1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trốn phi: Gia, mau kí lên hưu thư! - Lạc Thanh (177/261c +2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 101: thấy Vương gia và Tiêu nương đâu nữa.



      Cờ trắng trong tay Vũ Văn Triệt hạ xuống, Trưởng Tôn Tông Lam ngồi đối diện, trong tay cầm cờ đen ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn sân viện bên kia : “Tư Dạ lại làm gì thế nhỉ?”


      Vũ Văn Triệt giục , cười như nở hoa: “Tông Lam, tới lượt ngươi!”


      Trưởng Tôn Tông Lam hơi trầm ngâm, đặt cờ đen xuống, tiếp tục : “Gần đây Tư Dạ rất bình thường, ta sợ phân tâm. Triệt, ngươi cho người để ý chút, tránh lỡ việc.”


      Vũ Văn Triệt cười, : “Ta biết rồi, Tông Lam, tới lượt ngươi!”


      Ánh mắt Trưởng Tôn Tông Lam lơ đãng, thế cục bàn cờ ràng, quân cờ trắng của Vũ Văn Triệt vây lấy quân cờ đen của . Quân đen như mãnh hổ bị chặt mất bốn chân, thể nào di chuyển được.


      “Triệt, tài đánh cờ của ngươi lại có tiến bộ rồi.” cười tán dương.


      Vũ Văn Triệt cười như ngấm gió xuân, quân cờ đen trắng ràng chiếm phần bàn cờ, : “Tuyên Vũ quốc gần đây rất an phận, liên tục quấy nhiễu biên giới Hoa Thụy quốc. Phụ hoàng để ta đề cử người dẹp loạn, ta định cử Bình Uyên vương .”


      Trưởng Tôn Tông Lam sửng sốt, hỏi lại: “Để Tư Dạ vào lúc này sao?”


      Vũ Văn Triệt cười cười, làm xáo trộn quân cờ bàn, : “Ừ, để Vương huynh .”


      ….


      phố dài phồn hoa ở Kinh thành, Tiêu Sơ thở hắt ra, tham lam hít khí trong lành: “Đúng là hương vị này! Hương vị bị ràng buộc! thoải mái!”


      Nàng vận cẩm phục của công tử, đai lưng bằng bạch ngọc treo miếng ngọc bội tinh xảo. Quạt trong tay vừa đong đưa vừa bước , nhìn cũng rất có dáng vẻ.


      ra có lẽ ngài tin, ta cho ngài biết, lần trước biết là vì chuyện gì, dường như cũng con đường này, đúng rồi, chính là nơi này, phải, còn phải quẹo vào nữa, đúng, chính là ở đây. Lúc ta về trạch viện, vậy mà lại gặp phải Thái tử bị người ta ám sát! Giữa ban ngày ban mặt, ngài thấy có dọa người chứ, máu đầy đất…Chậc chậc…Giống như giết heo vậy!” Nàng phe phẩy cây quạt, vẻ mặt vô cùng căm ghét.


      Vũ Văn Tư Dạ biết nàng cứu Vũ Văn Triệt, nhưng biết quá trình thế nào. Lúc này nghe nàng vậy, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, Vũ Văn Triệt thể chống lại kẻ địch, nàng lại càng thể. Nhưng ở trường đẫm máu ấy, nàng cứu Thái tử, cần có bao nhiêu dũng khí để làm chuyện đó. nữ tử mà làm được như vậy, có bao nhiêu lòng can đảm và hiểu biết đây.


      “Còn nữa, còn nữa.” Nàng tiếp tục chỉ vào tửu lâu, : “Ta còn cùng thái tử vào tửu lâu này ăn gì đó, nhưng mà ta đeo mặt nạ để ăn, hình như lúc đó đường có người lục soát tìm ai đó, ra tửu lâu này là của huynh trưởng ta, nhưng ta rất ghét , chưa bao giờ ghé qua. Kết quả chỉ vẻn vẹn ghé lần mà bị người ta cắt mất lỗ tai, tửu lâu cũng bị đóng cửa…Ài, ngài chứng kiến tình hình lúc đó đâu, là rất sảng khoái! Ha ha!” Nàng hạ giọng cười, chia sẻ niềm vui sướng với người bên cạnh.


      Hóa ra là nàng ở đó, lúc ấy cảm thấy nơi đó có điều khác thường. Nếu phải cho rằng tên đại công tử của Tiêu gia kia giở thủ đoạn phân tán chú ý của , cũng bỏ sót hai người trong góc phòng.


      Vũ Văn Tư Dạ cùng nàng ngắm cảnh sắc đường phố. Sau khi tỉnh lại dường như nàng nhiều hơn, những kí ức bỏ sót làm lần nữa thấy được chỗ đặc biệt của nữ nhân này.


      “Lại đây, ta đưa nàng đến chỗ.” Vũ Văn Tư Dạ thấy đường ngoại trừ hai nơi vừa nãy nàng say sưa, những chỗ khác đều hỏi han gì, kéo nàng quẹo vào con hẻm hẻo lánh.


      “Ngài muốn làm gì?” Con hẻm chỉ đủ người qua, nàng lo sợ bất an phía trước, Vũ Văn Tư Dạ đỡ vai nàng phía sau. phải lừa gạt nàng rồi tiền dâm hậu sát đấy chứ? Lúc nãy nên chào hỏi Trưởng Tôn Tông Lam tiếng, sau này cũng đến nỗi chết ràng, nàng muốn đâu!


      “Ngài muốn dẫn ta đâu?” Mắt thấy con hẻm ngày càng hẹp, con đường thể được nữa. Cơ thể nàng đột nhiên chịu lực, sau khi quẹo qua con hẻm dường như thể được nữa lại trở nên rộng rãi.


      Tiêu Sơ nhìn cảnh tượng đèn đỏ treo cao, lại tò mò khó hiểu, còn mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ngài dẫn ta đến đây làm gì?”


      Nàng tò mò về nghề nghiệp được xã hội cổ đại cho phép hoạt động này, khó hiểu là vì sao Vũ Văn Tư Dạ muốn dẫn nàng đến kỹ viện.


      Vũ Văn Tư Dạ vận cẩm bào màu đen chạy tới gốc cây khô giữa sân, đưa tay sờ soạng thân cây, vẫy tay gọi Tiêu Sơ qua.


      “Chờ lát, đất mở ra lối , nàng vào trước, bên trong có ô hình vuông nổi lên, nàng ấn nó xuống mở ra con đường cho ta vào.” Vũ Văn Tư Dạ dặn dò nàng.


      Tiêu Sơ cúi đầu nhìn hậu viện yên lặng, ai có thể ngờ được, hậu viện của kỹ viện có treo đèn lồng đỏ thẫm, lại còn có mật đạo do vương gia thiết kế.


      “Nó dùng để làm gì?” Nàng khó hiểu hỏi.


      Vũ Văn Tư Dạ chớp mắt, cười : “Chờ nàng vào trong biết.”


      Mặt đất bỗng rung chuyển, đá lát chậm rãi khởi động, Tiêu Sơ nhìn cổng vào chậm rãi mở ra trước mặt mình. Lòng do dự, nhấc chân dè dặt vào.


      Đúng như lời Vũ Văn Tư Dạ , sau khi vào, cửa khép lại. Bên trong mật đạo đen kịt lồi ra khối hình vuông có ánh sáng nhàn nhạt.


      Trong bóng tối, Tiêu Sơ cười khổ, nàng ngẩng đầu nhìn khối vuông, hình vẽ bên là thứ nàng vô cùng quen thuộc. Năm ngôi sao khối vuông tỏa ánh sáng lập lòe.


      Nàng nhìn hình vẽ khối vuông, vươn tay ra, lâu vẫn nhúc nhích, cơ quan vào mật đạo chính là hình vẽ này. Như vậy nguồn gốc của mật đạo này cũng biết là ai tạo ra. Nếu tìm trong này, có thể tìm được vật nàng cần.


      Nhưng…


      Nàng vươn tay đè khối vuông đó xuống, mật đạo khởi động, ánh mặt trời vương vãi chiếu xuống, Vũ Văn Tư Dạ cũng theo xuống.


      Mật đạo khép lại.


      Vũ Văn Tư Dạ lấy ra chiếc bật lửa, ma sát lên tường tạo ra lửa, đốt cây đuốc tường, theo tiếng “xoẹt” của cây đuốc thứ nhất, mấy cây đuốc tường giống như đều có ngòi nổ, lan nhanh ra những cây xung quanh. Căn phòng tối bỗng dưng được chiếu sáng.


      Nàng nhìn khắp căn phòng, phút chốc trở nên kinh ngạc ra lời. Trong nháy mắt, nàng cho rằng bản thân mình lại xuyên qua lần nữa…


      Kiếm Thụy Sĩ, ấm nước, bản đồ Bắc Kinh… bàn bày đầy những vật dụng cần thiết của khách du lịch. Mà ghế lại đặt bộ quần áo được xếp gọn gàng và chiếc nón.


      “Đây là mật thất mười năm trước, lúc phát ra chính là thế này, những thứ kia cho tới bây giờ chúng ta vẫn chưa hề thấy qua. Nhưng ta nghĩ, chắc nàng rất quen thuộc.” Vũ Văn Tư Dạ đến bên cạnh bàn, lật tới lật lui những trang giấy đó, thản nhiên .


      “Ngài gì ta hiểu.” Tiêu Sơ vừa vừa thối lui, nhưng bước chân lại ngừng lên tiếng, tới cái bàn. Nàng cho rằng gặp Lỗ Dao là ngoài ý muốn, nhưng ngờ, chuyện xuyên qua chẳng phải là ngẫu nhiên! Từ mười năm trước có người xuyên qua đến triều đại này, tiếp theo là Lỗ Dao, sau đó là mình. Còn sau đó còn có ai đến đây hay nàng biết.


      Vũ Văn Tư Dạ nhìn vẻ mặt mất tự nhiên dưới ánh lửa của nàng, trang giấy ố vàng được mở ra, chiếc bánh ngọt tinh xảo được vẽ đó, : “Lúc Trưởng Tôn Nghiên cứu sống nàng, ta dùng máu trong cơ thể mình, ta chưa hề muốn làm công việc cao ngạo như của Lâm Nguyên Kỳ. Từ lúc ta phát ra chỉ duy trì được dung mạo trẻ con cũng định trước, muốn thắng cũng chỉ là thắng được sư Đệ Lâm Nguyên Kỳ, cho nên… ta chưa bao giờ tùy tiện cứu người, khi cứu lại có quy tắc kì quái, phải uống máu người…”


      “Đừng nữa.” Đừng làm nàng thấy mình thiếu nợ .


      “Nàng hề mất trí nhớ, đúng ?” Vũ Văn Tư Dạ cười nhìn nàng, mặt nét dịu dàng chưa từng có.


      ấy kiệt sức, ấy nếu mình lại ngây ngốc nữa nhịn được mà muốn giết ta, nên nhờ ta lừa huynh.” Tiêu Sơ chống tay lên bàn, cảm thấy toàn thân vô lực.


      “Nếu ta mang nàng tới đây, nàng gạt ta cả đời sao? Cho dù ta muốn cưới nàng lần nữa.” hỏi nghiêm túc, ánh lửa rọi lên khuôn mặt thâm thúy, lại lộ ra vẻ hài hước vô tận.


      Tiêu Sơ bất đắc dĩ cười khổ: “Ta biết huynh cứu ta, nhưng ta thà rằng cả đời huynh muốn cứu ta, muốn giết ta là huynh, muốn cứu ta cũng là huynh. Ta giống như con kiến trong bàn tay huynh, vĩnh viễn thể thoát khỏi khống chế của huynh.”


      “Nàng chưa trả lời câu hỏi của ta.” dịu dàng , khăng khăng muốn biết đáp án.


      Nàng ngẩng đầu, cười rực rỡ: “, ta nghĩ cách bỏ trốn, mặc kệ bao lâu, dù có trở ngại, ta đều bỏ trốn.”


      “Hơn nữa, bây giờ nàng biết chạy thoát như thế nào rồi đúng ?” khẽ mỉm cười, ánh lửa trong phòng tối bỗng nhiên bị dập tắt, căn phòng lần nữa rơi vào bóng tối…


      Tiêu Sơ trong khoảnh khắc bóng tối bao trùm phi thân về phía đồ vật chú ý từ lâu…


      ….


      “Thái tử điện hạ! tìm thấy tung tích của Vương gia, hơn nữa…Tiêu nương cũng thấy đâu nữa!” Thị vệ vội vàng báo lại, Vũ Văn Triệt thảo tấu chương để Bình Uyên vương nghênh chiến, nghe vậy sửng sốt.


      thấy nữa? Cả hai người?


      Đồng thời lúc này, Trưởng Tôn Tông Lam cũng xoay người từ ngoài cửa vào, ném tên thị vệ trong phòng sang bên, vẻ mặt gấp gáp: “Mật thất có người vào!”


      Vũ Văn Triệt đập bàn giận dữ đứng lên, khiến Lỗ Dao nghe lén phía sau bình phong sợ đến mức đứng yên, đẩy ngã bình phong.


      “Đừng…bỏ lại ta.” Nàng đáng thương nhấc tay, từ khi Tiêu Sơ tỉnh lại, nàng liền bị mấy đại mỹ nam đối xử rất lạnh nhạt, cũng bởi câu sai lầm tính là sai lầm kia!
      duyenktn1song ngư thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 102: Trưởng Tôn thỉnh chiến



      Ánh nến trong mật thất bỗng nhiên vụt tắt, đôi mắt nàng còn chưa thích ứng được với bóng tối, vội vàng phóng tới chỗ kia…


      “Ầm” – thanh va chạm nặng nề vang lên. Nàng cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực để phi thân về phía đó, nhưng lúc này lại bổ nhào vào ngực của Vũ Văn Tư Dạ.


      “Trả lại cho ta”. Nàng đoạt thứ đó trong tay .


      “Đừng cử động” lạnh lùng quát. Thứ kia thể chạm vào, nàng muốn thứ đó đến mạng cũng cần. nên ràng cho nàng biết sớm chút.


      “Vũ Văn Tư Dạ, huynh cái đồ tiểu nhân đê tiện bỉ ổi, huynh trả đồ cho ta!” Đôi mắt Tiêu Sơ thích ứng với bóng tối, thân hình cao lớn của Vũ Văn Tư Dạ chắn trước mặt nàng, cánh tay giấu phía sau, xem ra lấy thứ đó trước nàng bước rồi.


      lùi về phía sau bước, né tránh động chạm của nàng, đôi môi gợi cảm cười bất đắc dĩ, dịu dàng : “Tiêu Sơ , nàng đừng cử động.”


      Nàng sửng sốt, thời điểm ánh sáng lóe lên, nàng nhớ thiết kế bên trong có chút kì quái, lúc nàng muốn cầm lấy miếng ngọc bội màu đỏ trước mặt, có


      “Xoay lại”. Nàng thu tay lại, cướp ngọc bội nữa, trong bóng tối ngẩng đầu nhìn thẳng vào . Đôi mắt trong suốt phát sáng rạng rỡ.


      Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn nàng, thở dài : “Nàng lùi ra sau ba bước, ta ném ngọc bội cho nàng.”


      được!” Nàng cương quyết, lạnh lung : “Huynh xoay người lại.”


      thanh vang vọng trong căn phòng tối rồi trở nên yên lặng. Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn nàng, nụ cười tắt dần, ngũ quan cường tráng sắc bén trở nên trầm mặc.


      “Nàng lúc nào cũng cần thông minh như vậy ta đỡ lo hơn rất nhiều. Tiêu Sơ , nàng có thể nghe ta lần ? Lùi ra phía sau, khi ta đưa ngọc bội cho nàng, nàng hãy dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cửa mật thất, lúc đó cánh cửa tự động mở ra.” chắp tay phía sau, sống lưng thẳng tắp, như pho tượng ưu nhã trong bóng tối.


      “Cùng nhau tới cùng nhau , ân oán giữa ta và huynh xóa hết, ai nợ ai nữa.” Nàng xuyên thấu bóng tối, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của .


      Bên trong mật thất bao phủ bởi làn sương nhàn nhạt, dường như bốc lên từ nền đất. Tiêu Sơ lùi mà tiến tới, cơ thể dán sát vào Vũ Văn Tư Dạ, hai tay lần theo cánh tay lần mò xuống.


      “Nàng muốn làm gì?” Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày, thể ra tay ngăn cản nàng.


      Nếu tại trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Sơ tuyệt về phía trước. Nhưng lúc này lại là khoảng tăm tối, hai tay nàng sờ soạng sau lưng Vũ Văn Tư Dạ, đầu ngón tay chạm phải chất lỏng ấm áp sềnh sệch…


      phải ta rồi sao, nàng nên cử động, ta đưa ngọc bội cho nàng.” Vũ Văn Tư Dạ cười khổ tiếng, dùng sức rút hai tay ở sau lưng ra, trong phút chốc căn mật thất xuất ánh sáng, híp mắt nghiêng đầu tránh tia sáng chiếu xuống, dùng sức đẩy Tiêu Sơ .


      Mật thất bỗng nhiên ầm ầm vang lên, giống như cơ quan nào đó được khởi động. Mặt đất dưới chân Vũ Văn Tư Dạ và Tiêu Sơ nứt vỡ ra, trong nháy mắt ánh sáng bắn tới, Tiêu Sơ kinh ngạc bị đẩy qua bên, chứng kiến cảnh tượng thoáng qua trước mắt, hoảng hốt che miệng.


      Lúc hai người vào, thời điểm bên trong bừng sáng, nàng chỉ nhìn thấy bàn gỗ đặt ngọc bội có cái hố , biết để làm gì. Bây giờ nhìn thấy, nhất thời phản ứng nhanh nhất là giữ chặt lấy Vũ Văn Tư Dạ.


      Trong cái hố mặt bàn gỗ đầy máu sềnh sệch, từ bên dưới đâm ra rất nhiều chiếc gai sắt nhọn, mỗi chiếc dài chừng 10cm, lớn đều, mũi gai có thể dễ dàng đâm thủng xương cốt con người.


      Ban nãy Vũ Văn Tư Dạ vẫn luôn đứng quay về phía nàng, đôi tay vẫn để sau lưng, tại vết máu loang lổ bàn, tay


      Ánh sáng từ dưới nền đất ùa vào mật thất, vũ Văn Tư Dạ sau khi đẩy Tiêu Sơ ra, tay ra sức vung lên, ngọc bội bay lên trung.


      “Bắt được rồi.” Tiêu Sơ mắt thấy ngọc bội được ném tới, nếu bắt lấy cũng biết rơi đâu. Nàng vươn tay bắt được ngọc bội.


      Bàn tay lướt qua chéo áo của , mặt đất phía trước hoàn toàn nứt vỡ, Vũ Văn Tư Dạ rơi xuống.


      Dưới mật thất biết là nơi nào, có sương mù bốc lên, lại có tiếng nước chảy mơ hồ truyền đến.


      Tiêu Sơ đưa tay bắt được ngọc bội, thân mình nghiêng tới trước quỳ gối mặt đất, sương mù lại bốc lên, ngọc bội mờ mịt biến mất trong sương mù. Nàng vươn tay quơ quào trong trung, ngón út chạm phải khối trơn bóng.


      “A!” Mất thăng bằng, Tiêu Sơ mắt thấy ngọc bội sắp rơi xuống, nàng hạ quyết tâm, hai chân dẫm mặt đất phóng xuống dưới!





      “Oành” tiếng, cánh cửa mật thất bị phá vỡ cùng tiếng quát : “Vũ Văn Tư Dạ ngươi rốt cuộc muốn làm gì mà lại hủy cơ quan bên ngoài vậy hả”


      Trưởng Tôn Tông Lam dẫn đầu vào, ánh sáng ban ngày rọi vào mật thất, nhìn mọi thứ bên trong. ngớ người, nụ cười nhàn nhạt vẫn còn đọng lại bên môi.


      “Có ?” Lỗ Dao là người thứ hai vào, từ phía sau Trưởng Tôn Tông Lam nhìn vào trong, “ phải là mật thất à? Sao lại sáng thế này?”


      Nàng nhìn cảnh tượng bên trong, lẩm bẩm: “Ta nằm mơ chứ…Trưởng Tôn Tông Lam, huynh nhéo ta cái .”


      nhíu mày, quay đầu nhìn vẻ mặt thể tin của Lỗ Dao, trong mắt lóe lên tia sáng u ám.


      với Thái tử, trong này có ai.” nheo mát nhìn những mũi nhọn bàn và vết máu loang lổ, ném Lỗ Dao ra sau lưng.


      “Này, để ta xem chút! Này…” Những người này đều ỷ mình có võ công, lúc nào cũng bắt người ta ném tới ném lui.


      Trưởng Tôn Tông Lam chậm rãi đến bên cạnh bàn chưa bị phá hủy, gần chỗ lõm lớn, đưa tay mơn trớn nơi đặt ngọc bội huyết sắc lúc trước, tại nơi này trống . “Nếu khối ngọc bội này có thể lấy , ta cũng cần phải khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy, Tư Dạ…Ngươi cũng quá nóng vội rồi.”


      Mang theo những chiếc móc nhọn có vết máu còn chưa đọng lại, đối chiếu những mũi nhọn còn vương màu đỏ với tình cảnh lúc đó của Vũ Văn Tư Dạ. khắc ánh sáng bị dập tắt trong căn mật thất, bởi vì lý do đặc thù, thể lấy khối ngọc bội này được. Ngọc bội bị lấy , cơ quan được khởi động, gai nhọn giấu bên dưới bàn đâm lên, xuyên thủng hai tay , bị móc sắt đâm rách, đóng tay bàn thể nhúc nhích được. Máu theo mũi gai nhọn vào trong hố cạn bàn, máu đầy, cơ quan dưới chân được khởi động, mặt đất nứt vỡ…


      Bao năm qua cơ quan này vẫn chưa từng bị phá giải, đúng là được dùng cách thức tàn nhẫn như vậy mà phá vỡ, mà dưới này…


      ra khỏi mật thất, tay che khuất ánh mặt trời chói mắt, “Thái tử điện hạ, Trưởng Tôn nguyện ý dẫn binh chinh chiến Tuyên Vũ!”
      song ngư thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 103: Thấy sắc quên vợ, huyết sắc ngọc bội



      Lúc Tiêu Sơ tỉnh lại, toàn thân đau nhức, tứ chi như bị xé nát rồi nối lại. Ánh mặt trời ban sớm chiếu rọi vào mắt nàng, quần áo người cũng bị dòng khí xé rách tung tóe. Phản ứng đầu tiên của nàng là nắm chặt tay, cảm giác cứng rắn truyền đến, màu đỏ như máu của khối ngọc bội rơi vào tầm mắt khiến nàng chấn động. Nàng khó khăn chống đỡ cơ thể xem xét tình hình xung quanh.


      Nàng còn nhớ lúc từ kia rơi xuống, là rơi sông. Có lẽ dòng nước đẩy nàng vào bờ, dòng chảy ở đây cũng , đủ sức cuốn người.


      Vũ Văn Tư Dạ đâu? Nàng giương mắt tìm kiếm, sau phiến đá bờ đối diện có mảnh cẩm bào màu tím nhạt.


      Kéo lê thân người gần như vỡ vụn, nàng lội qua dòng nước đục, vô lực tựa vào tảng đá to, lớn: “Vũ Văn Tư Dạ, huynh chết chưa.”


      chết mau dậy nghĩ cách rời khỏi đây. ngờ, phía dưới căn mật thất đó lại còn có nơi thế này.


      Theo dòng sông trôi dạt đến đây, nàng thể đoán chắc được tình hình tại. Cũng may là ngọc bội vẫn còn, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay, mặt có vài kí hiệu kì quái làm nàng cảm thấy rất thân thiết. Chỉ cần có vật này là có thể tìm ra cách trở về. Nàng cẩn thận cất kỹ vào người, dùng chân đá vào người Vũ Văn Tư Dạ ở phía sau, “Này, chuyện !”


      cước này cũng vô ích, áo bào màu tím theo động tác của nàng bay lên, xoay vòng trung rồi nhàng rơi bên chân nàng.


      Nàng sững sờ nhìn ngoại bào màu tím nhạt như chú chim khổng lồ dần hạ xuống, đầu óc nhất thời bị chập mạch!


      Con mẹ nó! ta xuyên qua rồi à? Lại còn lõa thể xuyên qua!? Năng lực gì thế?


      “Ngay phía trước tảng đá này, phiền mọi người giúp tay khiêng tiện nội* trở về…” Giọng quen thuộc theo ven sông truyền đến, Tiêu Sơ vừa quay đầu lại, thấy Vũ Văn Tư Dạ dẫn đám người chạy đến bên này.


      * cách gọi vợ mình


      biết từ đâu dẫn tới bộ tộc mặc quần áo thủng lỗ, đầu đội nón, tóc thả sau lưng, chân trần chạy về phía Tiêu Sơ .


      Tiêu Sơ trốn phía sau tảng đá, trong đầu đột nhiên nhảy ra bốn chữ, lấy tĩnh chế động. Nàng nằm ngửa ra, thuận tay kéo ngoại bào của lót dưới thân, hai mắt nhắm lại giả vờ hôn mê, xem xét tình hình rồi giải quyết tiếp.


      Hai tay Vũ Văn Tư Dạ quấn băng vải, mặt dường như bôi thêm thứ gì đó, màu da có vẻ đen hơn, làm cho khí chất vương tộc tôn quý thường ngày vơi ít. Lại còn vừa thay bộ quần áo vải thô, mặc dù chân trần có hơi trắng chút, nhưng mu bàn chân lại có những vết sẹo chi chít đáng sợ, khiến người ta cũng suy nghĩ nhiều. ăn mặc như vậy hoàn toàn thoát khỏi khí chất cao quý, nhìn qua cũng chỉ là người dân bình thường có thân hình vạm vỡ.


      “Ngươi tại sao vợ chồng trẻ các ngươi lại như vậy, người hai tay thiếu chút nữa bị phế bỏ, người lại hôn mê bất tỉnh. Như vậy làm cha mẹ các ngươi rất lo lắng đó! Tới đây, mau khiêng nương này về thôn mời lang trung tới xem chút, ngã xuống từ chỗ cao như vậy, vạn lần cũng đừng trúng phải bệnh gì khó nha!” Giọng hơi lớn của phụ nhân truyền vào tai Tiêu Sơ .


      Ngay sau đó, nàng cảm giác được cơ thể sắp bị tan khung của mình bị đám người lôi kéo đến tan khung . Đại thẩm à, có người nào lại đối xử với bệnh nhân như vậy ? Tay của thẩm có thể chút hay , đùi nương ta sắp bị kéo đứt rồi đây….


      “Nhà hai vợ chồng vãn bối nghèo khó, bất đắc dĩ phải lên núi đốn củi bán, ngờ hai ngày trước trời đổ mưa lớn, đường núi trơn trượt, lúc tỉnh lại ở đây rồi.” Vũ Văn Tư Dạ áy náy với phụ nhân kia, vừa liếc nhìn Tiêu Sơ bị mọi người lôi kéo. Ai bảo nàng nghe lời , bây giờ phải trừng phạt nàng cho nàng biết chút đau khổ.


      Nhưng trong mắt Tiêu Sơ , việc trước mặt hoàn toàn phải như vậy, ánh mắt đại thẩm nhìn Vũ Văn Tư Dạ rất mờ ám, tràn đầy thưởng thức. Hơn nữa hai người đứng chung chỗ quả chính là mẹ vợ và con rể, thế nào cũng cảm thấy rất hợp ý.


      “Vết thương tay của ngươi là sao vậy?” Mẹ vợ đại thẩm hoàn toàn quên mất bệnh nhân Tiêu Sơ , tay nắm lấy đùi nàng, ân cần theo sát Vũ Văn Tư Dạ chuyện.


      Vũ Văn Tư Dạ híp mắt liếc nhìn Tiêu Sơ , vẻ mặt thoáng mang theo chút xấu hổ: “Tiện nội lần đầu theo vãn bối lên núi, nàng chưa bao giờ chặt củi, cầm rìu quen, cho nên…”


      quen cái đại gia nhà ngươi!


      Uổng công nàng còn có chút áy náy với , giờ nghe như thế, cứ như đúng là nàng cầm rìu chém tay vậy.


      “Chậc chậc…” Mẹ vợ đại thẩm khỏi tiếc hận, “Công tử à, ta thấy ngươi rất tuấn, sao lại lấy nàng dâu như thế! Ta ngươi biết, Nhị Nha nhà chúng ta ấy, bộ dạng xinh đẹp, việc trong việc ngoài đều rất tháo vát. Bây giờ về, ta đưa nó đến gặp ngươi, đảm bảo ngươi rất thích! Ha ha ha!”


      Tiêu Sơ mặt rơi đầy hắc tuyến: Làm ơn , người này tại bộ dạng ra sao, ngoại trừ nhìn qua là nam nhân khỏe mạnh, chỗ nào mà tuấn, đại thẩm à, thẩm muốn bán nữ nhi của mình cũng phải nhìn lại người ta nha, chừng thằng nhãi này ngay đêm tân hôn lại giết chết nữ nhi của thẩm đó!


      Chỉ có Vũ Văn Tư Dạ có chút xấu hổ cúi đầu, giống như muốn đồng ý lại sợ bộ dạng xấu xí.


      Tiêu Sơ trong lòng nổi máu điên, Vương gia, bộ dạng lạnh nhạt chết người của ngươi đâu rồi hả? Vương gia, Nhị Nha đó, nghe tên cũng biết là dịu dàng như Thẩm trắc phi xinh đẹp của ngươi đâu nha, chừng là nương cao lớn thô kệch! Ngươi bị ngã đến choáng váng rồi sao hả?


      bộ chừng mấy chục mét, dần dần có tiếng người. Tiêu Sơ bị người khiêng , híp mắt nhìn xung quanh, hình như là thôn trang bình thường, dọc đường cũng có người vác dụng cụ đồng áng qua, cũng giống như Vũ Văn Tư Dạ, chân trần. ai ngạc nhiên khi thấy bọn họ, cũng chẳng ai ngoảnh lại liếc nhìn nàng lấy cái. Lòng nàng thầm nghĩ: Là bọn họ quá thà hay là thấy người bên ngoài đến đây nhiều rồi cũng thành thói quen?


      Mẹ vợ đại thẩm lại chuyện, dường như lời của đại thẩm rất có trọng lượng, mấy người khiêng nàng rất nghe lời của bà ấy: “Các người đưa nương này đến viện phía đông, mời lang trung đến xem chút.” Giọng của bà vừa chuyển, rất vui mừng: “Công tử, đây là nhà của ta, ngươi có muốn vào chút ? Nhị Nha của ta lúc này chắc là thêu hoa trong nhà đấy!”


      Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, cũng thèm liếc mắt nhìn Tiêu Sơ , lập tức theo mẹ vợ đại thẩm rời .


      Tiêu Sơ khóc ra nước mắt, Vương gia, hai ta bây giờ mới đúng là phe, ngươi đừng có thấy sắc quên vợ như thế chứ!.





      Lúc lang trung đến xem, Tiêu Sơ dĩ nhiên là có gì đáng ngại, ngoại trừ bị trầy xước ngoài da nàng cũng bị gì khác. Lúc này, nàng đứng ngây người trong căn phòng ngoại trừ cái giường có gì cả. Nàng đối mặt với bức tường, tự kiểm điểm sâu sắc lại chính mình.


      Lúc tỉnh lại nên giả vờ mất trí nhớ, giả vờ mất trí nhớ cũng cần phải làm bộ như chỉ quên mất Vũ Văn Tư Dạ, quên Vũ Văn Tư Dạ cũng nên có bất kì vướng mắc gì với , có vướng mắc gì với cũng nên ra ngoài cùng , ra ngoài cùng cũng vào mật thất, vào mật thất cũng đến nơi này…


      Nhưng…


      Nàng cách lớp quần áo nắm chặt huyết sắc ngọc bội trong ngực. Nếu như theo vào mật thất, e rằng nàng mãi thể thấy thứ này, thấy được thứ này nàng mãi chỉ có thể bị vây khốn ở triều đại này.


      Nhưng mà…


      Vì sao Vũ Văn Tư Dạ lại biết căn mật thất đó, vì sao trong mật thất lại có nhiều thứ ở đại như vậy? Vì sao biết thứ này rất quan trọng với nàng?


      Lúc suy nghĩ thời gian luôn trôi qua rất nhanh, thời điểm hoàng hôn buông xuống, Vũ Văn Tư Dạ vừa lúc đẩy cửa vào, xoay người mỉm cười nhận lấy chăn nệm của người hàng xóm tốt bụng, luôn miệng lời cảm tạ.


      cần phải đưa vào, ta vẫn cầm được, tay vẫn sao, đa tạ đa tạ!”


      Tay mang theo chăn mền, xoay người vào phòng, thân hình đột nhiên dừng lại, cổ kề cây trâm bén nhọn.


      “Nàng làm gì vậy?” trầm giọng hỏi.


      “Huynh làm cái gì?” Nàng hỏi ngược lại, chiếc trâm trong tay vẫn kề cổ họng : “Sao huynh biết được căn mật thất đó?”


      Vũ Văn Tư Dạ thản nhiên nhìn nàng, tại hai người rơi vào tình cảnh này, đến cùng cũng là sai lầm của . Nếu phải do hoài nghi và xúc động nhất thời, cũng dẫn nàng đến nơi đó.


      Hai tay buông lỏng, đặt chăn mền lên giường, thuận tiện ngồi xuống, ung dung hỏi nàng: “Lời ta , nàng tin sao?”


      cười khổ, cúi đầu trầm ngâm lát, hỏi câu phải là vấn đề: “Tiêu Sơ , nàng phải Tiêu Sơ .”


      Nàng sửng sốt, trâm cài tóc trong tay run , sau khi nàng xem qua đồ vật bên trong mật thất, vốn có bí mật gì đáng . Nếu , với tính cách của Vũ Văn Tư Dạ, sao có thể đưa thứ đồ thuộc triều đại này cho nàng xem chứ.


      “Mười năm trước…” chậm rãi : “Thời huy hoàng của nhà Trưởng Tôn vừa mới bắt đầu, ta và Trưởng Tôn, cả thái tử điện hạ đáp ứng lời mời làm khách của thế gia có tiếng ở kinh thành. Người ấy, xuất vào thời điểm đó. Nàng là người đứng đầu bảng của Câu Lan Viện, dù là dung mạo hay giọng , nụ cười ấy luôn làm người ta say mê. Làm lòng người mê mẩn muốn ngừng cũng được chính là kĩ thuật múa độc đáo, đều là cực phẩm nhân gian. Thái tử còn trẻ, luôn vô tâm với chuyện tình cảm nam nữ, ta lúc đó mặc dù có hứng thú với nữ tử thanh lâu, nhưng cũng bị khí chất của nàng hấp dẫn. Mà Trưởng Tôn…lại đặc biệt say mê.”


      nàng ấy nhất định là bích nữ Dao Trì hạ phàm. Đêm đó khách khứa trong tiệc rượu về hết, liền vội vàng đến hỏi xuất thân của nàng, nếu phải nhà phạm vào mười tội nặng nhất chuộc thân cho nàng. Nhưng nàng ấy chí khí cực cao, đêm đó lời bỏ . Ta và thái tử cho rằng việc này kết thúc như vậy, nhưng có ngày, Trưởng Tôn đột nhiên chạy đến Vương phủ với ta, chỉ cần có huyết sắc ngọc bội mà thiên hạ tương truyền chỉ có đôi, nàng đáp ứng sau này thành thân với …”


      Tiêu Sơ vô thức nhìn vào ngực mình, Vũ Văn Tư Dạ gật đầu: “Chính là khối ngọc bội trong người nàng.”
      song ngư thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 104: Ta bỏ đậu, huynh kéo cối xay



      Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa sáng, Tiêu Sơ bị tiếng gà gáy đánh thức. Tối hôm qua hai người đến nửa đêm mới ngủ, nàng đại khái cũng hiểu vì sao lại tồn tại căn mật thất đó, đều bởi vì dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nữ tử thanh lâu kia.


      Cuối cùng nàng kia được khối huyết ngọc như mong muốn để trở về. Chỉ để lại đoạn truyền thuyết thần bí khiến mấy nam tử thân phận tôn quý thể lýgiải được, thoáng cái mười năm.


      “Thịch thịch!” Có người gõ cửa, “ Vương công tử có ở đây ?”


      “Lộn nhà rồi, có người này!” Tiêu Sơ kéo chăn che lỗ tai, khó khăn lắm mới có thể ngủ ngon như vậy, dễ chịu như vậy.



      “Vương công tử!” Người bên ngoài vẫn gõ cửa, có ý từ bỏ.


      có người này rồi!” Nàng đột nhiên ngồi dậy, nguyền rủa kiếp này người phá giấc ngủ của người khác kiếp sau thành chim cánh!


      mở cửa…” đất truyền đến giọng uể oải, lật người câu rồi tiếp tục ngủ.


      Tiêu Sơ sau khi dùng ánh mắt bắn chết vô số lần, đá cái vào mông của người nào đó: “Ngủ rất ngon nha, Vương công tử!”


      Ra ngoài cũng thua thiệt, Vương công tử? Vương Dạ? Vương gia?


      Vũ Văn Tư Dạ xoay người cười với nàng, xấu xa : “Đá cái nữa ?”


      “Biến thái!” Sa sầm mặt, ánh mắt thoáng nhìn hai tay bị thương của có chút ngượng ngùng: “Ta mở cửa”


      hài lòng vùi đầu vào chăn,nghe nàng ứng phó với vị hương thân gõ cửa.


      “Huynh ấy còn ngủ, tìm huynh ấy có chuyện gì sao?” Đột nhiên nàng cảm thấy mình sinh ra có số mệnh làm nha hoàn.


      “À, là nương tử nhà Vương Dạ phải , hôm qua trưởng thôn chúng ta thấy Vương công tử có việc gì để làm, bảo ta đưa cối xay đậu hũ đến. Về sau hãy giúp đỡ Vương công tử, công tử cũng dễ dàng gì.” Hôm qua trưởng thôn rất dọa người, nương tử nhà Vương công tử lên núi đốn củi mà lại chém tay của tướng công mình tan nát. Thôn trưởng thấy bọn họ đáng thương mới cho người đưa cối xay đến.


      Tiêu Sơ chớp chớp mắt, đối với hai chữ nương tử lý giải có chút túng quẫn, cho dù là phụ nữ có chồng cũng là trước kia!


      phải là cả đậu hũ cũng làm chứ?” Ánh mắt thôn dân đưa cối xay trước mặt rất khinh thường, đàn bà cả đậu hũ cũng làm có ích lợi gì! Bộ dạng sinh ra lại gầy tong teo, gió thổi qua cũng muốn ngã.


      “Được.” Nàng đuổi thôn dân tốt bụng , đặt cối xay trong sân ngẩn người, nàng làm người phụ nữ có chồng, chẳng lẽ còn muốn kiêm luôn chức làm đậu hũ Tây Thi?


      phải huynh định ở lại đây đó chứ?” Nhìn bộ dạng thản nhiên của Vũ Văn Tư Dạ, nàng nhíu mày hỏi. Vậy mà lại vội tìm cách trở về, ngược lại còn cùng chung sống với các hương thân ở đây hòa thuận như vậy. Nhìn giống như kiểu chuẩn bị quy điền viên vậy.


      “Ở lại đây tốt sao?” nằm dưới đất ngẩng đầu hỏi nàng, vất vả lắm mới có thể yên tĩnh vài ngày, cần suy nghĩ bất cứ điều gì. Mặc dù quen, nhưng thể thừa nhận là cảm thấy rất thích thú.


      Đương nhiên tốt! tại trong kinh thành dám chắc vì chuyện Vương gia và nàng mất tích mà ầm ĩ lật trời, vậy mà còn muốn ở lại đây! Đúng là chuyện cười! Hơn nữa, nàng vẫn muốn mau rời khỏi đây chút!


      Vũ Văn Tư Dạ thấy nàng lộ vẻ vui, cười cười, giải thích cho nàng nghe, “Thôn này tháng mới có thể ra ngoài lần, chúng ta rơi xuống đúng lúc, hôm trước mới là ngày ra ngoài rồi.”


      Đôi lông mày nàng vẫn giãn ra, nghi hoặc hỏi: “Vì sao phải quy định ngày ra ngoài?”


      biết, nghe thôn trưởng là quy củ tổ tiên để lại, chúng ta là khách, nếu làm phiền đến họ cũng nên tôn trọng tổ tiên của họ, nàng thấy đúng ?” nghiêm túc hỏi nàng.


      Nhìn cối xay đậu, Tiêu Sơ nghĩ nghĩ, gật đầu : “Ừ.”





      Nếu người ta đưa cối xay tới, lại phải tôn trọng người ta, Tiêu Sơ đáng thương cũng đành phải đảm nhiệm người thả hạt đậu, nhưng có người phụ đẩy cối xay.


      “Lại đây.” Nàng khó xử nhìn Vũ Văn Tư Dạ hai tay buộc băng gạc tới, chỉ vào cối xay cười nhìn : “Kéo cối xay!”


      gật đầu, hai tay vắt qua dây thừng buộc cối đá, dùng khuỷu tay gấp lại ôm dây thừng rồi kéo.


      phải như thế.” Tiêu Sơ chặn động tác của lại, tự tay cầm sợi dây tay , sau đó cười vắt ngang từ đầu đến bả vai xuống cánh tay, treo chếch bên đề phòng dây rơi xuống, “Phải như vầy!”


      Vũ Văn Tư Dạ bật cười, nàng cho rằng phân biệt được sao, cách buộc của nàng là buộc như súc vật, nhưng cũng sao. nghiêng đầu điều chỉnh sợi dât chút, bắt đầu vòng quanh cối xay.


      “Còn ngơ ngẩn cái gì? Thả đậu vào .” Dưới ánh mặt trời, nàng mặc bộ y phục của phụ nhân, phía trước ôm cái lồng vải, nhìn qua trông rất hiền lương thục đức.


      Tiêu Sơ nhìn lại lại quanh cối xay, cho dù thế nào cũng thể liên tưởng với Bình Uyên Vương từng chinh chiến nhiều nước, lạnh lùng cứng nhắc.


      Nếu như thời điểm cao cao tại thượng, được vạn dân kính ngưỡng, tại chính là người dù lướt qua cũng có thể gặp phải, thành chất phác. Trong trăm người, có chín mươi chín người đều như .


      Nàng bốc đậu trong gói to chậm rãi bỏ vào lỗ giữa cối xay, sau đó lui ra sau bước để qua, kéo cối xay nghiền nát đậu.


      “Sơ vừa qua, đưa lưng về phía nàng khẽ gọi.


      “Hả?” Nàng bốc đậu, nhìn bột đậu chảy ra từ cối xay, giống như thời gian đều đều trôi .


      “Chỉ muốn gọi nàng vậy thôi, xem ta có phải nằm mơ .” xoay người lại, cười rạng rỡ. khuôn mặt những đường nét nhu hòa như dòng suối sâu lắng, bình yên chưa bao giờ nổi sóng.


      Nàng nhất thời cũng biết gì cho phải, sáng sớm ánh mặt trời chiếu rọi, như vậy dưới ánh mặt trời khiến lòng người say mê, làm nàng cảm thấy có phần hư ảo. Nàng cúi đầu thả đậu, nhàng : “Mộng đẹp, đều có lúc phải tỉnh lại.”


      gì, chỉ cười kéo cối xay, nàng cũng nữa, cúi đầu thả đậu. Giữa hai người lần đầu tiên có hợp tác, lại là ở tiểu viện nhà nông, cùng làm chuyện tương xứng với thân phận.


      Nàng thả đậu, kéo cối xay. Qua tháng, cuộc đời còn chuyện này nữa.





      Mọi người trong thôn đều biết nương tử Vương Dạ có đức hạnh, nghe nàng chém hai tay tướng công, vốn có số người tin, tại nghe nương tử Vương Dạ làm đậu hũ đem bán mà còn để ở nhà dùng chăn bông ủ kín. Trời nóng thế này, thối mới là lạ!


      “Hừ! nữ nhân như vậy cưới về có ích lợi gì! Ta tìm Vương Dạ, bảo huynh ấy bỏ ta , dù sao mẹ ta cũng sau này ta gả cho huynh ấy!” nữ tử cao lớn thô kệch giữa đám người đứng lên, lớn tiếng .
      song ngư thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 105: Vết thương làm lòng đau



      Đối với hành động của Tiêu Sơ , Vũ Văn Tư Dạ cũng hiểu được, nhà người ta làm xong đậu hũ còn nóng lòng bán xong luôn ngày hôm đó. Nàng ngược lại, lấy ra phơi mà còn dùng chăn bông ủ kín, khí trời tháng ba tháng tư mặc dù nóng nhưng cũng được dùng chăn che đậy. Nhưng nàng vội cũng gấp. Dù sao nàng cũng có cách làm.


      “Nương tử Vương Dạ, mấy hôm trước mẹ ta kêu người đưa cối xay cho , sao tới hôm nay còn chưa thấy đem ra. lười như vậy là muốn bị thôi đúng !” Lý Nhị Nha đưa đám tỷ muội xông vào trước viện đầu xóm, vừa đẩy cửa ra hét lên.


      Vừa đúng lúc Tiêu Sơ bê đậu hũ từ trong nhà ra, thấy cái nàng hùng hổ xông vào, nàng quệt miệng bịt mũi vén chăn bông lên.


      “Mùi gì vậy? Thối chết được!”


      “Nhị Nha, chắc chắn là đậu hũ của nương tử Vương Dạ đem bán nên mới có mùi khó ngửi như vậy!”


      “Vương Dạ tướng công ưu tú như thế, sao lại có nương tử thế này chứ, chậc chậc…”


      Mấy nữ nhân ùa vào trong, thấy trong sân chỉ có mình Tiêu Sơ , lấy tay quạt trước mũi chán ghét hỏi: “Nương tử Vương Dạ, tướng công của đâu? Nhị Nha của chúng tôi tìm huynh ấy có chuyện.”


      Tiêu Sơ ngẩng đầu cười, trong tay cầm chăn bông vén lên, : “Các vị tới tìm Vương Dạ à? Huynh ấy ở trong phòng… …”


      Người nào đó bây giờ còn chưa ngụy trang xong đâu nhỉ, sắp phải gặp khách rồi.


      Lý Nhị Nha bước lên dẫn đầu, chiếc cằm tròn vành trông rất dữ tợn, tới trước phòng, mấy nữ nhân mặt đầy son phấn phía sau cũng theo, trong lòng cũng đều có tính toán.


      Vương Dạ đẹp như vậy, nếu cưới Lý Nhị Nha chẳng phải là gốc cây đẹp cắm phải bùn nhão sao. Bọn họ có mẹ làm thôn trưởng, đành phải xu nịnh Lý Nhị Nha, cùng nàng ta gặp Vương Dạ vài lần, chừng có thể thay đổi được.


      “Vào , vào , có nước ngon trà ngon tiếp đãi, xin đừng ghét bỏ nhé!” Tiêu Sơ tiếp tục đảo đậu hủ dậy mùi, cười tít mắt hết sức nhiệt tình.


      Trong sân vang lên hồi thanh bang bang, mấy nữ nhân xông lên gõ cửa, giọng chần chừ khác gì tiếng muỗi, “Vương Dạ, ta là Lý Nhị Nha, huynh mở cửa , ta có chuyện muốn với huynh.”


      tại ta tiện gặp khách, nếu Lý tiểu thư cứ về trước , lát nữa Vương mỗ tới cửa bái phỏng.” Trong phòng Vũ Văn Tư Dạ ngồi trước bàn, cau mày .


      Chẳng lẽ Tiêu Sơ biết dịch dung sao, vậy mà lại để đám nữ nhân này vào.


      Trong sân Tiêu Sơ làm đậu hũ hắt xì to, nàng xoa xoa mũi, thầm: “Ta có lòng tốt giúp huynh tìm vợ, huynh còn mắng ta. phân biệt tốt xấu!”


      “Có gì mà tiện, cũng chẳng phải chúng ta chưa từng gặp nhau, người ta cái gì cũng với huynh cả rồi, huynh còn ngại ngùng gì chứ.” Lý Nhị Nha bám riết tha, giọng ỏng ẹo càng thêm dịu dàng, tay Tiêu Sơ cầm đậu hũ chợt run lên.


      “Là lúc tiện.” Giọng Vũ Văn Tư Dạ trở nên lạnh lẽo, bất giác để lộ uy quyền của người bề . Mấy người bên ngoài nghe thấy đều sửng sốt, biết thế nào, lại làm người ta cảm thấy lòng mình nguội lạnh.


      Tiêu Sơ nghe được câu này, khóe miệng bất đắc dĩ cười cười, khóe mắt liếc thấy mẹ vợ thôn trưởng vừa lúc ngang qua sân, dường như tìm gì đó.


      Nàng đứng dậy vỗ tay cái, lớn tiếng : “Lý Nhị Nha, mẹ gọi về nhà ăn cơm! Nhanh lên!”


      Lý Nhị Nha vừa xoay người, quả nhiên mẹ nàng mới qua cửa, mẹ nàng được gấp gáp, nữ tử phải dè dặt cẩn trọng chút. Nếu như để mẹ biết nàng chạy đến tìm Vương Dạ, nhất định nàng bị mắng.


      “Vương Dạ, huynh rồi đó nha, huynh nhất định phải đến nhà ta đó!” Nàng lắc lắc eo như thùng nước, vội vàng ra cổng, chờ thấy bóng dáng thôn trưởng nữa mới cùng mấy nữ nhân kia õng à õng ẹo trốn tránh rời .


      Tiêu Sơ cười lắc đầu, nhìn thoáng qua đậu hũ bày ván gỗ, giải quyết xong ngày mai bán đậu hũ!


      Nàng rửa tay đẩy cửa vào phòng, thấy Vũ Văn Tư Dạ dùng hai tay cầm bút lông để viết chữ, bộ dạng vô cùng khổ cực.


      “Huynh viết gì vậy?” Nàng nghi ngờ hỏi.


      “Đây là bồ câu được nuôi trong thôn, ta muốn viết thư để bồ câu mang ra ngoài. Hy vọng Trưởng Tôn và thái tử có thể sớm tìm được chúng ta.” buông bút giải thích.


      Nàng còn tưởng vội, xem ra cũng rất sốt ruột. Nhưng vương gia bình thường sống an nhàn sung sướng, công vụ bề bộn, đối với cuộc sống điền viên này, ngay từ đầu có chút gắng gượng. nhiều ngày như vậy, dần dần chịu được cũng là chuyện bình thường. Ánh mắt nàng nhìn thấy đôi tay băng vải bẩn, cười : “Ta lấy thêm băng vải cho huynh băng lại, tránh bị nhiễm trùng. Buổi tối bày quầy còn phải nhờ huynh giúp tay.”


      Nàng tiếp tục đề tài ban nãy, nếu Trưởng Tôn Tông Lam và Vũ Văn Triệt biết mục đích cuối cùng của nàng là phải rời , biết có cảm tưởng gì. Nàng có thể lạnh lùng đối mặt với Vũ Văn Tư Dạ, nhưng cách nào dửng dưng đối mặt với họ. Dù Sao, đó cũng là người đối xử rất tốt với nàng.


      “Ừ, được.” Vũ Văn Tư Dạ cười gật đầu, đẩy giấy bút bàn sang bên, để tay lên bàn, chờ nàng thay băng cho .


      Mặc dù chỉ sáng lên trong nháy mắt, nàng cũng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ bàn gỗ trong mật thất. Nhưng lúc chính thức nhìn thấy vết thương tay , nàng cảm thấy da đầu tê dại, lồng ngực chua xót đau đớn, cả hàm răng cũng cảm thấy chát chúa.


      “Sao vậy?” thấy nàng sau khi mở vết thương ra vẫn nhúc nhích, khó hiểu ngẩng đầu hỏi.


      , sao.” Nàng cẩn thận tháo băng gạt ra, khẽ: “Sao huynh với ta bị thương nặng như vậy.”


      cười cười, đôi mắt vô cùng dịu dàng, : “Nàng đau lòng sao?”


      Nàng cúi đầu , nhìn huyết nhục mơ hồ cổ tay , da thịt cổ tay khoảng năm phân chỗ nào lành lặn, toàn bộ đều chi chít lỗ máu, chính giữa lại thấy cả xương trắng. băng vải rất dày, từ bên ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy bị thương ngoài da, hề nghĩ tới bị thương tới gân cốt.


      “Có đau ?” Nàng hỏi, đổi băng vải cũ, lại thay nước thuốc lên băng vải mới. Trong thôn có thuốc tốt, chỉ có thể dùng thuốc trị ngoại thương bình thường và cồn tiêu độc. những thời điểm đắp lên đau đớn khó nhịn mà hiệu quả còn rất chậm, đôi tay vẫn chưa bị phế bỏ xem như cũng là may mắn lắm rồi.


      cảm thấy lời này nghe rất quen, lâu trước kia, lúc nàng gả cho , cũng từng hỏi nàng, có đau . Khi đó nàng bị ngạch nương hất trà bị bỏng.


      đau.” khẽ cười, : “So với việc tự ta làm tốt hơn nhiều.”


      Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt đen tuyền xao động, vẻ mặt hàm chứa ý cười. Như tảng đá kiên cố sừng sững đỉnh núi, dùng thái độ dịu dàng mà hờ hững để đối mặt với mưa gió gian khổ.


      “Xin lỗi, Sơ , cảm ơn nàng.” .
      song ngư thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :