1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trộm trái tim, đoạt ái tình - Đông Tẫn Hoan

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 45 – Ghét bỏ


      Triển Thiểu Huy cứ như vậy mà quy định thời gian cuối tuần ra ngoài cùng Cố Hạ, đây là buổi tối cuối cùng trong năm, những tin nhắn chúc mừng của Cố Hạ cũng gửi cho Triển Thiểu Huy, qua lúc nhận được tin nhắn hồi , phải lời chúc mà là “Giữa trưa nay ăn cơm cùng vài người bạn, sau đó đánh bài.”

      Cố Hạ muốn tham gia tiệc tùng, trả lời : “Tôi chỉ đánh bài, ăn cơm đâu.”

      Đầu bên kia hùng hồn hề khách sáo trả lời lại, “ còn nợ hơn ngàn vạn, ăn cơm dựa vào cái gì mà mang đánh bài? tôi dẫn đến sòng bạc, dựa vào bản lĩnh của mình mà thắng lại tiền về.”

      Cố Hạ nào có thích đến mấy sòng bài đó? Giọng điệu của Triển Thiểu Huy làm cho dám cãi lại, thỏa hiệp câu, “Tôi biết uống rượu.”, sau đó lại nghĩ thầm trong đầu tại sao tự nhiên mình lại thiếu nợ tên đại gia này hơn nghìn vạn cơ chứ.

      Tết tây đến, mùa đông chính thức đến, tòa nhà bằng thép, những rặng cây xanh ngắt cùng con đường lớn màu xám đều bao phủ bởi màu giá lạnh, bầu trời u, bao phủ bởi tầng mây dày, hình như tuyết sắp rơi, cơn gió thổi mạnh mẽ làm rung động những cây hoa, mang theo hơi lạnh nồng đậm.

      Cố Hạ nhìn nhìn ra ngoài trời, cởi chiếc áo lông dày ra. biết hệ thống sưởi ấm ở đây mở vừa đủ, nhiệt độ trong phòng rất ổn định, những khác nhất định đều eo chân dài tư thái nhàng, đối phương là người có tiếng tăm, tên Triển Thiểu Huy kia cũng rất xem trọng thể diện, xinh đẹp cũng sao, nhưng cũng thể quá dọa người, giữa nhiệt độ và phong độ Cố Hạ chọn phong độ.

      Tuy chỗ ăn cơm cùng đánh bài nhất định lạnh, nhưng mà đường Cố Hạ lạnh cóng, gió thổi qua những sợi tóc nhảy múa cuồng loạn, dường như mở mắt ra, A Đông đón trước cửa xóm , cũng phải bộ quá lâu nhưng Cố Hạ lại cảm thấy trong thời gian này đoạn đường kia xa gấp vài lần, gió lạnh rót vào cổ áo, lạnh đến nỗi rùng mình, cho dù về sau trong ô tô có mở hệ thống sưởi ấm nhưng toàn thân cũng thể ấm lên được.

      Xe chạy thẳng đến phía bắc thành phố, 10 phút sau ngừng trước khoảng sân rộng trước cửa câu lạc bộ đêm, đây là câu lạc bộ của Triển Thiểu Huy, ở bên trong thị sát tình hình. Đến khi Triển Thiểu Huy lên xe, nhìn nhìn Cố Hạ, câu, “Tóc rối hết rồi.”

      Cố Hạ vội vàng lấy tay vuốt lại, ở trước mặt người khác mà hình tượng tốt sẻ ảnh hưởng đến thể diện của Triển Thiểu Huy. Xe đến trước nhà hàng cạnh hồ Lâm, hai bên con hẻm có những cây trúc tu lòa xòa, bên cạnh có bồn phun nước, bức điêu khắc hài hòa, thiết kế rất đẹp, nhưng mà Cố Hạ cũng có tâm trạng mà ngắm, ven hồ nên gió rất lớn, lúc xuống xe rụt cổ lại, chạy nhanh vào tronng phòng.

      Cửa sổ gian phòng đối diện hồ nước, bên ngoài mây nước xinh đẹp, như vậy cũng rất bình thường. Gian phòng to người ôm bạn của mình ngồi đợi, nhìn thấy Triển Thiểu Huy cười : “Triển thiếu, rốt cuộc cũng thấy cậu dẫn theo phụ nữ tới.”

      Triển Thiểu Huy cười, “ Chung, hôm nay mang theo ấy đến để thắng tiền của , tôi đỡ phải lên sân khấu bị người khác chê cười.”

      “Ai thắng vẫn chưa xác định đâu.” Chung Hiến Kiệt cười , “Đối với cậu, tôi cần phải thủ hạ lưu tình.”

      Trong phòng rất ấm áp, người đàn ông ôm trong ngực người phụ nữ dáng người uyển chuyển, trang điểm tỉ mỉ, hôm nay mang đôi giày, mặc thêm chiếc quần ngắn, đầu gối và đùi đều lộ ra, làn da trắng như tuyết rất đáng chú ý. Cố Hạ thể bội phục đối phương mới là người chân chính khiến người khác động lòng, biết trời lạnh như vậy xinh đẹp kia có bị lạnh cóng . lập tức cảm thấy may mắn mình mặc quá dày, bằng nhất định là dọa người.

      “Cố Hạ, tới đây, chào Chung thiếu tiếng .” Triển Thiểu Huy kéo Cố Hạ qua.

      Triển Thiểu Huy giới thiệu vài câu, Cố Hạ biết tên của đối phương, gật đầu chào hỏi bọn họ, nhìn bạn trong ngực Chung Hiến Kiệt mấy lần, ngồi vào chỗ khẽ hỏi Triển Thiểu Huy: “ ấy có phải là diễn viên ?”

      Triển Thiểu Huy ngồi bên cạnh khẽ gật đầu.

      Khó trách nhìn qua lại thấy quen như vậy, kia là diễn viên lên, fan nhiều vô số, Cố Hạ và Từ Lộ Lộ cũng theo dõi bộ phim truyền hình ấy đóng, hai vô cùng thích vai của minh tinh kia, ngồi ghế solon, Cố Hạ hỏi Triển Thiểu Huy: “Tôi có thể xin chữ kí của ấy ?”

      “Có thể.” Triển Thiểu Huy trả lời.

      Cố Hạ rất phấn khích, lại nghe thấy thấp giọng : “Chẳng qua là nếu làm mất mặt tôi, tôi trực tiếp ném xuống cái hồ ngoài cửa sổ phòng này.”

      Ánh mắt của nhìn về phía cửa sổ to, liếc mắt nhìn Cố Hạ, mang theo chút uy hiếp, lại mang theo chút chờ mong, như là muốn nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của Cố Hạ khi bị rơi xuống hồ.

      Nghĩ đến nước hồ lạnh như băng, Cố Hạ run rẩy, bĩu môi : “Như vậy mà cũng được sao?”

      Triển Thiểu Huy thấp giọng , “Hôm nay là buổi họp mặt cá nhân, tôi bảo đến làm việc, cứ làm cho tốt vào, đừng nghĩ đến cái gì khác.”

      Trong lòng Cố Hạ khi nhắc tới Triển Thiểu Huy thấy rất chán ghét, ràng thích vậy mà còn ép , có phúc lợi gì giờ lại còn uy hiếp . quay ngoắt đầu nhìn diễn viên thích kia, đẹp đúng là đẹp, nhìn gần cũng chút tỳ vết, chỉ là hai tay cọ tới cọ lui người đàn ông, giọng điệu nũng nịu, là kém xa hình tượng ngọc nữ màn ảnh, hình tượng thần tượng lập tức bị hủy diệt.

      Cửa bị mở ra, môt đôi nam nữ từ bên ngoài bước vào, ánh mắt Cố Hạ lập tức bị hấp dẫn, vóc dáng của người đàn ông mười phần tuấn, khí chất ưu nhã, khuôn mặt sáng sủa góc cạnh; nguyên nhân mà kia hấp dẫn ánh mắt Cố Hạ chính là ấy mặc cực kì nhiều, đỉnh đầu còn đội chiếc nón len, cổ còn quàng khăn cùng màu, nhìn ấy rất ấm áp; còn mặc thêm chiếc áo khoác rộng bên ngoài, còn có cả đôi bao tay, đương nhiên, quần áo người ấy cũng rất đẹp, ngọt ngào đáng . Nhưng mà trong những bữa tiệc nhà giàu này Cố Hạ chỉ toàn nhìn thấy những ăn mặc hở hang khoe dáng người của mình, giờ nhìn thấy như vậy nên rất bất ngờ, ra càng muốn sớm biết có người ăn mặc như vậy tôi cũng mặc nhiều thêm chút.

      Người đàn ông bước đến chào hỏi, phòng rất ấm áp, ta vừa cởi khăn quàng cổ ra cho bạn , vừa : “ nghĩ tới mọi người lại đến sớm như vậy, tôi đến muộn chứ?”

      “Long Trạch, dù sao lát nữa cậu chịu phạt ba ly là được rồi.” Triển Thiểu Huy cười .

      Long Trạch giúp Tiết Đồng cởi áo ngoài đưa cho bồi bàn rồi kéo tới, mọi người cùng giới thiệu lẫn nhau lúc, Cố Hạ cũng khách sáo chào hỏi bọn họ, cho dù Tiết Đồng cởi áo ngoài nhưng vẫn mặc rất kín, Cố Hạ nhìn thấy đối phương mặc chiếc áo khoác dài mà lòng thầm nghĩ nếu như mình mặc như vậy tới tham gia bữa tiệc nhà giàu này, Triển Thiểu Huy có thể mắng cho té tát .

      Thừa dịp mọi người đàng cười, Cố Hạ ngồi cạnh Triển Thiểu Huy lặng lẽ hỏi:“Người tên Long Trạch kia có phải người đàn ông ra tay giúp đỡ ở vùng ngoại ô lần trước ?”

      Triển Thiểu Huy dí đầu cái, bất ngờ : “Cái đầu dưa này của mà cũng còn nhớ sao.”

      Cố Hạ đắc ý : “Đó là đương nhiên, ta rất đẹp trai, cho nên nhìn thấy liền nhớ ra.”

      Triển Thiểu Huy dùng ánh mắt xem thường đảo vòng quanh , “ quả nhiên là thể nhìn thấy bản chất bên trong.”

      “Tôi nhìn được mà.” Cố Hạ phục .

      “Hử?” Triển Thiểu Huy có chút kinh ngạc, “ còn có thể nhìn ra được cái gì?”

      Cố Hạ ý bảo nhìn sang bên kia, “Tôi thấy được, ta ném người ta dẫn theo xuống hồ.”

      Bên kia, Tiết Đồng đến trước mặt diễn viên gì đó, diễn viên kia có hơi bất ngờ nhưng lại rất vui vẻ, lấy bút cùng giấy từ trong túi xách ra, kí xoạt xoạt rồi đưa cho ấy. Tiết Đồng cầm chữ kí, lời cảm ơn, “Cảm ơn chị, mẹ em mà nhìn thấy chị tự tay mình kí tên lên rất vui.”

      Tiết Đồng cầm chữ kí ngồi xuống bên cạnh Long Trạch, Long Trạch thân mật ôm chầm lấy , mặt là nụ cười sủng nịnh. Tiết Đồng cũng nhận ra đó chính là diễn viên rất nổi tiếng, mỗi buổi tối bọn họ đều thích ngồi trước màn hình TV xem phim truyền hình, mẹ rất thích diễn viên này. Tiết Đồng liền hỏi ý Long Trạch xem có thể xin chữ kí , Long Trạch sao cả, để cho tùy ý xin.

      Cố Hạ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn họ, lại quay đầu sang dùng ánh mắt phức tạp nhìn Triển Thiểu Huy, ý là nhìn người ta tốt bao nhiêu, còn chỉ keo kiệt muốn ném người ta ra, còn bắt tôi làm cái này thể làm cái kia.

      Triển Thiểu Huy giải thích với , “Long Trạch phải người thành phố C, cậu ta vừa tới bao lâu, quen thuộc tập quán, hơn nữa cậu ta…”

      ra cần phải giải thích với tôi.” Cố Hạ thâm trầm .

      Triển Thiểu Huy nhìn ánh mắt hoài nghi của , trong lòng bất an, đơn giản :“ ấy ngủ cùng Long Trạch mỗi tối, nếu như mỗi tối cũng ngủ cùng tôi tôi cũng có thể dung túng cho làm bất kì chuyện gì.”

      Cố Hạ nghẹn lời.

      Nhưng mà những lời này ngược lại nhắc nhở , Cố Hạ bỗng phát gần đây mình rất hay lui tới với Triển Thiểu Huy, lui tới cũng ngày càng mật thiết hơn, chẳng lẽ ta đối với mình… nghĩ lát, thấp giọng gọi: “Triển thiếu…”

      “Hử?” Triển Thiểu Huy chuyện với người bên cạnh, quay đầu lại nhìn .

      Cố Hạ vốn muốn hỏi Triển Thiểu Huy “Có phải có ý với tôi ?”, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thấy ổn, mắt khẽ nhấp nháy, Cố Hạ hỏi, “ hề có hứng thú với tôi, phải ?”

      Triển Thiểu Huy hơi sững sờ chút, ánh mắt sâu kín, đáp lại mà hỏi: “?”

      có.” Cố Hạ lắc đầu lia lịa, giây cũng hề do dự.

      Sắc mặt Triển Thiểu Huy đen nửa, trừng mắt nhìn , nghiến răng nghiến lợi : “ hẳn là nên tìm cái gương mà soi lại .”

      Cố Hạ nghe thấy lại châm chọc , cũng tức giận, ngược lại lấy tay vỗ vỗ ngực, giọng tự : “May mà có, đáng sợ.”

      Biểu may mắn sống sót sau tai nạn mặt lọt vào mắt Triển Thiểu Huy lại thành vẻ ghét bỏ, nửa còn lại mặt cũng đen nốt.

      Triển Thiểu Huy quay ngoắt , dường như muốn chuyện với Cố Hạ nữa, ý vị chuyện phiếm với người khác, gạt Cố Hạ sang bên, ngay cả nhìn cũng thèm nhìn . Qua vài phút sau, lại có đôi nam nữ nữa đến, lúc này Triển Thiểu Huy cũng giới thiệu cho Cố Hạ nữa, cố ý lập , có đôi khi, phải chán ghét Cố Hạ bình thường mà là vô cùng, vô cùng chán ghét.

      Mọi người đến đông đủ, thời gian cũng còn sớm, mọi người đều ngồi vào bàn, Triển Thiểu Huy vẫn xem như trong phòng có người nào là Cố Hạ, mình ngồi xuống, chẳng những gọi Cố Hạ mà cũng chẳng thèm nháy mắt bảo ngồi. Cố Hạ cũng phải chứng kiến cảnh tượng kia lần đầu, thấy nhiều thành quen, cũng thèm để ý, tự giác theo sau Triển Thiểu Huy ngồi xuống bên cạnh .

      Triển Thiểu Huy cũng để ý đến , Cố Hạ cũng chủ động làm phiền , dù sao cũng là ông chủ của mình. Cố Hạ còn mừng rỡ vì được an nhàn, nhìn thấy người khác động đũa mà cũng bắt đầu buồn bực dùng bữa, đây là lần đầu đến nhà hàng đắt tiền ăn cơm, các món ăn bưng lên đều rất đặc sắc, màu sắc đẹp, mùi vị ngon. bàn có vài món ăn , ràng đều là những món rất bình thường nhưng đặt bàn suýt nữa nhận ra, ăn vào càng khiến cho khẩu vị người ta thêm mở rộng; có dĩa rau trộn cực kì ngon, Cố Hạ ăn vào cũng biết rốt cuộc là món chính hay món phụ, nhịn được ăn miếng rồi lại vài miếng…

      Thức ăn bàn cũng quá nhiều món, diễn viên kia động đũa chút rồi đặt xuống ngay, nửa người tựa vào trong ngực Chung Hiến Kiêt, thỉnh thoảng lại gắp vài miếng đặt vào trong chén ta; Tiết Đồng ngồi đối diện cũng ăn nhiều, ngừng gắp rau vào chén cho Long Trạch; bên cạnh là Hàn Minh cùng bạn của ta thấp giọng trêu chọc nhau. Mà Cố Hạ nào đó ngồi bên cạnh mình lại vô tư ăn uống, Triển Thiểu Huy khó chịu lại càng khó chịu hơn, nhưng mà lúc này quả là kìm nén được nữa, quay sang, nhìn thẳng vào Cố Hạ.

      Ánh mắt của vô cùng mãnh liệt, Cố Hạ ngẩng đầu lên nhìn , “Sao vậy, Triển thiếu?”

      Sắc mặt Triển Thiểu Huy hơi trầm xuống, “ vẫn chưa ăn xong sao?”

      Hôm nay Cố Hạ vô cùng ý tứ, động tác tuy tính là ưu nhã nhưng tối thiểu cũng khá nhã nhặn, cũng luôn mỉm cười, nghe thấy câu kia vẻ mặt mờ mịt nhìn Triển Thiểu Huy, “Tôi rất ý tứ mà, hình như cũng kém ai.”

      “Người khác khá hơn nhiều.” Triển Thiểu Huy hừ tiếng, “Gắp rau cho tôi.”

      Tác giả: Ý tưởng của Triển Thiểu Huy chính là cái dạng này

      Cố Hạ (chủ động thổ lộ): “Triển thiếu, em thích .”

      Triển thiếu (đại từ đại bi): “Nếu thích tôi thành tâm thành ý như vậy, thế (thái độ kiêu ngạo), tôi đây cố mà thích vậy.”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 46 – Thông đồng


      Bữa cơm hôm nay chỉ là cuộc tụ hội của những người bạn, có mục đích kinh doanh, tất cả mọi người đều rất cởi mở, đàn ông hoặc thảo luận về những chuyện trời dưới đất, hoặc là những câu đùa giỡn…Tuy nâng chén liên tiếp nhưng rót quá đầy, khí bàn khá sôi nổi, phụ nữ cũng hề câu nệ.

      Bồi bàn bưng lên dĩa vịt nướng, đây là món ăn rất bình thường, chẳng qua là hương vị ăn rất ngon, con vịt nướng nằm trong mâm màu vàng óng, bóng loáng ngon miệng, thoạt nhìn thơm giòn hấp dẫn. Tiết Đồng rất thích món này, lau lau tay rồi xé miếng thịt mỏng ra, chậm rãi chấm nước tương bên cạnh, rồi lại xé miếng da đặt lên với Long Trạch: “Món này ngon.”

      Long Trạch rất tự nhiên nghiêng mặt xuống, Tiết Đồng cũng phối hợp theo gắp miếng thịt lên đưa tới miệng ta, ta cầm lấy tay cắn nửa, dáng vẻ rất thân mật tự nhiên, nhìn giống làm kiểu chút nào, như là hai người làm như vậy biết bao nhiêu lần.

      Sóng mắt Triển Thiểu Huy ngồi đối diện khẽ dao động, nhìn đĩa vịt nướng kia với Cố Hạ: “Tôi muốn ăn món kia.”

      Cố Hạ vội vàng gắp miếng, động tác vô cùng cẩn thận, đưa cho Triển Thiểu Huy, tay phải Triển Thiểu Huy cầm đũa, tay trái cầm chén, dùng ánh mắt điều khiển . Cố Hạ nhìn nhận, : “ phải muốn ăn sao?”

      Triển Thiểu Huy bảo nhìn về phía đối diện, “ nhìn thấy người ta làm gì sao?”

      Tiết Đồng ngồi đối diện lại đút cho Long Trạch miếng nữa, động tác của hai người vô cùng thân mật, Cố Hạ cảm thấy ổn : “Đó là bọn họ.”

      Triển Thiểu Huy ghét sát vào tai , hơi thở ấm áp phả vào tai , thấp giọng khẽ: “Người khác nhìn, đừng có làm trò cười.”

      Ánh mắt của lộ ra ý uy hiếp, tay Cố Hạ gắp miếng thịt vịt ngưng giữa trung, ánh mắt Cố Hạ đảo qua những người bên cạnh, ngơ ngẩn vài giây rồi cảm thấy xấu hổ, Cố Hạ cũng muốn làm mất mặt Triển Thiểu Huy trước mặt người khác nên đút miếng thịt vào trong miệng .

      Khóe miệng Triển Thiểu Huy cong lên thành nụ cười, chậm rãi cắn miếng thịt trong tay , thỏa mãn nhìn , Cố Hạ còn cầm nửa, chờ ăn xong, đến khi từ từ nhai nuốt miếng thịt, lúc Triển Thiểu Huy ăn nửa miếng còn lại, đầu lưỡi ấm áp đảo qua ngón tay , khóe miệng Cố Hạ kìm được co rúm lại.

      Sau khi Triển Thiểu Huy ăn xong, vẫn chưa thỏa mãn : “Hương vị tệ, miếng nữa.”

      Hàn Minh ngồi bên cạnh trêu chọc: “Hương vị của món vịt nướng này xem ra cũng tệ, mấy người đều ra sức ăn như vậy, tôi cũng muốn nếm thử miếng.”

      “Đây là món sở trường của nhà hàng này, tất nhiên là tệ.” Triển Thiểu Huy vừa vừa liếc mắt sang Cố Hạ.

      Được rồi, là đại thiếu gia, là ông chủ, muốn ăn Cố Hạ đút cho , lúc đút cho lại nhìn thấy mặt Triển Thiểu Huy mang theo nụ cười vui vẻ nhàn nhạt, Cố Hạ chỉ cảm thấy bản mặt này mười phần vô sỉ.

      Chờ ăn xong, Cố Hạ cầm đũa lên ăn cơm, thèm để ý đến , tính tình của tên đại thiếu gia này cũng biết học từ ai, thích tự cao tự đại, còn thích sai khiến người khác. Triển Thiểu Huy vỗ vỗ vai , chủ đề có thể cảm thấy hứng thú, “Tiết Đồng học cùng trường với em, còn cùng khóa, hai người chưa gặp nhau bao giờ sao?”

      “Vậy sao?” Cố Hạ ngẩng đầu lên, chú ý cũng bị dời , nhìn người đối diện hỏi:“ cũng học đại học C?”

      “…” Tiết Đồng cười , “Triển thiếu tôi cũng biết.”

      Hai người cùng khóa, chỉ khác khoa, Tiết Đồng cũng sinh ra trong gia đình bình thường, cuối cùng Cố Hạ cũng tìm được người chuyện, ngồi bàn tiệc cũng có thể vài câu, chỉ thế, giờ Tiết Đồng cũng có điểm chung với – kĩ thuật đánh bài rất tệ, đây là điều nhận ra sau khi ăn xong mọi người cùng đánh bài.

      Tốt xấu gì khi đánh bài Cố Hạ còn nhìn bài bàn, suy nghĩ trước khi đánh, ra bài cũng rất thận trọng; Tiết Đồng nhìn thấy quân bài nào vừa mắt ném xuống, bài hồ cũng lo, liên tục xuất pháo, Long Trạch ngồi bên cạnh cũng nhắc nhở ấy, để tự đánh loạn xạ cả lên.

      Đánh được vài ván, Cố Hạ thấy có chút may mắn khẽ với Triển Thiểu Huy:“Cuối cùng tôi cũng thành người kế cuối.”

      Triển Thiểu Huy cười khẽ, “ ấy đánh bài chịu áp lực nên mới đánh loạn xa.”

      Cố Hạ gật đầu, mọi người đều như vậy, chỉ có là gánh vác đống áp lực.

      Tiết Đồng chỉ thuần túy xem việc đánh bài là để giải trí, hưởng thụ quá trình đánh bài, Long Trạch ngồi bên cạnh ôm eo , lúc bị thua ta còn tủm tỉm cười, dáng vẻ đắc ý : “Lại thua rồi, nhìn em đánh bài là rất buồn cười.”

      cần lo.” Tiết Đồng sẳng giọng, đẩy ra. Triển Thiểu Huy đúng, ấy đánh bài có áp lực, thắng tiền thuộc về mình, còn thua quá thảm bắt Long Trạch trả. ấy mở miệng cầu cứu Long Trạch, Long Trạch cũng giúp ấy, ngồi bên cạnh cầm túi khoai tây chiên, thỉnh thoảng đút cho ấy miếng, cười tủm tỉm nhìn ấy đánh bài.

      Tiết Đồng thua rất nhiều, ngay cả Cố Hạ cũng thấy được, giọng hỏi Triển Thiểu Huy: “ ấy đánh như vậy sao à?”

      Triển Thiểu Huy cầm bài lên giúp , người khác biết nội tình nhưng thể biết, : “Đánh bài của cho tốt , cuối cùng ai thua vẫn chưa biết đâu.”

      Hôm nay Cố Hạ khá may mắn, thắng liền vài ván, đối diện còn có người đánh bài lung tung, bạn của Hàn Minh đánh cũng quá siêu, cũng tạm được mà thôi, lâu sau Cố Hạ thắng được đống cắc, mặt hơi ửng hồng, rất đắc ý : “ biết hôm nay có thể thắng lớn , thắng lại hết tiền có thể được giải thoát rồi.”

      Triển Thiểu Huy cười khẽ tiếng từ cổ họng, Cố Hạ đánh bài cũng khá ổn nhưng cũng tính là người đánh quá giỏi, may mắn cũng có thể thắng được ít. liếc nhìn đống cắc cái, sau đó rời khỏi phòng.

      lát sau, Long Trạch nhận được tin nhắn, Triển Thiểu Huy nhắn tới, hai chữ rất đơn giản, “Ra đây.”

      Triển Thiểu Huy đứng trước cửa sổ bên hành lang, nhìn ra hồ nước ngoài kia, thấy ta tới cười : “Thế nào, hôm nay tính đến đây vung tiền sao?”

      “Tôi sao cả, vui là tốt rồi.” Long Trạch cười nhạt, ta cũng xuất phát từ mục đích kết giao với mọi người mà tới, cũng phải tới để thắng tiền về, “Thấy của thắng vui vẻ.”

      “Nhưng hôm nay tôi muốn để cho ấy thắng vui vẻ như vậy.” Triển Thiểu Huy .

      mọn, của mình mà cũng cho thắng.”Long Trạch thở dài.

      “Sao tôi có thể biết xấu hổ thắng tiền của chứ?” khóe miệng Triển Thiểu Huy nhếch lên nụ cười yếu ớt, “Trước kia làm gì phải tôi biết, tất cả mọi người đều tới chơi, thắng nhiều hay ít tiền cũng quan trọng. kia của tôi cũng chưa từng có nhiều tiền, thắng ít là đủ rồi, thắng nhiều như vậy tối nay ấy lại ngủ được làm sao đây?”

      Long Trạch hiểu ý của , “Tiết Đồng cũng thua kha khá, lát nữa tôi giúp ấy, nếu ấy thua quá nhiều tối nay lại ngủ được.”

      Hai người đàn ông cười cười, lúc Long Trạch vào Tiết Đồng thua đến còn nhìn thấy ánh sáng, nhìn thở dài oán giận : “Lại thua rồi, cũng thèm nhìn bài giúp em nữa.”

      phải em muốn nhìn bài giúp sao?” Long Trạch cười , ngồi xuống bên cạnh ôm lấy , “Đánh tiếp , giúp em.”

      Long Trạch bóc vỏ nhãn đút vào miệng cho Tiết Đồng, thỉnh thoảng nhìn bài chút, nhắc nhở Tiết Đồng phải thế nào. Bên kia Triển Thiểu Huy cũng hợp tác cùng Cố Hạ, làm bộ để lộ ra ý đồ, hơn nữa cũng rất hưởng thụ niềm vui hợp tác với Cố Hạ, Cố Hạ cũng thường xuyên quay đầu lại hỏi ý , hoặc là kéo kéo ống tay áo , hoặc là lấy khuỷu tay húc vào người cái, hai người ngồi rất gần, Triển Thiểu Huy nhìn khuôn mặt trắng nõn của , nhìn từng biểu lộ của , hoặc là nhíu mày, hoặc là nghiền ngẫm, hoặc mừng rỡ… cái nhíu mày hay nụ cười đều rất sống động. Hai người sóng vai hợp tác, bất kể là thắng hay thua đều là loại vui thú.

      Về phần Cố Hạ muốn thắng được cả ngàn vạn để trả hết nợ thể nào, Long Trạch ba lần liên tục thắng lớn, ngay cả lão Tứ cũng chịu thua, Triển Thiểu Huy thông đồng cùng ta trước, Cố Hạ cũng đừng mơ thắng quá nhiều.

      Cắc vừa thắng được lại dần dần vơi , lúc này, Cố Hạ nghe thấy có tiếng người gọi,“Bên ngoài tuyết rơi rồi!”

      ấy xong tất cả mọi người đều quay đầu ra ngoài cửa sổ, đây là trận tuyết đầu mùa đông, những bông tuyết lặng lẽ rơi xuống, bay lả tả đầy trời như những cánh bồ công , ung dung rơi xuống mặt hồ rồi mất dạng. Màn trời màu trắng xóa làm cho toàn bộ thế giới trở nên sống động, Cố Hạ cười cười, có tuyết mùa đông mới có ý nghĩa.

      Tuyết rơi được lúc tâm trí của mấy cũng còn ván bài, bạn của Hàn Minh trả lại chỗ cho ta, mình đến ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết; Tiết Đồng đánh vài ván rồi cũng chạy đến ngồi xem; Cố Hạ cũng yên lòng, đầu thỉnh thoảng lại ngước nhìn ra cửa sổ. Thấy các còn hứng thú, mấy người đàn ông cũng giải tán sòng mạt chược.

      Lúc chuẩn bị ra về, Long Trạch vừa mặc lại áo cho Tiết Đồng, vừa quàng lại khăn quàng cổ cho ấy, vừa bất mãn : “Lúc ra ngoài bảo em mặc áo lông vào mà em chịu mặc, em xem bên ngoài tuyết rơi rồi, rất lạnh đấy! Tối nay xem phim nữa, về nhà trước rồi tính.”

      cần đâu, mua vé rồi, em muốn xem.” Tiết Đồng mang bao tay vào vỗ vỗ tay, “ xem em mặc nhiều như vậy, lạnh đâu mà.”

      Long Trạch đội mũ vào cho , cầm áo khoác của mình lên nhưng cũng mặc vào, trực tiếp choàng lên người Tiết Đồng, “Muốn xem em phải khoác áo của vào.”

      “Áo của vừa to vừa nặng, mặc vào nhìn như cái bánh chưng ấy.”Tiết Đồng vui, muốn cởi áo ra.

      Long Trạch cho, vừa mặc cho , vừa uy hiếp , “Em ngoan chút, có nhiều cách dạy dỗ em đấy.”

      Hai người giằng co nửa ngày, cuối cùng Long Trạch vẫn quấn ấy thành cái bánh chưng, kéo tay . Cố Hạ nhìn bọn họ rời , ánh mắt ánh lên chút hâm mộ, cầm lấy áo khoác của mình, với Triển Thiểu Huy: “Nhìn những người bạn kia của , lần trước gặp lúc đánh bài đều cảm thấy rất giả tạo. Hôm nay gặp, Chung thiếu thoạt nhìn cũng chân , Hàn thiếu cũng rất giống đôi tình nhân chân , nhưng mà vẫn là cặp đôi của Tiết Đồng có tình cảm mặn nồng nhất.”

      “Chuyện của Long Trạch tôi cũng lắm, cũng biết đấy, tôi biết ta cũng lâu, tôi cũng rất thích người bạn vừa quen này, nhưng thứ khác đoán chuẩn rồi.” Triển Thiểu Huy gõ khẽ đầu , “Tôi vẫn luôn cảm thấy rất đần, vậy mà cũng có mắt gớm.”

      “Aizzz!” Cố Hạ kêu tiếng, “Chuyện ràng như vậy, chỉ cần nhìn qua cách ấy mặc quần áo là biết rồi, xem đại minh tinh kia trời lạnh như vậy còn dám khoe đùi, biết ngay Chung thiếu quan tâm đến ấy; bạn của Hàn thiếu ăn mặc rất thích hợp, vừa đủ ấm; người mặc nhiều lớp nhất là Tiết Đồng, chuẩn bị đầy đủ mới ra ngoài, vừa rồi Long Trạch còn sợ ấy mặc đủ.”

      Ánh mắt Triển Thiểu Huy đảo qua người , “ thôi, chúng ta lái xe ngắm cảnh hồ, lúc tuyết rơi rất đẹp.”

      Tác giả: Cố Hạ thoát khỏi rồi nhỉ ^^
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 47 – Hiểu lầm


      Cảnh bên hồ xác thực rất đẹp, gian thoáng đãng pha màu xám trắng, hồ tựa vào chân núi, gió thổi nhàng, vùng này có ít nhà cao tầng, hai bên là những căn biệt thự thấp thoáng, có rất nhiều những ngôi nhà ngói đỏ, mái vòm màu trắng, có cả những ngọn tháp cao cao,… Sắc màu đa dạng làm nổi bật thêm vẻ đẹp bên hồ, kéo dài đến giữa sườn núi.

      Tuyết rơi khiến cho cảnh hồ càng đẹp hơn, bên ngoài rất ít người qua lại, Cố Hạ ngồi trong xe nhìn về phía trước, cách lớp kính thủy tinh nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi tiếng động, bên ngoài yên bình như thơ, từng mảnh bông tuyết nhảy múa, mang theo chút vui vẻ, như vô số những sinh mệnh nhắn chưa biết gì rong chơi nhảy múa, rơi vào gian rồi mất dạng. Xe hơi chạy chậm như con rùa đen, phía trước là kính chắn gió, cần gạt nước đong đưa quét những bông tuyết rơi xuống, Cố Hạ nhìn mãi đâm ra nghiện, với Triển Thiểu Huy: “Triển thiếu, tôi có thể ra ngoài xem ?”

      Triển Thiểu Huy ngừng xe bên đường, đưa dù cho , Cố Hạ bung dù lên rồi thể chờ đợi được nữa mở cửa xe chạy ra ngoài, mới vừa xuống xe rùng mình cái, nhiệt độ rất thấp, vừa rồi mặc đủ ấm nên tất nhiên cảm thấy lạnh. Nhưng mà đây cũng là trận tuyết đầu đông, mang theo hương vị phong tình cùng vẻ ý nhị cổ điển, cái lạnh thể ngăn Cố Hạ tung tăng như chim sẻ, cầm dù đứng bên hồ, nhìn những bông tuyết dần dần tích tụ trắng xóa bãi cỏ cùng lá cây, rơi xuống lá cây trông giống như những bông hoa lê trắng. si ngốc ngắm nhìn, người bỗng có cảm giác ấm áp khó hiểu, chiếc áo choàng dày khoác người , Cố Hạ quay đầu lại nhìn, Triển Thiểu Huy đứng sau , sắc mặt ôn hòa, giọng : “ khoác vào , đừng để bị cảm lạnh.”

      mặc chiếc áo cổ cao màu xám chui vào dù của Cố Hạ, những sợi tóc trán còn dính vài mảnh bông tuyết, Cố Hạ dịch dù sang bên cạnh chút, cười cười, “ cần, Triển thiếu, nếu mà bị cảm lạnh ảnh hưởng đến việc kinh doanh của công ty, rồi sau đó ảnh hưởng đến tiền thưởng cuối năm của chúng tôi…”

      nhảm nhiều như vậy làm gì?” Triển Thiểu Huy trừng mắt với , này hiểu phong tình, cầm lấy cây dù trong tay , dùng giọng điệu thể cãi lại : “Mặc kệ.”

      Áo khoác ngoài rất ấm áp, dường như còn mang theo nhiệt độ cơ thể của , Cố Hạ luồn tay vào trong áo, nhìn cười cười. Triển Thiểu Huy đưa dù sang cho , kéo tới, xoay người lại thắt lại nút thắt cho , lúc làm động tác này Cố Hạ hơi bất ngờ, nhìn đường cong hài hòa bên mặt , chiếc mũi càng hoàn mĩ hơn, ngón tay thon dài mạnh mẽ, chỉ thắt lại nút thắt cũng rất đẹp mắt, Cố Hạ hơi hoảng hồn, nếu phải điều kiện của Triển Thiểu Huy quá tốt vẫn luôn đứng đầu trong đám người, nếu phải vì gia thế của quá lớn, nếu phải chỉ cần vẫy tay cái là có thể gom về đống mỹ nhân cao thấp mập ốm, nếu như phải vẫn luôn chê tư sắc bình thường Cố Hạ nghĩ nhất định hiểu lầm.

      Nút thắt được cài xong, Triển Thiểu Huy lại giúp sửa lại cổ áo, ngón tay hơi lạnh chạm vào cổ , từng bông tuyết bay nhảy cuồng loạn, mặt hồ loáng thoáng in bóng vạn vật, giống như chìm trong sương mù, Cố Hạ càng thêm hoảng hốt, muốn có thể tự mình làm, nhưng mà lại có thứ gì đó ngăn lại, khiến nên lời. Đến khi Triển Thiểu Huy làm xong tất cả, đứng bên cạnh , vẫn còn sững sờ, dường như nghe thấy giọng của Triển Thiểu Huy truyền đến từ mây, “Sao trông lại ngây ngốc như vậy?”

      Cố Hạ định thần lại, kéo cổ áo lên che khuất mũi , thoạt nhìn có hơi buồn cười, ánh mặt của vẫn lưu luyến trước mặt , giọng hơi ấp úng, “Triển thiếu, tôi từng rất đẹp trai chưa nhỉ?”

      Khóe môi Triển Thiểu Huy nhếch lên, “ rồi.”

      hùng hồn như vậy, giống như thể chối cãi. Từ trước đến nay luôn kiêu ngạo như vậy, Cố Hạ quay đầu lại, nhìn , “ rất đẹp trai.”

      Triển Thiểu Huy lại càng tỏ ra vui vẻ, cằm hơi nhếch lên, mang theo chút đắc ý cùng vui sướng, : “ rất thích người đẹp trai, đúng ?”

      “Ai mà chẳng thích.” Cố Hạ .

      “Vậy là tốt rồi.” Dường như Triển Thiểu Huy rất hài lòng, sóng mắt dịu dàng, mang theo chút vui vẻ. Gió thổi đến từ bốn phương tám hướng, xen lẫn những bông tuyết trắng, Triển Thiểu Huy cầm lấy cây dù từ trong tay , “ có muốn đến cái đình bên kia ?”

      Chiếc áo đặc biệt dày khoác người, tay áo dài qua cả ngón tay Cố Hạ, bây giờ lạnh, nhưng mà nhìn thấy Triển Thiểu Huy có áo khoác, tuy ra vẻ lạnh nhưng Cố Hạ cũng đành lòng để cho chịu lạnh trong trời tuyết quá lâu nên : “Chúng ta vào lại xe , nhìn lâu quá cũng thấy chán.”

      chiếc dù, hai người, mặc dù ôm nhau nhưng cũng rất gần nhau, bả vai chạm nhau, Cố Hạ cảm thấy đáy lòng có dòng nước ấm chậm rãi chảy xuôi qua. Trở lại trong xe, giục cho cởi áo ngoài ra, giọng điệu Triển Thiểu Huy lại như mệnh lệnh, “Mặc .”

      Bọn họ ngồi xe nhưng vẫn chưa quyết định đâu Triển Thiểu Huy nhận được điện thoại, Trịnh Giang Hà gọi tới, ta có chút việc, hỏi Triển Thiểu Huy có thể tham gia bữa tiệc tối nay . Triển Thiểu Huy cúp điện thoại : “Tối nay mời ăn cơm được, tôi đưa về.”

      Vẫn như cũ nam bắc, lúc Triển Thiểu Huy có gì làm đích thân đưa về nhà, chuyện này Cố Hạ cũng để ý tới, đường vẫn hào hứng bừng bừng ngăm phong cảnh bên ngoài, Cố Hạ nhìn những bông tuyết :“Nếu như rơi cả đêm vậy ngày mai tuyết đóng rất dày, có thể đắp người tuyết rồi.”

      muốn đắp người tuyết sao?” Triển Thiểu Huy vừa lái xe vừa hỏi.

      “Tôi muốn đắp cái, dưới lầu nhà tôi lại thích hợp để đắp người tuyết, tìm được bãi cỏ là thích hợp nhất, tuyết đắp xong cũng dễ bị phá hư.” Triển Thiểu Huy nhìn về phía trước .

      Triển Thiểu Huy cười cười, “ có thể đắp cái dưới lầu nhà tôi, chỗ của tôi rất thích hợp để đắp người tuyết.”

      “Tôi đến đó đâu.” Cố Hạ lại thẳng, “Tôi đến công viên mà đắp, cùng với Từ Lộ Lộ.”

      “Ngày mai tôi phải ra nước ngoài vài ngày.” Triển Thiểu Huy thản nhiên , “Bận rộn hết thời gian này nữa là xong, trước tết rảnh rỗi chút, nếu như khi đó tuyết rơi phải giúp tôi đắp người tuyết.”

      Cố Hạ nhìn , nhàng mở miệng : “Sao lại bảo tôi đắp người tuyết? phải có trợ lý sao?”

      Triển Thiểu Huy bất mãn liếc cái, “Bọn họ có rảnh rỗi như !”

      Cẩn thận suy nghĩ chút, Triển Thiểu Huy cũng đúng, dù sao bình thường cũng có việc gì làm, Cố Hạ đồng ý. Tuyết rơi nên trời tối rất nhanh, lúc xe hơi ngừng lại dưới lầu nhà Cố Hạ bên ngoài trời u tối, Cố Hạ ngồi nguyên tại vị trí, cởi áo khoác ra đưa cho , “Triển thiếu, hôm nay cảm ơn .”

      “Sau này mặc nhiều chút, chỉ là vài người bạn tốt, đừng quá để ý.” Triển Thiểu Huy nhận lấy áo khoác, nhìn quần áo của , dường như nhớ tới gì đó, : “Lần trước dẫn mua quần áo quá mỏng, hẳn là phải mua thêm vài chiếc khăn quàng cổ nữa.”

      “Tôi có rồi.” Cố Hạ tiếp.

      “…vậy tôi phải mua nữa.” Triển Thiểu Huy thuận miệng .

      Có lẽ là do hệ thống sưởi trong xe rất ấm nên Cố Hạ cảm thấy mặt hơi nóng lên, cúi thấp đầu rồi lại nhìn , thấp giọng : “Triển thiếu, cứ như vậy làm tôi hiểu lầm.”

      “Hiểu lầm?” Ánh mắt Triển Thiểu Huy dao động, trong mắt ánh lên chút ánh sáng nhàn nhạt, khóe môi cong lên , “Hiểu lầm cái gì?”

      Cố Hạ vén lại mất sợi tóc rủ xuống trán, sau nửa ngày mới : “ có gì, tôi hiểu lầm .”

      hiểu lầm Triển Thiểu Huy thích , hiểu lầm người khác còn chưa tính, hiểu lầm Triển Thiểu Huy chuốc thêm phiền toái, nữ ca sĩ kia tỏ ra có ý với , hình như bị tiêu diệt luôn, gần đây hề có hoạt động nào nữa. Bọn họ phải người bình thường, ngộ nhỡ trở mặt phải trả giá nhiều. Cố Hạ nghĩ nhiều như vậy, mở cửa xe, bước nhanh ra ngoài, cách cửa sổ xe xoay người vẫy vẫy tay với , nhìn thấy nhưng biết Triển Thiểu Huy ngồi trong xe có thể nhìn thấy , cũng quan tâm có thể nghe thấy hay , vẫn lớn tiếng : “Triển thiếu, tạm biệt, lái xe cẩn thận.”

      Triển Thiểu Huy hạ cửa sổ xe xuống, vốn còn muốn gì đó nhưng bên ngoài tuyết rơi quá dày, giống như những con bướm trắng giận dữ ngừng tập trung người Cố Hạ, phất phất tay với : “ lên , có gì gọi điện thoại cho tôi.”

      Cố Hạ chạy vào hàng hiên, nhìn thấy chiếc xe màu đen từ từ chuyển bánh, sau đó chậm rãi rời , nóc xe phản xạ ánh sáng bóng loáng phủ đầy tuyết trắng, lắc lắc đầu, nghĩ đến tên ông chủ buồn vui thất thường tính tình quái gở kia bằng nghĩ xem tối nay ăn gì còn hơn, nhìn thấy ngoài trời tuyết rơi càng lúc càng lớn, vừa lên lầu lục xem trong tủ lạnh còn gì ăn rồi quyết định chọn trứng gà cùng ít rau.

      Mặc dù Cố Hạ cùng Triển Thiểu Huy bí mật lui tới khá nhiều nhưng trong công viêc ông chủ cũng đặc biệt chiếu cố . Bình thường tuy Trâu Nhuận Thành nghiêm túc nhưng trong công việc lại rất kĩ lưỡng, ở công ty dường như hề xuất trước mặt Cố Hạ. Đương nhiên, Cố Hạ cũng hết sức hài lòng vời tình trạng trước mắt, nếu như ông chủ gây phiền toái cho , cũng vô cùng cảm tạ trời đất.

      Sau tết tây, đồng nghiệp trong công ty hứng thú nhất là bàn luận về chuyện tiền thưởng cuối năm, năm nay doanh thu của Khải Hoành rất tốt, chính sách khen thưởng cụ thể cuối nằm vẫn chưa ra nhưng cũng đoán được năm nay hẳn là nhiều hơn, nghe thấy phấn chấn lòng người. Cố Hạ tới công ty được nửa năm, mấy tháng trước vẫn còn thử việc, tất nhiên cũng nhận được nhiều lắm, còn phải xem chính sách công ty lãnh đạo ban ra.

      Mỗi ngày bên cạnh đều đầy dãy chủ đề về tiền thưởng cuối năm, cuối tuần tiếp theo Triển Thiểu Huy dẫn Cố Hạ ra ngoài, Cố Hạ kìm được nên hỏi : “Triển thiếu, tiền thưởng cuối năm nay của Khải Hoành thế nào?”

      Xe vững vàng chạy, Cố Hạ rất chờ đợi nhìn Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy rảnh rỗi nhàn nhã ngồi bên cạnh, ném lại câu: “ thời gian nghỉ ngơi, chuyện công việc.”

      Cố Hạ có chút thất vọng, vẫn là nên chuyện công việc với Triển Thiểu Huy.

      Triển Thiểu Huy lại chậm rãi mở miệng, “ vẫn chưa làm được năm nên chắc cũng nhận được nhiều lắm, còn phải xem trưởng phòng của báo cáo kết quả công tác của thế nào .”

      “Trước kia cũng nghe đồng nghiệp vậy.” Cố Hạ gật đầu .

      “Báo cáo kết quả công tác là do Tiểu Ngũ xét duyệt.” Triển Thiểu Huy nhanh chậm .

      Mỗi chút tiền chênh lệch cấp rót xuống đối với Cố Hạ mà cũng phải là ít, nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên hỏi Triển Thiểu Huy, “ ta làm khó tôi, phải ạ?”

      mặt Triển Thiểu Huy mang theo nụ cười ý tứ, “ ra cũng có thể là do tôi quyết định.”

      “Vậy cũng tốt, chắc chắn làm khó tôi.” Cố Hạ .

      “Mọi người quen thân như vậy, điều chỉnh cho cao chút trong phạm vi cho phép cũng là hợp tình hợp lý.” Khóe môi Triển Thiểu Huy hơi nhếch lên.

      Cố Hạ mừng rỡ : “Cảm ơn”

      cần vội vã lời cảm ơn như vậy.” Ánh mắt Triển Thiểu Huy dán mặt , “Còn phải xem biểu cụ thể của .”
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 48 – Tập bắn


      Hôm nay Triển Thiểu Huy dẫn đánh bài mà dẫn ra ngoại ô săn bắn, Cố Hạ đứng bên ngoài câu lạc bộ có kiến trúc đặc biệt khoa trương, có hơi bất ngờ, vừa cùng Triển Thiểu Huy vào trong vừa hỏi: " dẫn tôi tới đây làm gì? Hình như tôi cũng làm được việc."

      Triển Thiểu Huy mặc bộ đồ thể thao, "Tôi thấy võ nghệ của Long Trạch rất tốt nên muốn hẹn ta đến thử trình độ bắn súng chút, mỗi ngày ta đều triền miên cùng bạn của mình, hai người rất khó chia lìa, tôi cũng chỉ có thể gọi bạn của ta cùng, nếu ta được. Tôi dẫn tới, đỡ phải khiến cho Tiết Đồng thấy nhàm chán."

      Nửa phần trước , còn đằng sau hử, thực tế là với Long Trạch thế này, "Long Trạch, đem của theo ."

      Long Trạch sao cả nhưng vẫn hỏi câu:

      "Vì sao? phải muốn gọi mấy người em của sao, tôi mang theo Tiết Đồng hình như tiện."

      "Rất tiện." Triển Thiểu Huy , " mang theo phụ nữ, làm sao tôi có thể mang theo người của tôi?"

      Cố Hạ cũng tin lời Triển Thiểu Huy , may mà phải người khác, và Tiết Đồng cũng dễ trò chuyện với nhau. Đây là câu lạc bộ tập bắn khá lớn, có cả khách sạn nhà hàng, massage thư giãn đủ mọi thứ. Trong phòng tập bắn được cách rất tốt, còn có thể chống đạn, gạch cùng màu với màu đất, hai bên hành lang cây cối xanh tốt thoáng đãng, thảm cỏ lớn, trong mùa này mà vẫn xanh mướt, biết phải tốn kém bao nhiêu công sức.

      Triển Thiểu Huy hiển nhiên rất quen thuộc với nơi này, nhân viên thạo việc dẫn cùng cố Hạ vào bãi tập bắn, hôm nay bọn họ bao cả bãi tập bắn này nên vừa có thể tập bắn ngoài trời vừa có phòng riêng, trong câu lạc bộ có vài người quen mặt, Trịnh Giang Hà và Mục Bằng đều mặc đồ thể thao, thử súng; Long Trạch và Tiết Đồng ngồi ghế sofa trong phòng nghỉ, cùng thân mật trò chuyện, trước mặt bày biện thức ăn vặt cùng nước uống, nhìn thấy Triển Thiểu Huy tới Long Trạch vẫy tay chào hỏi .

      Triển Thiểu Huy và Cố Hạ cùng đến, cười với Long Trạch: "Thế nào, sao thử súng, xem ra nắm rất chắc phần thắng nhỉ?"

      Long Trạch hề có hứng thú đấu súng với người khác, chỉ là bị Triển Thiểu Huy ba lần bốn lượt mời đến. Giờ đây ta cũng tính định cư ở thành phố C, quen thêm nhiều bạn trong thành phố này cũng có lợi, trước mắt ta cũng quen biết nhiều người, công ty mới mở cũng vừa khởi sắc, Triển Thiểu Huy lại mười phần trượng nghĩa, giúp ta tạo thêm nhiều quan hệ trong việc kinh doanh của mình, theo con đường của mình giúp Long Trạh mở rộng thị trường, còn giới thiệu vài đơn đặt hàng cho công ty ta, những phương diện khác cùng giúp đỡ ta ít. Long Trạch thể từ chối nên mới đồng ý, ta nửa đùa nửa , "Tôi đợi tới, nếu Tiết Đồng mình ở đây phải rất nhàm chán sao?"

      " ra chơi ." Tiết Đồng đẩy ra, cười hì hì : "Em cùng Cố Hạ đứng bên xem các chơi."

      Triển Thiểu Huy cũng muốn so tài với Long Trạch, võ nghệ của ta ở làng du lịch vùng ngoại ô hôm đó rất giỏi, tốc độ cực nhanh, cũng đoán trước được kĩ thuật bắn súng của ta nhất định là tệ. Hai người đàn ông về phía trước, chọn súng ống, cộng thêm Trịnh Giang Hà và Mục Bằng, bốn người quyết định cùng so tài.

      Trước khi so tài, Triển Thiểu Huy vẫy vẫy tay với Cố Hạ, Cố Hạ cũng cảm thấy hứng thú, ", chúng ta đến xem bọn họ bắn."

      Mỗi người bắn mười phát, lúc còn Triển Thiểu Huy khổ luyện bắn súng, tuyệt đối hề thua kém những tay súng chuyên nghiệp, mỗi viên đạn đều bắn trúng hồng tâm, đến khi cuộc so tài chấm dứt, Mục Bằng thở dài, "Đánh bài thua trong tay còn chưa tính, ngờ bắn súng cũng thua bởi ."

      Lời của Mục Bằng là với Long Trạch, trước đó đại ca thuyết phục đánh cược với Long Trạch, đánh cược ba ván thắng được ván nào, Mục Bằng thua tâm phục khẩu phục, lúc ấy mới biết danh hiệu thần bài của Long Trạch phải là giả. Cố Hạ là người ngoại đạo, chợt nghe thấy tiếng súng vang lên bang bang, tấm bia bị dời rất xa, biết kết quả thế nào, hỏi Tiết Đồng: "Kết quả thế nào?"

      "Tôi cũng biết." Tiết Đồng cười cười, dường như ấy quan tâm đến kết quả chút nào.

      Trịnh Giang Hà tới, nhìn thấy vẻ mặt đầy chờ mong của Cố Hạ, : "Tất nhiên là tôi bằng đại ca, nhưng mà Long Trạch lại ngang tài ngang sức với đại ca."

      Đối với kết quả này Triển Thiểu Huy thấy vui cũng thất vọng, " lâu rồi gặp được người nào ngang tài."

      Vẻ mặt Long Trạch lại rất thoải mái, "Kĩ thuật bắn súng của rất tốt."

      "Chỉ là sở thích thôi." Triển Thiểu Huy khó gặp được đối thủ như vậy, "So tài thêm ván ."

      Bọn họ đổi đến sân bắn bên cạnh, cách so tài cũng khác, ở đây có thêm nhiều chướng ngại vật phức tạp hơn, rất giống chiến đấu , xuất phát cách mục tiêu 200m, đường có vô số bia di động, người bắn trước bắn sau cũng có quy định, lúc bắn được đổi súng hai lần, lần thứ nhất phải tự mình lắp súng, bắn liên tục vào mục tiêu, có tấm bia chỉ xuất khoảng hai giây, động tác hơi chậm chút bia xuất nữa, thời gian bắn rất ngắn, tỉ lệ trúng mục tiêu phải rất cao. Trịnh Giang Hà hưng phấn, "Đại ca, hôm nay em được mở rộng tầm mắt rồi."

      Mắt Triển Thiểu Huy sáng lên, nhìn nhìn Long Trạch, "Tôi cũng rất chờ mong biểu của Long Trạch."

      Hai người đàn ông đến trước sân bắn, Long Trạch trở về đứng bên cạnh Tiết Đồng, " Triển, mời bắn trước."

      Long Trạch để cho Triển Thiểu Huy bắn trước, Triển Thiểu Huy cũng cần phải nhượng bộ, thay bộ quần áo khác, lúc chuẩn bị tiến vào sân bắn Cố Hạ đứng bên hào hứng bừng bừng làm tư thế chiến thắng; "Triển thiếu, cố lên."

      Mọi người đứng bên trợn tròn hai mắt tập trung quan sát, thành thạo bàn tán, người xem rất náo nhiệt, Cố Hạ nhìn Triển Thiểu Huy bước vào sân bắn mà toàn thân căng cứng, giống như thợ săn dùng sức chuẩn bị tiến lên, sau đó nhấn chốt tính thời gian bên cạnh, giống như con sói yên lặng lâu ngày đột nhiên lao ra, tay phải cầm súng, động tác bắn nhanh nhẹn liên tục; vượt qua các chướng ngại vật đường, rất nhanh; chuyển động nhịp nhàng, màu mè chút nào, phóng khoáng đẹp mắt; lúc ráp súng vào, động tác hai tay cực nhanh, sau đó xoay người... Đến khi thời gian của Triển Thiểu Huy sắp hết, bắn ra phát cuối cùng, tay thu lại, tất cả khí thế trong ánh mắt được thu hồi lại. khắc ấy, hình tượng của trong tâm trí Cố Hạ sáng chói vĩ đại vô cùng, sau lưng dường như lóe lên những vầng sáng vàng kim, Cố Hạ nhìn rời mắt.

      Triển Thiểu Huy ra, những người bên cạnh vỗ tay khen ngợi, hai mắt Cố Hạ lên những vì sao, nhìn Triển Thiểu Huy tới, câu phát ra từ trong lòng, "Triển thiếu, đẹp trai..."

      Triển Thiểu Huy với Long Trạch vài câu, chướng ngại vật được cài đặt sẵn lúc hết giờ, thùng nước xối xuống, người Triển Thiếu Huy ướt sũng, mặt cũng có vài giọt nước, Cố Hạ vội vàng cầm chiếc khăn lông chạy tới, mặt tươi cười nở hoa, "Triển thiếu, lau , nhanh vào thay quần áo, đừng để bị cảm lạnh."

      Sắc mặt Triển Thiểu Huy rất tốt, chào hỏi những người khác rồi thay quần áo, ra nhìn bảng thành tích chút, cũng khá thỏa mãn. Nhân viên lại sắp xếp sân bắn lần nữa, Cố Hạ nhìn Triển Thiểu Huy mắt tỏa sáng, nhìn thấy , vươn tay xoa đầu , "Sao lại nhìn bằng ánh mắt đó?"

      Cố Hạ bị thuyết phục triệt để bởi phong thái của , ngờ Triển Thiểu Huy nhân tài, ánh mắt sùng bái nhìn , nhếch miệng cười, "Chỉ là cảm thấy quá đẹp trai, trước kia chưa từng nhìn như vậy; Triển thiếu, là người đàn ông tuyệt vời! quá ."

      Khóe miệng Triển Thiểu Huy nhàng nhếch lên, vốn muốn gì đó nhưng nhìn thấy Long Trạch thay quần áo, bước vào sân bắn nên tạm thời nhiều. Sân bắn được lau dọn, chướng ngại vật cũng được sắp xếp lại, trông có vẻ rất công bằng, Triển Thiểu Huy về phía trước, cùng Lão Tam và Lão Tứ đứng ở vị trí tốt nhất, mắt nhắm lại, cảm nhận động tĩnh trong sân bắn. Cố Hạ sóng vai cùng Tiết Đồng, mắt nháy lần nào.

      Cố Hạ mến chỉ là sùng bái thuần túy, ví dụ như mến giọng ca của ca sĩ, mến diễn viên, ra đều là cùng loại. Đến khi Long Trạch bước ra, cũng dùng ánh mắt đầy sao kia mà nhìn, hai tay nhàng vỗ, " đẹp trai, đẹp trai, quá !"

      Triển Thiểu Huy đứng gần đó nghe thấy câu này, trừng mắt nhìn , "Người đàn ông của người khác, cái gì?"

      "Loại mến này phải là kiểu mến kia." Cố Hạ đứng bên cạnh Tiết Đồng, : "Tiết Đồng, ngại chứ!"

      Tiết Đồng nhìn bọn họ mím môi cười, biết bọn họ phát triển đến bước nào, chỉ cảm thấy hai người rất thú vị. Long Trạch ở bên kia cũng rất thỏa mãn, kéo lấy tay ấy, hai người cùng nhau xì xào bàn tán.

      Tất nhiên Triển Thiểu Huy biết Cố Hạ có ý gì, lúc nãy nghe Cố Hạ vậy còn thấy vui chút, bây giờ mới triệt để ngộ ra mình sai rồi, trong lòng lại có chút khó chịu. Chẳng qua đây cũng phải lần đầu tiên Cố Hạ làm cho khó chịu, trước mắt, Triển Thiểu Huy còn có chuyện khác cần chú ý, chẳng thèm so đo với này.

      Trong sân có rất nhiều cameras, quay trọn quá trình bắn, Triển Thiểu Huy cùng các em của xem lại đoạn ghi hình Long Trạch bắn, có kết quả thống kê, tỉ lệ bắn trúng mục tiêu của Long Trạch cao hơn chút, chỉ là chút chênh lệch rất nhưng tốc độ bắn lại chậm hơn bảy giây, tính toán tổng thể Triển Thiểu Huy hơn chút. Long Trạch còn ở trong phòng thay đồ, ngay cả Tiết Đồng cũng có ở đây. Triển Thiểu Huy nhìn vào màn hình, hỏi Trịnh Giang Hà, "Cậu thấy thế nào?"

      "Động tác của ta rất nhanh nhẹn, , đại ca, quá trình hoàn thành thoạt nhìn thoải mái hơn chút. xem đoạn này ..." Trịnh Giang Hà phân tích đoạn ghi hình, " ta vì tránh để cho thùng nước kia xối lên người, tránh qua, tránh lại, động tác cực nhanh, thể tưởng tượng nổi cuối cùng ta lại có thể bắn trúng tấm bia kia."

      Triển Thiểu Huy có hơi choáng, "Nếu là tôi tôi làm được, động tác của ta cực kì nhanh, nhưng lúc nãy thoạt nhìn động tác của ta lại có vẻ chậm, biết dùng hết toàn lực hay chưa."

      "Đại ca, tốc độ của động tác nhất thời cũng lên được gì, tốc độ chỉ chậm hơn bảy giây, đây là chuyện hiếm thấy, dù cho nhị ca có trở về cũng đạt được tốc độ này!" Mục Bằng đứng bên cạnh vừa cười vừa : "Cuối cùng vẫn là thắng."

      Long Trạch thay quần áo xong cũng trở lại, đến nhìn bảng thành tích, cười : "Rất hiếm khi gặp được người như Triển đây, bội phục."

      Triển Thiểu Huy cũng nhìn đoạn ghi hình kia nữa, tới cười : "Là tôi rất hiếm khi gặp được người như mới đúng, trong tình huống này vẫn tránh được thùng nước."

      " mùa đông, xối lên người rất lạnh." Long Trạch tỏ ra để ý lắm, ôm bả vai Tiết Đồng, ngồi xuống ghế sofa trong phòng nghỉ.

      Mục đích so tài đạt được, chẳng qua là mấy người kia còn nghiện; Mục Bằng cùng Trịnh Giang Hà vẫn còn cầm súng bắn, Triển Thiểu Huy nhìn thoáng qua Cố Hạ ngồi bên kia có việc gì làm, đứng lên, gọi Cố Hạ, "Lại đây, tôi dạy chơi."

      "Chơi bắn súng?" Cố Hạ có chút chờ mong, loại trò chơi này bình thường rất ít cơ hội tham gia, thực tế vừa mới những hành động đẹp mắt như vậy của Triển Thiếu Huy, kích động : "Được."

      Cố Hạ chạy thẳng đến góc kệ đựng súng trường, trước kia ở trung tâm thương mại hay chơi trò dùng súng bắn bóng, cho nên chạy đến thử súng trường trước. ngờ Triển Thiểu Huy lại kéo sang, "Cái đó thích hợp với , tới đây, tôi dạy bắn súng ngắn."

      Triển Thiểu Huy giúp chọn khẩu súng ngắn nhàng, giới thiệu cấu tạo súng cho biết trước, sau đó dẫn đến trước bia bắn, đưa súng cho , "Cầm lấy, từ từ tôi dạy ."

      Triển Thiểu Huy dạy cực kì có trách nhiệm, đứng sau lưng Cố Hạ, hai tay cầm lấy tay cầm súng của , khẽ bên tai , "Nhắm vào, mắt nhìn thẳng phía trước, bắn dứt khoát biết ?"

      đứng sau lưng , dường như ôm lấy cả thân thể trong lồng ngực, bàn tay nắm chặt lấy đôi tay mềm mại của , nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến cánh tay , lúc môi áp vào tai , hơi thở ấm áp phả vào vành tai , tê tê ngưa ngứa. Thậm chí vẫn cứ tiếp diễn như vậy, Cố Hạ cảm thấy môi đảo quanh vành tai mình, dường như có dòng điện yếu ớt chạy quanh, tai Cố Hạ lập tức đỏ lên, toàn thân đều căng thẳng. vội vàng nghiêng đâu , kéo dãn khoảng cách với , ấp úng : "Triển...Triển thiếu, tôi tự làm được rồi."

      " làm được sao?" Triển Thiểu Huy hung dữ với , tay rời khỏi lưng , ngược lại đặt hông , trực tiếp ôm vào lồng ngực, Cố Hạ định bất mãn lên tiếng tay đè chặt eo lại, "Lưng và eo thẳng lên, như vậy làm sao mà ngắm được?"

      Mùa đông khá lạnh, hai người mặc cũng quá mỏng manh, dù cho là mùa đông nhưng trong căn phòng này có hệ thống sưởi ấm, tất cả mọi người đều cởi áo khoác ra. Triển Thiểu Huy vòng tay qua ngang hông , sau lưng Cố Hạ dán lồng ngực , liếc mắt có thể nhìn thấy chóp mũi của Triển Thiểu Huy, chỉ cần hơi nghiêng đầu sang chừng má có thể chạm vào môi của Triển Thiểu Huy. Cố Hạ căn bản dám lộn xộn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, đối với loại nắm tay chỉ dạy này, Cố Hạ khó tiếp thu, : "Triển thiếu...tôi..."

      "Đừng có lung tung." còn chưa ra Triển Thiểu Huy ngắt lời, Triển Thiểu Huy nhìn thấy vành tai từ từ đỏ lên, màu đỏ ửng như phấn hồng kia chậm rãi lan đến hai má, càng nhìn càng thỏa mãn, khóe miệng càng cười vui vẻ, ngay cả giọng cũng mang theo chút vui vẻ: "Nhắm cho chính xác vào, tay hơi chùn xuống chút, nhìn vào hồng tâm."

      Đây chính là cách dạy bảo làm cho tim người khác nhảy loạn xạ, Cố Hạ rất vất vả mới bắn được phát, viên đạn bay đâu cũng biết, dù sao cũng bắn trúng bia. Bắn xong phát thứ nhất, thả tay xuống, vội vã giãy ra khỏi lồng ngực , "Tôi bắn nữa."

      Triển Thiểu Huy kéo Cố Hạ lại, bất mãn : "Tôi có lòng dạy như vậy, lo mà học cho tốt vào."

      Cố Hạ cảm thấy kiểu dạy này rất mờ ám, muốn tiếp tục nữa, tìm cớ : ''Đạn bắn ra làm tay tôi rất đau, tôi muốn chơi trò này nữa."

      Triển Thiểu Huy cũng buông tha, "Cái gì mà chơi? Làm cho tốt vào, lát nữa phải đấu với Tiết Đồng."

      xong lớn tiếng với đôi tình nhân đứng cách đó xa, "Long Trạch, để cho Tiết Đồng so tài với Cố Hạ thử , tôi đặt cược."

      "Cược cái gì?" Long Trạch ngồi ở phòng nghỉ bên kia cười hỏi lại .

      Triển Thiểu Huy nghĩ nghĩ, : "Bây giờ phải ở nhà ba mẹ vợ sao? Ở vùng ngoại ô tôi có căn nhà rất được, tôi cũng ở đấy. Nếu Tiết Đồng thắng, tôi nhượng lại ngôi nhà kia, vừa vặn thích hợp cho đôi vợ chồng son hai người thỉnh thoảng đến ở; nếu Cố Hạ thắng đưa cho tôi trăm vạn."

      " trăm vạn? xem thường tôi và Tiết Đồng vậy sao." Long Trạch biết Triển Thiểu Huy tùy tiện lấy căn nhà kia ra đặt cũng chỉ trăm vạn, vỗ vai Tiết Đồng, hai Tiết Đồng, chúng ta hãy thắng được ngôi nhà kia, cần phải khách sáo với bọn họ."

      Triển Thiểu Huy quay đầu lại kéo Cố Hạ qua, "Luyện cho tốt vào, lát nữa so tài với Tiết Đồng, xa như vậy để tới đây, tất nhiên là phải chơi hết mình."

      Mặt Cố Hạ tràn đầy vẻ tình nguyện, "Triển thiếu..."

      "Tiền thưởng cuối năm." Triển Thiểu Huy thấp giọng bên tai , " thắng tôi tăng tiền thưởng cuối năm cho ."

      Cố Hạ ngẩng mặt lên nhìn , "Còn thua?"

      "Thua tôi cũng làm gì , cố được bao nhiêu cố." Triển Thiểu Huy .

      Tác giả: Triển thiếu lại nhân cơ hội ăn đậu hủ nha ^^
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 49 – Mập mờ


      Đây chính là hình thức uy hiếp, Cố Hạ thể tiếp tục tập bắn cùng nữa. Triển Thiểu Huy đường hoàng : “Tập trung chút, bây giờ tôi chỉ nhưng lát nữa phải tự mình đấu với Tiết Đồng, phải lấy lại tiền cược cho tôi.”

      Cố Hạ thể tìm được lời nào để phản bác lại, để cho Triển Thiểu Huy nắm lấy tay , nắm tay chỉ dạy cũng được, nhưng mà Triển Thiểu Huy luôn dán sát vào tai , giọng điệu vừa mang theo chút uy hiếp lại vừa dịu dàng, hơi thở ấm áp phả vào bên tai, bên má và làn da trắng mịm cổ , làm cho cảm thấy ngứa ngáy. Cố Hạ cố gắng tự với mình, Triển Thiểu Huy chỉ muốn thắng nên mới như vậy, mặc dù là người có tiền nhưng dạo này lại rất mọn, tuyệt đối thích bị ăn tiền. Trong lòng ngừng thuyết phục chính mình như vậy, nhưng hơi thở đàn ông thuộc về Triển Thiểu Huy cứ quanh quẩn bên người , Cố Hạ chịu nổi mà tim đập loạn xạ, căn bản có cách nào tập trung tinh thần được, đạn bắn ra biết bay đâu mất, dù sao cũng trúng bia, Triển Thiểu Huy vẫn còn ghé vao tai đắc ý cười, “ ngốc, còn phải cố gắng nhiều.”

      Cố Hạ chịu được nữa, “Triển thiếu, cần phải chỉ như vậy, đứng bên cạnh mà chỉ tôi là được rồi.”

      đần như vậy, chỉ kĩ làm sao được?” Triển Thiểu Huy hùng hồn lí, “Đứng lãng phí đạn nữa, mỗi viên đạn đều bị thu phí đấy.”

      kiêng nể gì ôm sát , làm cho bờ vai và lưng dán chặt vào mình, chóp mũi gần như áp cả vào mặt , tay thậm chí còn vòng qua lưng , mặt khác lại chỉ dạy , “Tay nắm chặt, tập trung tinh thần, bằng tay bị run đạn lệch hướng.”

      Cố Hạ hít hơi sâu, được rồi, Triển Thiểu Huy chỉ cần tùy tiện vẫy tay là đống phụ nữ thương nhung nhớ, lại bình thường tài sắc như vậy có khả năng khiến cho Triển Thiểu Huy hứng thú, người này chính là rất hiếu thắng, thắng Long Trạch còn chưa chịu, còn muốn thắng cả Tiết Đồng, các đại gia đều như vậy… Cố Hạ thầm niệm kinh an ủi mình, tiếp tục hít sâu mới làm cho tinh thần của mình bình tĩnh lại, nghe chỉ thị của Triển Thiểu Huy, hết sức nhắm vào, dưới chỉ thị của Triển Thiểu Huy mà bóp cò.

      Cố Hạ nhìn thấy rốt cuộc viên đạn cũng bắn trúng bia, kêu lên tiếng, “Ôi chao bắn trúng rồi.” hưng phấn quay đầu lại, ngại quá gần gũi với Triển Thiểu Huy, lúc quay đầu lại gò má lướt qua môi đối phương, mặt Cố Hạ giống như bị thiêu cháy, cay cay.

      Triển Thiểu Huy nhìn thấy hai gò má ửng hồng giống như nắng chiếu rọi khi mặt trời sắp lặn, khóe môi cười như mặt hồ khẽ gợn sóng mùa hè, hơi có chút rung động, lại giả vờ như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì, : “Cũng tệ lắm.”

      Cố Hạ biết phải gì, cúi đầu, cảm nhận được mặt mình cực nóng. Triển Thiểu Huy rất thích dáng vẻ thẹn thùng này của , trong lòng thầm vui mừng, còn kèm theo nụ cười ngọt ngào, nhìn thấy lời nào lại ghé vào bên tai : “Tiếp tục luyện , xem Tiết Đồng bắn tồi chút nào.”

      Bên kia Tiết Đồng cùng Long Trạch đến đây, Tiết Đồng cầm khẩu súng, cánh tay thẳng tắp, tập trung nhìn chăm chú, Long Trạch đứng bên cạnh ấy quan sát, thỉnh thoảng chỉ vài câu, giúp chỉnh lại tư thế, Tiết Đồng bắn rất ổn định, cơ bản đều bắn trúng bia.

      “Thoạt nhìn đây phải là lần đầu ấy chơi trò này.” Triển Thiểu Huy vỗ vỗ vai Cố Hạ, “ luyện thêm , bình thường cũng rất ít có cơ hội này, có xem như chơi là được.”

      Hai người tiếp tục mập mờ luyện tập, Trịnh Giang Hà cùng Mục Bằng ngồi ở bên kia, dựa vào ghế mặt cùng mang nụ cười mờ ám xì xào bàn tán, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn họ. Thẳng đến khi Cố Hạ chuẩn bị đấu với Tiết Đồng, Triển Thiểu Huy mới buông tay ra, đứng bên cạnh nhìn bắn.

      Hai người vẫn bắn mười phát như cũ, vị trí bia khá gần, bắn xong phát lại nhìn vào bảng thành tích. Khi còn học đại học Cố Hạ cũng từng tập bắn trong kì học quân lần, khi đó quá nhiều người, căn bản huấn luyện viên cũng chỉ dạy cẩn thận, lắp súng xong bắn ba phát là xong; bình thường cũng chỉ chơi bắn bóng, hôm nay là lần đầu tiên bắn súng ngắn. Còn Tiết Đồng ở bên cạnh dường như khá thành thạo, sau ba phát, Cố Hạ quay đầu sang nhìn Triển Thiểu Huy, mặt có vẻ xin lỗi, thoạt nhìn hôm nay nhất định làm mất ngôi nhà của , vội vàng , “Triển thiếu, nếu thua mất nhà cũng đừng tính vào tiền nợ nha.”

      tính.” Tâm tình Triển Thiểu Huy khá tốt, biết thể chuyện gì cũng đổ lên đầu .

      “Vậy là tốt rồi.” Nếu sau này lại càng thêm phiền toái, Cố Hạ buông lỏng được chút, chẳng qua là tiền thưởng cuối năm xem ra thể lấy thêm rồi.

      Triển Thiểu Huy cũng quan tâm đến thắng thua, chỉ cảm thấy trêu chọc Cố Hạ rất thú vị, tới : “Long Trạch, nếu ngại tôi muốn giúp Cố Hạ chút, ấy là phụ nữ nên chơi giỏi lắm. cũng có thể giúp Tiết Đồng, nếu lại lãng phí đạn.”

      Long Trạch sao cũng được, hôm nay thắng được nhà của Triển Thiểu Huy nhất định thắng, thỉnh thoảng thuận tiện đến chơi cùng với Tiết Đồng, dù sao ở trong nhà làm chuyện nào đó cũng tiện lắm. Bên kia Triển Thiểu Huy vẫn tiếp tục trêu chọc Cố Hạ, nghiêng người ôm lấy , hoàn toàn có vẻ đứng đắn như thi đấu, nhiều lần môi nhàng lướt qua vành tai , toàn thân Cố Hạ cứng ngắc, ngay cả ngón tay nắm lấy súng cũng còn tự nhiên linh hoạt nữa. Ngay cả Tiết Đồng cũng nhận ra hai người phải tập bắn, chỉ làm cho có mà thôi, giọng với Long Trạch: “Bọn họ là mập mờ, thoạt nhìn Cố Hạ cũng hề tình nguyện.”

      “Quan tâm đến người khác làm gì?” Long Trạch dí đầu cái, mắt cũng liếc sang bên kia, cười hì hì : “ cũng phải giúp em nhắm bắn, kĩ thuật bắn súng của Triển tệ chút nào, thể để thua bọn họ được.”

      Long Trạch đứng sau lưng ôm eo Tiết Đồng, cũng cực kì gần nhau, môi cũng áp vào hai gò má, ta nắm lấy tay giúp bắn phát, hoàn mỹ trúng vào hồng tâm. Triển Thiểu Huy đứng bên này nhìn thoáng qua, Long Trạch vội ghé vào má Tiết Đồng hôn cái, sau đó liếc hàng mi kiêu ngạo đắc ý nhìn Triển Thiểu Huy; ý là: cũng tiến tới .

      Triển Thiểu Huy cũng muốn tiến tới, làn da Cố Hạ trắng nõn lại mềm mại, hơn nữa gương mặt đều đỏ bừng, giống như trái đào mật hồng nhuận, hấp dẫn như thế càng làm cho người ta muốn dừng mà được. càng tiến lại gần hơn, miệng vẫn hấp dẫn , “Nhìn về phía trước, tay đừng run.” Môi của từng chút từng chút áp sát vào làn da trơn bóng của , sau đó nhàng đụng vào má , động tác rất mềm rất , giống như con bướm nhảy múa trong vườn hoa thỉnh thoảng lại chạm vào cánh hoa, lúc chuẩn bị hôn khẽ lên mặt cây súng tay “phanh” cái rơi xuống đất, đầu nghiêng sang bên kéo dãn khoảng cách, “Triển…Triển thiếu, súng…súng rơi rồi.”

      đứt quãng, như là rất căng thẳng, khí mập mờ bị cắt đứt, Triển Thiểu Huy buông lỏng tay nhặt cây súng lên, Cố Hạ vội vã nhảy sang bên, thấy cây súng đưa tới nhưng nhận, “Triển…Triển thiếu, tôi toilet.”

      xong giống như chạy trốn, ở trong toilet ngẩn người lúc mới trở lại, dùng nước lạnh rửa mặt, vẻ ửng hồng mặt nhạt . Cố Hạ chịu tiếp tục bắn nữa, đứng ở xa xa, áy náy với bọn họ: “Tay tôi hơi đau, hôm nay bắn được nữa.”

      Chắn hẳn Triển Thiểu Huy cũng cảm thấy quá ép , cũng biết phải xử lí tình trạng này thế nào, kéo cái ghế ra ngồi xuống, “ bắn thôi, dù sao cũng thua năm phát, cũng thể thắng lại được.”

      với Long Trạch: “ đồng ỳ đánh cược phải chịu thua, tôi kêu người chuyển tên ngôi nhà lại cho .”

      “Vậy tôi cũng khách sáo.” Lúc Long Trạch còn đứng sau lưng ôm eo Tiết Đồng, ôm trọn cả người vào trong lòng, đầu đặt vai , động tác vô cùng thân mật. nhìn về phía bọn họ cười cười, “Nếu còn chuyện gì nữa tôi dạo cùng Tiết Đồng đây.”

      Ở đây cũng còn chuyện gì nữa, Long Trạch kéo Tiết Đồng về phía khách sạn bên kia, Tiết Đồng nhìn qua biết trong đầu người kia nghĩ gì, kiên quyết về hướng kia, “Chúng ta dạo xem ở đây có chỗ nào chơi , được ?”

      có gì khác chơi đâu, hay là chúng ta làm chuyện có ý nghĩa hơn .” Long Trạch cũng để kháng nghị, trực tiếp bế về phía khách sạn bên kia.

      Mục Bằng nhìn theo hướng bọn họ, trêu ghẹo: “Có phải Long Trạch chưa được thỏa mãn dục vọng ? Mới giữa trưa mà về phía khách sạn.”

      Trịnh Giang Hà nhìn thấy hai người kia càng càng xa, hình như đôi tình nhân này vẫn chưa thống nhất ý kiến, sau đó lại nhìn sang Cố Hạ đứng dựa vào vách tường sắc mặt lo sợ, muốn ở lại đây khá hoại chuyện tốt của người khác, kéo Mục Bằng , “Lão Tứ, chúng ta cũng chỗ khác chơi .”

      Bọn họ cùng lên tiếng chào hỏi Triển Thiểu Huy rồi rời . Sân tập bắn cũng chỉ còn lại hai người Triển Thiểu Huy và Cố Hạ, còn tiếng súng nữa, Triển Thiểu Huy quay đầu lại nhìn Cố Hạ, còn đứng đằng xa, vẫy tay với ,“Tới đây ngồi, muốn uống gì đó ?”

      Cố Hạ chậm rãi qua, khi ngồi xuống đối diện còn kéo ghế ra xa, dường như muốn quá gần gũi với Triển Thiểu Huy, muốn uống ly nước nóng. Sau khi nhân viên phục vụ bưng tới, Cố Hạ bưng ly nước lên chắn trước mặt, càng biết phải gì, giọng : “Triển thiếu, xin lỗi, hôm nay để thua mất căn nhà của .”

      sao, chỉ là căn nhà hai phòng, đưa cho Long Trạch cũng sao.” Ngón tay Triển Thiểu Huy gõ nhè trước mặt bàn vài cái, ánh mặt rơi vào mặt , “Hình như nhìn thế nào cũng thấy có chút sợ tôi nhỉ?”

      có, có.” Cố Hạ vội vàng , biểu của ràng như vậy sao? Cố Hạ chưa bao giờ gần gũi với người đàn ông như vậy cho nên hôm nay tất nhiên cảm thấy được tự nhiên.

      “Tiền thưởng cuối năm của tôi với Tiểu Ngũ, thấy làm việc cũng rất cố gắng.” mặt Triển Thiểu Huy mang theo chút vui vẻ thoải mái, nhìn Cố Hạ ngồi trước mặt, câu, “Tôi phát ra da rất đẹp.”

      “Vậy sao?” Cố Hạ vỗ vỗ mặt, nhếch miệng cười, “Tôi cũng cảm thấy năm nay đẹp hơn năm ngoái, chỉ chút thôi cũng được, chắc hẳn là do sử dụng bộ mĩ phẩm kia của Quý sư huynh, nghe là của Pháp, quả nhiên là rất có hiệu quả.”

      Nghe thấy cái tên Quý sư huynh kia, sắc mặt Triển Thiểu Huy tối sầm lại, “Sao lại có thể tùy tiện nhận đồ của người khác thế?”

      ấy tặng tôi nhận thôi.” Vẻ mặt Cố Hạ vô tội, “Quý sư huynh là người rất tốt, đương nhiên tôi cũng thể từ chối ý tốt của ấy.”

      Triển Thiểu Huy ghét nhất là nhìn thấy nét mặt của Cố Hạ khi về Quý Phi Dương, ngay cả khuôn mặt có trắng nõn nhìn thấy vẫn rất chán ghét, việc Cố Hạ biết làm nhất chính là phá hư khí, liếc mắt , “Về nhà ném , bằng cũng đừng có trông cậy tôi giúp tăng tiền thưởng cuối năm.”

      Cố Hạ yếu ớt mở miệng, “Vì…vì sao?”

      Bắt phải thế nào đây, rất thích , căm hận mỗi khi về Quý Phi Dương, Triển Thiểu Huy làm sao mở miệng được. day day thái dương, giọng lạnh lùng : “Từ nay về sau đừng có mà nhắc tới Quý Phi Dương trước mặt tôi, gần đây chuyện làm ăn tôi có xung đột với nhà cậu ta, nghe thấy cái tên Quý Phi Dương kia là thấy phiền.”

      Tác giả: Triển thiếu là kiêu ngạo sĩ diện.
      tutuOrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :