1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trộm trái tim, đoạt ái tình - Đông Tẫn Hoan

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 55 – Uy hiếp


      Triển Thiểu Huy tuyệt đối phải người biết cách đương, ngoại trừ ăn cơm ra cũng biết phải làm gì cùng Cố Hạ, lúc ăn cơm, Triển Thiểu Huy đề nghị lát nữa dẫn Cố Hạ dạo phố mua ít đồ, hỏi muốn dạo trong cửa hàng quần áo hay là cửa hàng trang sức. Cố Hạ vội vàng lắc đầu cự tuyệt, giỡn sao, đắt tiền như vậy sau này làm sao mà trả nổi đây? Tiền đánh bài còn có thể thắng lại được chứ mấy khoản này tính thế nào? Dạo này Triển Thiểu Huy rất keo kiệt, ngộ nhỡ mà đòi lại tiền làm sao trả nổi.

      Triển Thiểu Huy thấy thái độ của rất kiên quyết nên cũng kiên trì nữa, thấy những khác thích mua cái này cái kia nên nghĩ tất cả phụ nữ đều như thế, nếu như tiền có thể mang lại niềm vui tất nhiên Triển Thiểu Huy cũng ngại dùng tiền, nghĩ tới lời đề nghị lại bị cự tuyệt, Triển Thiểu Huy : "Vậy em , lát nữa ăn cơm xong đâu đây?"

      "Tôi có thể về nhà ?" Cố Hạ yếu ớt hỏi.

      Ánh mắt Triển Thiểu Huy như lưỡi dao lướt qua,

      "Em xem?"

      "Vậy cũng chẳng có gì làm mà." Cố Hạ cúi đầu, đảo mấy hạt cơm trong chén, cảm giác của với Triển Thiểu Huy chính là thấy là lạ, quan hệ của hai người bây giờ là gì đây? Chẳng lẽ là hẹn hò? Hình như cũng giống lắm.

      Triển Thiểu Huy vui nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ tình nguyện của Cố Hạ, khóe miệng trầm xuống, "Tự em nghĩ , nếu gọi bạn bè đánh bài."

      "Hôm qua vất vả lắm mới thắng lại được, lại đánh nữa nếu thua làm sao bây giờ? xem, hôm qua người họ Quan kia thua nhiều như vậy, mặt đen như than." Cố Hạ muốn lại bị thiếu nợ nữa, chỉ là tầng lớp lao động bình thường, thể chơi lớn như vậy. Nhưng mà lại ha ha cười lên, vẻ mặt dương dương tự đắc, "Dạo này có phải tôi càng đánh bài càng giỏi ? Gần đây đều thắng rất nhiều."

      "Em sao?" Triển Thiểu Huy trước sau vẫn tỏ ra khinh bỉ , "Đánh phải tệ bình thường đâu."

      Cố Hạ phục, "Tốt xấu gì ngày hôm qua tôi cũng thắng lại hết rồi, trả lại cho vài trăm vạn, cũng cần giúp đỡ gì. Sao tôi nghĩ thế nào cũng cảm thấy ngồi ở đấy mới thắng được bao nhiêu nhỉ?"

      Nhìn thấy dáng vẻ phục kia của , Triển Thiểu Huy theo thói quen đả kích , "Nếu Long Trạch cố ý để cho em thắng, em còn nghĩ mình có khả năng đó sao? Chắc hẳn em biết trước kia ta làm gì."

      " ta làm gì?" Cố Hạ hứng thú hỏi.

      Mắt Triển Thiểu Huy giật giật, nhanh chậm : '' ta là tay đánh bài chuyên nghiệp, kĩ thuật đánh rất tốt, nghe cho tới bây giờ chưa hề thua, được xưng là thần bài, em biết cũng bình thường, nghề của là mở sòng bạc kinh doanh nên tất nhiên biết ta là ai. Trước kia ta theo Đế vương nổi tiếng thành phố Y, có biết Đế vương là cái gì ?"

      Cố Hạ lắc đầu, "Nghe tên gọi là khí phách."

      "Gọi thế cho dễ nghe thôi, ra đó chính là bang phái xã hội đen lớn nhất ở đó. đúng hơn là trước kia Long Trạch chính là xã hội đen." Triển Thiểu Huy hơi nghiêng người về phía trước, giọng lạnh lùng lộ ra chút uy hiếp, " cho em biết, cũng vậy. Cho nên, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn chút."

      cố ý uy hiếp , Cố Hạ nhịn được toàn thân run rẩy, cắn cắn môi, "Triển thiếu, muốn thế nào?"

      Triển Thiểu Huy lại thoải mái dựa vào ghế, " cho em lựa chọn sau khi ăn cơm xong làm gì tiếp theo."

      Cố Hạ chỉ cảm thấy sống lưng lành lạnh, giọng : " chúng ta xem phim ?"

      Cuối tuần rạp chiếu phim rất đông, Cố Hạ xếp hàng hơn mười phút mới mua được hai vé, đến khu nghỉ ngơi, đưa vé cho Triển Thiểu Huy ngồi ghế sofa, "Triển thiếu, còn 40 phút nữa mới bắt đầu chiếu."

      Triển Thiểu Huy cầm lấy vé, ánh mắt đảo qua, nhìn hai vị trí ghế ngồi, "Đây phải là chỗ ngồi VIP dành cho tình nhân à?"

      Cố Hạ kinh ngạc, vừa rồi sau khi hai người cùng đến, Triển đại thiếu gia ràng cho thấy chưa bao giờ xem phim, nghĩ tới cũng biết những thứ này, ghế dành cho tình nhân, nghe phòng riêng, có ghế sofa cho hai người, đèn tối sầm muốn làm gì làm, Cố Hạ mua loại vé đó, mặt có chút mất tự nhiên, " phải."

      "Sao em mua?" mi mắt Triển Thiểu Huy khẽ nhướng lên, giọng điệu có vẻ chất vấn, đây là lần đầu tiên đến rạp chiếu phim, vừa rồi mới nghe thấy đôi tình nhân bên cạnh hưng phấn mập mờ bọn họ vừa mua hàng ghế VIP dành cho tình nhân, nghe tên thấy hứng thú, tất nhiên Triển Thiểu Huy cũng cho rằng Cố Hạ mua vé đó.

      "Bình thường tôi đều mua vé này, lúc nãy lại trước." Cố Hạ đổ thừa cho .

      Triển Thiểu Huy vung tay lên: "Vậy em mua lại ."

      Cố Hạ liếc cái, người khác đều bắt bạn trai của mình chạy mua vé, còn đến đây Triển thiếu gia ngồi uống trà, động ngón tay. Từ ngày hôm qua đến bây giờ Cố Hạ suy nghĩ rất nhiều mà cũng thể hiểu nổi quan hệ giờ của bọn họ là gì, thấy thế nào cũng giống ông chủ cùng nhân viên hơn, chỉ có điều là tên ông chủ này giờ sỗ sàng cách quang minh chính đại, Cố Hạ cảm thấy điên mất thôi, biết sao mình lại chọc đến người này.

      Lại xếp hàng thêm 10 phút nữa, lúc Cố Hạ nghe người bán vé vé dành cho tình nhân bán hết chỉ cảm thấy người bán vé này đáng , thở phào nhõm, bước chân chậm rãi thoải mái đến trước mặt Triển Thiểu Huy, "Triển thiếu, hôm nay đông quá, vé kia bán hết rồi."

      Triển Thiểu Huy hài lòng lắm nhìn , Cố Hạ cảm thấy ánh mắt kia ràng biết hai chữ "ghét bỏ", ý là "Có chút chuyện như vậy cũng làm xong, có phải em chỉ biết ăn cơm thôi vậy?" chẳng qua là Cố Hạ miễn dịch với ghét bỏ của , để ý tới , "Tôi mua ít thức ăn và đồ uống, chờ tôi lát."

      Đến khi Cố Hạ mang đồ ăn về, thấy thời gian cũng gần đến, Triển Thiểu Huy cầm hai tấm vé đứng lên, vào trong rạp cùng . Cố Hạ muốn nhìn tấm vé chút để dễ tìm vị trí, nhận lấy tấm vé vào cửa từ tay Triển Thiểu Huy lập tức ngẩn người, đây phải là vé mua lúc nãy, đột nhiên lại biến thành phòng VIP, chính là hàng ghế dành cho tình nhân, Cố Hạ quay đầu lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Triển Thiểu Huy, "Triển thiếu, đây phải là vé tôi mua mà?"

      "Đương nhiên phải vé em mua, vừa rồi đổi với người khác." Triển Thiểu Huy vươn tay ôm chầm lấy .

      " uy hiếp bắt người khác đổi cho sao?" Cố Hạ quay trái quay phải, may mà hôm nay Triển Thiểu Huy mang theo vệ sĩ.

      "Chưa từng thấy ai như em cả." Triển Thiểu Huy tiếp tục khinh bỉ , "Chỉ cần ít tiền là được thôi."

      Phòng chiếu phim dành riêng cho tình nhân vô cùng mập mờ, phải hàng ghế cuối cùng mà là vị trí lầu, toàn bộ căn phòng kín như bưng, vừa đối mặt với màn hình, đằng sau cũng khóa kín lại tránh cho người khác làm phiền. chiếc ghế salon màu đỏ đặt dãy gối, ngọn đèn màu cam vẽ ra khí mông lung mập mờ, bên cạnh là chiếc bàn cắm vài bông hoa, vừa ấm áp vừa lãng mạn. Đặc biệt nhất là trong lúc phim chiếu đèn tắt cửa cũng đóng lại, nơi này chính là gian tăm tối riêng tư.

      Sau khi Cố Hạ bước vào ôm lấy chiếc gối ôm trong ngực, ôm rất chặt như là sợ người khác cướp mất, cả người co rúm lại, chẳng qua là thể cứ duy trì tư thế này mãi, Triển Thiểu Huy chỉ nhàng chỉ huy vài câu, lúc mang đồ uống lúc đút bỏng cho , Cố Hạ phải là người có sức phản kháng, ngoan ngoãn nghe theo lời sai bảo của nhà tư bản kia, cầm bỏng ngô đút từng miếng từng miếng vào miệng . Mỗi lần Triển Thiểu Huy ăn bỏng tay đầu lưỡi ấm ướt lại lướt qua ngón tay , toàn thân Cố Hạ tê rần, cực kì tự nhiên. lát sau, Triển Thiểu Huy kéo qua, tay xuyên qua gáy khoác lên vai , giống như tất cả những đôi tình nhân bình thường rúc vào nhau xem phim.

      Bộ phim xem chính là phim bom tấn của Mĩ, ràng là quảng cáo rùm beng vậy mà kết quả lại ngừng có những tình tiết mập mờ, nhiều lần chiếu những cảnh nam nữ đương, dáng người nữ diễn viên nóng bỏng, lúc hôn nhau mãnh liệt với nam diễn viên, đạo diễn lại tạo nên khí rất mờ ám làm cho Cố Hạ đỏ mặt tim đập liên hồi. Cánh tay Triển Thiểu Huy ôm Cố Hạ dần dần siết chặt, trong phim hai người vẫn còn hôn nhau khó khăn chia lìa, cũng rất thích cảm giác được ôm Cố Hạ, lúc ôm thể nhịn được cảm thấy rất hài lòng thỏa mãn, khí trong phim rất khá, hơi nghiêng người ôm Cố Hạ vào trong lồng ngực, mặt càng ngày càng gần.

      Cố Hạ cũng cảm thấy được hơi thở của càng ngày càng gần, trong đầu cảnh giác tột độ, lúc sắp hôn lấy tay che miệng của mình lại.

      Triển Thiểu Huy ghé vào bên tai khẽ cười, ngược lại ngậm lấy vành tai , mút vào, hơi thở nóng bỏng phun ra, thấp giọng : "Lấy ra."

      Toàn thân Cố Hạ căng thẳng như chiến đấu với kẻ thù, ngày hôm qua bị tập kích bất ngờ còn bây giờ rất tỉnh táo, tay bịt miệng cũng chịu buông ra.

      Triển Thiểu Huy hôn vành tai lúc cũng có tác dụng nên cậy mạnh lấy tay mở bàn tay che miệng của ra, còn giữ chặt lấy tay kia của , sau đó kéo khóa áo khoác của ra, vén áo ngực lên, động tác trôi chảy, tấn công liên tục, bàn tay lưng ngừng sờ soạng, Cố Hạ hoáng hồn, vội vàng dùng bàn tay che miệng đè cánh tay của lại, " được như vậy."

      Trong cổ họng Triển Thiểu Huy còn phát ra tiếng cười trầm thấp, rút tay lại hôn lên môi , trong bóng đêm nhè nhấm nháp đôi môi . Hôm nay Cố Hạ chịu phối hợp chút nào, hàm răng cắn quá chặt, mặc cho Triển Thiểu Huy có dịu dàng hấp dẫn thế nào cũng chịu mở miệng ra, Triển Thiểu Huy mút làn môi của vào, giọng trầm thấp hấp dẫn : "Ngoan nào, mở miệng ra."

      Dựa vào cái gì mà Cố Hạ phải ngoan, dựa vào cái gì phải mở miệng ra hôn ta, chưa từng thổ lộ với , vẫn giữ dáng vẻ đại thiếu gia, uy hiếp , khinh bỉ , quan hệ của hai người ràng, Cố Hạ mặc kệ, cắn răng chịu mở miệng ra.

      Triển Thiểu Huy tiếp tục hôn lúc, có chút bất mãn vì phối hợp, "Tự mình chuốc lấy."

      rời khỏi môi của , đặt cả người lên ghế salon, hai cánh tay bị kéo lên khỏi đỉnh đầu làm cho thể nào cử động được, đây là nơi công cộng, dưới lầu còn có vô số người xem, Cố Hạ dám kêu lớn tiếng, thân thể giãy giụa thấp giọng : '' thả tôi ra..."

      giãy giụa trước mặt Triển Thiểu Huy hề có kết quả gì, Triển Thiểu Huy tiếp tục thăm dò vào vạt áo của , vén áo ngực lên vuốt ve bộ ngực mềm mại của , khẽ nhéo đỉnh hoa kia, Cố Hạ còn khom người phản kháng, " mà còn như vậy tôi la lên quấy rối tôi đấy?"

      "Em gọi !" Trong bóng tối Cố Hạ thể nhìn thấy nụ cười đắc ý của Triển Thiểu Huy, :

      "Nếu em muốn người khác biết chúng ta làm gì trong này cứ gọi , cũng ngại chút nào cả. Cho dù người khác có nghe thấy cũng chỉ nghĩ em quyến rũ , quyến rũ được nên muốn hãm hại ."

      Cố Hạ thừa thẹn lại vừa giận, bàn tay Triển Thiểu Huy vẫn còn chạy dọc theo thân thể , thổi gió châm ngòi bốn phía, chậm rãi trượt đến thắt lưng, sau đó xuống dưới, chậm rãi luồn vào trong quần lót cúa , từng tấc từng tấc tiến vào.

      Tay có vết chai mỏng, chạm vào làn da lại gây nên cảm giác kích thích ngưa ngứa, Cố Hạ cầu xin, " dừng tay lại, Triển thiếu, xin , đừng như vậy…"

      Triển Thiểu Huy cũng tiếp tục động tác của mình nhưng cũng lấy tay ra, "Giờ biết cầu xin rồi? Vừa rồi sao chịu phối hợp?"

      "Tôi phối hợp, tôi phối hợp..." Cố Hạ liên tục, "Triển thiếu, thả tôi ra ."

      Triển Thiểu Huy vẫn nằm người thấp giọng cười, "Cũng tại em chọc ."

      tay còn đặt bụng Cố Hạ, vuốt vùng bụng bằng phẳng, có khi ngón tay còn động vào nơi kia, dường như lúc nào cũng có thể tiếp tục thăm dò xuống dưới lách qua con đường u tối kia, Cố Hạ hoàn toàn mềm nhũn: "Tôi sai rồi."

      " biết sai phải sửa chữa lỗi lầm." Bàn tay Triển Thiểu Huy chậm rãi luật động, từng chút từng chút vuốt ve làn da của , lưu luyến lâu mới chậm rãi đứng dậy, "Đến đây lấy lòng , hôm nay tha cho em."

      Cố Hạ vội vàng đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình, mặt nóng như cái nắng thiêu đốt của tháng bảy, cũng may trong này rất tối nên mặt có đỏ cũng có ai nhìn thấy. ngồi xuống ghế salon, trong bóng tối Triển Thiểu Huy vẫn theo dõi , biết phải làm sao để lấy lòng , '' ăn bỏng ?"

      " phải muốn thế này, chúng ta tiếp tục hôn." Triển Thiểu Huy áp sát lại, mang theo chút trêu ghẹo vui vẻ, "Em chủ động bày tỏ tình cảm, đó là lời xin lỗi."

      Trong bóng tối Cố Hạ thấy nét mặt của , tuy vậy vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của , mặt Cố Hạ càng nóng, ngồi chỗ xoắn xoắn ngón tay, nửa phút sau, Triển Thiểu Huy chắc hẳn mất hết kiên nhẵn, từ trong mũi hừ lạnh tiếng, "Sao? muốn hôn, vậy chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi..."

      "Tôi muốn hôn." Cố Hạ ngắt lời , có chút sợ Triển Thiểu Huy, cảm thấy người đàn ông này nhất định là chuyện gì cũng có thể làm.

      Cố Hạ nghiêng người ngồi ghế salon, ánh sáng quá yếu, chỉ có thể nhìn được hình dáng của , chậm rãi duỗi hai tay ra khoác lên vai Triển Thiểu Huy, kéo lại gần, khuôn mặt áp sát vào, chậm rãi hôn xuống, khẽ liếm môi .

      Trong bóng tối Triển Thiểu Huy khẽ cười, ôm lấy , tay giữ lấy gáy , bao phủ làn môi của mút vào hương vị ngọt ngào trong miệng , đầu lưỡi luồn vào đảo qua khoang miệng của đối phương, ngậm lấy rồi lại truy đuổi chơi đùa cùng đầu lưỡi của .

      Hai người hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn nóng bỏng ẩm ướt, biết từ khi nào, chân Cố Hạ vòng qua người Triển Thiểu Huy, tạo nên tư thế dang hai chân ra. Triển Thiểu Huy ôm lấy , kéo sát vào lồng ngực mình, nhiệt độ trong rạp ngày càng cao. Thân thể Cố Hạ thỉnh thoảng lại tự chủ được mà vặn vẹo, phim chuẩn bị kết thúc, Triển Thiểu Huy rời khỏi môi , ôm trong lồng ngực của mình, tiếng thở dốc thừa thô vừa nặng nề, thấp giọng chửi bới, "Chết tiệt! Sao em lại chọn tư thế này?"

      "Hả?" Cố Hạ ngẩng đầu lên, eo hơi giật giật.

      " được lộn xộn." Triển Thiểu Huy đè chặt lưng lại, nơi Cố Hạ dang hai chân ra có vật thể lạ nhô lên, lúc hôn vô ý vặn vẹo mông cùng eo, là giết người mà, Triển Thiểu Huy hung ác : "Còn lộn xộn nữa tự em gánh chịu."

      Tác giả: Tiểu Hạ sắp bị ăn sạch rồi, làm sao bây giờ?
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 56 –


      Hai người cứ phát triển quan hệ đương giả giả như vậy, tại sao lại là giả giả? Bởi vì Cố Hạ cảm thấy quá trình cùng kết quả của việc này là quái dị, hai người đều thích đối phương nhưng lại làm những việc của hai người nhau. Mỗi tối nếu Triển Thiểu Huy có việc gì làm đều ăn cơm cùng , gọi lái xe đưa đón , hoặc là tự mình , sau khi ăn xong hai người cùng tản bộ, đích thân đưa lên xe, chạy xe đến dưới lầu, nhìn chạy lên lầu.

      Triển Thiểu Huy chính miệng thích nhưng mà Cố Hạ có thể cảm nhận được thích , ông chủ lớn như vậy lại dạo phố cùng , hỏi muốn ăn gì, tuy Triển Thiểu Huy vẫn thường xuyên mấy câu chê bai nhưng ánh mắt của lại mang theo vẻ dịu dàng, làm cho người ta kìm được mà sa vào.

      Cố Hạ cũng biết chính xác cảm giác của mình đối với Triển Thiểu Huy, người đàn ông ưu tú như vậy, thích chút nào là già mồm cãi láo, khi hẹn ra ngoài, có muốn từ chối cũng thể mở miệng ra được. Ngay cả cũng hiểu mình dám từ chối hay là muốn từ chối, hai người cũng giống như đôi tình nhân bình thường, cùng ăn cơm, cùng nắm tay, có đôi khi nghĩ, đương có phải là cảm giác này hay ?

      đến mấy ngày nữa là lễ tình nhân, sáng sớm trong văn phòng có rất nhiều hoa tươi được chuyển tới, bó hoa được bó rất tinh tế có thể khiến cho những phải thét lên, mỗi lần người giao hoa tới là cả văn phòng lại náo nhiệt, nhận được hoa hồng có chút đắc ý, nhìn bó hoa hồng bàn làm việc của người khác, Cố Hạ cũng cực kì hâm mộ, từng tặng hoa cho Triển Thiểu Huy vậy mà Triển Thiểu Huy vẫn chưa tặng hoa cho , lại còn hôn thay cơm, là buồn cười!

      Đến chiều tâm tình bình phục trở lại, có người mang đến bó hoa tulip to đến là tặng cho Cố Hạ, cánh hoa màu đỏ ngạo nghễ đứng thẳng có những đường vân, trong nhụy hoa còn lấp lánh những giọt sương, nhìn qua hẳn là loại đắt tiền. Tuy người tặng hoa là ai tặng nhưng Cố Hạ biết đó là , cảm thấy Triển Thiểu Huy cố tình khoe khoang với có tiền cho nên mới tặng hoa hồng. bó hoa tulip cực lớn lập tức khiến cho các đồng nghiệp nhảy dựng lên, “Cố Hạ, bạn trai tặng sao?” “Hoa tulip đẹp như vậy, xem ra là người tai to mặt lớn nha!”

      đồng nghiệp nam trong phòng tiêu thụ đứng bên cạnh đau khổ , “Cố Hạ, sao em có bạn trai rồi, còn chưa kịp theo đuổi em mà?”

      Nhiều đồng nghiệp nữ chỉ trỏ, cười trêu ghẹo như vậy, đột nhiên có người lớn tiếng quát to, “Làm gì thế? giờ làm việc mà lo làm à!”

      Người là giám đốc phòng tiêu thụ, ta đứng bên cạnh vài sếp lớn khác, chính giữa là tổng giám đốc Trâu Nhuận Thành. Sếp lớn xuống kiểm tra tình hình làm việc, kết quả đám người tụ lại chỗ, ta có thể quát sao?

      Mọi người nhanh chóng trở về vị trí, Trâu Nhuận Thành dạo bước tới, ánh mắt đảo qua bó hoa tươi bàn Cố Hạ, sau đó rơi mặt Cố Hạ, ý tứ sâu xa thở dài:“Cố Hạ, rất khá nha!”

      Cố Hạ đứng nguyên tại chỗ gì, đến khi sếp lớn rồi, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Triển Thiểu Huy, “Cảm ơn hoa của .”

      Ngay cả Triển Thiểu Huy cũng thấy kì lạ, ra từ xưa đến nay thích gửi tin nhắn, cảm thấy rất phí công, ngược lại bây giờ ngồi nhắn từng chữ từng chữ cho Cố Hạ, nhanh chóng trả lời lại: “ cảm ơn được, tốt xấu gì em cũng phải tỏ ra biết ơn chứ.”

      Cố Hạ cầm điện thoại cười cười, trả lời, “ có QQ ? Hay là login , em gửi vài bông hồng qua cho .”

      Đầu bên kia gì, lát sau Triển Thiểu Huy mới : “Tối nay sau khi tan ca xuống lầu, tới đón em.”

      Sau khi tan ca, Cố Hạ ôm bó hoa tulip chui vào trong xe của Triển Thiểu Huy, ôm hoa cười, “Triển thiếu, em có thể hỏi chuyện ?”

      “Muốn hỏi cứ hỏi.” Khóe miệng Triển Thiểu Huy lên nụ cười nhàn nhạt vui vẻ.

      …” Cố Hạ nhìn bó hoa trước mặt, “ có thích em ?”

      Triển Thiểu Huy trả lời mà hỏi lại, “Còn em sao?”

      “Nếu như thích em em nghĩ đến chuyện thích chút.”

      Triển Thiểu Huy nheo mắt lại, lời mang theo vẻ uy hiếp nồng đậm, “Cố Hạ, có phải em muốn chết ?”

      Cố Hạ nhếch môi cười, Triển Thiểu Huy rất thích hù dọa người khác, vị thiếu gia này luôn trọng sĩ diện, nhất định là thích nhưng lại chịu . Phụ nữ đều thích hoa tươi, những bó hoa như những ngọn lửa bùng cháy, nhìn vào trong lòng cảm thấy ấm áp.

      Tối hôm đó Triển Thiểu Huy lại hôn , dưới tán cây ngoài nhà hàng, chỗ đó rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài người qua. Buổi tối lúc đưa về hơn 10h, Cố Hạ xuống xe, lúc chuẩn bị chạy vào trong hiên Triển Thiểu Huy gọi lại, “Em quên hoa kìa.”

      từ phía sau cầm bó hoa tươi đến, đưa tới cho , vuốt vuốt đầu , “Nghỉ ngơi sớm chút.”

      Cố Hạ vào phòng ngủ cắm hoa, lúc tìm bình hoa khắp nơi Từ Lộ Lộ vào phòng, tay cầm bó hoa hồng đỏ, nhìn bó hoa tulip của Cố Hạ, “Mới vừa rồi mình nhìn thấy ông chủ của cậu trở cậu về, nghĩ tới hai người lại thành cặp.”

      Cố Hạ có hơi ngượng ngùng, “Việc này…việc này mình cũng tiện .”

      Lần trước Triển Thiểu Huy tới dùng cơm, Từ Lộ Lộ cùng Trần Đào đều nghĩ rằng chỉ là ông chủ của Khải Hoành, về sau mới nghe Trần Đào Triển Thiểu Huy vốn là nhân vật lớn, Từ Lộ Lộ ngồi xuống ghế sofa, “Tiểu Hạ, cậu xác định ta lòng sao? Ông chủ của cậu có thân phận thế nào chắc cậu cũng , cậu muốn qua lại với ta sao?”

      Lúc này Cố Hạ mới tỉnh ngộ hình như mình rất đần độn, u mê, Triển Thiểu Huy gọi ra ra, ngay cả mình có muốn cũng biết. ghét việc ở cùng với Triển Thiểu Huy, giật mình cảm thấy loại cảm giác thương, nhưng mà rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?

      Đêm nay Cố Hạ mất ngủ, cảm thấy bọn họ ở bên nhau như vậy rất ổn, ngộ nhỡ vậy sau này phải tính sao? Lăn qua lộn lại cả đêm, quyết định ngả bài ràng với Triển Thiểu Huy, thể tiếp tục như vậy được. Nhưng mà ngày hôm sau Triển Thiểu Huy tới tìm làm cho dũng khí vất vả mới tích lũy được của tiêu tan phân nửa. Đến khi xe của Triển Thiểu Huy xuất trước mặt , con người khí chất điển trai kia tới cầm lấy tay Cố Hạ lại quên mất mình muốn gì.

      Gần đây Triển Thiểu Huy rất đắc ý, khóe mắt cũng mang theo nụ cười, mấy lãnh đạo trong công ty cũng thấy tâm trạng của dạo này rất tốt, mỗi ngày đều ra về rất sớm. Mấy người em cũng biết tối nào cũng ăn cơm cùng Cố Hạ, đối với việc này, Trâu Nhuận Thành vô cùng đau đớn, nghĩ tới đại ca minh thần võ lại để ý đến Cố Hạ, chưa bao giờ để tâm lấy lòng ai, vậy mà gần đến lễ tình nhân lại tặng cho Cố Hạ bó hoa to. Xưa nay đại ca chưa từng có bạn , nếu muốn tìm, đối phương phải khuynh quốc khuynh thành tốt xấu gì cũng phải chim sa cá lặn, kết quả người đại ca chọn lại là Cố Hạ, nhìn ngang nhìn dọc cũng thể làm cho người ta trầm trồ khen ngợi, ném vào đám người nhất định tìm thấy đâu, điều này làm cho những con nhà danh giá muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người chịu sao nổi?

      Buổi tối lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm, đến nhà hàng, vài người vừa vào phòng Trâu Nhuận Thành đóng cửa lại bắt đầu phàn nàn, “Tam ca, xem đại ca nghĩ gì vậy? Thấy dạo này ấy luôn dẫn theo Cố Hạ bên cạnh, nóng lạnh, nhiều người để chọn như vậy ấy lại thấy chướng mắt, hết lần này đến lần khác lại chọn Cố Hạ, mà Cố Hạ lại là loại muốn thân phận có thân phận, muốn sắc đẹp cũng có sắc đẹp, dẫn theo ra ngoài mất mặt nha!”

      “Tốt xấu gì cậu cũng phải nể mặt Cố Hạ chút chứ, lát nữa đại ca dẫn theo ấy đến ăn cơm đấy, ấy lại làm trong công ty của cậu, cậu cũng đừng có mà gây phiền toái cho ấy, cũng đừng có mà tỏ ra ghét bỏ gì trước mặt ấy.” Trịnh Giang Hà nhắc nhở Trâu Nhuận Thành,“Tôi cảm thấy Cố Hạ cũng tệ lắm, rất có ý tứ, trước kia bọn họ cũng lui tới rất mật thiết, chỉ là cậu chịu quan sát thôi. Trong lòng đại ca nghĩ gì cậu cũng cần phải quan tâm làm gì, đừng có mà quản xem bọn họ làm cái chuyện khỉ gió gì, năm ngoái tôi cũng hỏi đại ca, đại ca ấy rất thích trêu chọc Cố Hạ.”

      “Bây giờ em triệt để mặc kệ kia, chẳng qua là ta rất đáng trêu chọc, chắc là đại ca cảm thấy mới lạ với loại phụ nữ như vậy, thấy nhàm chán nên muốn trêu đùa ta.” Trâu Nhuận Thành lại ngồi xuống ghế sofa, “Trước kia đại ca còn muốn đẩy Cố Hạ cho Quý Phi Dương, khi đó em cảm thấy việc này so với việc lăng xê tiểu minh tinh còn thú vị hơn nhiều, vừa vặn chúng ta cũng có thể nhìn xem Cố Hạ thành cặp với Quý Phi Dương thế nào. Kết quả đại ca lại thay đổi ý định, tự mình chơi đùa cùng Cố Hạ.”

      Mục Bằng ngồi bắt chéo hai chân, “Cũng may lần ở bãi tắm kia cậu bỏ thuốc Cố Hạ, cuối cùng lại mang người đến phòng của đại ca, nếu mang đến phòng của Quý Phi Dương, Cố Hạ và Quý Phi Dương mà có xảy ra chuyện gì chắc hẳn đại ca rất tức giận, biết có phải khi đó đại ca có ý với Cố Hạ nhỉ.”

      đến lần kia rất oan uổng! Đại ca muốn giúp, đẩy Cố Hạ lên chút, gian phòng kia cũng là do ấy sắp xếp, nếu em cũng bỏ thuốc Cố Hạ, rồi nghĩ làm sao để cho Cố Hạ và Quý Phi Dương gạo nấu thành cơm? Em còn nghĩ sáng ngày hôm sau có trò hay để xem, kết quả tối hôm trước đại ca lại gọi người đổi phòng khác.” Trâu Nhuận Thành vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, lại giống như tên trộm : “ xem có phải đêm đó hai người xảy ra chuyện gì ? Dù sao Cố Hạ cũng bị cởi hết quần áo đặt lên giường của đại ca, đêm đó hình như đại ca cũng uống ít, lúc đến tìm chúng ta vẫn còn mặc áo ngủ, nam quả nữ, em cảm thấy nhấy định là xảy ra chuyện gì rồi, sau khi trở về từ bãi tắm thái độ của đại ca với Cố Hạ khác hẳn.”

      “Chắc là có đâu. Về sau tôi gọi người đưa Cố Hạ về phòng, lúc ấy hiệu quả của thuốc kích thích cũng chưa hết, tôi phải gọi bác sĩ đến.” Trịnh Giang Hà nhớ lại tình huống hôm đó, “Hôm sau tôi còn đến thăm ấy, hình như Cố Hạ nhớ gì cả, nhất định là hai người vẫn chưa làm gì. Cố Hạ đúng là quá đơn thuần, ấy bị sốt ấy cũng tin, nếu Tiểu Ngũ à, cũng biết cậu ra sao đâu.”

      “Cùng lắm cho ít tiền là xong.” Trâu Nhuận Thành thư thái tựa vào ghế salon, “Cố Hạ đúng là may mắn, dáng vẻ thế kia mà cũng có thể bị nhìn trúng, đại ca chơi đùa với ta, nhất định là cho ít tiền, phỏng chừng Cố Hạ nhanh chóng từ chức, còn em phải tìm người khác thay thế ta rồi.”

      “Đấy phải là chuyện rất đơn giản sao? Tiểu Ngũ, cậu đừng ở đây mà phàn nàn nữa!” Mục Bằng cầm lấy quyển tạp chí bàn ném về phía Trâu Nhuận Thành lại bị Trâu Nhuận Thành dùng tay bắt được. ngờ chậu hoa đằng sau ghế sofa lại “bụp” tiếng, giống như bị người ta làm rơi, ba ánh mắt đều tập trung về hướng kia, nhìn thấy đằng sau ghế sofa có người ngồi mặt thảm, biến sắc: “Sao lại ở đây?”

      Tác giả: Triển thiếu, tôi nghĩ người hại lại là em của !
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 57 – Thổ lộ


      Sắc mặt Cố Hạ tái nhợt, vốn tới sớm hơn bọn họ, Triển Thiểu Huy gọi tới ăn cơm, còn có việc nên gọi lái xe đến đón , xe chạy thẳng đến nhà hàng, biết căn phòng kia nên đến chờ trước ở đấy, đây cũng phải lần đầu tiên nên có kì lạ. Lúc bọn họ vào còn ngồi chồm hổm trong này, tìm chiếc bông tai bị rơi của thảm, nếu phải đấy là đôi bông tai rất thích, nếu phải vẫn chưa kịp đứng lên theo tiếng của bọn họ cũng biết bọn họ đùa bỡn , biết giấc mộng xuân ở bãi tắm kia của , biết Triển Thiểu Huy chỉ trêu đùa .

      Cố Hạ chầm chậm đứng lên, cố gắng trấn tĩnh mình, chậm rãi : “Tôi tìm đồ, hình như quấy rầy mọi người.”

      cũng muốn nhìn thấy đám người này nữa, cầm túi xách chạy ra ngoài cửa, để lại mấy người kia chứng kiến đột nhiên lao ra ngoài cửa rồi biến mất hai mắt nhìn nhau, Trịnh Giang Hà dùng sức dậm chân, “Thảm rồi!”

      Cố Hạ chạy mạch ra khỏi nhà hàng, cũng nhìn đường, chỉ tùy tiện chạy thẳng về con đường phía trước, bước chân loạn xạ vừa vội vừa lớn, làm sao lại cảm thấy Triển Thiểu Huy thích chứ? Bản thân Triển Thiểu Huy cũng chịu mở miệng , đều khinh thường và lừa gạt , còn tự cho là đúng nghĩ như vậy! Dạo này đầu hỏng mất rồi, biết mình cùng đường với bọn họ vậy mà còn chung với bọn họ; trước đó ràng tự với mình phải giữ khoảng cách với Triển Thiểu Huy, rồi lại duy trì mối quan hệ mập mờ với ta. nghĩ gần đây nhất định là mình bị thứ gì đó ám rồi, não bị ngập nước mới có thể đần độn như vậy, sống u mê như vậy.

      Nhìn , bọn họ vẫn luôn đùa giỡn , từ đầu đến cuối đều như vậy, đám người kia là vô sỉ đến cực điểm, lại còn bỏ thuốc rồi đưa lên giường của người khác nữa! Bọn họ đều là thiếu gia lắm tiền, cho rằng có tiền có thể muốn làm gì làm, đùa bỡn người khác lòng bàn tay. Quý Phi Dương sớm nhắc nhở , bảo phải cách xa bọn họ ra chút, hết lần này đến lần khác lại bận tâm, biết những người khác cười sau lưng như thế nào!

      Bên ngoài trời tối, ánh đèn đỏ của xe hơi đằng sau như dòng nước chảy, từng chiếc từng chiếc lướt qua, điện thoại trong túi vang lên, vẫn ngừng vang lên, lấy điện thoại ra nhìn lướt qua sau đó tắt máy ngay, muốn nhìn thấy cái tên kia thêm nữa.

      Cố Hạ dọc theo con đường, rất xa rất xa, đến khi còn sức nữa, bụng cũng réo ầm ĩ vì đói, nhìn thấy những quán ăn san sát ven đường mới chậm rãi vào, mùi súp thơm lừng vào trong miệng cũng hề có mùi vị gì, ràng Triển Thiểu Huy thích lại còn muốn là những chuyện của người nhau, còn muốn phải sinh ra ảo tưởng; thích cũng sao, vậy mà còn đùa giỡn , lấy ngàn vạn tiền đánh bài uy hiếp , muốn thắng lại hết, mặt khác còn tìm đến thần bài ngồi cùng bàn với , đùa giỡn giống như đùa giỡn con khỉ, tức nhất là còn ngốc nghếch theo .

      Lúc Cố Hạ trở về chung cư nhà mình hơn 10h, tuy sang xuân nhưng đêm vẫn lạnh như nước, đèn đường gần chung cư bật lên, ánh sáng mờ nhạt mông lung, ở dưới lầu Cố Hạ nhìn thấy chiếc xe hơi, lòng có hơi dao động. làm như thấy lướt qua chiếc xe hơi bước về phía hàng hiên, cửa xe bị mở ra, Triển Thiểu Huy tới, vài bước đến hàng hiên chặn lại, bắt lấy cánh tay của , giọng càng mềm mại hơn mọi thường, “Sao lại về muộn như vậy?”

      Cố Hạ dùng sức vùng ra khỏi tay nhưng thể giãy ra được, cũng thèm giãy giụa nữa, nhìn thẳng vào , giọng vô cùng bình thản, “ trễ như vậy, Triển thiếu cũng nên về nghỉ ngơi sớm .”

      Bọn họ đứng trong hành lang, hàng hiên còn có người qua lại, Triển Thiểu Huy kéo sang bên, “Đừng để ý đến lời của người khác, ăn cơm chưa?”

      Nơi này là chỗ che nắng mưa, Cố Hạ thấy biểu cảm của Triển Thiểu Huy, cả đêm, nghĩ rất thông suốt, : “Triển thiếu, đến đây chúng ta hãy ra hết , tôi muốn chơi cùng nữa, nhân vật lớn như tôi thể trêu vào, phiền sau này đứng tới tìm tôi nữa.”

      “Bị sao nữa vậy?” Trong lòng Triển Thiểu Huy cũng vui vẻ gì, tối nay đến nghe thấy mấy người kia kể lại tình lúc ấy nổi giận, thực xúc động muốn đánh người, đám người kia có việc gì làm lại lo chuyện của người khác, hết lần này tới lần khác lung tung; lung tung thôi, những lời kia làm sao có thể để cho người trong cuộc nghe chứ? Tìm Cố Hạ khắp nơi cũng thấy, cơm tối cũng chưa ăn chạy đến đây, ngay cả cũng thể tưởng tượng được có ngày mình lại lái xe đến dưới lầu, si ngốc chờ người phụ nữ. biết nhất định Cố Hạ rất tức giận, xoa đầu , “Em đừng nghe bọn họ lung tung.”

      Cố Hạ nghiêng đầu né tránh khỏi tay của , “Nếu hôm nay trùng hợp như vậy, tôi còn bị các người lừa gạt, các người vẫn luôn đùa giỡn tôi, Triển thiếu, có phải cảm thấy tôi rất đần ? Cảm thấy hứng thú với tôi nên thường xuyên tìm cách làm khó tôi, nhìn thấy tôi vì mà vội vội vàng vàng, như vậy thấy vui lắm sao? Có phải rất ít khi gặp được người đần như tôi nên mới bám tôi tha?”

      Triển Thiểu Huy cảm thấy nhức đầu, bất đắc dĩ : “ đùa giỡn em.”

      đùa giỡn tôi, vậy là cái gì?” Trong lòng Cố Hạ tràn ngập tức giận, cũng cần biết nhiều như vậy, dùng giọng điệu chất vấn : “ sớm biết cuối cùng Quý sư huynh và tôi có khả năng đến với nhau nhưng lúc trước lại cổ vũ tôi theo đuổi ấy, phải chỉ để thỏa mãn tâm lí thích xem trò vui của sao? Lúc ở bãi tắm, các người bỏ thuốc vào rượu của tôi, các người thích xem trò hay, vậy có nghĩ tới cảm thụ của tôi ? Ỷ mình có tiền có thể suốt ngày la lối tôi om sòm, tùy tiện tìm việc gì đó làm khó tôi, sau đó các người nhìn tôi nịnh nọt các người, như vậy các người mới thấy vui, phải ?”

      Cố Hạ ngửa mặt lên nhìn , “Triển thiếu, có biết ra tôi xem như bạn ? muốn tôi làm gì tôi đều làm, cố gắng làm tốt nhất; dẫn tôi ra ngoài tôi đặc biệt để ý lời và việc làm của mình, còn sợ làm mất mặt , kết quả sao? Các người đều đùa bỡn tôi, từ đầu đến cuối đều như vậy.”

      Triển Thiểu Huy thấy tâm trạng của kích động nên trong lòng cũng thấy bối rối, nắm chặt tay , “Cố Hạ, phải như em nghĩ đâu. thừa nhận lúc mới đầu cảm thấy thú vị nên mới muốn tác hợp cho em và Quý Phi Dương, nhưng mà lâu sau với em Quý Phi Dương thích hợp với em, cũng khuyên em nên buông tay. Chuyện Tiểu Ngũ bỏ thuốc, đêm đó dạy dỗ nó, về sau nó cũng nhận lỗi…”

      “Bất kể là gì cũng còn quan trọng nữa.” Lòng Cố Hạ lạnh như nước, muốn có bất kì liên quan gì đến bọn họ nữa, “Triển thiếu, về , làm gì cần phải giải thích với tôi. Tôi xin hãy buông tha cho tôi, giờ tôi biết hết rồi, có tiếp tục cũng còn ý nghĩa gì nữa.”

      Triển Thiểu Huy vẫn giữ chặt tay buông, “Cố Hạ, có đùa giỡn em, thích em, nếu tìm em suốt ngày làm gì?”

      “Giả vờ như vậy rồi lại dùng thủ đoạn uy hiếp, chẳng phải là quá làm mất giá trị của sao? Nếu như còn muốn dựa vào tôi để được gì đó cứ thẳng ra , dù sao các người cũng là người có tiền, tôi cũng thể làm gì được.” Giọng điệu của Cố Hạ vô cùng xa cách, giờ còn tin lời nữa, đa số đèn các nhà tắt, xung quanh u tĩnh, ngọn đèn càng thêm lạnh lẽo, cảm thấy mệt mỏi, muốn vớ vẩn với nữa, chỉ muốn ngủ sớm chút, ngày mai còn phải làm.

      “Sao em lại tin chứ?” Cho tới bây giờ Triển Thiểu Huy chưa từng thổ lộ cùng ngưới khác, trong lòng nặng trịch.

      Cố Hạ bình tĩnh trở lại, trong bình tĩnh mang theo chút xa cách, trầm mặc lời nào, ánh mắt cũng nhìn về phía , giống như người có tên là Triển Thiểu Huy nắm tay tồn tại, ra dù có phản kháng hay phản kháng cũng khác nhau là mấy, hoàn toàn có khả năng làm gì , mọi chuyện đều do định đoạt, đơn giản chỉ ra vẻ toàn bộ việc hề liên quan đến mình.

      Triển Thiểu Huy cầm tay biết phải làm sao, trong lòng hỗn loạn, ôm vào ngực mình, dịu dàng hôn lên môi , Cố Hạ hơi nghiêng đầu nhưng lại né tránh. Triển Thiểu Huy luôn hôn rất dịu dàng, chỉ là Cố Hạ hề phản ứng chút nào, cắn chặt hàm răng, mặt cũng có biểu cảm gì, phản kháng cách lặng lẽ, giống như bức tượng gỗ, dường như tất cả đều liên quan gì đến .

      Triển Thiểu Huy tiếp tục hôn , nụ hôn liên tục tinh tế và triền miên như mưa bụi, cảm nhận được phản kháng của , cũng thể dùng cách trước kia khiến cho khuất phục, trong lòng biết phải làm sao, đến khi nếm được vị mặm môi mới ngừng lại, dùng ngón tay nhàng lướt qua gò má , “Sao lại khóc?”

      Thân thể Cố Hạ cứng đờ, giọng lạnh lẽo, “Triển thiếu, hài lòng chưa? Nếu như còn muốn làm chuyện khác vậy tôi cũng thể làm gì được , cần phải phí sức ngụy trang đâu.”

      Triển Thiểu Huy bất đắc dĩ thở dài, “Cố Hạ, thích em.”

      “Nhận được ưu ái rồi!” tỏ ra vô cùng xa cách, ràng từng chữ :“Nhưng mà, tôi thích , sau này cũng thích.”

      Giọng của rất , rất bình tĩnh, giống như lời dỗi hờn, chỉ như trần thuật lại , rơi vào trong tai Triển Thiểu Huy, ràng đến mức màng nhĩ cảm thấy đau đớn.

      Sau khi Cố Hạ trở về phòng, bó tulip vẫn chưa hoàn toàn héo tàn nhưng lọt vào mắt lại cảm thây rất chướng mắt, Cố Hạ ném nó ra ngoài, nhập số điện thoại của Triển Thiểu Huy vào sổ đen, cũng may vẫn chưa quá lòng, trước mắt cũng tạo nên hậu quả gì, sau này nhất định phải cách bọn họ xa.

      Mùa này thời tiết cực kì thất thường, lúc mưa kéo đến lúc lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo, từng hạt mưa lạnh tí tách rơi, cửa ra vào của tòa nhà thương mại có chiếc xe có rèm che màu đen đỗ, tùy tiện chắn ngang giữa đường, Triển Thiểu Huy nhìn đồng hồ, có người lục đục ra khỏi tòa nhà, chui ra khỏi xe, dựa vào xe, xe tốt trai đẹp, bất kể là ai cũng liếc mắt nhìn, chỉ là vẻ sắc bén lạnh lùng mặt người đàn ông làm cho người khác dám nhìn thẳng.

      Cố Hạ liếc nhìn thấy chiếc xe của Triển Thiểu Huy đậu trước cửa ra vào, biểu cảm dịch chuyển tầm mắt , chỉ là chiếc xe đứng ngay cửa chính, vừa bước ra khỏi cửa bị Triển Thiểu Huy giữ chặt, thấp giọng : “Lên xe.”

      Theo bản năng Cố Hạ muốn tránh khỏi nhưng Triển Thiểu Huy lại chịu buông tay, lúc này người đến người , trong đó có cả đồng nghiệp của mình, nếu vùng vằng mãi gây chú ý của mọi người, chậm trễ giây chừng bị đồng nghiệp nhìn thấy, thể có vài tin đồn, Cố Hạ cũng muốn làm trò cười cho người khác bàn tán lúc trà dư tửu hậu, bên phải cửa xe mở, Triển Thiểu Huy kéo cái, nhét cả người vào trong xe.

      thắt dây an toàn cho xong chậm rãi lái xe , giống như trước hỏi:“Muốn ăn ở đâu đây?”

      Cố Hạ gì, ánh mắt nhìn về phía mấy biển quảng cáo bên ngoài, muốn duy trì nguyên tắc đếm xỉa đến , triệt để xem như khí, Triển Thiểu Huy thêm gì đó cũng rơi vào tai .

      Triển Thiểu Huy đóng vai độc thoại lúc rồi cũng ngậm miệng, trực tiếp chạy xe đến bãi đỗ xe của nhà hàng, lấy cây dù đưa Cố Hạ vào nhà hàng. Cố Hạ vẫn giữ nguyên tắc phản kháng, Triển Thiểu Huy chuyện với đương nhiên nghe, dù cho có nắm tay hay vuốt ve mặt , Cố Hạ vẫn có chút phản kháng nào, ngay cả mắt cũng nhìn . Các món ăn bưng lên Cố Hạ cũng động đũa vào, ngược lại lấy điện thoại trong túi ra chơi xếp hình.

      Triển Thiểu Huy đặt đũa xuống, “Cố Hạ, ăn cơm .”

      Cố Hạ cũng ngẩng đầu lên, tiếp tục chơi xếp hình.

      Triển Thiểu Huy đứng dậy ngồi xuống bên cạnh , cầm lấy điện thoại trong tay , “ cũng giải thích với em rồi mà, rốt cuộc em muốn thế nào đây?”

      “Tôi thích , cũng muốn gặp lại , chẳng qua là tôi đấu lại , làm gì còn phải hỏi tôi muốn thế nào à.” rất bình tĩnh , sau đó quay đầu , nhìn những giọt mưa rơi ngoài cửa sổ thủy tinh, bên ngoài mưa bụi rơi như màn sương mù, dày đặc, ngoại trừ ánh đèn lập lòe, những thứ khác đều thể nhìn thấy .

      Ngoại trừ câu này, Cố Hạ mở miệng thêm nữa, dùng yên lặng để đối kháng với , dù sao bọn họ cũng từng đùa giỡn , bây giờ mở miệng nữa, trong lòng thầm muốn duy trì tâm trạng tốt đẹp để làm tức chết đám người này.

      Triển Thiểu Huy phát ra mình có cách nào giữ lấy , hai người vẫn ngồi cùng nhau, cuối cùng bất đắc dĩ : “Trở về .”

      Vừa mới dứt lời, Cố Hạ cầm điện thoại của mình đứng lên mang theo túi xách thẳng ra ngoài, cũng liếc nhìn Triển Thiểu Huy cái. Đến khi Triển Thiểu Huy thanh toán xong nhìn thấy xông ra ngoài màn mưa, nhanh chóng chạy trốn, giống như đằng sau con mãnh thú hay cơn nước lũ đuổi theo.

      Tác giả : Trước kia chịu , giờ mới thổ lộ ai mà tin!
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 58 – Buồn bực


      Triển Thiểu Huy cảm thấy biết phải làm sao, Cố Hạ thích còn chưa tính, cho dù có chán ghét cũng được, đằng này thái độ của Cố Hạ đối với lại lạnh lùng thèm đếm xỉa đến, giận dỗi ầm ĩ, cũng tức giận, hoàn toàn xem như khí, cho dù mấy câu uy hiếp Cố Hạ cũng có bất kì phản ứng nào.

      Cố Hạ vẫn chuyện vui vẻ với người khác như trước, nhưng ở trước mặt Triển Thiểu Huy lại im lặng, giống như tấm lưới phòng hộ, tự động loại bỏ người có tên là Triển Thiểu Huy, trong lòng , trong mắt cũng nốt; Triển Thiểu Huy tóm ra, biến thành bức tượng gỗ, cái gì cũng lọt vào tai ; có đôi khi hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hoặc là nhìn vào màn hình di động của mình, hoặc là đùa nghịch mấy sợi tóc của mình, chỉ cần Triển Thiểu Huy bắt được quay đầu lại bỏ chạy mất dạng.

      Triển Thiểu Huy tình nguyện để cho Cố Hạ nổi điên lên chứ cũng đừng hoàn toàn lạnh lùng như vậy, lạnh lùng đến mức làm cho lòng người cũng lạnh theo, mở to mắt nhưng nhìn thấy , dựng thẳng lỗ tai lên nhưng nghe thấy lời , tất cả những gì Triển Thiểu Huy làm đều phí công. mến , mến dáng vẻ nổi nóng của Cố Hạ, nhưng mà giờ Cố Hạ ở trước mặt cũng chỉ như bức tượng gỗ, cảm thấy phát điên lên, tức giận có chỗ trút, có lực mà có chỗ dùng, sau vài lần tìm Cố Hạ cũng muốn tự làm mất mặt mình nữa. Sau khi tan việc gọi mấy người em lại, kéo đến phòng tập trút hết cơn giận của mình.

      Vài ngày sau, Trâu Nhuận Thành gọi Cố Hạ lên, chuyện vô cùng khách sáo,“Cố Hạ, hôm đó chúng tôi chỉ giỡn thôi, đàn ông rất hay giỡn như vậy, đừng để trong lòng. Đại ca rất tốt với , cũng đừng giận dỗi nữa.”

      Trâu Nhuận Thành biết phải làm sao, ta vốn cũng muốn giải thích cái gì với Cố Hạ, phụ nữ đều nghĩ đằng nẻo, ít ngưới thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, bất kể có giả vờ làm gì cuối cùng cũng chỉ vì tiền, đây là chân lý Trâu Nhuận Thành rút ra từ thực tiễn. Chỉ có điều dạo này đại ca được vui, ở trong công ty như thùng thuốc súng, lúc nào cũng có thể phát nổ, sắc mặt mỗi người trong công ty đều rất căng thẳng, ăn đều khép nép lo sợ, sợ cẩn thận châm phải ngòi nổ. Hai ngày nay Trâu Nhuận Thành cũng dám chạy đến công ty bên kia, chẳng qua là tối nào ta cũng bị Triển Thiểu Huy kéo đến phòng tập luyện tập, mà luyện tập cái gì chứ? ràng là Triển Thiểu Huy chỉ muốn trút giận thôi. Thời gian của mọi người đều quý hiếm, Trâu Nhuận Thành gánh nổi mới gọi Cố Hạ đến.

      Mặt Cố Hạ chút cảm xúc buông lỏng tay, “Tổng giám đốc Trâu còn việc gì khác ? Nếu còn tôi xuống trước.”

      Trâu Nhuận Thành nhìn dáng vẻ sợ chết của , khuyên nhủ: “Chuyện kia tuy là tôi đúng nhưng cũng phải nhìn sắc mặt đại ca chứ, đại ca thích phụ nữ chơi trò lạc mềm buộc chặt với ấy đâu…”

      ta còn chưa xong Cố Hạ xoay người , kéo cửa chính của văn phòng ra ngoài, để lại bóng lưng làm cho Trâu Nhuậ Thành tức chết.

      Lúc xuống lầu, Cố Hạ cũng nghĩ cần thiết phải ở lại chỗ này, dù sao cũng đắc tội với ông chủ, cũng thể làm việc yên ở đây nữa vậy nên cũng cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. trở về chỗ làm việc của mình ở tầng , đến bên cạnh trưởng phòng Lưu với ta tiếng, trưởng phòng Lưu có hơi bất ngờ, với vài câu, nhìn thấy thái độ kiên quyết của nên viết thư từ chức trước.

      nhân viên như cố muốn từ chức ra chỉ cần trước với lãnh đạo tiếng, hoàn toàn cần quấy rầy tổng giám đốc ở lầu, đơn từ chức giao cho trưởng phòng tiêu thụ là được, trưởng phòng hỏi câu có phải muốn từ chức , sau đó phất tay sắp xếp người mới tới tiếp nhận công việc, vậy căn bản Triển Thiểu Huy cũng biết từ chức.

      Cố Hạ thở dài hơi, lúc có thời gian bắt đầu tìm thông báo tuyển dụng, sau khi rời khỏi chỗ này phải tìm việc lại từ đầu, dù tiền lương có thấp chút nhưng cũng còn khá hơn nơi này.

      Chuyện làm ăn của Triển Thiểu Huy ở nước ngoài vẫn chưa xong, vốn cũng cần phải tự mình ra nước ngoài nhưng mà trong thời gian này rất phiền não nên tự mình , tuần sau, lúc xuống máy bay về thành phố C hơn 10h, qua cửa sổ xe nhìn mọi người, kìm lòng được bảo trợ lý đưa điện thoại, gọi cho Cố Hạ.

      Lúc ấy Cố Hạ vừa mới lên giường, vốn tính tắt máy ngủ điện thoại vang lên, lấy lại nhìn dãy số lạ, nhấn nút nghe, : “Alo?”

      Triển Thiểu Huy cầm điện thoại gì, nghe thấy “Alo” mới khẽ,“Là .”

      Đầu dây bên kia im lặng chút, sau đó dứt khoát cúp điện thoại, Triển Thiểu Huy cầm điện thoại chút rồi cúp máy. Trong lòng Triển Thiểu Huy buồn bực đến phát sợ, muốn chuyện với nữa, đá ra khỏi thế giới của mình, cho dù làm gì trước mặt cũng xem như thấy.

      Cố Hạ chuẩn bị tháng ba nghỉ việc, chắc hẳn cuối tháng có người đến làm thay, trước mắt vẫn phải làm. Trâu Nhuận Thành tìm nữa, cũng có cơ hội gặp mặt, trải qua hơn năm cố gắng làm việc tại phòng tiêu thụ, có thể thu phục được khách hàng lớn vẫn chịu hợp tác với Khải Hoành, trị giá hợp đồng rất lớn, đủ để hoàn thành nhiệm vụ tiêu thị năm nay của bọn họ. Lúc kí hợp đồng xong, trưởng phòng Lưu cười đến nở hoa, giám đốc Dương triệu tập bọn họ mở cuộc họp, ngay cả tổng giám đốc Trâu Nhuận Thành cũng tới, vào câu cổ vũ nhân viên phòng thị trường, lúc tan họp, giám đốc Dương đứng lên, mặt mũi hồng hào, cười : “Trong khoảng thời gian này mọi người cực khổ rồi, thành tích đều thuộc về phòng tiêu thụ chúng ta, hôm nay vui vẻ như vậy, mai lại là cuối tuần, tổng giám đốc Trâu muốn mời mọi người bữa, các vị trở về làm cho xong công việc, lát nữa sau khi tan ca, tổng giám đốc Trâu mời mọi người ăn cơm ca hát.”

      ta còn thêm vào câu: “ ai được vắng mặt!”

      Mọi người đều vỗ tay hoan hô, lúc tan họp Cố Hạ với trưởng phòng Lưu mình , còn có việc chưa làm xong, trưởng phòng Lưu tập tức lắc đầu: “Cố Hạ, nào có bận rộn như vậy? Cấp tất cả đều được vắng mặt, thể làm khó tôi được. Nếu , đến lúc làm thủ tục thôi việc cũng đừng có mà nhờ tôi kí tên đấy.”

      Tổ này còn có trợ lí nữa cũng rất thân với Cố Hạ, : “Em sắp từ chức, chẳng lẽ vậy nên muốn ăn cơm với chúng tôi? Còn chưa bắt đầu ghét bỏ chúng tôi rồi.”

      Cố Hạ cũng kiên quyết nữa, quan hệ của và động nghiệp cũng tệ lắm, sau này cũng còn cơ hội như vậy, dù sao Trâu Nhuận Thành cũng mặc kệ . Hơn bốn giờ, ngồi xe hơi của đồng nghiệp đến nơi ăn cơm, là phòng rất lớn, vô cùng xa hoa, bên cạnh còn có phòng karaoke. Các sếp của công ty vẫn chưa đến, đồng nghiệp đều làm trong phòng tiêu thụ, khí cực kì sôi động, vừa vào có mười người ca hát, đồng nghiệp nam cười cười, đám người thoải mái cười to, có người hát, có người vỗ tay náo nhiệt.

      Nhân viên họ Tống thu phục được vị khách lớn cầm micro, hát xong bài làm ra vẻ ngôi sao lời cảm ơn: “Cảm ơ CCTV, cảm ơn MTV, cảm ơn các đồng nghiệp và bạn bè ủng hộ tôi…”

      Mọi người ngồi ghế sofa cười đến lăn lộn, lúc này các sếp trong công ty bước vào phòng, trưởng phòng Lưu vội vàng đứng dậy chào hỏi, tiếng đùa giỡn cũng tạm thời ngừng lại, giám đốc Dương đứng bên cạnh cũng vươn tay bảo, “Hôm nay vô cùng vinh dự vì chủ tịch tự mình đến khen tặng mọi người.”

      Bọn họ mới vừa vào cửa Cố Hạ thấy Triển Thiểu Huy nhưng chỉ liếc qua cái, ngay cả hôm nay Triển Thiểu Huy mặc áo màu gì cũng lọt vào mắt Cố Hạ, mọi người nhiệt liệt vỗ tay, Cố Hạ cũng theo số đông vỗ tay, nghe thấy Triển Thiểu Huy “Lúc tan việc cần phải quá giữ ý, mọi người tiếp tục chơi .”

      Các sếp ngồi bên, trong phòng cũng thiếu khí sôi động lúc nãy, Triển Thiểu Huy với giám đốc Dương gì đó, giám đốc Dương đứng dậy với mọi người: “Sao lại hát? Chủ tích muốn náo nhiệt thêm chút nữa, đợi lát nữa hãy ăn cơm, mọi người cứ thoải mái .”

      ta tiện tay chỉ cái, “Tiểu Tống, hôm nay cậu là nhân vật chính, hát thêm bài nữa .”

      Mọi người lại hát, vừa hát vừa đùa giỡn, Cố Hạ cũng dao động theo đám người, người khác hát cũng ồn ào theo, tuy cho tới bây giờ vẫn chưa liếc mắt nhìn Triển Thiểu Huy nhưng lại có thể cảm nhận được có ánh mắt nóng rực dán người mình, nhưng dù có nóng đến đâu Cố Hạ cũng quay đầu lại liếc nhìn .

      Triển Thiểu Huy ngồi ghế salon vẫn luôn nhìn , nhìn thấy cười tươi tắn, nhìn chuyện cùng các đồng nghiệp, nhìn cầm lúc lắc tay, nhìn hoạt bát như vậy, ánh đèn rơi mặt , khuôn mặt trắng nõn, ràng có bao nhiêu ngày nhưng lại cảm thấy cách mình rất xa.

      Cố Hạ làm như có việc gì cả, nghe người khác ca hát đùa giỡn, tiểu Tống trêu ghẹo: “Cố Hạ, sao em lại hát, dầu gì cũng là nhành hoa trong tổ chúng ta, nhanh hát bài .”

      “Em hát đâu, sợ lát nữa mọi người lại ăn cơm nổi.” Cố Hạ cười trả lời.

      sao đâu, giảm béo. Hay là chọn bài hát song, Cố Hạ cùng hát bài .” Tiểu Tống đề nghị.

      “Thôi thôi .” đồng nghiệp với Tiểu Tống, “Cố Hạ là hoa có chủ, lễ tình nhân người ta nhận được hoa tulip, cậu còn chen vào làm gì nữa.”

      đến chuyện này, các đồng nghiệp đều bắt đầu hỏi: “Cố Hạ, bạn trai em làm gì vậy?” “Có phải là người giàu có ?”…

      có chuyện đó đâu.” Cố Hạ khoát tay, nhắc tới chuyện này lại buồn bực, đồng nghiệp vẫn hỏi , Cố Hạ vội vàng lấy cớ vào nhà vệ sinh, tạm thời thoát khỏi chỗ này.

      thầm mong nửa tháng làm việc trong Khải Hoành qua nhanh chút, sau này có thể cách người kia xa chút, thể chọc vào, nấp kĩ chút. Đứng ngây người trong toilet lúc lâu mới ra, vừa ra tới nhìn thấy Triển Thiểu Huy đứng dựa tường vào hành lang, trán rũ xuống vài sợi tóc.

      Cố Hạ tiếp tục giả vờ thấy, ngờ vừa mới lướt qua cánh tay bị giữ chặt lại, Cố Hạ dường như cũng quá bất ngờ, nghiêng đầu qua, ánh mắt bức tranh treo tường, trái ngược với dáng vẻ hoạt bát trong phòng lúc nãy, biến thành dáng vẻ giả chết.

      Triển Thiểu Huy ngẩng đầu lên nhìn , giọng điệu theo mang vẻ bất đắc dĩ,“Đừng như vậy nữa, được ?”

      Bức tranh vẻ cảnh rừng cây, dùng gam màu xanh đậm, xanh nhạt, xanh lơ,… Các loại sắc thái pha trộn với nhau, màu xanh dường như mang theo chút sắc thái long lanh, chẳng lẽ lại là rừng cây sau cơn mưa? Cố Hạ cố gắng suy nghĩ trong đầu, chính giữa có bóng lưng của người, đây rốt cuộc là nam hay là nữ? Già hay trẻ? vẫn cứ tự hỏi, đến khi Triển Thiểu Huy kéo đầu sang, ánh mắt của mới rời khỏi bức tranh, ngược lại nhìn sang giấy dán tường màu rám nắng.

      Triển Thiểu Huy lấy tay vuốt tóc , “Hai ngày trước mới từ nước ngoài về, lâu nhìn thấy em cười mới tìm lí do gọi mọi người ra, muốn nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của em…”

      Mà Cố Hạ vẫn nhìn chằm chằm vào màu giấy dán tường kia, tấm giấy hoa tường này rốt cuộc là do ai thiết kế, giống hoa hồng cũng giống hoa tulip, là xấu!

      “Em vài câu , nếu tha cho em trở về đâu, lát nữa đồng nghiệp mà nhìn thấy, khắp nơi đều có tin đồn về em cũng mặc kệ nha.” Triển Thiểu Huy lại bắt đầu uy hiếp .

      Suy nghĩ của Cố Hạ bay xa cực kì, sau này khi thiết kế nhà tuyệt đối dùng loại giấy dán tường này, màu sắc quá tối, dán trong nhà rất khó nhìn, dùng loại giấy dán tường nào đây? Màu nâu nhạt tệ, làm nổi bật vẻ sạch thoải mái…

      Triển Thiểu Huy vẫn nhìn như cũ, cuối cùng biết phải làm sao, có làm cho đồng nghiệp của nhìn thấy, có lẽ sau này cũng để ý đến đồng nghiệp nữa, cuối cùng Triển Thiểu Huy cũng chỉ hy vọng được nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của Cố Hạ, khẽ thở dài, “Thôi, chơi vui , đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

      thả tay ra, Cố Hạ lập tức cất bước vào phòng, Triển Thiểu Huy nhìn theo bóng lưng của , vẫn dáng vẻ trước kia, nhưng mà ngay cả cái nhăn mặt hay mỉm cười đều tiếc cho , hoàn toàn ngăn cách với thế giới của .
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 59 – Say rượu


      Cố Hạ trở vào phòng tìm vị trí ngồi dựa vào tường, trong đám người nghe bọn họ hát, bên kia vài vị sếp thấp giọng chuyện, tổng giám đốc và chủ tịch đều đến chơi, bọn họ đều rất chú ý lời và hành động. Trâu Nhuận Thành quét mắt nhìn Cố Hạ vài lần, này quá bướng bỉnh, đúng là để ý đến đại ca, ta hiểu Cố Hạ muốn gì, có bao nhiêu phụ nữ muốn bò lên giường của đại ca, cũng chỉ có Cố Hạ mới biết thức thời như vậy. tình là do bọn họ làm hư, sắc mặt của Tam ca và Tứ ca tốt, đại ca mặt đen như than câu: “Từ nay về sau chuyện riêng của tôi các người đừng có mà xen vào. Nhất là Tiểu Ngũ, làm hư việc còn nhiều hơn là được việc!”

      Mức độ để ý của Triển Thiểu Huy đối với Cố Hạ vượt quá dự liệu của Trâu Nhuận Thành, vừa rồi thấy Cố Hạ vào toilet đại ca cũng ra theo, tất nhiên ta biết Triển Thiểu Huy muốn làm gì. Chỉ tiếc lại nhìn thấy mặt đại ca như tờ giấy buồn bực trở về, ngay tiếp theo Trâu Nhuận Thành cũng buồn bực, vì muốn gọi được Cố Hạ ra lại phải mang theo đám người, bây giờ Trâu Nhuận Thành cũng bái phục vị đại ca minh thần võ kia.

      Triển Thiểu Huy ngồi ghế salon, vẫn nhìn Cố Hạ như cũ, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, lúc trước muốn xem kịch là , nghĩ tới chỉ đứng xem tuồng vui lại tự mình rơi vào tay giặc, giờ triệt để trở thành diễn viên quần chúng, Cố Hạ đối với giống như lớp kính thủy tinh, có thể nhìn thấy nhưng lại nhìn tới .

      Tổ này có mười mấy người, hơn nữa có ít các sếp tới đây, cơm tối chia làm hai bàn, đương nhiên Cố Hạ ngồi cùng bàn với đồng nghiệp của mình, Trâu Nhuận Thành biết tâm tình của Triển Thiểu Huy, ngón tay gõ gõ bàn, “Ngồi vậy sao được? Mĩ nữ mà sang đây ngồi cái này gọi là ăn cơm hay ngồi họp đây?”

      Giám đốc Dương lập tức hiểu ý, lớn tiếng : “Toàn bộ các quý ngồi sang bên này .”

      Cố Hạ theo mọi người sang, ngồi kế trợ lí khác, Trâu Nhuận Thành lại chỉ : “Tới đây ngồi .”

      Ý ta chính là ngồi kế Triển Thiểu Huy, ánh mắt Cố Hạ lại chăm chú vào dĩa sứ đựng thức ăn dưới ánh đèn vàng, bên cạnh khảm viền vàng, chỉ cảm thấy rất chói mắt, ngẩn người, có động tác gì khác.

      Ngược lại Triển Thiểu Huy lại lên tiếng, “Thôi .” Gọi đến lại biến thành dáng vẻ sống cũng chết, chừng lát nữa ăn cơm, Triển Thiểu Huy có cách nào giữ được .

      Ăn cơm thể thiếu rượu, sếp mời rượu, cấp dưới căn bản thể từ chối, hơn nữa có khả năng sếp uống ly nhân viên lại uống nửa ly, bất kể là sếp của phòng tiêu thụ hay ai khác tửu lượng cũng rất tốt, chỉ khổ hai trợ lí, Cố Hạ cũng có cách nào từ chối, chỉ có thể nhận lấy. Trâu Nhuận Thành cho người đổi lấy bình rượu nồng độ cao, thấp giọng gì đó với trợ lí đặc biệt ngồi bên cạnh, trợ lí đặc biệt cười hò hét đám đông phải uống rượu, ai cũng thể chạy khỏi, còn đích thân qua mời Cố Hạ hai lần.

      Tửu lượng của Cố Hạ tốt, lại thể từ chối, tiệc rượu chưa được phân nửa say, dạ dày đảo lộn, chân tay mềm nhũn, phải cố nén mới có thể tránh cho mình thất lễ, chịu được, cũng biết mình gì, bất thình lình ôm túi chạy vào toilet.

      mang theo túi chính là có ý định trở lại, ra khỏi phòng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, phải vịn lấy vách tường hành lang mới có thể miễn cưỡng đứng vững, cố gắng giảm bớt cảm giác say, đột nhiên cảm thấy sức mạnh khiến cho hai chân cách khỏi mặt đất, giây sau nằm trọn trong lồng ngực của người đàn ông. Đầu óc Cố Hạ xem như vẫn tỉnh táo, chỉ là thể khống chế được hành động của mình, sương mù che lấp tầm mắt, hai tay quờ quạng lung tung, “ thả thôi ra, cách xa tôi ra chút.”

      Triển Thiểu Huy trực tiếp ôm lấy , để ý tới giãy giụa của Cố Hạ, bế vào trong thang máy, Cố Hạ vẫn yếu ớt đẩy ra, khi say cũng dễ dàng ra tất cả hơn bình thường, “Tôi thích bế tôi, tôi chán ghét cái tên xã hội đen lung manh như ! cho rằng có tiền giỏi lắm sao!”

      “Giờ vẫn còn được sao!” Giọng điệu của Triển Thiểu Huy có hơi hung hăng nhưng lại mang theo chút dịu dàng, ôm rất chặt, Cố Hạ có giãy giụa thế nào trong ngực cũng có hiệu quả, bọn họ nhanh chóng xuống lầu, Triển Thiểu Huy nhét vào trong xe của mình, vẫn ôm lấy , sau đó A Đông lái xe.

      Cố Hạ khóc òa lên, “ muốn mang tôi đâu? Tôi muốn , là cái đồ lưu manh, mau thả tôi ra…”

      Cố Hạ khóc càng lúc càng lớn, nước mắt giàn giụa, “Tôi , tôi muốn về nhà…”

      kiên quyết phải về nhà, vừa khóc vừa la, áo vest người Triển Thiểu Huy bị nước mắt của thấm ướt, còn cách nào với , A Đông chạy xe đến nhà , A Đông rất thức thời, chẳng những quay đầu xe mà còn mở tấm kính cách lên.

      Triển Thiểu Huy lấy khăn lau mặt cho , thấp giọng dụ dỗ , “Đừng khóc nữa, sắp về tới nhà em rồi.”

      thả tôi xuống , tên lừa gạt, đùa giỡn tôi, khi dễ tôi, tôi chán ghét các người! ràng tôi chẳng chọc gì đến các người, vậy mà các người cứ đùa giỡn tôi…”

      đùa giỡn em, thích em.” Triển Thiểu Huy cọ cọ lên trán khẽ, có lẽ Cố Hạ nghe thấy nhưng ít ra cũng chuyện với , Triển Thiểu Huy nhịn được nên ra.

      đường Cố Hạ ngừng khóc la, Triển Thiểu Huy có cách nào khiến cho ngừng khóc, chỉ có thể dụ dỗ , đến khi xe đến dưới lầu, ôm Cố Hạ lên lầu, nhấn chuông cửa, trong nhà có người, Từ Lộ Lộ nhìn ra ngoài thấy Cố Hạ say khướt nằm trong lồng ngực của Triển Thiểu Huy, ngẩn người, Triển Thiểu Huy ôm Cố Hạ vào phòng, “ ấy uống rượu!”

      Ngày hôm sau Cố Hạ tỉnh lại sắc trời sáng tỏ, nhìn lên trần nhà sửng sốt lúc lâu, lơ mơ nhớ lại hôm nay là thứ bảy cần phải làm, nhìn thấy phòng của mình lại ngủ tiếp đến giữa trưa mới rời giường ra phòng khách rót ly nước, Từ Lộ Lộ ngồi ghế salon thấy tỉnh lại, : “Trong nhà bếp có cháo, rất tốt cho dạ dày.”

      “Ừ” Dạ dày Cố Hạ cảm thấy khó chịu, đầu cũng hỗn loạn, nhớ đến chuyện ngày hôm qua, hỏi: “Tối hôm qua ai đưa mình về?”

      “Cậu uống đến say khướt như vậy mà còn biết xấu hổ hỏi nữa!”Từ Lộ Lộ nghĩ tới Cố Hạ lại uống nhiều như vậy, ngồi ghế salon khinh bỉ nhìn , “Ông chủ của cậu đưa cậu về, ngờ cậu vẫn chưa bị bán !”

      Cố Hạ nhớ việc về sau, đúng là Triển Thiểu Huy đưa về, cẩn thận hỏi Từ Lộ Lộ: “Mình gì chứ?”

      “Cũng có gì, chỉ mắng ta là lưu manh.” Ánh mắt Từ Lộ Lộ vẫn dán vào TV, liếc liếc, “Tên ông chủ kia của cậu tuy có hơi cao giá chút nhưng làm người cũng tệ lắm, mang cậu đến khách sạn mà bế thẳng cậu lên đây, mình thấy lúc đưa cậu về còn rất dịu dàng, hình như có chút băn khoăn gì về cách xưng hô lưu manh.”

      Từ Lộ Lộ biết gần đây Cố Hạ cãi nhau với ông chủ của , Cố Hạ cũng tính từ chức, tối hôm qua nhìn thấy Triển Thiểu Huy đưa về quả là bất ngờ, có chút tò mò hỏi: “Dạo này rốt cuộc cậu với ông chủ của cậu thế nào rồi?”

      “Mình và ta thể nào.” Cố Hạ trách gì Triển Thiểu Huy, chỉ cảm thấy hai người quá chênh lệch.

      “Nếu tối hôm qua ta mà ăn sạch cậu cậu cũng thể làm gì, vận may của cậu cũng tệ.” Từ Lộ Lộ than câu, “Đúng là con rùa vàng, đáng tiếc lại câu được.”

      Cố Hạ bưng ly nước lên, thể cảm kích vì tối hôm qua Triển Thiểu Huy làm gì , lắc lắc đầu, suy nghĩ đến những chuyện có liên quan đến Triển Thiểu Huy nữa. Trở về phòng của mình, phát thấy túi xách đâu, biết rơi trong nhà hàng hay là ở chỗ Triển Thiểu Huy, điện thoại cũng nằm trong túi, còn có hai tấm thẻ, nếu bị mất rất phiền, nhớ lúc ấy mang ra khỏi phòng, nghĩ lúc cảm thấy khả năng lớn nhất là ở chỗ Triển Thiểu Huy. biết phải làm thế nào để lấy lại túi xách của mình, mình vẫn nhớ số điện thoại của Triển Thiểu Huy, lúc trước dù sao hai người cũng từng có quan hệ mập mờ, số điện thoại của cũng đặc biệt dễ nhớ, nhìn mấy lần cũng hề khó để nhớ. Nghĩ lát mới giật mình phát chính mình lại do dự xem có nên gọi điện cho , đầu óc đúng là muốn nổ tung lên.

      Túi xách nhất định phải lấy lại, Cố Hạ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mượn điện thoại của Từ Lộ Lộ, gọi vào số điện thoại của mình, chừng túi xách vẫn còn ở nhà hàng. Điện thoại vang lên vài tiếng, khi Cố Hạ chuẩn bị cúp máy đầu bên kia mới nhận, chỉ chữ “Alo” Cố Hạ nhận ra Triển Thiểu Huy ngay.

      Cố Hạ cầm điện thoại im lặng, biết nên gì, lát sau, Triển Thiểu Huy cười khẽ, “Cố Hạ, là em sao?”

      Cố Hạ quyết tâm hỏi: “Có phải nhặt được túi xách của tôi ?”

      “Tối hôm qua rơi xe.” Câu giải thích này rất nhạt, Triển Thiểu Huy ân cần : “Hôm nay có thấy đau đầu ?”

      Giọng điệu của rất dịu dàng, chiếc lưới vô hình lại thong thả giăng ra, dường như muốn tóm người khách vào trong đó, trong lòng Cố Hạ lại thấy buồn bực, “Tôi cần túi xách nữa, xin lỗi quấy rầy.”

      xong cúp điện thoại, điện thoại bị mất có thể mua lại, thẻ ngân hàng có thể làm lại, kiên quyết muốn dính đến Triển Thiểu Huy nữa, ngàn dặm đắp đê nên thể để lỗ thủng nào tồn tại, bằng khi nước dâng lên tất cả mọi phòng bị đều bị phá vỡ, càng thể cứu vãn được nữa. Triển Thiểu Huy cũng gọi điện thoại tới nữa, làm người cũng có niềm kiêu ngạo của mình, Cố Hạ muốn gặp cũng dây dưa. Đến chiều có người đến gõ cửa, là người đàn ông trẻ tuổi, đưa túi đến cho , Cố Hạ tỏ vẻ cảm ơn, người kia : “Triển thiếu tôi mang đến cho , hôm nay ngài ấy giúp nhận được cuộc điện thoại gọi phỏng vấn.”

      ta chỉ như vậy, cũng chưa cú điện thoại này là của công ty nào gọi tới, cũng Triển Thiểu Huy có phản ứng gì, sau đó vội vàng . Kết quả là thứ hai làm, trưởng phòng gọi lên : “Ngày nghỉ việc của hoãn lại chút, cấp đồng ý, gần đây nhân viên trong công ty rất bận, tìm được người thay vị trí của .”

      “Tôi cũng có kế hoạch của mình, muốn làm ở Khải Hoành nữa.” Cố Hạ , có quyền từ chức theo hợp đồng.

      Trưởng phòng bên ngoài cười nhưng trong phòng cười, “Các làm thạo việc rồi, giờ công ty lại phải huấn luyện thêm người mới rất mất công, vả lại, biết nhiều thông tin về khách hàng của chúng tôi như vậy, tiết lộ ra ngoài phải làm sao bây giờ? Tôi đây chưa thể xử lí được việc đó vẫn chưa thể nghỉ việc, nếu công ty có quyền khởi tố .”

      ta lại dùng giọng điệu thấm thía: “ giờ Khải Hoành phát triển tốt như vậy, nhìn tiểu Tống , sắp được thăng chức rồi, vị trí tốt như vậy, đâu mà tìm được công việc tốt hơn thế chứ? Cứ yên tâm làm , chuyện từ chức sau này hãy .”

      Cố Hạ biết Triển Thiểu Huy cho từ chức, tên kia chính là gian thương, nhất định có thể tìm được lí do khiến thể được, Cố Hạ có hơi buồn bực, trong công việc đám người kia cũng làm khó , chỉ có thể hoãn lại, kéo thêm vài tháng nữa mới có thể rời khỏi Khải Hoành.

      Tác giả : Triển thiếu cũng đáng thương quá nhỉ!
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :