1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trốn phi: Gia, mau kí lên hưu thư! - Lạc Thanh (177/261c +2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 80: Ở đây giao cho Vương phi xử lý




      Cách Mẫu Đan viên rừng cây, ba nữ tử diễm lệ cười hớn hở. Đại phu nhân trước khi đến Mẫu Đan viên phân phó nha hoàn của mình, bình thản :"Trong viện của Vương phi hình như xảy ra chuyện, mau mời Vương gia và Phúc tấn nương nương đến."


      Nha hoàn vừa nghe vậy vội vàng khỏi, chia nhau tìm Vương gia và phúc tấn.



      "Tỷ tỷ suy tính cẩn thận, cứ thông báo cho nha hoàn, cần phải tự mình ra tay." Ngũ phu nhân che miệng cười châm biếm.



      Đại phu nhân liếc nàng, thanh khinh thường phát ra từ mũi. Tay áo khép lại về phía Mẫu Đan viên.



      Tống Y Y thất tha thất thểu kéo lê bộ xiêm y rách rưới tới, chiếc áo trắng đơn độc nhuộm đầy vết máu, cầm trong tay cây kéo rỉ sắc, giống như ác quỷ tái thế, hận ý nhắm thẳng vào Tiêu Sơ




      "Vương phi nương nương, vì sao ngươi lại đuổi tận giết tuyệt ta như vậy? Vì sao?" Nàng dừng lại trước cổng, giọng thê lương làm người ta trong lòng là tư vị gì.




      Tiêu Sơ đứng bậc thềm, cách vườn hoa nhìn nàng chật vật kéo lê thân mình trước cổng Mẫu Đan Viên. lúc lâu sau, nàng quay đầu lạnh nhạt phân phó nô dịch canh giữ ở cổng:"Dẫn Tam phu nhân , ngày cấm túc chưa hết, được để ra ngoài."



      Nô dịch mặc dù đành lòng, nhưng mệnh lệnh của Vương phi, bọn phải tuân theo. Mấy người tiến lên vây lấy Tam phu nhân muốn bắt nàng dẫn .



      Tống Y Y ngẩn ngơ nhìn đám nô dịch vây quanh, nghe được nàng muốn đuổi mình , giống như bị chọc giận, vung kéo tứ phía đe dọa:" được qua đây, nếu ai dám qua ta giết người đó."



      Tiêu Sơ nhíu mày chậm rãi xuống bậc thềm, khó hiểu :"Tam phu nhân, bản phi với ngươi thù oán, vì sao ngươi lại bản phi gây bất lợi cho ngươi, có bằng chứng ."



      Tống Y Y hai mắt rưng rưng, mặt mày bê bối, đầu tóc tán loạn bị đám hạ nhân cản lại thoát ra được. Nhưng vì trong lòng đau thương quá độ mà vẫn còn giãy giụa. Sáng nay tỉnh lại nàng phát người đầy vết máu, nha hoàn trong viện Vương phi từng dẫn đại phu đến đây. Mặc dù nàng bị cấm túc, nhưng chuyện mấy ngày trước Vương phi vạch trần Thẩm trắc phi mang thai cũng truyền tới tai nàng. Nghĩ đến đây, cả người bỗng nhiên thất thần, chỉ nghĩ đến chuyện phải báo thù cho đứa chưa được sinh ra.



      Nàng suy sụp ngồi dưới đất, nước mắt tuôn rơi, khóc lớn:"Con của ta còn, bị ngươi giết, trừ ngươi ra còn có ai muốn hại ta nữa chứ. Ngươi ghen ghét ta đoạt tân phòng của ngươi, ngươi hận ta. Ngươi muốn ta chết. Ngươi hại con ta, bây giờ còn muốn hại ta."




      Tiêu Sơ nghe Tam phu nhân tố cáo, lại nở nụ cười:"Ngươi bản phi ghen ghét ngươi hoài thai con Vương gia? Bản phi giết con của ngươi?"



      " phải ngươi là ai. Vương gia thích ngươi, ngươi tính trả thù ta. Ta vừa mới mang thai con của Vương gia, ngươi để Thẩm trắc phi cấm túc ta, bây giờ còn làm hại con ta. Tiêu Sơ , ngươi là tội nhân của Vương phủ. Vương phủ có ngươi được yên ổn. Nữ nhân ác độc!" Nàng đau khổ, miệng đắn đo, rất muốn cùng Tiêu Sơ đồng quy vu tận.



      "Tam phu nhân." Tiêu Sơ lạnh lùng quát:"Nếu ngươi bản phi hại hài tử của ngươi đưa bằng chứng đến đây. Nếu có, ngươi vô duyên vô cớ vu cáo bản phi, đó là tử tội."



      Tống Y Y bị nàng quát lên giật mình, chút lý trí còn sót lại cũng quay về. Nàng chỉ suy nghĩ theo quán tính, cảm thấy người xuống tay nhất định là Tiêu Sơ . Bằng , cả Vương phủ còn có ai muốn hại nàng chứ. Nhưng nàng lại có bằng chứng.



      "Có. Ta có bằng chứng." Ánh mắt Tống Y Y ngẩn ngơ lúc, giống như nhớ kĩ lại những việc Tiêu Sơ gây bất lợi cho nàng. Đột nhiên nàng nắm chiếc váy nhuốm đầy máu của mình, kêu lên:"Ngươi đố kị ta. Ngươi đố kị ta mang thai đứa của Vương gia, ngươi giết con ta. Ta muốn giết ngươi."



      Nô dịch gần Mẫu Đan viên thấy nàng xông tới, sợ Vương phi bị thương nên vội vàng tiến lên ngăn cản. Tam phu nhân bị ngăn lại nhưng vẫn ra sức gào thét:"Tiêu Sơ , ngươi hại ta, nữ nhân lòng dạ rắn rết."


      Tiêu Sơ hừ lạnh, lòng dạ rắn rết, nàng nhượng bộ đủ điều, họ lại càng ép sát. Rốt cuộc là ai lòng dạ rắn rết.



      Nàng ta vung kéo hung hăng xông về phía Tiêu Sơ , gào lớn, giọng điệu thê lương.



      Tiêu Sơ nghe được mày nhíu lại. thể để nàng ta càn quấy thêm nữa, lại nghe ngoài kia truyền tới tiếng hừ lạnh:"Hôm nay chỗ của Vương phi đúng là náo nhiệt."



      Đám người tự tách ra, Vũ Văn Tư Dạ mặc triều phục, áo đen rồng vàng có thêu hoa tới, đáy giày thêu mạ vàng dính ít bụi đất, cho thấy vừa xong là vội vã chạy tới. Vì mặc triều phục nên ngũ quan tự nhiên tản ra khí chất uy vũ, đường nét cường tráng càng thêm nghiêm nghị.



      Cùng với là Trưởng Tôn Tông Lam, bộ quần áo màu đỏ rộng rãi cho dù đến nơi đâu cũng đều có thể thu hút ánh mắt người khác. Ngón trỏ vuốt chiếc cằm thon, cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt kiên nhẫn của Tiêu Sơ .



      "Tham kiến Vương gia."



      "Tham kiến Trưởng Tôn công tử."



      Mọi người đồng loạt hành lễ, đợi mọi người đứng dậy Tiêu Sơ mới thản nhiên nhún người :"Thiếp thân tham kiến Vương gia, Trưởng Tôn tam công tử."




      Vừa mới hạ triều nghe Quản gia hấp tấp thông báo Mẫu Đan viên xảy ra chuyện. Lòng bỗng nhiên thắt lại. ngờ, vội vã tới đây lại thấy màn kịch buồn cười này, nàng quả nhiên là yên phận được mấy ngày.



      Tống Y Y giống như thấy được ánh sáng mặt trời, vừa lăn vừa bò dưới bụi đất đến trước mặt Vương gia. Vừa ngẩng khuôn mặt nhếch nhác vừa khóc:"Vương gia, cầu xin ngài cứu tiện thiếp, tiện thiếp muốn sống nữa."



      Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn vết máu người nàng, lại nhìn Tiêu Sơ đứng trước cửa viện, tự ti hống hách cũng chẳng hề chột dạ. Đôi mày nhíu lại.


      Quản gia vội vàng kể lại chuyện xảy ra ban nãy cho Vũ Văn Tư Dạ nghe, lắng lắng nghe nghe, sắc mặt nhìn Tiêu Sơ ngày càng lạnh, ngày càng cứng rắn.



      " mời đại phu tới." nhàn nhạt phân phó, nhìn Tam phu nhân khổ sở giãy giụa đất, lại xoay người rời :"Bổn vương còn có việc, ở đây giao cho Vương phi xử lý."


      Trưởng Tôn Tông Lam híp mắt liếc nhìn Vũ Văn Tư Dạ, liếc mắt cái cũng hiểu mọi việc, vì sao còn muốn giao cho Tiêu Sơ ?



      Nghĩ tới đây, khẽ cười đến gần Vũ Văn Tư Dạ, :"Tư Dạ, chẳng lẽ ngươi cũng phát ra chỗ thú vị của nàng, nỡ buông tay sao?"



      Vũ Văn Tư Dạ tránh né ánh mắt, lạnh nhạt : "Bổn vương sớm qua, mặc kệ nàng làm cái gì, cũng thể thay đổi được chuyện nàng là dòng chính nữ của Tiêu Gia."
      huyendo thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 81: Trích bảy điều, ghen tị, xin bỏ thiếp !



      Trưởng Tôn Tông Lam cúi đầu nở nụ cười, theo Vũ Văn Tư Dạ rời . Lúc , mỉm cười quay đầu có lòng nhắc nhở Tam phu nhân giãy giụa dưới đất, cười : “Phu nhân này, mau đứng lên , đừng cọ nữa, mùi máu tươi ít ỏi đó bay mất bây giờ.”


      Tiêu Sơ ngẩn người, mỉm cười. Nàng tưởng mình cách xa, ngửi được mùi máu tươi, cũng ngờ vấn đề người nàng. Trưởng Tôn Tông Lam giỏi về hương liệu, đương nhiên tương đối nhạy cảm với cái mùi hương.


      Nhìn bóng lưng hai người rời , nàng sai người đưa Tam phu nhân xuống dưới: “Tam phu nhân, trước khi bản phi mời đại phu khám cho ngươi, tốt nhất là ngươi nên biết vết máu người ngươi là ở đâu, nếu , cho dù bản phi muốn cứu ngươi cũng bất lực.”


      Tam phu nhân lúc nghe được lời của Trưởng Tôn Tông Lam cũng nâng áo lên ngửi, nếu ngửi kĩ ngửi thấy mùi máu tươi. Nhưng cả người nàng hầu như đều dính đầy máu, ngửi ra mùi máu chỉ có thể lên điều.


      Vết máu người nàng là giả, nàng bị người khác lợi dụng rồi.


      Tiêu Sơ sốt ruột phất tay để người đưa nàng ta xuống, xoay người vào viện: “Mời Tam phu nhân về trước , đợi ngươi suy nghĩ ràng rồi đến chuyện với bản phi.”


      Tam phu nhân nghe vậy ngẩn ra, cả cơ thể căng cứng, thầm nắm chặt cây kéo trong tay.


      Nha hoàn thiếp thân của Tam phu nhân vội vàng tiến lên nâng chủ tử nhà mình, lại bị động tác của chủ tử dọa sợ, “A” tiếng bị đẩy qua bên.


      “Vương phi. Cẩn thận!”


      Cẩm Thái nghe thấy tiếng hét của nha hoàn, vừa quay lại vội lên tiếng nhắc nhở Vương phi, lại vừa vươn tay ngăn Tam phu nhân lại.


      Tiêu Sơ vừa quay lại, vệt sáng lóe lên, nàng đưa tay che mắt, tay kia đẩy Cẩm Thái sang bên cạnh, tránh được nhát kéo ập tới.


      “Rắc…” vang lên, Tiêu Sơ nghiêng đầu tránh được, tóc bị cắt đoạn rơi mặt đất.


      Lòng Tam phu nhân như tro tàn, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nàng đắc tội Vương phi, nàng ta nhất định bỏ qua cho mình, bằng cứ đồng quy vu tận. Còn tốt hơn sống tiếp mà phải chịu giày vò, chịu đựng lời nhạo báng của người khác, ở Vương phũ mãi thể ngẩng đầu lên được.


      Nàng lại vung tay nhào về phía Tiêu Sơ , bây giờ lao thẳng đến khuôn mặt của Tiêu Sơ . Cho dù thể giết nàng ta, cũng thể để nàng ta sống dễ chịu được.


      Ánh mắt Tiêu Sơ lóe lên vẻ tàn khốc, nhượng bộ được, cánh tay tránh được lại hứng cả người. Vu oan được ám sát thành có gan giết người. Người như vậy trong Vương phủ, thêm người bằng bớt người.


      Nàng nâng cánh tay che khuôn mặt, tay trái đánh cổ tay cầm kéo của Tống Y Y, Cẩm Thái thấy Vương phi đánh trả vậy lòng nóng như lửa đốt. Chỉ sợ nàng bị thương, vội vã xoay người kéo tay áo của Tam phu nhân.


      “A….” Tiếng thét chói tai khiến Cẩm Thái vội dừng tay.


      Tiêu Sơ lui ra sau bước, máu tươi trong tay giọt, tạo thành cái hố đất.


      “Vương phi nương nương…Ngài sao chứ…” Cẩm Thái kéo tay Tiêu Sơ kiểm tra cẩn thận xem có bị thương hay .


      cần nhìn, là nàng ta bị thương.” Tiêu Sơ cúi dầu nhìn vết máu tay uốn lượn chảy xuống. Cuối cùng vẫn tránh khỏi kết cục làm người khác bị thương.


      Tam phu nhân ôm nửa mặt, đau đớn lăn lộn đất. Ngoại trừ tiếng thét chói tái ban đầu, nàng đau đớn thể phát ra thanh nào nữa. Nửa mặt bên trái bị cây kéo trong tay mình rạch vệt dài, sâu đủ thấy xương, toàn bộ nửa bên mặt bị hủy.


      Máu tươi từ kẽ tay chảy ra ngừng, nàng nghe thấy giọng lạnh lung của Tiêu Sơ : “Cẩm Thái, mời đại phu đến trị thương cho Tam phu nhân, ngươi, gọi Vương gia đến đây, cứ bản phi hủy hoại khuôn mặt của Tam phu nhân.”


      Cẩm Thái ngẩng đầu, ứa nước mắt. Lúc nãy trong lúc cuống quýt, nàng túm tay áo của Tam phu nhân, khiến kéo trong tay Tam phu nhân chỉa thẳng về mặt mình. Bây giờ Vương phi thay nàng nhận lỗi, làm sao Vương gia bỏ qua cho Vương phi đây.


      “Nô tỳ…”


      “Còn mau .” Tiêu Sơ nhíu mày quát, kịp thời ngăn cản Cẩm Thái hết câu.


      “Vâng, nô tỳ tuân lệnh.” Nàng và tiểu nha hoàn khác vội chạy tìm đại phu và Vương gia.


      Tiêu Sơ nhìn cửa trống rỗng, vừa rồi người còn vây ba vòng trong ba vòng ngoài xem náo nhiệt, bây giờ người cũng còn. May mà nàng biết chút karate, còn có Cẩm Thái giúp đỡ, nếu người hôm nay bị hủy dung nhan là nàng rồi.


      Vũ Văn Tư Dạ và Trưởng Tôn Tông Lam chưa đến cửa thư phòng thấy tiểu nha hoàn hốt hoảng chạy đến bẩm báo: “Vương gia… hay rồi…Vương phi đả thương Tam phu nhân.”


      Cặp mắt nguy hiểm tựa lang sói của nheo lại, mới cho nàng chút gian hoạt động mà nàng mượn lông gà làm lệnh tiễn, lại còn dám làm người khác bị thương.


      “Tam phu nhân làm vương phi bị oan, bị thương cũng đáng.” Trưởng Tôn Tông Lam cười mị.


      Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu trầm tư lát, xoay người về phía Mẫu Đan viên: “Tông Lam, ngươi đến thư phòng chờ bổn vương, bổn vương lát trở lại.”


      Trưởng Tôn Tông Lam cười : “Được.”


      Cửa Mẫu Đan Viên mớ lộn xộn, sau khi đại phu băng bó vết thương cho Tam phu nhân cũng rời khỏi, hạ nhân theo lời phân phó của Tiêu Sơ mang đến chiếc ghế tựa để Tam phu nhân nằm xuống.


      biết từ lúc nào, trong Mẫu Đan Viên, Phúc tấn và mấy tiểu thiếp đến đây. Vài người còn đồng tình với Tam phu nhân nằm ở ghế tựa, giọng an ủi nàng.


      Phúc tấn ngồi ở ghế giữa, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Sơ . Vẻ mặt bà rất bình thản, cúi đầu thưởng thức trà, lời nào.


      “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”


      Vũ Văn Tư Dạ ngẩng đầu, thấy Phúc tấn cũng ở đây, tiến lên nâng đỡ Phúc tấn, ngạc nhiên : “Ngạch nương, sao người ở hậu viện nghỉ ngơi, đến đây làm gì?”


      Trước kia Phúc tấn tuyệt đối thèm đến viện của Tiêu Sơ . Theo lời của bà mà , đứa con dâu biết lễ nghĩa, cho dù là chánh phi cũng bằng tiểu thiếp hiểu biết làm người ta thích.


      “Ta nhiều ngày có việc gì, nghe nha hoàn trong Mẫu Đan viên rất náo nhiệt, nhân tiện đến nhìn cái, quả nhiên là rất náo nhiệt.”


      Tiêu Sơ áy náy : “Để Phúc tấn phải lo lắng.”


      Trong đám người, biết là ai nghe được lời của Tiêu Sơ , phát ra tiếng khịt mũi cười khẩy.


      Sắc mặt của Vũ Văn Tư Dạ cũng mấy hòa hoãn, ánh mắt dừng nửa khuôn mặt quấn đầy vải của Tống Y Y ngất xỉu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”


      “Bẩm Vương gia, sau khi ngài rời , Vương phi sai người đưa Tam phu nhân trở về. biết thế nào mà Tam phu nhân lại cầm kéo nhào về phía Vương phi, nô tỳ....Trong lúc Vương phi né tránh Tam phu nhân…. biết tại sao kéo trong tay Tam phu nhân lại tự rạch lên mặt mình” Cẩm Thái quỳ dưới đất, từng câu theo lời Tiêu Sơ giao phó.


      “Khi nào câu hỏi của Vương gia tới phiên nha hoàn đáp lời rồi hả?” Trong đám người, vẻ mặt đầy ý cười của Đại phu nhân cúi mặt cười với Ngũ phu nhân bên cạnh.


      “Nha hoàn của bản phi, khi nào lại đến phiên tiện thiếp dạy dỗ?” Ánh mắt Tiêu Sơ quét qua, Đại phu nhân né tránh ánh mắt của nàng, chột dạ cúi đầu.


      Vũ Văn Tư Dạ nhìn Tiêu Sơ , gật đầu: “Nếu Tam phu nhân bất kính trước, đợi thương thế của nàng lành lại, gọi Tống Thị Lang đến đưa muội muội về .”


      xong cúi đầu với Phúc tấn: “Ngạch nương, con có hẹn với Trưởng Tôn công tử bàn chuyện, người cũng nghỉ sớm .”


      thôi.”


      Vài tiểu thiếp thấy Vũ Văn Tư Dạ rời lại cảm thấy sốt ruột, còn Thẩm trắc phi bày mưu tính kế quả nhiên là được. Thái độ của Vương gia đối với Vương phi thay đổi rất nhiều, nếu là trước kia, chắc chắn trừng phạt Vương phi mới đúng.


      “Vương gia xin dừng bước.” Tiêu Sơ thản nhiên đứng lên, gọi bóng lưng Vũ Văn Tư Dạ dừng lại.


      Nàng còn chuyện gì nữa? Vũ Văn Tư Dạ dừng bước, xoay người nhìn nàng.


      “Vương gia.” Tiêu Sơ nhún người, thái độ cung kính. Sau đó đứng thẳng người, đảo mắt vòng nhìn mọi người có mặt ở đây, người trong Vương phủ hầu hết đều tập trung đông đủ, tại nơi này…


      Nàng dịu dàng mỉm cười, đầu tiên là bái phúc tấn. Sau đó liếc nhìn bọn tiểu thiếp rồi chậm rãi mở miệng: “Từ khi thiếp được gả vào Vương phủ, nên cùng các muội muội cùng hầu hạ Vương gia, phụng dưỡng phúc tấn. Thiếp bướng bỉnh, để ý nhiều đến việc đó, khiến mọi người gặp ít phiền phức. Quy tắc trong vương phủ rất nhiều, mà thiếp lại là người quá giữ quy củ…Hành vi hôm nay của Tam phu nhân, thiếp cũng cần phải tự kiểm điểm…”


      Vũ Văn Tư Dạ thản nhiên liếc nhìn nàng, nàng học được những lời dễ nghe này từ lúc nào vậy …


      “Thiếp nên tự kiểm điểm, nên đố kị Tam phu nhân xinh đẹp, nên lợi dụng Tam phu nhân mà hủy dung mạo của nàng ấy.” Tiêu Sơ xong, mỉm cười nhìn phản ứng của mọi người.


      Phúc tấn sóng nước chẳng xao, tiếp tục uống trà, giống như những lời Tiêu Sơ vừa bà cũng chưa hề nghe thấy.


      Đại phu nhân khẩn trương xiết chặt tay, cứ tưởng rằng cơ hội lần này lãng phí vô ích, ngờ Tiêu Sơ lại chủ động dội nước bẩn lên người mình, cái này thể trách nàng rồi…


      Cẩm Thái cuống cuồng, hai mắt rưng rưng, giọng khàn khàn: “Vương phi…”


      Vũ Văn Tư Dạ nghe nàng , khuôn mặt lạnh nhạt có hơi kinh ngạc, nàng có biết những lời vừa rồi mang đến cho nàng bao nhiêu rắc rối hay .


      “Thiếp đố kị Tam phu nhân đoạt đêm tân hôn của thiếp, mặc dù trước đó Tam phu nhân oan cho thiếp, nhưng thiếp còn có ý đồ khác, lợi dụng cảm xúc của Tam phu nhân để hủy dung nhan của nàng ta. Như vậy nàng ta thể ở Vương phủ được nữa, thiếp làm vậy hợp với bổn phận của thê tử, thiếp thân biết sai rồi…” xong, Tiêu Sơ cảm thấy vô cùng háo hức.


      Thấy Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày vừa lòng, nàng mới khẽ: “ Vương gia, thiếp phạm vào trong bảy điều, ghen tỵ, vì danh dự của Vương phủ, thiếp xin Vương gia bỏ thiếp .” Nàng ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng vào Vũ Văn Tư Dạ, trong mắt lộ cương quyết che giấu. Để ra khỏi Vương phủ, nàng có thể bỏ qua cái gọi là thanh danh.


      Mọi người đều hít ngụm khí lạnh, ngay cả Phúc tấn uống trà cũng lạnh nhạt nhìn nàng.
      huyendo thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 82: Hủy dung nhan, khinh người quá đáng!



      Tiêu Sơ lạnh nhạt đứng trong sân, mọi người đều ném cho nàng những ánh mắt bất ngờ. Lòng nàng sáng tỏ, lúc trước nàng ngừng dây dưa phải gả vào Vương phủ, bây giờ lại chủ động xin thôi, là làm người ta nghĩ ra.


      Vũ Văn Tư Dạ nếu giỏi kiềm chế cảm xúc lúc này cũng giận đến phát run rồi. Nàng lặp lặp lại cái trò này, lần trước ầm ĩ với Thái Tử, bây giờ lại nổi sóng ở hậu viện, làm mất hết cả thể diện.


      nhìn chằm chằm Tiêu Sơ như muốn nhìn thấu con người nàng. Nhưng nàng vẫn bình tĩnh đứng trong sân, thản nhiên mỉm cười. Thậm chí lúc ánh mắt rơi người , hề có chút lấy lòng cầu xin, trái lại là vẻ kiên định thể hoài nghi.


      “Vương phi dám có can đảm thừa nhận sai lầm của bản thân, hành quang minh lỗi lạc. Theo ta thấy, công tội bù trừ, cũng đến mức nghiêm trọng như vậy.” Phúc tấn nhấp ngụm trà, đưa tách trà cho nha hoàn, ôn hòa cười .


      Tiêu Sơ nhìn Phúc tấn, Phúc tấn là người nhìn thấu tâm tư con người, bất kì hành động gì của nàng bà đều ràng cả. Lúc này nàng muốn đánh cược với tâm tư của Vũ Văn Tư Dạ, nàng làm bẻ mặt của trước công chúng, tốt nhất là trong cơn giận dữ cứ bỏ nàng .


      “Đúng vậy, Vương phi, chuyện nghiêm trọng như vậy đâu, mặt của Tam phu nhân sau này dưỡng lại là được rồi…” Đại phu nhân vồn vã phụ họa theo Phúc Tấn, xong liền dừng lại nhìn Vương gia về phía Tiêu Sơ .


      Vũ Văn Tư Dạ bước đến gần Tiêu Sơ , khí thế áp đảo của khiến nàng bất giác lui về phía sau, nàng siết chặt tay, ngửa cằm bắt mình phải nhìn thẳng vào .


      Đột nhiên cười khẩy, tà mị lại tàn khốc, khiến nàng cũng cảm thấy trong lòng nguội lạnh. Theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng kịp.


      đưa tay giữ chặt cổ trắng mịn của nàng, nụ cười trầm thấp mà lạnh lùng làm đóng băng cả khí xuân ấm áp: “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, Vương phi hủy dung nhan tiểu thiếp của bổn vương…” cười u ám, cảm giác lạnh lẽo lan tràn vô tận: “Người đâu, hủy nửa khuôn mặt của Vương phi cho bổn vương.”


      Cổ bị siết đau đớn, nàng nghiêng đầu hung hăng trừng lại , ánh mắt như dao găm sắc bén khiến cho ngũ quan thâm thúy của hoàn toàn thay đổi: “Ngươi đừng có khinh người quá đáng.”


      “Bổn Vương chính là khinh người quá đáng.” vậy mà lại tranh thắng thua với nàng: “Ngươi muốn rời khỏi Vương phủ, bổn vương càng cho ngươi được như ý. Cả đời ngươi vĩnh viễn chỉ có thể bị nhốt trong Vương phủ này.”


      Tiêu Sơ đột nhiên nở nụ cười, nụ cười lạnh lẽo. Nàng vừa cười vừa rơi nước mắt: “Ngươi giận dỗi sao…ha ha…Hay là ngươi thích ta rồi, lại dám thừa nhận, chỉ có thể dùng cách trơ trẽn này để cầm tù ta? Vương gia, ta hỏi ngươi đó…Sao ngươi trả lời?”


      Mọi người thấy trong lòng chua xót, Vương phi trước khia mặc dù điêu ngoa ngang ngược, nhưng thời gian này từ xuống dưới trong vương phủ đều thay đổi cách nhìn đối với nàng. Tuy rằng nàng khéo hiểu lòng người, cũng dịu dàng đại lượng như Thẩm trắc phi, nhưng ra vương phủ thầm chấp nhận tồn tại của nàng, chấp nhận nàng là chánh phi. Bọn họ hiểu, vì sao thái độ của vương gia lúc nào cũng lạnh nhạt xa cách với vương phi như vậy…


      “Dạ nhi…” Phúc tấn do dự lên tiếng.


      Năm ngón tay nắm cổ nàng đột nhiên siết chặt. Bởi vì câu thích của nàng mà dám thừa nhận. Nơi sâu thẳm trong lòng vẫn luôn dám vạch trần bỗng nhiên sáng tỏ, lại vì vậy mà càng u lạnh lẽo. Lúc nàng trăm phương nghìn kế muốn rời khỏi Vương phủ lại thích nàng? Làm sao có thể.


      “Xem ra ngoại trừ việc làm cho người ta chán ghét ra, ngươi cũng là loại tự mình đa tình. Người đâu, dẫn nàng ta , nhớ kỹ, nàng ta hủy nửa gương mặt của người khác hủy nửa khuôn mặt của nàng ta cho bổn vương.” nắm cần cổ của nàng đẩy ra, ném tay áo hề liếc nhìn những người đây rời .


      Tiêu Sơ lảo đảo đứng vững té ngã đất. Hai mắt ứa lệ, cổ chợt ho khan ngừng. Vũ Văn Tư Dạ cái tên khốn kiếp này. Quả là tên khốn kiếp nhất trong những tên khốn kiếp.


      “Vương phi nương nương…” Cẩm Thái vội vã xông lên đỡ nàng dậy.


      Vũ Văn Tư Dạ rồi, Phúc tấn cũng lắc đầu rời . Chỉ còn lại mấy tiểu thiếp đứng che miệng, nụ cười đắc ý đều thể che giấu được nữa.


      “Vương gia nhẫn tâm…Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, bị hủy chẳng phải là rất đáng tiếc sao.” Đại phu nhân nghiêng người tiếc hận .


      “Vương phi cũng là…Thế này về sau phải làm sao bây giờ…” Ngũ phu nhân đồng cảm nhìn nàng.


      “Trời ơi, sau này Vương phi chẳng phải là trở thành Vô Diệm vương phi sao, sau này mặt mũi của Vương phủ biết đặt ở đâu đây. Ai…” Lưu phi nhân dùng khăn gấm che miệng, nụ cười mặt thể kìm nén.


      Cẩm Thái rơi nước mắt, lại dám trực tiếp chống đối với mấy vị thê thiếp, lau nước mắt vì chủ tử nhà mình.


      Tiêu Sơ hít sâu hơi, vỗ vỗ tay đứng lên, hủy dung nhan của nàng, đúng là suy nghĩ kém cỏi, dám sao. Ngoảnh lại thấy Cẩm Thái bị mấy tiểu thiếp ức hiếp mà nước mắt chảy dài, nàng thầm liếc mắt xem thường, đột nhiên xoay về đám người cười : “Dù sao bản phi cũng bị hủy dung, bằng rạch nát thêm vài khuôn mặt đáng ghét nữa, hẳn là rất thoải mái.”


      Mấy tiểu thiếp cười bỗng nhiên cứng đờ, hoa dung thất sắc.


      Trong thư phòng Vương phủ.


      Trưởng Tôn Tông Lam nghiêng người tựa vào ghế, bàn cờ trước mặt hai quân cờ đen trắng chém giết kịch liệt. buông tay, “bộp” đặt quân cờ đen xuống bàn cờ, phá hỏng bố cục hoàn mỹ lúc đầu, nghiêng đầu cười: “Ai cha, hỏng rồi.”


      Vũ Văn Tư Dạ dọc đường về thư phòng làm hạ nhân tránh kịp, ai cũng nhìn ra được, hôm nay tâm tình của Vương gia tốt. Chỉ kém cả người tỏa ra hắc khí, trầm muốn lấy mạng người ta.


      “Ngươi xử trí nàng thế nào?” Trưởng Tôn Tông Lam thấy vào, con cờ trong tay lần nữa đặt xuống, cười hỏi.


      “Tông Lam, ngươi quan tâm hơi quá rồi đó.” uống ngụm trà, tâm trạng ổn định hơn chút.


      “Ngươi hạ sát nàng trong đêm tân hôn, nàng hận ngươi muốn rời khỏi Vương phủ cũng đúng thôi. Đổi lại lập trường mà suy nghĩ, nếu như nàng phải nữ nhi của Tiêu Viễn, ngươi thích nàng sao?” chống cằm, cười như cười.


      chần chừ, nếu như Tiêu Sơ là nữ tử bình thường, nụ cười nàng đẹp như ánh mặt trời, tác phong nhẫn tiến lùi có mức độ, nàng ngang ngược lại quật cường. Đều là lời khen ngợi từ đáy lòng . Nhưng nàng lại là nữ nhi của kẻ thù, là viên thuốc nổ Tiêu Viễn chôn bên cạnh .


      “Bổn…ta… biết.” Quân cờ đặt xuống bàn, lấp lời trầm thấp của Vũ Văn Tư Dạ.


      Trưởng Tôn Tông Lam cười bỏ quân cờ vào hộp, ràng là quan tâm, lại che đậy cảm xúc của chính mình. Tư Dạ, ngươi vốn bại lộ khuyết điểm lớn nhất của mình rồi…
      huyendo thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 83: Dễ dàng trở mặt cũng là năng lực.



      Tiêu Sơ bị nhốt trong căn phòng được bố trí đặc biệt, đây là nơi bắt nhốt bọn nha hoàn nô dịch phạm sai lầm. Ngọn lửa màu lam bay phất phơ lò lửa. Thân phận Vương phi đặc biệt, hình phạt trong phòng ai dám động thủ.


      Hai tay Tiêu Sơ bị trói, cúi đầu đứng giữa phòng, có động tĩnh gì.


      “Gia.” Ngoài cửa truyền đến giọng hành lễ của thị vệ: “Người ở bên trong.”


      Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, bước vào phòng. So với ánh mặt trời long lanh bên ngoài có khác biệt rất lớn. Vừa mới bước vào căn phòng u tối cảm nhận được cỗ lạnh lẽo, bó đuốc tường cháy hừng hực, hề có chút ấm áp nào.


      Cuối hành lang là chỗ giam giữ Tiêu Sơ . Vũ Văn Tư Dạ cho thị vệ lui ra, tới phía trước, cách cự ly người nhìn kỹ nàng.


      Chóp mũi nhắn, đôi môi đầy đặn có chút tái nhợt. Cổ tay gầy mảnh bị buộc bởi nút thắt lớn, mặc dù đôi chân chưa từng cách mặt đất, nhưng tư thế này cũng khiến cho người ta mệt mỏi. Nếu bị trói lâu quá, hai tay có thể gặp nguy hiểm.


      Nàng cúi đầu, hề ý thức được phía trước có người. Cúi đầu yên tĩnh đứng dưới ánh sáng u ám trong phòng, chẳng hề sợ hãi.


      Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày, vươn tay chụp bả vai nàng.


      Nàng vẫn cúi đầu, yên tĩnh giống như người sắp phải bị hủy dung.


      “Tiêu Sơ .” thấp giọng gọi nàng.


      “Hưm…hưm…” Tiếng hít thở khe khẽ mang theo vẻ buồn ngủ trong phòng giam vang lên.


      Tay Vũ Văn Tư Dạ vươn ra lúng túng dừng vai nàng. Nàng lại ngủ trong phòng này. Khóe miệng bất giác giật giật vài cái, chìa tay định lay tỉnh nàng.


      Trong phòng hình phạt u tối, ngoại trừ bó đuốc vách tường chiếu ra ánh sáng vàng ấm, những tia sáng ngoài cửa sổ chiếu hắt vào ánh sáng nhàn nhạt, lẳng lặng rơi nửa khuôn mặt trắng mịn của Tiêu Sơ .


      Tay Vũ Văn Dư Dạ dừng lại, nàng cởi bỏ móng vuốt phòng bị, lẳng lặng đứng trước mặt . mang theo bất kì tàn bạo nào khuôn mặt điềm nhiên ấy, hơi thở đều mang theo hương vị hồn nhiên trong sáng. kiên cường thường ngày của nàng, gàn dở của nàng, cái ngông nghênh của nàng, cả vẻ thầm chịu đựng cũng chìm theo đôi mắt khép lại. Khiến cảm thấy trống ngực dồn dập…


      Ngón tay khẽ run, dừng làn da nhẵn bóng như trân châu, đầu ngón tay chợt nóng lên, như có dòng điện lan ra toàn thân. có chút hoảng hốt, đầu ngón tay lưu luyến lướt mặt nàng.


      Tiêu Sơ an phận cọ cọ khuôn mặt, ban nãy mặt nàng có cảm giác rất kỳ quái, ngưa ngứa mà rất thoải mái, cảm xúc ấm áp khiến nàng kìm được muốn dựa gần thêm chút nữa. Rất giống…rất giống lúc mẹ hay vuốt mặt nàng, với nàng mẹ phải xa, phải rất lâu, rất lâu nữa mới có thể trở về…


      Nhưng mẹ hề quay về, mẹ chưa bao giờ dối nàng như cái danh kẻ nối dối mẹ mang người. Làm cho mộng đẹp từ năm ba tuổi của nàng sụp đổ vào năm sáu tuổi. Những đứa con của chú đều chê cười nàng, nàng có mẹ, là ba nhặt được.


      “Mẹ.” Nàng sốt ruột muốn bắt lấy hơi ấm mất , bật kêu thành tiếng. Vươn tay ra bắt lấy, nhưng vì hai tay thể động đậy, bỗng chốc tỉnh lại.


      Vũ Văn Tư Dạ thấy nàng trong lúc ngủ mơ nôn nóng thốt ra tiếng, thu tay lùi về phía sau, tầm mắt dừng ở nơi khác.


      “Vương gia.” Tiêu Sơ bừng tỉnh trong cơn ác mộng, thở hổn hển nhìn thấy Vũ Văn Tư Dạ đứng trước mặt, loại cảm giác thất vọng thoáng qua trong giây lát. Nàng vừa mơ thấy mẹ, cho dù là ở kiếp trước, mẹ cũng rất ít khi vào giấc mơ của nàng. Kí ức thuở quá mơ hồ, nàng chỉ chạm vào mảnh hỗn độn. Hôm nay nằm mơ thấy mẹ ràng như vậy lại ở trong căn phòng đen tối này.


      “Ngươi gặp ác mộng sao?” Đầu ngón tay của còn giữ lại hơi ấm của nàng.


      “Ừ. Mơ thấy người rất lâu gặp rồi.” Nàng thở hổn hển, nghĩ đến cảm giác ấm áp khuôn mặt ban nãy, ánh mắt xẹt qua Vũ Văn Tư Dạ. Nàng cười bất đắc dĩ, nàng nghĩ cái gì chứ, Vũ Văn Tư Dạ tới hủy dung nàng, nàng lại cho rằng đó là , xem ra gần đây nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.


      đưa tay cởi nút buộc trói tay nàng. Lúc buộc cổ tay có hơi chặt nên xuất vài vết hằn lờ mờ.


      “Ngươi thả ta ra, lúc bị hủy dung ta chạy, đó là phản ứng theo bản năng của cơ thể, phải ta muốn phản kháng. Ngươi cứ trói lại , vạn nhất ta làm ngươi bị thương, tội lại tăng thêm bậc, ta chịu nổi đâu.” Tiêu Sơ nhắc nhở .


      Khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ cong lên, sau khi cởi nút buộc cho nàng lại khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, : “Trừng phạt vài tiểu thiếp di nương, ngươi nghĩ ngươi là nữ hiệp, muốn đả thương bổn vương, ngươi đợi kiếp sau xem có khả năng đó hay .”


      Ặc, Đầu nàng hơi chậm chạp, nghe giọng điệu của hình như có tức giận? phải tức đến đầu bốc khói mới sao? Sao bây giờ cứ như là quan hệ với nàng tốt lắm vậy.


      “Hì…” Xoa cổ tay bầm tím, nàng cúi đầu ngắm vẻ mặt của : “Vương gia, ngươi còn trở mặt nhanh hơn cả bọn nữ nhân, khắc trước còn tối sầm mặt muốn đánh muốn giết ta, bây giờ lại thả ta, bộ dạng tốt lành. Ngươi đừng như vậy, chúng ta đều là người trưởng thành, trắng ra , tóm lại là ngươi muốn thế nào?”


      nhịn xuống xúc động muốn bóp chết nàng, nữ nhân này đúng là biết suy xét, gay gắt với nàng, nàng lên án , đối tốt với nàng chút nàng lại nghi ngờ động cơ của .


      Nghĩ đến câu của Trưởng Tôn Tông Lam: “Vương phi giống như biến thành người khác…” ném dây thừng qua bên, : “Mấy ngày nữa là xuân chập tiết, ngày sinh của Tiêu Thục phi, bổn vương muốn mang theo nữ nhân bị hủy dung tiến cung đâu.”


      Tiêu Sơ vuốt cằm gật đầu: “Ừm, lý do này tệ, nhưng tiếc là vẫn có chút gượng ép.”


      Nàng giãn tay đá chân hoạt động thân thể trước mặt , nghiêng đầu hỏi: “Vương gia, vì sao ngươi chịu bỏ ta?”

      Vũ Văn Tư Dạ cố gắng xoay đầu rời mà kiên nhẫn hỏi ngược lại: “Bổn vương là Thân vương, bỏ vợ là việc phải được Ngự sử thẩm tra, ngươi xem, vì sao bổn vương phải bỏ ngươi?”


      “A” Nàng bừng tỉnh đại ngội, tự vỗ đầu mình, sao nàng lại nghĩ tới chứ.


      “Thân vương hoàng tộc, việc bỏ vợ phải được Ngự sử thượng thư thẩm duyệt, nếu Vương gia bỏ ta, cứ truyền mười, mười truyền trăm. Mọi người đều biết ngươi bỏ ta, vậy đúng là khó làm, nếu vừa phải giữ lại thanh danh của ngươi, vừa muốn hành hạ ta, khó trách đêm tân hôn ngươi hạ độc thủ với ta. Muốn như vậy, ngươi cũng có chút bất đắc dĩ…” Nàng cố ý đứng ở góc độ của mà suy nghĩ.


      “Giữ danh tiếng cho bổn vương?” hiểu, nữ nhân này rốt cuộc là cái gì, bất quá chỉ tìm lý do nàng hiểu lấy lệ. Vì sao nàng còn có bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ như vậy?


      “Đúng rồi.” Tiêu Sơ có chút phiền não: “Nếu ngươi bỏ ta, như vậy toàn bộ triều đình đều biết năng lực của ngươi hề có, chẳng phải đều chê cười ngươi hay sao, là khó làm.”


      Năng lực? Khuôn mặt Vũ Văn Tư Dạ đầy vạch đen…Nàng về phương diện năng lực của sao…
      huyendo thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 84: Tình nhân , người trong đồng đạo



      Trong Vương phủ gần đây rất náo nhiệt, đặc biệt là trong Mẫu Đan viên, đến lần trước Vương gia trừng phạt Vương phi. Từ phòng hình phạt trở về khuôn mặt vẫn luôn xám xịt, cứ như ai đó làm mích lòng vậy. Nghe Trưởng Tôn công tử phong lưu tiêu sái còn bị Vương gia rất cẩn thận hỏi về những vấn đề mấu chốt của nữ nhân.


      Tóm lại, Vương phi rất thoải mái, Vương gia rất phiền não.


      “Vương tẩu, đệ nghe tẩu biết gì cả, qua vài ngày nữa là tới xuân chập tiết rồi, tẩu định làm sao đây? Dùng cái này sao?” Vũ Văn Triệt ghét bỏ xách lên cục rối rắm, căn bản là nhìn ra thêu cái gì.


      “Tình nhân, ngươi đừng gọi ta là Vương tẩu, ta với Vương huynh của ngươi ngoại trừ danh nghĩa vợ chồng bên ngoài, chút quan hệ cũng có. Hơn nữa, rất nhanh ta nghĩ cách để ly hôn với !” Tiêu Sơ phủ phục trang giấy trắng bàn, biết vẽ cái gì đó, giọng với Vũ Văn Triệt chán ghét như đối với tấm vải vậy.


      “Tẩu là hòa ly.” Vũ Văn Triệt dạo quanh căn phòng, nhìn đông nhìn tây, “Đệ nghe vài lần tẩu tìm Vương huynh hòa ly đều thành công, tẩu còn chưa từ bỏ sao?”


      “Từ bỏ? thành công ta từ bỏ, cả cuộc đời phải bị nhốt trong tiểu viện bé, cùng đám nữ nhân hầu hạ chồng, nhìn sắc mặt của người khác mà sống. Cuộc sống như vậy nhất định là muốn lấy mạng của ta!” Đối mặt với Vũ Văn Triệt khiêm tốn hòa nhã, nàng muốn lừa gạt , cũng muốn có rào cản với . Suy nghĩ của thuần khiết như tờ giấy trắng trong tay nàng, cả đời đều được phụ hoàng và vương huynh che chở. Nếu có thể, nàng muốn biến thành người giống Vũ Văn Tư Dạ.


      “Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, thân vương thê thiếp thành đàn càng là chuyện bình thường. Nữ nhân trong phủ Vương huynh tính ra vẫn còn ít, tẩu thấy đám nữ nhân trong hậu cung của phụ hoàng mới gọi là nhức đầu.” rút quyển sách trước mặt, nằm xuống ghế mây gần cửa sổ phơi nắng.


      “Cho nên mới , nếu thích người vì nàng mà buông bỏ hết những thứ khác, lòng dạ nàng. Nếu như ngoài miệng , nhưng vẫn cưới vợ nạp thiếp vô kể. Người như vậy là lòng. , vốn là đối , như vậy mới công bằng với cả hai.” Nàng hạ xuống nét bút thứ nhất, chăm chú cẩn thận.


      “Ô, nữ nhân, suy nghĩ của tẩu là thú vị, tẩu đệ biết, thế nào mới là người?” Lời của Tiêu Sơ khơi gợi hứng thú của , nghiêng người tay chống đầu hỏi nàng.


      Tiêu Sơ đặt bút xuống, di chuyển ghế đến ngồi trước mặt . Nghiêm túc nhìn , sau đó : “ người, là muốn đến cuối cuộc đời, nếm đủ ngọt bùi cay đắng trong tình , cần ngươi chiều chuộng nàng, che chở nàng, chỉ cần ngươi để nàng cảm thấy lúc bơ vơ nơi nương tựa ngươi cho nàng cái ôm ấm áp. cần ngươi dùng kim ngân châu báu để mua vui cho nàng, chỉ cần lúc mặt trời mọc, khi ngươi mở mắt nghĩ đến nàng, ngươi liền cảm thấy thế giới này tươi đẹp, nụ cười, câu oán trách của nàng đều làm ngươi cảm thấy nàng là người đáng nhất thế giới này. nàng, đối xử công bằng với nàng.”


      Vũ Văn Triệt nghe xong chớp chớp mắt, chống đầu hỏi nàng: “Tẩu cảm thấy bơ vơ nơi nương tựa sao?”


      Tiêu Sơ cười tiếng, đứng dậy. Khoảng thời gian khó chịu nhất nàng cũng trải qua, Vũ Văn Tư Dạ dùng đủ kiểu đối đãi, nàng cũng trải qua. còn điều gì có thể đập nát ý chí kiên cường của nàng. Nàng muốn sống, nàng nỗ lực sống đến cuối cuộc đời.


      Cổ tay nóng lên, nàng kinh ngạc xoay người, lại va vào lồng ngực mấy dày rộng. Giọng thuần khiết của Vũ Văn Triệt vang đỉnh đầu: “Nếu tẩu thấy khó chịu cứ với đệ, đệ giúp tẩu.”


      Lồng ngực của ấm áp, cách lớp xiêm y nàng cũng cảm nhận được nhiệt huyết của thiếu niên này. Tình cảm của thuần khiết chút tạp niệm, nếu ở kiếp trước, nàng chân thành của mà nhiệt tình đáp trả. Nhưng bây giờ, nàng thể để bất kì ai làm xáo trộn ý chí của nàng, cho nên…


      Tiêu Sơ trở tay ôm lấy , dùng giọng điệu chân thành với : “Tình nhân, nếu có ngày ngươi trở thành cửu ngũ chí tôn, thống trị thiên hạ, ngươi nhất định phải làm cho người ngươi hạnh phúc.”


      Vũ Văn Triệt thân thiết cọ cọ đầu nàng, ngửi mùi thơm tóc nàng, đáp ứng: “Được.”


      “Tốt lắm.” Nàng thở phào hơi, đẩy ra. Nắm lấy đôi tay cười : “Hi vọng ngươi có thể là nam nhân tốt.”


      Vũ Văn Triệt gật đầu, đôi mắt lóe lên ánh sáng óng ánh, biết suy nghĩ cái gì.


      Tiêu Sơ quay trở về bên cạnh bàn, cầm bút tiếp tục vẽ tranh.


      Vũ Văn Triệt đứng nhìn nàng hồi, thấy nàng vẽ hết sức chăm chú đành lòng quấy rầu nàng, vẫy tay để nha hoàn lát nữa báo với nàng tiếng, nhấc chân rời . Ra khỏi Mẫu Đan viên, ngẩng đầu nhìn những áng mây trôi vô định bầu trời, về phía thư phòng của Vũ Văn Tư Dạ.


      “Cẩm Thái, lần trước ta bảo em mời thầy, em có mời được chưa?” Ngày ấy về ngày sinh nhật của Tiêu Thục phi với Cẩm Thái, nàng bảo nha hoàn mời thầy thợ mộc đến.


      “Vương phi nương nương, Lỗ sư phụ ở phía sau Thiên Điện đợi ngài triệu kiến.” Cẩm Thái nhu thuận đáp lời.


      “Ừ, em dẫn đến phía trước gặp ta, , ta gặp .” Nàng nhìn bản vẽ trong tay lát, nhìn trái nhìn phải, lại kiểm tra kỹ lần, thấy có thiếu sót gì mới cầm bản vẽ vội vàng về phía Thiên Điện.


      Ngoài ý muốn của Tiêu Sơ là, thầy Cẩm Thái tìm về lại là nữ nhân. Nàng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy ngũ quan sang sảng và đôi tay thô ráp của nữ nhân này. Lần nữa xác định lại đây chính là thầy khéo tay mà nàng muốn tìm.


      “Dân phụ tham kiến Vương phi.” Nữ nhân cười chất phác, hành lễ với Tiêu Sơ .


      “Bà là thợ mộc sao?” Nàng hoài nghi năng lực của bà, nếu như làm hỏng món đồ này coi như xong.


      “Phải.” Người đàn bà vô cùng tự tin.


      Nàng đưa bản vẽ trong tay cho bà ta, tiếp tục hỏi: “Thứ này có làm được ?”


      ngờ người đàn bà kia nhìn thấy bản vẽ trong tay nàng, hai mắt tỏa sáng, đưa tay đoạt lấy, cả kính ngữ cũng quên mất, kinh ngạc hỏi: “ làm sao có được bức tranh này? Ai cho ?”


      Đôi mắt Tiêu Sơ nhíu lại, nhìn vẻ mặt hưng phấn khó kiềm chế được của bà ta. Hai tay bắt đầu hơi run rẩy, giống như bà ta vừa tìm được người đồng đạo!


      Trong lúc Vương phủ yên bình, Tiêu Sơ lên kế hoạch của mình trong Trúc Cư Các của Phủ Thừa Tướng, bóng dáng áo trắng thuần thục đổ ra chén thuốc đen như mực, để Dược Đồng đích thân đưa cho Tiêu Diệu. lại đưa ra chiếc bình có hình dáng cổ xưa, thào: “Sư phụ, đồ nhi tìm được người sư phụ muốn tìm, nhưng độc trong cơ thể nàng, nếu như đồ như ra tay, nhiều ngày như vậy chỉ sợ là sắp bộc phát. Đồ nhi nên cứu hay đây?”
      huyendo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :