1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trốn phi: Gia, mau kí lên hưu thư! - Lạc Thanh (177/261c +2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59: Cắt lỗ tai



      Vũ Văn Tư Dạ để thị vệ lui ra, cả con đường chỉ có “Khách Cư Kinh Hoa” là chưa cho người lục soát, mặc dù khả năng là rất , nhưng cứ sai người khám xét cũng có thể ngừa vạn nhất.


      “A, ta cứ nghĩ là ai, ra là muội phu Vương gia của ta, thế nào, vương phủ ngươi bị xấu mặt, giờ lại đến đây tìm à?” nam nhân béo ú ra từ sau quầy, dưới trời tháng ba phe phẩy cái quạt giấy với khuôn mặt tươi cười giả tạo, thân thể béo tốt đến trước quầy, vẻ mặt khinh thường nhìn Vũ Văn Tư Dạ.


      Ở góc khuất Tiêu Sơ cả khuôn mặt cũng dám lau, vội vàng cúi đầu, nhân tiện cũng đè luôn cái đầu xem náo nhiệt của Văn Ngọc Triệt xuống.


      “Suỵt!” Ngón trỏ nàng đặt bên môi, ý bảo chớ lên tiếng, Văn Ngọc Triệt bị nàng ép đầu gần dán lên cả mặt bàn, nghi ngờ nhìn vẻ mặt lo lắng thận trọng của nàng.


      “Tiêu công tử, đây là công văn lục soát, mời xem.” Thị vệ đưa công văn đặt quầy, mời đọc qua.


      Tiêu công tử nhận lấy công văn nhìn thoáng qua, hài lòng cười : “Toàn bộ người ở kinh thành, chỉ cần là có lỗ tai đều biết tiểu thư con vợ cả trong Tiêu phủ từ trước đến nay đều luôn khinh thường huynh trưởng ta đây, trước khi xuất giá cũng đến đây lần nào, bây giờ nữ nhi gả ra ngoài cũng như bát nước hất , nó còn đến chỗ ta làm gì? Vương gia vẫn nên trở về .” Tiêu công tử duỗi cổ vênh váo tự đắc: “À, đúng rồi…Thiếu chút nữa ta quên cho Vương gia biết, muội muội này của ta… hề có khuyết điểm khác, cũng giống như nam nhân thèm uống rượu vậy, nó ham mê nam nhân…Nếu Vương gia…đến tiệm ăn thỏ ở cuối phố nhìn xem? Ha ha ha….”


      Những người trong tửu lâu có quen biết gần gũi với Tiêu công tử đều cười ầm lên, còn những thực khách khác muốn cười nhưng lại chịu đựng, dám đắc tội Vũ Văn Tư Dạ.


      Vũ Văn Tư Dạ nhếch mí mắt, nhìn thoáng qua những người cười vang kia, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, vẻ mặt u ám : “Lục soát!”


      “Ai ai ai….Vương gia, ta như vậy rồi, ngươi nghe vẫn hiểu sao… người này có trong tiệm của ta…A!” Thân hình béo phì của Tiêu công tử bụm bên lỗ tai thét lên tê tâm liệt phế, máu tươi chảy ra từ giữa kẽ tay của .


      đất còn rơi xuống nửa cái tai trắng nõn của .


      Vũ Văn Tư Dạ khoanh tay đứng thẳng, vừa rồi ra tay cắt lỗ tai của Tiêu thiếu gia nhanh đến mức giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. lạnh lùng : “Nếu Tiêu công tử biết chữ để thuộc hạ của bổn vương đọc cho ngươi nghe!”


      Tiêu thiếu gia nhìn nửa lỗ tai của mình đất, nước tiểu thiếu chút nữa bị dọa chảy ra rồi, làm sao còn dám cản trở gì nữa, vội vã gọi người nhặt lỗ tai băng bó vết thương cho .


      Trong lúc này, thực khách trong tửu lâu nhao nhao lo sợ chạy trối chết, chén đũa bàn đều rơi xuống đất, cảnh tượng hỗn độn.


      Vũ Văn Tư Dạ cũng sai người ngăn cản, thị vệ bên cạnh lớn tiếng đọc công văn lục soát: “….Đặc biệt cho Bình Uyên Vương ta đặc quyền lục soát, nếu có kẻ phản kháng, kẻ chạy trốn, kẻ dối! Giết cần hỏi!”


      Những lời này đạt hiệu quả hơn bất cứ thứ gì, ngay cả tay lôi kéo Văn Ngọc Triệt của Tiêu Sơ cũng cứng đờ trong trung, giết cần hỏi...Có cần phải độc ác vậy hả!


      Vũ Văn Tư Dạ đảo mắt vòng cảnh lộn xộn trong tiệm, cảm thấy chỗ nào đó có ánh mắt theo dõi , lúc nhìn tới lại né tránh, loại cảm giác này làm cho cảm thấy bất an khác thường lại mang theo chút chờ đợi.


      Phân phó thuộc hạ triển khai lục soát, đến trước mặt mọi người, qua từng bàn tự mình kiểm tra kĩ càng.


      Tầm mắt lạnh thấu xương ngưng trọng trong khí chậm rãi áp bức qua, đến gần bàn ở góc khuất, Tiêu Sơ ngồi ghế cúi đầu, cổ khẩn trương nuốt xuống ngụm nước bọt, hai tay đặt đùi, nắm lại chặt.



      Chương 60: Bị huynh trưởng bán đứng



      Văn Ngọc Triệt chống cằm chống mặt bàn, mặt luôn treo nụ cười ấm áp, hoàn toàn trái ngược với khẩn trương của Tiêu Sơ .


      Vũ Văn Tư Dạ cảm thấy được khác thường trong góc phòng, tầm mắt nhìn chằm chằm vào nam nữ ăn vận bình thường kia, bước tới gần…


      “Gia, dưới đất phát có phòng tối!” Thuộc hạ vội vàng bẩm báo, vẻ mặt ngưng trọng.


      Bước chân của Vũ Văn Tư Dạ ngừng lại, sau đó xoay người nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh hoàng của Tiêu thiếu gia trốn sau quầy: “Lục soát!”


      xoay người về phía tầng hầm, Tiêu Sơ ở góc phòng thở dài hơi, trái tim lơ lửng buông xuống chút, Văn Ngọc Triệt ở đối diện cười nhìn nàng, khẽ hỏi: “ biết ta sao?”


      Tiêu Sơ lắc đầu, thầm quan sát tình hình trong tiệm.


      Vũ Văn Tư Dạ khỏi, trước khi còn quay đầu liếc mắt về góc khuất, Tiêu Sơ lại vội vàng cúi đầu xuống, giống như dân chúng sợ hãi quyền uy của triều đình vậy, sợ hãi nên cúi đầu.


      quay đầu lại, chắp tay rời , nhìn đôi nam nữ bên này nữa.


      Sau khi lục soát xong tửu lâu, phát được gì, có người bắt đầu kiến nghị: “Vương gia, có thể để chúng tôi về trước hay , trong nhà còn có chuyện nữa…”


      Vũ Văn Tư Dạ quay lại liếc nhìn người vừa , ánh mắt lạnh lùng đảo qua, người nọ rúc đầu về, dám nữa.


      “Thả.” phất tay để thị vệ yên tâm, tập trung nhân lực chủ yếu vào thứ phát trong phòng tối kia.


      Các thực khách trong tửu lâu vội vàng đứng dậy rời , Tiêu thiếu gia nôn nóng đến đỏ cả mắt, tay bụm lỗ tai bị rớt, tay với cũng với tới: “Đừng , còn chưa tính tiền mà!”


      ai để ý đến , lập tức giải tán. Tiêu Sơ lôi kéo Văn Ngọc Triệt lẫn vào đám người chạy ra đường.


      Nàng ra khỏi cửa tửu lâu, xoay người nhìn thoáng qua bóng lưng của Vũ Văn Tư Dạ trong đó, đầu cũng ngoảnh lại kéo Văn Ngọc Triệt hòa vào dòng người phố.


      Trong tửu lâu, Tiêu công tử nhìn khách giải tán hết, lại thấy Vũ Văn Tư Dạ dẫn người ra từ bên trong, vội vàng sai người ngăn lại.


      Người làm trong tửu lâu làm sao ngăn được thị vệ vương phủ, lại bị đao kiếm sáng lóa của thị vệ dọa sợ nép vào bên, dám tiến lên nữa.


      có thuộc hạ từ phòng tối ra, báo cáo với Vũ Văn Tư Dạ: “Gia, bên trong đều là đàn bà trẻ bị lừa gạt.”


      Vũ Văn Tư Dạ đứng ở cửa phòng tối, dưới ngọn đèn u ám, mấy chục đôi mắt mơ màng u tối bất chợt được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, theo phản xạ bụm mặt cự tuyệt ánh sáng.


      Mặt tái mét, trường kiếm trong tay nắm chặt lại, nếu phải bây giờ Tiêu Viễn vẫn còn có thế lực chắc chắn trong triều đình, sớm kiếm đánh chết đứa con súc sinh này của Tiêu gia rồi.


      Tiêu thiếu gia dùng cả tay chân bò từ quầy bên kia sang đây, thân hình béo mập di chuyển, mồ hôi lớn bằng hạt đậu trán chảy xuống: “Vương gia, Vương gia ngài đại nhân đại lượng, cứ coi ta như súc sinh cũng được, ta thả những người này ra, ngài tha cho ta vương gia!”


      Vũ Văn Tư Dạ lạnh lùng vẻ mặt hốt hoảng cầu xin của , cúi người lạnh giọng hỏi: “Ngươi muốn bổn vương tha cho ngươi?”


      Tiêu thiếu gia dập đầu đụng đất, vội vàng ôm lấy đùi Vũ Văn Tư Dạ: “ phải Vương gia muốn tìm muội muội ta sao? Ta cho ngài biết nó ở đâu, Vương gia hãy ta cho ta…Nó khiến người ở kinh thành thích nó, ai chịu giúp đỡ nó, nó nhất định là trốn ở sản nghiệp riêng của Tiêu gia, ta biết lúc nó xuất giá cha ta đưa lễ rất long trọng, trong đó có bốn tiệm tơ lụa và tửu lâu đều thuộc về nhà Trưởng Tôn, còn cả trạch viện riêng nữa, là cha ta đặt mua cho nó, chỉ cần ngài đến đó là có thể tìm được…”


      Vũ Văn Tư Dạ bước đá văng ra, ngờ Tiêu Viễn lại lo liệu cho Tiêu Sơ nhiều như vậy, vì Trưởng Tôn Tông Lam nên chuyện mấy cửa hàng đều biết cả, nhưng trạch viện riêng …Trước giờ lại hề nghe qua.


      “Nếu ngươi có nửa câu dối trá, bổn vương cắt luôn nửa lỗ tai còn lại ngươi!”


      Vẻ mặt của Tiêu thiếu gia trở nên vui mừng, hai chân quỳ đến dưới chân Vũ Văn Tư Dạ giơ tay lên thề: “Ta đều là , đây là địa chỉ của tòa trạch viện này, hì hì….Vương gia ngài đại nhân đại lượng, hổ là con rể của Tiêu gia chúng ta.”


      Vũ Văn Tư Dạ cười lạnh : “Hình như…Bổn vương cũng thả ngươi…”


      “Hả!!!!!” Tiếng thét giống như tiếng heo bị giết vang lên trong tửu lâu buổi chiều tà, chút nắng chiều còn sót lại cũng dần biến mất mặt đất, hoàng hôn buông xuống.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61: Thay đổi vận mệnh



      Lúc này Tiêu Sơ còn dạo chơi đường, vừa rồi là hù chết nàng, nếu phải đeo mặt nạ da người của Văn Ngọc Triệt nàng cũng dám quanh minh chính đại lại đường như vậy. Nhưng ra, chợ đêm thời cổ đại này cũng là đầy đủ! Chẳng thú vị gì cả!


      Văn Ngọc Triệt che tay áo ngáp cái, miễn cưỡng theo sau Tiêu Sơ lầm bầm: “Mệt…muốn ngủ…”


      Tiêu Sơ nhìn những ngôi sao bầu trời và dòng người thưa dần phố, lần thứ ba trấn an kẻ đáng thương bị thương mà vẫn được ngủ ở phía sau: “Chờ lát nữa…”


      Nàng chắc chắn ca ca dầu mỡ ngập đầu kia bán đứng nàng, chừng bây giờ tất cả gia sản của nàng đều khai báo hai ràng với Vũ Văn Tư Dạ rồi.


      “Đinh…” thanh vang lên giữa phố chợ dần dần yên tĩnh.


      Tiêu Sơ vừa quay đầu nhìn thấy, hai mắt sáng ngời lên, cái nghề bất kể là ở thời cổ đại hay đại đều được người dân tin phục này xuất là quá đúng lúc!


      đường tối tăm, ông lão ngồi xếp bằng ven đường, trước mặt ông bày mấy tờ giấy ố vàng và cái đèn được thắp sáng, bốn chữ to “Đêm muộn tháng ba” ghi lá cờ màu trắng hơi lay động trước gió.


      “Lão tiên sinh, ông đoán số mạng sao?” Tiêu Sơ tò mò chỉ vào chữ “bói tướng số” hỏi.


      Ông lão nghe thấy tiếng , nhắm mắt lại chậm rãi mở ra, nhìn thoáng qua tướng mạo của đôi nam nữ ăn vận giản dị trước mặt, giống như kì ảo mông lung từ thời cổ xưa truyền vào giọng già nua của lão: “Giả mạo uổng phí, giấu đầu hở đuôi… được.”


      Văn Ngọc Triệt đoán ra mục đích muốn đoán mạng của Tiêu Sơ , ngồi xổm xuống cười dịu dàng, giọng mềm mại nhẵn nhụi: “ quầy của lão tiên sinh có giấy, chúng ta chấp bút viết, lão tiên sinh nhìn chữ xem bói, vậy được coi là giả mạo uổng phí rồi, đúng ?”


      Ông lão mở con mắt nhìn , nhắm mắt lại thản nhiên : “Viết .”


      Tiêu Sơ thấy quầy chỉ có giấy, có bút, liền hỏi: “Ông lão à, ông có bút làm sao viết đây?”


      Văn Ngọc Triệt chìa ngón trỏ viết giấy vàng, chữ viết nét ấy cũng chỉ mình hiểu được là chữ gì. Tiêu Sơ nghiêng đầu nhìn động tác của tay , cũng nhìn ra là vì sao. Lại nhìn thấy ông lão vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản là hề nhìn thấy chữ viết của …Hóa ra là giả vờ có thần khí.


      “Chữ này khó giải, chàng trai ngươi buồn lo vô cớ.” Động tác tay vừa dừng, giọng trôi nổi của ông lão lại vang lên.


      Văn Ngọc Triệt sửng sốt, lông mày nhíu lại, động tác năm ngón tay thu về cũng hơi cứng ngắc mất tự nhiên.


      Tiêu Sơ ôm cánh tay đứng bên cạnh chẳng thèm ngó tới, hề nhận ra người ta viết chữ gì liền chữ này khó giải, nghe qua còn có khuôn có mẫu, chờ sau này nàng giả mạo nổi nữa có thể suy nghĩ đến việc đổi nghề thử xem.


      nương, trước kia lòng luôn hỗn loạn phiền não, vì sao đoán quẻ?” Ông lão mở mắt, ánh mắt đục ngầu bình tĩnh nhìn Tiêu Sơ .


      Tiêu Sơ cười gật đầu cũng ngồi xổm xuống, mở lòng bàn tay mịn màng ra trước mặt ông lão.


      Ông lão lắc đầu: “Ta xem tướng tay.”


      “Tôi để ông xem tướng tay cho tôi, tôi chỉ đưa tay để ông nhìn chút”, nàng chỉ vào đường thẳng sâu ngang qua lòng bàn tay mình, cười : “Đường này gọi là đường sinh mệnh, nghĩa là đường sống của con người cũng giống như đường này, hướng của đường vân này cũng định sẵn, đây gọi là số phận.”


      Khuôn mặt ông lão vẫn bình thản, có chút xúc động, đôi mắt đục ngầu trong khoảnh khắc nhìn vào lòng bàn tay của Tiêu Sơ giống như tập hợp được tất cả thiện lý trí tuệ đời này.


      Văn Ngọc Triệt ban nãy còn nhìn chữ tờ giấy vàng của mình giờ ngẩn người ra, thậm chí ngón trỏ còn hơi run run.


      Tiêu Sơ cười cười, tiếp: “ thế giới này có ba loại người như vậy, loại thứ nhất là mặc cho số phận, dù có bị làm sao, chúng ta đều gọi là phục tùng mệnh trời. Loại người thứ hai là hài lòng với an bài của ông trời, tự sa ngã, chúng ta gọi là vứt bỏ số mệnh. Còn loại người…”


      Nàng chậm rãi siết chặt bàn tay, đường sinh mệnh ra trước mặt theo động tác của nàng, bị nàng siết chặt trong lòng bàn tay, nàng lật bàn tay xuống và đột nhiên buông ra, khóe miệng tươi cười châm chọc đảo qua.


      “Nắm giữ vận mệnh, sau đó thay đổi trong lòng bàn tay.”


      Nàng kéo Văn Ngọc Triệt đứng dậy, cũng quan tâm vẻ mặt kinh ngạc của ông lão kia và cả cốc đèn cháy sáng trước mặt lão đột nhiên vụt tắt. Vốn là muốn xem thầy tướng số có thể nhìn ra chút manh mối gì của Văn Ngọc Triệt hay , ngờ chỉ suy đoán chữ rồi xem giống như sương đánh thắng cà vậy.


      “Này, vừa rồi ngươi đoán chữ gì vậy? Chẳng lẽ nguy hiểm đến tính mạng hay sao?

      Chương 62: Bản lĩnh mồm mép



      Văn Ngọc Triệt thấy nàng hỏi như thế, cuối cùng cũng bỏ suy nghĩ đó, buồn bã đáp: “ có gì.”


      Tiêu Sơ cũng muốn hỏi nhiều, nhìn quanh con phố dần dần yên tĩnh, thở phào nhõm : “Được rồi, lên đường hồi phủ!” Bây giờ cho dù Vũ Văn Tư Dạ biết chỗ nhà riêng của nàng cũng thể chờ ở đó được nữa, dù sao tìm nàng cũng chỉ là giả vờ giả vịt, nàng chạy trốn càng đỡ lo hơn mới phải!


      Văn Ngọc Triệt nghe xong lời của nàng lại dừng bước.


      ra vừa rồi lão tiên sinh rất đúng, đúng là ta buồn lo vô cớ”, ngẩng đầu hai mắt sáng tỏ : “ về trước , ta muốn cảm tạ lão tiên sinh…”


      cần đâu, dù sao nhìn qua ông lão ấy cũng chỉ là kẻ giả thần thôi, cần cảm ơn.” Tiêu Sơ hề để bụng .


      Văn Ngọc Triệt lắc đầu: “Dù thế nào lời của lão tiên sinh cũng có ích đối với ta, về trước , ta còn muốn trò chuyện với lão tiên sinh, lát nữa ta về.”


      Tiêu Sơ gật đầu: “Cũng tốt, làm người quan trọng nhất là phải biết nhớ ơn báo đáp, cẩn thận chút.”


      Văn Ngọc Triệt cười dịu dàng xoay người quay trở lại tìm ông lão tướng số, hôm nay Tiêu Sơ mệt mỏi kinh khủng, chỉ muốn nhanh về nhà tắm rửa đánh giấc ngon.


      Trước ngõ mờ mịt, ánh trăng nghiêng nghiêng rót xuống đường sáng bạc, tuy là làm chậm thời gian trở về, nhưng Tiêu Sơ vẫn thầm cảnh giác, chậm rãi tới gần trạch viện.


      Cổng trạch viện vắng vẻ yên tĩnh, khóa sắt lạnh ngắt giữ chặt hai vòng đồng trước cửa chính, Tiêu Sơ thò tay cầm lấy tờ giấy nhét trong khe cửa, cẩn thận soi dưới ánh trăng, mảnh giấy sạch bị mài mòn cũng bám bụi đất, xem ra cũng có người động vào.


      Nàng yên tâm bóc lớp mặt nạ lấy chìa khóa mở cửa, cánh cửa vang lên tiếng “két…” trong màn đêm tĩnh mịch, ánh trăng màu bạc chiếu xuống viện vắng lặng, an bình yên tĩnh.


      “Ngươi vẫn còn biết đường trở về à.” Giọng trầm thấp trong đêm tối tựa như tu la vang lên.


      Tiêu Sơ xoay người tông cửa chạy, nàng vẫn luôn đánh giá thấp tên đáng ghét này!


      Vừa mới chạy được hai bước, cổ áo sau gáy bị người ta nhấc lên, hai chân nàng chạm đất lơ lửng trung, cố sức giãy giụa: “Buông ta ra!”


      “Trước mắt bổn vương cũng dám chạy trốn, buông ngươi ra? Chuyện cười!” Vũ Văn Tư Dạ đợi đến hơn nửa đêm mới đợi được nàng trở về, đương nhiên dễ dàng tha cho nàng.


      “Ta trốn bao giờ? Ta chỉ là giữa chừng nhớ tới tòa nhà cha tặng ta, muốn đến xem mà thôi. Ta trốn chỗ nào, nếu ta muốn trốn, ngươi có thể tìm thấy ta sao?” Nàng ngừng giãy giụa.


      Vũ Văn Tư Dạ đen mặt, khóe miệng co giật: “ ngày gặp, bản lĩnh mồm mép của Vương phi tiến bộ ít, cũng biết có học cách ngoan ngoãn được chút nào chưa!”


      ném nàng vào phòng, trở tay đóng cửa lại.


      Tiêu Sơ được tự do, tròng mắt bắt đầu xoay tròn lên xuống trái phải.


      “Vốn là vậy mà, nếu ta muốn chạy trốn sớm cuốn hết vàng bạc châu báu mang theo nha hoàn chạy mất dạng rồi, làm sao có thể còn ở đây đợi ngươi đến bắt ta chứ!” Nếu phải nàng vội vàng chạy trốn, còn gặp phải người bị truy sát cũng đến mức phải đứng ở đây đâu.


      Vừa nghĩ đến Văn Ngọc Triệt, nàng hỏi: “Vương gia, ngươi có biết có nhà nào họ Văn trong kinh thành ?”


      Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, trong phòng đốt đèn, chỉ có ánh trăng đạm nhạt lười nhác chiếu ngũ quan xinh đẹp của Tiêu Sơ , Vũ Văn Tư Dạ nhìn khuôn mặt nhắn này, trong lòng có chỗ chậm rãi nhảy lên hạ xuống, xuất cảm giác đau xót.


      tiến lên bước túm nàng lên khỏi mặt ghế: “Ngươi là Vương phi của Bình Uyên vương phủ, làm tốt bổn phận của mình là được rồi, những thứ khác cần ngươi quan tâm, cũng tới phiên ngươi quan tâm!”
      Andrena thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63: Đánh Vương gia



      Tiêu Sơ trở tay ngăn tay lại, vui : “Ta là Vương phi của ngươi, nhưng ta cũng vẫn là ta, ta có quyền ăn cơm lại chuyện, ở trong vương phủ ngươi là người quyết định, bây giờ còn ở vương phủ, ta cần diễn cho ai nhìn cả, nếu ngươi thích cứ bỏ ta , ta thu dọn đồ đạc lăn ra khỏi Bình Uyên vương phủ của ngươi là được rồi, từ nay về sau ai nợ ai!”


      “Đây là mục đích ngươi bỏ trốn? cam tâm với địa vị trong vương phủ?” hiểu nàng phải chịu uất ức ở vương phủ.


      “Đó cũng phải là điều ngươi nghĩ sao?” Nàng hỏi lại .


      Khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ cong lên, cười lạnh : “Trước khi gả cho bổn vương ngươi phải hiểu địa vị của ngươi ở vương phủ ngay cả thiếp cũng bằng. Bây giờ sao? Lấy hưu thê ra uy hiếp bổn vương à?”


      “Đó là ta của trước kia, bây giờ ta ngươi, cũng thích khí của vương phủ! Hơn nữa, Vương gia ngươi bỏ ta, vừa được dịp cho Thẩm trắc phi ngươi thương trở thành Vương phi, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?” Nàng hiểu vì sao cứ nhất định thả nàng !


      “Bổn vương bỏ ngươi?” Vũ Văn Tư Dạ cười lạnh khinh bỉ: “Sau đó ngươi trở về phủ Thừa tướng khóc lóc kể lể bổn vương hưu thê, để lão quỷ Tiêu Viễn kia dâng tấu lên hoàng thượng? Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”


      Tiêu Sơ chìa hai ngón tay lên đảm bảo: “Ta về phủ Thừa tướng tố cáo!”


      “Ngươi muốn bổn vương tin heo có thể leo cây sao?” châm chọc nàng.


      “Ngươi!” Tiêu Sơ thở cũng ra hơi, “Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào mới bằng lòng bỏ ta?”


      Vũ Văn Tư Dạ nghe nàng lời bỏ hai lời bỏ, ánh sáng trong con ngươi chợt lóe lên, trở tay kéo nàng lại cạnh tường, đưa tay ngăn lại cơ thể áp sát: “Lúc trước ngươi cầu xin phải gả cho bổn vương, bây giờ lại muốn bổn vương bỏ ngươi?”


      “Chỉ cần ngươi bỏ ta, để ta rời khỏi vương phủ, ta cam đoan về phủ Thừa tướng với cha ta!” Nàng trốn tránh thân thể tới gần của , lần này đến lần khác cam đoan.


      “Muốn bổn vương bỏ ngươi cũng phải thể…” Hơi thở ấm áp ái muội của phả vào trán nàng, ác ý khiêu khích: “Chỉ cần ngươi giống như lúc trước cầu xin Hoàng thượng phải gả cho bổn vương vậy, tự mình thỉnh cầu Hoàng thượng để bổn vương bỏ ngươi!”


      Tiêu Sơ nén bực bội, ràng là đạo lý, nhìn như là cho nàng con đường sáng ngời, nhưng thực tế có bất kì hy vọng nào cả.


      Lúc trước cầu xin Hoàng thượng phải gả cho , đó là Tiêu Sơ trước kia làm ra chuyện mất mặt này, bây giờ bảo nàng cầu xin Hoàng thượng để bỏ nàng, chuyện này còn mất mặt hơn cả chuyện cầu xin tứ hôn, sao nàng có thể làm được!


      “Nếu làm được ngươi cứ ngoan ngoãn về phủ với bổn vương, ngày mai tự mình đến phủ Thừa tướng tạ tội, bổn vương trước, là ngươi tự mình tạ tội, phải bổn vương!”


      Tiêu Sơ dán lên tường ngẩng đầu nhìn khuôn mặt u ám kiên quyết của , trong lòng hận đến cắn răng, nếu tại nàng có thể phản kháng, nàng hận thể nhào thẳng tới cắn xé tên nam nhân ngạo mạn lại hiểm độc ác này, xương cốt cũng thừa lại cây!


      Phản kháng? Dường như trước kia nàng vẫn luôn dùng bộ dạng dịu dàng khôn khéo đứng trước mặt , cũng chưa từng trực tiếp chống lại


      Thân thể dán lên tường, tránh áp bức của , hai tay buông xuống dựa vào tường cẩn thận di chuyển: “Vương gia, có phải ngươi có hơi có đạo lý hay ?”


      Đôi lông mày của Vũ Văn Tư Dạ nhếch lên: “ đạo lý với ngươi? Bổn vương thà đàn gảy tai trâu…”


      Độc mồm độc miệng! Tiêu Sơ lại cho thêm tội trạng: Nam nhân ngạo mạn độc ác nham hiểm độc mồm độc miệng!


      Hai tay mò tới vật cứng lạnh lẽo bàn, đôi mắt Tiêu Sơ sáng lên, khập khiễng lướt qua đầu vai nhìn ánh trăng rơi ngoài cửa sổ, kinh ngạc vui mừng kêu lên: “Văn công tử?!”


      Trước đó Vũ Văn Tư Dạ nghe nàng dò la nhà họ Văn, bây giờ thấy nàng vui mừng lên tiếng như vậy nhíu mày quay đầu lại nhìn.


      “Bốp!” Tiêu Sơ đắc ý cười gian nện thứ đồ trong tay lên đầu !

      Chương 64: thay đổi



      Tiêu Sơ chạy đến mức thở dốc, khom lưng đỡ vào tường thở hổn hển, phản ứng của tên Vũ Văn Tư Dạ kia đúng là nhạy bén, cứ như mọc ra đôi mắt ở sau ót, vậy mà cũng tránh được cú đánh bất ngờ của nàng, nhưng cũng đủ cho nàng cơ hội chạy trốn rồi!


      Lo lắng nhìn về phía sau, ai đuổi theo, nàng nghỉ ngơi lát rồi tiếp tục tìm kiếm lối ra trong ngõ cong cong quẹo quẹo.


      “Ối!” Bụm lấy lỗ mũi đụng phải người, nước mắt của Tiêu Sơ cũng sắp rơi ra.


      chỉ ngốc mà còn yếu ớt.” Giọng lạnh băng trầm thấp lại vang lên: “Muốn đánh lén bổn vương cũng phải xem lại thực lực của mình !”


      Tiêu Sơ còn chưa phản ứng kịp, người bị Vũ Văn Tư Dạ nổi giận đùng đùng kéo , nàng ta là ăn gan hùm mật gấu rồi, vậy mà dám đánh lén !


      “Buông ta ra! Cái thứ người hề biết tới nhân quyền! Ta cũng phải là đồ vật của ngươi, ngươi có quyền cấm đoán tự do của ta, ta có quyền tự do thân thể! Ngươi như vậy là xâm phạm quyền lợi của người khác! Ta muốn tố cáo ngươi tội bắt cóc!” Lần đầu tiên Tiêu Sơ bị người ta kéo , căm phẫn thôi.


      Vũ Văn Tư Dạ hừ lạnh khinh bỉ, để ý tới nàng, vứt thẳng nàng vào trong kiệu sớm đợi ở đó, bản thân cũng vén rèm kiệu sải bước vào.


      Tiêu Sơ bỗng bị đâm đầu vào, ngẩng đầu lên trông thấy nụ cười hớn hở vô lại của Trưởng Tôn Tông Lam.


      nâng tay áo ngáp cái chui ra, cười xua tay nhìn theo cỗ kiệu rời : “Chơi cả ngày, ta cũng phải báo cho Thừa tướng tiếng, giải thích chút vì sao con của lão bị chém hai lỗ tai và nữ nhi của lão tìm được rồi, tránh cho lão nhân gia thậm chí ngủ cũng ngủ được.”


      Tiêu Sơ ở trong kiệu bị dày vò, ban nãy lúc Trưởng Tôn Tông Lam ra khỏi kiệu biết vẩy cái gì lên người nàng, bây giờ toàn thân nàng rất ngứa, đứng ngồi yên, ngụy quân tử có cừu tất báo, phải nàng chỉ lừa chút chuyện thôi sao, đúng là mọn!


      “Nếu ngươi ngồi yên, bổn vương ngại để ngươi theo sau kiệu đâu.” Vũ Văn Tư Dạ híp mắt nhìn nàng vặn vẹo toàn thân, cổ họng bất giác nuốt xuống.


      sao? Vương gia ngươi cuối cùng cũng có chút lương tâm…” Nàng ló đầu ra chuẩn bị bảo kiệu phu dừng lại, cả người ngứa ngáy được tự nhiên, theo kiệu hóng chút gió đêm có lẽ dễ chịu hơn chút.


      Ngoài màn kiệu giống như có thứ gì tiến đến, Vũ Văn Tư Dạ nhận lấy, lạnh lùng ngước mắt nhìn nàng, cười đến mức tà ác : “Chút nguyện vọng ấy của Vương phi bổn vương vẫn có thể đáp ứng được.”


      Cũng may là lúc đêm khuya, đường còn ai, Tiêu Sơ hung hăng cắn răng theo phía sau cỗ kiệu, chịu đựng ánh mắt lo âu của kiệu phu vẫn luôn ngoảnh lại.


      Dạng đối đãi với phạm nhân này có giống với vương phi sao? Nàng chỉ chạy trốn có lần thôi, cần gì phải cảnh giác như vậy chứ?


      Vả lại cái tên nguỵ quân tử Trưởng Tôn Tông Lam kia lại giở thủ đoạn người nàng, sau khi gặp gió càng ngứa ngáy khó chịu hơn.


      Thị vệ theo hai bên cỗ kiệu dùng ánh mắt cảm thông nhìn Vương phi luồn lên nhảy xuống theo phía sau: “Vương gia, như vậy sao chứ?”


      “Ừ.” Bên trong kiệu truyền ra giọng lạnh băng của Vũ Văn Tư Dạ.


      Hai tay Tiêu Sơ bị trói chụm lại, bị sợi dây thừng nối vào chiếc kiệu giống như lôi kéo phạm nhân, thân hình dao động lắc lư trong màn đêm mờ mịt chậm rãi về phía vương phủ.


      Thị vệ lại đành lòng quay đầu liếc nhìn, lần này Vương gia tức giận rồi, trước kia cho dù Vương phi hiểu chuyện, lại ngang ngược hạnh hoẹ, Vương gia cũng đều làm như thấy, bây giờ thay đổi rồi…

      Chương 65: Bị nhốt vào phòng chứa củi



      “Vương gia, người về!” Thẩm trắc phi đợi ở vương phủ ngày, cửa phủ vừa mở nàng liền vội vàng tới nghênh đón.


      “Vân nhi, sao nàng còn chưa ngủ?” Vũ Văn Tư Dạ vào cửa thấy Thẩm Nhược Vân mặc quần áo mỏng manh đứng ở cửa chờ , trong lòng mềm nhũn, nên với Vân nhi tiếng, ban đêm gió lạnh, nếu nàng bị đông lạnh làm sao.


      “Người chưa trở về thiếp ngủ được, thiếp lo lắng cho người…” Thẩm Nhược Vân tràn đầy tình cảm nhìn , vẻ mặt lo âu : “Đúng rồi, có tìm được tỷ tỷ , nghe hôm nay…”


      Vũ Văn Tư Dạ hừ lạnh quay lại với thị vệ phía sau: “Đưa vào .”


      Khoé miệng Thẩm Nhược Vân đảo qua tia mất mát, nhưng rất nhanh khôi phục như thường, khoảnh khắc nàng nhìn thấy Tiêu Sơ cố gắng nhịn cười, quan tâm hỏi: “Sao tỷ tỷ lại bị trói? Chẳng lẽ là bị bắt cóc….Các ngươi mau cởi trói cho tỷ tỷ , siết chặt như vậy sao chịu được…”


      Tiêu Sơ bị túm kéo vào như con khỉ, vốn bụng tức giận, đối diện xuất đôi mắt rưng rưng, khuôn mặt giả nhân giả nghĩa càng thêm bốc hỏa: “Ta Thẩm trắc phi này, nếu ngươi muốn những lời có ích hơn đừng , ai bắt ngươi phải đâu, ngươi cho rằng cả thế giới này đều giống người thuỷ tinh như ngươi sao, được ném cũng được chạm vào sao!”


      “Gia….” Thẩm Nhược Vân tránh ra phía sau Vũ Văn Tư Dạ, vẻ mặt hoảng sợ oan ức: “Thiếp thân chỉ lo cho tỷ tỷ…”


      Tiêu Sơ khinh thường khịt mũi ngoảnh mặt , chuyện đến nước này nàng cũng chẳng muốn giả vờ giả vịt trước mặt mọi người nữa.


      Vũ Văn Tư Dạ lạnh lùng nhìn nàng, những đường cong cương nghị cứng rắn mặt trong đêm tối toát ra từng trận khí lạnh: “Đêm nay bổn vương cho ngươi biết, nữ nhân biết điều ở trong vương phủ có kết cục thế nào.”


      ôm trọn lấy Thẩm trắc phi trong vòng tay, từ cao nhìn xuống Tiêu Sơ , lạnh nhạt phân phó: “Nhốt vương phi vào phòng chứa củi, bất luận kẻ nào cũng được đến gần.”


      Nhốt vào phòng chứa củi? Làm ơn , vương gia ngươi có thể nghĩ ra loại trừng phạt nào mới mẻ hơn , loại tiết mục này xem trong ti vi cũng chán lắm rồi!


      Thẩm Nhược Vân tựa sát vào ngực Vũ Văn Tư Dạ, mặt nở nụ cười đắc ý, giọng điệu cũng rất điềm đạm đáng : “Gia, tỷ tỷ cũng phải cố ý đâu, người tạm tha cho tỷ ấy …”


      ngờ, đêm nay Tiêu Sơ lại cho nàng ngạc nhiên rất lớn, bắt được nhược điểm này, nàng cũng tin nàng ta đấu lại nàng!


      cần!” Tiêu Sơ nhìn nàng ta trưng ra khuôn mặt giả nhân giả nghĩa vô cùng khó chịu: “Nhốt vào phòng chứa củi nhốt, dù sao như vậy vẫn thoải mái hơn phải nhìn thấy bộ mặt giả mù mưa sa của người nào đó!”


      Vũ Văn Tư Dạ nhìn bộ dạng hất cằm vênh vênh váo váo, siết chặt năm ngón tay : “Dẫn !”


      Cho đến khi tới trước cửa phòng chứa củi, Tiêu Sơ mới cảm thấy phòng chứa củi ti vi rất đẹp, rất ấm áp, nơi này làm sao lại là phòng chứa củi hả, là…


      “Vương phi, mời!” Thị vệ đồng cảm nhìn nàng, lại dám làm trái ý của vương gia.


      “Sao lại thối vậy chứ!” Tiêu Sơ che mũi nhìn phòng chứa củi bẩn thỉu dơ dáy, đây là chỗ chứa củi sao? Cả cọng rơm cũng thấy.


      “Ặc…Bên cạnh là người chăn ngựa. Vương phi, mời.” Thị vệ cúi đầu dám nhìn thẳng nàng.


      “Này, ta có thể xin đổi lại chỗ khác , phòng chứa củi này chuyên nghiệp, đây là nhà xí mới đúng.!” Tiêu Sơ quạt tay áo, vẫn ngăn được mùi khó ngửi này.


      “Vương gia ngủ rồi, tiểu nhân dám quấy rầy, Vương phi, mời vào!” Thị vệ chỉ muốn nhanh chóng đưa nàng vào rồi rời , chỗ này cũng muốn ở lại chút nào.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 66: Phòng chứa củi kinh hoàng



      Tiêu Sơ nhìn bức tường bốn phía tối như mực, mũi cũng che, dù sao có che hay cũng chẳng có gì khác biệt, chút mùi ấy cứ coi như là thử thách


      Nàng đứng trong phòng chứa củi hẹp, ngẩn người nhìn chiếc cửa sổ duy nhất trong phòng, cũng biết Cẩm Thái có bị phạt , nàng bỏ lại nha hoàn này chạy trốn mình cũng hơi có phúc hậu, nhưng vì tình thế bắt buộc, nàng cũng còn cách nào khác.


      Đứng hồi lâu, hai chân mỏi nhừ, người cũng còn ngứa nữa, xem ra Trưởng Tôn Tông Lam cũng chỉ định trả đũa nàng chút mà thôi. Nhưng mà, người này hề dựa theo lẽ thường để ra chiêu, sau này phải đề phòng chút.


      Ài…Cũng biết tên Văn Ngọc Triệt mất trí nhớ kia lúc quay về phát ra nàng mất tích phải làm sao đây…


      Nàng cúi đầu nhìn mặt đất đen tuyền, bất đắc dĩ bĩu môi, vẫn muốn ngồi xuống, là…quá bẩn!


      “Vương phi nương nương…” Đương lúc nàng cúi đầu xuống, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi quen thuộc.


      Tiêu Sơ nhíu mày giật mình, cho đến khi trong đầu ra bộ dạng chủ nhân của giọng này nàng mới đáp lại: “Ngươi tới làm gì?”


      “Vương phi nương nương, chủ tử bảo nô tỳ đến đưa cho ngài chút thức ăn, sợ ngài bị đói.” Tuyết Tình ngoài cửa cũng che mũi, ồm ồm .


      “Ta ăn, ngươi về .” Tuy cự tuyệt ý tốt của phúc tấn là có chút ổn, nhưng tình cảnh thế này, nếu nàng ăn mới là có quỷ đấy!


      Tuyết Tình lên tiếng, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa, Tiêu Sơ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa đóng kín. Lúc này, nhanh như vậy mà phúc tấn có được tin tức này, còn sai Tuyết Tình đưa thức ăn tới, còn cả chìa khóa có chút bất thường nha.


      cho phép nàng nghĩ nhiều, cánh cửa bị mở ra, Tuyết Tình dưới ánh trăng nhìn thấy tình hình trong phòng, đột nhiên nàng ta hét ầm lên: “A!”


      Tiêu Sơ thấy nàng ta thét chói tai như vậy, cảm thấy nghi hoặc quay đầu nhìn lại phía sau, tiếng thét thể ức chế được phát ra: “A!”


      Nàng ôm đầu nhếch nhác đẩy cánh cửa chạy ra, ngay cả hộp đựng thức ăn bị lật đổ cũng quan tâm, lôi kéo Tuyết Tình vừa thét chói tai vừa chạy trốn.


      Trong phòng hồi xôn xao, giống như có cái gì bị kinh sợ từ vách tường phân tán ra tứ phía, giống như dòng sông tụ tập chui vào trong vách tường.


      Hai người nhìn tình cảnh khủng bố dưới ánh trăng, ôm nhau hét lên làm kinh động đến nô bộc gác đêm bên cạnh.


      “Vương phi nương nương?” Nô bộc vừa thấy cánh cửa phòng chứa củi mở rộng, lại thấy nha hoàn Tuyết Tình trong phủ và vương phi ôm nhau ngồi đó, vội vàng đến thăm hỏi, chỉ kém cho là có thích khách.


      “Có…có…con…chuột!” Hai mắt Tuyết Tình trợn trắng, sợ đến mức ngất !


      Tiêu Sơ ôm thân thể nặng nề của nàng ta, cả người vẫn còn nổi da gà, hai chân như nhũn ra, đứng cũng vững, nhìn đám nô bộc ngẩn người rống lên: “Thất thần cái gì, còn mau báo cho Vương gia!”


      Trong Cúc Hương Viên, Vũ Văn Tư Dạ sau ngày mệt nhọc bị Thẩm Nhược Vân dịu dàng lay tỉnh: “Gia, hình như phòng chứa củi xảy ra chuyện.”


      “Đêm hôm khuya khoắc, có thể xảy chuyện gì chứ…” Vũ Văn Tư Dạ xoay người tiếp tục ngủ.


      Khóe miệng Thẩm Nhược Vân ra nụ cười lạnh lẽo, trong mắt lóe lên tia sáng hiểm, giọng dịu dàng của nàng vang lên trong phòng: “Vương gia mệt rồi, có chuyện gì ngày mai hãy .”


      Nô bộc ngoài cửa rụt rè hỏi: “Vậy vương phi bên kia…”


      “Đưa Tuyết Tình nương về phòng là được rồi, vương phi…can đảm thận trọng, nghĩ ra cách ứng phó.”


      “Vâng.”


      Thẩm Nhược Vân ôm lấy Vũ Văn Tư Dạ nằm ngủ, nghĩ đến cảnh tượng xảy ra trong phòng chứa củi hề buồn ngủ, Tiêu Sơ , con dọa được ngươi, vậy cả bức tường sao…hừ…

      Chương 67: Trích trong bảy điều



      Tiêu Sơ ngồi trước đình viện lạnh lẽo đêm, tối hôm qua sau khi nô bộc đưa Tuyết Tình về phòng thấy trở lại nữa, bất đắc dĩ nàng muốn trở về phòng để đám người Thẩm Nhược Vân bắt được điểm yếu thừa cơ hãm hại, cũng trở về phòng chứa củi khiến người ta sởn tóc gáy ấy nữa, cứ dứt khoát ngồi trong đình viện mà thôi.


      Nghiêng người tựa vào tấm ván gỗ ở cạnh tường, trong lúc mơ màng nàng cảm thấy lỗ mũi ngưa ngứa, sờ sờ mũi tiếp tục dựa vào tấm ván gỗ ngủ gật, chỉ chốc lát, lỗi tai cũng ngứa lên, nàng phẩy tay che lỗ tai lại tiếp tục mộng đẹp…


      Lúc này lại chuyển đến mũi, khó chịu…ngứa ngáy…khó chịu…Nàng nhịn được ngẩng đầu hắt xì cái to: “Ắt xì!”


      Phản ứng đầu tiên là di chứng của việc tên Trưởng Tôn Tông Lam xuống tay với nàng, mở mắt liền mắng: “Trưởng Tôn Tông Lam, ta với ngươi thù oán, phải chỉ lừa ngươi lần sao…ặc…”


      Nàng sửng sốt, người này, sao lại thấy quen thế nhỉ…


      Người tới nở nụ cười ngây thơ ấm áp, tinh nguyên thuần khiết: “Ngủ ở đây tốt đâu, bị cảm đó!”


      Tiêu Sơ nhíu mày, hỏi: “Sao ngươi có thể tới đây được?”


      Văn Ngọc Triệt chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn nàng, tự nhiên đáp: “ nương ở đây nên ta đến đây.”


      phải…Ý ta , phải hôm qua ngươi trở về trạch viện rồi sao? Sao ngươi có thể tìm được chỗ này?” Tiêu Sơ nghi hoặc nhìn .


      Văn Ngọc Triệt cười, những đường nét mềm mại mặt tựa như ánh sáng thuần khiết buổi sớm: “Ta khôi phục trí nhớ rồi…”


      Trán Tiêu Sơ toát ra vài đường hắc tuyến, có đạo lý nào mà hôm qua vừa mất trí nhớ sang hôm nay khôi phục lại chưa? Khóe miệng nàng co rúm, vươn tay đấm quyền vào chỗ bị thương eo .


      “Hự…Mưu sát…” Văn Ngọc Triệt vốn định tránh né, nhưng biết thế nào mà vẫn tránh, ngược lại còn cười trêu đùa nàng.


      Tiêu Sơ nhìn nhìn nắm đấm của mình, lại nhìn vẻ mặt đau đớn của , vô cùng hoài nghi nam tử dịu dàng thần bí trước mắt cùng ngày hôm qua nàng cứu phải người, nàng đưa tay vén áo của lên.


      Văn Ngọc Triệt cũng trốn tránh, tùy ý để nàng xem vết thương eo , Tiêu Sơ vừa dùng ngón tay chọc chọc vào vết thương của vừa giống như có chuyện gì hỏi: “Ngươi tên gì?”


      “…” Văn Ngọc Triệt lầm bầm gì đó, Tiêu Sơ nghe .


      “Năm nay bao nhiu tuổi?”


      “19.”


      “Trong nhà có bao nhiêu người?”


      “Rất nhiều.”


      “Cha mẹ tên gì?”


      “…” Lại nghe .


      “Có huynh đệ tỷ muội gì ?”


      “Có.”


      “Có biết nữ nhân thế nào mới bị bỏ ?”


      “Biết.”


      !” Tiêu Sơ đến gần , cười xấu xa.


      Văn Ngọc Triệt cũng chống đối lại, giơ hai tay xin hàng: “Phạm vào trong bảy điều, đương nhiên bị bỏ thôi.”


      Hai mắt Tiêu Sơ tỏa sáng vỗ đùi, cách đơn giản như vậy mà tại sao nàng lại nghĩ tới.


      ……………..


      Thẩm Nhược Vân cố ý dậy sớm đến xem bộ dạng nhếch nhác thảm hại của Tiêu Sơ , ngờ vừa đến cửa hậu viện nghe tiếng cười đùa bên trong. Nàng đứng sau bụi hoa ngoài tường viện thò đầu vào nhìn, chỉ thấy trong hậu viện sáng sớm sương mù nhợt nhạt, Tiêu Sơ vui cười cùng nam tử ngũ quan tuấn tú nho nhã, phong độ xuất trần.


      Nàng vốn định đến xem bộ dạng luống cuống của nàng ta, ngờ đập vào mắt lại là cảnh tượng thoải mái nhàn nhã như vậy, trong lòng khỏi oán hận. Vừa muốn nhấc chân vào chất vấn Tiêu Sơ , hai mắt nàng lại trầm xuống, lông mày như núi khẽ nhíu lại cười hiểm, phân phó nha hoàn phía sau.


      mời vương gia đến hậu viện.”

      Chương 68: Đợi thêm lát



      chỉ là vương gia, Bích Lạc là nha hoàn lanh lợi có năng lực, theo sau Thẩm Nhược Vân nhìn thấy tình huống trong hậu viện bình thường nên vội mời vương gia tới xem, cũng mời luôn cả các tiểu thiếp phu nhân tới.


      Thẩm Nhược Vân chờ ở cửa hậu viện, nàng đích thân canh chừng ở lối ra duy nhất, lần này là Tiêu Sơ tự chuốc lấy phiền phức, nàng xem nàng ta phải giải thích thế nào đây.


      “Thiếp thân tham kiến Vương gia!” Nàng cúi người hành lễ, đám tiểu thiếp vừa mới tới cũng cúi đầu đồng thanh : “Tiện thiếp tham kiến Vương gia!”


      Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, đưa tay nâng Thẩm Nhược Vân dậy ôm vào lòng, đường nét mềm mại mặt khẽ cười : “Sao hôm nay lại dậy sớm vậy, ngủ thêm chút nữa?”


      Ba tiểu thiếp đứng bên nhìn hai người tình nồng ý mật, trong lòng biết là tư vị gì, nhưng cũng chỉ có thể im lặng để ở trong lòng, các nàng đấu với vương phi còn được, Thẩm trắc phi và vương gia là lưỡng tình tương duyệt, cả nghĩ các nàng cũng dám nghĩ.


      “Tối qua thiếp thân lo lắng Vương phi ở trong phòng chứa củi khó chịu nên ngủ được, ngủ dậy vội đến nhìn xem tình hình của vương phi, nhưng mà…” Nàng cúi đầu xuống, muốn lại thôi.


      “Vân Nhi, nàng lúc nào cũng vậy, lo lắng cho người khác lại nghĩ cho mình, thân thể nàng yếu ớt, buổi tối ngủ sớm, ban này lại dậy sớm, sau này cho phép như vậy nữa, biết ?” Tâm tình của Vũ Văn Tư Dạ dường như tệ, trước mặt mấy tiểu thiếp lại thương dặn dò Thẩm Nhược Vân.


      Thẩm Nhược Vân gật đầu, vẻ mặt biết điều: “Vân Nhi biết rồi, Vương gia vẫn nên thăm tỷ tỷ trước .”


      Vũ Văn Tư Dạ nghe thấy tên của Tiêu Sơ , khuôn mặt liền sa sầm lại, khinh thường : “Chỉ cần nàng ta còn chưa chết có gì phải lo lắng.”


      Thẩm Nhược Vân mềm yếu ngước mắt nhìn Vũ Văn Tư Dạ, giống như cẩn thận khuyên giải an ủi: “Thiếp thân lo lắng Vương phi nương nương…”


      “Vân Nhi, sau này nàng bớt tiếp xúc với nàng ta .” Vũ Văn Tư Dạ đột nhiên .


      Thẩm Nhược Vân sửng sốt, trong lòng khẽ run lên, hai tay buông thỏng trong áo nắm chặt lại, chẳng lẽ phát rồi sao?


      “Bổn vương sợ nàng ta gây bất lợi cho nàng.” Vũ Văn Tư Dạ trịnh trọng .


      Thẩm Nhược Vân thở dài nhõm, cúi đầu nén nụ cười, nhàn nhạt đáp lại: “Vâng, thiếp thân biết.”


      Vũ Văn Tư Dạ nhấc chân vào hậu viện liền nhìn đến cánh cửa phòng chứa củi mở rộng, từ ngoài nhìn vào, trong phòng bóng người, xoay chuyển ánh mắt dừng lại ở góc hẻo lánh của hậu viện.


      Tiêu Sơ đưa lưng về phía bọn họ, quay về góc khuất ấy biết làm gì, khóe miệng Thẩm Nhược Vân nở nụ cười lạnh, nhưng lại dịu dàng lên tiếng: “Tỷ tỷ, Vương gia đến thăm người.”


      Trong viện lớn như vậy, Tiêu Sơ đối mặt với góc , trâm cài cong vẹo cắm đầu, chút tóc đen từ búi tóc rơi lả tả, nàng quay đầu nhìn vẻ mặt của bọn họ, có chút ngoài ý muốn, giọng điệu ấp úng, né tránh : “Hả…đợi chút…đợi chút.”


      Thẩm Nhược Vân quay đầu nhìn khuôn mặt đen thui chỉ tiếc rèn sắt thành thép của Vũ Văn Tư Dạ, cười cười, tiến lên hai bước : “Tỷ tỷ làm gì thế?”


      Tiêu Sơ nghiêng người ngăn cản ánh mắt nàng ta tiến tới dò xét, quay đầu nhìn chằm chằm Vũ Văn Tư Dạ: “Chờ chút, sắp xong rồi.”


      “Có phải ngươi ràng tình huống tại hay hả, Tiêu Sơ , bây giờ trong vương phủ này đến lượt ngươi chuyện, lúc này ngươi phải nên chạy vào phòng chứa củi cho bổn vương mới đúng chứ!” Vũ Văn Tư Dạ nhìn dáng vẻ sao cả, biết chuyện gì xảy ra của nàng lại cảm thấy trong lòng có chỗ thoải mái.


      “Vương gia, dù sao ngươi cũng đợi lâu vậy rồi, chẳng lẽ đợi thêm lát nữa cũng được sao?” Nàng nhếch khóe miệng tỏ vẻ khinh thường.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69: Là nhân tình của ta



      Nếu phải Văn Ngọc Triệt nghe lời, nàng cũng cần phải đánh đập thương lượng với cả buổi trời, cuối cùng cũng giấu được vào trong góc, nàng sảng khoái tinh thần vung tóc, phóng khoáng : “Thẩm trắc phi, lần trước Vương gia chờ sau khi bản vương phi từ phủ Thừa tướng trở về cũng giao chủ quyền trong vương phủ cho ta, có chuyện này ?”


      Thẩm Nhược Vân nhìn chằm chằm phía sau nàng, dè dặt gật đầu, lần trước sau khi Tứ phu nhân dâng bức họa bị cấm rồi bị trục xuất ra khỏi phủ, Vũ Văn Tư Dạ như thế, nhưng biết lúc này Tiêu Sơ chuyện đó là có ý đồ gì.


      “Bản vương phi cũng muốn tranh quyền chủ quản vương phủ với ngươi. Bây giờ bản vương phi hỏi ngươi, nếu nữ nhân trong vương phủ vụng trộm với nam nhân xử phạt ra sao?” Nàng nhíu mày có vài phần vui mừng.


      “Vương phi, lời này thể lung tung được, dựa vào bảy điều của nữ tử Hoa Thụy Quốc bị bỏ đó!” Thẩm Nhược Vân có chút hiểu mục đích của nàng, tự nhiên lại chụp cái mũ tội danh lên đầu mình.


      Tia sáng u ám trong mắt Vũ Văn Tư Dạ cũng lóe lên.


      “À!” Hai tay Tiêu Sơ vỗ vỗ: “Là vậy sao, phạm vào trong bảy điều bị bỏ, Vương gia, ngài biết ?”


      Vũ Văn Tư Dạ lạnh lùng nhìn nàng, cũng gì.


      “Tỷ tỷ có ý gì…” Thẩm Nhược Vân bước bước tới gần Tiêu Sơ , vòng qua người nàng, ánh mắt lướt ra phía sau nàng, nếu có gì bất ngờ xảy ra công tử xinh đẹp ban nãy vẫn còn trong viện này, hơn nữa lại còn núp sau lưng nàng.


      Ánh mắt Thẩm Nhược Vân quét tới góc áo màu trắng, vừa muốn lên tiếng, Tiêu Sơ vui sướng nhảy dựng lên, ngăn cản tầm mắt của nàng, cười đắc ý với Vũ Văn Tư Dạ lớn tiếng : “Vương gia, ta vụng trộm với nam nhân, hồng hạnh xuất tường, xin bỏ ta !”


      Sáng sớm tinh mơ, bọn hạ nhân quét sân cắt tỉa cây cảnh ngoài viện nghe được câu ấy toàn bộ đều hóa đá, quên cả làm việc, có phải vương phi bị choáng váng rồi , hồng hạnh xuất tường? Xin bỏ?


      đám tiểu thiếp đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi bọn họ nghe lầm chứ…Vương phi hồng hạnh xuất tường? Xin bỏ?


      Thẩm Nhược Vân lại càng sững sờ hơn, Tiêu Sơ làm gì vậy? Thế mà lại chủ động xin vương gia bỏ nàng ta? phải đêm qua bị con chuột dọa đến đần độn rồi chứ?


      Mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Tiêu Sơ , Vũ Văn Tư Dạ là người bình tĩnh nhất, chờ nàng xong câu biểu lộ hết những vui mừng chờ mong nhìn , khinh thường xoay người, đùa giỡn gì vậy!


      “Vương gia, ta hồng hạnh xuất tường, ngươi bỏ ta !” Để tỏ vẻ điều mình , nàng thò tay túm lấy nhân tình tạm thời kia.


      phát túm trúng, nàng lại thò tay bắt lại nhưng chỉ tóm được góc áo, lại kiên nhẫn thò tay lần nữa, lần này lại bắt được ngay chóc.


      Thẩm Nhược Vân chết đứng tại chỗ nhìn công tử xinh đẹp xuất sau lưng nàng, hai tay hai chân bị trói lại, trong miệng còn bị nhét mảnh vải, nhảy nhảy tới trước mặt mọi người.


      Mấy tiểu thiếp cũng sớm choáng váng, vương phi… là trộm người…hơn nữa còn dùng vũ lực?


      Tiêu Sơ đắc ý nhìn phản ứng của mọi người, rất có cảm giác thành tựu, nàng ông trời có mắt, để nàng vô ích cứu người, dùng trong trường hợp như vậy vừa đúng lúc!


      Văn Ngọc Triệt đáng thương nhìn Tiêu Sơ , bộ dạng dám chắc ta và đều chết chắc rồi. Tiêu Sơ lại vung tay lên, lấy mảnh vải trong miệng ra, hăm hở uy hiếp : “Văn công tử, chàng cho bọn họ nghe , chàng là nhân tình của ta!”


      Vũ Văn Tư Dạ nghiêng mặt chậm rãi quay lại, trong mắt hàm chứa vẻ phức tạp lại ý vị sâu xa, đây là Văn công tử nàng ?


      Mảnh vải trong miệng được lấy ra, trước tiên Văn Ngọc Triệt làm sáng tỏ trong sạch của mình, ấp úng xoay về phía vương gia oan ức : “Vương huynh! Xin thứ cho Vương tẩu hồ ngôn loạn ngữ!”


      Tiêu Sơ đắc ý cười đến nửa cứng đờ, đầu mấy người khác cũng đón lấy đạo sấm sét….


      Vương huynh? Vương gia…


      Tiêu Sơ cứng nhắc quay đầu nhìn vẻ mặt ủy khuất, đôi mắt rưng rưng của nam tử nho nhã lịch kia, dám tin, tên này…tên này…là con của hoàng đế? Là biểu đệ của Vũ Văn Tư Dạ?


      Mẹ nó! Ai tới giết nàng ! chơi như vậy đâu!



      Chương 70: Thái tử điện hạ



      Tiêu Sơ có cảm giác thất bại, Văn Ngọc Triệt cái gì, họ viết ngược lại chính là Vũ Văn Triệt, vậy mà nàng cũng quên mất, Bình Uyên Vương trước kia cũng phải họ Vũ Văn, nhưng bởi vì hoàng thượng vô cùng thích đứa cháu trai này nên mới ban thưởng họ hoàng thất.


      Chết tiệt!


      Tiêu Sơ trừng mắt nhìn Vũ Văn Triệt, thoạt nhìn có vẻ là người lịch nho nhã vậy mà cũng biết gạt người! Nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy có gì quá đáng, người của hoàng thất, người nào lại chẳng phải mò mẫm lăn lộn trong núi đao biển lửa gió tanh mưa máu. Huống chi, Vũ Văn Triệt lại là Lục hoàng tử hoàng thượng cưng chiều nhất, thái tử tại, người kế vị tương lai.


      Bởi vì Thái tử xuất , tâm tư của Thẩm Nhược Vân dĩ nhiên cũng bị trì hoãn, nha hoàn Tuyết Tình bên người phúc tấn sáng nay sau khi tỉnh dậy dường như cũng nhớ tối hôm qua xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Sơ lại nhớ rất ràng, cả mặt tường đều là chuột, nhưng dù có thêm chút nữa cũng đủ để làm nàng tởm chết!


      “Vương gia,” Nàng oán hận chuyển ánh mắt về phía Vũ Văn Tư Dạ ung dung thưởng thức trà, lúc này vì tiếp đãi Thái tử theo lễ nghi chính quy, Vũ Văn Triệt ngồi ở chủ vị, vô tội nhìn Tiêu Sơ ngồi xuống phía dưới cắn răng oán hận, Vũ Văn Tư Dạ đối diện nghe được lời của nàng, mày núi nhíu lại, hờ hững đáp: “Chuyện gì?”


      Tiêu Sơ sửng sốt, nhìn lại Vũ Văn Triệt ngồi ghế chủ vị cũng đưa ánh mắt nhìn mình, lời muốn liền bị chặn trong cổ họng, dù sao mình cũng cứu Vũ Văn Triệt mạng, bây giờ đề cập đến chút việc can hệ gì đến toàn cục dường như có hơi phí phạm.


      “Thiếp thân biết trước kia là thiếp thân đúng, xin Vương gia niệm tình lúc thiếp thân chạy trốn cứu Thái tử mạng mà tha thứ cho thiếp.” Nàng cầm khăn gấm che miệng che mũi, hai mắt rưng rưng.


      Chén trà trong tay Vũ Văn Tư Dạ đặt xuống, nàng ta lại muốn gì đây…


      Tiêu Sơ khẽ nhún vai, nước mắt lưng tròng lộ vẻ hối hận: “Thiếp thân biết sai rồi, xin Vương gia tha thứ cho thiếp…Cùng thiếp thân trở về phủ Thừa tướng…”


      Vũ Văn Triệt vẻ mặt tò mò nhìn vương huynh của mình, chuyện này có gì mà biết sao?


      Khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ co rút, ly trà trong tay lại bưng lên, ý định ban đầu của là chờ hai ngày nữa trở về phủ thừa tướng, là vì để Tiêu Sơ sau này ở trong phủ bớt phóng túng chút, hai là, đối với cựu thần coi trọng thể diện như ông ta mà , chỉ cần làm ông ta mất chút mặt mũi ông ta cũng thể kiềm nén được mà dùng chút mưu mô…


      lúc khí trong đại sảnh hết sức lúng túng bên ngoài truyền đến giọng ngăn cản của hạ nhân: “Trưởng Tôn công tử, thể vào đâu, Vương gia và Vương phi tiếp đón Thái tử điện hạ… được…A…”


      Sau tiếng kêu rên ngắn ngủi, Trưởng Tôn Tông Lam vung tay áo rộng thùng thình khẽ cười từ ngưỡng cửa vào, cũng vào cửa, nghiêng người tựa vào cánh cửa, chắp tay về phía Thái tử cười : “Thảo dân tham kiến Thái tử điện hạ.”


      Vũ Văn Triệt thấy , trong con ngươi trong suốt lóe lên ánh sáng rực rỡ: “Miễn lễ, Tông Lam, mau vào !”


      Trưởng Tôn Tông Lam bất động, sau khi cúi đầu tạ ơn thái tử điện hạ mới ngẩng đầu quay về Vũ Văn Tư Dạ uống trà thu lại thần sắc : “Vương gia, nếu như ngươi vẫn còn đưa Vương phi lại mặt, Thừa tướng buổi tối ông ta đến Vương phủ làm khách.”


      Ánh sáng trong mắt Tiêu Sơ lóe lên, mình hồi phủ Thừa tướng là bất đắc dĩ, nhưng mà tại sao Tiêu thừa tướng lại vội vàng muốn gặp mình đến vậy? Chẳng lẽ lại giống như lời đồn đãi bên ngoài, Tiêu Thừa Tướng cưng chiều nữ nhi, chấp nhận để nàng chịu chút uất ức nào sao?


      Vũ Văn Tư Dạ nghe vậy trong mắt cũng lóe lên tia sáng u ám, tỉnh bơ đặt ly trà lên bàn: “Thái tử điện hạ, thứ cho thần vô lễ.”


      xong, bước đến bên cạnh Tiêu Sơ vươn tay túm lấy nàng ra ngoài, hề thương hoa tiếc ngọc.


      Vũ Văn Triệt nghi hoặc nhíu mày, nhìn hai người rời .


      Trưởng Tôn Tông Lam ở cửa đợi hai người rồi mới bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt thuần khiết của nam tử ngồi ghế, lo lắng : “Triệt Thái tử, ngài…chắc là giết nàng ta chứ?”


      nghe sáng sớm Thái tử điện hạ bị người ta biến thành nhân tình làm trò cười cho thiên hạ, nếu theo như tính cách muốn người khác biết của Vũ Văn Triệt này ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :