1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trốn phi: Gia, mau kí lên hưu thư! - Lạc Thanh (177/261c +2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85: Vào cung suýt bị ngã.

      Đảo mắt xuân chập tiết đến.

      Sáng sớm Tiêu Sơ bị Cẩm Thái kéo dậy: “Vương phi, sao ngài còn chưa dậy! Mặt trời lên cao rồi, Thẩm trắc phi chuẩn bị xong, ngài còn ngủ sao!”

      “Trời ơi, phiền chết được, để ta ngủ thêm chút nữa.” Nàng rất vất vả mới mơ thấy soái ca mặc trang phục hè mát mẻ sàn catwalk, soái ca còn liếc mắt đưa tình với nàng đó.

      Cẩm Thái lấy dũng khí, dựa vào cách làm Vương phi dặn dò nàng tối qua, tiến lên nhắm mắt đưa tay kéo chăn ra: “Vương phi, hôm nay tiến cung gặp Hoàng Thượng, ngài muốn ly hôn với Vương gia nữa à!”

      Chuông báo tự chế quả nhiên dùng tốt. Tiêu Sơ như cá chép mắc cạn liền nhảy từ giường xuống, cầm quần áo tròng lung tung vào người, động tác lanh lẹ: “Ly hôn quan trọng, ly hôn quan trọng, Tiêu Sơ đừng ngủ!”

      Cẩm Thái trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Sơ cấp tốc mặc quần áo, vài lần há miệng đều bị nàng ngăn lại.

      “Mau, đem bàn chải đánh răng với muối ra đây, nước sạch, mặt nạ. Kẹp, trâm cài. OK! Xong rồi!” Ước chừng mười phút là làm xong những thứ bình thường cần khoảng thời gian mới xong, Tiêu Sơ thích thú nhìn mình trong giương đồng, vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó…

      “Vương phi, ngài mặc sai y phục rồi. Bộ này là Vương gia…”

      “Mẹ nó!” Nàng cúi đầu nhìn, hận thể tự cho mình hai cái tát.

      Đêm qua biết tại sao Vũ Văn Tư Dạ lại muốn tới Mẫu Đan viên ngủ. Nàng hao phí sức ba bò chín trâu mới đuổi về phòng mình ngủ. Nào ngờ lại sai người đưa cả quần áo tới Mẫu Đan viên, để sau này thuận tiện, thuận tiện! Thuận tiện cái cọng lông ấy! Nàng quyết đến nhường này, mà còn muốn bảo nàng hầu hạ ngủ!

      “Vương phi…Còn có nữ trang cũng sai rồi…” Cẩm Thái dè dặt, chỉ sợ nàng mất hứng rồi nữa.

      “Mau…mau làm lại cho ta…” Tiêu Sơ mặt như màu gan heo, quần áo của nam nhân này có mùi nước hoa, ghê tởm chết được!

      “Vâng!” Cẩm Thái vội vàng lấy quần áo để chuẩn bị tiến cung. Lại gọi vài nha hoàn vào chải tóc cho nàng, sửa sang lại nữ trang.

      Trước cửa Bình Uyên Vương phủ, cỗ kiệu chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi Vương phi.

      “Bích Lạc, đến Mẫu Đan viên mời Vương phi.” Thẩm Nhược Vân hôm nay tâm tình đặc biệt tốt. Xuân chập tiết trong cung là cơ hội kết thân với quan viên quý phụ. Nếu trước mặt hoàng hậu được khen ngợi, địa vị ngày sau ở Vương phủ so với Tiêu Sơ đó chính là cách biệt trời.

      Nhưng cũng may là Tiêu Sơ ham ăn biếng làm, chỉ tập trung lấy lòng Vương gia, nữ công thêu thùa đều biết. Nếu nàng cũng có cơ hội theo Vương gia vào cung. Hôm nay nàng chính là thể diện của Bình Uyên Vương phủ, Tiêu Sơ tốt nhất là thức thời chút, nếu đừng trách nàng khách khí.

      “Chờ chút.” VũVăn Tư Dạ lên tiếng, Bích Lạc lén nhìn thoáng qua Thẩm Trắc phi, thấp đầu quay trở lại.

      “Gia…” Thẩm Nhược Vân hiểu, giờ này rồi, nếu Tiêu Sơ còn nhanh ra, làm lỡ giờ tốt để tiến cung. Nếu hoàng hậu nương nương có ấn tượng xấu với nàng toàn bộ mặt mũi của Bình Uyên vương phủ đều bị hao tổn.

      “Tham kiến Vương phi nương nương!” Nha hoàn dọc đường cúi người hành lễ, Tiêu Sơ đong đưa trang sức phiền phức đầu, xem ra cổ nhân đầu đính hai cái cân phải là giúp người. Lúc trước ở vương phủ gặp người, đấu với đám tiểu thiếp, dù sao cũng có người quản nàng, hôm nay tiến cung, cầu nghiêm túc, quần áo này, trang sức này, quả là muốn lấy nửa cái mạng của nàng.

      Vũ Văn Tư Dạ xa xa thấy bóng người tú lệ tới, làn váy màu sắc nhàn nhạt theo bước chân của nàng mở ra biển hoa màu tím. Bên quần lụa điểm rất nhiều cánh hoa màu nhạt. Ngoài viền có thêu hoa văn màu vàng tượng trưng cho thân phận tôn quý, cổ áo khoét rộng lộ ra xương quai xanh trắng nõn nà, như như , câu hồn đoạt phách. Tay áo rộng cùng màu được nàng bó lại cổ tay, lộ ra các đốt ngón tay hoàn mỹ.

      Tiêu Sơ cẩn thận khống chế đôi giày dưới chân. Má ơi, đôi giày này chỉ có điểm tựa, muốn lấy mạng của nàng sao! Thiết kế hợp lý…Cũng may là nàng cẩn thận…

      “Ahhh!” là sợ cái gì cái đó đến!

      Chân nàng bị lệch, cơ thể mất thăng bằng, quần áo chế tác phiền phức hạn chế hành động. Trang sức lung lay đầu làm nàng cảm thấy trước mắt hỗn loạn, xong rồi! Trong lòng thầm mặc niệm… dễ dàng gì mới được vào cung, kết quả là bị sái chân ở chính cửa lớn nhà mình. Lần này trật khớp cũng gãy xương, còn tiến cung cái gì chứ!

      Mắt thấy mình sắp té lăn đất, thậm chí trong nháy mắt nàng cũng thấy được vẻ mặt kinh hoảng của Cẩm Thái, thấy động tác che miệng cười trộm của Thẩm trắc phi…Thấy Vũ Văn Tư Dạ lạnh nhạt…Ặc…người đâu?

      “Sở trường của đôi mắt ngươi là dùng để ăn cơm sao? Đường bằng phẳng như vậy mà cũng bị ngã, bổn vương thấy ngươi cũng cần tiến cung đâu, đỡ cho bổn vương bẽ mặt!” Bất ngờ rơi vào vòng ngực dày rộng, nàng vốn cảm kích, nghe xong câu của , mở trừng hai mắt, độc mồm độc miệng chết sao?

      “Tại sao! Bản phi muốn tiến cung đấy! Muốn làm bẽ mặt Vương phủ đấy, tốt nhất là vứt toàn bộ mặt mũi của Vương phủ , để ngươi bỏ ta!” Nàng hung hăng cãi lại, nhưng ở trong long người ta, hình như hơi yếu chút.

      “Vương phi…” Cẩm Thái khóc ra nước mắt, mấy ngày gần đây lúc nào Vương phu cũng treo hai chữ hưu thê bên miệng, làm nàng cả ngày phập phồng lo sợ, sợ ngày nào đó Vương gia tức giận, bỏ Vương phi .

      Vũ Văn Tư Dạ nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng. Nữ nhân này, lúc mở miệng bộ dạng nhu thuận, chỉ cần mở miệng là có thể làm người ta tức tới chết!

      cúi đầu kề sát tai nàng nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ngươi có bản lĩnh cứ cầu xin hoàng thượng để bổn vương bỏ ngươi! Lần này tiến cung là cơ hội duy nhất của ngươi đó!”

      Tiêu Sơ giãy ra khỏi ngực , vuốt lại quần áo mình, chịu yếu thế trừng : “Ngươi yên tâm! Nhất định cho ngươi bỏ bản nương! Hừ!”

      Hai cỗ kiệu trước cửa phủ, dựa theo quy tắc Vũ Văn Tư Dạ và Tiêu Sơ ngồi kiệu trước, Thẩm Nhược Vân là trắc phi, mình kiệu theo phía sau.

      Quản gia Vương phủ trước tiên mời Thẩm Nhược Vân đến cỗ kiệu phía sau: “Trắc phi nương nương, mời!”

      Thẩm Nhược Vân cắn cắn môi, cam lòng nhìn Vũ Văn Tư Dạ, nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơ . Đề phòng nàng lại gây ra tai vạ gì.

      Tiêu Sơ nhìn hai cỗ kiệu, lại nhìn vẻ mặt cam lòng của Thẩm Nhược Vân, cười : “Muội muội muốn ngồi mình?”

      “Thiếp thân dám.” Nàng tuy là như thế, nhưng hề có ý định tiến vào kiệu.

      “Bản phi lại thích ngồi mình…” Nàng đến đó, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào nàng, bĩu môi, nàng đưa mắt nhìn Vũ Văn Tư Dạ, tiếp tục với Thẩm Nhược Vân: “Chỉ đáng tiếc lần này vào cung phải tầm thường, thân phận tôn quý có thứ tự. Nếu là ngày thường, bản phi đổi kiệu với muội muội cũng sao, bằng thế này, bản phi và muội muội ngồi kiệu đầu được ?”
      huyendo thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Yến tiệc trong cung bị xa lánh

      Tiêu Sơ vừa như vậy, Thẩm Nhược Vân nào còn dám có hai lòng, oán hận siết chặt tay chui vào kiệu phía sau.

      Vũ Văn Tư Dạ vén màn kiệu, : “Vào trong.”

      Tiêu Sơ chợt nhíu mày, cũng từ chối, đỡ cánh tay Cẩm Thái chui vào trong kiệu. Nàng cẩn thận rồi lại cẩn thận, kết quả là váy vẫn bị vướng khung cửa kiệu.

      Nàng xoay người kéo nhưng lại sững sờ, Vũ Văn Tư Dạ khom lưng gỡ váy đặt vào trong kiệu, bản thân cũng vào trong. Nàng xích sang bên nhường chỗ, dời tầm mắt : “Cảm ơn.”

      Vũ Văn Tư Dạ xem như nghe thấy, sau đó bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. mặt có biểu tình gì.

      Thôi , giả bộ cái gì chứ. Tiêu Sơ quay đầu , thèm để ý tới . Dọc đường cũng bình an vô .

      “Bình Uyên Vương Gia đến!” Giọng bén nhọn của công công ngoài cửa cung truyền đến tai nàng. Quả nhiên là giống vịt công công, nàng che miệng cố nén cười. biết vì sao, chỉ cần phải ở Vương phủ, nàng liền cảm thấy như bản thân mình sống lại…Cảm giác này sung sướng!

      Xuân chập tiết là ngày lễ khá được chú trọng trong hậu cung. Gia quyến trọng thần trong triều và phi tần hậu cung đều có những tâm tư riêng, muốn mượn dịp này để trở thành người tâm phúc bên cạnh Hoàng Hậu, tăng địa vị của bản thân.

      Đại thần trong triều cũng trong ngày xuân tươi đẹp, do trong cung mở tiệc rượu, văn võ cả triều tụ tập chỗ ngắm hoa phẩm rượu, coi như là thả lỏng sau những công việc bề bộn thường ngày.

      “Bình Uyên Vương Phi nương nương, mời xuống kiệu.” Cỗ kiệu dừng lại, công công giọng tỏ ý.

      Tiêu Sơ nghi hoặc nhìn Vũ Văn Tư Dạ, đây là lần đầu tiên nàng vào cung, chẳng lẽ phải nàng cứ theo Vũ Văn Tư Dạ là đến nơi sao?

      “Tiệc rượu trong cung bố trí ở hai nơi, là cho văn võ bá quan ở Thừa Đức điện, hai là cho nữ quyến vương công và phi tần hậu cung ở Tiêu điện. Bây giờ ngươi xuống kiệu, theo công công, nghe sắp xếp là được.” giải thích với nàng.

      Theo công công vào Tiêu điện, công công lại thông báo câu dài: “Bình Uyên Vương Phi nương nương, Trắc phi nương nương đến!”

      Cung điện náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh lại, nhìn về phía hai người tới. người những dịp xuân chập tiết trước đây đều gặp được là Thẩm tiểu thư, bây giờ là Thẩm trắc phi của Bình Uyên vương phủ. người khác chính là Tiêu Sơ , đại đa số mọi người chỉ nghe đến tiểu thư dòng chính nữ của Tiêu phủ, nhưng trước giờ đều chưa từng gặp mặt. Nghe rốt cuộc lúc trước cũng xin được Hoàng Thượng ra mặt, như nguyện gả vào Vương phủ. Nhưng mà Vương phi nương nương trăm dùng được này dường như được người người chào đón, nếu , chuyện tiến cung sao có thể đến phiên Thẩm trắc phi!

      “Hà phu nhân, lâu rồi gặp. Dạo này có khỏe ?” Thẩm Nhược Vân thấy trong đại điện đều là người quen, cười duyên tiến lên chào hỏi, đẩy Tiêu Sơ đìu hiu sang bên. Cũng giới thiệu, định áp đảo tinh thần nàng ta, để nàng ta hiểu , cho dù là ở Vương phủ hay ở trong cung, nàng đều có bản lĩnh hơn nàng ta!

      “Mấy ngày gặp muội muội, muội muội lại trở thành nương nương của Vương phủ, ôi chao, còn là khó khăn vì muội muội còn nhớ tới lão tỷ tỷ này…” Người có thể vào cung phải đơn giản, từng người đều luyện được đôi hỏa nhãn kim tinh. Nhìn ra Thẩm Nhược Vân chỉ là trắc phi cũng để Tiêu Sơ vào mắt, chuyện cũng bạo gan hơn.

      “Đúng đúng, Thẩm muội muội bây giờ như cá gặp nước, bước như hoa sen, nhìn xem, càng ngày càng đẹp ra…” phu nhân có tuổi tới, phen khích lệ.

      “Trần phu nhân chê cười, luận về xinh đẹp, làm sao ta so được với Vân San…” Thẩm Nhược Vân lại cười duyên.

      “Thẩm trắc phi hôm nay là mỹ lệ…”

      Tiêu Sơ đứng ngoài cửa nhìn phòng nữ nhân nịnh nọt qua lại, nổi hết cả da gà. Trước kia ghét nhất là loại tiệc rượu giả tạo thế này, ngờ ở chỗ này cũng gặp phải, nếu có thể, nàng muốn chuồn ngay lập tức.

      “Bình Uyên Vương phi nương nương…” giọng dịu dàng giữa đám người đạo đức giả chui tọt vào lỗ tai nàng.

      Nàng chớp chớp mắt, lúc này còn có người chủ động bắt chuyện với nàng sao? Chẳng lẽ sợ bị thế lực của Thẩm Nhược Vân mưu sát à?

      “Vương phi chắc nhận ra thiếp, thiếp thân Lưu Trương thị, là thê tử của Lễ bộ Thị Lang Lưu Bính, xin hỏi chút về tình hình của muội muội”. nữ nhân gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, giọng tới gần Tiêu Sơ . Đôi mắt tràn ngập vẻ thấp thỏm bất an.

      Tiêu Sơ tìm tòi trong kí ức cả buổi cũng nhớ Lưu Trương thị là ai. Càng biết muội muội của nàng ta là ai, nàng hỏi lại: “Lệnh muội là?”

      Lưu Trương thị sửng sốt, đôi mắt to thấp thỏm trở nên hoang mang, chuyện cũng đứt quãng: “Muội muội của thiếp là thiếp trong Bình Uyên Vương phủ, tên là Trương Oánh…Vương phi…người biết sao?”

      Tiêu Sơ cẩn thận hồi tưởng lại mới nhớ ra người đó, “ Ngươi là Thất phu nhân trong Vương phủ?”

      Lưu Trương thị vội vàng gật đầu: “Phải, phải, Vương phi biết tình hình gần đây của muội muội sao? Muội muội từ gầy yếu, từ lần vào Vương phủ cũng lâu gặp, biết muội ấy thế nào rồi.”

      “Chao ôi, Lưu phu nhân, việc này tỷ cũng đừng quấy rầy Vương phi, Vương phi suốt ngày bận rộn, chính còn bận thở nổi, làm sao có thời gian để quản những việc khác. Đến đây, thiếp cho tỷ tình hình của Trương muội muội, Vương gia đối xử với muội ấy rất tốt, tặng ít dược liệu thượng hạng đâu…” Thẩm Nhược Vân kéo Lưu Trương thị sang bên, bộ dạng hiền lành chuyện.

      Vốn là người ta đối với Tiêu Sơ vẫn còn mang theo chút tôn kính về thân phận, trông thấy động tác này của Thẩm Nhược Vân, giờ phút này cũng đều thu hồi ánh mắt, chuyện cùng người ăn vận sang trọng bên cạnh.

      “Nghe ngày Vương phi lại mặt chạy trốn, hiểu nghĩ thế nào. Nếu Tiêu phu nhân còn sống chắc xảy ra chuyện như vậy rồi…”

      “Đúng vậy, đúng vậy, ta còn nghe , lần lại mặt giam lỏng muội muội của mình, còn đuổi di nương ra khỏi Tiêu Phủ, thể tưởng tượng nổi…Trước kia chỉ biết nàng ta đố kị, ngờ lại có thể làm ra chuyện như vậy…”

      “Đúng vậy, cũng bởi vì nàng ta mà tai của Tiêu đại công tử bị Bình Uyên vương gia chém mất nửa, ta , là xúi quẩy, gả ra ngoài rồi còn gây thêm phiền phức cho nhà mẹ…”

      “Ôi… tiếng thôi, nàng ta đến kìa…”

      Càng về sau, tiếng nghị luận về nàng liên tục ngừng. Thẩm Nhược Vân vừa chuyện với phu nhân sang trọng vừa đưa ánh mắt thị uy về phía Tiêu Sơ , hừ, đấu với nàng…cũng nhìn lại trọng lượng của bản thân!”

      “Hoàng hậu giá lâm!” Giọng thông báo dài truyền đến, đại điện yên tĩnh lại, tất cả đều quỳ rạp đất, cao giọng hô: “Khấu kiến hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Tiêu Sơ cười theo mấy nữ quyến, quỳ xuống hô to.
      huyendo thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 87: Tặng lễ vật bánh ngọt xuất sắc.



      Hoàng hậu mặc cẩm bào đội mũ phượng, giọng mang theo từ ái của mẫu nghi thiên hạ: “Miễn lễ, bình thân!”


      “Tạ hoàng hậu nương nương!” Lại quỳ lạy thêm lần nữa, Tiêu Sơ chịu nổi nữa. Sức nặng đầu là muốn ép người ta tới chết nha, nàng quỳ xuống lạy lung la lung lay đứng lên. Người xem đều cảm thấy nguy hiểm, chỉ sợ nàng ngã sấp xuống.


      “Bình Uyên Vương phi, con đến đây ta nhìn lát.” Hoàng hậu cười hòa ái vẫy nàng tiến vào, Tiêu Sơ lại vạn lần muốn.


      Hoàng hậu nương nương ơi, có phải người cố ý hay , ta đứng cũng muốn ngã sấp xuống rồi, còn gọi ta đến đó nữa, ngộ nhỡ ta khẩn trương chụp ếch, há chẳng phải làm trò cười cho người ta sao.


      Nàng dè dặt cẩn trọng chú ý tình hình dưới lòng bàn chân, hoàng hậu thấy nàng cong cong vẹo vẹo, nghĩ đến trước kia nàng chưa bao giờ tiến cung, mỉm cười nghiêng đầu phân phó công công bên cạnh. Công công lĩnh mệnh đến bên cạnh Tiêu Sơ , chìa cánh tay để vịn vào, giọng nhắc nhở nàng: “Vương phi cẩn thận.”


      Tiêu Sơ ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu cười, thở phào nhõm: “Tạ ơn hoàng hậu.”


      Thẩm Nhược Vân siết chặt lòng bàn tay, thầm nghĩ: Dường như hoàng hậu đối với Tiêu Sơ có chút đặc biệt… đúng, Thập nhị hoàng tử do Tiêu Thục phi sinh rất được hoàng thượng thích. Hoàng hậu nương nương chẳng phải nên đề phòng Tiêu Thục phi sao? Làm sao có thể tốt với người của Tiêu gia như vậy?


      “Vài ngày trước bản cung có nghe thái tử , vương tẩu của nó là người rất thú vị. Bản cung hiểu, người có cái gì thú vị chứ?” Hoàng hậu nương nương mỉm cười.


      “Thái tử khen nhầm, thiếp thân hổ thẹn, thiếp thân chỉ là ngày thường thích đọc sách vở, làm chút đồ chơi mà thôi.” Dù sao nàng cũng thể , Thái tử nhà bà ta thú vị là vì ta tiện thể bắt làm tình nhân, còn cho biết nam nhân được tam thê tứ thiếp. Hoàng hậu đuổi nàng ra ngoài mới là lạ!


      “Ra là vậy, bản cung còn nghĩ có thể thấy chỗ hơn người của Vương phi đó, xem ra là có cơ hội rồi.” Hoàng hậu có chút tiếc nuối, Triệt nhi rất ít khi tán thưởng ai đó, bà còn tưởng rằng Tiêu Sơ có chỗ khiến người ta kinh ngạc.


      Tiêu Sơ dịu dàng mỉm cười, nhún người hành lễ : “Thiếp thân ngưỡng mộ tài đức của hoàng hậu nương nương lâu. Hôm nay vào cung, cố ý vì nương nương làm phần điểm tâm , mong nương nương nhận cho.”


      Nữ quyến trong điện đều che tay áo cười trộm, trong cung điểm tâm hiếm lạ, điểm tâm nổi tiếng gì lại có chứ. Phải Tiêu vương phi hiểu chuyện hay là lá gan của nàng quá lớn đây. phần điểm tâm giành được vui vẻ của hoàng hậu nương nương, vui lòng sao, biến thành trò cười đúng hơn!


      “Điểm tâm?” Hoàng hậu cũng có chút kinh ngạc. Điểm tâm ngự trù trong cung làm cũng chỉ đến thế. Hay là đầu bếp trong Vương phủ làm ngon hơn.


      Tiêu Sơ dặn dò công công bên cạnh ra ngoài điện lấy đồ nàng mang tới, : “Đây là phần điểm tâm thần thiếp tự làm, cả thiên hạ chỉ có phần này thôi.”


      Hoàng hậu nghe nàng vậy lại nổi lên chút hứng thú, mơ hồ có ý chờ đợi.


      Chỉ chốc lát công công cầm cái hộp vào. Tiêu Sơ ra hiệu cho đưa trực tiếp cho hoàng hậu. Hộp gỗ trầm hương bề ngoài tinh xảo trang nhã, bốn phía đục ít lỗ , từ trong hộp tràn ra hương vị đậm đà, bao trùm cả đại điện. Thơm ngát như nước quả, mà lại mang theo mùi thơm đặc trưng của cánh hoa.


      Lúc Hoàng hậu ngửi thấy mùi hương ấy rất vui mừng, công công nâng cái hộp lên, cẩn thận mở ra. Lúc đó, mùi hương liền xông vào mũi, hoàng hậu nhìn thoáng qua thứ trong hộp, vui vẻ : “Vương phi nương nương học được từ đâu vậy, sao lại có thể làm ra thứ kì diệu tinh xảo thế này.”


      Tiêu Sơ cúi xuống mỉm cười: “Lúc thần thiếp nhàn rỗi thích đọc sách, những thứ này đều đọc từ đó ra. Thần thiếp có nghĩ ra đôi chút, mong hoàng hậu thích nó.”


      Hoàng hậu nhìn nhìn thấy phần điểm tâm trong hộp chạm rỗng, ý tán thưởng trong mắt cũng biết. màu trắng sữa nhẵn nhụi của phần bánh có nhìu điểm màu hồng nhạt trong suốt, phía dưới còn viết mấy chữ: Mẫu nghi thiên hạ.


      “Cái này là cái gì?” Hoàng hậu cao hứng hỏi.


      “Bẩm hoàng hậu nương nương cái này là bánh gato, vì thợ làm ra rất nhiều kiểu dáng khác nhau, màu sắc khác nhau mà tên cũng khác nhau.” Tiêu Sơ đáp.


      “Hả?” Hoàng hậu hứng thú, “Cái này tên là gì?”


      “Thần thiếp chưa kịp đặt tên, nếu được miệng vàng của hoàng hậu đặt tên, thần thiếp vô cùng vui mừng” Tiêu Sơ lễ độ cúi đầu, có tiến có lùi.


      đến mùi vị thế nào, chỉ nhìn bề ngoài và mùi hương đó, hoàng hậu cũng rất hài lòng rồi.


      “Bản cung thấy bánh này sắc hương đều rất tốt, Vương phi rất khéo tay, bằng gọi là tú ngoại tuệ trung ? (đẹp ngoài trong thông minh). Hoàng hậu mỉm cười để công công thu hồi lại cái hộp, biết bốn chữ này là Tiêu Sơ hay là bánh ngọt nàng làm.


      Bên chỗ bách quan tề tụ, những quan viên có ánh mắt hơn người đều nhìn ra hôm nay tựa hồ Bình Uyên Vương có hơi tâm thần yên.


      “Vương gia, hôm nay hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi bách quan, ngài cũng nên thoải mái , đừng suy nghĩ đến công việc nữa.” đại thần tới gần lôi kéo làm quen.


      “Lý đại nhân, ngài đến tuổi này mà ánh mắt còn tệ vậy. Ngài xem Vương gia chúng ta có chỗ nào là nghĩ đến công việc đâu, ràng là lo lắng cho Vương phi chỉ biết gây rối trong phủ thôi, vương phi là lần đầu tiên tiến cung, nếu như mích lòng hoàng hậu nương nương, chỉ sợ là Vương gia của chúng ta ăn hết cũng phải túm rồi.” chuyện là vẻ mặt tươi cười hả hê khi người gặp họa của Trưởng Tôn Tông Lam.


      Tiêu Thừa Tướng cách đó xa nghe thấy tình hình bên này, hiểm cười lạnh. nhiều lần nhắc nhở Tiêu Sơ muốn tiến cung cũng phải tiến cung, lần này làm mất sạch thanh danh của Vũ Văn Tư Dạ, mang họ Tiêu nữa.


      “Vương gia, hoàng thượng còn chưa tới, nếu ngươi lo lắng, có muốn xem chút . Nếu Tiêu Vương phi gây ra chuyện gì, ngươi cũng kịp thời ngăn chặn để tránh gây ra đại họa, kịp thu dọn.” Trưởng Tôn Tông Lam cứ như sợ hãi Tiêu Sơ gây rắc rối gì, kỳ thực trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.


      Ở trong Vương phủ chuyện gì cũng do Tư Dạ định đoạt, nhưng đây là trong cung, nếu nữ nhân kia có suy nghĩ hành động quá trớn phải phạt là phạt.


      “Nếu nàng ta có thể trở thành Vương phi của bổn vương, tất cả mọi chuyện đều phải học tự gánh vác, trừng phạt khen thưởng đều do chính nàng ta, liên quan tới bổn vương.” dời ánh mắt, bưng ly rượu uống cạn, dường như như vậy có thể áp chế được nỗi lo lắng trong lòng .


      “Vương phi này có lẽ thảm rồi, nhìn bộ dạng có đầu óc của nàng, tám phần là bị trừng phạt, khen thưởng hoàn toàn hề có. Tư Dạ ngươi vẫn nên chuẩn bị tốt lý do thoái thác, đỡ cho đến lúc đó hoàng hậu nương nương mất hứng, Vương phi nhà ngươi có đức hạnh, khuyên ngươi bỏ vợ, lại vừa lòng ai đó!” Trưởng Tôn Tông Lam cười như tên trộm.
      huyendo thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 88: Nữ quyến thêu hoa, nàng thêu xong.



      Lễ vật bánh gato của Tiêu Sơ rất vừa lòng hoàng hậu, các nữ quyến đều vô cùng ghen ghét, nhao nhao dâng lễ vật mình chuẩn bị, hoàng hậu vẫy tay sai công công nhận hết, cũng thèm liếc mắt lấy cái.


      “Được rồi, tại mọi người cần phải lấy lòng bản cung, lát nữa thêu thùa mới là quan trọng, nếu ai về nhất, bản cung thưởng lớn!”


      Chúng nữ quyến lúc này mới thở phào nhõm, nếu về nữ công, Tiêu Sơ cả đứa bé mười tuổi cũng sánh kịp.


      đám người chậm rãi từ Tiêu điện ra, mỗi người đều mang theo tỳ nữ dọc đường cười cười , bỏ rơi Tiêu Sơ mình phía sau.


      “Tiểu công công, đồ vật của ta chuẩn bị có mang vào được ?” Nàng lén lút hỏi tiểu công công bên cạnh, nếu thể mang vào, năm lượng bạc của nàng chẳng phải là toi công rồi sao.


      “Mang vào được, cứ đặt ở viện tằm phía sau đấy.” Tiểu công công rất muốn hỏi cái đồ chơi kia là dùng để làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt thần bí của Vương phi lại dám hỏi.


      “Hì hì, vậy đa tạ công công.” Tiêu Sơ đuổi theo, vui sướng theo mọi người đến cửa viện tằm.


      Hậu cung phi tần ngày thường cũng có gì làm, để tiêu khiển trong lúc rãnh rỗi, trong cung đặc biệt xây dựng viện nuôi tằm. Nhóm phi tần lúc nhàn rỗi lại thêu thùa chút ít. Nhưng thực tế nhóm phi tần thường ngày cũng làm việc này nhiều, tằm trong viện này trong vòng năm sử dụng được chỉ có dịp xuân chập tiết này.


      Tiêu Sơ theo mọi người tới cửa, cơ thể đột nhiên lắc lư, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ánh mặt trời tràn lan, nàng vội vàng vịn vào thị nữ bên cạnh.


      “Vương phi, người sao chứ?” Thị nữ thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, lo lắng hỏi.


      sao.” Choáng váng trong giây lát liền biến mất, nàng cười với thị nữ.


      “Đây là sợi chỉ lát nữa các vị nương nương phu nhân cần dùng, đều được các cung nữ đặt trong mâm. Các vị nương nương phu nhân có thể dựa vào các sợi màu để thêu những các hình vẽ theo sở trường của mình, cách thức hạn chế, kích thước cũng hạn chế.” Mama trong viện tằm giới thiệu quy tắc.


      Tiêu Sơ nhìn trứng tằm rồi tiểu tằm được ấp ra trong mâm, lá dâu bị mấy đứa nhóc gặm nhắm đều, khỏi nhớ đến lúc mình còn học, có bạn học biết từ đâu mang lên vài con tằm còn sống. Mỗi ngày cả lớp đều chen chúc trước cái hộp, nhìn tiểu tử kia trưởng thành. Cho đến khi nàng chuyển trường, vào trường học quý tộc, chưa từng có ai cùng nàng chia sẻ những chuyện vui vẻ như vậy, đúng là hoài niệm…


      Sau khi dạo quanh vòng trong viện, bên ngoài sớm đặt những cái bàn cao cỡ nửa người. mặt từng bàn có đặt sọt chỉ nhìu màu, kim lớn khác nhau.


      Mặt trời vừa lên cao, ánh sáng trắng chiếu xuống sưởi ấm mọi người, những bóng lều trong viện cũng chuẩn bị tốt, đến mức làm cho người ta chói mắt mà ảnh hưởng đến việc thêu thùa.


      “Vương phi, chỗ của người ở bên này.” Cung nữ thấy Tiêu Sơ còn nhìn đông nhìn tây, lên tiếng nhắc nhở.


      “À, được.” Nàng đáp tiếng, về chỗ của mình.


      Trong ô hình vuông lớn bày ra vòng tròn , nàng vừa khéo ở tít chỗ sau cùng, ngoại trừ màu sắc hoa mỹ của các phi tần nữ quyến nhìn thấy gì nữa. Ngay cả Hoàng hậu ở phía trước cái gì cũng đều nghe lắm.


      Sọt chỉ ngăn nắp được mở ra, nàng cầm tấm vải lên nhìn, trong lòng lạnh lạnh…Đây thực là vải, xác thực là tấm vải…


      Lỗ kim thêu chữ thập lớn như vậy nàng còn thêu được, bây giờ phải thêu hoa cỏ mảnh tơ lụa trơn tuột như vậy, kiếp trước thể, kiếp này nàng lại càng thể.


      “Vương phi, bắt đầu rồi.” Cung nữ hầu hạ bên cạnh xỏ kim thấy nàng còn chưa bắt đầu, lên tiếng nhắc nhở nàng.


      “Hả, được.” Cực kì tình nguyện cầm lấy cây kim, Tiêu Sơ bất đắc dĩ nhìn tấm vải trong tay. tấm vải nhẵn bóng vuông vức, nhất định phải thêu hoa cỏ đó, cũng chẳng phải nam nhân khắp thiên hạ đều thích nữ nhân biết thêu hoa. Hơn nữa, thêu hoa làm gì chứ, thể ăn, cũng thể bán lấy tiền, lại còn phá hủy tấm vải đẹp đẽ ban đầu. Chỉ có kẻ ngốc mới cảm thấy thêu hoa đẹp là tài ba!


      “Vương phi nương nương, người muốn chỉ màu gì?” Cung nữ hỏi nàng.


      “Màu đen.” Trả lời chút nghĩ ngợi.


      “Vương phi, vải của người là màu đen.” Cung nữ chảy mồ hôi lạnh, thêu chỉ đen vải đen, rốt cuộc là Vương phi nghĩ cái gì?


      “À, vậy đổi màu trắng.” Nàng quan trọng, chỉ đen chỉ trắng, chỉ cần thêu ra hoa cũng chẳng phải là chỉ tốt, có gì khác nhau đâu.


      “Vương phi, nếu người đổi vải trắng , nô tỳ thấy các nương nương phu nhân đều lấy vải trắng.” Cung nữ chịu nổi, đề nghị lần nữa.


      Tiêu Sơ nhìn tấm vải đen trong tay, lại nhìn tấm vải trắng trong sọt, ánh mắt sáng lên, “Cho ta tấm vải trắng”


      Cung nữ thở phào nhõm, cho dù Vương phi thêu thể khiến người ta kinh ngạc tán thán, chí ít cũng mất thể diện.


      Câu kế tiếp của Tiêu Sơ khiến cung nữ vừa thả lỏng hận thể khóc thét lên, “Cho ta chỉ trắng.”


      “Vương phi nương nương.”


      “Đưa cho ta là được, là ta thêu hoa, phải ngươi, ngươi khẩn trương cái gì. Thêu thành cái dạng gì cũng vứt vào người của ngươi đâu.” Tiêu Sơ hề gì nhún nhún vai, hơn nữa, nàng đây hẳn bị bẽ mặt đâu.


      Cung nữ khóc, đôi mắt to chớp chớp “Vương gia dặn dò, nếu người gây rối hỏi tội nô tỳ.! Nương nương, mỗi đường kim mũi chỉ người đều phải cân nhắc a!” Nàng vốn cần đến đây hầu dạ, nhưng biết tại sao, thấy nàng bưng mâm đựng trái cây qua liền bắt nàng tới đây, giao cho nàng nhiệm vụ gian khổ như vậy.


      “Vương gia dặn dò?” Tiêu Sơ bất mãn, phải là sợ nàng gây rối sao? Vậy mà cũng dùng thủ đoạn hèn hạ này để giám thị nàng!


      “Phải phải phải!” Cung nữ cắt đoạn quan trọng “Vương gia muốn Vương phi người suy nghĩ kĩ rồi hãy thêu!”


      Thêu, thêu, thêu, thêu cái mặt xà độc ác của ấy!


      Tiêu Sơ giơ tay lên, hề do dự hung hăng châm vào khung thêu, tưởng tượng cắm lên mặt Vũ Văn Tư Dạ. Lão nương đâm chết vương gia hiểm nhà ngươi.


      Tay cầm kim châm xuống hề do dự, đường chỉ thoạt nhìn rất có bộ dạng của người biết may vá. Cung nữ đều quên rơi nước mắt, nhìn bộ điệu của Tiêu Sơ , trợn mắt há hốc mồm, ai Vương phi biết thêu thùa, tư thế này, giống hệt như cao thủ đó!


      Tấm vải cơ hồ bị nàng đâm mấy lần, nàng giơ tấm vải trong tay đón ánh mặt trời. Nhìn lỗ kim lớn tấm vải, người đợi đó, tiếp theo là kết cục của ngươi!


      “Hoàng hậu nương nương!” Nàng giơ tấm vải màu trắng trong tay lên, lớn tiếng gọi: “Thiếp thân thêu xong rồi!”



      Trong Thừa Đức điện, Vũ Văn Tư Dạ ở cùng ngự y của Thái Y viện bỗng dưng hắt hơi, thiếu chút nữa bắn lên cả mặt của Trưởng Tôn Tông Lam trước mặt.


      Ngự y quan tâm hỏi: “Vương gia đúng là cảm lạnh rồi, thần kê mấy đơn thuốc cho người.”


      “Trần ngự y cần lo lắng, Vương gia đây là làm việc trái với lương tâm, có người mắng đó… sao, sao…” Trưởng Tôn Tông Lam cười so với hồ ly còn xảo quyệt hơn.


      sao…” Ngự y khó hiểu, ai có lá gan lớn vậy chứ, dám mắng cả Vương gia…
      huyendo thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 89: Trăm hoa đua sắc, tác giả giải thích thế nào.



      “Hoàng hậu nương nương! Nô tỳ thêu xong rồi!” Tiêu Sơ kiễng chân đung đưa tấm vải thêu trong tay, lớn tiếng hô lên.


      “Vương phi nương nương! Người đừng như vậy!” Cung nữ nhảy dựng lên đến đoạt lấy vải thêu trong tay nàng, Vương phi lấy cái này để báo cáo kết quả, Vương gia giết nàng!


      “Ài, ngươi cản ta làm gì, ta thêu xong là thêu xong, cũng chẳng phải chuyện khuất tất gì!” Tiêu Sơ cả tiếng làm ồn lên, làm nhóm nữ quyến phi tần nhao nhao liếc nhìn nhau.


      Hoàng hậu thấy phía sau dường như có người kêu xong rồi, hất đầu nhìn nhìn, công công thấy ánh mắt Hoàng hậu ra hiệu, kéo dài cổ họng lớn tiếng gọi: “Trình lên!”


      Hoàng hậu hơi nhíu mày nhưng cũng gì.


      Tiêu Sơ nghe thấy phía trước gọi trình lên, thò tay đẩy cung nữ sang bên, sầm mặt đe dọa: “Hoàng hậu gọi ta trình lên, ngươi được ngăn cản!”


      Cung nữ vưa nghe vậy, tay vươn ra sợ đến mức rụt trở về.


      Tiêu Sơ đưa tay cầm lấy tấm vải đen trang trọng trình lên: “Hoàng hậu nương nương, trước khi xem cái đầu tiên thêu xong của thiếp thân, người có thể đáp ứng nô tỳ điều kiện .”


      “Điều kiện gì?” Hoàng hậu chợt nhíu mày, hỏi.


      “Phải xem qua tranh thêu của các vị nương nương và phu nhân, mới có thể xem bức tranh thêu của nô tỳ.” Nàng cười giấu bức tranh thêu trong tay kĩ, hành động này khiến các vị phu nhân vẫn còn thêu phía dưới rất tò mò.


      “Vậy để đó , xem trước xem sau cũng vậy. sao.” Hoàng hậu gật đầu.


      Đúng lúc bên này Tiêu Sơ thần thần bí bí che giấu bức tranh thêu giữa đài thêu, Thẩm Nhược Vân dịu dàng cười ra hiệu cho cung nữ bên cạnh mở lời.


      Cung nữ giương cao bức tranh thêu của Thẩm Nhược Vân, cao giọng hô lên: “Tranh thêu trăm hoa đua sắc của Thẩm trắc phi hoàn thành.”


      “Nô tỳ thêu được tốt, còn xin hoàng hậu nương nương xem qua” Nàng cười đoan chính, dịu dàng hiền thục.


      Lúc cung nữ hô to bức vẽ trăm hoa đua sắc, chúng nữ quyến đều kinh ngạc nhìn Thẩm trắc phi, nàng dám thêu tranh trăm hoa đua sắc trước mặt hoàng hậu. Đây phải là để Hoàng hậu vào mắt sao? Nếu nhìn kĩ, tấm vải chi chít những sợi tơ đủ màu sắc tỏa sáng, ánh mắt ai tốt thấy đóa mẫu đơn kiều diễm ở giữa bức tranh, che lấp tất cả những loại hoa khác, thay vì là trăm hoa đua sắc, còn bằng là hoa nở rộ đều bị đoá mẫu đơn lấn át, Thẩm trắc phi quả nhiên là rất có tâm cơ!


      Tấm vải thêu được trình lên, Hoàng hậu vừa nhìn thấy đóa mẫu đơn khí thế tươi đẹp rất vừa lòng gật đầu, lại nhìn kỹ thêm chút, lời lại có vài phần tán thưởng: “Thẩm trắc phi lại dùng cách phức tạp như vậy, cho dù là tú nương từng trải trong cung, trong thời gian ngắn cũng thêu được bức tranh đẹp như vậy, Thẩm trắc phi quả nhiên là nữ nhân đức hạnh!”


      Thẩm Nhược Vân nhíu mày khinh thường liếc nhìn Tiêu Sơ , cười điềm đạm đáp: “Tạ ơn hoàng hậu nương nương khích lệ, nô tỳ cũng mới luyện vài ngày trước, hôm nay tay nghề bỗng dưng ưu tú hẳn lên, bình thường nô tỳ cũng thêu tốt được như vậy đâu ạ.”


      cách khác, hôm nay là vì thấy được Hoàng hậu nương nương người, tài nghệ của Thẩm trắc phi mới tiến bộ như vậy, thêu tốt như vậy…Chậc chậc…


      Tiêu Sơ vuốt cằm, híp mắt cười, nàng tại sao trong vương phủ lại thấy người đâu, hóa ra là đóng cửa luyện nữ công. Bức tranh trăm hoa đua sắc này, đẹp, quả là rất đẹp, mẫu đơn này còn sống động hơn cả tên viện của nàng.


      “Hoàng hậu nương nương, kim tước báo tin của nô tỳ xong!” Lại có nương nương thêu xong.


      “Hoàng hậu nương nương, phong đan bạch lộ của nô tỳ cũng xong!”


      “Hoàng hậu nương nương, vườn lê ửng hồng của thiếp thêu xong!”


      “Hoàng hậu nương nương…”


      Hoàng hậu cười vẫy tay để mọi người yên lặng, : “Bản cung biết các ngươi đều là nữ nhân đức hạnh, đưa từng cái đến đây.”


      Mấy chục bức tranh thêu được trình lên, bọn thái giám cung nữ đặt lên bàn để Hoàng hậu thưởng thức từng cái. Nhìn qua, trong lòng mọi người đều biết , ngoại trừ bức trăm hoa đua sắc của Thẩm trắc phi có nhỉnh hơn, mấy bức còn lại đều cân tài cân sức.


      “Nữ công của Thẩm trắc phi rất tuyệt vời, vậy thẻ thứ nhất đưa cho nàng, các vị có ý kiến gì ?” Liếc mắt liền thấy kết quả, Hoàng hậu cũng muốn làm ra vẻ huyền bí.


      Khóe miệng Thẩm trắc phi chậm rãi cong lên, cả khóe mắt cũng đều mang theo ý cười đắc chí. Nàng hao phí bao nhiêu ngày khổ luyện trong phủ, vị trí thứ nhất này đương nhiên phải dành cho nàng rồi! Đối với khen thưởng về nữ công , nàng nhất định phải có được!


      “Thủ pháp thêu thùa của Thẩm trắc phi phức tạp, có thể thêu ra bức trăm hoa đua sắc trong thời gian ngắn như vậy, đứng nhất cũng là hoàn toàn xứng đáng.” chuyện biết là vị phi tần nào.


      “Đúng đúng, Thẩm trắc phi chỉ hiền lành còn tinh tế, đáng để tỷ muội chúng ta học tập nhiều hơn!” Phu nhân ăn vận hoa lệ cũng cười tán thưởng.


      Thẩm trắc phi dừng người Tiêu Sơ đứng bên cạnh lời nào. Trong lòng hừ lạnh, nàng cho rằng từ đầu cố ý lừa bịp, bây giờ thừa dịp mọi người chú ý có thể rũ bỏ hết sao? Nghĩ hay !


      “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ dám nhận, bức tranh thêu của Tiêu Vương phi còn chưa xem, như vậy là công bằng với Tiêu Vương phi. Hay là đợi xem qua tác phẩm của Tiêu Vương phi rồi định đoạt.” Nàng hào phóng đa tạ, ánh mắt mọi người bỗng chốc đổ dồn lên người Tiêu Sơ .


      Tiêu Sơ lúng túng nở nụ cười, : “Thẩm trắc phi thêu tinh xảo như vậy, nô tỳ kém cỏi cũng cần xem, vị trí thứ nhất, Thẩm trắc phi rất xứng đáng.


      “Cũng cần như vậy, Tiêu Vương phi con thêu xong trước nhất, theo nguyên tắc mà bản cung nên xem của con trước mới phải. Con muốn đợi đến sau cùng, bản cung cũng để ý, nhưng nếu xem, chẳng phải là bản cung công bằng sao.” Hoàng hậu cười .


      “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ vụng về, là sợ làm bẩn mắt của các vị tỷ muội. Hay là đừng xem…” Nàng cười chột dạ.


      Hai hàng lông mày của Thẩm Nhược Vân giương len, chỉ kém đắc ý cười ra tiếng mà thôi. Có thể nhìn thấy bộ dạng Tiêu Sơ bị xấu mặt là niềm vui của nàng.


      , đem bức tranh thêu của Tiêu thục phi lại đây.” Hoàng hậu phân phó công công bên người, Tiêu Sơ cũng đành thôi, quy củ đứng bên.


      “Hoàng hậu nương nương.” Công công dâng lên cái khay, Hoàng hậu vươn ngón tay ngọc được bảo dưỡng thon dài xốc mảnh vải đen lên. Toàn bộ ánh mắt mọi người đều tập trung cánh tay kia, chỉ còn chờ xem trình độ thêu thùa của Tiêu Sơ kém cỏi đến mức nào.


      Tấm vải đen được xốc lên, tấm vải màu trắng, các đường chỉ màu trắng cơ hồ làm người ta nhìn thấy gì, Hoàng hâu chau mày, hỏi: “Tiêu Vương phi, con đây là có ý gì?”


      Tiêu Sơ vôi vàng tiến lên nhún người hành lễ, : “Bẩm Hoàng hậu nương nương, bức tranh thêu này tên là Hoa Thụy Vô Cương”


      Hoàng hậu nương nương nhìn tấm vải thấy thêu thứ gì, những sợi chỉ trắng lộn xộn khoanh tròn chỗ, biết là hình vẽ gì. Nghe tên dường như rất khí thế, lại hỏi: “Giải thích thế nào?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :