1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trộm trái tim, đoạt ái tình - Đông Tẫn Hoan

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 6 – Trục trặc


      Cố Hạ và những người bạn của Quý Phi Dương có chuyện để với nhau, biết tình hình gia đình Quý Phi Dương rốt cuộc như thế nào, nhưng cùng với những người bạn của mình ràng cùng tầng lớp với Cố Hạ, vài người thích bàn luận tình hình thế giới, Cố Hạ cũng đâu biết nhiều như vậy, chủ yếu là nghe nhiều ít.

      Đến khi ăn được ngang dạ, Cố Hạ còn phải tăng ca, ở đây cũng thú vị gì, vậy nên buông bát đũa chuẩn bị ra về, “Quý sư huynh, em còn có chút công việc chưa làm xong, phải về công ty chuyến, em xin trước.”

      Vài người vẫn còn rất hào hứng, lời của Cố Hạ làm người nghe như bọn họ rất thích, Triệu Cổ muốn để : “ vất vả mới có cơ hội như vậy, chỉ mới hơn tám giờ, gấp làm gì chứ!”

      “Tôi còn phải trở về tăng ca.” Cố Hạ cười giải thích.

      ấy đúng là có việc.” Quý Phi Dương ở bên cạnh , xong đứng lên, “Cố Hạ, đưa em đến công ty.”

      Cố Hạ từ chối hai câu, kêu bọn họ tiếp tục ăn uống, chẳng qua là Quý Phi Dương vẫn kiên trì như cũ. đứng dậy chào tạm biệt mọi người, sau đó cùng với Quý Phi Dương ra cửa trước.

      Bên ngoài là cả biển ánh sáng, các loại đèn nê-on được mắc xung quanh theo kiểu kiến trúc cung điện, đường dòng người đông đúc, so với ban ngày càng lại thêm náo nhiệt. Cũng tại vì nhà hàng Phỉ Kí cách tòa nhà thương mại vài bước chân, đường Quý Phi Dương nhắc tới: “Hôm nay ngại quá, mời em ăn cơm, kết quả vài người bạn cũ lại tới đây giúp vui, thể chối từ.”

      Lời của lọt vào tai Cố Hạ so với gió mát thổi tới mặt còn sảng khoái hơn, Cố Hạ cười đến xán lạn, “Em còn phải cám ơn giới thiệu bạn bè của cho em, nếu phải vì hôm nay còn có việc, em cũng định cùng mọi người chuyện phiếm thêm lát.”

      Hai người song song với nhau, bảo trì khoảng cách mét, Quý Phi Dương : “Vậy là tốt rồi, lần sau lại mời em ăn cơm nữa.”

      “Lần sau nên là em mời ăn cơm mới phải, bằng để mời nhiều quá cũng thấy rất ngại, chờ lúc em được phát tiền lương tháng này mời bữa.” Cố Hạ sợ cự tuyệt, lại : “Việc đầu tiên sau khi được phát tiền lương, chắc chắn là mời bữa.”

      nhún vai : “Nhưng mà, em có khả năng mời ăn ở nơi như nhà hàng Phỉ Kí.”

      Quý Phi Dương cười khẽ tiếng, “ đây chờ em mời ăn cơm.”

      Có những lời này, Cố Hạ trong lòng lại có chút chờ đợi, hai người đến cổng của tòa nhà tương mại, : “Quý sư huynh, nên trở về , bọn họ còn chờ , em phải lên tăng ca .”

      “Được.” Quý Phi Dương đứng ở cửa, “Em vào trước , buổi tối về nhà sớm chút, nếu tăng ca quá muộn gọi điện cho , đêm khuya bắt taxi an toàn.”

      Cố Hạ biết luôn đối với bạn bè đều chu đáo như thế, Quý Phi Dương càng giống người đàn ông tử tế, đối đãi với phụ nữ luôn luôn lễ độ, Cố Hạ cũng thể vì thế mà tự mình đa tình, lời chào tạm biệt với rồi vào tòa nhà.

      biết vẫn đứng đó, loại nhận thức này khiến lòng Cố Hạ có nhiều điểm ngọt ngào. tại làm việc cho công ty khoa học công nghệ Khải Hoành, chỉ cần làm việc tốt, khi trở thành nhân viên chính thức về sau tiền lương còn có thể nâng cao, hơn nữa còn tiền thưởng cuối năm thu nhập năm hề thấp, về sau ở thành phố C cũng có thể dẫn theo Tiểu Bạch, ra ngẫm lại tình cảnh hai người trong lúc đó cũng có chênh lệch lớn. khí lúc làm việc khác xa so với bầu khí ở trường học, ngẫm lại Quý Phi Dương là nhân tài khi có thể tăng doanh thu mạnh như vậy, nếu như để chính mình thử lần, chắc chắn là có cơ hội.

      Môi Cố Hạ nhếch cái, đến thang máy, đêm nay tăng ca cũng biết có bao nhiêu khó khăn, lên tầng 46, cả tầng lầu văn phòng này bên ngoài có bảo vệ trông coi, Cố Hạ bật mấy cái đèn, mở máy tính, cầm lấy xấp tư liệu ở bên máy vi tính nhập số liệu vào, làm bản báo cáo tốt, dựa theo cầu của quản lý mà sửa lại, xem đồng hồ hơn mười giờ.

      Cố Hạ tắt hết đèn trong văn phòng, khóa cửa cẩn thận, trò chuyện với bảo vệ lát, đứng trước thang máy chờ. Thang máy của tòa nhà này tốt đến mức ở bên ngoài thể biết được thang máy có hoạt động , tại quá muộn, nơi này im lặng đến mức chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy, bóng đèn trần cũng sáng như bình thường, cửa thang máy tựa hồ có gió lạnh xuyên qua, Cố Hạ khỏi cảm thấy lưng từng trận rét run, lúc này người trong tòa nhà hẳn là nhiều lắm, nhưng mà thang máy dường như còn hoạt động chậm hơn so với bình thường. Qua vài phút, thanh “Đinh ——”vang lên, có thang máy từ lầu xuống, Cố Hạ vội đứng trước bảng điều khiển cửa thang máy.

      Cửa thang máy vừa mở ra, có chút kinh ngạc, đứng ở bên trong là người đàn ông lần trước gặp, phía sau vẫn như cũ có người đàn ông cao lớn uy mãnh bảo vệ, là gương mặt mới nha, Cố Hạ ngẩn người, biết có nên hay nên tiến vào, nhớ người đàn ông này có tính kiêu ngạo rất cao, thích đứng cùng người lạ trong thang máy.

      Triển Thiểu Huy cũng lường trước được việc hôm nay lại gặp Cố Hạ lần nữa, ở văn phòng lão Ngũ cùng với mở hội nghị trao đổi hợp tác trực tuyến, lão Ngũ luôn miệng than khổ, kêu ca thời gian quá muộn, hò hét muốn chạy về nhà ngủ, Triển Thiểu Huy phải biết lão Ngũ có thói xấu ngủ nướng, nếu vì văn phòng có hai thư ký cấp cao luôn chờ phân công nên Triển Thiểu Huy thả cho cậu ta về nhà trước, mình làm đến bây giờ. nhìn Cố Hạ sững sờ ngoài cửa thang máy, hiển nhiên là này cũng biết nên tiến hay là nên lùi.

      tại quá muộn, Cố Hạ muốn tiếp tục đứng ở cửa thang máy, chậm rãi vào thang máy, gật đầu chào , “Xin chào.”

      Giọng của rất , khác tiếng muỗi kêu cho lắm, thực chất chào hỏi xã giao trong lúc chờ thang máy xuống, chỉ là trong thang máy quá yên lặng, Triển Thiểu Huy vẫn nghe được, nhưng phản ứng gì.

      Tình huống này trong lòng Cố Hạ dự kiến đến, nhìn rời mắt mấy con số nhảy nhót ở cửa thang máy, nhìn theo vách tường bằng gương của thang máy nhìn qua, người đàn ông bên cạnh sờ sờ các túi quần áo, tựa hồ bỏ quên cái gì, : “A Đông, điện thoại của tôi hình như quên ở văn phòng.”

      A Đông là vệ sĩ đứng bên người Triển Thiểu Huy, vội vàng : “Để tôi đưa ngài lên xe rồi trở lên lầu lấy.”

      “Cậu lấy luôn , nhanh chút, tôi lên xe trước.” Triển Thiểu Huy .

      A Đông vội vàng nhấn cái nút có số tầng gần nhất, thang máy chầm chậm mở ra, ta ra khỏi thang máy chuẩn bị lên lầu. gian thang máy hẹp chỉ còn lại có hai người là Cố Hạ cùng Triển Thiểu Huy, quen biết lẫn nhau, cũng có gì để . chàng bảo vệ kia, Cố Hạ kiêng nể gì mà nhìn qua mặt gương ở thang máy đánh giá trai đẹp, hiểu được rằng người này chỉ có thể nhìn thể đụng vào.

      Thang máy tiếp tục xuống, đột nhiên “Loảng xoảng loảng xoảng” tiếng, thang máy dừng lại, cửa mở ra, con số màu đỏ nhấp nháy vừa qua số ba mươi lăm, số ba mươi bốn giờ chỉ xuất nửa con số, bị kẹt đứng bất động ở giữa, Cố Hạ trong lòng kêu khẽ tiếng: “Hỏng rồi, tự dưng thang máy bị trục trặc .”

      Triển Thiểu Huy vội vàng ấn vào nút khẩn cấp, ấn cả nửa ngày cũng thấy phản ứng, biết có phải là trách nghiệm của người bảo dưỡng làm việc chăm chỉ , quay đầu hỏi Cố Hạ ở bên cạnh: “Điện thoại của đâu?”

      Cố Hạ vội vàng mở túi xách ra lấy, vừa nhìn vào màn hình, bị thúc dục, di động tự động tắt máy, cực kì ngượng ngùng : “Hết pin rồi.”

      Ánh mắt Triển Thiểu Huy lướt qua gương mặt của , Cố Hạ cảm thấy trong ánh mắt khẳng định có vài phần khinh bỉ, trong lòng phản bác: “Còn phải giống nhau cả sao, thời điểm quan trọng bỏ quên di động.”

      Cố Hạ cũng vươn tay ấn cái nút khẩn cấp, vẫn phản ứng, biết có phải là đường dẫn xảy ra vấn đề hay . trễ thế này, người trực ban biết tản bộ ở nơi nào, nhân viên sửa chữa đều về nhà hết, cố thang máy này diễn ra, đợi cho thợ đến đây sửa cũng biết hết bao lâu, hôm nay đúng là bận rộn. biết là an ủi chính mình hay là an ủi người bên cạnh, Cố Hạ : “Bọn họ có khả năng làm việc khác.”

      Triển Thiểu Huy cũng phải rất sốt ruột, đến lúc A Đông xuống dưới nhìn vẫn chưa ra, lúc là có thể tra được thang máy xảy ra vấn đề, chỉ là ở đây hẹp gian có vẻ bị đè nén, nhìn Cố Hạ còn ngừng ấn cái nút, : “Đừng ấn nữa, rất nhanh có người đến sửa.”

      Cố Hạ nhớ tới chàng vệ sĩ kia của nhất định nghĩ ra biện pháp nào đó, đường đường là ông chủ lớn như vậy bị vây ở thang máy mà vẫn vô cùng bình tĩnh, cần gì phải sốt ruột? May mắn phải bị nhốt mình ở thang máy này.

      Quá trình chờ đợi cứu viện cực kì là nhàm chán, Cố Hạ dựa vào vách tường thang máy, thử cùng chuyện phiếm, tự giới thiệu: “Tôi gọi là Cố Hạ, Cố trong ‘Tam cố mao lư’*, Hạ trong mùa hạ, tại làm ở công ty khoa học công nghệ Khải Hoành.” (*: ba lần đến mời, mời với tấm lòng chân thành, Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp.)

      Triển Thiểu Huy dĩ nhiên là biết tên là gì, công ty khoa học công nghệ Khải Hoành đối với nhân viên mới trong lần huấn luyện cũng có nhắc đến tên Triển Thiểu Huy, công ty đại đa số nhân viên cũng biết công ty khoa học công nghệ Khải Hoành dưới trướng sản nghiệp của . vẫn đứng thẳng trong thang máy, thản nhiên : “Triển Thiểu Huy.”

      “Chủ tịch Triển, xin chào, xin chào.” Cố Hạ chào hỏi .

      Triển Thiểu Huy thấy có chút nhàm chán, miễn cưỡng : “ cũng phải nhân viên của tôi, cũng có tính việc buôn bán với tôi, gọi tôi là chủ tịch Triển làm gì? Chẳng lẽ định đổi chỗ làm sang công ty của tôi sao?”

      Cố Hạ suy nghĩ lát, “Tôi thực thích công việc hiên tại, có định từ chức, hơn nữa biết công ty kinh doanh cái gì.”

      cũng hỏi tôi trả cho bao nhiêu tiền lương, mà ngay lập tức cự tuyệt đến công ty của tôi.” Triển Thiểu Huy cười cười, tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ thích tăng ca đến trễ như vậy?”

      Cố Hạ tự thấy mình với có quan hệ gì, nên chuyện cũng có nhiều kiêng kị, “Tôi cũng vừa mới tốt nghiệp, trước là tích lũy kinh nghiệm, sau là tôi biết mình có bao nhiêu ưu điểm mà có thể làm cho Triển tiên sinh trả lương cao.”

      Cố Hạ cũng biết đùa, lại : “Công việc tại cũng phải mỗi ngày đều tăng ca, thỉnh thoảng ngẫu nhiên có lần. Cũng phải còn phải tăng ca đến trễ như vậy, mấy ông chủ mà như thế, mấy nhân viên quèn chúng tôi còn biết phải tăng ca đến mấy giờ. chừng công ty của chính là phụ nữ phải đối xử như đàn ông, đàn ông phải đối xử như gia súc”

      “Ở công ty tôi thể lúc làm lại nhớ tới đàn ông được, tăng ca phải tăng ca, nếu tập trung tăng ca đến trễ như vậy chẳng phải gây lãng phí điện của công ty thuỷ điện sao.” Triển Thiểu Huy tà nghễ liếc mắt nhìn cái, “ biết nên làm việc hết phận , hẹn hò còn quên tăng ca? Hay là để công việc ở trong lòng, tăng ca còn quên hẹn hò?”

      Cố Hạ cho nên nhìn .

      Triển Thiểu Huy mang theo ý cười giễu cợt, giải thích : “Tối nay tôi đến nhà hàng Phỉ Kí ăn cơm.”

      cười như vậy ràng là chê cười , Cố Hạ khó chịu trong lòng, “Tôi chỉ là cùng bạn bè ăn bữa cơm, tăng ca cũng phải ăn tối, bằng làm sao có sức mà làm việc. Các là nhà tư bản chỉ biết theo đuổi ích lợi, ngay cả thời gian ăn uống cuả nhân viên cũng áp đặt.”

      Triển Thiểu Huy nhìn hô hấp của nhanh dần, thản nhiên câu, “Nhà tư bản có hứng thú đối với các vấn đề riêng tư của nhân viên.”

      Bên ngoài có tiếng gõ vào thang máy, còn ngừng hô hào, cách cửa thang máy nên cũng nghe .

      “Mọi người nhanh chút! Bên trong có người phải về nhà!” Cố Hạ hô to với bên ngoài, biết rằng có người nghĩ cách, Cố Hạ cũng an tâm, làm đến trễ như vậy, lại còn phải bắt xe về nhà, phí tăng ca đều phải trích ra ít, còn biết bao lâu nữa mới có thể ở giường ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải chen chúc xe công cộng, là buồn bực!

      Trong thang máy microphone đột nhiên truyền đến thanh, đầu kia giọng điệu cực kì cung kính, xen lẫn nơm nớp lo sợ: “Triển thiếu, ngài chờ lát, việc này là ngoài ý muốn, rất nhanh là xong thôi…”

      Đầu bên kia còn ngừng xin lỗi, theo microphone truyền tới mọt giọng ồm ồm, chỉ làm cho người ta phiền lòng, Cố Hạ dùng ánh mắt vụng trộm liếc Triển Thiểu Huy cái, xem ra này quả nhiên là boss lớn, mọi người ở đây đều phải nhún nhường, lễ phép với ta.

      Triển Thiểu Huy đứng tư thế thẳng tắp như trước, mặt cũng vô cùng bình tĩnh, nhìn ra hỉ nộ ái ố, câu cũng đáp lại người ở đầu bên kia. Quét hai mắt qua Cố Hạ, thanh lớn, “ trễ thế này, nên gọi người mến đến đón .”

      Cố Hạ hoài nghi nghiêm trọng người này đem ra làm trò đùa, trừng mắt nhìn Triển Thiểu Huy cái.

      “À, di động của hết pin.” Triển Thiểu Huy giống như đột nhiên nhớ tới, : “Cơ hội tốt bị lãng phí, nhưng mà tôi có thể cho mượn di động.”

      “Triển thiếu” Cố Hạ nghe người bên ngoài gọi như thế, xưng hô đúng là rất phù hợp, con người mười phần kiêu ngạo, Cố Hạ cảm thấy cười nhạo chính mình, kỳ quái trả lời: “ là ông chủ lớn, chắc rảnh rỗi đến mức quản tôi về nhà thế nào đâu nhỉ! có việc gì làm có thể lại thành lập cái công ty nha, làm việc gì với vệ tinh hút bụi ở cao nha, đổi mới đầu đạn hạt nhân chẳng hạn, hay là nên đại tu lò phản ứng hạt nhân, tổ quốc cùng nhân dân đều cảm tạ , tôi mà đổi công tác sang công ty của , cho dù bảo tôi mỗi ngày tăng ca tôi cũng thấy quang vinh nha.”

      Triển Thiểu Huy cười như cười, “ như vậy mà nhanh mồm nhanh miệng nhỉ, thế sao lúc ăn cơm buổi tối lại nhiều như vậy, ngược lại bị người ta gạt sang bên?”

      Cố Hạ chán ghét việc nhắc đến chuyện bữa cơm tối, phản bác : “Công việc còn chưa có làm xong, tôi lòng muốn trở về tăng ca, cả đầu đều là số liệu, có phải chưa từng thấy qua nhân viên cần cù như tôi?”

      Triển Thiểu Huy cúi đầu cười, vừa định chuyện cảm giác được thang máy tạm dừng bỗng bắt đầu chuyển động xuống, các con số cũng bắt đầu nhảy lên cũng bắt đầu nhảy lên, thang máy cuối cùng cũng được sửa lại.

      Cố Hạ cũng thở dài nhõm hơi, thầm lần này sửa thang máy tốc độ còn nhanh chán.

      Tới tầng , cửa thang máy mở ra, Cố Hạ nhìn thấy đám người đứng bên ngoài, có người bụng phệ có dáng lãnh đạo, có người mặc đồ nhân viên sửa chữa thang máy, còn có người mặc tây trang giày da có vẻ trợ lý hoặc là vệ sĩ, cầm đầu cả đám người là vị trung niên hói đầu mang vẻ mặt tươi cười, xin lỗi lớn rồi cẩn thận : “Triển thiếu, làm cho ngài bị sợ hãi, chúng tôi làm việc…”

      ta còn chưa có xong, Triển Thiểu Huy lạnh lùng “Hừ” tiếng, sải bước dài ra khỏi thang máy, thèm liếc mắt nhìn người bên cạnh cái, đường đến cổng trước. A Đông lập tức theo, người đàn ông trung niên kia cũng khúm núm theo, đám người theo sát sau đó, người trung niên ngừng nhận lỗi. Triển Thiểu Huy như là có nghe đến, A Đông làm động tác ngăn lại, “Tâm trạng Triển thiếu tốt, ông cần nữa.”

      A Đông cùng với boss của mình ra ra khỏi toà nhà thương mại, chiếc ô tô đứng ở cửa chờ.

      ràng vừa rồi ngoài cửa còn có đám người, tại trốn hết còn bóng người, giống như cái đuôi của Triển Thiểu Huy, dường như có người nào chú ý trong thang máy còn có . Cố Hạ ra khỏi thang máy, giọng thầm oán : “Gì đây a! Tôi cũng bị nhốt ở trong thang máy nha? Sao lại có người phụ trách nào lời xin lỗi tôi nhỉ!”

      Vừa phàn nàn vừa oán giận, Cố Hạ chầm chậm ra cửa trước, đến cửa lớn nhìn ra bên ngoài quảng trường còn đứng đống người, vị trung niên hói đầu lớn tiếng mắng cấp dưới, những người khác cũng đều cúi đầu. Cố Hạ tự biết mình cũng thể trông cậy vào việc những người này đến an ủi câu, lúc ra gần mười giờ, tới chỗ đợi xe taxi.

      Lúc qua đường lớn, chiếc Rolls-Royce vượt lên sát bên cạnh rồi lại chậm rãi lui về phía sau ở sát bên người dừng lại, cửa kính xe đằng sau chậm rãi hạ xuống, lộ ra mặt Triển Thiểu Huy, “ muốn tôi tiễn đoạn đường sao? Bây giờ quá muộn rồi, dễ gặp kẻ xấu lắm.”

      Ngã tư đường giờ này có mấy người, khí yên ắng lạnh lẽo, Cố Hạ cũng đọc báo biết được vào đêm khuya là khoảng thời gian tội phạm thường xuyên hoạt động, Triển Thiểu Huy là boss lớn, chắc có ý định giựt tiền cướp sắc của nhỉ, : “Vậy cám ơn Triển thiếu.”

      Triển Thiểu Huy quay đầu phân phó với người ngồi phía : “A Đông, xuống xe.”

      A Đông cường tráng rắn chắc mở cửa xuống xe, Cố Hạ chuẩn bị qua, ngờ A Đông thuận tay đóng cửa xe, Triển Thiểu Huy câu: “A Đông, đưa Cố tiểu thư về nhà, đừng để cho ấy bị người lừa đem bán nha.”

      Vừa dứt lời, chiếc xe hơi màu đen cứ thế nghênh ngang mà , Cố Hạ đứng tại chỗ nhìn cái ô tô xa mà sững sờ, đây là cái ý tứ gì?

      A Đông đến bên người lễ phép : “ thôi, Cố tiểu thư, tôi bắt xe đưa trở về.”

      “Tôi có thể tự mình bắt xe về.” Cố Hạ bước đến chỗ đợi xe taxi, biết ngay đại tư bản làm sao có lòng tốt đưa về nhà?
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 5 – Cuộc hẹn


      Hai người hẹn nhau lúc sáu giờ dười tầng trệt, Cố Hạ vốn tan ca lúc 5h30, đến khi những đồng nghiệp khác rời khỏi văn phòng mới xuống lầu đợi Quý Phi Dương, lúc này vừa kịp thời gian.

      Buổi chiều hôm ấy, vẫn chưa tới 3h Cố Hạ xem đồng hồ nhiều lần, cho tới bây giờ chưa thấy buổi chiều nào dài như vậy, vất vả mới đến giờ tan tầm, vui mừng như con chim sẻ, trưởng phòng Lưu tới quăng lại câu, “Cố Hạ, cầm tư liệu này, sắp xếp lại thành bản báo cáo.”

      Cố Hạ nhận lấy từ trưởng phòng, chồng tư liệu cao ngất ngưởng, trưởng phòng muốn sắp xếp các số liệu lại, Lưu trưởng phòng : “Đêm nay có thể tăng ca, kiểm tra đối chiếu cẩn thận lại, ngàn vạn lần được sai sót.”

      Nếu là bình thường tăng ca cũng có gì, nhưng đêm nay Cố Hạ lại hẹn Quý Phi Dương ăn cơm, nhìn đống tư liệu cách đau khổ: “Trưởng phòng Lưu, đêm nay em có việc, ngày mai làm được ?”

      được, chín giờ sáng mai tổng giám đốc Trâu muốn xem báo cáo.” Trưởng phòng Lưu nghiêm nghị , “Nếu như còn muốn làm việc ở đây được thoái thác công việc, tính tiền tăng ca cho , nhiệm vụ tổng giám đốc Trâu giao mà làm sai sót tôi đảm đương nổi đâu, khuya hôm nay phải làm cho xong.”

      Trưởng phòng lỗ mãng , Cố Hạ ôm tất cả tư liệu qua, loay hoay chút, hai tiếng nhất định làm xong nổi, đến năm giờ rưỡi các đồng nghiệp bắt đầu lục đục ra về, trưởng phòng Lưu vẫn còn ở trong văn phòng, Cố Hạ nhất định thể , trong lòng vô cùng thất vọng, vất vả mới có cơ hội ăn cơm với Quý Phi Dương, nhiệt tình của cả ngày cứ bị giội tắt như vậy, đồng nghiệp bên cạnh ra về, cầm lấy điện thoại gọi cho Quý Phi Dương, rất áy náy : “Quý sư huynh, tối nay em phải tăng ca.”

      Quý Phi Dương có chút bất ngờ, giọng hấp dẫn từ bên kia truyền tới: “ đặt chỗ nhà hàng rồi, chờ em, dù sao cũng có rất nhiều việc phải làm, cơm tối ăn muộn chút cũng được.”

      Lòng Cố Hạ như đột nhiên mây khai vụ tán (mây quang đãng, sương mù tan biến), ngờ Quý Phi Dương lại chờ , giọng luôn mang theo hương vị ấm áp: “ cần đâu, em chắc phải khuya mới xong, làm sao có thể biết xấu hổ để cho đợi em được, nếu lần sau cùng ăn cơm được .”

      Đầu bên kia suy nghĩ hồi rồi : “Vậy em làm việc trước , cũng làm ít việc ngày mai của mình, đợi lát nữa muốn ăn cơm gọi cho em, nếu em tiện chúng ta hẹn hôm khác.”

      “Vâng” Cố Hạ vui sướng đồng ý.

      Nghĩ đến việc Quý Phi Dương cũng tăng ca dưới lầu, Cố Hạ lập tức lấy lại nhiệt tình, bắt đầu hết sức chăm chú làm báo cáo, cho dù hôm nay thể ăn cơm cùng Quý Phi Dương nhưng sau này cũng còn có cơ hội liên lạc với . Lúc Cố Hạ thu thập tư liệu hơi cắn môi, như lời bạn học của mình , Quý Phi Dương vẫn chưa có bạn , mọi người đều có cơ hội.

      Tăng ca đến hơn sáu giờ trưởng phòng Lưu cũng chuẩn bị ra về, lúc qua Cố Hạ : “Cố Hạ, đêm nay vất vả rồi, lúc ra về nhớ đóng dấu rồi đặt lên bàn của tôi.”

      Cố Hạ gật đầu, là người mới tất nhiên phải làm nhiều việc chút. Gần như cả văn phòng đều tắt đèn, duy chỉ có bàn của còn hai ngọn đèn sáng, Cố Hạ ngồi bàn, lần lượt nhập số liệu vào máy, văn phòng to như vậy chỉ còn lại thanh gõ bàn phím của .

      Lúc làm được nửa, vươn vai cái, hơn bảy giờ, bụng thầm kêu réo, Quý Phi Dương vẫn chưa gọi điện thoại cho , biết có phải tăng ca , hay là đợi , sau hồi suy nghĩ thấy mình tự đa tình, nhưng Cố Hạ vẫn cảm thấy rất ngọt ngào. Cố Hạ muốn xuống lầu mua chút gì để ăn rồi lại tiếp tục chiến đấu hăng say, đứng lên, trong đầu lại nảy ra ý định, ra cũng có thể ăn cơm cùng với Quý Phi Dương, sau đó trở về làm báo cáo, dù sao văn phòng cũng có ai.

      Cố Hạ nghĩ như vậy nên cũng còn cách nào tập trung làm việc, lòng nghĩ xem bây giờ Quý Phi Dương ăn cơm chưa, nửa tiếng sau, dứt khoát gọi điện cho Quý Phi Dương, biết vẫn còn ở trong văn phòng nên vội vàng mình có thể mua cơm.

      Vẫn hẹn nhau dưới lầu, Cố Hạ tắt đèn, vào toilet, trong gương nhìn thấy mặt mình có hơi tiều tụy, đại khái bởi vì bận cả ngày nên mặt cũng còn tươi sáng. Bình thường có thói quen trang điểm, chẳng qua cũng chỉ tùy tiện bôi chút phấn màu sáng, vội vàng rửa mặt, lấy phấn ra thoa ít lên mặt, làm cho mình thoạt nhìn tươi sáng hơn chút.

      Công ty khoa học công nghệ Khải Hoành chiếm năm lầu trong tòa nhà thương mại, có bảo vậy, bảo vệ hai mươi bốn tiếng đều trông chừng, lúc ra vào cửa cũng chào hỏi bảo vệ, đêm nay mình tăng ca, giờ xuống dưới mua đồ ăn, lát nữa lên.

      Cố Hạ xuống đại sảnh đợi hồi Quý Phi Dương mới xuống, nhìn thấy Cố Hạ nên : “ còn tưởng rằng em phải tăng ca rất lâu.”

      Cố Hạ cười giải thích với : “Em vẫn còn chút việc chưa làm xong, nhưng mà em đói bụng rồi, muốn xuống lầu ăn gì trước, lát nữa về làm tiếp.”

      “À, nghĩ tới Khải Hoành lại nhiều việc như vậy.” Quý Phi Dương tùy tiện .

      Hai người vừa chuyện phiếm vừa ra ngoài, nhà hàng Phỉ Kí ở bên cạnh, gian rất thoáng, Quý Phi Dương chọn vị trí gần cửa sổ, lúc này là giờ ăn cơm tối nên cũng ít người tới ăn cơm. Bồi bàn đưa menu cho phụ nữ, Quý Phi Dương ở bên cạnh : “Em cứ tự nhiên gọi món , lát nữa còn phải làm việc nên hãy ăn nhiều chút.”

      Cố Hạ cũng chưa quen thuộc với nhà hàng này, vả lại tâm tư của vốn cũng đặt lên món ăn, bồi bàn giới thiệu cho vài món sở trường, Cố Hạ nghĩ chút rồi đưa thực đơn cho Quý Phi Dương: “Em biết ở đây có món gì ngon, hay là chọn .”


      Quý Phi Dương chọn đại vài món, dặn dò bồi bàn nhanh chút. Đến khi bồi bàn rồi, nhìn Cố Hạ bắt đầu hỏi thăm về công việc, “Làm ở Khải Hoành quen chưa?”

      “Khá tốt, nhưng mà hơi bận.” Cố Hạ cười cười, lúc còn học đại học, rất ít có cơ hội tiếp xúc với Quý Phi Dương, tại nhìn từ khoảng cách gần như vậy mới phát ra Quý Phi Dương so với nhìn từ xa càng đẹp trai, ngay cả động tác uống nước cũng vô cùng ưu nhã.

      “Vừa mới bắt đầu đều như vậy, lương cao dễ lấy như vậy, đến khi em hoàn toàn quen với cuộc sống thế này hòa nhập vào công việc tốt hơn.”

      “Mệt mệt nhưng nghĩ đến tiền lương cao như vậy…” Cố Hạ chuyện với , đột nhiên chuông điện thoại vang lên, điện thoại của Quý Phi Dương.

      Quý Phi Dương lấy điện thoại ra nghe, Cố Hạ nâng ly nước trước mặt lên uống, đầu dây bên kia chắc là bạn bè của , nghe thấy : “….Mình ăn cơm ở Phỉ Kí…Còn có người bạn…Cái gì mà hẹn hò chứ, bạn học cùng trường trước kia thôi…”

      vài câu, Quý Phi Dương đột nhiên lấy điện thoại ra hỏi: “Cố Hạ, em ngại gọi thêm người bạn nữa tới chứ?”

      Cố Hạ ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ, khoát khoát tay : “Có gì đâu mà ngại, nhiều người càng vui.”

      Tuy ngoài miệng thế nhưng ra trong lòng vẫn để ý.

      Quý Phi Dương với người trong điện thoại: “Cậu tới cùng ăn , món ăn vẫn chưa ra…”

      Cúp điện thoại, Quý Phi Dương giải thích, “ người bạn, rất thú vị, tính cũng rất hào phóng, em có thể làm quen. tại ra ngoài làm, quen nhiều bạn sau này dễ làm việc.”

      gọi bồi bàn, chọn thêm hai món, mang thêm bát đũa, chưa tới năm phút người đàn ông tới, Quý Phi Dương giới thiệu: “Đây là bạn của , Triệu Cổ, còn đây là Cố Hạ.”

      Hai người làm quen với nhau xong ba người bắt đầu trò chuyện, Triệu Cổ là người hoạt bát, bắt đầu ngừng tìm chủ đề, hơn nữa còn cho Cố Hạ biết vài vấn đề của người mới ra ngoài làm việc. Cố Hạ mặc dù cũng nén giận cái bóng đèn này trong đáy lòng nhưng trò chuyện cũng xem như rất hợp ý.

      Món ăn đầu tiên vừa bưng lên Quý Phi Dương lại nhận cuộc điện thoại, người đầu dây bên kia Triệu Cổ cũng biết, ở bên cạnh ồn ào, “Gọi cậu ta cùng đến , ai cũng muốn ăn cơm, nhất định phải gọi tên nhóc kia tới…”

      Triệu Cổ còn nghiêng đầu hỏi ý kiến Cố Hạ: “Thêm vài người càng náo nhiệt, em thấy có phải ?”

      Cố Hạ nhàng gật đầu, câu trái với lương tâm: “Cứ gọi đến , nhiều người chuyện phiếm ăn cơm mới ngon.”

      Lần này chỉ tới người mà là đôi tình nhân. Chỗ ngồi đủ, Triệu Cổ gọi bồi bàn đổi vị trí, nhà hàng Phỉ Kí rất đông khách, tất cả bàn đều chật kín, bồi bàn đành phải dọn đại cho bọn họ bàn.

      Lại giới thiệu nhau, chào hỏi, chuyện, Quý Phi Dương về sau khá thân thiết với đôi tình nhân kia, trẻ kia gạt bạn trai của mình sang bên, chỉ lo chuyện với Quý Phi Dương. Cố Hạ chen vào được lời nào, cũng may Triệu Cổ ngồi bên cạnh cũng bỏ rơi , tìm chủ đề với Cố Hạ, sau khi món ăn được mang lên, còn lịch : “Cố Hạ, em ăn thử món này , món nướng này cũng tệ…”

      Món ăn vẫn chưa mang lên hết đôi tình nhân kia lại gọi thêm hai người bạn nữa, ngoài hình xinh đẹp tới, đứng bên cạnh bàn, vỗ bả vai Quý Phi Dương : “ lâu ăn cơm cùng , nếu chủ động gọi điện em còn tưởng quên mất em rồi.”

      “Có quên ai cũng thể quên em được! Dạo này ra nước ngoài công tác, hoay hoay mãi chân vẫn chạm đất được.” Quý Phi Dương cười giải thích.

      kia tiếp tục giả vờ vài câu giận dỗi, sau đó gọi bồi bàn mang ghế ra ngồi chính giữa Cố Hạ và Quý Phi Dương, vẫn chào hỏi với tất cả mọi người ở đây, Quý Phi Dương cũng cảm thấy có gì ổn, Cố Hạ chỉ có thể gượng cười gật đầu.

      bàn ăn hai kia cũng rất biết cách tạo khí, đến chuyện công việc cũng rất trôi chảy, Cố Hạ vừa rời khỏi trường học bước vào xã hội lâu nên tất nhiên có kiến thức rộng như bọn họ, ngồi giữa Quý Phi Dương và Cố Hạ chẳng những biết ăn mà khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ, chiếc dây chuyền cổ được ánh đèn chiếu sáng lấp lánh, Cố Hạ ngồi bên cạnh, cả người lập tức sa vào cảnh làm món phụ gia xanh mơn mởn.

      Bàn ăn càng thêm náo nhiệt, chẳng qua là người khác náo nhiệt, phải Cố Hạ, Cố Hạ cầm đũa, nụ cười mặt có chút cứng nhắc, biết Quý Phi Dương lại có nhiều bạn như vậy, giao tiếp rộng, là người hào phóng nhiệt tình, chỉ là ngờ buổi tối chờ đợi lại trở nên như vậy. Là người bạn bình thường, cách làm của Quý Phi Dương có gì ổn, vẫn thỉnh thoảng với Cố Hạ vài câu, dẫn vào chủ đề của bọn họ, hy vọng có thể quen thêm nhiều bạn bè.

      Cố Hạ vừa chăm chú ăn cơm vừa chuyện với Triệu Cổ vài câu, an ủi chính mình, ra hôm nay cũng xem như làm ăn có lời, quen thêm nhiều bạn bè của Quý Phi Dương, từ nay về sau khi chuyện phiếm hai người có thêm nhiều chủ đề. Nhưng mà, bên cạnh là xinh đẹp ưu tú, tâm trạng bị lấy ra làm phụ gia tốt lắm. Cố Hạ tuy có gắng làm cho biểu của mình tự nhiên hào phóng nhưng đôi mắt vẫn có chút đơn.

      Vị trí tốt nhất của nhà hàng Phỉ Kí có thể quan sát đại sảnh, lúc này, trong phòng, Trâu Nhuận Thành đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống đại sảnh phát ra tiếng cười: “Tam ca, tới xem này, cái bàn kia buồn cười chết mất, muốn hẹn hò với chàng trai, kết quả lại kéo đến đám bóng đèn, bàn trở thành hai, xem, lúc này mặt kia xanh lại, ừm, giống như củ cải trắng vậy.”

      Trịnh Giang Hà ngồi ở cũng chẳng thèm liếc nhìn Trâu Nhuận Thành, gắp miếng gân vào chén mình, “Tiểu Ngũ, lo ăn cơm , đừng chỉ lấy người khác ra làm trò cười, cậu xem nơi này là nhà hàng hay là rạp chiếu phim?”

      “Chuyện cười này xem rất vui nha! Câu chuyện theo đuổi chàng trai diễn ra trước mắt, còn hay hơn mấy chuyện gạt người trong rạp chiếu phim.” Trâu Nhuận Thành hùng hồn năng đầy lí lẽ, vẫn nhìn qua cửa sổ, quay đầu lại chỉ xuống chiếc bàn dưới lầu, giận mà tranh cãi : “ kia làm trong công ty của em, nghĩ tới nhân viên của em lại kém như vậy, muốn theo đuổi đàn ông nhưng bây giờ lại thành phụ gia, về công ty phải với giám đốc Vương tiếng, phải trừ tháng tiền lương của ta, quá làm mất mặt Khải Hoành chúng ta.”

      Triển Thiểu Huy ngồi khẽ lên tiếng: “Tiểu Ngũ, cậu đứng đắn chút được ? Đây là chuyện riêng của người khác, cậu muốn trừ tiền thưởng là sao.”

      Từ khi Cố Hạ bước vào nhà hàng Trâu Nhuận Thành nhận ra đó là nhân viên của mình, là nhân vật lão luyện tình trường, chỉ nhìn biểu của Cố Hạ là biết có ý với người ta. Gần đây Trâu Nhuận Thành ngồi ăn cơm với em của mình vô cùng sinh động, về sau nhìn qua cửa sổ lại thấy câu chuyện buồn cười này, chậm chạp trở về chỗ ngồi của mình, “ kia cũng rất thú vị, lúc phỏng vấn nha, hình như ta nghĩ chúng ta từ chối ta nên có chút phục, em liền làm khó ta…”

      Trâu Nhuận Thành kể lại chuyện phỏng vấn Cố Hạ, mặt tuyệt đối có biểu đúng đắn như khi làm, vẻ mặt nhiều chuyện cợt nhả: “Lúc ấy em còn cảm thấy này trêu chọc rất vui nên tuyển ấy…”

      “Cậu cảm thấy ấy trêu chọc rất vui nên tuyển ấy?” Trịnh Giang Hà cắt đứt lời , trừng mắt nhìn Trâu Nhuận Thành, “Tiểu Ngũ, cậu đều tuyển người theo cách đó sao?”

      có nha!” Trâu Nhuận Thành thấy Tam ca của trừng mắt vội vàng kêu oan, “Tuyển ta là vì đại ca chọn ta, cũng biết em luôn ủng hộ đại ca, cho nên mới tuyển ta vào Khải Hoành.”

      Trịnh Giang Hà hình như tin lời lão Ngũ, đứng dậy đến bên cửa sổ, “Tiểu Ngũ, mà cậu vừa là ai? Tôi muốn nhìn xem có phải có ba đầu sáu tay mà lại khiến cho đại ca tự mình chọn ra.”

      Trâu Nhuận Thành vội vàng tới bên cạnh , “Tam ca, là người kia, chính là người ngồi giữa kia, hình như tên là cái gì Cố Hạ ấy, ngoại hình cũng tạm chấp nhận, chẳng qua là kém chút so với mấy phim truyền hình buổi tối.”

      Nghe lão Tam như vậy, Triển Thiểu Huy ngược lại nhớ tới Cố Hạ, lần trước còn gặp phải trong thang máy. vô cùng bình thường, ngoại hình cũng xem như thanh tú, khi đó nghe thấy gọi điện hình như là người đàn ông theo đuổi, Triển Thiểu Huy cũng có hứng thú với những chuyện này, cầm chén súp chậm rãi ăn, các món ăn của nhà hàng Phỉ Kí cũng tệ lắm, chẳng trách lão Tam thường lấy danh nghĩa của lão Ngũ đến đây ăn cơm.

      Trịnh Giang Hà đứng bên cửa sổ nheo mắt, chậm rãi trở về : “Người đàn ông kia chính là loại trăng được sao vây quanh, những thời nay nha, cứ nhìn thấy đàn ông có điều kiện tốt là đều dính lấy. Đại ca, này là do tuyển vào sao?”

      Triển Thiểu Huy nghiêng mắt liếc nhìn , giải thích: “Lúc ấy ở Khải Hoành tôi mở sơ yếu lí lịch ra tùy tiện chọn vài người thôi. Nhanh ăn cơm , lát nữa tôi còn phải lên xem báo cáo, Tiểu Ngũ, cậu mà cứ mè nheo như vậy lát nữa đừng mong về nhà trước mười giờ.”

      cần phải liều mạng như vậy chứ, đại ca? Ngủ sớm dậy sớm có lợi cho sức khỏe!” Trâu Nhuận Thành ngồi bên cạnh kêu lên, nhìn thấy Triển Thiểu Huy trừng mắt ngậm miệng lại.

      Bọn họ tới sớm hơn, cơm nước xong xuôi cũng chậm trễ mà trực tiếp xuống lầu, lúc vào thang máy theo ánh mắt của lão Ngũ, Triển Thiểu Huy nhìn sang bên kia, vài người xôn xao chuyện phiếm, người đàn ông ngồi giữa quả nhiên rất bắt mắt, trong đó vẻ mặt Cố Hạ lại có chút ngượng ngùng.
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 7 – nhờ xe


      Công việc vẫn tiếp tục, mỗi ngày Cố Hạ đều bận rộn chuyển các báo cáo trong ngày, tuy đều làm cùng tòa nhà nhưng mà vẫn chưa gặp được Quý Phi Dương trong thang máy, có đôi khi hoài nghi có làm việc trong tòa nhà này hay , hoặc là có phải công tác rồi . Thỉnh thoảng Cố Hạ lấy điện thoại di động ra, nhấn số điện thoại của Quý Phi Dương, nghĩ nửa ngày cũng tìm được lí do thích hợp để gọi cho , cũng gửi cho vài tin nhắn khôi hài, nhưng kết quả lại như cục đá chìm vào vũng bùn, hề nổi lên chút nào.

      Tháng tám là thời điểm nóng nhất trong năm, tại thời điểm đó, ánh nắng nóng như đổ lửa hắt vào hai bên đường, mặt đường xi măng phản xạ nhiệt nóng như thiêu đốt, dường như bùng lên từng đợt từng đợt khói. khí cũng có lấy cơn gió, mặt ngoài bằng kim loại của xe hơi như lửa dưới đáy nồi, cần nghi ngờ gì, lúc này mà đặt trái trứng gà lên vài phút sau là có thể ăn trứng gà trần nước sôi. Cố Hạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh nắng như thiêu đốt, bất đắc dĩ thở dài hơi, từ trong túi lấy ra cái ô che nắng, ra khỏi chỗ mát, tiếp tục hành tẩu giang hồ dưới trời nắng.

      Lương cao cũng dễ lấy như vậy, trưởng phòng Lưu giao cho chuyển hai văn kiện đến hai công ty, trời nóng như vậy mà Cố Hạ phải rời khỏi văn phòng mát mẻ. Địa chỉ của công ty thứ nhất rất dễ tìm, xe taxi trực tiếp đậu ngay tòa nhà của công ty, còn địa chỉ của công ty thứ hai quả làm cho Cố Hạ phát điên, trong con hẻm vắng vẻ, xuống taxi, Cố Hạ cầm địa chỉ tìm nửa tiếng mới ra, lưng áo sơ mi đều đẫm mồ hôi. Đối phương cầm văn kiện lên, tiếng cảm ơn mà ngay cả ly nước cũng mời Cố Hạ uống, cũng được câu khách khí nào mời nghỉ ngơi xấu xa đuổi người.

      Cố Hạ ra khỏi công ty của bọn họ, cái ô che nắng nho có tác dụng gì, ở đây phải xa mới đón được xe, nóng đến khô cả cổ họng, cố gắng nép vào mái hiên của các tòa nhà. Cái khu cũ kĩ này, thời điểm nóng bức như thế mà chẳng có quán nước nào mở cửa, Cố Hạ xa mới tìm được cửa hàng , mua chai nước khoáng, lập tức mở nắp chai ra uống ừng ực.

      hơn hai mươi phút, Cố Hạ ra con đường tương đối lớn, về phía trước đoạn nữa chính là chỗ đón taxi, nhìn thấy bên cạnh có quầy bán kem vội vàng chạy vào, gió lạnh thổi vào người, sảng khoái vô cùng, Cố Hạ chạy đến quầy hàng, “Cho tôi ly kem vị ô mai.”

      Ngồi ở trong tiệm, nhìn nhìn ra ánh sáng trắng bên ngoài, Cố Hạ nghĩ thầm trong lòng, chỉ nghỉ lát, ngờ trưởng phòng Lưu lại gọi điện thoại đến: “Cố Hạ, đưa đồ đến chưa?”

      Điện thoại của sếp, Cố Hạ lập tức run lên: “Vừa mới đến ạ.”

      “Mau trở về , còn có việc.” Trưởng phòng Lưu xong cúp máy.

      tình nguyện cũng còn cách nào khác, Cố Hạ cầm lấy ly kem lớn chậm rãi ra khỏi cửa hàng, đứng ở chỗ đón taxi, mặt đường phản xạ ánh mặt trời, sáng loáng đến chóng mặt. Đứng trong trạm chờ xe, xe taxi ít hơn so với bình thường, Cố Hạ vừa đứng chờ xe, vừa nhóp nhép ly kem, mồ hôi trán rơi lã tã.

      chiếc xe riêng màu trắng dừng lại bên cạnh , Cố Hạ nóng đến choáng váng, cũng cò tâm trạng nhìn. ngờ người trong xe lại hói: “ Cố.”

      Cửa sổ xe hạ xuống khe hở , Cố Hạ nghiêng đầu ra nhìn lúc lâu, người đàn ông đẹp trai, chẳng qua là mình quả biết, dùng ngón tay chỉ vào mình, nghi hoặc hỏi: “ gọi tôi?”

      “Đúng vậy.” Người đàn ông cũng tệ kia , “Triển thiếu bảo lên xe, chúng tôi đưa đoạn.”

      Triển thiếu? Cố Hạ thầm nhớ lại những bạn học của mình, mắt đảo qua vòng chiếc xe hơi màu trắng, tuy rằng nhận ra là loại xe nào nhưng nhìn những đường cao hoàn mĩ kia biết ngay là xe nước ngoài, đột nhiên nhớ tới người bị nhốt cùng trong thang máy kia, lúc nào cũng mang theo vệ sĩ – Triển đại thiếu gia. Nghĩ vậy, Cố Hạ vội vàng cách xa vài bước, lần trước đưa về cũng để lên xe, người nghèo, làm sao có thể ngồi lên chiếc xe tốt như vậy, Cố Hạ khinh bỉ : “ cần, tôi tự gọi xe.”

      chàng đẹp trai trẻ tuổi kia chính là trợ lý của Triển Thiểu Huy, lộ ra nụ cười nhạt, “Thời tiết quá nóng, chỉ sợ đợi lâu thôi. Cố, chúng tôi cũng đến tòa nhà trung tâm, vừa vặn tiện đường.”

      Giọng của trợ lí đẹp trai những ấm áp mà thái độ cũng tốt, ta xong chủ động xuống xe, mở cửa trước ra ý bảo Cố Hạ vào xe.

      Cố Hạ nhúc nhích, chàng đẹp trai kia đứng trước cửa, mỉm cười, “ Cố, nóng như vậy, đừng để mất thời gian.”

      Trai đẹp khiêm tốn lịch như vậy, Cố Hạ làm sao có thể để cho đối phương phơi mặt trước trời nắng nóng, lịch : “Vậy cảm ơn .”

      Trai đẹp vô cùng khách sáo, “ hẳn là nên cảm ơn Triển thiếu.”

      Cố Hạ bước vào trong xe, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu lại nhìn Triển Thiểu Huy thản nhiên ngồi phía sau, tay cầm văn kiện xem. quay đầu lại lời cảm ơn với , lái xe cũng từng gặp, chính là người vệ sĩ kia, hình như tên là cái gì A Đông, tay Cố Hạ còn cầm ly kem, bên trong xe mười phần lạnh lẽo, cái nóng nhất thời tan phân nửa.

      Cửa sổ đóng chặt, ô tô vững vàng chạy đường quốc lộ, Triển Thiểu Huy ngồi sau dời mắt khỏi tập văn kiện tay, nhìn lướt qua : “Trong giờ làm mà chạy dạo phố, ăn uống sao?”

      Cố Hạ rất vui khi nghe mình phải làm thế nào, quả nhiên các nhà tư bản đều có tư tưởng bóc lột nhân viên, để cho người khác rảnh rỗi khắc nào, quay đầu lại : “Tôi ra ngoài làm việc mà trời lại nóng như vậy nên mới mua gì đó ăn!”

      “Làm việc xong cũng mau chóng trở về, công ty phát tiền lương cho phải để có thời gian dạo.” Triển Thiểu Huy thản nhiên .

      Cố Hạ cảm thấy sóng não của mình bị Triển Thiểu Huy bức căng lên, lúc ta ngồi trong xe vẫn quên xem văn kiện, đó là chuyện của ta, dù sao cũng kiếm tiền cho mình, buông tha cho mình cũng chẳng buông tha cho người khác. Cố Hạ lười cho Triển Thiểu Huy biết mình có bao nhiêu vất vả, trời nóng như vậy chảy bao nhiêu là mồ hôi, : “ thích nghĩ thế nào nghĩ, dù sao cũng phải là ông chủ của tôi, tôi cũng nhận lương của . Tôi rất cảm ơn cho nhờ đoạn, nếu như vui có thể đỗ xe sang bên đường, tôi tự gọi xe về cũng được.”

      “Tiện đường mà thôi, lúc này cũng khó gọi xe, ngộ nhỡ bị cảm nắng té xỉu lại đổ thừa là tai nạn lao động, phóng viên nhất định Khải Hoành hãm hại tính mạng của nhân viên.” Triển Thiểu Huy thản nhiên rồi lại cúi đầu xem văn kiện tay mình.

      Trong lòng Cố Hạ khinh bỉ , sớm biết thế gọi xe về còn hơn, nhân viên cùng với nhà tư bản hút máu là hai thế giới khác nhau, cũng nhìn người phía sau, tiếp tục ăn kem, kem lạnh lẽo hòa tan trong miệng, giải tỏa cái nắng nóng oi bức.

      Lái xe A Đông nhìn chớp mắt, nơi này cách tòa nhà thương mại còn rất xa, Triển Thiểu Huy cùng trợ lí Khưu Hàn của mình giọng bàn công việc, sau đó đưa văn kiện cho . Triển Thiểu Huy ngẩng đầu hỏi Cố Hạ, “ giờ làm cho bộ phận nào?”


      “Tạm thời ở bộ phận thị trường, bên đó thiếu trợ lý.” Cố Hạ trả lời, chuyên ngành của phải về kĩ thuật, có thể làm việc trong Khải Hoành tệ.

      Triển Thiểu Huy ngồi sau nhanh chóng “À” tiếng, sau đó gì nữa, trong xe yên tĩnh, Cố Hạ ăn xong kem, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, chạy ra ngoài vào giữa trưa nắng nên cảm giác mỏi đột kích thân thể, mới đầu chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, lát sau ngủ .

      biết ngủ bao lâu, lái xe A Đông giọng gọi : “ Cố, đến rồi.”

      Cố Hạ mở hí mắt ra, đầu óc quay cuồng, “À”

      Tuy tiếng nhưng lại nhắm mắt ngủ tiếp, khí trong xe thoải mái, bên cạnh cũng có tiếng động, ngủ ngon tiếng chuông điện thoại vang lên, trong gian yên tĩnh có vẻ đặc biệt lớn, Cố Hạ bừng tỉnh, lấy điện thoại từ trong túi ra, mơ hồ : “Alo?”

      “Cố Hạ, đâu vậy? Sao còn mau trở về?” Giọng của trưởng phòng Lưu chút biểu cảm.

      Giọng của sếp giống như gáo nước lạnh lại hắt vào, Cố Hạ giật mình, hoàn toàn bừng tỉnh, vừa nhìn thấy cảnh vật xung quanh, xe ngừng lại, vẻ mặt của A Đông ngồi ở vị trí lái bên cạnh bình thản, trong điện thoại sếp vẫn còn hỏi, Cố Hạ vội : “ về ngay ạ, đường bị kẹt xe.”

      “Giờ phải là giờ cao điểm, kẹt xe cái gì? Mau về , thèm nhìn xem mấy giờ rôi à?” đầu dây bên kia truyền đến giọng hài lòng, điện thoại lập tức bị ngắt.

      Cố Hạ vừa nhìn đồng hồ, gần 4h, cảm thấy ngủ được giấc dài, trong lòng nghĩ thầm xong rồi, phía sau cũng còn thấy bóng dáng của Triển Thiểu Huy và trợ lý, hỏi A Đông: “Đến rồi sao?”

      “Đến lâu rồi.” A Đông nhiều lời.

      “Vậy sao gọi tôi?” Cố Hạ thầm oán.

      “Tôi có gọi .” A Đông liếc mắt nhìn cái, ý chính chịu tỉnh, gọi dậy phải là trách nhiệm của tôi.

      Cố Hạ vội vã mở cửa xe, tuy rằng bất mãn, nhưng vẫn tiếng cảm ơn với A Đông, A Đông nhận tiền lương từ Triển Thiểu Huy, nhất định là làm theo ý của Triển Thiểu Huy, cái tên nhà tư bản kia cũng là, cả ngày đều làm thế này thế kia, giờ đến rồi cũng tiếng, hại ngủ lâu như vậy, lát nữa lên nhất định bị trưởng phòng mắng.

      Cố Hạ chạy nhanh đến thang máy, đứng trước thang máy mà mặt nhăn như ăn phải mướp đắng, giờ thử việc, trưởng phòng nhất định hoài nghi ra ngoài dạo chơi trong giờ làm. Quả nhiên, khi trở về văn phòng, trưởng phòng Lưu liền ập tời khiển trách: “ đưa văn kiện mà đến giữa ngọ sao, làm việc vậy hả? Tôi còn lo bị lừa bán mất rồi, do dự biết có nên gọi cảnh sát …Ở đây là Khải Hoành, làm việc phải có hiệu suất, nếu mà còn lề mề đến công ty khác mà làm…”

      Cố Hạ cúi đầu mặc cho ta mắng, cũng dám lấy cớ kẹt xe, trưởng phòng Lưu mắng gần 10 phút, nhìn sang tư liệu bên cạnh, “Mau làm xong hợp đồng vừa nhận ngày hôm qua.”

      Cố Hạ mệt mỏi làm xong bản hợp đồng, đóng dấu rồi đưa cho trưởng phòng Lưu xem, trưởng phòng Lưu lại mắng: “Sao bìa có logo của công ty, biết làm việc kiểu gì nữa!”

      Hôm nay thoạt nhìn tâm trạng trưởng phòng Lưu được tốt lắm, Cố Hạ bị mắng cũng gì, công việc này vẫn còn muốn giữ. Những đồng nghiệp bên cạnh đều bận rộn, ngón tay gõ lóc cóc bàn phím, công bằng mà Cố Hạ cũng có biểu gì xuất sắc trong công ty. bận bịu lúc, đem hợp đồng hoàn chỉnh đưa cho trưởng phòng Lưu. Trưởng phòng Lưu ngồi chuyện trong phòng tiếp khách, nhìn thấy Cố Hạ đến cho Cố Hạ công văn cần phê duyệt, “ cần gấp, đưa lên cho giám đốc Dương kí, ngài ấy ở trong văn phòng của tổng giám đốc Trâu.”

      Cố Hạ nhận lấy, giám đốc Dương là giám đốc bộ phận thị trường, cũng là sếp của sếp , nếu văng phòng của tổng giám đốc Trâu nhất định là báo cáo công việc, Cố Hạ có chút băn khoăn: “Quấy rầy bọn họ bàn công việc sao chứ?”

      Trưởng phòng Lưu thúc giục: “Đây là nghiệp vụ của công ty, có gì mà có sao ? Nội dung cụ thể giám đốc Dương xem qua, đưa lên cho ngài ấy, ngài ấy kí vào là được. Người bên kia còn ở đây, nhanh làm .”

      Cố Hạ cầm văn kiện cần phê duyệt, văn phòng của tổng giám đốc Trâu đó 4 tầng lầu, dám chậm trễ, trực tiếp cầu thang, thư kí bận rộn với công việc của mình, Cố Hạ trực tiếp đến bên cạnh thư kí Liễu, thư kí Liễu là trợ lí thư kí của tổng giám đốc Trâu, lúc mới đến huấn luyện Cố Hạ tiếp xúc qua với ấy, ngoại hình xinh đẹp, lại dễ chuyện, Cố Hạ lễ phép hỏi: “Chị Liễu, giám đốc Dương bộ phận thị trường có ở bên trong ?”

      “Có” Thư kí Liễu chỉ nhìn lướt qua Cố Hạ, ngón tay vẫn di chuyển bàn phím máy tính, bận đến nỗi có thời gian nhiều.

      Cố Hạ nhờ vả: “Em muốn tìm giám đốc Dương kí tên, có thể giúp em gọi giám đốc Dương , rất vội, khách hàng chờ.”

      chờ lát, tôi làm xong cái này .” Thư kí Liễu vừa đánh máy vừa trả lời, qua lát, lưu văn kiện mình vừa làm lại, nhấn nút in, máy in bên cạnh bắt đầu hoạt động, thừa lúc này rãnh, thư lí Liễu đứng dậy, vào phòng tổng giám đốc.

      Vài phút sau, giám đốc Dương mới ra cùng thư kí Liễu, Cố Hạ đưa công văn tay cho ta, giải thích: “Khách hàng chờ dưới lầu, trưởng phòng Lưu cần gấp ạ.” Giám đốc Dương lập tức ký tên, mà cầm văn kiện cần phê duyệt cẩn thận đọc, Cố Hạ đứng ở bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi.

      Cửa phòng tổng giám đốc mở ra, có người từ trong ra, thư kí ngồi lập tức đứng dậy cúi chào, ngay cả giám đốc Dương cũng phải cúi đầu chào, Cố Hạ chuẩn bị giả vờ giả vịt cúi đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua, trước là tổng giám đốc Trâu, người song song với ta, lại là, lại là Triển Thiểu Huy.

      Hai người đều rất trẻ tuổi, dáng người cao ngất, ngoại hình tuấn lãng, phía sau là trợ lí trẻ tuổi từng gặp, còn có vài người khác, Trâu Nhuận Thành và Triển Thiểu Huy gần nhau, vừa vừa cười, thoạt nhìn vô cùng thân quen, Triển Thiểu Huy cũng nhìn thấy , dùng ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn cái, lòng Cố Hạ lộp bộp chùn xuống, nhất thời cảm thấy tiêu rồi!
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 8 – Gặp lại


      Cố Hạ nhìn thấy hai người càng chạy càng gần, ánh mắt dán người Triển Thiểu Huy, lúc Triển Thiểu Huy qua ánh mắt chỉ nhàn nhạt liếc nhìn , thèm đếm xỉa tới, nhưng Cố Hạ ràng cảm thấy ánh mắt kia hề hiền lành gì, làm cho toàn thân run sợ.

      Vài người lướt qua Cố Hạ, về phía cửa chính của công ty, Cố Hạ sững người đứng nguyên tại chỗ, giám đốc Dương xoay người kí tên rồi đem văn kiện cần phê duyệt đưa cho , gọi tiếng, Cố Hạ mới lấy lại tinh thần.

      Tổng giám Dương trừng mắt nhìn , sau đó thư kí Liễu lại cười : “Thế nào? Nhìn ngẩn người như vậy, Triển thiếu và tổng giám đốc Trâu đều rất đẹp trai nhỉ!”

      “Vâng” Cố Hạ thuận miệng đáp, chả có tâm trạng mà ngắm trai đẹp, lúc này chỉ biết chuyện, cái tên Triển Thiểu Huy thích áp bức nhân viên kia, luôn có thái độ bất mãn với công việc của mình chính là bạn của tổng giám đốc Trâu.

      “Chắc là lần đầu tiên nhìn thấy nhỉ, mắt nhìn thẳng thế kia, ở công ty phải chú ý chút.” Thư kí Liễu nhắc nhở, sau đó ta gì nữa, ngồi lại vị trí của mình, bắt đầu bận rộn làm việc.

      Cố Hạ rơi lệ trong lòng, tính tình của các nhà tư bản đều giống nhau, quan hệ Triển Thiểu Huy cùng với tổng giám đốc Trâu của Khải Hoành hề đơn giản, lát nữa chắc tùy tiện với tổng giám đốc Trâu vài câu như “Nhân viên của cậu lúc làm việc…”, “Cố Hạ kia…”

      Tóm lại, Cố Hạ đừng nghĩ tiếp tục làm việc tại Khải Hoành được nữa.

      Lần trước bị nhốt trong thang máy, Triển Thiểu Huy dùng thời gian tăng ca hẹn hò, lãng phí điện của công ty thủy điện; hôm nay lại giờ làm việc ra ngoài dạo chơi lung tung, Cố Hạ càng nghĩ càng thấy sợ, nhớ tới hôm nay Triển Thiểu Huy hỏi làm ở bộ phận nào cảm thấy việc càng hỏng bét. rời khỏi tầng lầu này, bước chân vô cùng nặng nề, toàn thân còn chút sức lực, cho cùng kinh nghiệm từng trải của trong xã hội quá , tuy biết thân phận của Triển Thiểu Huy, nhưng cũng có thể thận trọng từ ăn đến việc làm trước nhà tư bản, ở đây phải là trường học, thể tùy tiện đùa, pha trò được, nếu phải trả cái giá rất thảm.

      Cố Hạ trở lại vị trí của mình, tâm trạng uể oải, cũng còn tinh thần làm việc, đến lúc tan ca, các đồng nghiệp lần lượt ra về, Cố Hạ vẫn còn ngồi ở vị trí của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hệ thống của công ty màn hình, trưởng phòng Lưu ra về muộn, nhìn thấy Cố Hạ vẫn còn ngồi ở vị trí của mình hòi: “Cố Hạ, sao còn chưa về?”

      Cố Hạ miễn cưỡng cười cười, “Còn số việc chưa xong, làm xong về ngay.”

      “Làm việc phải đến hiệu suất, Khải Hoành khuyến khích nhân viên tăng ca.” Trưởng phòng Lưu rồi sau đó ra khỏi cửa, thuận tay tắt đèn văn phòng , chỉ để lại vài bóng đèn ở chỗ người còn tăng ca.

      Cố Hạ đóng máy tính, đứng lên dọn đồ vào túi xách, trong lòng rất buồn bực, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Quý Phi Dương: “Quý sư huynh, em thể qua được thời gian thử việc rồi.”

      Đầu bên kia rất nhanh gọi điện tới, giọng mang theo sóng điện của Quý Phi Dương truyền tới, hỏi: “Cố Hạ, làm sao vậy? Công việc có vấn đề gì sao?”

      lời nên , có thể bị đuổi nhanh thôi.” Giọng của Cố Hạ hoàn toàn còn sức sống như bình thường.

      Quý Phi Dương nghe thấy tâm tình của mười phần tốt nên : “ gì vậy? Cố Hạ, em vẫn còn ở trong công ty sao, chuẩn bị ăn cơm, có hẹn với Triệu Cổ, lần trước gặp rời, cậu ta còn hỏi sao dạo này thấy em đâu, nếu em cùng tời ăn .”

      Cố Hạ cũng muốn về nhà, lúc này cũng muốn tìm người trò chuyện, lên tiếng hỏi địa điểm, mang theo túi xách đến nhà hàng.

      Đây là nhà hàng gia đình thức ăn bốn phương, món ăn sở trường là cá sốt. Cá sốt ra là món ăn rất bình thường, chẳng qua khác biệt chính là ít ai có thể tạo nên hương vị tươi mới như vậy, cách làm theo kiểu miền bắc, nước sốt sánh hồng, hương thơm tỏa ra bốn phía, tiếng tăm như thế nên giá tất nhiên cũng thấp. Cách trang trí của quán ăn có điểm phỏng theo phong cách dân gian, các phòng riêng quá xa hoa, dùng bình phong mang màu sắc cổ xưa ngăn cách thành gian phòng, có thể nghe thấy vài người uống rượu cười đùa ở cách vách, bàn gỗ ghế gỗ, kết hợp lại tạo nên hương vị dân gian náo nhiệt, tuy nội thất phải quá xa hoa nhưng mỗi ngày đều đông khách, tiếng người huyên náo.

      Cố Hạ tìm được gian phòng của Quý Phi Dương, chiếc bàn gỗ to bày đồ ăn mà lại bày đống giấy tờ, Quý Phi Dương vội vàng cúi người thu dọn, nhìn thấy Cố Hạ đến nên gọi: “Em đến rồi sao, gọi món trước , toàn bộ giấy tờ của lộn xộn hết rồi, cứ thu dọn lại trước, đợi tí nữa Triệu Cổ đến.”

      Cố Hạ có tâm trạng gọi món, ngồi xuống ghế, Quý Phi Dương cẩn thận kiểm tra lại số giấy tờ lộn xộn kia, ngẩng đầu hỏi: “Hồi nãy nghe em sai điều gì, có khả năng bị sa thải, nghiêm trọng vậy sao?”

      Cố Hạ ngồi ghế lấy tay chống cằm, “Quý sư huynh, có biết có ông chủ tên là Triển Thiểu Huy ?”

      Quý Phi Dương dừng động tác thu dọn giấy tờ tay lại, nhìn hỏi: “Em đắc tội với ta?”

      ta hài lòng với thái độ làm việc của em, lần trước tăng ca về nhà tương đối trễ, gặp ta trong thang máy, ta tăng ca muộn như vậy làm lãng phí điện của công ty thủy điện; hôm nay em ra ngoài đưa văn kiện, quá nóng nên đưa xong em mua chai nước, lại mua thêm ly kem, đến khi đứng ở trạm chờ taxi gặp ta, ta trong giờ làm việc mà em ra ngoài dạo chơi lung tung, em liền cãi lại ta hai câu, có nhận tiền lương của ta.” Cố Hạ oán thán mình được may.

      Quý Phi Dương : “Trước mặt ông chủ thể quá tùy tiện.”

      “Hôm nay bên ngoài nóng chịu được nên em mới muốn ăn thứ gì đó mát mát, em rất chân thành làm việc, các đồng nghiệp khác cũng em làm cái này, làm cái kia, ràng phải việc của em cũng ném cho em nhưng em đều chăm chỉ cần cù làm việc.” Cố Hạ sụp hàng mi xuống, ánh mắt tràn ngập sầu lo, “Em sợ ta nhắc tới với tổng giám đốc Trâu, bậy bạ vài câu, tổng giám đốc Trâu nhất định cho rằng em có tinh thần cầu tiến trong công ty, tại em vẫn còn thử việc, ông chủ muốn đuổi người cũng cần lí do.”

      Quý Phi Dương cười cười: “Xét về mặt công việc, lãnh đạo trực tiếp của em trách mắng gì em, Triển Thiểu Huy cũng thể tùy tiện đuổi việc em. Theo lời em kể ta là ông chủ lớn nên mọn như vậy, bám chặt tha cho nhân viên như em.”

      vậy sao?” Cố Hạ cảm thấy chỉ an ủi mình.

      Quý Phi Dương ngồi xuống ghế, “ ông chủ phải quan tâm đến rất nhiều việc, ta nào có thời gian mà nghĩ đến em?”

      “Cũng đúng” Cố Hạ nửa tin nửa ngờ.

      có gì xảy ra em cũng đừng quá sầu lo, sau này làm việc chú ý chút, người mới được làm việc nên làm, thái độ làm việc cũng rất quan trọng, dù sao khi làm biết cách sống chút bị thiệt thòi. Còn nữa khi tiếp xúc với lãnh đạo em phải tỏ ra là người biết điều, cố gắng ít chút.” Quý Phi Dương khiêm tốn cười , “Nếu bị đuổi giúp em để ý công việc khác. Yên tâm , cùng đường đâu.”

      Quý Phi Dương lại an ủi thêm vài câu, tâm trạng buồn bực của Cố Hạ thoải mái ít, nghĩ đến Triển Thiểu Huy cũng nhàm chán như vậy, chắc phải làm cho thất nghiệp đâu. Lát sau Triệu Cổ cũng tới, nhìn thấy những giấy tờ bay tán loạn bàn, kinh ngạc : “ phải ăn cơm sao? Cậu cho là họp hử!”

      Quý Phi Dương lắc đầu, “Trợ kí mới tới sắp xếp sai toàn bộ rồi, lúc này tan ca, mọi người đều về hết, tôi muốn xem lại thêm lần nữa, còn cách nào, ngày mai cần gấp.”

      “Nhiều như vậy, chẳng phải cậu bận làm rất lâu sao?” Triểu Cổ hỏi.

      “Từ từ cũng xong thôi.” Quý Phi Dương chuyển đồ bàn sang chiếc ghế khác, gọi người bán tới gọi món ăn.

      Quán ăn ngày càng náo nhiệt, trong khí thoang thoảng hương vị thức ăn, Triệu Cổ là người khôi hài, thỉnh thoảng vài câu chọc cười, tâm trạng Cố Hạ cũng tốt lên, vứt phiền não ra sau đầu.

      Nhà hàng này cũng có vị trí thuận lợi, các món ăn cũng rất đơn giản, bày biện sang trọng đẹp mắt như các nhà hàng lớn khác nhưng hương vị lại rất độc đáo. Vào khoảng bảy tám giờ còn chỗ ngồi, các gian phòng cũng truyền ra tiếng người, trong gian phòng điện thoại của Quý Phi Dương vang lên, Triệu Cổ cùng Cố Hạ im lặng để cho thuận tiện tiếp điện thoại.

      Cú điện thoại này là về chuyện công việc, sau khi cúp điện thoại, Quý Phi Dương với Triệu Cổ: “Sáng mai có việc, hôm nay chúng ta đừng uống rượu, cậu xem, tôi còn đống việc cần làm, có phần văn kiện còn làm sai, phải làm lại lần nữa, đêm nay biết phải bận đến mấy giờ đây.”

      Triệu Cổ nhìn đống đồ bên cạnh chiếc ghế : “Người trợ lí kia của cậu làm việc quá cẩu thả, còn bắt cậu phải kiểm tra lại, tại tôi cũng có việc gì làm, có cần hỗ trợ ?”

      “Nếu như chỉ là sắp xếp lại tư liệu em đây cũng có thể giúp đỡ.” Cố Hạ cầm đũa , lại thêm câu: “Dù sao em cũng có việc gì làm.”

      “Cầu còn được nữa là.” Quý Phi Dương cười . Toàn bộ tư liệu tay đều loạn cả lên, đều là các tư liệu báo cáo, người ngoài nhìn thấy cũng sao, sáng mai cần dùng gấp, vô cùng biết ơn nhiệt tình hỗ trợ của bọn họ.

      Bởi vì có việc cần làm nên mọi người ăn cơm cũng nhanh hơn, sau khi ăn no gọi bồi bàn tới dọn sạch bàn, Triệu Cổ lớn giọng, trong phòng đều văng vẳng giọng của : “Cố Hạ, em chỉ cần nhìn số trang là được rồi…”

      “Cố Hạ, toàn bộ sấp kia để sang bên kia!”



      Ba người cùng làm tất nhiên nhanh hơn rất nhiều so với người làm, có thể cùng làm việc chung với Quý Phi Dương, Cố Hạ hề cảm thấy như làm việc mà giống như vui đùa. Thỉnh thoảng Quý Phi Dương nở nụ cười đẹp mê hồn ra với , trái tim Cố Hạ đập loạn xạ, nghĩ nếu có nhiều cơ hội như vậy hơn tốt rồi.

      Khách đến ăn cơm cũng ra về, ba người cũng sắp xếp lại tư liệu gần xong, lúc Quý Phi Dương vào toilet điện thoại của Triệu Cổ vang lên, nhìn thấy số điện thoại vội vàng chạy ra ngoài nghe, Cố Hạ thấy ta như tên ăn trộm mà chạy sang phòng kế bên nhịn được cười ra tiếng, tiếp tục kiểm tra lại tư liệu.

      Cửa chỉ mở nửa, có người ở phòng bên cạnh ra, lúc ngang qua cửa hai người nhìn nhau, ngược lại Cố Hạ ngây người – Triển Thiểu Huy cũng đến đây ăn cơm.

      ra Triển Thiểu Huy cố gắng nhìn thoáng qua người trong gian phòng kia, thể thế giới này , lão Tam chính là tên hay ăn hàng, nghe đến Khải Hoành ồn ào muốn ăn cá sốt, mọi người đến ăn cơm ở phòng bên cạnh. Bình phong cách , phòng cách vách lại rất ồn ào, nghe thấy có người gọi “Cố Hạ…Cố Hạ…”, biết có phải là Cố Hạ mà biết hay , lúc toilet ngang qua cửa thuận tiện nhìn lướt qua, ngờ lại chính là này.

      Cố Hạ vội vàng nặn ra nụ cười, “Triển thiếu, trùng hợp, trùng hợp!”

      Ánh mắt Triển Thiểu Huy lơ đãng nhìn qua những thứ bàn ăn, cuối cùng rơi trang giấy Cố Hạ cầm tay, giọng hơi lạnh lùng, “Công việc của mình chịu cố gắng nhiều, ngược lại giúp người khác tích cực như vậy!”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 9 – Trêu đùa


      phải, phải!” Cố Hạ vội vàng giải thích, vội vàng tới cửa, “Triển thiếu, công việc của mình tôi cũng rất cố gắng, hôm nay chỉ là giúp người bạn thôi.”

      Cố Hạ xong nhìn sang bên cạnh , nhớ chiều nay rời khỏi công ty cùng với tổng giám đốc Trâu, phải là tổng giám đốc Trâu cũng đến đây ăn cơm chứ?

      “Giúp đỡ đàn ông sao?” Triển Thiểu Huy dùng giọng mỉa mai phun ra vài chữ, ánh mắt đảo vòng quanh Cố Hạ, “Nhưng mà đây cũng là chuyện riêng của .”

      xong cất bước về phía trước, Cố Hạ luống cuống, đuổi theo : “Thái độ làm việc của tôi rất chân thành, được lung tung với tổng giám đốc Trâu đấy!”

      Triển Thiểu Huy ngừng bước, khóe môi nhếch lên thành nụ cười thản nhiên, chỉ về phía căn phòng cách vách, “Cậu ta ở cách vách, sợ tôi với cậu ta cái gì?”

      mặt Cố Hạ treo nụ cười nịnh nọt, “Triển thiếu, ngài là người làm ăn lớn, tiền cũng kiếm được rất nhiều nhỉ, tôi chỉ kiếm kế sinh nhai ở Khải Hoành, những người dân bé như tôi đây ngài cần phải nhớ tới làm gì. Ngài là ông chủ lớn, phong thái cũng lớn, công việc làm ăn từ nay về sau nhất định ngày càng tốt, lao ra khỏi châu Á, hướng về khắp nơi thế giới.”

      Triển Thiểu Huy nhìn Cố Hạ, bờ môi càng giãn ra, “Làm việc cho tốt vào, trong lúc làm việc được nghĩ đến chuyện đương!”

      để ý đến Cố Hạ, bước thẳng .

      Cố Hạ đứng nguyên tại chỗ nhớ lại lời của , ta mình làm việc cho tốt, vậy có trách cứ mình trước mặt ông chủ của mình đây, trở về phòng ngồi xuống, để cửa mở hé, chỉ lát sau cả Quý Phi Dương và Triệu Cổ đều trở vào, Cố Hạ cũng nhắc đến chuyện này với bọn họ, nghĩ tới ông chủ ở cách vách, trong lòng chút sợ hãi, chuyện cũng dám lớn tiếng.

      Quý Phi Dương phải vội trở về có việc khác, tư liệu cũng đều làm xong, gọi người bán tới tính tiền. ôm tư liệu của mình, hỏi: “Cố Hạ, em ở đâu?”

      “Em thuê phòng ở phía nam, cách sân vận động xa.” Cố Hạ trả lời.

      “Em và khác hướng nhau, đêm nay còn có việc bận.” Quý Phi Dương có chút áy náy, chuyển hướng về phía Triệu Cổ, “Cậu vừa khéo tiện đường, đưa cố ấy về được ?”

      “Được, đưa xinh đẹp như thế về nhà cầu còn được.” Triệu Cổ cười đùa trả lời.

      Cố Hạ cười cười, sau này vẫn còn cơ hội.

      Mọi người ra khỏi nhà hàng, vào trong thang máy, Quý Phi Dương để xe dưới bãi đỗ xe ở tầng hầm, xuống tầng hầm, mà Triệu Cổ lại đỗ xe ở cửa ra vào của khách sạn khác, và Cố Hạ trực tiếp xuống lầu , vài bước là ra đến đường. Trong thang máy có ai khác, Quý Phi Dương ôm tư liệu dựa vào vách thang máy, với Cố Hạ: “Hôm nay cảm ơn em, mời em tới ăn cơm mà kết quả lại thành giúp làm việc. Chuyện công việc cần nghĩ nhiều, người kia cố ý làm khó em đâu, cứ làm tốt công việc của mình là được rồi.”

      “Em phải cảm ơn mới phải, bằng chừng em vẫn còn rất buồn bực.” Có Hạ mang theo nụ cười nhàn nhạt mặt, có thể đến gần Qúy Phi Dương như vậy, tâm trạng rất tốt.

      Thang máy rất nhanh đến lầu , Cố Hạ lời từ biệt với Quý Phi Dương, cùng Triệu Cổ ra ngoài cửa lớn, đám người bên ngoài nhộn nhịp, chợ đêm đúng là rất náo nhiệt, đèn neon đủ mọi màu sắc chiếu sáng thành phố giống như thiên cung. Hai người về phía xe của Triệu Cổ, Triệu Cổ : “Cố Hạ, số điện thoại di động của em là bao nhiêu?”

      Hai người ăn hai bữa cơm, cũng xem như là bạn, Cố Hạ số điện thoại của mình, : “ gọi sang máy em , em lưu lại số của .”

      vừa vừa mở khóa túi xách ra, tìm kiến điện thoại trong ngăn túi, Triệu Cổ đứng bên cạnh gọi sang nhưng Cố Hạ nghe thấy tiếng chuông điện thoại động vang lên, cũng tìm thấy trong túi xách, lập tức nhớ tới lúc nãy lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, trong nhà hàng hơi ồn, tiếng chuông điện thoại động của đủ lớn, đặt trong túi khi có người gọi tới nghe, Cố Hạ thuận tay đặt di động lên chiếc ghế bên cạnh, lúc ra cũng để ý đến. Cố Hạ nhíu mày, “Hình như em để quên di động trong nhà hàng rồi.”

      lên tìm thử xem, phẩm chất của người bán trong nhà hàng này cũng tệ, có lần đánh rơi mấy vạn đồng bọn họ trả lại cho .” Triệu Cổ nghiêng người : “ thôi, cùng em lên tìm.”

      cần” Cố Hạ khoát tay, “Em lên đó tìm mình là được rồi, nếu lên xe trước .”

      “Vậy cũng được, đưa xe tới cửa chờ em.”

      Cố Hạ vội vàng trở lại, chiếc điện thoại này dùng chưa được nửa năm, mất rất đau lòng. Thang máy vừa lên lầu, trực tiếp đến quầy tiếp tân, “Xin hỏi, vừa rồi có nhặt được chiếc điện thoại ?”

      Người bàn hàng hỏi về hình dáng của chiếc điện thoại, kể cả số điện thoại, sau khi xác nhận lấy ra từ trong ngăn kéo, lễ phép đưa tới: “Hẳn là cái này rồi?”

      Cố Hạ nhận lấy, liên tục cảm ơn rồi lại ra khỏi nhà hàng, quẹo sang chính là cửa thang máy, Cố Hạ vừa xoay người , nhìn thấy mấy người đứng phía đó dừng bước, suy nghĩ xem có nên trở lại nhà hàng .

      Nhưng mà như vậy cũng ổn, bởi vì mấy người kia cũng trông thấy , Cố Hạ đành phải kiên trì vuốt cằm : “Chào tổng giám đốc Trâu, chào Triển thiếu.”

      Còn có người mà biết tên, chỉ nhàng gật đầu cái.

      Trâu Nhuận Thành bất ngờ : “Ơ, biết đại ca của tôi à?”

      Hạ biết quan hệ của bọn họ, lên tiếng. Triển Thiểu Huy ở bên cạnh nhàn nhạt giải thích: “Lần trước đến chỗ cậu cùng bị kẹt trong thang máy với ấy.”

      Nghe thấy đại ca chuyện lần trước bị nhốt trong thang máy, Trâu Nhuận Thành sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng, dù sao cũng chạy về nhà ngủ trước rồi, phải. Trâu Nhuận Thành vội vàng sang chuyện khác, với Cố Hạ: “Cố Hạ, phải cảm ơn đại ca , nếu lúc tuyển người đại ca tệ cũng chưa chắc có thể vào được Khải Hoành đâu.”

      Cố Hạ tất nhiên biết nguyên nhân, vẻ mặt mờ mịt.

      Trâu Nhuận Thành nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của giải thích: “ là do đại ca tuyển chọn từ các sơ yếu lí lịch, Khải Hoành vốn chính là công ty của đại ca nên tôi nhận vào.”

      Cố Hạ nghe vậy nhìn Triển Thiểu Huy, ánh mắt lên vẻ kinh ngạc, ra Triển Thiểu Huy là ông chủ của , chẳng trách mỗi lần mở miệng ra đều đến chuyện “ làm” và “nhân viên”… Sau khi biết , Cố Hạ hối hận muốn chết, vậy mà lúc chiều còn với , “Dù sao cũng phải là ông chủ của tôi, tôi cũng nhận lương của .”, tại nhớ lại là đáng buồn cười biết bao!

      Kinh ngạc, tỉnh ngộ, hối hận, các loại biểu tình thay nhau trình diễn mặt Cố Hạ, cuối cùng Cố Hạ nhìn sang Triển Thiểu Huy với ánh mắt cầu xin, “Triển thiếu, ngài…”

      “ngài…” nửa ngày mà vẫn nên lời vế sau, chỉ cảm thấy mình đủ thành ý, mặt tỏ ra vô củng thảm thương.

      Triển Thiểu Huy nhìn sắc mặt biến ảo của Cố Hạ, khóe miệng bất giác nhếch lên, cảm thấy trêu chọc cũng rất thú vị, thoải mái : “Hình như muốn làm nhân viên của tôi lắm.”

      Cố Hạ lập tức tỏ quan điểm, hạ lời thề sắt son: “ có, có, tôi nguyện ý cúc cung tận tụy vì Triển thiếu.”

      Sau đó có chết cũng từ.

      Triển Thiểu Huy miễn cưỡng liếc nhìn cái, “Hình như tôi nhớ người nào đó muốn là cái gì mà vệ tinh hút bụi, đổi mới đầu đạn hạt nhân!”

      Cố Hạ than thầm trong lòng, người này quả nhiên ghi thù, tuyệt đối ghi thù, lời tùy tiện ra ta cũng nhớ như vậy, Cố Hạ còn chưa kịp giải thích Trâu Nhuận Thành quát: “Cố Hạ, ra chướng mắt với Khải Hoành nha!”

      “Đó là lời đùa thôi mà.” Hai hàng chân mày của Cố Hạ híp lại, mặt căng thẳng đến đỉ bừng, “Tổng giám đốc Trâu, tôi tuyệt đối hai lòng với công ty.”

      Trâu Nhuận Thành thấy mặt đỏ bừng, ngược lại càng hăng say, “ tuyệt đối hai lòng ngược lại Khải Hoành bồi dưỡng tốt. Ngày mai phải đến bộ hậu cần, trước hết hãy làm trong phòng bảo vệ của công ty, muốn lên tầng cao phải làm từ tầng thấp nhất lên.”

      Môi Cố Hạ khẽ nhếch lên, dùng ánh mắt khó tin nhìn Trâu Nhuận Thành, nhìn dáng vẻ giống như đùa của mà lòng thoáng cái căng thẳng, mặt trắng như tờ giấy. Trịnh Giang Hà đứng bên cạnh nhìn thấy bé kia sắp khóc muốn an ủi vài câu, chẳng qua là nghĩ đến đây là chủ đề đại ca nhắc tới nên đành ngậm miệng.

      Cố Hạ bị đả kích nên sững sờ đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi liếc mắt sang Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy hơi nghiêng đầu, nặng : “Tiểu Ngũ, đừng đùa lung tung.”

      Nghe vậy Cố Hạ nới lỏng thần kinh, nhưng mà trong lòng vẫn thấy dễ chịu, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

      khí có chút ngượng ngùng, Trịnh Giang Hà đứng bên kinh ngạc quát: “Tiểu Ngũ, cậu nhấn nút thang máy thế nào mà thấy nó sáng lên, hại chúng ta đứng yên ở đây!”

      Trịnh Giang Hà liền tranh thủ nhấn nút thang máy sáng lên, quay đầu với Cố Hạ: “ xem, đều là vì có ở đây khến cho mấy người bọn tôi yên lòng, phụ nữ hay làm hỏng việc quả nhiên là sai.”

      Khóe miệng Cố Hạ khẽ nhếch lên, chuyện với bọn họ, thang máy rất nhanh đến, sau khi cửa mở ra, vài người đàn ông cất bước, duy chỉ có Cố Hạ vẫn còn đứng ở xa hề nhúc nhích, Triển Thiểu Huy biết mình đùa đúng với nhân viên, thuận tay kéo cái: “Thang máy đến rồi.”

      Cố Hạ bị kéo vào trong thang máy, Trâu Nhuận Thành cười : “Chỉ đùa với thôi mà, nếu là người bình thường lời tôi cũng lười với họ.”

      Chuyện công việc quan trọng như vậy cũng mang ra đùa, người này đúng là hề biết nỗi khổ của dân chúng, Cố Hạ mím môi, trong lòng nén cơn giận với Trâu Nhuận Thành, điện thoại trong túi vang lên, Cố Hạ vội lấy ra xem, là dãy số lạ, “Alo” tiếng.

      “Alo, Cố Hạ phải ?” Đầu bên kia hỏi.

      “…”

      là Triệu Cổ, xem ra em tìm được điện thoại rồi, Cố Hạ, rất xin lỗi, vừa rồi có người bạn gọi điện tới, có chút việc…” Giọng của Triệu Cổ ngày càng thấp, cảm thấy hết sức có lỗi, rất ngại, chỉ là thể từ chối bên kia được.

      Cố Hạ hiểu ý của : “À, vậy làm việc trước , em tự đón xe về được rồi. Vả lại, giờ cũng còn sớm, em còn muốn dạo phố.”

      Triệu Cổ xin lỗi vài câu, Cố Hạ tỏ ra sao, hai người khách sáo vài câu rồi cúp điện thoại.

      Trâu Nhuận Thành lại trêu ghẹo, “Thế nào? hẹn hò với bạn trai, có ai đưa về sao? Bằng để tôi đưa về vậy?”

      Cố Hạ buông điện thoại xuống, hình tượng của tổng giám đốc trong suy nghĩ của giờ rớt xuống ngàn trượng, “Tổng giám đốc Trâu, tôi nào dám phiền ngài, nếu để cho người trong công ty nhìn thấy tôi ngồi xe của ngài tôi nhanh chóng bị tất cả mọi người trong công ty lập.”

      ra ngoài chẳng phải có ai biết sao.” Trâu Nhuận Thành .

      Cố Hạ đứng thẳng người, có tâm trạng dây dưa với người này, cứng ngắc : “ cần, cảm ơn.”

      Thang máy đến lầu , Cố Hạ theo chân bọn họ tiếng “Tạm biệt” rồi chuồn khỏi thang máy ngay lập tức, nhanh về phía cứa, bước chân vừa dài vừa vội.

      thể nghe thấy Trâu Nhuận Thành ở phía sau : “ ấy xem chúng ta như ôn dịch nha, chuồn nhanh như vậy! Tốt xấu gì em cũng là công tử hào hoa mà!”

      Trịnh Giang Hà trừng mắt liếc , “Còn phải tại cậu lung tung, bé kia chịu được những lời trêu chọc của cậu.”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :