : “ nghĩ tới chúng ta kết hôn.”

      “Sao lại nghĩ tới?” Triển Thiểu Huy nhíu mày, “ biết sớm muộn gì em cũng là của , từ trong ra ngoài đều là của .”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phiên ngoại 1 – Phòng tập thể thao


      Triển Thiểu Huy thường thức dậy lúc 6h, nhưng mà từ sau khi ở cùng với Cố Hạ mỗi tuần cho mình thoải mái hai ngày, cùng nằm nướng với Cố Hạ giường, hưởng thụ thời gian triền miên kiều diễm. Đại đa số về sau đều thức dậy lúc 6h giờ tập thể dục tiếng, sau đó tắm rửa rồi lại về phòng dùng cách của mình gọi Cố Hạ dậy ăn sáng. Sáng sớm động tác của rất , sau khi Cố Hạ quen căn bản bị thức giấc, vẫn chìm đắm trong mộng đẹp như trước.

      Bình thường phải làm, Triển Thiểu Huy rất thích tắm rửa xong sau đó quay lại giường nằm ôm , gọi vài lần, gần đây Cố Hạ chỉ ưm vài tiếng rồi vẫn như cũ nhắm chặt mắt lại, dậy nổi. Triển Thiểu Huy vén chăn chui vào, nặng hôn lên cổ và lên môi , đôi bàn tay vuốt ve bừa bãi người , mới đầu cực kì dịu dàng, về sau động tác ngày càng mạnh, chỉ trong chốc lát Cố Hạ bị làm thức giấc, Triển Thiểu Huy còn ôm lấy , cười : "Dậy , con heo lười biếng."

      xong lại hôn xuống, là phải dậy làm nhưng cuối cùng ngọn lửa lan nhanh dập nổi, hai người lại mây mưa thất thường lúc, cuối cùng cả hai cùng làm muộn. Triển Thiểu Huy là ông chủ đương nhiên có ai dám hỏi đen, giờ Cố Hạ là bà Triển, ông chú của công ty căn bản rất nể nang , trong lòng Cố Hạ cũng hiểu , ngược lại rất chủ động tích cực làm việc.

      Ngày hôm đó là cuối tuần, sáng sớm Cố Hạ buồn nôn nên tỉnh lại, chạy vào nhà vệ sinh, Triển Thiểu Huy còn giường, nhìn đồng hồ chắc là ở dưới phòng tập. Lát nữa Triển Thiểu Huy lên nhất định trêu chọc , bình thường cuối tuần hai người ăn điểm tâm sớm, Cố Hạ nằm giường ngủ được, tạm thời nổi hứng mặc đồ ngủ, nhớ tới lâu xem xét tình hình Triển Thiểu Huy tập thể thao nên rời khỏi giường.

      Phòng tập dưới lầu rất lớn, Cố Hạ rón ra rón rén đẩy cửa vào, Triển Thiểu Huy nằm máy tập đẩy tạ, mặc áo, nhìn thấy Cố Hạ có hơi bất ngờ, ngừng động tác lại, hỏi: "Hôm nay là cuối tuần, sao em lại chịu dậy sớm thế?"

      "Tỉnh rồi ngủ lại được nữa nên nghĩ xuống đây lát, lát nữa ra vườn hoa tản bộ." Cố Hạ đứng bên cạnh .

      " khí buổi sáng rất tốt, nếu mỗi ngày em đều dậy sớm có thể tập thể dục cùng , như vậy là tốt nhất." Triển Thiểu Huy duy trì tần suất hô hấp của mình, tiếp tục đẩy tạ.

      người ướt đẫm lớp mồ hôi, cơ ngực và cơ bụng theo động tác căng tràn mạnh mẽ, Triển Thiểu Huy cố gắng hết sức để luyện cơ thể mình vạm vỡ dọa người, cơ thể của rắn chắc lại rất đẹp, Cố Hạ đứng bên cạnh nhàm chán vươn tay sờ sờ ngực của , khen: "Cơ thể tệ."

      Lúc thu tay lại vẫn quên nhéo cái, Triển Thiểu Huy gì, thu tay lại tập tiếp nữa, " thu lại lời vừa mới , nếu như sáng sớm em tới tập cùng chắc thể tập được gì mất."

      đứng dậy, cầm khăn bên cạnh lau mồ hôi, "Lát nữa em định về phòng ngủ sao?"

      " sau ." Cố Hạ dựa vào máy tập lười biếng , nhìn chằm chằm Triển Thiểu Huy, dáng người Triển Thiểu Huy có tỉ lệ rất hoàn hảo, vai rộng eo , cơ bụng rắn chắc, mặc chiếc quần thể thao dài màu đen, mồ hôi người ngược lại càng khiến cho khuôn mặt đàn ông góc cạnh hoàn mĩ hơn, nhìn cơ thể rắn chắc cường tráng của , Cố Hạ thấy miệng khô lưỡi nóng, lúc còn chưa kịp phản ứng tay dán lên người , bắt đầu chạy dọc theo từng đường cong cơ thể , còn nhịn được : "Thân hình của rất tuyệt."

      "Thích ?" Triển Thiểu Huy bật cười, tránh , ngược lại đến càng gần. "Đương nhiên là thích."

      "Nếu biết em rất thích thân thể của ." Triển Thiếu Huy bắt tay của lại, mặt tỏ ra đắc ý, " còn có thể làm cho em sung sướng."

      Cố Hạ thích sờ lên da thịt của , bỏ tay ra tiếp tục vuốt ve, cảm thụ được sức mạnh chứa dưới làn da của , càng sờ càng thích, Triển Thiểu Huy phát ra tiếng cười trong cổ họng, tiến đến gần phun luồng khí nóng bên tai , "Muốn ?" Hôm nay là cuối tuần, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, trở về giường dây dưa lát cũng tồi, ngón tay Cố Hạ vẽ vài vòng bộ ngực của , lưu luyến rút tay lại, nhìn sang nhà tắm thông với phòng tập, " tắm , chúng ta về phòng ngủ hâm nóng lại cảm giác này."

      rút tay về, chuẩn bị về phòng trước lại bị Triển Thiểu Huy bắt lấy cánh tay, ôm vào trong lòng, "Làm gì mà chạy vội vậy?" Vừa dứt lời làn môi ấm áp cho Cố Hạ kháng cự mà dán lên môi , mãnh liệt thăm dò vào trong, đây là lần đầu tiên tới đây quấy rầy luyện tập, sau đó lại châm ngòi thổi gió bừa bãi người , Triển Thiểu Huy để cho rời đơn giản như vậy, dường như muốn hòa cơ thể của vào cơ thể mình, chiếc lưỡi tê nóng như lửa công thành đoạt đất trong miệng , siết chặt lấy, giữa chặt eo co, ngọn lửa dục vọng lóe sáng trong ánh mắt, " muốn em tắm cho ."

      Tay Cố Hạ dán thân thể trần trụi của , trải qua nụ hôn kích thích vừa rồi hơi thở của có chút gấp gáp, "Chúng ta về phòng ."

      Triển Thiểu Huy tha cho , "Ở đây cũng có phòng tắm."

      xong bế vào trong phòng tắm, vào phòng tắm thừa dịp Cố Hạ kịp phản ứng mở vòi hoa sen lên, ước chảy xuống xối lên người Cổ Hạ, Cố Hạ sẵng giọng: "Làm gì thế? Quần áo ướt hết rồi."

      Cố Hạ cuống quýt nhảy ra, Triển Thiểu Huy cười ngừng, " tắm cùng nhau mà, quần áo đương nhiên phải ướt rồi, " rung chuông gọi người mang bộ khác tới, em tắm trước ."

      Chẳng những gọi người mang quần áo sạch tới mà sau khi nhận lấy quần áo còn thuận tay khóa trái cửa phòng tập lại, đặt quần áo kệ trước cửa phòng tắm, nước vòi hoa sen chảy xuống tích tích, Cố Hạ chạy vọt tới cầm lấy khăn lông lau chùi thân thể, chuẩn bị lấy quần áo sạch thay, Triển Thiểu Huy cởi quần của mình ra, "Đừng mặc vội, ông xã của em luyện tập mệt mỏi, tới đây tắm giúp ."

      "Tự mình tắm ." Cố Hạ đến bên cửa cầm lấy quần áo, vừa mặc vừa : "Em muốn làm ướt tóc."

      "Vậy em chờ với."

      Triển Thiểu Huy xịt xơ vài cái, nước người cũng thèm lau chạy tới ôm lấy , trực tiếp đặt Cố Hạ lên vách tường lạnh băng hung hăng hôn xuống, khiến cho Cố Hạ gần như thể thở được. lâu sau Cố Hạ tìm được cơ hội, hơi nghiêng đầu , càng thở gấp hơn, "Chúng ta...về phòng ." Triển Thiểu Huy bế Cố Hạ mềm như nước lên, ra khỏi phòng tắm nhưng về phía cửa phòng tập, đặt Cố Hạ nằm bàn đạp của máy tập chạy bộ, "Hiếm khi em tới phòng tập này lần, cũng muốn thả em nhanh như vậy."

      Mọi ngày đều có người giúp việc lau chùi phòng tập sáng bóng sạch , cái máy chạy bộ này hôm nay cũng chưa dùng tới, bờ môi Triển Thiểu Huy lên nụ cười, ở đây làm cho bụng dưới của phản ứng mãnh liệt hơn.

      Cố Hạ cũng đoán được ý của , phía trước là lồng ngực nóng như lửa của , sau lưng là bàn đạp máy chạy bộ mát lạnh, bên cạnh là giá tập bằng kim loại cứng rắn, nằm máy chạy bộ lắc đầu, ''Đừng...ở đây quá..."

      "Thả lỏng, làm theo ." bằng giọng trầm thấp, cúi người đặt hai cánh tay lên đỉnh đầu , đè hai bên của , hôn lên người , phòng tập trống càng khiến cho thần kinh của Cố Hạ mẫn cảm hơn bình thường, sức lực toàn thân như bị rút hết, chỉ có thể ngừng đáp lại chiếc lưỡi của .

      Triển Thiểu Huy đứng dậy, nhìn Cố Hạ nằm bên dưới tỏ ra bất ngờ mà cười cười, bà xã của rất xinh đẹp, mái tóc mượt mà đen nhánh như lụa, rải rác tán loạn máy tập, bởi vì nụ hôn lúc nãy nên môi Cố Hạ trơn bóng như quả đào đông lạnh, chỉ nhìn thôi muốn nuốt vào. Triển Thiểu Huy trải đồ ngủ của máy chạy bộ, lột trần trụi, Cố Hạ nhịn được run lên, ở trong này rất yên tĩnh, khí xung quanh lạnh băng, muốn nhảy trở về chiếc giường lớn ấm áp nhưng mà toàn thân còn chút sức, dường như chờ mong gì đó, ánh mắt nhìn vào lồng ngực của Triển Thiểu Huy, nơi đó vừa rắn chắc vừa ấm áp. Ánh mắt sáng rỡ của Triển Thiểu Huy nhìn , tay chậm rãi vẽ vài vòng người , nhìn thấy Cố Hạ càng run rẩy hơn, hôm nay Cố Hạ đặc biệt mẫn cảm, nụ cười môi càng tươi hơn.

      Phía dưới của Cố Hạ cảm thấy ngày càng ngứa theo động tác của Triển Thiểu Huy, cảm giác khó chịu ngày càng khó nhịn, trong đầu chỉ còn mảnh hỗn loạn, trầm thấp : "Em muốn về phòng."

      " muốn." Triển Thiểu Huy vẫn cười, tay tiến vào giữa hai chân , quả nhiên chỗ đó ướt át, ngón tay của đụng vào lối vào, "Thân thể của em cũng ở trong này rất tuyệt."

      Triển Thiểu Huy tách hai chân ra thành hình chữ M, ngón tay bắt đầu vào trong chậm rãi vào, Cố Hạ nhìn thấy mình bị kéo hai chân lên cao, tuy làm nhiều lần nhưng lại ở trong hoàn cảnh này làm có cảm giác thẹn thùng mơ hồ, động tác của Triển Thiểu Huy hôm nay ràng rất dịu dàng nhưng thân thể của lại có phản ứng kịch liệt, miệng còn kìm chế được phát ra tiếng ngâm khe, từng tiếng nện vào màng nhĩ trong căn phòng trống trải yên tĩnh này.

      Hơi thở của Triển Thiểu Huy cũng trở nên gấp gáp, rút hai ngón tay ra chôn đầu vào giữa hai chân của , chuyên chú liếm láp bộ phận non mềm nhất của . ràng tay của kìm chế nhưng Cố Hạ lại phản ứng chậm chạp giữ nguyên tư thế lúc nãy, về sau còn tự mình lấy tay đầu gối duy trì tư thế bị kéo ra, nhìn thấy Triển Thiểu Huy chuyên tâm giữa hai chân , mỗi lần chăm sóc đều làm cho run rẩy kịch liệt, miệng còn tiếng rên rỉ mà lớn tiếng kêu lên, "A.. A... "

      Phòng tập to chỉ quanh quẩn có giọng ngâm của , Triển Thiểu Huy chịu được loại kích thích này, động tác ngày càng thô bạo, sau nửa ngày chăm sóc chịu nổi nữa đột nhiên đứng dậy, kéo Cố Hạ lên, đưa vật sưng to đến cực hạn của mình đến miệng , tay giữ lấy gáy đẩy về phía trước, "Hạ Hạ...đến lượt em ăn ..."

      Đầu Cố Hạ còn nghĩ được gì nhiều nữa, vật cứng tản ra nhiệt độ nóng rực ngừng hấp dẫn , ngồi xổm máy chạy bộ, vươn tay chậm rãi cầm nó lên, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cái miệng nhắn đỏ bừng từng chút từng chút đến gần , chậm rãi ngậm lấy nó.

      có kĩ xảo gì cao siêu, cái miệng nhắn ngậm lấy vật kia của , chậm rãi phun ra nuốt vào.

      ràng chỉ ngậm được nửa nhưng Triển Thiểu Huy chịu được, khoang miệng ấm áp khiến cho điên cuồng, kìm được ngửa đầu lên hưởng thụ cảm giác thống khổ lại tuyệt vời này, hai tay nắm thành quyền mới kìm chế cho bàn tay giữ lấy đầu của mình đem vật cứng kia đưa vào chỗ sâu nhất trong cổ họng nhằm đạt được càng nhiều cảm giác tuyệt diệu kia, cuối cùng thể khống chế được cảm xúc buộc lòng phải dịch chuyển vị trí để hai tay nắm chặt lấy tay vịn máy chạy bộ.

      Thỉnh thoảng Cố Hạ phát ra những tiếng ấp úng, Triển Thiểu Huy phát ra tiếng thở dốc vừa thô vừa nặng nề từ trong cổ họng, bị đè nén trở thành tiếng gầm , người đàn ông của mình phát ra thanh như vậy, Cố Hạ nghe thấy lại càng thêm hưng phấn. Triển Thiểu Huy rút ra, quỳ xuống ôm lấy Cố Hạ hôn thêm trận nữa.

      Sau đó trải tấm nệm lên sàn nhà bằng gỗ, nằm ở phía ôm Cố Hạ nằm sấp người mình, phải đầu đối đầu mà theo hướng ngược nhau, mặt Cố Hạ đối diện với phần bụng dưới của , tư thế này rất tiện, hai người có thể ăn lẫn nhau. Triển Thiểu Huy đẩy hai chân của ra, hơi ngửa đầu lên liếm láp nơi non mềm của .

      Phòng tập tản ra hơi lạnh của kim loại, hai thân hình trần truồng quấn lấy nhau, Cố Hạ nằm người , hai tay cầm lấy vật cứng của , nhàng liếm láp, chậm rãi phun ra nuốt vào, Triển Thiểu Huy thuần thục vuốt ve nơi mẫn cảm nhất của làm cho Cố Hạ co rút càng nhanh, toàn thân đều run rẩy, thân thể kêu gào ầm ĩ, nhìn vật cứng trước mắt thầm muốn nó tiến vào cơ thể mình, cuối cùng thể tiếp tục được nữa, hất tóc thúc vào bắp đùi của ngừng : "A... chịu được nữa...Cho em...A..."

      Triển Thiểu Huy nghe thấy tiếng gọi của càng kích động, vỗ vào cái mông trắng như tuyết của cái, "Tiếp tục kêu ...kêu lớn chút nữa cho em."

      Mặt Cố Hạ cọ vào vật cứng nóng rực của , "Cho em...Em muốn..."

      ra Triển Thiểu Huy cũng nhịn được nữa, vuốt ve lúc nữa rồi bế lên, đặt nằm máy tập thể hình, bề rộng chừng mét, chiều dài chừng hơn nửa mét, nửa người của Cố Hạ nằm ở , hai bên có bàn đạp, Triển Thiểu Huy điều chỉnh bàn đạp lên cao, đặt hai chân Cố Hạ lên đó, "Để chân ở đây ."

      có thứ gì khác chống đỡ, chân Cố Hạ bị kéo ra rộng, Triển Thiểu Huy bắt lấy hai tay của đặt lên vòng treo, "Nắm chắc vào, đừng có lộn xộn."

      Triển Thiểu Huy nhìn ràng nơi đó của , chứng kiến Cố Hạ nằm máy tập lại càng hưng phấn hơn, nâng mông của lên chen vào giữa hai chân , thẳng lưng mà nặng nề đâm thẳng vào lối vào của , nơi đó rất ẩm ướt còn bất kì trở ngại nào, Cố Hạ sung sướng kêu lớn tiếng.

      khí lạnh như băng tương phản mãnh liệt với thân thể mềm mại nóng rực, hai chân Cố Hạ bị đưa lên cao, vừa xấu hổ lại vừa vui thích với hoàn cảnh xung quanh, Triển Thiếu Huy cố kiêng dè gì mà ra vào trong , động tác vừa sâu vừa mạnh, mỗi cái đều có thể khiến cho cảm giác của Cố Hạ lên đến cực hạn, về sau Cố Hạ mở miệng kêu to, thân thể co rút, nếu Triển Thiểu Huy vịn lấy eo vào mông của sợ là thể nằm yên được nữa.

      Triển Thiếu Huy cực kì thích nơi này, giọng của Cố Hạ quanh quẩn ngừng, thân thể quấn chặt lấy , nhất là khi run rẩy co rút, nuốt chặt đến nỗi khiến muốn bắn ra.

      Về sau Triển Thiểu Huy lại quay ngang lại, nằm ngửa bản máy đầu chạm đất, bên kia bị nâng lên, đầu Cố Hạ hướng xuống dưới, thân thể bị nâng lên cao, Triển Thiểu Huy vịn lấy hai chân của dùng sức chạm vào điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể , đầu óc Cố Hạ rối loạn, thân thể run rẩy vừa khóc vừa la loạn xạ, bị giày vò đến mức chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, khoái cảm xen lẫn làm cho người ta điên cuồng.

      Phòng tập là địa bàn của Triển Thiểu Huy, rất nhiều dụng cụ căn bản Cố Hạ biết dùng thế nào, nhưng mà sáng hôm nay biết chúng còn có công dụng khác.
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phiên ngoại 2 – Thư tình


      Ngày nào Triển Thiểu Huy cũng dẫn đến tham gia những hoạt động xã giao kinh doanh, Cố Hạ thích nhiều câu khách sáo với người khác như vậy, cũng muốn nghe người khác vắt óc khen tặng mình, Triển Thiểu Huy hay dẫn đến góc khuất để cho ăn gì đó và nghỉ chân, trao đổi vài câu với mọi người lát rồi mới quay lại được. Kết quả sau khi Triển Thiểu Huy vòng vo qua nửa hội trường, khi quay đầu lại thấy Cố Hạ ngồi ở vị trí cũ nữa, mắt đảo vài vòng nhìn thấy Cố Hạ cười cười với người khác, người kia phải ai khác, chính là Quý Phi Dương.

      Nếu như đời này người khiến cho mỗi khi nhớ tới Triển Thiểu Huy thấy khó chịu nhất người đó chính là Quý Phi Dương, Triển Thiểu Huy nổi cơn ghen dời non lấp biển, chào hỏi mọi người xong rồi vội vàng kéo Cố Hạ .

      Nhìn khuôn mặt trầm của , Cố Hạ tỏ ra vô tội, “Mấy người ở đây em quen thân ai cả, gặp được Quý sư huynh nên đến chào hỏi, em thành như vậy còn lo lắng cái gì nữa?”

      “Người khác tìm lại tìm Quý Phi Dương.” Triển Thiểu Huy tỏ vẻ vừa lòng, “Trước kia em từng mến cậu ta, đương nhiên thấy thoải mái.”

      là chuyện cũ rồi mà còn tính toán chi li như vậy nữa, lúc trước cũng từng cổ vũ em theo đuổi ấy. Vả lại, em cũng đâu có truy hỏi quá khứ của .” Cố Hạ , cố gắng làm vừa lòng Triển Thiểu Huy, “Em và ấy hề có chuyện gì cả, cũng rất hiếm khi lui tới với nhau, số lần gặp mặt ấy còn ít hơn cả số lần gặp Vệ Nam. Đây chỉ là xã giao bình thường của con người, cũng đến mức cho em chuyện với người đàn ông nào đấy chứ?”

      Triển Thiểu Huy thở hơi dài, biết Cố Hạ có gì với Quý Phi Dương nhưng nhìn thấy vẫn thoải mái. Vốn việc này cũng đáng để so đo, Cố Hạ thấy hình như tức giận, cười hì hì : “ ghen à?”

      Hai mắt Triển Thiểu Huy đảo vào vòng rồi trợn mắt dối: “ ghen cái gì chứ? Em nghĩ cần phải lo sợ Quý Phi Dương sao?”

      Cố Hạ cười thầm trong lòng, lần nào cũng thế, ràng ghen lại còn sống chết chịu nhận, vươn tay ra sờ sờ mặt , còn kéo sang hai bên, “ ăn dấm chua mà cái mặt dài ra vậy à?”

      Triển Thiểu Huy tức giận bắt lấy tay , phun ra hai chữ “ mệt.”

      Cố Hạ cười hì hì tiến vào trong lòng của , tay sờ mó lung tung lưng của ,“Cười cái mà, nhìn thế này xấu lắm, cười lên cái mới đẹp trai chứ.”

      xe đừng có phá.” Triển Thiểu Huy cầm tay của , môi kìm được mà nhếch lên, ôm đầu Cố Hạ vào trong lồng ngực. Hàng ghế phía trước hạ tấm chắn với hàng ghế sau lại nên bị thanh đằng sau phấy nhiễu, lại càng dám liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, cố gắng tránh né hình ảnh trước mắt mình.

      Hai người cũng sắp về đến nhà, đột nhiên Triển Thiểu Huy lại bực bội, nhíu mày giọng điệu mấy lương thiện : “Em từng viết thư cho Quý Phi Dương.”

      Cố Hạ hiểu gì hỏi: “Thư gì?”

      “Chính là bức ghi bằng giấy viết thư.” Triển Thiểu Huy bắt đầu miêu tả bức thư buổi tối hôm lần đầu tiên hai người gặp nhau nhặt được.

      ra là bị nhặt được à? Sau khi lá thư này bị mất em còn lo lắng đến vài ngày.” Thư tỏ tình bị mất, Cố Hạ chỉ sợ bạn cùng lớp nhặt được, ngộ nhỡ bị tiết lộ ra bị người khác chê cười, lần ấy mất vài ngày ăn cơm vào. Nhưng mà việc khi đó căn bản cũng nhớ , lúc này nhìn thấy sắc mặt Triển Thiểu Huy tối , buồn cười : “Những thứ kia đều là trò của thời sinh viên rảnh rỗi, khi đó phải đều hiểu chuyện sao? Nếu khi đó em mà gặp được đàn đẹp trai như nhất định thích , Quý sư huynh chỉ đứng sang bên cạnh mà thôi, đáng tiếc nha, lại học ở đại học C.”

      Sắc mặt Triển Thiểu Huy hơi dịu lại, nhưng giọng điệu vẫn có chút ghen tị, “Em chưa bao giờ viết thư cho .”

      Cố Hạ ngửa mặt lên nhìn , muốn đôi co với nữa, thỏa hiệp: “Nếu em cũng viết cho lá được ?”

      được.” Triển Thiểu Huy như đóng đinh chém sắt, “Ít nhất phải viết hai lá.”

      Cố Hạ đồng ý với , nhưng mà khi về nhà sắc mặt Triển Thiểu Huy lại tốt lên cũng để ý đến chuyện này, chỉ tùy tiện đùa mà thôi, qua vài ngày sau còn nhớ đến chuyện này nữa. Lúc trời tối nằm giường mơ màng ngủ lại nghe thấy Triển Thiểu Huy hỏi: “Em làm gì đó cho mà?”

      “Cái gì cơ?” Cố Hạ mơ mơ màng màng hỏi, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện ngủ.

      “Mấy hôm trước em phải viết cái gì đó.” Giọng điệu của Triển Thiểu Huy lại trở nên khẩn trương, “Có phải em quên viết rồi ?”

      Lúc này Cố Hạ mới nhớ tới chuyện gì, quên mất rồi, nhưng mà dám như vậy nếu đừng mong được ngủ, trả lời qua loa: “Viết rồi, để ở công ty, ngày mai em mua phong bì đẹp để vào rồi đưa cho .” Lại trở mình, “Em buồn ngủ lắm, muốn ngủ.”

      Triển Thiểu Huy phiền nữa, cảm thấy mỹ mãn vào giấc ngủ.

      Ngày hôm sau Cố Hạ bắt đầu lấy bút ra viết thư, qua mất cái tuổi thiếu nữ nhạy cảm rồi, mỗi ngày ngủ cái giường cùng Triển Thiểu Huy, giờ lại còn phải ôm cái nhiệm vụ này, nghĩ ra phải viết gì cả. Vả lại, công ty là nơi ồn ào nhiều người, làm gì có tâm trạng mà viết thư? Cầm bút nửa ngày nặn ra được chữ mà buổi tối nhất định phải giao nộp, rơi vào đường cùng, đành phải lên mạng cầu cứu, tìm được hai lá thư thoạt nhìn cũng tệ lắm, copy đông rồi lại copy tây, Cố Hạ túm tóc đến nỗi mất đến vài mảng, cuối cùng hoa hoa lệ lệ viết xong hai lá thư.

      Sau khi trang trí bằng phong thư rất đẹp, đến tối đưa cho Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy xem xong khuôn mặt đẹp trai có biểu gì đặc biệt, mở lá thư ra quét vài vòng, quăng đến ánh mắt thỏa mãn, “Cũng tạm thông qua.”

      Giọng điệu sao mà giống ông chủ duyệt văn kiện, Cố Hạ bận rộn nửa ngày mà chỉ nhìn lướt vài lần, nhưng mà Cố Hạ cũng muốn đọc quá cẩn thận, cười nịnh nọt, “ phải giữ kĩ nó nha, em viết từng chữ từng chữ đấy.”

      “Ừ” Triển Thiểu Huy khẽ gật đầu, biểu lộ gương mặt thay đổi là mấy, nhưng mà nhìn kĩ lại ánh mắt nhộn nhạo niềm vui, đưa hai mắt nhìn lại, câu: “Sao phong cách của hai lá thư lại khác nhau lớn vậy?”

      Cố Hạ căng thẳng, cười che giấu: “Em muốn dùng phong cách khác nhau mà.”

      xong kéo tay, Triển Thiểu Huy thoạt nhìn rất vui vẻ, đặt bức thư vào trong ngăn kéo, sau đó ôm Cố Hạ vào lòng, dịu dàng hôn xuống.

      Tuy Triển Thiểu Huy ra vẻ để ý lắm nhưng dầu gì đây cũng là lần đầu tiên nhận được thư, lại còn mà người mình viết, lúc mình ở trong văn phòng đóng chặt cửa lại lật lật lại vài lần, xem từng nét chữ ngọt ngào, lòng như nở hoa, nhưng mà xem kĩ lại cảm thấy có điều gì đó, ví dụ như câu “Chúng ta cùng nhau ngắm biển rộng…”, Triển Thiểu Huy nhíu mày, và Cố Hạ song song bên nhau bên bờ hồ, bờ sông , tính đến tại hai người chưa bên nhau bên bờ biển bao giờ, kế hoạch nghỉ phép chơi biển đến tháng sau mới tiến hành, cẩn thận xem lại nhiều lần lại càng cảm thấy ổn, hoàn toàn giống phong cách của Cố Hạ.

      Đến tối khi Cố Hạ về, Triển Thiểu Huy phụng phịu đưa hai lá thư ra, “Cái này là do em viết?”

      “Đương nhiên.” Cố Hạ tỏ ra thành khẩn, phải là do tự tay viết đó sao? cầm bút viết xuống từng chữ từng chữ , gõ bàn phím mất nhiều thời gian, viết bằng tay tốn ít thời gian hơn, chữ viết cũng khó đọc hơn.

      Triển Thiểu Huy lạnh lùng hỏi thêm lần nữa, “ tự mình viết?”

      Giọng điệu kia chính là chất vấn, ánh mắt của hết thảy, thấy thế toàn thân Cố Hạ run lên, thầm nghĩ mấy bức thư tình mạng đáng tin, còn chưa đủ công lực để gạt được gian thương như Triển Thiểu Huy, thấy nổi giận, Cố Hạ chủ động thẳng thắn khi , giọng rất , “ là em viết, nhưng mà nội dung tham khảo ở nơi khác.”

      “Tham khảo?” Mặt Triển Thiểu Huy đen nửa, “ như vậy mà được à?”

      Cố Hạ cúi đầu xuống.

      Đó là hành động tương đương với thú nhận, nửa mặt khác của Triển Thiểu Huy cũng đen nốt, “Biết ngay em chỉ làm qua loa với !”

      Mặt Triển Thiểu Huy tối này đen còn hơn cả Bao Công, Cố Hạ giải thích nửa ngày cũng thấy sắc mặt thay đổi chút nào, vẫn giữ dáng vẻ lạnh như băng. Cố Hạ biết giận, về sau chui vào trong lòng , ôm lấy eo của nũng nịu gọi “Ông xã…”, tư thế giống như làm nũng, toàn thân cứng ngắc của Triển Thiểu Huy mới có chuyển biến “Em làm sai nên phải đền bù tổn thất cho .”

      Cố Hạ biết Triển đại thiếu gia chưa từng nhận thư, cũng có thể hiểu được rất để ý đến chuyện này, đong đưa cánh tay của , “Em viết lại bức khác cho nha, tự mình viết, viết lại cho hai phong thư khác, còn bồi thường cho hai bức nữa.”

      Cố Hạ thề sắt son rằng tự mình viết thư cho , Triển Thiểu Huy vẫn mặt lạnh viết trước sau, gia hạn cho Cố Hạ tuần bức, mỗi bức phải dài ít nhất ba nghìn chữ.

      Biểu đạt ý nghĩ – thương phải kiếm đủ ba nghìn chữ khiến cho Cố Hạ rất đau đầu, biết phải làm sao ngoài việc ghi hết lời của mình ra, kiên trì viết, mỗi lần cầm bút lại cau mày xị mặt, biết túm đứt bao nhiêu cọng tóc, viết bức thư ba nghìn chữ thể viết được, đến tối sau khi hoan ái xong thừa dịp tâm trạng rất tốt nên đưa ra đề nghị cần viết nữa, nào ngờ đôi môi mỏng của Triển Thiểu Huy chỉ nhếch lên phun ra hai chữ “ được”, sau đó dáng vẻ tỏ ra cho thương lượng, “Lời em sao có thể xem là gì hết?”

      Vì vậy sau khi Cố Hạ tốt nghiệp nhiều năm lại phải lần nữa chịu nỗi khổ viết luận văn tốt nghiệp, đến bức thứ ba lời lẽ đều lặp lại hai bức trước, bị đại thiếu gia trả về ghi lại, lúc ấy Cố Hạ xúc động lệ rơi đầy mặt, quả là gây nghiệt thể sống mà.

      Vắt hết óc, đau khổ suy nghĩ, quả là cực kì tàn ác, cuối cùng cầm bút nhìn trang giấy trắng, thể viết ra được chữ nào, càng viết càng thấy buồn nôn, chạy vào nhà vệ sinh nôn khan, chị Trần mang đồ ăn tới cho ân cần hỏi:“Phu nhân, làm sao vậy?”

      Cố Hạ tức giận, “Nghĩ mãi mà viết được chữ nào.”

      Chị Trần như có điều suy nghĩ mang nước tới cho , đến tối lại với Triển Thiểu Huy, nhìn ánh mắt tràn ngập lo lắng của Triển Thiểu Huy : “Thưa ngài, hãy dẫn phu nhân đến bệnh viện kiểm tra , chừng là chuyện tốt.”

      Triển Thiểu Huy được nhắc nhở, nửa đêm dẫn Cố Hạ đến bệnh viện, đúng là có thai, lúc Triển Thiểu Huy nghe tin vui vẻ biết phải làm sao, ôm lấy Cố Hạ hôn vài cái lên mặt , cười đến nỗi khép miệng lại được.

      Nhìn mặt mày hớn hở của , Cố Hạ nằm trong lồng ngực của : “Có phải em cần phải viết thư nữa ?”

      “Viết thư khổ sở vậy sao? rất thích em viết thư cho nên mới bắt em viết.” Triển Thiểu Huy vừa bực vừa buồn cười nhìn , có lòng từ bi :“ muốn viết cần viết nữa, dưỡng sức cho tốt là được.”

      Cố Hạ thở phào nhõm, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

      Tác giả : Triển thiếu là keo kiệt
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phiên ngoại 3 – Chỉ em


      Cố Hạ mang thai lâu Triển Thiểu Huy tự quyết định từ chức cho , sau khi biết chuyện Cố Hạ rất tức giận, lần nào cũng thèm hỏi ý kiến của mà tự mình hành động, việc gì cũng làm xong mới báo cho biết, buồn bực thèm nhìn mặt Triển Thiểu Huy nữa. Triển Thiểu Huy biết rất thích công việc này, dịu dàng dỗ dành : “ giờ em mang thai nên phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn, áp lực công việc có lợi cho phát triển của thai nhi, vả lại trong công ty nhiều máy tính như vậy, nào máy đánh chữ rồi máy copy, phóng xạ tốt cho cục cưng làm sao đây? Với lại nếu em làm cũng tiện để cho người khác chăm sóc em, suốt ngày phải chờ đợi lo lắng, hại cũng còn tâm trạng làm nữa.”

      Cố Hạ biết cũng muốn tốt cho , ra trước kia Triển Thiểu Huy cùng từng đề cập đến việc cần làm nữa nhưng mà thấy làm rất vui vẻ nên cũng miễn cưỡng, còn ngại phiền đưa đón làm, bây giờ mang thai rồi, với tính tình của để cho ra ngoài làm, việc này Cố Hạ có thể lí giải được, nhưng mà chính mình cũng thích tự mình quyết định mà thèm thương lượng với tiếng nên quay sang hạ quyết tâm chuyện với .

      Triển Thiểu Huy vô cùng có kiên nhẫn, dỗ dành nửa ngày, về sau vẫn thấy dáng vẻ rầu rĩ vui của nên có chút sốt ruột, “Nếu em thích làm đến chỗ làm là được, tối thiểu còn có thể chăm sóc lẫn nhau, môi trường làm việc cũng khá tốt.”

      Cố Hạ hừ tiếng, “Sáng trưa chiều tối đều gặp nhau, thấy phiền sao?”

      “Em là bà xã của , sao lại thấy phiền chứ?” Thấy rốt cuộc cũng chuyện Triển Thiểu Huy có vẻ cợt nhả, ôm lấy , “Hạ Hạ, đừng tức giận, em mang thai mà mỗi ngày còn phải làm tám tiếng đồng hồ, sợ em mệt nên mới cho em làm, vừa khéo em cũng có thời gian làm những việc khác. Như vậy ông xã của em mới yên tâm làm, kiếm nhiều tiền để em sống cuộc sống của loài heo, vui vẻ giải trí, lo nghĩ.”

      Cân nặng của Cố Hạ khá vừa vặn, vừa nghe thấy mấy lời này nhớ ngay đến cuộc sống nhàn rỗi sau này, chắc hẳn chẳng bao lâu chính mình biến thành khối thịt tròn vo, hung hăng trừng mắt liếc , “ xem nhà trại heo sao?”

      “Có đôi khi cảm thấy hơi giống, em rất thích ngủ giống như con heo lường biếng vậy.” Triển Thiểu Huy nhéo cái mũi của nhưng bị Cố Hạ né ra, lại cười rộ lên, thấy Cố Hạ tức giận nữa nên lại hôn lên mặt vài cái. Hai người cãi nhau ầm ĩ, Triển Thiểu Huy vẫn luôn cẩn thẩn chuyển động quanh , giống như con búp bê, để ý dễ dàng bị vỡ.

      Sau khi mang thai Cố Hạ càng thích ngủ hơn, hơn nữa càng thêm kén ăn, hôm nay ăn cái này, ăn cái kia, ăn Triển Thiểu Huy lại vội vàng gọi người bưng , sợ lọt vào mắt ảnh hưởng đến khẩu vị của , qua vài ngày sau lại sao dạo này nấu món này, nấu món kia, ràng chính muốn ăn nên đầu bếp mới nấu, Cố Hạ lại phàn nàn Triển Thiểu Huy keo kiệt, cắt xén thức ăn của .

      “Sao lại cắt xén thức ăn của em được chứ? mà sợ bị em ăn sạt nghiệp à.” Triển Thiểu Huy oan uổng .

      Cố Hạ cầm đũa phản kháng, “Nếu keo kiệt sao hôm nay mặt bàn đại bộ đều là rau?”

      phải hôm qua em thấy thịt là ngán, muốn ăn thịt, muốn ăn nhiều rau chút sao?” Triển Thiểu Huy cảm thấy phụ nữ mang thai khó hầu hạ.

      “Em vậy nha.” Cố Hạ kiên quyết phủ nhận, “Hôm qua hình như em muốn ăn giò heo, loại giò vừa béo lại vừa ngán, tại sao hôm nay có? Thứ em muốn ăn chính là món đó, em khẳng định hôm qua vậy.”

      Triển Thiểu Huy vỗ trán, có thể đánh cược hôm qua Cố Hạ muốn ăn nhiều rau, nhưng mà lúc này cũng thể làm được gì, dỗ dành : “Muốn ăn nấu ngay cho em, ở trong nhà em là lớn nhất.”

      Bây giờ mà nấu giò cũng mất thời gian, Triển Thiểu Huy phải gọi nhà hàng mang tới, bảo người ta tranh thủ thời gian mang tới nhanh. Trong những phương diện khác đều rất dung túng cho Cố Hạ, thấy bụng lớn lên từng chút Triển Thiểu Huy vui mừng nên lời. Về sau bệnh viện kiểm tra, bác sĩ là mang thai sinh đôi, Triển Thiểu Huy mừng đến nỗi ngủ được, còn lần lượt gọi điện thoại báo tin này cho từng em của mình, khoe khoang hạnh phúc của mình.

      Mang thai được vài tháng, khẩu vị của Cố Hạ tốt hơn nhiều, ai cũng người mang thai ăn uống rất ít, Cố Hạ lại như vậy, rất thèm ăn, muốn ăn thứ gì thể chấp nhận những món khác, mặt bàn chỉ ăn cơm , dáng vẻ như thể ăn được, Triển Thiểu Huy nghĩ mọi cách để thỏa mãn .

      Đến tối tắt đèn nằm lên giường, nằm được lát Cố Hạ lại mở đèn lên, lắc tay Triển Thiểu Huy, “Ông xã, em đói bụng.”

      Bình thường lúc nhiệt tình gọi “ông xã” là nịnh nọt bắt làm việc gì đó giúp , hoặc lại trong lòng muốn gây khó dễ gì đó tỏ ra hơi nịnh nọt chút. Triển Thiểu Huy nhớ tới tối nay hình như Cố Hạ ăn được nhiều lắm, biết chắc hẳn là mình đừng mơ được ngủ nhanh như vậy, ngồi dậy từ giường,”Muốn ăn cái gì?”

      “Muốn ăn đậu hũ hấp.”

      “Đậu hũ hấp?”

      “Ừm, chính là cái quán đậu hũ buổi tối lần trước chúng ta xem phim xong tới ăn đó, tự nhiên giờ lại nhớ đến hương vị đó.”

      Cố Hạ hất mặt lên, “Bây giờ trong đầu chỉ nghĩ đến mùi hương đó thôi.”

      Triển Thiểu Huy nhìn đồng hồ, “Bây giờ?”

      “Bây giờ chắc là vẫn còn bán, lần trước cũng khuya rồi mới ngang qua đó mà.” Bây giờ Cố Hạ chỉ muốn ăn món đó.

      Triển Thiểu Huy biết dạo này Cố Hạ như vậy, muốn ăn cái gì là phải có bằng được, hôm nay mà ăn được món đó chỉ sợ là ngủ được. muốn gọi người mua nhưng lại nhớ nổi vị trí cụ thể của quán đậu hũ kia, đó là quán ăn khuya tối hôm trước xem xong phim ngang qua, phải lái xe rẽ đông rẽ tây qua rất nhiều phố, thể tả vị trí cụ thể của quán đó. Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy mong chờ của Cố Hạ, than thầm đứng dậy, “ mua cho em, phụ nữ mang thai là lớn nhất.”

      “Cảm ơn ông xã.” Cố Hạ rạo rực cười.

      “Nằm xuống, nếu mệt tự mình ngủ .” Triển Thiểu Huy nhét vào trong ổ chăn mềm mại, là mùa đông, tuy trong phòng có hệ thống sưởi ấm nhưng muốn bị cảm.

      Cố Hạ nhìn thấy xuống giường mặc quần áo tử tế rồi sau đó biến mất sau cửa, nằm mình buồn ngủ, mở TV lên nằm giường xem. Đến khi bộ phim truyền hình kết thúc cũng gần 11h, vào nhà vệ sinh mới phát ngoài trời mưa, trong phòng tuy thể cảm nhận được nhưng cũng biết mưa mùa đông rất lạnh, bắt đầu lo cho Triển Thiểu Huy, trong lòng như có con kiến bò, ngồi yên được, nhịn được gọi điện thoại hỏi xem ở đâu, Triển Thiểu Huy đường về nhà, về ngay thôi.

      mang về nhà cho phần canh gà và đậu hũ hấp, trước đó tìm bình giữ nhiệt trong nhà rồi mới mang , mở nắp ra hương thơm bay ra bốn phía, kéo Cố Hạ xuống giường, đưa muỗng cho , “Của em đây, mua ở quán đậu hũ lần trước chúng ta ăn đấy.”

      Phải quãng đường hề gần, tay của sờ vào lạnh như băng, người cũng mang theo cái lạnh, Cố Hạ cầm đậu hủ hấp trong tay mà trong lòng như có tình cảm ấm áp chảy xuôi, “Ông xã vẫn là tốt nhất.”

      đời này trừ ba mẹ em ra cũng chỉ có tốt với em nhất.” Triển Thiểu Huy chút khiêm tốn .

      Cố Hạ bưng lấy ấm đậu hũ hấp xa mua về, nước canh rất ngon, lúc nãy trong đầu đều nghĩ đến hương vị của món đậu hũ hấp nhưng mà khi ăn vào bụng mới phát mình thích đến như vậy, ăn vài miếng còn muốn ăn nữa, Triển Thiểu Huy vào phòng tắm thay đồ ngủ, “Ăn nhanh lên, ăn xong còn đánh răng ngủ.”

      Cố Hạ “Ừm” tiếng, chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, Triển Thiểu Huy thấy động tác thong thả của , dáng vẻ như hợp khẩu vị, hỏi: “Chẳng lẽ phải hương vị em muốn ăn sao? thấy hình như đâu có mua nhầm, nhìn rất nhiều lần vào tên cửa tiệm mà.”

      có mua nhầm.” Cố Hạ chậm chạp ăn đậu hũ trong chén, dáng vẻ miễn cưỡng.

      “Nhưng sao hình như cảm thấy em thích lắm?”

      có mà.” Cố Hạ vội vàng khoát tay, trời lạnh như vậy lại rất xa để mua về, lại còn muốn ăn phải đùa giỡn người ta hay sao? Cố Hạ vội vàng đưa thức ăn vào trong miệng.

      Mặt lại tỏ ra nuốt vào rất cực khổ, Triển Thiểu Huy nhận ra thích lắm, tay vỗ vỗ lưng , “Nếu muốn ăn bỏ , ăn uống mà khổ sở như vậy thấy vui đâu.”

      “Nhưng mà…Lúc nãy em rất muốn ăn đậu hũ hấp, kết quả ăn vào miệng lại thấy muốn ăn.” Cố Hạ có hơi áy náy, giọng tự giác hạ thấp xuống, “ phải rất xa mới mua về được, em phải ăn hết nó.”

      xong lại đưa vào trong miệng, Triển Thiểu Huy cầm lấy cái muỗng trong tay đặt xuống, “ chạy mua xa như vậy phải chỉ hy vọng em ăn vào thấy vui thôi sao, ăn thấy ngon như vậy thôi , vả lại bây giờ khuya, em ăn nhiều quá lát nữa lại ngủ được đâu.”

      Triển Thiểu Huy đem bình giữ ấm ra ngoài, Cố Hạ ở phía sau gọi lại: “ bọn họ đừng bỏ , để vào tủ lạnh ngày mai hâm nóng lại, có thể ngày mai em ăn hết nó.”

      Hai người tắt đèn nằm vào trong chăn, Triển Thiểu Huy rất mệt, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Cố Hạ nhìn câu nào, nhàng giật giật, cẩn thận hỏi: “Có phải cảm thấy em rất đáng ghét , suốt ngày muốn cái này cái nọ?”

      Triển Thiểu Huy kéo tư duy sắp sửa rơi vào giấc ngủ của mình lại, trở mình ôm lấy Cố Hạ, nhét cả người vào lồng ngực của mình, “ có, bây giờ em là phụ nữ có thai, khẩu vị thay đổi, tâm tình thay đổi là chuyện rất bình thường, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bụng của em to dần lên vui còn kịp nữa là, sao lại chê em phiền được? Em vui vẻ là được rồi, đừng nghĩ nhiều, có gắng rút ngắn thời gian làm việc ở bên cạnh em.”

      Gần đây Triển Thiểu Huy luôn tan ca về sớm, thoái thác toàn bộ các cuộc xã giao buổi tối, giống như người đàn ông của gia đình, chuyện gì cũng chiều theo Cố Hạ, khi chuyện cũng rất dịu dàng, tình cảm mật đường như muốn hòa tan người khác ra, Cố Hạ nằm trong bóng tối trợn tròn mắt, chần chờ hỏi: “Có phải vì em mang thai con của nên mới đối xử tốt với em như vậy ?”

      “Trước khi em mang thai đối xử với em tốt sao?”

      Cố Hạ nghĩ ngợi, “Hình như cũng rất tốt.”

      “Cái gì mà hình như?” Triển Thiểu Huy bất mãn, khẽ cắn ngụm lên vai Cố Hạ, nghe thấy hít sâu mới nhả ra, “Em đúng là người phụ nữ có lương tâm, thương em như vậy mà em cảm nhận được sao? phải trước khi mang thai em muốn ăn gì là nấu cái nấy, hôm nay đến thành đông ăn, ngày mai lại sang thành nam chơi, có lần nào dẫn em ? Nhưng mà bây giờ em mang thai, phải chú ý rất nhiều chuyện, cho nên mới càng quan tâm hơn thôi.”

      Khác biệt chính là lúc trước thỉnh thoảng Triển Thiểu Huy vài câu đả kích chút, hoặc là đào cái hố chờ nhảy vào, bây giờ lại trở nên hoàn toàn dịu dàng, ngay cả câu nặng lời cũng có, suốt ngày để ý sợ lạnh, ước gì có thể ôm vào trong lòng mãi. Triển Thiểu Huy kéo mặt sang, chóp mũi chạm vào chóp mũi bóng tối: “ em, em biết sao?”

      Cố Hạ giả vờ làm giá, “ làm sao mà em biết?”

      “Em…người phụ nữ này, càng ngày càng xấu.” Triển Thiểu Huy rít ra từ trong khẽ răng, lại pha lẫn chút vui vẻ, vươn tay chọc ngứa , “Có biết chưa… bây giờ biết chưa?”

      Cố Hạ cười khanh khách, trốn chui trốn lủi, lách trái lách phải ở trong chăn, đầu hàng: “Biết rồi…biết rồi…”

      “Biết cái gì?” Triển Thiểu Huy tiếp tục ép cung.

      “Biết ông xã em.” Cố Hạ cười vui vẻ, “Ông xã đối xử với em tốt nhất…”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :