1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trốn phi: Gia, mau kí lên hưu thư! - Lạc Thanh (177/261c +2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Sét đánh



      Khi hèo cuối cùng đánh xuống, Tiêu Sơ còn biết đau đớn, phải hai chân nàng tàn phế, cũng phải vì nàng mất tri giác, mà là hai nô dịch cầm vết máu loang lổ nhìn thấy vẻ mặt nữ tử quật cường kiên trì như vậy, gậy cuối cùng chỉ nhàng rơi xuống hai chân nàng.


      Phúc tấn thấy vết máu loang lổ hai chân nàng cũng chuyển tầm mắt , thản nhiên : " , ngươi có cầu gì!"


      Tiêu Sơ ngã nhào xuống mặt đất, bụi đất dính lên xiêm y, cả người chật vật, nàng chống thân mình, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của phúc tấn: "Thiếp thân chỉ cầu xin...Phúc tấn ngài...có thể...đối xử bình đẳng...Kẻ phạm phải gia quy...trừng phạt nghiêm khắc!"


      "Lời này cần ngươi phải , ta cũng biết , trước gia quy, hiển nhiên là mọi người đều bình đẳng!" Mày phúc tấn nhíu lại, nhìn nàng giãy giụa trong bụi đất lâu chỉ câu như vậy, có hơi lạ lùng.


      "Ở đây...các vị đều nghe thấy!" Tiêu Sơ cười lạnh lặp lại lần nữa: "Trước gia quy...mọi người đều bình đẳng!"


      "Vương phi nương nương! Ngài tội gì phải..." Cẩm Thái sớm khóc thành tiếng, quỳ qua cố gắng nâng Tiêu Sơ dậy, tiếng khóc kia chui vào lòng người còn nhanh hơn máu.


      Vương phi bị đánh mười hèo, hai chân muốn tàn phế, vậy mà chỉ đổi lại câu với phúc tấn, trước gia quy, mọi người đều bình đẳng. Cái giá như vậy quá đắt rồi.


      Tiêu Sơ được Cẩm Thái giúp đỡ, gắng gượng đứng lên, hai chân đau đớn từng hồi, nàng ngẩng khuôn mặt trắng nhợt đầy máu tươi dưới ánh mặt trời, đôi mắt long lanh, từng câu từng chữ khiến lòng người lạnh như băng: "Phúc tấn, xin hỏi...Thẩm trắc phi mưu hại...trưởng tử của nhà Vũ Văn, phải bị tội gì?"


      năng có khí phách! Ánh mặt trời ấm áp trở thành lưỡi đao lạnh lẽo sắt bén, cắm vào lòng mỗi người sinh ra nỗi kinh hoàng...


      "Vương phi, lời này thể lung tung, Thẩm trắc phi vừa mới mang thai tiểu chủ tử cho nhà Vũ Văn, ngài như vậy, chẳng phải chính là cho rằng Thẩm trắc phi mưu mại đứa con của mình hay sao, vậy sao được chứ!" Tuyết Tinh vội vàng tiến lên phía trước, ngồi xổm trước mặt nàng khuyên bảo, mặc dù có ấn tượng tốt với vương phi, nhưng cốt khí lúc nàng bị đánh ban nãy khiến nàng cảm thấy vương phi dường như thay đổi, ngờ lại bị đánh đến u mê...


      "Tuyết Tinh, câm miệng! Để nàng !" Khuôn mặt phúc tấn ấm áp như thái dương trở thành hàn băng vạn năm lạnh lẽo, hai mắt nén tức giận nhìn Tiêu Sơ .


      Làn môi Tiêu Sơ tái nhợt cười châm chọc: "Thẩm Nhược Vân! Vốn hề mang thai!"


      "Láo xược!" Lần này phúc tấn cũng nhịn được, phút trước bà còn đắm chìm trong niềm hân hoang có trưởng tôn, giây này lại giống như sấm sét giữa trời quang, nữ nhân này lại Vân Nhi có thai, dựa vào đâu mà ta lại như vậy!


      Tiêu Sơ quỳ mặt đất chỉ cười lạnh lùng, nữ nhân kia cũng quá nóng vội rồi, sốt ruột như vậy lại khiến nàng ta lộ ra sơ hở chí mạng. Nàng chỉ muốn sống bình an qua ngày, ngờ, buổi sáng tinh mơ nàng ta lại muốn ép người quá đáng, vội vã muốn trèo lên ghế chính phi.


      Vị trí này, nàng vốn chẳng muốn, nhưng cũng để người khác tùy tiện cướp mất, Tiêu Sơ nàng muốn thứ gì, chỉ có thể tự tay nàng ném , nếu các nàng vô tình, cũng đừng trách nàng vô nghĩa.


      "Nếu thiếp thân có nửa lời dối trá bị trời đánh, được chết tử tế!" Lời thề ác độc vừa ra, mọi người đều rùng mình.



      --

      Chương 35: được chết tử tế



      Trong Cúc Hương Viên, Vũ Văn Tư Dạ bưng chén canh cho Thẩm Nhược Vân: "Vân Nhi, từ hôm nay trở , nàng phải bồi dưỡng thân thể tốt, đừng làm bổn vương lo lắng."


      Thẩm Nhược Vân vô cùng thân thiết nằm trong lòng , ánh mắt né tránh, nụ cười mặt cũng giảm: "Vương gia, thiếp thân có được ngày hôm nay cũng vì được ngài sủng ái, nếu phải vì ngài luôn thương Vân Nhi, Vân Nhi cũng chẳng còn ai thân thiết trong vương phủ này cả. Vương gia, ngài nhất định đừng bỏ rơi Vân Nhi."


      Khuôn mặt điềm đạm đáng của nàng ngẩng lên, thoáng mang theo hờn dỗi và bộ dạng nũng nịu làm Vũ Văn Tư Dạ sủng nịch khẽ cười: "Chỉ cần Vân Nhi rời khỏi bổn vương, sao bổn vương lại có thể bỏ rơi nàng..."


      Thẩm Nhược Vân bĩu môi, có hơi kiều oán trách: "Tối hôm qua vương gia cũng đến Cúc Hương Viên, Vân Nhi còn tưởng vương gia thay lòng đổi dạ rồi..."


      Vũ Văn Tư Dạ thoáng ngẩn người, vừa muốn cúi đầu chuyện, cửa phòng bị đẩy ra.


      Bích Lạc ngoài phòng hốt ha hốt hoảng chạy vào, vẻ mặt lo lắng : " hay rồi! hay rồi! Phúc tấn đến!"


      "Làm càn, phúc tấn đến sao lại hay! Nha đầu này ngày càng có quy củ rồi, xem ra ta quản giáo chưa nghiêm, vương gia, thiếp thân thể quản giáo tốt hạ nhân, xin vương gia thứ tội..."


      Vũ Văn Tư Dạ cười, khoát tay : "Nha hoàn nhất thời nhanh miệng, sao"


      Giờ phút này chỉ nghĩ đến chuyện mình được làm phụ vương, ái phi của thai nghén sinh mệnh chưa trưởng thành, tâm tình rất vui vẻ.


      "Ta lại rất để ý đấy! Ti Dạ, con đứng lên!" Phúc tấn đẩy cửa vào, xoay người phân phó hạ nhân phía sau: "Mang vào!"


      "Mẫu phi, người làm gì vậy?" Vũ Văn Tư Dạ luôn luôn kính trọng lão vương phi, lúc này nhìn người phía sau, lông mày nhíu lại, vết máu loang lổ đập vào mắt làm ngớ ra, Tiêu Sơ , tại sao nàng ta lại bị dùng gia pháp!


      "Vương phi, chính ngươi , nếu chuyện đúng như lời ngươi , trước gia pháp của nhà Vũ Văn, nhất định là mọi người đều bình đẳng, nếu như lời ngươi có nửa câu dối trá, cũng đừng trách nhà Vũ Văn giữ mặt mũi cho Tiêu Thừa tướng!" Sắc mặt phúc tấn trắng bệch, giọng điệu nghiêm khắc, đôi mắt lóe sáng, mơ hồ trở lại dáng dấp chủ mẫu đương gia.


      Tiêu Sơ gần như xụi lơ người Cẩm Thái, Tuyết Tinh bên cạnh cũng vội dìu đỡ, nàng mở đôi khô nứt tái nhợt cười gian nan, cũng quan tâm đến vết máu đọng lại nơi khóe miệng, vô cùng thảm hại: "Thiếp thân vẫn câu đó, nếu có nửa lời dối trá bị trời đánh, được chết tử tế..."


      Vũ Văn Tư Dạ đứng dậy đến trước mặt Tiêu Sơ , từ cao nhìn xuống: "Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám cả gan đùa bỡn trong Bình Uyên Vương phủ, đừng trách bổn vương khách khí, Tiêu Sơ , ngươi lại giở trò gì! Mẫu phi, sao người lại theo nàng gây rối như vậy?"


      Tiêu Sơ ngẩng đầu cười thê lương, cảm thấy thương hại cho suy nghĩ cố chấp của , nam nhân này căn bản đáng để nàng hy sinh như vậy, mà thôi, cứ cho là vì bản thân cũng được, dù sao đối với chuyện này, ngoại trừ phải nằm giường vài ngày cũng có tai hại gì khác.


      "Điều này phải hỏi trắc phi nương nương rồi! buổi sáng tinh mơ nàng lại chạy đến viện của ta báo tin mừng!" Phúc tấn cũng phải người hồ đồ, nếu vương phi chịu phạt nặng còn chính miệng thề độc, vậy lời nàng tất nhiên cũng là .


      Thẩm Nhược Vân kích động ngồi dậy, quỳ gối bên người phúc tấn kéo góc áo của bà, ánh mắt oán hận nhìn Tiêu Sơ : "Phúc tấn tha tội, thiếp thân biết làm sai điều gì, nhưng cho dù thiếp thân có lỗi lầm, xin phúc tấn nghĩ đến cháu trai mà tha cho thiếp thân!"


      Lúc nàng thấy người Tiêu Sơ đầy máu, trong lòng có chút hoang mang, nhưng thời gian quá nửa khắc, ai biết được...
      Andrena thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Ai dối?



      "Phạm sai lầm?" Phúc tấn mím môi, áp chế cơn giận trong lòng, chìa tay chỉ vào Thẩm Nhược Vân quỳ gối dưới chân: "Nếu ngươi phạm chút lỗi cũng được, bịa đặt , lừa gạt dưới tạm thời tranh luận với ngươi, ngươi dùng con cháu của nhà Vũ Văn ta để dối gạt, lấy được sủng ái, Thẩm trắc phi, tâm cơ của ngươi cũng quá sâu rồi!"


      Đôi mắt Thẩm Nhược Vân mở lớn, thể tin nhìn phúc tấn, sau đó tầm mắt rơi người đầy máu của Tiêu Sơ , làm sao có thể...


      Nàng lôi kéo góc áo của phúc tấn, nước mắt đầy mặt, kêu oan: "Phúc tấn, thiếp thân dối, cho dù thiếp thân to gan lớn mật cũng lấy hài nhi của mình làm trò đùa, người nhất định đừng nghe lời gièm pha của kẻ khác!"


      "Đủ rồi! Câm miệng hết !" Mày Vũ Văn Tư Dạ nhíu chặt, lúc trông thấy người Tiêu Sơ nhuốm máu biết có chuyện hay, bây giờ là khổ nhục kế của nàng ta sao?


      Mọi người đều rùng mình, chuyện này quan hệ đến hậu duệ của nhà Vũ Văn, rốt cuộc vương phi dựa vào cái gì lại trắc phi dối, mà có phải Thẩm trắc phi dối hay ...


      "Oa, hôm nay náo nhiệt, ta mới lâu mà sao vương phủ của ngươi lại sôi nổi như vậy, Tư Dạ, A...Vãn bối tham kiến phúc tấn nương nương, phúc tấn là tuổi trẻ dài lâu..." người mặc y phục đỏ vỗ vỗ chiếc quạt giấy trong lòng bàn tay, giọng mang theo nụ cười tự nhiên chậm rãi vào.


      Phúc tấn liếc nhìn người đến, sắc mặt hòa hoãn được chút ít, nhưng việc xấu trong nhà còn chưa giải quyết xong, vì thế bà gật đầu xem như thăm hỏi.


      "Người đâu, mời Trưởng Tôn công tử đến Thiên Điện nghỉ ngơi." Vũ Văn Tư Dạ thấy bạn thâm giao rồi quay lại, khuôn mặt núi băng càng đen hơn.


      Trưởng Tôn Tông Lam cũng thức thời, pha trò quấy rầy nữa, chỉ nhìn thoáng qua Tiêu Sơ đầy ý rồi khẽ cười theo hạ nhân.


      Tiêu Sơ nhìn bóng lưng nhàng rời , lông mày khẽ nhăn lại, tại sao người này lại đến nữa rồi?


      Lúc này tầm mắt mọi người mới trở lại khuôn mặt oan ức của Thẩm trắc phi quỳ đất, vương phi trắc phi dối, trắc phi vương phi oan, tóm lại là nên tin ai...Nếu là trước kia, đến vương gia và phúc tấn, chỉ sợ ngay cả hạ nhân trong phủ cũng cảm thấy là do vương phi ghen ghét nên mới đổ tội cho Thẩm trắc phi.


      Nhưng bây giờ, vương phi dùng thân mình lĩnh phạt, mười hèo, mỗi hèo đều mang theo máu, nếu vương phi cố ý đổ tội cần gì phải chịu khổ như vậy...Thẩm trắc phi dịu dạng khéo léo lại dối sao?


      "Tuyết Tinh, mời đại phu đến phủ bắt mạch cho Thẩm trắc phi." Phúc tấn phân phó nha hoàn bên người, nghiêng người thầm với tổng quản vài câu, sau đó tổng quản gật gật đầu theo Tuyết Tinh ra ngoài.


      Thẩm Nhược Vân nghe phúc tấn muốn mời đại phu bắt mạch, đôi môi hơi nhếch lên, khuôn mặt đầy nước mắt nở nụ cười: "Vương gia, thiếp thân dối, ngài nhất định phải làm chủ cho thiếp!"


      Vũ Văn Tư Dạ gật đầu ý bảo nàng đứng lên, ánh mắt lại dừng người Tiêu Sơ , búi tóc tán loạn, xiêm y tả tơi, hai chân đầy máu, cả người vô lực tựa vào người nha hoàn, yếu ớt nhìn chuyện xảy ra trước mắt, câu, giống như người đưa ra chất vấn từ đầu phải là nàng. Bộ dáng chật vật như vậy chỉ có đôi mắt trong trẻo hàm chứa nụ cười nhìn người trước mắt, trong con ngươi đen nhánh lộ ra---- châm chọc.


      "Vương gia, Lý đại phu chờ ngoài cửa." Tuyết Tinh cúi đầu tới hành lễ xin chỉ thị.


      "Cho vào!" Vũ Văn Tư Dạ trầm giọng , lại đưa mắt nhìn vết máu chân Tiêu Sơ , hề lên tiếng.


      "Vâng."


      Thấy người vào, Thẩm Nhược Vân buông thỏng hai tay, cụp mắt liếc nhìn Tiêu Sơ , khóe môi ra nụ cười khinh miệt giễu cợt.

      Chương 37: Chấm dứt tất cả!



      Sau khi đại phu vào vương phủ, đến thẳng bên người của Thẩm trắc phi, buông hòm thuốc xuống thò tay cầm lấy chiếc khăn tay màu trắng khoát lên cổ tay Thẩm trắc phi, lông mày có hơi nhíu lại.


      Mọi người đều khẩn trương, theo từng cái nhíu mày của đại phu mà toát mồ hôi dầm dề trong lòng, bọn họ dám tưởng tượng ra, nếu vương phi oan cho Thẩm trắc phi tiếp theo phải bị trừng phạt thế nào đây, ngược lại, nếu như Thẩm trắc phi dối người thời gian quan vẫn luôn dịu dàng chăm sóc nàng là vương gia giận dữ thế nào...


      Trong phòng, ánh mắt của mỗi người đều rơi vào bàn tay khô gầy đặt lên cổ tay của Thẩm trắc phi, ngoại trừ tiếng hít thở theo động tác của bàn tay kia chỉ là im lặng....


      Thẩm Nhược Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm đại phu cao tuổi, nghĩ đến động tác phúc tấn ghé vào tai tổng quản vương phủ gì đó ban nãy, ánh mắt thản nhiên cụp xuống, dường như giờ khắc này kết quả làm lòng người sốt ruột kia căn bản chẳng có gì quan trọng với nàng.


      "Phúc tấn, vương gia." Đại phu chậm rãi đứng lên, cầm khăn lụa bỏ vào hòm thuốc, khuôn mặt già nua lộ ra vẻ vui mừng: "Chúc mừng! Trắc phi nương nương có thai rồi!"


      Có người thở phào nhõm, có người tim lại nhảy vọt lên cổ họng....


      Khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ cười lạnh, đôi mắt u ám xuyên qua đám người nhìn thẳng vào Tiêu Sơ : "Vương phi, bây giờ có phải ngươi lại muốn , lời đại phu trong phủ của bổn vương, là giả hay ?"


      Bốn chữ cuối cùng giống như tiếng sét kinh sợ, khiến tim mỗi người ở đây đều run lên, Cẩm Thái lại thiếu chút nữa đứng vững, vất vả lắm vương phi mới làm cho vương gia có chút thiện cảm với mình, lần này...Tất cả hết rồi...


      Thẩm Nhược Vân ung dung đứng dậy, phủi bụi bặm người, khép đôi tay đến bên người Tiêu Sơ , mặt là nụ cười rạng rỡ: "Tỷ tỷ, cho dù là tỷ bất mãn với muội, tỷ có thể thẳng với muội, tại sao tỷ lại gièm pha trước mặt phúc tấn chứ, tỷ muội chúng ta đều là vì vương gia, vì vương phủ, tỷ hà tất...."


      "Đủ rồi." Phúc tấn hờ hững đến vị trí cao nhất ngồi xuống, nha hoàn kịp thời dâng trà, bà cúi đầu nhìn thoáng qua Lý đại phu đứng bên cạnh: "Lý đại phu, ngươi ở phủ Bình Uyên ta bao lâu rồi?"


      "Bẩm phúc tấn, hai tháng trước thảo dân nhận được ưu ái của vương gia mới có thể đến vương phủ hành y." Lý đại phu khom người chắp tay thi lễ, mặt lộ ra chút mất tự nhiên.


      "Vậy trước khi ngươi vào vương phủ hành y bao lâu?" Phúc tấn lại hỏi, cúi đầu uống ngụm trà.


      "Thảo dân hành y hơn mười năm.'' Lý đại phu cúi đầu trả lời, dám nhìn thẳng phúc tấn.


      "A, vậy sao?" Phúc tấn khẽ cười, "Vậy theo ý ngươi, ngươi cảm thấy hai chân của vương phi phải mất bao lâu mới có thể bình phục?"


      Lúc bà chuyển trọng tâm câu chuyện lên người của Tiêu Sơ , Tiêu Sơ gượng cười, xem ra, trong vương phủ này vẫn còn có người trong sạch, chí ít, hôm qua bị phỏng cũng tính là bị thương vô ích...


      "Ặc,...nhìn vào ngoại thương, da thịt hai chân của vương phi thụ thương, vẫn chưa tổn thương đến gân cốt, dựa vào phương thuốc của thảo dân, bôi vài ngày và uống vài thang thuốc, khoảng mười ngày là có thể hồi phục lại được tám phần, sau đó điều dưỡng thêm nửa tháng nữa là có thể khỏi hẳn." Trong lòng thể giải thích được, vì sao phúc tấn lại đột nhiên chuyển câu chuyện đến vị vương phi được sủng ái kia.


      "Vậy xem ra, ngươi cũng có chút bản lĩnh, phải là lang băm, Thẩm trắc phi, trước kia ngươi từng gọi Lý đại phu chẩn mạch cho ngươi sao?" Bà ôn tồn ngẩng đầu hỏi Thẩm Nhược Vân, ánh mắt tràn đầy thương lại khiến đôi chân của Thẩm Nhược Vân bất giác thối lui.


      Vũ Văn Tư Dạ thấy lời việc làm của phúc tấn, đôi mắt theo thói quen nheo lại, nhìn về phía vết máu loang lổ người Tiêu Sơ tựa như thăm dò con mồi, lời của mẫu phi có gì đó đúng...Nữ nhân này rốt cuộc là dùng cách gì chứ!


      Andrena thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Đặc biệt giao phó



      "Bẩm phúc tấn nương nương, thiếp thân chưa hề thỉnh đại phu..." Thẩm Nhược Vân lo lắng cúi đầu trả lời.


      "Vậy sao?" Phúc tấn cười: "Vậy ta an tâm rồi."


      lúc mọi người hiểu gì, ngoài cửa truyền đến tiếng hô to của tổng quản Vương phủ: "Hà ngự y đến!"


      Khóe miệng Tiêu Sơ nở nụ cười, trái tim giống như bị bụi bám đầy lại trở nên dễ chịu, vết thương người cũng bắt đầu đau đớn.


      "Vương gia, phúc tấn." Nàng tái mặt, vết máu khô cạn khóe miệng, cố sức mở miệng: "Thiếp thân có thể...xin cáo lui trước được hay ..." đợi được ngự y trong cung đến, nàng cũng cần phải ở lại nữa.


      Lần này phúc tấn rất dễ chuyện, vẫy tay gọi Tuyết Tình tiến lên giúp đỡ đưa Tiêu Sơ trở về: "Hôm nay Vương phi cũng mệt mỏi rồi, cứ xuống nghỉ ngơi trước ."


      Giữa những ánh mắt kinh ngạc của bọn nha hòa, Tiêu Sơ được Cẩm Thái và Tuyết Tình dìu đỡ rời khỏi Cúc Hương viên, mà phúc tấn lại lạnh nhạt ngồi ở chủ vị, tiếp tục phân phó với tổng quản Vương phủ: "Mời Hà ngự y."


      Vũ Văn Tư Dạ đứng bên thờ ơ lạnh nhạt, từ lúc tổng quản Vương phủ ra ngoài biết trong chuyện này nhất định có điều kì lạ, lúc Hà ngự y phơi bày trước mặt , niềm vui trước đó phút chốc trở thành cơn giận bị lừa gạt.


      "Làm phiền Hà ngự y." lạnh lùng lên tiếng, từng câu từng chữ đều lạnh lẽo bắn thẳng vào lòng người.


      Thẩm Nhược Vân đứng ngơ ngẩn tại chỗ, nàng trù tính tốt tất cả mọi thứ, nhưng thể ngờ được phúc tấn lại cho người mời ngự y tới, mắt thấy quan bào của ngự y hiền từ cười hòa ái tới, hai mắt nàng tối sầm lại, ngất !


      "Trắc phi nương nương...trắc phi nương nương!"


      Bích Lạc kinh hô nhào tới, đỡ được thân thể Thẩm trắc phi ngã xuống đất...


      Toàn bộ chuyện xảy ra trong Cúc Hương viên đều có nha hoàn báo cáo lại về Mẫu Đan viên, là ý của phúc tấn. Tiêu Sơ nằm giường êm, gì thêm, chỉ lẳng lặng nghe tiểu nha hoàn tình hình.


      Hóa ra là cũng giống với dự đoán của Tiêu Sơ , Thẩm trắc phi thấy thái độ của vương gia đối với nàng có chuyển biến, nóng vội lấy việc mang thai để lừa dối, ngờ lại bị nàng nhìn thấu, mà Lý đại phu trong phủ sau khi bị Thẩm trắc phi mua chuộc, dĩ nhiên là dối. Nhưng sau khi Thẩm trắc phi hôn mê, Lý đại phu đối mặt với việc Hà ngự y chẩn đoán, ra sức quỳ xuống đất dập đầu y thuật của mình tới nơi tới chốn, là bản thân chẩn đoán nhầm, Vương gia dưới cơn giận dữ đuổi ra khỏi Vương phủ, cho đến khi Thẩm trắc phi tỉnh lại...


      "Gần đây Trắc phi nương nương luôn muốn nôn mửa, còn muốn ăn đồ ăn chua, cộng thêm bây giờ quỳ thủy lại đến muộn, người liền cho là có thai, nhất thời cao hứng mới đến chỗ phúc tấn báo tin vui, ngờ chỉ là hiểu lầm..." Tiểu nha hoàn xong còn quỳ sụp xuống.


      Tiêu Sơ cười khổ trong lòng: "Là hiểu lầm sao? Đúng là hiểu lầm lớn, hèo nàng nhận chẳng phải là ăn trả tiền...bảo vệ Thẩm Nhược Vân như vậy, Vũ Văn Tư Dạ cũng phải là thích nàng ta chút đâu..."


      "Phúc tấn cho ngươi đến với ta những điều này, liệu có gì đặc biệt muốn dặn dò hay ?" Nàng nằm sấp giường, tư thế quá nhã nhặn, giọng điệu lại mang theo sắc bén.


      Tiểu nha hoàn ngập ngừng chút, ngẩng đầu nhìn Cẩm Thái hầu hạ bên cạnh.


      Cẩm Thái hiểu chuyện, biết là có ý gì đó, thi lễ lui ra ngoài.


      Tiểu nha hoàn thấy cánh cửa khép lại, lúc này mới cúi đầu cung kính : "Phúc tấn sau này trong vương phủ..."


      Đợi đến lúc tiểu nha hoàn xong, khóe miệng Tiêu Sơ mới lộ ra nụ cười chân , hèo này...vẫn là vô ích...

      Chương 39: Nhìn người nhớ người



      Buổi sáng Tiêu Sơ bị đánh, vừa mới thay thuốc, còn chưa dùng bữa Cẩm Thái vội vàng chạy vào, khuôn mặt đỏ bừng, cả cần cổ cũng hơi phiếm hồng.


      "Khụ khụ...Nhìn trúng công tử nhà ai sao? Mặt lại đỏ như vậy?..." Tiêu Sơ nằm sấp giường, nhìn nàng bưng trà vào, miệng vừa ngậm quả mơ vừa trêu ghẹo.


      "Vương phi..." Cẩm Thái thấy nàng trêu ghẹo vẻ mặt lại càng thêm xấu hổ đỏ bừng: "Hôm qua người muốn gặp mấy chưởng quầy của các cửa tiệm, bây giờ mấy người đó chờ ở bên ngoài, người xem để những người đó chờ đến khi dùng bữa xong hay là..."


      " cần" Tiêu Sơ nhếch mép muốn đứng dậy, ngờ vừa động miệng vết thương lại đau buốt, chịu được nghiến răng : "Để bọn họ vào ."


      "Vâng." Cẩm Thái lại đỏ mặt ra ngoài.



      Tiêu Sơ nhìn sắc mặt nàng đỏ ửng, khỏi phát huy tài bát nháo thiên phú, có lẽ là trong mấy vị chưởng quầy tới đây, Tiểu Cẩm Thái vừa ý được người nào rồi. Nếu đúng như vậy, chừng nàng còn có thể làm bà mai nữa, nàng rời khỏi Vương phủ, nhân tiện cũng dàn xếp ổn thỏa hôn của Cẩm Thái, đúng là việc nhất cử lưỡng tiện.


      Cánh cửa két tiếng được đẩy ra, Tiêu Sơ còn nằm sấp, nhìn người đầu tiên vào, thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi mình, tên nghiệt này sao lại tới nữa rồi!


      "Vương phi, ta sớm chúng ta còn gặp lại mà, nàng vội nghĩ cách mời mọc ta vào khuê phòng của nàng như vậy sao?" Trưởng Tôn Tông Lam cứ như nơi người tiến thẳng về phía trước, thuận tiện ngồi lên sạp, khuôn mặt tươi cười tà mị mà thuần khiết.


      "Thảo dân tham kiến vương phi, tham khiến tam công tử!" Bốn người phía sau vào cửa lại cung kính nâng tay hành lễ, sau đó cúi đầu nhìn mũi chân của chính mình, sớm nghe tam công tử phóng túng phong lưu, ngờ vương phi nương nương cũng dám vô lễ cợt nhả như vậy.


      "Ngồi ." Tiêu Sơ vươn tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, về chuyện của cửa hàng, nàng còn muốn chuyện chút, nhưng mà...Trước tiên phải thu phục tên Trưởng Tôn Tông Lam kia rồi sau...


      "Tam công tử, biết ngài tới tìm bản phi lại có chuyện gì?" Nàng lại chẳng ngại hai người da thịt thân thiết, chỉ là vừa rồi cũng nhìn thấy người này ở Cúc Hương Viên, có vẻ như giao tình với nhà Vũ Văn cũng phải bình thường, nếu , cũng thể ra vào tự do như vậy.


      "A...Chẳng lẽ phải Vương phi tới tìm ta sao? Nếu Vương phi muốn thấy ta ...Đưa nha hoàn này cho ta ? Ta cũng được nhìn người nhớ người..Được ?..." vừa nhấc chiếc cằm thon, ánh mắt mị nhìn về phía Cẩm Thái.


      Cẩm Thái vội vàng cúi đầu, khuôn mặt lại đỏ hơn ba phần.


      Tiêu Sơ liếc mắt, nàng còn tưởng Cẩm Thái thích tên chưởng quầy nào, ngờ lại là người này, tên Trưởng Tôn Tông Lam này ỷ vào dung mạo xuất chúng, khắp nơi trêu ghẹo dụ dỗ, nếu là ở đại sớm bị phụ nữ bao vây đánh chết, nhưng đáng tiếc là người này gia thế bối cảnh hùng hậu, thế nên phong lưu thành tính, phóng túng cợt nhả cũng thành nét đặc sắc của .


      "Nếu Tam công tử có chuyện gì, có thể để bản vương phi xử lý xong việc nhà rồi cùng tam công tử thương nghị việc khác hay ?" ràng là nàng hạ lệnh trục khách.


      Trưởng Tôn Tông Lam lại cười vô cùng xán lạn: " thể."


      Tiêu Sơ bĩu môi, thức thời, chưa thấy người nào thức thời như vậy.


      Cẩm Thái thấy biểu cảm mặt Tiêu Sơ , vội vàng tiến lên giải thích: "Vương phi nương nương, năm cửa hàng của người, bốn vị ngồi theo thứ tự là bốn chưởng quầy của cửa hiệu tơ lụa, Trưởng Tôn công tử là...là...chưởng...Thiếu Đương Gia...của Tửu lâu..."


      Cho dù là bị dặn dò, Cẩm Thái đối mặt với chủ tử hầu hạ từ bé của mình vẫn hề có chút giấu giếm, nhưng Trưởng Tôn công tử là Thiếu đương gia của bao nhiêu quán rượu, đây cũng phải là chuyện nàng nên hỏi.


      Tiêu Sơ nhíu mày, quay đầu nhìn Trưởng Tôn Tông Lam chăm chú nhìn hai chân nàng: "Cha ta cho ta hai tửu lâu đều thuộc về tài sản của Trưởng Tôn thế gia các người sao?"


      Trưởng Tôn Tông Lam cười: "Chuẩn xác mà là cửa hàng của Vương phi nàng mua từ năm tiệm của nhà Trưởng Tôn mà thôi..."


      Năm tiệm? Tiêu Sơ có chút kinh ngạc, toàn bộ tài sản của nàng lại đứng tên của Trưởng Tôn thế gia, nàng chỉ đứng tên cổ đông mà thôi, quan trọng là, Trưởng Tôn Tông Lam có thể nắm toàn bộ tình hình tài chính của nàng, mà với giao tình của Trưởng Tôn Tông Lam và Vũ Văn Tư Dạ... cách khác, sau này toàn bộ hành vi của nàng đều có thể bị bại lộ trước mắt Vũ Văn Tư Dạ?
      Andrena thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Chỉ biết điều chế hương liệu



      Trong lúc Tiêu Sơ vẫn trợn mắt há mồm Trưởng Tôn Tông Lam nhàng khua tay cười : "Các ngươi về hết , chỗ Vương phi có bản công tử đến là được."


      Bốn chưởng quầy còn chưa kịp lấy sổ sách ra, ghế cũng chưa ngồi nóng chỗ, cả trà cũng chưa uống được chén liền rời , đều bởi vì hôm nay Trưởng Tôn Tam thiếu gia nghe được từ đâu Vương phi muốn gặp các chưởng quầy, chặn lại giữa đường, tạm thời đóng vai nhân vật Thiếu Đương Gia, tam công tử vẫn luôn vô tâm với việc buôn bán đột nhiên tỏ ra rất có hứng thú, đương nhiên phải chuyện tốt lành gì, chỉ hy vọng lần này tam công tử cũng chỉ là thích thú nhất thời, nếu ...


      Cẩm Thái đỏ mặt, dẫn mấy người đó ra ngoài, đóng cửa phòng.


      "Hừm" hừ , chống cằm nằm lên giường nhìn hai chân Tiêu Sơ : "Xem ra là Tư Dạ thích nàng, cả thuốc cũng tiếc rẻ."


      Tiêu Sơ quay lại lườm , nếu phải tâm cơ Thẩm Nhược Vân quá sắc bén, làm sao nàng lại bị thương vậy nữa, nhưng như vậy cũng tốt, đổi lấy việc địa vị thanh danh của Thẩm trắc phi bị tổn hại cũng là đáng giá.


      "Sổ sách cửa hàng đứng tên ta đâu? Ta muốn xem qua." Chủ ý của nàng là muốn biết tình hình trước mắt, thuận tiện để dùng cho việc trốn chạy sau này, cho dù là người này trở thành vật cản đường trước mắt cũng thể dễ dàng chịu thua.


      "Nàng gấp gáp cái gì? Nếu dùng tiền trong tay để rời khỏi Vương phủ ta có thể ràng cho nàng. . Thể. Được!" cười xán lạn như trăm hoa đua nở: "Nhưng nếu nàng bằng lòng theo ta, còn có thể...."


      Nếu như được cử động bình thường, Tiêu Sơ sớm nhảy lên cho hai cái tát, mặc dù đánh khuôn mặt cũng cảm thấy hơi đáng tiếc.


      "Trưởng Tôn Tông Lam, rốt cuộc là ngươi nhìn trúng ta ở chỗ nào hả? Ta phải khuynh quốc khuynh thành, lại có dáng người yểu điệu lồi lõm trước sau, vả lại ta là người có phu quân, ngươi chú ý đến ta là nhầm rồi, bên ngoài còn cả đoàn nữ nhân như hoa như ngọc chờ ngươi hái đó...Ngươi hãy tha cho ta ..."


      Trưởng Tôn Tông Lam đâu quan tâm nhiều như vậy, thò tay vén cái váy của nàng lên, cười : "Ta dễ dàng gì mới nhìn trúng người, vừa khéo Tư Dạ lại thích nàng, nàng theo ta đảm bảo tốt hơn nhiều khi theo Tư Dạ, chuyện tốt như vậy, nàng suy nghĩ lại sao?"


      Tiêu Sơ vươn tay hất ra: "Nhất định suy nghĩ!"


      Theo ? Vậy chẳng phải là vừa rời khỏi miệng hùm lại rơi vào hang sói sao! Nàng muốn rời khỏi vương phủ, sống tự do thoải mái chứ phải đổi lại cái lồng sắt!


      Trưởng Tôn Tông Lam ngừng lại lát, nghiêm chỉnh nhìn nàng, lại thò tay xốc váy nàng lên, : "Đừng nhúc nhích, ta chữa thương cho nàng."


      biết lúc nào trong tay bình sứ màu xanh, vẻ bỡn cợt trong mắt dần mất hẳn, thay thế là chăm chú nghiêm cẩn.


      Tiêu Sơ sửng sờ, thu tay về, tùy cuộn ống quần rộng thình của mình lên, lộ ra đầu gối, nơi đó Cẩm Thái giúp nàng bôi thuốc, lúc này dùng băng gạc quấn lại, lộ ra vết máu .


      Nàng phải kẻ ngốc, mặc dù kiếp trước có học qua chuyên ngành y khoa vài năm, tuy rằng giỏi lắm, nhưng tốt xấu gì cũng học được chút đỉnh, hơn nữa bố tổng giám đốc của nàng lại thích bệnh viện, cho nên những bệnh vặt đều do nàng và bác sĩ riêng cùng chữa trị, nếu , nàng cũng nhìn ra Thẩm Nhược chỉ giả mang thai, cũng bắt bí tình trạng thương thế da thịt mình, mà tổn thương đến gân cốt...Lúc này mùi hương lan ra từ lọ sứ trong tay Trưởng Tôn Tông Lam cũng làm nàng biết thuốc bên trong nhất định là thuốc trị ngoại thương thượng thừa, đến có thể tái tạo da thịt, ít nhất cũng có thể giúp nàng nhanh chóng hồi phục...Mà nàng lại thể thương tích đầy mình về phủ Thừa Tướng được...


      "Ngươi biết y thuật?" Nàng hỏi, người cợt nhả phóng đãng như vậy mà lại biết y thuật?


      Trưởng Tôn Tông Lam khẽ cười, mang theo vài phần mê hoặc: "...ta chỉ là...điều chế hương liệu mà thôi."

      Chương 41: Chờ ta là được rồi.



      Dịch trong suốt mang theo hương bạc hà được bôi tầng mỏng lên chỗ bị thương của Tiêu Sơ , theo dẫn dắt dịu dàng của lòng ngón tay Trưởng Tôn Tông Lam, da thịt vốn như lửa đốt lại trở nên mát mẻ dễ chịu, cảm giác đau đớn cũng dần mất hẳn, nếu phải còn có thể nhìn thấy vết máu miệng vết thương, thiếu chút nữa nàng cho rằng mình chưa hề bị thương!


      "Ngươi!..." Tiêu Sơ kinh ngạc, cho dù là cổ đại trong trí nhớ hay là kinh nghiệm từ kiếp trước, nàng cũng chưa từng thấy qua kiểu chữa thương như vậy, cũng giống với thuốc mê, nhưng hiệu quả lại tốt hơn thuốc mê rất nhiều, hơn nữa mùi hương trong khí này...


      "Ta ," Hai mắt Trưởng Tôn Tông Lam híp lại giống như con hồ ly, khóe miệng nhếch lên: "Ta chỉ là điều phối hương liệu mà thôi."


      Lúc này, Cẩm Thái đẩy cửa tiến vào bẩm báo: "Vương phi nương nương, Vương gia tới thăm người!"


      Cảnh tượng vừa nhìn thấy khi vào cửa khiến nàng che miệng sửng sốt, phản ứng đầu tiên là đóng cửa lại để cho Vương gia trông thấy, đáng tiếc còn kịp rồi!


      "Các ngươi làm cái gì thế?" Vũ Văn Tư Dạ cất bước vào, mùi hương xông vào mũi khiến có hơi nghi hoặc, nhưng lúc nhìn thấy tư thế của Trưởng Tôn Tông Lam và Tiêu Sơ vẫn nhịn được lên tiếng chất vấn.


      "Hả?" Tiêu Sơ nghi hoặc ngẩng đầu, cái gì gọi là bọn họ làm cái gì? Tính khí tốt chẳng lẽ cả thị lực cũng tốt sao? Cúi đầu quan tâm tiếp tục nghiên cứu thương thế của mình: "Bên này vẫn chưa bôi, a a...ngươi chút..."


      Trưởng Tôn Tông Lam khẽ cười, lòng ngón tay dịu dàng xoa lên vết thương của nàng, còn cố tình tăng thêm chút lực, làm hại Tiêu Sơ thể ngăn mình thốt ra tiếng, nữ nhân này rất thú vị, Tư Dạ còn tin....


      "Vương phi nương nương! thể...." Cẩm Thái cúi đầu tiến lên ngăn cản tay Tiêu Sơ định khoát lên vai Trưởng Tôn Tông Lam, Vương phi bị làm sao vậy , nam nữ thụ thụ bất thân mà cũng quên rồi sao, những cây côn đó hình như đánh trúng đầu mà.


      "Tông Lam!" Vũ Văn Tư Dạ đen mặt nhìn nụ cười rực rỡ của người bạn tốt, nếu phải hiểu tính cách y như vậy, sớm cho hai chưởng đánh chết y, còn cơn giận dữ khó hiểu này từ đâu mà có chính cũng biết.


      Trưởng Tôn Tông Lam nghe vậy đứng lên, liền muốn rời .


      "Đợi chút!" Tiêu Sơ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Trưởng Tôn Tông Lam, tại người này chính là ô dù của nàng, nếu ô dù chuyển hướng, nàng phải tốn thời gian suy nghĩ biện pháp khác, nàng muốn đợi lâu như vậy.


      "Nếu Tam công tử cho vương gia biết bí mật của ta, ta cho Tam công tử biết hương liệu bí truyền làm điều kiện trao đổi, được ?" Tiêu Sơ giữ chặt cổ tay , dùng thanh chỉ có hai người nghe được cho biết.


      "Yên tâm , ta đáp ứng nàng." Trưởng Tôn Tông Lam khẽ cười đứng dậy, ái muội vò đầu nàng, : "Nàng chỉ cần an tâm dưỡng thương, chờ ta là được rồi."


      Ặc, Tiêu Sơ nghi hoặc, sao ràng là cuộc giao dịch lại bị đáp trả dễ dàng như vậy, lại còn mập mờ như thế, biết còn tưởng rằng nàng cầu xin chuyện quan trọng gì.


      "Cái đó..." Nàng vừa định giải thích với Vũ Văn Tư Dạ đứng ở ngưỡng cửa vẫn chưa vào, ít nhất cũng lúc đó nàng và tên hồ ly Trưởng Tôn Tông Lam tam công tử là trong sạch, miễn cho nàng tuân thủ nữ tắc gì gì đó.


      Mới vừa ngẩng đầu lên, Vũ Văn Tư Dạ xoay người rời .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Chỉ biết điều chế hương liệu



      Trong lúc Tiêu Sơ vẫn trợn mắt há mồm Trưởng Tôn Tông Lam nhàng khua tay cười : "Các ngươi về hết , chỗ Vương phi có bản công tử đến là được."


      Bốn chưởng quầy còn chưa kịp lấy sổ sách ra, ghế cũng chưa ngồi nóng chỗ, cả trà cũng chưa uống được chén liền rời , đều bởi vì hôm nay Trưởng Tôn Tam thiếu gia nghe được từ đâu Vương phi muốn gặp các chưởng quầy, chặn lại giữa đường, tạm thời đóng vai nhân vật Thiếu Đương Gia, tam công tử vẫn luôn vô tâm với việc buôn bán đột nhiên tỏ ra rất có hứng thú, đương nhiên phải chuyện tốt lành gì, chỉ hy vọng lần này tam công tử cũng chỉ là thích thú nhất thời, nếu ...


      Cẩm Thái đỏ mặt, dẫn mấy người đó ra ngoài, đóng cửa phòng.


      "Hừm" hừ , chống cằm nằm lên giường nhìn hai chân Tiêu Sơ : "Xem ra là Tư Dạ thích nàng, cả thuốc cũng tiếc rẻ."


      Tiêu Sơ quay lại lườm , nếu phải tâm cơ Thẩm Nhược Vân quá sắc bén, làm sao nàng lại bị thương vậy nữa, nhưng như vậy cũng tốt, đổi lấy việc địa vị thanh danh của Thẩm trắc phi bị tổn hại cũng là đáng giá.


      "Sổ sách cửa hàng đứng tên ta đâu? Ta muốn xem qua." Chủ ý của nàng là muốn biết tình hình trước mắt, thuận tiện để dùng cho việc trốn chạy sau này, cho dù là người này trở thành vật cản đường trước mắt cũng thể dễ dàng chịu thua.


      "Nàng gấp gáp cái gì? Nếu dùng tiền trong tay để rời khỏi Vương phủ ta có thể ràng cho nàng. . Thể. Được!" cười xán lạn như trăm hoa đua nở: "Nhưng nếu nàng bằng lòng theo ta, còn có thể...."


      Nếu như được cử động bình thường, Tiêu Sơ sớm nhảy lên cho hai cái tát, mặc dù đánh khuôn mặt cũng cảm thấy hơi đáng tiếc.


      "Trưởng Tôn Tông Lam, rốt cuộc là ngươi nhìn trúng ta ở chỗ nào hả? Ta phải khuynh quốc khuynh thành, lại có dáng người yểu điệu lồi lõm trước sau, vả lại ta là người có phu quân, ngươi chú ý đến ta là nhầm rồi, bên ngoài còn cả đoàn nữ nhân như hoa như ngọc chờ ngươi hái đó...Ngươi hãy tha cho ta ..."


      Trưởng Tôn Tông Lam đâu quan tâm nhiều như vậy, thò tay vén cái váy của nàng lên, cười : "Ta dễ dàng gì mới nhìn trúng người, vừa khéo Tư Dạ lại thích nàng, nàng theo ta đảm bảo tốt hơn nhiều khi theo Tư Dạ, chuyện tốt như vậy, nàng suy nghĩ lại sao?"


      Tiêu Sơ vươn tay hất ra: "Nhất định suy nghĩ!"


      Theo ? Vậy chẳng phải là vừa rời khỏi miệng hùm lại rơi vào hang sói sao! Nàng muốn rời khỏi vương phủ, sống tự do thoải mái chứ phải đổi lại cái lồng sắt!


      Trưởng Tôn Tông Lam ngừng lại lát, nghiêm chỉnh nhìn nàng, lại thò tay xốc váy nàng lên, : "Đừng nhúc nhích, ta chữa thương cho nàng."


      biết lúc nào trong tay bình sứ màu xanh, vẻ bỡn cợt trong mắt dần mất hẳn, thay thế là chăm chú nghiêm cẩn.


      Tiêu Sơ sửng sờ, thu tay về, tùy cuộn ống quần rộng thình của mình lên, lộ ra đầu gối, nơi đó Cẩm Thái giúp nàng bôi thuốc, lúc này dùng băng gạc quấn lại, lộ ra vết máu .


      Nàng phải kẻ ngốc, mặc dù kiếp trước có học qua chuyên ngành y khoa vài năm, tuy rằng giỏi lắm, nhưng tốt xấu gì cũng học được chút đỉnh, hơn nữa bố tổng giám đốc của nàng lại thích bệnh viện, cho nên những bệnh vặt đều do nàng và bác sĩ riêng cùng chữa trị, nếu , nàng cũng nhìn ra Thẩm Nhược chỉ giả mang thai, cũng bắt bí tình trạng thương thế da thịt mình, mà tổn thương đến gân cốt...Lúc này mùi hương lan ra từ lọ sứ trong tay Trưởng Tôn Tông Lam cũng làm nàng biết thuốc bên trong nhất định là thuốc trị ngoại thương thượng thừa, đến có thể tái tạo da thịt, ít nhất cũng có thể giúp nàng nhanh chóng hồi phục...Mà nàng lại thể thương tích đầy mình về phủ Thừa Tướng được...


      "Ngươi biết y thuật?" Nàng hỏi, người cợt nhả phóng đãng như vậy mà lại biết y thuật?


      Trưởng Tôn Tông Lam khẽ cười, mang theo vài phần mê hoặc: "...ta chỉ là...điều chế hương liệu mà thôi."

      Chương 41: Chờ ta là được rồi.



      Dịch trong suốt mang theo hương bạc hà được bôi tầng mỏng lên chỗ bị thương của Tiêu Sơ , theo dẫn dắt dịu dàng của lòng ngón tay Trưởng Tôn Tông Lam, da thịt vốn như lửa đốt lại trở nên mát mẻ dễ chịu, cảm giác đau đớn cũng dần mất hẳn, nếu phải còn có thể nhìn thấy vết máu miệng vết thương, thiếu chút nữa nàng cho rằng mình chưa hề bị thương!


      "Ngươi!..." Tiêu Sơ kinh ngạc, cho dù là cổ đại trong trí nhớ hay là kinh nghiệm từ kiếp trước, nàng cũng chưa từng thấy qua kiểu chữa thương như vậy, cũng giống với thuốc mê, nhưng hiệu quả lại tốt hơn thuốc mê rất nhiều, hơn nữa mùi hương trong khí này...


      "Ta ," Hai mắt Trưởng Tôn Tông Lam híp lại giống như con hồ ly, khóe miệng nhếch lên: "Ta chỉ là điều phối hương liệu mà thôi."


      Lúc này, Cẩm Thái đẩy cửa tiến vào bẩm báo: "Vương phi nương nương, Vương gia tới thăm người!"


      Cảnh tượng vừa nhìn thấy khi vào cửa khiến nàng che miệng sửng sốt, phản ứng đầu tiên là đóng cửa lại để cho Vương gia trông thấy, đáng tiếc còn kịp rồi!


      "Các ngươi làm cái gì thế?" Vũ Văn Tư Dạ cất bước vào, mùi hương xông vào mũi khiến có hơi nghi hoặc, nhưng lúc nhìn thấy tư thế của Trưởng Tôn Tông Lam và Tiêu Sơ vẫn nhịn được lên tiếng chất vấn.


      "Hả?" Tiêu Sơ nghi hoặc ngẩng đầu, cái gì gọi là bọn họ làm cái gì? Tính khí tốt chẳng lẽ cả thị lực cũng tốt sao? Cúi đầu quan tâm tiếp tục nghiên cứu thương thế của mình: "Bên này vẫn chưa bôi, a a...ngươi chút..."


      Trưởng Tôn Tông Lam khẽ cười, lòng ngón tay dịu dàng xoa lên vết thương của nàng, còn cố tình tăng thêm chút lực, làm hại Tiêu Sơ thể ngăn mình thốt ra tiếng, nữ nhân này rất thú vị, Tư Dạ còn tin....


      "Vương phi nương nương! thể...." Cẩm Thái cúi đầu tiến lên ngăn cản tay Tiêu Sơ định khoát lên vai Trưởng Tôn Tông Lam, Vương phi bị làm sao vậy , nam nữ thụ thụ bất thân mà cũng quên rồi sao, những cây côn đó hình như đánh trúng đầu mà.


      "Tông Lam!" Vũ Văn Tư Dạ đen mặt nhìn nụ cười rực rỡ của người bạn tốt, nếu phải hiểu tính cách y như vậy, sớm cho hai chưởng đánh chết y, còn cơn giận dữ khó hiểu này từ đâu mà có chính cũng biết.


      Trưởng Tôn Tông Lam nghe vậy đứng lên, liền muốn rời .


      "Đợi chút!" Tiêu Sơ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Trưởng Tôn Tông Lam, tại người này chính là ô dù của nàng, nếu ô dù chuyển hướng, nàng phải tốn thời gian suy nghĩ biện pháp khác, nàng muốn đợi lâu như vậy.


      "Nếu Tam công tử cho vương gia biết bí mật của ta, ta cho Tam công tử biết hương liệu bí truyền làm điều kiện trao đổi, được ?" Tiêu Sơ giữ chặt cổ tay , dùng thanh chỉ có hai người nghe được cho biết.


      "Yên tâm , ta đáp ứng nàng." Trưởng Tôn Tông Lam khẽ cười đứng dậy, ái muội vò đầu nàng, : "Nàng chỉ cần an tâm dưỡng thương, chờ ta là được rồi."


      Ặc, Tiêu Sơ nghi hoặc, sao ràng là cuộc giao dịch lại bị đáp trả dễ dàng như vậy, lại còn mập mờ như thế, biết còn tưởng rằng nàng cầu xin chuyện quan trọng gì.


      "Cái đó..." Nàng vừa định giải thích với Vũ Văn Tư Dạ đứng ở ngưỡng cửa vẫn chưa vào, ít nhất cũng lúc đó nàng và tên hồ ly Trưởng Tôn Tông Lam tam công tử là trong sạch, miễn cho nàng tuân thủ nữ tắc gì gì đó.


      Mới vừa ngẩng đầu lên, Vũ Văn Tư Dạ xoay người rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :