1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trốn phi: Gia, mau kí lên hưu thư! - Lạc Thanh (177/261c +2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 131: Khi nào sờ tới đây

      Ra khỏi khách điếm, Vũ Văn Tư Dạ và Lâm Nguyên Kỳ chạy về phía ngôi miếu cuối phố, ánh trăng đêm lạnh lẽo, đường còn bóng người.


      “Ngươi phát phải nàng từ khi nào?” Lâm Nguyên Kỳ nghĩ cả buổi vẫn nhịn được, vừa chạy nhanh đến bên Vũ Văn Tư Dạ vừa hỏi.


      “Lúc tản bộ.” hề có ý khoe khoang, ngược lại vì bản thân phát quá muộn mà cảm thấy tim như bị khoét thủng. Nàng ở đây lạ nước lạ cái, ngộ nhỡ có chuyện gì, dám nghĩ tới. Lỗ Dao trông thấy Trưởng Tôn Tông Lam và Thẩm Nhược Vân làm nàng vội vã ra ngoài, cũng làm cực kì bất an.


      Lâm Nguyên Kỳ suy nghĩ, lúc đó, đúng lúc đứng cạnh cửa sổ trông thấy ám hiệu của , vậy tính ra mình cũng phát trễ.


      “Nếu là Tiêu Sơ , nàng để ta gần nàng nửa bước, càng muốn Tiêu Diệu sống tốt, nghĩ tới những chuyện qua. Nếu là nàng, nàng chỉ muốn Tiêu Diệu sống tốt, nàng còn muốn bản thân phải sống ngoạn mục, phải xuất sắc hơn bất kì ai”.


      Lâm Nguyên Kỳ cũng gật đầu, “Nếu là Tiêu Sơ , chỉ cần ngón tay ngươi chạm vào tóc nàng, nàng sớm nhảy dựng lên cắn đứt ngón tay của ngươi rồi”.


      Vũ Văn Tư Dạ nghiêng đầu lạnh lùng nhìn , gì.


      thà rằng đó chính là Tiêu Sơ , lời bên hồ đêm nay, đối mặt với nàng, biết mình có dũng khí để ra hay . phải sợ bị nàng cự tuyệt, nếu nàng cự tuyệt, bám riết tha. chỉ sợ lạnh lùng của nàng, lúc nàng vào vương phủ, càng lúc càng xa cách , sợ cảm giác đó.


      Hương nhang xộc vào mũi, Lâm Nguyên Kỳ lấy ra chiếc khăn sạch ném cho Vũ Văn Tư Dạ, vừa ngoảnh lại thấy Vũ Văn Tư Dạ cầm chiếc khăn trắng. Dưới ánh sáng, khăn có nhiều điểm lóe sáng, nhìn qua giống như là bản đồ của Hoa Thụy.


      liền im lặng bỏ khăn vào ngực.


      Hoa Thụy Quốc, ai lại biết, dòng chính nữ Tiêu gia dâng kế làm Nam Cương đại bại, chính là do chiếc khăn lụa nho này.


      “Cẩn thận.” Vũ Văn Tư Dạ cau mày nhắc nhở, hương ngang tràn ngập trong miếu. Bây giờ là ban đêm, vậy mà chỉ có căn phòng thờ chính giữa có ánh đèn.


      Trong bóng tối có thứ gì đó lóe lên, Lâm Nguyê Kỳ phóng ngân châm, “đinh” tiếng chạm phải thứ gì đó cứng rắn rồi rơi xuống. nhìn thoáng qua mũi châm, quay đầu nhìn Vũ Văn Tư Dạ lao vào chỗ sâu nhất trong miếu.


      ta bao giờ cũng trước bước.


      “Có người cố ý dẫn chúng ta tới đây.” Giọng rơi vào bóng tối, ý nghĩ lướt nhanh qua đầu.


      Vũ Văn Tư Dạ khẽ cười, “Xem ra vẫn là người tốt.”


      lao về hướng, bỗng nhiên dừng lại giữa trung, đôi tay tìm kiếm dưới mái cong bên hành lang.


      “Ai da” bóng người bị lôi ra, chật vật ngã đất. Chỗ mắc cá chân Vũ Văn Tư Dạ nắm bị trật khớp khiến hét lên oai oái.


      Lâm Nguyên Kỳ nhìn thấy đứa mười sáu mười bảy tuổi, ngân châm khẽ động bay tới châm vào mắt cá chân , đứa này kêu to vậy nữa.


      “Ngươi chuẩn bị dẫn chúng ta đâu?” Gây ra tiếng động lớn thế này cũng thấy ai châm lửa đến kiểm tra, có hơi bất thường.


      Thiếu niên bị bắt dường như có chút căm hận, bất mãn kêu lên: “Có người coi trọng bản lĩnh của ta, cho ta bạc, buổi tối có người tới, cứ dẫn sâu vào viện là được.”


      Vũ Văn Tư Dạ nghiêng đầu nhìn sang hướng đó, bước chân lui ra sau, trong đó chẳng có gì tốt, cũng may còn cầm chiếc khăn thêu của Tiêu Sơ , bị hương nhang làm hôn mê.


      “Còn gì nữa?”


      “Còn …” Thiếu niên áo đen thể thừa nhận mình kém cỏi, lại thể : “Còn , nếu bị các người bắt, các người lại ra hậu viện phải đến trước tượng phật đốt đèn lên, phía dưới tượng phật có thứ các người cần tìm.”


      Vũ Văn Tư Dạ nhìn , đôi mắt thiếu niên này trong bóng tối tựa như ấu thú.


      .” Lâm Nguyên Kỳ thấy trong mắt có sát ý, cúi người điểm huyệt thiếu niên này, lại lấy ra viên thuốc nhét trong miệng , rút ngân châm ra thản nhiên : “Nếu là nàng, giết ân nhân cứu mạng mình.”





      Huyết sắc ngọc bội trong tay Tiêu Sơ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, vừa vặn có thể chiếu sáng khuôn mặt của người bên cạnh. Nàng giấu ngọc bội vào lòng bàn tay, đôi môi nhợt nhạt cắn chặt, ôm cánh tay lui vào góc phòng.


      Tình hình này quá dọa người.


      Ánh sáng đỏ mất dần, những khuôn mặt giống nàng như đúc nằm yên tĩnh nhắm mắt, vẫn nhúc nhích. Nàng chạm vào da họ, vẫn có độ ấm và máu vẫn chảy.


      Nàng biết nơi này lớn thế nào, cũng biết có bao nhiêu người thế này. Ánh sáng của ngọc bội có hạn, nàng nhìn những người này, vì sao khuôn mặt lại giống nàng như vậy.


      Đột nhiên, bóng tối bị ai đó cắt ra đường sáng .


      Bóng người đó, nở nụ cười trong im lặng.


      Vũ Văn Tư Dạ chạm vào cơ quan phía sau tượng phật, phía dưới mở ra cửa ngầm, bên trong là bóng tối vô tận, vươn tay thăm dò.


      Cảm giác dưới làn da và nhiệt độ cơ thể khiến cau mày, như có thứ ánh sáng lạnh lẽo đâm sâu vào lòng , nhiều như vậy…giống nhau như đúc… cần nghĩ cũng có thể đoán được…Tiêu Sơ !


      Hơn nữa, dựa vào ánh sáng mờ nhạt thế này, cơ bản thể xác định được ai là nàng!


      Lâm Nguyên Kỳ đứng trước phật đường, nhìn nam tử khuất tôn dáng quý nửa quỳ đất, bóng lưng thẳng tắp hơi cong lên, nửa thân khó khăn tiến vào trong cửa ngầm. thậm chí còn đợi tìm ra cách vội tìm nàng.


      Nàng…ở bên trong sao?


      Lúc đáy lòng Vũ Văn Tư Dạ lạnh dần, cả người khó khăn chen vào cửa ngầm chật hẹp, trong phòng tối bỗng truyền đến giọng trêu đùa: “Vương gia, ngài mò xuống như vậy, định bao giờ mới có thể sờ tới đây hả?”
      Last edited: 29/5/16
      Jeremej San thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 132: Ta thích nàng, giấu đầu hở đuôi

      Giọng của nàng vang lên trong bóng tối, lúc này Vũ Văn Tư Dạ mới nhảy xuống, kê lư hương cửa hầm để ánh sáng có thể chiếu vào.


      Vũ Văn Tư Dạ cảm thấy nụ cười của nàng vào lúc này vô cùng tuyệt mỹ, khóe miệng giật giật, thoải mái đáp: “Nàng sao chứ.”


      Tiêu Sơ được tự nhiên co người lại, cố gắng để bản thân chạm phải người bên cạnh, người nàng nổi cả da gà, : “ sao, chỉ cảm thấy hơi ghê tởm.”


      Rốt cuộc là ai lại vô liêm sỉ như vậy, làm ra nhiều người giống nàng, nàng muốn tố cáo bọn chúng xâm phạm quyền chân dung!


      “Huynh ra ngoài , chống cửa cho ta leo lên là được.” Tiêu Sơ thấy muốn vào, vội vàng ngăn cản, cửa ngầm này đối với là quá hẹp.


      “Nàng đừng cử động, để ta vào.” Sau khi thoát khỏi cánh cửa chật hẹp, gian bên trong vô cùng rộng rãi.


      “Huynh vào làm gì, ở đây tối thui có nhìn thấy gì đâu.” Mặc dù miệng muốn ra ngoài, cơ thể lại hề nhúc nhích. Mẹ nó! Chưa từng bị hù dọa thảm thương như vậy, quá giống nàng rồi.


      Giọng của Vũ Văn Tư Dạ có chút ái muội: “Tối thế này chuyện làm việc mới tốt.”


      cái gì? Làm chuyện gì? Thời tiết khô nóng, nàng thích phóng hỏa đốt lương thảo nhìn người khác trần truồng. Trăng thanh gió lớn, …Tiêu Sơ trong nháy mắt trở nên tà ác, suy nghĩ lại hình như Lâm Nguyên Kỳ còn ở bên ngoài!


      “Lâm…!”


      “Đại phu, bổn vương tự hạ thấp mình trông coi chỗ này, ngươi nhân cơ hội này xử lý việc nhà , thế nào?” đưa tay khép cửa lại.


      Sau đó Tiêu Sơ liền nghe thấy mỗ đại phu lời, chỉ có tiếng y phục phất phới rời .


      “Chuyện này, vương gia, ở đây đông người, chuyện tiện. Nếu chúng ta ra ngoài rồi .” Nàng bội phục có thể chuẩn xác đến bên cạnh nàng trong bóng tối thế này.


      Vũ Văn Tư Dạ để ý tới nàng, đá văng chướng ngại dưới chân, vài bước đến ngồi xuống cạnh nàng: “Tiêu Sơ , sao nàng lại lạnh thế này?”


      “Vì trời lạnh.” phải nàng mới rồi sao?


      “À.” Tên bụng dạ đen tối này điềm nhiên như đáp tiếng, cánh tay thuận thế vòng từ phía sau ôm nàng vào lòng.


      Phản ứng đầu tiên của Tiêu Sơ là giãy giụa, nhưng người nàng quả là lạnh đến dọa người, tám phần là bị hạ dược, tiếp xúc với thân nhiệt của làm nàng thư thái ít.


      Nàng cúi đầu, mặt cảm giác nóng rực.


      Việc này, tại sao kháng cự…


      “Sợ sao?”


      Tiêu Sơ suy nghĩ, mới ý thức được hỏi mình, “ sợ.” Với chỉ số IQ và thủ đoạn của Vũ Văn Tư Dạ, phỏng chừng dù ở địa bàn của Lâm Nguyên Kỳ, dù có đào xới khắp nơi cũng tìm được nàng.


      “Ta rất sợ.” thởi dài, cánh tay siết chặt eo nàng.


      “Ách…sợ cái gì?” Bọn ta sợ thôi, sợ cái gì?


      “Sợ nhận ra nàng.”


      Tiêu Sơ cúi đầu, vừa rồi sắc đỏ của ngọc bội chiếu sáng mấy khuôn mặt trắng bệch, đừng Vũ Văn Tư Dạ, thiếu chút nữa nàng bị dọa chết khiếp. Điều kinh khủng hơn là những khuôn mặt này đều là .


      Khuôn mặt Tiêu Sơ .


      “Các người cũng thấy à?”


      “Ừ, bữa cơm chiều chúng ta đều tưởng nàng trở lại, sau đó lại phát ra, cùng đại phu bàn bạc, cảm thấy da mặt người nọ mặc dù là , nhưng sau tai có chỗ lồi. Tuy đại phu gì, nhưng những chuyện bẩn thỉu trong hoàng tộc Tuyên Vũ còn là bí mật, nuôi cấy người, làm nhiễu loạn quân địch, tranh đoạt ngôi vị, trước kia cũng phải chưa từng xảy ra.”


      “Cấy người? Vì sao lại giống ta như đúc vậy?” Nàng nghi hoặc, ý nghĩ lướt qua, phải là…


      “Đúng như nàng nghĩ, lúc trước đại thế tử Tuyên Vũ công bố tin tức tìm được Ngũ công chúa, chỉ sợ là có người nghĩ nàng là Ngũ công chúa cho nên mới giở thủ đoạn hạ lưu như vậy.” Đôi mắt Vũ Văn Tư Dạ trong bóng đêm hồ nghi liếc nhìn người trong lòng: “Ta này, nàng phải Ngũ công chúa chứ, nếu vậy ta bỏ nàng chẳng phải thiệt thòi lắm sao.”


      Tiêu Sơ đánh lên tay , cười mắng: “Bỏ ta cưới Ngũ công chúa , huynh cũng thiệt thòi đâu, chỉ cần đồng ý khắp nơi đều có!” Nàng căng thẳng lại bị câu đùa của chọc cười, lúc này mà cũng biết đùa.


      Căn phòng u ám bị câu trách móc của nàng làm bầu khí thoải mái hơn, còn bị đè nén như lúc nãy. Nàng nghiêng đầu nằm trong lòng , nghe nhịp tim thoải mái. Nàng tự hỏi mình, nếu lần đầu nàng gặp của tại, nàng có động lòng như bây giờ hay


      Nàng mím môi, cười giễu cợt, làm sao có thể…


      Sau khi cười xong nàng bỗng giật mình, trán cảm thấy ấm áp mang theo mùi thơm nhàn nhạt: “Tiêu Sơ , dường như ta…thích nàng rồi.”


      Thích nàng rồi…


      Tiêu Sơ đột nhiên ngẩng đầu, đụng phải Vũ Văn Tư Dạ che miệng “ôi” tiếng. Nàng chớp chớp mắt, vừa xoa trán thành với : “Vương gia, ta phải Ngũ công chúa, mặc dù ta có lúc mơ màng, nhưng chui ra khỏi bụng mẹ từ khi nào ta vẫn biết…”


      Vũ Văn Tư Dạ lườm nàng, vất vả lắm mới tìm được cơ hội với nàng, nàng lại cho rằng …Lúc nãy nên chuyện của Ngũ công chúa Tuyên Vũ.


      liên quan đến Ngũ công chúa giống Tiêu Sơ , ta thích nàng, chính là nàng.” Dù sao đêm tối nàng cũng nhìn mặt , cứ ra, sau này đỡ phải thấy nàng xa cách .


      “Gì?” Nàng lờ mờ, vòng vo hồi mới phản ứng được: “Vương gia, , tại chúng ta ai nợ ai, căn phòng này quá u ám, huynh bị che mắt ta cũng để ý, sau khi ra ngoài vẫn nên chuyện ấu trĩ thế này nữa. Ta có mục tiêu phải phấn đấu, huynh cũng có nghiệp to lớn của huynh, chúng ta đều trưởng thành, mọi người có chia ly cũng cần phải bi lụy…”


      Nàng tràng, trái tim đập liên hồi, trong đầu vẫn vang lên tiếng thầm của , ta thích nàng…


      Vũ Văn Tư Dạ bật cười thành tiếng nhìn nàng, nàng giấu đầu hở đuôi, cũng quá ràng rồi…
      Jeremej San thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 133: Quên viết hưu thư của ta?

      lại ôm nàng vào lòng, Tiêu Sơ nghe lồng ngực bật cười, hận thể chui đầu xuống đất. Hoàn cảnh bây giờ mà phân bua với người khác quả đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa.


      nam quả nữ, ở chung chỗ…


      “Vương gia, chúng ta …” Họ ly hôn, ngựa tốt ăn cỏ cũ, cho dù là ăn nữa, ai quy định cỏ như nàng đây phải ngoan ngoãn chờ tới ăn.


      “Chúng ta hòa ly rồi.” thay lời nàng, tiếng cười kìm nén trong lồng ngực khiến nàng cảm thấy nguy hiểm.


      Nghe lời này từ miệng , nàng cứ cảm thấy kỳ lạ. Chuyện này vô cùng ràng, bị lại mang theo chút ái muội.


      Trong đêm tối hô hấp của phả đầu nàng, hương vị ấm áp thuộc về tràn ngập chóp mũi. Lòng nàng bỗng nhiên run rẩy, hai gò má ửng hồng.


      Đột nhiên, nàng nghĩ đến chuyện nghiêm trọng, lúc trước trong người có độc chỉ nghĩ đến chuyện đau đớn té xĩu, sau khi tỉnh dậy bị lừa vào mật thất, chẳng hiểu vì sao lại rơi vào tiểu sơn thôn như thế ngoại đào nguyên, tiếp đó lại phát huyết sắc ngọc bội và cách trở về, nàng lại quên mất chuyện vô cùng quan trọng!


      Chả trách Vũ Văn Tư Dạ lại cười sáng lạn như vậy, bộ dạng như muốn nàng thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương.


      “Hưu thư!” Nàng chìa tay ra đòi, lúc vội vàng lại quên chuyện này, bây giờ nhớ tới, cảm thấy người này từ đến lớn đều uống mực mà sống, bụng đen tối!


      cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn mơ hồ của nàng, buồn cười nhấc năm ngón tay gãi vào lòng bàn tay nàng, cười hỏi: “Hưu thư gì?”


      Hành động của khiến bàn tay nàng run lên, nàng chỉ cảm thấy mặt hơi nóng lúc nãy bây giờ như thiêu đốt, hai tai đỏ ửng, thằng nhãi này học được thủ đoạn này ở đâu chứ!


      “Hưu thư của ta!” Nàng nắm chặt tay lại đưa ra sau lưng, cằm áp vào ngực đòi hưu thư, sau đó mới ý thức được động tác nũng nịu của mình, vì thế liền ngửa người ra, nhưng cánh tay Vũ Văn Tư Dạ còn đặt ngang hông nàng, nàng có ngửa thế nào cũng ngửa ra được. Giống như Tôn Ngộ thể thoát khỏi bàn tay Như Lai, nàng cũng chỉ có thể học tôn hầu tử đái bãi tỏ vẻ khinh bỉ.


      “Nàng cái này sao?” Vũ Văn Tư Dạ lấy từ trong tay áo phong thư khéo léo, hỏi nàng.


      Tiêu Sơ sửng sốt, vừa rồi nàng cũng chỉ buột miệng vậy thôi, dù sao chỉ cần nàng phải là vương phi của , hưu thư gì đó đối với nàng chỉ là giấy chứng nhận, có cũng được mà có cũng sao. Nàng chịu trói buộc bởi lễ nghi phong kiến thời cổ đại nên ảnh hưởng hề lớn.


      Nàng chỉ ngờ lại mang bên người, nghĩ tới lại cảm thấy chua sót mơ hồ.


      Đưa tay đoạt lấy bức thư tinh xảo, nàng liền nhét vào trong tay áo, quay mặt : “Cứ như vậy chúng ta còn bất kỳ liên quan gì nữa. Sau này huynh đường dương quan của huynh, ta cầu độc mộc của ta.” Nghĩ chút vẫn thấy chính xác, sửa lại: “Ta đường dương quan của ta, huynh cầu độc mộc của huynh.”


      Vũ Văn Tư Dạ lại đột nhiên : “Đại phu ghen tị ta và nàng nam quả nữ ở chung chỗ, có lẽ bên ngoài lúc này thành con đường máu rồi, nàng xem hưu thư , đừng đánh mất.”


      cố ý bảo nàng xem, với tính cánh của nàng cố tình xem, nhưng Tiêu Sơ lúc này biết có phải trật gân hay , hưu thư cất vào nửa chừng lại lấy ra, thuận tay cầm huyết sắc ngọc bội đưa Vũ Văn Tư Dạ chiếu sáng, bản thân mở hưu thư: “Cũng được, sau này đỡ phải sinh ra chuyện rắc rối.”


      Cứ như vậy, hai người còn bất kỳ quan hệ gì nữa.


      Tay mở dây lụa đỏ hưu thư chợt dừng lại, trong lòng bĩu môi thầm mắng Vũ Văn Tư Dạ hiểu phong tình, giây trước còn thích nàng, vậy mà giây sau đưa hưu thư cho nàng, lời của nam nhân này quả thể tin được!


      “Hoa Thụy Bình Uyên vương phủ…” Ánh sáng của ngọc bội có hạn, thể chiếu sáng toàn bộ, nàng di chuyển hưu thư theo ánh sáng trong tay Vũ Văn Tư Dạ, trong thư có vài chữ phồn thể, nàng biết, chỉ tìm tên Tiêu Sơ …Tiêu Sơ


      Tay dời dời, bất tri bất giác càng lúc càng đến gần mặt Vũ Văn Tư Dạ, vì thế Vũ Văn Tư Dạ liền nhân tiện làm chút chuyện nam nhân đều phải làm.


      thanh mờ ám trong bóng tối làm cả người Tiêu Sơ run lên, lại vô sỉ tập kích nàng!


      Ngón trỏ Vũ Văn Tư Dạ chạm môi mình, cười thỏa mãn phát biểu cảm giác sau khi nếm thử: “Mùi vị tệ.”


      Môi nàng giật giật, cảm thấy ban nãy hôn môi nàng, che được môi nàng nhưng che được tiếng than khẽ của nàng, vì thế, tiếng ưm khiến người ta đỏ mặt phát ra từ miệng nàng.


      Mẹ nó! Trước đây nàng nhạy cảm như vậy…Chỉ nụ hôn mà lại bật ra tiếng, đáng khinh! Tiêu Sơ , xin phép được khinh thường mày!


      Cũng may rất nhanh nàng tìm được thứ có thể thay đổi đề tài: “A, thấy rồi, tên….” Nàng tiếp: “Nữ quyến Tống Y Y Bình Uyên Vương phủ…”


      Nàng nghĩ cả buổi mới nhớ ra là tam phu nhân muốn giết nàng để tranh thủ tình cảm, lại bị hủy dung.Vũ Văn Tư Dạ ghét người bị hủy dung, nhân tiện bỏ nàng ta luôn sao? Đây cũng là ngoài ý muốn của nàng, nàng cho rằng thích cũng đến mức đuổi người ta khỏi phủ.


      “A? Đây phải của nàng.” thưởng thức xong hương vị môi nàng, lại nghĩ ra chủ ý với vành tai nàng, quay mặt kề sát lại, khẽ cười : “Vậy nàng xem cái này .”


      lại lấy ra phong thư được cuộn lại đưa cho nàng.


      Tiêu Sơ hồ nghi nhìn nhắn, đưa tay nhận: “Ta vương gia này, vật tùy thân của người ta đều là những thứ để hộ thân, huynh ngược lại, đem theo hai bức hưu thư…”


      Nàng còn chưa xong, Vũ Văn Tư Dạ lại liên tiếp lấy ra mấy hưu thư giống vậy, vừa lấy vừa : “Ta sợ sau này phiền phức nên viết chung, nàng tìm xem có của nàng .”


      Tiêu Sơ khóc ra nước mắt, Vương Gia, trong tay áo ngài rốt cuộc là chứa bao nhiêu hưu thư hả…Thế này biết có bao nhiêu người muốn đào mộ phần tổ tiên của nàng ra mà chửi!


      Liễu Nguyệt Điệp, Sở Nhu, Trần Vân San, Lý Uyển Mộng, mắt nàng xem đến mù, kết quả lại thấy được cái tên khiến nàng trợn mắt há hốc mồm…Thẩm Nhược Vân?


      bỏ Thẩm Nhược Vân? Thẩm trắc phi chỉ thiếu chút nữa sủng ái đến tận trời?


      Hít ngụm khí lạnh, Tiêu Sơ còn chưa tiêu hóa nổi vì sao lại mang theo nhiều hưu thư như vậy, chợt nghe giọng tám chín phần là cố ý: “A, quên viết cho nàng rồi.”


      Vì thế, Tiêu nương ném loạn hưu thư trong tay, nổi giận, nhe răng trợn mắt bổ nhào tới.


      Quên viết?


      Vậy đừng trách nàng, ủy khuất vương gia đại nhân ngài bây giờ viết bức huyết thư !
      Jeremej San thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 134: Cả nhà ngươi đều là con riêng

      Dãy phố cuối kinh thành Tuyên Vũ đêm nay định được bình yên, biết từ đâu xuất hai đội thị vệ cầm đuốc đằng đằng sát khí chạy về ngôi miếu cuối phố.


      Mà trong miếu, đèn đuốc sáng trưng, mười mấy người áo xám cầm dây thừng trong tay, hơi dùng sức, tượng phật khổng lồ ầm ầm ngã xuống. Lâm Nguyên Kỳ đứng giữa miếu, nhìn tượng phật ngã xuống làm tro bụi bao trùm cả người, người sạch như cũng hề nhếch mày lấy cái.


      Tiêu Sơ vừa mới nhào tới xin thề phải làm cho Bình Uyên vương điện hạ viết bức huyết thư tại đây, tỏ ý muốn bỏ vợ. Đột nhiên nắp đậy đỉnh đầu như bị người ta nhấc lên, sau đó “ầm ầm” bị đưa sang bên.


      mảnh bụi đất mịt mù, bàn tay nàng đặt cổ Vũ Văn Tư Dạ, tay khác nắm chặt cổ tay , tư thế kỳ lạ mà…vô cùng thân mật.


      Bình Uyên Vương điện hạ khẽ cười nhìn thoáng qua tượng phật đầu, ra vẻ đỏ mặt xấu hổ, e thẹn : “Vương phi vội vã như vậy, bổn vương sao lại biết xấu hổ chứ.”


      xong vẫn quên nghiêng đầu thở vào vành tai nàng.


      Tiêu Sơ run cầm cập, móng vuốt đàng hoàng tử tế ngượng ngùng rút về, nhìn nhìn đám người áo xám dồn hết chú ý về bên này, xoa tay: “Hiểu lầm, hiểu lầm.”


      Tên nhãi này nhất định là cố ý!


      Lâm Nguyên Kỳ hề tránh né bụi bặm, nhàn nhạt nhìn tư thế ái muội của Vũ Văn Tư Dạ và Tiêu Sơ , cũng là nam nhân, đương nhiên đoán được xảy ra chuyện gì.


      “Kéo ra.”


      Vũ Văn Tư Dạ trở tay giữ chặt Tiêu Sơ , cho nàng rời khỏi mình. Ánh mắt dừng lại con hỏa long dài sau lưng Lâm Nguyên Kỳ, : “Nhị thế tử xử lý chuyện nhà, bổn vương và vương phi nhúng tay vào.”


      Tiêu Sơ vốn định nhảy dựng lên phản bác, nhưng vừa thấy ánh sáng che đậy nhiều thứ trong đôi mắt của Lâm Nguyên Kỳ, hơn nữa Vũ Văn Tư Dạ khẽ nắm chặt tay nàng, nàng liền im bặt, ngoan ngoãn đứng bên nhìn.


      “Lục hoàng tử tới!” Trong phòng tối mười mấy người bị bắt ra ngoài, đều cúi gằm mặt xuống, tiếng hô dài từ bên ngoài truyền đến.


      Tiêu Sơ híp mắt, người của hoàng thất tới nhanh , sao người tới phải là Tam công chúa kia nhỉ, nàng vẫn còn muốn lấy lại đồ của mình, phái tên tiểu gia hỏa tới, thú vị.


      “Nhi tử hoàng đế Tuyên Vũ sủng ái nhất, nếu phải tự dưng xuất Ngũ công chúa nàng, chừng bây giờ là thái tử điện hạ rồi. Người này thủ đoạn độc ác, tuổi tuy nhưng tâm tư lão luyện như hồ ly, dược nhân lần này tám phần là có liên quan tới .”


      Tiêu Sơ nhìn , chuyện của quốc gia khác cũng biết vậy sao? Lục hoàng tử thủ đoạn độc ác, nàng đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười : “So với huynh thế nào?”


      Nàng chỉ thuận miệng hỏi, Vũ Văn Tư Dạ lại nghiêm túc suy nghĩ, : “Tám phần.”


      Tiêu Sơ nghĩ cũng phải, Bình Uyên vương điện hạ độc nhất đời, ai có thể so với bốn chữ thủ đoạn độc ác này chứ.


      Vũ Văn Tư Dạ nhìn vẻ trêu chọc mặt nàng, nhíu mày : “Vừa khéo trái ngược với suy nghĩ của nàng.”


      Tiêu Sơ tự dưng ngây cả người, nàng nhìn Lâm Nguyên Kỳ như tiên giáng trần trong đám tro bụi, vẫn mặc y phục trắng hơn cả tuyết, đứng thẳng tắp.


      sao, cả huynh cũng có thể đổi họ, chuyện này cũng có thể hiểu được.” Nàng nghĩ nhiều, thiếu niên có thể đa tâm ngoan độc như vậy sao.


      “Năm mười hai tuổi, giết người cầu hòa của nước láng giềng.”


      phải hai nước giao chiến giết người cầu hòa sao?” Tiêu Sơ hiểu chiến tranh, nhưng cũng nghe mọi người vậy.


      Đôi mắt Vũ Văn Tư Dạ lóe lên tia khát máu, cười : “Ừ, giết, giọt máu cũng chảy, đem người cầu hòa lên bếp chưng ba ngày ba đêm, đến khi xương cốt mềm nhũn, sau đó chia cho ba quân ăn, hôm sau công thành phá quốc.”


      “Hả…” Tiêu Sơ nhích ra sau người Vũ Văn Tư Dạ, đáng thương chớp mắt.


      Người nham hiểm xảo trá nàng sợ, người lòng dạ độc ác nàng sợ, người giết người chớp mắt nàng sợ, nàng chỉ sợ tộc ăn thịt người…Hơn nữa còn muốn ăn chín…


      “Ngọn gió nào lại thổi Nhị ca trở về vậy?” Theo hàng đuốc chiếu sáng, thiếu niên áo mũ chỉnh tề kiêu căng ngồi ngựa. ngũ quan thanh tú, chỉ là mắt phải có vết sẹo dài, mắt trái hoạt động bình thường, vô cớ lại sinh ra chút khủng bố tàn nhẫn.


      Tiêu Sơ liền bĩu môi, Vũ Văn Tư Dạ còn nếu có Ngũ công chúa, Lục hoàng tử này là thái tử, trừ phi hoàng đế Tuyên Vũ bị mù mới có thể lập làm thái tử. Cho dù Lục hoàng tử này tương lai trở thành quân vương, cũng chỉ là Trụ vương thứ hai.


      Lâm Nguyên Kỳ thản nhiên liếc nhìn , ánh mắt xẹt qua những khuôn mặt giống Tiêu Sơ đất, lại nhìn Lục hoàng tử: “Tại hạ dám trèo cao, biết đêm khuya thế này Lục hoàng tử còn đến, có gì phải làm sao?”


      Thái độ vô cùng xa cách, tận lực phủi sạch quan hệ với người của hoàng thất, Lục hoàng tử cũng cảm kích.


      “Mặc dù nhị ca là con riêng của hoàng hậu nương nương, nhưng tốt xấu gì trong người cũng chảy dòng máu của hoàng thất, huynh cảm kích thôi, nhưng khiến bản hoàng tử khó xử.” nhìn thoáng qua hai người đứng bên cạnh, người phong độ bất phàm, trời sinh khí chất vương giả, biết là bằng hữu Lâm Nguyên Kỳ kết giao ở đâu, người hình như là nữ tử, ánh lửa lập lòe, nhìn diện mạo.


      Lâm Nguyên Kỳ nghe được ba chữ này, sắc mặt bỗng chốc xanh mét, mười mấy người áo xám phía sau nắm chặt vũ khí, tùy lúc chuẩn bị đổ máu vì chủ tử.


      “Máu hoàng tộc dơ bẩn đê hèn, tại hạ muốn chảy, cũng chảy nổi.” Tay phải Lâm Nguyên Kỳ ra ám hiệu, những người áo xám phía sau lùi lại, bước chân luân chuyển, chậm rãi biến hóa đội hình.


      Lục hoàng tử ở ngựa nghe như vậy, hai chân vui vẻ đá lên, sau đó vỗ tay cười to hơn: “Ha ha! Ha Ha! Nhị ca, huynh lời này, huynh ruồng bỏ bản thân sao, để bản hoàng tử làm chút chuyện tốt, rút hết máu dơ bẩn xấu xa trong cơ thể huynh được ?”


      vừa cười vừa vẫy tay để đám thị vệ phía sau bao vây bọn họ.


      Vũ Văn Tư Dạ chau mày, thân hình lướt qua bên cạnh Lâm Nguyên Kỳ, tình hình bây giờ vô cùng bất lợi cho .


      vừa động, Tiêu Sơ cũng di chuyển, vừa rồi nàng bị nắm tay, từ lúc nghe Lục hoàng tử phách lối chảnh chọe nhịn được nữa, lúc này giãy khỏi tay , lao tới chỉ vào Lục hoàng tử mắng: “Kẻ đui mù tồi tệ, ngươi mới là con riêng, cả nhà ngươi đều là con riêng!”

      Jeremej San thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 135: Tự chui đầu vào lưới

      Tiêu Sơ vừa mắng xong, cả vùng yên tĩnh. Tay Vũ Văn Tư Dạ vươn ra túm nàng trở về chững lại giữa trung, quay đầu nhìn Lục hoàng tử bị mắng đến sửng sốt, mặt mày xanh mét, môi tím tái, cả người run rẩy, khẽ nở nụ cười.


      Cũng chỉ có vương phi nhà bọn họ mới có thể mắng kinh thiên động địa như vậy.


      Lâm Nguyên Kỳ thấy nàng xông tới như hầu tử, nhíu mày, nàng đây là bảo vệ sao?


      Tiêu Sơ cúi đầu suy nghĩ có chút đúng, đại phu ưa sạch dường như cùng nhà với tên mù mắt này, nàng chửi cả nhà người ta giống như chửi luôn cả đại phu ưa sạch , phúc hậu.


      Lục hoàng tử sau khi sắc mặt biến đổi từ xanh đỏ tới tím, nhìn nữ nhân nhảy ra mắng mình, roi ngựa trong tay vung lên.


      Theo gió mạnh phóng tới, Tiêu Sơ vẫn cúi đầu suy nghĩ làm sao mới có thể vãn hồi liên lụy đối với Lâm Nguyên Kỳ. Vừa ngẩng đầu liền trông thấy roi đen sắc như thép bay thẳng tới trán nàng.


      Cây đuốc bị cơn gió thổi đến gần như bị dập tắt, hơi nóng tản ra.


      Tiêu Sơ ngây ngẩn cả người, nàng dù hiểu võ công cũng biết dùng roi làm vũ khí giống với dùng lá cây làm ám khí. Chẳng qua roi da là vũ khí lợi hại, cộng thêm lực đạo của người phía sau rót vào, sức mạnh càng lớn.


      Nếu như bị roi này đánh trúng…


      Ngay sau đó Tiêu Sơ liền trông thấy bầu khí trước mắt như bị kết sương, bàn tay duỗi tới, ngón tay thon dài tinh tế, năm ngón tay gần như trong suốt như băng sương. Cái tay ấy khẽ động trước mặt nàng, ngón trỏ vẽ vòng tròn, khí thế của chiếc roi kia dừng lại trước tầng sương mù trong suốt ấy, ngón tay chạm vào mũi roi da, chiếc roi như chạm phải vật cấm, đột nhiên rút về.


      Tiêu Sơ tỉnh táo lại, vừa rồi cảnh sắc trước mặt nàng bỗng nhiên chậm rãi mà mỹ lệ.


      Đây là lần đầu tiên nàng thấy Vũ Văn Tư Dạ dùng lời mà kỳ mị ra tay.


      Lục hoàng tử khiếp sợ thu roi về, dường như cũng ngoài dự đoán của . Tay nắm chặt roi da giấu vẻ lúng túng.


      “Các hạ là?” Độc nhãn Lục hoàng tử nheo lại, ánh sáng u tối chợt lóe.


      Tiêu Sơ bị hành động của làm đầu bốc khói, gặp kẻ phách lối nhưng chưa từng thấy ai phách lối hơn nàng. Nàng nhích lại gần Vũ Văn Tư Dạ mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm : “Lục hoàng tử, cha ngươi chết sớm rồi hả?”


      Cho nên mới có ai dạy dỗ ngươi, nàng xong nghĩ nghĩ, hình như vẫn mượn mẹ của Vũ Văn Tư Dạ để chèn ép lời của nàng.


      Lục hoàng tử bị nàng làm sặc hai lần, lần này rốt cuộc cũng chuyển ánh mắt sang người Tiêu Sơ , nhìn khuôn mặt nàng bình tĩnh trong ánh lửa, sau đó lướt qua những người nằm đất, tay vừa động, khi nhìn thấy nụ cười thản nhiên của Vũ Văn Tư Dạ dừng lại.


      Nam nhân này, cho dù là cũng dễ gì ra tay được lần nữa.


      Cha Lục hoàng tử là đương kim hoàng đế Tuyên Vũ, bên trong hoàng cung phía xa xa, lão hoàng đế khoác long bào xem tấu chương đột nhiên hắt xì, công công bên cạnh vội vàng đưa canh nóng: “Hoàng thượng, chú ý long thể.”


      Hoàng đế Tuyên Vũ vung tay lên, tiếp tục xem sổ gấp trong tay, lông mày chưa từng giãn ra: “Chắc là lại có người mắng chửi trẫm, sao.”


      Vũ Văn Tư Dạ nghiêng đầu, cơ thể ngửa ra sau nhìn Lâm Nguyên Kỳ, thản nhiên : “Chuyện nhà của Tuyên Vũ vốn tới lượt bổn vương quản, nhưng ban nãy thiếu chút nữa Lục hoàng tử đả thương bổn vương…”


      Tiêu Sơ đột nhiên giơ chân dẫm mạnh lên chân .


      Vũ Văn Tư Dạ cũng nhường nhịn, cước kia của nàng dẫm lên nền đất cứng như sắt thiết, đau đớn nghiến răng ôm chân.


      Vũ Văn Tư Dạ lườm nàng, đưa tay đỡ eo nàng, nhìn vẻ mặt hơi sợ hãi của Lục hoàng tử, tiếp: “Lục hoàng tử đả thương bằng hữu của bổn vương, nếu bổn vương quan tâm, ngươi xem, bằng hữu này bỏ qua cho ta.”


      Hắc mã dưới thân Lục hoàng tử thối lui, động vật đều có bản năng tránh né nguy hiểm, loài người càng đương nhiên.


      căm hận nhìn bộ mặt mười mấy người được kéo ra đất, lại nhìn tượng phật bị Lâm Nguyên Kỳ ném , làm nên những thứ này tốn ít sức lực, bây giờ phải lui công, trong lòng vẫn thể nào nuốt trôi khẩu khí này.


      dù sao cũng là tuổi trẻ khinh cuồng, thể chiếm được ưu thế gì người Vũ Văn Tư Dạ, tự nhiên chỉa mũi nhọn về phía Lâm Nguyên Kỳ.


      “Nhị ca, hành vi của ngươi hôm nay, bản hoàng tử báo lại với phụ hoàng sót chữ, ngươi tự mình xử lý !” quay đầu ngựa muốn rời .


      Vì thế, Tiêu nương vừa rồi thiếu chút nữa bị roi của Lục hoàng tử quất chết liền mặc kệ sao.


      Đến tỏ vẻ uy phong rồi ? Nào có chuyện dễ dàng vậy chứ!


      “Ôi ôi, trời ơi…Vương gia đỡ ta, đầu ta…giống như sắp vỡ rồi…đau quá…” Nàng đỡ trán, bản thân tạm ủy khuất mượn bả vai của Vũ Văn Tư Dạ chút, xoay người lén nháy mắt với Lâm Nguyên Kỳ.


      Nhìn mấy hoàng tử công chúa này, ai làm người ta bớt lo. Thay vì cùng bọn họ ngươi đánh ta bạt tai, ta cho ngươi roi, bằng cứ đến trước mặt hoàng đế làm loạn, giải quyết cho xong lần.


      Vũ Văn Tư Dạ phối hợp đỡ nàng, cam tâm bị nàng lợi dụng, cười : “Lục hoàng tử, ngươi xem?”


      “Nếu bằng hữu của vương gia thoải mái, vậy đến phủ của bản hoàng tử, bản hoàng tử mời thái y đến chữa trị cho nàng.” Lục hoàng tử nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, ngờ còn có người tự chui đầu vô lưới, chờ bọn họ vào phủ, đến lúc đó sống hay chết đều do định đoạt.


      Đầu Tiêu là Sơ như gà mổ thóc, đôi mắt mang theo chờ mong, biết bọn người trong phủ Lục hoàng tử là nhân tài thế nào.


      Nhưng nếu trong phủ có, cũng đủ náo nhiệt nàng rất sẵn lòng vì tăng thêm chút cảnh sắc sôi nổi.


      Lâm Nguyên Kỳ biết nàng muốn giúp mình, nhưng bây giờ tình hình trong cung phức tạp, dù Vũ Văn Tư Dạ là vương gia, Lục hoàng tử có chút kiêng kị, nhưng mà…


      “Mời.” Lục hoàng tử lúc này mới xoay mình xuống ngựa, phải vì hiểu chuyện, cũng phải vì kính trọng vương gia Hoa Thụy, chỉ là vì ngựa chịu nữa.


      Vì sao ngựa à? Đương nhiên là vì Vũ Văn Tư Dạ dưới chỉ thị của Tiêu nương nhà , hạ thủ rồi.


      Tiêu Sơ vừa đỡ trán, bộ dạng đau đớn cực kì khó chịu, vừa cười khom lưng : “Lục hoàng tử, quấy rầy, quấy rầy.”


      xong túm lấy đại phu ưa sạch , cũng quan tâm có làm bẩn tay áo hay , nghiến răng gằn từng chữ đe dọa: “Nhị thế tử cùng luôn .”


      Lâm Nguyên Kỳ cúi đầu nhìn năm dấu tay dơ bẩn áo, giật mình, có ý tranh chấp với hoàng thất.


      Vũ Văn Tư Dạ quay đầu nhìn thoáng qua ống tay áo Lâm Nguyên Kỳ bị nàng kéo , lên tiếng, đương lúc Lục hoàng tử tình nguyện xoay người thản nhiên cười rời trước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :