1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trộm trái tim, đoạt ái tình - Đông Tẫn Hoan

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 85 – Gặp lại


      Trâu Nhuận Thành hỏi muốn đến xem cái gì, chính bản thân Triển Thiểu Huy cũng biết , có lẽ chỉ muốn tạm biệt , có lẽ nhìn thấy nằm trong lòng người khác có thể triệt để hết hy vọng, khi biết ràng ở cách đây xa, bất kể thế nào cũng thể kìm lòng được muốn tìm .

      Về phần gặp mặt có thể vẫn chưa nghĩ đến.

      Nhưng mà nghĩ tới rơi vào trong mắt lại là hình ảnh này, cố sức tìm, vừa bước vào khu triển lãm nhìn thấy Cố Hạ đứng cách đó xa, vẻ ngoài có thay đổi chút, tóc dài hơn rất nhiều, mềm mại suôn dài, rũ xuống thắt lưng, ôm trong ngực hơn hai tuổi, mặt mang theo nụ cười, ân cần dỗ dành bé kia, còn chỉ vào đám đông náo nhiệt phía trước cho bé nhìn, căn bản chú ý tới Triển Thiểu Huy đứng cách đó vài mét.

      Triển Thiểu Huy thấy cười, nhìn mặt lắm, ra trưởng thành trông như thế này, khác lắm so với tưởng tượng, gần nhau như vậy nhưng lại rất xa, nhưng Triển Thiểu Huy cũng thể nhấc chân bước tới, còn có thể gì nữa? Chào hỏi, hay là tiếng “Mấy năm nay em có nhớ đến ?”, hoặc là đứng trước mặt cười nhạo đả kích , trừ những thứ đó ra, còn có thể gì nữa? Còn có thể làm gì nữa?

      người đàn ông tới từ trong đám người, cầm tay cái bánh nướng và những thứ quà vặt khác, Triển Thiểu Huy thấy ta đưa thứ gì đó cho Cố Hạ, lại bế lấy đứa bé từ tay Cố Hạ, ở đây quá ồn ào, Triển Thiểu Huy nghe thấy bọn họ gì, nhưng cũng có thể dự đoán được, môi mấp máy, phối hợp với nụ cười gương mặt khiến người ta thấy chói mắt.

      Cố Hạ căn bản chú ý đến cách đó xa có người nhìn , cầm quà vặt từ tay Nghiêm Hướng Vĩ, còn oán giận : “ mua nhiều thế này Huyên Huyên ăn hết đâu.”

      “Mấy thứ này bé ăn ít, còn bao nhiêu em ăn được sao?”Nghiêm Hướng Vĩ rành bế trẻ con nên tư thế bế được thoải mái, tiểu Huyên Huyên trong ngực cũng thấy được thoải mái, liền thả bé xuống, kéo tay của : “Chúng ta dẫn dạo là được rồi, mấy thứ này ăn ít thôi, trẻ con nên ăn lung tung, bằng bị tiêu chảy đấy.”

      Triển Thiểu Huy nhìn thấy Cố Hạ ăn thử miếng quà vặt người đàn ông kia mang tới, nụ cười vẫn sáng lạn như trước, chỉ là đối với người khác. Bọn họ giống như nhà ba người bình thường trong khu triển lãm, nhưng lại giống như vậy, bởi vì tất cả của bọn họ đều mang lại cho cảm giác lạc lõng đau đớn.

      “Chúng ta đến phía trước xem , chỗ đó rất nhiều người.” Lúc Cố Hạ nghiêng người lơ đãng nhìn thoáng qua, sau đó mới thấy Triển Thiểu Huy đứng cách đó xa, toàn thân trở nên cứng ngắc, Triển Thiểu Huy vẫn mặc đồ vest thẳng tắp như cũ, quần áo cắt may tỉ mỉ làm nổi bật vẻ tuấn sáng ngời của , trong nháy mắt, ánh mắt của bọn họ gặp nhau, mặt Cố Hạ chút biểu cảm nhưng ánh mắt lại có chút thay đổi.

      Đúng là vẫn có thể gặp gỡ, Cố Hạ nhìn thấy đứng cách đó xa, trái tim rối bời, thể là cảm giác gì. nhanh chóng dời tầm mắt , hàng mi rũ xuống, kéo bé bên cạnh lại, với Nghiêm Hướng Vĩ: “ thôi, chúng ta dạo vòng, lát nữa tìm Từ Lộ Lộ.”

      Triển Thiểu Huy nhìn thấy Cố Hạ cười gì đó với người đàn ông kia, đưa đồ tay cho người đàn ông kia, bế bé lên, ba người hòa vào dòng người. Bóng dáng của bọn họ biến mất, Triển Thiểu Huy vẫn đứng bất động ở đấy, Triển Thiểu Huy biết cuộc sống của Cố Hạ chính là như vậy, có gia đình, có chồng có con, tất cả nhiệt tình của thuộc sở hữu của người khác, nhưng mà tất cả đều lên trước mắt, trong lòng vẫn cảm thấy dễ chịu, thể là nhói đau, chỉ có tê buốt, loại tê buốt như nước, ràng nhìn thấy , nhưng chỉ ném cho ánh mắt như với người qua đường, cuối cùng trở thành người qua đường, trở thành người liên quan gì đến cuộc sống của nữa.

      “Đại ca, về thôi.” biết từ khi nào Trâu Nhuận Thành đứng phía sau , “Nếu cảm thấy thoải mái cứ gây phiền toái cho bọn họ chút cũng được.”

      Triển Thiểu Huy bình tĩnh xoay người , đôi mắt đen láy như mực, “ cần, còn quan hệ gì với tôi nữa.”

      Lúc Cố Hạ giao Huyên Huyên cho Từ Lộ Lộ, Từ Lộ Lộ nhìn Nghiêm Hướng Vĩ chuyện với Trần Đào cách đó xa, lén hỏi: “Có phải ấy theo đuổi cậu ?”

      thể nào. Mình mới vừa về bao lâu, chỉ là trò chuyện với ấy thấy rất hợp mà thôi.” Cố Hạ vẫn chọc cười tiểu Huyên Huyên, bé cười khanh khách, lộ ra chiếc răng thỏ trắng tinh, “Con của cậu đáng , chỉ chọc chút là nó cười.”

      “Thích tự mình sinh đứa . Gặp được người trò chuyện thấy hợp cũng phải dễ, con của mình lớn như vậy, tuổi của cậu cũng còn nữa, cậu vội nhưng mẹ cậu cũng vội rồi đấy.” Ánh mắt của Từ Lộ Lộ luôn vô tình hay cố ý nhìn về phía Nghiêm Hướng Vĩ, “Mình thấy ấy rất có ý, gia đình giàu có nhưng lại tự mình cố gắng làm việc, cậu phải nắm lấy cơ hội.”

      “Tháng sáu mình rồi, công ty của ấy ở thành phố C, hai người ở cùng thành phố gian để phát triển.” Cố Hạ vẫn cười như trước, “Cậu yên tâm, mình mà gặp được người phù hợp nhất định bắt lấy cơ hội.”

      Nghiêm Hướng Vĩ là người hai năm trước Cố Hạ du lịch ở Mai Nam quen biết, hai người trò chuyện cực kì hợp nhau, chỉ là ở Mai Nam cũng chỉ được vài ngày, Cố Hạ trở về Tô Châu làm, Nghiêm Hướng Vĩ phát triển ở thành phố C nhưng hai người vẫn giữ liên lạc, khi Nghiêm Hướng Vĩ đến Tô Châu du lịch cũng tìm Cố Hạ làm hướng dẫn viên. Cho nên khi Nghiêm Hướng Vĩ nghe Cố Hạ đến thành phố C vài tháng vỗ ngực bao ăn ở nhưng bị Cố Hạ khéo léo từ chối. Nhưng mà ta thường xuyên mời Cố Hạ ăn cơm, hoặc là dẫn Cố Hạ chơi.

      Nghiêm Hướng Vĩ cũng phải người thành phố C, tính tình rất hài hước, người khác tán thưởng thanh niên có tài lại tự mình biết gì cả, cũng được xem như là con nhà giàu, hơn nữa còn sinh ra trong gia đình nhà giàu mới nổi, trước đây ít năm giá thị trường khá tốt nên ba mẹ mới nhân cơ hội bán ít đất rồi đem tất cả đầu tư, vay của ngân hàng biết bao nhiêu khoản, nhà đất mua lại bán, bán lại mua, về sau ba của cầm tiền đầu tư vào vài công ty, Nghiêm Hướng Vĩ vinh dự trở thành con nhà giàu. Đương nhiên, như vậy cũng thỏa đáng, ra Nghiêm Hướng Vĩ rất có đầu óc kinh doanh, năm đó kinh doanh nhà đất là người tiên phong trong nhà, vừa đến trường vừa cùng ba chạy xem nhà đất. giờ cùng bạn bè mở công ty , lợi nhuận cũng xem như khá ổn định.

      Cố Hạ cũng nên tìm người, chẳng qua là duyên phận phải thuận theo tự nhiên, Từ Lộ Lộ vẫn có ý tác hợp cho bọn họ, ngoắc Trần Đào ta đem xe ra, với Cố Hạ: “Mình với Trần Đào muốn xem phim, cậu cứ dạo khắp nơi với Nghiêm Hướng Vĩ , ở đây rất nhiều nơi để , tháng sau cậu lại rồi, tranh thủ chơi nhiều chút. Buổi tối các cậu cứ đến thẳng đấy, gặp nhau ở nhà hàng.”

      Trần Đào bế con từ tay vợ mình, ta cũng rất quan tâm đến chuyện riêng của Cố Hạ, chẳng qua là ngại dám hỏi thẳng nên hỏi Từ Lộ Lô vài câu, rất cảm khái : “Còn tưởng rằng em ấy kết hôn, ngờ lại kéo dài đến bây giờ. Cũng biết có em ấy quên hết chuyện trước kia rồi , nếu khi xưa em lừa gạt Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy tìm em ấy có thể bây giờ cũng có con rồi.”

      “Triển Thiểu Huy?” Từ Lộ Lộ phỉ nhổ, “Dựa vào cái gì mà theo loại đàn ông đó! Chính ta ép Cố Hạ , ta còn biết xấu hổ mà hỏi Cố Hạ ở đâu. Lúc trước khi còn Cố Hạ, trăm phương ngàn kế muốn có được Cố Hạ, dỗ ngon dỗ ngọt, em còn tưởng rằng ta lòng, kết quả ta chính là cái đồ có mới nới cũ, chỉ muốn bao nuôi tình nhân mà thôi, đến cuối cùng chơi đủ rồi ngay cả công việc cũng cho Cố Hạ, muốn đuổi cậu ấy , là chưa từng gặp tên đàn ông nào vô sỉ như vậy.”

      Trần Đào vừa lái xe vừa : “ chừng Triển Thiểu Huy mến em ấy, nếu cũng tìm Cố Hạ.”

      “Cái đó mà cũng gọi là mến à?” Từ Lộ Lộ nhớ tới Triển Thiểu Huy trong lòng lại tức điên lên, nếu muốn bao nuôi tình nhân phải ràng ngay từ đầu, muốn tôi nguyện là chuyện khác; cuối cùng Cố Hạ cho ta tất cả, kết quả ta trở mặt, còn sa thải Cố Hạ ra khỏi công ty của ta, Từ Lộ Lộ thấy tiếc cho Cố Hạ, tức giận : “Muốn tìm sao ngay từ đầu tìm? Cố Hạ được năm, có cuộc sống của mình, ta còn muốn đến quấy rầy nữa à? Chắc hẳn ta chơi người khác đủ rồi, cảm thấy còn thú vị gì nữa nên lại nhớ tới Cố Hạ, tự thấy mình có tiền, đời này hẳn là mọi người đều phải nghe theo ta, gọi là phải tới, đuổi là phải , em xem thường loại đàn ông này nhất.”

      Lúc đó Từ Lộ Lộ có số điện thoại của Cố Hạ, những lời đó với Triển Thiểu Huy ba phần bảy phần giả. rất hay gặp Cố Hạ QQ, nhìn thấy Cố Hạ gửi ảnh chụp du lịch ở Hải Nam sang, có cả ảnh chụp cùng với Nghiêm Hướng Vĩ nên Từ Lộ Lộ cho rằng chuyện tốt của Cố Hạ cũng gần đến. Khi đó cũng mang thai, chuẩn bị hôn lễ với Trần Đào, mấy chuyện cưới chạy này quá nhiều, cũng chỉ thuận miệng lừa gạt Triển Thiểu Huy Cố Hạ vì mang thai nên kết hôn, cũng hy vọng Triển Thiểu Huy quấy rầy Cố Hạ nữa.

      “Loại đàn ông này, ngày nào đó ông trời phạt ta.” Từ Lộ Lộ oán hận , nhìn thấy Trần Đào muốn gì đó, phồng má hỏi: “Sao lại đứng về phía bên kia thế hử, có phải cảm thấy ta làm rất đúng ? Quả nhiên là đám quạ đen trong thiên hạ mà.”

      “Làm sao có thể đứng về phía ta chứ?” Trần Đào cuống quýt giải thích, “Em xem chính là người chồng mẫu mực mà, bây giờ trong lòng chỉ có em và Huyên Huyên thôi…”

      Từ Lộ Lộ cảm thấy Nghiêm Hướng Vĩ quả tồi, nhà cửa giàu có, ngoại hình cũng kém, là con trai lớn lên trong gia đình bình thường, giống như tên đại thiếu gia Triển Thiểu Huy, thích hợp chung sống cả đời. Đến tối cùng nhau ăn cơm, Từ Lộ Lộ nhìn thấy hai người kia rất hợp nhau, Từ Lộ Lộ cảm thấy Nghiêm Hướng Vĩ hẳn là cũng có ý, nếu sao lại còn dẫn Cố Hạ chơi? Ít nhất cũng có chút tình cảm.

      Sau bữa cơm tối, Nghiêm Hướng Vĩ đưa Cố Hạ về, đường hỏi: “Cố Hạ, nhớ em từng sau khóa huấn luyện của bọn em có số người có thể ở lại tổng bộ.”

      “Đúng ạ.” Có lần Nghiêm Hướng Vĩ hỏi về công việc của , trả lời vậy.

      Nghiêm Hướng Vĩ chỉ hỏi như vậy rồi sau đó đường gì nữa, khiến cho Cố Hạ rất tò mò. Xe thẳng về phía trước, đưa Cố Hạ đến dưới lầu nhà trọ, mới : “Cố Hạ, hay là em xin ở lại tổng bộ .”

      “Em cũng với muốn quay về Tô Châu rồi mà.” Cố Hạ tính sẵn, : “ ra phúc lợi cũng thua là bao, tại sao em phải ở lại tổng bộ?”

      Nghiêm Hướng Vĩ cười lộ ra hàm răng trắng, “ muốn em ở lại thành phố C, như vậy dễ theo đuổi em hơn.”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 86 – Người bên cạnh


      Ngay từ lúc bắt đầu ngày làm việc nhận được bó hoa hồng, mười hai bông hồng trắng kiều diễm, được bao gói tỉ mỉ, cánh hồng còn đọng lại những giọt sương. Lúc nhận được nó Cố Hạ nở nụ cười, Nghiêm Hướng Vĩ muốn theo đuổi , : “Cố Hạ, em đừng vội từ chối , còn chưa ra tay theo đuổi em mà! Tốt xấu gì cũng phải cho cơ hội thể chứ.”

      Cố Hạ cũng muốn cho mình cơ hội, nhìn người khác có đôi có cặp, ít nhiều gì cũng thấy hâm mộ, giống như Từ Lộ Lộ , vội nhưng mẹ rất vội, mỗi lần gọi điện thoại đều phải hỏi vài câu, rồi lại lải nhải lúc, bây giờ cũng còn là lải nhải nữa mà chuyển sang uy hiếp. Duyên phận thể miễn cưỡng được, trong ba năm qua thể nào tìm thấy duyên phận của mình, ngược lại sau khi du lịch về lại rất hợp với Nghiêm Hướng Vĩ. Nghiêm Hướng Vĩ cũng ở bên cạnh rất vui vẻ thoải mái, tỏ thái độ mình cũng phải rất muốn ở lại thành phố C, công việc kinh doanh ở đây cũng vào quỹ đạo, giao lại cho bạn bè rồi tự mình phát triển ở nơi khác cũng tồi.

      Nghiêm Hướng Vĩ muốn nghiêm túc tìm người bạn để kết hôn, Cố Hạ có cảm giác tim đập thình thịch với nhưng lại thấy rất thoải mái trong lòng, cả hai đều hai mươi mấy tuổi, ở cạnh nhau lâu mới biết có thích hợp hay , tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được. phải loại người bị rắn cắn lần mười năm sợ dây thừng, mặc dù trước kia thời gian rất đau khổ nhưng vẫn tin tưởng tất cả chỉ là vì Triển Thiểu Huy phải là người mà vận mệnh chỉ định cho mà thôi, nhất định ông trời an bài cho người khác.

      muốn ở lại thành phố C cũng phải vì trong lòng vẫn còn hình bóng của Triển Thiểu Huy mà cảm thấy Triển Thiểu Huy là người rất hẹp hòi, vốn lại có thế lực rất lớn, tựa như lúc trước gây khó dễ cho chuyện công việc của , đối với cùng lắm cũng chỉ là mở miệng tiếng nhưng lại là chuyện lớn trong cuộc sống của Cố Hạ, muốn cuộc sống cũng như công việc của mình bị quấy rầy cho nên mới muốn tránh mặt Triển Thiểu Huy.

      Cố Hạ nghĩ tới lại đụng mặt Triển Thiểu Huy nhanh như vậy, ngày đó sếp đãi khách hàng tại khách sạn lớn, giao dịch của đối phương với công ty Cố Hạ cũng có tham gia vào, trong khi huấn luyện cũng gặp mặt đối phương nên cũng bị gọi tới. gặp Triển Thiểu Huy trong đại sảnh của khách sạn, lúc ấy sếp chuyện cùng với vị khách hàng kia, tất nhiên rất chậm, vừa lúc ấy nhìn thấy Triển Thiểu Huy được vài người vây quanh vào đại sảnh, xem ra cũng tới đây dùng cơm.

      rất muốn giả vờ như nhìn thấy nhưng mà trái đất này cũng lớn chút nào, vị khách tổng giám đốc Vương hôm nay bọn họ mời lại vui mừng ngạc nhiên kêu lên: “Triển thiếu cũng tới đây dùng cơm sao!”

      Chẳng những tổng giám đốc Vương tới mà ngay cả sếp của Cố Hạ cũng tới, xã hội này rất chú trọng các mối quan hệ, bọn họ tuy tính là thân quen nhưng ít nhiều gì cũng từng gặp mặt nên đều có thể hàn huyên vài câu. Triển Thiểu Huy ngoài miệng vài lời khách sáo nhưng ánh mắt lại xuyên qua đám người rơi người Cố Hạ, mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt công thức hóa, cười với , chỉ cười cho có mà thôi; nét mặt của có gì khác thường, dường như người đối diện mình hề thân quen chút nào, trấn định lại lạnh nhạt.

      Triển Thiểu Huy hiểu làm sao có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy, phải rất cố gắng để quên , nhưng càng cố gắng lại càng nhớ nhiều hơn, mỗi lần nhắm mắt lại, chuyện ngày xưa như cơn thủy triều bày ra trước mắt, cuối cùng ngày đó ở khu triển lãm lại nhìn thấy gia đình hoàn mĩ của , chuyện ấy đáng cười biết bao, cuối cùng bị loại bỏ ra khỏi cuộc sống của . Đáy lòng chua xót, khi nhìn thấy Cố Hạ lòng lại xao động mãnh liệt như cơn sóng, dời ánh mắt , câu: “Nếu tất cả mọi người đều là chỗ quen biết lại trùng hợp gặp gỡ như vậy, lại cũng đến đây ăn cơm hãy cùng nhau ăn .”

      “Ý kiến hay.” Tổng giám đốc Vương vội vàng cười đáp lời.

      Những người khác cũng đồng loạt mấy câu phụ họa theo như “Được”, “ là vinh dự.”, sếp của Cố Hạ ngoắc người phía sau tới, lịch lần lượt giới thiệu, bị kéo đến phía trước, Cố Hạ tránh thoát, nhìn cười cười gật đầu : “Chủ tịch Triển, ngài khỏe .”

      Nhưng Triển Thiểu Huy cười, ánh mắt đảo qua mặt , nghe thấy câu rất công thức hóa “Chủ tịch Triển, ngài khỏe ”, làm sao có thể quên được Cố Hạ rất am hiểu việc xem người khác như người qua đường, giống như mấy hôm trước lạnh lùng xem như nhìn thấy .

      gì, những người khác cũng cảm thấy gì khác thường, Cố Hạ và những người khác chào hỏi, Cố Hạ cũng có chút ấn tượng với người đứng bên cạnh Triển Thiểu Huy, sau khi người khác giới thiệu qua lần mới nhớ người ấy là trợ lí Khâu Hàn, ánh mắt lạnh lẽo của Khâu Hàn sâu xa nhìn nhìn Cố Hạ rồi khẽ gật đầu chào hỏi Cố Hạ.

      Hai nhóm hợp lại có hơn hai mươi người, phải đổi sang phòng lớn hơn, Triển Thiểu Huy ngồi ở vị trí chính giữa, Khâu Hàn nhìn thấy mặt Triển Thiểu Huy càng lúc càng trầm, ta theo Triển Thiểu Huy nhiều năm, cũng từng chứng kiến chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt của Triển Thiểu Huy và Cố Hạ nên tất nhiên cũng biết người say phải tại rượu, trước tiên vẫn thử câu,“Hôm nay toàn là mĩ nữ tới thôi, sang bên này ngồi .”, thấy Triển Thiểu Huy có ý phản đối, Khâu Hàn hiểu ý, chỉ vào Cố Hạ, “ Cố, ngồi bên này .”

      Ý Khâu Hàn là vị trí bên cạnh Triển Thiểu Huy, mấy ông sếp ngồi bàn đều mang theo nữ nhân viên ngoại hình tệ, cách ăn mặc trang điểm cũng rất xinh đẹp, thấy đối phương chủ động với Cố Hạ mọi người đều nhìn bằng ánh mắt khác thường, Cố Hạ muốn ngồi cạnh Triển Thiểu Huy, ngược lại sếp của lại thấy vinh dự, thấy có phản ứng gì, thúc giục: “Cố Hạ, ngồi bên kia , hãy mời chủ tịch Triển vài ly.” Còn thấp giọng nhắc nhở , “Chủ tịch Triển chính là nhân vật rất lẫy lừng.”

      Mọi người đều nhìn , Cố Hạ khẽ cười cười, nụ cười cứng ngắc, Triển Thiểu Huy cố ý gây nên, trong trường hợp này Cố Hạ cũng muốn mọi mất mặt, rũ mắt xuống, tới.

      Từng người ngồi vào vị trí, tuổi trẻ lăn lộn ngoài xã hội nhiều, nụ cười mặt hề tắt, ràng có nhiều người chỉ gặp mặt lần đầu tiên nhưng cách chuyện lại như quen biết nhiều năm. mặt Cố Hạ cũng quên mang theo nụ cười, đôi môi mím lại khẽ cong lên, chỉ là thể nào lên tiếng nổi, chỉ cúi thấp đầu, cố gắng nhìn sang người bên cạnh.

      Triển Thiểu Huy lười biếng ngồi đấy, thuận miệng trả lời vài câu hỏi, biết mình nghĩ gì nhưng cam lòng chỉ làm người qua đường, biết cứ dây dưa như vậy cũng có kết quả gì nhưng lại có cách nào ngăn cản ý muốn tiếp cận Cố Hạ. Đến khi các món ăn bưng lên, tổng giám đốc Vương ngồi ở phía đối diện nâng ly lên, “Trước tiên mọi người hãy cạn chén .”

      Ly đầu tiên nên mọi người phải uống cạn, ly rượu đế đầy ắp, cả đám người cười vài câu, sau đó ngửa đầu uống cạn. Triển Thiểu Huy cũng uống hơi cạn sạch, ngồi đấy lành lạnh nhìn Cố Hạ chậm rãi uống hết ly rượu, ánh mắt trầm tĩnh, môi khẽ nhếch lên.

      Mời khách dùng cơm ngoại trừ thổi phồng cho nhau mặt khác chính là ngừng uống rượu, ly rồi lại ly, ràng quen thân cũng có thể dễ dàng kéo gần khoảng cách. bàn ăn có hai người có thể đặc biệt làm cho khí thêm sôi nổi, thay nhau mời rượu, chẳng qua Cố Hạ lại cảm thấy rất xa lạ với khí náo nhiệt của bọn họ, cúi đầu, ngay cả đũa cũng động đến. Sếp của lên tiếng, “Cố Hạ, cũng mời chủ tịch Triển ly , phải lúc nào cũng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với chủ tịch Triển như vậy đâu.”

      Mặt sếp cười đến nở hoa, còn ngừng nháy mắt với Cố Hạ, Cố Hạ cười nhạt, cầm chén rượu rót đầy, giơ ly rượu ngẩng đầu lên nhìn Triển Thiểu Huy,“Chủ tịch Triển, xin mời ngài ly.”

      Ánh mắt Triển Thiểu Huy lạnh lẽo đảo qua ly rượu của , cuối cùng bình tĩnh lại nở nụ cười hề lộ ra chút sơ hở nào, làn môi mỏng khẽ nhếch lên, “Mời tôi cái gì?”

      “Hôm nay có cơ hội ngồi cùng bàn với ngài chính là vinh dự của tôi.” Cuối cùng Cố Hạ cũng đối mặt với , Cố Hạ cũng cảm thấy mình có gì mà dám đối mặt với , nợ nần gì , cần phải trốn tránh, mang mặt nụ cười vừa phải, “Hiếm có cơ hội, bất kể thế nào cũng phải mời ngài ly.”

      “Đúng là hiếm có.” Triển Thiểu Huy lạnh lùng đến phát sợ , ba năm mới có thể cùng ngồi chung bàn với nhau, cầm ly rượu lên, cụng ly với Cố Hạ, tiếng thủy tinh lạnh lẽo va chạm vào nhau chấn động màng nhĩ, “Cạn ly.”

      Cố Hạ cũng dứt khoát uống, nhìn thấy ly rượu cạn của Triển Thiểu Huy cũng uống cạn, sếp của Cố Hạ thấy hôm nay Triển Thiểu Huy uống rượu dứt khoát như vậy cảm thấy tâm trạng hôm nay của cũng tệ, tiếp tục chỉ nhân viên của mình, “Cố Hạ, đừng chỉ uống rượu , mau gắp thức ăn cho chủ tịch Triển .”

      Cố Hạ nhìn những món ăn xếp đầy bàn như bức tranh, cầm đũa hỏi: “Chủ tịch Triển thích ăn món nào?”

      phải biết chứ.” Triển Thiểu Huy nhìn chằm chằm vào Cố Hạ, sắc mặt lạnh lùng, trước kia bọn họ cũng từng ăn với nhau như vậy, Cố Hạ nhiều lần gắp thức ăn cho , hai người gần gũi như vậy, chẳng lẽ Cố Hạ lại giả vờ biết? Triển Thiểu Huy nghĩ cũng là biết giả vờ.

      nhớ .” Cố Hạ vẫn động đũa, ánh mắt vẫn như trước hỏi Triển Thiểu Huy muốn ăn gì, “ giờ tôi cũng dám gắp lung tung cho ngài.”

      Trong lòng Triển Thiểu Huy vô cùng cay đắng, những hình ảnh về cuộc sống trước kia như vừa xảy ra ngày hôm qua, nhớ từng chi tiết , kết quả đối phương lại nhàng như mây trôi nước chảy mà nhớ ”, câu kia nện thẳng vào lòng , giống như Tiểu Ngũ , mình nhớ nhung để làm gì chứ? Triển Thiểu Huy nhìn khuôn mặt của Cố Hạ, đồ trang sức của rất trang nhã, khuôn mặt vẫn thanh lệ như trước, ràng khuôn mặt thay đổi chút nào, nhưng mà tình cảm trong ánh mắt kia lại thay đổi, dường như chỉ nhìn vị khách làm ăn quá thân quen, ra hai người trở thành người lạ. Triển Thiểu Huy biết tại sao hai người có thể đến bước này, rũ mắt xuống, giọng điệu lạnh lùng, “ nhớ vậy em còn trở lại đây làm gì?”

      “Vì bát cơm mà thôi.” Cố Hạ trả lời , “Nếu như làm phiền lòng chủ tịch Triển tôi rất xin lỗi, chuyện quá khứ qua rồi, chủ tịch Triển là người độ lượng, xin chủ tịch Triển hãy giơ cao đánh khẽ để tôi có thể yên ổn làm việc.”

      mở miệng ra là tiếng chủ tịch Triển, hai tiếng chủ tịch Triển, Triển Thiểu Huy cười khổ, mấy ngày hôm trước ở khu triển lãm còn cam lòng, gặp mà thể chuyện nên vẫn cam lòng, hôm nay Cố Hạ ngồi bên cạnh mình cũng hơn gì, xa xôi đến nỗi khiến người khác thấy lạ lẫm, trước kia, tất cả của đều thuộc về , hôm nay, còn quan hệ gì nữa.

      Ba năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, thí dụ như có vài người kết hôn, có người có con, có người còn chỉ uống hai ly say đến biết đông tây nam bắc đâu, Triển Thiểu Huy nhìn thấy Cố Hạ uống hết ly này đến ly khác mà sắc mặt vẫn thay đổi, có thể cảm nhận được ràng thời gian thay đổi rất nhiều thứ, còn là Cố Hạ trước kia nữa, còn nữa. Năm đó lúc ra , Triển Thiểu Huy cho là mình lúc nào cũng có thể quay đầu lại, nhưng mà đến khi quay đầu lại mới phát ra con thuyền mình coi trọng hơn ngàn núi non còn đứng đó chờ mình nữa.

      Có người nâng ly mời rượu, Triển Thiểu Huy dời tầm mắt bắt đầu chuyện với người bên cạnh, giống như tham gia bữa tiệc bình thường, trả lời qua loa, đùa, gặp dịp chơi, tất cả đều có gì hơn. Triển Thiểu Huy uống rất nhiều, người khác tới mời rượu dù là ai cũng từ chối uống hết ly này đến ly khác, Cố Hạ lại còn chỉ điểm cho người khác đến mời rượu , còn “Tửu lượng của chủ tịch Triển rất giỏi.” Đôi mắt vĩ dài của Triển Thiểu Huy liếc qua, ánh mắt có hơi mông lung, “ mời hẳn là tôi phải uống rồi.” Vừa dứt lời uống hơi cạn sạch.

      Cố Hạ biết có phải mình cũng uống nhiều quá , cảm thấy trong ánh mắt vẻ hận thù, khiến cho người khác thấy rất khó chịu.

      Mọi người đều có tửu lượng cao, mời rượu hết người này đến người khác, cho dù Cố Hạ có thể uống chút cũng thấy choáng sau khi uống mấy lượt rượu. Tiệc rượu được hơn phân nửa, đầu Cố Hạ thấy choáng, dạ dày cũng khó chịu, mọi người vẫn còn mời rượu, hơn nữa Triển Thiểu Huy còn ngồi bên cạnh, cảm thấy rất buồn bực, giống như ngột ngạt thể thở được. Tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên, Cố Hạ vội vàng lấy cớ đó mang theo túi xách chạy ra ngoài.
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 87 – Đánh người


      Cuộc điện thoại này là do Nghiêm Hướng Vĩ gọi tới, nghe thấy giọng của hơi khác bình thường nên hỏi có phải tham dự tiệc , lát nữa có cần qua đón . Hôm nay tâm trạng của Cố Hạ rất rối, gặp Triển Thiểu Huy là việc ngoài ý muốn của , chỉ có lòng khó chịu mà dạ dày cũng thế, chất cồn từng đợt dâng lên khiến choáng váng. cũng muốn nhiều với Nghiêm Hướng Vĩ, chỉ mình sao rồi nhanh chóng chấm dứt, vội vàng cúp máy.

      Trong lòng càng có chua xót, cho cùng lúc trước cũng moi tim moi phổi ra mà người, hôm nay lại xem nhau như người lạ, vì xã giao mà phải đối mặt, đúng là gặp mặt bằng hoài niệm. Cố Hạ muốn dây dưa với Triển Thiểu Huy nữa, tựa như loại kịch độc, mặc kệ đụng vào hay đụng vào, chỉ tới gần thôi cũng đủ để hủy hoại ; Cố Hạ cũng muốn trở vào trong phòng nữa, cùng lắm cũng chỉ là đổi công việc khác thôi, tuy cố gắng lâu như vậy mới có cơ hội thăng chức nhưng tình nguyện làm lại từ đầu cũng muốn dây dưa với Triển Thiểu Huy nữa.

      Đúng là Cố Hạ uống hơi nhiều, hai chân nhũn ra, cũng thấy dưới chân có hai bậc thang, bước xuống bước thiếu chút nữa ngã sấp xuống, theo phản xạ có điều kiện kéo lấy tay nắm bên cạnh để bị ngã, nhưng chẳng qua lại phải là tay nắm gì mà lại là người, Cố Hạ cũng lôi kéo gì ta mà mất thăng bằng cả người ngã nhào vào ngực ta.

      Người đàn ông kia cũng quá nhiều rồi, toàn thân toàn mùi rượu, thân hình cao lớn nên cũng có thể miễn cưỡng giữ thăng bằng, miệng cười ra tiếng : “Ha ha, lại còn có mĩ nữ thương nhung nhớ nữa!”

      Cố Hạ vội vàng đẩy ta ra, liên tục xin lỗi, “Rất xin lỗi, rất xin lỗi.”

      Người đàn ông kia lại bắt lấy cánh tay của , ôm lấy Cố Hạ, “ sao, chúng ta cùng uống …”

      nhận nhầm người rồi.” Cố Hạ dùng sức vung tay ta ra, người đàn ông này say khướt mà sức vẫn rất lớn, ý thức được kia giãy giụa ngược lại còn dùng tay ôm chặt lấy , giọng điệu mập mờ, “Đều thích nhau cả còn giả vờ cái quái gì? Yên tâm, có rất nhiều tiền…”

      “Buông ra…” Cố Hạ cảm thấy chán ghét, dùng sức giảy ra nhưng hình như người đàn ông kia biết đau, vừa ôm Cố Hạ, tay bắt đầu chạy lung tung, chẳng qua là giây sau người đàn ông kia bị sức mạnh to lớn giật ra, ngay cả vừa xảy ra chuyện gì cũng biết bị người ta hung hăng đẩy ngã mặt đất.

      Cố Hạ giãy ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy cũng để ý đến Cố Hạ, tiếp tục bước qua nắm lấy cổ áo người đàn ông kia, nện quyền vào bụng ta, thoáng cái đánh đối phương gập người lại, ngay sau đó Triển Thiểu Huy lại dùng đầu gối hung hăng nện lên đỉnh đầu tên kia, miệng còn thấp giọng rống giận, “Người phụ nữ của tao cũng dám đụng đến…”

      Người đàn ông kia hề có sức chống trả lại, phát ra tiếng kêu đau đớn, Triển Thiểu Huy dường như nghe thấy, đôi mắt đỏ bừng, lại hung hăng nện thêm vài quyền nữa, giống như dạy dỗ người khác mà giống như giải tỏa cơn giận của mình hơn, xách cả người tên kia lên nén xuống ghế sofa gần đó, lại bước sang bắt lấy tên kia, tiếp tục đấm đá, dường như luyện với bao cát hình người, “Cho mày dám tùy tiện đụng vào người phụ nữ của tao này… Mày dám đụng vào… phải trả giá đắt…”

      Cho tới bây giờ Cố Hạ chưa từng thấy dáng vẻ này của Triển Thiểu Huy, đôi mắt đỏ ngầu trông giống như con dã thú, dường như hề biết mình làm gì, toàn thân tản ra luồn sát khí làm cho người ta sợ hãi, Cố Hạ đứng dựa vào vách tường ngoại trừ trơ mắt ra nhìn cũng biết nên làm gì. Nhân viên khách sạn đứng cách đó khá xa, còn có những vị khách khác, cò người hoảng sợ, có người đến xem náo nhiệt, có người gọi điện thoại tìm người giúp, dù sao cũng ai dám tới gần.

      Lúc Khâu Hàn ra ngoài nhìn thấy Triển Thiểu Huy đánh người, tư thế và sắc mặt kịch biến, nếu cứ như vậy đánh chết người, ta quát hai vệ sĩ đứng cách Triển Thiểu Huy xa, “Các người chết cả rồi à”, vội vàng chạy tới giữ chặt lấy Triển Thiểu Huy, “Triển thiếu, đủ rồi, mau dừng tay lại! Cứ như vậy xảy ra án mạng đấy.”

      Triển Thiểu Huy đẩy Khâu Hàn ra, “Cút ngay…Tôi phải đánh chết dám đụng vào người phụ nữ của tôi…” xong lại nhấc chân đạp lên người đàn ông còn phản ứng gì nữa nằm mặt đất.

      “Giữ chặt ngài ấy lại!” Khâu Hàn biết có phải Triển Thiểu Huy uống quá nhiều hay , đứng lên ngăn Triển Thiểu Huy lại, “Đừng đánh nữa…Đủ rồi, Triển thiếu, nằm mặt đất…Sau này dạy dỗ sau…”

      Khâu Hàn vẫn kiên trì khuyên , mấy người khác vất vả lắm mới giữ Triển Thiểu Huy lại được, bảo vệ nhân cơ hội này kéo người kia ra, ánh mắt Triển Thiểu Huy như có lửa, còn chưa hết giận đá người nằm mặt đất cước nữa.

      Khâu Hàn biết xảy ra chuyện gì mà làm cho Triển Thiểu Huy tức giận như vậy, thấp giọng dặn dò người trong khách sạn đưa người kia tới bệnh viện, lồng ngực Triển Thiểu Huy phập phồng kịch liệt, dường như cơn tức chưa tan hết vẫn còn muốn ra tay, quần áo sau trận đánh nhau vừa rồi xộc xệch, tóc tai cũng lộn xộn, cởi áo ngoài quăng sang bên cạnh, thở hơi sâu để làm cho mình bình tĩnh lại, hơi ngửa đầu lên, nhìn thấy Cố Hạ đứng dựa vào bức tường bên kia, ánh mắt Triển Thiểu Huy trở nên tĩnh mịch, giống như vùng biển rộng trong bóng tối.

      kinh ngạc nhìn , Cố Hạ cũng nhìn , mặt mang theo vẻ khiếp sợ cùng mờ mịt, nghe rất lời khi đánh người kia, Cố Hạ hơi cắn môi, cuối cùng rũ mắt xuống, dường như dám đối mặt nữa. hoàn toàn tỉnh rượu, nhưng mà chân tay so với việc say rượu càng còn sức nữa, thể dựa vào tường chống đỡ lấy thân thể, ánh mắt của Triển Thiểu Huy như muốn hút vào, lâu sau mới với được hai chữ, “Cảm ơn.”

      lại bổ sung thêm, “Cảm ơn ngài, chủ tịch Triển.”

      Sắc mặt Triển Thiểu Huy rất nghiêm túc, giống như quả bóng cao su bị xì hơi, cơn giận dần dần tan biến, làm gì vậy? hận, hận Cố Hạ, hận người đàn ông có được , càng hận chính mình hơn, ràng thể lấy lại được gì nữa nhưng vẫn thể từ bỏ được.

      Cố Hạ hít hơi sâu, sức lực hồi phục lại, thấp giọng : “Chuyện ngày hôm nay rất cảm ơn , nhưng mà, tôi còn là người phụ nữ của nữa rồi.”

      Triển Thiểu Huy lúc nãy còn lửa giận ngút trời bây giờ lại như bị rút hết sức lực, khuôn mặt lạnh lẽo đáng sợ tràn ngập vẻ chán nản, làm sao lại quên giờ thuộc về người khác, Triển Thiểu Huy phát ra tiếng cười lạnh từ trong cổ họng, “Hôm nay uống nhiếu quá, quên mất.”

      nhìn nhìn chung quanh, nhặt áo vest biết vứt xuống mặt đất từ khi nào, xoay người giọng lạnh băng đến cực điểm, “Cố Hạ, từ nay về sau chúng ta còn chút quan hệ nào nữa.”

      Cố Hạ nhìn biến mất chỗ góc rẽ, đáy lòng dậy sóng, nhớ trời thu năm đó gặp lần cuối cùng, Triển Thiểu Huy từng từ nay về sau thích nữa, ba năm rồi, Cố Hạ cho rằng mình có tài cán gì khiến cho nhớ mãi quên, cũng muốn dây dưa với nữa, nhưng khi nhìn thấy phát cuồng mà đánh người, dáng vẻ trở nên phẫn hận vô lực, lòng rối loạn cực điểm.

      Mấy người lúc nãy cùng ăn cơm đứng cách đó xa xem náo nhiệt, Cố Hạ đứng dựa vào vách tường biết phải làm sao, hồi chuông điện thoại liên tục vang lên, chuông vang lên lâu Cố Hạ mới biết là truyền đến từ trong túi của mình, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn số điện thoại, giọng của khàn khàn, “Alo.”

      Đầu dây bên kia truyền đến giọng ôn hòa của Nghiêm Hướng Vĩ, “Cố Hạ, đến khách sạn chỗ em ăn cơm, như em ra ngoài uống rượu rất dễ bị lợi dụng, lát nữa tới đón em, em cứ ăn cơm , xong với tiếng.”

      Bây giờ Cố Hạ còn chút sức nào, “Cảm ơn .”

      “Có gì mà cảm ơn, có ý gì khác đâu.” Nghiêm Hướng Vĩ cười cởi mở, lại hỏi: “Có phải em uống nhiều quá rồi ? Nghe thấy giọng em là lạ.”

      “Em muốn về.” Cố Hạ , bữa cơm bát nháo đêm nay làm cho mệt muốn chết rồi. thèm nghĩ phải giải thích với sếp thế nào nữa, người khác có gì hay cũng chẳng sao, chỉ muốn về nhà, trốn vào trong ổ chăn ngủ giấc.

      Nghiêm Hướng Vĩ đỗ xe ở cửa ra vào, nhìn thấy Cố Hạ chạy với tốc độ ổn định tới, vội vàng về phía trước chuẩn bị đỡ lấy , “Có chuyện gì sao?”

      có gì.” Cố Hạ khoát tay bảo đừng lo cho mình, Nghiêm Hướng Vĩ hơi nhíu mày, mở cửa xe ra cho , lại vòng qua thân xe bước vào vị trí lái, giúp Cố Hạ buộc dây an toàn lại, lúc quay đầu xe chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi lái qua, cửa sổ xe mở nửa, nếu như đến gần nhìn có thể nhìn thấy sắc mặt chút biểu cảm của Triển Thiểu Huy, bình tĩnh giống như bão tố gần kéo đến trước mặt biển, nhưng mà nắm tay nắm lại chặt, đốt ngón tay lộ ra.

      Cố Hạ ngồi ghế phụ day day thái dương, Nghiêm Hướng Vĩ liên miên gì đó, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của , : “Em ngủ , đến nơi gọi em.”

      “Cam ơn đến đón em.” Cố Hạ vẫn ngồi nhúc nhích, những ánh đèn hai bên đường chiếu rọi khiến mọi vật xung quanh trở nên chân , khẽ nhắm mắt lại, “Em có ý định ở lại thành phố C, nếu như công việc thuận lợi, sau khi khóa huấn luyện kết thúc em trở về chi nhánh.”

      Mắt Nghiêm Hướng Vĩ nhìn về phía trước, “Là vì chán ghét nên mới muốn ở lại thành phố C sao?”

      suy nghĩ quá nhiều rồi.” Cố Hạ cảm thấy đau đầu, “Đến thành phố C chỉ là vì công việc, vốn tính ở lại đây. Về chuyện của chúng ta, em cũng chưa nghĩ đến.”

      Nghiêm Hướng Vĩ nghiêng đầu cười với , “Xem ra em chỉ là thích thành phố này, Cố Hạ, em vẫn còn ở đây tháng nữa, cho dù em ở lại thành phố C giờ thông tin cũng rất phát triển, giao thông cũng rất thuận lợi, có thể đến thăm em, đến ngày nào đó em bị làm cho cảm động tính sau.”

      Cố Hạ cảm thấy có lẽ nên trở về thành phố C, dùng rất nhiều thời gian để quên Triển Thiểu Huy, ngừng dùng công việc để bỏ thêm vào cuộc sống, nhưng mà đến tôi khi nằm trong ở chăn vẫn luôn nhớ đến Triển Thiểu Huy, có thới gian ngắn, mỗi đêm đều mơ thấy , mơ thấy quãng thời gian tươi đẹp kia, khi tỉnh lại mới phát ra chỉ là giấc mơ mà thôi, khoảng cách giữa chẳng những là trời và dưới mặt đất mà trái tim cũng cách nhau ngàn dặm. Khi đó đứng bên bờ biển, thường mình ngẩn người nhìn về phía chân trời lâu, ngắm nhìn mặt biển mênh mông, nghĩ rằng phiền não của mình đối với biển rộng cũng chỉ là hạt cát, thế giới này rất lớn, ngày nào đó gặp được người có duyên với mình.

      Tuy bữa tiệc hôm đó chấm dứt cách khó hiểu nhưng công việc và cuộc sống của Cố Hạ cũng bị ảnh hưởng quá nhiều vì chuyện hôm đó, lãnh đạo công ty cũng hỏi đến, Triển Thiểu Huy cũng xuất nữa. Cố Hạ vẫn nhìn thấy khuôn mặt của tạp chí, ngày đó dạo phố cùng Từ Lộ Lộ, lúc thử quần áo trong cửa hàng thời trang, ghế salon đặt đầy những cuốn tạp chí, Cố Hạ vừa ngồi xuống nhìn thấy mặt báo, tạp chí đưa thời gian cùng địa điểm đính hôn cụ thể của Triển Thiểu Huy, bấm tay tính toán, ra là cuối tuần này.

      Từ Lộ Lộ mặc bộ quần áo màu tím ra từ phòng thử đồ, xoay vài vòng trước gương, chuẩn bị đến hỏi ý Cố Hạ, thấy nhìn chằm chằm vào tạp chí nên hỏi:“ nhìn gì thế?”

      có gì.” Cố Hạ nhìn sang chỗ khác, ngắm bộ quần áo người Từ Lộ Lộ,“Bộ này rất đẹp.”

      “Mình cũng thấy tệ.” Từ Lộ Lộ quét mắt qua cuốn tạp chí, cặp đẹp đôi trai tài sắc, ngẩng đầu lên kéo kéo áo, nhìn nhân viên bán hàng :“Lấy cái này.”

      Mang theo chiếc túi có in nhãn hiệu riêng của cửa hàng ra, hai người song song tới, Từ Lộ Lộ nhìn , “Giờ mà vẫn còn quan tâm sao?”

      “Quan tâm cũng trở lại, vốn mình nghĩ ta kết hôn rồi.” Cố Hạ cười cười, giống như đùa, “Vị hôn thê của ta đẹp, hai người bọn họ rất thích hợp để lên tạp chí, thỉnh thoảng ngồi tám chuyện chút.”

      “Cậu đúng.” Từ Lộ Lộ thấy dáng vẻ quan tâm đến của ,“Sau khi cậu được năm, ta có hỏi mình cậu ở đâu, khi đó mình với ta cậu mang thai và kết hôn rồi, lúc ấy sắc mặt ta rất khó coi, nhưng mà mình thấy thế rất vui sướng trong lòng. Khi đó cũng có số điện thoại của cậu, hình như quên kể chuyện đó cho cậu nghe.”

      “Vậy sao?” Cố Hạ hơi nghiêng mặt qua, mang theo vẻ ngẩn ngơ, “ nhìn thấy dáng vẻ kia của ta là đáng tiếc. Nhưng mà cũng chẳng sao, mình sống rất tốt.”

      Từ Lộ Lộ cũng biết Cố Hạ cũng muốn chuyện liên quan đến Triển Thiểu Huy, chỉ cửa hàng thời gian bên cạnh, “Nhìn cửa hàng này xem, cậu cũng mua vài bộ , cũng lâu cậu mua đồ rồi.”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 88 –


      Cửa hàng thời trang này vốn là phong cách thời trang Cố Hạ rất thích, thử chiếc váy mùa xuân, mặc vào mới thấy dáng người rất đẹp, Từ Lộ Lộ cũng khen ngợi vài câu, Cố Hạ nhìn giá đến hơn hai ngàn, hỏi nhân viên bán hàng xem có giảm giá , nhân viên bán hàng cười : “Bình thường hàng của chúng tôi đều giảm giá, cũng bày bán trong các trung tâm thương mại.”

      Cố Hạ cảm thấy hơi mắc, vượt quá túi tiền của mình, Từ Lộ Lộ lại : “Hơi mắc chút thôi, nhưng mà trong mấy bộ hôm nay cậu thử cái này đẹp nhất, màu sắc cũng hợp với da cậu, quyết định mua luôn . Cậu xem, người khác ai cũng nhìn cậu đến vài lần chứng tỏ bộ quần áo này rất đẹp.” Câu cuối cùng Từ Lộ Lộ rất , chỉ vào người đàn ông ngồi ghế salon, bạn của ta thử đồ trong phòng.

      Cố Hạ nhìn thoáng qua người đàn ông kia, trẻ tuổi ngoại hình lại đẹp, ta thấy cũng nhìn mình, hề kiêng dè thoải mái đánh giá Cố Hạ, câu: “Tiểu thư, chiếc váy này mặc rất đẹp.” “Cảm ơn” Tất nhiên Cố Hạ thấy rất vui, nhìn lại mình trong gương, chiếc váy này dành cho mùa xuân, mùa hè mặc được, đúng là Cố Hạ vẫn còn cảm thấy hơi xa xỉ, chuẩn bị vào phòng thử đồ thay ra Từ Lộ Lộ lại khuyên: “Hay là mua , quần áo mặc đẹp mới là quan trọng nhất, cậu cũng đừng bạc đãi chính mình quá.” “Mình cũng có chồng, có ai thanh toán cho mình cả.”Cố Hạ cười . “Cũng bởi vì có chồng nên mới phải chăm chút cho quần áo của mình, chuyện phải làm gấp nhất của phụ nữ chính là phải tìm cho mình người đàn ông tốt, cậu xem mấy năm nay cậu lang thang vất vả khắp nơi, nên tìm người đàn ông tốt thương cậu, cậu ăn mặc đẹp dễ dàng tìm bạn trai hơn, bây giờ tiêu ít tiền xem như để đầu tư .”

      Quan hệ của Từ Lộ Lộ và Cố Hạ rất thân nên chuyện cũng thoải mái hơn,“Mình thấy chàng nhà giàu Nghiêm Hướng Vĩ kia cũng tệ, hơn nữa ấy cũng theo đuổi cậu. Sau này gả cho người đàn ông tốt cũng cần phải vất vả kiếm tiền như vậy, thích mua cái gì mua.” “Mua quần áo thôi mà, sao lại kéo cả ấy vào thế?” Cố Hạ cũng thích cái váy này, nhưng mà nhìn giá tiền vẫn thấy rất đau lòng.

      “Mình cảm thấy điều kiện của ấy cũng tệ, hơn nữa cậu cũng nên tìm đối tượng rồi.” Từ Lộ Lộ vẫn khuyên nhủ, “Mua mà, bộ này rất đẹp.” Cố Hạ hơi do dự, ngược lại người đàn ông ngồi ghế safa kia lại mở miệng, “Nếu như tiểu thư thích, tôi có thẻ vàng của cửa hàng này có thể giảm giá 10%.” Cố Hạ nhìn quần áo người ta biết ngay là kẻ có tiền, nhưng cũng chỉ là người xa lạ, cảm thấy hay lắm, lễ phép cười : “Cảm ơn, nhưng mà tôi cũng muốn mua lắm.” vào phòng thử đồ thay ra.

      Sau khi ra khẽ gật đầu chào hỏi người đàn ông kia rồi ra khỏi cửa hàng cùng với Từ Lộ Lộ. Vệ Nam ngồi ghế salon nhìn theo bóng lưng của , mặt như có điều suy nghĩ, thử quần áo gần đó quay đầu liếc mắt nhìn ta cái, mở miệng hỏi: “Người ta rồi còn nhìn theo, cảm thấy ấy rất đặc biệt sao?” “ rất đặc biệt.” Vệ Nam thu hồi ánh mắt lại,“ ấy chính là người phụ nữ mà đại ca nhớ mãi quên.” Trước kia Vệ Nam được Trâu Nhuận Thành cho xem ảnh chụp của ở Khải Hoành, hôm nay là lần đầu nhìn thấy Cố Hạ , nhìn dáng vẻ khiến cho người ta rất thoải mái. Tuy khi chuyện của Cố Hạ và Triển Thiểu Huy xảy ra ta ở nước ngoài nhưng cũng được nghe kể chuyện của bọn họ, nghe Cố Hạ kết hôn rồi, nhưng mà qua cuộc chuyện vừa rồi xem ra tình hình phải là như vậy. Đến tối khi tụ tập với mấy em ta kể lại chuyện này.

      “Hôm nay cuối cùng tôi nhìn thấy tên Cố Hạ kia.” “Đừng nhắc đến ta nữa.” Trâu Nhuận Thành vừa nghe thấy cái tên kia thấy đau đầu, vài ngày trước Triển Thiểu Huy say rượu đánh cậu hai nhà họ Sở trọng thương, bây giờ người ta vẫn còn nằm trong bệnh viện, quan hệ giữa hai nhà căng thẳng, việc kinh doanh của tập đoàn cũng bị ảnh hưởng, gần đây mọi người đều bị việc này khiến cho sứt đầu mẻ trán, cho cùng cũng là vì Cố Hạ, Trâu Nhuận Thành lòng sợ , “Đại ca đủ phiền rồi, ấy cũng muốn nghe thấy cái tên này nữa đâu.”

      Trịnh Giang Hà và Mục Bằng hình như cũng muốn nhắc đến chuyện liên quan đến Cố Hạ nữa, sắc mặt nhàn nhạt, Vệ Nam nhanh chậm :“Hình như ấy chưa kết hôn.” Trâu Nhuận Thành nhảy dựng lên, “Cái gì mà kết hôn? Con cũng lớn như vậy, em và đại ca đều nhìn thấy cả nhà bọn họ ra ngoài chơi.” ta hoa tay múa chân như đứa trẻ to xác, “ ta trở về còn chưa tính, cái thành phố này lớn như vậy mà đại ca còn gặp được ta, cũng biết hai người bọn họ làm sao nữa.”

      “Ai ấy kết hôn sinh con?” Vệ Nam hỏi, “ kiểm chứng chưa?” “Đại ca .” Trịnh Giang Hà tiếp, “ ấy biết được tin này từ đâu chúng em lắm, ấy luôn xử lí tốt chuyện của mình.” “Nhưng mà hôm nay chính tai tôi nghe thấy ấy chuyện với bạn của mình, mấy năm nay ấy khắp nơi, có bạn trai, cũng chưa kết hôn, nhưng mà hình như trước mặt hình như có người theo đuổi ấy.” Vệ Nam .

      Mọi người nhìn nhau mấy lần, Trâu Nhuận Thành mở miệng hỏi dò, “Tin tức có chuẩn ? Có cần cho đại ca biết ?” “Nhị ca, em hy vọng tin tức của là giả.” Mục Bằng cầm ly rượu lên, nhấp ngụm rồi lại đặt ly xuống, hơi có chút bất đắc dĩ : “Nếu như là đại ca làm thế nào chúng ta thể đoán được. Lúc trước Cố Hạ bởi vì chuyện kết hôn mới muốn ở bên cạnh đại ca, giờ đại ca sắp đính hôn, nếu như ấy muốn Cố Hạ thể đính hôn. Lần trước chuyện đại ca say rượu đánh người có ảnh hưởng , bác trai rất giận dữ, bây giờ nếu ấy từ hôn bác trai tức chết mất. Nếu như ấy và Cố Hạ có thể vui vẻ như xưa sao, chỉ sợ càng dây dưa lại càng rối thêm, ảnh hưởng đến phát triển của cả tập đoàn.”

      “Nhưng cũng phải cho đại ca biết thôi, chúng ta thể gạt được ấy chuyện gì đâu.” Trâu Nhuận Thành hề có hình tượng nằm dài ghế sofa, khép hờ mắt lại đặt cánh tay lên trán, là đau đầu đến cực điểm, trước kia khi Triển Thiểu Huy còn hòa thuận với Cố Hạ, ta còn vui vẻ hỏi vì sao Triển Thiểu Huy lại nhận Cố Hạ vào làm việc trong Khải Hoành, Trâu Nhuận Thành có thế nào cũng thể ngờ được có chuyện khiến cho người ta phải rớt tim, mấy năm trước Triển Thiểu Huy và Cố Hạ từng gặp nhau, Trâu Nhuận Thành cũng biết nên gọi nó là duyên phận hay nghiệt duyên nữa, dây dưa lui tới nhiều năm như vậy, bây giờ ngoài miệng đại ca từ bỏ nhưng mà phòng làm việc của vẫn còn đặt chiếc đèn kia, thấy Trâu Nhuận Thành là sợ làm hỏng.

      “Ai cũng hy vọng tình lại rối thêm nữa, từ sau khi đại ca biết Cố Hạ trở lại dạo này tâm tình luôn thấp thỏm, cũng còn tinh thần làm việc, em mong Cố Hạ sớm rời cho xong. Nhưng mà đây là chuyện của ấy, hẳn là phải để ấy quyết định.” Lần trước Trâu Nhuận Thành giấu diếm Triển Thiểu Huy bị vạch trần, trong lòng vẫn còn rất băn khoăn, “Người ngoài lừa gạt ấy , chúng ta mà lừa gạt ấy còn ra gì? Em muốn giấu ấy, em là em của ấy, ở bên ngoài em gây ra chuyện gì đều là đại ca giải quyết giúp em, bây giờ ấy có quyết định thế nào em cũng ủng hộ.”

      Mọi người yên lặng lúc, Vệ Nam : “Tôi đồng ý với Tiểu Ngũ. Mấy năm nay tập đoàn phát triển rất tốt, ra cũng cần phải dùng đến chuyện cưới hỏi chúng ta cũng có thể giúp ấy.” Trịnh Giang Hà cùng tình nguyện đứng về phía Triển Thiểu Huy, buổi tối mấy em hẹn nhau ra ngoài chơi Triển Thiểu Huy cũng tới, mỗi ngày đều tăng ca ở văn phòng, giống như hai năm về trước, loay hoay như con quay, bất kể hạng mục lớn hay là phương án Triển Thiểu Huy cũng đích thân nhúng vào, cho nên trong hai năm nay tập đoàn mới phát triển như vậy.

      Người ngoài đều quá có lòng muốn phát triển nghiệp, nhưng Trịnh Giang Hà đều biết Triển Thiểu Huy hề vui vẻ gì, có lẽ chỉ cần bận rộn ấy. Trịnh Giang Hà : “Đại ca vẫn luôn mến tên Cố Hạ, cho dù ấy có kết hôn với Lạc tiểu thư cũng chưa chắc tốt hơn được bao nhiêu, suốt ngày mò mẫm bận rộn làm việc cũng ngày nào được vui vẻ. Nếu Cố Hạ chưa kết hôn hãy cho ấy biết, ấy thích làm gì làm.”

      Vì để tránh tiếp tục mơ mơ hồ hồ, điều tra là chuyện tất yếu, việc này đối với bọn họ vô cùng đơn giản, sáng hôm sau Trịnh Giang Hà tới biệt thự của Triển Thiểu Huy, khi đó quản gia thúc Triển Thiểu Huy đến khách sạn xem qua trường lễ đính hôn, đây là nhiệm vụ đặc biệt mà ông Triển giao cho, nhưng Triển Thiểu Huy vẫn cứ nằm lì ghế salon xem báo tài chính kinh tế, dáng vẻ như hề quan tâm đến, quản gia thấy Trịnh Giang Hà đến trước khi tránh cũng quên nhờ ta giúp. Trịnh Giang Hà ngồi xuống bên cạnh Triển Thiểu Huy, “Cả đời chỉ đính hôn lần, sao lại thèm để ý thế?”

      “Cậu chạy tới đây là để nhảm sao?” Triển Thiểu Huy cũng thèm liếc mắt nhìn, “ phải muốn chuyện Lạc tiểu thư với đâu, em biết quan tâm, ngày hôm qua Nhị Ca nhìn thấy Cố Hạ.” Trịnh Giang Hà cố ý dừng lại chút, Triển Thiểu Huy vẫn thèm ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt lại có chút biến hóa, “ ấy xảy ra chuyện gì?” Triển Thiểu Huy cho nhắc đến Cố Hạ mà ngược lại còn hỏi câu như vậy, Trịnh Giang Hà biết Triển Thiểu Huy vẫn quên được , “ xảy ra chuyện gì cả, chỉ dạo phố thôi, sau đó nghe Nhị Ca vài chuyện, chúng em kiểm tra lại, Cố Hạ chưa kết hôn cũng sinh con, vẫn còn độc thân.”

      Triển Thiểu Huy vẫn cầm báo như trước, giống như người bị điểm huyệt, vẫn có hành động gì, giống như cả sợi tóc cũng nhúc nhích, yên lặng làm cho Trịnh Giang Hà nghĩ mình chưa ràng, chuẩn bị mở miệng lại lần nữa nghe thấy , “ ấy người đàn ông khác?” Giọng lớn, có chút hốt hoảng, Trịnh Giang Hà trả lời ,“Chắc là có, người đàn ông mà thấy là bạn của ấy, chắc là có ý với ấy, về phần đứa trẻ nhìn thấy là con ai chúng em còn chưa tra ra, chắc cũng là của bạn, ấy đến thành phố C là để huấn luyện, khoảng hơn mười ngày nữa tới chi nhánh nhận việc…”

      Trịnh Giang Hà thông báo tường tận tin tức cho Triển Thiểu Huy nghe, Triển Thiểu Huy vẫn hề lên tiếng, sao lại kiểm chứng lại chứ? Khi đó nghe thấy kết hôn mang thai người còn chút sức nào, muốn tiếp nhận hình ảnh ở bên cạnh người đàn ông khác, muốn tiếp nhận chuyện nấu cơm cho người đàn ông khác, tựa vào lồng ngực người đàn ông khác, cười cho người đàn ông khác xem… Tất cả những thứ của đều dành cho người đàn ông khác, Triển Thiểu Huy cũng dám đối mặt nữa.

      Có lẽ trong tiềm thức biết hành động của mình quá trễ, thời gian năm vốn có thể thay đổi tất cả, cho nên khi Từ Lộ Lộ kết hôn cũng tin. Hai năm, mỗi lần nhớ tới Cố Hạ đều đau lòng, đối với thời gian, con người luôn thể làm gì, dù có đập vỡ đầu cũng thể quay lại được. Muốn tạm biệt nhưng lại sợ nhìn thấy , cứ như vậy mơ màng trong cơn ác mộng mà trải qua hai năm, đến khi Cố Hạ quay lại lần nữa, lần ấy ở khu triển lãm Triển Thiểu Huy bắt gặp gia đình hoàn mĩ của Cố Hạ, toàn thân đều lạnh buốt, đó là cảm giác lạnh buốt toát ra từ xương tủy, hệ thống lò sưởi ở trong xe cũng có tác dụng gì. đoán chắc là Cố Hạ hợp lại với Từ Lộ Lộ lừa gạt , Cố Hạ muốn ở bên cạnh , trước kia khi ra quyết tuyệt như vậy, dường như dao chặt đứt quá khứ. Triển Thiểu Huy hận , hận trêu chọc mình lại đoạn tuyệt còn mảnh với mình, hôm nay lại còn ra vẻ như chỉ là người qua đường với , phụ nữ, khi nhẫn tâm còn lạnh lùng hơn cả đàn ông. Đáy lòng dậy sóng mãnh liệt, tức giận lại cam lòng, cho tới bây giờ chưa từng bị ai đùa giỡn như vậy; nhưng lại cảm thấy vui sướng, chưa kết hôn, còn có thể là của … “Đại ca…” Trịnh Giang Hà thấy vẫn lên tiếng nên gọi tiếng, “ muốn gì chúng em cũng ủng hộ , chúng em hy vọng được vui vẻ.” Triển Thiểu Huy “Ừ” tiếng từ trong cổ họng, giọng rất , nhưng hoàn toàn ra. Trịnh Giang Hà thấy Triển Thiểu Huy ngồi ghế có phản ứng gì, giọng có vẻ oán thán.“Đại ca, rất có tài kinh doanh cùng đầu tư, luôn ra tay chuẩn xác, làm việc gì cũng thành công. Nhưng sao lần nào cũng trì độn trong chuyện tình cảm thế, trái tim luôn chậm mất mấy nhịp, em nhắc nhở chút, cuối tuần này đính hôn, mười ngày sau Cố Hạ rời khỏi thành phố này, phải suy nghĩ xem rốt cuộc muốn gì.”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 89 – Hủy hôn


      Hai ngày trước khi Triển Thiểu Huy đính hôn chuyện xảy ra với Cố Hạ chính là giúp khách hàng thực kế hoạch mở rộng như sớm định ra lại chấm dứt sớm, nhưng mà do khách hàng mới cần, phương án tiến hành lại phải điều chỉnh, dự tính còn phải mất hai tháng nữa. Đơn đặt hàng của khách hàng này , công ty cũng muốn thay người, muốn người làm tiếp tục làm tiếp nên tạm thời Cố Hạ về chi nhánh nữa, trước tiên phải căn cứ vào tình hình mà điều chỉnh phương án này cho xong .

      Khách hàng đưa ra vài điều khoản hợp đồng, Cố Hạ phải tiến hành phân tích, xác định được thiếu con số lẻ nào, tất nhiên cũng đồng ý làm thêm hai tháng nữa, lúc Nghiêm Hướng Vĩ biết chuyện này cười toe toét, “ cảm thấy ông trời cảm động vì thành ý của rồi nên mới tạo cơ hội cho .”

      có thành ý gì chứ?” Cố Hạ chuyện với Nghiêm Hướng Vĩ gần như rất thoải mái, lúc nào cũng cười hết cỡ.

      từ từ thể thành ý của cho em xem.” Nghiêm Hướng Vĩ cợt nhả , “Nhưng cũng đừng bắt phải moi tim ra cho em xem nha…quá máu me!”

      Từ khi Cố Hạ trở về thành phố C, Nghiêm Hướng Vĩ thường xuyên mời Cố Hạ ăn, còn có cả đống lí do, Cố Hạ đưa ra quy định AA (mỗi người trả nửa), Nghiêm Hướng Vĩ quy định AA quá khách sáo, bằng mỗi người mời lần. Nhưng mà mỗi lần đến phiên Nghiêm Hướng Vĩ mời toàn đến nhà hàng đắt tiền, đến phiên Cố Hạ lại chủ động chọn những nơi bình dân.

      Cố Hạ cảm thấy con người của Nghiêm Hướng Vĩ cũng tệ, luôn có thể làm cho cảm thấy gánh nặng, lúc ăn cơm cũng rất vui vẻ. Lần này Nghiêm Hướng Vĩ lái xe đưa đến nhà hàng ở phía bắc thành phố, kiểu trang hoàng cổ xưa tinh tế, còn tìm chỗ ngồi gần cửa sổ, mùi hương hoa ngọc lan theo gió truyền vào từ bên ngoài. Đến khi mùi thơm của thức ăn xông vào mũi, Cố Hạ rất hào hứng, chỉ tiếc món ăn vừa bưng ra Triển Thiểu Huy từ ngoài cửa bước vào, tâm trạng vui vẻ thoáng cái biến mất còn chút nào.

      Triển Thiểu Huy cũng nhìn thấy , từ ngoài cửa nhàn nhã thẳng tới, “Trùng hợp vậy sao.”

      hơn hai mươi ngày từ bữa tiệc loạn thất bát tao kia, Cố Hạ còn nhớ ràng từ nay về sau bọn họ còn chút quan hệ gì nữa, bây giờ còn ra vẻ bạn bè cũ tới chào hỏi, Cố Hạ có vẻ cứng ngắc, “Đúng là trùng hợp.”

      ra cũng tính là trùng hợp, Triển Thiểu Huy tính đến đây ăn cơm, xe về biệt thự nhưng Trịnh Giang Hà lại nhắn tin tới nhìn thấy Cố Hạ cùng người đàn ông đến đây ăn cơm nên vội vàng quay đầu xe lại, chạy mạch tới đây. Nhìn lướt qua Nghiêm Hướng Vĩ ngồi đối diện Cố Hạ, mặt Triển Thiểu Huy mang theo nụ cười nhàn nhạt, dường như chỉ là bạn bè tầm thường, với Cố Hạ: “ trùng hợp như vậy sao còn giới thiệu?”

      Nghiêm Hướng Vĩ nghĩ đối phương là bạn của Cố Hạ nên chủ động đứng lên, duỗi tay ra, “Chào , tôi là Nghiêm Hướng Vĩ bạn của Cố Hạ.”

      “Chào .” Triển Thiểu Huy nhìn chằm chằm vào cánh tay bắt tay kia, mặt vẫn tươi cười, “Tôi tên là Triển Thiểu Huy, là Cố Hạ…” (cách của người TQ ngược với tiếng Việt của mình)

      ấy là ông chủ trước kia của em.” Cố Hạ chen vào, “Em từng với trước kia làm việc ở thành phố C, là trong công ty của chủ tịch Triển.”

      Triển Thiểu Huy gật đầu, “Trước kia đúng là Cố Hạ có làm trong công ty của tôi.”

      Nghiêm Hướng Vĩ là người hào phóng nhiệt tình, “Công việc làm ăn của chủ tịch Triển nhất định là , cũng biết Cố Hạ có gây phiền toái gì cho .”

      “Phiền toái hả, có chút, cuối cùng ấy còn chạy mất tăm, gặp phải người như vậy làm cho tôi rất đau đầu.” Triển Thiểu Huy vẫn vui vẻ , “Nhưng là quá khứ rồi, hơn nữa tôi và Cố Hạ cũng quen biết rất nhiều năm, hôm nay gặp gỡ cũng dễ dàng gì.”

      Triển Thiểu Huy cứ đứng đây mới khiến cho Cố Hạ đau đầu, xa cách : “Hôm nay chủ tịch Triển hẹn bạn bè, chúng tôi cũng quấy rầy nữa, làm trễ nãi công việc của chủ tịch Triển hay lắm.”

      “Hôm nay cũng có việc gì, bọn lão Tam ăn cơm lầu, đều là em cả, đến cũng sao. lâu gặp em, thế nào, mời bữa cơm sao?” Triển Thiểu Huy nhìn chằm chằm Cố Hạ, ý tứ sâu xa : “Hay là…em dám đối mặt với ?”

      “Chủ tịch Triển nghĩ quá xa rồi.” Cố Hạ biết có phải tâm trạng Triển Thiểu Huy phải thoải mái nên muốn cho mình có ngày tốt lành hay .

      Triển Thiểu Huy quay đầu lại nhìn Nghiêm Hướng Vĩ, nhanh chậm : “Quên mất cho biết, tôi chỉ là ông chủ của Cố Hạ, mà còn là…”

      ta còn là bạn trai trước của em.” Cố Hạ đơn giản thừa nhận, Triển Thiểu Huy tám phần là người phụ nữ của , gần đây đám người này rất thích giới thiệu như vậy.

      Nghiêm Hướng Vĩ hiểu ra tình hình, ngược lại còn cười thà với Triển Thiểu Huy: “Vậy cũng coi như là đàn , cảm ơn trước kia chăm sóc cho Cố Hạ. Chắn hẳn khi đó Tiểu Hạ vừa bước vào xã hội, ít tiếp xúc nên dễ dàng bị lừa gạt, xem ra gây ít phiền toái cho dàn .”

      Triển Thiểu Huy quan sát ta, yên lặng chút rồi : “Tôi phải là đàn của ấy.”

      Tên Triển Thiểu Huy này việc gì cũng làm được, Cố Hạ muốn chọc giận , càng muốn Nghiêm Hướng Vĩ và lời qua tiếng lại gây thêm phiền phức, Cố Hạ cười : “Hai ngày nữa chủ tịch Triển đính hôn, tôi phải lời chúc mừng rồi. Chắc hẳn gần đây chủ tịch Triển rất bận rộn, chúng tôi cũng muốn làm mất thời gian của nữa.”

      “Chuyện đính hôn xử lí, cho nên dạo này cũng hơi bận rộn. Cố Hạ, mấy ngày nữa đến tìm em.” Triển Thiểu Huy ngừng chút, dùng giọng điệu mập mờ quen thuộc : “Lần này nữa em đừng gây chuyện, cho chút thời gian.”

      Triển Thiểu Huy xoay người rời , rất muốn Cố Hạ cách xa Nghiêm Hướng Vĩ chút, nếu cũng thể cam đoan làm gì với Nghiêm Hướng Vĩ, nhưng đường nghĩ rất kĩ mới ra những lời kia. Cố Hạ rất bướng bỉnh, có đôi khi chấp nhận vứt bỏ hết tất cả cũng chịu khuất phục, ngay cả Trịnh Giang Hà cũng nhắc nhở đừng làm cho việc trở nên phức tạp, còn là nhân viên của Khải Hoành như ba năm trước, rất vất vả mới tạm thời giữ Cố Hạ ở lại thành phố C nhưng cũng dám giữ ở lại quá lâu chính là sợ nhận ra mánh khóe, nếu ép người quá rất phiền toái.

      Triển Thiểu Huy vừa Cố Hạ cũng còn tâm trạng ăn uống nữa, Nghiêm Hướng Vĩ cùng về. đường trở về trong lòng vẫn khó chịu, gặp Triển Thiểu Huy xong trong lòng lại rối bời, cũng may Nghiêm Hướng Vĩ hỏi gì, đường luôn hi hi ha ha cười, dẫn đến nơi khác ăn cơm, đến khi đưa về nhà mới hỏi: “ ta là nguyên nhân em muốn ở lại thành phố C sao?”

      Cố Hạ gật gật đầu, “Cũng có ý gì khác, bởi vì bối cảnh của ta có hơi phức tạp, để tránh phiền toái nên mới muốn ở lại đây, cũng đứng chọc vào ta.”

      Cố Hạ nghĩ nên dối Ngiêm Hướng Vĩ, cắn cắn môi : “Em và ta đúng là có số việc…”

      là quá khứ cả rồi, phải sao?” Nghiêm Hướng Vĩ cắt lời , “ biết em muốn đến, em cũng cần , chúng ta đều lớn rồi, làm gì có ai chưa từng đương, trước kia cũng từng có bạn . chia tay chứng tỏ là thích hợp, chúng ta hẳn là phải nhìn về phía trước, em có ý gì khác với ta còn nhắc tới ta làm gì nữa? Cứ yên tâm làm, mỗi ngày đều vui vẻ là được rồi.”

      “Cảm ơn .” Cố Hạ cười cười với .

      “Có phải cảm động rồi ? Vậy quyết định là bạn .”Nghiêm Hướng Vĩ cười .

      là!”



      Cố Hạ biết Triển Thiểu Huy có ý gì, sắp đính hôn rồi còn chạy đến dây dưa với , Cố Hạ nhớ bình thường tạp chí được phép đăng tin tức về sinh hoạt cá nhân của Triển Thiểu Huy, cho phép mấy tin tức vớ vẩn này lộ ra, lần đính hôn này lại giống trống khua chiêng như vậy ràng đồng ý ngầm của Triển Thiểu Huy, cũng nhìn ra được nhà họ Triển coi trọng cỡ nào.

      Thứ sáu đối với những người làm mà ngày rất thoải mái, đến chiều mọi người trong văn phòng bắt đầu tám chuyện, còn nhắc đến cả tên của Triển Thiểu Huy, giọng của bọn họ rất , lúc ấy Cố Hạ mới kịp nhận ra ngày mai Triển Thiểu Huy đính hôn. Cố Hạ biết trong lòng mình có cảm giác gì, chỉ là lúc làm việc thể yên lòng, liên tục mắc lỗi, giọng tám chuyện ríu rít của người khác càng làm thấy phiền.

      Đến tối mua vài thứ, còn có rất nhiều thức ăn vặt, mình nằm trong nhà vừa xem TV vừa ăn vặt, đến khi bụng căng tròn mới ngừng. Tắm rửa xong chuẩn bị ngủ điện thoại vang lên, là dãy số rất lạ, Cố Hạ nhấn nút nghe, câu rất bình thường, “Xin chào.”

      Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở như có như nhưng lại gì, Cố Hạ lặp lại “Xin chào”, mới nghe thấy giọng truyền đến từ bên kia, “Là .”

      Giọng rất quen thuộc, Cố Hạ hơi nắm chặt điện thoại lại, biết còn hỏi:“ là?”, “Hạ Hạ”, giọng bên kia có vẻ nghẹn lại, “Ngày mai đính hôn.”

      “Vậy xin chúc mừng chủ tịch Triển.” Cố Hạ chút biểu cảm , biết gọi điện thoại đặc biệt thông báo tin này là có ý gì, nếu chỉ để khoe khoang cũng phải.

      “Hạ Hạ, đính hôn với người khác nữa em trở về chứ?” Giọng của Triển Thiểu Huy truyền tới.

      Cố Hạ hoài nghi mình nghe lầm, cười khẽ tiếng, “Chủ tịch Triển, chắc hôm nay uống nhiều quá rồi, chuyện của chúng ta qua, nếu có chuyện gì nữa tôi cúp máy đây.”

      “Hôm nay uống rượu.” Đầu bên kia , “Hạ Hạ, đính hôn với người khác, chúng ta trở về như trước kia…”

      “Chủ tịch Triển, chuyện của còn liên quan gì đến tôi nữa.” Giọng của Cố Hạ có vẻ dồn dập, “ muộn rồi, tôi muốn ngủ, cũng mong chủ tịch Triển đừng tới làm phiền tôi nữa.”

      vội vàng cúp máy, dường như chậm bước bị nuốt mất, rồi lập tức tắt luôn điện thoại.
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :