1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trốn phi: Gia, mau kí lên hưu thư! - Lạc Thanh (177/261c +2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 117: Công tử hồi kinh, nàng trở lại




      Hướng Trưởng Tôn Tông Lam là hoàng cung, chiếu theo quy tắc mà , lúc này tuyệt được xuất ở kinh thành, đặc biệt là hoàng cung. là chủ soái do thái tử khâm điểm, lúc này phải phải trấn giữ biên quan, ngăn chặn Tuyên Vũ xâm lấn.


      Nhưng dù có xuất ở đây cũng chẳng ai dám ngăn cản.


      tại Tiêu thừa tướng tan đàn xẻ nghé, ít người nháo nhào tìm bóng cây đại thụ có thể núp bóng. Mà lúc này, mẫu hậu Tiêu thục phi của Thập nhị hoàng tử qua đời, Tiêu gia là nơi chống đỡ duy nhất cũng bị hoàng thượng tận diệt. Thái tử vừa ra khỏi lãnh cung lại được lòng hoàng thượng, chẳng khác gì tất cả đều là mưu của nhà đế vương.


      Vũ Văn Triệt ở Đông cung xem tấu chương, nghe tin Trưởng Tôn Tông Lam tiến cung, vẻ mặt vui nhíu mày : “Sao lúc này lại ở kinh thành, hình như bản cung cũng chưa thấy Tuyên Vũ bị đánh lui.”


      Trong điện còn rất đông công công cung nữ trông giữ, công công hầu hạ bên người Vũ Văn Triệt dám lớn, thầm bên vai : “Trưởng Tôn công tử vừa hồi kinh hôm nay, nghe còn mang theo người. Ngày mai là ngày chém cả nhà Tiêu gia, thái tử người xem…”


      Ngày ấy, lúc Thái tử bị truy sát, trong hẻm thuộc phạm vi cai quản của Tiêu thừa tướng, người đóng giả làm thái tử dẫn dụ kẻ địch rời chính là công công này. Vậy nên thái tử điện hạ mới có thể được Bình Uyên vương phi cứu.


      Vũ Văn Triệt nghe vậy rất vui mừng, nhưng niềm vui chỉ lưu lại trong phút chốc hóa thành lo âu. Nếu người Trưởng Tôn đưa về là nàng, phụ hoàng có thể buông tha cho nàng sao.


      Vì để lần tiêu diệt được Tiêu thừa tướng, phụ hoàng giả vờ nhượng bộ, thậm chí mẫu hậu cũng chịu ủy khuất bị đưa vào lãnh cung, Tiêu gia có nữ nhi thông tuệ như vậy, phụ hoàng…


      “Thái tử điện hạ, Trưởng Tôn tam công tử cầu kiến.” Ngoài cửa truyền đến giọng lanh lảnh của công công.


      Bình Uyên vương phủ. Vũ Văn Tư Dạ ngồi trong thư phòng nhìn chiếc bình trong suốt, vẻ mặt có chút mất mác. Thứ đủ màu sắc trong tay từng là uy hiếp với nàng, tại nó là vật duy nhất của nàng còn lại bên .


      Vật duy nhất này, chính là do trộm về.


      “Gia, trong cung có tin truyền đến, Trưởng Tôn công tử hồi kinh.” Có thuộc hạ bên ngoài thư phòng cúi đầu báo cáo.


      Bên trong truyền đến giọng trầm thấp lạnh lùng: “Vào .”


      “Vâng.”


      “Trưởng Tôn công tử chạy suốt cả đêm, dọc đường đổi năm con ngựa, chỉ nghỉ lại ở khách điếm tại Đức huyện tục xưng là Đao Tử tửu, gia, người xem…” Thuộc hạ cung kính đứng bên dưới, Bình Uyên vương tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chỉ là người tâm phúc bên người hoàng thượng, là giám trảm quan chém cả nhà Tiêu thừa tướng, mà còn là trụ chống đắc lực của thái tử điện hạ. Lúc này Trưởng Tôn công tử đột nhiên trở về, chỉ mong cuộc chiến ngoài biên ải xảy ra chuyện gì phải khiến vương gia bận lòng…


      Vũ Văn Tư Dạ nghe tin này, biết làm sao. Đôi mắt thoáng vẻ thất vọng lại đột nhiên sáng rực, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, đôi mắt đen tối kia lại trở nên nguội lạnh, hỏi: “Trưởng Tôn công tử về cùng ai?”


      Thị vệ sửng sốt, còn chưa kịp , sao vương gia lại biết Trưởng Tôn công tử mình. cúi đầu đáp: “Thuộc hạ vô năng, người trở về cùng Trưởng Tôn công tử, khuôn mặt bị che giấu rất kĩ, các huynh đệ thể nhìn , rất có thể là nữ nhân, bởi vì Trưởng Tôn công tử luôn ôm người đó trong lòng.”


      Thị vệ thấy lên tiếng, vừa định gì, ngoài cửa lại truyền đến giọng : “Gia, tiền tuyến có tin.”


      “Vào .”


      Thị vệ ngoài cửa vào, quỳ gối hành lễ, : “Gia, Trưởng Tôn công tử hồi kinh, đúng lúc tiền tuyến truyền đến tin lương thảo của Tuyên Vũ bị đốt sạch, Tam công chúa Tuyên Vũ trong cơn giận dữ muốn xuất binh lại bị Đại thế tử ngăn cản, mật thám quân ta tra ra được, Tam công chúa bị Đại thế tử đuổi về đô thành đưa lương thực tới.”


      “Lương thảo của Tuyên Vũ vô cớ sao lại bị đốt, chẳng lẽ Trưởng Tôn công tử phái người tra thực hư.” Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày hỏi.


      “Lương thảo của quân địch là bị đốt, người cứu hỏa nghe là, Trưởng Tôn công tử và Ngũ công chúa…”


      “Trưởng Tôn Tông Lam phóng hỏa…” Vũ Văn Tư Dạ lặp lại, đôi mắt bỗng dưng chìm xuống, nàng chưa hề rời , những rời mà còn trở về.


      “Mời Trưởng Tôn công tử đến Vương phủ.” hờ hững phân phó.


      “Gia, công tử giờ ở Đông cung cùng thái tử.” Thị vệ bình thường, bỗng ngẩng đầu thấy đôi mắt lạnh lùng bắn tới, sợ hãi cúi đầu : “Vâng, vương gia.”





      Hậu viện Bình Uyên vương phủ, hoa đào đương lúc nở rộ, người quần áo thanh tú đứng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn hoa đào nở diễm lệ, khóe miệng cười cười.


      “Cho dù lúc này nở đẹp cỡ nào, rồi ngày khô héo.”


      Nha hoàn Bích Lạc phía sau đáp: “Đúng vậy nương nương, người xem những cây xanh bình thường giống vậy, năm bốn mùa đều xanh mơn mởn, nhìn đẹp.”


      “Ngày mai là ngày Tiêu gia bị diệt môn, bản phi có nên ăn mừng nhỉ.” Nàng nở nụ cười duyên, vươn tay đặt lên nhánh hoa yếu ớt, rắc tiếng cánh hoa rơi đầy đất.


      “Nô tỳ phải chuẩn bị cho nương nương, nương nương, đêm nay có mời vương gia tới .” Bích Lạc lấy lòng hỏi, nhưng ngờ được sắc mặt chủ tử chợt biến đổi, hiểu mình sai nhưng còn kịp nữa.


      “Bốp” tiếng vang dội, cái tát giáng xuống khuôn mặt của Bích Lạc, “Tiêu gia còn nghịch nữ chưa tìm được, sao Vương gia có thể nghĩ đến tư tình nhi nữ, được quấy rầy công việc của vương gia.”


      “Vâng, nương nương, nô tỳ biết sai rồi.” Bích Lạc hoảng hốt lui ra, ôm khuôn mặt đỏ bừng đến cổng sân, nhìn thấy nha hoàn quỳ gối, tức giận gào lên: “Nhìn cái gì, chủ tử nhà ngươi sớm muộn gì cũng phải chết, ngươi quỳ tới chết cũng vậy thôi.”


      Cẩm Thái cúi đầu, đôi mắt sưng đỏ im lặng rơi lệ, nàng gặp được Vương gia, chỉ hy vọng trắc phi nương nương có thể khai ân, cho nàng gặp Vương gia lần, nàng trước kia cũng là người của Tiêu gia, có giết giết luôn cả nàng .


      Bích Lạc vẫn chưa được hai bước liền đưa lưng về phía Cẩm Thái lại lùi về. Thân hình nàng ta hoảng loạn, thiếu chút nữa giẫm lên Cẩm Thái vẫn chưa phát ra.


      Nàng ta cuống quýt xoay người chạy vào viện của trắc phi nương nương, vừa nâng váy vừa lẩm bẩm “Nương nương, nương nương, trở về, trở về.”


      “Bản phi phải bảo ngươi sắp xếp ăn mừng sao, ngươi còn chạy về làm gì, gặp quỷ à?” Thẩm trắc phi vẫn luôn dịu dàng như thay đổi, quát mắng nha hoàn vội vã quay lại.


      “Nương nương, nàng ta trở về, trở về rồi.” Bích Lạc sợ đến mức cũng ràng, lúc này sao nàng ta lại xuất trong vương phủ, sao nàng ta có lá gan lớn như vậy chứ.


      Thẩm trắc phi chau mày, hỏi: “Ai trở về?”


      Nàng còn chưa ngẩng đầu, từ cửa viện truyền đến giọng lạnh lùng: “Ta!”

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 118: Ấn tượng đầu tiên ngươi là giấy vệ sinh



      Vốn là Tiêu Sơ định bụng hô to tiếng: Lão nương ta.


      Nhưng đối với Thẩm Nhược Vân này bên trong đầy bò cạp độc, mặt vẫn mỉm cười gọi tỷ tỷ ngừng. Nàng cũng muốn dịu dàng hoà nhã phen.


      Thẩm Nhược Vân nghe thấy giọng này sắc mặt bỗng tái mét, nàng ta còn có gan quay về, sợ Vương gia lôi ra chém đầu hay sao. Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, sắc mặt Thẩm Nhược Vân lại trắng còn chút máu. Nàng ta có thể vào Bình Uyên vương phủ, khôngchừng Vương gia sớm biết, vậy mà vì sao hề sai người tới bắt nàng ta.


      Thẩm Nhược Vân xoay người đứng dưới hoa đào, sắc mặt khôi phục như bình thường. Khuôn mặt tinh tế, là so với hoa đào còn đẹp hơn. Lại nhìn sang Tiêu Sơ , hai mắt đen bụp, cả đêm ngủ, bây giờ đứng trước cửa viện cười lạnh lùng, trầm u ám cứ như người mới bò ra từ đống người chết.


      “Trong viện này, chậc chậc, là xinh đẹp, ôi chao, xem hoa đào nở này, đẹp, chậc chậc.” Nàng cười xong tới, nhìn tay áo Thẩm Nhược Vân buông xuống, nữ nhân này đúng là có thói quen gì tốt, động tí là siết tay, cứ như làm vậy có thể bóp chết người ta bằng.


      “Đúng vậy, rất đẹp.” Trong mắt Thẩm Nhược Vân quét qua tia sắt bén, hơi lùi về sau bước, Tiêu Sơ bây giờ cứ như sói bị dồn vào đường cùng, ai biết được nàng ta có thể làm ra chuyện gì chứ.


      “Để ta đoán chút, có phải nghĩ rằng: Nữ nhân này sao còn có gan quay về, sao trong phủ ai thông báo với vương gia vậy…”


      Thẩm Nhược Vân lại lui ra sau bước, tay lại càng siết chặt hơn, nếu tại nàng ta dám làm gì, nàng


      Tiêu Sơ về phía nàng ta, nhân tiện đưa chân đá cái, làm cho nha hoàn đứng bên cạnh run cầm cập: “Còn mau với Vương gia nhà ngươi, nghịch nữ của Tiêu gia đến rồi, lại còn muốn giết trắc phi dịu dàng của nữa đó…” Nửa câu sau, nàng với vẻ mặt vô tội.


      “Tiêu Sơ , bây giờ ngươi còn là Bình Uyên vương phi, chuyện tốt nhất là chú ý chút. Thừa dịp lúc này bản phi muốn thấy ngươi chết nhanh như vậy mau cút .” Nàng ta trợn mắt giận dữ mắng nàng, lùi từng bước để mình cách xa nàng ta nhất.


      Nếu Tiêu Sơ sợ chết bây giờ nên ngoan ngoãn nghe lời của trắc phi nương nương, cảm động đến rơi nước mắt ra khỏi viện. Đáng tiếc là nàng sợ rất nhiều thứ, nhưng lại sợ chết.


      “Nha hoàn của ngươi tìm cứu tinh rồi, trong lúc đợi bằng chúng ta ôn lại chuyện cũ ” Nàng nhún vai thoải mái, ngược lại Thẩm Nhược Vân nghe được sắc mặt lại trắng bệch, biết rốt cuộc là nàng ta có ý gì.


      Nàng nở nụ cười, tới mép bàn dừng lại, đưa tay cầm khối điểm tâm muốn nhét vào miệng, điểm tâm đưa đến bên miệng dừng lại, quay đầu hỏi Thẩm Nhược Vân: “Ngươi có muốn biết ấn tượng đầu tiên của ta đối với ngươi là gì ?”


      đợi nàng ta trả lời, nàng tiếp tục : “Nhiều lúc ta lại nghĩ, người như Vương gia sao lại thích ngươi được chứ, bị mù, có lẽ là mù rồi.”


      Thẩm Nhược Vân nhếch miệng cười, có lẽ vì bị diệt môn nên nàng ta giận đến hồ đồ rồi, Vương gia thích nàng, chẳng lẽ lại thích nàng ta sao.


      “Sau đó ta hiểu, toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ này, đối với đều giống nhau cả, phân biệt sang hèn, phân biệt đẹp xấu, chỉ cần có lợi cho , đưa tay nhặt về. Đúng rồi, ngươi cũng giống với giấy lau tay trong nhà vệ sinh đấy, cho dù là mềm mại, lúc dùng thô ráp, nhưng chỉ cần bị thương tổn cũng có thể chấp nhận được.” Tiêu Sơ há miệng cắn miếng, nhìn khuôn mặt tức giận của Thẩm Nhược Vân, giải thích: “Đương nhiên, thẩm trắc phi ngươi nhất định là loại giấy vệ sinh vô cùng mềm mại.”


      Ngươi là giấy vệ sinh làm bị thương người khác.


      “Tiểu thư.” Cẩm Thái theo từ ngoài vào cửa, bây giờ mới ấp úng gọi tiếng, tiểu thư nhà nàng là tài tình.


      Nàng dùng mấy miếng điểm tâm lấp đầy bao tử, dựa bàn bàn đá thỏa mãn ợ cái, thoải mái vuốt bụng. Ăn ngon, so với cơm thừa canh cặn ở bên ngoài vương phủ tốt hơn nhiều.


      Thẩm Nhược Vân cười lạnh, kiêu ngạo tiêu sái lại liếc nhìn nàng, dịu dàng cười : “Tiêu tiểu thư ở bên ngoài dường như chịu ít khổ cực, bằng để thiếp thân chuẩn bị thêm chút điểm tâm, hôm nay ngươi còn ăn được, ngày mai chưa chắc đâu.”


      “Được.” Nàng sảng khoái đồng ý, híp mắt nhìn Thẩm Nhược Vân về phía mình, nàng cuộn tay áo lên, bê cái khay bàn đưa cho Thẩm Nhược Vân.


      Cánh tay trong áo Thẩm Nhược Vân khẽ động, dịu dàng cười đón lấy.


      Ánh sáng trong mắt Tiêu Sơ chợt lóe lên, vẻ độc ác chợt lộ ra, khay sứ trong tay nàng sắp đến tay Thẩm Nhược Vân bỗng dưng thu về đập lên bàn đá.


      “Xoảng” thanh đồ sứ vỡ vụn vang lên, khay sứ trong tay Tiêu Sơ vỡ thành mảnh bắn ra tung tóe.


      “A” Nha hoàn hét lên, cho dù là đứng xa cũng dùng tay áo che mặt, chỉ sợ mảnh vụn bắn trúng mặt mình.


      Thẩm Nhược Vân là nữ nhân xinh đẹp, đương nhiên cũng vậy, tay áo nàng che mặt, tay còn lại vẫn ở tư thế đón lấy khay sứ. Cho dù là thấy mảnh vụn bắn ra nàng cũng thu về.


      Tiêu Sơ cười lạnh, diễn cũng diễn xong rồi, nàng có hứng chơi đùa với nàng ta nữa.


      Mảnh sứ sắc bén trong tay chìa ra chuẩn xác, nàng bắt lấy tay vẫn chưa thu về của Thẩm Nhược Vân, nhắm ngay vị trí cổ tay, khẽ vạch xuống.


      Cảm giác đau đớn tê dại cổ tay truyền đến, Thẩm Nhược Vân hoa dung thất sắc, hét lên the thé: “Ngươi làm gì vậy hả?”


      “Vết thương mà thôi, Thẩm trắc phi sợ cái gì, nhìn , chỉ chảy chút máu thôi.” Tiêu Sơ siết chặt cổ tay nàng ta, máu đỏ thẩm chảy ra.


      “Tiêu Sơ , ngươi chán sống rồi sao” Thẩm Nhược Vân ra sức giãy giụa, nhưng chỉ thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, cúi đầu nhìn thấy Tiêu Sơ chậm chạp bôi thứ gì đó lên vết thương, vừa bôi vừa cắt, vừa cắt vừa bôi.


      “Thẩm trắc phi, để ta đoán, ngươi cho dù đau như vậy cũng chịu thả tay ra, rốt cuộc là nắm của báu gì, hả?” Câu hỏi cuối cùng trở thành mảnh sứ trong tay nàng lần nữa vẽ lên cổ tay của Thẩm Nhược Vân.


      Cuối cùng Thẩm Nhược Vân cũng chịu được, nàng càng nắm chặt máu càng chảy nhiều hơn, cảm giác tê liệt càng nặng hơn.


      “Đừng, đừng cắt nữa.”


      Tiêu Sơ ngẩng đầu cười, khẽ hỏi: “Vậy chịu được rồi à, ta còn định vẽ lên mặt ngươi vài đường, tiếc

      Chương 119: Vì sao trở về, ngọc bội mất




      Thẩm Nhược Vân đau đớn chậm rãi thả tay ra, viên thuốc bị nàng ta bóp méo đến biến dạng.


      Tiêu Sơ đưa tay cầm lấy viên thuốc, thoải mái lột bỏ, có mùi thuốc, tác dụng chỉ có vài thứ.


      Tờ giấy được gấp làm tư rơi vào tay nàng, nàng ngước mắt nhìn Thẩm Nhược Vân, năm ngón tay tinh tế mở tờ giấy ra, bốn chữ viết bằng chu sa lẳng lặng ra trước mặt nàng.


      Trưởng Tôn Tông Lam.


      “Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Ngoài viện truyền đến tiếng nha hoàn.


      Tiêu Sơ trong viện vươn tay kéo Thẩm Nhược Vân chắn trước người mình, lại nhặt mảnh sứ vỡ bàn, bây giờ lại hướng về cổ Thẩm Nhược Vân.


      “Đứng lại, nếu ngươi tiến thêm bước nữa ta giết nàng ta.” Nàng nhìn chằm chằm bóng dáng kia chậm rãi đến gần. Chỗ nào đó trong lòng lại cảm thấy khó chịu đến nghẹt thở. Nàng từng lần cho rằng, buông tha cho nàng, nhưng ngờ, chỉ mới bảy ngày, nàng lại nghe được tin tịch thu gia sản chém đầu cả Tiêu gia.


      “Các ngươi lui ra.” Vũ Văn Tư Dạ phất tay để đám người theo sau lui ra. Lúc này, nếu tin tức nàng mất tích bỗng dưng xuất truyền vào cung, cũng thể đảm bảo được an toàn của nàng.


      “Vâng.” nên nhìn nhìn, nên , đây là luật thép của thị vệ Vương phủ.


      “Vương gia, người cứu thiếp với.” Khuôn mặt Thẩm Nhược Vân trong nháy mắt lại trở nên điềm đạm đáng , vết thương đầy cánh tay, hai mắt nén lệ, kiểu gì cũng thấy đáng thương.


      Tầm mắt Vũ Văn Tư Dạ chuyển đến, nhìn bộ dạng vừa thấy thương của Thẩm Nhược Vân, hiểu sao vết thương cánh tay khiến có chút thương tiếc nào. Ngược lại nữ tử phong trần mệt mỏi, đôi mắt sưng húp sau lưng nàng ta lại làm căng thẳng.


      Nàng biết tai vạ đến nơi lại cố chấp trở về.


      “Ai cho nàng quay về?” hỏi nàng như người giám hộ của nàng.


      Tiêu Sơ nghe xong điên tiết, xem ba trăm sáu mươi mạng người là cái gì.


      “Vương gia ngươi chẳng lẽ còn sợ giết thêm người sao? Ba trăm sáu mươi mốt cái đầu hay ba trăm sáu mươi cái ra thể tích cũng có gì khác nhau.”


      Vũ Văn Tư Dạ bị Thẩm Nhược Vân cầu cứu ngăn cách tầm nhìn, làm như thấy mà lại cười cười, : “Nếu nàng đến để chết hà tất phải tốn sức bắt con tin ép buộc ta.”


      Đôi mắt Tiêu Sơ như lang sói, hận thể đến ăn tươi nuốt sống nam nhân này. “Ngươi biết ta muốn cái gì sao, chỉ cần ngươi đáp ứng cầu của ta, ta tha cho nàng ta.”


      lại cười, nàng có hơi quá đáng rồi, thản nhiên : “Nàng cảm thấy, này có thể uy hiếp được ta sao.”


      Tiêu Sơ cười, lên tiếng.


      Đầu Thẩm Nhược Vân bỗng dưng bùng nổ, vừa rồi Vương gia cái gì, nàng thế nào…


      Thẩm Nhược Vân vừa động, Tiêu Sơ liền bắt đầu chuyện.


      “Thẩm trắc phi sợ là nghe rồi, có muốn ta nhắc lại , làm sao bây giờ, nam nhân ngươi sâu sắc lại ngươi có giá trị để uy hiếp, ngươi xem, ta giết ngươi nhé”


      Câu sau cùng trở nên nặng nề, cũng là với Vũ Văn Tư Dạ.


      Cho dù quan tâm đến mạng sống của Thẩm Nhược Vân cũng thể tận mắt thấy nàng giết Thẩm Nhược Vân. Dù sao, người này vẫn còn giá trị lợi dụng với .


      Nhưng bốn chữ Trưởng Tôn Tông Lam đỏ thẫm tờ giấy trong tay nàng….


      “Tiêu Sơ , ngươi thể giết ta, nếu ngươi giết ta, ta…” Nàng vẫn chưa hết câu, cơ thể đột nhiên cứng đờ, sau đó ngã vào người Tiêu Sơ .


      “Này…” Mặc dù lá gan của Tiêu Sơ cũng lớn, nhưng dù sao cũng chưa từng tự tay giết người, cùng lắm chỉ lấy mảnh chén vỡ cắt vài đường, còn tiện thể tìm thuốc mỡ người bọn chúng.


      Thẩm Nhược Vân thẳng đờ ngã lên người nàng, hai mắt trợn trừng, khuôn mặt xinh đẹp cứng ngắc, giống như con búp bê bằng sứ.


      Nàng lùi về sau bước, xốc Thẩm Nhược Vân lên, nhìn mảnh sứ vỡ trong tay, phải là nàng vừa sẩy tay giết nàng ta đó chứ.


      “Nàng biết cái gì gọi là điểm huyệt sao.” Vũ Văn Tư Dạ nhìn vẻ mặt thể tin của nàng, nàng như vậy còn tưởng muốn giết người.


      Nàng còn chưa phản ứng kịp, thấy Thẩm Nhược Vân thẳng tắp ngã vào đống hoa đào rậm rạp, cả người nàng đột nhiên bị người ta ôm lên trung.


      “Chúng ta tìm chỗ yên tĩnh chuyện.”


      Áo bào bay phần phật trong gió, hề mềm mại tinh tế như Trưởng Tôn Tông Lam, quét vào má nàng đau nhói. Tiêu Sơ mở to mắt nhìn ngũ quan khắc sâu của , những đường cong lạnh băng cứng rắn, ngoại trừ lúc ngụy trang khi đó. Giống như bức tượng trong thần thoại Hy Lạp, cao quý thần thánh nhưng hề có độ ấm.


      Khiến nàng cảm thấy đáng sợ phải là vẻ mặt lạnh lùng của , mà là tại nàng bị ôm trong lòng nhưng hề có ý chống đối. người từng giết nàng, bây giờ lại muốn giết cả nhà nàng, vậy mà nàng hề bài xích.


      “Thả ta xuống.” Nàng lạnh lùng lên tiếng.


      phải tiểu nữ nhi cố làm ra vẻ thẹn thùng, phải là có ý muốn cự tuyệt.


      Nàng gằn từng chữ, ngăn nỗi sợ hãi trong lòng, bình tĩnh mà lại lý trí ra ba chữ này.


      Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn nàng, Trưởng Tôn Tông Lam ôm nàng cưỡi ngựa cả ngày đêm về kinh Thành, nàng cũng ba từ này với sao.


      “Được.” thản nhiên đáp, mắt thấy lầu các hơi nhô cao mới phi thân đến đặt nàng xuống.


      Tiêu Sơ giãy ra khỏi ngực , phản ứng đầu tiên là cách xa, nàng hoàn toàn thể đoán được suy nghĩ của nam nhân này.


      “Ngươi muốn làm gì?” Nàng nhìn xung quanh bóng người, cho dù là có người, bây giờ nàng là tội phạm bị truy nã, có ai dám cứu nàng từ tay .


      Vũ Văn Tư Dạ biết sao lại như vậy, dường như hôm nay đặc biệt thích cười, cười, đường nét nhu hòa. “Câu này là ta nên hỏi mới đúng chứ, Tiêu Sơ , nàng rời lại về Kinh Thành, nàng muốn làm gì?”


      Nàng thấy nụ cười này chợt sửng sốt, lúc lâu sau mới hồi thần. Nụ cười phòng bị như vậy chỉ để lộ trong sơn thôn kia. Vì vậy, nàng phải trả lời để Trưởng Tôn Tông Lam phải đau đầu, khiến Vũ Văn Tư Dạ phải tức ói máu: “Ta làm mất ngọc bội rồi.”


      nhìn nàng, trong lòng cũng yên lặng hít ngụm khí lạnh. người thông minh như nàng lại có thể làm mất ngọc bội sao, nhưng ngoại trừ đáp án này, cũng đưa ra được lý do gì nàng phải trở lại.


      Nếu như nàng trở về vì ba trăm sáu mươi mạng người của Tiêu gia, tin. Riêng Tiêu Viễn, tội chết có thừa, mà những người còn lại tất nhiên đều trở thành vật hy sinh. Nàng đến từ thời đại kia hẳn là phải cái giá phải bỏ ra cho những thứ này.


      Ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ đến đứa ốm yếu bệnh tật Tiêu Diệu.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 120: Có việc muốn nhờ



      Tia sáng u ám trong mắt Vũ Văn Tư Dạ chợt lóe lên, phát giác ra khẽ nhíu mày. Tiêu Sơ theo dõi , bỏ qua bất kì biểu cảm nào có thể thấy được.


      “Hoàng thượng hạ lệnh, giờ ngọ ngày mai chém đầu cả nhà Tiêu gia. Bây giờ tất cả đều bị giam trong ngục, đừng cứu ba trăm sáu mươi mạng, dù chỉ cũng khó như lên trời. Ta khuyên nàng đừng nên có ý định làm gì lúc này.”


      Trong lòng Tiêu Sơ cười lạnh, : “ khó như lên trời, ta cũng muốn thử lần xem trời ép ta hay ta nghịch trời.”


      “Sơ .” quát lớn, suy nghĩ của nàng có thể hiểu được, những người này đều là thân nhân của nàng, đều là tay chân ruột thịt của nàng. Nhưng nàng bây giờ còn là Tiêu Sơ trước kia, phải sống dưới khuôn mặt của người khác đối với nàng công bằng. Bây giờ phải để nàng mạo hiểm, cho phép chuyện này xảy ra.


      “Vũ Văn Tư Dạ.” Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo có chút luồn cúi tránh né: “Ta quan tâm huynh nghĩ thế nào, huynh muốn tiêu diệt Tiêu gia cũng được, huynh vì thái tử củng cố hoàng quyền cũng tốt, nhưng mà, huynh nên mưu cầu cho bản thân mình…” Nàng cúi đầu chớp mắt tiếp: “Cũng tốt, ta phải là kẻ cứu thế, ta cũng cứu được nhiều người như vậy, cho dù cứu được, bọn họ cũng chắc có được cuộc sống an ổn.”


      Nàng xoay người nhìn con phố vắng vẻ phía dưới, ngày mai đầy người đến đây xem ba trăm sáu mươi người Tiêu gia bị rơi đầu. Nhưng dù ai chết cũng tới phiên nó chết, từ đứa bé này chưa từng lây nhiễm chút khí đục nào của Tiêu gia, lúc trước nếu có thể tránh được số mệnh, vậy giờ đây nàng giúp nó tránh được vương quyền.


      “Chuyện đơn giản như nàng nghĩ đâu, hoàng thượng cho phép huyết mạch của Tiêu gia được lưu lại. Mối đe dọa của Tiêu Viễn khiến hoàng thượng đề phòng, nếu lần này nhổ cỏ tận gốc để lại hậu hoạn về sau. Tình cảm cá nhân và giang sơn, ai nặng ai …” giải thích cho nàng hiểu.


      “Đối với huynh, giang sơn quan trọng, đối với ta, tình nghĩa quan trọng.” Nàng lên tiếng quyết định lập trường của hai người, ngẩng đầu cố chấp lại quật cường.


      Nàng đứng đón gió lầu, thấy trong mắt nàng có kiên quyết và lòng tin, như điệu hát của làn nước độc nhất vô nhị dưới bầu trời. Nếu nhất định phải dùng khổ cực dể đổi lấy bình yên, vậy cứ để nàng làm chuyện đến long trời lở đất có sao.


      “Được, ta đáp ứng nàng, cứu Tiêu Diệu. Nhưng phải có trao đổi, ngày mai trước lúc hành hình cho phép nàng có bất kì hành động nào nữa, hơn nữa cũng được cho những người khác biết nàng quay lại kinh thành. Nếu ta cứu Tiêu Diệu ra, lúc đó thấy nàng chân tay khỏe mạnh đứng trước mặt ta, ta tự tay giết chết nó, xem như đó là trừng phạt dành cho nàng.” Giọng trầm thấp của bị gió cuốn lên trung, lâu vẫn tan biến.


      “Đến lúc đó làm sao ta đưa nó an toàn rời ?” Đôi mắt nàng lóe lên hoài nghi.


      “Đợi ta nghĩ cách cứu nó ra ngoài đưa đến nơi an toàn cho nàng cách rời .” Sắc mặt bình tĩnh nhìn nàng, nếu bây giờ nàng ra , có lẽ thể trở về rồi.


      Nàng nhìn , lầu các, vẻ mặt bây giờ có chút hư ảo, có thể cứu Tiêu Diệu ra, cũng đồng nghĩa với việc phản bội lại lòng trung thành xưa nay, vì triều đình phục vụ. Hành vi ngày mai đây của làm cho quyền lực của thái tử gặp nguy hiểm, ai cũng thể đoán trước được, thiếu niên ốm yếu kia, qua thời gian nữa có thể nở thành đóa hoa xinh đẹp hay .


      “Huynh phải khai báo thế nào với hoàng thượng và thái tử, nếu bọn họ biết huynh thả Diệu nhi, nhất định để yên đâu.” Nàng ngẩng đầu hỏi, vậy đối với cuộc sống sau này của Diệu nhi cũng giấu loại uy hiếp.


      Vũ Văn Tư Dạ nhìn nàng, nụ cười nhàng mặt càng thêm dịu dàng, : “Nàng lo lắng cho ta sao?”


      Tiêu Sơ bị hỏi như vậy, đột nhiên nghẹn lời. Nhìn bộ dạng tươi cười hiếm thấy của nàng có chút hoảng hốt. là người giám trảm cả nhà Tiêu gia, bây giờ lại đứng ở đây đáp ứng nàng cứu đứa con trai trưởng của Tiêu gia. Nếu là lúc trước, nàng nhất định tin làm vậy, nhưng bây giờ, ngoại trừ , nàng còn cách nào khác.


      Gió thổi làm mặt nàng ửng hồng, nàng né tránh ánh mắt , nhìn bàn giám trảm cọ rửa quanh năm vẫn sạch . Ngày mai, dòng máu đỏ tươi có chảy tới chân mọi người hay , bi kịch của những triều đại này, phải mình nàng có thể cứu vãn được, thứ nàng có thể cứu chỉ có tình , phải nghĩa lớn.


      “Ngày mai, huynh cẩn thận chút.”


      Nàng thấp giọng , nhìn gió lượn lờ giữa trung, bão lớn lúc nào mới có thể tan biến.





      Vũ Văn Triệt nhìn nam tử mị trước mặt, màu xiêm y trong điện có chút mờ ám. Công công vội vàng sai người dời ghế qua, đặt trước bàn.


      Trưởng Tôn Tông Lam ở trước mặt thái tử vẫn luôn được đãi ngộ rất đặc biệt.


      “Tuyên Vũ thế nào rồi?” buông tấu chương trong tay, hỏi Trưởng Tôn Tông Lam, mặc dù vấn đề muốn hỏi nhất phải chuyện đó.


      Trưởng Tôn Tông Lam sau khi vào cũng vội ngồi xuống, cười đảo mắt vòng, nhìn bọn thái giám cung nữ kính cẩn đứng chỉnh tề bên cạnh. Khóe miệng nhếch lên : “Gần đây tiền tuyến căng thẳng, người thấy đông đảo, bây giờ thấy đám người đứng đây ta lại buồn nôn.”


      Tiểu thám giám nhịn cười, lùi đứng sang bên, khẽ gọi: “Thái tử điện hạ”


      Vẻ mặt dịu dàng của Vũ Văn Triệt khẽ động, ngẩng đầu nhìn thái giám cung nữ trong điện, ôn hòa : “Trưởng Tôn công tử muốn thấy nhiều người, các ngươi lui ra .”


      “Vâng, thái tử điện hạ” đám cung nữ thái giám lui ra, cả đầu cũng dám ngẩng lên.


      Trưởng Tôn Tông Lam nhìn mọi người ra ngoài, nửa nằm nửa ngồi dựa vào ghế, tay chống cằm : “Hoàng đế lão gia gần đây nhiều tâm , ngài phải khuyên nhủ ông ấy.”


      “Phụ hoàng cũng là vì lo lắng cho giang sơn xã tắc, Tiêu Viễn bị trừ bỏ, biết còn có bao nhiêu Tiêu Viễn núp trong bóng tối. Hơn nữa, dù phụ hoàng thích mấy hoàng tử khác, nhưng họ cũng rất thích giang sơn của phụ hoàng, phụ hoàng lo lắng cũng phải có lý.” Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc có chút lo lắng mông muội, thiếu niên ngũ quan vẫn còn non nớt tập trung suy xét.


      Trưởng Tôn Tông Lam nhìn cười nhạt. Khắp phố đều đồn đãi thái tử khiêm tốn nhã nhặn, nhân từ chính nghĩa.


      Nhưng chỉ dựa vào nhân từ chính nghĩa làm sao có thể cai quản cả thiên hạ Hoa Thụy. Thế nhân đều biết, mặt tàn nhẫn của thiếu niên này giấu trong đêm tối, thi thể xếp nghìn dặm, máu chảy thành sông đối với chỉ như uống nước ăn cơm thường ngày.


      Tỷ như, cuộc truy sát thần bí trong ngõ và buổi hành hình Tiêu gia vào ngày mai.


      “Thái tử điện hạ, thần có việc muốn nhờ.” Mặc dù là nhờ người khác giúp đỡ, cũng chỉ cười tập trung, dùng mười vạn đại quân đổi lấy người, biết thái tử lựa chọn thế nào.

      Chương 121: bằng súc vật, đứt cổ tay




      Ngày hôm sau, vầng sáng đầu tiên vừa nhô lên từ chân trời.


      Tiêu Sơ cả đêm ngủ, đứng bên cửa sổ nhìn mặt trời dần xuất .


      Thời tiết tốt.


      Nàng thở phào nhõm, cúi đầu nhìn bốn chữ Trưởng Tôn Tông Lam giấy trong tay. Đây là nét bút đoạt từ tay Thẩm Nhược Vân, biết là có ý gì.


      Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, tầm mắt nàng dừng bên ngoài cửa sổ, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.


      Vốn mặt trời nhô lên lại bị đám mây dày đặc che khuất, ánh sáng ôn hòa từ trong mây rọi ra, nhưng xuyên thẳng từ mấy tầng mây, những tia sáng dần ảm đạm.


      buổi sáng u ám.


      Cẩm Thái nhìn thần sắc nàng tốt, bưng ly trà qua khuyên giải nàng: “Tiểu thư, chuyện đến nước này, người nén bi thương…”


      Tiêu Sơ gì, nhìn bầu trời vừa sáng lại dần dần tối đen, chua sót mỉm cười. Hôm nay định là ngày u ám.


      Cho đến gần giờ ngọ, Tiêu Sơ mới mở tủ, nhìn quần áo bên trong được sắp xếp ngăn nắp, lấy ra bộ thay đổi.


      Cẩm Thái bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt, Tiêu Sơ chọn bộ màu trắng, ngồi trước gương đồng, thản nhiên : “Cẩm Thái, búi cho ta kiểu tóc đơn giản nhất, chọn cây trâm đẹp nhất, ta tiễn bọn họ.”


      “Tiểu thư.”


      “Nhanh lên, đừng để trễ, thấy được lỡ cả đời.


      “Vâng, tiểu thư.”


      Xiêm y màu trắng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp, Tiêu Sơ nhìn chính mình trong gương, đứng dậy : “ thôi.”





      Tiết trời u, bên ngoài cửa sổ hơi nước mờ mịt, Lâm Nguyên Kỳ cầm ấm sắc thuốc, bàn tay trắng nõn mở nắp ngửi mùi thuốc, nhíu mày, hôm nay là ngày cả nhà Tiêu gia bị xử chém, những thứ thuốc này đều phải đổ rồi.


      Dược Đồng vẻ mặt đơn, ở chung với tiểu thiếu gia của Tiêu gia lâu nhất. Cứ tưởng rằng đứa kia ngày càng tốt hơn, ngờ kết quả lại như công dã tràng.


      “Sư phụ, người xem sao?” dè dặt hỏi, từ hôm qua, sư phụ ra ngoài gặp người, sau khi trở về vẫn luôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, dường như có tâm .


      Lâm Nguyên Kỳ nghe vậy ngoảnh lại nhìn , gì. Dược Đồng thức thời cúi đầu nhìn chính mình, dám lên tiếng nữa.





      Hoa Thụy Triệu Tường ngày hai mươi bảy tháng ba năm 57. Ngày cả nhà Tiêu gia bị xử chém, tịch thu toàn bộ gia sản.


      Ở cuối con phố dài bị ngự lâm quân canh gác vô cùng nghiêm ngặt, xung quanh đài chém trống treo vải trắng cao ba trượng. Đao kiếm màu trắng bạc chỉa xéo lên bầu trời u ám.


      “Bình Uyên vương đến.” Tiếng hô to vang lên, Vũ Văn Tư Dạ thân màu đen có thêu chỉ vàng con ngựa to lớn dẫn đầu tới, dân chúng nhao nhao nhường đường, đội ngũ xe củi xếp thành hàng dài chậm rãi theo sát phía sau.


      Ba trăm sáu mươi mạng người, giờ ngọ hôm nay máu tươi nhuộm hình đài.


      Tiêu Viễn chết chưa đền hết tội, chỉ tội cho những người vô tội kia.


      “Đúng vậy, nghe đứa con trai duy nhất của Tiêu gia dễ gì mới được thần y chữa hết bệnh đần độn. Bây giờ bị liên lụy tới bỏ mạng, đúng là đáng.”


      “Bớt tranh cãi , chuyện của triều đình tới lượt dân thường chúng ta quản đâu.”


      Lẫn trong đám người bàn luận sôi nổi, Tiêu Sơ đeo mặt nạ, nghe người bên cạnh , đôi mắt bỗng thấy đắng chát.


      Vũ Văn Tư Dạ như chiến thần trong đêm tối, ngũ quan nghiêm nghị như tu la nhìn thẳng phía trước. Đoàn xe phía sau vang lên tiếng kẽo kẹt, theo sau là Tiêu Viễn cúi đầu đứng trong xe củi, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt tìm kiếm trong đám người, cũng biết tìm cái gì.


      Tiêu Sơ chạm đến ánh mắt ấy trong lòng bỗng nguội lạnh. Ánh mắt của Tiêu Viễn hề sợ hãi trước cái chết, hoặc là , biết mình chết.


      Như vậy , ba trăm sáu mươi mạng người…Nàng cắn chặt răng, nhìn chằm chằm bóng lưng già nua ấy, cựu thần hồ ly xảo trá, rốt cuộc chôn sâu bao nhiêu mưu.


      “Cha, con muốn chết, con vô tội, con muốn chết.” Đại công tử Tiêu gia thấy dân chúng đứng chật ních hai bên, tóc tai tán loạn, ánh mắt họ làm nghĩ đến ngay lập tức đầu thân hai nơi, chút bình tĩnh còn sót lại giờ phút này hoàn toàn sụp đổ.


      Tiêu Sơ hờ hững nhìn , lừa bán con nhà lành, cầm tù người dân vô tội, hãm hại ấu đệ…


      bị nhốt chung xe với Tiêu Diệu, đứa ấy sắc mặt tái nhợt lẳng lặng ngồi trong góc, nhìn huynh trưởng như nổi điên la hét cầu cứu, sau đó thản nhiên nhắm mắt lại.


      chú ý của Tiêu Sơ đều dồn người đứa trẻ ấy, đôi mắt ấy nhắm chặt, trong lòng nàng bỗng nhiên nhảy dựng.


      “Nó, kẻ đáng chết là nó. Nó mới là con trưởng của Tiêu gia, nó mới là người của Tiêu gia, ta phải, ta là con nuôi, chuyện của Tiêu gia can hệ gì tới ta. Ta vô tội, ta vô tội…” Tiêu gia đại công tử đột nhiên xoay người vọt tới góc xe xốc đứa kia lên, siết chặt cổ áo của nó, khuôn mặt nổi đầy gân xanh: “ chuyện với ngươi đó, ngươi gọi vương phi tỷ tỷ của ngươi tới cứu chúng ta , ngươi sắp chết rồi ngươi có biết .”


      Tiêu Sơ nhìn hành động của , đôi tay siết chặt trong tay áo, tên này đúng là bằng súc vật.


      Vũ Văn Tư Dạ xoay người xuống ngựa, mặt biểu tình nhìn thoáng qua nam nhân như sắp bị điên, thản nhiên : “Dù sao cũng chết, cứ giết những kẻ ồn ào trước, để lỗ tai bổn vương yên tĩnh chút.”


      Thị vệ lạnh lùng cúi đầu lĩnh mệnh, xoay người đến trước xe tù chở Tiêu đại công tử, mở khóa.


      “Đừng, đừng, ta phải người của Tiêu gia, các người thể giết ta, ta phải họ Tiêu, ta…” được nửa bỗng sững sờ nhìn Tiêu Diệu ngã xuống trước mặt mình, nó vẫn nhắm mắt im lặng, cả cơ thể núp trong góc xe, bộ quần áo bẩn thỉu bị bắn đầy máu, trước người rơi xuống đôi tay béo tròn.


      vừa rồi còn nắm cổ áo nó, là tay rơi xuống sàn xe.


      Thị vệ mở khóa cũng ngây người, nhìn bóng áo đỏ trước mặt, sau đó lại truyền đến tiếng cười khẽ.


      “Vương gia, giết nhiều người vậy rồi mệt mỏi, ta tới giúp ngươi…”


      Tiêu đại công tử giơ cổ tay bị cắt đứt, vừa rồi chỉ cảm thấy tay bị chạm , ánh sáng đỏ lóe lên giống như sợi dây mềm mại lướt qua cổ tay, sau đó


      “A…” Tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên, dân chúng đều thấy kinh hãi nhắm mắt lại, đành lòng nhìn tiếp nữa.


      Tiêu Sơ mở to mắt, nhìn đôi tay phun đầy máu dưới chân Tiêu đại công tử. Đứa kia dường như chẳng bị hoàn cảnh ầm ĩ xung quanh làm ảnh hưởng, thậm chí bị máu tươi sềnh sệch bắn đầy mặt nó cũng có bất cứ động tĩnh gì.

      Chương 122: Hành hình, nàng sụp đổ




      Trở về đêm trước ngày hành hình, ba trăm sáu mươi mạng của Tiêu gia bị giam trong ngục, chỉ có tiếng hít thở và tiếng bước chân của bọn cai ngục.


      bóng đen vào từng phòng giam, cẩn thận tìm kiếm.


      “Tư Dạ, ngươi làm gì vậy?” Bóng người màu đỏ sớm đợi ở đây, lúc này mới từ bóng tối ra, nhìn Bình Uyên vương toàn thân màu đen đứng giữa nhà giam.


      Bước chân Vũ Văn Tư Dạ dừng lại, ngẩng đầu nhìn người trước mắt, hề giấu diếm mục đích của mình.


      “Tiêu Diệu.”


      Trưởng Tôn Tông Lam dựa người vào vách tường lạnh lẽo ẩm ướt, nhớ đến nữ tử quật cường ấy. Mặc dù để nàng yên lòng, nhưng nàng vẫn tìm Vũ Văn Tư Dạ, chả lẽ tin sao?


      “Ngươi cho rằng hoàng thượng để ngươi cứu trưởng nam của Tiêu gia sao? Nếu đứa ấy còn sống, sớm muộn gì cũng là mầm tai họa, bằng bây giờ cứ giết , tránh xảy ra chuyện về sau.” mỉm cười, nụ cười trong bóng đêm như đóa hoa câu người.


      “Nếu ta có thể để nó chạy thoát, tất nhiên cũng có thể giết nó. Nếu hoàng thượng yên tâm, đợi đến lúc nó trở thành chướng ngại ta giết, chỉ là hơi tốn sức thôi.” lạnh lùng đáp.


      “Nếu như lời ngươi cũng tồi, ngươi tự tìm .”


      Trưởng Tôn Tông Lam nghiêng người, Tiêu Diệu nằm trong phòng giam, đứa gầy yếu lẳng lặng nằm trong góc, nhìn qua cũng có gì khác thường.


      Vũ Văn Tư Dạ tiến lên hai bước dừng lại, trầm giọng hỏi: “Ngươi giết nó?”


      Trưởng Tôn lắc đầu, “Nếu ta đến chậm bước, người chết là người nàng muốn cứu.” vẫy tay, ngục tốt đưa đến đứa , ánh sáng tường chiếu xuống, Vũ Văn Tư Dạ nhận ra đúng là đứa ốm yếu đó.


      Thằng bé nhìn thấy hai người, núp phía sau ngục tốt, thấy người giống mình nằm im trong phòng giam lại càng đau khổ nhắm mắt lại.


      “Sao lại thế này?” nhíu mày hỏi.


      Trưởng Tôn Tông Lam ngoắc tay bảo đứa đến gần, cách bó đuốc thản nhiên hỏi: “Bây giờ, ngoại trừ hoàng thượng, còn có người muốn mạng của đứa này, ta cầu xin thái tử, đáp ứng giấu hoàng thượng. Chúng ta muốn đề phòng, tốt nhất nên tránh dưới người có quyền lực tối thượng.”


      Dừng lát, tiếp: “Nếu Tiêu Sơ tin tưởng ngươi, ngươi cũng nên để nàng thất vọng.” đẩy Tiêu Diệu đến trước mặt Vũ Văn Tư Dạ, nắm tay thằng bé đưa cho .


      Vũ Văn Tư Dạ tiếp tay , suy nghĩ kỹ lời của Trưởng Tôn Tông Lam, sau đó nhìn Tiêu Diệu khẽ: “ cần, tay ta bẩn.”





      Tiêu Sơ nhìn chằm chằm đứa vẫn nhúc nhích trong xe, trợn tròn mắt, cả nháy mắt cũng dám, vì sao Diệu nhi lại bất động như vậy, vì sao hề nhúc nhích…


      xuất của Trưởng Tôn Tông Lam gây ra ít xáo động, dân chúng vây xem cười đùa thấy chặt đứt đôi tay của Tiêu đại công tử, loại chuyện hành hạ phạm nhân trước khi xử tử thế này, ngoại trừ Bình Uyên vương cũng chỉ có Trưởng Tôn tam công tử dám làm như vậy.


      “Ơ” Trưởng Tôn Tông Lam còn chưa được hai bước lại quay ngược về, nhìn đại công tử đau đớn giãy giụa trong xe mà lại nhìn người nằm bất động trong góc, nhếch miệng suy nghĩ hỏi: “Bình Uyên vương à, hình như phạm nhân bị hù chết rồi, cần phải chém nữa nhỉ?”


      Dân chúng đập nồi ầm ầm, tiểu thiếu gia Tiêu gia vốn thể chất yếu ớt nhiều bệnh, ngờ trước khi hành hình lại bị hù chết. Chưa tới giờ Ngọ chết người, nếu có chuyện gì xảy ra, giám trảm quan trở thành tội nhân.


      “Hình như chết rồi.” ít người nhìn chằm chằm bóng người ốm yếu đó, dựa theo tính cách trước kia của Vũ Văn Tư Dạ, đứa này nhất định tránh được thảm cảnh. Nhưng nếu có người cầu xin , làm gì đứa trẻ này.


      Tiêu Sơ khi nghe thấy tin Tiêu Diệu chết, đột nhiên cũng cảm giác được bầu khí xung quanh thay đổi, nàng thể được cái cảm giác quỷ dị này, nhưng có thể cảm nhận được, hơn nữa nhớ đến ánh mắt hề sợ hãi của Tiêu Viễn ban nãy, ý nghĩ xẹt qua đầu nàng.


      Ngoại trừ nàng, còn có người muốn cứu Diệu nhi, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng suy nghĩ thay đổi ban nãy. Nàng cứu Diệu nhi vì có thể tiếp tục sống, người khiến nàng có cảm giác nên lời kia, cứu Diệu nhi là vì cái gì?


      Lúc nàng mở mắt ra liền nghe thấy giọng lạnh lùng uy nghiêm của Vũ Văn Tư Dạ: “Cũng như người chết, chết thêm lần nữa sao.”


      Đám người lặng ngắt như tờ, chính sách thiết huyết của Bình Uyên vương mãi mãi là vương đạo trấn áp.


      Vải trắng cao ba thước bị gió thổi tung, lúc quan viên hô to: “ đến giờ!” Bầu trời lại đổ mưa.


      Tiêu Sơ chậm chạp nhìn bầu trời, nâng tay hứng mưa, đây là mưa xuân mà bách tính gọi là “quý như dầu mỡ”, mưa xuân cứu sống mùa màng của cả thế giới.


      Mưa đúng lúc, cảm giác lạnh lẽo ùa vào lòng nàng.


      “Ngươi cần lo, đứa đó vẫn chưa chết.” Phía sau vang lên giọng chút cảm xúc, Tiêu Sơ ngạc nhiên quay đầu, đập vào đôi mắt lạnh lùng cao ngạo.


      “Lâm đại phu.” Nàng kinh ngạc nhìn , bệnh của Tiêu Diệu là do chữa khỏi, đến để tiễn biệt sao?


      “Trưởng Tôn công tử đưa tin cho ta, có người muốn hạ tiểu thiếu gia, bọn họ buộc lòng phải diễn kịch, đúng như thấy, người trong xe đúng là tiểu thiếu gia, đứa này nghe bọn họ xong ngoan ngoãn chịu đựng tất cả. đứa bé mười hai tuổi, phải có bao nhiêu nghị lực mới có thể đối diện với huynh trưởng như vậy, từng chịu đựng sinh tử có khác.”


      Tiêu Sơ sửng sốt, mưa rơi xuống khuôn mặt tinh xảo của nàng, lẩm bẩm : “Vì sao? Vì sao lại tàn nhẫn bắt nó phải đối mặt như vậy, vì sao cứu nó ra trước? Nó mới mười hai tuổi, thế giới của nó đều là màu trắng, vì sao bắt nó phải thấy những thứ dơ bẩn đó, vì sao!”


      Nàng thét lên, thanh bị tiếng hỗn tạp của dân chúng áp đảo, buổi hành hình bắt đầu!


      Lâm Nguyên Kỳ cúi đầu nhìn nữ tử phóng hỏa đốt lương thảo của Tuyên Vũ, cứng cỏi của nàng rốt cuộc cũng sụp đổ khi phải bất lực trước huyết nhục tình thân. Nàng vẫn luôn thờ ơ chịu đựng với những người còn lại là vì hiểu , khi quan tâm bị hãm sâu, khi mềm lòng thành đại họa.


      Cho nên, cứ nhìn tới họ, cứ nghe thấy họ, chỉ chuyên tâm vào người, chỉ cứu người.


      Nàng có thể có tình cảm, nàng có thể gánh lời nguyền rủa của thế nhân, nàng có thể vứt bỏ thân nhân quan tâm đến danh tội nhân, nhưng nàng cho phép đứa này như vậy, nàng cho phép đứa này trở thành tội nhân như mình, nàng cho phép đứa này tận mắt thấy người thân của mình máu chảy thành sông, bản thân lại sống.


      lúc lâu sau, lâu đến khi ba thước vải trắng kia vấy máu lần thứ nhất, Lâm Nguyên Kỳ mới cúi đầu để nàng nhìn mình, thốt ra từng chữ: “Là đứa bé này cầu như vậy.”

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 123: Sắp điên rồi, máu nhuộm phố dài



      hình đài, bốn phía đều có cời vải, mưa vẫn rả rích, dưới hình đài có người nhao nhao nôn ọe.


      Như trận mưa xuân này, cờ vải màu trắng dần dần bị máu nhuộm đỏ, rốt cuộc cũng nhìn ra màu ban đầu. hình đài, thanh đầu rơi xuống đất làm lòng người run rẩy, tiếng lại thêm tiếng, máu tươi chảy dài.


      Tiêu Sơ cúi đầu, nước đọng mặt đất đỏ đến đáng sợ, dần dần tràn qua mu bàn chân, vũng máu bị bước chân của đám người rời dẫm ra vô số bọt nước, giống như điệu múa tử vong.


      Đây là thảm án diệt môn ai có thể xem hết được, nhóm Ngự lâm quân đưa lưng về phía hình đài, máu loãng nhuộm đỏ ủng. ai cúi đầu, nhưng tiếng đầu rơi “thùng thùng” phía sau chỉ khiến tay chân họ thêm lạnh lẽo.


      Máu của ba trăm sáu mươi người, ra lại nhiều như vậy, mạng của họ, đao nâng đao hạ, cũng cần phải có dáng dấp thế này sao.


      Đao trong tay đao phủ, có chém hụt hay


      Đứa kia nhìn thấy màu máu cờ vải, đôi mắt có đỏ lên hay , có hận bản thân phải sống mình hay ?


      Tiêu Sơ đột nhiên chạy về phía hình đài, đôi mắt nàng đỏ ngầu, quần áo ướt đẫm, vạt áo bị nhuốm máu, tóc đen xõa tán loạn dán lên mặt, máu loãng bị bước chân dẫm xuống tràn qua mu bàn chân. Nàng vừa nhấc lên, hình đài lại vang lên tiếng “thùng” trầm đục.


      “Ngăn nàng lại.” hình đài vang lên mệnh lệnh.


      Dưới hình đài tản gần hết, đột nhiên xuất mấy bóng người màu xám, cắt đứt màn mưa xông tới giữ chặt Tiêu Sơ !


      Lâm Nguyên Kỳ nhìn tất cả, người xưa nay ưa sạch như bây giờ lại cầm ô, hai chân ướt trong mưa, đếm tiếng vang nặng nề sau cùng, chậm rãi nhấc chân về phía Tiêu Sơ .


      “Buông nàng ra.” Giọng hư vô mờ mịt vang lên trong mưa.


      Khuôn mặt người áo xám dưới mặt nạ biểu cảm, đôi mắt Tiêu Sơ trợn trừng dọa người, dường như muôn nổ tung ra. Nàng nhìn chằm chằm vệt máu bắn ra ngừng hình đài, hàm răng bất giác nghiến chặt, muốn thả lỏng cũng được. Toàn thân nàng run rẩy, biết là vì phẫn nộ hay bi thương, cơ thể gầy vẫn duy trì tư thế xông về phía trước, đôi tay như sắp bị vặn đứt.


      Người áo xám dám tổn thương nàng, đành phải buông tay, Tiêu Sơ kịp phản ứng, cơ thể đột nhiên mất thăng bằng ngã xuống vũng nước mưa. Mùi ngai ngái bao trùm bên môi, nàng cắn chặt răng đứng lên, kéo lê tứ chi còn cảm giác về phía hình đài.


      Cho đến khi thân thể chạm vào cọc gỗ, nàng mới dừng lại.


      đôi tay đặt lên vai nàng, nàng phản xạ đẩy ra, quay lưng lùi về sau!


      Nàng sắp điên rồi.


      “Tiêu Sơ ” Lâm Nguyên Kỳ khẽ gọi nàng, từng cho rằng kiên cường của nàng chê vào đâu được, nàng từng đối mặt khi tính mạng bị đe dọa, cười nhạt cho qua.


      cho rằng kiên cường của nàng có thể chống lại vạn quân, phòng thủ vững chắc.


      đánh giá cao nàng, cho dù phải là nữ tử bình thường, nhưng nàng cũng là người, người có máu thịt, có đau đớn, có nước mắt.


      Cờ vải màu máu bị đánh rớt, kéo qua giữa hình đài, phủ lên đống thi thể. Nàng ngồi ngây ngốc dưới cơn mưa máu, nhìn hai nam tử như tu la vẫn bình thường về phía mình.


      Mưa máu làm mờ đôi mắt, nàng dùng sức trợn mắt cũng thấy cảnh tượng trước mắt. Chỉ mơ hồ trông thấy bóng người màu đen ngồi xổm trước mặt mình, cảm xúc mềm mại trong lòng bàn tay khiến nàng vô thức né tránh, nhưng cái tay kia lại bắt được nàng, cho nàng lui.


      “Tỷ tỷ.” Giọng khàn khàn mang theo hồn nhiên vang lên bên tai nàng, nhất thời nàng bừng tỉnh.


      Cơ thể gầy yếu quỳ gối trước mặt nàng, lau nước đục mặt nàng, lòng bàn tay ấm áp dần dần bị giọng của đứa này rút , “Tỷ tỷ, tỷ đừng khổ sở như vậy, Diệu nhi sợ, sau này Diệu nhi muốn trở thành nam hi đầu đội trời chân đạp đất, Diệu nhi nhất định bảo vệ tỷ tỷ, Vương gia ca ca sau này cuộc sống của Diệu nhi có thể rất gian khổ, nhưng tỷ tỷ , chỉ cần sống sót, cái gì cũng có thể có được, Diệu nhi sợ khổ cực, ngày nào đó, Diệu nhi khiến cho kẻ giết hại người của Tiêu gia, chết thảm hơn cả Tiêu gia.”


      Tiêu Sơ giống như bị đặt trong hầm băng, tiếng hét sắc nhọn vang lên: “Diệu Nhi!”


      Nàng như thú mẹ bị thương nhào lên, che miệng đứa này lại!


      Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn động tác hung hãn của nàng, ngồi xổm xuống vỗ vai nàng, gỡ tay nàng ra, ngờ nàng lại gắng sức như vậy, phải dùng sức mới tách tay nàng ra được: “Nó thở được rồi kìa.”


      Trưởng Tôn Tông Lam lại quay mặt , nhìn nàng, gật đầu với Lâm Nguyên Kỳ, Dược Đồng phía sau lấy bình sứ màu xanh trong tráp thuốc đưa cho .


      nâng vạt áo, lúc này mới cẩn thận tránh vũng máu dưới đất, theo bậc thềm lên hình đài, những thi thể này cơ bản được xử lý.


      Ngự lâm quân xoay lại, lá cờ máu che kín xác chết, ba trăm năm mươi chín thi thể, nếu muốn xử lý, đối với bọn họ đúng là chuyện hóc búa, nhưng đối với Lâm Nguyên Kỳ cũng chỉ là chuyện vài lọ nước thuốc mà thôi.


      “Diệu Nhi! Sau này được phép những lời như vậy!” Nàng nắm chặt tay đệ đệ, Tiêu Diệu thấy cảm xúc của nàng bất động, đôi mắt đầy nghi hoặc, lúc lâu mới khẽ cúi đầu, : “Diệu Nhi biết rồi.”


      Nước mưa xối rửa cả con đường, Tiêu Sơ ôm đứa gầy yếu vào lòng, cuối cùng nàng cũng có chút cảm giác được cập bến.


      “Bình Uyên vương gần đây lá gan cũng lớn, thấy tuổi trẫm cao, muốn lợi dụng thái tử dạ để tạo phản rồi…”


      Giọng giận mà uy của hoàng đế vang vọng trong đại điện, đại thần phía dưới nghe mà lòng run rẩy. là đảng phái của Bình Uyên vương, lời này của hoàng thượng suy cho cùng là có ý gì….


      “Ngươi với Bình Uyên vương, nếu tên ranh con kia của Tiêu gia ngày còn chưa chết, cũng cần phải tiến cung gặp trẫm nữa.”


      Đại thần lảo đảo, vội vàng quỳ xuống: “Thần…tuân chỉ!”

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 124: Tranh tài rubik, ai chiến thắng



      Trạch viện của Tiêu gia thể ở lại, tư trạch của Tiêu Sơ cũng bị tịch biên, nhưng Tiêu nữ hiệp cả thiên hạ, từ trước đến nay hề lo lắng về vấn đề ăn ở. Dù sao bên cạnh cũng có nghiệt Trưởng Tôn Tông Lam làm ô dù kiêm máy rút tiền, nàng lo lắng cũng vô dụng.


      “Diệu Nhi đến đây, cho đệ xem đồ tốt này.” Nàng giấu phía sau, vẫy tay gọi Tiêu Diệu đến. Hai ngày nay biết Lỗ Dao lại từ đâu xông ra, cả ngày hớn hở muốn bù đắp mười hai năm cuộc đời qua của Tiêu tiểu thiếu gia. Nàng nghĩ nghĩ với nàng ấy, đôi mắt Lỗ Dao chớp chớp liền làm ra thứ này.


      Sau khi Tiêu Diệu hết bệnh đặc biệt gần gũi với Dược Đồng và Lâm Nguyên Kỳ, Tiêu Sơ gọi , vừa gọi Dược Đồng cùng vừa lau mồ hôi trán: “Sơ tỷ tỷ!”


      “Khụ khụ” Nàng giả vờ thần bí ho khan hai tiếng, nhìn tiểu Dược Đồng, đầu tiên là xị mặt khiển trách: “Ngươi chủ tử ngươi ưa sạch như vậy, tại sao lại khắp thế gian cùng với người thích sạch như ngươi chứ!”


      Dược Đồng cười “hì hì”, bác bỏ : “ sạch , sinh bệnh!” Đôi mắt nhìn thẳng phía sau Tiêu Sơ .


      “Nhìn !” Nàng cười cười giơ đồ trong tay lên, lắc lắc hai cái, “Hai người các ngươi, nếu ai xếp lại được toàn bộ, đêm nay thưởng cho các ngươi được ngủ trễ!”


      Con nít bây giờ là khiến người ta đau đầu, dụ ăn được, dụ chơi xong. Thức khuya lại rất thích thú.


      Tiêu Diệu nhìn chằm chằm thứ đồ trong tay nàng, chớp chớp mắt. Dược Đồng cũng nhìn theo, nghi ngờ : “Đây có lẽ là đồ tốt nhỉ!”


      Nàng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Dược Đồng, cần cổ hận thể duỗi đến nóc nhà, kiêu hãnh : “Thứ này tích góp văn hóa truyền thừa mấy nghìn năm, đừng có xem thường nó!”


      Nhớ ngày đó chưa làm được, nàng có thể nhịn ăn ngày đêm mới có thể xếp sáu mặt này trở lại vị trí ban đầu, chính là cái gọi là Rubik.


      “Đồ đến đồ đến!” Lỗ Dao quấn tạp dề từ trong nhà ra, trong tay có thêm hai cục rubik, cười hì hì : “ bằng chúng ta thi đấu, nếu ai thắng người đó là lão đại, ba người còn lại phải nghe lời người đó, thế nào?”


      Dược Đồng vểnh môi, : “So so! Ai sợ ai!”


      Tiêu Sơ thấy Tiêu Diệu vẫn nhìn thứ trong tay mình, cho rằng muốn thi đấu, : “Nếu Diệu nhi muốn thi có thể cần…”


      Tiêu Diệu lại lắc đầu, : “ công bằng, hai người biết chơi, chúng ta biết.”


      Lỗ Dao trợn mắt, chỉ vào mũi , xông tới: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, nãi nãi ta, , tỷ tỷ ta nghĩ cách làm các ngươi được vui vẻ, ngươi còn chưa vừa lòng hả, nếu dám so cứ thẳng, tỷ tỷ ta chê cười đâu!”


      Tiêu Sơ mỉm cười, nàng ta rất quan tâm Tiêu Diệu, quan tâm bị loạn, kiểu người như Lỗ Dao mới thích hợp sống chung với nó.


      “So so, nếu thua, phải gọi chúng ta là lão gia.” Cần cổ Dược Đồng duỗi ra, tức đến đỏ mặt tía tai, thời điểm tiểu thiếu niên tự ái cho phép ai bản thân mình dám.


      “Ai là lão gia, các người muốn thi đấu gì vậy? Ta cũng muốn tham gia.” Người đến thân màu tím nhạt thêu chỉ vàng, bộ dạng mặc y phục ngày thường so với vẻ lạnh lùng bên ngoài lại càng thêm khí chất xuất trần.


      Lỗ Dao vừa nhìn thấy người đến, liếc mắt bĩu môi lời nào.


      Nhưng Tiêu Sơ lại mỉm cười, : “Hôm nay huynh lâm triều à? Sao tới nhanh vậy?” Trưởng Tôn Tông Lam hôm nay còn chưa tới mà tới, là ngạc nhiên.


      “Chuyện triều đình, sau này thái tử đều phải dựa vào chính mình, ta cũng thể giúp mãi được.” Vẻ mặt có gì khác thường, sau khi giải thích qua loa chuyển trọng tâm câu chuyện trở lại vấn đề ban nãy: “Thi đấu gì vậy, ta cũng muốn tham gia, cứ dựa theo quy tắc của các người.”


      Tiêu Sơ nhìn , xoay người với Lỗ Dao: “Lỗ Dao, phiền đưa cho vương gia cái.”


      Lỗ Dao mặc kệ, tại sao phải cho , nàng vừa mắt , cũng chỉ có Tiêu Sơ mới giận , hừ!


      Tiêu Sơ lại ngoảnh mặt lén nháy mắt với nàng cái, thứ đồ chơi này, bọn họ chưa từng thấy qua, nếu thi đấu làm sao có thể so với Lỗ Dao, đây chính là cơ hội tốt để trả thù, cần mới là phí phạm.


      “Mắt nàng khó chịu sao?” cười nhìn nàng, biết nàng lại nghĩ ra trò gì.


      Lỗ Dao nghĩ nghĩ, vẫn cố chấp lắc đầu. Mặc kệ! Có những người, từng phạm sai lầm, nàng tuyệt đối tha thứ!


      Tiêu Sơ bất đắc dĩ, đành phải đưa rubik gỗ trong tay cho Vũ Văn Tư Dạ, : “Vương gia, huynh dùng của ta .” Sau đó cười : “ bằng thế này, các người thi đấu, ta làm trọng tài, nhân tiện cũng có thể dạy Diệu Nhi chơi, thế nào?”


      Tiêu Diệu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Vũ Văn Tư Dạ nhận rubik loay hoay cũng có ý kiến. Còn lại hai người Lỗ Dao và Dược Đồng bộ dạng hung hổ ắt phải giành phần thắng.


      Tiêu Sơ xáo trộn rubik của bốn người, lúc nàng cầm của Tiêu Diệu, hai mắt Tiêu Diệu nhìn chằm chằm nàng, có vẻ vô cùng chăm chú.


      “Diệu Nhi, cần khẩn trương, cái này chơi rất đơn giản.” Cách của nàng thắng được Lỗ Dao, nhưng thắng hai người kia thành vấn đề.


      Bốn rubik bị xáo trộn trả lại cho bốn người. Vũ Văn Tư Dạ nhìn màu sắc lộn xộn sáu mặt hình vuông, tỏ vẻ kinh ngạc. Thứ đồ chơi phức tạp này dĩ nhiên là ở chỗ của nàng, thế giới ấy kỳ lạ.


      “Chuẩn bị xong chưa?” Tiêu Sơ ra phía sau Tiêu Diệu, cười hỏi mọi người.


      “Rồi.” Dược Đồng và Lỗ Dao cùng nhau nhảy dựng lên, ý chí chiến đấu vô cùng hiên ngang.


      Vũ Văn Tư Dạ khẽ mỉm cười, gật đầu : “Xong rồi.”


      Tiêu Diệu nhìn đồ trong tay, chau mày lại, cũng gật đầu, “Xong rồi.”


      “Vậy , bắt đầu!” Nàng vừa xong, tay bốn người đều nhanh nhẹn bắt đầu hoạt động. ngoài dự đoán, Vũ Văn Tư Dạ hề bị làm khó, ngược lại, hai tay của di chuyển rất nhanh.


      Động tác của bốn người đều như cao thủ!


      Nàng trố mắt đảo vòng, dừng lại đôi tay nhanh nhẹn của Tiêu Diệu, tựa hồ cũng biết thứ đồ này rốt cuộc là phải làm thế nào, chỉ xoay xoay lung tung ngừng, nhưng mà…


      Tiêu Sơ nhìn nhìn, vẻ mặt trở nên kinh ngạc, cúi đầu nhìn Tiêu Diệu gì, động tác vừa rồi của , nếu nàng nhớ nhầm từng bước phục hồi lại những bước nàng làm xáo trộn….


      “Xong.” Giọng mang theo ý cười truyền đến, Vũ Văn Tư Dạ cầm rubik trong tay, cười vô cùng ấm áp.


      “Xong .” Tiêu Diệu cũng giơ rubik lên, nhìn Vũ Văn Tư Dạ xong trước mình bước, mặt có chút hiu quạnh.


      “Xong.” Lỗ Dao thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nàng lại thua ư?


      Còn lại Dược Đồng cầm rubik màu sắc đều, cười hì hì vuốt ót: “Thế này có tính ?”

      Chương 125: Con mồi tốt, tứ hải đều là mẹ nàng ta




      Trận đấu rubik, Vũ Văn Tư Dạ ghép lại trước nhất, Tiêu Diệu thứ hai, Dược Đồng cuối cùng chỉ ghép được hai mặt cười có chút xấu hổ, Lỗ Dao phục, muốn chơi lại.


      có chơi lại bao nhiêu lần cũng thắng được đâu, động tác của nhanh hơn biết bao nhiêu lần!” Khiến Tiêu Sơ ngạc nhiên chính là động tác của Tiêu Diệu, nàng ngồi xổm xuống hỏi : “Diệu Nhi, vừa rồi trình tự tỷ xáo trộn đệ đều nhớ hết sao?”


      Tiêu Diệu ngẩng đầu liếc nhìn Vũ Văn Tư Dạ, biết chuyện gì xảy ra, từ ngày hành hình trở về, tiếng hét giận dữ của Sơ tỷ tỷ khiến bỗng dưng có cảm giác khác lạ đối với vương gia ca ca. Cảm giác này rất khó chịu, giống như có rất nhiều ánh mắt cùng nhìn chằm chằm vào mình vậy.


      “Vâng, nhìn lần nhớ rồi.” thản nhiên đáp, ý thức được tài năng của mình.


      Tiêu Sơ còn muốn gì đó, nghe Lỗ Dao tức giận : “ đại nhân như huynh thi đấu với đám con nít, thắng cũng tài giỏi gì, tính tính!”


      Vũ Văn Tư Dạ nở nụ cười, đôi mắt u tối nhìn Tiêu Sơ , có tính hay , muốn nghe nàng .


      Tiêu Sơ tại chỉ nghĩ đến trí nhớ đáng kinh ngạc của Tiêu Diệu, làm sao còn tâm trạng để ý tới ánh mắt khát khao của chứ. Xoay người kéo Tiêu Diệu vào phòng, tìm vài cuốn sách tới trước mặt , vội vàng lật ra vài trang, sau đó hỏi: “Diệu Nhi, nhớ ?”


      Tiêu Diệu ngẩng đầu nhìn nàng, vừa rồi nàng cố ý dừng lại chút, nhìn nàng, nhu thuận gật đầu: “Tỷ tỷ, Diệu Nhi nhớ kỹ.”


      Bên ngoài truyền đến giọng ầm ĩ của Lỗ Dao: “Trưởng Tôn nghiệt, ngươi phân xử , thắng mấy đứa chúng ta đều là có ý khoe khoang!”


      Lúc này nàng lại nhớ đến bản thân mười lăm mười sáu tuổi rồi.


      Tiêu Sơ nắm tay Tiêu Diệu ra ngoài, nàng tìm Trưởng Tôn Tông Lam có việc, nét chữ đỏ thẫm giấy cướp được của Thẩm Nhược Vân vẫn luôn khiến nàng bất an.


      Vừa muốn xuống hành lang, nàng dừng bước, vẻ ngưng trọng mặt Trưởng Tôn Tông Lam trước nay chưa từng có, áo bào rộng thùng thình tựa hồ có chút cấp bách mà rộng mở, lúc này lôi kéo Vũ Văn Tư Dạ sang bên, nhíu mày biết gì.


      Nàng càng cảm thấy bốn chữ bên trong viên thuốc nhất định có vấn đề.


      “Sơ , theo ta đến đây lát.” Phía sau truyền đến giọng kỳ ảo của Lâm Nguyên Kỳ, nàng vừa quay lại, trông thấy đôi mắt trong veo như thiên sơn tuyết liên của cũng mang theo vẻ ngưng trọng thâm sâu.


      Nàng khẽ nhíu mày, phải mưa to qua rồi sao? Hôm nay đều bị làm sao vậy…


      Dặn dò Tiêu Diệu vài thứ, nàng xoay người theo Lâm Nguyên Kỳ về phía cuối hành lang.





      Áo bào đỏ rộng rãi của Trưởng Tôn Tông Lam làm nổi bật sắc mặt tái xanh của . nhìn cánh hoa bị nước mưa xối ướt rơi rụng dưới dất, lâu sau mới lên tiếng: “ trở lại.”


      Vũ Văn Tư Dạ ngẩn ra, khuôn mặt vốn mỉm cười trở nên cứng ngắc, sau đó biểu cảm mặt cũng giống với Trưởng Tôn Tông Lam.


      Hoảng hốt.


      Đó là loại sợ hãi xuất phát từ nội tâm. Đủ để chiếm đoạt khí lực và linh hồn vững chắc của người cường tráng.


      Trưởng Tôn Tông Lam liếc nhìn Tiêu Sơ theo Lâm Nguyên Kỳ đến cuối hành lang, ánh mắt dừng khuôn mặt gầy gò nhu thuận trong viện. Ngày đó trong lao ngục tăm tối, đứa vốn phải bị dọa đến luống cuống này lại đưa ra đề nghị làm bọn họ cả kinh, muốn nhìn thấy quá trình hành quyết Tiêu gia.


      Đây là cách an toàn nhất có thể cứu , cũng là cách tàn nhẫn nhất.


      “Đứa này, ngươi định làm sao bây giờ? Ý chỉ của hoàng thượng hạ rồi, ngày nào còn chưa giết nó, ngày đó ngươi cần phải tiến cung.” Nếu Vũ Văn Tư Dạ tiến cung, lâm triều, nửa giang sơn Hoa Thụy cũng dao động. biết đó là ý của hoàng thượng, hay là ý của người kia.


      Vũ Văn Tư Dạ nhìn Tiêu Diệu, ban nãy vừa thể trí nhớ kinh người, điều đó định sau này thể làm người bình thường được nữa, Tư Dạ lên tiếng: “Con mồi ngon, phải nhìn nó béo mập lên, lúc săn đuổi mới có cảm giác vẻ vang.”


      Trưởng Tôn Tông Lam thu hồi vẻ ngưng trọng, nhìn góc áo xuất bên cạnh hành lang, lại lộ ra nụ cười mị mê hoặc lòng người: “Tư Dạ, ngươi như vậy.”


      ...


      Tiêu Sơ biết Lâm Nguyên Kỳ muốn gì với mình, còn ra vẻ nghiêm túc thần bí như vậy.


      Nàng theo sau , ngửi mùi thuốc trong gió, lần đầu gặp , thanh cao ngạo mạn đuổi khách từ ngoài cửa, lần thứ hai nàng trúng kịch độc, lại bắt nàng phải lựa chọn cứu mạng mình hay Diệu Nhi. Lần thứ ba, lúc nàng mở mắt ra lại thấy hổ thẹn mặt , dù là chợt lóe lên rồi biến mất, vẫn bị nàng nhìn thấu.


      Nàng nhíu đôi mày thanh tú, xông tới trước , tựa vào cạnh cửa, khóe mắt tràn ra ánh sáng vô hạn, còn là thống hận đài huyết vũ hôm qua.


      Lâm Nguyên Kỳ run rẩy, đây là Tiêu Sơ , vô luận là đau đớn cỡ nào cũng thể đánh gục nàng, chỉ cần còn chút hơi thở nàng cũng có thể cợt nhả đứng trước mặt người nợ tiền nàng.


      , đại phu ưa sạch , vì huynh cứu Tiêu Diệu, ta có thể cố hết sức đáp ứng nửa nguyện vọng của huynh.” Nàng tựa nửa người cửa, cơn gió thổi tung tay áo nàng, trăm hoa rực rỡ ngày xuân rơi trong mắt .


      khoanh tay đứng lại, : “ đốt lương thảo của tiểu nương nhà người ta liền phủi mông quay về, có phải nên bày tỏ chút áy náy ?”


      phải ta đốt, là Trưởng Tôn nghiệt đốt, ta chỉ đề nghị thôi. So với đốt lương thảo, cá nhân ta cảm thấy nhìn người ta trần truồng vẫn thú vị hơn…” Nàng được nửa ngừng lại, hoài nghi đánh giá khuôn mặt phân cao thấp của và Trưởng Tôn Tông Lam, sao cứ cảm thấy, như thế này…lại thấy quen mắt…


      Đôi mắt phượng sáng rực, khí chất như băng tuyết nghìn năm, Tiêu Sơ thể tin nuốt nước bọt, lớn mật đưa ra giả thuyết, cẩn thận tìm chứng cứ, : “Huynh là…người Tuyên Vũ?”


      “Ta chưa từng ta là người Hoa Thụy.”


      “Huynh cũng huynh là người Tuyên Vũ.”


      “Bây giờ ta .”


      “…”


      Tiêu Sơ ghét nhất là loại người đấu võ lại này, tư duy của vĩnh viễn cùng nhịp điệu với mình, nàng bĩu môi, khinh thường : “Bản nương đốt lương thảo của Tuyên Vũ các người là do Tam công chúa của các người biết tốt xấu. Lấy đồ của bản nương, trừng phạt chút để nàng ta nhớ kĩ, miễn cho nàng ta nghĩ rằng thiên hạ bốn biển đều là mẹ nàng ta, ai ai cũng phải cưng chiều nàng ta!”
      Jeremej San thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :